1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký dụ vợ của trưởng quan - Thần Mộ Nhi (38/110c) [4Q-126C] (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15:

      Edit: An

      Nghe được động tĩnh, tim của Nhạc Vân gần như đình chỉ, tâm trạng hồi hộp khiến cho long bàn tay của ta đổ đầy mồ hôi, lấy dũng khí xoay người lại, nhất thời bị khuôn mặt gần gũi trước mặt làm cảm thấy nghẹt thở.

      Thảo nào cậu , những người con muốn gả cho có thể lập thành liên đội, hèn chi cậu muốn chú tâm cho hội diễn lần này chút quả nhiên sai, khó trách người mạnh mẽ như Hứa Di khi gặp gò má cũng phiếm hồng, ngượng ngùng và xấu hổ.

      Thời điểm nhìn gần, mặt mày của như vẽ, vai rộng, eo hẹp, dáng người tuấn tú, những lời đồn về hề khoa trương chút nào!.

      Thấy Nhạc Vân ngơ ngác lời nào, Đan Diệc Thần chậm rãi mở miệng:

      “Nhạc tiểu thư, tìm tôi có việc gì ?”

      Nhạc Vân ý thức được mình hơi thất lễ, nên liền thu hồi tầm mắt, chậm chạp : “Trưởng quan, mời ngồi, tôi rót cho ly nước”

      cầm tờ báo lên, dịu dàng ngồi ở sofa cúi đầu, trong long lại suy nghĩ xem, mình nên chuyện gì với .

      Bất tri bất giác, bầu khí bỗng trở nên nặng trĩu.

      Nhạc Vân len lén ngẩng đầu nhìn cái, thấy ánh mắt Đan Diệc Thần chăm chú nhìn vào tiêu đề tờ báo, sắc mặt khó coi tới cực điểm, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng nghiến răng của .

      “Trưởng quan, có khỏe ?” Nhạc Vân đánh bạo muốn đưa tay để chạm vào , nhưng đứng phắt dậy, ra ngoài.

      Nhạc Vân gấp đến độ đuổi theo: “Trưởng quan, còn chưa uống trà xong”

      đêm này, viên cảnh vệ có thể là xuân phong đắc ý, nữ thần mà cậu thầm mến nhiều năm- Hứa Di – chỉ chuyện với cậu, thậm chí còn nở nụ cười với cậu, cười đến mức ngọt ngào…

      Trong lúc đắm chìm trong ảo tưởng vô tận, thanh của Đan Diệc Thần lạnh lung vang lên, ngắt giấc mộng đẹp của :

      “Trở về thành phố”

      “Bây giờ sao?”

      Viên cảnh vệ nhảy dựng lên, thể tin được chỉ vào bong đêm thâm trầm ngoài cửa sổ.

      Đan Diệc Thần lạnh lung liếc mắt nhìn cậu ta cái: “Có vấn đề gì ?”

      Dĩ nhiên là thành vấn đề, viên cảnh vệ lo lắng sợ hãi chuẩn bị xe, trong đầu Đan Diệc Thần lên hình ảnh Nghê Tiêu giống như con chim rúc vào lòng người đàn ông khác, nhất thời tức giận đến đầu muốn nổ tung, mới rời vài ngày, này chịu được đơn rồi sao?.

      Xe nhanh chóng chạy như bay ở trong màn đêm, ai cũng phát , phía sau còn có chiếc xe khác bám theo.

      Nhạc Vân sốt ruột nhìn chiếc xe Jeep đằng trước sắp biến mất khỏi tầm mắt , luôn miệng thúc giục:

      “Nhanh chút, đuổi theo chiếc xe kia”

      Tài xế lau mồ hôi trán, xấu hổ nhắc nhở: “Nhạc tiểu thư,… chiếc xe đằng trước phải của Đan quân trưởng sao?. xem, cho dù tôi có mười lá gan cũng dám vượt mặt xe của quân trưởng đâu a”

      Nhạc Vân cả giận : “Nếu hôm nay ông giúp tôi đuổi theo chiếc xe kia, lát lúc trở về nhà, tôi với cậu tôi đuổi việc ông”

      Trong lòng rất khẩn trương, rang tất cả tốt đẹp, vì sao Đan Diệc Thần ?.

      Tiếc là Nhạc Vân phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nếu như nhìn trúng Đan Diệc Thần để dễ dàng như vậy, cho dù có phải đuổi đến biệt thự của cũng có vấn đề gì.

      Chiếc xe phía trước tựa hồ ý thức được phía sau có xe theo dõi mình, nên chậm rãi dừng lại.

      Chỉ thấy viên cảnh vệ từ xe nhảy xuống, tới trước xe của Nhạc Vân.

      Lái xe sợ tới mức cúi người xuống, ngừng kêu khổ: “Nhạc Vân tiểu thư, là bảo tôi bám theo xe của trưởng quan, lát trở về phải giải thích lý do của mình”

      Trong lúc chuyện viên cảnh vệ chạy tới ngoài cửa sổ xe, gõ gõ cửa sổ xe, cửa kính chậm rãi hạ xuống, viên cảnh vệ cười, ý bảo Nhạc Vân nhận máy.

      Nhạc Vân kinh ngạc tiếp nhận điện thoại, nhất thời liền nghe giọng nổi trận lôi đình:

      “Vân Vân, con mau trở lại cho cậu”

      Là giọng của cậu.

      Nhạc Vân lắc đầu: “ được!. Cậu, con sắp vào tới thành phố rồi, con về đâu”

      Mã Trường Thanh ở đầu dây bên kia tức giận đến sắc mặt đỏ bừng: “Tại sao con lại hiểu chuyện như vậy?. Con có biết chiếc xe con dung là xe chuyên dụng của quân khu hay ?. Nếu như có người điều tra được, cậu lạm dụng phương tiện để sử dụng vào việc riêng, tiền đồ của cậu bị hủy trong tay con, con mau về đây cho cậu.”

      Khuôn mặt Nhạc Vân lúc đỏ lúc trắng, hận thể tìm vết nứt để chui vào.

      Viên cảnh vệ lấy điện thoại lại, lễ độ gật đầu với ta: “Làm phiền Nhạc tiểu thư rồi, à đúng rồi, trưởng quan của chúng tôi còn , nếu như ngại, hôm nào trưởng quan của chúng tôi đến nhà họ Nhạc để làm mối cho Nhạc tiểu thư và Hứa đội trưởng.”

      Nhạc Vân ngẩn ngơ, viên cảnh vệ bước nhanh trở về.

      Sao Đan Diệc Thần lại biết chuyện đội trưởng Hứa theo đuổi ?. Nhạc Vân nghĩ ra, ngay cả viên cảnh vệ ban nãy cũng nghĩ thông, chỉ có điều luôn nghĩ thông chuyện, có ai dám trêu chọc thủ trưởng của , chọc giận thủ trưởng, hậu quả rất nghiêm trọng

      Nghĩ tới nghĩ lui, người có thể năm lần bảy lượt chọc giận trưởng quan chỉ có thể là ấy thôi.

      Rạng sang 2 giờ.

      Đan Diệc Thần rốt cuộc cũng về đến thành phố A, viên cảnh vệ định chở về nhà, lại thản nhiên :

      đến Nghê gia”

      Giờ phút này, chỉ sợ Nghê Tiêu sớm ngủ rồi.

      Viên cảnh vệ há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, xe chậm rãi từng ở trước cửa nhà họ Nghê, Đan Diệc Thần rút ra điếu thuốc, cúi đầu chậm rãi châm lửa.

      Dáng vẻ hút thuốc có chút điêu luyện nào, nhiều lần bị khói thuốc làm sặc đến ho khan, viên cảnh vệ nhìn thấy cũng cảm thấy bực bội, vuốt điện thoại, nghĩ muốn đánh thức Nghê Tiêu dậy, người phụ nữ tim phổi ấy, để cho ấy nhìn thấy quân trưởng của đối xử với ta tốt như thế nào.

      “Cậu về nghỉ ngơi trước

      Đầu thuốc ở trong màn đêm lấp lóe phát ra hương khói lượn lờ, ho tiếng rồi phân phó .

      Viên cảnh vệ biết tính cách của Đan Diệc Thần , hai là hai, cho nên đành phái lung túng :

      “Quân trưởng, nếu như ngài mệt, nên nghỉ ngơi ở trong xe lát, sang mai tôi mang bữa sang đến cho ngài”

      người đàn ông, tại sao lại nhiều lời vô nghĩa như vậy?. Đan Diệc Thần trợn mắt nhìn ta, ta lập tức cong đuôi chạy mất.
      Last edited by a moderator: 8/4/15
      linhdiep17, Tuyết LiênPhương Lăng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16:


      Nghê Tiêu nằm hình chữ bát giường mơ giấc mộng đẹp, môi của Trần Thiệu Dương gần trong gang tấc, lại nghe tiếng gọi lạnh lung:

      “Nghê Tiêu…”

      Đan Diệc Thần giơ họng sung tối om lên, chỉa vào đầu của Trần Thiệu Dương…

      “Đừng…”

      Nghê Tiêu giật mình ngồi dậy, mồ hôi lưng vẫn chảy ròng ròng, lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, chỉ là giấc mơ mà thôi.

      Gãi gãi mái tóc lộn xộn, Nghê Tiêu uể oải ra khỏi phòng, Dương Vạn Lệ chuẩn bị xong bữa sáng.

      “Mẹ, con ra ngoài luyện tập thể dục lát rồi về” miễn cưỡng đội mũ thể thao, đeo tai nghe ra khỏi cửa.

      Dương Vạn Lệ vội vàng đuổi theo, đem 2 cái bánh sandwich và chai sữa dúi vào tay cười :

      “Cầm”

      “Con về rồi ăn, cầm nhiều phiền phức lắm”

      “Con bé này, bảo con cầm cầm , con ăn cho người khác ăn, được chưa?” Dương Vạn Lệ cười thâm ý, vù cái bay vào phòng bếp.

      Nghê Tiêu nhún vai, cũng tốt, dù sao con đường đối diện cũng có kẻ lang thang quanh năm phải ăn xin, bằng cho ông ta là được rồi.

      Đêm qua bên ngoài có trận mưa lớn, đường cái có rất nhiều lá cây rụng xuống, có lẽ là vì bộ đội đóng quân ở thành phố A rất nhiều, vẻ trang nghiêm và màu xanh của màu áo quân nhân nhuộm đẫm cả thành phố, ngay cả cây ngô đồng thường thấy nhất trong thành phố cũng mang vẻ rắn rỏi và trang nghiêm.

      Nghê Tiêu chạy chậm đường, muốn đem bữa sáng tặng cho kẻ lang thang, nhưng ông ta chỉ cố chấp nhận cái bánh sandwich, nhân tiện nghi hoặc chỉ chỉ nhà Nghê Tiêu ở phía đối diện:

      “Tối hôm qua ở đó cũng có kẻ lang thang, tôi thấy ta đứng ở trước nhà cả đêm, chia bữa sáng cho ta

      Cái gì?. Lại xuất kẻ lang thang sao?.

      Nghê Tiêu nghi hoặc qua, nhất thời trợn tròn mắt, xe Jeep đậu ở trong góc thấy được, đầu lọc rơi đầy mặt đất, Đan Diệc Thần nghiêng người dựa vào trước xe, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lung nhìn mình.

      Rất lâu gặp, ta gầy nhiều.

      Nghe kẻ lang thang , tối hôm qua ta đứng ở đây cả đêm?.

      Làm sao có thể?. Đan thủ trưởng như ta có lý do gì đứng ngây ngốc ở trước nhà cả đêm?. Nghê Tiêu nhớ lần trước kẻ lang thang ôm người qua đường, khóc đến nghiêng trời lệch đất:

      “Vợ à, van cầu em, đừng rời xa ”.

      quả quyết khẳng định, nhất định là mắt của ông ta có vấn đề, 80% là nhìn lầm rồi.

      Đan Diệc Thần cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua sandwich trong tay , ánh mắt chuyên chú hỏi:

      “Cho tôi?”

      Nghê Tiêu vội vàng đem sandwich đưa cho ta: “ còn chưa ăn sang phải ?. Mẹ của tôi làm đấy”.

      Đan Diệc Thần ủ dột hồi lâu, mặt cuối cùng cũng xuất chút hòa hoãn, vừa mới cắn ngụm sandwich nhìn thấy kẻ lang thang chạy tới từ đường phố đối diện.

      Kẻ lang thang dơ dáy bẩn thỉu ấy trong tay cũng cầm cái sandwich giống thế, trong long ôm đống đệm chăn, hàm răng thiếu cái răng cửa, cười vô cùng chân thành: “Người em, mới tới sao?. Chăn mền chia cho cậu nửa”

      ngụm đồ ăn nghẹn ở trong cổ họng, muốn nuốt cũng được, nhổ ra cũng xong, ánh mắt Đan Diệc Thần dần dần trở nên nguy hiểm, Nghê Tiêu xấu hổ cười cười, kẻ lang thang vẫn cố chấp như cũ, muốn đem chăn mền tặng cho Đan Diệc Thần.

      Cửa xe mở ra, Đan Diệc Thần thản nhiên : “Cảm ơn tặng lễ vật, lên xe.”

      Kẻ lang thang đánh giá chiếc xe chút, chụp tay : “Ngồi xe, chơi, chơi.”

      Sau đó ông ta chui vào bên trong chiếc xe.

      Thấy Nghê Tiêu vẫn ngây người đứng ở đằng kia, liếc xéo cái: “Em định đứng ở trong mưa bao lâu?”

      lúc này mới giật mình, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, quần áo thể thao người sớm bị ướt. Nghê Tiêu cuống quit chỉ về phía nhà mình:

      “Tôi…tôi vào là được rồi, trước .”

      Đùa giỡn gì vậy!. muốn ngồi chung xe với sát thần!.

      Đan Diệc Thần cũng có miễn cưỡng, quay đầu nhìn kẻ lang thang mỉm cười khe khẽ: “Làm sao bây giờ, vị tiểu thư đưa bữa sáng muốn chơi với chúng ta”

      Kẻ lang thang lập tức bày tỏ sao cả, định chui ra khỏi xe: “ sao, chúng ta vào nhà ấy chơi .”

      Ánh sáng trong mắt chợt lóe, phúc hắc mà lại mỉm cười thâm sâu.

      Nghê Tiêu cắn răng, hung hăng mở cửa xe, , ai sợ ai!

      Dọc theo đường , hai người im lặng gì, nhưng kẻ lang thang ngược lại, toàn bộ hành trình ông ta đều rất sôi động, lát vỗ tay hát nhạc thiếu nhi, chốc chốc khóc lóc muốn vợ mình.

      Xe dừng lại trước viện dưỡng lão của thành phố A, sở trưởng sớm mang toàn bộ nhân viên xếp thành đội ngũ chỉnh tề giơ khẩu hiệu hoan nghênh chào đón Đan Diệc Thần

      “Hoan nghênh thủ trưởng đến viện của chúng tôi” Sở trưởng là người đàn ông trung niên hối đầu, run rẩy chào đón, người còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

      Đan Diệc Thần ung dung thản nhiên liếc qua bụng bia của sở trưởng: “Giang sở trưởng, hương vị rượu và thức ăn của Lâm Xuyên các tệ phải ?”

      Giang sở trưởng vừa nghe đến Lâm Xuyên các, ánh mắt nhất thời sáng lên, tự cho là Đan Diệc Thần cảm thấy hứng thú, bày ra năng lực thao thao bất tuyệt của mình:

      “Lâm Xuyên các đúng là hội sở cao cấp của thành phố A chúng ta, chẳng những rượu và thức ăn có hương vị tệ, ngay cả…”

      Ông ta đưa mắt, thờ ơ liếc nhìn Nghê Tiêu, Giang sở trưởng lặng lẽ lại gần Đan Diệc Thần, cười mờ ám:

      “Về phương diện ấy, nếu Đan thủ trưởng thích, hôm khác đưa đến đó thử chút.”

      Cách rất gần, mơ hồ có thể ngửi được mùi thối nát người Giang sở trưởng, Nghê Tiêu che miệng nôn khan vài tiếng, vẻ mặt chán ghét muốn ngăn cũng được.

      Đan Diệc Thần gật đầu, ra hiệu cho kẻ lang thang tiếp tục vào trong bệnh viện, lại vỗ vỗ bả vai của Giang sở trưởng:

      “Chọn ngày bằng đúng ngày, đêm nay Giang sở trưởng đặt phòng . Tôi nhất định đến, về phần người tôi đưa đến, phiền Giang sở trưởng tìm bác sĩ khoa tâm thần điều trị cho ông ấy cho tốt”

      “Nhất định, nhất định” Giang sở trưởng cúi đầu gật đầu .

      Mãi đến khi Đan Diệc Thần lái xe , Giang sở trưởng vẫn dẫn đầu nhóm công nhân viên vui vẻ vẫy tay đưa tiễn.

      Nghê Tiêu nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt chút biểu cảm của Đan Diệc Thần, nghĩ tới người có long dạ lạnh lung cứng rắn như ta lại có thể thu nhận người lang thang, chỉ tiếc vị Giang Sở Trường ấy phải là người tốt gì, phụ long khổ tâm của Đan Diệc Thần.

      cúi đầu suy nghĩ, Đan Diệc Thần ở bên cạnh cũng tiện tay gọi điện thoại cho mấy người bạn, báo tin tối nay bọn họ đến Lâm Xuyên các có chuyện lớn, nhớ mang theo vài người để bắt tội phạm hành.

      Sau khi đưa Nghê Tiêu đến cửa, xuống xe, do dự chút lại chạy về hỏi:

      có muốn vào nhà tôi ngồi lát ?”
      Last edited by a moderator: 10/4/15
      linhdiep17Phương Lăng thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: dối

      Edit: Tịnh An

      Đan Diệc Thần lắc đầu, bỗng nhiên đưa tay túm lấy Nghê Tiêu, cánh tay lại dài, cho nên mặc cho Nghê Tiêu giãy dụa cũng bị kéo vào trong ngực.

      làm gì vậy?. Mau buông tay ra…” nóng nảy, đường lớn ôm ôm, ấp ấp nếu như để cho bố mẹ nhìn thấy nhất định nghi ngờ cho xem.

      Nhưng mà làm sao có thể địch nổi sức lực của Đan Diệc Thần, giãy dụa có hiệu quả, chỉ đành phải buông súng đầu hàng.

      khó chịu, ngột ngạt :

      “Xung quanh nhà của tôi hằng năm đều có đội chó săn xuất , nếu như bị chụp được cũng đừng trách tôi gây phiền phức cho

      đều là , nơi này ngoài nhà của , cũng có vài minh tinh sống ở đây, cho nên thỉnh thoảng cũng hay bị lầm là minh tinh, và bị chụp lén sau lưng.

      “Vậy xem như huề nhau” mơ hồ , sau đó còn nghe thấy tiếng động nữa.

      Cái gì huề nhau?. Nghê Tiêu bỗng nhiên nhớ lại bài viết của mình và Trần Thiệu Dương, ta nhìn thấy?.

      dở khóc dở cười muốn đẩy Đan Diệc Thần ra, sức nặng cả người đè lên vóc người xinh của .

      Nghê Tiêu ngây ngẩn cả người: “Này, này, phải ngủ thiếp chứ?”

      Cố sức ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của , lông mi thon dài yên tĩnh lay động trong gió, môi mỏng nhếch lên, cho dù mệt mỏi nhưng cũng buông lỏng cảnh giác, ngủ thiếp , dựa vào người đứng đường cái mà ngủ.

      đôi vợ chồng vừa mới mua rau cải về, nhìn thấy hai người nhịn được nhìn thêm vài lần.

      Người phụ nữ vô cùng hâm mộ : “Nhìn xem, hai người bọn họ ngọt ngào, người đàn ông ấy hình như là quân nhân, tướng mạo cũng rất đẹp trai”

      Người đàn ông phục : “Hôm khác cũng đứng giữa đường ôm em, em cần phải hâm mô người ta?”

      Người phụ nữ trợn tròn mắt, chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Mắt bị mù à, thấy vị sĩ quan kia có bao nhiêu chăm sóc sao?. Cho dù người ta ngủ thiếp nhưng cũng muốn bạn vất vả, nửa ôm nửa níu ấy, dáng vẻ giống như , hiểu thế nào là ôn nhu, chăm sóc”

      Khuôn mặt của Nghê Tiêu chợt đỏ lên, chỉ mong Diệc Thần mau chóng buông ra.

      Đan Diệc Thần chôn đầu mình ở trong cần cổ của , khóe miệng cong lên nụ cười, chậm rãi mở to mắt, ném ánh nhìn sắc bén cho 2 viên cảnh vệ rục rịch ở cách đó xa.

      Viên cảnh vệ A co rúm lại: “Đừng , giờ phút quan trọng này, thủ trưởng nhất định giết tôi” còn chưa kịp đương, bo bo giữ mình vẫn là quan trọng nhất.

      Viên cảnh vệ B gấp đến độ giậm chân: “Nhưng mà lão gia , nếu như trong vòng giờ đưa thủ trưởng về, hai chúng ta cũng cần về nữa” Nghĩ đến khí thế như núi thái sơn của lão gia, hai người đồng thời run run chút.

      Trong lúc hai người xô xô đẩy đẩy, quyết định ai là người lên trước chịu chết, Đan Diệc Thần rốt cuộc cũng “tỉnh” chậm rãi buông lỏng tay ra, Nghê Tiêu cũng vội vã bỏ chạy như chạy trốn, che giấu trái tim đập nhanh của mình, may quá, ta có làm chuyện gì quá đáng, kinh ngạc sờ sờ cổ, độ ấm của vẫn còn lưu lại người .

      Nghĩ cái gì vậy?. Nghê Tiêu vỗ vỗ đầu, ra sức muốn ném hết những ký ức về Đan Diệc Thần ra sau đầu.

      nâng ảnh chụp chung của mình với Trần Thiệu Dương lên, do dự biết có nên gọi điện thoại cho ấy hay , từ khi mình xuất viện đến giờ, Trần Thiệu Dương cũng có liên lạc lại.

      Có lẽ vì bị thương, nên tâm tình tốt sao?.

      Nghê Tiêu mặt ủ mày chau thở dài, Diệp Miêu Miêu gọi điện thoại đến hỏi có muốn cùng ăn lẩu hay , dù sao cũng rảnh rỗi có việc gì làm, vì thế thu dọn phen, rồi chạy đến chỗ hẹn.

      Diệp Miêu Miêu là người cận nặng, cho nên khi bỏ mắt kính ra, khác gì người nửa mù, nhưng mà đeo mắt kính ăn lẩu, khiến giống như người mù hoàn toàn, nghĩ đến những sương khói bám mắt kính, mình giơ chiếc đũa lên thấy gì cả gắp bậy gắp bạ cảm thấy xấu hổ, bởi vậy đặc biệt tháo mắt kính xuống, ngồi ở vị trí gần cửa sổ để thưởng thức đồ uống.

      Sau đó bỗng nhiên mở to 2 mắt nhìn chiếc xe Jeep dưới lầu, chiếc xe này phải xe của quân khu sao?

      Cả người Diệp Miêu Miêu kích động, mơ mơ hồ hồ chỉ nhìn thấy đám người trẻ tuổi mặc quân trang ra khỏi quán lẩu, trong đó có người trẻ tuổi đứng thẳng hình như nhìn thấy Diệp Miêu Miêu ở lầu, nhất thời phất phất tay với .

      Cho dù Diệp Miêu Miêu có bị cận thị cũng nhìn thấy người vẫy tay với mình là Đan Diệc Thần, ngờ trong lúc kích động, lỡ tay làm rơi chậu hoa bệ cửa sổ xuống đất.

      Diệp Miêu Miêu xấu hổ muốn chết, nhưng chỉ đành hét lên để cảnh báo người ở phía dưới lầu.

      Thấy bộ dạng buồn cười của Diệp Miêu Miêu, nhóm quân nhân ào ào nở nụ cười, chậu hoa rốt cuộc rơi xuống đầu của mọi người bởi vì được chàng trai mi thanh mục tú ở bên cạnh Đan Diệc Thần đưa tay vững vàng đỡ lấy.

      Đan Diệc Thần cười , chui vào trong xe.

      Các em ở xung quanh nhịn được ồn ào cả lên: “Ôi là chậu phong tín tử, theo ngôn ngữ của loài hoa có nghĩa là thầm mến, có người thầm mến cậu đấy Mao Kiệt.”

      Mao Kiệt ngại ngùng cười, ngẩng đầu ngước nhìn Diệp Miêu Miêu lầu kinh ngạc, ngượng ngùng cười cười với ta, trong lòng hơi gợn sóng.

      “Mao Kiệt, còn mau, nếu đuổi kịp thời gian bộ đội xuất phát đâu” Người ngồi trong xe thúc giục.

      Đan Diệc Thần tựa hồ cũng nhìn ra tâm tư của ta: “Cho cậu 5 phút đồng hồ.”

      cười vui sướng, lấy ra tờ giấy viết vài dòng đưa cho viên cảnh vệ ở bên cạnh, “Giúp tôi đưa tờ giấy này cho vị tiểu thư đó, được ?”

      Viên cảnh vệ “hả” tiếng rồi phủi tay như liên quan: “Chính cậu tự , nếu như tôi , người ta còn tưởng tôi có ý với người ta”

      Mặt của Mao Kiệt sung huyết đỏ bừng, liều mạng lắc đầu.

      Viên cảnh về phì cười tiếng: “Cũng được, giúp cậu lần vậy”

      Sau đó cầm theo tờ lây lên lầu đưa cho Diệp Miêu Miêu: “Này, đưa cho

      Diệp Miêu Miêu nhận ra ta là viên cảnh vệ bên người Đan Diệc Thần, tim đập mạnh: “Là ta đưa cho tôi?”

      Viên cảnh vệ ngây ra lúc, ta?. Nghĩ lại chắc con nhà người ta sớm nhận ra, nhất thời cười gật đầu: “Đúng vậy, là cậu ấy”.

      Diệp Miêu Miêu cầm tờ giấy, khuôn mặt đỏ bừng, lại ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng xe rời từ sớm rồi.

      nhàng mở tờ giấy ra, nét chữ thanh tú mà rắn rỏi: “Có duyên gặp lại.”

      “Miêu Miêu, nhìn cái gì vậy?” Nghê Tiêu vỗ bờ vai , vội vàng thu tờ giấy lại: “Tại sao cậu lại tới trễ như vậy, tớ chờ cậu hơn nửa ngày rồi.”

      Nghê Tiêu chống cằm, tò mò đánh giá gò má phiếm hồng của : “Mặt đỏ như thế, phải cậu gặp được đẹp trai nào rồi chứ?” xong còn làm bộ nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Diệp Miêu Miêu hoảng loạn kéo lại: “Trời ơi, đừng náo loạn nữa, có đẹp trai nào đâu, hơn nữa trai đẹp cũng coi trọng tớ nha”

      Diệp Miêu Miêu cận thị nặng từ bé, cả ngày đeo mắt kính to đùng, suốt thời trung học còn bị mọi người ghẹo là “em bốn mắt”. Sau khi lớn lên, thịnh dương suy lại thi vào trường đại học chính pháp, muốn tìm người mình thích từ trong đám dưa méo táo nứt, quả thực còn khó hơn so với lên trời.

      Từ đến lớn, ngoài mặt Diệp Miêu Miêu tỏ ra quan tâm đến chuyện đương, nhưng kỳ trong lòng vẫn để ý.
      linhdiep17Tuyết Liên thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Thổ lộ chân tình


      Nghê Tiêu giả vờ nghiêm túc quan sát Diệp Miêu Miêu chút, cười khanh khách :

      “Tại sao lại xem thường bản thân như thế, Miêu Miêu, cậu về nhà soi gương kỹ chút, ra cậu rất xinh đẹp, nếu tại sao Lam đại luật sư cả ngày lại liếc mắt đưa tình với cậu?”

      Lam đại luật sư mà chính là Lam thiếu gia phong lưu phóng khoáng, ta được mệnh danh là bạn bè của mọi người cho dù là bà lão 99 tuổi hay là những ngây thơ, trong sáng, chỉ cần tiếp xúc với ta cũng bị ta mê hoặc.

      Diệp Miêu Miêu cười : “Cậu cứ như người ta liếc mắt đưa tình với cậu vậy” mặt mặc dù cười, nhưng trong lòng sớm xuất thần rồi, toàn tâm toàn ý nghĩ đến cái vẫn tay của Đan Diệc Thần với mình, tờ giấy trong tay sớm bị nắm thành nước.

      Diệp Miêu Miêu về nhà đá bay giày cao gót, chuyện đầu tiên là chạy vội đến trước gương đánh giá bản thân, hàng mi như liễu, tuy bị cận thị nhưng ánh mắt sáng long lanh, cái mũi khéo léo, còn có đôi môi mười phần nữ tính, đây là lần đầu tiên đánh giá bản thân mình, vừa hồi hộp vừa khẩn trương, nghĩ, kỳ bộ dạng của mình cũng xinh đấy chứ, nếu tại sao Đan Diệc Thần lại chú ý đến mình?”

      Sau khi mở tờ giấy ra, nhìn nội dung lần nữa, trong lòng hết sức vui vẻ:

      “Mình phải mở cánh cửa thế giới mới ra, Diệp Miêu Miêu, cố lên!”

      Ngày thứ hai, văn phòng luật sư Cẩm Phong xảy ra chuyện lớn, từ chú bảo vệ trong đại sảnh hay là dì nhân công quét dọn, ai xì xầm bàn tán chuyện.

      Đó chính là Diệp Miêu Miêu- người được văn phòng luật công nhận giống phụ nữ nhất, lại cực kì nữ tính hơn cả phụ nữ!

      Nghê Tiêu kinh ngạc đánh giá Diệp Miêu Miêu từ xuống dưới, mái tóc xõa ngang vai, đeo kính áp tròng, trang điểm nhạc, mặc váy vải chiffon:

      “Miêu Miêu, phải cậu rồi chứ?”

      Diệp Miêu Miêu cười ngượng ngùng: “ phải, chỉ là muốn thay đổi phong cách chút”

      Nghê Tiêu liếc nhìn màn hình chủ của Diệp Miêu Miêu, ban đầu ấy để ảnh của Đan Diệc Thần, bây giờ đổi lại bình thường, cười hihi :

      “Cậu định trở thành hội trưởng hội fan của Đan quận trưởng nữa sao?”

      Tay của Diệp Miêu Miêu run lên, nhưng nhanh chóng lộ ra nụ cười:

      “Xem cậu kìa, cậu thích người ta cũng cần châm biếm người ta như vậy, ấy tốt như thế…”

      “Dù sao trong lòng tớ chỉ có Thiệu Dương, những người khác liên quan đến tớ” Nghê Tiêu bưng mặt lại tiếp tục suy nghĩ đến Trần Thiệu Dương, chú ý đến nét mặt nặng nề của Diệp Miêu Miêu.


      Nghê Tiêu đấu tranh trong lòng nhiều lần, cuối cùng quyết định đến bệnh viện để thăm Trần Thiệu Dương, còn đặc biệt chọn bó hoa tulip mà thích nhất, rẽ ngoặt liền gặp phải Amy, ta gọi điện thoại, khuôn mặt bình tĩnh lên vài tia phẫn nộ.

      Sau khi đến gần nghe ta hét lên với người trong điện thoại:

      “Ok, giám đốc Trịnh, tôi hiểu nỗi băn khoăn của công ty các người, nhưng Thiệu Dương chỉ bị thương tạm thời thôi, cũng phải tàn phế dài hạn, hợp đồng đại diện ký rồi, khi ấy các người còn năn nỉ Thiệu Dương ký tên?. Bây giờ lại muốn hủy hợp đồng có phải hơi quá đáng hay ?. … Này, này, giám đốc Trịnh…?”

      Amy phẫn nộ thu hồi điện thoại, đột nhiên nhìn thấy Nghê Tiêu xuất , ta cười lạnh :

      “Thế nào?. Gây ra tai tiếng mà còn đến đây?”

      Nghê Tiêu biết Amy có thành kiến sâu đậm với mình, cũng có ý định giải thích, chỉ thản nhiên :

      “Tôi đến thăm Thiệu Dương”

      “Nghê Tiêu, có biết đây là cuộc gọi thứ mấy đòi hủy hợp đồng mà tôi nhận được ?. Mấy năm gần đây, Thiệu Dương vì mà gặp ít phiền phức, tôi giúp ấy giải quyết, nhưng mà lần này tôi giúp được, ấy vì khăng khăng làm theo ý mình, ấy muốn đến Châu Âu để thi đấu league”

      Nghê Tiêu giật mình: “ có ý gì?. Thiệu Dương bỏ giải thi đấu phải vì vết thương của ấy sao?”

      Amy châm biếm cười cười:

      “Nhìn xem, mãi mãi cũng đều ngây thơ như vậy, có khi tôi thực hâm mộ chẳng biết gì cả, vết thương của Thiệu Dương căn bản ảnh hưởng đến trận đấu, chỉ cần nghỉ ngơi tháng là có thể trở lại thi đấu, nhưng mà ấy bây giờ vì muốn ở lại bên cạnh , mà ta quyết định từ bỏ kế hoạch để thi đấu cho câu lạc bộ Wales – câu lạc bộ ra giá trời để chiêu mộ ta, vì ấy quyết định từ bỏ tình bóng đá suốt 10 năm, Nghê Tiêu, cho tôi biết, đây là cách báo đáp ấy ư?. Đây là niềm vui tư lợi của ư?”

      Lời của Amy khiến lòng của Nghê Tiêu dâng lên gợn sóng to lớn, vẫn cho là thích Trần Thiệu Dương là chuyện của mình , yên lặng thích, gây cản trở, cũng xúc phạm đến đối phương.

      Nhưng, bây giờ mới biết sai rồi, có lẽ chưa bao giờ đứng ở góc độ của Trần Thiệu Dương để suy nghĩ cho ấy.

      Nghê Tiêu lẳng lặng đứng ở trước cửa phòng, nhìn Trần Thiệu Dương cùng bác sĩ vận động để phục hồi thể lực, bỗng nhiên nhớ đến năm Trần Thiệu Dương 15 tuổi, lần đầu tiên đoạt cúp, tối hôm ấy lặng lẽ mang leo lên đỉnh của Thanh Lương Sơn, hăng hái hét to trong màn đêm:

      “Tôi muốn trở thành thủ môn bóng đá xuất sắc nhất thế giới”

      Đó là giấc mơ của ấy, là mục tiêu mà ấy muốn đạt được trong suốt 10 năm qua.

      Thế nhưng bây giờ, ấy lại quyết định từ bỏ ước mơ của mình, chỉ vì .

      Có thể Amy sai, chỉ vì tư lợi cá nhân, chưa bao giờ suy nghĩ vì ấy.

      “Tiêu Tiêu” Trần Thiệu Dương đầu đầy mồ hôi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Nghê Tiêu, lộ ra nụ cười rực rỡ ấm áp.

      Nghê Tiêu phục hồi tinh thần, đem hoa đưa cho , cười xinh đẹp: “Thích ?. Đặc biệt mua cho đấy.”

      Trần Thiệu Dương nâng tay vuốt ve mặt của , nhíu mày : “Tại sao sắc mặt lại tốt như vậy?. Có phải Amy lại làm khó dễ em ?”

      “Nào có, chị Amy rất bận, đâu có thời gian để ý đến em.” che giấu trốn tránh khỏi tay của .

      mặt lên tia buồn bã, Trần Thiệu Dương cười cười: “Trong khoảng thời gian gần đây, đều cho mình Amy chống đỡ, làm khó ấy rồi. Chờ sau khi vết thương của khỏi hẳn, tổ chức cuộc họp báo, tuyên bố…”

      “Thiệu Dương!” Nghê Tiêu hoảng loạn ngắt lời , trong ánh mắt nghi hoặc của , cắn răng :

      “Em có người trong lòng rồi.”

      Hình như ngay cả hô hấp cũng đình trệ, dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của Trần Thiệu Dương, cúi đầu ép mình :

      “Em…Em biết, giống như trai chúc phúc cho em có phải ?”

      Im lặng giống như chết.

      Nghê Tiêu gắt gao níu chặt góc áo, sợ chỉ cần mình cẩn thận, lòng mình ra cho biết.

      Phảng phất lâu như thế kỷ, mới nghe thanh nhàn nhạt của Trần Thiệu Dương:

      “Phải ?. Vậy tốt, nha đầu em cuối cùng cũng trưởng thành rồi” nâng tay sờ sờ đầu của Nghê Tiêu, lúc lâu sau mới cười khổ tiếng:

      “Là ta sao?”

      Là người đàn ông giằng co với trong quán bar sao?. Là vị trưởng quan sau đó mạnh mẽ bắt sao.

      Nghê Tiêu ngẩn ngơ, vốn chỉ muốn viện cớ tạm thời thôi, vẫn chưa suy xét chọn lựa cẩn thận, tại nghe Trần Thiệu Dương như vậy, hình như ấy hiểu lầm với Đan Diệc Thần?.

      Chương 19: Phong ba.

      Nghê Tiêu im lặng nhìn cam chịu trong mắt của Trần Thiệu Dương, trong lòng chua xót, nhưng chỉ có thể cười gượng:

      “Bác trai rất thích làm quân nhân, con của bác ấy có thể tìm được người bạn trai quân nhân, bác ấy nhất định rất vui vẻ.”

      Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Trần Thiệu Dương lại nở nụ cười tươi sáng:

      “Đúng rồi, phải nhanh chóng hồi phục, để còn kịp thời gian tham gia thi đấu nữa chứ”

      “Em quấy rầy tập luyện nữa” Nghê Tiêu hốt hoảng đứng lên, chạy vụt ra ngoài cửa.

      lại dối lừa gạt Trần Thiệu Dương, nhưng thể lừa gạt được chính mình.

      Giờ phút này, trong lòng giống như uống phải chén thuốc đắng, nước mắt rơi xuống, nghĩ từ nay về sau, với Thiệu Dương thể nào nữa rồi.

      Nghê Tiêu đắm chìm trong bi thương của bản thân, chú ý đến báo động cao ở phía trước, đợi đến khi đâm vào ngực của người đàn ông nào đó, mới hoảng hốt phát mình phạm sai lầm nghiêm trọng.

      Ánh mắt của ngẩng lên, chợt nhìn thấy đôi mắt thâm trầm, của , Nghê Tiêu uể oải :

      “Sao lại tới đây?”

      “Đến bệnh viện thăm bạn.”

      “Ừ” Sắc mặt tái nhợt, qua bên người .

      Khi lướt qua nhau, bắt được tay của : “ cùng”

      Môi mỏng của phun ra 2 chữ, sau đó nắm tay Nghê Tiêu ra ngoài, tay của rất ấm áp, cùng với bàn tay , mười ngón tay đan vào nhau cách tự nhiên.

      Nghê Tiêu hoảng hốt, trong thời gian ngắn quên mất giãy dụa.

      Đan Diệc Thần nhét Nghê Tiêu vào trong xe, ngẩng đầu lườm người đàn ông khác ở cửa sổ lầu, ta tựa hồ đứng ở đó lâu, sắc mặt tái nhợt, mang theo tia hiu quạnh.

      Xe mất, ngăn cách mọi tầm mắt của .

      ràng cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại ra được, Nghê Tiêu rầu rĩ vui nhìn những cảnh sắc lùi lại phía sau ngoài cửa sổ, hơn nửa ngày mới phát đây phải là đường về nhà.

      “Này, muốn dẫn tôi đâu?” ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi.

      Đan Diệc Thần liếc mắt nhìn cái: “Về nhà ăn cơm.”

      Về nhà?. Về nhà của ai?

      Hình như nhìn thấy nghi vấn trong mắt của Nghê Tiêu, Đan Diệc Thần nhếch môi: “Về nhà của .”

      “Dừng xe!” Nghê Tiêu tức giận.

      Đan Diệc Thần tay nắm lấy vô lăng, mặt mày lộ ra vẻ lạnh lùng:

      “Phía sau 3 mét có chiếc xe trọng tải 3, 4 tấn, nếu như em muốn chết, thành toàn cho em.” xong, quả đạp phanh lại.

      Mắt thấy chiếc xe tải phía sau sắp đâm vào, Nghê Tiêu hét lên tiếng, thấy chiếc xe khởi động linh hoạt, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra thanh chói tai, xe của Đan Diệc Thần chút nguy hiểm né tránh được va chạm của xe tải.

      Nghê Tiêu cắn môi dám chọc giận ta nữa, biết người đàn ông này trời sinh tính tình lạnh lùng, nghiêm khắc, chọc giận ta, kết cục nhất định rất thê thảm.

      Thấy cuối cùng cũng giữ vững tinh thần, mỉm cười: “Ông nội biết đưa em về nhà, nhất định rất vui vẻ.”

      ra muốn dẫn về để gặp ông nội ta, từng nghe bố Nghê Chấn , trong nhà họ Đan ngoại trừ cha mẹ của ta ra người đức cao vọng trọng quyết định mọi việc trong nhà chính là ông nội. Nghe ông nội Đan lúc còn trẻ là quân nhân có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, nhiều năm qua nắm giữ gia pháp của Đan gia cách nghiêm khắc, giọt nước cũng rỉ ra ngoài.

      Đan gia là gia tộc hiển quý, quyền thế ngập trời, người bình thường cũng đừng mong tiến vào cửa của nhà họ Đan, cho dù là cửa phụ cũng hỏi thăm được.

      “Vì sao muốn dẫn tôi gặp ông nội ?” nhịn được hỏi.

      Đan Diệc Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn cái: “Nàng dâu xấu dù sao cũng phải ra mắt cha mẹ chồng, trễ cũng phải gặp, chi bằng gặp sớm chút.”

      Nghê Tiêu hung hăng trợn mắt nhìn ?. Cái gì là nàng dâu xấu?. cũng tồi được chưa?.

      Biệt thự nhà họ Đan.

      Nghê Tiêu líu lưỡi, trừng mắt nhìn tòa biệt thư trước mắt có hơn trăm bậc thang và 2 con sư tử đá đứng nghiêm trang ở 2 bên, ở đây là phủ tổng thống cũng khoa trương, ra nhà họ Đan đúng là giàu có giống như trong truyền thuyết.

      Hình như sớm biết Đan Diệc Thần muốn trở về, bốn người hầu đứng ở 2 bên bậc thang, cung kính hô:

      “Nhị thiếu gia về rồi.”

      Đan Diệc Thần cởi áo khoác xuống, tiện tay đưa cho người hầu, nhìn thấy Nghê Tiêu vẫn đứng ở chỗ cũ, nhịn được nhíu mày:

      “Còn đứng ở chỗ đó làm gì?. Qua đây.”

      hít sâu hơi, qua qua, phải chỉ cùng trưởng bối ăn bữa cơm thôi sao?. Có việc gì đáng sợ đâu.

      Nắm lấy bàn tay duỗi ra của ta, hất cằm lên, tao nhã, đoan trang vào cửa chính của nhà họ Đan.

      Khóe môi của Đan Diệc Thần cong lên, thoạt nhìn tâm tình cũng tồi lắm, ôm lấy eo của , bước từng bước về phía trước.

      Nghê Tiêu cắn răng: “Này, được được voi đòi tiên”

      hiếm khi cười vô lại, ôm eo của chặt hơn, người ở bên ngoài nhìn thấy ôm phân nửa người rồi.

      Nhóm người hầu nhìn nhau trao đổi ánh mắt kinh ngạc, lặng lẽ cúi đầu theo vào.

      Dọc đường , có người thông báo từ sớm, đợi đến khi Đan Diệc Thần dẫn Nghê Tiêu vào trong phòng khách xa hoa, có ba vị trưởng bối ngồi đợi ở bên trong.

      Ngồi ở ghế chủ tọa là ông cụ khoảng 70 tuổi, tóc mai bạc trắng, tinh thần khỏe mạnh, ánh mắt trải qua năm tháng tang thương lóe ra ánh sáng cơ trí, mặc dù giận mà uy.

      đôi nam nữ ngồi bên cạnh, người đàn ông có tác phong nhanh nhẹn, người phụ nữ đoan trang, ưu nhã, Nghê Tiêu nghĩ có lẽ là bố mẹ của Đan Diệc Thần.

      “Ông nội, bố, mẹ, công việc trong quân khu bận rộn, hôm nay mới có thời gian về nhà, biết người trong nhà thích náo nhiệt, nên con dẫn Nghê Tiêu cùng về.”

      Bị gọi tên, Nghê Tiêu giật mình, hồn phách rốt cục trở lại.

      Đan Diệc Thần quay đầu, dịu dàng nhìn : “Còn mau chào hỏi ông nội

      Hả?. Chào hỏi?.

      Tuy rằng Nghê Tiêu tình huống cho lắm, nhưng cũng biết những lời hào phóng, thỏa đáng, là lễ nghi cơ bản nhất, nhất là ở trong nhà giàu có, hiển hách như nhà họ Đan.

      thu hồi tinh thần, cúi đầu chào mấy vị trưởng bối, nhân tiện cười cách xán lạn lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn:

      “Chào ông nội, chào bác trai, bác , cháu là Nghê Tiêu.”

      Ông nội Đan hừ tiếng: “Tiểu tử thối, cháu đừng tưởng ông bị điếc hay bị mù biết con cả ngày ở ngoài làm cái gì?”

      Giọng chất vấn quá nhanh, khiến cho ba Đan, mẹ Đan ngay cả Nghê Tiêu cũng trở nên khẩn trương.

      Nhưng mà, Đan Diệc Thần lại thản nhiên nghênh đón ánh mắt nghiêm khắc của ông nội: “Cháu biết thể gạt được ông, cho nên hôm nay mới định ràng.”

      Ông nội Đan gõ cây gậy xuống mặt đất:

      “Nếu như quyết định chuyện ràng, Trường Thanh, cậu đến giáp mặt chuyện với Diệc Thần , chuyện của vãn bối các người, nên tự mình giải quyết .”
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Làm chuyện xấu.

      Tiếng bước chân do dự vang lên vài tiếng, người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy lúng túng vào trong phòng khách, phía sau còn có Nhạc Vân.

      Liếc mắt cái nhìn thấy người trong lòng, Nhạc Vân vô cùng vui vẻ, lập tức chạy vội tới ngồi bên cạnh Đan Diệc Thần, chờ khi ánh mắt nhìn thấy Nghê Tiêu ngồi ở cạnh bên , sắc mặt ta trầm xuống, đồng thời ngẩng khuôn mặt tràn đầy ủy khuất nhìn về phía cậu Mã Trường Thanh của mình.

      Nghê Tiêu nhận thấy ánh mắt của mọi người tập trung ở người mình, nhất thời muốn lặng lẽ né tránh bàn tay của Đan Diệc Thần, nào biết dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, nụ cười của vẫn thay đổi, quay đầu dịu dàng nhìn , dùng giọng chỉ có 2 người nghe được:

      “Nếu còn nhúc nhích, hôn em đấy”

      Thân thể Nghê Tiêu cứng đờ, biết ta được làm được, nhìn vị tiểu thư kia lộ ra ánh mắt kiêu ngạo và oán hận nhìn mình, cũng muốn chuốc thêm nhiều phiền phức.

      Thấy Nghê Tiêu ngoan ngoãn dựa vào bên người, lúc này Đan Diệc Thần mới cười nhìn về phía Mã Trường Thanh:

      “Thư ký Mã, lần trước từ biệt, tôi nghĩ ý của tôi rất ràng, ông cần gì phải dùng khí thế bức người như thế?”

      Mã Trường Thanh là môn sinh đắc ý của ông nội Đan, thường xuyên đến chơi cờ, trò chuyện với ông, tự nhận mình có vị trí bình thường ở nhà họ Đan, vì vậy nhìn thoáng qua Nhạc Vân dẩu miệng cao lên, ông ta mới đánh bạo :

      “Ông nội Đan, đứa cháu này của con, sau khi gặp Diệc Thần lần mắc bệnh tương tư, làm ầm ĩ lên nếu phải là Diệc Thần lấy chồng, hôm nay, con cũng sợ mất mặt đưa con bé đến cho trưởng bối nhà họ Đan nhìn thử chút, xem nó có hợp ý mọi người hay ?”

      Nhạc Vân ngoan ngoãn đến bên cạnh ông nội Đan, vươn tay xoa bốp bả vai cho ông ấy: “Ông nội, con lòng thích Diệc Thần, ông nội cho con cơ hội chứ?”

      Ban nãy, nét mặt của Nhạc Vân là hận thể ăn mình, trong nháy mắt biến thành con cừu non ngoan ngoãn, Nghê Tiêu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, tự thẹn bằng.

      Nhưng mà, Đan Diệc Thần lại thấp giọng cười cười:

      “Nếu như em có thể biến hóa bằng nửa ta, cũng cần mất nhiều sức lực như vậy”

      Dáng vẻ để ý đến trưởng bối ngồi đây, thấp giọng cười của 2 người khiến cho ba Đan nhíu mày, gia giáo của nhà họ Đan hết sức nghiêm khắc, từ trước đến nay, chuyện tình cảm đều phải được trưởng bối đồng ý, Đan Diệc Thần được cho phép dẫn Nghê Tiêu về nhà, là xúc phạm đến gia quy.

      Ông nhịn được, nghiêm khắc hỏi: “Diệc Thần, con rốt cuộc nghĩ như thế nào?”

      Đan Diệc Thần nghiêm mặt : “Ba, mẹ, ông nội, mọi người hẳn biết mục đích hôm nay con đưa Nghê Tiêu về làm gì”

      ôn nhu nhìn về phía Nghê Tiêu.

      Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, Nghê Tiêu mơ hồ có dự cảm xấu.

      Quả nhiên nắm tay , thâm tình khẩn thiết ở trước mặt mọi người:

      “Con với Nghê Tiêu lòng nhau, sớm đính ước với nhau từ lâu, cho dù có khó khăn gì, bọn con cũng quyết định ở bên nhau”
      lòng nhau….Đính ước từ lâu….

      Ầm ầm, lôi điện hung hăng bổ lên đầu Nghê Tiêu, ngây ngốc nhìn Đan Diệc Thần, bốn mắt nhìn nhau, giờ phút này rất muốn hỏi câu, bọn họ lòng nhau khi nào?. Khi nào quyết định đính ước?.

      Cuối cùng, mẹ Đan là người từng trải, bà cũng thay Nghê Tiêu hỏi vấn đề mà muốn hỏi nhất: “Cái gì?. Diệc Thần con chứ?. Rốt cuộc hai con đính ước với nhau khi nào?”

      Người đàn ông mặt đổi sắc, tiếp tục thâm tình :

      “4 năm trước.”

      Rắm a!. thẹn quá hóa giận!, hiểu muốn đưa ra làm lá chắn trước mặt các vị trưởng bối, ngăn cản việc hôn với Nhạc Vân, lập tức quyết định vạch trần mánh khóe của :

      “Bác trai, bác , ra…”

      ra Nghê Tiêu là người của con” Lại quả bom ném xuống, thuận tay đỡ lấy Nghê Tiêu xụi lơ dựa vào trong người mình, vẻ mặt nghiêm túc: “Ba, mẹ, con hy vọng mọi người có thể trịnh trọng cân nhắc ý kiến của con, dù sao Tiêu Tiêu…. ấy đợi được”

      Mẹ Đan khiếp sợ từ ghế nhảy dựng lên, ánh mắt hoài nghi nhìn qua cái bụng bằng phẳng của Nghê Tiêu:

      lẽ, ấy …” Ý thức được ở đây có người ngoài, hai chữ mang thai bà đành phải nuốt trở lại.

      Nghê Tiêu khóc ra nước mắt, ông trời ơi, là bị oan!

      Quả bom Đan Diệc Thần ném ra hoàn toàn thay đổi tình huống trong nhà, ông nội Đan trầm ngâm lát:

      “Nếu như vậy, vậy chuẩn bị cầu hôn

      Đan Diệc Thần lắc đầu: “Ông nội, lời cầu hôn được trả về rồi, lần này sợ là phải mời bố mẹ Nghê gia đến đây để bàn bạc.”

      Ông nội Đan sửng sốt chút, rốt cuộc mới hiểu được, giận dữ quát:

      “Thằng nhóc con, ai kêu cháu giả mạo danh nghĩa của ông cầu hôn”

      Lúc này Nghê Tiêu mới biết, lại có thể làm ra chuyện như vậy, trong lòng tràn đầy phức tạp.

      Mọi chuyện phơi bày trước mặt ông nội Đan rồi, Mã Trường Thanh biết cháu của ông vui mừng vô ích rồi, cho dù cam lòng cũng chỉ có thể thở dài, hai đứa có duyên phận rồi mang theo Nhạc Vân rời khỏi.

      Nhà họ Đan hổ là gia đình quân nhân, làm việc hết sức mạnh mẽ vang dội, mặt giữ Nghê Tiêu ở lại ăn cơm chiều, mặt khác lại phái lái xe đến mời cha mẹ Nghê đến ăn cơm.

      Giàn hoa tử đằng nở rộ, từ ngoài cửa sổ tò mò liếc nhìn đôi nam nữ trong phòng, gió thổi qua, mang theo hương thơm xông vào mũi.

      Người đàn ông áp người con ở trong góc tường, hai tay chống ở 2 bên vai , thản nhiên :

      “Chuyện đến nước này, em muốn gả cũng phải gả”

      Nghê Tiêu lâm vào chán nản: “ dựa vào cái gì tự tin tôi gả cho ?. Tôi cho biết, cho dù tôi có đâm đầu chết cũng gả cho loại người tự phụ, đáng ghét như .”

      Đan Diệc Thần chút nào tức giận, nâng cằm của lên: “Vậy sao?. Vậy tôi mỏi mắt mong chờ”

      nhàng vỗ tay ra tiếng, nữ giúp việc đến cúi đầu :

      “Nhị thiếu gia.”

      “Tâm tình Nghê Tiêu tiểu thư tốt lắm, tìm quyển truyện cười cho ấy đọc , khi nào ấy nở nụ cười, mới được nghỉ ngơi.”

      ” Nghê Tiêu tức giận đến mức cầm cái ghế ném về phía Đan Diệc Thần, ai biết sau lưng có mắt, nghiêng người né tránh, cái ghế trúng vào cái cửa.

      Nữ giúp việc nhịn được, thầm câu:

      “Nghê tiểu thư, có thể gả cho nhị thiếu gia mà may mắn của những người phụ nữ đời này, nên biết chừng mực mới đúng.”

      Chẳng lẽ, tất cả phụ nữ đời này đều bị Đan Diệc Thần mê hoặc sao?. người bình thường à?. Nghê Tiêu bỗng nhiên hoài nghi nhân sinh quan và thế giới quan của mình rồi.
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :