1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký dụ vợ của trưởng quan - Thần Mộ Nhi (38/110c) [4Q-126C] (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10:

      Edit: An

      Xe vững vàng chạy mạch đến trước cửa hội quán, Đan Diệc Thần nắm tay Nghê Tiêu xuống xe.

      Lần đầu tiên đối đãi với giống như thân sĩ, làm cho có chút quen, nhưng mà sau vài giây lưỡng lự, dứt khoát lựa chọn đưa tay cho Đan Diệc Thần, bởi vì phát , có đám phóng viên vây ở bên ngoài xe.

      Chân mang giày cao gót bảy tấc vừa mới chạm đất, đèn flash bốn phía “bùm bùm” nhấp nháy, làm cho đêm tối trong nháy mắt trở nên sáng như ban ngày.

      Nghê Tiêu chưa từng gặp qua tình huống như thế, trong lòng hơi chột dạ, chỉ có điều nhìn thấy Đan Diệc Thần ở bên cạnh ưỡn ngực thẳng lưng, tư thế giống như quân nhân sợ địch, cũng tự chủ ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

      “Đừng nghĩ gì cả, cứ theo tôi.”

      Thanh trầm thấp của vang lên ở nơi vừa ồn ào vừa xa lạ như thế này khiến cho người ta có cảm giác an tâm, Nghê Tiêu lần đầu tiên tranh cãi với , mà ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay to của , dưới ánh mắt đánh giá tò mò của phóng viên, bình tĩnh bước lên thảm đỏ phía trước.

      Bữa tiệc này giống như bữa tiệc từ thiện, người có mặt ngoài những cái tên nổi tiếng trong thương giới, Đan Diệc Thần với chức vụ cao cấp trong quân đội, đến đâu cũng có người nịnh nọt , thừa dịp bị các thiên kim quấn lấy có cách nào thoát ra được, Nghê Tiêu nhanh chóng nhấc váy đến bàn ăn, trời biết đói như thế nào a!

      Vừa mới dùng nĩa để xiên miếng bánh ngọt, vai bị bàn tay lớn chụp lấy, người đó cười hihi

      “Này, là thiên kim tiểu thư nhà ai?. Vì sao từ trước đến giờ, tôi chưa gặp ?”

      Nghê Tiêu thầm nghĩ trong lòng lại gặp “công tử đào hoa” rồi, ngờ ở đây cũng thiếu những công tử ăn chơi khét tiếng.

      phục hồi tinh thần, khéo léo thoát khỏi móng vuốt của đối phương, cố gắng để bản thân lộ ra nụ cười dịu dàng:

      ngại quá, tôi phải là thiên kim nhà ai hết, chỉ tới đây ăn uống mà thôi”

      Đến bắt chuyện với đại thiếu gia mặt trắng nõn, cả người mặc âu phục, đầu tóc chải gọn gang, cặp mắt lại quét tới quét lui trước ngực , quả thực làm cho lòng người thoải mái.

      Nghê Tiêu nghĩ muốn sớm thoát khỏi đối phương, cho nên buông đĩa thức ăn trong tay, muốn về phía Đan Diệc Thần, ai ngờ đối phương lại nhất quyết tha, trực tiếp bắt lấy tay , hơi tức giận :

      “Bổn thiếu gia còn chưa xong, ai cho phép rời ?”

      Trong lòng Nghê Tiêu cảm thấy buồn cười, đây là cái đạo lý gì vậy?.

      ta chuyện, phải ngoan ngoãn lắng nghe sao?. chút khách khí đẩy cánh tay ta ra, bước về phía trước.

      Người đàn ông ngây ngẩn cả người, tiếp đó, cơn tức giận dâng lên trong lòng, ta ra hiệu cho người bạn ở đằng trước, ta hiểu ý, giơ chân ra.

      Nghê Tiêu lảo đảo cái, vấp phải mép váy, lại đụng phải người bồi bàn bưng rượu hướng tới, nhất thời ly rượu hất lên váy của , còn chưa kịp hét chói tai, trọng tâm của bất ổn, ngã xuống mặt đất, chật vật chịu nổi.

      Tiếng vang lớn ấy thu hút ánh nhìn của bốn phía, gian kế của ta đạt được nên lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, người phụ nữ kia lại nhàng thu hồi chân, đứng lặng ở trong đám người, bộ dạng như xem kịch vui

      Váy màu trắng của sớm bị lem bẩn, vết rượu theo cần cổ của chảy dọc xuống ngực, chảy dọc xuống dưới, trong vòng vây xem lặng ngắt như tờ, ánh mắt của hung hăng phóng tới người “Tiểu bạch kiểm”

      “tiểu bạch kiểm” bị ánh mắt của làm cho kinh sợ lùi về phía sau 2 bước, bỗng nhiên nhớ tới thân phận của mình, nhất thời ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường :

      “Này, tôi vị tiểu thư này, những người ở đây đều là người có thân phận, nếu như có việc gì hãy mau vào toilet để xử lý vết bẩn của mình , cũng biết là người nào có mắt, lại dẫn vào đây”

      Vừa dứt lời, “Tiểu bạch kiểm” đột nhiên cảm thấy khí xung quanh chợt xuống thấp, kinh ngạc nhìn về phía những người dùng ánh mắt đồng cảm để nhìn mình, còn chưa hiểu bản thân sai cái gì.

      Ngay lúc “Tiểu bạch kiểm” định quay người gọi bảo vệ để đưa Nghê Tiêu làm mất nhã hứng của ta ra khỏi đây, những vị khách khác bỗng nhiên tự động tách ra, nhường đường cho tiếng bước chân trầm ổn phát ra sàn gỗ.

      “Tiểu bạch kiểm” vô tình quay đầu thúc giục bảo vệ: “Mau đem người phụ nữ này ra khỏi đây, nếu như phá hỏng bữa tiệc từ thiện tối nay, tôi tha cho các đâu”

      Tiếng bước chân chợt ngừng lại, người ấy cũng đứng trong tầm nhìn của “Tiểu bạch kiểm”, vừa thấy là nhân vật dễ chọc, nhất thời tiến lên lấy lòng :

      “Trưởng quan, chuyện này cứ để tôi xử lý là được rồi, hãy nghỉ ngơi trước , lập tức xong ngay, lập tức xong ngay, haha…”

      Trong lòng Nghê Tiêu run lên, được tự nhiên quay đầu chỗ khác, quá nhếch nhác, quá mất mặt đến nỗi còn mặt mũi gặp người khác.

      Đan Diệc Thần lạnh lùng : “Vừa rồi ai có mắt dẫn này đến đây phải ?”

      “Tiểu bạch kiểm” vừa định tiếp, bỗng cảm thấy khi trưởng quan này đặt câu hỏi, áp khí xung quanh lại giảm xuống vài phần, cho dù ta có ngu ngốc đến đây, cũng mơ hồ cảm thấy việc thich hợp.

      ta lắp bắp : “À…ko phải…”

      Đan Diệc Thần thèm đếm xỉa đến lời lắp bắp của ta, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh:

      tại tôi cho biết, tôi chính là người có mắt đó”

      Lời vừa ra, đầu gối của “Tiểu bạch kiểm” mềm nhũn, cơ hồ muốn khụy xuống.

      Trong lòng ta ngừng thầm kêu khổ, đúng lúc này, đắc tội với người khác là chuyện , nhưng đắc tội với vị trưởng quan mặt lạnh này, chỉ có con đường chết a!

      vừa định cầu xin tha thứ, bảo vệ tiến vào, lôi ta ra ngoài. Thanh của ta ngày càng xa, viên cảnh vệ bên cạnh nhịn được lên tiếng nhắc nhở:

      “Trưởng quan, đây là thiếu gia của Cung tiên sinh người chủ trì bữa tiệc từ thiện tối nay, xem có thể nên nể tình giao tình của 2 nhà mà thả…”

      ánh mắt lãnh khốc quét về phía viên cảnh vệ, ta ấp úng thu hồi lời chưa hết, nhưng mà đuôi mắt lại ai oán nhìn lướt qua Nghê Tiêu, ta sớm Nghê Tiêu này là ngôi sao chổi!. Mỗi lần trưởng quan gặp chuyện ngoài ý muốn đều là vì ta.

      Chợt nghe tiếng kinh hô ở xung quanh, viên cảnh vệ cũng cuống quit nhìn thử, nhất thời sợ tới mức mồ hôi chảy xuống.

      ta….vị trưởng quan mặt lạnh của , cư nhiên ở trước mặt phóng viên bế Nghê Tiêu cả người dơ bẩn lên!

      Đây chính là tin tức chấn động a, tin tức oanh tạc a!

      Rất nhiều tiếng máy ảnh vang lên, viên cảnh vệ ôm đầu :

      “Đừng nha”

      có thể tưởng tượng lát trở về, trang báo ngày mai nhất định là chuyện xấu của người phụ nữ kia bay đầy trời!

      Nghê Tiêu trốn ở trong ngực của Đan Diệc Thần, dám nhìn ánh mắt của những người khác, cũng sợ người khác nhìn thấy nước mắt ủy khuất của mình, giống như ốc sên, gắt gao dựa vào tòa thành an toàn Đan Diệc Thần.

      Đan Diệc Thần bế Nghê Tiêu lên được vài bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nhóm người nghị luận:

      “Đúng rồi, quên cho mọi người biết, hôm nay tôi mang vị tiểu thư này đến đây, ít hôm nữa, ấy trở thành vợ của Đan Diệc Thần tôi”

      Cái gì?

      chỉ có nhóm quần chúng vây xem, ngay cả đương là Nghê Tiêu cũng cảm thấy choáng váng, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Đan Diệc Thần, nghe lầm chứ…. Vợ?

      “Đan Diệc Thần, muốn làm gì?”

      Bất ngờ đề phòng, Nghê Tiêu nhảy xuống khỏi người Đan Diệc Thần, cả người đứng vững, lôi kéo cà vạt của xuống, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo , trong mắt lên tia cười cưng chiều, khóe mắt tựa hồ liếc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, bàn tay to của bỗng nhiên đè lại bàn tay an phận của , hung hăng hôn lên môi .

      Trong đại sảnh, cao trào thi nhau nổi lên, sau khi tất cả mọi người hóa đá, thân hình cao lớn xuất , nghiêm nghị :

      “Còn ra thể thống gì nữa”
      linhdiep17Phương Lăng thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11:


      người phụ nữ duyên dáng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, nhàng thong thả đến bên cạnh người đàn ông, :

      “Đan Diệc Thuyên, em trai còn quyết đoán hơn , đúng là kém xa”

      “Lặc Tư Thanh” Người đàn ông nghiến răng, giận dữ gọi tên , hận thể nắm trong lòng bàn tay, hung hăng giáo huấn trận

      Lặc Tư Thanh mỉm cười, khiêu khích ta thành công rất vui.

      Trong vườn hoa, Nghê Tiêu vẻ mặt hung hãn trừng mắt nhìn Đan Diệc Thần: “ còn chưa trả lời tôi, vì sao tự mình quyết định tuyên bố lung tung như thế hả?”

      Đối mặt với cơn tức giận của Nghê Tiêu, Đan Diệc Thần vẫn thản nhiên : “Em vốn là của , chẳng qua là cho em tự do ở ngoài 4 năm thôi, bây giờ em trở về, đương nhiên phải trở về bên cạnh rồi”

      Nhìn dáng vẻ tự tin của người đàn ông này, dường như đời có thứ gì là ta chiếm được, Nghê Tiêu thuộc về bố mẹ , thuộc về chính bản thân , khi nào thuộc về Đan Diệc Thần ta vậy?.

      tức giận , nhưng lại có chỗ nào trút giận, đúng vậy, người đàn ông này có lối suy nghĩ khong giống với người bình thường, có cách nào khơi thông được.

      Nghê Tiêu lắc đầu: “Cho dù đơn phương tuyên bố với toàn thế giới tôi là vợ của , nhưng mà bố mẹ tôi cũng hoan nghênh

      “Tôi mau chóng đến nhà cầu hôn”

      Vẻ mặt Đan Diệc Thần trịnh trọng, lườm 2 người đứng xem kịch vui cách đó xa, mỉm cười: “Sẵn tiện có hai với chị dâu của làm chứng”

      “Xùy” truyền đến tiếng cười, Nghê Tiêu quay đầu lại, chỉ thấy có đôi nam nữ đứng lầu hai, khuôn mặt của người đàn ông tuấn nhưng mà sắc mặt ủ dột, chính là Đan Diệc Thuyên mà gặp qua mấy lần.

      Mà người phụ nữ, dáng người yểu điệu, xinh đẹp, hào phóng, phải là Lặc Tư Thanh người đến tìm mình để giúp chị ta ly hôn sao?.

      Bốn người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng Lặc Tư Thanh giơ cao ly rượu lên, hướng Nghê Tiêu cười nhợt nhạt: “Nghê luật sư, còn chưa cảm ơn em giúp chị cãi thắng vụ ly hôn, có muốn cùng chị uống ly ?”

      Vẻ mặt của Nghê Tiêu đầy hắc tuyến…Người phụ nữ này, là tự vạch áo cho người khác xem lưng.

      Hiếm khi được yên tĩnh, bàn , Nghê Tiêu và Lặc Tư Thanh ngồi đối diện nhau, trọng tâm câu chuyện đương nhiên rời khỏi hai người đàn ông nhà họ Đan.

      “Diệc Thần phải là người dễ dàng xúc động, nhiều năm rồi bên cạnh chú ấy cũng chưa có người phụ nữ nào xuất , lần này chú ấy cao giọng tuyên bố với người ngoài thân phận của em như vậy, chứng tỏ chú ấy lòng em rồi”

      Lặc Tư Thanh đong đưa chất lỏng trong ly rượu, lười biếng .

      Nghê Tiêu chỉ im lặng, trả lời.

      Lặc Tư Thanh thấy im lặng lên tiếng, nhất thời nở nụ cười: “Chị thấy phải em thích Diệc Thần, tại sao hai người ở chung chỗ lại như nước với lửa thế?”

      “Ai em thích người đàn ông tự phụ đó”. Nghê Tiêu phản bác lại theo phản xạ có điều kiện, thấy Lặc Tư Thanh mỉm cười nhìn mình mới thấy phản ứng của mình có phần quá khích, vì thế sau đó im lặng ngồi xuống.

      Dường như nghĩ tới cái gì đó, Nghê Tiêu nhịn được hỏi: “Em cũng có chuyện rất tò mò, trưởng quan Đan Diệc Thuyên ràng rất iu chị, nhưng vì sao chị lại muốn ly hôn với ta?. Đan trưởng quan ràng muốn ly hôn, nhưng vì sao lại cố ý thua chị tòa?”

      Hôm ấy ra tòa, Nghê Tiêu mới biết đối thủ của mình là người nhà họ Đan, lẽ ra chuẩn bị tâm lý để đánh trận chiến lớn, ai ngờ luật sư của đối phương vẫn chưa tới, phiên tòa lại diễn ra phi thường suông sẻ, hình như chút khó khăn, Lặc Tư Thanh muốn gì đạt được cái đó, từ đầu đến cuối Đan Diệc Thuyên cũng tỏ ra tức giận.

      ta ràng Lặc Tư Thanh, cho dù là người ngoại cuộc như cũng có thề nhìn thấy.

      “Ôi, bé, đề tài này vượt quá phạm vi chủ đề chuyện của chúng ta rồi”

      Lặc Tư Thanh chớp chớp mắt, dáng vẻ ý vị thâm trường : “Có câu chị muốn nhắc nhở em, đàn ông Đan gia phải là người bình thường, nếu như ngày nào đó em lòng Diệc Thần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, chuyện tình cảm hề đơn giản như em tưởng tượng, nhất là người đàn ông làm bạn đời với em, đến từ Đan gia”

      Nghê Tiêu lắc đầu: “Em tuyệt đối ko thích Đan Diệc Thần, bởi vì em có người trong lòng rồi”

      Người trong lòng của hiền lành tốt bụng tốt hơn gấp nghìn lần so với vẻ bá đạo vô lý của Đan Diệc Thần.

      Lặc Tư Thanh rũ mi xuống, lộ ra tia cười phức tạp, xem ra con đường tình cảm của bọn họ, còn gian nan hơn của với Đan Diệc Thuyên…

      Nghê Tiêu nghĩ tới Đan Diệc Thần lại hành động mau lẹ như vậy, hôm nay cũng như mọi ngày, thời điểm vẫn còn ở công ty luật bận rộn đến trời đất quay cuồng, bỗng nhiên nhận được điện thoại của cha mình, bảo trong vòng nửa tiếng phải nhanh chóng về nhà.

      Nghê Tiêu cho rằng trong nhà xảy ra chuyện gì đó, chờ khi vào nhà bị đống quà tặng cao như núi dọa sợ hết hồn.

      “Ba, chưa tới năm mới, ba mua nhiều quà như thế để làm gì” Nghê Tiêu tùy tiện rút hộp quà, vừa mới mở ra, thiếu chút nữa hét lên:

      “Bố, vòng ngọc này rất quý đấy, bố?”

      Nghê Chấn từ trong nhà ra, vẻ mặt nghiêm túc : “Nghê Tiêu, con cho bố biết có phải con tự định chuyện chung thân với người khác rồi hay ?”

      Nghê Tiêu ngây người, nghĩ tới nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, chỉ vào những quà tặng mặt đất:

      “Những thứ này… phải đều là sính lễ cầu hôn chứ?”

      Nghê Chấn chỉ vào trong phòng: “Ở chỗ mẹ con vẫn còn đống đấy, Tiêu Tiêu à, nếu như con bằng lòng, bố mẹ cũng còn gì để , dù sao ông nội nhà người ta tự mình đến đây cầu hôn, bố cũng tiện cự tuyệt, chỉ xem con có đồng ý hay thôi”

      Điên rồi, Đan Diệc Thần quả thực điên rồi, còn dám bảo ông nội ta đích thân đến tận nhà cầu hôn.

      Nghê Tiêu hít sâu hơi, cố gắng khiến cho bản thân giữ bình tĩnh: “Ba, con muốn, từ chối hết , từ chối hết cả ”.

      Cơn bão tức giận của Nghê Tiêu tựa hồ ảnh hưởng đến bộ tự lệnh quân khu, Đan Diệc Thần sờ sờ mũi của mình, hình như cảm thấy hơi ngưa ngứa.

      Tuy rằng ánh mắt nhìn chằm chằm vào bố cục chỉ huy tác chiến, trong lòng lại nghĩ đến chuyện nhờ ông nội cầu hôn, chiếu theo tính tình của Nghê Tiêu, cần nghĩ cũng biết nhất định từ chối.

      Nghĩ tới đây, phiền chán cởi bỏ 2 nút áo, nhìn chằm chằm viên cảnh vệ đứng ngây ngốc ở ngoài cửa.

      Viên cảnh vệ bị nhìn chằm chằm đến sởn cả gai ốc, cổ họng nhịn được ấp a ấp úng :

      “Trưởng quan….Ngài…Ngài…nhìn chằm chằm tôi như vậy, rất dọa người, …. Rốt cuộc có chuyện gì, ngài cứ dặn dò”

      Đan Diệc Thần trầm tư chút, lúc này mới nghiêm túc hỏi:
      “Làm cách nào để nắm bắt được lòng của phụ nữ?”

      “Khụ, khụ…”

      Dường như ý thức được vấn đề mình hỏi thích hợp cho lắm, Đan Diệc Thần ho hai tiếng, dời tầm mắt về phía bản đồ quân khu.

      Viên cảnh vệ nghe xong, vội chạy ra bên ngoài lát, sau lát cầm quyển sách đưa cho Đan Diệc Thần: “Trưởng quan, mời xem”

      Đan Diệc Thần nhìn lướt qua, cả người nhịn được chấn động, viên cảnh vệ cầm cuốn sách, tiêu đề đó là 36 kế theo đuổi bạn , mấy chữ đó khiến cho người ta lúng túng.
      Last edited: 29/3/15
      linhdiep17Phương Lăng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12:

      Mấy ngày sau, Nghê gia lại nghênh đón vị khách mời trẻ tuổi, chiếc Buick màu đen khiêm tốn dừng ở trước cổng nhà, người lái xe bước nhanh xuống xe, người đàn ông có tướng mạo xuất sắc bước xuống, đánh giá tất cả bên trong sân.

      Hôm nay Đan Diệc Thần mặc áo sơ mi trắng đơn giản, ra hiệu cho viên cảnh vệ ở bên ngoài chờ , chỉ mang theo hai chai rượu vào trong.

      Tiếng gió thổi qua trước mặt, Đan Diệc Thần cảnh giác nghiêng người né tránh, người nọ ngờ có thể né tránh, chiêu thức chưa dừng lại, quyền hắc hổ đào tâm lại tiếp tục.

      Năm đó, Đan Diệc Thần ở trong quân đội am hiểu nhất chính là đánh nhau và thuật bắt tóm, chỉ là người đánh lén mình là ai, vì thế cánh tay của duỗi ra, muôn vặn lấy cánh tay của vặn lấy cánh tay của đối phương, thế nhưng đối phương cũng nhạy bén phát giác ra điều đó, thuận thế tránh né được đòn tập kích của , sau đó thừa dịp huých cùi chỏ lên.

      Bên này hai người bắt đầu giao đấu với nhau, bên kia, Nghê Tiêu vừa mới thức dậy mơ mơ màng màng chuẩn bi đánh răng, khi ngang nhìn thấy 2 người đánh nhau bỗng hét lên tiếng:

      “Bố, Đan Diệc Thần, hai người định phá hủy cái sân này sao?”

      Bố?. Trong lòng Đan Diệc Thần chấn động, thoáng nhìn thấy nắm đấm của ông đánh về phía mình, động tác của chậm lại, dĩ nhiên bị trúng đấm vào đầu

      Ở ngoài, viên cảnh vệ nghe được động tĩnh, suýt nữa nổ súng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đan Diệc Thần bất đắc dĩ lùi về phía sau vài bước.

      Nghê Chấn thu hồi chiêu thức, híp mắt đánh giá thân thủ của người trẻ tuổi trước mặt, sau đó ngây ngẩn cả người, vẻ mặt Đan Diệc Thần cũng tràn đầy kinh ngạc:

      “Nghê huấn luyện viên”

      “Hóa ra hai người quen biết nhau à?”

      Nghê Tiêu bĩu môi, thấy mẹ làm việc trong nhà cũng ra đón, vẻ mặt nhiệt tình: “Diệc Thần a, ngờ người đến cầu hôn là cháu, lâu rồi gặp làm đến tư lệnh rồi”

      Thái độ của Đan Diệc Thần, bộ dạng ngoan ngoãn giống như ở rể, mở miệng tiếng:

      “Chào dì”

      Khiến sắc mặt của bà Dương Vạn Lệ cũng sáng rỡ hẳn lên.

      Mắt thấy mẹ mình sớm quên mất chủ trương đối ngoại, Nghê Tiêu nhịn được níu góc áo của Nghê Chấn: “Bố, các người đem bán con của mình chứ?”

      Nghê Chấn cười haha, vỗ vỗ đầu của Nghê Tiêu: “Bán cho người khác chỉ có chữ thiệt thòi, nhưng bán cho thằng nhóc Diệc Thần này ổn định, cần bồi thường a”

      Nghê Tiêu biết tính của mẹ , chỉ cần trong nhà có khách tới chơi, cảm xúc nấu ăn của bà cũng tăng vọt lên, quả thực nhiệt tình mười phần, Đan Diệc Thần lại biết tùy mặt gửi lời, cho nên chọc cho Nghê Chấn rất vui vẻ, hai người đánh cờ trong phòng khách, Nghê Chấn thắng được vài ván, cho nên tâm tình càng thêm thoải mái.

      Nghê Tiêu ngơ ngác ngồi ở bên giống như người ngoài, bi thống nghĩ, có lẽ phải là con ruột của bố mẹ, thấy nếu tiếp tục cục diện này, tồn tại của chút cũng có.

      Trong bữa cơm nâng ly cạn chén, Nghê Tiêu mới biết, hồi đó lúc Đan Diệc Thần mới vào quân đội, bố của là huấn luyện viên thể năng của , hướng dẫn cho vài năm rồi mới rời .

      Nghê Chấn khen Đan Diệc Thần dứt miệng, Đan Diệc Thần cũng hề đề cập đến chuyện cầu hôn, chỉ quanh quẩn nhớ lại chuyện cũ, rượu được ba tuần Nghê Chấn say, vỗ vỗ bả vai của Đan Diệc Thần:

      “Tiểu tử cậu, có tiền đồ…Luận về gia thế, tướng mạo, học vấn, con của bác xứng với cháu…”

      Nghê Tiêu gắp cục sườn bỏ vào trong miệng, nháy mắt biến thành tảng đá, buồn phiền ngăn ở trong ngực.

      Đan Diệc Thần vẻ mặt khiêm tốn, nét mặt hoảng sợ :

      “Huấn luyện viên quá lời…”

      Nghê Chấn cười haha, xoay chuyển lời : “Nhưng mà chuyện hôn nhân vẫn phải do con của bác quyết định, Diệc Thần à, nếu con nắm được trái tim của con bé, bác cũng…”

      Đan Diệc Thần cười: “Huấn luận viên phải, điều này con chú ý”

      Tính cách 2 người đều giống như hồ ly, khi chuyện giọt nước cũng lọt, mỗi người đều đọ sức lùi

      Nghê Tiêu nghe đến đây, bố đem chuyện hôn nhân giao cho mình quyết định, chuyện hôn nhân này có thành hay cũng phải do mình đồng ý, nhất thời cảm thấy cơm rất thơm, nhai như thế nào cũng rất ngon.

      cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Đan Diệc Thần cái, thấy cười dịu dàng nhìn mình, nhất thời nghiêm mặt lên, kiêu ngạo thèm để ý đến , ai bảo ta chạy tới đây chịu khổ, đáng đời!

      Sau khi ăn cơm xong, Đan Diệc Thần từ giã muốn ra về, Dương Vạn Lệ gọi con tiễn, hai người vừa ra khỏi nhà, Nghê Tiêu cười ha hả nhìn :

      “Sao, hôm nay có phải cảm thấy rất ấm ức hay ?”

      Tiếng cười còn chưa dứt, đè lên tường, hơi thở đàn ông mãnh liệt đột nhiên xâm nhập, tay của Nghê Tiêu như bị gông cùm xiềng xích thể nhúc nhích, chỉ có thể trợn mắt hung tợn uy hiếp :

      “Này, đây là nhà của tôi, dám làm càn, tôi kêu lên đấy, để cho người lớn trong nhà nhìn thấy bộ mặt của

      Đan Diệc Thần nhàng nhíu mày, vẻ mặt thanh thản : “Được, em gọi

      Gọi gọi, ai sợ ai!. Nghê Tiêu nâng cao lượng, tiếng “Bố ơi” còn chưa ra khỏi miệng miệng bị Đan Diệc Thần ngăn lại, Nghê Tiêu cắn chặt khớp hàm, ngăn cho đầu lưỡi của tiến vào.

      Đan Diệc Thần cũng gấp, nhẫn nãi quanh co ở môi hồi, Nghê Tiêu nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Sau khi tôi ăn cơm xong còn chưa đánh răng đấy”

      sao…”

      Đan Diệc Thần thầm tiếng, công chiếm đôi môi mềm mại của .

      Nghê Tiêu ưm, ưm ưm, mạnh mẽ vỗ ngực của , thay vào đó thân thể đàn ông của cũng cứng rắn giống như sắt thép, khoa tay múa chân bình thường hoàn toàn có sức uy hiếp nào với .

      Cũng biết trải qua bao lâu, đợi đến khi Đan Diệc Thần hôn đủ rồi, lúc này mới thấy thỏa mãn nâng cằm của Nghê Tiêu lên, hài lòng đánh giá khuôn mặt đỏ bừng của , cùng ánh mắt mông lung như nước, nhịn được lại khẽ hôn thêm cái:

      “Nhớ kỹ, tất cả của em đều thuộc về , người đàn ông khác đừng mơ tưởng chạm vào”

      Sau khi tuyên bố cách bá đạo, ta lên xe mất, Nghê Tiêu tựa vào tường, vuốt vuốt trái tim luống cuống của mình, thẹn quá hóa giận.

      Hừ, vừa rồi lại kiềm lòng được chìm đắm trong nụ hôn của ta!

      Tại sao thể kiềm lòng của mình được. Như vậy phải làm cho Thiệu Dương thất vọng sao?.

      Cuộc đời của Nghê Tiêu lại lần thứ hai trở nên rối rắm!.

      “Nghe , nếu như người phụ nữ cảm thấy bài xích với nụ hôn của người đàn ông, chứng tỏ người phụ nữ đó cũng hề ghét ta, có lẽ trong tiềm thức của ấy thẳng thắn hơn bản thân ấy”

      biết Diệp Miêu Miêu xem trang web nào đấy, mà lẩm bẩm mình.

      Trong khoảng thời gian này, Nghê Tiêu vội vàng thi lấy bằng luật sư, tuy rằng sau khi thắng vụ kiện của Lặc Tư Thanh danh tiếng của cũng lan truyền rộng, nhưng mà năng lực của đến đâu, bản thân biết , dù sao cũng là sinh viên vừa bước ra khỏi cánh cổng đại học chính pháp, vì thế từng bước kiên định cũng tốt.

      Lúc này, xoa xoa ánh mắt nhức mỏi vì đọc sách, tiện tay móc túi khoai tây chiên của Diệp Miêu Miêu để thả lỏng tâm tình, ai ngờ liếc nhìn đến màn hình máy tính của Diệp Miêu Miêu.
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      linhdiep17Phương Lăng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Viêm ruột thừa

      Edit: An

      chỉ vào ảnh của người đàn ông mặc quân trang nghiêm túc, run run : “Diệp Miêu Miêu, phải cậu điên rồi chứ?”

      Dựa theo suy nghĩ của Nghê Tiêu, nếu phải là phát điên ai lại đem ảnh của Đan Diệc Thần làm hình nền máy tính.

      Càng khủng bố hơn là, tấm hình của đó còn có dấu hiệu bị mờ, chứng tỏ là do Diệp Miêu Miêu tải từ mạng về.

      Diệp Miêu Miêu “cắt” tiếng: “Làm ơn , đây là nam thần của tớ có được ?. Cậu chẳng thèm dòm ngó gì đến người ta, lai biết có bao nhiêu người phụ nữ điên cuồng vì ta…”

      Nghê Tiêu nhìn bộ dạng si mê của Diệp Miêu Miêu, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái, đảo mắt nhìn lướt qua trang web, nhất thời nhớ tới nụ hôn của mình với Đan Diệc Thần hôm qua, chẳng lẽ , hơi thích ta sao?.

      , , ý tưởng này đáng sợ, người thích ràng là Thiệu Dương dịu dàng, ôn hòa.

      Nghê Tiêu cũng biết mình suy nghĩ cái gì, bỗng thốt ra câu hỏi Diệp Miêu Miêu:

      “Diệp Miêu Miêu, cậu cũng thích Đan Diệc Thần sao?.

      Tay cầm chuột của Diệp Miêu Miêu trở nên căng thẳng, sau đó chậm rãi buông ra, nâng mắt kính, thong thả :

      chết , nam thần với đàn ông tớ phân biệt rất ràng, Đan Diệc Thần là nam thần của tớ, nhưng là người đàn ông của cậu, haha”

      Nghê Tiêu tiếp, trong phút chốc, cảm thấy vấn đề mình hỏi…hơi quá đáng.

      Từ khi Đan Diệc Thần đến Nghê gia, Dương Vạn Lệ lên lịch cho việc chung thân đại của Nghê Tiêu.

      Dương Vạn Lệ lúc còn trẻ là hoa hậu giảng đường nổi tiếng trong khoa tiếng Pháp, khi ấy nam sinh theo đuổi bà từ thành đông đuổi đến thành tây, sau cùng bố của Nghê Tiêu dựa vào “nhân phẩm xuất sắc” của mình theo đuổi được Dương Vạn Lệ, từ đó về sau sống hạnh phúc suốt mấy chục năm.

      Mấy năm nay, những người bạn bên cạnh bà ngừng ly hôn, cho nên bà biết tầm quan trọng của việc tìm được người đàn ông tốt.

      Nhìn thấy con mình đến tuổi thành hôn, tình cảm trong cuộc sống lại có tiến triển gì cả, đừng nhìn thấy bà là giáo sư tiếng Pháp dịu dàng văn minh, nhưng khi trở về nhà cũng giống như những người mẹ trong thiên hạ, thích lải nhải.

      Hôm nay, nhìn thấy con bà có vẻ rảnh rỗi, Dương Vạn Lệ lập tức ngồi xuống băng ghế bên cạnh con : “Tiêu Tiêu, gần đây con với Diệc Thần có liên lạc với nhau ?”

      Sợ con hiểu, cho nên bà dứt khoát hơn chút: “Mẹ thấy chàng trai Diệc Thần ấy cũng tệ, công việc xuất sắc, nhân phẩm cũng tốt, là học trò của bố con, đương nhiên tồi. Người đàn ông tốt như vậy đốt đèn lồng cũng tìm được người thứ hai, con mau chóng nắm chặt, đừng để những đứa con khác đoạt mất”

      Nghê Tiêu nhắm mắt lại, cúi đầu thở dài, lời của bà đến 100 lần, cũng được 99 lần rồi, an ủi mẹ :

      “Mẹ, người yên tâm, con của mẹ thông minh lanh lợi, sợ gả được, về phần Đan Diệc Thần, cho dù ta có tốt đến đâu cũng ko liên quan đến con, cứ như vậy nha”

      ôm gối vào trong phòng mình, Dương Vạn Lệ tiếp tục gõ cửa bám riết tha: “Coi như quên , mẹ mặc kệ chuyện của con, nhưng con nhớ giữa trưa mang chút trà đến cho bố, bố quen uống trà ở nhà rồi”

      Nghê Tiêu kiên trì cầm gói trà ra cửa, rất bội phục Đan Diệc Thần, lần trước gặp mặt, ta hề đề cập đến chuyện cầu hôn, nhưng mà biết ta cái gì, mà mời được bố của trở về quân khu, là muốn mời bố tiếp tục làm huấn luyện viên thể năng.

      Cả đời Nghê Chấn chỉ có giấc mộng quân nhân, tuy rằng tuổi cao nhưng vẫn nhiệt huyết, đừng Đan Diệc Thần xem ông như cha vợ trả lương cao cho ông, cho dù có trả lương ông cũng từ chối.

      Bây giờ mỗi ngày Nghê Chấn đều đến quân khu để huấn luyện thể năng cho tân binh, chân chạy vặt đương nhiên giao lại cho Nghê Tiêu rồi.

      Đây là lần đầu tiên Nghê Tiêu đến khu quản lý quân , trời nóng nực, buộc cao mái tóc, mặc áo thun ba lỗ và quần jean ngắn chưa đến đầu gối, theo những người lính gác cổng vào trong, trời nóng như vậy mà họ còn mặc quần dài để thi hành nhiệm vụ, Nghê Tiêu dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn bọn họ, ngoài sân, còn có rất nhiều binh sĩ thao luyện dưới ánh mặt trời chói chang.

      đứng dưới bóng cây bao lâu, nhìn thấy bóng dáng của bố.

      Nghê Chấn nhìn thấy quần áo của con nhất thời nhíu mày, mới mở miệng giáo huấn Nghê Tiêu:

      “Tại sao con lại ăn mặc như vậy?. Còn ra thể thống gì nữa?”

      Nghê Tiêu thè lưỡi, dám cãi lại, cho nên vừa mới đưa trà đến xong liền muốn về, Nghê Chấn phất phất tay:

      “Con về vội thế làm gì, con bé ngốc này, chút lễ phép cũng có, nếu như đến đây rồi đến chào hỏi Diệc Thần tiếng

      Nghê Tiêu suy sụp, vội vàng năn nỉ: “Ba, trời nóng như vậy, cho con về trước

      Cũng chờ bố trả lời, Nghê Tiêu lập tức chạy mất, muốn gặp Đan Diệc Thần, để tránh bị ta ép buộc nữa.

      Xuyên qua rừng cây, Nghê Tiêu mơ hồ nghe thanh của bọn lính hô khẩu hiệu, vừa tò mò trốn ở bên, chỉ thấy chiếc xe quân đội màu xanh lục từ đường mòn chạy qua, nhóm binh lính 2 bên chạy theo sau.

      Người đàn ông trong xe, đội nón, mặc quân trang, quân hàm bả vai ngay ngắn chỉnh tề, xuyên thấu qua cửa kính xe sáng ngời, Nghê Tiêu nhìn thấy người ấy ngồi nghiêm chỉnh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, lần đầu tiên trong đời, Nghê Tiêu nhìn Đan Diệc Thần đến ngây người.

      thích những người đàn ông phong mang tất lộ* , Đan Diệc Thần chính là mẫu người như vậy, giống như cây dao sắc bén, đâm thủng tất cả những ý đồ trong lòng .

      *: nhìn thấu suy nghĩ của người khác

      Nhưng mà hôm nay, tận mắt nhìn thấy Đan Diệc Thần mặc quân trang, bỗng nhiên cảm thấy sắc bén của giống như loại vũ khí, khiến cho người khác thuần phục, khiến cho người ta ngưỡng mộ, mang đến cho người ta cảm giác an toàn.

      Xe Jeep xa, Nghê Tiêu còn đứng ngơ ngác, biết trôi qua bao lâu, mãi đến khi chiếc lá rơi xuống mặt , mới như tỉnh lại từ trong mộng, vỗ vỗ gò má mình, Nghê Tiêu tự với bản thân: được háo sắc!

      Nghê Tiêu về đến nhà, vừa muốn bước vào, chợt nhìn thấy người đàn ông nghiêng người dựa vào tường ở cửa, người ấy kéo mũ lưỡi trai rất thấp, che khuất khuôn mặt, nhưng khóe môi lại lộ ra nụ cười dịu dàng khiến cảm thấy hết sức quen thuộc.

      ba chân bốn cẳng chạy tới, vui mừng : “ Thiệu Dương, sao lại tới đây?”.

      cảnh giác nhìn lướt qua bốn phía: “Amy có tới?”

      Trần Thiệu Dương buồn cười xoa xoa tóc : “Vài ngày nữa, phải ra nước ngoài thi đấu, đến lúc đó khoảng thời gian gặp em, bây giờ đến thăm em được sao?.”

      Đương nhiên là được.

      Trong lòng Nghê Tiêu reo hò nhảy nhót, nhưng bên ngoài lại giả vờ bình tĩnh: “Đúng rồi, Thiệu Dương, ngộ nhỡ bị phóng viên chụp được tốt đâu, chúng ta mau chóng vào nhà thôi”

      Dương Vạn Lệ có ở nhà, có lẽ đến trường rồi, Nghê Tiêu mở tủ lạnh: “ Thiệu Dương, bên ngoài trời nóng như vậy, chắc khát nước rồi, em lấy nước cho uống…”

      Đồ uống trong tay đột nhiên rơi xuống đất, bụng cảm thấy đau nhói.

      Nghê Tiêu tưởng dì cả của mình đến cho nên miễn cưỡng nhặt đồ uống lên, nở nụ cười cho Trần Thiệu Dương:

      Thiệu Dương cứ ngồi chơi, em rồi quay lại ngay”

      bước vào toilet, nhìn bản thân trong gương rồi hít sâu hơi, bình thường, phải loại đau bụng này, có phải sáng nay mình ăn gì đó cho nên bụng bị đau ?.

      Nghĩ đến Trần Thiệu Dương vất vả mới trở về chuyến, dù sao cũng thể để ở trong phòng khách mình, nghĩ đến đây, Nghê Tiêu cố gắng chống đỡ trở lại phòng khách, thấy Trần Thiệu Dương vẻ mặt lo lắng nhìn mình:

      “Tiêu Tiêu, tại sao sắc mặt của em lại tái nhợt như vậy?. Em sao chứ?”

      Nghê Tiêu lắc đầu, cười thoải mái: “ có việc gì, tối hôm qua em ngủ nên bị cảm lạnh, Thiệu Dương, định khi nào xuất ngoại?”

      “Mấy ngày nữa, nếu như có gì bất ngờ xảy ra, thứ 2 tuần sau …” Nghê Tiêu cố gắng tập trung tinh thần muốn nghe Trần Thiệu Dương cái gì, ai ngờ cơn đau trong bụng càng ngày càng kịch liệt, giọng của phảng phất như từ thế giới bên kia thổi đến, vừa xa lạ, vừa mơ hồ.

      Mồ hôi lạnh của Nghê Tiêu chảy ròng ròng: “Em… Em vào toilet lát…”

      đứng lên, được 2 bước mềm nhũn ngã xuống mặt đất…

      Thời điểm Nghê Tiêu tỉnh lại phát mình ở trong bệnh viện, Nghê Chấn và Dương Vạn Lệ dùng vẻ mặt lo lắng nhìn , thấy tỉnh lại, họ đều thở phào nhõm.

      “Ba, mẹ, con bị làm sao vậy…” Nghê Tiêu hoảng hốt ngồi dậy, lúc này mới phát tay mình còn kim tiêm.

      “Con, con bé ngu ngốc này, con bị viêm ruột thừa tái phát được đưa đến bệnh viện mà còn biết, may mà Thiệu Dương đưa con đến kịp thời”

      Thiệu Dương đâu?. ấy rồi hả?” Nghê Tiêu vội vàng hỏi.

      Nghê Chấn thở dài, lôi kéo tay áo của Dương Vạn Lệ ý bảo bà cùng ra ngoài, chờ mọi người ra khỏi phòng bệnh, Nghê Tiêu mới phát ngoại trừ bố mẹ, còn có người đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đứng ở trong góc.

      Khuôn mặt của người đó được che đậy rất kín, thế mà nhu tình trong ánh mắt , khiến liếc nhìn cái có thể nhận ra ngay.

      xấu hổ gãi gãi đầu: “ Thiệu Dương, vừa rồi em lại hại rồi”

      Thấy kim tiêm tay muốn lệch ra ngoài, Trần Thiệu Dương vội vàng nắm lấy tay : “Cẩn thận chút…Tại sao lớn như vậy, mà biết chăm sóc bản thân mình tốt?”

      Nghê Tiêu cười haha: “Vì có ở bên em mà”

      Lúc còn , và Trần Thiệu Dương cùng nhau lớn lên, khi đó Thiệu Dương theo bố để luyện thể năng, tan học trở về, thích nhất là ôm bình nước, ngoan ngoãn ngồi ở bậc thềm nhìn Thiệu Dương và bố luyện tập.

      Cứ như vậy thời gian nhoáng cái thoi đưa, Trần Thiệu Dương cũng từ thiếu niên trầm mặc ít trưởng thành thành cầu thủ nổi tiếng, chỉ có duy nhất điều thay đổi đó chính là tình cảm thanh mai trúc mã giữa 2 người.

      vẫn luôn thích Trần Thiệu Dương dịu dàng và che chở, như người bạn, như người , như người cha, để lòng của lúc nào cảm thấy an toàn và tin cậy.

      Khi qua rất nhiều năm rồi, Trần Thiệu Dương lại nắm tay , vẫn giống như hồi bé khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, Nghê Tiêu hơi khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sợ trạng thái quẫn bách của mình bị phát , cố ý thu hút chú ý của Trần Thiệu Dương: “ Thiệu Dương, xem, bên ngoài có cầu vòng kia, đẹp”

      Ánh mắt của Nghê Tiêu lấp lánh tỏa sáng, hàng mi thon dài và khuôn mặt trắng nõn khiến cho lòng của Trần Thiệu Dương khẽ động, chợt có khoảnh khắc bỗng nhiên thể khống chế được mình, cúi đầu xuống hôn lên khóe miệng mỉm cười của .

      Cả người Nghê Tiêu cứng đờ.
      linhdiep17Phương Lăng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Chuyện xấu


      “Em còn đẹp hơn cầu vồng ngoài kia” .

      Đây có thể xem là lời tỏ tình của ấy ?. Mãi cho đến khi Trần Thiệu Dương rời , Nghê Tiêu vẫn ở trong trạng thái ngây ngốc, khiếp sợ. Trần Thiệu Dương hôn , luôn thích được hôn, nhưng biết vì sao lúc ấy cảm thấy vui nổi, ngược lại còn cảm thấy chột dạ?.

      Cuối cùng, cảm giác của giống như mình vừa mới … vượt quá giới hạn ở bên ngoài!

      Nghê Tiêu ôm lấy đầu kêu rên tiếng, có phải nên đến khoa tâm thần tìm bác sĩ lấy thuốc ?.



      Ngày đó Nghê Tiêu xuất viện, người đến đón là Đan Diệc Thần, bỏ hai tay vào trong túi, lười nhát đứng ở bên cạnh xe, đôi mắt yên tĩnh nhìn chằm chằm.

      Trong lòng Nghê Tiêu chột dạ, dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Đan Diệc Thần, thầm mắng bản thân mình vô dụng, đâu có làm gì sai, tại sao dám nhìn thẳng vào mắt của ta?.

      Đan Diệc Thần cũng phát có điều gì thích hợp, rất chăm sóc, đưa trở về Nghê gia.

      suy nghĩ, lại cảm thấy hơi buồn bực, ta đường đường là tư lệnh, làm tài xế cho mình tốt, vì thế cười gượng cảm ơn.

      Sau khi xuống xe, cửa xe đột nhiên hạ xuống, Đan Diệc Thần nhìn bóng lưng gầy gò của , thản nhiên : “Nghê Tiêu, lần sau cho phép em bị bệnh”

      Nghê Tiêu hơi cảm động quay đầu, thấy vẻ mặt ghét bỏ của Đan Diệc Thần nhìn mình, lại bổ thêm câu:

      “Em xem ngực của gầy đến thấy nữa rồi”

      “Ầm”.

      Nghê Tiêu cảm thấy nổi trận lôi đình, mơ hồ có cảm giác lửa cháy lan đồng cỏ.

      **

      Trong rừng, mùi khói thuốc súng nồng đậm vừa mới tản , nhóm binh lính bị ép buộc diễn tập mệt mỏi hết sức, tựa người vào bên gốc cây thở dốc, chiếc xe Jeep vội vàng lái vào đây, viên cảnh vệ từ xe nhảy xuống, ánh mắt thông minh chú ý tới Đan Diệc Thần trong đám đông.

      “Báo cáo quân trưởng!. Quân khu có điện báo, mời quân trưởng sau khi diễn tập quân xong lập tức trở về”

      “Lên xe”. Đan Diệc Thần nhảy lên xe, xóc nảy cả dọc đường, về hướng quân khu.

      Còn chưa kịp tới cửa, nghe bên trong truyền đến tiếng cười vang dội, Đan Diệc Thần nghe ra là thanh của thư ký Mã Trường Thanh, nhất thời nhíu mày.

      Xốc màn cửa lên, thư ký Mã nhiệt tình chào đón: “Diệc Thần à, chúc mừng cậu diễn tập quân lần này toàn thắng, quả nhiên bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi a”

      Ông ta chậc chậc khen ngợi, ánh mắt khôn khéo đánh giá Đan Diệc Thần từ xuống dưới, dáng vẻ càng nhìn càng hài lòng.

      Đan Diệc Thần cởi bao tay màu trắng, ném xuống ghế tựa : “Thư ký Mã, có chuyện gì cứ thẳng

      Vị thư ký Mã này từ trước đến nay nếu như có chuyện gì, ông ta cũng đến đây.

      Thư ký Mã lắc đầu cười: “Tôi có thể có chuyện lớn gì?. Chỉ là muốn đến nhắc nhở cậu tiếng, buổi tối trong quân khu có biểu diễn, cậu nhất định phải tới, đừng quên đấy.”

      Nhìn Mã Trường Thanh ra ngoài, ánh mắt Đan Diệc Thần lạnh buốt nhìn về phía viên cảnh vệ ở bên cạnh, viên cảnh vệ sợ tới mức run rẩy, lùi về phía sau 2 bước đáng thương tội nghiệp :

      “Trưởng quan, liên quan đến tôi, tôi cũng biết thư ký Mã tới…”

      Niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của Mã Trường Thanh chính là được làm ông mai, nhóm binh lính trong quân khu hằng năm đều đóng quân ở bên ngoài, chung thân đại vấn đề khó khăn, bởi vậy mỗi năm, hội biểu diễn trong quân khu trở thành đại hội xem mắt trá hình của nhóm binh sĩ.

      rửa mặt, cầm lấy khăn lông lau lau nước, lúc này mới thản nhiên :

      “Cậu còn độc thân?”

      Viên cảnh vệ ngượng ngùng cười cười.

      Hội diễn trong quân khu bắt đầu, những vũ công vốn nên thay quần áo từ lâu, nay họ lại cầm quần áo, mặt trầm tụ tập ở cùng chỗ, căm giận nhìn chằm chằm cửa phòng hóa trang khép chặt.

      Tổng cộng chỉ có phòng hóa trang chuyên dụng, người giới thiệu ở bên ngoài dõng dạc giới thiệu sơ về chương trình, nhưng cánh cửa ấy vẫn chưa có dấu hiệu mở ra.

      “Người bên trong là ai thế?. Thay quần áo có cần lâu vậy ?. Hay là ngủ luôn trong đó rồi?” Hứa Di nóng nảy mở miệng trước, là em của đội trưởng Hứa, đội trưởng Trần gần đây mới lập công, cho nên ai dám trêu chọc em của ta, thấy có người mở miệng trước, cho nên có số người lên tiếng phụ họa:

      “Haiz, phòng hóa trang bị độc chiếm như vậy, tiết mục sắp bắt đầu rồi, phải làm sao bây giờ?”

      bao lâu sau, cửa mở ra, thay xong trang phục, Nhạc Vân nghiêm mặt ra, Hứa Di thấy ta mặc vũ y nhạc Waltz, nhất thời nổi giận:

      phải chỉ thay bộ trang phục thôi sao?. Có cần phải khóa cửa lại , có biết chúng tôi chờ suốt nửa ngày , Nhạc đại tiểu thư?”

      Nhạc Vân từ lớn lên trong đại viện quân khu, tính tình kiêu căng, cậu lại là thư ký Mã Trường Thanh, làm sao có thể để cho người ta mắng mình, nhất thời trừng mắt :

      “Diện mạo của xấu xí lại cho phép người khác trang điểm, tính tình của xấu như vậy, sau này có người đàn ông nào dám cưới ?”

      Hứa Di tức giận đến mức vươn tay ra muốn đánh Nhạc Vân, nhưng Nhạc Vân cũng phải là đèn cạn dầu, lập tức túm lấy tóc của ta buông, mọi người nhất thời choáng váng, ào ào tiến lên giải cứu, người nắm áo, kẻ nắm chân, trường nhất thời trở nên rối loạn.

      “Dừng lại!. Các người làm gì vậy?” Lãnh đạo nghe được tin, vội vã tiến vào, nhìn thấy nhất thời đen mặt quát lên:

      muốn tham gia quân diễn nữa trở về nhà !. có ai buộc các ở đây để tự làm mất mặt mình”

      Nhạc Vân hừ lạnh tiếng, sửa sang lại quần áo chút, rồi vênh váo ra ngoài.

      Tiết mục thứ nhất chính là màn biểu diễn vũ đạo của Nhạc Vân, nhớ cậu có , người đàn ông ấy nhất định ngồi xem ở hàng ghế trung tâm, nhưng mà bên trong hội trường có mấy ngàn người, tuy rằng rút ngắn phạm vi, nhưng mà mọi người đều mặc quân trang giống nhau, nhất thời thể phân biệt đâu là ta.

      Nhạc Vân thu hồi ánh mắt, nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy Đan Diệc Thần, tim nhất thời đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, còn chưa hoàn thành điệu múa, vội vàng chạy xuống sân khấu, quả nhiên nhìn thấy người ây ngồi ngay ngắn ở bên trong, hiếm khí đội nón, mày kiếm mắt sáng, khí thế sắc bén, giống như thanh kiếm sắt có thể rời khỏi vỏ bất kì lúc nào.

      Nhạc Vân nhìn đến ngượng ngùng, quay đầu năn nỉ cậu của mình tìm chỗ riêng để cho 2 người bọn họ tiếp xúc.

      Mã Trường Thanh khó xử : “Vân Vân, phải cậu muốn giúp con, nhưng mà Đan Diệc Thần này, ai có thể thuyết phục được ta, cậu có thể mời ta đến đây phí hết tâm sức rồi, ta cũng phải là người dễ dãi đâu con”

      “Ôi cậu, cậu cho cháu với ấy ở riêng lát thôi, nếu như cháu với ấy thành đôi, phải cậu trở thành cậu vợ của tư lệnh sao?. Rất có mặt mũi nha”. Nhạc Vân làm nũng với Mã Trường Thanh.

      còn cách nào khác, Mã Trường Thanh chỉ có thể cười haha tìm viên cảnh vệ lần nữa, thầm vài tiếng, viên cảnh vệ do dự lát, thấy tâm trạng của Đan Diệc Thần cũng tệ, cho nên bước qua thầm bên tai .

      Đan Diệc Thần thấy thời gian sai biệt lắm, nên mở miệng dặn dò: “Cậu ở đây xem tiếp , đừng bỏ lỡ tiết mục ”

      Viên cảnh vệ mở to 2 mắt ngơ ngác : “Trưởng quan,….trưởng quan, sao ngài lại biết?.” Sao trưởng quan lại biết tiết mục tiếp theo là của người trong lòng ?.

      Đan Diệc Thần mỉm cười, vỗ vỗ bả vai ta rồi rời .

      Viên cảnh vệ nhìn thấy Hứa Di và rất nhiều vũ công theo tiếng nhạc xuất sân khấu mặt đỏ lên, chăm chú quan sát.

      Mã Trường Thành , địa điểm sắp xếp ở trong phòng làm việc của , đúng là buổi tối, ngọn đèn vàng chiếu xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng yểu điệu phản chiếu cửa sổ.

      khẽ nhíu mày, bước chân dừng chút, cuối cùng vẫn vào.
      linhdiep17, Tuyết LiênPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :