1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký dụ vợ của trưởng quan - Thần Mộ Nhi (38/110c) [4Q-126C] (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      xóa nốt cái pic dùm tui cái

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5:

      Edit: An

      Thấy đảo cặp mắt trắng dã lời nào, lại bắt đầu kiên trì kéo dài đề tài:

      của tôi là Đan Diệc Thuyên, chắc chuyện này em cũng biết?”

      “….”

      “Em chia rẽ hôn nhân của chị tôi, trong lòng em chắc cũng hiểu?”

      Nghê Tiêu cảm thấy buồn ngủ, nhưng kết quả lại bị câu này làm cho tỉnh giấc, định bác bỏ, nhưng Đan Diệc Thần lại chậm rãi :

      “Mấy ngày nay tâm trạng của tôi tốt lắm, nghe có vài tân binh mới vào đội đặc chủng, bị ấy huấn luyện người ra người, ngợm ra ngợm”

      Uy hiếp và khiêu khích trắng trợn, Nghê Tiêu cuối cùng cũng hiểu ta muốn gì, sợ là giả, địa vị của Đan gia ở thành phố A, chỉ cái giẫm chân của bọn họ thôi, cả thành phố cũng phải run rẩy.

      Trong lòng cảm thấy hơi lạnh:

      “Vì thế, Đan Diệc Thần, muốn thay trai mình trả thù tôi?”

      Đan Diệc Thần ung dung điều chỉnh tư thế ngồi chút, nở nụ cười:

      “Sai rồi, tôi muốn cứu em”.

      Nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của Nghê Tiêu, đưa tay sờ đầu Nghê Tiêu giống như sờ đầu vật cưng:

      “Nghê Tiêu, làm người của tôi được ?”

      hỏi hết sức nho nhã lễ độ, dáng vẻ hết sức “Tôi rất quan tâm đến suy nghĩ của em”. Kỳ thực lại bá đạo, độc tài, quan tâm đến Nghê Tiêu có đồng ý hay .

      Nghê Tiêu xem như biết tính tình của Đan Diệc Thần, lúc ta bắt đầu đưa ra lời đề nghị này, tư duy của trưởng quan theo quán tính xuất , bạn đồng ý cũng phải đồng ý, bạn đồng ý cũng phải đồng ý, chỉ có phục tùng mới có con đường sống.


      Cho nên, vì để bữa cơm này có thể kết thúc trong hòa bình, liếc qua Diệp Miêu Miêu hưng phấn chạy tới, lộ ra nụ cười giả bộ:

      “Tôi suy nghĩ lại”

      Ăn xong bữa cơm, Diệp Miêu Miêu trở thành fan ruột của Đan Diệc Thần. Nếu như Đan Diệc Thần trở thành nam thần, Diệp Miêu Miêu nhất định trở thành người lãnh đạo của hội fan cao cấp, hơn nữa còn là hội fan đông đảo.

      “Nghê Tiêu, vị trưởng quan kia có phải có ý với cậu ?” Diệp Miêu Miêu tiến đến trước mặt Nghê Tiêu, cười như tên trộm .

      , bây giờ tớ rất vội”.

      Mày Nghê Tiêu cau lại, điện thoại trong tay ngừng gọi gọi lại dãy số, kì lạ, từ lần trước vị Lý tiên sinh ấy đến lần, về sau thấy tăm hơi của ông ấy đâu cả, điện thoại bắt máy, tin nhắn trả lời, giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy

      Nghê Tiêu có dự cảm tốt, đắn đo suy nghĩ, quyết định tự mình đến viếng thăm nhà Lý tiên sinh

      ô tô đến biệt thự xa hoa ở ngoại thành, sắc trời cũng hơi u ấm, thấp thoáng truyền đến tiếng sấm vang ầm ầm báo hiệu cơn mưa to sắp đến.

      Nghê Tiêu cẩn thận nhấn chuông, con chó trong vườn hoa phe phẩy cái đuôi đến trước cửa sắt, sủa rất lớn tiếng, bao lâu, người phụ nữ mặc váy ngắn màu đen ra, người phụ nữ này có dáng người đầy đặn, đường cong lộ liễu, mái tóc ngắn chấm vai, nhưng hiểu sao khiến người ta cảm thấy xa cách.

      Người phụ nữ đến trước cửa sắt, con chó dường như rất sợ bà ta, cuối cùng mang theo cái đuôi bỏ trốn mất dạng, bất an trong long Nghê Tiêu ngừng tăng lên, nhưng nguyên nhân.

      “Xin chào, xin hỏi Lý tiên sinh sống ở đây phải ?. Tôi là luật sư của ông ấy”. Đầu tiên, Nghê Tiêu tự giới thiệu về bản thân mình.

      “Ông ấy có ở nhà, lần sau ghé lại ”. Người phụ nữ xong, muốn đóng cửa sắt lại.

      Ngày khác?. Đường xa như vậy mình đến lần quá mức rồi, còn ngày khác?. Nghê Tiêu nhanh nhẹn đưa tay ra ngăn cánh cửa đóng lại, lộ ra nụ cười ôn hòa :

      “Tôi có thể ở đây chờ ông ấy về ?”

      Hai người giằng co lát, ai cũng chịu thỏa hiệp, lúc này thanh lớn bỗng nhiên vang lên, Nghê Tiêu mờ mịt thò đầu nhìn, chỉ thấy lầu có bong người đàn ông chợt lóe

      phải Lý tiên sinh trốn mình đấy chứ?. Nghê Tiêu thầm suy đoán.

      Người phụ nữ trong nháy mắt trở nên khẩn trương: “Nếu vào ngồi lát ?. Mặc dù có thể hôm nay ông ấy về”

      Nghê Tiêu gật đầu, theo người phụ nữ tiến vào.

      Cửa sắt chậm rãi đóng lại, trong vườn hoa, con chó quỳ rạp mặt đất, ánh mắt màu nâu dần trở nên ẩm ướt.

      “Lý phu nhân, tôi mạo muội đến tìm Lý tiên sinh như vậy, xin lỗi”

      Sau khi vào, Nghê Tiêu nhìn thấy ảnh cưới tường người phụ nữ mặc váy đen trước mặt là vợ của Lý tiên sinh – Ninh Vĩ Như.

      Ninh Vĩ Như ra hiệu cho Nghê Tiêu ngồi xuống trước: “ sao, lần này tôi trở về chỉ muốn dọn hành lý để chuyển ra ngoài sống, cứ ngồi xuống trước xong ta lên lầu.

      Nghê Tiêu cảm thấy kì lạ, biệt thự lớn như vậy nhưng lại có người hầu, trống rỗng, Lý tiên sinh biết đâu, nhớ tới bóng đen xẹt qua mình vừa nhìn thấy, vóc người cường tráng, rang là người đàn ông…

      sai!. Lý tiên sinh rất gầy, người đó phải là Lý tiên sinh!

      Liên tưởng đến vụ án ly hôn của 2 người, khi Lý tiên sinh nhắc đến Ninh Vĩ Như, vẻ mặt của ông ta rất dữ tợn, Nghê Tiêu bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ Ninh Vĩ Như thừa dịp Lý tiên sinh có ở nhà mà giấu tình nhân ở trong nhà để đương vụng trộm?.

      Rất có khả năng này, Nghê Tiêu nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy hưng phấn, được lắm, nếu như bị mình nắm được chứng cứ, lúc đó phần thắng vụ kiện này rất cao.

      Nghê Tiêu cầm túi giả bộ tìm toilet, kỳ thực lòng vòng xung quanh để tìm người đàn ông ban nãy, khi tới cầu thang phía tây, bỗng nhiên ngửi thấy hơi thở giống

      Xa lạ, lạnh như băng, nguy hiểm, và… sát khí.

      Trái tim của Nghê Tiêu đột nhiên nhảy lên, kịp phán đoán đó là cảm giác gì, chợt ý thức được mình vào nơi nguy hiểm, theo bản năng muốn xoay người xuống lầu, nhưng mà sau đầu đau xót, tiếp đó bị mất ý thức, rơi vào trạng thái tối tăm

      Nghê Tiêu bị trận tranh cãi kịch liệt đánh thức, nhận thấy tay chân của mình bị trói chặt, ngoài miệng còn bị dán băng keo, trong căn phòng tối đen, mùi máu tươi nồng nặc

      run rẩy suy nghĩ, muốn giãy dụa chút, lại phát bởi vì khẩn trương và sợ hãi nên tay chân của mình sớm cứng ngắc, thể nào động đậy được

      Ngoài cửa, tiếng tranh cãi lớn dần, trong phòng tối đen tài nào nhìn thấy được cảnh vật xung quanh mình, thính giác của Nghê Tiêu dần trở nên nhạy bén

      giết nữ luật sư kia, giữ ta lại chính là tai họa” Là thanh của đàn ông, trong giọng còn mang theo chút tàn nhẫn

      “A Đông, cần quan tâm đến người phụ nữ đó, chúng ta cầm tiền rồi trốn được sao?. Chúng ta giết Sùng Minh rồi, em muốn giết người nữa…” Thanh nức nở của người phụ nữ mơ hồ truyền đến, Nghê Tiêu run lên bần bật, bọn họ…. Bọn họ giết chết Lý Sùng Minh?

      Như thế, mùi máu tươi nồng nặc trong căn nhà này, là…. Của Lý Sùng Minh?.

      Nước mắt của Nghê Tiêu trong nháy mắt rơi xuống, tuy rằng bình thường gan của rất lớn, nhưng mà đây là lần đầu tiên gặp phải vụ án giết người, nhất là bây giờ hung thủ còn ở bên ngoài bàn bạc có nên giết hay ?.

      Tính mạng bị đe dọa, Nghê Tiêu khịt khịt mũi, phải tranh thủ thời gian, nếu như 2 người kia thỏa thuận xong, cùng vào đây giết chỉ sợ hôm nay trở thành oan hồn làm bạn với Lý tiên sinh mất!.

      cắn răng, sờ xoạng xung quanh, cuối cùng đụng phải thân thể lạnh như băng, Nghê Tiêu cơ hồ thét chói tai, cả người của càng run rẩy, biết đó là thi thể của Lý Sùng Minh.

      Chương 6:

      Tất cả phương tiện liên lạc người đều bị lấy , chỉ có thể xem người Lý Sùng Minh có , vừa chảy nước mắt, vừa với chính mình, sao, sao, chỉ cần chút nữa là ổn rồi…

      Hai tay mò mẫn thi thể người đàn ông lạnh như băng, cuối cùng cũng tìm được di động trong áo khoác âu phục của ông ta, Nghê Tiêu mừng rỡ, bấm 110, áp di động vào gò má, chỉ chờ đối phương bắt máy.

      Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nghê Tiêu nghe được đầu bên kia điện thoại có người bắt máy, nắm chặt thời cơ, nhanh chóng :

      “Biệt thự số 23 đường Tây Giao, cứu tôi…”

      Tiếng bước chân lộn xộn, và đèn trong phòng bỗng nhiên sáng lên khiến cảm thấy tuyệt vọng, xong rồi, tất cả đều xong rồi!.

      đôi chân mang giày da đá bay điện thoại, Nghê Tiêu bị người ta ném vào góc tường, ta tựa hồ cảm thấy còn chưa hả giận, dứt khoát tiến lên tát hai cái, đánh đến khóe miệng chảy máu, suýt nữa hôn mê.

      ràng Ninh Vĩ Như ngờ Nghê Tiêu lại tỉnh nhanh như vậy, ta ngơ ngác nhìn trường hỗn loạn, biết nên làm thế nào mới đúng.

      “Lúc này mà em còn do dự sao?. Mau giết ta rồi bỏ trốn, cảnh sát lập tức đến đây!”

      A Đông đưa cho Ninh Vĩ Như cây dao, lạnh lùng .

      Nghê Tiêu nhếch nhác ngẩng đầu, cái bàn xiêu vẹo, còn có, thi thể lạnh giá vừa mới bị chạm qua, vẫn nằm yên sàn nhúc nhích.

      Trong mắt Ninh Vĩ Như lên tia độc ác, giống như đưa ra quyết định, chậm rãi về phía Nghê Tiêu…

      Mà lúc này, trong Bộ tư lệnh quân khu, người đàn ông trẻ tuổi đứng nhìn bản đồ quân điện tử, hiểu sao chợt cảm thấy khó chịu, cởi bỏ hai nút áo, hai tay chống ở hành lang, nhìn về phía cảnh sắc cây cỏ ở xa xa, viên cảnh vệ chạy đến, thầm bên tai vài câu.

      khuôn mặt lạnh lùng của ta tựa hồ lộ vẻ khiếp sợ, giây sau, cất bước ra ngoài.

      Viên cảnh vệ sờ sờ mũi, vẻ mặt lo lắng theo, theo trưởng quan nhiều năm, giờ phút này có thể ngửi thấy mùi sát khí… và lo lắng người trưởng quan

      Nghê Tiêu đó
      có bản lĩnh, Viền Cảnh Vệ nhũ thầm.

      Thành phố A, buổi tối mùa hè.

      Gió lạnh hiu hiu thồi, trong khi mọi nhà chìm vào giấc ngủ an lành, 7,8 chiếc xe cảnh sát gào thét chạy về phía Tây Giao.

      Trong xe người mặc quân phục bộ đội đặc chủng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn lướt qua Đan Diệc Thần tinh thần khẩn trương, mở miệng :

      “Hôm nay vì chú mà điều động những đội viên xuất sắc nhất trong đội ra đấy”

      Đan Diệc Thần đưa mắt nhìn người trai có khuôn mặt tương tự mình mấy phần, nếu phải ấy có quen biết với Lặc Tư Thanh chừng hôm nay Nghê Tiêu có chết trước mặt ta, ta cũng động lòng.

      “Em nợ phần ân tình”

      xong, quay đầu nhìn về phía Diệp Miêu Miêu khẩn trương nắm chặt hai tay:

      kể lại mọi chuyện cho bọn tôi biết xem nào”

      Diệp Miêu Miêu nuốt từng ngụm nước, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, ra Nghê Tiêu vừa mới rời khỏi, Diệp Miêu Miêu nhận được món quà, phía có viết tên người nhận, Diệp Miêu Miêu nhất thời tò mò, vì thế quyết định mở nó ra.

      Kết quả phát mẫu ngón tay bị cắt dứt, bên trong còn có lá thư hăm dọa. Diệp Miêu Miêu nhìn lướt qua nội dung, sau đó sợ tới mức ngây ngẩn cả người, lập tức gọi điện báo cảnh sát.

      Hóa ra vụ án ly hôn của Lý tiên sinh mà Nghê Tiêu tiếp nhận, ông ấy là người có bệnh tinh thần phân liệt hai nhân cách, mặt ông ta đến tìm Nghê Tiêu giúp mình ly hôn, mặt khác lại mâu thuẫn muốn ngăn cản Nghê Tiêu giúp mình.

      Sau khi gọi điện cho cảnh sát, biết Nghê Tiêu đến biệt thự của Lý Sùng Minh đường Tây Giao, Diệp Miêu Miêu lại đem chuyện này báo lại cho Đan Diệc Thần, biết người đàn ông đáng tin cậy này có thể mang Nghê Tiêu an toàn trở về.

      Đương nhiên Diệp Miêu Miêu biết vị Lý Sùng Minh tiên sinh bị nhân cách phân liệt chết. Nhưng mà cú điện thoại vô tình của giúp cho Nghê Tiêu có cơ hội được cứu sống.

      Xe còn chưa ổn định dừng lại, Đan Diệc Thần nhảy xuống xe, nhanh về hướng biệt thự, ngửa đầu nhìn thoáng qua độ cao của biệt thự:

      “Xem ra, muốn phá bỏ cửa ta phải bắt đầu từ lầu 2, ta cần người vào”

      “Tôi

      Cơ hồ chút do dự. Đan Diệc Thần cởi bỏ quân phục tư lệnh quân khu, đeo bao tay, muôn leo lên.

      Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

      Viên cảnh vệ sợ tới mức hai đùi phát run, tại sao trưởng quan lại có thể tự mình được? Nếu ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì bất trắc, cho dù có chặt ra làm 8 khúc, cũng gánh nổi trách nhiệm này đâu.

      Nghĩ đến đây, viên cảnh vệ cuống quýt ôm đùi Đan Diệc Thần, suýt nữa nước mắt nước mũi cũng chảy ra:

      “Ngài đừng làm tôi sợ, ngài thể a....”

      Đan Diệc Thần chán ghét đẩy ta ra, nhanh chóng men theo đường ống bò lên , ngay cả trang bị an toàn cũng mang theo…

      Đan Diệc Thuyên thở dài, nhìn bản vẽ địa hình dưới lầu, nhóm binh lính khỏe mạnh núp ở từng góc của biệt thự, súng bắn tỉa giấu ở trong bụi cây được sẵn sàng.

      Mọi chuyện sẵn sàng, chỉ đợi Lý Sùng Minh xuất .

      Mà trong phòng, Ninh Vĩ Như tay cầm dao run nhè , từng bước đến gần Nghê Tiêu cuộn tròn mặt đất, trong ánh mắt toàn là màu máu:

      “Nghê luật sư, chớ có trách tôi, tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi”

      Nghê Tiêu cắn môi, sắc mặt tái nhợt: “ Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp, tại sao phải tiếp tục sai lầm chứ?. Cảnh sát đến đây ngay, bằng bỏ dao xuống, cùng tôi tự thú …”

      ! Lý Sùng Minh căn bản là gã điên, ông ta hành hạ tôi, cũng hành hạ cuộc hôn nhân này, tôi chỉ muốn có tình mĩ mãn, là A Đông, là A Đông cứu tôi, Nghê luật sư xin lỗi…”

      Cảm xúc của ta kích động, ngắt ngang lời của Nghê Tiêu, sau đó vẻ hung ác trong mắt chợt lóe:

      “Giết người cũng là giết, giết 2 người cũng là giết, chỉ tại xui xẻo, tự đưa mình đến cửa mà thôi”

      ta nâng cao cây dao trong tay lên, lên ánh sáng lạnh, Nghê Tiêu tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn bỏ mạng

      “Ầm”

      tiếng nổ vang lên, cây dao rơi vào đùi của Nghê Tiêu, tiếng hét thê thảm qua , người đàn ông rống giận và tiếng đánh nhau ngừng vang lên, sau đó Nghê Tiêu được ôm vào lòng ngực ấm áp, người đó thấp giọng :

      “Nghê Tiêu, ngốc”

      Thanh quen thuộc, là , Đan Diệc Thần.

      Nghê Tiêu run rẩy mở to mắt, đập vào mắt là hình ảnh A Đông và Ninh Vĩ Như hôn mê bất tỉnh nằm sàn, còn có đôi mắt đen nhánh của Đan Diệc Thần, có lẽ bởi vì được cứu sống, quá vui sướng nên cuộn tròn vào lòng , hu hu òa khóc lên:

      “Đan Diệc Thần…Tôi sợ quá…Vừa nãy tôi suýt nữa chết rồi…”
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7:

      Edit: An

      Mặc dù người đàn ông này luôn đối đầu với , luôn làm cho phát hỏa, nhưng mà trong giờ phút này, thế giới to lớn, chỉ có vòng ôm của là an toàn nhất.

      Thấy còn có thể khóc, môi mỏng của Đan Diệc Thần nhếch lên:

      có việc gì là tốt rồi”.

      vừa muốn bế Nghê Tiêu lên, nghe bên tai có tiếng gió thổi qua, nhan nhẹn đẩy ra, nghiêng người tránh né, chân dài đá trúng A Đông bổ nhào tới.

      “A Đông”

      Ninh Vĩ Như từ từ tỉnh dậy, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, nhất thời móc ra khẩu súng, họng súng tối om nhắm thẳng vào Đan Diệc Thần, ta chuẩn bị bốp còi.

      “Đừng”

      Trong lòng Nghê Tiêu căng thẳng, cửa sổ bỗng nhiên bị phá vỡ, vài bóng đen nhảy vào trong phòng.

      Viên đạn được bắn ra, giống như thước phim quay chậm, Nghê Tiêu kịp suy nghĩ, bổ nhào về phía trước.

      Trong mắt Đan Diệc Thần lên tia lạnh thấu xương, ôm lấy đầu của Nghê Tiêu, trong chớp mắt, xoay người hứng lấy viên đạn, kêu lên tiếng đau đớn, rồi ngã xuống bên cạnh .

      “Trưởng quan” Cục diện trong phòng bị khống chế, mà viên cảnh vệ cũng nhảy vào, mặt như tro tàn chạy về phía Đan Diệc Thần.

      Nghê Tiêu ngây ngốc đứng ở tay chỗ, mà tay của toàn là máu….…. Lại vì mà đỡ viên đạn ấy?.

      “Mau đưa người đến bệnh viện”.

      Tiếng ồn ào bốn phía rơi vào im ắng, nhóm bộ đội đặc chủng giải phạm nhân ra ngoài, Đan Diệc Thần cũng được người khác dìu , tất cả đều khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có quang cảnh lộn xộn xung quanh chứng tỏ nơi đây vừa mới trải qua hồi sống chết.
      Nghê Tiêu ngây người lát, như người trong mộng mới tỉnh lại:

      “Tôi cũng

      Mới vừa nhấc chân, bị viên cảnh vệ ngăn ở bên ngoài:

      thể !. Đều tại vì nên trưởng quan của chúng tôi mới bị thương. Vừa rồi, nếu phải ngu ngốc bổ nhào về phía ấy, với bản lĩnh của ấy nhất định có thể né tránh được viên đạn đó”.

      Viên cảnh vệ thở phì phò, vừa vừa trút giận lên đầu Nghê Tiêu.

      Nghê Tiêu cuối cùng cũng dựa vào bản lĩnh da mặt dày của mình, theo bọn họ đến bệnh viện quân khu, vết trầy người được băng bó cẩn thận, ở ngoài phòng bệnh chần chừ rất lâu, vẫn dám vào.

      Chỉ chốc lát sau, bác sĩ ra, vẻ mặt nghiêm túc : “Viên đạn của bệnh nhân vừa mới lấy ra, cần được nghỉ ngơi, được ở thăm quá lâu”

      Nghê Tiêu gật đầu như giã tỏi, nếu có Đan Diệc Thần, mạng này của cũng còn, bây giờ chỉ lòng hy vọng sức khỏe của ta mau chóng bình phục.

      Nghĩ đến đây, vội vã ôm chặt lấy canh gà ấm áp trong lòng, đây là món đặc biệt nhờ Diệp Miêu Miêu ninh dùm, vì để lấy lòng Đan Diệc Thần bị thương, tuy rằng phải do bản thân ninh, nhưng mà cũng là phần tâm ý.

      Nghê Tiêu ló đầu ra nhìn, sau đó vào, trong phòng bệnh sạch , Đan Diệc Thần mặc quần áo bệnh nhân, nằm đưa lưng về phía , rón rén vào, để canh gà xuống, ngồi yên lát, chuẩn bị , chợt nghe thanh nặng nề của ta vang lên:

      “Em tính ?”

      Nghê Tiêu hoảng sợ, cười gượng nửa ngày, sau đó gãi gãi đầu :

      “À, tôi nghĩ vẫn còn ngủ”

      Đan Diệc Thần khó khăn trở mình, nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Nghê Tiêu, nhíu mày:

      “Giúp tôi chút”

      Nghê Tiêu vội vàng đỡ ở phía sau của , giúp ổn định, Đan Diệc Thần thả lỏng, cả người dựa vào thân thể của , lo lắng vết thương ở sau lưng , nên Nghê Tiêu thầm chịu đựng.

      Liếc mắt nhìn thấy canh gà ở bàn, sắc mặt của Đan Diệc Thần cũng khôi phục lại chút, này xem ra cũng có lương tâm.

      Ngước mắt, nhìn thấy vết sẹo gò má của Nghê Tiêu, muốn đưa tay chạm vào. Nghê Tiêu im lặng cúi đầu, đầu ngón tay chỉ cách gương mặt vài ly, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

      khí trong phòng bệnh ngưng kết lại vài giây, sắc mặt của Đan Diệc Thần bỗng nhiên trở nên u ám:

      ra ngoài”

      hổ là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ cần vài giây, người ở cửa biến mất sạch , hơn nữa, cửa cũng được đóng lại

      “Khụ, khụ”

      Nghê Tiêu ho khan vài tiếng, sắc mặt đỏ bừng:

      “Tôi lấy canh cho ăn chút”

      Dù sao cũng thể ngượng ngùng đứng ở trong phòng, làm gì hết!.

      Đan Diệc Thần cũng nghe theo, hiếm khi thấy phản đối, Nghê Tiêu thổi canh rồi đút cho ăn, mãi cho đến có vài giọt rơi xuống bộ đồ bệnh nhân của .

      Khi khóe miệng của Đan Diệc Thần chậm rãi trầm xuống, Nghê Tiêu cảm thấy xấu hổ vô cùng, lần đầu tiên bón canh cho bệnh nhân, ai ngờ còn khó hơn trong tưởng tượng của .

      “Trong ngăn tủ có quần áo sạch , em cầm đến đây giúp tôi thay”. Đan Diệc Thần thản nhiên .

      Nghê Tiêu vội vàng tìm quần áo nửa ngày, mới xoay người, 2 tay bịt kín 2 mắt, nhưng từ giữa khe hở của mấy ngón tay, cũng có thể nhìn thấy thân thể trần trụi của .

      thể thừa nhận, vóc người của người đàn ông này rất gợi cảm, hổ là xuất thân từ quân nhân, chỗ nên gầy nên gầy, chỗ cần có cơ bắp, cơ bắp săn chắc, đặc biệt là cơ bụng 6 múi, thực khiến cho người ta muốn phun máu!

      “Tôi….Tôi đưa quần áo cho …”

      Nghê Tiêu tự nhận mình phải là thục nữ gì, cũng phải chưa từng thấy qua đàn ông cởi trần, nhưng mà biết vì sao, bây giờ đối mặt với , nhịn được dâng lên cảm giác ngượng ngùng, thầm tự với mình, bản thân mình đúng là già mồm cãi láo!

      Đan Diệc Thần cười nhạo tiếng, đưa tay nhận lấy quần áo.

      Nghê Tiêu chỉ cảm thấy tay mình trống rỗng, sau đó cổ tay căng thẳng, bị người ta kéo nằm ở giường, kinh hô tiếng, nhưng lúc phục hồi tinh thần bị ai đó đặt dưới thân.

      Khuôn mặt tuấn mỹ của ta cách quá gần, trao đổi hơi thở lẫn nhau, khiến mặt đỏ tai tía, nhưng vẫn khăng khăng cứng miệng :

      “Đan Diệc Thần, muốn chết phải ?. Mau buông tôi ra”

      Đan Diệc Thần tựa hồ quyết định muốn trêu đùa , mặt mày giãn ra, môi mỏng nhếch lên:

      “Nếu thả sao?”

      Được, nghĩ người có vết thương, nên dám đánh có phải ?.

      Nghê Tiêu quay đầu , muốn cắn vào bả vai , nhưng bị tránh được, giây sau, trời đất quay cuồng, môi bị người ta chiếm lấy.

      mở to 2 mắt, ko thể tin nhìn Đan Diệc Thần, ta, ta, ta… ta lại có thể cường hôn ?.

      Đan Diệc Thần hoàn toàn quan tâm đến vết thương ở sau lưng, hai tay giữ lấy thân thể Nghê Tiêu giãy giụa, dần dần hôn sâu hơn, nụ hôn của bá đạo, tiến quân thần tốc, chút do dự, nghiêng trời lệch đất, trong khoảnh khắc, tàn sát khắp nơi từng ngóc ngách trong miệng của Nghê Tiêu, Nghê Tiêu chỉ cảm thấy đầu ván mắt hoa, mềm nhũn nằm ở giường, tùy ý để hôn.

      biết qua bao lâu, Đan Diệc Thần nhàng rời khỏi miệng của Nghê Tiêu, cúi đầu cười khẽ:

      “Đồ ngốc, cũng biết nhắm mắt”

      Nghê Tiêu lúc này mới phục hồi tinh thần, vừa mới trải qua nụ hôn đến choáng váng, tại giống như con thỏ bị kinh hãi, bật dậy chạy ra ngoài, đâm phải y tá tiến vào.

      Nghê Tiêu có tật giật mình, cúi đầu ra ngoài, tâm tư rối loạn, vừa rồi có phải mình bi trúng tà , lại có thể say sưa trong nụ hôn của ta?.

      Đúng rồi, đó là nụ hôn đầu của !

      Từ thề trao nụ hôn đầu tiên của mình cho Trần Thiệu Dương, nhưng mà bây giờ lại bị người đàn ông dã man này cướp mất rồi!

      Nghê Tiêu vừa buồn bực vừa rối rắm, thấy viên cảnh vệ mang theo vẻ mặt kiêu ngạo xuất , theo sau ràng là người đàn ông cao lớn mặc quân phục.

      “Nghê luật sư” Người đàn ông gật đầu tỏ ý chào Nghê Tiêu:

      “Nghe danh lâu”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8:

      Edit: An

      Nghê Tiêu sửng sờ nhìn người đàn ông trước mặt, nếu Đan Diệc Thần là ngọn lửa được gọt dũa tỉ mỉ, người đàn ông có khuôn mặt tương tự mấy phần chính là khối băng, lạnh lùng, trầm mặc, nhưng khí thế bức người.

      Đàn ông nhà họ Đan quả nhiên có lực sát thương bẩm sinh.

      cúi đầu né tránh ánh mắt sắc bén của Đan Diệc Thuyên, trong lòng khỏi nhớ tới vụ kiện mình thắng cách đó lâu, thầm mắng mình, tại sao có thể quên ta cũng tới bệnh viện

      “Đan trưởng quan, cảm ơn cứu tôi, tôi chỉ là người vô danh tiểu tốt, làm sao có thể để nghe danh lâu chứ, haha…”

      Nghê Tiêu cười gượng, sau đó nhìn trái, nhìn phải:

      “Ôi, người bạn đến đón tôi xuất viện cũng sắp đến rồi?. Đâu rồi nhỉ?”

      giả vờ giả vịt nhiệt tình vẫy tay với người nào đấy trong số những người đường cách mình 5m:

      “Này, này, Diệp Miêu Miêu, tớ ở đây”

      Vừa quay đầu nhìn thấy Đan Diệc Thuyên vẫn nhàn nhạt nhìn bản thân mình, khuôn mặt tràn ngập áy náy:

      “Đan trưởng quan, ngại quá, tôi còn có việc phải trước”

      Người đàn ông mặt lạnh này dễ chọc, trước hết vẫn nên chuồn lẹ hơn.

      Nghê Tiêu chờ Đan Diệc Thuyên chuyện vùi đầu chạy về phía trước, nhưng mới được 3 bước, chợt nghe thanh quen thuộc ở phía sau vang lên:

      “Nghê Tiêu, cậu chạy bên đó làm gì?. Tớ ở bên này”

      Diệp Miêu Miêu chống nạnh đứng ở bên cạnh Đan Diệc Thuyên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Nghê Tiêu chạy như điên cách đó xa.

      Khóe môi Đan Diệc Thuyên nở nụ cười như có như , khiến cho người xưng là mặt dày như Nghê Tiêu cũng phải đỏ mặt.

      Bên trong phòng bệnh, tầm mắt của Đan Diệc Thần tập trung nhìn canh gà mà Nghê Tiêu đưa đến, khóe miệng cười chum chím, thấy Đan Diệc Thuyên đẩy cửa phòng vào, khẽ ho tiếng, sau đó thu hồi tầm mắt, biến hóa ấy cũng qua mặt được trai xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Đan Diệc Thuyên. Đan Diệc Thuyên nhíu mày:

      “Vì cứu ấy, suýt nữa cậu mất tinh mạng, đáng giá ?”

      Đan Diệc Thần nhướng mày: “ vì chị dâu, cho nên mới cố tình để mình thua kiện, làm mất mặt mũi của Đan gia, đáng giá ?”

      “Bốp” tiếng, tờ báo bị ném lên giường, Đan Diệc Thuyên ung dung khoanh tay nhìn :

      “Tiêu đề trang đầu hôm nay tuyệt vời, cậu có thể đọc thử xem”

      Dù cho hai nhắc nhở, cũng nhìn thấy tiêu đề bài báo, phía dưới dòng tiêu đề lớn, nội dung của bài viết chiếm 2/3 trang báo cũng khiến cảm thấy bực mình.

      ngẩng đầu, trầm nhìn về phía viên cảnh vệ đứng ở cửa:

      điều tra xem người viết bài báo này là ai?”

      Cùng lúc đó, trong quá cà phê ở góc đường, Nghê Tiêu thờ ơ nghe người phụ nữ đối diện trách mắng:

      “Nghê Tiêu, hình như tôi cảnh cáo tránh xa Trần Thiệu Dươn chút!. hại Thiệu Dương chúng tôi lên trang báo tin tức còn chưa đủ, bây giờ còn hại ấy lên tin tức xã hội?. phải muốn hại chết ấy, nhìn thấy ấy mất hết nghiệp thi đấu mới hài lòng chứ?”

      Từng câu từng chữ của Amy đánh trúng vào lòng của Nghê Tiêu, cho dù trái tim có mạnh mẽ đến đâu, nhưng nghe người khác mắng thẳng vào mặt như vậy, cũng tiếp tục ăn ngon miệng được, buông bánh mì trong tay xuống, bình tĩnh cắt ngang lời của Amy:

      “Về tin tức này, hôm nay tôi mới nhìn thấy, tôi đích thân gọi điện thoại cho Thiệu Dương, về phần những tờ báo viết bậy viết bạ, tôi kiện bọn họ tội bôi nhọ danh dự và bắt bọn họ phải đền bù”

      Amy kinh ngạc đánh giá tóc dài xõa vai ở trước mặt, còn nhớ bốn năm trước khi chỉ trích ta như vậy, ta chỉ rưng rưng nước mắt, dám cãi lại câu.

      Thế mà, bốn năm sau, ấy còn là nhút nhát như trước, yếu đuối trưởng thành thành người phụ nữ tự tin, xinh đẹp có sức quyến rũ, khó trách Thiệu Dương ấy…

      Nghĩ đến đây, sắc mặt Amy trầm xuống, lạnh lùng :

      “Tôi quan tâm dùng phương pháp gì để dẹp yên chuyện này!. Tôi chỉ mong cách Thiệu Dương xa chút, sau này đừng liên lạc với ấy…”

      “Dựa vào cái gì?” Cơ hồ cần suy nghĩ, Nghê Tiêu lập tức lạnh lùng đáp lại

      “Cái gì?” Amy dường như hoài nghi vào lỗ tai của mình, ta vừa mới gì?

      “Chị dựa vào cái gì để quyết định những chuyện riêng tư trong cuộc sống của Thiệu Dương?. Chị hỏi ý kiến của Thiệu Dương chưa?. Chị chỉ là trợ lý công việc của ấy, chị cảm thấy chuyện mình quản vượt quá phạm vi công việc của mình rồi sao?. Chị Amy, năm đó những bức thư tôi gửi cho Thiệu Dương chị đều chặn lại, chuyện này tôi còn chưa với ấy. Chị đoán xem, nếu như ấy biết được những năm gần đây, chị làm những việc gì sau lưng ấy, ấy có thể tha thứ cho chị ?”

      Nghê Tiêu vững vàng ngồi, lời sắc bén, lạnh lùng, khí thế bức người, biết thái độ của mình bây giờ làm người khác chán ghét, nhưng mà còn cách nào khác, Nghê Tiêu phải là thánh mẫu, cũng là người có máu, có thịt, cũng có lúc phải bùng nổ tức giận của mình

      Môi của Ami dần dần trắng bệch, ta ngẩng cao đầu lên, dùng nét mặt bình tĩnh lãnh diễm để che đậy cho lớp phòng bị sắp sụp đổ của mình:

      “Tôi đều vì muốn tốt cho ấy, ngày nào đó, ấy hiểu nỗi khổ tâm của tôi”

      Vì muốn tốt cho ấy?. Những lời này là lý do vụn về nhất thế gian!

      “Thay vì muốn tốt cho ấy, bằng rằng thích ấy, làm cho người khác tin tưởng hơn”

      Chậm rãi, từng câu từng chữ, Nghê Tiêu chút lưu tình vạch mặt nạ cuối cùng của Amy: “Chị thích Trần Thiệu Dương, vì thế chị đề phòng mỗi người phụ nữ bên cạnh ấy”

      “Rầm”

      Amy mạnh mẽ đứng lên, va vào cốc nước, chất lỏng trong suốt dần dần lan ra khắp bàn, giống như nỗi lòng hỗn loạn của 2 người phụ nữ ngồi.

      bậy, Nghê Tiêu, đừng bậy khắp nơi!. Xem ra hôm nay tôi nên đến tìm ”. ta lạnh mặt phất tay áo rời khỏi, giẫm lên giày cao gót 10cm mở cửa thủy tinh ra ngoài.

      Người rồi, trà cũng lạnh, đồ ăn trong miệng Nghê Tiêu cũng cảm thấy nhạt nhẽo, mệt mỏi tựa người vào sofa, nét mặt khẩn trương dần dần thả lỏng, sau khi cười khổ vài tiếng, hình như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng móc di động từ trong túi ra, thấy có vài cuộc gọi nhỡ.

      “Chết tiệt, tại sao mình lại quên mất ta nhỉ?”

      Đan thiếu gia thay quần áo, áo kéo lên đến vai, đồng thời nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, tưởng là viên cảnh vệ trở về, vì thế xoay người lại bảo người tới qua giúp.

      Nghê Tiêu nhìn lén vai rộng eo hẹp của mà nuốt vài ngụm nước miếng…Nhìn lén thế này, chắc phạm pháp chứ?.

      Đan Diệc Thần kiên nhẫn lên tiếng: “Tại sao còn chưa qua?”

      “À, là tôi”. Nghê Tiêu vội vàng .

      Tay kéo quần áo mới lên được phân nửa cũng dừng lại, Đan Diệc Thần im lặng lát, mới tiếp tục động tác của mình.

      Người đàn ông này đúng là tình bất định, Nghê Tiêu gãi gãi đầu, đến trước mặt Đan Diệc Thần, nhìn thấy tờ báo hết sức quen mắt đặt giường, lúng túng thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm mắng mình có tiền đồ, có làm gì sai, tại sao lại cảm thấy chột dạ?.

      “Đúng rồi, hôm qua muốn ăn cháo thịt nạc trứng bắc thảo, tôi tự mình mua, vẫn còn nóng đấy”

      Đối xử với ân nhân cứu mạng phải lòng chăm sóc mới đúng, ánh mắt của liếc nhìn thấy vết thương lưng Đan Diệc Thần, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác áy náy.

      Đan Diệc Thần lạnh nhạt liếc nhìn Nghê Tiêu đứng ngồi yên:

      “Em xem báo rồi?”

      “Ừ”

      Nghê Tiêu thành gật đầu, có loại ảo giác giống như mình bị hỏi khẩu cung, cảm giác giây sau Đan Diệc Thần : “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị”

      “Em với Trần Thiệu Dương xảy ra chuyện gì?”
      linhdiep17Phương Lăng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9:

      Còn có thể xảy ra chuyện gì?. Người mới bị bắt cóc, được đội đặc công xuất cứu thoát, hơn nữa vị luật sư mới này từng có tin đồn tình cảm với Trần Thiệu Dương, vì thế chuyện cũ 4 năm trước bị báo chí khui ra.

      Nghê Tiêu thầm trong lòng, nhưng khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Đan Diệc Thần, vẫn dám lơ là thiếu cảnh giác:

      báo đều bậy, hôm nay tôi đến chỉ là muốn xin việc…”

      Trong lòng đấu tranh lâu, rốt cuộc cũng kiên trì ra những lời trong lòng:

      “Trưởng quan, có thể…Giúp tôi hủy bỏ bài viết này …”

      khí yên tĩnh giống như chết lặng qua , bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng khóc huhu của đứa bé nào đấy, khóc đến rung động lòng người.

      Nghê Tiêu vụng trộm nâng mí mắt liếc nhìn Đan Diệc Thần, lại thấy như có việc đăm chiêu nhìn mình, nhất thời giật nảy mình, chuyển ánh mắt chỗ khác.

      Nghê Tiêu ra khỏi phòng bệnh, tựa vào tường hít hơi sâu, ngờ ta lại đồng ý vui vẻ như thế, chẳng qua là hình như phía sau đều có mưu, nếu vì sao ta lại cười đến mức có chút ý tốt như thế?.

      Chỉ có điều, điều quan trọng nhất trước mắt chính là gọi điện lời xin lỗi với Thiệu Dương, trận đấu sắp bắt đầu rồi, mà báo lại lan tràn nhiều tin tức của ấy như vậy, như thế nào cũng là lỗi của mình.

      Nghê Tiêu nghe ấy ở trường đua ngựa, lập tức thả lỏng, sau đó thay bộ trang phục đua ngựa để gặp .

      “Tiêu Tiêu” Trần Thiệu Dương đầu đầy mồ hôi xuống ngựa, lộ ra nụ cười với hàm răng trắng noãn: “Mấy ngày hôm trước chuẩn bị đến bệnh viện thăm em, nhưng lại bận việc được, vết thương của em khỏi chưa?”

      “Dĩ nhiên là khỏe rồi, Thiệu Dương, biết cơ thể em rất khỏe sao?!”

      Nghê Tiêu cười tủm tỉm, vỗ vỗ ngực của mình, cố gắng để cho Trần Thiệu Dương cần lo lắng

      Sau giữa trưa, trường đua vắng vẻ, yên tĩnh, tiếng ve kêu yếu ớt, đập vào mắt là bong cây đung đưa theo gió, Nghê Tiêu cười đến mức khiến tinh thần người xem phấn chấn, ngọt ngào, động long người, thấy mái tóc trước trán của bị gió thổi phủ xuống, lòng khẽ động, muốn đưa tay vén lên cho , ai ngờ chạm phải tay của Nghê Tiêu vừa mới vươn lên.

      Hai người đồng thời sửng sờ, cơ hồ đều tự mình quay mặt .

      Trong bầu khí kì lạ, Trần Thiệu Dương chợt hỏi: “Vị trưởng quan lần trước… làm khó em chứ/?”

      vẫn nhớ ngày ấy trong hội sở tư nhân, người đàn ông tên Đan Diệc Thần đối với Nghê Tiêu có chiếm hữu rất mạnh, trong long có chút thoải mái.

      Nghê Tiêu lắc đầu: “ ta à, nếu như lần trước ta cứu em, em sớm mất mạng rồi…”

      “Thiệu Dương…Nên trở về tập huấn rồi”. biết từ khi nào, Amy xuất phía sau hai người, lạnh lung nhắc nhở Trần Thiệu Dương, đến giờ quay trở về làm việc.

      Nghê Tiêu có quay đầu, sợ khi mình quay đầu nhịn được đánh ta mất, bọn họ hiếm khi mới có cơ hội ở riêng với nhau chút, Amy đáng ghét, tại sao hồn luôn tan thế!

      Trần Thiệu Dương muốn gì đó, cuối cùng chỉ vuốt ve đầu Nghê Tiêu, khẽ cười :

      “Tiêu Tiêu, lần sau nếu em gặp phải nguy hiểm, là người đầu tiên bảo vệ em”

      Trần Thiệu Dương luôn ôn nhu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên những lời này với , trong khoảng thời gian ngắn, Nghê Tiêu biết nên phản ứng như thế nào, chỉ ngơ ngác đứng nhìn rời .

      Sau khi quay lưng , vẻ mặt Trần Thiệu Dương hơi mất mác, Amy nhìn thấy khỏi cười lạnh tiếng:

      “Vì sao cho ấy, lần trước có đến bệnh viện thăm ấy?”

      Lần đó, ngày hay tin Nghê Tiêu bị thương, tranh cãi với trận, liều mạng cho dù có nguy cơ bị đám phóng viên chụp được, nhưng vẫn muốn đến bệnh viện để thăm Nghê Tiêu. Amy biết Trần Thiệu Dương ở bệnh viện nhìn thấy cái gì, chỉ biết là sau khi trở về sắc mặt rất kém, trong long cũng được vui.

      Trần Thiệu Dương mấp máy môi, trong đầu lơ đãng xuất hình ảnh Nghê Tiêu và Đan Diệc Thần ôm hôn nhau ngày đó, người con lúc nào cũng theo sau lưng , bây giờ trưởng thành rồi, có người rồi, chờ đợi Nghê Tiêu nhiều năm như vậy, bây giờ trơ mắt nhìn bị người đàn ông khác cướp sao?.

      Có lẽ nên điều chỉnh lại tình cảm trong long mình .

      Nghê Tiêu lòng đầy phiền muộn trở về công ty, thấy có nhóm người vây quanh cái hộp bàn tán sôi nổi, tò mò chen vào, nhất thời sợ hãi kêu lên:

      “Ôi, bộ lễ phục này đẹp, chắc là đắt lắm đây”

      Lời còn chưa dứt, tất cả đồng nghiệp bốn phía đều dung ánh mắt mờ mịt nhìn , Diệp Miêu Miêu vỗ vỗ bả vai của Nghê Tiêu, sâu xa :

      “Nghê Tiêu, cho dù thị lực của cậu có kém, cũng nên nhìn mặt cái hộp viết tên người nhận là ai”

      Nghê Tiêu trừng mắt dám tin nhìn tên mình chiếc hộp:

      “Là…. Của tớ…”

      bộ lễ phục cúp ngực màu trắng, bên hông điểm xuyết chiếc nơ mềm mại, phía trước nơ rủ xuống khảm viên phỉ thúy màu xanh biếc, vừa nhìn biết đây là tác phẩm thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng.

      Nghê Tiêu ôm bộ lễ phục thay thử trước thúc giục của mọi người, trong phút chốc tất cả mọi người đều “oa” phát ra tiếng cảm than đầy kinh ngạc.

      “Tiêu Tiêu, cậu rất đẹp nha, tớ chưa từng thấy cậu xinh đẹp như vậy”

      Nghê Tiêu soi gương, nhìn dáng hình của mình trong gương, quả thực rất đẹp, rất đẹp, gương mặt trắng nõn lộ ra vài tia phấn hồng, hơi có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong long có chút tò mò biết là ai tặng cho chiếc váy quý giá này.

      “Chuyện này còn chưa rang sao?. Ngoại trừ người đàn ông dưới lầu ra, có ai dám chi mạnh tay như vậy?.” Diệp Miêu Miêu giống như nhìn ra được suy nghĩ của Nghê Tiêu, nhịn được chỉ chỉ chiếc xe quân lục ở dưới lầu.

      Xuyên thấu qua cửa sổ, Nghê Tiêu nhìn thấy viên cảnh vệ khác canh giữ cửa xe, tiện tay tóm lấy chiếc áo khoác nữa sau đó cất bước xuống lầu.

      “Đan Diệc Thần, mở cửa cho tôi”. Nghê Tiêu gõ “bịch bịch” lên cửa xe, người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì.

      Đan Diệc Thần thờ ơ ngồi dựa vào ghế, viên cảnh vệ mở cửa xe rồi thầm:

      “Bà của tôi ơi, cũng vào trong

      hiểu sao lại bị đẩy lên xe, Nghê Tiêu thiếu chút nữa cắm đầu vào trong ngực của Đan Diệc Thần, mở to 2 mắt đánh giá quần áo ta mặc người, nhịn được mở miệng :

      phải muốn đưa tôi dự party đấy chứ?”

      “Xem ra em rất thông minh” Đan Diệc Thần liếc nhìn cái, trong mắt lên tia kinh diễm.

      Nghê Tiêu hưng phấn : “Có những người trong làng giải trí xuất ?. Như Chương Tử Di, Châu Tấn, Huỳnh Hiểu Minh…”

      tưởng tượng đến lúc mình có thể gặp được những thần tượng mà mình hâm mộ, kích động hẳn lên, sớm đem cảm giác thoải mái quẳng lên chin tầng mây rồi.

      Khóe miệng Đan Diệc Thần hơi run rẩy chút, vốn tưởng rằng chống cự trận, nhưng ngờ lại chấp nhận nhanh như vậy.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      linhdiep17, Tuyết LiênPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :