1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái - Lập Thệ Thành Yêu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chúng tôi hàng bốn người, trong đó có hai vị thần tiên, vị thần tiên dự bị và con người hùng hổ phi thẳng xuống quán lẩu dưới tầng để tiếp đãi Trứng muối.

      Sau khi gọi món và đợi mang đồ ăn lên, Trứng muối buột miệng câu:

      -  Đậu phụ già, tao nghi là tên rẻ mạt đó chết rồi.

      Chính vì kiểu tư tưởng và hành vi "hoàn toàn biến thái" của Trứng muối, nên đến tận hôm nay vẫn chưa hề có bất kỳ người khác giới nào phúc lớn được thưởng thức mỹ sắc của nàng. Nhưng nàng lại hề quan tâm đến điều ấy, bởi trong mắt nàng, ngay cả chàng trước mặt có đẹp trai đến mức quốc sắc thiên hương, cũng sánh nổi với cái đinh của những bộ máy tẻ ngắt trong phòng thí nghiệm...

      Vì thế, người khiến nàng gọi là "tên rẻ mạt", trước mắt chỉ có Lâm Lỗi, người làm chuyện có lỗi với bạn thân của nàng là tôi, có được vinh phúc này.

      - Vớ vẩn, tao vừa mới chuyện Online với ta, chẳng lẽ là tượng siêu nhiên mạng à?

      - Vừa mới? Mày chắc chắn chứ?

      Trứng muối trợn tròn mắt, há to miệng như thể tôi vừa gặp phải chuyện kinh khủng gì.

      Do gần đây tôi được tận mắt chứng kiến tồn tại của thần tiên, phá tan tư tưởng duy vật mà tôi được tiếp thu từ . Vậy nên, ngạc nhiên của con bạn khiến tôi bỗng thấy run run:

      - Này, mày đừng có dọa tao. Nếu ta làm ma , chắc tha cho tao nhỉ? Là ta đá tao, chứ có phải tao đá ta đâu...

      - Tao vừa thế mà mày kích động đến nhường này. - Trứng muối lập tức thay đổi thái độ, tỏ vẻ xem thường yếu đuối, nhát gan của tôi: - Hai ngày trước, trong lúc ăn cơm với bọn Tiểu Đao, bọn nó có nhắc đến tên rẻ mạt đó.

      Mọi người đều , sau khi ăn Tết xong quay lại đây, liên lạc lại với được nữa, điện thoại nghe, email hồi , gửi tin nhắn offline ở QQ và MSN bao giờ thấy trả lời. Còn nữa, chỗ ở cũng có ai. Tao vốn nghĩ rằng ông trời cuối cùng cũng mở mắt làm sét đánh chết rồi, giờ xem ra đáng tiếc, đáng tiếc quá.

      nàng lắc lắc cái đầu than vãn, tôi lại thấy sững sờ.

      Trong ấn tượng của tôi, QQ của Lâm Lỗi thực luôn ở trạng thái sáng đèn. Trước đó, chúng tôi có chuyện và ta luôn trả lời ngay. Chẳng lẽ, ta chỉ để sáng đèn với riêng tôi?

      Tiểu Đao là trong những người bạn nối khố chơi với nhau từ của chúng tôi. ta học tôi và Trứng muối hai lớp, là bạn học của Lâm Lỗi. Sau khi làm lại ở cùng thành phố với Lâm Lỗi, có thể quan hệ giữa hai người càng trở nên thân thiết hơn. Dù ta rất tán đồng việc Lâm Lỗi chia tay tôi nhưng suy cho cùng, người ngoài khó mà can thiệp vào chuyện tình cảm được, vậy nên quan hệ của hai người vẫn rất tốt, tình bạn vẫn hề thay đổi.

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra khiến Lâm Lỗi hoàn toàn cắt đứt quan hệ em mười mấy năm trời này?

      Tôi suy nghĩ mông lung, bỗng có thứ gì ấm áp vào mặt.

      - Tỉnh ngủ .

      -  Ngủ gì mà ngủ? Mới mấy giờ mà bảo người ta buồn ngủ?

      Tôi kéo chiếc khăn ướt xuống, ánh mắt tức tối nhìn kẻ đầu sỏ.

      Thương Ngô ngồi bên trái tôi vẫn động tĩnh gì, chỉ lau tay cách lịch thiệp, rồi lại rót nước trà vào bát và đũa của chúng tôi để sát trùng, sau đó lại xếp ngay ngắn, thể đầy đủ kỹ năng cần có của vị thần thường xuyên có mặt trong ngành ăn uống của loài người.

      Ngưu Bôn ngồi đối diện với tôi, hai tay chống lên má, chớp chớp cặp mi dài, nở nụ cười vừa dịu dàng, vừa ngây ngô. Cặp lông mày, đôi mắt đẹp và vẻ yếu ớt của chàng khiến người ta chỉ muốn hãm hại...

      Ngồi bên phải tôi là Trứng muối, nàng bỗng nhiên dùng khuỷu tay huých mạnh vào tôi, :

      -  Này, tao thấy cả rồi. chàng đó ghen đấy, ta mới là bạn trai chính thức của mày có đúng ?

      Trời đất, đồ bạn bè xấu xa.

      Tôi trả lời câu hỏi của Trứng muối, ôm lấy chỗ đau, miệng sùi bọt mép, gục mặt xuống bàn hy sinh.

      Nhưng tôi đáp lời cũng chẳng sao, có người khác trả lời thay.

      -  Đúng, tôi là bạn trai chính thức tại của ấy. Hơn thế sau này ấy cũng chỉ có người đàn ông duy nhất là tôi.

      -  Ôi mẹ ơi, rất hay, rất tuyệt, rất đỉnh. Vì câu này của , hai chúng ta uống hết két này.

      Trứng muối đập bàn cách đầy khí phách khiến tôi suýt bị chấn thương não. Câu vô cùng hào hùng lập tức khiến tôi nhảy bổ lên như điện giật.

      Tôi rất tửu lượng của Trứng muối. nàng là người duy nhất bại dưới tay bố tôi mà vẫn có thể được về nhà, hơn nữa còn đứng thẳng người, sờ tay vào tận cửa rồi mới ngã. Tửu lượng của Lâm Lỗi chỉ kém nàng chút, về cơ bản vẫn có thể tìm thấy đường xuống gầm bàn...

      Đừng bây giờ Thương Ngô là con hổ ốm, cứ cho là người có vết thương và con hổ dũng mãnh có lẽ cũng chẳng thể nuốt nổi két bia mà Trứng muối gọi lên. Tôi muốn lại phải lần nữa trông thấy máu chảy thành giọt như trường giết người nữa, giặt miếng đệm ghế sofa rất tốn xà phòng...

      Tôi chộp lấy chai bia tên Thương Ngô biết sống chết là gì vừa đón lấy và định cho vào miệng uống rồi nhìn Trứng muối :

      ta uống được bia rượu, hai chúng ta chiến!

      -  Sao lại thế hả, Đậu phụ già? Sao mày lại người biết uống rượu cơ chứ? sợ bố mày xử lý mày à?

      -  Thôi . thấy khuôn mặt méo mó đau ốm của ta sao? Hơn nữa, ta sớm qua được cửa ải của bố tao rồi... – Thốt ra xong câu đó, tôi vội cắn vào lưỡi mình và thèm để ý đến vẻ đắc ý khuôn mặt Thương Ngô.

      linh tinh nữa. Rốt cuộc mày có uống hả?

      Trứng muối ngước mặt lên cười lớn, tình thế này có vẻ khiến nàng hận thể phanh áo ra, nhảy lên bàn hét uống, uống:

      -  Đậu phụ già, quả hổ danh là Đậu phụ già. Được lắm. Phục vụ đâu, mang tiếp hai két bia đến đây.

      Tôi rất bình thản nhưng chân hơi nhũn.

      Thương Ngô cũng rất bình thản nhưng sắc mặt có phần tái hơn.

      Ngưu Bôn là người tương đối yếu đuối, hai cánh tay chống vào má bỗng khuỵu xuống khiến chiếc cằm thon thon đập thẳng vào cái đĩa trước mặt...

      Tiếp theo đó, tôi và Trứng muối uống tay đôi, mi chai ta chai trước ánh mắt vô cùng sùng bái và ngưỡng mộ của hai vị thần tiên, thoáng cái bàn toàn là vỏ chai.

      biết có phải vì mấy ngày vừa qua nghỉ ngơi đủ hay vì chưa ăn cơm, chỉ bụng rỗng uống bia hay mà rất nhanh sau đó, tôi bỗng cảm thấy chóng mặt hoa mắt và còn chút sức lực nào. Trứng muối vẫn nhảy nhót như chưa hề uống giọt bia nào. Điều này khiến người luôn tự ca ngợi mình "Nghìn ly say" là tôi cảm thấy xấu hổ.

      định cởi khuy tay áo xắn lên chuẩn bị chiến đấu đến cùng, trong tay trống , nửa chai còn lại bị Thương Ngô giật lấy, :

      -  Em được uống nữa.

      -  Đưa đây.

      Thương Ngô lắc đầu, kiên quyết:

      -  Em hiểu ta gì sao? Em được uống nữa.

      Tôi sững người, tức tối:

      coi mình là ai thế? Liên can gì đến ? Nào, đưa đây.

      Thương Ngô đứng lên nhìn tôi, hề tức giận, lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, :

      -  Tâm trạng tốt, uống bia rượu có hại cho sức khỏe.

      Bốn chữ đầu tiên khiến tôi nhảy chồm lên:

      -  Tâm trạng ai tốt hả? Tâm trạng của , của cả nhà mới tốt. Đừng vớ vẩn nữa. Mau đưa đây. Uống cùng bạn bè tôi rất vui, hại sức khỏe cũng chẳng là cái quái gì, có chết cũng cam lòng.

      -  Vậy ta uống giúp em.

      -  Chút tửu lượng của làm được gì?

      - Tóm lại, hôm nay em chỉ được uống đến đây.

      - Về mà cấm ông bác nhà ấy.

      - Bố ta là con nên ta có ông bác nào.

      - …

      Tôi và Thương Ngô đấu khẩu, Trứng muối và Ngưu Bôn ngồi bên cạnh nhìn,

      Sau cuộc cãi cọ, Trứng muối liền tổng kết ngắn gọn:

      - Thôi được rồi. Tao cả rồi. Đậu phụ già này, bạn trai của mày bị cảm, bị sốt đúng ? ta muốn tối nay cùng mày vận động để toàn thân đổ mổ hôi, tiết kiệm được chút tiền thuốc men. thế này rồi tao đành phải nể mặt thôi.

      Thương Ngô nhếch khóe miệng :

      - Cảm ơn vì cảm thông.

      Tôi câm lặng, biết nên bào chữa thế nào.

      Ngưu Bôn lại lần nữa dùng cằm hôn chiếc đĩa.

      Trứng muối rất hài lòng vì chưa được vui hết mình bàn nhậu, thanh mà Ngưu Bôn vừa tạo ra cuốn hút nàng. nàng nhìn sang, hỏi:

      - ốm đau gì chứ?

      Ngưu Bôn hoàn toàn chưa phản ứng kịp, lắc đầu cách ngốc nghếch.

      - Vậy tối nay chắc cũng cần vận động cho vã mồ hôi chứ?

      chàng tội nghiệp Ngưu Bôn tiếp tục kịp phản ứng, do vậy lại lắc đầu cách ngốc nghếch.

      Trứng muối tỏ ra vô cùng hài lòng. nàng liền đá hai két rưỡi bia dưới chân về phía Ngưu Bôn, giọng như gió thoảng:

      -    Lần đầu gặp gỡ, lần đầu cùng uống, chai này tôi cạn trước để tỏ lòng kính trọng.

      Hai mắt Ngưu Bôn trợn tròn nhìn nàng ngửa cổ lên, thoáng chốc đít chai hướng lên trời, vẻ ngốc tự nhiên của chàng được biểu ràng triệt để.

      Tiếp đó, nhân vật chính của cục diện lúc này là Trứng muối và Ngưu Bôn. Tôi và Thương Ngô ngồi bên cạnh quan sát.

      - Tửu lượng của Tứ Ngưu thế nào?

      - Theo như ta được biết, vì lý do phải tự trị nghiêm ngặt nên tộc trưởng của mười hai tộc phần lớn đều thạo việc này.

      - Tức là sao?

      - Tức là, cậu ta cũng chưa bao giờ uống rượu.

      - …

      Thương Ngô tỏ vẻ vừa xin lỗi vừa cảm động dìu Ngưu Bôn biết là lần thứ bao nhiêu từ trong nhà vệ sinh xiêu vẹo bước ra, nước mắt nhạt nhòa, trong tiếng nấc:

      -  Người em tốt, khổ cho cậu rồi.

      Ngưu Bôn vỗ vai cười ha hả, giọng hào hùng bốc trời lấy chút phong cách của Trứng muối:

      -  Khổ cái quái gì? em chính là dùng để đâm... đao, tôi đao... là từ "đao" trong Tiểu lý phi đao...

      Thương Ngô che mặt.

      Còn tôi lại giơ ngón tay cái lên biểu thị ngưỡng mộ đối với biến chuyển từ yếu đuối sang mạnh mẽ của Tứ Ngưu.

      Đêm đó, thần tiên lại lần nữa dùng hành động thực tế chứng minh tốn cơm tốn củi, vô dụng toàn tập của mình...

      Sau khi biến ba két bia thành ba mươi sáu chiếc vỏ chai, Trứng muối chân bước có phần loạng choạng kéo chàng Ngưu Bôn nghiêm túc chỉ tay vào vạch đường đếm trăng sao lên taxi, đầu ngoảnh lại.

      Tôi lẩm bẩm mình:

      -  Hai người này sao chứ?

      Thương Ngô trấn an:

      -  Ngưu Bôn có say nữa cũng giở trò linh tinh đâu.

      -  Tôi sợ Trứng muối giở trò với ta.

      -  ... Dù gì cũng là thần tiên. Sao có thể bị loài người giở trò được...



      đường về, gió lạnh táp vào mặt, hơi men xâm chiếm đại não của tôi những tước quyền chủ động mà còn khiến tôi chìm đắm hoàn toàn, choáng váng, quay cuồng. Đồng thời, bụng cũng bắt đầu thấy khó chịu.

      Tôi giơ tay lên tính ngày, quả nhiên đến ngày kinh nguyệt ghé thăm rồi, đúng là "Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai", thất tình rồi lại gặp phải bà già...

      Càng nghĩ tôi càng thấy mình đen đủi, đen đủi như gặp phải ông bán than vậy. Tôi muốn ruồng bỏ, muốn tự đày ải mình nên tìm chỗ chân tường rồi ngồi đó như chết.

      Thương Ngô đương nhiên biết những cơn sóng lòng diễn ra trong tôi, thấy tôi bỗng nhiên ngồi thụp xuống như người xương nên tránh khỏi vẻ ngạc nhiên. vội khom người xuống, lưng dựng thẳng, đầu gối chạm đất, tay đặt đầu gối mình, tay kia sờ lên trán tôi...

      Trời đất, sinh vật gì biết, tư thế ngẫu nhiên thôi mà cũng đẹp lạ lùng.

      Lại trời đất nữa, lúc này tôi mới có thể quan sát cách tỉ mi, ràng.

      -  Tiểu Tường, em sao thế? Say hay khó chịu ở đâu?

      Trước ánh mắt lờ đờ say, đôi tai ong ong của tôi, dáng vẻ càng lôi cuốn, giọng càng dễ chịu hơn khiến trái tim tôi như lệch về phía gan, giọng tôi đầy tủi hờn:

      -  Đến tháng.

      Thương Ngô sững người trước câu đầu đuôi của tôi:

      -  Đến gì?

      -  Đến tháng.

      -  Tháng... tháng gì?

      Tôi ôm bụng tựa vào tường, cuộn mình như con tôm, lông mày xịu xuống, mặt cau lại diễn vai bé tội nghiệp muốn thốt được thành lời.

      Dù sao Thương Ngô cũng sống ở nhân gian nên tương đối hiểu biết đốỉ với đặc trưng sinh lý của loài người. Vậy nên, sau phút bối rối ban đầu, nhanh chóng ý thức được, cộng thêm ngôn ngữ cơ thể vô cùng có tính biểu cảm của tôi nên hiểu ra.

      -  Em... ta... chúng ta mau về nhà thôi...

      -  Nhưng trong nhà còn băng vệ sinh nữa.

      -  Vậy... phải làm sao?

      còn đương nhiên phải mua rồi.

      -  Ồ... ở đâu có? Ta dìu em .

      -  Tôi đau bụng, đứng dậy được, nổi.

      Có lẽ Thương Ngô hiểu ra ý của tôi, bỗng nhiên thấy bối rối. Do dự, đắn đo hồi, cuối cùng cũng cắn răng, :

      -  Trong siêu thị gần đây chắc là có chứ? Ta mua ngay, em đợi ta ở đây.

      Tôi vội tóm lấy , tiếp tục vẻ yếu đuối, cạn sức, diễn vẻ đáng thương đến cùng:

      -  Trong siêu thị có loại tôi cần, chỉ ở cửa hàng trước mặt mới có.

      Tuy điều này ràng là vớ vẩn, nhưng dùng nó để lừa vị thần chưa hề có chút kinh nghiệm gì vẫn rất hiệu quả. Do đó Thương Ngô liền gật đầu cắn câu và tỏ vẻ ngượng ngùng ràng.

      Cái gọi là cửa hàng, chính là tiệm tạp hóa tương đối truyền thống mà phương thức kinh doanh hoàn toàn giống với siêu thị tự chọn. Khách hàng phải hiểu , phải tự ra cầu của mình, sau đó chủ cửa hàng dẫn lấy đồ và trả tiền nhận hàng ngay trước mặt.

      Tôi hoàn toàn phớt lờ vẻ ngượng ngùng của Thương Ngô dùng thái độ vô cùng nghiêm túc với :

      -  Tôi muốn gói dùng ban đêm và gói dùng ban ngày, loại dùng ban đêm phải là loại dài ba mươi lăm centimet. nhớ chưa?

      Thương Ngô cúi đầu nhìn tôi, hồi sau mới tiếng.

      -  Ừm.

      thử nhắc lại lần cho tôi nghe.

      Dưới thúc ép của tôi, cuối cùng tỏ vẻ quyết tâm, đứng phắt dậy, còn tiện tay gõ vào đầu tôi, giọng hờn trách:

      -  Em chờ đấy.

      Tôi xoa đầu nhìn theo cái bóng vội vã của , cười ngặt nghẽo. Bóng dần xa khuất.

      Lớn bằng từng này rồi, là người đàn ông đầu tiên mua băng vệ sinh cho tôi.

      Khoảng mười phút sau, Thương Ngô xách túi nylon, lấm lét như trộm, quay về.

      -  Em xem ta mua có đúng ?

      Tôi cầm lấy túi, nhìn vào, :

      -  Đúng. Trí nhớ của tồi mà. Này, hộp này là gì vậy?

      -  Ông chủ , tốt nhất nên dùng kết hợp hai loại này.

      biết Thương Ngô bị kích động gì trong cửa hàng của ông chú râu ria xồm xoàm kia. Tuy sắc mặt có biểu lộ gì đặc biệt nhưng cơ thịt xem ra kiềm chế được nên hơi co giật:

      -  Vì trong thời gian đến tháng của người con , người đàn ông tích lũy ít đồ. Đến khi đợi hết đèn đỏ chắc chắn kiểm soát được mà phóng ra. Lúc đó nếu chuẩn bị câu chuyện tuyệt đỉnh giường rất dễ biến thành câu chuyện bi thảm trong khoa sản...

      Ôi trời đất ơi, ông chú kỳ quặc kia quá dung tục.

      Nhưng, như thế, ý nguyện của mẹ được thuận lợi đáp ứng. Trong nhà phải thường xuyên dự phòng bao cao su Durex mà...

      Nhìn dáng vẻ thảm hại của Thương Ngô, chút lương thiện vốn chết từ lâu trong tôi cuối cùng cũng phục hồi sức sống.

      Tôi nhét hai thứ có chức năng giống nhau là cùng chống chất lỏng chảy lung tung vào trong túi nylon rồi đứng lên. lắc lắc phủi phủi định xuất phát, Thương Ngô bỗng kéo tay tôi lại, :

      -  Em thấy khó chịu, vậy để ta cõng em.

      Tôi nhìn , lắc đầu, :

      -  Tôi muốn chơi trò Trư Bát Giới cõng vợ.

      -  ... Chúng ta đâu phải lợn... - Thương Ngô có phần phân vân về vấn đề chủng tộc nhưng rất nhanh sau đó liền nở ngay nụ cười: - Nhưng ta ngại làm Trư Bát Giới.

      Đầu óc tăm tối của tôi phải phản ứng lúc mới hơi Im-u, tôi đáp:

      -  Tôi muốn làm tiểu thư của Cao Lão trang.

      -  Em chỉ cần làm nữ chủ nhân của Trúc Thanh các là được rồi. - Thương Ngô vừa vừa cúi người xuống: - Mau lên .

      -  Trúc Thanh các là cái gì?

      -  Là nơi trước đây chúng ta ở.

      - Ồ.

      -  Em nhanh lên chút.

      Tôi thèm để ý đến lời giục của mà tự mình tiến về phía trước:

      cần đâu.

      -  Tiểu Tường...

      Tôi ngoái đầu lại theo phản xạ, đúng lúc nhìn thấy Thương Ngô khom người, hai tay chống vào đầu gối, khuôn mặt hơi ngẩng lên, khẽ mỉm cười, :

      -  Vết thương của ta khỏi rồi.

      Tôi bị đoán trúng ý nên cũng nể tình mà bóc mẽ , tôi to:

      lừa ai thế? thể nào.

      -  Dù coi như chưa khỏi hoàn toàn chút trọng lượng của em cũng chẳng thể gây ảnh hưởng gì.

      Tôi bĩu môi tỏ vẻ quyết tin lời .

      Nụ cười của càng nét hơn:

      - Em lo lắng cho ta phải ?

      - Là tôi lo cho cái đệm ghế sofa của tôi.

      - Tiểu Tường, tin ta . Vì em, ta lấy mình ra đùa giỡn đâu.

      Lời của rất quả quyết, hơn nữa còn có tính xúi giục và mê hoặc, do đó, tôi thấy dao động.

      Tôi đến bên , bấm đầu ngón tay vào lưng , hỏi:

      - Có đau ?

      Thương Ngô bật cười, duỗi cánh tay đặt vào eo tôi đẩy ra sau lưng, nhân lúc tôi loạng choạng, liền túm vào đùi tôi, khi đứng lên tôi ngồi chắc chắn lưng rồi.

      Cách lớp áo mùa đông dày cộp, tôi vẫn cảm thấy vai và lưng gầy gầy nhưng rất rộng, khiến tôi có cảm giác cực kỳ chắc chắn.

      Tôi ôm cổ , bả vai làm cằm tôi hơi đau.

      Trong trí nhớ của mình, hình như chưa có ai từng cõng tôi. Ngày , bố chỉ đặt tôi lên cổ hoặc lên vai.

      Thế nhưng cảm giác lúc này sao thân quen đến vậy, như thể từng diễn ra vô số lẩn. Có người cõng tôi, cứ , rất xa, rất lâu...

      - Trước đây, có từng cõng tôi như thế này ?

      - Có.

      -  Thường xuyên chứ?

      - Ừ!

      -  Kể từ khi chúng ta ở bên nhau sao?

      -  Kể từ ngày đầu tiên ta quen em.

      -  Tôi nhớ, hình như từng vì tôi mà lấy chín trăm chín mươi chín giọt sương mai. Nhưng nay tôi mới nghìn tuổi. Vậy chẳng phải là khi tôi vừa ra đời, cõng tôi chạy khắp nơi sao?

      - Ừ.

      còn , trước đây tôi hề có bố mẹ, vậy ai nuôi tôi trưởng thành?

      Thương Ngô thở dài, ngoái đầu lại nhìn tôi, :

      -  Tiểu Tường, là ta nuôi em khôn lớn.

      Ồ...

      Hóa ra, phải là tôi nuôi chồng, mà tôi là bà vợ được nuôi nấng.

      Cơn kích động này khiến tôi thốt nên lời suốt đường về. Thương Ngô cũng gì nữa, chỉ chầm chậm từng bước, từng bước.

      Đêm mùa đông, gió rất mạnh nhưng có lẽ vì hai chúng tôi dựa sát vào nhau nên hề cảm thấy lạnh. Bàn tay đỡ lấy tôi cũng còn lạnh giá như ban chiều nữa.

      Sau khi trở về nhà tắm giặt xong, tôi vốn định mở máy tính ra xem Lâm Lỗi có Online để hỏi ta rốt cuộc vì sao liên lạc với bạn bè. Nhưng vừa mới đăng nhập, máy tính lập tức bị gấp lại.

      Thương Ngô đứng sau lưng tôi, tay cầm cốc sữa nóng, :

      - Uống rồi ngủ.

      Tôi nghĩ ngợi lát rồi ngoan ngoãn nghe lời.

      Có lẽ vì thái độ ngoan ngoãn của tôi quá khác so với lúc thường dẫn đến việc có chút cảnh giác, yên tâm nên lại nhấn mạnh thêm câu:

      - Phải ngủ ngay đấy nhé. được đợi ta ra ngoài rồi lại lén bò dậy chơi đâu.

      - ngủ cùng tôi sao?

      -... Hả?

      Tôi chớp mắt lộ vẻ ngây thơ nhất, lanh lợi nhất, :

      - Ông bố hổ ơi, buổi tối người ta sợ ngủ mình.

      Thương Ngô giật giật khóe mắt:

      - Bố... bố...

      - Tôi luôn thích kiểu bố nuôi con gì gì đó, ngờ tự mình giờ cũng có thể được trải nghiệm. Hay quá!

      Khóe miệng Thương Ngô rần rật, :

      -  Bố... con ...

      Tôi lao lên phía trưóc, ôm chặt eo , giọng nũng nịu, :

      - Người ta thèm quan tâm, ngươi ta chỉ muôn bố ngủ cùng mà, người ta muốn ôm bố cơ.

      Giọng của Thương Ngô bắt đầu run rẩy:

      - Ôm... ôm...

      Tôi thấy trêu như vậy tương đối rồi, chọc thêm nữa có khả năng phát hỏa nên dừng lại, rổi lăn vào giường, vẫy vẫy tay vẻ cao sang, :

      - Bản cung phải nghỉ rồi. Hổ công công lui ra .

      - Công... công...

      Có lẽ tim gan và đại não của Thương Ngô đều có phần tê liệt bởi màn biểu diễn biến mặt sau khi trao giải Oscar của tôi. Khuôn mặt chút cảm xúc, hai mắt nhìn thẳng, ra ngoài.

      Do đó, tôi chui vào chăn cười sặc sụa, chút gió lạnh ùa đến, nằm bên cạnh tôi lúc này là chàng mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh.

      Khuôn mặt hiền lành của chàng nhìn tôi, :

      - Để chứng minh ta phải là công công, tối nay, ta đặc biệt cho phép con kiểm tra thoải mái. Ta thương con lắm đấy, có cảm động ?

      - …

      Được lắm, đồ con hổ biến thái! Ngươi thắng rồi!

      Tôi đưa tay đẩy ra, :

      - Tôi đến tháng, ra .

      nắm chặt tay tôi, còn vẻ đùa cợt, trêu chọc lúc trước, giọng chậm rãi nhưng kiên định:

      - Tiểu Tường, ta biết lúc này em rất buồn. Trước mặt ta, em cần phải tỏ ra mạnh mẽ, càng cần phải giả vờ.

      Tôi nhìn , :

      - Sao hỏi tôi là xảy ra chuyện gì?

      - Dù có xảy ra chuyện gì cũng qua mau thôi, vì có ta luôn ở bên cạnh em.

      - Mãi mãi bên tôi sao?

      - Mãi mãi.

      Tôi chớp chớp mắt, vùi đầu vào lòng , quệt nước mắt lên ngực , :

      - Thương Ngô, may mà có ở đây.

      - Ta luôn ở đây.

      - Thế nên, đàn ông phải là thứ gì tốt đẹp, thế giới này chỉ có bố là tốt thôi.

      Tôi quá mệt nên ngủ rất ngon, lấy cánh tay của Thương Ngô làm gối, hít hà hương rừng ban mai thoang thoảng mà mang đến.

      Mãi mãi là bao lâu? Đây là câu hỏi rất thông tục và cũng là câu hỏi lời đáp.

      Nhưng tôi nghĩ, so với cuộc đời ngắn ngủi mấy mươi năm của loài người, nghìn năm hề rời xa có thể được coi là mãi mãi rồi.

      Chúng tôi hàng bốn người, trong đó có hai vị thần tiên, vị thần tiên dự bị và con người hùng hổ phi thẳng xuống quán lẩu dưới tầng để tiếp đãi Trứng muối.

      Sau khi gọi món và đợi mang đồ ăn lên, Trứng muối buột miệng câu:

      -  Đậu phụ già, tao nghi là tên rẻ mạt đó chết rồi.

      Chính vì kiểu tư tưởng và hành vi "hoàn toàn biến thái" của Trứng muối, nên đến tận hôm nay vẫn chưa hề có bất kỳ người khác giới nào phúc lớn được thưởng thức mỹ sắc của nàng. Nhưng nàng lại hề quan tâm đến điều ấy, bởi trong mắt nàng, ngay cả chàng trước mặt có đẹp trai đến mức quốc sắc thiên hương, cũng sánh nổi với cái đinh của những bộ máy tẻ ngắt trong phòng thí nghiệm...

      Vì thế, người khiến nàng gọi là "tên rẻ mạt", trước mắt chỉ có Lâm Lỗi, người làm chuyện có lỗi với bạn thân của nàng là tôi, có được vinh phúc này.

      - Vớ vẩn, tao vừa mới chuyện Online với ta, chẳng lẽ là tượng siêu nhiên mạng à?

      - Vừa mới? Mày chắc chắn chứ?

      Trứng muối trợn tròn mắt, há to miệng như thể tôi vừa gặp phải chuyện kinh khủng gì.

      Do gần đây tôi được tận mắt chứng kiến tồn tại của thần tiên, phá tan tư tưởng duy vật mà tôi được tiếp thu từ . Vậy nên, ngạc nhiên của con bạn khiến tôi bỗng thấy run run:

      - Này, mày đừng có dọa tao. Nếu ta làm ma , chắc tha cho tao nhỉ? Là ta đá tao, chứ có phải tao đá ta đâu...

      - Tao vừa thế mà mày kích động đến nhường này. - Trứng muối lập tức thay đổi thái độ, tỏ vẻ xem thường yếu đuối, nhát gan của tôi: - Hai ngày trước, trong lúc ăn cơm với bọn Tiểu Đao, bọn nó có nhắc đến tên rẻ mạt đó.

      Mọi người đều , sau khi ăn Tết xong quay lại đây, liên lạc lại với được nữa, điện thoại nghe, email hồi , gửi tin nhắn offline ở QQ và MSN bao giờ thấy trả lời. Còn nữa, chỗ ở cũng có ai. Tao vốn nghĩ rằng ông trời cuối cùng cũng mở mắt làm sét đánh chết rồi, giờ xem ra đáng tiếc, đáng tiếc quá.

      nàng lắc lắc cái đầu than vãn, tôi lại thấy sững sờ.

      Trong ấn tượng của tôi, QQ của Lâm Lỗi thực luôn ở trạng thái sáng đèn. Trước đó, chúng tôi có chuyện và ta luôn trả lời ngay. Chẳng lẽ, ta chỉ để sáng đèn với riêng tôi?

      Tiểu Đao là trong những người bạn nối khố chơi với nhau từ của chúng tôi. ta học tôi và Trứng muối hai lớp, là bạn học của Lâm Lỗi. Sau khi làm lại ở cùng thành phố với Lâm Lỗi, có thể quan hệ giữa hai người càng trở nên thân thiết hơn. Dù ta rất tán đồng việc Lâm Lỗi chia tay tôi nhưng suy cho cùng, người ngoài khó mà can thiệp vào chuyện tình cảm được, vậy nên quan hệ của hai người vẫn rất tốt, tình bạn vẫn hề thay đổi.

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra khiến Lâm Lỗi hoàn toàn cắt đứt quan hệ em mười mấy năm trời này?

      Tôi suy nghĩ mông lung, bỗng có thứ gì ấm áp vào mặt.

      - Tỉnh ngủ .

      -  Ngủ gì mà ngủ? Mới mấy giờ mà bảo người ta buồn ngủ?

      Tôi kéo chiếc khăn ướt xuống, ánh mắt tức tối nhìn kẻ đầu sỏ.

      Thương Ngô ngồi bên trái tôi vẫn động tĩnh gì, chỉ lau tay cách lịch thiệp, rồi lại rót nước trà vào bát và đũa của chúng tôi để sát trùng, sau đó lại xếp ngay ngắn, thể đầy đủ kỹ năng cần có của vị thần thường xuyên có mặt trong ngành ăn uống của loài người.

      Ngưu Bôn ngồi đối diện với tôi, hai tay chống lên má, chớp chớp cặp mi dài, nở nụ cười vừa dịu dàng, vừa ngây ngô. Cặp lông mày, đôi mắt đẹp và vẻ yếu ớt của chàng khiến người ta chỉ muốn hãm hại...

      Ngồi bên phải tôi là Trứng muối, nàng bỗng nhiên dùng khuỷu tay huých mạnh vào tôi, :

      -  Này, tao thấy cả rồi. chàng đó ghen đấy, ta mới là bạn trai chính thức của mày có đúng ?

      Trời đất, đồ bạn bè xấu xa.

      Tôi trả lời câu hỏi của Trứng muối, ôm lấy chỗ đau, miệng sùi bọt mép, gục mặt xuống bàn hy sinh.

      Nhưng tôi đáp lời cũng chẳng sao, có người khác trả lời thay.

      -  Đúng, tôi là bạn trai chính thức tại của ấy. Hơn thế sau này ấy cũng chỉ có người đàn ông duy nhất là tôi.

      -  Ôi mẹ ơi, rất hay, rất tuyệt, rất đỉnh. Vì câu này của , hai chúng ta uống hết két này.

      Trứng muối đập bàn cách đầy khí phách khiến tôi suýt bị chấn thương não. Câu vô cùng hào hùng lập tức khiến tôi nhảy bổ lên như điện giật.

      Tôi rất tửu lượng của Trứng muối. nàng là người duy nhất bại dưới tay bố tôi mà vẫn có thể được về nhà, hơn nữa còn đứng thẳng người, sờ tay vào tận cửa rồi mới ngã. Tửu lượng của Lâm Lỗi chỉ kém nàng chút, về cơ bản vẫn có thể tìm thấy đường xuống gầm bàn...

      Đừng bây giờ Thương Ngô là con hổ ốm, cứ cho là người có vết thương và con hổ dũng mãnh có lẽ cũng chẳng thể nuốt nổi két bia mà Trứng muối gọi lên. Tôi muốn lại phải lần nữa trông thấy máu chảy thành giọt như trường giết người nữa, giặt miếng đệm ghế sofa rất tốn xà phòng...

      Tôi chộp lấy chai bia tên Thương Ngô biết sống chết là gì vừa đón lấy và định cho vào miệng uống rồi nhìn Trứng muối :

      ta uống được bia rượu, hai chúng ta chiến!

      -  Sao lại thế hả, Đậu phụ già? Sao mày lại người biết uống rượu cơ chứ? sợ bố mày xử lý mày à?

      -  Thôi . thấy khuôn mặt méo mó đau ốm của ta sao? Hơn nữa, ta sớm qua được cửa ải của bố tao rồi... – Thốt ra xong câu đó, tôi vội cắn vào lưỡi mình và thèm để ý đến vẻ đắc ý khuôn mặt Thương Ngô.

      linh tinh nữa. Rốt cuộc mày có uống hả?

      Trứng muối ngước mặt lên cười lớn, tình thế này có vẻ khiến nàng hận thể phanh áo ra, nhảy lên bàn hét uống, uống:

      -  Đậu phụ già, quả hổ danh là Đậu phụ già. Được lắm. Phục vụ đâu, mang tiếp hai két bia đến đây.

      Tôi rất bình thản nhưng chân hơi nhũn.

      Thương Ngô cũng rất bình thản nhưng sắc mặt có phần tái hơn.

      Ngưu Bôn là người tương đối yếu đuối, hai cánh tay chống vào má bỗng khuỵu xuống khiến chiếc cằm thon thon đập thẳng vào cái đĩa trước mặt...

      Tiếp theo đó, tôi và Trứng muối uống tay đôi, mi chai ta chai trước ánh mắt vô cùng sùng bái và ngưỡng mộ của hai vị thần tiên, thoáng cái bàn toàn là vỏ chai.

      biết có phải vì mấy ngày vừa qua nghỉ ngơi đủ hay vì chưa ăn cơm, chỉ bụng rỗng uống bia hay mà rất nhanh sau đó, tôi bỗng cảm thấy chóng mặt hoa mắt và còn chút sức lực nào. Trứng muối vẫn nhảy nhót như chưa hề uống giọt bia nào. Điều này khiến người luôn tự ca ngợi mình "Nghìn ly say" là tôi cảm thấy xấu hổ.

      định cởi khuy tay áo xắn lên chuẩn bị chiến đấu đến cùng, trong tay trống , nửa chai còn lại bị Thương Ngô giật lấy, :

      -  Em được uống nữa.

      -  Đưa đây.

      Thương Ngô lắc đầu, kiên quyết:

      -  Em hiểu ta gì sao? Em được uống nữa.

      Tôi sững người, tức tối:

      coi mình là ai thế? Liên can gì đến ? Nào, đưa đây.

      Thương Ngô đứng lên nhìn tôi, hề tức giận, lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, :

      -  Tâm trạng tốt, uống bia rượu có hại cho sức khỏe.

      Bốn chữ đầu tiên khiến tôi nhảy chồm lên:

      -  Tâm trạng ai tốt hả? Tâm trạng của , của cả nhà mới tốt. Đừng vớ vẩn nữa. Mau đưa đây. Uống cùng bạn bè tôi rất vui, hại sức khỏe cũng chẳng là cái quái gì, có chết cũng cam lòng.

      -  Vậy ta uống giúp em.

      -  Chút tửu lượng của làm được gì?

      - Tóm lại, hôm nay em chỉ được uống đến đây.

      - Về mà cấm ông bác nhà ấy.

      - Bố ta là con nên ta có ông bác nào.

      - …

      Tôi và Thương Ngô đấu khẩu, Trứng muối và Ngưu Bôn ngồi bên cạnh nhìn,

      Sau cuộc cãi cọ, Trứng muối liền tổng kết ngắn gọn:

      - Thôi được rồi. Tao cả rồi. Đậu phụ già này, bạn trai của mày bị cảm, bị sốt đúng ? ta muốn tối nay cùng mày vận động để toàn thân đổ mổ hôi, tiết kiệm được chút tiền thuốc men. thế này rồi tao đành phải nể mặt thôi.

      Thương Ngô nhếch khóe miệng :

      - Cảm ơn vì cảm thông.

      Tôi câm lặng, biết nên bào chữa thế nào.

      Ngưu Bôn lại lần nữa dùng cằm hôn chiếc đĩa.

      Trứng muối rất hài lòng vì chưa được vui hết mình bàn nhậu, thanh mà Ngưu Bôn vừa tạo ra cuốn hút nàng. nàng nhìn sang, hỏi:

      - ốm đau gì chứ?

      Ngưu Bôn hoàn toàn chưa phản ứng kịp, lắc đầu cách ngốc nghếch.

      - Vậy tối nay chắc cũng cần vận động cho vã mồ hôi chứ?

      chàng tội nghiệp Ngưu Bôn tiếp tục kịp phản ứng, do vậy lại lắc đầu cách ngốc nghếch.

      Trứng muối tỏ ra vô cùng hài lòng. nàng liền đá hai két rưỡi bia dưới chân về phía Ngưu Bôn, giọng như gió thoảng:

      -    Lần đầu gặp gỡ, lần đầu cùng uống, chai này tôi cạn trước để tỏ lòng kính trọng.

      Hai mắt Ngưu Bôn trợn tròn nhìn nàng ngửa cổ lên, thoáng chốc đít chai hướng lên trời, vẻ ngốc tự nhiên của chàng được biểu ràng triệt để.

      Tiếp đó, nhân vật chính của cục diện lúc này là Trứng muối và Ngưu Bôn. Tôi và Thương Ngô ngồi bên cạnh quan sát.

      - Tửu lượng của Tứ Ngưu thế nào?

      - Theo như ta được biết, vì lý do phải tự trị nghiêm ngặt nên tộc trưởng của mười hai tộc phần lớn đều thạo việc này.

      - Tức là sao?

      - Tức là, cậu ta cũng chưa bao giờ uống rượu.

      - …

      Thương Ngô tỏ vẻ vừa xin lỗi vừa cảm động dìu Ngưu Bôn biết là lần thứ bao nhiêu từ trong nhà vệ sinh xiêu vẹo bước ra, nước mắt nhạt nhòa, trong tiếng nấc:

      -  Người em tốt, khổ cho cậu rồi.

      Ngưu Bôn vỗ vai cười ha hả, giọng hào hùng bốc trời lấy chút phong cách của Trứng muối:

      -  Khổ cái quái gì? em chính là dùng để đâm... đao, tôi đao... là từ "đao" trong Tiểu lý phi đao...

      Thương Ngô che mặt.

      Còn tôi lại giơ ngón tay cái lên biểu thị ngưỡng mộ đối với biến chuyển từ yếu đuối sang mạnh mẽ của Tứ Ngưu.

      Đêm đó, thần tiên lại lần nữa dùng hành động thực tế chứng minh tốn cơm tốn củi, vô dụng toàn tập của mình...

      Sau khi biến ba két bia thành ba mươi sáu chiếc vỏ chai, Trứng muối chân bước có phần loạng choạng kéo chàng Ngưu Bôn nghiêm túc chỉ tay vào vạch đường đếm trăng sao lên taxi, đầu ngoảnh lại.

      Tôi lẩm bẩm mình:

      -  Hai người này sao chứ?

      Thương Ngô trấn an:

      -  Ngưu Bôn có say nữa cũng giở trò linh tinh đâu.

      -  Tôi sợ Trứng muối giở trò với ta.

      -  ... Dù gì cũng là thần tiên. Sao có thể bị loài người giở trò được...



      đường về, gió lạnh táp vào mặt, hơi men xâm chiếm đại não của tôi những tước quyền chủ động mà còn khiến tôi chìm đắm hoàn toàn, choáng váng, quay cuồng. Đồng thời, bụng cũng bắt đầu thấy khó chịu.

      Tôi giơ tay lên tính ngày, quả nhiên đến ngày kinh nguyệt ghé thăm rồi, đúng là "Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai", thất tình rồi lại gặp phải bà già...

      Càng nghĩ tôi càng thấy mình đen đủi, đen đủi như gặp phải ông bán than vậy. Tôi muốn ruồng bỏ, muốn tự đày ải mình nên tìm chỗ chân tường rồi ngồi đó như chết.

      Thương Ngô đương nhiên biết những cơn sóng lòng diễn ra trong tôi, thấy tôi bỗng nhiên ngồi thụp xuống như người xương nên tránh khỏi vẻ ngạc nhiên. vội khom người xuống, lưng dựng thẳng, đầu gối chạm đất, tay đặt đầu gối mình, tay kia sờ lên trán tôi...

      Trời đất, sinh vật gì biết, tư thế ngẫu nhiên thôi mà cũng đẹp lạ lùng.

      Lại trời đất nữa, lúc này tôi mới có thể quan sát cách tỉ mi, ràng.

      -  Tiểu Tường, em sao thế? Say hay khó chịu ở đâu?

      Trước ánh mắt lờ đờ say, đôi tai ong ong của tôi, dáng vẻ càng lôi cuốn, giọng càng dễ chịu hơn khiến trái tim tôi như lệch về phía gan, giọng tôi đầy tủi hờn:

      -  Đến tháng.

      Thương Ngô sững người trước câu đầu đuôi của tôi:

      -  Đến gì?

      -  Đến tháng.

      -  Tháng... tháng gì?

      Tôi ôm bụng tựa vào tường, cuộn mình như con tôm, lông mày xịu xuống, mặt cau lại diễn vai bé tội nghiệp muốn thốt được thành lời.

      Dù sao Thương Ngô cũng sống ở nhân gian nên tương đối hiểu biết đốỉ với đặc trưng sinh lý của loài người. Vậy nên, sau phút bối rối ban đầu, nhanh chóng ý thức được, cộng thêm ngôn ngữ cơ thể vô cùng có tính biểu cảm của tôi nên hiểu ra.

      -  Em... ta... chúng ta mau về nhà thôi...

      -  Nhưng trong nhà còn băng vệ sinh nữa.

      -  Vậy... phải làm sao?

      còn đương nhiên phải mua rồi.

      -  Ồ... ở đâu có? Ta dìu em .

      -  Tôi đau bụng, đứng dậy được, nổi.

      Có lẽ Thương Ngô hiểu ra ý của tôi, bỗng nhiên thấy bối rối. Do dự, đắn đo hồi, cuối cùng cũng cắn răng, :

      -  Trong siêu thị gần đây chắc là có chứ? Ta mua ngay, em đợi ta ở đây.

      Tôi vội tóm lấy , tiếp tục vẻ yếu đuối, cạn sức, diễn vẻ đáng thương đến cùng:

      -  Trong siêu thị có loại tôi cần, chỉ ở cửa hàng trước mặt mới có.

      Tuy điều này ràng là vớ vẩn, nhưng dùng nó để lừa vị thần chưa hề có chút kinh nghiệm gì vẫn rất hiệu quả. Do đó Thương Ngô liền gật đầu cắn câu và tỏ vẻ ngượng ngùng ràng.

      Cái gọi là cửa hàng, chính là tiệm tạp hóa tương đối truyền thống mà phương thức kinh doanh hoàn toàn giống với siêu thị tự chọn. Khách hàng phải hiểu , phải tự ra cầu của mình, sau đó chủ cửa hàng dẫn lấy đồ và trả tiền nhận hàng ngay trước mặt.

      Tôi hoàn toàn phớt lờ vẻ ngượng ngùng của Thương Ngô dùng thái độ vô cùng nghiêm túc với :

      -  Tôi muốn gói dùng ban đêm và gói dùng ban ngày, loại dùng ban đêm phải là loại dài ba mươi lăm centimet. nhớ chưa?

      Thương Ngô cúi đầu nhìn tôi, hồi sau mới tiếng.

      -  Ừm.

      thử nhắc lại lần cho tôi nghe.

      Dưới thúc ép của tôi, cuối cùng tỏ vẻ quyết tâm, đứng phắt dậy, còn tiện tay gõ vào đầu tôi, giọng hờn trách:

      -  Em chờ đấy.

      Tôi xoa đầu nhìn theo cái bóng vội vã của , cười ngặt nghẽo. Bóng dần xa khuất.

      Lớn bằng từng này rồi, là người đàn ông đầu tiên mua băng vệ sinh cho tôi.

      Khoảng mười phút sau, Thương Ngô xách túi nylon, lấm lét như trộm, quay về.

      -  Em xem ta mua có đúng ?

      Tôi cầm lấy túi, nhìn vào, :

      -  Đúng. Trí nhớ của tồi mà. Này, hộp này là gì vậy?

      -  Ông chủ , tốt nhất nên dùng kết hợp hai loại này.

      biết Thương Ngô bị kích động gì trong cửa hàng của ông chú râu ria xồm xoàm kia. Tuy sắc mặt có biểu lộ gì đặc biệt nhưng cơ thịt xem ra kiềm chế được nên hơi co giật:

      -  Vì trong thời gian đến tháng của người con , người đàn ông tích lũy ít đồ. Đến khi đợi hết đèn đỏ chắc chắn kiểm soát được mà phóng ra. Lúc đó nếu chuẩn bị câu chuyện tuyệt đỉnh giường rất dễ biến thành câu chuyện bi thảm trong khoa sản...

      Ôi trời đất ơi, ông chú kỳ quặc kia quá dung tục.

      Nhưng, như thế, ý nguyện của mẹ được thuận lợi đáp ứng. Trong nhà phải thường xuyên dự phòng bao cao su Durex mà...

      Nhìn dáng vẻ thảm hại của Thương Ngô, chút lương thiện vốn chết từ lâu trong tôi cuối cùng cũng phục hồi sức sống.

      Tôi nhét hai thứ có chức năng giống nhau là cùng chống chất lỏng chảy lung tung vào trong túi nylon rồi đứng lên. lắc lắc phủi phủi định xuất phát, Thương Ngô bỗng kéo tay tôi lại, :

      -  Em thấy khó chịu, vậy để ta cõng em.

      Tôi nhìn , lắc đầu, :

      -  Tôi muốn chơi trò Trư Bát Giới cõng vợ.

      -  ... Chúng ta đâu phải lợn... - Thương Ngô có phần phân vân về vấn đề chủng tộc nhưng rất nhanh sau đó liền nở ngay nụ cười: - Nhưng ta ngại làm Trư Bát Giới.

      Đầu óc tăm tối của tôi phải phản ứng lúc mới hơi Im-u, tôi đáp:

      -  Tôi muốn làm tiểu thư của Cao Lão trang.

      -  Em chỉ cần làm nữ chủ nhân của Trúc Thanh các là được rồi. - Thương Ngô vừa vừa cúi người xuống: - Mau lên .

      -  Trúc Thanh các là cái gì?

      -  Là nơi trước đây chúng ta ở.

      - Ồ.

      -  Em nhanh lên chút.

      Tôi thèm để ý đến lời giục của mà tự mình tiến về phía trước:

      cần đâu.

      -  Tiểu Tường...

      Tôi ngoái đầu lại theo phản xạ, đúng lúc nhìn thấy Thương Ngô khom người, hai tay chống vào đầu gối, khuôn mặt hơi ngẩng lên, khẽ mỉm cười, :

      -  Vết thương của ta khỏi rồi.

      Tôi bị đoán trúng ý nên cũng nể tình mà bóc mẽ , tôi to:

      lừa ai thế? thể nào.

      -  Dù coi như chưa khỏi hoàn toàn chút trọng lượng của em cũng chẳng thể gây ảnh hưởng gì.

      Tôi bĩu môi tỏ vẻ quyết tin lời .

      Nụ cười của càng nét hơn:

      - Em lo lắng cho ta phải ?

      - Là tôi lo cho cái đệm ghế sofa của tôi.

      - Tiểu Tường, tin ta . Vì em, ta lấy mình ra đùa giỡn đâu.

      Lời của rất quả quyết, hơn nữa còn có tính xúi giục và mê hoặc, do đó, tôi thấy dao động.

      Tôi đến bên , bấm đầu ngón tay vào lưng , hỏi:

      - Có đau ?

      Thương Ngô bật cười, duỗi cánh tay đặt vào eo tôi đẩy ra sau lưng, nhân lúc tôi loạng choạng, liền túm vào đùi tôi, khi đứng lên tôi ngồi chắc chắn lưng rồi.

      Cách lớp áo mùa đông dày cộp, tôi vẫn cảm thấy vai và lưng gầy gầy nhưng rất rộng, khiến tôi có cảm giác cực kỳ chắc chắn.

      Tôi ôm cổ , bả vai làm cằm tôi hơi đau.

      Trong trí nhớ của mình, hình như chưa có ai từng cõng tôi. Ngày , bố chỉ đặt tôi lên cổ hoặc lên vai.

      Thế nhưng cảm giác lúc này sao thân quen đến vậy, như thể từng diễn ra vô số lẩn. Có người cõng tôi, cứ , rất xa, rất lâu...

      - Trước đây, có từng cõng tôi như thế này ?

      - Có.

      -  Thường xuyên chứ?

      - Ừ!

      -  Kể từ khi chúng ta ở bên nhau sao?

      -  Kể từ ngày đầu tiên ta quen em.

      -  Tôi nhớ, hình như từng vì tôi mà lấy chín trăm chín mươi chín giọt sương mai. Nhưng nay tôi mới nghìn tuổi. Vậy chẳng phải là khi tôi vừa ra đời, cõng tôi chạy khắp nơi sao?

      - Ừ.

      còn , trước đây tôi hề có bố mẹ, vậy ai nuôi tôi trưởng thành?

      Thương Ngô thở dài, ngoái đầu lại nhìn tôi, :

      -  Tiểu Tường, là ta nuôi em khôn lớn.

      Ồ...

      Hóa ra, phải là tôi nuôi chồng, mà tôi là bà vợ được nuôi nấng.

      Cơn kích động này khiến tôi thốt nên lời suốt đường về. Thương Ngô cũng gì nữa, chỉ chầm chậm từng bước, từng bước.

      Đêm mùa đông, gió rất mạnh nhưng có lẽ vì hai chúng tôi dựa sát vào nhau nên hề cảm thấy lạnh. Bàn tay đỡ lấy tôi cũng còn lạnh giá như ban chiều nữa.

      Sau khi trở về nhà tắm giặt xong, tôi vốn định mở máy tính ra xem Lâm Lỗi có Online để hỏi ta rốt cuộc vì sao liên lạc với bạn bè. Nhưng vừa mới đăng nhập, máy tính lập tức bị gấp lại.

      Thương Ngô đứng sau lưng tôi, tay cầm cốc sữa nóng, :

      - Uống rồi ngủ.

      Tôi nghĩ ngợi lát rồi ngoan ngoãn nghe lời.

      Có lẽ vì thái độ ngoan ngoãn của tôi quá khác so với lúc thường dẫn đến việc có chút cảnh giác, yên tâm nên lại nhấn mạnh thêm câu:

      - Phải ngủ ngay đấy nhé. được đợi ta ra ngoài rồi lại lén bò dậy chơi đâu.

      - ngủ cùng tôi sao?

      -... Hả?

      Tôi chớp mắt lộ vẻ ngây thơ nhất, lanh lợi nhất, :

      - Ông bố hổ ơi, buổi tối người ta sợ ngủ mình.

      Thương Ngô giật giật khóe mắt:

      - Bố... bố...

      - Tôi luôn thích kiểu bố nuôi con gì gì đó, ngờ tự mình giờ cũng có thể được trải nghiệm. Hay quá!

      Khóe miệng Thương Ngô rần rật, :

      -  Bố... con ...

      Tôi lao lên phía trưóc, ôm chặt eo , giọng nũng nịu, :

      - Người ta thèm quan tâm, ngươi ta chỉ muôn bố ngủ cùng mà, người ta muốn ôm bố cơ.

      Giọng của Thương Ngô bắt đầu run rẩy:

      - Ôm... ôm...

      Tôi thấy trêu như vậy tương đối rồi, chọc thêm nữa có khả năng phát hỏa nên dừng lại, rổi lăn vào giường, vẫy vẫy tay vẻ cao sang, :

      - Bản cung phải nghỉ rồi. Hổ công công lui ra .

      - Công... công...

      Có lẽ tim gan và đại não của Thương Ngô đều có phần tê liệt bởi màn biểu diễn biến mặt sau khi trao giải Oscar của tôi. Khuôn mặt chút cảm xúc, hai mắt nhìn thẳng, ra ngoài.

      Do đó, tôi chui vào chăn cười sặc sụa, chút gió lạnh ùa đến, nằm bên cạnh tôi lúc này là chàng mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh.

      Khuôn mặt hiền lành của chàng nhìn tôi, :

      - Để chứng minh ta phải là công công, tối nay, ta đặc biệt cho phép con kiểm tra thoải mái. Ta thương con lắm đấy, có cảm động ?

      - …

      Được lắm, đồ con hổ biến thái! Ngươi thắng rồi!

      Tôi đưa tay đẩy ra, :

      - Tôi đến tháng, ra .

      nắm chặt tay tôi, còn vẻ đùa cợt, trêu chọc lúc trước, giọng chậm rãi nhưng kiên định:

      - Tiểu Tường, ta biết lúc này em rất buồn. Trước mặt ta, em cần phải tỏ ra mạnh mẽ, càng cần phải giả vờ.

      Tôi nhìn , :

      - Sao hỏi tôi là xảy ra chuyện gì?

      - Dù có xảy ra chuyện gì cũng qua mau thôi, vì có ta luôn ở bên cạnh em.

      - Mãi mãi bên tôi sao?

      - Mãi mãi.

      Tôi chớp chớp mắt, vùi đầu vào lòng , quệt nước mắt lên ngực , :

      - Thương Ngô, may mà có ở đây.

      - Ta luôn ở đây.

      - Thế nên, đàn ông phải là thứ gì tốt đẹp, thế giới này chỉ có bố là tốt thôi.

      Tôi quá mệt nên ngủ rất ngon, lấy cánh tay của Thương Ngô làm gối, hít hà hương rừng ban mai thoang thoảng mà mang đến.

      Mãi mãi là bao lâu? Đây là câu hỏi rất thông tục và cũng là câu hỏi lời đáp.

      Nhưng tôi nghĩ, so với cuộc đời ngắn ngủi mấy mươi năm của loài người, nghìn năm hề rời xa có thể được coi là mãi mãi rồi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 12 - Mối quan hệ hỗn loạn
      #ff9900'] Type: Vân


      Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị cú điện thoại của Trứng muối làm thức giấc.

      -   Tao chịu trách nhiệm đâu!

      Cùng với thứ khí phách và lượng đủ để đăng ký hát mộc trong Nhà hát lớn Quốc gia, Trứng muối hét tới suýt rách màng nhĩ của tôi, chấn động mạnh đến nỗi tôi còn chút cảm giác buồn ngủ nào. Sau đó nàng cúp phăng máy, chỉ để lại tràng tút tút dài khiến tình thần tôi ủ ê, mơ màng...

      Tôi cầm lấy điện thoại, mắt nhìn vào ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe rèm, bần thần lúc, sau đó nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng ai .

      Chẳng lẽ Thương Ngô luyện công đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, bắt đầu sắm vai cho bản thân, mình mình nghe, mình đánh mình đau chăng? sáng sớm tinh mơ thế này, ai đến chơi?

      Tôi dụi dụi mắt, lê đôi dép ra phòng khách thấy Thương Ngô thầm to với Ngưu Bôn. Trông thấy tôi, cả hai cùng ngậm miệng lại.

      -  Tứ Ngưu, sao lại đến đây? - Đầu óc lơ tơ mơ của tôi bắt đầu có phản ứng. - tỉnh rượu rồi ư? Trứng muối đâu?

      Mấy câu hỏi liên tiếp của tôi có lời đáp vì khuôn mặt điển trai, trắng trẻo của Ngưu Bôn ửng đỏ lặng lẽ quay hướng khác, vẻ thẹn thùng của chàng vô cùng cuốn hút, trong lòng tôi chưa kịp rung rinh bị chiếc áo khoác từ trời rơi xuống quấn lấy người như gói bánh chưng.

      -  Cẩn thận bị lạnh.

      Nhìn khuôn mặt nét biểu cảm của người cài khuy áo cho mình là Thương Ngô, tôi chợt hiểu, hóa ra cổ áo của bộ đồ ngủ hình gấu quá rộng làm lộ cảnh xuân nên mới khiến bạn Ngưu Ngưu thấy ngại...

      -  Tứ Ngưu này, dù gì cũng là vị thần sống mấy nghìn năm rồi, sao da mặt lại mỏng thế?

      Tôi cười lớn, đồng thời, ý tưởng nữ ác bá chòng ghẹo con trai nhà lành trong tôi lại trào dâng. Tôi cắn môi, liếc mắt, đánh giá ta từ xuống dưới, nhấn giọng từng từ:

      -  Hay vẫn là con trâu đực còn trinh?

      Khuôn mặt Ngưu Bôn càng đỏ hơn rồi bỗng nhiên chàng chớp chớp hàng mi dài, răng cắn vào môi dưới trông có vẻ như sắp khóc, khiến tấm lòng "thương hoa tiếc ngọc" của tôi bị khuấy động. định đến bên vỗ về, nhân tiện tán tỉnh bỗng nghe thấy giọng đau khổ của Thương Ngô:

      -  Trước đây, quả đúng là như vậy, giờ phải nữa rồi.

      Ngưu Bôn nấc lên tiếng rồi úp mặt vào tay,

      Chứng kiến tình cảnh này, đầu tôi chẳng khác gì có sét đánh ngang qua, cơ thể như tan ra thành khói:

      , , ... Trứng, Trứng, Trứng...

      Thương Ngô ngước lên trời thở dài, gật đầu.

      Tôi thể thốt nổi thành lời.

      Kết hợp với câu ban nãy của Trứng muối, trước mắt tôi như ra cảnh tượng tuyệt đẹp, khi bà chị già tấn công chàng đẹp trai.

      chàng đẹp trai với đôi mắt say sưa, cánh môi mơ màng, bị bà chị với đôi mắt đỏ rực nhảy bổ lên người. Sau đó, rất nhanh chóng và thuần thục, hai bên cởi phăng áo ra, trần trụi nhìn nhau, ánh mắt người nọ dán chặt vào cơ thể mảnh vải che thân của người kia.

      Bà chị luôn chiếm thế thượng phong, thực vai trò dẫn đường chỉ dẫn cách thành thục, khơi gợi đến nụ hôn ướt át. chàng đẹp trai lúc đầu nửa muốn nửa rồi sau đó lại chủ động, cuối cùng dẫn đến tình nóng bỏng, quấn quýt đam mê, hừng hực như củi khô gặp lửa...

      Sau khi xong việc, bà chị tự nhiên như , phủi tay ra để lại tờ Nhân dân tệ nào. chàng đẹp trai lại tìm ý nghĩa của tình trong niềm hân hoan cao độ của xác thịt. người chạy trốn, người đuổi theo, hoa tàn hữu ý, nước chảy vô tình. Đúng là vở kịch tình sâu sắc nhưng tàn khốc.

      Nhưng từ từ ...

      Theo như tôi được biết, những người Trứng muối thích từ trước đến giờ toàn là người nam tính, mạnh mẽ. nàng muốn nhìn thấy nhất là mấy chàng mỹ miều mà yếu đuối, thiếu chất đàn ông. Đây cũng chính là lý do tôi qua tôi yên tâm để nàng và Ngưu Bôn cùng về với nhau. Hơn nữa, ràng hôm qua nàng chưa say, thể làm chuyện hoang đường này được, trừ khi, chân tướng của việc chính là...

      - Được lắm. Tứ Ngưu, quả hổ danh mặt người dạ thú, dám mượn hơi men để giả điên, giở trò với Trứng muối.

      Nghĩ đến người chị em tốt luôn giữ gìn bản thân mình trong hai mươi bốn năm trời bỗng tự nhiên bị "châm kim"... ồ , bị châm thấy máu, tôi kìm được cơn tức giận, nhảy bổ tới tóm cổ áo Ngưu Bôn, :

      - Đừng tưởng rằng mình là thần tiên phải chịu trách nhiệm.

      Ngưu Bôn gục đầu, hề phản kháng, cứ để mặc tôi giày vò. Nhưng Thương Ngô lại nỡ trông thấy người em tốt bị đàn áp quá thảm, tóm chặt tay tôi, ý bảo tôi buông ra.

      Trong khi giằng co, khóa áo khoác của Ngưu Bôn bị phanh ra, để lộ cái cổ nõn nà và rất nhiều vết bầm tím đáng nghi đó.

      Trứng muối đói khát đến đâu mà lại cắn dã man như thế...

      Tôi toát mồ hôi, buông tay ra. Thương Ngô đứng giữa tôi và Ngưu Bôn, biết nên giải quyết thế nào, chỉ vuốt vuốt mái tóc rối bù của tôi, :

      -  Chẳng phải cậu ấy đến đây để tìm Trứng muối sao?

      Ngưu Bôn cũng ngẩng đầu lên, vẻ khẩn thiết nhìn tôi :

      -  Chị dâu, chị có biết ấy ở đâu ? Tôi phải tìm thấy ấy ngay mới được.

      Thấy vẻ lo lắng của chàng dành cho Trứng muối, tôi quyết định tha thứ hành vi cầm thú của ta, rồi lập tức bấm máy gọi cho Trứng muối. Điện thoại vừa réo hồi có tiếng trả lời. Tôi vội vã:

      -  A lô!

      -  Đậu phụ già, tao phải lên máy bay rồi. Hẹn năm sau gặp lại nhé!

      -  Hả? Mày...

      -  Tút tút...

      Tôi bần thần nhìn chiếc điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút, sau đó vội gọi lại nghe thấy giọng nữ tuyệt hay vang lên: "Số máy quý khách vừa gọi tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau".

      -  Sao vậy?

      -  Nó lên máy bay rồi.

      Ngưu Bôn sững người, hỏi:

      đâu?

      -  Nơi bọn họ nghiên cứu vũ khí hạt nhân được coi là căn cứ quân cơ mật, người bình thường thể biết cụ thể là chỗ nào. - Tôi nghĩ lát, : - Hình như nó từng là ở cái gì mà sa mạc Gobi 1 ...

      Ngưu Bôn thở dài, cau mày lại trông rất tuyệt vọng, cảnh tượng này khiến trái tim dễ bị sắc đẹp lay động trong tôi mềm nhũn, do đó tôi nhàng an ủi:

      cũng đừng lo lắng quá! Mọi người đều trưởng thành cả rồi. Tình đêm cũng phải là điều gì khó chấp nhận. Hơn nữa, tính cách của Trứng muối vốn thoải mái, vô tâm, chắc chắn vì chuyện này mà bồng bột khóc lóc, treo cổ đâu. Chi bằng đợi nó bình tĩnh lại rồi tính. Dù sao, xuống máy bay là nó phải mở di động.

      1 Sa mạc Gobi là sa mạc lớn nhất châu Á, nằm lãnh thổ Trung Quốc và phía nam Mông cổ.

      Ngưu Bôn cười méo mó, lắc lắc đầu, tâm trạng vẫn rối bời như trước, :

      -  Chị dâu à, đơn giản như vậy...

      Nghe chàng thế, tôi sững người:

      -  Chẳng lẽ vì chuyện quan hệ nên phải sao? Hay là muốn nó phải chịu trách nhiệm? Dựa vào cái gì? Cả hai đều là lần đầu...

      Ngưu Bôn phủ nhận, khuôn mặt bỗng trở nên đa sắc, trông rất ưa nhìn.

      Thương Ngô hắng giọng:

      -  Đừng linh tinh.

      Tôi ngoái đầu lại, ngạc nhiên:

      -  Hai người có dùng Durex ? Chắc phải vừa thử trúng chứ? Cả hai khác nhau về chủng tộc nên... con tương lai là mặt người thân trâu hay là mặt trâu thân người, hay là bề ngoài là người mà bên trong là thú, hay là...

      -  Tiểu Tường... – Cuối cùng Thương Ngô cũng kìm được nữa, túm lấy cổ tôi bịt miệng lại để tôi còn thao thao bất tuyệt phán đoán nữa: - Giữa thần và người thể có con được.

      -  Ô! Thế may quá, may quá... - Tôi yên tâm rồi, nhưng ngay sau đó lại lập tức nghi hoặc: - Thế chuyện Nhị Lang Thần và Trầm Hương 1 là thế nào?

      -... Toàn là hư cấu.

      -  Cũng có nghĩa là tồn tại những điều cấm kỵ được đương giữa người và thần sao?

      -  Dù có điều cấm này, nhưng...

      Tôi thấy vui rồi.

      thẳng ra là, thực ra tôi cũng rất muốn trông thấy Ngưu Bôn và Trứng muối ở bên nhau, rốt cuộc cả hai đều là những người bạn mà tôi hiểu . Nếu có thể gán ghép thành đôi đúng là nhân duyên lớn. Hơn nữa, tôi tin rằng, dưới vẻ ngoài yếu đuối của Ngưu Ngưu chứa trái tim mạnh mẽ, cùng với thời gian, nhất định khiến Trứng muối phải tâm phục khẩu phục.

      Tuy là giữa người và thần có khoảng cách về tuổi thọ nhưng chỉ cần Ngưu Bôn bằng lòng có thể vui vẻ đời cùng với Trứng muối.

      Thương Ngô chẳng phải cũng có ý định như vậy sao? Muốn cùng tôi ở lại nhân gian, sống trọn đời.

      Tôi nghĩ đến cảnh vui lại nghe thấy giọng Thương Ngô:

      -  Dù có quy định nào ràng nhưng thần và người nhau là ngược lại với cân bằng của đạo trời.

      1 Nhị Lang Thần và Trầm Hương đều là con của thần tiên và người phàm.

      Vì hễ cứ nhau rồi rất có khả năng hài lòng với cuộc đời mấy chục năm ngắn ngủi mà muốn nghìn năm, vạn năm bên nhau. Vậy nên, để tránh việc thần tiên lợi dụng pháp lực kéo dài tuổi thọ cho người , thậm chí ép hủy định số trong lục đạo luân hồi 1 , thiên đình đặt ra cách trừng phạt nhất định đối với vị thần nào dám người trần...

      đến đây, tạm dừng lại, rồi đưa mắt nhìn chàng Ngưu Bôn vẫn cúi đầu lặng lẽ, thần sắc có phần nghiêm trọng, xen lẫn ái ngại:

      -  Nếu vì ở lại giúp ta, cậu ấy ...

      Ngưu Bôn ngẩng đầu đón cái nhìn của Thương Ngô, ánh mắt hề lảng tránh, hai mắt sáng , cặp môi mỏng khẽ mở, vẻ kiên định:

      -  Lần này hoàn toàn là do tôi sơ ý, liên quan gì đến . Đợi khi tìm thấy Trứng muối và sắp xếp thỏa đáng xong, tôi quay về chịu phạt. Chỉ có điều, mình đơn độc chốn này...

      Thương Ngô đặt tay lên vai ta, cười sang sảng, :

      -  Sao thế? tin vào bản lĩnh của ta sao? Qua thời gian này, ta đưa chị dâu về tìm cậu uống rượu.

      Ngưu Bôn cũng cười :

      -  Mặc dù tôi và còn là tộc trưởng nữa nhưng cũng đâu thể vô kỷ luật như thế?

      1 Lục đạo luân hồi: Lục đạo là sáu đường, luân hồi là xoay vần. Lục đạo luân hồi chính là trời, A tu la, người, địa ngục, ma đói, súc sinh.

      -  Sao lại ?

      -  Được. Tôi ở Trúc Thanh các say trận cùng và chị dâu.

      hổ, trâu thoải mái đập tay với nhau, đúng là tình cảm vạn trượng.

      Nhưng người bị phớt lờ lâu là tôi kìm nén nổi:

      -  Rốt cuộc hai người về cái gì vậy? Tứ Ngưu phải về chịu phạt gì? Còn nữa, sao được làm tộc trưởng nữa?

      -  Bị phạt rồi đương nhiên được ngồi vị trí đó nữa. - Tứ Ngưu kéo khóa áo ban nãy bị phanh ra, gói gọn mình trong chiếc áo khoác, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt đẹp, ta cười e thẹn, : - Chị dâu phải lo. Chút hình phạt của tôi so với hình phạt ấy phải chịu lúc đầu ...

      -  Được rồi. Cậu mau . - Thưomg Ngô vội phẩy tay ngắt lời rồi chêm thêm câu: - Có cách nào tìm được Trứng muối ?

      Ngưu Bôn lại cười méo mó, đáp:

      -  Có lệnh phù của tôi người ấy, ắt tìm được.

      -  Lệnh phù là gì?

      -  Lúc đó... - Ngưu Bôn lại đỏ mặt, lắp bắp : -... Tôi sợ ấy là người phàm... chịu được... nên dùng vật  đó hộ thân cho thể xác và linh hồn của ấy. ngờ, khi tôi còn ngồi thở ấy lẻn mất...

      Tôi ngồi bên cạnh nghe lờ mờ hiểu.

      đơn giản là thế này, rất có thể do Ngưu Bôn quá mạnh nên để tránh cho của Trứng muối phải chịu đau đớn nên chàng liền lấy danh nghĩa công để mưu lợi tư phen, dùng thứ giống như con dấu của cơ quan.

      ngờ, cơ thể Trứng muối những bị tàn úa mà còn sống sờ sờ, tinh thần tráng kiện chạy , mang theo cả "con dấu"...

      Tôi vội hỏi:

      -  Như vậy có nguy hiểm cho Trứng muối ? Nó và làm chuyện đó rồi, liệu có bị trời khiển trách hay ?

      đâu. - Ngưu Bôn vừa vừa quay người, giọng dịu dàng nhưng ý tứ ràng: - Đến ngay cả ấy mà tôi bảo vệ được tôi còn mặt mũi nào làm thần tiên, như thế làm tinh cho xong.

      Lúc này, khí phách của chàng trâu ngang trời.

      Trời vẫn chưa sáng mà xảy ra biến cố lớn như thế này, dẫn đến việc Ngưu Bôn rời khỏi lâu mà tôi vẫn còn choáng váng.

      Thương Ngô cũng đoái hoài gì đến tôi, chỉ mải ở trong bếp bận làm bữa sáng.

      Đợi đến khi sữa và trứng rán được bê lên trước mặt, tôi mới lấy được chút đầu mối:

      -  Giờ là thần tiên, còn tôi là người.

      Thương Ngô tỏ vẻ quan tâm, đáp:

      thừa.

      -  Vậy sao còn ở lại đây cùng tôi?

      -  Đúng thế. sao?

      Tôi tức giận:

      -  Thế chẳng phải là làm trái với quy định gì đó của các người sao? phải chịu phạt chắc?

      Thương Ngô nhún vai, mắt nheo lại. hơi khom người, hai ngón tay nắn nắn cằm tôi, giọng chậm rãi như cười, phả hơi nóng vào khắp mặt tôi:

      -  Quy định là dùng để phá. Hơn nữa, ta đâu phải chưa từng phá quy định.

      Trời đất, giỏi, giỏi quá!

      Tôi bỗng phát ra rằng khi phải là chàng đẹp trai dịu dàng hay thằng nhóc đáng , con hổ đói này vẫn có chút tác dụng đối với tôi. Thậm chí, lợi ích mang lại còn có xu hướng tăng lên với cấp số nhân.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Vì Ngưu Bôn rời khỏi nhân gian cách đột xuất nên quán thịt nướng Mãnh Ngưu tạm thời giao cho Thương Ngô quản lý. Để nhanh chóng phục hồi, Thương Ngô phải cố gắng giữ mình trong hình dáng đứa trẻ, vì vậy lấy danh nghĩa là đến giúp bố trông coi, vung tay vung chân ra dáng trước đám nhân viên phục vụ mặc đồng phục hình bò.

      Trước đây thường xuyên có mặt tại quán cùng Ngưu Bôn, giờ lại là con trai của ông chủ mới, cũng chính là mang thân phận thái tử gia, nên nhân viên trong tiệm ai dám coi thường.

      Hơn nữa, con hổ này tuy bé người nhưng tướng mạo lại khó đăm đăm. chỉ cần chắp tay sau lưng, ngẩng cao đẩu, chau mày, sải cặp chân ngắn vài vòng, cũng đủ khiến đám nhân viên dám làm càn.

      Tôi sau để mượn oai hùm, hưởng lây chút uy phong rồi sau đó tung tẩy làm.

      Trương Thần vẫn xin nghỉ, tôi ngó ngàng gì đến văn phòng của , chỉ chúi đầu làm việc.

      Buổi trưa, tôi cùng đồng nghiệp gọi đồ ăn bên ngoài mang đến, nghỉ ngơi chút rồi lại tiếp tục thiết kế.

      Sau khi tan làm, tôi đến quán thịt nướng kiếm bữa, ăn no uống đủ rồi lại thấy vô vị nên học Thương Ngô đánh cờ. Tôi luôn bị con hổ đó cốc đầu, cuối cùng cũng nhớ được là "Mã đường hình chữ nhật, Tượng đường chữ điền".

      Tám rưỡi tối, chúng tôi về đến nhà, chín rưỡi Thương Ngô ngủ, còn tôi chơi game Nông trại vui vẻ và Đại chiến ma cà rồng, đến mười giờ lên giường ngủ.

      Trước đó, tôi vô số lần điện thoại cho Trứng muối và Ngưu Bôn nhưng đều liên lạc được. Có lẽ họ vào trong phạm vi cấm địa nên cắt hết mọi quan hệ vói thế giới bên ngoài. Dù sao cũng có vị thần trâu khí phách ngang trời ở bên, do đó cần phải lo lắng.

      Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, con hổ luyện công từ sớm tinh mơ về chuồng, bàn bày gọn gàng sữa đậu nành, quẩy và bánh cuộn trứng.

      Tôi dắt con hổ chen chúc lên xe buýt, lên xe điện ngầm. Nhờ vẻ mặt đáng , hớp hồn của mà lừa được các chị có tấm lòng đôn hậu nhường chỗ. quá tốt.

      Tiến trình hôm sau cơ bản là giống ngày hôm trước nhưng có đôi chút khác lạ.

      Ngày thứ ba, Trương Thần quay về công ty báo cáo, đồng thời đệ đơn xin nghỉ việc với lý do cá nhân là muốn đổi đến nơi khác sinh sông.

      Tôi nghĩ, muốn rời xa thành phố phồn hoa, náo nhiệt này để đến thị trấn yên tĩnh, giản đơn. Chắc làm vậy có lợi cho việc hồi phục sức khỏe của Thiên thần mùa hạ?

      Trương Thần bận rộn bàn giao lại công việc, trong phòng còn có hai dự án lớn chưa hoàn thành. Tháng tiếp đó, mọi người ai ai cũng đầu tắt mặt tối, đến ngay cả lùmg Tiểu Điểu cũng lâu lắm rồi thẫn thờ nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

      Thế nên, ngoài chuyện công việc ra, tôi và Trương Thần còn sức đâu nhắc đến những thứ khác.

      Ồ đúng rồi, gần đây ngày nào cũng ăn chung uống chung với Thương Ngô dẫn đến việc trọng lượng cơ thể có xu hướng tăng lên, vì thế tôi cũng chẳng vào phòng làm việc của Trưong Thần lấy đồ ăn nữa. biết cái lọ đó có còn đầy hay ? Tối nào cũng làm thêm đến tận khuya, liệu có ăn gì lót dạ ?

      Thời khắc cuối cùng của mùa đông trôi qua trong khí tất bật, ai cũng túi bụi làm việc.

      Cuộc sống mỗi ngày của tôi và Thương Ngô tương đôi lặng lẽ và khá đơn giản. Tóm lại, chỉ là ăn cơm, ngủ, đánh cờ, cốc đầu - đánh tôi.

      Ngưu Bôn và Trứng muối, hai kẻ thần - người quan hệ bất chính vẫn thấy tăm hơi đâu, cũng chẳng biết có phải Ngưu Bôn bị đầu đạn hạt nhân uy võ của đất nước tôi bắn lên tận cung trăng mà chòng ghẹo Hằng Nga rồi ...

      Buổi tổi hôm liên hoan chia tay Trương Thần, trăng rất tròn, sao rất sáng, thời tiết cực kỳ dễ chịu.

      Chúng tôi bê tha, ăn uống ca hát mãi, đên tận nửa đêm mới kết thúc.

      Theo thói quen trước đây, tôi và Trương Thần ở cùng hướng, liền gọi taxi đưa tôi về nhà.

      Trương Thần ngồi ghế phụ, còn tôi ngồi ở hàng ghế sau, vẫn có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của qua lưng ghế. Hình như lâu lắm rồi, tôi gần đến vậy.

      Hàng lông mi sau cặp kính hơi rủ xuông, thể thấy được đôi mắt bị che khuất, chỉ trông thấy khóe mắt phía đuôi mày, còn nét cong cong quen thuộc nữa mà rất thẳng, chẳng biểu bất kỳ tâm trạng nào.

      Cả hai lặng lẽ suốt đường về, trong taxi phát bài Ngày tháng êm đềm của La Đại Hựu. Lời ca đau đớn kể về khoảng thời gian qua: "Nhưng mong em nh ly, mãi mãi ghi nhớ rằng, chúng mình từng bên nhau những ngày tháng êm đềm...".

      Đến nơi tôi ở, Trương Thần xuống xe trước, mở cửa xe cho tôi, vẫn dịu dàng và chu đáo như xưa.

      Sau đó, lấy cái lọ thủy tinh lớn từ trong vali ra, trong lọ còn chứa đủ các loại đồ ăn vặt nữa mà thay vào đó là vô số ngôi sao may mắn nhiều màu sắc.

      - Tiểu Đậu, cái này tặng em.

      Tôi đưa tay nhận lấy. ràng cái lọ rất hiểu sao tôi thấy nặng vô cùng.

      - Những thứ này... đều do gấp sao?

      - Ừ. - Giọng Trương Thần khe khẽ, hơi khàn: - Em giữ nó làm kỷ niệm nhé.

      - Vâng.

      - Muộn quá rồi, em về nghỉ sớm .

      - Vâng.

      - đây.

      - Vâng.

      Trương Thần quay vào xe, hạ cửa kính xuống:

      - Tiểu Đậu...

      -Dạ?

      lặng lẽ nhìn tôi, khóe miệng khẽ mở, cặp mày và mắt cong cong:

      - Tạm biệt em.

      Khuôn mặt tôi lại giãn ra, nở nụ cười, :

      - Tạm biệt .

      Tiếng động cơ ô tô vang lên, ánh đèn sau xe rất nhanh chóng biên mất giữa bóng tối mịt mùng. Tôi ôm cái lọ ma thuật nay còn phép thuật nữa, khóe mắt cay cay: Tạm biệt... còn được gặp lại nữa rồi...

      Trận pháo hoa đó, lọ thủy tinh ngôi sao may mắn, là những thứ êm đềm mà chúng tôi từng có.

      Tôi , tôi tin, cũng tôi.

      Nếu cho chúng tôi thêm chút thời gian nữa, có thể chúng tôi nhau gì chia tách nổi. Nếu như có điều gì bất thường, có sóng gió, có lẽ chúng tôi cưới nhau/sinh con và bên nhau trọn đời.

      Nhưng làm gì có "nếu như".

      Thất tình lần này, tôi rất buồn nhưng thấy khó vượt qua như lần trước.

      Khả năng là vì có Thương Ngô ở bên nên tôi còn thời gian mà oán giận, buồn khổ.

      Nhưng còn khả năng lớn nữa là vì tôi vẫn chưa dấn quá sâu.

      Rốt cuộc, sở dĩ tôi quyết định , chỉ là vì muốn quên Lâm Lỗi.

      Rốt cuộc, trong thời gian , tôi vẫn chưa có cơ hội sở hữu hồi ức "khắc cốt ghi tâm".

      Dù sao chăng nữa, cuộc tình này được đánh dấu chấm hết, oán hận, hy sinh, thậm chí đến ngay cả nuối tiếc cũng nhàn nhạt.

      Kết cục thế này, thực ra lại là tốt nhất.

      Xoay lưng lại, tôi chợt thấy người biết đứng bên cánh cổng sắt khu nhà từ khi nào.

      dựa người vào tường, nghiêng đầu, hai tay đút túi. Khuôn mặt điển trai đó đủ khiến trái tim các nàng tan nát.

      - chẳng chẳng rằng, muốn dọa chết tôi sao?

      - Em dễ bị dọa thế chắc?

      - Sao giờ này rồi vẫn chưa ngủ, chẳng phải luôn ngủ lúc chín rưỡi à?

      Thương Ngô đáp, chỉ về phía tôi, cười mà như cười, nhìn tôi vẻ dò xét:

      tồi, tâm trạng vẫn tương đối ổn định.

      Tôi trợn mắt.

      - Ta những tưởng, em lại chảy nước mũi cơ.

      - Sao tôi phải khóc? "lại" là sao?

      Thương Ngô khẽ hứ tiếng, tỏ vẻ phớt lờ câu hỏi của tôi, sau đó dừng ánh mắt cái lọ tôi ôm trước ngực, nhướn mày lên, gì.

      Tôi thở dài, vẻ đau khổ:

      -   Sao biết?

      Thương Ngô liếc nhìn tôi:

      -    Chút tâm tư của em, sao có thể giấu nổi ta? Đừng quên rằng, em là do tay ta nuôi lớn.

      Tôi im lặng, sau đó đá vào chân , :

      -   Cõng tôi.

      -   Tôi thất tình rồi.

      -   Ta biết từ lâu rồi.

      -  Mấy bước nữa là đển thang máy rồi, cõng gì mà cõng?

      -  Ai bảo thang máy chứ? cầu thang bộ!

      Thấy muốn chạy, tôi lập tức ngồi thụp xuống, tỉ tê:

      -  Người ta thiết sống nữa, bố thương con rồi.

      Thương Ngô bối rối.

      Trong thời gian này, có lúc con hổ gọi tôi là "Mẹ", có lúc tôi gọi con hổ lớn là "Bố". Mối quan hệ của chúng tôi bao hàm cả quan hệ giữa bố và con , mẹ và con trai, loạn luân, người - thú... Tóm lại là vô cùng biến thái.

      Thương Ngô bước đến, bịt miệng tôi lại, xốc tôi lên lưng, :

      -  Ta sợ em rồi đấy. Nửa đêm khuya khoắt, cẩn thận kẻo bị khiếu nại vì tội quấy nhiễu nhân dân.

      Tôi đại thắng!

      Tiếng bước chân của Thương Ngô khiến đèn cảm ứng trong cầu thang từng tầng bật sáng rồi lại tắt .

      Kề sát má , nghe thấy hơi thở đều đặn của , tôi bỗng nghĩ, nếu như cứ để cõng thế này tồi.

      có mệt ?

      mệt.

      -  Tôi có nặng ?

      nặng.

      -  Vậy tôi chẳng cần giảm cân nữa.

      -  Giảm cái gì? Giảm nữa thành cỡ A à.

      -... Tôi đâu có bảo giảm ngực.

      -  Đồ ngốc, có thịt tay sờ mới thích.

      -  ... Thịt thịt, còn tay sờ nữa... - Tôi nghiến răng, cắn vào tai , : - Đồ lưu manh!

      Hơi thở lập tức rối loạn.

      -  Tiểu Tường...

      Giọng hình như cũng biến điệu rồi.

      -  Cái gì?

      -  Đừng thách thức kiềm chế của ta nữa.

      -  Bố kiềm chế tốt sao?

      - …

      Thương Ngô dừng bước, ngoái đầu nhìn tôi, tai lướt qua vành môi tôi, rất nóng:

      -  Có phải em muốn ôn lại chuyện tình cùng ta tại đây ?

      Tôi tỏ vẻ nghiêm trọng như thảo luận vấn đề học thuật, :

      -  Thực ra, tôi luôn có ước nguyện, mong giúp tôi thực .

      bị tôi làm cho ngẩn ra, vội hỏi:

      -  Ước nguyện gì vậy?

      -  Sau này, mộ tôi, hãy khắc dòng chữ: "Trả về nguyên trạng".

      -  Trả về... nguyên trạng...

      sững người, sau đó dần hiểu ra, cuối cùng buông tay, phớt lờ bỏ .

      Còn tôi ngồi ôm cái mông bị ngã, cười như ma làm.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #008080']CHƯƠNG 13 - Rung động vì tình
      #ff9900']Type: Vân


      Gần đây, cuộc sống của tôi rất sung túc, có ăn, có uống, có bố, có con...

      Điều quan trọng nhất là số tiền tích lũy trong ngân hàng có dấu hiệu tăng ổn định. Trong thời đại bão giá khắp nơi, cái bánh bao nhân thịt có giá là tệ rưỡi mà giờ bé tẹo, trông như em sinh đôi với cái bánh tiểu lung bao 1 , điều quả dễ dàng, quả khiến lòng người hưng phấn, thậm chí là chuyện đại hỷ cảm động cả Trung Quốc.

      Lý do có gì lạ lẫm, chính là quán thịt nướng của Ngưu Ngưu.

      Mọi người đều biết "dân dĩ thực vi thiên 2 ", người bình thường cách cuộc sống xa hoa những mười vạn tám nghìn dặm như tôi, phần ba lương tiêu vào việc ăn uống, nên thường sau khi ăn chực ở quán thịt nướng cùng với Thương Ngô, cái ví của tôi ràng đỡ xẹp hẳn.

      1   Tiểu lung bao: loại bánh bao nhân thịt từ Thượng Hải, chứa nước trái cây.

      2   Dân dĩ thực vi thiên: Dân lấy việc ăn làm điều quan trọng hàng đầu.

      Dù sao Thương Ngô cũng rảnh rỗi có việc gì làm, nên phần lớn thời gian trong ngày, đều ở quán.

      Trong bộ dạng hổ con, là thái tử gia, khi biến thành hổ lớn, là ông chủ tiệm .

      Trước đây lâu, chúng tôi phát , giấy phép kinh doanh của tiệm này và các giấy tờ liên quan khác đều mang tên Phó Thương Ngô, lại còn có cả chứng minh thư đính kèm. Có lẽ thần bảo hộ Ngưu Ngưu nhờ người em chuyên làm giấy tờ giả nào đó giúp đỡ.

      cách khác, quán thịt nưóng Mãnh Ngưu này thực ra được mở là vì Thương Ngô.

      Cũng có thể do Ngưu Ngưu sớm biết người nghèo như tôi khó lòng đảm đương nổi việc ăn uống của con hổ kia. Cũng có thể là vì, chàng đoán được Thương Ngô chọn việc ở lại nhân gian nên bố trí trước cho nơi an cư lập nghiệp.

      Nhắc đến chàng Ngưu Ngưu, tôi khỏi nhớ tới Trứng muối. Đôi uyên ương này vẫn tiếp tục trạng thái mất tăm mất tích, sống thấy người, chết thấy xác. Thế nhưng Thương Ngô lại vô cùng thản nhiên đối với việc này nên tôi cũng chăng tội gì mà lo lắng linh tinh.

      đến Trứng muối, tôi bỗng nhớ tới câu của vị Tử Tử nào đó: "Đàn ông là động vật suy nghĩ dựa vào nửa thân dưới, tùy tiện kết hợp với người phụ nữ nào đó cũng có thể đạt được cao trào, nhưng phụ nữ thường chỉ khi kết hợp với người đàn ông họ thích mới có thể tìm thấy khoái cảm. Vậy nên để biết mình người đàn ông hay ? Hãy lên giường với ta".

      Luận điểm này nghe ra có phần hợp lý, nhưng nếu nhỡ sau khi lên giường, phát cảm giác đúng phải làm sao? Có thể hãm phanh giữa chừng ???

      Sở dĩ tôi suy nghĩ vấn đề này là vì tôi muốn làm xem rốt cuộc mình và Thương Ngô có hợp nhau ?

      Việc này ra nghe có vẻ hoang đường, nhưng dù gì lôi cũng là người con dễ bị tổn thương vì liên tục phải chịu vết thương tình ái, khó tránh được khả năng đại não tạm thời ngừng hoạt động, nhận thức , dẫn đến hành động bột phát, hại người, hại mình.

      Thương Ngô cứ suốt ngày lại trước mặt tôi, hơn nữa, theo như chút lương tâm còn nhiều trong tôi mà , thực đối xử với tôi quá tốt, tốt đến mức trời giận, người oán, tốt đến mức nổi da gà.

      Tuy nhiên, phụ nữ là chúa hay nhầm lẫn giữa cảm động và động lòng. Chuyện khiến tôi cảm động có, có rât nhiều, còn những chuyện khiến tôi động lòng liệu có hay , và có bao nhiêu?

      Ôm trong lòng mối nghi vấn đó, tôi nhìn người ở bên cạnh, chợt thấy buồn thương.

      Tôi thực có chút biến thái, khẩu vị cũng hơi khác người, nhưng dù thế nào, cũng chưa đến mức lập kế lên giường với thằng nhóc bảy tám tuổi, đặc biệt còn là thằng nhóc nghiện chơi Đại chiến ma cà rồng đến nỗi mặt mày méo mó.

      Hai tuần nay, Thương Ngô đến giai đoạn khôi phục quan trọng nên phải cố gắng bảo tồn pháp lực, do đó gần như cả ngày giam mình trong bộ dạng đứa trẻ.

      Vì mọi cảm hứng, sở thích đều chuyển từ các bộ phim Hồng Kông, Đài Loan sang mấy trò chơi nhảm nhí máy tính, nên con vật quý hiếm thuộc loài động vật được bảo vệ cấp của quốc gia kia bá chiếm chiếc máy tính của tôi, đến chết cũng rời, khiến tôi lâu lắm rồi xem được phim tình đồng tính... Đương nhiên, trong hoàn cảnh sống chung với thằng bé như nay, tôi cũng khó tìm được bộ phim đồng tính nào hợp khẩu vị...

      Nhắc đến phim đồng tính, tôi lại nghĩ, trước đây hình như tôi luôn chỉ nghiên cứu việc hai người con trai làm thế nào với nhau, chứ chưa bao giờ nghiên cứu quá trình "" thực giữa nam và nữ. biết vị trí cơ thể, tư thế, các bước... là đều nằm xuống hay mỗi người tư thế khác nhau...

      Ý nghĩ nối tiếp ý nghĩ ùa tới ngày nhiều, cuối cùng, khi tôi nhìn thấy bông hoa màu vàng non đung đưa đón gió màn hình máy tính, trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy, kìm được, lẩm bẩm: "Bông hoa hướng dương này cuốn hút, cái tư thế hướng về mặt trời kia...".

      Thương Ngô hoàn toàn phờt lờ tôi, tiếp tục toàn tâm với việc mua súng đánh nhau với bọn ma cà rồng, chỉ dùng giọng trẻ con, trả lời ngắn gọn:

      - Trời tối, có ánh mặt trời.

      - Vậy lúc nào mới có?

      - Giờ là mùa mưa, dự báo thời tiết rồi, ít nhất còn u tuần nữa.

      Tôi vò đầu bứt tóc, lăn lộn ghế sofa. thực thảo luận về vầng mặt trời trời với tôi sao?

      - Thương Ngô...

      Tôi vuốt ve mái tóc mềm mượt của , câu như trong phim truyền hình Đài Loan khiến người khác thấy ê răng.

      - Người ta làm đủ rồi.

      - Ừ.

      - Tôi làm mẹ gần hai mươi ngày rồi.

      - Ừ.

      mắt Thương Ngô dính vào màn hình chơi game, mắt liếc tôi, sau đó vừa giết ma cà rồng đầu rơi khắp nơi, vừa ôm máy tính bò lên đùi tôi, cuối cùng với khuôn mặt còn đằng đằng sát khí, với giọng yếu ớt, đáng thương vô cùng:

      -  Mẹ thích con nữa sao?

      - …

      Con hổ này có khả năng bị tâm thần phân liệt rồi, chắc chắn là thế.

      Bản năng người mẹ trong tôi lại trỗi dậy sao đè nén nổi, đành chấp nhận ôm vào lòng, véo véo cái má non choẹt của , rồi tiện thể thơm hai cái, :

      -  Xét thấy trước đây làm bố tôi trong nhiều năm nên tôi đành chịu mệt thêm vài ngày vậy.

      -  Phải bồi bổ tinh thần và thể lực, nếu đến lúc đó, người mệt là em đấy.

      Câu tưởng như vô tình, nghe thực trong sáng và ngây ngô của lại kích thích máu trong tim tôi gần như trào ngược lên não.

      nên trêu chọc người đàn bà đói khát, con hổ chết tiệt này chắc chắn là cố ý đây.

      Sau khi nhận thức được điều đó, tôi bắt đầu phát cuồng, kề sát vào cái tai , mềm mại của , thầm:

      -  Tôi muốn biết tôi có thích ?

      Bàn tay bé của bỗng run rẩy, khiến hàng ma cà rồng vượt qua hai đường phong tỏa:

      -  Làm thế nào mới biết được?

      Tôi vẫn nhàng như thổi gió bên tai :

      -  Phải xem lúc giường, tôi có thể tìm thấy khoái cảm từ ?

      Lần này, bàn tay run rẩy nữa mà đờ ra, mấy giây sau, từ máy tính vang ra tiếng chim kêu thảm thiết đến xé gan xé ruột.

      Tôi cố tình tỏ ra ngạc nhiên, :

      -  Ây da! Óc của bị ma cà rồng ăn rồi.

      Lúc này hình như cổ có phần cứng đờ, trông giống hệt con rô-bốt. nhìn tôi, chớp chớp cặp mi dài, giọng còn thoảng hơi sữa, hỏi:

      -  Ma cà rồng chỉ ăn mất óc của người ta thôi, cơ thể người ta vẫn còn đây, mẹ có muốn ăn ?

      - …

      Trời! Từ bị động, thoáng cái biến thành chủ động, đúng là con hổ lưu manh!

      Choáng nữa là, tình này, cảnh này, đoạn đối thoại này liệu tôi đủ để bị bắt vào tù ngồi mọt gông chưa?

      đợi tôi trả lời, Thương Ngô đóng máy tính lại rổi duỗi hai cái chân ngắn ra, nhảy xuống, sau đó vào phòng ngủ, trong mười giây biến thân xong.

      biết con hổ lớn trước mặt này nghĩ gì mà lại khoác mình chiếc sơ mi trắng cùng với cái quần âu màu xám chỉnh tề, trông như chú rể bên nhà trai vậy.

      Tay áo được xắn lên tận khuỷu, cổ áo để mở ra ba cúc, đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần mỏng, đai quần vừa khít với người, khiến cặp mông đầy đặn nhô cao...

      Phù...

      Mười mấy ngày rồi gặp thân của con hổ lớn nên khả năng đề kháng mỹ sắc của tôi giảm mạnh theo cấp số nhân, cứ chạy miết về cực .

      Huyết dịch trong người tôi như chảy ngược.

      Thương Ngô vẻ mặt nghiêm túc đến, ngồi cạnh tôi, cánh tay trải rộng lưng ghế sofa rồi ôm tôi cách rất tự nhiên:

      -  Tiểu Tường...

      Giọng trầm nhưng rất ràng, còn mang vẻ gợi cảm, nghe hay đến nỗi mắt tôi rưng rưng.

      -  Ông bố hổ, cuối cùng bố cũng về rồi.

      lộ vẻ bối rối, rồi trong thoáng chốc lại khẽ cười, kéo vai tôi vào lòng, :

      -  Nhớ ta rồi phải ?

      Nụ cười của khiến lục phủ ngũ tạng, tim gan tỳ phổi của tôi bỗng biến thành làn khói đen bay lên trời. Đến khi gò má áp vào lồng ngực lâu gặp, đến khi ngửi thấy mùi hương nhè , trong đầu tôi chỉ còn lại hình ảnh bông hoa hướng dương thỏa sức nhảy nhót dưới ánh mặt trời như lầu xanh...

      Phật Tổ ơi, lúc này thử còn đợi đến khi nào?

      Nếu tôi thực thích làm chuyện vui vẻ với người tình ngay, cẩn quan tâm những thứ linh linh khác.

      Nhưng nêu tôi ... hoặc chưa... tôi nhìn thẳng vào mắt , rồi đá cái... như vậy hình như hơi khó... chắc chắn bị hổ cắn miếng! Hay là dứt khoát tấn công "bông hoa cúc" của ? Tóm lại là thể để mình bị thiệt!

      Chủ ý , tôi bám vào cổ, tiện thể ngồi lên đùi . Từ nhìn xuống, thấy ánh mắt ngạc nhiên của , tôi hình thản hỏi:

      -  Tiếp theo, người chủ động là tôi hay ?

      lại cười, cặp môi mỏng khẽ mở, hơi nhếch lên, hai lay ôm trọn eo tôi, nhún vai đáp:

      -  Tùy em.

      biết tôn trọng phụ nữ.

      Câu của khiến tôi cảm động đến nghẹt thở.

      Ngón tay tôi lẩn vào người qua cổ áo rộng, làn da nóng bỏng, sờ vào thấy ấm, nhẵn mịn, cảm giác rất tuyệt.

      Nhưng tiếp theo nên làm gì?

      Não bộ như bị sung huyết, tôi cố gắng nhớ lại tình tiết trong các bộ phim đồng tính...

      Lật người lại, để nằm bò sofa, sau đó cởi quần áo , rồi...

      Thế nhưng, lý luận của Trứng muối là xây dựng cơ sở người con bị tấn công chứ phải là chủ động tân công. Nếu làm ngược lại, ra kết luận gì nhỉ?

      Thấy tôi dừng lại, Thương Ngô cười hỏi:

      -  Em sao thế?

      -  Hay... hay là, chủ động nhé?

      hề khách sáo, lật ngay người tôi ra, đè xuống, tay đỡ lấy gáy tôi, tay kia ở vùng eo tôi, từ từ di chuyển tới địa điểm có size 36C. Qua bộ đồ ngủ cotton, nhiệt độ của lòng bàn tay nhanh chóng nướng tôi thành con cá thiếu nước.

      Miệng tôi khát khô, vùi đầu vào mớ tóc sau tai tôi, hơi thở có phần gấp gáp chạm khẽ vào tai, vào màng nhĩ và chiếm đoạt tầng biểu bì đại não của tôi...

      Tôi cử động chân tay, tóm lây đám quần áo người lum, chỉ muốn xé toạc ra để bước vào trận chiến hoang dại, nghe thấy giọng Thương Ngô vô cùng :

      -  Bộ quần áo này đắt lắm đấy.

      - …

      Tôi bỗng dừng tay lại.

      nén cười rồi tiếp tục kích thích hệ thống thần kinh đáng thương của tôi:

      -  Tiểu Tường, em thích ta làm như thế này với em ?

      Tôi trả lời trong cơn mê loạn:

      -  Thích.

      -  Em có thích ta ?

      Tôi mơ màng đáp:

      -  Thích.

      lại khẽ cười, tôi như sực tỉnh:

      lừa tôi!

      biết kết luận rồi dừng lại vậy.

      - …

      Thương Ngô buông tôi ra, ngồi thẳng người ghế sofa, thở dài thườn thượt, khuôn mặt trắng trẻo của vẫn hơi ửng đỏ.

      Tôi bò dậy, xô ngã rồi đè lên người , :

      châm lửa rồi còn muốn bỏ chạy sao?

      nghiêng đầu nhìn tôi, hai mắt lim dim:

      -  Chẳng phải em muốn khắc mộ mình hàng chữ "Trả về nguyên trạng" sao? Ta giúp em thực nguyện vọng đó.

      -  Bây giờ, nguyên trạng bằng đồ dùng lại. thấy đấy, nhà mua lại, giá cũng có thấp hơn so với chung cư mới đâu.

      -... So sánh hay lắm...

      -  Nhà này của tôi vẫn mới, nếu đến ở người khác được lời thôi.

      -  Em dám!

      Thương Ngô hứ tiếng rồi đột nhiên kéo mạnh tôi xuống, ôm chặt vào lòng khiến tôi nghẹt thở.

      -  Tiểu Tường, em hãy nhớ, em còn nguyên hay qua sử dụng, đều do ta quyết định.

      Hì hì, lại bắt đầu rồi, nhưng tôi thích!

      Thú tính nổi lên, tôi định phá tan lớp bọc còn niêm phong suốt hai mươi bốn năm rưỡi của mình, lại nghe thấy giọng :

      -  Bây giờ chưa được...

      -  Cái gì chưa được?

      -  Ta...

      ... ... được?!

      Tôi ngạc nhiên, ngóc dậy hỏi:

      -  "Héo" ư?

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Sắc mặt Thương Ngô tím lại, rồi ửng đỏ, rồi lại trắng bệch và cuối cùng là hơi tái:

      -  Em xem, ta có "héo" hay ?

      Tôi cúi đầu nhìn theo ánh mắt của , trông thấy "tiểu đệ đệ" vô cùng khỏe mạnh, cường tráng, trong tư thế ngẩng cao đầu.

      -  Ta với em rồi, bây giờ là thời kỳ khôi phục quan trọng cuối cùng, nên có số chuyện tạm thời được làm. - Thương Ngô nằm bất động tại đó... có lẽ động đậy được , khuôn mặt tỏ vẻ kim nén, giọng khàn khàn: - Đợi thêm tuần nữa, trời nắng lên thôi.

      Thế tôi còn biết làm gì đây? Đành phải tắt lửa.

      ỉu xiu đinh bò dậy lại dang tay ôm chặt lấy tôi, giọng nhàng, vui vẻ:

      -  Tiểu Tường, đừng cử động. Ngoan nào, để ta ôm em lát.

      Tôi ngân ngấn nước mắt nhìn , :

      muốn đợi để bình tĩnh lại sao?

      Mặc dù hoàn toàn thực thí nghiệm theo lý luận nhưng tôi nghĩ mình có được kết quả. Tôi bắt đầu thích Thương Ngô.



      Dự báo thời tiết rất chuẩn, mấy ngày sau đó quả nhiên mây đen dày đặc, mưa dầm dề dứt, cảm giác chỗ nào cũng ẩm ướt khiến tâm trạng tôi ủ ê.

      Thương Ngô vẫn độc chiếm chiếc máy tính của tôi để tiếp tục cuộc chiến ngừng nghỉ với đám ma cà rồng, tôi đành phải tối nào cũng lủi thủi xem chương trình dự báo thời tiết được phát với thời lượng nhất định, vào giờ nhất định kênh truyền hình Hồ Nam...

      Trời ấm lên, con thú vốn thích vận động trong trạng thái trần truồng càng trở nên lộ liễu, thèm che đậy. Đặc biệt là sau khi tắm xong, luôn để người ướt nhẹp, chạy đến trước mặt tôi, giơ chiếc khăn tắm lên, cầu dõng dạc:

      -  Mẹ lau khô cho con!

      Do vậy, tôi đành phải chịu thương chịu khó lau cẩn thận, từng li từng tí cho con hổ . Da trẻ con đúng là đẹp, vừa trắng, vừa hồng, trơn nhẵn lại non nớt, dùng ngón tay ấn ấn, cảm giác như chạm vào thạch rau câu vậy. Đặc biệt là cặp mông rất có độ đàn hồi và còn cả "chú chim nho " rất đáng , rất cuốn hút nữa... OH MY LADY GAGA...

      Dừng lại!

      Người phải kìm nén, thể kìm nén rồổi lại tiếp tục phải kìm nén là tôi cuối cùng quyết định đưa con hổ ra ngoài chơi. Cứ ở cùng trong gian kín mít thế này, chừng chưa hết cuối tuần tôi lỡ tay gây ra hành động cầm thú nào đó khiến trời giận, người oán mất.

      Ngày Chủ nhật hình như chỗ nào cũng đông nghịt người. Tôi dắt tay con hổ chen vào khu bán đồ hiệu dưới đường ngầm, sau đó chưa dạo được mây cửa hàng, tên nhóc bên cạnh dùng cái giọng trẻ con tội nghiệp với tôi:

      -  Mẹ, con mệt!

      Trước con mắt thương trẻ em của quần chúng xung quanh, tôi dùng ánh nhìn sáng ngời tình mẹ để che đậy khuôn mặt đáng lẽ nên biến thành dì ghẻ của mình, rồi cười hiền từ, bế lên.

      Thương Ngô vòng cánh tay bé, mềm mại ôm lây cổ tôi, tay kia làm đèn chỉ đường. ngừng chỉ bên này, chỉ bên kia, dùng cái giọng còn hơi sữa :

      -  Vào đây xem, ra kia xem...

      Hãy chờ xem bà xé tan xác mày ra ăn thế nào!

      Tôi cố nhẫn nhịn.

      Đúng là ông trời có mắt, ánh bình minh nhanh chóng ra trước mắt.

      Tôi bế tay con hổ hò hét đòi xem phần mềm chơi game. Với tư thế dời non lâp biển, vượt qua đám người, hai chân tôi nhanh như những mũi tên, tiến vào cửa hàng được bài trí sang trọng nhưng chỉ có lẻ tẻ vài khách hàng.

      Thương Ngô sững người trong thoáng chốc rồi nhanh chóng bị các kiểu mẫu sản phẩm khác nhau với đủ loại kích cỡ, chất liệu bảo vệ môi trường, nhưng có thể đạt đến hiệu quả nguyên thủy nhất, làm chói lòa cặp mắt hổ, khuôn mặt đỏ lên vì ngượng.

      Vì con hổ đáng ghét ngày nào cũng trêu chọc trước mặt, sau lưng tôi, nên hôm nay tôi để những bộ đồ lót gợi tình này báo thù cho mình. Ở hiền gặp lành, làm điều ác gặp báo ứng. Chưa thấy báo ứng, chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi, tin hãy ngẩng mặt lên trời xem liệu ông ấy tha cho ai?

      Chỉ đáng tiếc, vốn định để chọn từng bộ trước, sau đó tôi thử cho xem. Nhưng kết quả, nhân viên bán hàng lại là tốt bụng, nhân hậu và chính trực, đành lòng nhìn thấy bông hoa của tổ quốc chịu ảnh hưởng độc hại, nên khi chúng tôi vừa bước vào cửa, ta liền đón lấy con hổ ngượng ngùng, rồi đặt lên chiếc ghế trước quầy. Điểu này dập tắt ý tưởng biến thái của tôi.

      Nhưng sao, tôi mua bộ về để kích thích nồng độ adrenalin 1 của cũng được.

      Tôi chậm rãi lượn quanh vòng, chọn bộ màu đen đầy mê hoặc. định cầm ra thanh toán nghe thấy giọng con hổ Thương Ngô, người vẫn ngoan ngoãn ngồi cúi đầu ở phía kia từ bây giờ. bỗng nhiên ngẩng đầu, cặp mắt to ánh lên vẻ ngây ngô, đáng , giọng trong vắt, đầy phấn khích:

      -  Chị ơi, bố thích bộ màu đỏ cơ.

      - …

      Trời đất!

      Chỉ với câu , những hạ bậc vai vế của tôi mà còn trực tiếp biến thân phận tôi thành người tình hoặc bà hai, hoặc người thứ ba đưa đứa con trai chưa thành niên của người tình mua đồ dùng giường dành cho người lớn... Tóm lại là biến tôi thành mụ đàn bà xấu xa, nhơ nhuốc, bỉ ổi, đáng xấu hổ, khiến tất cả mọi người căm ghét...

      Đồ cầm thú, coi như ngươi lợi hại!

      Trước ánh nhìn đầy phẫn nộ và khinh bỉ của nhân viên kinh doanh chính trực, tôi thanh toán, cho đồ vào túi, sau đó lôi tên khốn trong vỏ bọc đứa bé ngoan ngoãn rời khỏi đó.

      1 Adrenaline là hormone do tuyến thượng thận tạo ra và có nhiệm vụ điều hòa hoạt động của thần kinh.

      Sau khi ra ngoài, tôi còn chưa kịp trút giận lại nhảy nhót, hò hét như người chẳng có việc gì làm:

      - Cửa hàng đằng kia xem ra rất đặc sắc, chúng ta mau qua đó .

      Nếu như sợ bị đánh tập thể, tôi ném tên khốn chết tiệt này xuống đất rồi giẫm lên, rồi...

      Tôi nuốt cục tức vào bụng, bế con hổ chen vào xem, ra là cửa hàng bán đồ trang sức theo trào lưu, chính là thứ phong cách đại mà người ta thường lấy dây da xâu vào những đồ vật bằng bạc với tạo hình kỳ dị rồi đeo lên người.

      Những thứ dành cho giới trẻ này hợp với người chững chạc như tôi. Tất nhiên, Thương Ngô cũng có cảm hứng lắm đổi với tất cả những thứ liên quan tới đồ ăn, vậy nên chúng tôi chỉ xem qua loa. định tôi vô tình nhìn thấy sợi dây có vẻ gì là nổi bật được đặt ở trong góc.

      Sợi dây cũng giống như những thứ khác, đều là dây da đen kết hợp với đồ bạc, nhưng mặt dây phải là hình đầu lâu, hay là dao, là súng, mà lại là hình cái chăn. Mặt dây chuyền hình cái chăn này những được chế tác cách tinh tế mà còn có phần cẩu thả, nhưng trông nó lại xinh, đơn giản và đáng .

      Hình như tôi từng hứa mua chăn cho Thương Ngô. Lần đẩu do để quên đường, sau này tôi lại suốt ngày quên, sau này nữa thời tiết cũng ấm lên, cần dùng đến chăn nữa.

      thế nào, tôi vẫn còn nợ việc. Vậy nên, cứ tạm thời mua cái gọi là tượng trưng trước, rồi khi nào đến mùa đông mua chăn cho .

      Đến lúc đó, tôi nhất định mua loại chăn lông vịt dày nhất, ấm nhất, nhất. Dù sao tôi vẫn còn cơ hội, thời gian còn dài mà...

      Thương Ngô tỏ vẻ tán thành với ý thích của tôi:

      - Sao lại mua sợi dây này? Trông chẳng đẹp chút nào.

      Tôi phát vào gáy , :

      - Xấu xí thế này đương nhiên là mua cho con rồi.

      - Mua cho con á?

      - Có lấy ?

      - Có.

      Thương Ngô vội đeo sợi dây vào cổ, hơi dài, nhưng đợi sau khi biến thân xong có lẽ vừa.

      - Tiểu Tường... - Thương Ngô thầm.

      - ... Hả? - Tôi hơi ngạc nhiên, khi biến thành hổ con, rất hiếm khi gọi tôi như thế.

      - Cảm ơn em. Đây là món quà thứ hai mà em tặng ta.

      - Thứ... thứ hai á? - sáo tôi nhớ nổi từng tặng thứ gì khác nhỉ?

      -  Ừ. - Thương Ngô thơm cái kêu,vào má tôi, rồi nở nụ cười rực rỡ như mùa xuân trăm hoa đua nở, :

      -  Món quà đầu tiên là hai mươi cái bánh bao, ta ăn vèo hơi hết sạch.

      Chỉ tiện thể mua bữa sáng mà cũng gọi là món quà, lại còn khiến nhớ như in trong đầu, khi nhắc đến còn vô cùng xúc động. Như thế đủ thấy rằng, bình thường tôi vô tâm, sơ ý đến nhường nào.

      Xấu hổ quá!

      Thế nhưng từ khi quen biết đến giờ, hình như chưa hề tặng tôi cái gì, đến bông hoa cũng chẳng có. như vậy có nghĩa là, bằng tôi, còn quá đáng hơn cả tôi.

      Tôi thấy yên lòng.

      Lại thế nhưng nữa, những thứ mang lại cho tôi là những thứ mà ngay cả những điều phong hoa tuyết nguyệt nhất hay những món đồ có thể trông thấy, sờ thấy cũng thể nào sánh được.

      Tôi lại thấy xấu hổ quá!

      Trong những dòng suy nghĩ nối tiếp nhau này, tôi hoàn thành buổi dạo cùng con hổ. Về đến nhà, mệt đến tê hông, đau lưng, chân mỏi nhừ, còn sức mà thử bộ đồ lót gợi cảm nữa, nên tôi lên giường ngủ sớm.

      Thương Ngô cũng hề nhắc đến chuyện này, có lẽ là do muốn kích động "tiểu đệ đệ" vẫn còn trong trạng thái tơ non...



      Sáng sớm ngày hôm sau, tôi ngủ dậy thấy Thương Ngô đâu, tưởng luyện công rồi. Thế nhưng tắm xong, mặc xong quần áo, chải xong tóc mà vẫn thấy xuất .

      Điều này khiến tôi lo lắng, vì về tôi ăn sáng bằng gì?

      Vậy nên, dựa dẫm người khác bằng dựa vào chính mình. Vốn quen những ngày tháng sống như đại gia có Thương Ngô phục vụ, giờ bỗng nhiên rời ra, tôi thấy quen.

      Tôi quen, quen, ra biết tự bao giờ tôi quen với những ngày có ở bên.

      Hai con người ở cùng nhau, điểu đáng sợ nhất phải là những cơn tức giận sùng sục dâng trào, mà lại là thói quen dựa dẫm lẫn nhau, giống như thuần thục với thói quen của người khác, phải mình. Vì nếu cứ như vậy, đến lúc chia tay phải trải qua nỗi đau khôn cùng.

      Ví dụ dễ hiểu là lần đầu chia tay với Lâm Lỗi...

      Tôi vừa than thở, vừa rầu rĩ, vừa giày, định tranh thủ thời gian ra quầy bán đồ ăn sáng mua hai cái bánh bao mang đến công ty. Bỗng nhiên cửa bật mở, chàng điển trai khiến người khác khó kìm lòng hối hả chạy vào:

      -  May quá, may quá! vẫn kịp. Ta sợ là em rồi.

      Con hổ lớn thở hổn hển, đung đưa gói đồ ăn trong tay:

      -  Đợi ta lát, ta gọi xe đưa em . Cầm lấy ăn đường.

      Tôi chằm chằm nhìn đầm đìa mồ hôi lao vào phòng ngủ, nửa phút sau áo sông chỉnh tề ra:

      cướp về đấy à? Sao trông mệt thế?

      -  Em đúng đấy. - Thương Ngô đứng đối diện với chiếc gương, nhanh chóng vuốt lại chỗ tóc rối, : - Hai tấm vé này chẳng phải là cướp mới có được hay sao?

      -  Vé ư? Vé gì?

      -  Vé tàu.

      mua vé tàu làm gì?

      -  Để chúng ta cùng về nhà hôm mùng tháng Năm.

      -  Về nhà á?

      -  Kỳ nghỉ dài, chẳng phải bọn em đều về quê sao?

      -  Đúng... nhưng cũng nhất định...

      -  Tết em về nhà rồi. Lần này còn về nữa khó ăn đấy? - Thương Ngô tiến lại, : - Ta biết, em vì ta ở đây nên mới có ý định về nhà. Nhưng cũng do ta ở đây nên chúng ta càng phải về.

      Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, khiến tôi khỏi bàng hoàng, tôi chỉ biết hỏi cách ngốc nghếch.

      -  Tại sao?

      Thương Ngô nghiêm túc :

      -  Sao ta có thể để em trở thành người sau khi có chồng liền quên béng bố mẹ rồi mang tiếng bất hiếu, bất trung, bất nhân, bất nghĩa được?

      -... đẩy vấn đề lên đến độ cao vô hạn, rất hợp với phong cách Đảng ta...

      bật cười rồi giơ tay gõ vào đầu tôi, :

      -  Tiểu Tường ngốc nghếch, chẳng lẽ em có ý định đưa ta về ra mắt người nhà và bạn bè của em sao?

      Tôi càng bối rối hơn:

      -  Bố mẹ tôi, đều gặp cả rồi...

      giống nhau. - hơi cúi xuống, ngón tay trỏ khẽ ấn vào môi tôi, cặp mắt đen lạp lánh, : - Khi đó ta là người của em, còn tại, ta là chồng chưa cưới của em.

      Tôi liền thảng thốt:

      -  Chồng chưa cưới á?

      -  Tiểu Tường, chẳng lẽ em định cả đời này chỉ sống chung với ta thôi?

      Tôi thấy mình hơi choáng váng:

      -  Đương nhiên là ...

      - Vậy , chúng ta vẫn cần phải cưới, đúng ?

      - Đúng...

      - Chúng ta quyết định cưới nhau rồi, nên ta là chồng chưa cưới của em, còn em... - Thương Ngô cúi người về phía trước, sống mũi chạm vào trán tôi: - đương nhiên là vợ chưa cưới của ta rồi.

      Hơi thở của táp vào mặt khiến tôi hoàn toàn ngất ngây.

      - Về thân phận của ta, Ngưu Bôn giúp sắp đặt cả rồi, bố mẹ mất sớm, ngưòi thân thích, sau khi tốt nghiệp đại học tự mở cửa hàng ăn và kinh doanh rất tốt. Dù phải giàu có, bề thế, nhưng cũng có thể coi là thanh niên có tiềm năng, phải lo lắng chuyện cơm ăn, áo mặc, có thể đảm bảo cuộc sống. - Thương Ngô vừa vừa đẩy tôi ra cửa: - Năm nay hai mươi tư tuổi, sinh năm hổ, bằng tuổi em, mà còn là sinh cùng giờ, cùng ngày cùng tháng. Dựa vào điểm này, đảm bảo tất cả mọi người đều khẳng định chúng ta là cặp trời sinh.

      đắc ý thao thao bất tuyệt, tôi như sực tỉnh từ cơn mê:

      - Như vậy có nghĩa là xếp hàng mua vé tàu từ sơm tinh mơ sao?

      - Đúng thế. Trời còn chưa sáng, ta rồi. May mà sớm, xếp ngay đầu tiên, khó mà mua được vé giường nằm.

      Tôi xúc động mạnh!

      Bao nhiêu năm làm con dâu, rồi lên mẹ chồng, cuối cùng cũng có người cam lòng trong giờ phút sinh tử, giữa đông đảo quần chúng, lao vào cướp cho tôi tấm vé tàu để về nhà. Điều này thực khiến tôi kìm nổi nưóc mắt...

      Trong khi chờ thang máy, Thương Ngô nghiêng đầu nhìn tôi:

      -  Thế nào? Có phải em thấy rất bất ngờ, đúng ?

      - Em định đền đáp ta thế nào?

      Đôi mắt ngấn nước của tôi nhìn :

      - thực muốn cùng tôi sống cuộc sống loài người thanh thản, bình dị sao?

      - thừa. sao ta phải tuân theo quy tắc của loài người là cùng em về ra mắt bố mẹ?

      - Vậy theo quy định của loài người chúng tôi... - Tôi kéo vai , thầm vào tai: - trước khi động phòng hoa chúc, được làm chuyện vợ chồng.

      - Chẳng còn cách nào khác, đành phải tuân theo thôi.

      Thương Ngô đứng yên, nheo mắt cười, rồi thờ dài, sau đó kéo tay tôi đặt vào trong cổ áo , tay tôi chạm vào làn da vẫn còn lấm láp mồ hôi. nhướn mày lên, giọng thầm: - Ta muốn với em rằng, kể từ hôm nay, trời nắng rồi đó.

      - Ừ.

      - Có cảm động chút nào ?

      - Có.

      Tôi bỗng thấy máu trong người chảy rần rần.

      Đồ cầm thú, được lắm! lại thắng rồi.

      Nhưng để tên cầm thú này thắng đời, có lẽ cũng rất tuyệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :