1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký dưỡng thành Thừa tướng - Văn Đàn (chương 51)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      aaaaaaa đọc đoạn này tức quá mà !!!
      Cầu chương mới giải tỏa tâm mình :)))
      Cảm ơn bạn vì edit nhé :x

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 18
      "Nhị gia là hiểu lầm thôi, " Trần thị , "Là Hiên ca nhi lấy chơi vô ý làm vỡ, phải Nghi Ninh làm." Kỳ Trần thị cũng có chút nghi ngờ, dù sao Hiên ca nhi cũng còn , làm sao có thể lấy được vòng châu ngọc bích này. Bởi vậy xong mấy câu này rồi thôi nữa.

      La Thành Chương nhíu nhíu mày: " à? Nghi Ninh, chắc phải con làm sai, còn định trốn tránh trách nhiệm...... Hiên ca nhi còn , nó hiểu chuyện."

      Nghi Ninh cười lạnh trong lòng, có người cha như thế, khó trách Tiểu Nghi Ninh bị ép thành như vầy.

      Nàng chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, có lẽ do cảm giác Tiểu Nghi Ninh luôn có mặt, nỗi xúc động muốn khóc tràn ngập trong lòng. Nghi Ninh giọng : " phụ thân tin con , vậy ngài cứ hỏi người khác , con cũng còn gì nữa."

      Tuyết Chi vội vàng ôm Hiên ca nhi qua, nàng cũng cảm thấy ấm ức thay cho Nghi Ninh nhà mình. Uất ức : "Nhị gia đừng trách Thất tiểu thư, việc này quả thực liên quan Thất tiểu thư. Là Tiểu thiếu gia làm rơi vỡ vòng ngọc bích. Bởi vậy nha đầu của Tiểu thiếu gia mời Lục tiểu thư đến đây. Chẳng qua là Thất tiểu thư chúng ta ngủ trưa ở trong này, nhìn thấy Tiểu thiếu gia khóc, còn bảo nô tì dỗ. liên quan tiểu thư! Còn hạt ngọt bích rơi khắp nơi kia là do tiểu thư nhặt lên."

      Hiên ca nhi nghe đến đó, lại oa oa khóc lớn: "Hiên ca nhi làm quăng bể đồ, Hiên ca nhi làm! Là thất tỷ tỷ làm!"

      La Thành Chương nghe được ấu tử như vậy, sắc mặt lại dễ nhìn, ngữ khí cũng trầm hơn: "Vậy sao Hiên ca nhi lại như thế!"

      Trần thị thấy việc đến nước này, tự biết là ai làm rơi vỡ cũng còn quan trọng nữa, La Thành Chương muốn truy cứu trách nhiệm, đến lúc đó đừng có khiến cho hai nhà đều xa lạ. Vội vàng khuyên nhủ: "Nhị gia, vẫn là bỏ qua , cùng lắm chỉ là vòng ngọc bích mà thôi. Nhìn xem hỏi đến Hiên ca nhi cũng khóc."

      Nghi Ninh khẽ nắm tay bé lại, nghe tiếng khóc the thé của đứa kia, trong lòng rất thoải mái.

      Lâm Hải Như đến kéo ôm Nghi Ninh vào trong ngực, vừa nhìn vừa với La Thành Chương: "Lão gia, Nghi Ninh từng nghịch ngợm chút. Nhưng có khi nào lão gia thấy nàng từng dối? Nghi Ninh trước giờ đều thèm dối. Ngài tin nàng nhưng ta tin, ta biết Mi Mi nhi dối."

      Nghi Ninh ràng làm người hai kiếp, ngay từ đầu nàng cũng khó chịu lắm, nhưng nghe lời Lâm Hải Như lại thấy mũi xót xót.

      Vị kế mẫu này của Tiểu Nghi Ninh á, tuy rằng thông minh, nhưng lại tâm tốt với nàng. Nàng kéo ống tay áo của Lâm Hải Như, nhếch môi. Nay vô luận nàng cái gì, luôn bị nghi ngờ là khi dễ đệ đệ, nàng thể tùy tiện chuyện.

      Lúc này Tùng Chi mời được La Nghi Tú đến, ngay sau đó đại a đầu của Hiên ca nhi cũng đưa La Nghi Liên sang.

      La Nghi Tú vừa tới liền nghe mấy câu này, nàng lập tức cười lạnh : "Vừa rồi cho vòng tay ngọc bích đó Hiên ca nhi liền khóc nháo. Ta cũng chưa cho nó, sau khi ra ngoài mới phát mình còn để bàn trà. Chắc là ai lấy cho Hiên ca nhi chơi, để nó làm rơi vỡ rồi. Ai dám oan uổng Nghi Ninh! Hiên ca nhi bình thường do Kiều di nương nuôi, muốn cái gì có cái đó, nó làm vỡ đồ còn ít thiếu sao?"

      La Nghi Liên vừa thấy thế này liền tái nhợt mặt mày, vừa rồi nàng thấy cái còng đó chiếc bàn con, Hiên ca nhi lại muốn, nàng tùy tay nên lấy cho.

      Nào ngờ được thứ này thế mà quý trọng như vậy!

      Nhưng nghe La Nghi Tú bản thân đệ đệ như vậy, nàng làm sao có thể mặc kệ. Lúc này liền nhu hòa : "Ngũ tỷ tỷ, dù sao Hiên ca nhi cũng còn , nó hiểu chuyện, tỷ cũng nên trách móc nó nặng nề."

      La Nghi Tú lại khinh thường: " hiểu chuyện? Nó mới ba tuổi đầu liền dám dối vu oan Nghi Ninh! Vừa rồi lúc đại a đầu của nó đến mời ngươi, với ngươi cái gì rồi! Có phải nó tự tay quăng vỡ vòng ngọc hay ! Ta còn muốn hỏi ngươi đây, ta thứ này quý trọng, ngươi còn dám lấy cho nó chơi?"

      Trần Lan vội túm La Nghi Tú trở về, mắng nàng: "Sao con có thể như vậy!"

      La Nghi Tú nhìn thấy Nghi Ninh bởi vì nàng mà chịu oan ức, hai mắt bản thân cũng đỏ cả lên, cứng đầu tiếp: "Con cứ , nó còn tuổi như thế nào? Tuổi còn tha cho nó sao? Tuổi còn mặc kệ nó dối!"

      La Thành Chương nghe đến đó, vội vàng với Trần Lan: "Đại tẩu, đừng cản Nghi Tú, nàng đúng." lập tức kêu đại a đầu vừa rồi hầu hạ Hiên ca nhi đến trước mặt, hỏi: "Ngươi , là Hiên ca nhi quăng vỡ đồ?"

      Đại a đầu sợ tới mức giọng nóikhô ráp, run run đáp: "Là...... Là Tiểu thiếu gia làm rơi, Tiểu thiếu gia sợ khóc. Thất tiểu thư...... Thất tiểu thư kêu Tuyết Chi tỷ tỷ đến dỗ Tiểu thiếu gia đừng khóc nữa, nô tì phải mời Lục tiểu thư đến."

      La Thành Chương hít hơi sâu, sắc mặt càng khó coi. Làm rơi vỡ đồ là chuyện , chuỗi vòng ngọc bích, quý đến thế nào cũng phải có. Đều thể chấp nhận là Hiên ca nhi dối! Nó mới ba tuổi đầu, thế mà dám dối!

      kéo Hiên ca nhi khóc ngừng, để nó đứng ngay ngắn, trầm giọng hỏi: "Có phải con làm rơi hay ? Nếu con lại dối, ta phạt con."

      Hiên ca nhi ấm ức khóc cái ngừng: "Phụ thân, Hiên ca nhi sợ! Hiên ca nhi sợ mà, Hiên ca nhi làm bể......"

      La Nghi Liên nhìn đệ đệ khóc thành như vậy, đau lòng quỳ xuống cầu xin: "Phụ thân, Hiên ca nhi còn tuổi, nó hiểu chuyện a!"

      La Thành Chương lần này động đậy, dối là chuyện lớn. Ba tuổi cũng xem như lớn rồi, cũng nên phân biệt tốt xấu, hơn nữa Hiên ca nhi còn là nam hài. ngồi xuống lạnh lùng quát: "Con chăm sóc tốt cho đệ đệ, bản thân cũng có trách nhiệm. Đứng lên! Đừng có hơi tí là quỳ."

      Nghi Liên lại khóc thương tâm, thân mình suy nhược lết lết tới.

      La Thành Chương đành lòng, quay đầu lại nhìn tiểu nữ nhi cũng đứng bên cạnh nhìn mình, hai mắt tròn quật cường, vành mắt đỏ ửng, nhưng nước mắt lại rơi lấy giọt. Nháy mắt liền cảm thấy trong lòng bị đâm cái.

      nhận hết oan uổng, khóc cũng khóc tiếng.

      Lòng lạnh hơn chút, chỉ nha đầu bên cạnh : "Nâng Lục tiểu thư dậy, còn có Hiên ca nhi nữa, mang về chỗ Kiều di nương trước cho ta, cần tiếp tục ở trong này mất mặt xấu hổ. Chờ ta về lại phạt!"

      La lão thái thái giờ phút này vừa đến, mới nãy có tiểu nha đầu cơ trí báo cho bà. Bà bước vào rồi sắc mặt trầm, tất cả mọi người hành lễ với bà. La lão thái thái đến trước mặt La Thành Chương, lạnh lùng nhìn cái. Nghĩ đến Lưu phu nhân còn chờ, lại tiếp tục xào xáo hay, hít sâu hơi mới : "Giờ con lại hồ đồ, được rồi, chuyện gì ta cũng hỏi. Tuyết Chi, ngươi đưa Mi nhi về. Ta ra ngoài tiễn Lưu phu nhân quay lại."

      Hai mắt Tuyết Chi hàm chứa lệ quang, lại đến trước mặt La Thành Chương, hành lễ và : "Nô tì hầu hạ tỷ thư năm năm, luôn luôn biết tiểu thư kỳ rất ngoan. Hơn nữa từ sau khi tỷ thư khỏi bệnh, càng biết chuyện nghe lời, nô tì thấy cũng cao hứng. Lại ngờ Nhị gia còn như hoài nghi tiểu thư vậy...... Nô tì khó chịu, ràng tiểu thư nghe lời như vậy."

      La Thành Chương im lặng, sau đó càng áy náy, loại áy náy này cơ hồ bao phủ cả người . vươn tay muốn ôm Nghi Ninh, dỗ dành nàng: "Nghi Ninh, phụ thân đưa con về nhé. Đến, phụ thân ôm con."

      Nghi Ninh quay đầu, rốt cuộc ấm ức thuộc về Tiểu Nghi Ninh áp chế nổi, nước mắt trào ra như vỡ đê. Nàng xoay người mình ôm chặt Lâm Hải Như, khóc thở nổi: "Phụ thân tốt, ta cần ôm. Ta cần ."

      Nàng khóc thút thít đứt quãng.

      Động tác Tiểu nữ nhi mâu thuẫn khiến La Thành Chương hoàn toàn ngẩn ra, trong lòng đau đớn. Ánh mắt nàng nhìn bản thân, ràng tràn ngập bi thương và tin tưởng. Mâu thuẫn như thế, thậm chí cũng cần bế......

      "Mi Mi......" Giọng La Thành Chương trầm xuống, gần như sa sút, "Con, con."

      "Lão gia, ta muốn đưa Mi Mi trở về." Lâm Hải Như cố nén đau lòng , nàng ôm chặt Nghi Ninh hơn nữa chút, cũng quay đầu lại thẳng ra phòng khách. Đám người Tuyết Chi lập tức theo sau, người nào nhìn La Thành Chương.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh43 others thích bài này.

    3. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Hừm, đọc mà đau lòng cho Nghi Ninh, phụ thân là tra nam, ngược tra nam :yoyo64:

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 19
      Edit: Hitsuji

      Nghi Ninh kiềm được nước mắt của mình.

      Nàng cũng nhớ nổi bản thân mình bao lâu rồi khóc như vậy.

      hai mươi mấy năm rồi sau khi nàng chết, dù cho bi thương tức giận đến thế nào cũng khóc được. Có lẽ Tiểu Nghi Ninh cũng uất ức, có lẽ nàng cũng uất ức. tại làm thế nào cũng ngừng nước mắt được.

      Bỗng Nghi Ninh nhớ lại kiếp trước, khi tuyết bay đầy trời, Lục Gia Học cầu hôn nàng. Nàng cách tấm mành nhìn , thiếu niên cao lớn văn nhã như vậy, hai mắt trong suốt nhu hòa mà mang theo ý cười. Cho dù trả lời được những điều tổ mẫu hỏi, Nghi Ninh cũng biết là có gì.

      Đây là người mà nàng sắp phó thác chung thân.

      Cho nên nàng mới bi thương, tức giận, với việc Lục Gia Học lạnh lung hận thù tràn ngập. Sao nàng lại có thể đau lòng đây, nhưng ngày lại ngày xóa mờ dần nỗi hận của nàng, cũng xóa nhòa trí nhớ và áy náy nàng với những người này.

      Lâm Hải Như lại ngừng vỗ lưng nàng, trong phòng im ắng, Tuyết Chi chân tay bưng chén nước lê đường đến.

      Nghi Ninh nâng hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn những người trước mặt nàng, Lâm Hải Như, Tuyết Chi, còn có La lão thái thái nữa. Các nàng đều quan tâm lo lắng cho nàng. Trong lòng Nghi Ninh dần dần hình thành ý nghĩ, nàng bao giờ chuyện cũ, cũng nhớ chuyện cũ nữa, các nàng nay mới là người thân của nàng.

      La lão thái thái đau lòng đến ôm nàng, giọng : "Mi Mi nhi, tổ mẫu biết con oan ức. Nhưng đừng khóc nữa mà."

      Tuyết Chi lôi con rùa trong hang ra, bước đến trước mặt nàng: "Tiểu thư, tiểu thư xem con rùa này có đáng nào? có muốn chơi với nó ?"

      Rùa rụt mình vào cái mai ở trong lòng bàn tay nàng, chỉ ló chút phần đuôi ở bên ngoài. Bị Tuyết Chi chọt chọt, mới tình nguyện lú cái đầu ra nhìn.

      Nghi Ninh nhìn lúc mới miễn cưỡng cười cười, khiến các nàng lo lắng tìm cách khiến cho chính mình vui vẻ. Lâm Hải Như và La lão thái thái thấy nàng hết khóc, mới khẽ thở ra.

      La Thành Chương đến ngoài cửa, nghe tiếng tiếng cười non nớt của đứa , trong phòng truyền đến tiếng tiếng cười, dường như rất náo nhiệt.

      thở dài, giọng bảo nha đầu vào thông báo.

      La lão thái thái nghe đến giải quyết khuôn mặt lạnh xuống, bảo để La Thành Chương chờ bà ở chính đường. Từ ma ma đỡ tay bà chậm rãi bước ra ngoài, ngồi vào ghế thái sư thong thả hỏi."Việc này, con định xử lý như thế nào?"

      La Thành Chương giọng : "Con răn dạy Kiều di nương. Chỉ là Hiên ca nhi còn quá , giờ cũng khó mà cái gì."

      Sắc mặt La lão thái thái thoáng tốt hơn chút, chỉ chỉ ghế dựa, ý để La Thành Chương ngồi đối diện bà: "Hiên ca nhi tuổi, ta cũng phải muốn ngươi tính toán với tiểu hài tử. Chỉ là Hiên ca nhi do Kiều di nương nuôi, ta cảm thấy ổn. Chẳng băng chuyển Hiên ca nhi sang Hải Như. Hải như là chính thất, lại có con, vừa vặn có thể nuôi dạy Hiên ca nhi."

      La Thành Chương nghe đến đó, lại có chút gấp gấp: "Nếu phải Lâm thị chỉ là con buôn, chữ cũng biết. Con làm sao có thể để Kiều di nương nuôi nấng Hiên ca nhi. Mẫu thân, Hiên ca nhi ngàn vạn lần thể theo Lâm thị, nó sau này còn phải đọc sách."

      La lão thái thái nghĩ lại, tính nết Lâm Hải Như này cũng đúng tốt. Lúc trước bà chọn Lâm Hải Như vào cửa, cũng vì coi trọng nàng làm người lương thiện, có tâm cơ gì. Nhưng giờ nghĩ lại, sao điểm đó lai trở khuyết điểm của Lâm Hải Như chứ.

      La lão thái thái trầm ngâm lát: "Kiều di nương nuôi Hiên ca nhi cũng được, nhưng đợi đến khi nó tròn năm tuổi theo nữa. Ít nhất phải ghi dưới danh nghĩa Hải Như mới được, cùng lắm ta phái người chăm sóc nó cẩn thận."

      La Thành Chương nghĩ cũng chỉ có thể như thế, nhớ lúc gần Kiều di nương kéo tay áo của đau khổ cầu xin, Hiên ca nhi khóc lóc đáng thương. Làm cho mẫu tử bọn họ chia lìa, là hơi làm khó ép người. Chẳng qua Hiên ca nhi cũng thể để Kiều di nương tiếp tục dung túng nuôi dưỡng.

      La Thành Chương nhìn nhìn nội thất, có chút do dự: "Mẫu thân, vậy Nghi Ninh có tốt hơn......"

      La lão thái thái lạnh lùng : "Nghi Ninh mới bảy tuổi. Tối hôm qua nó còn với ta, sau này bao giờ bướng bỉnh nữa, Con lại oan uổng nó như vậy. Con ?"

      La Thành Chương im lặng lát, từ trong tay áo lấy cái túi lão hổ ra, : "Chắc hẳn Nghi Ninh cũng muốn thấy con, đây là con cho nó đeo, ngài cho nó ."

      La lão thái thái nhìn nhìn nha đầu bên cạnh, nha đầu tiếp nhận vật đó rồi vào nội thất.

      lát sau nha đầu ra ủy khuất : "Thất tiểu thư cần, để Nhị gia cầm lại."

      Khóe miệng La Thành Chương hơi mím mím cười khổ, nha đầu này thế mà còn mang thù.

      Trong lòng vô cùng áy náy, ngoại trừ áy náy với Nghi Ninh, còn có áy náy với mẫu thân của Nghi Ninh - Cố thị. Hận thể tự mình làm chút gì đó bù lại cho Nghi Ninh, đáng tiếc lần này tiểu nha đầu bị làm đau lòng, căn bản muốn nhìn thấy .

      La lão thái thái để Từ ma ma tiễn La Thành Chương , bà nhìn bóng dáng con thứ hai xa, trong lòng lại lẳng lặng ra quyết định.

      ngày nào đó bà chết, thể để mình Nghi Ninh ở lại.

      thể để nàng bị khi dễ.

      La lão thái thái nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy thiếu niên có hình dáng đứa kia quỳ gối chính mình trước mặt, bên môi có máu, khuôn mặt trầm lạnh như băng.

      biết bà làm như vậy là đúng hay ......

      La lão thái thái xiết chặt khăn trong tay.

      Ban đêm gió lạnh nổi lên, con đường cuối tòa nhà, dưới mái hiên treo hai chiếc đèn lồng giấy màu hồng, tỏa ra ánh sáng màu đỏ ấm áp.

      Cửa cạch tiếng mở ra, chiếc xe ngựa phóng ra khỏi cửa.

      Xe ngựa chạy khỏi tòa nhà, sắp sửa vượt qua con đường , đột nhiên mắt thấy phía trước xuất bóng người, xa phu sợ tới mức hô tiếng kéo ngược dây cương."Ai phía trước? Giữa đêm khuya khoắt, ngươi cũng sợ dọa chết người sao!"

      Người đó giọng : "Ta còn muốn hỏi La tam công tử, khuya khoắt giữa đêm ra ngoài là định làm gì đây?"

      Bên trong xe yên tĩnh, sau đó có người vươn tay kéo rèm lên.

      Dưới ánh trăng, Trình lang cao lớn vững chãi, gió đêm thổi tay áo phiêu baby bay, mặt ý cười như có như . Trong ánh mắt mang theo lạnh lùng.

      La Thận Viễn nhìn đứng ở trước mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Trình nhị công tử có việc gì để làm mà, nửa đêm còn có thể đọc sách. Mà theo La mỗ làm gì? Huống hồ La mỗ đâu có quan hệ gì với ngươi chứ?"

      Trình lang ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thấy La Thận Viễn, biết người này cũng bình thản trầm ổn như vẻ ngoài. Cho tới bây giờ mới chính thức thấy ràng biểu cảm mặt La Thận Viễn, mang chút trào phúng lạnh lùng. Cùng với La Thận Viễn bình thường cứ như hai người.

      "Hoài Viễn nếu biết đệ đệ là người như vậy, nhất định rất sợ hãi." Trình lang mỉm cười , "Ngươi có biết bình thường ngươi thế nào hay ?"

      La Thận Viễn cúi đầu bưng trà uống, thản nhiên hỏi: " như thế nào?"

      "Ta nghĩ La tam công tử hẳn là cần hỏi." Ngữ khí Trình lang rất , "Việc đó phải ngươi cũng biết hay sao?"

      La Thận Viễn cười cười, ngẩng đầu.

      Trình lang phát ánh mắt của cơ hồ là có sức nặng, có cảm giác bức bách. Nhưng La Thận Viễn bình tĩnh như trước: "Trình nhị công tử chắc là hiểu lầm, ta thứ tử được sủng, có thể biết cái gì chứ." nhìn nhìn sắc trời, tiếp tục , "Gió nổi lớn như vậy, chừng lát trời đổ mưa. Ta còn có việc, phụng bồi Trình nhị công tử."

      Xe ngựa chạy vòng qua , tiếp tục lao về phía trước.

      Chẳng qua Trình lang cũng là tò mò La tam công tử này mà thôi, phát thường xuyên nửa đêm thấy người, Trình lang mới gom góp manh mối, định chặn đường La Thận Viễn. Nhưng rốt cuộc La Thận Viễn phải làm gì, biết.

      Khi thấy xe ngựa La Thận Viễn nữa, Trình lang cười thở dài trở về. Đây là mặc kệ chuyện của , hay là muốn lãng phí khí lực.

      Có giọt nước rơi vào mặt, Trình lang giơ chiết phiến lên che hạt mưa. Nhìn nhìn bầu trời đen, quả nhiên bắt đầu đổ mưa.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh41 others thích bài này.

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 20

      Editor: Bé Muỗi

      Mưa càng rơi càng nặng hạt, mưa to giăng khắp phố phường. Ban đêm thập phần yên tĩnh, chỉ còn thanh mưa rơi tí tách từng giọt.

      Xe ngựa vào trong phố , cánh cửa lặng yên mở ra.

      Tăng nhân ngồi ở giữa chính đường niệm Phật nghe được thanh mở cửa, buông Kinh Phật trong tay xuống, lạy ba cái, cung phụng trước tượng Phật Thích Ca Mâu Ni bằng vàng. Đứng lên phân phó hạ nhân bố trí trà nước.

      “Hẹn canh hai, ngươi rất đúng giờ.” Tăng nhân thản nhiên , “Bên ngoài mưa to thế, chắc sắp vào hạ rồi.”

      Đèn lồng dưới mái hiên chiếu tia sáng ấm áp, người cao lớn chắp tay sau lưng ra như bóng ma, La Thận Viễn trầm mặc nhìn thế cục bàn cờ bàn con, ánh nến chiếu lên sườn mặt càng thêm thâm thúy. thấp giọng : “Hôm nay vẫn chơi cờ?”

      Tăng nhân lắc đầu : “Lúc sư phụ lâm chung, cơ là nghiệp của ta, thể ứng đối. Đây là thế cờ dang dở ta chơi với vị thí chủ họ Trình, người xem coi phá giải như thế nào?”

      La Thận Viễn ngồi xuống, cầm quân cờ đen mà tăng nhân chơi, đầu ngón tay vuốt ve quân cờ suy tư lát, thấy thế cục toàn bộ là cờ chết.

      Tăng nhân nhìn suy nghĩ cười cười, chắp tay tiếng a di đà phật: “Vị Trình thí chủ này có thể so sánh với ngươi.”

      La Thận Viễn thản nhiên : “Trình nhị công tử thiếu niên trúng cử, tâm trí cũng siêu phàm.”

      “Nếu phải ba năm trước người bị thương ngoài ý muốn, chắc hẳn cũng như vang danh thiên hạ.” Tăng nhân .

      La Thận Viễn mỉm cười rồi im lặng.

      Tăng nhân thanh trầm thấp, biểu cảm có chút đơn: “Sư phụ để lại vấn đề cho ta, mỗi lần gặp ngươi ta đều phải hỏi. Nhưng ta cảm thấy cần thiết, vì câu trả lời của người hẳn thay đổi. Như vậy, nguyện vọng của sư phụ ngươi cần tuân thủ, về sau có thể đến đây nữa.”

      La Thận Viễn trầm mặc chút, : “Đạo Diễn sư huynh, huynh cần tự trách. Đệ tự biết tính tình của mình ... khó thể cải thiện.” Trong mắt lạnh lẽo, dừng lại hồi rồi mới : “Đệ lãnh khốc thô bạo, huynh dạy đệ tụng kinh niệm phật bao nhiêu cũng hữu dụng.”

      Tăng nhân thở dài: “Những năm gần đây, thấy người đối xử bất đồng với muội muội con vợ cả. Chính nàng làm ngươi trọng thương, thế nhưng ngươi phản ứng gì hết.”

      Nghe tăng nhân nhắc Nghi Ninh, La Thận Viễn nghĩ đến thân ảnh nho kia, ghé vào trường án ủy khuất luyện chữ.

      Lúc còn cho nàng bảng chữ mẫu, kêu nàng phải cố gắng luyện chữ. biết tại thế nào rồi.

      mới ra ngoài mấy ngày, lại có chút nhớ nhung đứa ấy. Nàng thường phía sau , dùng đôi chân ngắn ngủn nỗ lực theo bước chân , cẩn thận lấy lòng , lại sợ mình làm quá bị nhìn ra.

      ra tiểu xảo ấy, La Thận Viễn biết ngay từ đầu, chỉ là ra.

      “Nàng ... còn quá .” La Thận Viễn , ngữ khí mềm , “Tuy rằng bướng bỉnh nhưng rất đáng .”

      Ngoài hành lang gấp khúc vẫn là mưa to giàn giụa, dưới mái hiên, màn che ngăn cách đêm mưa tối đen, trong phòng rất yên tĩnh. Hạ nhân mang canh gừng đến, Đạo Diễn nhận chén canh đưa cho La Thận Viễn, : “Uống liền , ngày sau cần đến. Ta cũng ở lại nơi này.”

      La Thận Viễn nhận chén canh, trong bát là đạm hoàng, gừng xắt sợi, uống hơi cạn sạch.

      “Đạo Diễn, sau này gặp lại.” khoác thêm áo choàng, nhìn lần cuối, sau đó chút lưu luyến vào đêm đen. Mưa to rất nhanh bao phủ thân ảnh cao lớn của .

      Đạo Diễn nhắm mắt thở dài tiếng, sư phụ, cũng biết như vậy là đúng hay sai.

      Trong phòng chỉ còn vang tiếng mõ. tiếng, hai tiếng.

      La gia, mưa to tám ngày, Kiều di nương khoác áo tựa vào gối, ngủ được.

      Hiên Ca sợ tới mức khóc cả ngày, sớm được bà tử hầu hạ ngủ.

      La Thành Chương vừa ở nơi này, chỉ trích ả, : “Ngươi giáo dưỡng đứa tốt, lại còn kêu nó dối. Ta trước kia nhìn lầm ngươi! Còn kêu nó oan uổng đích tỷ, hôm nay ủy khuất Nghi Ninh.”

      Kiều di nương đó giờ chưa từng bị chỉ trích chút lưu tình nào, cả người run run, khinh nhược : “Lão gia, Hiên Ca còn , thiếp thân làm sao quản được nó cái gì. Đứa chỉ biết , làm sao nhận biết được đúng hay sai. Thiếp chưa bao giờ dạy nó dối.”

      La Thành Chương nghĩ đến Nghi Ninh tránh né cho ôm, trong lòng rất khó chịu. Tiện đà lại: “Bất luận thế nào, mẫu thân , chờ Hiên Ca lớn thêm chút nữa, để lại bên cạnh ngươi. Ngày nay, ta kiếm người về dạy dỗ nó.”

      Kiều di nương cầm khăn lau nước mắt, khóc càng thêm đáng thương: “Chứ phải lão gia muốn phu nhân nuôi dưỡng Hiên Ca à? Thiếp mang nặng nó mười tháng, nó chưa bao giờ rời xa thiếp. Lúc nó hai tuổi bị phát sốt, là thiếp cả đêm canh giữ nó, đút nó từng muỗng thuốc, mới kéo nó từ nơi Diêm vương về. Ngài đoạt nó , bảo thiếp sống làm sao. Thiếp thân năm đó theo ngài về từ Dương Châu, chỉ muốn sinh con dưỡng cái cho ngài, chăm sóc ngài thôi. Như thế này ngài kêu thiếp thân làm sao...”

      “Hiên Ca tuổi còn , nhưng Nghi Liên tuổi lớn.” La Thành Chương trầm giọng , “Vòng ngọc kia là hồi môn của đại tẩu, thập phần trân quý, may mắn đại tẩu truy cứu. Nhưng Nghi Liên có thể dễ dàng mang cho Hiên Ca chơi sao?”

      Kiều di nương nghe đến đó lại thập phần ủy khuất, : “Nếu là Tứ tiểu thư, Thất tiểu thư tự nhiên biết đó là ngọc quý. Nghi Liên làm sao từng thấy qua thứ tốt này, nên nó nghĩ là ngọc bình thường. Liên nhi là thứ xuất, được đãi ngộ của con vợ cả, thiếp thân cũng mới biết đến thôi. Cùng là La tiểu thư, mắt nhìn của Liên nhi thấp hơn chút. Ngày xưa, trong phủ, các tiểu thư cầu gì, cũng Thất tiểu thư được quan tâm hơn cả, Liên nhi chưa từng oán giận...”

      La Thành Chương nhớ đến ngày xưa La lão thái thái cũng như thế, thứ tốt đều mang cho Nghi Ninh, cháu khác đều kém hơn. Lại nghĩ đến Nghi Liên thuở thân thể gầy yếu, trước mặt La lão thái thái và đều nhu thuận thủ lễ. Trong lòng liền bớt giận.

      “Chị em chúng thế nào, ta đều biết, ta phải đau lòng Liên nhi, nếu ra, ta xem trọng Liên nhi hơn, thương nó nhiều hơn. Nhưng Nghi Ninh là đích nữ, từ có mẫu thân, lão thái thái thương nó nhiều hơn là tự nhiên...”

      La Thành Chương ngữ khí vừa chuyển, lại kiên quyết : “Nhưng chuyện Hiên Ca làm ta kinh ngạc. Ngày sau chuyện này còn xảy ra đừng trách ta.”

      Kiều di nương cúi đầu rên rỉ, khẽ cắn môi. Khóc hồi lâu, La Thành Chương bớt giận, an ủi ả vài câu, rồi kêu gã sai vặt, đến chỗ Lâm Hải Như.

      Sau khi La Thành Chương , La Nghi Liên bị nha đầu gọi vào, nhìn mẫu thân mà sợ run lên, có chút lo lắng : “Mẫu thân, người đừng khó chịu, là nữ nhi tốt.”

      Kiều di nương nhìn mưa to ngoài tấm bình phong, thở dài: "Liên nhi, con có biết mẫu thân lo lắng cái gì hay ?"

      Nghi Liên thanh hơi thấp: “Người phải lo lắng ... phụ thân sao? Với tính tình phụ thân, vắng vẻ người hai ngày. Ít ngày sau, ngẫm lại vẫn nhớ đến người, rồi quay lại thôi.”

      Kiều di nương lắc đầu, cười lạnh : “Con cho là ta ngốc à, có thể hòa thuận với Lâm thị mấy ngày? được mấy ngày chịu nổi. Nương sợ là lão thái thái muốn cho Lâm thị nuoi dưỡng Hiên Ca. Đệ đệ con còn , nếu đưa Lâm thị nuôi, về sau nhất định thân thiết với ta. Chúng ta có đệ đệ con để dựa vào, sớm muộn cũng bị chèn ép.”

      “Nhưng phải người , phu nhân học ít, phụ thân đưa đệ đệ cho bà ấy sao?”

      Kiều di nương chậm rãi thở dài, vuốt bả vai gầy yếu của nữ nhi : “Làm sao con đoán được tâm tư của lão thái thái. Ta chỉ mong bà ấy sớm ngày ...” Kiều di nương ho khan tiếng, nữa. “ trắng ra. Lão thái thái trong lòng tỉnh táo, toàn tâm toàn ý tính toán cho cháu . Con là thứ xuất, bà ấy để con vào mắt đâu.”

      La Nghi Liên có chút ủy khuất: “Tổ mẫu cho đến bây giờ đều bất công, xét nhiều mặt, Nghi Ninh có gì hơn con chứ?”

      “Nương cũng đau lòng cho con.” Kiều di nương ngữ khí trở nên lạnh băng, “Chuỗi hạt của Nghi Ngọc kia, Nghi Tú cầm qua liền biết đồ tốt. Con làm sao có thứ tốt như vậy, khó trách con phân biệt được. Ta vừa như vậy, phụ thân con liền im lặng. Con chờ xem, ngày sau, nương cho con thứ tốt hơn ngàn lần, vạn lần. Con chỉ cần trước mặt phụ thân con cư xử tốt hơn Nghi Ninh, phụ thân tự nhiên thương con hơn.”

      La Nghi Liên gật gật đầu, ngồi xuống bóp bả vai cho Kiều di nương.

      Kiều di nương nhắm mắt lại : "Là thứ xuất, con tranh, có ai mang lại cho con đâu. Liên nhi, con nhớ kỹ. Đệ đệ con còn tuổi, nếu ngày sau trưởng thành, chính là núi cho chúng ta dựa vào. Nghi Ninh cho dù có lão thái thái, nhưng chống được mấy năm? Trưởng tỷ nó gả ra ngoài, là người ngoài, quản được chuyện La gia. Nó lại có em trai ruột, sớm hay muộn gì cũng xong.”

      La Nghi Liên nghe xong nhu thuận đáp: "Con biết. Con nhất định chăm sóc tốt cho đệ đệ."

      Kiều di nương thả lỏng ít.

      May mắn là ả có con trai, ai cũng thể đoạt . Lâm Hải Như chỉ có thể giương mắt nhìn, ai kêu bụng nàng tốt.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh38 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :