1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký dưỡng thành Thừa tướng - Văn Đàn (chương 51)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 11

      Editor: Bé Muỗi
      ra Nghi Ninh bệnh nặng, sốt cao hạ, bệnh có thế xem như được đẩy lùi. Nàng muốn đến cảm ơn La Thận Viễn, tốt xấu gì cũng cứu nàng. Nhưng mãi tìm được cơ hội. La Thành Chương lại mang nhiều đồ bổ đến.

      Vì tỏ vẻ quan tâm tiểu nữ nhi, còn kiên trì mỗi ngày mang thuốc bổ đến thăm, nhưng chỉ được 4 – 5 ngày.

      Nghi Ninh sau khi hết bệnh, mặc xiêm y, ngồi bên cửa sổ với Tuyết Chi, lâu lâu ánh mắt lại hướng ra ngoài ngắm cảnh. Mắt thấy gần vào hạ, cây hải đường bên ngoài nở hoa.

      La Nghi Tú tìm nàng tiền viện chơi. Hoa hải đường tiền viện ở phía tây cũng nở hoa, hoa như phấn như tuyết tầng tầng lớp lớp, rất đáng để xem.

      Tuyết Chi cùng Tùng Chi chờ nhóm nha đầu cầm quạt tròn, ghế con, theo hai tiểu tổ tông ngắm hoa. La Nghi Tú vừa vừa chuyện: “Tứ tỷ vừa mới có quỳ thủy, tại cả ngày bị mẫu thân bắt ở nhà, học nữ hồng, học quản gia. Mẫu thân còn cùng tổ mẫu thương lượng chuyện định thân.” Nha đầu La Nghi Tú này thích hóng chuyện đây đó, rồi líu ríu kể hết cho Nghi Ninh nghe.

      La Nghi Ngọc năm nay mười ba tuổi, có thể định hôn.

      “Tứ tỷ được mai mối sao?” Nghi Ninh hỏi.

      La Nghi Tú lắc đầu : “Mẫu thân vừa ý Trình nhị công tử, là hậu nhân của danh môn, ngoại công Quốc công. Nhị công tử lại là cử nhân, về sau còn muốn thi lên trung tiến sĩ, tổ mẫu chỉ sợ chê tứ tỷ nhà ta. Tổ mẫu lại vừa ý công tử Lưu phủ, người kia trầm ổn đáng tin cậy, lại có huynh đệ tỷ muội, La Nghi Ngọc gả chính là hưởng phúc.”

      “Hai người ý kiến giằng co nhau, tứ tỷ cả ngày ở trong phòng khóc, phiền chết được.” La Nghi Tú trợn mắt, giọng , “Tỷ ấy thích Trình nhị công tử.”

      Hai tiểu nương xong, bất tri bất giác đến cuối rừng hoa hải đường. Nghi Ninh nhìn đến trước sân, trong viện đầy cây sơn trà, mùa này còn kết quả. Chạc cây mọc ra ngoài tường.

      La Nghi Tú nhìn đến cao hứng:”Nghi Ninh, nơi này vậy mà còn sơn trà, chúng ta hái ít !”

      Nghi Ninh nhìn quả vàng óng, xum xuê cả cành, nhìn qua rất mê người, có thể hái chút về làm mứt sơn trà. Bọn nha đầu thấy chạc cây kia cũng cao, liền ngăn cản hai tiểu tổ tông.

      Nghi Ninh cùng La Nghi Tú chơi rất cao hứng. Nàng hái được rất nhiều, mang về dâng La lão thái thái ít. Tràn đầy bao bố . Nàng đưa cho Tuyết Chi xem: “Nhiều như vậy, về phân phát cho các người ăn!”

      Biểu cảm Tuyết Chi có chút cổ quái, sau đó giọng : “Thất tiểu thư, người quay đầu xem.”

      Nghi Ninh ôm bao sơn trà quay người lại, liền nhìn thấy La Thận Viễn mang theo gã sai vặt đứng cách đó xa, thản nhiên nhìn các nàng.

      Nghi Ninh hơi sửng sốt, La Thận Viễn làm sao ở chỗ này. Nàng nghĩ thầm vừa vặn có thể cảm tạ , liền ôm bao sơn trà chạy tới, cười : “Tam ca, muội muốn tìm huynh.”

      La Thận Viễn khóe miệng hơi giật giật: “Tìm ta làm gì?”

      Nghi Ninh : “Huynh cứu muội, muội muốn lời cảm tạ!” Nàng như nhớ đến cái gì đó, nhặt nắm trái cây trong bao, , “Tam ca, cho huynh nè. Trái cây này muội tặng huynh, coi như đáp tạ ân cứu mạng.”

      La Thận Viễn nghĩ chút, rồi lại vươn tay ra nhận. Tay Nghi Ninh nho nỗ lực bắt nắm tay trái cây, đặt vào lòng bàn tay của La Thận Viễn. nhàng nắm lấy, Nghi Ninh lại nhớ đến vết sẹo, bởi vậy giật mình.

      đỉnh đầu truyền đến thanh bình tĩnh của : “Lấy của người ta gì đó, lại hướng người ta tỏ lòng biết ơn, thất muội, muội có tiến bộ rồi đó.”

      Nghi Ninh có chút hiểu được.

      Cái gì kêu lấy người ta gì đó, có ý tứ gì a?

      La Thận Viễn cái gì nữa, nhận trái cây của nàng, mang theo gã sai vặt lập tức vào cái sân kia. Sau đó, cửa sân đóng lại.

      Tuyết Chi tận mắt thấy Nghi Ninh làm điều ngu xuẩn cũng thể ngăn cản, đến tận khi Tam thiếu gia khuất bóng, mới vội vàng chạy đến bên người Nghi Ninh : “Thất tiểu thư, cái sân kia là của Tam thiếu gia. Cây sơn trà kia cũng có thể do Tam thiếu gia trồng. Vất vả lắm mới có trái, người hái trộm thôi, còn mang tặng lại cho thiếu gia.... Nô tì định nhắc nhở, mà người chạy qua quá nhanh.”

      Nghi Ninh nghe xong, sửng sốt lâu.

      ra, vừa nãy, Tam ca ở xa nhìn phải vì hai nàng chuyện, mà vì hai nàng hái trái cây của .

      Nghĩ đến La Nghi Tú còn đứng dưới cây sơn trà mặt hào hứng nhìn trái sơn trà cây, Nghi Ninh qua, kéo kéo đai lưng La Nghi Tú : “Ngũ tỷ, chúng ta về thôi.”

      La Nghi Tú khuôn mặt đỏ bừng, nàng có hứng thú chơi: “Nghi Ninh muội gấp cái gì. Muội xem đầu còn nhiều trái như vậy, tỷ hái toàn bộ xuống hết.”

      Nghi Ninh biểu lộ vẻ mặt “chỉ tiếc sắt rèn được thành thép”: “Ngũ tỷ, chúng ta vừa bị chủ nhân của cây này bắt được đấy.”

      La Nghi Tú vẻ mặt mờ mịt: “A? Cái gì bị bắt ? "

      Nghi Ninh cảm thấy mình dẫn tiểu nữ nhi như vậy chơi, càng chơi càng ngốc. chừng hình ảnh mình trong mắt La Thận Viễn xuống dôc phanh.

      Lúc này, cửa trong sân bật mở, gã sai vặt vừa theo La Thận Viễn ra. đến trước mặt hai nàng cung kính : " Ngũ tiểu thư, Thất tiểu thư. Tam thiếu gia mời hai vị vào viện uống chén trà. "

      La Nghi Tú nghĩ nghĩ, rồi từ ghế con nhảy xuống: “Ta vừa vặn khát nước, thôi, Nghi Ninh. tìm tam ca muội xin chén nước uống.”

      Dứt lời, lôi kéo nghi Ninh chạy vào trong viện. Viện được quét dọn sạch , tuy rằng hẹp, nhưng đá xếp hai bên đường là đá xanh vạn năm, vài cây hải đường cũng vừa ra hoa. Nghi Ninh liếc mắt cái thấy tam ca nàng ngồi ở chính đường, trước mặt là hai chén trà, còn đọc sách.

      “Hai muội chắc khát nước rồi, uống .” La Thận Viễn chỉ chén trà.

      La Nghi Tú nâng chén trà lên, bỗng nhiên nghĩ đến Nghi Ninh cùng tam ca luôn bất hòa. cẩn thận nhìn Nghi Ninh cái.

      Nghi Ninh nâng chén trà lên uống hơi cạn sạch, biểu cảm tận lực bình tĩnh: "Tạ Tam ca mời trà."

      " cần." hai chữ này, rồi lại cúi đầu sách, quả thực là tiếc chữ như vàng.

      Nghi Ninh nhìn đến khi cúi đầu, lông mi rất dài, thẳng tắp. Sườn mặt tuấn tú đẹp mắt, khí chất có nội liễm lạnh nhạt

      Nghi Ninh nhìn phòng ở của . So với chỗ nàng cằn cỗi tí. gia trưng bày bó hoa cúc, lại thêm vài bồn hoa, trong phòng chỉ có hai bà tử cùng hai sai vặt hầu hạ . Trái lại, hầu hạ Nghi Ninh, đại a đầu có bốn người, tổng hết có đến hai mươi người. quá nghèo khó, nhưng dường như cũng quan tâm.

      Nghi Ninh nhìn thấy tường treo bộ thư pháp, lạc khoản là Hoài Chi, đề năm Bính Tý.

      Nghi Ninh còn nhớ Hoài Chi là tên tự của La Thận Viễn. Chữ bức thư pháp kia càng nhìn càng quen mắt, Nghi Ninh đột nhiên nhớ đến bảng chữ mẫu La Thân Viễn cho mình, nét bút y chang.

      ra bảng chữ mẫu cho nàng là tự tay viết sao.

      Nghi Ninh trầm tư, đột nhiên nghe hỏi: “Bệnh ra sao rồi?”

      Nghi Ninh ngẩng đầu, phát tam ca tiếc chữ như vàng lại nhìn về phía mình, nàng thụ sủng nhược kinh.

      “ Dạ... tốt hơn rồi.” Nghi Ninh hàm hồ . Sau đó, nàng phát hình như La Thận Viễn nở cười, nhưng rất nhanh thu liễm. Nhưng Nghi Ninh cảm thấy cười rộ lên rất đẹp mắt, giống như ánh sáng chiếu lên vùng tăm tối, thuần hậu ôn hòa.

      “Muội thích quả sơn trà?” lại thản nhiên hỏi.

      Thích hay nàng thể , nếu ngươi làm trâm cài hai mươi mấy năm, cái gì ngươi cũng đều thích ăn. Nghi Ninh nghĩ lại : “Cái gì ăn ngon, muội đều thích.”

      La Thận Viễn hỏi gì nữa, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

      La Nghi Tú uống liên tiếp vài chén trà, lại ngồi yên. Kéo nàng về: “Nghi Ninh, chúng ta mau trở về. lát quá giờ, tỷ lại bị mắng.”

      Nghi Ninh thu hồi suy nghĩ, nhìn La Thận Viễn cười : “Tam ca, tụi muội trở về đây.”

      Hai tiểu nương lại cầm tay nhau ra khỏi viện. La Thận Viễn nhìn hai nàng xa, mới phân phó gã sai vặt: “Sơn trà này, ngươi hái nhiều chút, mang đến chỗ tổ mẫu.”

      Gã sai vặt gật đầu, lại giọng : “Tam thiếu gia, ngài tặng lão thái thái cũng nhận.”

      La Thận Viễn khóe miệng nhếch lên, thấp giọng : “Tiểu nha đầu thích, ngươi cứ mang là được.”

      Hôm sau, lúc Nghi Ninh học cờ vây cùng lão thái thái, Từ ma ma vào : “ .... Tam thiếu gia tặng rất nhiều sơn trà, lại nhắn rằng thất tiểu thư muốn ăn, cứ với , cần tự mình hái.”

      La lão thái thái liếc cháu mình cái: “Sơn trà hôm qua là mang về từ chỗ tam ca con ah?”

      Nghi Ninh vẫn lạnh nhạt, chỉ bàn cờ : “Tổ mẫu, con ăn con này của người rồi.”

      La Thận Viễn tới mâm sơn trà, La lão thái thái cuối cùng từ chối. Nghi Ninh ăn hai ngày mới hết, ăn xong miệng lúc nào cũng chua, cảm thấy ngày sau nghĩ tới sơn trà nữa.

      Từ sau lần sơn trà đó, Nghi Ninh phát thái độ tổ mẫu với La Thận Viễn có thay đổi.

      Ngày hôm đó, giữa trưa, nàng học về từ Thính Phong các, lại thấy La Thận Viễn ngồi đợi tổ mẫu.

      Nghi Ninh liền phát hoảng. Hai người này quan hệ khi nào trở nên tốt như vậy.

      La lão thái thái vẫy tay kêu nàng qua, với nàng: “Ta gọi tam ca con đến phụ đạo chữ viết cho con. Chữ viết rất đẹp.”

      La Thận Viễn uống trà, gật đầu với nàng: “Thất muội”

      La lão thái thái cho nha hoàn chuẩn bị giấc ngủ trưa, chỉ Nghi Ninh : “Con phải nghiêm dạy nó, hôm nay phải viết hết ‘Xích Bích phú’. Viết phải đẹp mới cho ngủ trưa.”

      Nghi Ninh chỉ có thể dọn dẹp sách vở, u sầu vào thư phòng. La Thận Viễn cũng theo vào, nhưng nhìn đến Nghi Ninh, chỉ ở bên cạnh đọc sách.

      Nghi Ninh bày giấy, mài mực, cắn đầu bút suy nghĩ. Cầm bút lông viết xuống nét thứ nhất. thư phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Nghi Ninh chép xong, nhàng thở ra, mang đến cho La Thận Viễn xem: “Tam ca, muội viết đẹp lắm nè.”

      La Thận Viễn vừa nhìn thấy chữ của nàng, nhíu nhíu mày: “Nghi Ninh, tuy rằng tuổi muội còn , nhưng chữ này cũng quá ...”

      lần đầu tiên kêu tên Nghi Ninh, nhưng nàng lại chú ý. Nàng lôi kéo tay áo La Thận Viễn, chân thành : “Tam ca, nếu vậy, huynh chép giúp muội . Huynh dùng tay phải chép cho xấu, tổ mẫu phát ra đâu.”

      La Thận Viễn liếc nàng cái, tỏ vẻ đồng ý.

      Nghi Ninh ủ rũ, quay về bàn chép lại. đứng lên, về phía trước, kéo nàng đến trước thư án: “Muội lại đây, cầm bút lên.”

      Nghi Ninh dáng người nho , chỉ vừa cao hơn thắt lưng của . Ngẩng đầu thấy thân ảnh La Thận Viễn cao lớn bao phủ lấy nàng. nắm lấy bàn tay bé của nàng, hướng dẫn nàng viết, thản nhiên : “Vận dụng ngòi bút như vậy, cầm bút phải thẳng, kéo nét bút cũng phải thẳng, hiểu ?”

      Nghi Ninh nhìn sườn mặt bình tĩnh của , tuy rằng vẫn còn là thiếu niên, nhưng mi tâm có lẽ thường xuyên nhíu mày, nên để lại dấu vết. Nàng khỏi có chút xuất thần, người chỉ dẫn mình viết chữ là Thừa tướng tương lai đó.

      “Tâm trí muội để đâu vậy.” Thấy tiểu nha đầu nhìn chằm chằm mình, ánh mắt mơ màng biết nghĩ cái gì, La Thận Viễn nhíu mày hỏi nàng.

      Nghi Ninh dạ tiếng, rồi thành thành nằm sấp lên bàn viết chữ.

      Tiểu nha đầu quả nhiên nghiêm cẩn, nỗ lực viết từng nét từng nét, mặc dù vẫn xấu đến kỳ lạ, nhưng nàng rất nghiêm cẩn. ra tiếp xúc da thịt với , nàng cũng quá ngạc nhiên. Lúc này, dựa vào lòng , nàng lại cảm thấy có gì ổn, dường như có chút cảm giác quen thuộc.

      ra, lúc nàng mới sinh ra, mẫu thân nàng hay cho ôm nàng, bé mới sinh, trong lòng cắn cắn nắm tay , nước miếng đều dính lên áo . Sau này nàng lớn lên, tính tình tốt, nhưng luôn nhớ đến đứa bé sơ sinh mềm yếu kia. Khi chụp được nàng, kéo đâm vào tay , đau nhức thấu xương, đều trách nàng. Chỉ yên lặng ôm cánh tay phải đỏ máu, đem nàng đưa vào vòng tay người khác để họ mang nàng .

      Sau này, ngày càng thất vọng về tính tình của nàng, dần dần biến thành lạnh lùng.

      Nghi Ninh viết xong lần, ngẩng đầu ao ước nhìn : “Tam ca, muội viết lại rồi, đẹp lắm”

      La Thận Viễn hé môi : “Viết lại , được viết nhanh, viết từng nét thôi.”

      Nàng có chút chán nản, nằm sấp xuống viết tiếp. La Thận Viễn ở phía nhìn đôi mày nàng nhíu lại, nốt ruồi son ngay đuôi lông mày, càng nhìn càng đáng .
      Last edited: 16/4/16

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 12
      Edit: Hitsuji

      Sáng ngày hôm sau, Nghi Ninh bị đánh thức rất sớm, được Tuyết Chi ôm vào trong ngực, còn dùng bàn tay bé che miệng ngáp. Rồi nhìn thấy La Thận Viễn đứng chờ ở ngoài cửa, lúc này trời còn chưa sáng .

      La lão thái thái chỉ vào La Thận Viễn và với nàng: "Từ nay là Tam ca con đưa con học."

      Hôm nay mặc bộ áo vạt dài màu tối, nhanh chân bước vào thỉnh an La lão thái thái. Mới vươn tay với nàng: "Thất muội, thôi."

      Nghi Ninh ngẩn người nhìn tay .

      La lão thái thái im lặng nhìn cháu cái mới : "Con còn mau !"

      Nghi Ninh được La Thận Viễn nắm tay, còn có chút mơ màng. Nghĩ bụng tổ mẫu nàng quả nhiên thuộc phái hành động. Tóc nàng được cột thành hai cái bánh bao , đeo vòng cổ san hô. Lại có khuôn mặt nhắn tròn tròn hồng hồng, thêm nốt ruồi son như đậu đỏ điểm thêm chiếc bánh bao. Nhìn kiểu nào cũng giống bánh bao đậu đỏ.

      Nghi Ninh quá tập trung suy nghĩ, dưới chân lại là đường gạch đá. Nàng bị khối đá tảng hơi to chút, thiếu chút nữa ngã nhào vào lưng La Thận Viễn.

      Tay La Thận Viễn giữ người nàng lại, thản nhiên : "Muội nhìn đường à?"

      Nghi Ninh mới lấy lại tinh thần, ối tiếng ngoan ngoãn nhìn xuống đất.

      La Thận Viễn cao hơn nàng rất nhiều, bước chân cũng lớn hơn. Nghi Ninh theo mà y như chạy mới theo nổi . La Thận Viễn tựa hồ nhận ra, bước chân hơi chậm lại ít, để nàng có thể bắt kịp.

      Lúc này Nghi Ninh bớt thở gấp, nghĩ rằng cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện với .

      "Tam ca, huynh ăn điểm tâm chưa?"

      "Rồi."

      "Ăn cái gì?"

      "...... Điểm tâm."

      "Ôi, ta còn chưa có ăn đâu......"

      La Thận Viễn dừng lại nhìn nàng, Nghi Ninh mới giọng tiếp: "Tam ca, huynh đến trường sớm hơn ta nửa canh giờ, cho nên thức dậy sớm. Nhưng ta giờ phút này hẳn là lúc ăn điểm tâm." Trong bụng nàng có đồ ăn, cả người cũng có tinh thần á.

      La Thận Viễn nhìn khuôn mặt bánh bao của nàng, nhíu mày: "Vậy sao hồi nãy ?"

      "Tổ mẫu giục ta học, khó mà ......"

      Tuyết Chi theo sau Nghi Ninh xách theo cái hộp cơm bước lên bước, cười : "Nô tì có mang theo điểm tâm cho tiểu thư, là bánh hấp mật đường. Tìm chỗ ngồi ăn cũng được."

      La Thận Viễn đành đưa nàng đến trong đình hóng mát của Thính Phong các, Nghi Ninh vừa ăn điểm tâm, Tùng Chi vừa rót cho nàng chén trà nóng. Nghi Ninh lấy miếng đưa cho La Thận Viễn: "Tam ca, huynh ăn ? Mùi vị tệ."

      La Thận Viễn nhìn về phía nàng, dừng chút rồi : "Ta ăn đồ ngọt."

      Nghi Ninh thấy ăn, mình lại cắn thêm mấy miếng. miếng bánh đường ngọt, lại thêm hai chén trà nóng, cảm giác máu vòng quanh thân.

      Nghi Ninh ở chỗ này ăn điểm tâm. Ngoài cửa lại loáng thoáng truyền đến tiếng nam tử chuyện.

      "...... Nhị công tử có thể đến La gia lần, là vẻ vang cho La phủ này."

      Lại nghe thêm tiếng thiếu niên khác: "Đại gia khách khí, vốn ta định đến Bảo Định lần, ngưỡng mộ La gia tộc học lâu."

      Nghi Ninh cẩn thận nghe, trong đó tựa hồ là giọng của La Hoài Viễn. Nhưng còn giọng thiếu niên xa lạ lại nghe ra là ai. Nàng nhìn thoáng qua La Thận Viễn, thấy La Thận Viễn cũng nhìn về phía ngoài rừng trúc.

      Đình được che thấp thoáng ở bên trong trúc xanh. Người ở trong lại có thể nhìn xuyên đến bên ngoài. Nghi Ninh nhìn thấy có đám người cùng vào, hai người trong đó chính là La Hoài Viễn và La Sơn Viễn, bên cạnh còn có La gia đại gia theo. Còn có thiếu niên vô cùng tuấn tú, đằng sau là rất nhiều tôi tớ và hộ vệ chậm rãi theo, khí thế cực kỳ.

      mặc trường bào cổ tròn màu lam nhạt, dáng người thon dài, bên hông đeo miếng ngọc bội thuần trắng. Mặt như ngọc đúc, phong tư xuất chúng. Khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng mang theo ý cười.

      Nghi Ninh nhìn ngọc bội đeo thắt lưng thấy quen quen, cũng ngẩn người.

      Nàng đè giọng, hỏi La Thận Viễn: "Vị công tử theo đại ca...... Tóm lại là ai vậy?"

      La Thận Viễn liếc nhìn thiếu niên kia cái: "Trình gia Nhị công tử."

      Nghi Ninh im lặng lát, đột nhiên nàng nhớ tới vài ngày trước đó La Nghi Tú từng với nàng, Trần thị muốn La Nghi Ngọc kết thân với Trình gia Nhị công tử. Còn vị Trình gia Nhị công tử này "Thiếu niên đạt cử nhân, có ông ngoại làm quốc công*, e là chướng mắt La Nghi Ngọc."

      * quốc công: chức tước thế tập cao nhất của triều Minh


      Nhưng nàng ngờ, người này chính là Trình lang.

      Lúc Trình lang còn , luôn bị huynh trưởng khi dễ, khi đến Lục gia tìm nàng mắt nước mắt lưng tròng. Nghi Ninh liền ôm vào trong ngực dỗ, cho ăn bánh mật. Khi đó Trình lang cái rất dựa dẫm vào nàng, nếu thấy nàng chạy khắp nơi tìm nàng.

      giờ Nghi Ninh quả ngờ, đứa đó sau này lại còn có thể thành cháu ngoại của quốc công.

      Hơn nữa Trình lang chỉ là thiếu niên cử nhân, còn tài hoa hơn người, sau này nhập các trở thành các lão, là lưỡi dao sắc bén nhất dưới quyền của Lục Gia Học.

      Nghi Ninh liếc nhìn La Thận Viễn cái, nghĩ bụng túc địch chân chính tương lai của xuất .

      và La Thận Viễn ở triều đình đối chọi gay gắt, đả kích ngấm ngầm hay công khai, hai người đều là cao thủ. Chẳng qua về sau Trình lang đánh lại La Thận Viễn mà thôi, có thể so tâm trí với La Thận Viễn chỉ có Lục Gia Học.

      Nghi Ninh suy xét, La Thận Viễn lại nhàng nắm giữ bả vai của Nghi Ninh, kéo nàng theo nghiêng người sang bên cạnh, giấu người vào rừng trúc xanh tươi.

      Nghi Ninh ngẩng đầu muốn hỏi, La Thận Viễn lại làm dấu đừng lên tiếng.

      Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn, hóa ra đoàn người đó tới bên ngoài đình. La Hoài Viễn mời Trình lang đến chỗ La lão thái thái ngồi lát, đoàn người cười cười xa. Nhìn bọn họ xa rồi La Thận Viễn mới nghiêng đầu hỏi: "Muội có biết vì sao phải trốn ?"

      Nghi Ninh nhìn khuôn mặt tuấn lãng của cách mình rất gần, hơi thở gần như có thể ngửi được. Nàng nhất thời mất tự nhiên, chưa kịp phản ứng lại: "Vì sao?"

      La Thận Viễn nhìn nàng ngơ ngác, mới nhếch khóe miệng: "Nghe lén người ta chuyện cũng sao, nếu như bị người ta phát ấy. Muội có chắc bị đòn."

      Nghi Ninh rất ít nhìn thấy cười, kỳ cười lên rất đẹp mắt. Mặt mày u sầu hóa thành tranh thủy mặc sơn thủy, vô cùng ôn nhuận trong sáng. Nhưng khi nàng lấy lại tinh thần còn có chút cho là đúng, làm như nghe lén vậy.

      La Thận Viễn sửa sang lại vạt áo, thản nhiên : "Nghi Ninh, ta phải học." dừng chút, "Buổi chiều tới đón muội về."

      Tổ mẫu giao cho vừa là tình cảm vừa là nhiệm vụ.

      Nghi Ninh nghĩ nghĩ, nhìn thấy phải , liên vội vàng kéo tay .

      La Thận Viễn liền quay đầu nhìn nàng, tựa hồ hỏi nàng còn có chuyện gì.

      Nghi Ninh cũng là lần đầu tiên đụng đến vết sẹo kia tay , thô ráp, gồ ghề. Đây là thương tích do Tiểu Nghi Ninh gây ra...... Nghi Ninh : "Tam ca, kỳ huynh cần nghe tổ mẫu . Nếu huynh có việc thể tới, có thể cần đến đón muội."

      La Thận Viễn nhìn nàng, chậm rì rì : "...... Ta ta bận đến thể tới."

      Ấy...... Nghi Ninh chỉ có thể buông ra, cười cười: "Muội đây quấy rầy Tam ca học."

      Nay cũng là buổi đầu Nghi Ninh đến lớp sau khi khỏi bệnh, với đòi hỏi của nàng tuy Cố nữ tiên sinh còn nghiêm khắc, nhưng ít nhất lại đối chọi gay gắt.

      Sau buổi học, quả nhiên Nghi Ninh nhìn thấy La Thận Viễn ở bên ngoài chờ nàng. chắp tay sau lưng đứng dưới tàng cây, cao lớn mà thon gầy, biểu cảm trầm mặc. Nhìn thấy nàng bước ra hơi hơi nghiêng người, như trước vươn tay ra. Lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ hỏi nàng sao còn qua.

      Nghi Ninh lại được dắt trở về. Vừa đến ngoài phòng La lão thái thái, chợt nghe thấy bên trong cười ồn ào. Nghi Ninh vào mới nhìn thấy Trần thị, Lâm Hải Như và hai vị ca ca đều có mặt. Mà Trình lang ngồi ở bên cạnh La Hoài Viễn, nghe thấy tiếng động mới nghiêng đầu nhìn về phía nàng. có ngũ quan cực kỳ tuấn tú, môi hồng răng trắng, nhưng mày rậm mắt sáng, kỳ là nhìn qua diện mạo rất tuấn. Cặp mắt sâu thẳm kinh tâm động phách kia, tựa hồ nhìn ai cũng đều rất thâm tình.

      Trình lang lập tức cười hỏi: " biết vị này là......"

      Nghi Ninh nghĩ tuy là tuổi nàng lớn, nhưng cũng lý do hỏi tiểu thư nhà người ta là ai cũng hay. phải tục ngữ bảy tuổi ngồi cùng bàn sao, nay nàng sắp tám tuổi. La lão thái thái lại cười : "Ta còn chưa cho giới thiệu ngươi, đây là Tam công tử phủ chúng ta, cũng là em trai lớn của Tuệ nhi, La Thận Viễn."

      Ánh mắt Trình lang nhìn La Thận Viễn mang theo tìm tòi, đứng lên ôm tay : "Hóa ra là em trai vợ của thế Tử Định Bắc hầu."

      Lúc này Nghi Ninh mới hiểu được, người ta hỏi là hỏi La Thận Viễn, phải nàng.

      Nàng nghĩ thầm giờ khắc này cũng đủ để viết lại sử sách, dù sao mai mốt Lục phái có đẫm máu cũng phải Lục Gia Học trực tiếp ra tay, mà là Trình lang. Nhưng nàng ngẩng đầu nhìn, phát biểu cảm đại ca và nhị ca mình lại đều rất lạ.

      Tự nhiên là lạ rồi, La lão thái thái đây vừa giới thiệu lại giới thiệu La Thận Viễn. Nhưng ràng cho người khác biết, địa vị La Thận Viễn giống với trước kia, tại cũng là con cháu La gia hợp chuẩn. Lão nhân gia bà bắt đầu coi trọng. Việc này đại biểu về sau nam đinh đích tôn thể hoàn toàn giữ lấy con đường làm quan riêng.

      Trước kia La Hoài Viễn và La Sơn Viễn cũng quá để ý tam đệ luôn trầm mặc ít lời. Nhưng khi được La lão thái thái giới thiệu cho Trình lang người mà "Cháu ngoại quốc công, cử nhân thiếu niên " đáp lễ đúng mực, nhất quán trầm ổn: "Trình nhị công tử, ngưỡng mộ lâu."

      So với La Thận Viễn giờ còn vô danh, Trình lang quả rất nổi danh ở Bảo Định phủ.

      La lão thái thái cũng có chút cảm khái. người La Thận Viễn quả có loại trầm ổn và bình tĩnh vượt xa lứa tuổi, việc này có thể liên quan chuyện tuổi chịu khổ tôi luyện mà thành, gần như là bình thản quen chịu nhục.

      Trình lang cười cười, gì nữa. Nhưng ánh mắt nhìn La Thận Viễn lại thoáng tạm dừng, sau đó lại nhìn về bàn tay La Thận Viễn nắm...... Nghi Ninh.

      Nghi Ninh cảm thấy có chút quái lạ, trước kia là đứa bé biết chuyện, đuổi theo mình khắp nơi nơi. tại nàng là cái bánh bao nho , người ta lại là thiếu niên tuấn tú cao ráo.

      "Vậy vị tiểu muội muội này biết là ai?"

      La lão thái thái cười : "Nàng là ta nuôi, bình thường quen nghịch ngợm phá phách. Gọi Nghi Ninh, là muội muội ruột của Tuệ nhi."

      "Nghi Ninh?" Trình lang đột nhiên hỏi lại tiếng.

      La lão thái thái : "Mấy nữ hài nhi nhà chúng ta đều bắt đầu từ chữ 'Nghi'. Nàng luôn hoạt bát như vậy, ta hi vọng nàng yên tĩnh chút, cho nên gọi nàng là'Nghi Ninh' . Thế có cái gì ổn?"

      Nghi Ninh nhìn Trình lang, thấy Trình lang im lặng cười, tựa hồ buông tiếng thở dài: " ra có gì. Chỉ là vị cố nhân của ta cũng mang tên này, nhất thời có chút cảm khái thôi."

      "Cố nhân của Nhị công tử, biết vị ấy là ai?" Ngoại tổ mẫu hỏi.

      Trình lang cẩn thận quan sát Nghi Ninh, lắc lắc đầu : "Tên giống nhau, chẳng qua diện mạo hoàn toàn tương tự, vị cố nhân đó...... Nàng ốm hơn chút."

      Nghi Ninh nhớ ngày xưa vì giữ dáng, thịt cũng dám ăn nhiều, nhìn qua đương nhiên là ốm yếu.

      Trình lang vẫy tay để Nghi Ninh đến chỗ . Nghi Ninh đến trước mặt , cảm thấy kỳ lớn lên thay đổi ít, nhưng nếu lại béo thêm vài phần, lại non nớt thêm vài phần, gần như vẫn là bé tiểu Trình lang đó. Trình lang từ tay tháo chuỗi phật châu xuống, đưa cho Nghi Ninh."Ta với tiểu muội muội Nghi Ninh có duyên, cái này cho muội, đây là chuỗi hạt tử đàn ta cầu trong chùa, được lão tăng khai quang, có thể giữ bình an khoẻ mạnh."

      Nghi Ninh nhận lấy tiếng cám ơn, lại về tới bên cạnh La lão thái thái. Dù sao Nghi Ninh còn tuổi, những người khác cũng thế nào để ý, huống hồ phật châu tính là món quý trọng. Nghi Ninh cầm phật châu mang theo nhiệt độ cơ thể, trong lòng lại nghĩ quả nhiên Trình lang trưởng thành. Nàng gần như nhận ra đây là đứa bé nàng cưng chiều nuôi dưỡng hay khóc lóc quậy phá nàng.

      Ngay sau đó, nhân vật chân chính đại biểu La gia, đại bá và cha Nghi Ninh trở lại. Đương nhiên là nam nhân đàm luận chuyện khoa khảo, đám người Nghi Ninh liền sang phòng phía tây. Lúc nàng vừa sang phòng thứ phía tây thứ gian liền phát hoảng, bởi vì La Nghi Liên, La Nghi Ngọc và La Nghi Tú đều tụ tập phía sau bình phong nhìn lén Trình lang, nhìn thấy nàng tiến vào đều đồng loạt ra dấu tay đừng lên tiếng. La Nghi Tú còn vẫy tay, để nàng cùng qua nghe lén.

      Nghi Ninh có chút đau đầu, nhưng thấy vài vị nữ cũng được xem là trưởng bối ngồi bên cạnh cũng lên tiếng, liền cũng theo nhập bọn, muốn nghe xem mấy người Trình lang đến cùng đàm luận chuyện gì.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh35 others thích bài này.

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 13
      Edit: Hitsuji

      Lần này Trình lang đến Bảo Định, đương nhiên phải ngưỡng trọng 'La gia tộc học' lâu. La gia tộc học tuy rằng tốt, nhưng làm sao có thể so sánh với Trình gia . Trình lang tới là muốn dò hỏi Bảo Định vị tiên sinh. Vị tiên sinh này mới về hưu từ Hàn Lâm viện, nổi tiếng khắp từ triều đình đến dân chúng.

      Nghi Ninh nghe xong lập tức hết cả hứng thú, vài bé nghe hiểu, đánh ngáp quay trở lại.

      La lão thái thái uống chén canh sâm. Bởi vì trình độ học thức Trần Lan và Lâm Hải Như giống nhau, cũng chẳng có gì với nhau, câu cũng chẳng buồn mở miệng. Chẳng qua tất cả mọi người đều quan tâm mấy bé nhìn lén, đây là cùng hiểu ý ngầm. Dù sao cơ hội các nàng tiếp xúc nam quyến quá ít, có thể nhìn cứ nhìn .

      Nghi Ninh nhìn La Nghi Ngọc trước sau đều cao ngạo đỏ mặt, ra vẻ bé nhào về bên người mẫu thân.

      Trần Lan dùng ánh mắt hỏi La lão thái thái.

      La lão thái thái lại lắc đầu : "Đứa Trình lang này, nhìn hoà hợp êm thấm, kì thực tâm cơ nội liễm. Danh môn dòng dõi quý tộc, thích hợp với Nghi Ngọc."

      Trần Lan gì, Nghi Ngọc liền sốt ruột biện giải: "Tổ mẫu làm sao biết ——"

      La lão thái thái như cười như : "Ta đây Tổ mẫu con sống bao nhiêu năm, có thể ràng sao? Được rồi, các con đều về nghỉ ngơi hết . Nhìn xem Nghi Ninh cũng ngáp." Nghi Ninh ở bên cạnh La lão thái thái ngáp mệt rã rời, nghe vậy phát cả nhà đều nhìn nàng.

      Nàng thả tay xuống, nghĩ bụng nàng nhất, đương nhiên buồn ngủ cũng nhiều mà.

      Mấy người lục tục lui xuống, La lão thái thái chọt chọt cái mũi của Nghi Ninh: "Nghi Ninh, con cảm thấy Trình lang như thế nào?"

      Nghi Ninh chớp chớp mắt, chỉ có thể chậm rãi : "Tổ mẫu, ta mười lăm, ta mới bảy tuổi. Ta có thể cảm thấy như thế nào?" Chẳng lẽ La lão thái thái định xem Trình lang cho nàng? Cái đó hay là thôi .

      La lão thái thái nở nụ cười, ngày cả Từ ma ma cũng bật cười.

      La lão thái thái còn : "Tuy rằng tổ mẫu thương con, nhưng con so với Tứ tỷ con, bằng người ta có tri thức hiểu lễ nghĩa. Càng xứng với Trình lang, chỉ sợ người ta đồng ý. Tổ mẫu chỉ muốn hỏi con, hôm nay tặng chuỗi phật châu cho ngươi, con cảm thấy với Tứ tỷ con như thế nào."

      Nghi Ninh im lặng lát, sau đó lắc lắc đầu. Trình lang đối với thê tử sau này được tốt lắm, người như quả như La lão thái thái . mặt cười tủm tỉm hoà hợp êm thấm, kì thực trong bụng tính kế rất nhiều. Có thể gả gả tốt hơn.

      La lão thái thái trầm tư lát: "Cứ cho là chúng ta có lòng, cũng sợ người ta chẳng thèm. Thôi thôi, vẫn theo lời ta lúc trước, cho Nghi Ngọc với công tử tướng phủ tìm hiểu nhau tốt hơn." Rồi chuyện này nữa, để hạ nhân hầu hạ Nghi Ninh nghỉ ngơi.

      Nghi Ninh ngủ rồi, lại có giấc mơ.

      Trong mơ, tiểu Trình lang bộ dạng trắng trẻo mập mạp, cánh tay mập đong đưa lúc lắc chạy theo sau nàng, cười hì hì : "Mợ bế, mợ bế."

      Nghi Ninh ẳm lấy , trong tay mập mạp của cẩn thận bọc cái gì đó, với Nghi Ninh: "Đây là con ở hậu hoa viên bắt được, tặng cho mợ." Bàn tay bé từ từ mở ra, con chuồn chuồn đậu ở lòng bàn tay .

      Nghi Ninh nhìn con chuồn chuồn màu xanh nhạt, nó giật giật cánh, thừa dịp tiểu Trình lang mở tay ra đột nhiên cất cánh bay . Tiểu Trình lang muốn bắt lại bắt được, khuôn mặt nhắn đầy tiếc hận quay đầu : "Mợ, nó bay mất rồi."

      Nghi Ninh nhéo nhéo chóp mũi của : "Bay rồi thôi."

      Tiểu Trình lang tuổi non nớt nhìn con chuồn chuồn kia bay , tựa vào vai Nghi Ninh nhìn lâu.

      Nghi Ninh thức dậy, phát ngoài cửa sổ trời mưa to rơi xuống giọt giọt tí tách.

      Tuyết Chi tới khép tấm cửa sổ lại, sau đó cười đến ôm Nghi Ninh đứng dậy: "Hôm nay mưa to, lão phu nhân , cần học."

      Nghi Ninh rời giường rồi uống bát cháo. Sau đó ở trong phòng, ôm lấy đệm chăn nhìn mưa ngoài mái hiên, toàn bộ sân đều bị mưa bao phủ, cây đại thụ lay động ở trong gió, nàng tựa như cũng có thể ngửi được mùi vị ẩm ướt của cỏ cây. Tùng Chi cầm ô từ hành lang gấp khúc lại, toàn bộ vạt váy đều ướt đẫm, ở dưới mái hiên vắt nước. Trở về mang cho Nghi Ninh bao nóng hạt dẻ rang đường nóng hổi.

      "Tam thiếu gia cho ngài." Tùng Chi .

      Nghi Ninh nghĩ bộ nhìn nàng thích ăn vặt như vậy à. Sao La Thận Viễn hay đưa đồ ăn cho nàng thế, lúc bánh quy xốp, lúc hạt thông ngào đường...... Nhưng vừa mở giấy bao ra, liền bóc từng hột từng hột ăn. Nàng hỏi Tùng Chi: "Tam ca ra phủ à? phải trời mưa to sao."

      Tùng Chi đáp: "Nghe sáng sớm ngày mai bọn họ cùng bái phỏng vị lão sư kia, hôm nay ra ngoài cùng mua chút quà tặng."

      "Ngày mai phải ?" Đột nhiên Nghi Ninh còn có điểm nỡ, "Vậy phải đợi bao lâu mới trở về?"

      Tùng Chi cười cười: "Chuyện này làm sao có thể có biết chắc chứ? Nhanh dăm ba ngày, chậm mười ngày nửa tháng thôi."

      Nghi Ninh lăn qua lộn lại ở giường la hán lát, nhìn mưa bên ngoài có vẻ sắp tạnh, bảo Tuyết Chi lấy ô đến, quyết định tiễn La Thận Viễn.

      Trời mưa xong rất nhanh trong xanh trở lại, mặt trời cũng bắt đầu tỏa nhiệt. Nghi Ninh đến bên ngoài chỗ ở La Thận Viễn, phát trong viện đặt mấy thùng đồ sắp xếp xong. Tên sai vặt của La Thận Viễn còn hỗ trợ chuyển đồ.

      La Thận Viễn nhìn thấy nàng đến, biểu cảm hề có gì bất ngờ, lật sách hỏi nàng: "Hạt dẻ rang đường ăn ngon ?"

      Nghi Ninh ngồi cái thùng đồ của , với : "Tam ca, ta nghe các huynh muốn bái phỏng vị lão sư kia. Mùa thu năm nay chính là thi hương, huynh định thi hay sao?" Nếu nàng nhớ lầm, La Thận Viễn hẳn là chính là năm nay đậu.

      La Thận Viễn còn cầm mấy quyển sách trong tay, sắp xếp sách xong mới , "Ta vẫn chưa suy tính xong."

      Nghi Ninh nhìn bóng lưng Tam ca nàng, nghĩ rằng thể bỏ qua lần thi hương này. Liền có chút sốt ruột : "Huynh thể nha ——"

      La Thận Viễn cho rằng nàng muốn ra đạo lý lớn gì, tiểu nha đầu lại hơi nhíu mày, lời đầy chính nghĩa: "Nếu thi khoa cử, làm sao mà thăng quan phát tài chứ."

      La Thận Viễn yên lặng xem nàng, lắc đầu : "Lời này của muội cũng đừng cho những người khác nghe. La gia thư hương truyền đời, tổ huấn có dạy, đọc sách là vì hiểu biết ngay thẳng. Nếu để phụ thân nghe thấy xử phạt muội."

      Nghi Ninh nghĩ rằng đương nhiên nàng biết chứ, nàng cách khác cho La Thận Viễn nghe chút. đời quan viên lấy thanh khiết liêm minh làm nhiệm vụ của mình đương nhiên cũng có. Chỉ là đại bộ phận vẫn hướng về phía thăng quan phát tài mà. Mà vị trước mắt này rất hiếm thấy, là vì quyền thế đấy. Đọc sách chẳng qua là thủ đoạn, cuối cùng phải đạt thành mới là mục đích. Nghi Ninh nghĩ nghĩ : "Kỳ dù sao Tam ca vẫn thi đậu, khi nào thi cũng vậy thôi, cho nên sớm vẫn tốt hơn."

      Nghi Ninh xong liền lật sách La Thận Viễn xem, cổ đeo khóa trường mệnh trĩu xuống, đầu vang leng keng .

      La Thận Viễn cúi đầu sửa sang lại đồ, nghe thấy tiếng leng keng dễ nghe , giọng hỏi: "Sao muội biết ta có thể thi đậu? Muội có biết thiên hạ biết bao người đọc sách, nhưng có bao nhiêu có thể đậu?"

      Nghi Ninh cười cười : " muội biết thế đó."

      lát sau La lão thái thái phái người đến tìm Nghi Ninh về, buổi trưa cùng ăn cơm ở phòng khách.

      Trời ngày càng nóng, Nghi Ninh còn ra mồ hôi. Trở về tắm rửa, thay đổi áo ngắn, chiếc áo lót lụa hoa màu lục nhạt, Tuyết Chi rửa mặt chải đầu cho nàng, mới mang đến phòng khách.

      Trình gia và Lục gia là quan hệ thân thích, La gia và Phó gia Định Bắc hầu lại ràng buộc hôn nhân. Tóm lại lằng ngoằng vòng vèo qua lại, La gia và Trình gia coi như là mang theo cái tên quan hệ họ hàng. Lúc Nghi Ninh được đưa đến phòng khách, hai vị đại ca La gia ở ngoài phòng khách thương nghị việc. Mà vài vị tỷ tỷ nhà mình cũng có kiêng dè, ngồi cùng Trình lang trong phòng khách trò chuyện với nhau.

      Trình lang quen thói ôn nhu phong lưu, trước giờ khi nào chừa mặt mũi nữ hài nhi. Vài tỷ tỷ với có vẻ ăn ý.

      Nghi Ninh đến gần, vừa khéo nghe thấy La Nghi Ngọc : "...... Nghe Trình lang ca ca ngày hôm qua tặng chuỗi phật châu cho Thất muội, còn mời cao tăng khai quang. biết ta có cơ hội được huynh tặng phần quà gặp mặt hay ?"

      Trình lang cười : "Nghi Ngọc muội muội muốn cái gì, trực tiếp với ta là được. Phàm có thể lấy ra, nhất định đưa cho muội muội."

      Nghi Ninh nghe đến đó, đột nhiên kéo tay Tuyết Chi lại, để nàng đứng xa xa cần qua.

      Tuyết Chi có chút nghi ngờ nhìn Thất tiểu thư nho của các nàng. Nghi Ninh lắc lắc đầu, giọng : "Khéo bị vạ lây*, thể qua đó."


      *Truyện là 伤及池鱼 thương cập trì ngư, hay城门失火, 殃及池鱼 hay thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư, hiểu nghĩa đen là cửa thành bốc cháy, họa xuống đầu cá. Trong truyện phải họa mà thương, chịu thương tổn cách vô duyên cớ.


      Cháy Thành Vạ Lây - link

      Chẳng biết tự bao giờ, chẳng biết ở nơi đâu, nhưng trong dân gian vẫn truyền tụng kiện dường như đích thực, ấy là thành lũy nào đó, bỗng nhiên bị hỏa hoạn, nhà cửa, thành quách bốc cháy rừng rực . May mắn thay, xung quanh thành là những ao chứa đầy nước . Thế là người đến chữa cháy múc nước từ ao đổ vào đám lửa . Khi những ngọn lửa quái ác được dập tắt các ao nước cũng vừa khô cạn, cá tôm đều phải nằm phơi mình . Người đến chữa cháy, rồi người đường đổ xuống ao bắt cá . Các chú cá vì cháy thành mà bị vạ lây là thế đó .

      Nhiều người xác nhận kiện này xảy ra đất Trung Quốc . Bằng cớ là ngạn ngữ Trung Quốc có câu "thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư" nghĩa là "cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá " . Vậy thành ngữ "cháy thành vạ lây" là kết quả của chuyển dịch và rút gọn từ câu ngạn ngữ này .

      Dẫu gốc tích thế nào, trong tiếng Việt, thành ngữ "cháy thành vạ lây" cũng được sử dụng để tới những tai họa do bên ngoài đưa đến cách oan uổng .



      Laica, bornthisway011091, nhoxbina37 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      thấy mùi JQ phát triển, hết hồn, có thể an tâm kiếm sủng, ngọt rùi

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 14

      Editor: Bé Muỗi

      La Nghi Ngọc xem ra rất thích Trình lang, bằng chuyện hôm nay Trần Lan biết. La Nghi Ngọc thích ăn trái cây. Huống hồ hai người chuyện có liên quan đến mình, xa xa xem tốt rồi.

      Lúc này Nghi Liên nhu hòa hàm súc mở miệng : "Ta thấy Trình lang ca ca luôn đeo khối Ngọc bội bạch ngọc bên hông, thủ công tinh tế, biết là loại ngọc gì? Trước kia ta cũng chưa từng thấy qua."

      Trình lang nghe La Nghi Liên nhắc tới ngọc bội, tươi cười phai nhạt ít: "Thứ này kỳ cũng quý trọng, xứng tặng người."

      Nghi Liên lại nhàng mà : "Trình lang ca ca lời này sai rồi, tặng người quan trọng nhất là tâm ý. Mặc kệ giá trị chân chính như thế nào, nhưng ở trong lòng người nhận có giá trị cao, đó là vật báu vô giá. Vật ấy Trình lang ca ca nếu tặng người, mặc kệ nó giá trị mấy phần, người khác cũng coi trân bảo mà gìn giữ."

      Trình lang nghe xong lời của La Nghi Liên nụ cười thay đổi, ánh mắt nhìn nàng có hàn ý bức người: "Đừng gì đó hoàn hảo, ngọc bội này ta mang bên người rất nhiều năm, coi như là có linh tính, sao dễ dàng tặng ."

      La Nghi Liên nghĩ tới mở miệng cự tuyệt, bình thường vào tình huống này, xuất phát từ lễ tiết, thế nào cũng được đáp ứng. Huống chi Trình lang đối với người ngoài luôn luôn ôn hòa. Nàng mới biết chọc thoải mái, vội vàng : "Là muội đoạt món thích của người."

      Trình lang cúi đầu uống ngụm trà, đột nhiên nhìn bên hàng tùng Mặc Trúc có thân ảnh nho đứng. Là thất tiểu thư Nghi Ninh, ánh mắt của nàng rất bình thản mà yên tĩnh, căn bản giống ánh mắt đứa trẻ. Gió thổi qua hàng tùng Mặc Trúc, quần áo người nàng dưới ánh mặt trời nhàng lay động, có loại cảm xúc nhu hòa bất đắc dĩ nên lời.

      Lúc Nghi Ninh nhìn đến Trình lang, nhịn được nhớ tới Lục gia, nhớ tới hai mươi mấy năm mệt nhọc của nàng, trưởng tẩu. Nhớ tới đứng ở trước giường trưởng tẩu, hốc mắt đỏ lên cắn răng lớn tiếng : " Là ngươi hại chết mợ, ngươi yên tâm, cả đời ta đều bỏ qua cho ngươi, cũng cho ngươi sống tốt."

      Nhàm chán ở bên nghe các nàng chuyện, La Nghi Tú rốt cục đứng lên, kéo Nghi Ninh lại cùng nhau ngồi xuống."Nghi Ninh, ta buồn muốn chết, muội mau tới chơi cờ cùng ta ." Nàng thầm dùng ánh mắt ý bảo Nghi Ninh, La Nghi Ngọc cùng La Nghi Liên nhất định có quỷ.

      Nghi Ninh lại nhìn khối ngọc bội Trình lang đeo bên hông kia, đột nhiên : "Trình lang ca ca, khối ngọc này thợ khéo giá rẻ, thực tại xứng với thân phận của huynh. Sao đổi khối tốt hơn."

      Trình lang tươi cười hơi hơi phát lạnh, thích người khác về khối ngọc bội này nửa phần. Nhưng Nghi Ninh chỉ là cái tiểu hài tử, làm sao có thể cùng tiểu hài tử so đo. Vì thế chỉ : "Nghi Ninh muội muội cong , còn hiểu chuyện." La Hoài Viễn bên ngoài kêu Trình lang, Trình lang liền đứng lên ra phòng khách. Toàn thân hoa phục càng biểu xuất thân cao ngất, khí độ tao nhã xuất trần.

      La Nghi Tú lôi kéo Nghi Ninh chơi cờ, chơi lát nhìn đám người Trình lang ra, liền hỏi Nghi Ninh: "Muội làm sao biết khối ngọc bội của Trình lang thợ khéo giá rẻ?"

      Nghi Ninh nâng mặt, nhàng mà : "Ngũ tỷ tỷ, tỷ lại năm lần. Tỷ muốn thắng, với muội tiếng, muội trực tiếp cho tỷ thắng quên -- cần chuyện khác để phân tán chú ý của muội được ."

      La Nghi Tú phải phẫn nộ đem quân cờ lại nhặt trở về chỗ cũ."Được rồi được rồi, ta lại còn được sao......"

      Nghi Ninh mỉm cười, nàng đương nhiên biết khối ngọc kia thợ khéo giá rẻ. Lúc trước nàng mua cho tiểu Trình lang, chỉ tốn năm lượng bạc a.

      nghĩ tới lại luôn luôn mang theo người.

      Nghi Ninh cùng Nghi Tú chơi lát, bị tiểu nha đầu của Lâm Hải Như kêu về. Lâm Hải Như làm hạt dẻ cao cho nàng ăn. Nghi Ninh thường đến chỗ Lâm Hải Như, trong phòng thực khí phái, trải lớp lớp thảm nhung, bình phong bằng ngọc thạch, lá vàng kết thành bách điểu triều phượng, dùng để ngăn cách thứ gian cùng nội thất, ánh vàng lóng lánh. Hạt dẻ cao nóng bày chén sứ men xanh được mang lên bàn, Lâm Hải Như rót cho Nghi Ninh ly trà rồi hỏi: "Vừa rồi, ta nghe tiểu nha đầu , Tứ tỷ và Lục tỷ của con chuyện cùng Trình nhị công tử?"

      Nghi Ninh cắn hạt dẻ cao gật gật đầu. Lâm Hải Như liền đè thấp thanh hỏi: "Lục tỷ cái gì?"

      Nghi Ninh đem lời các nàng thuật lại cho Lâm Hải Như lần, Lâm Hải Như nghe được nhíu mày, "Tứ tỷ con chuyện, nàng ở bên cạnh bép xép cái gì. phải cũng coi trọng Trình nhị công tử chứ?"

      Lâm Hải Như vốn định quả nhiên là đứa do tiểu tiện nhân sinh hạ, tính tình cũng hay dụ dỗ nam nhân. Lại nghĩ đến Nghi Ninh ở bên cạnh khó mà , chỉ có thể cười rồi quạt Nghi Ninh, hỏi nàng: "Mi Mi nhi, hạt dẻ cao ăn được ?"

      Nghi Ninh gật gật đầu, sau đó vỗ vỗ bột phấn bánh ngọt tay. Lâm Hải Như tìm thấy trọng điểm, La Nghi Liên là người khôn khéo cỡ nào, ả vọng tưởng Trình lang sao? Lại tại tuổi còn , làm sao có thể suy nghĩ việc này. Nguyên nhân chắc là muốn lấy lòng La Nghi Ngọc mà thôi. Nhưng chỉ cần La Nghi Liên làm nàng ngột ngạt, Nghi Ninh nghĩ quản ả.

      Nghi Ninh liền cùng Lâm Hải Như: "Người quản Lục tỷ tỷ làm cái gì, chỉ cần quan tâm phụ thân có thường đến đây hay thôi. Người là chính thất, phụ thân mặc kệ ngài." Phẩm đức của La Nghi Liên là chuyện dành cho Kiều di nương phải lo lắng, Nghi Ninh cũng tin, Kiều di nương có thể dưỡng ra nữ nhân đoan chính.

      Lâm Hải Như nghe được cười tủm tỉm, nhìn Nghi Ninh càng cảm thấy nàng đáng , chuyện giống như tiểu đại nhân."Con là quỷ tinh linh nhiều chuyện, vừa vặn phụ thân con hôm nay ở nhà, chúng ta tìm ông ấy." xong tay đưa qua ôm nàng, Nghi Ninh cần Lâm Hải Như ôm, xuống khỏi giường tự .

      Tiểu Nghi Ninh tám tuổi, sao có thể để người ta ôm .

      Đến chỗ La Thành Chương, ông ta ở trong thư phòng chuyện với La Thận Viễn. Lâm Hải Như nắm tay Nghi Ninh đến gần, nghe được La Thành Chương : "...... Con là thứ trưởng tử, Hiên Ca nhi tuổi quá . Chi thứ hai ngày sau muốn dựa vào con ứng phó môn đình, đọc sách thể buông lỏng. Lần trước thi Hương con bởi vì tay bị thương tham gia, lần này phải theo học hỏi, tuy rằng đậu cao, nhưng cũng phải cố gắng."

      tới đây La Thành Chương thanh thấp lại: "Tay phải hôm nay có khả năng viết chữ chưa?"

      " linh hoạt lắm, nhưng có tay trái là đủ." La Thận Viễn thanh vững vàng hòa hoãn.

      La Thành Chương nhàng thở ra, dặn La Thận Viễn : "Tay bị thương mặc dù quan trọng, nhưng chỉ cần con cần cù luyện tập, cũng ngại. Tuy rằng Trình nhị công tử cùng Tống học sĩ có quen biết, nhưng các con phải học ở trường, nhất định phải cung kính......" Lời thông suốt nghiêm khắc, mới cho La Thận Viễn lui ra.

      La Thành Chương uống ngụm trà, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Hải Như cư nhiên mang theo Nghi Ninh lại, Lâm Hải Như cười đem hạt dẻ cao đặt bàn, chuyện với La Thành Chương. Nghi Ninh lại ngửa đầu nhìn La Thận Viễn.

      có bộ dáng vững vàng, sườn mặt tuấn lãng, ánh mặt trời xuyên qua tấm bình phong lên tầng tầng lớp lớp hào quang. Lông mày đậm, nếu hơi nhếch lên, cho người ta cảm giác nghiêm cẩn nghiêm khắc.

      Biết tay bị thương phải do chính mình, nhưng Nghi Ninh cũng biết từ đâu nổi lên cảm giác áy náy. loại cảm giác chua xót. La Thận Viễn ràng...... ràng nên là người hoàn mỹ, nhưng vì cứu nàng, tay phải bị thương, vĩnh viễn thể phục hồi.

      La Thận Viễn nhìn thấy Nghi Ninh đứng ở cửa, nàng tự nhiên cao hơn chút, thân hình nho , hốc mắt ửng đỏ, bộ dáng muốn khóc.

      La Thận Viễn qua ngồi xổm xuống nhìn nàng, nhíu nhíu mày hỏi: "Nghi Ninh, muội làm sao vậy?"

      Lâm Hải Như cũng quay đầu nhìn qua, có chút kinh ngạc: "Vừa rồi còn vui vẻ mà."

      Nghi Ninh khịt khịt mũi, nghĩ rằng mình tốt xấu gì cũng là người lớn, thế nào có thể bị cảm xúc Tiểu Nghi Ninh ảnh hưởng. Nàng dùng tay áo lau nước mắt : "Muội tiếc nuối cho tam ca, có việc gì."

      La Thận Viễn nhìn tay áo nàng bị nước mắt dính ướt, lắc lắc đầu ."Muội là nương, thể như vậy." lấy ra từ tay áo khăn tay của mình đem khuôn mặt nhắn ướt sũng của nàng lau sạch .

      Nghi Ninh có chút bất ngờ, Lâm Hải Như liền cười : "Vừa vặn, ta kịp đưa Nghi Ninh trở về. Trời sắp tối rồi, con đưa nó về chỗ lão thái thái , nếu lát lão thái thái lại phái người ra ngoài tìm nó."

      La Thận Viễn liền nắm tay Nghi Ninh cùng hành lễ với La Thành Chương lui ra, Nghi Ninh theo người này , nàng gắt gao nắm tay phải , đột nhiên thấp giọng hỏi câu: "Tam ca, huynh có trách muội ?"

      Tay tựa hồ cứng ngắc chút, nhưng lại gì. Nghi Ninh cúi đầu, nhàng mà : "Thực xin lỗi......" Nàng chờ lâu cũng có nghe La Thận Viễn đáp lời.

      Mắt thấy phía trước chính là chỗ ở của La lão thái thái, La Thận Viễn buông tay nàng ra: "Muội mau trở về thôi, lát tổ mẫu lại nóng lòng."

      Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn mặt , La Thận Viễn mới dừng chút : "Ta dặn người làm tặng cho muội mấy bảng chữ mẫu, muội đều phải luyện cho xong, trở về ta kiểm tra. luyện xong ta xử phạt muội." xong xoay người bước .

      Nghi Ninh biết ý tứ La Thận Viễn, nàng cười cười, nhìn bóng lưng rời lớn tiếng được, sau đó theo Tuyết Chi vào trong phòng.

      Chỉ cần trách nàng là tốt rồi.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh42 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :