1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký dưỡng thành Thừa tướng - Văn Đàn (chương 51)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609

    2. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Tối nay bảo đảm có chương mới gửi nàng nhé @Hitsuji
      Trâu, Nam Phươnglinhdiep17 thích bài này.

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 9
      Edit: Bé Muỗi
      Beta: Hitsuji

      La lão thái thái nghe đến đó, còn có gì mà nữa đây.

      Lão nhân gia bà hồi còn trẻ cũng chèn ép vài di nương ác độc, lạnh lùng cười: "Con vội vã đến nơi này như thế, là do người khác gì đó với con à?"

      La Thành Chương lại : "Mẫu thân đừng quan tâm con nghe được từ chỗ nào, hãy cho con biết nghiệp chướng kia ở đâu. Con thế nào cũng phải mắng nó trận!"

      La lão thái thái lạnh lùng : "Mày muốn mắng nó, vào đây ."

      Bà xoay người vào phòng trong, La Thành Chương lập tức theo sau lưng bà. Nhưng đến khi nhìn thấy Nghi Ninh nằm ở giường la hán, giật mình ngẩn cả người.

      Người nằm giường kia, đứa con của bệnh nặng. Thân hình nho cuộn tròn, sắc mặt đỏ ửng, mê man những lời vô nghĩa. Lâm Hải Như ngồi ở bên giường, dùng khăn ướt lau mặt cho nàng, bản thân nàng ta cũng khóc thương tâm.

      "Nghi Ninh nó ..." La Thành Chương quay đầu nhìn La lão thái thái.

      La lão thái thái nhíu mày cười lạnh: " phải mày muốn phạt nó sao? Giờ mày phạt , kéo nó đứng lên, đánh nó trận cho tiêu cơn giận của mày. Hay là mắng nó thử xem, xem thử nó có thể nhận sai với mày hay ."

      "Con..." La Thành Chương nhất thời cuống cuồng, "Con nghe , nó cố tình làm trái quy củ lên lớp của Cố nữ tiên sinh, còn biết hối cải, mới định tới mắng nó vài câu. ngờ là nó bị bệnh ... Nhưng bị bệnh, cũng thể tôn sư trọng đạo mà!"

      La lão thái thái tiếp : "Mi nhi tôn sư trọng đạo còn chưa đủ? Tối hôm qua nó có chút thoải mái, ta khuyên nó cần học, nó bảo mình học sợ lão sư trách, nhất định phải . Chẳng qua Tuyết Chi ở bên cạnh rót chén trà cho Nghi Ninh, Cố nữ tiên sinh lại nhất quyết tha muốn Tuyết Chi ra ngoài. Nghi Ninh cũng gì thêm, kêu Tuyết Chi ra ngoài. Cố nữ tiên sinh lại còn muốn phạt nó chép sách. Thân thể Mi nhi vốn chưa khỏi hẳn, giữa trưa té xỉu ở Thính Phong Các, lúc được ôm trở về cả người nóng như bị bỏng."

      " vậy, còn bảo là tôn sư trọng đạo? Mày ta nghe, cái gì mới gọi là tôn sư trọng đạo?"

      Giọng La lão thái thái càng ngày càng lạnh, La Thành Chương nghe mà cả người chấn động, ra lời.

      Đây giống như nghe từ chỗ La Nghi Liên, theo cách của Nghi Liên Nghi Ninh cố tình gây trước, lại nghe lão sư trừng phạt, là tiểu thư kiêu căng. Nhưng tại nhìn Nghi Ninh nằm ở giường, bệnh tật vô cùng ốm yếu, ngữ khí La lão thái thái với lại tràn đầy oán hận, làm sao còn có thể .

      Nghĩ đến mình vừa rồi còn nổi giận đùng đùng mắng Nghi Ninh là 'nghiệp chướng', giọng La Thành Chương nho : "Là do con hơi xúc động chút, Nghi Ninh bình thường luôn gây nhiều chuyện rắc rối, nên con khó tránh nghĩ là lỗi của nó... nghĩ tới nó là bị bệnh ."

      Nghe chuyện, Lâm Hải Như lại quay đầu nhìn cái, ánh mắt cũng có oán trách: "Lão gia, thiếp có thân phận chỉ trích ngài. Nhưng tại nếu Mi nhi tỉnh lại, nhất định cũng muốn nhìn thấy ngài, ngài vẫn nên ra ngoài trước ."

      La Thành Chương có chút xấu hổ, lại nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch của con , nghĩ đến giọng điệu bản thân mình vừa rồi chuyện nặng như vậy. lại im lặng, gì nữa.

      La lão thái thái gọi đến chính đường, rồi : "Chuyện Nghi Ninh, là Kiều di nương cho con nghe?"

      La Thành Chương lắc lắc đầu: "Mẫu thân, phải Kiều di nương. Nàng và Nghi Liên ở trong phòng chuyện riêng, là con đột ngột xông vào nghe thấy... Các nàng cũng phải lắm miệng. Kiều di nương còn luôn luôn xin con hãy tha thứ cho Mi nhi."

      La lão thái thái hừ tiếng, trong đầu nghĩ bình thường con trai ở triều đình cũng khôn khéo, sao dính vào nữ nhân kia liền ngốc đến như vậy. Lạnh lùng hỏi: "Kiều di nương là loại người nào, có ý cho con nghe sao con có thể tự nhiên vào? Lúc hai mẹ con ả chuyện riêng. Chẳng lẽ cửa thủ vệ hay nha đầu nào trông hay sao?"

      La Thành Chương nghe mẫu thân nể mặt chỉ trích sắc bén như vậy, cảm thấy như gió lạnh thổi qua, cũng hơi tỉnh táo chút.

      Nếu hai mẹ con chuyện muốn để nghe thấy, ngoài cửa hẳn phải có nha đầu trông chừng, nhưng cố tình nha đầu cũng có. Còn phải chờ tùy tiện xông vào.

      Nhưng nhớ tới mối thâm tình của Kiều di nương đối với mình, mấy năm nay tranh giành, cũng ít đối đầu với Lâm Hải Như, lại cảm thấy nên nghi ngờ nàng.

      La lão thái thái thấy con trai mình sắc mặt ổn, liền giọng : "Năm đó... Minh Lan đối với con thế nào. Con đưa Kiều di nương về, muốn nạp ả làm thiếp, Minh Lan ngăn cản con sao? ràng Cố gia cũng nuông chiều Đại tiểu thư, tính tình lại kính cẩn ôn hòa, cho tới bây giờ chưa từng cùng ai so đo. Nay nàng mất, con liền dung túng hai ả kia khi dễ đứa đáng thương của nàng sao?"

      La lão thái thái xong, bản thân mình cũng phải tự điều hòa hơi thở, ngữ khí nghẹn ngào: "Bình thương con cưng chiều ả ra sao, ta muốn quan tâm. Nhưng lần này con giáo huấn cái loại đàn bà hồ ngôn loạn ngữ đó, con cũng đừng nhận ta là mẫu thân nữa!"

      La Thành Chương nghe La lão thái thái nhắc tới mẹ đẻ Nghi Ninh - Minh Lan, bất giác nhớ lại nữ tử ôn hòa nhu uyển, lúc hấp hối khuôn mặt trắng bệch, chỉ còn da bọc xương nắm chặt tay La lão thái thái, nhờ bà chăm sóc đứa bé còn quấn tã. Sợ rằng sau khi mình chết, đứa bé liền độc ai chăm sóc.

      La Thành Chương đỡ lão thái thái ngồi xuống, hòa hoãn : "Là con tốt, mẫu thân cần tức giận, lo lắng mệt người. Con về liền trừng phạt các nàng. bảo các nàng tới nhận lỗi với Nghi Ninh."

      làm quan trong triều, đạo hiếu là quan trọng nhất. Nếu vì loại chuyệ này bị ngôn quan dâng tấu chương, chức quan này cũng đừng hòng làm nữa.

      La lão thái thái thế này mới chịu nguôi giận, lại lạnh lùng : "Nếu còn có lần sau, ta cũng tha cho ả."

      Nghi Ninh ngủ rất sâu, chỉ cảm thấy có thân thể ấm áp ôm nàng, sau đó liền rời khỏi. Chờ khi nàng tỉnh lại, cảm thấy cả người thoái mái hơn ít, mở mắt ra nhìn thấy Lâm Hải Như với hai mắt thâm quầng sưng to. Tuyết Chi đỡ nàng ngồi dậy, lót cho nàng cái gối mềm mại sau lưng.

      Nghi Ninh nhớ tới trước khi mình ngất , hình như là có nhìn thấy La Thận Viễn. Nhưng nhìn khắp mọi nơi, lại tìm thấy .

      "Tuyết Chi... Ta trở về thế nào?" Nghi Ninh hỏi.

      Tuyết Chi lau nước mắt : "Tiểu thư, là Tam thiếu gia ôm ngài trở về."

      là La Thận Viễn cứu nàng. Trong lòng Nghi Ninh có chút phức tạp, tuy rằng tâm tư La Thận Viễn ngoan độc, nhưng đối với muội muội ruột thịt là nàng quả nhiên dễ dàng tha thứ mọi chuyện. Hơn nữa luôn vào lúc nguy hiểm ra tay cứu nàng.

      Tuyết Chi đến chiếc bàn cầm lấy quyển tập."Tam thiếu gia mang đến cho ngài, nô tì cầm về từ Thính Phong Các."

      Nghi Ninh cầm lên xem, nét mực bảng chữ này còn rất mới. Tuy rằng viết bằng kiểu chữ hoa mai , nhưng nét bút mạnh mẽ hữu lực, vừa nhìn biết là nam tử viết.

      Nghi Ninh thầm suy nghĩ, để tập viết qua bên cạnh, muốn từ giường đứng lên.

      Lâm Hải Như nhanh chóng đè nàng lại: "Con đừng động. Phải dưỡng bệnh cho khỏe, phòng bếp vừa cho người sắc thuốc, con nên uống ngay cho hiệu quả."

      Nghi Ninh cười khổ : "Mẫu thân, con sao rồi. Con hết sốt rồi mà."

      Lâm Hải Như trừng mắt liếc nàng cái: "Vậy cũng được đứng lên."

      lát sau, La lão thái thái vào, giám sát Nghi Ninh uống hết bát thuốc. Nghi Ninh bất đắc dĩ than thở, ai ngờ nàng lại ngất xỉu ngay buổi học. Nàng uống thuốc xong, hai nữ nhân còn muốn giám sát nàng ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi.

      Nghi Ninh lại lắc đầu : "Nữ tiên sinh phạt con chép năm lần 《 Đệ Tử Quy 》, con còn chưa chép xong đâu. Vẫn nên chép xong rồi đưa cho tiên sinh thôi."

      La lão thái thái tức giận đến ấn thẳng đầu nàng nằm xuống: "Bình thường nhìn con bướng bỉnh kiêu căng, người khác cũng dám khi dễ con, ta còn khuyên con ôn hòa chút. tại lại ôn hòa quá rồi, người ta khi dễ đến đầu cũng phản kháng! Chép cái gì mà chép, ta xem ai dám làm gì con."

      Nghi Ninh nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của lão thái thái, liền cười cười.

      Trong lòng nàng cảm thấy đau lòng cho Tiểu Nghi Ninh nguyên bản. Tiểu Nghi Ninh sống kiêu căng ương ngạnh được như vậy, có phải bởi vì người khác luôn đối với nàng như vậy hay , nàng có nơi để thổ lộ vui buồn nên dùng phương thức của mình bộc lộ ra. Kỳ , thế giới này luôn đồng tình kẻ yếu.

      Nhưng đến cùng, nàng chỉ là đứa bé đáng thương mà thôi.

      Nàng ôm lấy La lão thái thái : "Tổ mẫu, con đâu là tiên sinh khi dễ con. Chẳng qua con nghe lời nàng ta, nên người khác con kiêu căng!"

      La lão thái thái nhớ tới vừa rồi La Thành Chương nổi giận đùng đùng vào, lại nghe cháu ôn nhu , hơn nữa còn là . Hốc mắt nhịn được đỏ lên. Tiểu nương có gì mà hiểu, nàng ràng biết hết, nhưng luôn luôn đều yên lặng chịu đựng.

      Kiều di nương ôm Hiên Ca dỗ dành ở trong phòng, La Nghi Liên ở bên cạnh mẫu thân kéo sợi tơ.

      Nhìn đệ đệ luôn khóc ngừng, La Nghi Liên giọng : "Mẫu thân, sao ngài chắc chắn phụ thân phạt Thất muội..."

      Kiều di nương dỗ đứa ngủ rồi giao lại cho nhũ mẫu, với con : "Phụ thân con sớm còn nhẫn nại với nó, hơn nữa phụ thân con ghét nhất chính là tôn sư trọng đạo. Ông ta có thể có hôm nay toàn dựa vào lão sư dẫn dắt, mới thuận buồm xuôi gió ở quan trường."

      Kiều di nương xong có chút xuất thần nhìn La Nghi Liên.

      La Nghi Liên bị Kiều di nương nhìn chột dạ, nhịn được hỏi: "Mẫu thân, sao vậy?"

      Kiều di nương mới thở dài : "Con a, con là thứ xuất, nếu làm phụ thân vui, cái gì cũng đều có. May mắn là bụng phu nhân vô dụng, bằng con phải chịu bao ức hiếp."

      La Nghi Liên nghe mẫu thân như vậy, có chút ủy khuất, nàng cam lòng : "Tuy rằng mọi thứ con đều làm tốt hơn, Nghi Ninh đó có làm được bằng đâu. Tổ mẫu thiên vị Nghi Ninh quả thực bất công cách kỳ quái. Có đôi khi con cực kỳ thích Nghi Ninh, nó nhục nhã con như vậy, phụ thân cũng chỉ giáo huấn nó vài câu là xong việc, trong lòng con hận thể vả miệng nó mấy cái..."

      Kiều di nương chậm rãi nở nụ cười: "Con phải nhịn, Nghi Ninh càng khi dễ con, con càng phải biểu đáng thương, phụ thân con liền càng thương tiếc con. Con bị nàng khi dễ mà mất hứng, nương làm cho con cao hứng. Phụ thân con càng thích Nghi Ninh, mới càng thương con."

      La Nghi Liên nghĩ lại thấy là như thế, mắt thấy người chịu khi dễ là nàng, kì thực trừ bỏ chịu chút khi dễ, điểm tốt đều về phía nàng. Hai mẹ con muốn tiếp tục kéo từng sợi tơ, lại nghe phía ngoài truyền đến tiếng của nha đầu giữ cửa. La Nghi Liên muốn ngẩng đầu nhìn xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy La Thành Chương mặt mũi nặng nề vào.

      Kiều di nương xem sắc mặt đúng, trong lòng trầm xuống. Tiến lên ôn nhu cười : "Gia đây là sao vậy... Là Thất tiểu thư ..."

      La Thành Chương hất hai tay ả ra, lạnh lùng quát: "Ngươi quỳ xuống!"

      Kiều di nương lui về phía sau bước, dám nghịch ý , vội vàng quỳ mặt đất, sắc mặt tái nhợt : "Lão gia, ngài có chuyện gì từ từ , làm gì tức giận như vậy. biết thiếp thân phạm phải lỗi gì làm ngài thoải mái..."

      "Ngươi câm miệng cho ta!" La Thành Chương lãnh , lại chỉ tay vào La Nghi Liên, "Hôm nay ai Mi nhi ngỗ nghịch lão sư, lại dỗi chịu học! Mi nhi ràng là bị bệnh, cố gắng được nên té xỉu. Ngươi chẳng phân biệt được đúng sai, ngược lại ở sau lưng quở trách Mi nhi đúng, thiếu chút nữa ta oan uổng nó! Nếu hôm nay trừng phạt ngươi, chẳng phải làm Thất muội ngươi thất vọng!"
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh41 others thích bài này.

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 10
      Edit: Hitsuji

      La Nghi Liên nghe đến đó, còn chỗ nào mà hiểu là xảy ra chuyện gì. Nàng vốn tưởng rằng La Nghi Ninh là hờn giỗi, ai biết ngờ hóa ra nó bệnh .

      Nàng lập tức cũng quỳ xuống theo, hai mắt ướt át: "Nếu Phụ thân muốn phạt phạt con . Chỉ là trước khi bị phạt, con còn mấy lời muốn . Lúc Phụ thân đến căn bản con định , ngài lại ép con . Con thấy muội muội đến tưởng muội muội trốn học, huống hồ con bé Thất muội quả có lời chống đối nữ tiên sinh. Phụ thân ngài , cuối cùng con sai ở chỗ nào..."

      Kiều di nương cũng khóc lóc: "Lão gia chúng ta lắm mồm lắm miệng. Nhưng Liên nhi đều là nàng mắt thấy tai nghe, chỗ nào đơm đặt. Thất tiểu thư học là , Liên nhi cũng sai mà. Liên nhi của thiếp luôn nhu thuận hiểu chuyện, cần gì phải Thất tiểu thư thế này thế nọ chứ."

      La Thành Chương hừ tiếng: "Ngươi xem như ta biết. Ngoài cửa có người trông, chính chờ ta tới nghe. Kiều Nguyệt Thiền, giờ ngươi cũng tiến bộ nhỉ, dám tính kế đầu ta!"

      Kiều di nương có chút sợ hãi. Trước kia La Thành Chương cũng chưa từng nổi nóng như vậy với nàng, tức Nghi Liên nhầm muội muội chừng chừng chỉ là mặt, hẳn là mới thích có người tính kế . Kiều di nương lập tức đổi giọng, sụt sùi: "Gia như vậy, là oan uổng người ta mà. Ta sao lại dám tính kế ngài. Cửa có ai, chắc là bọn nha đầu đến chỗ phu nhân lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng, phu nhân luôn cho thiếp thân hỏi mấy chuyện đó. Gia ngài cảm thấy là thiếp có ý thiết kế, vậy ngay từ đầu lúc gia hỏi , thiếp thân cần gì phải che giấu..."

      La Thành Chương nghe Kiều di nương đau khổ khóc cầu xin, tức giận trong lòng hơi tiêu bớt vài phần.

      La Nghi Liên ở bên cạnh cũng càng ngày càng khóc thành tiếng: "Con cũng chịu nổi ấm ức này, xin phụ thân trách phạt, chứng tỏ con trong sạch cũng tốt. Con cũng luôn so đo với Thất muội, cần gì phải dựa vào loại chuyện này Thất muội đúng chứ. Cho dù Phụ thân tin, con, con..."

      La Nghi Liên càng càng gấp gáp, rồi kéo hơi lên được, ngất xỉu.

      Kiều di nương vội vàng muốn nhào qua ôm nữ nhi, vừa vội lại thương tâm, trong phòng bỗng rối loạn.

      La Thành Chương chọc con tức giận đến ngất xỉu rồi, nào còn nhớ phải trừng phạt nàng. Vội vàng cho người mời đại phu còn kịp.

      Buổi tối La lão thái thái quỳ gối trước tượng Phật niệm kinh, bỗng nghe thấy có người đến bẩm báo rằng Lục tiểu thư khóc ngất rồi, tại mọi việc trong viện Kiều di nương bị rối loạn.

      La lão thái thái vận lạnh lùng cười: "Mặc nàng khóc ."

      Rồi lại cúi đầu niệm kinh Phật, cầu phúc cho Nghi Ninh.

      Ngày hôm sau Nghi Ninh tỉnh lại, Lâm Hải Như liền vui rạo rực đến thăm nàng. Kể với nàng rằng La Thành Chương trở về liền xử lý hai mẹ con kia, răn dạy trừng phạt chút, buổi tối cũng đến thư phòng ngủ, có nghỉ ngơi ở chỗ Kiều di nương.

      "Lúc Phụ thân con răn dạy Lục tỷ tỷ con, Lục tỷ con người ta yếu đuối, khóc ngất xỉu luôn rồi."

      Nghi Ninh cũng có nghe Tuyết Chi chuyện xảy ra hôm qua.

      Lâm Hải Như lại đổi giọng, buồn bã : "Sức khỏe Lục tỷ con rất tốt mà, mỗi bữa có thể ăn hai chén cơm, ăn còn nhiều hơn cả ta. Có thể khóc ngất xỉu á? Ta mới thèm tin!"

      Nghi Ninh cười cười: "Nàng ngất rồi, có phải Phụ thân liền gì nữa, đúng ?"

      "Phụ thân con gọi người dìu nàng lên, đau lòng còn kịp nữa ấy." Lâm Hải Như lột nho cho Nghi Ninh ăn, rồi lại cười : "Nghi Ninh, đừng trách ta chuyện xuôi tai, con vừa bệnh đúng lúc, ta nhìn thấy con hồ ly tinh kia phải nhịn nhục liền cao hứng. lát phụ thân con mang các nàng tới xin lỗi với con đấy."

      Nghi Ninh nhìn bộ dáng Lâm Hải Như phơi phới, khỏi thầm bật cười. Vị kế mẫu Lâm Hải Như của nàng thẳng thắn lại giấu được tâm tư như vậy, khó trách bị Kiều di nương chèn ép.

      lát sau, quả nhiên La Thành Chương mang theo Kiều di nương và Nghi Liên tới xin lỗi Nghi Ninh.

      Khuôn mặt Nghi Liên có vẻ hốc hác, sắc mặt thoạt nhìn còn kém hơn Nghi Ninh bệnh. Khóc như hoa lê dưới mưa: "Cũng do Tỷ tỷ hiểu lầm, còn cẩn thận để phụ thân nghe thấy, khiến cho ngươi bị oan ức, ngươi phải tha thứ cho tỷ tỷ nha."

      La Thành Chương ở bên cạnh nhìn lục nữ nhi mảnh mai khóc thành như vậy, nghĩ đến tối hôm qua bởi vì mình răn dạy, nàng còn khóc đến ngất , liền nhịn được : "Nghi Ninh, Lục tỷ con khỏe, hôm qua còn té xỉu... thái độ nàng nhận sai cũng thành khẩn, con vẫn nên tha thứ cho nàng ."

      Nghi Liên tốt xấu gì cũng do La Thành Chương tự tay nuôi lớn, cũng biết bản tính đứa này yếu đuối.

      Nàng luôn dịu dàng sợ sệt, lại nhiều lần nhường nhịn muội muội, hẳn là cũng có ý định hại muội muội.

      Nghi Ninh còn chưa gì, Lâm Hải Như liền lạnh lùng lên tiếng trước: "Sao Lão gia những lời này. Liên nhi có bệnh gì mà người khỏe? Nghi Ninh nó phát sốt mới là khỏe. Kết quả nên xót ai, lão gia thấy sao?"

      Tự bản thân vị kế mẫu nhưng khó được lên mặt lần.

      Nghi Ninh nghĩ rằng bản thân mình tốt xấu cũng phải Tiểu Nghi Ninh, bằng nghẹn ức nhiều lắm à. ràng mình mới là người bệnh, sao mà La Nghi Liên càng yếu hơn vậy. Dù sao cũng chỉ là giả vờ tỏ vẻ nhu nhược đáng thương mà thôi.

      Tâm tư Nghi Ninh đảo qua chút, hai mắt đỏ bừng, giọng yếu ớt: "Mẫu thân cũng nên như vậy. Tuy rằng Lục tỷ tỷ là tỷ tỷ, nhưng thân mình yếu ớt, huống chi phụ thân thường , ta làm muội muội phải nhường nhịn tỷ tỷ." xong có chút mờ mịt vô thố nhìn La Thành Chương , "Con tha thứ tỷ tỷ, phụ thân trách con nữa... Con tuân thủ quy củ nữ tiên sinh, là con tốt. Con vốn định chép xong sách. Chỉ là con rất rất khó chịu mới ngất , lần sau ..."

      Dáng vẻ bé đó vừa sợ hoảng sợ lại đáng thương. ràng phải lỗi nàng, lại sợ hãi như thế, sợ người ta bởi vậy mà trách phạt nàng.

      La Thành Chương nhìn nét mặt Nghi Ninh ngày thường kiêu căng giờ gầy yếu, khuôn mặt nhắn cỡ bàn tay đầy nước mắt, nốt ruồi son đuôi lông mày lại đáng như thế, có vài phần giống mẫu thân nàng. Giọng điệu chuyện lại vô thố lại uất ức, bất giác nghĩ đến nàng vẫn là đứa bé hiểu chuyện, thậm chí còn hơn Nghi Liên hai tuổi.

      Chính mình khắc nghiệt với nàng như vậy, còn ép nàng làm muội muội nhường nhịn tỷ tỷ, là có hơi quá đáng.

      La Thành Chương ngồi xuống bên giường nữ nhi, sờ sờ mái tóc Nghi Ninh, giọng nhu hòa hơn ít: "Mi Mi nhi đừng khóc, cha có trách con. Con bệnh, trách con."

      Kiều di nương và La Nghi Liên đứng ở phía sau với vẻ mặt cứng ngắc.

      La lão thái thái ở bên cạnh xem, lại buồn cười tự hiểu. Nghi Ninh nay càng ngày càng thông minh.

      Chẳng qua như vậy mới tốt! Đứa bé có khóc mới có sữa ăn. ầm ỹ nháo, người ta làm sao biết mi có ấm ức gì.

      Nghi Ninh lại nhớ lại năm đó tốt xấu gì mình ở giữa đám tỷ muội, biểu diễn khóc lóc cũng thuộc dạng cao thủ bậc nhất. Khóc việc hôn nhân từ chỗ tổ mẫu đến hầu phủ, vừa khóc lòi ra những tám mươi gánh đồ cưới. tại La Nghi Liên dám so khóc với nàng? muốn là so à, nàng ta coi như là mất mặt.

      Tay Nghi Ninh nắm lấy đệm chăn, níu chặt : "Mẫu thân sớm, Nghi Ninh đến cả bộ dáng mẫu thân cũng nhớ ... Nghi Ninh cũng hay nghĩ, có phải chính là vì con ta rất nghịch ngợm, cho nên mẫu thân mới cần con nữa hay , con đợi thế nào cũng đợi được nàng trở về. Về sau Nghi Ninh sửa ngoan. Nếu mẫu thân ở đây. Nhìn thấy con ngoan ngoãn nghịch ngợm, nhất định nàng cũng thích con..."

      là nghe rất thương tâm, người nghe rơi lệ.

      La Thành Chương thấy con đến đáng thương như thế, cũng khỏi nổi lên lòng thương tiếc. Nàng mới bao lớn, đứa trẻ nho . Lại có mẫu thân thân sinh chiếu cố, tóm lại đứa bé có mẫu thân đáng thương.

      Nghĩ đến đây, La Thành Chương quay đầu với La Nghi Liên: "Nghi Liên, con là tỷ tỷ. Sau này cũng đừng nên lại nghe nhầm rồi ăn bậy bạ, cho dù là vô tình nhắc tới cũng được. Muội muội con có mẫu thân, bình thường con phải chăm sóc nàng hơn mới phải."

      La Nghi Liên dù sao cũng là đứa bé tuổi lớn, biểu cảm khống chế thích hợp, chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng xác nhận.

      La Thành Chương lại trấn an con khóc lóc lúc mới mang theo đám người Kiều di nương trở về.

      Chờ con thứ hai rồi, La lão thái thái cầm khăn tay cho nàng lau nước mắt.

      "Thế này lại học được thông minh." La lão thái thái cười , "Biết lấy lùi để tiến."

      La lão thái thái biết tâm tư của nàng, lại chút cũng trách nàng. Trong lòng Nghi Ninh an ủi thôi, cả đời Lão thái thái nhìn thấu con người, đến giờ bảy mươi có hơn, duy nhất thương dung túng cũng chỉ mỗi cháu này.

      Nghi Ninh cười cười, bắt lấy cánh tay La lão thái thái : "Tổ mẫu, lần này dù ít dù nhiều nhờ có Tam ca, bằng con bệnh nằm ở nơi đó cũng có ai để ý tới."

      La lão thái thái xụ mặt : "Dù nó đến, Tuyết Chi cũng tìm con."

      Nghi Ninh chỉ tỏ vẻ đáng thương nhìn La lão thái thái, rốt cục lão thái thái cười tiếng, vẫy vẫy tay: "Thôi thôi, con muốn thế nào?"

      "Về sau chúng ta vẫn nên tốt với Tam ca hơn chút ." Nghi Ninh nghĩ nghĩ .

      La lão thái thái ôm cháu nho vào trong ngực, thở dài: "... Đều theo ý con."

      Chính như theo như lời Từ ma ma, nếu bà muốn bảo vệ Nghi Ninh, nên tốt với La Thận Viễn hơn. Sau này La Thận Viễn nhất định mặc kệ Nghi Ninh. Ngày hôm sau Cố nữ tiên sinh lại lên lớp, phát học sinh của mình từ bốn còn ba người, hơn nữa trong đêm chỉ còn người.

      Nàng cảm thấy kỳ lạ, coi như là La Nghi Ninh đến, La Nghi Liên với người khác luôn luôn giữ quy củ làm sao có thể có mặt.

      Nàng và La Nghi Tú mắt to nhìn đôi mắt . La Nghi Tú mới : "Nghi Ninh bị bệnh, La Nghi Liên bị phạt, đều tới được."

      Cố nữ tiên sinh nhíu nhíu mày, muốn gì. Cửa hông lại bị mở ra, Từ ma ma đỡ La lão thái thái vào. La lão thái thái có hai con trai đều là tiến sĩ, làm người lại hiền lành, hàng năm đều quyên hơn ngàn lượng lạc quyên cho chùa miếu ở Bảo Định, ở Bảo Định được mọi người rất sùng kính.

      Cố nữ tiên sinh dám chậm trễ, vội vàng lên trước nghênh đó La lão thái thái ngồi xuống, hỏi: "Lão phu nhân sao lại có thời gian đến đây? Có việc phân phó ta tiếng, ta đến gặp ngài là được."

      La lão thái thái mỉm cười hớp ngụm trà, chậm rì rì : "Điều này sao hợp quy củ chứ, ta là vì cháu nên thân của ta mà đến."

      Cháu ? La lão thái thái nhiều cháu như vậy, kết quả là chỉ người nào?

      đợi Cố nữ tiên sinh hỏi, La lão thái thái liền tiếp: "Cháu đó của ta hôm qua bị bệnh nặng, ta khuyên nó đừng học, nó lại càng muốn . là nữ tiên sinh thấy nó học trách mắng nó. Nghi Ninh bình thường tính tình nóng nảy, lại phá lệ nhường nhịn nữ tiên sinh, đó là ta dạy nó phải tôn sư trọng đạo. Ta với nó, nữ tiên sinh rất hiểu lẽ phải, phạt nó tóm lại là có đạo lý, con nghe là được. Cho tới bây giờ Nghi Ninh cũng oán giận ngươi."

      Nụ cười Cố nữ tiên sinh cứng đờ.

      La lão thái thái lại tiếp tục : "Ngày hôm qua nó thoải mái, bảo nha đầu bên cạnh rót chén trà nóng. Nghe nữ tiên sinh nhất quyết chịu, chấp nhận bắt nha đầu ra ngoài, Nghi Ninh cũng gì thêm, liền để nha đầu kia ra ngoài. Nhưng nữ tiên sinh còn muốn phạt nàng chép sách, cứ thế té xỉu, được ôm về chỗ ta ... Ta thấy là cực kỳ đau lòng. Bình thường dạy nó tôn sư trọng đạo, nữ tiên sinh lời luôn có đạo lý."

      "Nhưng lại khiến bà già ta đây lời nào để . Ta xấu hổ vì mình từng khuyên nó những lời này. Phải giữ quy củ, cái này gọi là có đạo lý? Ta đây muốn hỏi nữ tiên sinh chút. Nếu là ngươi ngang qua hộ gia đình, nhìn thấy bên trong có lửa lại người cứu hoả, đứa bé ở bên trong sắp bị thiêu chết. Lúc này có nên giữ quy củ hay ? Ngươi để mặc đứa bé bị thiêu chết ở bên trong, hay là phá cửa vào cứu người hả?"
      Cố nữ tiên sinh hơi ngẩn cả người, khuôn mặt lập tức đỏ lên: "Đương nhiên... Đương nhiên là cứu người, dù sao cũng là mạng người."

      La lão thái thái nghe đến đó, giọng bỗng sắc bén: "Vậy theo nữ tiên sinh, mạng Nghi Ninh phải là mạng người?"

      Cố nữ tiên sinh có chút bất an yên, La lão thái thái bình thường xem như ôn hòa, nhưng khi có chuyện chút cũng nể mặt. Ánh mắt mang theo uy nghiêm, người bị nhìn cũng phải chảy mồ hôi lạnh. Nàng bị dọa như vậy, lập tức : "Thất tiểu thư đương nhiên là mạng người."

      Ngữ khí La lão thái thái lại hòa hoãn chút: " Đứa cháu này của ta thuở tang mẫu, chúng ta già rồi sợ là bảo vệ được nó. Người khác tìm cơ hội khi dễ nó. Như lần trước, nữ tiên sinh nhìn thấy Nghi Ninh phạt tiểu nha đầu kia, cũng bởi vì tiểu nha đầu kia năng lỗ mãng với nó, Nghi Ninh khó chịu mới phạt. Nếu Nghi Ninh mạnh cứng rắn chút, người khác như nữ tiên chỉ biết nhìn bề ngoài mà khi dễ nó thôi."

      "Nhưng nếu nữ tiên sinh có suy nghĩ, là biết Nghi Ninh chưa bao giờ phạm lỗi lớn. Tuy tính tình nó tốt, nhưng lại là người lương thiện. Nữ tiên sinh tự mình cũng thử xem, Nghi Ninh có từng làm qua chuyện gì quá đáng với ngươi ? Ngươi bình thường hay trách móc Nghi Ninh nặng nề, song Nghi Ninh chưa bao giờ cáo trạng với bà già ta đây."

      Cố nữ tiên sinh bị những câu hỏi ép sát, làm sao có thể lên tiếng.

      Nàng có thành kiến với vị Thất tiểu thư này, mới khắc nghiệt với nàng như thế.

      Lại ngờ vị Thất tiểu thư này hôm qua là bị bệnh , hơn nữa từng chuyện từng chuyện, ràng đúng là nàng chẳng phân biệt được đúng sai. Lại ràng là nàng lạnh lùng vô tình.

      Cố nữ tiên sinh nín thinh lúc lâu, mới : "Lão phu nhân có đạo lý, ta xin nhận dạy bảo."

      La lão thái thái lúc này mới để nàng ngồi xuống, than tiếng."Ngươi biết được là tốt rồi, đứa này cũng phải dễ dàng gì, mong rằng ngươi sau này quan tâm nàng chút."

      Cố nữ tiên sinh nghe xong La lão thái thái , suy xét hồi lâu chậm rãi gật đầu.
      Last edited: 9/4/16
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh41 others thích bài này.

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Xin lỗi các nàng, do ta cóp và dán nhầm, nhìn nhầm, tưởng chương 10 rất dài nhưng ra chỉ thêm 1 phần mà ta tô màu phía đó thôi.

      Ta bổ sung coi như xong chương 10 rồi. Mai ta off game, rất có khả năng là có chương mới. May mà tuần này cũng đủ 4 chương rồi. Hú hồn à.
      Dion, tuyettrongdem, Nam Phương4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :