1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký dưỡng thành Thừa tướng - Văn Đàn (chương 51)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 7
      Edit: Bé Muỗi
      Beta: Hitsuji

      Trở lại chỗ lão thái thái, Nghi Ninh hắt hơi vài cái.

      La lão thái thái nhíu mày, bảo cháu ngồi bên cạnh đến gần hơn: "Con thoải mái à? Chẳng phải bệnh khá hơn rồi sao."

      Nghi Ninh chùi chùi cái mũi, cảm thấy choáng váng bèn gật đầu: "Có thể là trúng tí gió thôi ạ."

      La lão thái thái nhìn cái mũi của nàng đỏ lên, hai mắt long lanh ánh nước, dặn Từ ma ma: "Bảo phòng bếp lại mang thuốc lên đây." Nghi Ninh từ lần trước rơi xuống nước bị thương xương cốt, còn chưa có khỏe lên chút nào nay lại bị cảm.

      Tuyết Chi trải giường đệm chăn ra, đắp quanh người Nghi Ninh. Đêm nay Nghi Ninh lại chui vào trong ổ chăn, bảo La lão thái thái đút cơm chiều và chén thuốc.

      Lão thái thái sờ sờ trán của nàng, mày nhíu càng chặt: "Ngày mai chắc là đừng nên học."

      Nghi Ninh lại nghĩ đến chuyện ngày mai La Thận Viễn cho nàng mượn bảng chữ mẫu, làm sao bắt chờ được. Huống chi mới học ngày, lại muốn nghỉ nữa, chẳng biết Cố nữ tiên sinh nàng như thế nào. Dù sao cũng chỉ hơi thoải mái, ngủ giấc hẳn là có việc gì. Nàng liền cứng đầu từ chối: "Con ba ngày hai ngày nghỉ học, nữ tiên sinh mắng mất. Ngày mai con ."

      La lão thái thái còn cách nào, đành phải chăm sóc cháu từng chút cho mau khỏe. Nghi Ninh ngồi xếp bằng như con nhộng giường, nàng khó khăn vươn bàn tay ra, nhón nắm nho khô mâm bánh ngọt ăn.

      Nghi Ninh vừa ăn nho khô vừa trò chuyện với La lão thái thái: "Tổ mẫu, Tổ mẫu Mẫu thân con có tri thức hiểu lễ nghĩa, kể chút cho con nghe ."

      La lão thái thái quan tâm cháu ăn điểm tâm thế nào. Nhớ lại, cười : "Mẫu thân của con là người vô cùng tốt. Nàng mười tuổi là lúc ngoại tổ mẫu con Lưu thị qua đời, rồi do mợ con đưa nàng về nuôi. Chị dâu em chồng nhà người ta luôn có mâu thuẫn, mẫu thân con với mợ lại chung sống rất hòa thuận. Lúc mẫu thân con xuất giá, mợ con khóc hết mấy ngày, kéo tay của ta nhắc nhở ta, bảo với ta rằng em chồng này tâm địa thiện lương, muốn ta nhất định phải quan tâm nàng..."

      La lão thái thái trầm giọng: "Mẫu thân và phụ thân con hòa thuận đồng lòng, quan hệ với mọi người trong nhà cũng tốt lắm. Khi đó phụ thân con còn chưa chưa đỗ tiến sĩ. Sau này... Phụ thân con làm quan ở Dương Châu, năm đó trở về, dẫn theo Kiều di nương."

      Bàn tay bé của Nghi Ninh bóc khô ăn chợt ngừng lại, hỏi: "Chính là Kiều di nương tại?"

      La lão thái thái gật gật đầu: "Chính là ả. Ả là phụ thân con mang về từ Dương Châu, là con nhà quan, nhưng có xuất thân đứng đắn. Chúng ta cũng phải nhà người bình thường, ta cùng với mẫu thân con có thế nào cũng đồng ý cho ả vào cửa đâu. Vẫn là Kiều di nương quỳ gối trước cửa mẫu thân con khóc lóc, khóc vỏn vẹn hai ngày mẫu thân con mới chuẩn cho ả ta vào cửa. Kiều di nương vào cửa nửa năm sau có thai, sinh ra Lục tỷ con Nghi Liên, lớn hơn con hai tuổi -- trưởng tỷ con cực kỳ thích nó." La lão thái thái đột nhiên ngừng lại chút.

      Nghi Ninh biết bà dừng lại làm gì, vẫn nhìn bà như trước.

      La lão thái thái lại vuốt đầu nàng : "Mẫu thân con đồng tình Kiều di nương, lại thấy đứa bé gầy yếu đáng thương, ngờ ả là kẻ ngoan độc giả heo ăn hổ, mê hoặc phụ thân con thần hồn điên đảo, khi đó phụ thân con còn có hai phòng thiếp thất, thế nhưng còn được sủng ái như ả."

      " về ả Kiều di nương nữa." La lão thái thái chọc chọc cái mũi của Nghi Ninh, nhìn nàng nâng khuôn mặt trẻ con nhắn lên, ngũ quan rất giống mẫu thân.

      Giọng La lão thái thái càng trầm hơn.

      "Sau này, mẫu thân con sinh con xong, sức khỏe dần dần tốt, nửa năm sau mất... Khi đó nàng còn cầm lấy tay ta, khóc với ta. Ta trách gì đây đều là người nhà cả, đứa bé còn nằm trong tả ai có thể chăm sóc nó. Mẫu thân con tình sâu nghĩa nặng, luyến tiếc con. Ta liền hứa với nàng, chỉ cần ta còn sống ngày, để cho bất luận kẻ nào khi dễ con."

      Nghi Ninh lẳng lặng nghe, đột nhiên cảm thấy cái mũi xót xót.

      ra lúc mẫu thân mất, hẳn là cũng rất luyến tiếc nàng. Mẫu thân mất, chỉ còn lại đứa bé còn quấn trong tả độc ở lại đời, có ai chăm sóc, gập ghềnh tự mình lớn lên, ngờ khi còn sống lại nhấp nhô như thế.

      La lão thái thái cười : "Tổ mẫu chuyện với con, phải muốn con khó chịu."

      Nghi Ninh nhào vào trong lòng La lão thái thái cười : " giờ con có tổ mẫu thương con, còn có trưởng tỷ. Mẫu thân dưới cửu tuyền nhìn thấy cũng vui mừng."

      Đây là lời lòng của nàng, ở cùng La lão thái thái mấy ngày nay, nàng thực sữ xem La lão thái thái là tổ mẫu ruột.

      Nàng nhất định phải sống tốt, ai cũng thể dễ dàng hãm hại nàng.

      Nghi Ninh ôm cánh tay La lão thái thái, nhắm hai mắt lại.

      Kiều di nương lại đứng ở cửa trông mòn con mắt.

      Chỉ chốc lát, nha đầu chạy chậm lại với ả: "Di nương, lão gia đến rồi."

      Kiều di nương lộ ra vẻ tươi cười nơi khóe miệng, nhanh chóng kêu nha đầu đỡ ả trở về. Lúc La Thành Chương đến, nhìn thấy bàn đầy món ăn, Nghi Liên đưa chén cho đệ đệ gắp thức ăn, Hiên Ca ba tuổi được Kiều di nương ôm vào trong ngực đút từng muổng cơm.

      Nhìn thấy La Thành Chương đến, Kiều di nương lập tức tiến lên giúp cởi áo choàng xuống. La Thành Chương thấy ả xanh xao mỏng manh, liền hỏi: "Sao ăn mặc mỏng manh như thế?"

      Kiều di nương dịu dàng thở dài: "Lão gia tới, thiếp thân làm sao ăn ngon được. Thiếp thân cảm thấy thân phận mình thấp, vốn chỉ là bé mồ côi, cũng dám quên ân tình của lão gia."

      sai, Kiều di nương nịnh hót lấy lòng như vậy là vì La Thành Chương hai đêm trước nghỉ ở chỗ Lâm Như Hải.

      La Thành Chương nhìn đôi mắt ả ôn nhu như nước, lại càng bị thâm tình của ả đả động. khỏi nắm tay Kiều di nương, nhàng : "Nguyệt Thiền, người khác ta đều vì quyền thế, nhưng ta biết nàng tình đối đãi ta, nàng cần phải , ta đương nhiên bạc đãi nàng..."

      Mặt mày Kiều di nương hớn hở, hầu hạ La Thành Chương ngồi xuống, La Thành Chương nhìn nữ nhi ngoan ngoãn ăn cơm, Hiên Ca ngồi trong lòng nàng kêu tỷ tỷ. Liền làm ra vẻ từ phụ, hỏi han La Nghi Liên: "Hôm nay tỷ muội các con cùng nhau học, có học tốt hay ?"

      La Nghi Liên vừa đút ấu đệ ăn cơm, vừa uyển chuyển : "Đều rất tốt, hôm nay Thất muội muội cũng tới. Cố nữ tiên sinh dạy học cẩn thận, làm người cũng có nguyên tắc, nữ nhi rất thích. Chỉ là hôm nay Thất muội muội và Ngũ muội muội chuyện riêng, khiến cho nữ tiên sinh có chút hài lòng, đương nhiên cũng có chuyện gì lớn. Thất muội muội còn tâm tính đứa bé, ngồi được lâu cũng là đương nhiên..."

      Nhắc tới La Nghi Ninh, La Thành Chương liền nhăn mày lại. Tiểu nữ nhi này rất ngạo mạn.

      La Nghi Liên có chút bất an : "Phụ thân cũng đừng nên trách mắng Thất muội muội, dù sao muội ấy cũng còn tuổi."

      "Tuổi cũng bảy tuổi, phải hiểu chuyện rồi" La Thành Chương cảm thấy thể nuông chiều, "Lúc con bảy tuổi còn biết chuyện hơn nó, quả thực nó biết điều." La Thành Chương đặt chiếc đũa xuống, cảm thấy có chút ăn nổi.

      Ngày hôm sau thức dậy, Nghi Ninh càng cảm thấy đầu nặng chân , vỗ vỗ cái trán, biết là bị sốt.

      Tuyết Chi lo lắng cho nàng, đến Thính Phong Các, kêu tiểu nha đầu nấu trà nóng cho Nghi Ninh uống. Nghi Ninh bưng cái cốc uống nhiều nước ấm. Tuyết Chi thấy nàng khó chịu, yên lòng, cúi người dịu dàng : "Tiểu thư, hay là ta ở lại bên trong chăm sóc người nha."

      Trong giờ học, nha đầu bà tử đều thể ở lại bên trong.

      Nghi Ninh cũng lo lắng xương cốt bé này được ổn, nếu khoẻ gì có Tuyết Chi chăm nom cũng tốt, gật đầu đồng ý, kêu đám người Tùng Chi lui ra ngoài.

      Cố nữ tiên sinh lên lớp nhìn chằm chằm Tuyết Chi.

      Tuyết Chi là ai chứ, lúc còn hầu hạ ở bên cạnh La Nghi Tuệ, sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, hơn nữa còn do La Nghi Tuệ tự mình đề xuất, cố ý để lại cho muội muội. Đối với ánh mắt của Cố nữ tiên sinh nhìn như thấy, biểu cảm lại gió thoảng mây trôi.

      Rốt cục Cố nữ tiên sinh vẫn nhịn nổi nữa, buông sách : "Thất tiểu thư, sao ngài cho nha đầu lui ra ngoài? học cũng phải đến hưởng lạc, là để thánh nhân dạy bảo, hiểu lẽ phải. Ngài đừng diễn cảnh đại gia học, ở trong phòng này mà bưng trà, bóp chân, người khác còn học thế nào?"

      Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn Cố nữ tiên sinh.

      Bình tĩnh mà xem xét, nàng rất bội phục tiên sinh. Dù sao cũng có ai dám chọc tiểu tổ tông này, Cố nữ tiên sinh lại chính khí đầy mình, người khác dám chọc, nàng quen nhìn tác phong Tiểu Nghi Ninh, thoải mái với tiểu tổ tông.

      Nàng lên tinh thần, đoan chính đáp: "Nữ tiên sinh, hôm nay con hơi khoẻ, mới để Tuyết Chi ở bên cạnh chăm sóc. Ngài yên tâm, Tuyết Chi luôn giữ quy củ, quấy nhiễu ngài giảng dạy."

      Cố nữ tiên sinh cũng cảm kích, kiên quyết : "Quy củ là quy củ, có quy củ tất thành vi phạm. Nếu sau này Ngũ tiểu thư cũng muốn mang nha đầu lên lớp sao? "

      La Nghi Tú hồn vía lên mấy lại bị điểm danh, mờ mịt lấy lại tinh thần. Mà Nghi Liên bên cạnh lại bàng quan, đến vạn bất đắc dĩ dễ chuyện, chỉ nhìn các nàng, nắm chặt bút lông trong tay.

      Cố nữ tiên sinh tiếp : "Ta dung túng lần, sau này người khác cũng tìm cớ như vậy. Chẳng lẽ phải dung túng sao?"

      Tuyết Chi uất ức : "Nữ tiên sinh hiểu lầm. Tiểu thư khỏe, vốn Lão phu nhân cho tiểu thư đến, nàng cố gắng học. Nô tì cam đoan lúc này đây, cùng lắm là đưa chút trà nóng cho thất tiểu thư. Nếu ổn mới chăm sóc chút."

      Cố nữ tiên sinh thấy nàng nhiều như vậy, hai người vẫn nghe, ngữ khí có chút tốt: "Thất tiểu thư thân mình khoẻ, thôi, thân phận của ta xứng giáo huấn thất tiểu thư. Làm gì tìm nhiều cớ đến với ta?"

      Cố nữ tiên sinh này rất xem trọng quy củ, lại là kẻ dầu muối vào. La Thành Chương nhìn trúng điểm ấy, mới mời nàng đến giảng bài. Bằng nữ lão sư bình thường như thế nàlàm sao áp chế nổi tính nết của Tiểu Nghi Ninh.


      Nhưng tại Nghi Ninh hơi tức giận.

      "Tuyết Chi, đừng nữa." Nghi Ninh nhàn nhạt , "Nữ tiên sinh đúng, ngươi xuống ."

      Tuyết Chi liếc nhìn Nghi Ninh cái, thấy ánh mắt tiểu chủ tử bình tĩnh nhìn mình, đột nhiên như có vài phần bóng dáng của đại tiểu thư. Nàng lại yên tâm vài phần, mới đồng ý lui xuống.

      "Nữ tiên sinh xin mời giảng bài , còn ai quấy rầy người." Nghi Ninh chấp tay mời.

      Cố nữ tiên sinh từng gặp tiểu bá vương kiêu căng ngang ngược này, còn thấy nàng khi dễ thứ nữ, nhưng lại chưa thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, ánh mắt lãnh đạm như thế này. Bộ dáng kiên quyết thế nhưng lại có vài phần uy hiếp, Cố nữ tiên sinh lập tức cảm thấy vớ vẩn, đứa bảy tuổi, làm sao có lực uy hiếp. Nàng lại cẩn thận nhìn Nghi Ninh, khuôn mặt nhắn, ràng chỉ là đứa trẻ.

      "Nếu Thất tiểu thư cảm thấy lời giảng ta đáng để ý, ngươi phục, ta cũng còn gì để ." Cố nữ tiên sinh còn sinh ra vài phần cảm giác đối chọi gay gắt, uy nghiêm lên tiếng "Mang nha đầu lên lớp là hợp quy củ, lát mời Thất tiểu thư ở lại phạt chép năm lần 《 Đệ Tử Quy 》, chép xong mới cho ăn cơm."

      "Cẩn tuân nữ tiên sinh dạy bảo." Nghi Ninh thản nhiên đồng ý.

      La Nghi Tú nâng cằm ngủ gà ngủ gật lên, La Nghi Liên dịu dàng : "Thất muội muội, cho dù người hơi khỏe, cũng nên phá hỏng quy củ nha."

      Nghi Ninh lạnh lùng nhìn La Nghi Liên, lại thấy Thứ tỷ nở nụ cười nhu nhược với mình.

      "Lục tỷ cũng phải." Nghi Ninh bình bình đáp lời.

      Đến lúc học xong, nữ tiên sinh đến trước mặt Nghi Ninh : "Ta cũng giám sát Thất tiểu thư, nếu Thất tiểu thư tìm nha đầu chép giúp, ta cũng thể gì. Để xem Thất tiểu thư có hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay ."

      Nghi Ninh im lặng , xắn tay áo nghiền mực.

      Cố nữ tiên sinh mang theo tiểu tỳ về, La Nghi Tú lại nắm góc áo của nàng: "Nghi Ninh, mi chép à. Vẫn nên ăn cơm , ta để tiểu nha đầu của ta chép giúp mi."

      Nghi Ninh lắc lắc đầu, nàng sinh ra vài phần kiên cường.

      Trong phủ này người ghét nàng đâu phải mỗi mình Cố nữ tiên sinh, chẳng qua tất cả đều là xem xét mặt mũi tổ mẫu, trưởng tỷ nàng mà giả bộ hòa thuận, Cố nữ tiên sinh chỉ là biểu ra ngoài mà thôi. Tính nết tiểu Nghi Ninh quá mà. Sau này cứ mang thanh danh như vậy mà trưởng thành, nàng chắc chịu khổ. Chẳng qua chỉ là chép phạt mà thôi, vậy cứ chép .
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh38 others thích bài này.

    2. Nam Phương

      Nam Phương Well-Known Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      322
      tem :yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Hitsuji thích bài này.

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 8
      Edit: Bé Muỗi
      Beta: Hitsuji


      Nghi Ninh tay đỡ trán, giọng : "Ngươi với Tuyết Chi tiếng, ta chép xong qua. Cũng chẳng bao lâu"

      La Nghi Tú rồi, nàng nằm ra án, cặm cụi chép phạt. Cửa sổ mở, gió lạnh lùa thẳng vào người nàng, Nghi Ninh thấy vô cùng thoải mái. Chữ trước mắt dần , ý thức mơ hồ, nàng cảm thấy rất buồn ngủ.

      Nàng tự nhéo mình cái để tỉnh táo chút, nếu chép xong, chừng Cố nữ tiên sinh lại phạt nàng nữa.

      Bút lông đẫm mực lan dần giấy, tạo ra khoảnh ướt sũng, Nghi Ninh vẫn nhúc nhích.

      Nàng ngồi cũng ngồi nổi, miễn cưỡng đứng lên muốn tìm mấy người Tuyết Chi, lại cảm thấy trời đất quay cuồng rồi ngã nhào xuống.

      Nhưng dường như được ai đó đỡ, nàng rơi vào lồng ngực ấm áp.

      Nghi Ninh còn có chút tỉnh táo, nàng ngửi được mùi hương cực nhạt, khuôn mặt dính sát vào vạt áo người đó, hơi thở vô cùng xa lạ. Hai cánh tay hữu lực ôm lấy nàng, sau đó buông ra nàng. Nàng lập tức nắm chặt ống tay áo người này, lẩm bẩm: "Đừng , ta rất khó chịu. . ."

      La Thận Viễn im lặng, đặt bảng chữ mẫu lên bàn sách.

      Tiểu nương La Nghi Ninh bình thường kiêu căng, ra có bộ dáng đáng thương như vậy. Có vẻ gầy yếu.

      Nhưng mắc mớ gì đến , nàng bị bệnh mà thôi, đương nhiên có người đến tìm nàng. cứu nàng đó lại là tự chuốc họa vào thân. Chi phải làm vậy. La Thận Viễn muốn đẩy ra nàng, Nghi Ninh nhúc nhích, nàng rất khó chịu. Chỉ lo cầm lấy , khuôn mặt nhắn nóng bỏng chạm phải vật mát mát gì đó, rất thoải mái, nàng liền cọ cọ. Cố gắng giang tay ra ôm lấy vật trước mắt, để càng cảm thấy mát mẻ.

      La Thận Viễn nhìn tiểu nha đầu dán sát vào ngọc bội của mình mà cọ xát, nín thinh.

      "Muội mau đứng lên." chậm rãi , "Ta giúp muội tìm nha đầu."

      Nghi Ninh nghe tiếng , mới mơ hồ nhớ lại hình như là của Tam ca nàng. hôm nay đưa bảng chữ mẫu đến cho nàng. Vậy cái nàng ôm là cái gì? tại đầu óc Nghi Ninh lùng bùng, nếu là La Thận Viễn, chắc bỏ mặc nàng.

      "Tam ca, muội bị bệnh. . ." Nghi Ninh giọng , "Đầu ta đau, khát nước, thoải mái. Huynh đừng làm ồn. . ."

      La Thận Viễn khẽ cau mày, cảm thấy đúng lắm, bèn giơ tay lên sờ thử trán nàng.

      ngờ nha đầu kia lại sốt cao đến như vậy!

      nghĩ nhiều, quyết định nhanh, ôm ngang tiểu nha đầu lên ra ngoài, nhìn thấy Tuyết Chi cùng các nha đầu khác tới phía đối diện.

      Nhìn thấy La Thận Viễn ôm Nghi Ninh, Tuyết Chi có chút kinh ngạc: "Tam thiếu gia, ngài đây là. . ."

      La Thận Viễn lạnh lùng : " Chủ tử mình sốt cao, đám các ngươi lại đứng đây nhiều chuyện, hầu hạ rất tốt nha!" Cũng nhiều lời với các nàng, bước nhanh đến chỗ ở của La lão thái thái.

      Tuyết Chi sửng sốt, trước kia phát Tam thiếu gia trầm mặc ít lời lại có lúc miệng lưỡi sắc bén đến như thế. Nàng khựng chút mới hiểu được, vội vàng theo. Tiểu chủ tử xảy ra chuyện!

      Người được ôm trở về, La lão thái thái nổi giận.

      Làm sao có thể tức giận, lúc ra ngoài còn khỏe mạnh, ôm trở về lại hấp hối, thần trí chỉ biết khó chịu. La lão thái thái nhìn cháu mình nuông chiều, gầy yếu giống như mèo con, nước mắt đều huy động đến sắp tràn mi, cố nén rơi.

      "Các ngươi hầu hạ bên cạnh, chính là hầu hạ như vậy sao!"

      Bà ngồi ở ghế thái sư, Từ ma ma đứng bên cạnh. Nha đầu bà tử lớn lớn theo Nghi Ninh học đều quỳ đất, Tuyết Chi và Tùng Chi quỳ ngày hàng đầu, dám đứng dậy.

      La lão thái thái chỉ vào Tuyết Chi: "Ngươi là do đại tiểu thư để lại, bình thường hầu hạ bên cạnh tiểu thư, sao cũng hồ đồ như thế? Tiểu thư thoải mái ôm trở về, sốt cao thành như vậy ngươi còn biết sao?"

      Tuyết Chi là đại a đầu, hầu hạ bên cạnh Nghi Ninh ai là nể mặt. Nay cũng phải kiềm nước mắt : "Nô tì áy náy, là do nô tì sơ sót, xin lão phu nhân trách phạt nô tì."

      Tùng Chi khóc : "Nô tì thể biện bạch cho Tuyết Chi tỷ tỷ câu, chuyện xảy ra như thế, Tuyết Chi tỷ tỷ chỉ nên nhận ba phần trách nhiệm. là Cố nữ tiên sinh thông tình người, tiểu thư bệnh, cho chúng nô tỳ hầu hạ, còn phạt tiểu thư chép sách. . ." Tùng Chi vừa khóc vừa đứt quãng kể lại mọi chuyện lần.

      La lão thái thái bình thường là người tĩnh tâm lễ Phật, nghe thấy cũng giận dữ: "Ả ta cũng lớn gan nhỉ!"

      Nha đầu bà tử chung quanh xúm lại khuyên lão thái thái phen.

      La lão thái thái hít hơi sâu.

      đưa con gia đình nghèo túng, được đến giảng dạy ở La gia, lại dám đối xử với Mi nhi bệnh như vậy, biết bình thường còn ác độc với nàng thế nào. Ngày xưa Mi nhi tôn kính với nữ lão sư này, luôn chống đối ả ta. Bà còn giúp giáo huấn Mi nhi, khuyên nàng tôn sư trọng đạo. ra chính là Cố nữ tiên sinh dạy học như vậy, khó trách ngày thường Mi nhi thích ả!

      Từ ma ma biết La lão thái thái rất tức giận, giọng khuyên nhủ: "Người này dù sao cũng do Nhị lão gia mời đến, lại dạy học ở trong phủ chúng ta, ngài thể tự mình dạy dỗ. . ."

      La lão thái thái lạnh lùng : "Ngày mai với ả ta. Nếu còn có lần sau, ta cho ả ta ra khỏi Bảo Định phủ."

      Từ ma ma khom người lui xuống, La lão thái thái gọi người đỡ tay vào phòng trong. Lại ngoái đầu liếc nhìn đám nha đầu cái: "Tuyết Chi, Tùng Chi đến chăm sóc tiểu thư, còn lại ra ngoài quỳ."

      Tuyết Chi và Tùng Chi lau nước mắt, bưng thau nước ấm và khăn đến gian trong.

      Vài đại a đầu hầu hạ La lão thái thái lau mặt lau tay cho Nghi Ninh, La Thận Viễn còn đứng ở cạnh giường, tiểu nha đầu cứ cầm lấy cổ tay áo buông. Ngày đó lúc nàng bị chìm dưới nước, cũng cầm lấy buông như vậy. La Thận Viễn nhìn bàn tay nắm chặt cổ tay áo của , dùng sức đến xương ngón tay cũng trắng bệch. ra nàng luôn ỷ lại vào như thế.

      Nhưng cũng chỉ vào thời điểm nguy khó như vậy, nàng mới xem là bảo bối nắm chặt buông. Ngày thường nàng thèm quan tâm chút nào.

      Tiểu nha đầu ngủ an ổn, thào, dường như gặp ác mộng. Nàng bất an run rẩy, cực kỳ sợ hãi. La Thận Viễn yên lặng nhìn khuôn mặt nhắn của nàng, vươn bàn tay khẽ sờ sờ trán nàng, nàng liền cọ vào bàn tay to lạnh lẽo của , nhích sát vào .

      La Thận Viễn xem nàng giống như động vật , khóe miệng bất giác mỉm cười.

      La lão thái thái nhìn cháu cầm lấy ống tay áo La Thận Viễn buông, động lòng trắc . Thản nhiên : "Có lẽ Nghi Ninh có kiếp nạn với ngươi, gặp ngươi luôn gặp chuyện may, nhưng lại đều được ngươi cứu."

      La Thận Viễn là cháu trai mà bà thích nhất, luôn khiến cho bà nhớ tới nha đầu thông phòng độc ác kia. Bà cũng luôn cảm thấy, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột lại đào hang. Mẹ như vậy làm sao có thể sinh ra đứa con ngoan.

      Quả nhiên ngoài dự liệu của bà, có đôi khi La Thận Viễn làm việc, tâm tư ngoan.

      Nhưng đôi khi La lão thái thái cũng cảm thấy đáng thương, bình thường cũng coi như là hiếu thuận với bà. Như tại vậy, mặc bộ trang phục hơi cũ màu lam nhạt, giặt rất nhiều lần, hẳn là được may vào năm kia, khắc khổ cần kiệm. Còn với Nghi Ninh cũng chưa từng thể ra dễ chịu.

      "Nghi Ninh còn phải dưỡng bệnh, cháu ." La lão thái thái vẫn muốn nhìn thấy , hơi nghiêng người.

      La Thận Viễn cũng gì thêm, cúi đầu nhìn nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của Nghi Ninh. Vươn tay vặn ngón tay bé ra.

      Nghi Ninh mơ mơ màng màng phát , giơ tay ra muốn nắm lại, nhưng La Thận Viễn lui về phía sau bước, nàng nắm được cái gì nữa. La Thận Viễn xoay người về. tới cửa, tựa hồ lại nghe Nghi Ninh thào gì đó, dừng chân chút, rồi lại ra ngoài.

      Từ ma ma nhìn như vậy, đành lòng.

      "Lão thái thái, tuy rằng tính tình Tam thiếu gia quả quyết đôi chút, nhưng luôn luôn tốt với Thất tiểu thư. Vì sao ngài. . ."

      La lão thái thái khe khẽ thở dài: "Thôi, đến cả ngươi cũng như vậy." La lão thái thái sau hồi vận hành đầu óc, càng cảm thấy mỏi mệt, bảo Từ ma ma đỡ ngồi xuống, thần sắc liền lộ ra nét già cỗi, "Ta lo cho Mi Mi nhi được bao lâu nữa, ta rồi , ai có thể che chở cho nàng. . ."

      Từ ma ma nhàng cười : "Trước mắt phải có sao. Lấy tính tình Tam thiếu gia, ngài còn lo lắng bảo vệ được tiểu thư? Nếu thương tiểu thư, về sau chỉ có tiểu thư khi dễ người khác, có ai khi dễ nàng."

      La lão thái thái nghe thế, lại đăm chiêu lát.

      Hôm nay La Thành Chương xử lý công việc mau lẹ, sớm trở về nhà. Gã sai vặt hỏi muốn đâu, La Thành Chương nhớ lại vẻ mặt thanh tú của Kiều di nương, ngữ khí khỏi dịu vài phần: " đến chỗ Kiều di nương. Mặt khác với phu nhân, bảo nàng cần đợi ta ăn cơm chiều."

      Gã sai vặt vâng lời chạy , La Thành Chương đến cửa viện của Kiều di nương, nhưng lại thấy nha đầu nào đứng trông cửa liền tự mình vén màn vào. Ai ngờ bên trong Kiều di nương chuyện riêng tư với La Nghi Liên, nhìn thấy La Thành Chương tiến vào, liền hoảng hốt.

      La Thành Chương cười hỏi: "Hai mẹ con cái gì thế? Sao lại giải tán hết hạ nhân .”

      Kiều di nương lại tỏ vẻ vẻ khó xử: " gì quan trọng ạ, nhưng do có nhiều lời nên ra ngoài. Sợ lão gia chúng ta nhiều chuyện, bởi vậy mới lặng lẽ ."

      La Thành Chương ngồi xuống, ôm Hiên Ca nhi vào trong lòng."Nàng như vậy, ta càng cảm thấy tò mò." La Thành Chương nhìn về phía La Nghi Liên, "Mẫu thân con , vậy con phụ thân nghe chút."

      La Nghi Liên khó xử chút, mới đứng lên : "Vẫn là chuyện Thất muội muội, buổi sáng hôm nay Thất muội muội lấy cớ sinh bệnh, mang nha đầu vào trong thư phòng hầu hạ. Nữ tiên sinh mang nha đầu lên lớp hợp quy củ, bào Thất muội muội mang . Nhưng Thất muội muội lại kiên trì muốn nha đầu hầu hạ nàng, bởi vậy nữ tiên sinh liền tức giận, phạt Thất muội muội chép phạt. Kết quả buổi chiều Thất muội muội liền dỗi học. . ."

      La Nghi Liên càng càng , La Thành Chương càng nghe càng tức giận. La Nghi Liên thêm lời, mặt liền càng trầm thêm phần.

      Đến cuối cùng La Thành Chương nhịn được vỗ bàn cái: "Ta thấy chính là bình thường dung túng nó quá rồi!"

      Tâm tình La Thành Chương tốt đẹp hoàn toàn bị phá hủy, sắc mặt nặng nề. Đứng lên về hướng chỗ La lão thái thái.

      Kiều di nương vội vàng kêu gàp ở phía sau: "Lão gia, dù sao Thất tiểu thư cũng là đứa trẻ! Lại được lão thái thái thường, vẫn đừng nên ."

      La Thành Chương nghe thấy thế thái dương nổi gân xanh, chỉ cảm thấy hận bản thân mình thể dạy dỗ La Nghi Ninh tốt. Bước chân hề dừng lại, nhắm thẳng đến chỗ La lão thái thái.

      La lão thái thái và Lâm Hải Như ở bên giường Nghi Ninh.

      Lâm Hải Như bình thường là người ngay thẳng, thấy Nghi Ninh gầy yếu như thế, nhịn được mà khóc: "Con được gả đến khi Mi nhi mới hai tuổi, con luôn xem nàng là khuê nữ do mình sinh ra. Ngày thường cho ăn ngon, dùng đồ tốt, chỉ sợ nàng thiếu thốn, sao lại như vậy. . ."

      La lão thái thái bị tiếng khóc ầm ĩ của nàng ta làm cho bồn chồn, xem ra nàng ta thương tâm, nên lên tiếng răn dạy.

      Đúng lúc này, từ ngoài cửa nha đầu vội vã tiến vào, đến bên tai lão thái thái giọng : "Lão phu nhân, Nhị gia đến chỗ chúng ta, dáng vẻ dường như rất tức giận."

      La lão thái thái cho nha đầu đỡ bà đứng lên, chậm rãi đến chính đường. Quả nhiên nhìn thấy La Thành Chương tức giận.

      "Mẫu thân, nghiệp chướng Nghi Ninh kia ở chỗ nào?"

      La lão thái thái nghe luôn miệng luôn kêu bảo bối trong lòng mình là nghiệp chướng, chân mày sớm nhăn lại."Con nhìn bộ dáng con ! Tự dưng chạy đến chỗ ta nổi nóng cái quái gì, Nghi Ninh nó nếu tốt cũng là con của con, nào có ai nào kêu con của mình như vậy."

      La Thành Chương tức giận đến cắn răng : "Con tình nguyện có đứa con như vậy. Nghiệp chướng đó, ở chỗ Cố nữ tiên sinh giữ quy củ, còn bày đặt dối sinh bệnh, chẳng qua là nữ tiên sinh răn dạy vài câu, buổi chiều còn dám học? Nó ở đâu, kêu nó ra cho con!"
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh36 others thích bài này.

    4. Nam Phương

      Nam Phương Well-Known Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      322
      @Hitsuji mong ước của mình là 1 ngày 10c, 3c cũng được :th_4::th_9:
      Truyện hay quá bạn ơi, chỉ mong đọc đến đoạn sủng chị thôi

      Muốn đập gãy răng Nhị gia cùng bè lũ Kiều di nương :th_49:
      Trâulinhdiep17 thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      :buc:Tra nam chỉ phát triển bằng nửa chi dưới, lú cả, ......
      Nam Phương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :