1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký dưỡng thành Thừa tướng - Văn Đàn (chương 51)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 2
      Edit: Bé Muỗi
      Beta: Hitsuji


      Tuyết Chi vừa bước ra ngoài, trong phòng các tiểu nha đầu lại lao nhao vây quanh, tranh nhau hỏi nàng có muốn ăn cái gì hay .

      Chẳng mấy chốc, chiếc bàn bày mấy món ăn đủ màu sắc, đều là các món mà thường ngày tiểu Nghi Ninh thích ăn.


      Chim cút nướng vàng óng ánh, da xốp giòn. Xíu mại sốt tương đỏ, bánh gạo nếp bên ngoài bọc lớp đường, bên trong là nhân đậu đỏ. Hơn nữa còn có món bò xắt sợi xào mè.

      [​IMG]

      [​IMG]
      [​IMG]

      La Nghi Ninh vừa thấy bàn đầy đồ ăn, cũng ngạc nhiên vì sao cánh tay cẳng chân bé của tiểu nương đều tròn vo, múp míp. Nếu cứ tiếp tục nuôi kiểu này, sớm muộn gì cũng nuôi ra đứa bé béo ú.

      Lúc này rèm cửa bị đẩy ra, nha đầu giữ cửa cung kính hô tiếng Từ ma ma.
      Từ ma ma là ma ma hầu hạ bên cạnh La lão phu nhân, trong phủ rất có uy vọng.

      Từ ma ma lại gần nhìn thấy thứ La Nghi Ninh ăn, lập tức dạy dỗ bọn nha đầu chút. Sau hồi bận rộn, mấy món cái bàn trước mặt La Nghi Ninh đổi thành cháo gà hầm, bề mặt rắc ít rau non, ăn kèm với vài cọng dưa ngâm.

      [​IMG]
      (Đây là món súp, tạm coi là cháo , vì nó ý chang miêu tả luôn)


      Từ ma ma ngồi xuống bên cạnh La Nghi Ninh, dịu dàng lời dỗ nàng: "Tiểu thư vừa hết bệnh, ăn mấy món béo ngậy rất khó tiêu. Nào, húp thêm miếng cháo." Từ ma ma đút nàng uống non nửa bát cháo thịt gà, lại đút nửa bát nước lê chưng đường.

      La Nghi Ninh ăn no nê, rồi mới : "Từ ma ma, ta no rồi."

      Từ ma ma nghe giọng nàng thều thào, bất giác thấy đau lòng: "Thất tiểu thư, ngài thân mình quý giá, lần sau đừng có bướng bỉnh như vậy nữa. Đừng lão thái thái đau lòng, mà đại tiểu thư ở kinh thành cũng rất sốt ruột đó. Nếu mang thai cháu của ngài, nhất định là trở về thăm ngài."

      Bỗng đổi giọng : "Tại Tam thiếu gia mang ngài chơi, mới gặp tai nạn lớn như vậy. Lão thái thái phạt quỳ từ đường nửa tháng. Nếu phải đại gia ngăn cản, lão thái thái còn muốn phạt tam thiếu gia chút đòn roi nữa."

      Tiểu Nghi Ninh ở La gia nhận thương từ La lão phu nhân cho tới nha đầu bà tử, cho dù người khác có xung đột với nàng, con mắt lão thái thái đều trật tận vạn tám ngàn dặm. Ai sai trước cũng mặc kệ, nhất định là cháu ruột thịt ngoan ngoãn có sai, cho dù có sai cũng là do người khác khiến, tóm lại cháu ngoan sai.

      Tuy rằng sau này La Thận Viễn làm quan Thừa tướng nhất phẩm đương triều, sát phạt quả quyết thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng tại chỉ là đứa con thứ thấp hèn, lại có người che chở, so với muội muội con vợ cả kiều cao quý dù có biện bạch xíu cũng chỉ làm điều thừa.

      Mà La Nghi Ninh cảm thấy La Thận Viễn đáng thương. Thấy nàng rơi xuống nước, La Thận Viễn hai lời liền nhảy xuống cứu nàng. Vừa mang nàng về, cả hai đều ướt đẫm cả người rồi sốt cao, tiểu Nghi Ninh được ôm chữa trị, mà La Thận Viễn giờ còn bị phạt quỳ từ đường. La lão phu nhân căn bản nghe giải thích.

      Từ ma ma về La Thận Viễn nữa, dịu giọng dỗ nàng nghỉ ngơi.

      La Nghi Ninh nằm xuống rồi lại suy nghĩ chuyện tiểu La Nghi Ninh này rơi xuống nước.

      Mười cái lý do rơi xuống nước hết bảy tám cái có ý bên trong.

      La Nghi Ninh thậm chí nhịn được đoán rằng, với tính cách gây thù hằn xung quanh của tiểu Nghi Ninh này, làm tốt cũng có ý trong đó.

      La Nghi Ninh vừa nằm xuống ngờ liền ngủ. Khi tỉnh lại, nhìn thấy La lão phu nhân ngồi ở cạnh giường trông chừng nàng, lão thái thái vài ngày nay lo lắng cho cháu , tinh thần được tốt. Bà nay cũng hơn bảy mươi, mặc bộ áo vạt dài làm bằng tơ tằm thêu trăm chữ cát màu đỏ nhạt, đeo băng đầu xanh biếc, búi tóc ngay ngắn. Mặt mày thoáng có chút mỏi mệt.

      [​IMG]
      (đổi màu áo và màu băng đầu là chuẩn luôn rồi)

      Nhìn thấy cháu tỉnh, La lão phu nhân vội sai nha đầu lấy khăn nóng đến, tự mình lau mặt cho nàng. Lại hỏi nàng cổ họng còn đau hay , có khát nước hay .

      Nghi Ninh đều lắc đầu, La lão phu nhân nhìn nàng liền đỏ cả mắt: "Mi Mi nhi, từ lúc trưởng tỷ con xuất giá, con liền ở cùng với bà. Bà từng con, muốn cái gì cho cái đó. Giờ đây tuổi bà cao, tinh lực cũng tốt, thường xuyên quan tâm được con. ngờ con lại gây ra chuyện loạn như vậy......"

      Nghi Ninh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của lão phụ nhân tóc hoa râm, trong lòng lại có chút xúc động, giọng : "Tổ mẫu, là con tốt."

      Nghi Ninh có mẫu thân, tự mình vất vả lớn lên. Tiểu Nghi Ninh vẫn mệnh tốt hơn, ít nhất có tổ mẫu và trưởng tỷ che chở.

      "Con biết mình sai ở chỗ nào?"

      Nghi Ninh tự đánh giá tiểu nương: " ngoan, nghịch ngợm, làm cho tổ mẫu và tỷ tỷ thương tâm."

      La lão phu nhân ôm cháu vào trong lòng, thấy nàng nghe lọt tai lời mình trong , cũng liền cười: "Tổ mẫu che chở Mi Mi nhi, cũng thương ngươi. Được rồi, Mi Mi nhi đừng khó chịu, mau qua uống thuốc."

      La Nghi Ninh tiểu nương thuở tang mẫu, trưởng tỷ xuất giá rồi từ đó liền theo ở cùng với La lão phu nhân. La lão phu nhân trong lòng thương xót, nên đối xử với cháu trai cháu khác đều kém hơn. Lão thái thái cảm thấy cháu được dạy bảo, vẻ mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều.

      Vừa uống hai ngụm thuốc, lại người tới cửa đến thăm Nghi Ninh.

      La lão phu nhân lại vừa thấy người này liền giận tái mặt.

      Người đến là kế mẫu của tiểu Nghi Ninh - Lâm Hải Như, vào cửa cũng gần năm năm. Mặc bộ áo vạt dài màu đỏ tươi bằng gấm, đầu cài trâm, khá là phú quý hoa lệ. Vừa vào cửa cho bọn nha đầu chuyển thuốc bổ vào, đặt đầy cả hai chiếc bàn.

      [​IMG]


      La lão phu nhân trầm giọng răn nàng: "Ngươi định làm cái gì đây?"

      Lâm Hải Như hành lễ với lão thái thái: "Lão phu nhân, ta đem chút thuốc bổ cho tiểu thư, cho nàng điều dưỡng."

      La lão phu nhân dừng chút, tựa hồ muốn cái gì lại nên lời, chỉ ghế để nàng ngồi xuống.

      Lâm Hải Như lại lấy từ trong lòng ra chiếc vòng tay, cầm lấy đầu bàn tay Nghi Ninh: "Mi nhi, ta nghe gia người ta , vàng bạc vật là phú quý, có thể cường thân kiện thể. Con đeo vòng tay vàng này, chừng có thể mau chóng khỏe lên."

      Nghi Ninh nhìn vòng tay vàng xuyên qua ngón tay, chỉ cảm thấy tay mình càng nặng nề.

      Vị kế mẫu Lâm Hải Như này giờ cũng còn rất trẻ, trong nhà nàng cũng vô cùng giàu có và đông đúc, nhưng bất đắc dĩ dáng vẻ xuất chúng, sắp đến hai mươi còn chưa có xuất giá, bởi thế mới gả cho cha La Nghi Ninh làm vợ kế. Vào cửa năm năm, sinh hạ con trai con nào hết, cầu y uống thuốc cũng có tác dụng. Cha La Nghi Ninh cũng thích nàng lắm, nàng ngày càng rãnh rỗi, thế nên thường xuyên qua chỗ La lão phu nhân, coi Nghi Ninh thành con của mình sinh ra mà thương.

      La lão phu nhân cảm thấy nàng làm việc quá trực tiếp, thích nàng lắm. Nhưng thấy nàng lòng với La Nghi Ninh, nên cũng chán ghét.

      Nghi Ninh quơ quơ vòng tay, có chút dở khóc dở cười : "Cám ơn mẫu thân."

      Lâm Hải Như phất phất tay: "Những thứ này đều là vật ngoài thân, đáng giá gì, Mi nhi bệnh nếu muốn ăn gì đó, cứ việc đến chỗ ta......"

      Vừa tới đây, lại có nha đầu thông truyền, báo là Kiều di nương mang theo Ngũ tiểu thư đến thăm Nghi Ninh.

      Thoáng chốc sắc mặt La lão phu nhân và Lâm Hải Như đều rất khó coi.

      Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn, thấy người bộ áo vạt dài màu xanh nhạt bó sát eo, gấu váy thêu viền trắng, lả lướt bước vào, dáng vẻ thanh tú vô cùng. Tiểu nương theo phía sau có bộ dáng giống nàng đến bảy tám phần, nhìn qua non nớt uyển chuyển, cũng là tiểu mỹ nhân.

      [​IMG]

      Đó là ngũ tỷ tỷ của tiểu Nghi Ninh, người cũng như tên, gọi là La Nghi Liên.

      Mà Kiều di nương chính là quý thiếp của phụ thân La Nghi Ninh, bình thường rất là được sủng ái.

      Kiều di nương ủy khuất hành lễ với La lão phu nhân, nhìn về phía Lâm Hải Như : "Sao phu nhân đến thăm Thất tiểu thư trước, ta còn chờ phu nhân ngoài phòng rất lâu, ngờ là ngài lại trước."

      Nghi Ninh còn chưa , Lâm Hải tính tình trực tiếp, liền lạnh lùng hỏi: "Ta có bảo ngươi đợi ta à?"

      Kiều di nương thản nhiên thở dài, mặt lộ vẻ ưu sầu: "Phu nhân đúng, chờ hay đều là bổn phận của thiếp thân, thiếp thân biết sai."

      La lão phu nhân tán thành chuyển mắt nhìn về phía Lâm Hải Như.

      Tuy rằng bà thích Lâm Hải Như, nhưng lại càng thích Kiều di nương. Đáng tiếc Lâm Hải Như nhanh mồm nhanh miệng, còn Kiều di nương lại là tâm tư thông tuệ, mấy năm nay Lâm Hải như bị Kiều di nương ép tới gắt gao.

      Lâm Hải Như lại cảm thấy bản thân mình chiếm thượng phong, đập bàn suýt nữa : "Vốn dĩ ngươi làm thiếp......"

      La lão phu nhân lập tức đè tay Lâm Hải Như lại, tránh cho nàng rơi vào cạm bẫy của di nương.

      Lâm Hải Như ngượng ngùng nín bặt.

      Kiều di nương lại tiếp tục : "Lão phu nhân, thiếp thân lần này đến, ngoại trừ muốn thăm hất tiểu thư chút, còn muốn chuyện của Tam thiếu gia." Giọng của nàng lại, "Nghe Tam thiếu gia quỳ ở từ đường, nay sốt cao hạ. Thiếp thân cả gan thỉnh cầu, đưa Tam thiếu gia khỏi từ đường trị bệnh xong rồi lại quỳ tiếp. Nếu cứ sốt cao như vậy, sợ là đe dọa đến tánh mạng lo âu......"

      La lão phu nhân thản nhiên : "Cứ để nó quỳ, phải quỳ đến thanh tỉnh chút cho ta."

      Kiều di nương nghe xong bất đắc dĩ cười, rồi hành lễ: "Là thiếp thân nhiều."

      Lâm Hải Như chờ Kiều di nương mang theo La Nghi Liên lui xuống, mới bùng phát tức giận: "Cả ngày mặc bộ mỏng đến gió thổi bay, hiểu là muốn cho ai xem. Nhưng mà lão gia lại thương nàng ta vô cùng."

      La lão phu nhân trợn mắt trừng Lâm Hải Như cái: "Ngươi bớt lắm lời cho ta."

      Lâm Hải Như lại kéo tay Nghi Ninh: "Nghi Ninh, con có đúng ?"

      Nghi Ninh còn có chút mơ hồ, bất kể là ai mà còn chưa quan hệ nhân vật bị bắt gia nhập chiến trường tranh đấu, chắc chắn cũng có chút mơ hồ.

      Nàng nghĩ rồi nghĩ lại mới : "Mẫu thân, ngài đối xử với Kiều di nương như vậy...... nếu như phụ thân biết, chỉ sợ càng đau lòng ả hơn thôi."

      La lão phu nhân cảm thấy cháu mình bình thường ngu dốt, cũng chẳng hơn Lâm Hải Như được bao nhiêu, ngờ hôm nay còn có ràng vài phần. Bà thở dài với Lâm Hải Như: "Nghi Ninh chỉ là tiểu nương còn thấy , sao con lại còn biết?"

      Lâm Hải Như ủy ủy khuất khuất tiếp tục : "Chỉ là con quen nhìn bộ dáng đó của ......"

      La lão phu nhân cũng trông cậy vào Lâm Hải Như có tâm tư kia như Kiều di nương, mắt thấy ngoài cửa trời tối rồi, bảo bọn nha đầu lên đèn, để Lâm Hải Như lại ăn cơm chiều.

      Tuy kiếp trước Nghi Ninh làm người chỉ sống mười bảy năm, nhưng nàng làm cây trâm ngọc sống hơn hai mươi mấy năm đấy, các nữ nhân tranh đấu hậu trạch xem cũng nhiều lắm. Gió đông thổi bay gió tây, gió tây áp đảo gió đông đều là chuyện thường xảy ra. Dù sao các nàng cũng trò chuyện, cả ngày đấu võ mồm coi như tán gẫu để an ủi.

      Nhưng quan trọng nhất là Kiều di nương cầu tình cho La Thận Viễn.

      Vị Kiều di nương này có con trai con , tâm cơ sâu nặng. Nhưng luôn được mọi người khen tâm địa thiện lương, ngược lại hình tượng Lâm Hải Như được tốt lắm. Kiều di nương ban chút ân huệ như vậy thôi nhưng lại là cách thu mua nhân tâm rất tốt, người khác tính chứ tự bản thân vị Tam ca, nếu như vì cảm kích ân tình Kiều di nương nên làm thế nào cho phải đây.

      Giờ hay rồi, tính luôn cả người bên cạnh tiểu Nghi Ninh, chừng tất cả đều chán ghét La Thận Viễn. Còn Kiều di nương người ta lại muốn đến cứu vớt Thừa tướng tương lai.
      Last edited: 1/4/16
      Laica, Sweet you, bornthisway01109141 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chu choa, thấy tên người edit là hot rồi, chủ nhân những bài review tui hâm mộ nhoa,ủng hộ là chắc rồi, hố đảm bảo an toàn, khỏi lo drop nhỉ, :yoyo45:, nịnh thế đc hem ta, :yoyo40:
      Bé Muỗi dễ thươngHitsuji thích bài này.

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Ta có rì viu đâu, toàn giới thiệu mấy truyện đọc ấn tượng thôi à, sẵn tiện chêm ít cảm xúc vào.:yoyo69:

      Nàng nịnh nhầm ở chỗ truyện này chưa hoàn, cơ mà tại ham nên coi chừng bị hố á.:yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Bé Muỗi dễ thương, Mikovulinhdiep17 thích bài này.

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chiều nay tác giả mới thay đổi 1 chi tiết trong truyện >"<. Ác dễ sợ, làm ta ngồi dò muốn lòi con mắt luôn. Tưởng đổi nhiều hay thêm tình tiết nào nữa chớ. Haiz~.
      Ghi nhận 1 sẹo cho tác giả lúc 17:34pm ngày 31/3/2016.
      Mai là 01/4 rồi, tác giả đừng trêu em.

      Chương 3
      Edit: Bé Muỗi
      Beta: Hitsuji


      Đầu hạ thời điểm tiết trời còn chưa nóng, tiểu Nghi Ninh được Tuyết Chi hầu hạ rửa chân, La lão phu nhân ở bên cạnh niệm kinh. Có nha đầu bưng khăn tiến vào, Nghi Ninh nhận ra đây là đại a đầu khác của nàng ấy - Tùng Chi.

      Mấy nha đầu lau chân cho Nghi Ninh, nàng ngắm phòng ở của La lão phu nhân.

      tường treo năm bức mừng thọ bằng nhung, chiếc ghế cao bằng gỗ lim thân vàng trưng bình mai trắng, trong đó cắm mấy nhánh hoa hải đường. Chính đường được ngăn cách bởi tấm bình phong bằng gỗ đàn khảm bách điểu triều phượng bằng bạch ngọc phỉ thúy, bàn dài bày lễ thờ phụng pho tượng bồ tát.

      [​IMG]

      Trong phòng lão thái thái cái gì cũng thực quý giá.

      Pho tượng bồ tát kia, sắc màu ôn nhuận, khắc từ bạch ngọc có khuyết điểm nào, chiều cao thước, giá trị xa xỉ.

      Nàng quay đầu kêu tiếng tổ mẫu.

      La lão phu nhân ngẩng đầu hỏi nàng: "Sao vậy?"

      Nàng nâng hai cái chân trắng trẻo nhắn của mình lên rồi : "Rửa sạch rồi, con muốn ngủ." Nàng lại bỏ thêm câu, "Con muốn ngủ với tổ mẫu, có được ?"

      La lão phu nhân cảm thấy nàng đáng , cười đến ôm nàng."Đương nhiên là được, Từ ma ma, ở giường ta bày thêm cái chăn đệm nữa."

      Nghi Ninh hiển nhiên là muốn cầu tình cho La Thận Viễn, nhưng cái việc này khác xa tác phong trước này của tiểu Nghi Ninh, chắc chắn là bị hoài nghi. Nghĩ nghĩ, nàng uyển chuyển hỏi La lão phu nhân: "Tổ mẫu, tam ca bị phạt quỳ, buổi tối cũng phải quỳ à?"

      La lão phu nhân đáp: "Buổi tối cần quỳ, buổi sáng mỗi ngày đều phải .”

      phạt quỳ còn tính thời gian như làm việc.

      Nghi Ninh liền tiếp: "Kiều di nương sốt cao giảm...... Nếu con mời đại phu cho ."

      Tuyết Chi bên cạnh cười khúc khích: "Tiểu thư bình thường thích tam thiếu gia mà, sao nay lại chuyện giúp ?"

      Nghi Ninh biết tiểu Nghi Ninh đối với La Thận Viễn tốt lắm, nàng cũng tìm xong lý do rồi, đường hoàng : "Nếu ngã bệnh, thể tiếp tục phạt quỳ."

      La lão phu nhân nghe xong bật cười, vuốt mũi nàng cái: "Cái con nhóc này, vẫn còn hay so đo. Con yên tâm , Kiều di nương con sao có thể tìm đại phu cho , bà thấy nàng ta buổi chiều còn kiếm người mời đại phu, bà cũng cho người ngăn cản, đồng nghĩa cho phép nàng ta làm."

      Phạt là phạt, La lão phu nhân cũng phải muốn tính mạng của La Thận Viễn.

      Nghi Ninh nghe xong vui vẻ mấy, Kiều di nương này tay chân quá nhanh.

      Tuyết Chi lại tiếp lời: "Ngài xem bình thường xem, tam thiếu gia mới được phát bạc lẻ, ngài lại lấy ngân phiếu gấp giấy hạc chơi, còn bảo nô tì đưa cho tam thiếu gia mấy con. Khi đó nô tì đưa đến tay tam thiếu gia, thấy mặt xanh mét. lần trước, ngài muốn ăn táo , kêu tam thiếu gia hái cho ngài. Cây kia cao như vậy sao mà trèo nổi, tam thiếu gia vất vả hái được, ngài lại vứt , muốn ăn......"

      Nghi Ninh nghe xong đổ mồ hôi, vị tiểu nương này bình thường quá đáng mà, nếu nàng có thể thành công lớn lên, tuyệt đối là do hương khói tổ tiên phù hộ.

      La lão phu nhân vừa nghe vừa nhìn khuôn mặt nhắn của nàng: "Nghe thêm chút, bình thường con chính là được nuông chiều như vậy."

      Giọng điệu La lão phu nhân hoàn toàn là sủng nịnh dung túng, căn bản cho rằng ý của cháu gì kỳ quái.

      Nhưng đây phải nuông chiều, đây là dậy hư á.

      Nghi Ninh chỉ có thể gật gật đầu, cầm lấy chăn đệm trèo lên giường.

      Lão thái thái sai nha đầu thổi tắt đèn rồi ngủ.

      Lâm Hải Như từ chỗ La lão phu nhân trở về, hề buồn ngủ. Tay vò khăn gần như nghiến răng nghiến lợi: "Lão gia vừa trở về chắc lại đến chỗ tiện nhân kia?"

      Nha đầu Thụy Hương bên người : "Kiều di nương buổi chiều đến thư phòng ngồi chờ, nghe lúc lão gia trở về vuốt thân mình lạnh lẽo của ả, còn cho ả khoác áo choàng của mình."

      Lâm Hải Như cười lạnh: "Bộ thư phòng có chỗ tránh gió à, lại cứ muốn lấy mình chắn gió?"

      Thụy Hương giọng : "Cò phải tác phong của tiểu tiện nhân, ràng chính là đồ xấu xí mua về từ Dương Châu, lão gia thiên vị bảo là nhà quan gia bị sa cơ, cho làm quý thiếp —— Có con ai tiểu thư nhà quan gia lại dạy ra thành loại biết xấu hổ như vậy chứ."

      Lâm Hải Như tán thưởng nhìn nha đầu cận thân cái, cảm thấy nàng ta rất có lý.

      Nàng dừng chút, chậm rì rì : "Ta cũng học thứ diễn xuất cần mặt mũi kia, ngày mai buổi chiều ngươi hầm con bồ câu, nhớ dùng nhân sâm hầm cho cẩn thận. Ta đưa qua cho lão gia." Thụy Hương muốn phân phó, Lâm Hải Như đột nhiên lại kêu nàng, "Đợi chút, vẫn nên hầm hai phần, phần đưa qua Nghi Ninh, con bé dưỡng bệnh."

      Thụy Hương nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi chủ tử: "Nô tì nghe tam thiếu gia cũng bị bệnh, có cần làm ba phần?"

      Lâm Hải Như vô tình : "Chẳng qua chỉ là đứa con thứ, lão thái thái cũng quan tâm, ta lo cho làm gì."

      Thụy Hương thưa vâng rồi dặn dò phòng bếp.

      Sáng sớm, Nghi Ninh bị Tuyết Chi kéo dậy từ ổ chăn ấm, sau đó bị ép uống thuốc, phải ăn mấy viên kẹo đường mới xua tan đắng ngắt. Thế nhưng lại thấy La lão phu nhân sớm ăn mặc chỉnh tề, niệm kinh Phật bên cạnh chờ nàng.

      La gia có quy củ thăm hỏi buổi sáng, chừng chút nữa cháu trai cháu phải đến thăm hỏi La lão phu nhân.

      Nghi Ninh mơ mơ màng màng ngồi ở ghế tròn, chờ Tuyết Chi chải đầu cho nàng. Bên ngoài trời còn chưa sáng, loáng thoáng nghe vài tiếng gà gáy.

      " lát nữa mọi người tới vấn an lão phu nhân, ngài cứ theo bên cạnh lão phu nhân, nhưng cấp bậc lễ nghĩa cũng thể thiếu." Tuyết Chi vừa chải tóc vừa với nàng.

      Dù sao tại Nghi Ninh cũng còn , buồn ngủ là khó tránh khỏi. Nghe vậy liền ép lấy lại tinh thần, cố nhìn vào mình trong gương.

      Nghe năm đó mẹ ruột của Nghi Ninh nổi tiếng tài mạo song toàn, bởi vậy ngũ quan tiểu nương rất xuất chúng, còn tuổi, làn da trắng trẻo mịn màng, hai má giống như bánh bao, ngũ quan cực kỳ thanh tú, dưới đuôi lông mày dài có nốt ruồi son, nhìn càng có vẻ trắng nõn đáng , như em bé Phúc.

      Tuyết Chi chải cho nàng kiểu song nha kế, đeo khuyên vàng.

      La lão phu nhân thấy tiểu nương ngồi ở ghế thái sư, hai tay dường như dụi mắt, bất giác buồn cười: "Ttối hôm qua con ngủ sớm như vậy, còn buồn ngủ à?"

      Nghi Ninh : "Tổ mẫu, giấc ngủ nào có ngại ít."

      La lão phu nhân tiếp lời nàng: "Tham ăn ham ngủ, y như con heo."

      Sau khi biến thành trẻ con, tham ăn ham ngủ cũng phải do nàng khống chế mà. Nghi Ninh cũng có chút bất đắc dĩ, hơn nữa hai mươi mấy năm qua nàng chưa từng ngủ lấy giấc, đương nhiên ham ngủ rồi. Từ ma ma bảo Tuyết Chi ôm Nghi Ninh đến, theo La lão phu nhân đến chính đường.

      Người vấn an lần lượt đến.

      La gia có hai phòng, là phụ thân Nghi Ninh và đại bá Nghi Ninh. Chức quan của đại bá Nghi Ninh cao hơn cấp so với phụ thân Nghi Ninh, tòng quan tam phẩm. Mà đại bá mẫu Trần thị của Nghi Ninh lại là dòng dõi thư hương, Nghi Ninh nhìn thấy phụ nhân mặc quần áo đẹp đẽ quý giá mang theo hai bé tiến vào liền biết đây là đại bá mẫu Trần Lan của chính mình.

      Hai bé đều là tỷ tỷ Nghi Ninh, đều là do Trần Lan sinh, tứ tỷ tỷ La Nghi Ngọc, lục tỷ tỷ La Nghi Tú. Hai nương cũng ăn mặc thỏa đáng giống với mẫu thân, hành lễ với La lão phu nhân rồi ngồi xuống.

      Nghi Ninh nhìn hai vị nương, La Nghi Ngọc lại chuyển mắt sang bên, căn bản muốn thấy bộ dáng của nàng, La Nghi Tú lại chớp chớp mắt với nàng. Hai vị đích tôn tỷ tỷ này tính cách khác nhau rất lớn, La Nghi Ngọc tự cho tôn quý, lại đọc đủ thứ thi thư. La Nghi Tú có tính cách hoạt bát, cũng thuộc dạng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Nghi Ninh, ra quan hệ với tỷ tỷ như là nước sôi lửa bỏng.

      Rất nhanh Lâm Hải Như cũng dẫn thứ xuất La Nghi Liên, cùng với con trai của Kiều di nương La Hiên Viễn bước vào. La Hiên Viễn mới ba tuổi, được tỷ tỷ Nghi Liên dắt tay, ngọng nghịu chào tổ mẫu.

      La lão phu nhân muốn tiếp tục gặp Kiều di nương nữa, nhưng cũng phải là thích cháu trai, ôm La Hiên Viễn vào trong lòng rất thân thiết.

      Đại bá Nghi Ninh lại đến cùng với phụ thân Nghi Ninh La Thành Chương.

      Nghi Ninh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cha của tiểu Nghi Ninh, La Thành Chương tuổi gần bốn mươi, khuôn mặt thanh tú nho nhã, dáng người thon gầy, nhìn qua vô cùng nhã nhặn. Đại bá phụ lại uy nghiêm hơn ít.

      La lão phu nhân hỏi La Thành Chương: "Sao hôm nay lại cùng đến viới đại ca con?"

      La Thành Chương đáp: "Con và đại ca thương lượng chuyện Lục đô đốc đến Bảo Định phủ."

      La lão phu nhân có chút tò mò hỏi thăm: "Là Hầu gia Ninh Viễn hầu Lục Gia Học?"

      Nghi Ninh bỗng nhiên nghe cái tên này, trong lòng giật thót.

      Với người từng là trượng phu, nay là Ninh Viễn Hầu gia Lục Đô đốc xa lạ, Nghi Ninh cảm giác rất phức tạp. Đương nhiên nàng hận ác độc tàn nhẫn, giết mình. Nhưng giờ nàng cùng lắm chỉ là tiểu nương bảy tuổi, mà lại là Đô đốc chính nhị phẩm tay cầm binh quyền, bọn họ chênh nhau trời vực, cũng có cơ hội gặp nhau.

      La Thành Chương gật đầu : "Đúng là , hoàng thượng phái Lục Đô đốc đến Bảo Định tuần án, con và các quan viên đều phải nghênh đón."

      "Lục Gia Học là Hầu môn quyền quý, giờ thân phận là Đô đốc, thể qua loa chậm trễ được." La lão phu nhân nuôi lớn hai đứa con làm quan, đương nhiên cũng phải ăn ngồi rồi."Có điều con cũng phải quan lớn hạng Bảo Định phủ, cũng thể thân cận Hầu gia, cần quan tâm nhiều."

      "Mẫu thân đúng." Thái độ La Thành Chương với La lão phu nhân tôn kính có thêm.

      Ngay sau đó, La Thành Chương nhìn về phía Nghi Ninh, thấy nàng hề nhúc nhích, liền nhíu mày."Mi Mi, ta với đại bá con vào, sao con hành lễ?"

      La Nghi Ninh liền lấy lại tinh thần.

      Vừa rồi nhiều người tiến vào như vậy, nàng đều có hành lễ a.

      La lão phu nhân đau lòng cho cháu : "Thành Chương, Nghi Ninh còn chưa hết bệnh, hay là cần hành lễ."

      La Thành Chương rất tán thành, luôn luôn cảm thấy chính là vì La lão phu nhân cách sủng nịnh mới khiến Nghi Ninh càng nuôi càng kiêu căng."Ngài đừng sủng nàng như vậy, nàng càng ngày càng vô lý. Nhìn xem tỷ tỷ nàng, Nghi Ngọc, Nghi Liên, ai mà có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngoài xinh đẹp trong thông minh. Chỉ có mỗi nàng cả ngày gây chuyện, có bộ dáng khuê tú."

      La Nghi Tú bị lãng quên nhắc đến xoay mông, ngồi rất đoan chính.

      Nghi Ninh biết vị phụ thân này luôn khắc nghiệt với tiểu Nghi Ninh, bình thường cũng chỉ thích thứ tỷ Nghi Liên.

      Hay là thôi .

      Nghi Ninh muốn quỳ xuống hành lễ, lại thấy có người sải bước tới cửa, quỳ ngay xuống hành lễ, nhàn nhạt : "Tổ mẫu mạnh khỏe, cháu trai tới chậm."

      ngẩng đầu lên, đột nhiên Nghi Ninh giật mình cái.

      Hôm nay trời đẹp, chính đường, mấy tấm bình phong đều được mở ra, nắng vàng xuyên qua song gỗ rơi ở vai . mặc áo dài màu xanh nhạt hoa văn , lưng thẳng gầy còm, vóc người rất cao, nửa mặt tuấn tú, có vài phần tái nhợt.

      Bao nhiêu năm trước, nàng từng cách biển người liếc nhìn cái, chẳng qua khi đó La Thận Viễn là các lão nội các, được mọi người vây quanh. Mà nàng nghe thấy các tiểu thư nhà quan đều bàn luận về vị các lão trẻ tuổi này như trầm thế nào, tính tình tàn nhẫn như thế nào.

      nghĩ đến vị các lão này hóa ra thời niên thiếu cũng tuấn tú như thế, chỉ là mặt mày còn có chút ngây thơ. Cũng như thiếu niên bình thường.

      biết khi nào hiển lộ tài năng, khí phách quyền khuynh thiên hạ.

      Nghi Ninh còn chưa lấy lại tinh thần, La lão phu nhân chậm rãi : "Con bệnh, cần gì phải đến vấn an."

      La Thận Viễn lẳng lặng : "Đây là bổn phận cháu trai, dám sơ suất."

      Vẻ mặt La lão phu nhân mới buông lỏng, khẽ gật đầu: "Con đứng lên ."

      La Thận Viễn đứng lên, lại vấn an mọi người. Mãi lúc sau ánh mắt mới dừng ở mặt Nghi Ninh, thản nhiên gật đầu với nàng: "Thất muội muội."

      Nghi Ninh mới cười : "Tam ca."

      Thấy mọi người đều đến đầy đủ, Từ ma ma mới bảo truyền đồ ăn. Bữa sáng cực kỳ phong phú, trong đĩa đủ loại kiểu điểm tâm, bánh xốp, bánh mật, bánh đậu đỏ cuốn mứt táo, cũng có bánh nhân đậu và bánh kem chiên vàng óng ánh. Lại có thịt ngỗng muối, thịt vịt muối trộn dưa muối, mỗi người đều có thố tổ yến, chén cháo, hai cái trứng bồ câu cắt đôi sẵn.

      Tất cả mọi người rất có quy củ, ăn cơm là lúc chỉ có tiếng bát đũa. Nghi Ninh ngẩng đầu quan sát, Nghi Liên và La Hiên Viễn là thứ xuất, ngồi ở bên cạnh Lâm Hải Như, Nghi Liên thường gắp thức ăn cho đệ đệ. La Nghi Ngọc lại trông chừng La Nghi Tú, sợ tướng nàng ăn có chỗ nào xấu, hay dùng ánh mắt trừng dự dằn. La Nghi Tú hề phát , bảo nha đầu bên cạnh gắp cho nàng cuốn đậu đỏ mứt táo xoắn, món ăn này cách nàng hơi xa với tới.

      La Thận Viễn vẫn im lặng ăn cơm, chỉ ăn hai món rau trong khay trước mặt. Nghi Ninh lại chú ý tới dùng tay trái cầm đũa, tay phải cầm chén.

      Đột nhiên Nghi Ninh hơi nuốt nổi.

      Vị quyền thần này tương lai có thể sánh vai với Lục đô đốc, tại cũng quá nghèo nàn đó.
      Last edited: 1/4/16
      Laica, Sweet you, bornthisway01109141 others thích bài này.

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 4
      Edit: Bé Muỗi
      Beta: Hitsuji


      Mọi người rối rít cáo lui, Nghi Ninh mới nhàng thở ra. Bảo Tuyết Chi gỡ cái khuyên vàng xuống.

      La lão phu nhân tựa vào gối dựa, nhìn nàng lọ mọ lại gần mình, ngước mắt lên.

      Nghi Ninh có chút tò mò: "Tổ mẫu, sao trước kia con chú ý tới tam ca thuận tay trái vậy?"

      La lão phu nhân cảm thấy lỳ lạ liếc nhìn cháu cái, tiếp, "Nó phải trời sinh thuận tay trái, do tay phải bị thương, linh hoạt bằng tay trái, nó mới khổ luyện dùng tay trái viết chữ ăn cơm. Lúc mới tập được tốt, chịu chút đau khổ, giờ tay trái dùng cũng khác gì tay phải.”

      Nghi Ninh càng thêm tò mò: "Sao bị thương?"

      La lão phu nhân chậm rì rì đáp: "Con nhớ à? Lúc con năm tuổi, bướng bỉnh bò lên xà nhà chơi, lúc rơi xuống vừa may là tam ca con tiếp được con. Lúc đó nó cũng mới mười hai tuổi, con lại cầm cây kéo trong tay đâm nó bị thương......"

      "Có tam ca con làm cái đệm, con bị thương gì hết. Chỉ là tay phải của Tam ca con còn linh hoạt được nữa. Khi đó con khóc rất lớn, ai cũng dám con câu."

      Tiểu Nghi Ninh căn bản nhớ chuyện này.

      Nghi Ninh quả thực thấy phục vị tiểu nương này rồi, thế mà nàng còn đối xử tốt ới La Thận Viễn như vậy. Khó trách ta lạnh lùng với nàng. Có thể tưởng tượng, nếu tiểu nương Nghi Ninh thành công trưởng thành, e là các lão có trở mặt với nàng lãnh cũng phải chịu.

      Nha đầu dâng chén trà cho La lão phu nhân thấm giọng.

      Trong bụng Nghi Ninh muốn khuyên lão thái thái đừng phạt La Thận Viễn nữa, nhưng việc này nên như thế nào đây.

      Nàng thể trực tiếp với cùng lão thái thái rằng đưa con thứ tử bị ngài phạt quỳ ra sau này thành đại quyền thần, quyền lực to lớn kiểu như lật tay làm mây úp tay làm mưa. Cho nên vì sau này bị trả thù, vẫn nên đừng trừng phạt nữa.

      Nghi Ninh suy nghĩ lâu, rồi ho khan tiếng chân thành : "Tổ mẫu, xem ra tam ca đối với con rất tốt, đừng phạt nữa được ạ......"

      La lão phu nhân nghe lời Nghi Ninh lại ngẩn cả người, sau đó khẽ thở dài, hỏi: "Con nghĩ như vậy sao?"

      La lão phu nhân nhìn thẳng cháu của mình, trong nháy mắt, Nghi Ninh thậm chí cảm thấy bà biết nàng nghĩ cái gì.

      Nghi Ninh kiên định gật gật đầu: "Đúng vậy, tam ca đối đãi với con rất tốt, tổ mẫu ngài cũng thấy, nếu phải cứu con, chắc hẳn con sống nổi."

      Có nha đầu mang đĩa đào rửa sạch lên. La lão phu nhân cho cháu ăn đào, sau đó mới : "Tam ca con ta thích người này. Đừng tổ mẫu thiên vị con, tam ca con tâm cơ sâu nặng, về sau tất nhiên phải người lương thiện gì."

      Sao mà La lão phu nhân cái trúng rồi thế, sau này La thừa tướng làm mấy chuyện quả thực tính là lương thiện.

      Lão thái thái cũng phải là người hiểu lí lẽ. Bà trước hết là nghĩ đến tâm cơ của La Thận Viễn, thêm vào đó là Nghi Ninh vô ý rơi xuống nước. Tóm lại, cả nhà đều là đấu từ trong nhà ra ngoài cửa, chút thủ đoạn ấy rất ràng.

      Cho nên bà mới tức giận như vậy.

      La Nghi Ninh lại biết phải như thế, hôm xảy ra chuyện đó ra có liên quan gì với La Thận Viễn. Hơn nữa sau này nắm quyền khuynh thiên hạ trong tay, sao có thể xuống tay với tiểu nương, điều đó có khả năng xảy ra.

      Lúc này nàng bỗng rung mình. Nếu tiểu Nghi Ninh chết, hiềm nghi sát hại đích muội của La Thận Viễn mãi mãi được giải bày.

      Nghi Ninh lại : "Tam ca tâm cơ sâu nặng hay con biết. Con chỉ biết con mới sốt cao mà tổ mẫu phạt quỳ nửa tháng, nếu con mất mạng, còn biết tổ mẫu trừng phạt như thế nào nữa!"

      La lão phu nhân cũng chỉ cười cười: "Thôi, phạt nó quỳ từ đường cũng chỉ để cảnh tỉnh nó mà thôi. Tóm lại việc này nó phải có trách nhiệm, dù sao cũng là huynh trưởng con. Mi Mi nhi cảm thấy cần phạt quỳ, vậy cần quỳ nữa."

      Dứt lời liền phân phó Từ ma ma phái người đến từ đường tiếng. lát sau Từ ma ma trở về bẩm báo: "...... Nô tì truyền lời, niệm tình Tam thiếu gia ngày xưa đối xử thất tiểu thư coi như cũng chân thành, lão thái thái phạt nữa. Tam thiếu gia nghe xong cũng gì thêm, cứ thế đứng lên . Tôi tớ ở từ đường Tam thiếu gia mỗi ngày đều đến đúng giờ, chưa bao giờ oán giận gì."

      La lão phu nhân nghe xong gật gật đầu, bảo Từ ma ma lui xuống.

      La lão phu nhân muốn thêm gì về La Thận Viễn, liền hỏi Nghi Ninh: "Ta thấy buổi trưa con ăn được bao nhiêu, tại có đói bụng ?"

      Đương nhiên làNghi Ninh cảm thấy đói bụng.

      Nhưng khi nàng nhìn thấy tiểu nương có khuôn mặt tròn phúng phính trong gương, cảm thấy bản thân mình phải cố gắng khống chế hơn nữa.

      La lão phu nhân lại cảm thấy bé phải béo mũm mĩm mới dễ thương, cho người chuẩn bị bữa trưa. Ăn xong lại thêm chén chè ngân nhĩ đường phèn (1), năm món điểm tâm ngọt xếp vào khay (2), bánh bơ cua vàng óng (3), bánh bao chỉ mềm dẻo (4), bánh đào xắt lát trắng như tuyết (5), kiểu dáng độc đáo đẹp đẽ, tầng tầng lớp lớp, hình dáng và hương vị giống nhau, vừa nhìn khiến cho người ta liền thèm ăn.

      (1) [​IMG]

      (2) Khay 5 ngăn đại khái như mâm bánh mứt, cơ mà mình thấy kiểu này đẹp hơn:
      [​IMG][​IMG]

      (3)[​IMG]

      (4)[​IMG]

      (5)[​IMG]

      Xem ra La lão phu nhân cảm thấy nàng ốm , muốn bồi bổ lại cho cháu ốm có lại hai cằm.

      Nghi Ninh ăn đến khi bụng tròn lên, rồi uống thêm chén trà xanh, sau đó hết muốn nhúc nhích.

      Ăn cơm xong, Trần thị mang theo hai vị tỷ tỷ đến thăm nàng, Lâm Hải Như và La Nghi Liên theo phía sau.

      Kiều di nương là quý thiếp, nhưng thân phận cao tới đâu cũng thể lúc nào muốn đến chỗ này của La lão phu nhân đến, bởi thế La Nghi Liên đều đến thỉnh an La lão phu nhân với Lâm Hải Như.

      Sau khi ngồi xuống La Nghi Liên mang ra chiếc túi hương ra đưa cho Nghi Ninh, hòa nhã : "Thất muội muội, bên trong là bách hợp, ta đặc biệt làm để cho muội đó."

      Thái độ của tiểu Nghi Ninh đối với tỷ tỷ này cũng giống với La Thận Viễn, ngang ngược hống hách.

      Nhưng La Nghi Liên lại ghét bỏ, bình thường vẫn luôn quan tâm chăm sóc nàng. Có đôi khi Nghi Ninh có tình gây , Nghi Liên vẫn luôn nhu hòa nhường nhịn. Việc này bảy tám phần đều truyền đến tai La Thành Chương, vì thế La Thành Chương càng thêm thương Nghi Liên, càng thêm nghiêm khắc với con vợ cả.

      Thậm chí La Thành Chương còn với tiểu Nghi Ninh: "Nghi Liên tuy là tỷ tỷ con, nhưng tính tình nó nhu nhược, sức khỏe cũng tốt lắm. Con tuy là muội muội, nhưng bình thường cũng nên nhường nó ít."

      Tiểu Nghi Ninh nghe phụ thân câu này xong sao có thể uất ức.

      Nghi Ninh cẩn thận xem xét La Nghi Liên, là vừa thấy thương, cằm hơi nhọn, màu da trắng bóc, có thể thấy được về sau lại là đại mỹ nhân.

      "Cám ơn Ngũ tỷ tỷ." Nghi Ninh cười , Tuyết Chi đại diện Nghi Ninh nhận lấy túi hương.

      Lâm Như Hải và Trần Lan vấn an xong cáo từ. Các tỷ muội được giữ lại học nữ hồng. Đây là bài học dành cho các bé , lão thái thái đặc biệt mời ma ma về dạy các nàng.

      La Nghi Ngọc năm nay mười ba tuổi, rất nhanh đến lúc được làm mai, nên nàng học rất nghiêm túc. Chẳng qua La Nghi Tú thể ngồi yên, học lúc thấy mệt mỏi. Ma ma dạy dỗ thấy eo mông nàng xoay đến xoay như rắn, liền cười : "Tứ nương học lâu như vậy cũng mệt rồi, nghỉ ngơi lát ."

      La Nghi Tú nghe xong rất cao hứng, kéo Nghi Ninh định chạy ra ngoài cho cá ăn.

      La lão phu nhân lập tức dặn dò: "Chỉ được chơi bờ ao thôi, được xa."

      Nghi Ninh còn nằm ở giường cho tiêu thực, cứ thế bị kéo ra ngoài.

      Hai người mang theo nha đầu tới khu núi giả, ao kia nuôi rất nhiều cá chép. La Nghi Tú sai nha đầu của mình lấy thức ăn cho cá, nhăn cái mũi : "Lần trước ra ngoài cũng rủ ta. Ta nghe Tam ca mang ngươi Đại Từ tự, chơi vui ?"

      Nghi Ninh hơi có chút tức giận đáp: "Thiếu chút nữa về được, mi có chơi vui ?"

      La Nghi Tú lại thần bí hề hề : "Đúng rồi, nhắc đến Tam ca. Lần trước ta còn nghe lén mẫu thân ta cùng ma ma chuyện với nhau"

      Nghi Ninh đối với vị Tứ tỷ biết điều cũng gì, nghe lén Trần thị chuyện rồi lại cho nàng nghe. La Nghi Tú tiếp tục : " về chuyện mẹ đẻ Tam ca ngươi, mi có hứng thú?"

      Rốt cục Nghi Ninh ngẩng đầu lên nhìn La Nghi Tú, La Nghi Tú càng đắc ý: "Mi muốn nghe ?"

      Nàng ta có tính nôn nóng, lập tức kề tai Nghi Ninh : "Nghe ra phụ thân ngươi có hai nha đầu thông phòng. Sau này người trong đó còn có thai, người kia ghen tị nàng, bỏ thuốc vào canh dưỡng thai. Bị tổ mẫu chúng ta phát , cực kỳ tức giận, lập tức đánh chết nha đầu hạ độc kia. Ai biết lại tra ra nha đầu hạ độc cũng có thai -- Chính là Tam ca ngươi."

      "Nên đánh là thể đánh, mẫu thân mi lại trời sanh tính tình nhân từ, còn muốn giữ lại nha đầu này, sinh ra con trai, tha chết cho nàng. Ai biết được lúc sinh đứa lại vì khó sinh mà mất mạng. Cũng bởi vậy, cả nhà ai thích Tam ca mi, ngay cả Nhị thúc cũng thích . Cho là mẫu thân ác độc như vậy, đứa bé sinh ra thế nào?"
      Nghi Ninh nghe xong giật mình. La Thận Viễn lại có xuất thân như vậy, khó trách.

      Nàng từng cảm thấy kỳ quái, do nha đầu thông phòng bình thường sinh ra địa vị cũng đến mức thấp như vậy. La lão phu nhân cũng thích đến như vậy.
      Last edited: 1/4/16
      Laica, Sweet you, bornthisway01109137 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :