1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhật ký bí mật của tiểu thư Miranda - Julia Quinn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 19

      Những tuần kế tiếp kinh khủng. Turner sai mang đồ ăn lên phòng làm việc của mình, ngồi đối diện với Miranda trong giờ đồng hồ mỗi tối cũng là quá sức chịu đựng của . Lần này mất , đau đớn khi phải nhìn vào mắt để thấy chúng vô cảm và trống rỗng.

      Nếu Miranda thể cảm thấy bất cứ điều gì nữa Turner lại cảm thấy quá nhiều thứ.

      giận đặt vào tình thế đó và cố buộc phải thừa nhận những cảm xúc mà dám chắc mình cảm thấy.

      nổi khùng vì quyết định từ bỏ cuộc hôn nhân của họ sau khi quyết định rằng vượt qua được hình thức kiểm tra nào đó mà đặt ra cho .

      cảm thấy tội lỗi vì làm quá đau khổ. bối rối vì biết đối xử với thế nào và kinh hãi vì nỗi bao giờ giành lại được nữa.

      giận dữ với chính bản thân vì thể nào với rằng . cảm thấy phần nào vô lý khi mà thậm chí còn biết làm sao để quyết định nổi mình có hay .

      Nhưng hơn hết, cảm thấy đơn. thấy thiếu vắng người vợ của mình. nhớ , nhớ tất cả những lời bình luận nho vui nhộn của , nhớ cả những lời ngụy biện quanh co của . Mỗi lần thỉnh thoảng ngang qua trong sảnh, buộc mình phải nhìn vào mặt , cố gắng bắt lấy nét thoáng qua của hình ảnh người phụ nữ cưới. Nhưng ấy rồi. Miranda trở thành người khác. Dường như chẳng quan tâm đến điều gì cả. Bất cứ điều gì.

      Mẹ đến ở cùng cho tới khi đứa bé ra đời, bà tìm để kể rằng Miranda hầu như đụng vào đồ ăn. thầm chửi thề. Đáng lẽ phải biết thế là tốt cho sức khỏe chứ. Nhưng thể tự mình kiếm để nhồi cho ít lý trí, thế nên chỉ bảo vài người hầu phải để mắt canh chừng .

      Hàng ngày, họ đến báo cáo lại với , thường là vào đầu buổi tối, khi ngồi trong phòng làm việc, trầm tư và đắm chìm trong rượu. Tối nay cũng có gì khác cả, uống đến ly brandy thứ ba nghe thấy có tiếng gõ dứt khoát ởcửa.

      "Vào ."

      Trước ngạc nhiên tột cùng của Turner, mẹ bước và

      gật đầu lịch . "Mẹ đến để trừng trị con, con nghĩ thế."

      Phu nhân Rudland khoanh tay trước ngực. "Và con nghĩ mình cần bị trừng trị vì tội gì?"

      bật cười trước khiếu hài hước ít ỏi của bà. "Tại sao mẹ cho con biết? Con chắc mẹ có cả danh sách dài lê thê."

      "Tuần rồi con gặp vợ con chưa?" bà hỏi.

      ", con nghĩ là con ch... à, đợi phút." nhấp ngụm brandy. "Vài ngày trước con có ngang qua ấy trong sảnh. Hôm thứ Ba, con nghĩ thế."

      "Con bé mang thai hơn tám tháng rồi, Nigel."

      "Con cam đoan với mẹ là con biết."

      "Con đúng là đồ vô lại khi bỏ rơi con bé mình trong thời gian nó cần được chăm sóc."

      tợp ngụm nữa. "Phải làm cho ràng, ấy bỏ mặc con, phải con bỏ mặc ấy. Và đừng gọi con là Nigel."

      "Mẹ gọi con bằng bất cứ cái tên chết tiệt nào mà mẹ muốn."

      Turner nhướn mày khi lần đầu tiên trong đời thấy mẹ sử dụng ngôn từ thô tục như thế. "Chúc mừng, mẹ vừa hạ mình xuống cùng thứ hạng với con rồi đấy."

      "Đưa cho mẹ thứ đó!" Bà lao tới giật ly rượu ra khỏi tay . Thứ chất lỏng màu hổ phách bắn tung tóe ra bàn làm việc. "Mẹ thấy sợ con đấy, Nigel. Con tệ hại y như hồi con ở cùng Leticia. Con thậtđáng ghét, thô..." Bà khựng lại khi bàn tay nắm lấy cổ tay bà.

      "Đừng bao giờ mắc sai lầm so sánh Miranda với Leticia," đe dọa.

      "Mẹ so sánh!" Bà ngạc nhiên. "Mẹ còn chẳng bao giờ nghĩ đến điều đó."

      "Tốt." đột ngột thả bà ra và bước tới cửa sổ. Quang cảnh trống trải, lạnh lẽo như tâm trạng lúc nàyvậy.

      Mẹ vẫn im lặng lúc, nhưng rồi bà hỏi, "Con định làm thế nào để cứu vãn cuộc hôn nhân của mình hả Turner?"

      buông tiếng thở dài mệt mỏi. "Tại sao mẹ quá chắc chắn rằng con là người cần phải cứu vãn thế?"

      "Vì Chúa, hãy nhìn con bé . ràng là nó con."

      Các ngón tay ghì chặt vào bậu cửa sổ cho tới khi đốt ngón tay chuyển thành trắng toát. "Gần đây con chẳng thấy có dấu hiệu nào cả."

      "Làm sao mà con thấy được? Con gặp con bé hàng tuần lễ rồi. Vì chính con, mẹ hy vọng con giết chết bất cứ cảm xúc còn lại nào của con bé dành cho con."

      Turner gì. chỉ muốn cuộc chuyện này chấm dứt.

      "Con bé còn là người phụ nữ của mấy tháng trước nữa," mẹ tiếp tục. "Nó vô cùng hạnh phúc. Nó có thể làm bất cứ điều gì vì con."

      "Mọi chuyện thay đổi rồi mẹ ạ," đáp cộc lốc.

      "Và chúng có thể thay đổi trở lại," Phu nhân Rudland , giọng bà nhàng nhưng kiên quyết. "Tối nay hãy xuống ăn với mọi người. có con lúng túng khủng khiếp."

      " còn ngượng nghịu hơn nếu có con, con đảm bảo với mẹ đấy."

      "Hãy để mẹ phán xét điều đó."

      Turner đứng thẳng lên, hít vào hơi dài, run run. Có lẽ mẹ đúng chăng? Liệu và Miranda có thể giải khác biệt giữa họ ?

      "Leticia vẫn còn ở trong ngôi nhà này," mẹ dịu dàng bảo. "Hãy để ta . Hãy để Miranda chữa lành cho con. Con bé làm được, con biết mà, con chỉ cần cho nó cơ hội."

      cảm thấy bàn tay mẹ đặt vai mình nhưng quay lại, quá kiêu hãnh thể để bà nhìn thấy gương mặt đau khổ của mình.

      Cơn đau đầu tiên quặn lên trong bụng Miranda khoảng giờ trước khi chuẩn bị xuống nhà ăn tối.Giật mình, đặt tay lên bụng . Bác sĩ bảo rằng có thể trở dạ trong hai tuần lễ nữa."À, có vẻ như con đến sớm nhỉ," dịu dàng . "Hãy ở yên đó cho qua bữa tối, được nào? Mẹ thực đói lắm. Mẹ đói như thế từ nhiều tuần nay rồi, con biết đấy, và mẹ cần chút thức ăn."

      Đứa bé lại quẫy đạp để trả lời .

      "Vậy là như thế nhé, được ?" Miranda thầm, lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, nụ cười thoáng qua gương mặt . "Mẹ mặc cả với con. Con để mẹ bình yên dùng xong bữa tối, và mẹ hứa đặt tên con là Iphigenia."

      cảm thấy cú đạp khác.

      "Nếu con là con , dĩ nhiên rồi. Nếu con là con trai, mẹ hứa đặt tên con là...Nigel!" bật cười, thanh xa lạ và... hay. "Mẹ hứa đặt tên con là Nigel."

      Đứa bé nằm yên.

      "Tốt. Giờ chúng ta thay áo nhé?"

      Miranda rung chuông gọi hầu , và giờ sau, xuống cầu thang vào phòng ăn, nắm tay vịn chặt đường xuống. tại sao lại muốn cho ai biết đứa trẻ sắp ra đời, có lẽ vì bản tính của muốn mọi người nhặng xị lên. Bên cạnh đó, thấy hoàn toàn khoẻ mạnh,ngoại trừ những cơn đau cứ khoảng mười phút lại xuất lần. Mà dù sao nữa chắc chắn côcũng muốn phải nằm bẹp giường. chỉ mong đứa bé có thể cầm chừng qua bữa tối. Có điều gì đó hơi ngượng ngùng trong việc sinh đẻ, và hề muốn trực tiếp trải nghiệm ngượng ngùng đó ngay bàn ăn.

      "Ồ, cậu đây rồi, Miranda," Olivia gọi to. "Mọi người uống trà trong phòng khách hoa hồng. Đến uống cùng ?"

      Miranda gật đầu và theo bạn.

      "Nhìn cậu hơi lạ, Miranda ạ," Olivia tiếp tục. "Cậu thấy ổn chứ?"

      "Chỉ là tớ hơi bự thôi, cảm ơn cậu."

      "À, cậu sớm nhắn lại thôi."

      Trong chớp mắt ấy chứ, Miranda hài hước nghĩ.

      Phu nhân Rudland đưa cho ly nước chanh.

      "Cảm ơn mẹ," Miranda . "Tự nhiên con thấy khát quá." Bỏ qua cả phép tắc đúng mực, Miranda dốc cạn hơi. Phu nhân Rudland lời, rót tiếp cho ly nữa. Miranda lại nhanh chóng uống cạn. "Mẹ nghĩ bữa tối sẵn sàng chưa?" hỏi. "Con thấy đói kinh khủng." Đó mới chỉ là nửa . Nếu họ còn nấn ná thêm nữa sinh đứa bé ngay tại bàn ăn mất.

      "Tất nhiên rồi," Phu nhân Rudland đáp, hơi sửng sốt trước hăm hở của Miranda. "Con dẫn đường .Dù sao đây là nhà của con mà,Miranda."

      "Vâng ạ." Miranda quay đầu, đưa tay đỡ lấy bụng như thể làm thế có thể giữ đứa bé bên trong, và bước ra hành lang.

      đâm vào Turner.

      "Chào buổi tối, Miranda."

      Giọng ấm áp và khàn khàn, cảm thấy thứ gì đó vừa quẫy lên trong sâu thẳm

      " tin là em vẫn khỏe," .

      gật đầu, cố gắng nhìn . dành cả tháng trời rèn luyện bản thân để tan chảy thành vũng khát khao và ham muốn mỗi lần nhìn thấy . học cách thu nét mặt mình vào cái mặt nạ dửng dưng. Họ đều biết hủy hoại mọi tình cảm của ; cần mọi người nhìn thấy điều đó mỗi lần bước vào căn phòng.

      "Xin lỗi," lầm bầm, bước qua , hướng về phía phòng ăn.

      Turner túm lấy cánh tay . "Cho phép hộ tống em, mèo con."

      Môi dưới của Miranda bắt đầu run rẩy. cố gắng làm gì thế? Nếu cảm thấy ít bối rối hơn -hay ít nặng nề hơn - có thể cố giật ra khỏi tay của , nhưng vì thể nên đành chấp nhận và để dẫn vào bàn.

      Turner gì suốt mấy món đầu tiên, Miranda lại lấy đó làm hài lòng vì có thể tập trung thưởng thức đồ ăn của mình. Phu nhân Rudland và Olivia cố gắng lôi kéo vào cuộc trò chuyện, nhưng Miranda luôn cố tọng cho đầy miệng. khỏi phải trả lời bởi nhai, nuốt và rồi sau đó lầm bầm lấy lệ, "Con đói muốn chết."

      Cách này hiệu quả trong ba món ăn đầu, cho tới lúc đứa bé ngừng hợp tác. nghĩ mình trở nên giỏi hơn trong việc phản ứng với các cơn đau, nhưng có lẽ cau mày, bởi vì Turner ngay lập tức nhìn và hỏi, "Có chuyện gì ổn à?"

      mỉm cười mệt mỏi, nhai, nuốt và lầm bầm, " có gì cả. Nhưng em thực rất đói."

      "Mọi người cũng thấy vậy," Olivia lạnh nhạt và bị nhận ngay cái lừ mắt quở trách từ bà mẹ.

      Miranda cắn miếng thịt gà nữa và lại cau mày. Lần này Turner chắc chắn nhìn thấy. "Em vừa kêu lên," quả quyết. " nghe thấy tiếng em. Cái gì ổn

      nhai và nuốt. " có gì. Tuy nhiên em khá đói."

      "Có lẽ cậu ăn nhanh quá đấy," Olivia gợi ý.

      Miranda chộp ngay lấy cái cớ ấy. "Đúng, đúng rồi, chắc chắn là thế. Mình chậm lại." May mắn là cuộc trò chuyện chuyển hướng khi Phu nhân Rudland kéo Turner vào bàn luận về luật dự thảo mà gần đâyanh ủng hộ tại Nghị viện. Miranda thấy vui mừng vì chú ý của bị lôi kéo đến nơi khác; quan sát chăm chú quá mức, và càng lúc càng khó để giữ vẻ mặt bình thản khi cảm thấy cơn co bóp dạ con.

      Bụng lại quặn lên, lần này mất hết cả bình tĩnh. "Thôi ," thầm, nhìn xuống bụng."Nếu chắc chắn con bị gọi là Iphigenia."

      "Cậu gì thế, Miranda?" Olivia hỏi.

      "Ồ, , mình nghĩ vậy."

      Vài phút nữa trôi qua, và lại cảm thấy cơn quặn thắt khác. "Dừng lại, Nigel," thầm."Chúng ta thỏa thuận rồi mà."

      "Mình chắc chắn là cậu gì đó," Olivia quả quyết.

      "Có phải em vừa gọi là Nigel ?" Turner hỏi.

      buồn cười, Miranda nghĩ, gọi ấy là Nigel có vẻ còn làm ấy buồn hơn là việc bỏ cái giường cưới. "Dĩ nhiên là . tưởng tượng đấy. Nhưng em thề là em mệt quá. Em xin phép lên phòng nếu ai thấy phiền." dợm đứng lên, rồi cảm thấy dòng chất lỏng ồ ạt chảy xuống giữa hai chân. ngồi trở lại. "Có lẽ con đợi món tráng miệng."

      Phu nhân Rudland cáo lỗi, rằng bà trong chế độ ăn kiêng giữ eo và thể chịu được việc phải nhìn mọi người ăn món pudding. Bà rời càng khiến Miranda thấy khó né tránh trò chuyện hơn,nhưng vẫn cố hết sức tỏ vẻ mê mải với đồ ăn và hy vọng ai hỏi han gì cả. Cuối cùng, bữa ăn kết thúc. Turner đứng dậy tới bên và đưa cánh tay ra cho .

      ", em nghĩ mình ngồi đây lát. Hơi mệt chút, biết đấy." có thể cảm thấy cơn đỏ mặt lan dần lên từ dưới cổ. Ôi Chúa ơi, sao viết cuốn sách hướng dẫn phải làm gì khi đứa trẻ muốn ra đời ngay trong phòng ăn cơ chứ. Miranda thấy cực kỳ xấu hổ và quá sợ đến nỗi dường như thể nhấc được người ra khỏi ghế nữa.

      "Em có muốn đồ uống nữa ?" giọng Turner khô khốc.

      "Vâng, làm ơn," đáp ngắt quãng.

      "Miranda, cậu có chắc là cậu thấy khỏe đấy?" Olivia hỏi trong khi Turner cho gọi người hầu."Trông cậu hơi lạ."

      "Gọi mẹ cậu ," Miranda rền rĩ thốt lên. "Ngay bây giờ."

      "Có phải...?"

      Miranda gật đầu.

      "Ôi trời," Olivia nuốt nước bọt đánh ực. "Đến lúc rồi."

      "Lúc nào?" Turner cáu kỉnh hỏi. Sau đó thoáng thấy biểu kinh hãi của Miranda. "Ôi quỷ tha ma bắt. Đến lúc rồi." băng qua phòng và bế thốc vợ hai cánh tay, để ý đến chiếc váy ướt đẫm thấm màu vào lớp vải hảo hạng của cái áo khoác mặc.

      Miranda bám chặt vào thân hình mạnh mẽ của , quên hết những lời thề thốt duy trì vẻ lãnh đạm với . vùi mặt vào đường cong nơi cổ , để cho sức mạnh của thấm vào . cần nó trong nhiều giờ đồng hồ tới.

      "Em ngốc," càu nhàu. "Em ngồi chịu đau ở đó bao lâu rồi hả?"

      chọn cách trả lời, biết rằng chỉ khiến mình bị mắng

      Turner mang lên cầu thang tới phòng ngủ của khách được chuẩn bị cho lần sinh nở này. Vừa lúc đặt xuống giường Phu nhân Rudland cũng vội vàng chạy vào. "Cảm ơn con rất nhiều,Turner," bà nhanh. " gọi bác sĩ ."

      "Brearley lo việc đó rồi," đáp, lo lắng nhìn xuống Miranda.

      "Thế kiếm việc gì mà làm . uống ly ."

      "Con khát."

      Phu nhân Rudland thở dài. "Có cần mẹ phải ra với con , con trai? ."

      "Tại sao?"

      "Sinh đẻ có chỗ cho đàn ông."

      "Trước mắt chắc chắn là đủ chỗ cho con," lầm bầm.

      Miranda mặt đỏ tía tai. "Turner, làm ơn ," nài nỉ.

      nhìn xuống . "Em muốn à?"

      "Vâng. . Em biết."

      chống hai tay hông và quay sang đối mặt với bà mẹ. "Con nghĩ con nên ở lại. Nó cũng là con của con mà."

      "Ôi thôi, được rồi. ra góc đằng kia và tránh đường nào." Phu nhân Rudland khua khua hai cánh tay, xua ra xa.

      cơn co bóp nữa ập đến với Miranda. "Aaaaaaa," rên rỉ.

      "Gì thế?" Turner phóng đến cạnh trong chớp mắt. "Thế này có bình thường ? ấy có nên..."

      "Turner, im nào!" Phu nhân Rudland . "Con làm con bé lo lắng đấy." Bà cúi xuống ấp cái khăn ẩm lên trán . "Đừng để tâm đến nó, con . Chuyện này hoàn toàn bình thường."

      "Con biết. Con..." ngừng lại để lấy hơi. "Con có thể cởi bộ váy này ra ?"

      "Ôi, Chúa ơi, dĩ nhiên rồi. Mẹ xin lỗi. Mẹ quên mất đấy. Con phải thoải mái. Turner, đến đây giúp mẹ tay nào."

      "!" Miranda kêu lên.

      dừng khựng lại, nét mặt lạnh tanh.

      "Ý con là, hoặc mẹ làm hoặc nhờ ấy làm. Nhưng phải cả hai."

      "Đừng có chuyện trẻ con thế," Phu nhân Rudland dịu dàng . "Con suy nghĩ được minh mẫn."

      "! ấy có thể làm nếu mẹ muốn bởi vì ấy... thấy con trước rồi. Hoặc mẹ có thể làm v ìmẹ là phụ nữ. Nhưng con muốn mẹ thấy con trong khi ấy nhìn con. Mẹ hiểu à?" Miranda siết chặt tay bà bằng sức lực chưa từng thấy.

      Trở lại góc phòng, Turner cố nín cười. "Con để mẹ thực nghi thức đó, mẹ ạ," , cố giữ cho giọng bình thản để phá lên cười. Với cái gật đầu, rời khỏi phòng. buộc mình phải im lặng nửa đường xuống hành lang rồi mới dám cười nghiêng ngả. Vợ có những ngại ngùng nho buồn cười.

      Trở lại phòng ngủ, Miranda nghiến chặt răng vì cơn co bóp khác trong khi Phu nhân Rudland lột bỏ chiếc váy bị hỏng của .

      " ấy chưa ạ?" hỏi. tin là lại lén nhìn trộm.

      Mẹ chồng gật đầu. "Nó làm phiền chúng ta nữa."

      "Đó phải là làm phiền," Miranda , trước khi kịp suy nghĩ kỹ càng hơ

      "Dĩ nhiên là thế. Đàn ông có chỗ trong lúc sinh nở. Nó bẩn thỉu, đau đớn, và ai trong bọn họ biết làm thế nào cho có ích cả. Tốt hơn là để họ ngồi ngoài suy ngẫm mọi cách để tặng thưởng cho con vì con vất vả."

      " ấy mua cho con cuốn sách," Miranda thầm.

      "Nó ư? Mẹ nghĩ đến những viên kim cương cơ đấy."

      "Thế cũng tuyệt," Miranda yếu ớt .

      "Mẹ thầm gợi ý với nó." Phu nhân Rudland mặc xong chiếc váy ngủ cho Miranda và nhồi gối vào sau người . "Thế đấy. Con có thấy thoải mái ?"

      cơn đau khác kẹp lấy bụng . ". ," nghiến răng.

      "Lại đau nữa à?" Phu nhân Rudland hỏi. "Chúa ơi. Chúng đến gần nhau quá. Đây có thể là ca đẻ nhanh khác thường. Mẹ tình mong bác sĩ Winsters đến nhanh nhanh giúp cho."

      Miranda nín thở khi cố ngoi lên qua làn sóng đau đớn, gật đầu tán thành.

      Phu nhân Rudland cầm tay siết chặt, mặt bà nhăn lại vẻ cảm thông. "Nếu điều này làm con thấy dễ chịu hơn ," bà , " sinh đôi còn tệ hơn nhiều cơ."

      "Nó chẳng đỡ hơn," Miranda thở hổn hển.

      "Con có thấy đỡ hơn chút nào ?"

      "."

      Phu nhân Rudland thở dài. "Thực tế mẹ cũng nghĩ nó giúp được gì. Nhưng đừng lo," bà thêm,rạng rỡ hơn đôi chút. "Chuyện này nhanh chóng kết thú cthôi."

      Hai mươi tư giờ sau, Miranda muốn nhanh chóng có lời xác nhận mới toàn bộ cơ thể nát vụn vì đau đớn, hơi thở trở nên gấp gáp rời rạc, và cảm thấy cơ thể mình đủ khí. Những cơn co bóp tiếp tục lặp lặp lại, lần sau lại tệ hơn lần trước. "Con cảm thấy cơn đau đến," thút thít rên rỉ.

      Phu nhân Rudland lập tức lau trán cho bằng khăn mát. "Hãy hạ gục nó, con ."

      "Con thể... con quá... quỷ tha ma bắt!" gào lên, dùng ngay câu cửa miệng thích của chồng.

      Bên ngoài hành lang, Turner cứng người khi nghe thấy tiếng kêu gào. Sau khi thay chiếc váy bẩn cho Miranda, mẹ bắt ở ngoài tầm tai nghe và thuyết phục rằng mọi người thấy khá hơn nếu ở ngoài hành lang. Olivia mang hai cái ghế từ phòng khách gần đó ra và mẫn cán ngồi bầu bạn với , cố gắng cau mày khi Miranda kêu thét lên trong đau đớn. "Nghe có vẻ là cơn đau lắm," lo lắng, cố gắng trò chuyện.

      lừ mắt nhìn . , lại vậy.

      "Em chắc sớm kết thúc thôi," Olivia với vẻ hy vọng hơn là khẳng định. "Em nghĩ nó có thể tệ hơn nữa."

      Miranda lại thét lên, ràng là đau đớn cực độ.

      "Ít nhất em nghĩ vậy," Olivia yếu ớt thêm.

      Turner gục mặt vào lòng bàn tay. " bao giờ chạm vào ấy lần nữa," rên rỉ.

      " ấy bao giờ được chạm vào con lần nữa!" họ nghe tiếng Miranda rống lên.

      "À, có vẻ như phải tranh cãi nhiều với vợ về điểm này," Olivia thỏ thẻ . thúc khớp ngón tay vào cằm . "Hăng hái lên nào, trai. sắp sửa làm bố rồi."

      " lâu nữa, hy vọng thế," lầm bầm. " nghĩ mình có thể chịu đựng chuyện này thêm nữa."

      "Nếu nghĩ nó tồi tệ, hãy nghĩ xem Miranda phải cảm thấy thế nào."

      ngước ánh mắt trừng trừng chết chóc lên nhìn . Lại sai lầm nữa. Olivia im thin thít.

      Trong phòng sinh, Miranda siết tay mẹ chồng chặt cứng. "Làm nó dừng lại ," rên rỉ. "Làm ơn làm nó dừng lại ."

      "Nó kết thúc nhanh thôi, mẹ đảm bảo với con."

      Miranda kéo bà xuống cho tới khi mặt họ gần kề nhau. "Mẹ thế hôm qua mà!"

      "Xin lỗi, Phu nhân Rudland?"

      Đó là bác sĩ Winters, ông đến giờ đồng hồ sau khi những cơn đau bắt đầu.

      "Tôi có thể vài lời với bà ?"

      "Vâng, được, dĩ nhiên rồi," Phu nhân Rudland , cẩn thận gỡ tay mình ra khỏi tay Miranda. "Mẹ quay lại ngay. Mẹ hứa."

      Miranda gật đầu nhát gừng và tóm lấy lớp khăn trải giường, cần thứ gì đó để siết chặt khi cơn đau giằng xé cơ thể . Đầu vật vã từ bên này sang bên kia trong khi hít vào hơi thở sâu. Turner ở đâu? ấy nhận thấy rằng cần ở đây à? cần hơi ấm của , nụ cười của , nhưng hơn hết, cần sức mạnh của bởi vì nghĩ mình có đủ sức để vượt qua thử thách này.

      Nhưng bướng bỉnh, và có lòng kiêu hãnh, thể cho phép mình hỏi Phu nhân Rudland xem ở đâu. Thay vào đó nghiến chặt răng và cố khóc thét lên vì đau đớn.

      "Con mệt quá rồi," thút thít. "Con thểl àm gì hơn nữa." Con cần Turner. Nhưng biết phải những lời ấy như thế nà "Có, con có thể. Nếu con bây giờ con rặn mạnh hơn chút thôi, nó nhanh chóng kết thúc hơn."

      "Con thể... con thể... con... ối... ôi... ô!"

      "Đúng rồi, Phu nhân Turner," bác sĩ Winters mạnh mẽ . "Giờ rặn ."

      "Tôi... ôi, nó đau lắm. Nó đau."

      "Rặn . Tôi thấy cái đầu rồi."

      "Ông thấy sao?" Miranda cố nhấc đầu lên.

      "Suỵt, đừng ráng nghển cổ," Phu nhân Rudland . "Dù thế nào con thể thấy gì đâu. Tin mẹ ."

      "Tiếp tục rặn ," bác sĩ .

      "Tôi cố. Tôi cố đây." Miranda cắn chặt răng và nghiến. "Nó có... ông có thể..." nuốt vài hớp khí lớn. "Nó là trai hay ?"

      "Tôi chưa thể được," bác sĩ Winters trả lời. "Ráng lên. Đợi phút... Chúng ta thấy rồi." Khi cái đầu ló dạng, thân hình bé xíu nhanh chóng trượt ra. "Là con ."

      "Thế à?" Miranda hổn hển. thở dài kiệt sức. "Dĩ nhiên rồi. Turner luôn có được cái ấy muốn."

      Phu nhân Rudland mở cửa và thò đầu vào hành lang trong khi bác sĩ xem xét đứa bé. "Turner?"

      ngẩng lên, mặt phờ phạc.

      "Kết thúc rồi, Turner. Là con . Con có con ."

      "Con ?" Turner nhắc lại. Chờ đợi lâu trong hành lang làm mệt mỏi, và sau gần ngày nghe vợ la thét trong đau đớn, thể tin rằng nó kết thúc, và làm bố.

      "Con bé xinh lắm, mẹ . "Hoàn hảo mọi mặt."

      "," lặp lại, lắc đầu vẻ tin nổi. quay sang em , người vẫn ở bên thâu đêm. ". Olivia, đứa con !" Và rồi, trước ngạc nhiên của cả hai, choàng hai cánh tay ôm lấy .

      "Em biết, em biết." Ngay cả Olivia cũng khó kìm được những giọt nước mắt.

      Turner ôm siết lấy lần cuối, rồi quay lại nhìn mẹ . "Mắt con bé màu gì? Có phải màu nâu ?"

      nụ cười vui thích rạng rỡ gương mặt Phu nhân Rudland. "Mẹ biết, cưng ạ. Mẹ thậm chí chưa nhìn thấy. Nhưng mắt trẻ con thường đổi màu khi chúng còn . Chúng ta có thể biết chắc được trong thời gian."

      "Chúng màu nâu," Turner quả quyết.

      Hai mắt Olivia mở to với vẻ đột nhiên được khai sáng. " ấy."

      "Hả? Em gì hả nhóc?"

      " ấy. Miranda."

      buồn cười, nhưng cảm giác se thắt trong cuống họng mà luôn cảm thấy mỗi lần nhắc tới từ Y... biến mất. "..." Turner dừng khựng lại, miệng hơi há ra vẻ sửng sốt ngạc nhiên.

      " ấy," Olivia nhắc lại.

      " nghĩ là đúng thế," ngạc nhiên . " ấy. Miranda."

      "Lẽ ra con phải nhận ra điều đó lâu rồi chứ," mẹ sỗ sàng .

      Turner ngồi đó, quai hàm run rẩy, kinh ngạc vì giờ đây việc cảm nhận điều đó dễ dàng làm sao.Tại sao lại mất quá lâu mới nhận ra chứ? Đáng lẽ điều đó phải như ban ngày rồi. Miranda. mọi thứ ở , từ đôi mày cong tinh tế cho tới cái vẻ chế nhạo thường thấy và cái cách nghiêng đầu mỗi khi tò mò. tính hóm hỉnh, ấm áp và lòng trung thành của . Thậm chí cả đôi mắt hơi quá gần nhau. Và giờ cho đứa con. nằm chiếc giường đó, trở dạ hàng nhiều giờ đồng hồ trong cơn đau đớn dữ dội, tất cả chỉ để sinh cho đứa con. khóc. "Con muốn vào." nghẹn ngào.

      " lát nữa bác sĩ chuẩn bị cho em bé xong," mẹ .

      ". Con muốn gặp Miranda."

      "Ồ. Vậy mẹ thấy có hại gì cả. Chờ chút. Bác sĩ Winters?"

      Họ nghe thấy tiếng rủa bị nén lại, và rồi đứa bé giãy đạp trong vòng tay bà nội nó.

      Turner mở tung cánh cửa. "Có chuyện gì ổn thế?"

      "Phu nhân bị mất quá nhiều máu," bác sĩ khẳng định.

      Turner nhìn xuống vợ và loạng choạng kinh hãi. Máu ở khắp mọi nơi, dường như còn chảy ra từ người , gương mặt tái nhợt như người chết. "Ôi, lạy Chúa," thốt lên, giọng như bị bóp nghẹn lại. "Ôi, Miranda."

      Mẹ sinh con ngày hôm nay. Mẹ vẫn chưa biết tên con. Họ thậm chí còn để mẹ bế con. Mẹ nghĩ có thể đặt tên con theo tên bà ngoại. Bà là phụ nữ duyên dáng, và bà luôn ôm mẹ chặt vào giờ ngủ. Bà tên là Caroline. Mẹ hy vọng ba Turner thích cái tên đó. Ba mẹ chưa bao giờ bàn chuyện đặt tên con.

      Mình ngủ à? Mình có thể nghe thấy mọi người ở xung quanh, nhưng mình thể gì với họ.Mình chỉ cố ghi nhớ những lời này để có thể viết chúng sau.

      Mình nghĩ là mình ngủ.
      Last edited: 30/8/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 20

      Bác sĩ cố tìm cách cầm máu, nhưng giờ ông ta vừa lắc đầu vừa rửa tay. " ấy mất quá nhiều máu. ấy yếuđi."

      "Nhưng ấy vượt qua chứ?" Turner bồn chồn hỏi.

      Bác sĩ Winters nhún vai buồn rầu. "Chúng ta chỉ có thể hy vọng."

      thích câu trả lời đó, Turner gạt vị bác sĩ ra và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường vợ . cầm bàn tay mảnh mai của và giữ chặt trong tay mình. " ấy vượt qua," . " ấy phải vượt qua."

      Phu nhân Rudland húng hắng ho. "Bác sĩ, Winters, ông có biết nguyên nhân của tượng băng huyết này ?"

      "Có thể là do rách tử cung. Có lẽ từ khi nhau thai kéo ra."

      "Chuyện này có phải tượng bình thường ?"

      Bác sĩ gật đầu. "Tôi e là tôi phải . Còn phụ nữ khác trong vùng sắp sinh, và tôi cần ngủ chút nếu muốn chăm sóc cho bà ấy tử tế."

      "Nhưng Miranda..." Phu nhân Rudland ngập ngừng khi nhìn con dâu, nét mặt bà thất kinh, sợ hãi.

      "Tôi thể làm gì hơn cho ấy. Chúng ta phải hy vọng và cầu nguyện cho cơ thể ấy tự chữa lành vết rách, và chảy máu nữa."

      "Và nếu ấy làm được?" Turner hỏi thẳng thừng.

      "Nếu ấy làm được, hãy ép băng gạc sạch vào người ấy như tôi làm và nhắn cho tôi."

      "Và nếu chúng tôi làm thế, liệu ông có thể đến đây kịp lúc hả?" Turner hỏi vẻ cay độc, nỗi đau khổ và khiếp sợ tước tất cả phép lịch

      Vị bác sĩ chọn cách trả lời. Ông ta gật đầu. "Chào Phu nhân Rudland. Chào ngài Turner."

      Khi cánh cửa đóng lại, Phu nhân Rudland băng qua phòng đến bên con trai. "Turner," bà dịu dàng ."Con nên nghỉ ngơi chút. Con thức cả đêm rồi."

      "Mẹ cũng vậy mà."

      "Phải, nhưng mẹ..." Tiếng bà lịm dần. Nếu chồng bà sắp chết, bà muốn ở bên ông ấy. Bà đặt nụ hôn lên đỉnh đầu Turner. "Mẹ để con lại mình với vợ."

      quay phắt lại, ánh mắt lóe lên nguy hiểm. "Chết tiệt, mẹ! Con ở đây để lời vĩnh biệt. cần phải như thể ấy sắp chết thế."

      "Dĩ nhiên là rồi." Nhưng ánh mắt bà chất chứa đầy vẻ bi thương và đau khổ, nó lên khác hẳn. Bà lặng lẽ rời khỏi phòng.

      Turner đăm đăm nhìn xuống gương mặt tái xanh của Miranda, cổ họng thắt lại. "Đáng lẽ nên với em rằng em," giọng khàn đặc. "Đáng lẽ nên với em. Đó là tất cả những gì em muốn nghe, đúng ? Và quá ngu ngốc nhận ra điều đó. nghĩ em từ lâu rồi, em . Lâu lắm rồi. Kể từ cái ngày trong cỗ xe ngựa khi cuối cùng em cũng với rằng em . ..."

      dừng lại, nghĩ là mình vừa nhìn thấy cử động gương mặt . Nhưng đó chỉ là cái bóng của di chuyển làn da khi đung đưa tới lui.

      " quá ngạc nhiên," tiếp. "Quá ngạc nhiên rằng ai đó có thể muốn có bất cứ uy quyền nào với . Quá ngạc nhiên rằng ai đó có thể muốn thay đổi . Và ... nghĩ là mình có thể lần nữa. Nhưng sai!" Hai bàn tay giần giật nắm vào duỗi ra, và phải kháng cự lại cảm giác thôi thúc muốn nắm lấy hai vai mà lắc. " sai,chết tiệt, và đó là phải lỗi của em. Đó phải lỗi của em, mèo con ạ. Hay có lẽ là lỗi của, nhưng nhất định phải là em."

      lại cầm bàn tay đưa lên môi. " bao giờ là lỗi của em, mèo con ạ," khẩn thiết."Vì vậy hãy quay lại với . Làm ơn. thề, em làm sợ đấy. Em muốn làm sợ, đúng ? cam đoan với em, nó phải là cảnh tượng đẹp đẽ đâu."

      có lời đáp. ước gì ho, hay bồn chồn trở mình, hay bất cứ gì khác. Nhưng chỉ nằm đó,quá im lìm, quá bất động đến nỗi trong khoảnh khác khiếp hãi ập xuống, điên cuồng lật bàn tay để cảm nhận mạch đập bên dưới cổ tay. Turner thở ra nhõm. Vẫn đập. Yếu ớt, nhưng vẫn đập.

      buột ra cái ngáp mệt mỏi. kiệt sức, hai mí mắt trĩu xuống, nhưng thể cho phép mình ngủ. cần phải ở bên . cần phải thấy , nghe tiếng thở của , hay đơn giản là chỉ ngắm nhìn ánh sáng đùa nghịch làn da .

      "Tối quá," lẩm bẩm, nhỏm người dậy. "Ở đây giống như cái nhà xác chết dẫm nào ấy." lục tung cả căn phòng, lê bước qua các ngăn kéo tủ và phòng để đồ cho tới khi tìm thấy thêm vài cây nến nữa. nhanh chóng thắp tất cả lên và ấn chúng vào giá nến. Vẫn còn tối quá. bước dài ra cửa,mở tung ra và quát ầm ĩ, "Brearley! Mẹ!Olivia!"

      Tám người lập tức trả lời lệnh triệu tập của , tất cả đều sợ hãi tột cùng.

      "Tôi cần thêm nến," Turner , giọng pha trộn giữa sợ hãi và kiệt sức. Vài hầu lập tức chạy nhốn nháo.

      "Nhưng ở đây sáng lắm rồi mà," Olivia , ngó đầu vào phòng. Hơi thở của nghẹt lại khi trông thấy Miranda, người bạn thân nhất của từ thời thơ ấu, nằm im lìm. " ấy ổn chứ?" thầm.

      " ấy khỏe," Turner độp lại. "Miễn chúng ta có thể kiếm ít ánh sáng ở đây."

      Olivia hắng giọng. "Em nên vào điều gì đó với ấy

      " ấy chết!" Turner nổi điên lên. "Em nghe chứ hả? ấy chết. cần thiết phải chuyện kiểu đó. Em phải lời vĩnh biệt đâu."

      "Nhưng nếu ấy thế sao," Olivia khăng khăng, nước mắt lăn dài hai má. "Em cảm thấy..."

      Khả năng kiểm soát của Turner vụt biến mất, thô bạo xô em vào tường. " ấy chết," giọng khàn đặc chết chóc. " rất cảm kích nếu thôi làm cái trò ấy ."

      Olivia run rẩy gật đầu.

      Turner đột ngột thả ra rồi nhìn chằm chằm vào hai tay mình như thể chúng là của ai khác. "Lạy Chúa tôi," thều thào. "Chuyện gì xảy ra với tôi thế này?"

      " ổn cả thôi Turner," Olivia dịu dàng , thận trọng chạm vào vai . " có quyền được nổi giận mà."

      ", được phép. được phép chừng nào ấy còn cần phải mạnh mẽ vì ấy." quay trở lại phòng ngồi xuống cạnh vợ. "Bây giờ chẳng là gì cả," lẩm bẩm, nuốt khan dữ dội. "Chẳng có gì quan trọng ngoài Miranda."

      hầu chột mắt bước vào phòng mang theo mấy cây nến.

      "Thắp tất cả lên," Turner ra lệnh. "Tôi muốn ở đây sáng như ban ngày. Các người có nghe tôi hả? Sáng như ban ngày." quay lại với Miranda và dịu dàng đặt tay lên trán . " ấy luôn những ngày nắng." kinh hãi và điên cuồng nhìn em . "Ý là.. ấy những ngày nắng."

      Olivia đành lòng nhìn trai kiệt sức vì đau khổ, liền gật đầu và lặng lẽ ra ngoài.

      Vài giờ sau, Phu nhân Rudland bước vào phòng mang theo cái bọc được cuốn trong chiếcchăn hồng mềm mại. "Mẹ mang con con đến," bà dịu dàng

      Turner ngẩng lên nhìn, choáng váng nhận ra hoàn toàn quên mất tồn tại của sinh linh bé xíu này. nhìn chằm chằm vào đứa trẻ vẻ tin. "Con bé quá."

      Mẹ mỉm cười. "Trẻ sơ sinh thường như vậy đấy."

      "Con biết nhưng... nhìn con bé này." luồn ngón trỏ vào bàn tay bé. Những ngón tay tí xíu tóm lấy nó với vững vàng đáng kinh ngạc. Turner nhìn lên mẹ , nỗi ngạc nhiên trước sống mới mẻ này ràng gương mặt phờ phạc của . "Con bế con bé được ?"

      "Dĩ nhiên rồi." Phu nhân Rudland đặt cái bọc vào vòng tay . "Con bé là của con mà."

      "Con của con, đúng ?" nhìn xuống khuôn mặt hồng hồng và chạm vào chiếc mũi. "Con thế nào? Chào mừng đến thế giới này, mèo con."

      "Mèo con à?" Phu nhân Rudland thích thú. " cái biệt danh buồn cười."

      Turner lắc đầu. ", nó buồn cười đâu. Nó tuyệt đối hoàn hảo." lại ngẩng lên nhìn mẹ."Con bé thế này bao lâu nhỉ?"

      "Ồ, mẹ biết. Ít nhất là thời gian ngắn." Bà đến cửa sổ để kéo rèm hé mở. "Mặt trời bắt đầu lên rồi. Olivia với mẹ rằng con muốn có ánh sáng trong phòng."

      gật đầu, thể rời mắt khỏi con .

      Mẹ xong việc với cái cửa sổ và quay trở lại với . "Ồ, Turner này... con bé có đôi mắt màu nâu."

      "Màu nâu sao?" lại nhìn xuống đứa bé. Đôi mắt vẫn nhắm lại trong giấc ngủ. "Con biết mắt con bé màu nâu mà."

      "Ừ, con bé muốn làm bố nó thất vọng vào ngày đầu tiên mình chào đời đâu, đúng cháu

      "Hoặc là mẹ nó." Turner nhìn qua Miranda vẫn xanh xao như chết, rồi ôm cái bọc sống mới này vào gần hơn.

      Phu nhân Rudland thoáng nhìn đôi mắt xanh của con trai, giống đôi mắt của bà, và , "Mẹ lại tin Miranda mong đôi mắt màu xanh."

      Turner nuốt khan. Miranda quá lâu và quá nhiều, vậy mà lại hắt hủi tình đó. Giờ có thể mất , và bao giờ biết nhận ra mình là con lừa ngu ngốc như thế nào. bao giờ biết rằng . "Con tin chắc ấy mong như thế," đáp nghẹn ngào." ấy phải đợi đến đứa kế tiếp."

      Phu nhân Rudland cắn chặt môi. "Dĩ nhiên rồi, con ," bà quả quyết. "Con nghĩ đặt tên con bé là gì chưa?"

      ngước lên ngạc nhiên, như thể ý tưởng về cái tên chưa bao giờ xuất trong đầu vậy."Con... chưa. Con quên mất," thừa nhận.

      "Olivia và mẹ nghĩ đến mấy cái tên rất đẹp. Con nghĩ sao về cái tên Julianna? Hay Claire. Mẹ gợi ý Fiona, nhưng Olivia thích."

      "Miranda bao giờ cho phép con ấy bị đặt tên là Fiona đâu," đờ đẫn . " ấy luôn ghét Fiona Bennet."

      " bé sống gần Haverbreaks hả? Mẹ chưa bao giờ biết."

      "Đó là vấn đề cần thảo luận, mẹ ạ. Con đặt tên cho con bé mà tham khảo ý kiến Miranda."

      Phu nhân Rudland lại nuốt khan. "Dĩ nhiên, con . Mẹ ... mẹ để các con lại bây giờ. Để con có thời gian ở mình với gia đình mình."

      Turner nhìn vợ rồi lại nhìn con . "Đó là mẹ con đấy," thầm. "Mẹ rất mệt. Mẹ phải mất rất nhiều sức lực để cho con ra đời. Ba thể tưởng tượng tại sao lại thế. Con đâu có to lớn gì đâu." Để chứng minh cho ý kiến của mình, chạm vào ngón tay bé xíu của con bé. "Ba nghĩ mẹ nhìn thấy con. Ba biết mẹ rất muốn thế. Mẹ bế con ôm con và hôn con. Con biết tại sao ?" vụng về gạt giọt nước mắt. "Bởi vì mẹ con, thế đấy. Ba đánh cược là mẹ con thậm chí còn nhiều hơn mẹ ba. Và ba nghĩ mẹ chắc phải ba ít thôi vì ba cư xử đúng như đáng lẽ ba phải làm."

      nhìn trộm Miranda để chắc chắn thức dậy trước khi thêm. "Đàn ông có thể là những con lừa. Bọn chúng ta ngớ ngẩn và ngốc nghếch, bọn chúng ta hiếm khi mở mắt đủ to để nhìn thấy những may mắn ở ngay trước mặt. Nhưng ba thấy con," mỉm cười nhìn xuống con . "Và ba thấy mẹ con, và ba hy vọng trái tim mẹ đủ lớn để tha thứ cho ba lần cuối cùng. Ba nghĩ vậy đấy. Mẹ con có trái tim rất lớn."

      Đứa bé ọ ẹ làm Turner mỉm cười vui sướng. "Ba có thể thấy là con đồng ý với ba. Con rất thông minh dù chỉ mới ngày tuổi. Nhưng ra, ba chẳng thấy có lý do gì để ngạc nhiên cả. Mẹ con cũng rất thông minh."

      Đứa bé rừ rừ.

      "Con tâng bốc ba hả, mèo con. Nhưng lúc này, ba để con nghĩ là ba cũng thông minh." nhìn sang Miranda thầm, "Chỉ có hai chúng ta cần biết là ngu ngốc thế nào thôi."

      Đứa bé lại trọ trẹ, càng làm Turner tin rằng con là đứa trẻ thông minh nhất quốc. "Con muốn gặp mẹ con hả, mèo con? Đây, tại sao chúng ta giới thiệu hai người với nhau." Cử động của lúng túng, vụng về vì chưa bao giờ bế đứa trẻ sơ sinh, nhưng bằng cách nào đó xoay xở để đặt được con vào trong hõm dưới cánh tay của Miranda. "Đấy con ạ. Ừm, ở đó ấm áp đúng ? Ba thích được đổi chỗ với con lắm. Mẹ con có làn da rất mềm mại." đưa tay ra chạm vào má con . "Tuy thế, mềm mại bằng của con đâu. Con , con hoàn hảo đến kinh ngạc."

      Đứa bé bắt đầu bồn chồn yên, sau lúc nó bật ra tiếng khóc khỏe khoắn. "Ôi, cưng,"Turner lầm bầm, hoàn toàn bủn rủn. bế đứa trẻ lên và áp vào vai mà nựng nịu, hết sức cẩn thận vỗ về cái đầu xíu như thấy mẹ làm. "Thế, thế, bây giờ, suỵt. Giờ yên nào. Đúng rồi."

      Những lời khẩn nài của ràng có tác dụng bởi bé lại ré lên bên tai .

      tiếng gõ cửa vang lên, Phu nhân Rudland nhìn vào. "Con có muốn mẹ mang con bé Turner?"

      lắc đầu, mái đầu miễn cưỡng rời khỏi con .

      "Mẹ nghĩ nó đói đấy, Turner. Bà vú ở phòng bên cạnh."

      "Ồ. Dĩ nhiên rồi." hơi ngượng nghịu khi trao đứa bé cho mẹ. "Của mẹ đây."

      còn lại mình với Miranda lần nữa. nhúc nhích suốt đêm thức canh, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng. "Sáng rồi, Miranda," , lại cầm lấy tay và cố gắng phỉnh phờ gọi tỉnh dậy. "Đến lúc dậy rồi. Em dậy chứ? Nếu phải vì bản thân em hãy vì . mệt kinh khủng rồi, nhưng em biết đấy, thể ngủ cho tới khi nào em thức dậy."

      Nhưng động đậy. trở mình trong giấc ngủ, ngáy, làm sợ."Miranda," , nghe hoang mang lo sợ trong giọng của mình, "thế này đủ rồi đấy. Em có nghe ? Đủ rồi. Em cần phải..."

      khựng lại, thể tiếp tục thêm nữa. cầm bàn tay siết chặt và quay mặt . Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của . Làm thế nào tiếp tục sống mà đây? Làm thế nào nuôi dạy con họ mình đây? Thậm chí làm thế nào đặt được tên cho con bé đây? Và tồi tệ hơn cả là làm thế nào có thể sống nổi nếu bỏ mà chưa được nghe rằng đây?

      Với quyết tâm rệt, gạt nước mắt và quay lại với . " em, Miranda," to, hy vọng có thể xuyên qua cõi mơ hồ của , cho dù bao giờ tỉnh lại chăng nữa. Giọng trở nên khẩn thiết. " em. Em. phải vì những gì em làm cho hay những gì cảm thấy về em. Chỉ là em

      tiếng động thoát ra từ môi , quá khẽ đến nỗi ban đầu Turner nghĩ là mình tưởng tượng. "Có phải em gì đó ?" Mắt điên cuồng sục sạo gương mặt , kiếm tìm bất cứ dấu hiệu cử động nào. Môi lại mấp máy, và tim nhảy lên vì vui mừng. "Cái gì thế, Miranda? Làm ơn, hãy lại lần nữa thôi. nghe thấy em ." kề tai xuống sát môi .

      Tiếng yếu ớt, nhưng cái từ ấy thốt ra to và . "Tuyệt."

      Turner bắt đầu cười. thể đừng được. Làm sao Miranda vẫn có miệng lưỡi gay gắt trong khi cứ tưởng là phút lâm chung như thế nhỉ? "Em ổn thôi, phải ?"

      Cằm chỉ nhúc nhích phần trăm centimet, nhưng rành rành là cái gật đầu.

      Điên cuồng với niềm hạnh phúc và nhõm, chạy ra cửa và gào toáng tin tốt lành đó cho cả ngôi nhà nghe được. ngạc nhiên gì khi mẹ , Olivia và nhiều gia nhân lao cả vào hành lang.

      " ấy ổn rồi," hổn hển, thậm chí quan tâm mặt mình đầm đìa nước mắt. " ấy ổn rồi."

      "Turner." Tiếng gọi nghe như tiếng rên thốt lên từ giường.

      "Gì thế, tình của ?" bổ nhào đến cạnh .

      "Caroline," khẽ , dồn tất cả sức lực để mỉm cười. "Gọi con bé là Caroline."

      nâng bàn tay lên đặt vào đó cái hôn phong nhã. "Caroline. Em cho bé hoàn hảo."

      " luôn có được điều muốn," thầm.

      âu yếm nhìn , đột nhiên nhận ra phép mầu kỳ diệu vô bờ bến mang trở lại từ cõi chết."Phải," khản đặc. "Có vẻ như đúng thế."

      Vài ngày sau, Miranda cảm thấy bình phục hơn nhiều. Chiểu theo lời cầu của , mọi người chuyển về phòng ngủ nơi và Turner cùng chia sẻ những tháng đầu tiên của cuộc hôn nhân. gian xung quanh làm dễ chịu, và muốn cho chồng mình thấy rằng muốn có cuộc hôn nhân . Họ thuộc về nhau. Đơn giản thế thôi.

      vẫn bị bắt ở giường nhưng lấy lại sức lực khá nhiều, đôi má phơn phớt chút hồng khỏe khoắn. Mặc dù có lẽ Turner từ lâu nhưng trước đây Miranda chưa bao giờ cảm thấy tình đó nhiều đến vậy. Có vẻ như Turner thể quá hai câu mà thốt lên từ ấy, và Caroline càng chứng tỏ hơn tình của hai người, sao tả xiết.

      Olivia và Phu nhân Rudland cũng hết sức quan tâm đến , nhưng Turner cố giữ can thiệp của họ ở mức độ nhất, muốn vợ là của mà thôi. hôm, ngồi cạnh giường khi thức dậy sau giấc ngủ trưa.

      "Chào buổi chiều," thầm.

      "Chiều rồi ư? Có ?" ngáp dài.

      "Ít nhất cũng quá trưa rồi."

      "Chúa ơi. Em chưa bao giờ cảm thấy lười biếng như thế này."

      "Em xứng đáng với nó," đảm bảo với , đôi mắt xanh của ánh lên vẻ ấm áp cùng với tình ."Từng phút ."

      "Bé con thế nào rồi?"

      Turner tủm tỉm cười. Lần nào họ chuyện, chỉ câu trước câu sau là lại hỏi như vậy ngay. "Rất khỏe. Con bé có buồng phổi khá đấy, phải thế."

      "Con bé ngọt ngào, đúng ?"

      gật đầu. "Giống hệt mẹ nó.

      "Ồ, em ngọt ngào."

      đặt nụ hôn lên mũi . "Với tính khí đó em rất ngọt ngào rồi. Tin . nếm em rồi."

      đỏ ửng cả mặt. " thể chịu nổi."

      " hạnh phúc," sửa lại. " , chân thành hạnh phúc."

      "Turner à."

      nhìn xuống vẻ chăm chú, nghe thấy ngập ngừng trong giọng . "Gì thế, tình của ?"

      "Chuyện gì xảy ra thế?"

      " chắc mình hiểu ý em."

      mở miệng rồi ngậm lại, ràng cố tìm lời lẽ cho đúng. "Tại sao ... đột nhiên nhận ra..."

      "Rằng em à?"

      gật đầu .

      " biết. nghĩ nó ở trong từ lâu rồi. quá đui mù nhìn thấy nó."

      nuốt khan bồn chồn. "Có phải là khi em gần chết ?" biết tại sao, nhưng cứ nghĩ rằng thể nhận ra tình của mình cho tới khi bị giật mất khỏi , điều đó khiến thấy vui.

      lắc đầu. "Đó là khi em tặng cho Caroline. nghe thấy con bé khóc, và thanh đó quá...quá... thể tả nó được, nhưng con bé ngay lập tức. Ồ, Miranda, tình phụ tử là cái gì đó kinh ngạc. Khi bế con bé trong vòng tay... ước gì em biết nó giống như thế nào."

      "Khá giống tình mẫu tử, em nghĩ

      chạm ngón trỏ vào môi . "Lại cái miệng của em. Để kể hết câu chuyện của chứ. có những người bạn có con, họ đều bảo về đặc biệt khác thường kỳ diệu khi có sinh mạng mới là phần máu thịt của chính mình. Nhưng ..." hắng giọng. " nhận ra rằng phải con bé bởi nó là phần của , mà con bé bởi nó là phần của em."

      Mắt Miranda ướt đẫm. "Ôi, Turner."

      ", hãy để nốt. biết làm gì hay gì để xứng đáng với em, Miranda, nhưng giờ có em, thả ra đâu. em rất nhiều." nuốt khan, nghẹn lời. "Rất nhiều."

      "Ôi, Turner, em cũng . biết điều đó mà, đúng ?"

      gật đầu. " cảm ơn em vì điều đó. Đó là món quà quý giá nhất mà từng nhận được."

      "Chúng mình hạnh phúc, phải ?" tặng nụ cười run rẩy.

      "Vượt xa mọi lời , tình , vượt xa mọi lời lẽ."

      "Và chúng mình có thêm con chứ?"

      Vẻ mặt chuyển thành nghiêm khắc. "Miễn là em cho trận sợ hãi như thế này nữa. Bên cạnh đó, cách tốt nhất để tránh có trẻ con là phải kiêng khem, và nghĩ mình có thể thực được việc đó."

      đỏ mặt, nhưng cũng , "Tuyệt."

      cúi xuống tặng nụ hôn say đắm nhất mà đủ can đảm làm. " nên để em nghỉ ngơi," miễn cưỡng rời .

      ", . Làm ơn đừng . Em mệt."

      "Em

      hạnh phúc khi có ai đó quan tâm đến sâu sắc đến thế. "Có, em chắc chắn. Nhưng em muốn lấy cho em thứ. phiền chứ?"

      "Dĩ nhiên là rồi. Cái gì thế?"

      đưa ngón tay chỉ. "Cái hộp bọc lụa bàn viết của em ở phòng khách. Bên trong là chiếc chìa khóa."

      Turner nhướn mày dò hỏi nhưng vẫn làm theo cầu của . "Cái hộp màu xanh lá cây hả?" gọi với sang.

      "Vâng."

      "Của em đây." bước trở lại phòng ngủ, giơ lên chiếc chìa khóa lên.

      "Tốt. Giờ nếu quay lại bàn viết của em, tìm thấy cái hộp gỗ lớn ở ngăn kéo dưới cùng."

      quay lại phòng khách. "Chúng đây rồi. Chúa ơi, nó nặng quá. Em có gì trong này thế? Đá à?"

      "Những cuốn sổ."

      "Sổ hả? Loại sách gì mà quý giá đến mức cần khóa lại thế?"

      "Chúng là nhật ký của em."

      xuất trở lại, bê cái hộp gỗ bằng cả hai tay. "Em viết nhật ký à? chưa bao giờ biết."

      "Đó là theo gợi ý của mà."

      quay sang. " phải chứ."

      "Đúng thế đấy. Cái ngày đầu tiên chúng mình gặp nhau. Em kể cho về Fiona Bennet và tính cách kinh khủng của ta, và bảo em viết nhật ký."

      " bảo thế

      "Hừm. Và em nhớ chính xác gì với em. Em hỏi tại sao em nên viết nhật ký và , 'bởi vì ngày nào đó em có thể trở thành chính mình, và em xinh đẹp và thông minh. Sau đó em có thể xem lại nhật ký và nhận ra mấy đứa con như Fiona Bennet ngớ ngẩn đến thế nào. Và em cười khi nhớ lại rằng mẹ em đôi chân em dài tới nách. Rồi có lẽ em dành nụ cười tủm tỉm cho khi em nhớ lại cuộc chuyện trò thú vị mà chúng ta có hôm ấy."

      nhìn sửng sốt, dòng ký ức bắt đầu trở về ào ạt. "Và em em dành cho nụ cười rạng rỡ."

      gật đầu. "Em ghi nhớ những gì , từng lời . Đó là điều tuyệt vời nhất mà người từng với em."

      "Lạy Chúa tôi, Miranda," hít thở đầy vẻ thành kính. "Em , phải ?"

      gật đầu. "Kể từ ngày hôm ấy. Đây, mang cho em cái hộp."

      đặt chiếc hộp lên giường và đưa chìa khóa. mở nó và lấy ra mấy cuốn sổ. Vài cuốn được bọc da, vài cuốn bìa làm bằng vải hoa kiểu con , nhưng tìm cuốn sổ đơn giản nhất, gợi cho nhớ tới loại vở dùng thời còn là học sinh. "Đây là cuốn đầu tiên," , thành kính lật trang bìa của nó. "Em từ rất lâu rồi. Thấy ?"

      nhìn xuống trang đầu tiên.

      2 Tháng ba 1810

      Hôm nay mình .

      giọt nước mắt lăn xuống má . " cũng thế, tình của . cũng thế."

      [1] Có nghĩa là Thợ tiện.

      [2] Nguyên văn là "I think you just need to grow into yourself" và Miranda hiểu lầm ý của bé cần phải lớn hơn để cơ thể cân đối với đôi chân quá dài của mình.

      [3] Nguyên văn là "I do have to grow into myself."

      [4] Nguyên văn: "I'm not going to cut off my nose to spite my mother", lấy ý từ thành ngữ "Cut off your nose to spite your face" - Cắt mũi hại mặt, gậy ông lại đập lưng ông.

      [5] Nhà soạn kịch Hy Lạp cổ đại (525/524 TCN - 456/455 TCN).

      - HẾT -
      Last edited: 30/8/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :