1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhật ký bí mật của tiểu thư Miranda - Julia Quinn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 4

      Turner có kế hoạch dành cả mùa xuân và mùa hè ở Northumberland, nơi có thể bỏ quách cái trò để tang vợ và tận hưởng chút riêng tư nào đấy, nhưng mẹ viện đến số lượng các mưu mẹo mánh khoé đáng kinh ngạc - dĩ nhiên là cả những trò kết tội gây chết người nhất - để ép buộc hối thúc phải đến London hỗ trợ Olivia.

      nhận lời khi bà chỉ ra rằng người cầm trịch trong cái xã hội thượng lưu đó, vì thế diện của trong vũ hội của Olivia đảm bảo thu hút được các quý ông trẻ trung sáng giá nhất.

      nhận lời khi bà rằng nên dật ở nông thôn, cách biệt với bạn bè tốt cho .

      Tuy nhiên, nhận lời khi bà xuất thềm nhà , thậm chí buồn chào hỏi mà ngay, "Con bé là em con."

      Thế là ở đây, trong Dinh thự Rudland ở London, bị bao vây bởi năm trăm con người nếu phải là ưu tú nhất cũng là khoang trương nhất quốc.

      Dù sao Olivia vẫn phải tìm cho được tấm chồng trong đám người đó, và Miranda cũng vậy, còn Turner nhất định cho phép ai trong hai phải chịu cuộc hôn nhân bất hạnh như của . London lúc nhúc những gã tương tự như Leticia, hầu hết bọn họ đều bắt đầu tên mình với những dang xưng như Ngài này hoặc Đức ông nọ. Và Turner hết sức nghi ngờ việc những chuyện tục tĩu bậy bạ vốn chỉ lưu hành trong đám đàn ông lại có thể bay đến tai mẹ được.

      Còn cũng nhất thiết phải xuất quá nhiều. ở đây, trong vũ hội ra mắt của hai , và thỉnh thoảng hộ tống họ, có lẽ là đến nhà hát nếu ở đó thực có gì đấy thấy muốn xem, còn lại chỉ đứng sau cánh gà giám sát quá trình tiến triển của họ mà thôi. Đến cuối mùa hè, hoàn thành tất cả những công việc vớ vẩn này, và có thể quay lại...

      Ờ, có thể quay lại với bất cứ thứ gì mà định làm. Nghiên cứu về việc luân canh mùa vụ, có lẽ thế. Nắm bắt kỹ thuật bắn cung. Ghé thăm quán rượu địa phương. khá thích rượu bia của họ. Và ai hỏi về phu nhân Turner mới qua đời cả.

      "Con , con đây rồi!" Mẹ đột nhiên xuất trước mặt , duyên dáng trong chiếc áo dài màu đỏ tía.

      "Con bảo mẹ là con đến đúng giờ mà," đáp, uống cạn ly sâm banh cầm tay. "Mẹ được thông báo là con đến à?"

      "," bà có vẻ bực bội. "Mẹ phải tất bật như mụ điên với tất cả những chi tiết ở phút cuối cùng. Mẹ chắc đám người hầu muốn làm phiền mẹ đâu."

      "Hoặc bọn họ thể tìm thấy mẹ," Turner bình luận, lười nhác quét mắt qua đám đông. Đám người đông đến phát cuồng - thành công theo bất cứ tiêu chuẩn nào. thấy cả hai vị khách danh dự, nhưng rồi lần nữa, khá hài lòng với việc trong bóng tối thêm chừng hai mươi phút nên giờ mới diện.

      "Mẹ an tâm cho phép cả hai nhảy điệu van," Phu nhân Rudland , "vậy nên con làm ơn thực nhiệm vụ của mình với cả hai đứa nhé."

      " mệnh lệnh trực tiếp," lẩm bẩm.

      "Đặc biệt là Miranda," bà thêm, ràng nghe thấy câu bình luận của .

      "Đặc biệt là Miranda, ý mẹ là sao?"

      Bà Rudland quay sang nhìn Turner với ánh mắt nghiêm nghị. "Miranda là đặc biệt, và mẹ rất quý con bé, nhưng cả hai chúng ta đều biết nó thuộc típ người được xã hội ủng hộ."

      Turner trao cho bà cái nhìn sắc lẻm. "Chúng ta đều biết rằng thái độ của xã hội là phán xét tuyệt vời hiếm có đối với nhân cách con người. Leticia, nếu mẹ còn nhớ, là thành công vĩ đại đấy."

      "Và Olivia cũng thành công y như vậy, nếu đêm nay được xem là dấu hiệu nào đấy," mẹ đáp trả cách chua cay. "Xã hội vốn đỏng đảnh thất thường và đền bù xứng đáng cho thói xấu cũng như nết tốt. Nhưng nó bao giờ tưởng thưởng cho im lặng."

      Đúng lúc đó, Turner bắt gặp Miranda đứng gần Olivia cạnh cửa vào phòng khiêu vũ.

      Ngay gần Olivia, nhưng hai thế giới hoàn toàn tách biệt.

      phải Miranda bị làm ngơ, bởi vì chắc chắn bị ai làm ngơ cả. mỉm cười với công tử trẻ mời khiêu vũ. Nhưng có gì giống với đám đông bao bao quanh Olivia, mà Turner phải công nhận là em của mình tỏa sáng như viên đá quý lộng lẫy được đặt vào đúng vị trí thích hợp của nó. Đôi mắt Olivia sáng lấp lánh, và khi cười, nhạc dường như ngập tràn cả trung.

      Có điều gì đấy lôi cuốn quyến rũ ở em . Ngay cả Turner cũng phải thừa nhận này.

      Nhưng Miranda khác. quan sát. mỉm cười, nhưng cứ như thể bí mật, tốc ký ghi chép lại trong đầu về những người gặp gỡ.

      "Đến khiêu vũ với con bé ," mẹ thúc giục.

      "Miranda ạ?" ngạc nhiên hỏi lại. những tưởng bà muốn mình dành điệu vũ đầu tiên cho Olivia.

      Phu nhân Rudland gật đầu. "Đó là việc phi thường đối với con bé. Còn con khiêu vũ kể từ khi... từ khi nào mẹ thậm chí thể nhớ được. Rất lâu trước khi Leticia chết."

      Turner cảm thấy quai hàm nghiến chặt, và đúng lúc định gì đó mẹ đột nhiên há hốc miệng kinh ngạc, nhưng thế vẫn chưa đáng kinh ngạc bằng nửa cái việc xảy ra sau đó mà chắc chắn là tác động đầu tiên của lời báng bổ chưa từng thấy lướt qua môi bà.

      "Mẹ?" hỏi.

      "Băng tang của con đâu rồi?" bà thào gấp gáp.

      "Băng tang của con à," đáp lạnh tanh.

      "Cho Leticia," bà thêm, như thể hiểu vậy.

      "Con tin con với mẹ rằng con quyết định để tang thương tiếc cho ta."

      "Nhưng đây là London," bà rít lên. "Và lễ ra mắt của em con."

      nhún vai. "Áo khoác của con màu đen."

      "Áo con lúc nào chả màu đen."

      "Thế có lẽ con vĩnh viễn để tang," ôn tồn , "cho ngây thơ mất."

      "Con gây ra vụ tai tiếng mất thôi," bà vẫn rít lên.

      "," cách mỉa mai, "Leticia gây ra những vụ tai tiếng sẵn rồi. Con chỉ đơn giản từ chối thương tiếc người vợ bê bối của mình thôi."

      "Con muốn hủy hoại em mình sao?"

      "Hành động của con ảnh hưởng xấu đến em ấy bằng nửa những gì người bạn đời quá cố của con đáng lẽ có thể làm."

      " phải chuyện so sánh này nọ, Turner. Vấn đề là vợ con qua đời và..."

      "Con thấy cái xác ấy," chêm vào, chặn đứng những luận điểm của mẹ.

      Phu nhân Rudland liền rút lui. " cần phải ăn khiếm nhã như thế."

      Đầu Turner bắt đầu nện thình thịch. "Vậy con xin lỗi."

      "Mẹ mong con cân nhắc."

      "Hơn ai hết con cũng mong mình phải là nguyên nhân nỗi phiền muộn của mẹ," thở dài,"nhưng con đổi ý đâu. là mẹ để con ở London này mà mang băng tang, hai là mẹ có thể cho con về Northumberland... cũng mang băng tang," nốt sau khi ngừng lại. "Đó là quyết định của mẹ."

      Quai hàm mẹ nghiến chặt, bà gì, vậy nên nhún vai và , "Thế con tìm Miranda đây."

      biến mất.

      Miranda đến thành phố được hai tuần. Mặc dù chắc mình có thể được xem là thành công hay nhưng cũng nghĩ mình hội đủ điều kiện để bị coi là thất bại. ở đúng vị trí mà mình kỳ vọng - đâu đó tầm trung trung, với cái thẻ khiêu vũ luôn luôn kín phân nửa và cuốn nhật ký toàn những quan sát ngớ ngẩn vớ vẩn, đôi khi có cả nỗi đau. (Đó là chuyện ngài Chisselworth vấp phải bậc thang ở vũ hội nhà Mottram và bị trật mắt cá chân. Còn những thứ ngớ ngẩn, vớ vẩn quá nhiều đếm xuể.)

      Nhìn chung, nghĩ với người được Chúa trời ban tặng những tài năng và tính cách đặc biệt như mình vậy được xem là thành công rồi. Trong nhật ký của mình, viết...

      Mình được mài giũa các kỹ năng giao tiếp xã hội, nhưng như Olivia chỉ ra, tán chuyện huyên thuyên vô tích phải là sở trường của mình. Nhưng dù sao mình luyện thành công kiểu cười hiền dịu rỗng tuếch, và dường như công dụng lừa đảo của nó phát huy rất tốt. Mình nhận được đến ba lời mời dùng bữa tối cơ đấy!

      Dĩ nhiên, vị trí bạn thân thiết của Olivia nổi tiếng cũng giúp ích khá nhiều. Olivia mang đến cơn bão - như tất cả mọi người đều biết trước - và Miranda được hưởng sái. Có những quý ông quá chậm chân nên thể kiếm được điệu nhảy với Olivia, lại có những người đơn giản là quá sợ hãi dám chuyện với ấy. (Những lần như vậy, Miranda thường có vẻ là lựa chọn dễ chịu hơn.)

      Nhưng ngay cả với chú ý thừa mứa ấy, Miranda vẫn đứng mình khi giọng quen thuộc đến nao lòng vang lên...

      "Đừng có bắt gặp em có ai sánh đôi đấy nhé, tiểu thư Cheever."

      Là Turner.

      thể mỉm cười. đẹp trai kinh khủng trong bộ dạ phục màu đen,và mái tóc lấp lánh ánh nến hoàng kim. " đến đấy à," đáp lại cách đơn giản.

      "Em nghĩ là đến à?"

      Phu nhân Rudland tới vũ hội này, nhưng Miranda dám quá chắc chắn. thể khá ràng là muốn tham dự vào các hoạt động xã hội năm đó. Hoặc năm nào cũng vậy. khó mà trước được điều gì.

      "Em biết bác phải hăm dọa buộc tham gia," lên tiếng khi họ đứng cạnh nhau và cùng nhìn vơ vẩn vào đám đông.

      giả bộ bị sỉ nhục. "Hăm dọa ư? từ xấu xa. Và thích hợp trong trường hợp này."

      "Ồ?"

      hơi cúi người về phía . "Phải là lời kết tội mới đúng."

      "Kết tội ư?" Môi run run, rồi quay sang nhìn với ánh mắt tinh quái. " làm gì à?"

      "Đó là lời kết tội dành cho những việc làm. Hoặc có thể là những việc làm lúc ấy." lơ đễnh nhún vai. "Bà bảo là em và Olivia thành công nếu ra tay tương trợ."

      "Em nghĩ là Olivia thành công ngay cả khi ấy xu dính túi và là con hoang."

      " cũng lo lắng cho em," mỉm cười với bằng cái điệu bộ nhân từ làm người ta phát tức. Rồi cáu kỉnh. "Vậy mẹ hăm dọa bằng cái gì chứ, xem nào?"

      Miranda cười thầm. thích được thấy bối rối. thường có vẻ quá tự chủ trước , ngược lại trái tim thường xuyên nhảy loạn xị ngầu mỗi khi trông thấy . May thay năm tháng làm thấy thoải mái khi ở bên . Nếu biết quá lâu như thế quả thực biết mình còn có thể chuyện được khi xuất hay nữa. những thế, hẳn nghi ngờ nếu lần nào họ gặp nhau lưỡi cũng líu lại.

      "Ờ, em biết," giả bộ suy nghĩ. "Những câu chuyện khi còn chẳng hạn."

      "Giữ mồm giữ miệng em đấy. thiên thần hoàn hảo."

      nhướn mày tỏ vẻ ngờ vực. " nghĩ em khờ khạo lắm chắc."

      ", chỉ quá lịch để cãi lại thôi."

      Miranda đảo mắt và quay lại phía đám đông. Ở bên kia căn phòng, Olivia chống đỡ với cuộc tổng tấn công từ đám quý ông vây quanh như thường lệ.

      "Livvy được sinh ra để ở đây, phải ?" .

      Turner gật đầu tán đồng. "Tất cả người hâm mộ của em đâu rồi, tiểu thư Cheever? thấy khó mà tin được là em lại có ai cả."

      đỏ mặt trước lời tán dương của . " hoặc hai người, em cho là thế. Em có khuynh hướng trở nên vô hình khi Olivia ở gần."

      nhìn kiểu -thể-tin-được. "Cho xem thẻ khiêu vũ của em nào."

      cách miễn cưỡng, Miranda đưa thẻ cho Turnner. cầm tấm thẻ kiểm tra nhanh rồi trả lại." đúng," . "Nó gần đầy rồi."

      "Phần lớn bọn họ đến với em chỉ vì em đứng gần Olivia thôi."

      "Đừng có ngốc thế. Và việc ấy chẳng có gì phải buồn phiền cả."

      "Ồ, nhưng em buồn mà." ngạc nhiên vì nghĩ vậy. "Tại sao? Trông em buồn lắm "> lùi lại dò xét . ". , em buồn. kỳ quặc."

      "Kỳ quặc ư?"

      " chưa từng biết quý nào lại mong ước được đám đàn ông thượng lưu vây quanh trong vũ hội cả."

      Miranda phát cáu trước cái giọng điệu hạ cố của thể che giấu được vẻ xấc láo khi trả miếng, "À, giờ biết rồi đấy."

      Nhưng chỉ cười thầm. "Nào nào, em quý, em định tìm chồng với thái độ như thế hả? Ôi,đừng có nhìn như kiểu ra vẻ bề ..."

      Hàm răng nghiến chặt hơn.

      "...chính em bảo là em mong muốn tìm được tấm chồng trong mùa hội này còn gì."

      đúng là bảo thế , quỷ tha ma bắt gã này . chẳng thể được gì khác ngoài câu,"Vui lòng đừng gọi em là ' em quý', nếu phiền."

      cười toe toét. "Tiểu thư Cheever, tại sao lại thấy em hơi cáu thế nhỉ?"

      "Em lúc nào chẳng thế," đáp trả.

      "Hiển nhiên là vậy." vẫn tủm tỉm cười, điều đó còn khiến người ta dễ quạu hơn.

      "Em tưởng đáng ra phải buồn rầu và ủ ê cơ đấy," càu nhàu.

      nhún vai. "Có vẻ như em khơi dậy phần tốt đẹp nhất trong rồi đấy."

      Miranda nhìn với ánh mắt châm chọc. Chẳng lẽ quên cái đêm sau lễ tang của Leticia? "Phần tốt đẹp nhất ư?" dài giọng. " sao?"

      Chà, ít nhất trông cũng có vẻ hơi ngượng ngùng. "Hoặc đôi khi xấu xa nhất. Nhưng đêm nay chỉ có phần tốt đẹp nhất thôi." Trước cái nhướn mày của , chua thêm, " ở đây để thực nghĩa vụ với em mà."

      Nghĩa vụ. từ chán như cơm nguội.

      "Đưa lại thẻ khiêu vũ của em cho được ."

      đưa ra. Nó là vật bé với các dây xoắn trang trí và chiếc bút chì buộc ruy băng ở góc. Mắt Turner lướt qua nó, rồi nheo lại. "Tại sao em để trống tất cả các điệu van của mình hả Miranda? Mẹ đặc biệt nhấn mạnh với là bà cho phép cả em và Olivia nhảy điệu van mà."

      "Ồ, phải thế." Miranda hơi nghiến răng, cố kiểm soát cơn đỏ mặt mà biết là sắp lan lên từ cổ lên mặt đến nơi rồi. "Chỉ là, ờ, nếu nhất định phải biết..."

      " thẳng ra , tiểu thư Cheever."

      "Tại sao cứ gọi em là tiểu thư Cheever khi chế nhạo em thế?"

      "Vớ vẩn. cũng gọi em là tiểu thư Cheever khi mắng em đấy thôi."

      Ôi, thế cũng là tiến bộ rồi.

      "Miranda?"

      "Chẳng có gì cả," làu bàu.

      Nhưng bỏ qua. "Nó rành rành ra đấy, Miranda. Em..."

      "Ôi, thôi được rồi, nếu phải biết em hy vọng nhảy điệu van với em đấy.""> giật lùi, ánh mắt để lộ ngạc nhiên ngoài ý muốn.

      "Hoặc Winston," nhanh, thế này an toàn hơn hoặc đỡ ngượng hơn.

      "Thế bọn có thể hoán đổi cho nhau được à?" Turner lẩm bẩm.

      ", dĩ nhiên là . Nhưng em giỏi điệu van, và em cảm thấy thoải mái hơn nếu lần đầu tiên ra mắt của em là với ai đó mà em biết," nhanh trí đáp.

      "Ai đó mà em xúc phạm chết người nếu chẳng may đạp trúng ngón chân của ta chứ gì?"

      "Đại loại thế," lí nhí. Sao có thể để mình kẹt vào tình thế này chứ? biết hoặc nghĩ con ngốc ngớ ngẩn sợ khiêu vũ nơi công cộng.

      Nhưng Chúa lòng lành, Turner lại , " rất vinh hạnh được nhảy điệu van với em." cầm cây bút chì ký tên mình vào thẻ khiêu vũ của . "Đây. Giờ em hứa dành cho điệu van đầu tiên rồi đấy nhé."

      "Cảm ơn . Em rất mong đợi nó."

      "Tốt. cũng vậy. đặt cho mình điệu khác nữa được ? Trong cái chốn này thể tìm ra bất cứ ai khác mà có thể buộc mình phải trò chuyện trong vòng bốn hay năm phút nhảy điệu van."

      "Em biết mình lại là nhiệm vụ quan trọng như thế với đâu đấy," Miranda vừa vừa làm mặt nhăn nhó.

      "Ờ, em ," trấn an. "Nhưng người khác có. Của em đây, đặt trước điệu van cuối cùng nữa. Em phải tự lo liệu phần còn lại. hay nếu nhảy với em hơn hai lần."

      Trời đất ơi phải chứ, Miranda chua chát nghĩ. Ai đó biết chuyện có thể nghĩ tự nguyện với chứ phải bị hăm dọa. Nhưng biết hy vọng thế nào vừa phải, vậy nên hơi mỉm cười , "Dĩ nhiên thế hay."

      "Vậy ," Turner với giọng điệu mà đàn ông thích dùng khi sẵn sàng kết thúc cuộc trò chuyện, quan tâm đến bất cứ ai nữa. " thấy công tử Hardy đằng kia sắp qua đây để mời em điệu nhảy kế tiếp đấy. kiếm thứ gì đó để uống. Hẹn gặp em ở điệu van đầu tiên."

      Và rồi bỏ đứng trong góc phòng, lầm bẩm chào Hardy lúc ngang qua. Miranda khẽ nhún gối chào bạn nhảy của mình rồi nắm lấy bàn tay đeo găng và theo chàng tham gia vào điệu vũ bốn cặp. ngạc nhiên khi chàng hỏi han về Olivia ngay sau vài lời bình luận về thời tiết và chiếc áo dài của .

      Miranda trả lời những câu hỏi của ta với vẻ lịch hết mức, cố gắng khuyến khích ta hỏi nhiều hơn. Cứ nhìn đám đông vây quanh bạn đủ thấy cơ hội của công tử Hardy quả hết sức mong manh.

      Điệu vũ kết thúc bằng nhịp điệu chậm rãi, và Miranda mau chóng tìm đường đến chỗ Olivia.

      "Ôi Miranda quý," Olivia kêu lên. "Cậu vừa ở đâu thế? Mình kể với mọi người về cậu."

      " phải chứ," Miranda nhướn mày vẻ tin.

      " mà. Đúng vậy ?" Olivia thúc công tử bên cạnh, và chàng lập tức gật đầu. "Mình có dối cậu đâu nào?"

      Miranda nén cười. "Nếu nó phục vụ cho những mục đích của cậu."

      "Ôi, thôi . Cậu xấu tính. Thế cậu ở đâu thế?"

      "Mình cần chút khí trong lành nên trốn ra góc phòng uống ly nước chanh. Turner chuyện với mình."

      "Ôi, ấy à? Mình phải để dành cho ấy điệu nhảy mới được."

      Miranda ngờ vực. "Mình nghĩ cậu còn dư điệu nào mà để dành đâu."

      " thể thế được." Olivia nhìn xuống tấm thẻ khiêu vũ của mình. "Ôi trời. Mình phải gạch bớt người trong số này."

      "Olivia, cậu thể làm thế."

      "Tại sao ? Nghe này, Miranda, mình phải cho cậu biết..." Đột nhiên nín thinh, nhớ ra diện của nhiều người hâm mộ quanh mình. quay sang mỉm cười rạng rỡ với tất cả bọn họ.

      Miranda ngạc nhiên nếu bọn họ rơi lộp bộp xuống sàn giống như đám ruồi phải thuốc.

      "Có quý ông nào vui lòng lấy cho tôi chút nước chanh ?" Olivia ngọt ngào hỏi. "Tự nhiên tôi thấy khát khô cả cổ." Những lời quả quyết rào rào vang lên, tiếp theo là cảnh tượng nhốn nháo chuyển động, và Miranda chỉ có thể trố mắt kinh ngạc quan sát đám đàn ông hối hả lũ lượt kéo . "Họ giống hệt đàn cừu non nhỉ," thầm.

      "À, phải," Olivia đồng ý, "ngoại trừ số kẻ giống dê hơn."

      Miranda mất khoảng hai giây mới hiểu bạn mình gì. Olivia tiếp, "Mình quá thông minh, cùng lúc loại bỏ được tất cả bọn họ. cho mà biết, càng ngày mình càng siêu đẳng trong mấy cái trò này."

      Miranda gật đầu, buồn lên tiếng. Thực vậy, chẳng ích gì nếu cố phản đối khi mà Olivia kể câu chuyện...

      "Khi nãy mình định ," Olivia tiếp tục, vô tình khẳng định giả thuyết của Miranda, "là hầu hết bọn họ đều phiền nhiễu khủng khiếp."

      Miranda thể kiềm chế được, tặng ngay cho bạn cú thúc . "Nếu chỉ nhìn cách cậu cư xử người ta nghĩ thế đâu."

      "Ờ, mình đâu có là mình thích." Olivia nhìn bạn cách mỉa mai lơ đãng. "Ý mình là,mình tự cắt mũi để chọc tức mẹ mình[4]đâu."

      "Để chọc tức mẹ cậu à," Miranda nhắc lại, cố gắng nhớ ra nguồn gốc của câu cách ngôn ấy. "Ở đâu đó có người trở mình trong mộ đây."

      Olivia hất đầu. "Có phải là Shakespeare ?"

      "." Tức , giờ thể nghĩ cho ra thôi. " phải Shakespeare."

      "Machiavelli à?"

      Miranda nhẩm lướt trong đầu danh sách các nhà văn nổi tiếng. "Mình nghĩ vậy."

      "Turner à?"

      "Ai cơ?"

      " trai mình."

      Miranda ngẩng phắt lên. "Turner á?"

      Olivia hơi nghiêng đầu qua bên, rướn cổ ngó qua Miranda. " ấy có vẻ biết mình làm gì."

      Miranda nhìn xuống thẻ khiêu vũ của mình. "Đến điệu van của bọn mình rồi."

      Olivia chầm chậm nghiêng đầu hẳn sang bên. " ấy cũng đẹp trai nữa, đúng ?"

      Miranda chớp mắt, cố thở dài. Đúng là Turner đẹp trai . Đẹp thể chịu được ấy chứ.Và giờ g vợ, chắc chắn mọi tiểu thư chưa chồng - và mẹ của họ - bám theo ngay.

      "Cậu có nghĩ ấy kết hôn lần nữa ?" Olivia thầm.

      "Ờ... mình... mình biết." Miranda nuốt khan. "Mình nghĩ ấy phải làm vậy, đúng ?"

      "À, vẫn còn Winston để có người nối dõi tông đường. Và nếu cậu... á!"

      Khuỷu tay của Miranda vừa thúc vào mạn sườn bạn.

      Turner đến bên cạnh hai tiểu thư và nhanh nhẹn cúi đầu chào.

      "Gặp , trai mừng quá," Olivia với nụ cười rạng rỡ. "Em gần như từ bỏ hy vọng tham gia rồi."

      " bậy. Mẹ chẳng róc xương ấy chứ." Mắt nheo lại (gần như thể nhận ra, nhưng lần nữa, Miranda lại có thể nhận ra bất cứ chuyện gì liên quan đến ), rồi hỏi, "Tại sao Miranda lại thọc vào sườn em hả?"

      "Đâu có!" Miranda cãi lại. Rồi khi cái nhìn chằm chằm của chuyển thành hồ nghi làu bàu , "Chỉ là cú hích thôi mà."

      "Thọc, hích , tất cả đều là dấu hiệu của cuộc bàn luận, cảnh tượng đáng nguyền rủa nhưng lại thú vị gấp bội phần so với toàn bộ cảnh tượng còn lại trong gian phòng khiêu vũ này."

      "Turner!" Olivia phản đối.

      Turner chẳng buồn để tâm đến lời phản đối của em mà chỏ cốc vào đầu rồi quay sang Miranda."Em nghĩ ấy phản đối cách dùng từ của hay phản đối việc nhận xét những người tham dự vũ hội là đám ngốc hả?"

      "Em nghĩ là cách dùng từ của ," Miranda dịu dàng . " ấy cũng hầu hết bọn họ là những kẻ ngốc mà."

      "Mình thế," Olivia chêm vào. "Mình bọn họ phiền nhiễu."

      "Đàn cừu," Miranda khẳng định.

      "Những con dê," Olivia bổ sung kèm cái nhún vai.

      Turner có vẻ dè chừng. "Lạy Chúa lòng lành, có phải hai thứ ngôn ngữ riêng thế?"

      ", bọn em hoàn toàn tỉnh táo," Olivia , "nhưng có biết ai là người câu 'Đừng tự cắt mũi để trả thù mặt ?"

      " chẳng thấy có mối liên hệ nào ở đây," Turner lẩm bẩm.

      " phải Shakespeare," Miranda .

      Olivia lắc đầu. "Còn ai vào đây nữa?"

      "Ờ ," Miranda , "bất cứ ai trong hàng nghìn nhà văn nổi tiếng của ."

      "Đây có phải lý do em, ờ, hích vào sườn Olivia ?" Turner truy hỏi.

      "Vâng," Miranda chớp ngay lấy cơ hội. Nhưng may, chỉ nửa giây sau Olivia lại trả lời"."

      Turner nhìn từ người này sang người kia với vẻ khoái chí.

      "Đó là về Winston," Olivia nóng nảy .

      "À, Winston." Turner ngó quanh. "Cậu chàng ở đây hử?" Rồi rút thẻ khiêu vũ từ tay Miranda. "Tại sao cậu chàng cầu vài ba điệu nhảy nhỉ? Chẳng phải hai người có kế hoạch ghép đôi với nhau"> Miranda nghiến chặt răng trả lời. Giải pháp này hoàn toàn hợp lý, vì biết Olivia bỏ lỡ cơ hội.

      "Dĩ nhiên chưa có gì chính thức cả," Olivia , "nhưng mọi người đều đồng ý rằng đây đám rất tốt."

      "Mọi người ư?" Turner nhàng hỏi, nhìn Miranda.

      "Ai bảo nào?" Olivia bắt đầu mất kiên nhẫn.

      Dàn nhạc cầm nhạc cụ lên, và những nốt nhạc đầu tiên của điệu van lơ lửng lan khắp căn phòng.

      " tin đây là điệu nhảy của ," Turner , và Miranda nhận ra mắt rời khỏi mắt .

      run bắn.

      "Chúng ta ra chứ?" thầm rồi đưa tay ra.

      gật đầu, mất lúc để tìm lại giọng . Giờ nhận ra làm điều này vì . kỳ lạ,cảm giác run rẩy làm thở nổi. chỉ cần nhìn - phải theo lối đàm thoại thông thường mà là nhìn , để mắt gắn vào mắt , màu xanh thăm thẳm và lấp lánh. cảm thấy như mình bị lột trần cả về thể xác lẫn tâm hồn. Và tệ nhất là hề biết điều này. ở đó,mọi cảm xúc phơi bày, và có lẽ Turner chẳng thấy gì ngoài đôi mắt nâu xám xịt của .

      Miranda là bạn bé của em , và mãi mãi chỉ là như thế.

      "Hai người để tôi ở đây mình hả?" Olivia , hờn dỗi nhưng kèm theo tiếng thở dài não ruột.

      "Đừng lo," Miranda quả quyết, "cậu mình lâu đâu. Mình nghĩ là mình thấy đám đông hâm mộ cậu mang nước chanh trở kiakìa."">Olivia nhăn mặt. "Turner, có bao giờ nhận ra là Miranda có khiếu hài hước hết sức lạnh lùng ?"

      Miranda nghiêng đầu nín cười. "Tại sao mình lại ngờ rằng giọng điệu của cậu giống như lời khen ngợi nhỉ?"

      Olivia phẩy tay xua bạn . "Thôi kệ cậu. Khiêu vũ với Turner vui vẻ nhé."

      Turner nắm khuỷu tay Miranda dẫn ra sàn khiêu vũ. "Đúng là em có khiếu hài hước kỳ lạ đấy, em biếtkhông," nóinhỏ.

      "Em ư?"

      "Phải, nhưng đó là điều thích nhất ở em, bởi thế làm ơn đừng thay đổi."

      cố ngăn mình cảm thấy vui sướng cách lố bịch. "Em cố, thưa ngài."

      nhăn mặt trong lúc đặt cánh tay vòng quanh eo để chuẩn bị cho điệu van. "Giờ là 'thưa ngài' hả? Em trở nên kiểu cách như vậy từ khi nào thế?"

      "Từ khi đặt chân đến London này đấy. Mẹ vẫn rèn em vào khuôn khổ quy tắc xã giao." cười ngọt ngào. "Nigel ạ."

      cau có. " thích 'thưa ngài' hơn."

      "Em thích Turner hơn."

      Tay siết lấy eo . "Tốt. Cứ duy trì như thế nhé."

      Miranda buông hơi thở dài khe khẽ khi hai người trôi vào im lặng. Điệu van vẫn tiếp tục, đây là bản nhạc khá êm dịu. có những cú xoay vòng nín thở, có gì để thấy hoa mắt chóng mặt cả. Nó cho cơ hội để nhấm nháp khoảnh khắc này, để tận hưởng cảm giác tay trong tay . hít mùi nước hoa của , cảm thấy sức nóng từ cơ thể , và tận hưởng nó

      cảm thấy tất cả đều quá hoàn hảo... quá hoàn hảo. Chắc chắn cũng phải cảm thấy như thế.

      Nhưng , cảm thấy như . tự lừa mị bản thân để ước ao cũng khao khát . Khi ngước nhìn , liếc ai đó trong đám đông, ánh mắt đăm đăm hơi u ám, như thể suy nghĩ vấn đề gì đó. phải ánh nhìn của người đàn ông . Cái nhìn sau đó cũngkhông phải, khi ngó xuống , "Em nhảy điệu van tệ, Miranda ạ. Phải là em khiêu vũ khá đẹp đấy. hiểu vì sao em lại lo lắng quá thế."

      Vẻ mặt của ân cần. Như người trai.

      Trái tim nhói đau.

      "Gần đây em luyện tập nhiều lắm," ứng khẩu, vì dường như đợi câu trả lời.

      "Ngay cả với Winston sao?"

      "Winston à?" lặp lại.

      Ánh mắt trở nên vui thích. "Em trai , nếu em còn nhớ."

      "Phải," . ". Ý em là , em khiêu vũ với Winston nhiều năm rồi."

      " à?"

      ngước nhìn nhanh. Có điều gì đó rất lạ trong giọng , gần như - nhưng chắc lắm- sắc mơ hồ của hài lòng. phải ghen tuông, buồn thay - nghĩ chẳng mảy mayquan tâm đến việc có khiêu vũ với em trai hay . Nhưng lạ nhất là lại có cảm giác chúc mừng chính mình, như thể dự đoán đúng câu trả lời của và hài lòng vì sắc sảo của mình vậy.

      Ôi Chúa nhân từ, nghĩ ngợi xa xôi quá rồi. cả nghĩ - lúc nào Olivia cũng thế, mà đúng vậy, phải thừa nhận Olivia đúng.

      "Em hay gặp Winston," Miranda , hy vọng trò chuyện kéo ra khỏi ám ảnh của những câu hỏi lời đáp - chẳng hạn như ý nghĩa thực của từ ' à'.

      "Ồ?" Turner giục, siết vào phần eo lưng của khi họ xoay sang phải.

      " ấy toàn ở trường mà. Thậm chí bây giờ ấy còn chưa hoàn thành xong khóa học."

      " hy vọng hè này em gặp cậu ấy nhiều hơn."

      "Em cũng mong thế." ho khan. "À, dự định ở đây bao lâu?"

      "Ở London hả?"

      gật đầu.

      ngừng lại, họ làm cú xoay duyên dáng sang trái trước khi , " chắc nữa. lâu, nghĩ thế."

      "Em hiểu."

      "Dẫu sao người ta cũng cho là trong thời gian để tang. Mẹ thất kinh khi thấyanh bỏ băng tang đấy."

      "Em thấy thế," tuyên bố.

      cười với , và lần này nó giống kiểu em. ngập tràn đam mê và khao khát, nhưng ít nhất cũng có gì đó mới mẻ. Điệu cười đó tinh quái và mưu khiến cảm thấy như được tham gia cùng đội với . "Tiểu thư Cheever," thầm ranh mãnh, "tại sao tôi lại thấy dấu hiệu của nổi loạn trong nhỉ?"

      Cằm Miranda vênh lên mấy phân. "Em chưa bao giờ hiểu tại sao lại cần phải mặc đồ đen vì ai đó mình quen biết, và dĩ nhiên em thấy có logic nào trong chuyện thương tiếc người mà mình ghét."

      cười ranh mãnh. "Em bị bắt phải để tang ai?"

      Môi nhếch lên thành nụ cười. " người họ."

      cúi xuống, lọn tóc rũ sát mặt . " có ai với em rằng mỉm cười khi bàn luận về cái chết của người họ hàng là bất lịch hả?"

      "Em chưa từng gặp người đó."

      "Nhưng mà..."

      Miranda buông tiếng thở dài ra dáng tiểu thư quý phái. biết trêu chọc , nhưng quá vui nên muốn dừng lại. "Ông ấy sống cả đời ở vùng Caribbean," thêm. hoàn toàn là , nhưng cũng gần như thế.

      "Em đúng là ngựa non háu đá," lẩm bẩm.

      nhún vai. Từ miệng Turner đây có vẻ là lời khen.

      " tin em được gia đình chào đón. Miễn là em có thể chịu đựng được em trai trong cuộc đời dài lê thê."

      Miranda cố gắng nặn ra nụ cười sao cho chân thành. Kết hôn với Winston để trở thành thành viên trong gia đình Bevelstoke phải là giải pháp thích. Và bất chấp thúc đẩy cùng những mưu mô của Olivia, Miranda vẫn nghĩ chuyện này chẳng dẫn đến cuộc hôn nhân nào hết.

      Có nhiều lý do tuyệt vời để cân nhắc việc kết hôn với Winston, nhưng chỉ có lý do thuyết phục để làm việc ấy, và cái lý do đó đứng ngay trước mặt đây.

      Nếu Miranda định kết hôn với người mà đó phải là em trai của người mà . Hoặc nghĩ là mình . vẫn cố gắng thuyết phục bản thân rằng , tất cả chỉ là trò si mê thời nữ sinh, và rằng vượt qua được - rằng vượt qua nó rồi, chỉ là chưa nhận ra mà thôi.

      có thói quen nghĩ là mình . Tất cả chỉ có thế.

      Nhưng rồi làm điều gì đó cực kỳ đáng ghét, như mỉm cười chẳng hạn, thế là toàn bộ nỗ lực vất vả của đổ hết xuống sông xuống biển, và lại phải làm lại từ đầu.

      ngày nào đó nó phải kết thúc. ngày nào đó thức dậy và nhận ra rằng hai ngày rồi hề nghĩ đến Turner, và như phép mầu, tình trạng đó kéo dài ba ngày, rồi bốn ngày...

      "Miranda?"

      ngẩng lên. quan sát với vẻ thích thú, hầu như là kẻ cả bề , ngoại trừ đôi mắt nheo lại... và trong thoáng, nhìn như thể cất được gánh nặng trong lòng, lại trẻ trung, thậm chí là mãn nguyện nữa.

      vẫn . Ít nhất là từ giờ cho đến hết tối, cố gắng tự thuyết phục bản thân gì hết. Sáng mai, bắt đầu lại, nhưng chỉ đêm nay thôi, để mặc bản thân .

      nhạc kết thúc, Turner thả tay ra, bước lùi lại để cúi chào lịch lãm. Miranda nhún gối đáplại, sau đó khoác tay theo đến rìa phòng.

      "Theo em chúng ta có thể tìm Olivia ở đâu bây giờ?" vừa than thở vừa nghển cổ nhìn. " nghĩ mình phải đá trong số các quý ông ra khỏi tấm thẻ của con bé để được khiêu vũ với nó mất."

      "Ôi vì Chúa, đừng làm nó nghe như nhiệm vụ nặng nề như thế chứ," Miranda quay lại. "Bọn em đâu có kinh khủng vậy."

      quay sang nhìn với thoáng ngạc nhiên. " gì về em đâu. tuyệt đối lo lắng gì về vụ khiêu vũ với em cả."

      Khi những lời khen ngợi đến cách thờ ơ nhất, Miranda vẫn tìm được cách để giữ nó cạnh trái tim mình.

      Vàđiều đó, khổ sở nghĩ, là bằng chứng cho thấy lún đủ sâu để ra rồi. dần khám phá ra rằng tình đơn phương còn tệ hơn nhiều khi người ta thực nhìn thấy đối tượng mà họ thầm thương trộm nhớ. Suốt gần mười năm qua, mơ mộng về Turner, kiên nhẫn chờ đợi bất cứ tin tức nào từ người nhà Bevelstoke tình cờ ghé thăm vào giờ trà chiều, và rồi cố che giấu niềm hạnh phúc và vui sướng (đấy là chưa kể đến nỗi sợ hãi bị phát ) khi tình cờ đến thăm hoặc hai lần mỗ inăm.

      Miranda cứ tưởng rằng còn gì thảm hại hơn được nữa, nhưng giờ thấy là mình lầm.Điều này chắc chắn còn tồi tệ hơn. Trước đây, chẳng là ai cả. Còn bây giờ chiếc giày cũ thoải mái dễchịu.

      Trời ơi!

      nhìn trộm . nhìn . phải cố tình nhìn , và chắc chắn cũng chẳng việc gì phải né tránh nhìn . Chỉ đơn giản nhìn thôi.

      chẳng hề khiến xao động dù chỉ chút.

      "Olivia kìa," rồi thở dài. Bạn bị vây quanh, như thường thấy, bởi vòng tròn quý ông lớn đến mức lố bịch.

      Turner nheo mắt chăm chút nhìn em . "Nom có vẻ gì là có kẻ nào trong số đó cư xử thất thố phải ? ngày dài, thấy tối nay mình cần phải đóng vai ông trai dữ dằn."

      Miranda kiễng chân để nhìn hơn. "Em nghĩ an toàn rồi."

      "Tốt." Thế rồi nhận ra đầu mình nghiêng hẳn về bên, quan sát em với con mắt khách quan lạ lẫm.

      "Hừmmm?"

      quay lại với Miranda. ở bên cạnh, quan sát với đôi mắt nâu tò mò hơn bao giờ hết.

      "Turner?" nghe thấy gọi, và đáp lại bằng câu "Hừmmm?" khác.

      "Nhìn hơi kỳ quặc."

      phải là có ổn ? Hay khỏe à? Mà là nhìn hơi kỳ quặc.

      Điều đó khiến mỉm cười. Nó khiến phải nghĩ xem mình thực thích này nhiều đến mức nào, và trong ngày tổ chức lễ tang cho Leticia cư xử với phải đến mức nào. Nó khiến muốn làm điều gì đó tốt đẹp cho . nhìn em mình lần cuối, rồi vừa chầm chậm xoay người lại vừa , "Nếu gã công tử bột trẻ trung em nên nhớ rằng ..."

      "Turner, thậm chí chưa tới ba mươi mà."

      Nét mặt chuyển thành nôn nóng - theo cung cách của nữ gia sư mà thấy thú vị kỳ lạ, thế là uể oải nhún vai đáp lại, "Phải, nhưng mà ờ... cảm thấy mình già hơn thế. lòng những ngày này thấy mình phải bảy tám chục tuổi rồi." Rồi nhận ra nhìn mình chờ đợi, lại húng hắng giọng tiếp, " chỉ định rằng nếu là người bu quanh đám các mới trình diện kia, tin Olivia thu hút được ánh mắt ."

      Lông mày Miranda nhướn lên. " ấy là em mà. Ngoài cái thực tế là việc đó trái với luân thường đạo lý..."

      Ôi, vì Chúa... " cố khen em mà," ngắt ngang.

      "Ồ." ho khan. Đỏ mặt chút, mặc dù trong ánh sáng mờ ảo này khó biết chắc được. "Ờ,trong trường hợp đó, cứ tiếp

      "Olivia khá xinh đẹp," tiếp tục. "Ngay cả trai nó còn có thể thấy thế. Nhưng trong ánh mắt của con bé còn thiếu điều gì đấy."

      Miranda thở dài. "Turner, vừa điều khủng khiếp. cũng như em đều biết là Olivia rất thông minh. Còn vượt trội hơn nhiều so với hầu hết cánh đàn ông xúm xít quanh ấy."

      quan sát bằng ánh mắt bao dung. đúng là trung thành. nghi ngờ gìviệc đỡ đạn cho Olivia nếu cần thiết. tốt khi ở đây. Ngoài khuynh hướng điềm đạm mang đến cho em - và ngờ là cả gia đình Bevelstoke nợ lời cảm ơn sâu sắc vì điều đó- chắc chắn Miranda là điều duy nhất khiến cho quãng thời gian của ở London trở nên dễ chịu. Có Chúa chứng giám, muốn đến đây chút nào. Dù sắp đến ngày tận thế cũng cần những phụ nữ gắng mồi chài mình hòng cố gắng lấp đầy chỗ trống khốn khổ của Leticia. Nhưng có Miranda bên cạnh, ít nhất cũng yên tâm là những cuộc chuyện diễn ra lịch đúng đắn.

      "Dĩ nhiên Olivia thông minh," bằng giọng xoa dịu. "Cho phép trình bày lại. Cá nhân thấy con bé hấp dẫn."

      mím môi, nữ gia sư trở lại. "Em nghĩ đó là quyền của ."

      cười và khẽ cúi xuống. " nghĩ có khả năng tìm đến bên em đấy."

      "Đừng có ngớ ngẩn," làu bàu.

      " hề," cam đoan. "Nhưng già hơn hầu hết những gã ngốc theo đuổi em mình. Có lẽ cái gu của chín chắn hơn. Nhưng cho là điều này cũng chỉ đúng tương đối thôi, vì giờ phải là công tử trẻ mà cũng chẳng nhặng xị quanh đám các tiểu thư mới trình diện năm nay."

      "Và định kiếm vợ." Đó là lời tuyên bố, phải ">"Chúa ơi, ," bật thốt lên. " làm cái quái gì với vợ chứ?"

      2 THÁNG SÁU 1819

      Trong bữa sáng, Phu nhân Rudland tuyên bố rằng vũ hội đêm qua là thành công xuất sắc. Mìnhkhông thể mỉm cười trước cách lựa chọn từ ngữ của bà, mình nghĩ lại có ai từ chối lời mời của bà, và mình thề là từ bé đến giờ mình chưa từng thấy căn phòng nào đông đúc như phòng vũ hội tối qua. Tất nhiên là mình bị choáng váng trước tất cả những con người xa lạ hoàn hảo đủ loại ấy. Mình thành thực tin mình là quê toàn diện, bởi mình chắc là mình muốn gần gũi với người bạn đời của mình.

      Lúc ăn sáng mình như vậy, và Turner bị sặc cà phê. Phu nhân Rudland lườm cái chết người, nhưng mình thể tưởng tượng được là bác ấy lại mấy tấm khăn lanh trải bàn đến thế.

      Turner định lưu lại London có hai tuần gì đấy, ở cùng mọi người trong dinh thự Rudland, điều này vừa thích lại vừa khủng khiếp.

      Phu nhân Rudland thông báo rằng bà góa già kỳ quặc nào đó (theo lời bác ấy , phải mình , và bác ấy tuyên bố tiết lộ về bà góa kia trong bất cứ trường hợp nào) nhận xét rằng mình cư xử Quá Thân Mật với Turner và rằng người khác có thể Hiểu Nhầm.

      Bác ấy kể bác ấy bảo với con-cá-tuyết (cá tuyết chứ! thông minh!) ấy rằng thực tế Turner và mình chỉ như trai em , và việc mình trông cậy vào trong buổi vũ hội ra mắt của mìnhcũng là lẽ tự nhiên, và rằng chả có ai Hiểu Nhầm gì ở đây cả.

      Mình tự hỏi biết liệu ở London người ta từng Hiểu Đúng bao giờ chưa.
      Last edited: 30/8/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 5

      Khoảng tuần sau, nắng vàng ươm rạng rỡ đến nỗi Miranda và Olivia dù mải nhớ cái chốn trú thường xuyên mình ở quê nhà cũng phải quyết định dành buổi sáng hôm ấy để thám hiểm London. Họ bắt đầu từ khu mua sắm vì Olivia cứ khăng khăng muốn vậy.

      "Mình chắc chắn là cần thêm váy áo gì nữa," Miranda khi họ tản bộ xuôi theo con phố, theo sau là hai hầu .

      "Mình cũng , nhưng ngắm nghía cũng vui mà, với lại bọn mình có thể tìm món nữ trang rẻ tiền hoặc thứ gì đấy đại loại để mua bằng tiền tiêu vặt. Cũng sắp tới sinh nhật cậu còn gì. Cậu nên mua sắm cho bản thân ."

      "Chắc vậy."

      Họ lang thang qua hàng loạt cửa hiệu váy áo, mũ mão, trang sức và cửa hàng bánh kẹo, rồi bỗng nhiên Miranda nhận ra thậm chí còn chẳng biết mình tìm kiếm cái gì nữa.

      "Nhìn kìa, Olivia," thở hắt ra. "Nó lộng lẫy phải ?"

      "Cái gì lộng lẫy cơ?" Olivia ngó vào qua khung cửa sổ được trang trí hết sức thanh lịch của hiệu sách.

      "Cái đó." Miranda chỉ tay vào cuốn sách Le Morte d'Arthur được đóng bìa trang nhã của Đức ông Thomas Malory. Nhìn nó mới sang trọng làm sao, và Miranda mong gì hơn là được cúi người qua cửa sổ hít hà bầu khí bao quanh nó.

      Lần đầu tiên trong đời, trông thấy là biết ngay mình phải có nó. Quên chuyện tiền bạc . Quên luôn tính thực tiễn . thở dài đầy tâm trạng và khao khát rồi , "Mình nghĩ cuối cùng mình cũng hiểu ra cậu muốn gì về những đôi giày."

      "Giày á?" Olivia lặp lại, nhìn xuống chân mình. "Giày hả?"

      Miranda chả buồn giải thích thêm gì nữa. còn bận nghiêng đầu xem xét viền vàng bao quanh từng trang sách.

      "Bọn mình đọc nó rồi," Olivia tiếp tục. "Mình nhớ là cách đây hai năm rồi, hồi cey làm gia sư của bọn mình ấy. Cậu nhớ à? ấy kinh hãi vì bọn mình đọc xong cuốn sách mà hiểu gì hết."

      " phải là chuyện đọc nó," Miranda , áp sát hơn vào cửa kính. "Chẳng phải nó là thứ đẹp nhất cậu từng thấy sao?"

      Olivia nhìn bạn vẻ hoài nghi. "Ờ... ."

      Miranda khẽ lắc đầu và ngẩng lên nhìn Olivia. "Mình nghĩ chính điều đó làm nên nghệ thuật. Nó có thể đưa người vào trạng thái mê mẩn, nhưng lại đủ khả năng lay chuyển người khác dù chỉ chút xíu."

      "Miranda, đó là cuốn sách."

      "Cuốn sách đó," Miranda quả quyết, "là tác phẩm nghệ thuật."

      "Nó trông khá cũ rồi."

      "Mình biết." Miranda thở dài sung sướng.

      "Cậu định mua nó à?"

      "Nếu mình đủ tiền."

      "Mình nghĩ cậu phải có đủ chứ. Nhiều năm nay cậu có đụng đến tiền tiêu vặt của cậu đâu. Cậu toàn cất vào cái lọ hoa sứ mà Turner gửi tặng nhân dịp sinh nhật năm năm trước mà."

      "Sáu."

      Olivia chớp mắt. "Sáu cái gì cơ?"

      "Sáu năm trước."

      "Năm năm trước hay sáu năm trước có gì khác nhau?" Olivia gắt lên, điên tiết vì chính xác của Miranda. "Vấn đề ở đây là cậu có kha khá tiền để dành rồi, và nếu cậu muốn cuốn sách ấy nên mua nó để mừng sinh nhật thứ hai mươi của cậu . Cậu chẳng bao giờ mua bất cứ thứ gì cho bản thân cả."

      Miranda quay lại với cám dỗ đằng sau cửa kính. Cuốn sách được đặt cái bệ và để mở ở chính giữa. bức tranh màu sắc rực rỡ minh họa Arthur và Guinevere. "Chắc nó đắt lắm," rầu rĩ.

      Olivia khẽ đẩy bạn và , "Làm sao cậu biết được nếu vào hỏi."

      "Cậu đúng. Mình làm thế!" Miranda nhoẻn miệng cười nửa hứng khởi nửa lo lắng, rồi dợm bước vào hiệu sách. Cửa hiệu ấm cúng dễ chịu được trang trí với tông màu lạnh sang trọng cùng những chiếc ghế bọc da để phục vụ những khách hàng muốn đọc qua cuốn sách nào đó.

      "Mình thấy chủ hiệu đâu cả," Olivia thầm vào tai Miranda.

      "Ngay đằng kia kìa." Miranda hất đầu về phía người đàn ông hói gầy gò, tầm tuổi ba mẹ họ. "Thấy , ông ấy giúp người đàn ông kia tìm sách. Mình đợi ông ấy xong việc. Mình muốn quấy rầy."

      Hai tiểu thư kiên nhẫn chờ đợi chừng vài phút trong khi ông chủ hiệu sách bận bịu. Cứ chốc, ông ta lại bắn về phía họ cái nhìn cau có làm Miranda khá bối rối, vì cả và Olivia đều ăn vận tử tế và ràng là có khả năng chi trả. Cuối cùng, ông ta cũng xong việc và vội vàng bước tới chỗ họ.

      "Thưa ông, tôi băn khoăn..." Miranda mở lời.

      "Đây là hiệu sách của các quý ông," ông ta bằng cái giọng căm ghét thù địch.

      "Ồ." Miranda lùi lại, bị nản chí trước thái độ của ông ta. Nhưng tha thiết muốn có cuốn sách của Malory, vì vậy gắng dằn lòng kiêu hãnh, mỉm cười ngọt ngào và tiếp tục. "Tôi xin lỗi. Tôi nhận ra. Nhưng tôi hy vọng mình..."

      "Tôi đây là cửa hiệu dành cho các quý ông." Đôi mắt trò bé tí của ông ta nheo lại thành hai khe hẹp. "Xin vui lòng cho."

      Vui lòng ư? Miranda nhìn ông ta chòng chọc, đôi môi hé ra kinh ngạc.Vui lòng ư? Với cái giọng điệu như thế à?

      " thôi Miranda," Olivia , nắm cổ tay bạn. "Chúng ta nên thôi."

      Miranda nghiến răng nhúc nhích. "Tôi muốn mua cuốn sách."

      "Chắc chắn là thế rồi," người bán sách cạnh khóe. "Và hiệu sách dành cho các quý quý bà chỉ cách đây có phần tư dặm thôi."

      "Hiệu sách dành cho các quý có thứ tôi muốn."

      Ông ta cười tự mãn. "Thế tôi chắc là nên đọc nó."

      "Tôi tin là ông có quyền phán xét việc đó, thưa ông," Miranda lạnh lùng .

      "Miranda," Olivia thầm, mắt trợn tròn.

      "Chỉ phút thôi," đáp, rời mắt khỏi người đàn ông bé đáng ghét. "Thưa ông, tôi có thể cam đoan với ông rằng tôi rất dư dả. Và nếu ông cho phép tôi xem cuốn Le Morte d'Arthur,tôi mua nó rồi rời khỏi đây."

      Ông ta khoanh tay. "Tôi bán sách cho phụ nữ."

      Còn thế nữa, quá đáng lắm rồi. "Tôi bị xúc phạm đấy."

      " khỏi đây," ông ta đốp chát, "hoặc ta ép các người rời bằng vũ lực."

      "Đó sai lầm đấy, thưa ông," Miranda đáp trả sắc lẻm. "Ông có biết chúng tôi là ai ?"Việc lôi địa vị xã hội ra phải là thói quen của , nhưng cũng chẳng phản đối việc đó nếu nó có tác dụng.

      Người bán sách mảy may xúc động. "Tôi quan tâm."

      "Miranda," Olivia nài nỉ với vẻ cực kỳ thoải mái.

      "Tôi là Miranda Cheever, con của Huân tước Rupert Cheever, còn đây," Miranda với cái khoát tay mạnh mẽ, "là tiểu thư Olivia Bevelstoke, con của Bá tước Rudlanda. Tôi đề nghị ông cân nhắc lại nguyên tắc của mình."

      Ông ta đáp trả cái nhìn kiêu ngạo của bằng ánh mắt cũng hề kém cạnh. "Kể cả có là công chúa Charlotte chết tiệt nữa tôi cũng quan tâm. Cút khỏi cửa hiệu của tôi ngay."

      Miranda nheo mắt lại rồi dợm bước bỏ . Việc ông ta xúc phạm cũng đủ tồi tệ rồi. Nhưng dám công kích cả ký ức về công chúa quả là thể nào chấp nhận nổi. "Chuyện này chưa kết thúc đâu, thưa ông."

      "Ra ngoài!"

      túm cánh tay Olivia rời khỏi cửa hiệu trong cơn giận dữ, bướng bỉnh kéo cửa đánh rầm cái."Cậu có tin nổi ?" khi họ an toàn ở bên ngoài. "Điều đó kinh khủng. Đó là tội ác.Là..."

      " hiệu sách của các quý ông," Olivia chen vào, nhìn Miranda như thể bạn vừa đột nhiên mọc thêm cái đầu nữa vậy.

      "Và?"

      Olivia củng cố thêm giọng điệu tham chiến của mình. "Có hiệu sách cho các quý ông, và hiệu sách các quý bà. Chuyện bình thường mà."

      Tay Miranda siết chặt thành hai nắm đấm. "Nếu cậu muốn biết mình nghĩ đó là trò ngu ngốc chết toi."

      "Miranda!" Olivia thở gấp khi nghe thấy câu đó. "Cậu gì thế?"

      Miranda có vẻ đỏ mặt trước cách tục tĩu của chính mình. "Cậu có thấy ông ta làm mình phát điên đến thế nào ? Cậu bao giờ thấy mình nguyền rủa lớn tiếng trước đây chưa?"

      "Chưa, và mình chắc là mình muốn biết cậu nguyền rủa cái gì trong đầu đâu."

      "Đồ con lừa." Miranda tức bốc khói. "Con lừa hơn kém. Ông ta có thứ mình muốn mua, và mình có tiền để trả cho nó. Đáng lẽ vấn đề đơn giản."

      Olivia liếc mắt xuôi theo con phố. "Tại sao chúng ta đến hiệu sách của các quý bà nhỉ, thế là xong?"

      "Bình thường mình làm thế. Đương nhiên mình thích hạ cố bước vào cái cửa hiệu của gã kinh khủng kia. Nhưng mình tin họ có cuốn Le Morte d'Arthur giống vậy, Livvy ạ. Mình chắc nó là thứ độc nhất vô nhị. Và tệ hơn nữa..." Giọng Miranda cao lên khi mà bất công vừa rồi lắng xuống. "Và tệ hơn là..."

      "Còn tệ hơn được nữa à?"

      Miranda cáu kỉnh nhìn bạn nhưng cũng trả lời, "Có đấy. Điều tồi tệ nhất là ngay cả khi có hai bản in như thế của cuốn sách chăng nữa tớ cũng biết chắc là ở đó có. Dù thế nào hiệu sách của các quý bà cũng có cuốn đó bởi vì ai nghĩ rằng quý bà quý lại muốn đọc cuốn sách như thế!"

      " ư?"

      ". Chắc chỉ toàn tiểu thuyết của Byron và Radcliffe thôi."

      "Mình thích tiểu thuyết của Byron và Radcliffe đấy," Olivia , nghe có vẻ bị sỉ nhục.

      "Mình cũng vậy," Miranda trấn an bạn, "nhưng mình cũng thích các tác phẩm văn học khác nữa. Và dĩ nhiên mình nghĩ gã đàn ông đó có quyền..." giận dữ chỉ tay cửa sổ hiệu sách"...quyết định mình có thể hay thể đọc cái gì."

      Olivia chăm chú nhìn bạn lúc rồi lịch hỏi, "Cậu xong chưa?"

      Miranda vuốt phẳng vạt váy và hít vào. "Rồi."

      Olivia quay lưng lại hiệu sách, nhìn lướt qua vai Miranda vẻ rầu rĩ trước khi vỗ vỗ cánh tay bạn mình để an ủi. "Ta nhờ ba mình mua nó cho bạn. Hoặc Turner."

      "Vấn đề phải chỗ đó. Mình thể tin được là cậu thấy tức giận trước chuyện này giống mình."

      Olivia thở dài. "Cậu trở thành thập tự quân từ khi nào thế, Miranda? Mình nghĩ trong hai chúng ta mình mới là người kiềm chế đượcchứ."

      Quai hàm Miranda bắt đầu đau nhức vì nghiến chặt. gần như gầm lên, "Mình cho là trước đây mình chưa bao giờ gặp phải bất cứ điều gì đáng giận như thế này."

      Olivia khẽ rụt đầu lại. "Hãy nhắc mình nhớ là từ giờ trở được để cậu giận dữ nữa nhé."

      "Mình có cuốn sách đó."

      "Được, chúng ta chỉ cần..."

      "Và ông ta biết rằng tớ có nó." Miranda ném cho hiệu sách cái nhìn chòng chọc hiếu chiến cuối cùng rồi sải bước vềnhà.

      "Dĩ nhiên mua cuốn sách đó cho em, Miranda," Turner ôn tồn . tận hưởng buổi chiều nhàn nhã, đọc báo và suy ngẫm về cuộc sống như quý ông bị ràng buộc, đúng lúc đó em ào vào phòng tuyên bố rằng Miranda cần giúp đỡ cách tuyệt vọng.

      Cảnh tượng khá là thú vị, thực vậy, đặc biệt là cái lườm chết người mà Miranda ban cho Olivia vì bạn dùng từ "tuyệt vọng".

      "Em muốn mua nó cho em," Miranda át . "Em muốn mua nó cùng với em."

      Turner ngả người ra sau trong cái ghế bành dễ chịu. "Thế có gì khác nhau?"

      "Khác trời vực."

      " trời vực đấy ạ," Olivia xác nhận, nhưng miệng lại cười toe toét, và ngờ là em mình cũng hiểu được cái trời vực ấy là thế nào.

      Miranda lại ném cho bạn cái trừng mắt khác, Olivia khựng lại kêu toáng lên. "Gì thế? Mình ủng hộ cậu mà!"

      " nghĩ là phi lý khi em thể mua hàng ở cửa hiệu nào đấy chỉ đơn giản vì em là phụ nữ à?" Miranda hung hăng tiếp tục trở lại với bài công kích.

      uể oải mỉm cười với . "Miranda, có số nơi nhất định mà phụ nữ thể đến được."

      "Em cầu được vào trong mấy cái câu lạc bộ sang trọng của . Em chỉ muốn mua cuốn sách thôi. Chẳng có gì là thích hợp ở đây cả. Vì Chúa, nó là tác phẩm mỹ thuật cổ điển."

      "Miranda, nếu quý ông đó sở hữu cửa hiệu đó ông ta có thể quyết định mình muốn bán cho ai và muốn bán cho ai."

      khoanh tay trước ngực. "Thế có lẽ ông ta nên được phép làm thế. Có lẽ nên có đạo luật quy định người bán sách được phép cấm phụ nữ vào hiệu sách của mình."

      nhướn mày nhìn vẻ mỉa mai. " phải em đọc bài luận do Mary Wollstonecraft viết đấy chứ hả?"

      "Mary là ai?" Miranda hỏi bằng giọng tức tối.

      "Tốt."

      "Làm ơn đừng có đánh trống lảng, Turner. có đồng ý rằng em nên được phép mua cuốn sách đó hay hả?"

      thở dài, mệt mỏi vì tính khí bướng bỉnh ngờ của . Lại còn vì cuốn sách nữa chứ. "Miranda, tại sao em nên được phép vào hiệu sách của các quý ông? Em thậm chí còn thể bầu cử mà."

      lắp bắp giận dữ. "À đó là chuyện khác..."

      Turner nhanh chóng nhận ra phạm sai lầm chiến thuật. "Quên vụ quyền bầu cử . Được chứ. cùng em đến mua cuốn sách đó."

      " à?" Mắt sáng lên, rạng rỡ ánh dịu dàng màu nâu. "Cảm ơn ."

      "Chúng ta vào thứ Sáu nhé? nghĩ chiều nay được rồi."

      "Ối, em cũng muốn ," Olivia ríu rít.

      "Tuyệt đối . trong hai đứa còn xoay xở được. Thần kinh của , em biết đấy."

      "Thần kinh của làm sao?"

      nhìn Olivia. "Em thử thách thần kinh của ."

      "Turner!" Olivia la lên. quay sang Miranda. "Miranda!"

      Nhưng Miranda vẫn tập trung vào Turner. "Chúng ta có thể bây giờ được ?" hỏi ,tỏ vẻ muốn nghe lời tranh cãi nào nữa. "Em muốn người bán sách đó quên em."

      "Xét theo những gì Olivia vừa kể về cuộc phiêu lưu của em nghi ngờ việc ông ta có thể quên nổi em đấy," Tuner nhăn nhó.

      "Nhưng chúng ta có thể hôm nay ? Làm ơn. Làm ơn mà."

      "Em có biết là mình cầu xin ?"

      "Em quan tâm," ngay.

      cân nhắc. " chợt nghĩ ra là có thể lợi dụng tình cảnh này đấy."

      Miranda ngơ ngác. "Là sao ạ?"

      "Ờ, chưa biết. Bất cứ khi nào cũng có thể từ chối ban cho em ân huệ mà."

      "Vì em chả có gì mà muốn cả, nên em khuyên quên những kế hoạch bất chính và đưa em đến hiệu sách ngay."

      "Được rồi được rồi. Vậy thôi."

      " chắc chắn em thể cùng hai người à?" Olivia hỏi, theo họ ra tới đại sảnh.

      "Ở yên đây," Turner nhàng ra lệnh trong lúc quan sát Miranda đẩy cửa. "Phải có ai đó gọi đội tuần tra nếu bọn lành lặn trởvề."

      Mười phút sau, Miranda đứng trước hiệu sách mà vừa bị từ chối lúc đầu giờ chiều.

      "Trời ơi, Miranda," nghe tiếng Turner kêu ca bên cạnh. "Trông em hơi bị khủng khiếp đấy."

      "Tốt," đáp gọn lỏn, bước tới trước.

      Turner túm lấy cánh tay cản lại. "Cho phép vào trước em," đề nghị, mắt ánh lên tia vui thích. "Chỉ nhìn thấy em thôi người đàn ông tội nghiệp ấy cũng có thể đột quỵ

      Miranda quắc mắt nhìn nhưng vẫn để qua. Lần này người bán hàng đừng hòng đuổi . đến, được hộ tống bởi quý ông có tước vị và cơn thịnh nộ ầm ầm. Cuốn sách còn có thể của ai khác ngoài nữa.

      Chuông kêu leng keng khi Turner bước vào hiệu sách. Miranda theo ngay sau , mà thực ra là bước sát gót .

      "Tôi có thể giúp gì thưa ngài?" người bán sách hỏi với tất cả vẻ lịch khúm núm.

      "Vâng, tôi quan tâm..." dài giọng và nhìn quanh cửa hiệu.

      "Cuốn sách đó," Miranda quả quyết chỉ về phía khung cửa sổ trưng bày.

      "Phải, cuốn sách đó." Turner tặng người bán hàng nụ cười dịu dàng.

      "!" Người bán hàng thở hắt ra, nét mặt chuyển sang đỏ hồng giận dữ. "Ra ngoài! Cút ra khỏi cửa hiệu của tôi!" Ông ta chộp lấy cánh tay Miranda, cố lôi ra phía cửa.

      "Dừng lại! Tôi dừng lại!" Miranda phải là người chịu bị sỉ nhục bởi xem là ngu ngốc, dùng túi xách tay của mình đánh mạnh vào đầu ông ta.

      Turner rên rỉ.

      "Simmons!" người bán sách quát tháo ầm ĩ gọi trợ lý. "Tìm ngay cảnh sát. tiểu thư trẻ này bị loạn trí."

      "Tôi bị loạn trí, ông là đồ dâm đãng!"

      Turner cân nhắc các lựa chọn. Quả thực, chuyện này thể nào có kết cục tốt đẹp được.

      "Tôi là khách hàng trả tiền đàng hoàng," Miranda kịch liệt . "Và tôi muốn mua cuốn Le morte'Arthur!"

      "Tôi thà chết còn hơn để chạm tay vào nó, đồ đĩ thô lỗ!"

      đĩ?T hế này là quá quắt đối với Miranda, tiểu thư trẻ vốn nhạy cảm hơn tưởng tượng của mọi người nhiều, nếu nhìn vào cách cư xử lúc này của . "Đồ đê tiện, đồ gớm ghiếc," rít lên, giơ cái túi lên lần nữa.

      đĩ ư? Turner thở dài. Đó là lăng mạ mà thể bỏ qua. Mặc dù vậy, cũng thể để Miranda tấn công người đàn ông này được. giật lấy cái túi từ tay . trừng trừng nhìn đầy giận dữ vì dám can thiệp vào. nheo mắt ném cho cái nhìn cảnh cáo.

      hắng giọng, quay sang người bán sách. "Thưa ông, tôi phải cầu ông xin lỗi tiểu thư đây."

      Người bán sách khoanh tay trước ngực vẻ ngang ngược.

      Turner liếc nhìn Miranda. cũng khoanh tay lại với cung cách y hệt. lại nhìn người đàn ông lớn tuổi và kiên quyết hơn chút, "Ông xin lỗi tiểu thư đây."

      " ta là kẻ phiền nhiễu," người bán sách với vẻ đắc thắng.

      "Sao ông..." Dám Miranda lao thẳng vào ông ta nếu Turner nhanh tay chộp được lưng váy của kéo lại. Người đàn ông lớn tuổi nắm chặt tay thủ thế như bọn du côn, nom khá kỳ quặc so với vẻ bề ngoài sách vở của ông ta.

      "Em im lặng nào," Turner rít lên với , cảm thấy cơn giận dữ bắt đầu bùng nổ trong lồng ngực.

      Người bán sách ném cho cái nhìn đắc thắng.

      "Ồ, ông phạm sai lầm đấy," Turner . Chúa nhân từ, gã này có lý trí vậy? Miranda giằng người về phía trước, có nghĩa là Turner phải nắm váy chắc hơn, cũng có nghĩa là gã chủ hiệu sách lại càng tỏ ra dương dương tự đắc, và có nghĩa toàn bộ trò hề chết tiệt này xoáy thành cơn bão nếu Turner chấm dứt mọi chuyện ngay lập tức.

      nhìn người bán sách với ánh mắt lạnh lẽo, đậm chất quý tộc nhất. "Xin lỗi tiểu thư đây, hoặc ta khiến ông phải thực hối tiếc đấy."

      Nhưng gã chủ hiệu sách ràng là tên ngốc kinh niên, bởi vì ông ta chấp nhận lời đề nghị mà Turner rộng lượng đưa ra vì kính trọng. Thay vào đó, ông ta vênh váo cách hiếu chiến và tuyên bố, "Tôi có gì phải xin lỗi cả. đó vào trong cửa hiệu của tôi..."

      "A, quỷ tha ma bắt nhà ông," Turner lầm bầm. Giờ tránh được rồi.

      "... làm phiền khách hàng của tôi, lăng mạ tôi..."

      Turner siết bàn tay thành nắm đấm, vung lên, gọn ghẽ nện trúng vào cánh mũi gã bán sách.

      "Ôi lạy Chúa tôi," Miranda nín thở. "Em nghĩ làm vỡ mũi ông ta rồi."

      Turner ném cho cái nhìn nghiêm khắc trước khi ngó xuống người chủ hiệu sách nằm sàn." nghĩ vậy. Ông ta chảy máu."

      " đáng tiếc," Miranda lầm bầm.

      Turner chộp lấy cánh tay Miranda giật lại gần . bé khát máu này sắp giết người mất thôi. "Đừng gì nữa cho tới khi chúng ta ra khỏiđây."

      Mắt Miranda mở lớn, nhưng khôn ngoan ngậm miệng và để kéo ra khỏi hiệu sách. Nhưng khi họ qua ô cửa sổ,cuốn Le morte d' Arthur đập vào mắt và kêu lên, "Sách của em!"

      Thế là xong. Turner đứng khựng lại. " muốn nghe lời nào nữa về cuốn sách chết tiệt của em, em nghe chứ?"

      Miệng há hốc.

      "Em hiểu chuyện gì vừa xảy ra à? đánh người đàn ông."

      "Nhưng phải cũng đồng ý là ông ta đáng bị đánh sao?"

      " bằng nửa so với việc em đáng bị bóp cổ!"

      giật lùi lại, ràng là cảm thấy bị lăng nhục.

      "Trái ngược với bất cứ điều gì em nghĩ về ," ngừng lại, " dùng thời gian của mình hết ngày này sang ngày khác để nghĩ xem khi nào và ở đâu mình có thể dính vào cuộc ẩu đả kế tiếp."

      "Nhưng..."

      " nhưng gì cả, Miranda. Em lăng mạ người đàn ông đó..."

      "Ông ta lăng mạ em!"

      " giải quyết vấn đề," qua hai hàm răng nghiến chặt. "Đó là lý do vì sao em đưa tới đây, để xử lý mọi thứ. phải vậy à?"

      Miranda quắc mắt rồi đột nhiên miễn cưỡng gật đầu.

      "Có chuyện quái gì với em thế? Lỡ gã đó thiếu kiềm chế sao? Lỡ..."

      " nghĩ ông ta thể kiềm chế à?" tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

      "Ít nhất cũng nhiều bằng em!" nắm hai vai và bắt đầu lắc. "Chúa nhân từ, Miranda, em nhận ra là có nhiều gã thèm chớp mắt khi đánh phụ nữ sao? Hoặc tệ hơn thế nữa," thêm đầy ý

      đợi trả lời, nhưng chỉ nhìn chăm chăm, hai mắt mở to hề chớp. cảm giác đáng lo ngại, ấy là nhìn thấy điều gì đó mà thấy.

      Điều gì đó trong .

      Và rồi , "Em xin lỗi, Turner."

      "Vì điều gì?" hỏi cách được hòa nhã cho lắm. "Vì dựng lên cả màn kịch giữa hiệu sách yên tĩnh ư? Vì giữ cho miệng em ngậm lại được khi đáng ra em nên thế ư? Vì..."

      "Vì làm bối rối," lặng lẽ . "Em xin lỗi. Là do em thiếu suy nghĩ."

      Những lời của ngay lập tức xoa dịu cơn giận của , và thở dài. "Đừng làm điều gì như thế lần nữa, được chứ?"

      "Em hứa."

      "Tốt." nhận ra mình vẫn kềm chặt hai vai , thế nên nới lỏng nắm tay mình. Rồi nhận ra hai vai có cảm giác thích. Ngạc nhiên, thả cả hai tay ra.

      nghiêng đầu ngẫm nghĩ, vẻ lo lắng lướt qua nét mặt. "Ít nhất em nghĩ em có thể hứa. Nhất định em gắng làm bất cứ điều gì để làm bối rối như thế nữa."

      Bỗng nhiên Turner tưởng tượng ra cảnh Miranda cố gắng để buồn bực. cảnh tượng khiến bối rối. "Có chuyện gì với em thế? Tất cả chúng ta đều tin rằng em rất điềm đạm. Có Chúa chứng giám, em hơn lần giúp Olivia tránh khỏi rắc rối."

      Môi mím chặt, rồi , "Đừng nhầm lẫn tính điềm đạm với dễ bảo, Turner ạ. Chúng giống nhau đâu. Và chắc chắn em nhu mì dễ bảo đâu."

      phải tỏ ra ngang chống đối, nhận thấy thế. Chỉ đơn giản là tuyên bố - ngờ là gia đình mình coi suốt nhiều năm qua. " có gì phải sợ cả," mệt mỏi , "kể cả nếu từng vui thích với cái ý tưởng là em nhu mì dễ bảo chắc chắn chiều nay em cũng lợi dụng được đâu."

      Nhưng Chúa phù hộ , như vậy. nghiêm nghị bảo, "Nếu em thấy điều gì đó rành rành là sai trái, em khó lòng mà ngồi im cho được."

      giết gã bán sách mất. dám chắc thế. "Hãy cố gắng tránh xa những mối nguy hiểm rành rành ấy. Em có thể làm điều đó vì ?"

      "Nhưng em nghĩ đây hẳn là mối nguy hiểm. Và em thực ..."

      giơ bàn tay lên. " nữa. lời nào nữa về chủ đề này. mất mười năm cuộc đời mình để về nó rồi." túm tay dẫn về nhà.

      Chúa ơi, có chuyện gì với thế này? Mạch vẫn còn chạy đua trong khi đâu còn bị nguy hiểm gì nữa. Mà cũng hẳn là nguy hiểm. nghĩ gã bán sách kia có thể tung ra cú đấm gọn gàng. Và hơn nữa, có chuyện chết tiệt gì mà là lại lo lắng cho Miranda quá thế? Dĩ nhiên quan tâm đến . như em vậy. Nhưng rồi cố thử hình dung nếu phải mà là Olivia sao. chỉ thấy mỗi cảm giác buồn cười thích thú mà thôi.

      Nếu Miranda có thể khiến cho nổi điên lên như thế này hẳn phải có sai lầm khủng khiếp nào đấy xảy ra.
      Last edited: 30/8/14
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 6

      "Winston sắp đến đây rồi." Olivia vừa lướt vào phòng khách màu hồng vừa tuyên bố, tặng cho Miranda nụ cười chói lóa nhất.

      Miranda ngước mắt khỏi quyển sách đọc - bản in quăn mép và thực chẳng đẹp đẽ gì của cuốn Le morte d' Arthur mà mượn từ thư viện của ngài Rudland. " hả?" lẩm bẩm, mặc dù biết chiều nay Winston đến.

      " hả?" Olivia nhại lại. "Đó là tất cả những gì cậu có thể à? Xin lỗi, nhưng mình thấy có vẻ gì là cậu chàng đó, ôi, xin lỗi, ấy giờ người đàn ông rồi, đúng ?"

      Miranda quay lại với việc đọc sách. "Mình bảo cậu là mình ấy."

      "À, cậu nên thế," Olivia vặn lại. "Và cậu , nếu cậu vui lòng hạ cố dành ít thời gian ở cùng chàng."

      Ánh mắt Miranda lướt theo những con chữ trang sách bỗng khựng lại. ngẩng lên. "Cậu vừa sao cơ. phải ấy ở Oxford à?"

      "Ừ đúng thế," Olivia , phẩy tay như thể khoảng cách sáu mươi dặm đường chẳng đáng bận tâm,"nhưng chàng về đây cuối tuần, và cậu chẳng dành thời gian cho chàng ta gì cả."

      " đúng," Miranda đáp. "Bọn mình cưỡi ngựa trong công viên Hyde, đến Gunter ăn kem, và thậm chí chèo thuyền đến Serpentine vào ngày trời ấm áp nữa."

      Olivia ngồi phịch xuống chiếc ghế bành bên cạnh, khoanh tay trước ngực. "Thế đủ."

      "Cậu điên rồi," Miranda lắc đầu và quay lại với cuốn sách.

      "Mình biết cậu ấy. Cậu chỉ cần dành đủ thời gian để bầu bạn với ấy thôi mà."

      Miranda mím môi và giữ cho mắt mình nhìn thẳng vào cuốn sách. Cuộc chuyện này chả đến đâu hết.

      " chàng chỉ ở đây hai ngày thôi," Olivia mơ màng. "Chúng mình cần phải hành động nhanh chóng."

      Miranda lật qua trang khác và , "Cậu cứ làm những gì cậu thích, Olivia, nhưng mình tham gia vào kế hoạch của cậu đâu." Rồi nhìn lên vẻ cảnh giác. "Mà , mình đổi ý rồi. Cậu được làm những gì cậu muốn. Nếu mình để mặc mọi chuyện cho cậu, khéo mình bị đánh thuốc mê và đường đến Gretna Green trước khi kịp hiểu chuyện gì diễn ra mất."

      " ý tưởng hay ho đấy."

      "Livvy, đừng mai mối nữa. Mình muốn cậu hứa với mình."

      Nét mặt Olivia chuyển thành tinh quái. "Mình hứa điều mình thể giữ lời."

      "Olivia!"

      "Ôi, được rồi. Nhưng cậu thể ngăn Winston được nếu chàng có ý định chinh phục cậu. Và xét từ những hành vi gần đây của chàng ta rất có thể đấy."

      "Miễn là cậu đừng có xía vào."

      Olivia khịt mũi và cố tỏ vẻ bị xúc phạm. "Mình bị tổn thương vì cậu nghĩ rằng mình có thể làm việc như vậy đấy."

      "Ôi,làm ơn ." Miranda quay lại với cuốn sách nhưng tài nào tập trung cho được khi mà trong đầu vẫn tiếp tục đếm ngược...hai mươi, mười chín, mười tám...

      Chắc chắn Olivia thể im lặng quá hai mươi giây.

      Mười bảy... mười sáu...

      "Winston người chồng dễ thương, cậu nghĩ thế sao?"

      Bốn giây. ấn tượng, ngay cả với Olivia.

      " chàng còn trẻ, dĩ nhiên rồi, nhưng bọn mình đều trẻ cả "> Miranda cố tình tảng lờ bạn.

      "Turner cũng có thể là người chồng tốt, nếu Leticia chết và hủy hoại ấy."

      Miranda ngẩng phắt lên. "Cậu nghĩ đó là lời bình luận tàn nhẫn à?"

      Olivia tủm tỉm cười. "Mình biết cậu nghe mình mà."

      "Khó mà nghe cho được," Miranda càu nhàu.

      "Mình chỉ rằng..." Cằm Olivia hất lên, chăm chú nhìn ra khung cửa phía sau Miranda. "Và chàng đây rồi. là trùng hợp."

      "Winston," Miranda hồ hởi , xoay người lại để ngó qua thành chiếc trường kỷ. Ấy nhưng đó phải là Winston.

      "Xin lỗi vì làm em thất vọng," Turner , bên khóe miệng nhếch lên thành nụ cười uể oải.

      "Xin lỗi," Miranda lẩm bẩm, bỗng nhiên cảm thấy mình ngu ngốc. "Bọn em về ấy."

      "Bọn em cũng về nữa," Olivia . "Mới vừa xong, đó là lý do em với ấy là vào."

      "Ác như quỷ, hy vọng thế."

      "Ồ, đúng thế ," Olivia .

      Miranda cố nặn ra nụ cười mỉm khi chọn chỗ ngồi đối diện với .

      Olivia nhoài người tới trước tỳ cằm lên bàn tay cách điệu đà. "Em với Miranda rằng em nghĩ đức ông chồng khủng khiếp.">Nom có vẻ thích thú khi ngồi xuống. "Chính xác."

      "Nhưng em định bảo rằng nếu được rèn luyện đúng cách," Olivia tiếp tục, " có thể trở lại như xưa."

      Turner đứng lên. " đây."

      ", đừng !" Olivia bật cười khanh khách. "Em trêu thôi mà. quá vô phương cứu chữa rồi. Nhưng Winston... bây giờ Winston giống như cục đất sét ấy."

      "Mình kể lại với ấy là cậu thế đâu," Miranda càu nhàu.

      "Cậu là cậu đồng ý," Olivia khiêu khích. " chàng chưa có thời gian để biến thành kinh khủng, như hầu hết đàn ông thường thế."

      Turner quan sát em với vẻ vui thích che giấu. "Làm sao chuyện này lại xảy ra được nhỉ, ngồi đây nghe em thuyết giảng về cách quản lý đàn ông ư?"

      Olivia mở miệng định trả đũa bằng câu gì đó thông minh khôn khéo, chắc chắn là thế, nhưng ngay lúc đó người quản gia xuất ở cửa và giải cứu cho cả ba người. "Mẹ cầu đến chỗ bà,thưa tiểu thư Olivia."

      "Em quay lại," Olivia thông báo trước khi rời khỏi phòng. "Em háo hức được kết thúc cuộc đàm đạo này lắm đấy." cười ranh mãnh và ve vẩy mấy ngón tay rồi đimất.

      Turner nén tiếng rên rỉ - em của sắp kết liễu cuộc đời ai đó, chỉ hy vọng phải - và nhìn sang Miranda. ngồi khoanh chân chiếc trường kỷ, cuốn sách lớn bụi bặm đặt trong lòng.

      "Sách gì nặng thế?" hỏi .

      giơ cuốn sách lên.

      "Ô," thốt lên, môi run run

      "Đừng cười," cảnh cáo.

      " còn mơ đến nữa cơ."

      "Cũng đừng dối," , khuôn miệng lại ra cái vẻ nữ gia sư mà dường như rất thành thạo.

      ngả người ra sau cố nín cười. "Giờ được hứa nữa à."

      Trong lúc chỉ ngồi im, nửa cứng rắn nửa nghiêm nghị, rồi nét mặt thay đổi. kịch tính, hốt hoảng, nhưng đủ thấy rằng trong đầu đấu tranh điều gì ghê lắm. Và rồi đến quyết định.

      " nghĩ gì về Winston?" hỏi.

      "Em trai hả."

      phẩy tay như thể "còn ai nữa chứ?"

      "À," mở lời rồi ngừng lại vì biết mong gì? "Cậu ấy là em trai ."

      đưa mắt nhìn lên trời vẻ chế giễu. " tiết lộ cực kỳ hữu ích."

      "Thế chính xác em hỏi cái gì hả?"

      "Em muốn biết nghĩ sao về ấy," khăng khăng.

      Trái tim khựng lại trong lồng ngực mà chẳng hiểu vì sao. "Em hỏi ," thận trọng hỏi lại, "liệu có tin Winston người chồng tốt à?"

      nhìn bằng cặp mắt nghiêm nghị, rồi chớp mắt và - đó là điều lạ lùng nhất - như thể làm cho đầu óc minh mẫn trước khi bằng giọng đàm thoại bình thường nhất, "Có vẻ như mọi người cố gắng gán ghép chúng em."

      "Mọi người ư?"

      "À, Olivia."

      " khó có thể là người đưa ra những lời khuyên lãng mạn."

      "Vậy nghĩ em nên quyến rũ Winston à," nhoài người tới trước.

      Turner chớp mắt. hiểu Miranda, và biết từ nhiều năm nay, vậy nên khá chắc chắn thay đổi tư thế để khoe ra bộ ngực duyên dáng đáng kinh ngạc của mình. Nhưng điên đầu, đó lại chính là kết quả.

      "Turner?" gọi khẽ.

      "Nó còn quá trẻ," thốt lên.

      "Đối với em ư?"

      "Đối với bất kỳ ai. Chúa lòng lành, nó chỉ mới hai mốt."

      "Thực ra, ấy vẫn hai mươi."

      "Chính xác," cách khó chịu, thầm ước có cách nào đó để chỉnh lại cái cà vạt của mình mà tự biến mình thành thằng ngốc. bắt đầu cảm thấy nóng hơn, và khó để giữ tập trung vào thứ gì khác ở Miranda mà phải là chỗ đó.

      ngồi thẳng lại. Tạ ơn Chúa.

      gì.

      Cho tới khi thể kiềm mình được nữa. "Em có ý định theo đuổi nó à?"

      "Winston à?" tỏ vẻ cân nhắc. "Em biết."

      khịt mũi. "Nếu em biết ràng em nên làm."

      quay sang nhìn thẳng vào mắt . "Đó là điều nghĩ sao? Rằng tình nên ràng và minh bạchà?"

      "Ai gì về tình đâu?" Giọng hơi khó chịu, rồi thấy hối hận, nhưng chắc chắn cũng hiểu rằng đây là cuộc chuyện bình yên.

      "Hừmm."

      khó chịu cảm thấy dường như xét đoán , và tỏ ra ngây thơ. Sau khi đến kết luận nào đó, chuyển chú ý trở lại cuốn sách đặt trong lòng.

      ngồi đó, giống thằng ngốc, vậy, chỉ ngắm nhìn đọc sách, cố nghĩ ra lời bình luận thông minh nào đấy.

      ngẩng lên, nét mặt điềm tĩnh đến khó chịu. " có kế hoạch gì cho buổi chiều nay ?"

      "," quả quyết mặc dù định cho con ngựa thiến của mình chạy nước kiệu.

      "Ồ. Mọi người Winston đến sớm."

      " biết."

      "Đó là lý do bọn em chuyện về ấy," giải thích, như thể điều đó quan trọng vậy. " đến vì sinh nhật em."

      "Phải, dĩ nhiên rồi."

      lại nhoài người tới, Chúa phù hộ . " cũng nhớ cơ à?" hỏi. "Chúng ta tổ chức bữa ăn gia đình vào tối mai."

      "Dĩ nhiên nhớ chứ," lầm bầm dù chẳng nhớ gì cả.

      "Hừmm," , "Dù sao cũng cảm ơn những suy nghĩ của ."

      "Suy nghĩ của ," lặp lại. chuyện quái quỷ gì thế?

      "Về Winston. Có rất nhiều vấn đề cần cân nhắc, và em thực muốn biết ý kiến của ."

      "À. Giờ em biết rồi đấy."

      "Vâng." mỉm cười. "Em vui lắm. Bởi vì em rất kính trọng ."

      hiểu sao khiến cảm thấy mình giống giống thánh tích cổ xưa nào đó. "Em rất kính trọng ư?" buột miệng vẻ chán chường.

      "À, vâng. Chẳng lẽ nghĩ em kính trọng hay sao?"

      "Thú là, Miranda ạ, phần lớn thời gian chẳng biết em nghĩ cái gì," cáu kỉnh đáp.

      "Em nghĩ về ."

      nhìn thẳng vào mắt .

      "Và Winston nữa, dĩ nhiên. Cả Olivia. ai có thể sống dưới cùng mái nhà với ấy mà lại nghĩ về ấy." gập cuốn sách lại và đứng lên. "Em nghĩ mình nên tìm Olivia. ấy và mẹ bất đồng về mấy chiếc áo dài ấy muốn đặt, em hứa ra tay tương trợ rồi."

      Turner đứng lên cùng ra cửa. "Phe Olivia hay phe mẹ ?"

      "Sao chứ, phe mẹ , dĩ nhiên rồi," Miranda bật cười. "Em trẻ, nhưng em ngốc."

      bước .

      10 THÁNG SÁU 1819

      cuộc chuyện kỳ lạ với Turner chiều nay. Mình định cố làm cho ấy ghen, mặc dù mình đồ rằng có thể nó diễn ra theo chiều hướng ấy, nếu có ai chứng kiến và biết tình cảm của mình dành cho , điều mà dĩ nhiên họ biết rồi.

      Tuy nhiên mình có ý định khơi gợi số ý tưởng tội lỗi như trong cuốn Le Morte d' Arthur.Về chuyện này, mình tin là mình thành công.

      Cuối buổi chiều, Turner quay về sau buổi cưỡi ngựa trong công viên Hyde với Đức ông Westholme, và chỉ thấy có Olivia loanh quanh trong đại sảnh.

      "Suỵt," cất tiếng.

      Thế là đủ khêu gợi trí tò mò của bất cứ ai nên Turner ngay lập tức tới cạnh . "Tại sao chúng ta phải im lặng?" hỏi, chịu tiếng.

      trừng mắt nhìn , vẻ cáu kỉnh. "Em nghe trộm."

      Turner thể hình dung ra vì ai mà em của mình lại bị cho ra rìa chỗ cầu thang dẫn xuống khu bếp thế này. Nhưng rồi nghe thấy tiếng cười du dương.

      "Miranda đấy à?" hỏi.

      Olivia gật đầu. "Winston vừa về, và họ xuống dưới tầng trệt."

      "Tại sao?"

      Olivia ngó qua góc quanh, rồi thụt đầu lại đối diện với Turner. "Winston đói."

      Turner giật đôi găng tay ra. "Và nó cần Miranda cho ăn à?"

      ", xuống đó tìm bánh quy bơ của bà Cook. Em sắp nhập bọn với họ, vì em ghét ở mình, nhưng giờ ở đây rồi, em nghĩ là em chơi với cũng được."

      Turner liếc qua Olivia xuống đại sảnh, mặc dù thể trông thấy cậu em trai và Miranda. " cũng đói đây," lẩm bẩm vẻ đăm chiêu.

      "Nhịn ," Olivia ra lệnh. "Họ cần thời gian."

      "Để ăn à?"

      Mắt đảo tròn, "Để nhau."

      Turner thấy hơi khó chịu khi bị em ném cho cái nhìn khinh khỉnh như thế, nhưng quyết định đón nhận nó, nếu thể phớt lờ cũng phải làm gì để trả đũa, vậy nên tặng lại cho Olivia cái nhìn cáu kỉnh và quay trở về với vẻ cứng rắn vốn có. "Và họ định làm điều này nhờ bánh quy và trà trong buổi chiều duy nhất à?"

      "Đó là khởi đầu thôi," Olivia đáp trả. "Em chưa thấy làm gì để thúc đẩy vụ mai mối này cả."

      ý nghĩ ràng đến ngờ xuất trong đầu Turner, ấy là bất cứ kẻ ngốc nào cũng có thể thấy rằng đây là cuộc hôn nhân bất tương xứng kinh khủng. thực lòng quý Winston, và coi trọng cậu em ở chừng mực mà bất cứ ai có thể tôn trọng chàng trai hai mươi tuổi, nhưng đây phải người đàn ông dành cho Miranda. Đúng là chỉ mới biết được vài tuần , nhưng ngay cả cũng có thể thấy rằng khôn ngoan hơn tuổi. cần ai đó trưởng thành hơn, già dặn hơn, có thể đánh giá đúng hơn những ưu điểm của . Ai đó có thể vững vàng cầm cương khi cơn giận của bùng nổ với những biểu hiếm thấy của nó.

      nghĩ Winston có thể là người đàn ông đó... sau mười năm nữa.

      Turner nhìn em khá kiên quyết, " cần đồ ăn."

      "Turner, đừng!" Nhưng Olivia thể ngăn . Đến lúc định cố thử đến nửa hành lang rồi.

      Lối sống của nhà Bevelstoke tương đối xuề xoà, ít nhất là khi họ có khách khứa đến chơi, vậy nên gia nhân nào tỏ ra ngạc nhiên khi Winston ló đầu vào bếp, làm mủi lòng bà Cook với vẻ mặt giống chú cún con đáng ngọt ngào nhất, rồi ngồi phịch xuống bàn cùng Miranda chờ đợi trong khi bà bếp trổ tài với mấy chiếc bánh quy bơ nổi tiếng của mình. Chúng vừa mới được bày ra bàn, vẫn còn bốc khói nghi ngút và mùi thơm phưng phức như thiên đường Miranda nghe thấy tiếng thịch lớn phía sau mình.

      quay lại, chớp mắt, nhìn thấy Turner đứng ở bậc cuối cầu thang, trông vừa ngông nghênh vừa ngượng ngùng và cực kỳ đáng . thở dài. thể cầm lòng được.

      "Bước hai bậc đấy," giải thích, dù chắc nó có quan trọng hay .

      "Turner," Winston lúng búng thốt lên, còn bận ăn chiếc bánh quy thứ ba nên thể chào hùng hồn hơn được.

      "Olivia hai người xuống đây," Turner . " vừa khéo. chết đói đây."

      "Bọn em có đĩa bích quy nếu muốn ít," Miranda , ra hiệu về phía chiếc đĩa bàn.

      Turner nhún vai rồi ngồi xuống cạnh . "Của bà Cook à?"

      Winston gật đầu.

      Turner lấy ba chiếc, rồi quay sang bà Cook cũng với vẻ mặt như chú cún con mà Winston làm lúc trước. "Ôi, được rồi," bà kêu lên, ràng là rất thích chú ý này, "Tôi làm thêm."

      Sau đó Olivia xuất ở khung cửa, đôi môi bặm chặt, mắt trừng trừng nhìn ông cả. "Turner," cáu kỉnh. "Em bảo là em muốn chỉ cho xem, ờ, cuốn sách mới em kiếm được cơmà."

      Miranda thốt ra tiếng rên rỉ. bảo Olivia thôi trò ép mối này rồi mà.

      "Turner," Olivia gào lên.

      Miranda quyết định rằng nếu Olivia hỏi ý về chuyện đó tự giúp mình. ngẩng lên, mỉm cười ngọt ngào và hỏi, "Quyển sách nào thế?"

      Olivia lườm cái dài và sắc lẻm như dao. "Cậu biết rồi còn hỏi."

      "Có phải là cuốn về đế chế Ottoman , hay cuốn về những người đánh bẫy ở Canada, hay là cuốn về triết học của Adam Smith?"

      "Nhóm của Smith chứ," Olivia bật ra.

      " à?" Winston hỏi, quay ra nhìn em song sinh của mình với vẻ hứng thú mới mẻ. " biết là em thích thể loại ấy đấy. Năm nay chúng ta đọc cuốn Wealth of nations mà. Nó là kết hợp khá thú vị giữa triết học và kinh tế học."

      Olivia cười khẩy. "Đúng thế. Mà em cho biết ý kiến của mình khi nào đọc xong nó."

      "Em đọc được bao nhiêu rồi?" Turner hỏi.

      "Mới vài trang."

      Hoặc ít nhất đó là điều Miranda nghĩ là mình nghe thấy. khó chắc khi phải nghe qua hàm răng nghiến ken két của Olivia.

      "Em ăn bánh quy , Olivia?" Turner hỏi, rồi nhe răng cười với Miranda, như thể :Chúng mình cùng hội.

      Nhìn trẻ con. Nhìn trẻ trung. Nhìn ... hạnh phúc.

      Và trái tim Miranda tan chảy."> Olivia băng qua phòng đến ngồi cạnh Winston, nhưng đường cúi xuống rít vào tai Miranda,"Mình cố gắng giúp cậu."

      Nhưng Miranda vẫn còn hồi phục sau nụ cười của Turner. có cảm giác dạ dày vừa rơi tụt xuống chân, đầu óc choáng váng, tim đập thình thịch chơi cả bản giao hưởng bi hùng. hay bị nhiễm cảm đây? liếc trộm nét mặt nhìn nghiêng như điêu khắc của Turner và thở dài.

      Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy tình .

      "Miranda này. Miranda!"

      ngẩng lên nhìn Olivia nóng nảy gọi tên mình.

      "Winston muốn biết ý kiến của mình về cuốn Wealth of nations khi mình đọc xong. Mình bảo ấy là cậu đọc nó cùng lúc với mình. Mình chắc chúng mình có thể mua cuốn khác."

      "Gì cơ? Ồ, được, dĩ nhiên, mình rất muốn đọc." Chỉ khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Olivia, Miranda mới nhận ra mình đồng ý cáigì.

      "Nào, Miranda," Winston , tựa người vào bàn và vỗ vào tay . "Em phải kể cho nghe em tận hưởng mùa hội này như thế nào."

      "Mấy cái bánh quy này ngon ," Turner lớn tiếng rồi với lấy cái. "Xin lỗi Winston, em có thể dịch cánh tay ra ?"

      Winston thu tay lại, và Turner lấy cái bánh bỏ tọt vào miệng. cười xởi lởi. "Vẫn tuyệt vời như mọi khi, bà Cook ạ!"

      "Tôi làm đĩa khác cho cậu trong vài phút nữa," bà đảm bảo với , miệng cười rạng rỡ trước lời tán dương hào phóng.

      Miranda đợi hai người xong rồi mới trả lời Winston. "Nó rất tuyệt. Em chỉ ước ở đây thường xuyên hơn để tận hưởng với bọn em thôi."

      Winston quay sang mỉm cười, nụ cười trễ nải có thể làm tim lỗi nhịp. " cũng ước thế," , "nhưng phải ở trường nửa mùa hè."

      " e là em có nhiều thời gian dành cho các quý đâu," Turner hồ hởi chen ngang. "Nếu nhớ nhầm kỳ nghỉ hè của là uống rượu và vui chơi với bạn bè. Rất vui. Em muốn bỏ lỡ nó đâu."

      Miranda nhìn khó hiểu. Nghe giọng điệu hơi vui vẻ quá mức.

      "Em cũng nghĩ vậy," Winston đáp. "Nhưng em cũng thích tham gia vài kiện lớn nữa."

      "Ý hay đấy," Olivia . "Thế muốn trau chuốt thêm dáng vẻ thanh lịch thành thị đấy."

      Winston quay sang . " đủ thanh lịch rồi, cảm ơn em rất nhiều."

      "Dĩ nhiên là thanh lịch rồi, nhưng để, ờ... giúp người đàn ông trở nên lịch lãm gì bằng kinh nghiệm thực tiễn."

      Winston đỏ mặt. " có kinh nghiệm, Olivia."

      Miranda tròn mắt.

      Turner nhàng đứng dậy. " nghĩ là cuộc trò chuyện này nhanh chóng giảm giá trị xuống mức còn phù hợp với những đôi tai lịch thiệp nữa."

      Xem ra Winston muốn gì đó nữa, nhưng may mắn làm sao, vì hòa khí em, Olivia vỗ tay vui vẻ." hay lắm!"

      Nhưng đáng lẽ Miranda phải hiểu rằng nên tin tưởng bạn mình - ít nhất là khi Olivia ra mặt làm bà mối. nhanh chóng nhận ra nụ cười ranh mãnh nhất của Olivia hướng về mình.

      "Miranda," Olivia cách quá ư duyên dáng.

      "Ơ, hả?"

      "Chẳng phải cậu bảo muốn đưa Winston tới hiệu bán găng tay mà tụi mình mới phát ra tuần trước à? Họ có những đôi găng tay đẹp sững sờ," Olivia tiếp tục, quay sang Winston. "Dành cho cả nam giới lẫn nữ giới. Bọn em nghĩ có thể cần đôi. Bọn em găng tay ở Oxford có chất lượng như thế nào mà."

      Đó rành rành là bài diễn thuyết được chuẩn bị trước, và Miranda đoan chắc Olivia cũng biết như vậy. liếc trộm Turner, quan sát toàn cảnh với thái độ thích thú. Hoặc chán ghét. Đôi khi khó mà biết được.

      " có ý kiến gì trai quý?" Olivia bằng giọng điệu vô cùng quyến rũ. "Chúng mình chứ?"

      " còn gì thích hơn."

      Miranda mở miệng định gì đó, nhưng rồi thấy có cũng vô ích nên lại thôi. giết Olivia. lẻn vào phòng ngủ và lột da bạn láu cá. Nhưng bây giờ chỉ có duy nhất lựa chọn, ấy là đồng ý. hề muốn làm bất cứ điều gì có thể khiến Winston tin là có những cảm xúc lãng mạn dành cho . Nhưng là cực kỳ thiếu nhạy cảm nếu cứ cố gạt chuyến dạo chơi ngay trước mặt .

      Vì vậy, khi nhận ra ba cặp mắt tập trung vào mình đầy mong đợi, Miranda chẳng còn cách nào khác, đành , "Chúng ta có thể hôm nay. rất vui cho màxem."

      " tham gia với mọi người," Turner tuyên bố, quả quyết nhỏm dậy.

      Miranda ngạc nhiên quay sang nhìn , cả Olivia và Winston cũng vậy. chưa bao giờ tỏ ra có hứng thú đồng hành cùng bọn họ trong bất cứ chuyến dạo chơi nào ở Ambleside, mà cho đúng ra, tại sao phải làm vậy chứ? già dặn hơn họ tới chín tuổi cơ mà.

      " cần đôi găng tay," Turner thản nhiên giải thích, môi hơi cong lên như muốn bảo: Còn lý do nào khác để tôi cùng mấy người nữa chứ?

      "Dĩ nhiên," Winston lên tiếng, vẫn còn chớp mắt trước quan tâm ngờ từ phía ông .

      " tốt là em gợi ý chuyện này," Turner nhanh. "Cảm ơn Olivia."

      Nom Olivia có vẻ vui lòng gì cả.

      " cùng hay quá," Miranda , có lẽ hơi hăng hái hơn dự định. " phiền chứ Winston?"

      ", dĩ nhiên là rồi." Nhưng trông Winston có vẻ rất phiền. Ít nhất là cũng hơi hơi phiền.

      "Em dùng xong sữa và bánh quy rồi chứ Winston?" Turner hỏi. "Ta nên lên đường thôi. Chiều nay trời có vẻ nhiều mây đấy."

      Winston ngoan cố với thêm cái bích quy lớn nhất bàn. "Ta có thể xe kín mà."

      "Em lấy áo khoác," Miranda đứng dậy. "Hai người giải quyết chuyện xe cộ nhé. Chúng ta gặp ở phòng khách màu hồng? Sau hai mươi phút nữa được chứ?"

      " đưa em lên gác," Winston nhanh nhảu . " cần lấy mấy thứ trong túi du lịch của ."

      Cặp đôi rời khỏi bếp, Olivia ngay lập tức quay sang Turner với điệu bộ là hiểm ác. "Có chuyện gì ổn với thế?"

      dịu dàng nhìn em vẻ chăm chú. "Xin lỗi, em gì?"

      "Em tận tâm tận lực mai mối cho hai người bọn họ, vậy mà lại phá hỏng tất cả."

      "Đừng cư xử như đóng kịch kiểu ấy," lắc đầu . " chỉ mua găng tay thôi. Điều đó thể ngăn chặn đám cưới, nếu quả đám cưới đó sắp xảy ra."

      Olivia cau mày. "Nếu biết , em lại nghĩ ghen đấy."

      Trong thoáng chốc, Turner chỉ có thể chằm chằm bất động nhìn em. Rồi tìm lại được các giác quan - và giọng của mình - bèn đáp trả. "Thế em biết đấy. Vậy nên cảm ơn em vì đãkhông kết tội vô căn cứ."

      Ghen vì Miranda chứ. Chúa lòng lành, nàng còn nghĩ ra những gì tiếp theo đây?

      Olivia khoanh tay trước ngực. "Thế đấy, ràng hành động hết sức lạ lùng."

      Từ trước đến nay Turner đối xử với em theo nhiều cách khác nhau. chung thường lờ Olivia . Thỉnh thoảng vào vai ông chú tốt bụng, bất ngờ xuất với quà cáp và lời tâng bốc. Nhưng khoảng cách tuổi tác giữa hai em khiến bao giờ đối xử với theo kiểu bằng vai phải lứa, luôn luôn xem mới chỉ là đứa trẻ.

      Nhưng bây giờ, trước việc buộc tội như thế, buộc tội thèm muốn Miranda, buộc tội gây ra mọi chuyện, quát mắng hề cân nhắc ngôn từ của mình, cứ nóivung vít lên, buồn quan tâm đến mức độ và cảm xúc. Giọng cứng rắn, chua chát và lạnh lùng khi , "Nếu em chịu nhìn xa hơn cái ham muốn của bản thân là muốn Miranda lúc nào cũng cun cút nghe em sai khiến, em thấy rằng ấy và Winston vô cùng phù hợp."

      Olivia thở hắt ra trước đòn tấn công ngờ ấy, nhưng nhanh chóng hồi phục. "Sai khiến ư?" giận sôi lên. "Giờ ai buộc tội vô căn cứ hả? cũng như bất kỳ ai đều biết rằng em quý Miranda và mong muốn gì hơn ngoài hạnh phúc của ấy. Hơn nữa, ấy thiếu nhan sắc và của hồi môn,và..."

      "Ôi..." Turner ngậm miệng lại trước khi kịp buông ra câu chửi thề ngay trước mặt em . "Em đánh giá ấy thấp quá đấy," bật lại. Tại sao người ta cứ cố chấp nhìn Miranda như đứa con nào đấy ngày xưa có lần làm thế nhỉ? ấy có thể phù hợp với tiêu chuẩn sắc đẹp nay của xã hội như Olivia, nhưng ấy có nét còn sâu sắc hơn và thú vị hơn nhiều. Người ta có thể nhìn Miranda vàbiết rằng có điều gì đó sau đôi mắt đó. Và khi cười, đó phải nụ cười được tập tập lại, nhạo báng mỉa mai - ờ đôi khi có vẻ chế giễu, nhưng thể bắt lỗi chuyện ấy,khi cũng có khiếu hài hước y hệt . Và , bị mắc kẹt ở London bởi cái mùa hội nàynhư hai người bọn họ đúng là có quá nhiều thứ để chế nhạo mỉa mai.

      "Winston đám tuyệt vời cho ấy," Olivia sôi nổi tiếp tục. "Và ấy..." Đột nhiên im bặt, thở hổn hển, đưa tay bụm miệng.

      "Ồ, sao nữa?" Turner cáu kỉnh hỏi.

      "Chuyện này phải về Miranda đúng ? Mà về Winston. nghĩ ấy đủ tốt đối với Winston."

      "," độp lại ngay lập tức bằng giọng phẫn nộ lạ lùng. "," nhắc lại, lần này cân nhắc ngôn từ thận trọng hơn. " là hai đứa còn quá trẻ để kết hôn, chỉ thế thôi. Đặc biệt là Winston."

      Olivia bất bình. "Điều đó đúng, họ..."

      "Winston còn quá trẻ," lạnh lùng chêm vào, "và em cần nhìn xa hơn khỏi căn phòng này để thấy lý do tại sao người đàn ông nên kết hôn khi còn quá trẻ."

      Ban đầu Olivia chẳng hiểu gì cả. Nhưng rồi ngay khi hiểu ra, Turner nhìn thấy thông suốt và sau đó là vẻ thương hại.

      ghét thương hại.

      "Em xin lỗi," Olivia thốt lên - ba từ đó thậm chí còn khiến khó chịu hơn. Rồi lại thêm lần nữa. "Em xin lỗi."

      Và chạy .

      Miranda đợi trong phòng khách hồng được đứa hầu xuất ở cửa và , "Xin lỗi thưa , tiểu thư Olivia bảo tôi với rằng ấy xuống được."

      Miranda đặt bức tượng ngắm nghía xuống và ngạc nhiên nhìn đứa hầu . " ấy khỏe à?"

      Đứa hầu có vẻ ngần ngại, và Miranda muốn đặt nó vào tình huống khó khăn khi có thể tự mình tìm Olivia, vậy nên , "Thôi sao. Tôi tự hỏi ấy."

      Đứa hầu nhún gối chào, Miranda quay qua chiếc bàn bên cạnh đặt bức tượng về đúng vị trí của nó, rồi liếc nhìn nó lần nữa, biết Phu nhân Rudland thích những món đồ cổ của mình được để đúng nơi đúng chỗ. Rồi bước về phía cửa.

      Và đâm sầm vào thân hình đàn ông cao lớn.

      Turner. biết điều đó trước cả khi lên tiếng. Đó có thể là Winston, hoặc người hầu, hoặc là - Chúa phù hộ, xấu hổ - ngài Bá tước Rudland, nhưng phải. Đó là Turner. biết mùi nước hoa của . biết thanh hơi thở của .

      biết bầu khí như thế nào khi ở gần .

      Và đó là lúc biết, chắc chắn và mãi mãi, rằng đây là tình .

      Nó là tình , và là tình của người phụ nữ dành cho người đàn ông. còn là thiếu nữ mộng mơ nghĩ về như chàng bạch mã hoàng tử nữa. Giờ đây, người phụ nữ. biết những khuyết điểm của , thấy những thiếu sót của , mà vẫn .

      , muốn chữa lành vết thương cho , và muốn...

      biết mình muốn gì. muốn tất cả. muốn mọi thứ. ...

      "Miranda à"> Bàn tay vẫn đặt hai cánh tay . ngước nhìn, ngay cả khi biết mình thể chịu đựng nổi khi đối diện với đôi mắt xanh biếc đó. biết mình nhìn thấy điều gì ở đó.

      nghĩ đúng. có tình , chút cảm xúc hé lộ. Nhưng nhìn lạ lùng và khác thường.

      cảm thấy nóng nực.

      "Em xin lỗi," vừa lắp bắp vừa lùi người ra. "Em nên cẩn thận hơn mới phải."

      Nhưng thả ra. phải lúc này. nhìn , nhìn đôi môi , và trong tích tắc hạnh phúc diệu kỳ, Miranda nghĩ rằng có thể muốn hôn . Hơi thở của nghẹn lại, đôi môi hé mở,và...

      Và rồi nó kết thúc.

      bước tránh ra. "Lỗi của ," , hầu như sắc thay đổi. "Đáng lẽ cũng nên cẩn thận hơn."

      "Em định tìm Olivia," nghĩ ra điều gì khác để . " ấy sai người đến với em là ấy xuống."

      Vẻ mặt thay đổi - thay đổi vừa đủ và thoáng lộ chút chế giễu vừa đủ để hiểu là biếtvừa có chuyện gì. "Cứ kệ nó," . "Con bé ổn."

      "Nhưng..."

      "Riêng lần này thôi," đột ngột , "em hãy để Olivia tự xử lý những vấn đề của mình."

      Môi Miranda hé ra ngạc nhiên trước giọng điệu của . Nhưng xuất của Winston giúp phải trả lời .

      "Sẵn sàng chưa?" Winston hồ hởi, hoàn toàn để ý đến căng thẳng trong phòng. "Olivia đâu rồi?"

      " ấy nữa," Miranda và Turner đồng thanh.

      Winston hết nhìn từ người này lại quay sang người kia, hơi sửng sốt vì lời đáp lại đồng thanh vừa rồi. "Tại sao?" hỏi.

      " ấy cảm thấy khỏe," Miranda dối.

      "Thế tệ quá," Winston , nghe có vẻ gì là thực vui. đưa cánh tay ra cho Miranda khoác. "Chúng ta chứ?"

      Miranda nhìn Turner. " vẫn chứ?"

      "." thậm chí mất đến hai giây để trả lời.

      11 THÁNG SÁU 1819

      Hôm nay sinh nhật mình - vui nhưng cũng lạ lẫm.

      Nhà Bevelstoke tổ chức bữa tối gia đình để chúc mừng mình. quá ân cần tử tế, nhất là khi bố mình có vẻ quên rồi, với bố hôm nay chỉ là ngày học giả Hy Lạp nào đó tìm ra công thức toán học đặc biệt hoặc thứ gì đó Rất Quan Trọng đại loại vậy.

      Quà của ông bà Bá tước Rudland: đôi hoa tai ngọc màu xanh nước biển rất đẹp. Mình biết mình nên nhận thứ quá thân tình như thế, nhưng mình thể làm om sòm bàn ăn tối được, và mình , "cháu thể..." (nếu có điều gì thiếu thuyết phục hơn) rồi hoàn toàn im lặng.

      Quà của Winston: bộ khăn tay ren tuyệt đẹp.

      Quà củ Olivia: hộp văn phòng phẩm có khắc tên mình. Cậu ấy còn kèm theo mẩu nhắn , "Dành Riêng Cho Đôi Mắt Cậu, mình hy vọng cậu thể dùng thứ này lâu!" Dĩ nhiên cậu ấy ám chỉ hy vọng tên mình chóng có thêm họ Bevelstoke.

      Miễn bình luận.

      Và quà của Turner, chai nước hoa. Mùi violet. Mình lập tức nghĩ đến rải ruy băng tím màu hoa violet mà cài vào tóc mình khi mình mười tuổi, nhưng dĩ nhiên chẳng nhớ những thứ như vậy rồi.Mình gì về chuyện đó cả; ngượng khi bộc lộ quá nhiều ủy mị. Nhưng mình nghĩ nó món quà đáng và ngọt ngào.

      Có vẻ mình ngủ được. Mười phút qua kể từ khi mình viết những câu trước, và mặc dù ngáp sái quai hàm nhưng mắt vẫn mở thao láo. Mình xuống bếp để xem có thể kiếm được ly sữa nóng .

      Hoặc có thể mình vào bếp. Có thể chẳng còn ai ở dưới đó để giúp mình cả, mà nếu mìnhhoàn toàn có thể hâm nóng sữa được đầu bếp có thể bị lên cơn đau tim khi phát thấy có ai đóđã dùng bếp của ông mà ông biết. Và quan trọng hơn, giờ mình hai mươi tuổi rồi. Mình có thể uống ly rượu sherry để ngủ ngon nếu mình muốn.

      Mình nghĩ mình làm thế.
      Last edited: 30/8/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 7

      Turner dùng hết cây nến và ba ly brandy, bây giờ ngồi trong bóng tối phòng làm việccủa ba mình, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng lá cây gần đó kêu xào xạc trong gió vàgõ vào cáily.

      Buồn tẻ, có lẽ, nhưng bây giờ ôm ghì lấy buồn tẻ ấy. Buồn tẻ chính xác là những gì anhmuốn sau ngày như thếnày.

      Đầu tiên là Olivia buộc tội thèm muốn Miranda. Sau đó là Miranda, và ...

      Chúa ơi, muốn có .

      biết chính xác cái khoảnh khắc nhận ra điều đó. phải lúc nắm lấy hai cánh tay côđể giữ cho đứng vững. về thích, đúng vậy, nhưng để ý đến điều đó. phải nhưthế.

      Khoảnh khắc... cái khoảnh khắc có thể hủy hoại xảy đến tích tắc sau đó, khi ngước nhìn lên.

      Là đôi mắt . Luôn luôn là đôi mắt của . Chỉ là quá ngu ngốc nhận ra.

      Khi h đứng đấy, trong khoảnh khắc dài như vô tận, cảm thấy chính mình thay đổi. Anhcảm thấy cơ thể mình vặn xoắn, hơi thở ngừng lại, rồi các ngón tay siết chặt, và đôi mắt -chúng mở tohơn.

      muốn . tưởng tượng ra điều gì như thế, có gì đúng đắn và tuyệt vời đến thế, anhmuốncô.

      chưa bao giờ thấy ghê tởm bản thân mình như vậy.

      . Anhkhông thểyêu . khá chắc chắn mình thể bất cứ ai, thể sau tất cả tàn phá mà Leticiađã làm với trái tim . Đó chỉ là thèm khát dục vọng, thuần túy đơn giản thế thôi, và nó là thèmkhát trước người con ít thích hợp nhất toàn nước Anhnày.

      rót cho mình ly khác. Người ta rằng thứ gì giết chết người đàn ông làm anhta mạnh hơn, nhưng chuyệnnày...

      Chuyện này giết chết .

      Và rồi, trong khi ngồi đó, suy ngẫm về yếu đuối của mình, nhìn thấy .

      Đây là bài kiểm tra. Nó chỉ là bài kiểm tra. Ai đó ở nơi nào đó quyết tâm kiểm tradũng khí của với tư cách là quý ông. Và sắp thi trượt rồi. cố gắng, ghìmmình lại chừng nào còn có thể, nhưng tận sâu bên trong, ở góc tâm hồn mình, thực sựkhông thích kỳ kiểm tra này, biết thế. thấtbại.

      di chuyển như bóng ma, sống động trong chiếc áotrắng gợn sóng. Nó bằng vải cotton thô, chắc thế, nghiêm nghị và đứng đắn và trinh trắng cách hoànhảo.

      Nó làm thèm muốn đến tuyệt vọng.

      siết chặt hai tay ghế và ráng hết sức giữ chặt nó, vì tất cả danh dự của .

      Miranda cảm thấy hơi thoải mái khi bước vào phòng làm việc của Bá tước Rudland, nhưng côkhông thấy thứ tìm ở chiếc xô pha hoa hồng, và biết ông để cái bình cổ thon cái kệgần cửa ra vào. có thể vào rồi ra trong chưa đầy phút; chắc chắn vài giây bị tínhlà xâm phạm cánhân.

      "Giờ mấy cái ly đó đâu hết rồi?" càu nhàu, đặt cây nến xuống bàn. "Đây rồi." tìm thấychai rượu nâu và rót cho mình lượngnhỏ.

      " hy vọng em biến trò này thành thói quen," giọng lè nhè kéo dài cất lên.

      Chiếc ly trượt khỏi mấy ngón tay rơi xuống sàn vỡ choang.

      "Suỵt, suỵt."

      lần theo tiếng cho tới khi nhìn thấy ngồi trong chiếc ghế bành, hai bàn tay đặttrên tay ghế cách gượng gạo. Ánh sáng lờ mờ, nhưng dù thế vẫn có thể thấy những biểu trênnét mặt , mỉa mai và lạnhlùng.

      "Turner?" thầm cách ngốc nghếch, làm như đấy có thể là ai khác nữa vậy.

      "Chính ."

      "Nhưng ... tại sao lại ở đây?" tiến lên bước. "Ối!" mảnh thủy tinh vỡ đâm vàogan bàn châncô.

      "Đồ ngốc. chân trần xuống đây." đứng lên khỏi ghế và sải bước băng qua phòng.

      "Em đâu định xuống đập vỡ đâu," Miranda đáp bằng giọng phòng thủ, cúi xuống lấy mảnh vỡ ra.

      " phải chuyện đó. Em bị chết vì cảm lạnh nếu lang thang như thế này." bế thốc raxa khỏi đống thủy tinhvỡ.

      bỗng thấy như mình gần chạm tới thiên đường. Cơ thể ấm áp, và cảm thấy hơi nóng từanh tràn qua làn áo ngủ của . Da thịt râm ran do gần gũi của , và hơi thở của bắt đầudồn dập lạlùng.

      Mùi hương của . Chắc chắn thế. chưa bao giờ ở gần như thế này, chưa bao giờ đủ gần đểngửi thấy mùi cái tinh chất đàn ông đặc hữu của . có mùi gỗ và mùi brandy ấm áp, và chút gìđó khác nữa, thứ mùi hương gì đó thể xác định được. Thứ mùi hương gì đó chỉ đơn giản thuộcvề Turner. Ôm chặt cổ , cho phép đầu mình được ngả gần sát hơn vào lồng ngực để có thể hítvào hơi sâu mùi hươngđó.

      Và rồi ngay khi vừa bắt đầu tin rằng cuộc đời chỉ có thể hoàn hảo đến thế này mà thôi anhném phịch xuống ghế xô pha chút kháchsáo.

      "Sao làm thế?" lồm cồm ngồi thẳng dậy.

      "Em làm cái gì ở đây?"

      " làm gì ở đây?"

      ngồi xuống đối diện với qua cái bàn thấp. " hỏi em trước."

      "Chúng ta như trẻ con ấy," , thu hai chân vào người. Nhưng vẫn trả lời . ngu ngốckhi cãi cọ về chuyện chẳng đâu thế này. "Em ngủ được. Em nghĩ ly sherry có thể giúpíchđược."

      "Bởi vì em đạt tới cái mốc hai mươi tuổi," vẻ giễu cợt.

      Nhưng cắn câu. chỉ nghiêng đầu lịch thiệp xác nhận -Chính xác.

      cười khùng khục. "Thế , tiện đây, cho phép trợ giúp em giải sầu." đứng dậy tớicái tủ ly gần đó. "Nhưng nếu em định uống rượu, vì Chúa, hãy uống cho đúng cách. Brandy là thứ emcần, tốt nhất là loại nhập lậu từ Pháp."

      Miranda quan sát lấy ra hai chiếc cốc miệng hẹp từ kệ và đặt chúng xuống bàn. Bàn tay anhvững vàng và... đời lại có đôi bàn tay đẹp đến thế sao?... rót hai ly cách hào phóng."Hồi thỉnh thoảng mẹ em cũng cho em uống brandy. Khi em bị mắc mưa," giải thích. "Chỉ ngụmđể làm ấmngười."

      quay sang nhìn , đôi mắt xuyên qua bóng tối. "Em lạnh à?"

      ". Tại sao?"

      "Em run."

      Miranda nhìn xuống hai cánh tay phản bội của mình. run, nhưng phải vì lạnh. đưatay ôm quanh người, hy vọng truy hỏi chủ đề này thêmnữa.

      lại băng qua phòng và đưa ly brandy, thân hình toát lên vẻ duyên dáng nam tính góc cạnh."Đừng uống hết mộthơi."

      làm vẻ mặt cực kỳ khó chịu trước cái giọng điệu kẻ cả của trước khi nhấp ngụm. "Tại saoanh lại ở đây?" hỏi.

      ngồi xuống bên kia bàn và uể oải bắt tréo hai chân. " phải thảo luận vài vấn đề về đất đaivới ba , vậy nên ông gọi vào đây uống rượu sau bữa ăn tối. Rồi ở lại đâyluôn."

      "Và ngồi lì mình ở đây trong bóng tối à?"

      " thích bóng tối."

      "Chẳng ai thích bóng tối cả."

      cười lớn, cảm thấy tiếng cười ấy đầy sc sống và trẻ trung đến kỳ lạ.

      "À, Miranda," vẫn còn cười. "Cảm ơn em vì điều đó."

      Mắt nheo lại. " uống bao nhiêu rồi?"

      " câu hỏi hơi xấc xược đấy."

      "À há, vậy là uống quá nhiều."

      nhoài người tới trước. "Em trông giống bị say xỉn à?"

      giật lùi lại cách vô thức, sẵn sàng trước vẻ dữ dội kiên định trong cái nhìn chằm chằmcủa . "," từ tốn đáp. "Nhưng có nhiều kinh nghiệm hơn em, và em nghĩ là biếtuống chừng nào đủ. có thể uống gấp tám lần so với em mà ai nhận ra ấychứ."

      Turner bật cười vẻ cay nghiệt. "Mọi điều em đều đúng. Và em, em thân mến ạ, nên học cáchtránh xa những gã có 'nhiều kinh nghiệm' hơnem."

      Miranda nhấp ngụm rượu nữa, cố gắng kháng cự lại cái thôi thúc muốn dốc cả cái ly xuống họngmột lần. Nhưng thế làm bị sặc và rồi bò racười.

      Vậy đến chết vì ngượng mất thôi.

      Suốt buổi tối tâm trạng của rất tệ. Châm chọc và chế nhạo khi họ ở riêng với nhau, và imlặng cáu kỉnh khi có mặt những người khác. nguyền rủa trái tim phản bội của mình vì đến thế. dễ chịu hơn nhiều với Winston đáng mến, chàng trai có nụ cười rạng rỡ vui tươi, người tỏ rasay mê cảtối.

      Nhưng , muốn . Turner, kẻ có tâm tính thất thường, mới lúc trước cười đùa với như bạnbè thân thiết, lúc sau lại cư xử với như vật trừtà.

      Tình chỉ dành cho những kẻ ngốc. Những kẻ ngu xuẩn. Và là kẻ ngu xuẩn nhất

      "Em nghĩ gì thế?" hỏi.

      , "Em trai ." chỉ muốn ngang bướng thôi, nhưng dù sao trong đó cũng có chút .

      "À," kêu lên, rót thêm rượu vào ly của mình. "Winston. chàng tốt bụng."

      "Phải," bướng bỉnh đáp.

      "Vui tính."

      "Đáng ."

      "Trẻ trung."

      nhún vai. "Em cũng thế. Có lẽ bọn em là cặp đẹp đôi."

      gì. uống nốt ly của mình.

      " đồng ý à?" hỏi.

      Lặng thinh.

      "Về Winston," dấn tới. " ấy là em trai . muốn ấy được hạnh phúc, phải ? Anhcó nghĩ em xứng với ấy ? có nghĩ em làm cho ấy hạnh phúckhông?"

      "Tại sao em lại hỏi chuyện này?" hỏi, giọng trầm xuống và nghe kỳ quái trong đêm tối.

      nhún vai, rồi trượt ngón tay vào cốc chấm cho tới những giọt rượu cuối cùng. Sau khi liếmngón tay, nhìnlên.

      "Có ngay," lầm bầm, rót tung tóe thêm chừng hai đốt ngón tay rượu brandy nữa vào cái ly miệnghẹp.

      Miranda gật đầu cảm ơn rồi trả lời câu hỏi của . "Em muốn biết thôi," thản nhiên , "và emkhông biết hỏi ai khác. Olivia quá háo hức muốn thấy em kết hôn với Winston, ấy bất cứđiều gì ấy nghĩ là ma tới trước bàn thờ Chúa nhanhnhất."

      chờ đợi, đếm từng giây cho tới lúc lên tiếng. , hai, ba... và rồi hít vào hơi rờirạc.

      Nghe gần như là đầu hàng.

      " biết, Miranda." Nghe có vẻ mệt mỏi, kiệt sức. " thấy có lý do gì mà em lạikhông làm nó hạnh phúc được. Em làm bất cứ ai hạnhphúc."

      Ngay cả ư?Miranda nhức nhối muốn ra những lời ấy, nhưng thay vào đó hỏi, " có nghĩ ấy làm em hạnh phúckhông?"

      mất lâu hơn để trả lời câu hỏi này. Rồi cuối cùng, đáp cách chậm chạp, cân nhắc từnglời, " chắc."

      "Tại sao ? Có chuyện gì ổn với ấy à?"

      " có gì ổn với nó cả. chỉ chắc nó có thể làm em hạnh phúc thôi."

      "Nhưng tại sao?" thiếu lễ phép, biết, nhưng nếu có thể bắt Turner ra tại saoWinston thể làm hạnh phúc biết đâu nhận ra lýdoanhcó thể làm được điều đó.

      " biết, Miranda." vò mái tóc cho tới khi những sợi vàng óng rối bù lên.

      "Phải. Phải rồi."

      "Thôi được rồi." cúi người về phía trước, hai mắt nheo lại như thể chuẩn bị cho biết tinxấu. "Em thiếu sắc đẹp theo tiêu chuẩn nay của xã hội, em quá hay mỉa mai, và em đặc biệt khôngthích trò chuyện lịch . Thẳng thắn mà , Miranda, thấy em hề muốn dấn thân vàomột cuộc hôn nhân điển hình của xãhội."

      nuốt khan. "Và?"

      tránh ánh mắt khỏi lúc lâu trước khi quay lại. "Và hầu hết đàn ông đánh giáđúng em. Nếu chồng em cố nhào nặn em thành thứ gì đó phải là em, em hạnhphúc."

      Dường như khí tích điện, và Miranda thể rời mắt khỏi được. "Và có nghĩrằng ngoài kia có ai đó đánh giá đúng em ?" thìthầm.

      Câu hỏi treo lơ lửng nặng nề trong trung, như thôi miên cả hai người bọn họ cho tới khiTurner lên tiếng,"Có."

      Nhưng đôi mắt lại rơi xuống chiếc cốc, rồi hớp cạn chỗ rượu brandy cuối cùng. Tiếng thở dàicủa là của người đàn ông thỏa mãn với rượu, phải của người suy ngẫm về tình yêuvà lãngmạn.

      nhìn nơi khác. Khoảnh khắc đó - nếu có khoảnh khắc như thế, nếu nó chỉ là tưởngtượng của - qua rồi, và im lặng phải nguồn an ủi, nó ngượng nghịu, lóng ngóng và côcũng cảm thấy ngượng ngùng và lóng ngóng. bật ra câu vu vơ nhảm nhí đầu tiên mà có thểnghĩra.

      " có định đến vũ hội của nhà Worthington tuần tới ?"

      quay lại, bên mày nhướn lên thành dấu hỏi trước câu hỏi bất ngờ của . "Có thể."

      "Em mong đến. thường tử tế khiêu vũ với em đến hai lần. Nếu em buồn chết mấtvì thiếu bạn nhảy." nhảm, nhưng quan tâm. Dù có thế nào nữa dường như côcũng thể ngăn mình lại. "Nếu Winston có thể tham dự em cần , nhưng em biếtsáng hôm đó ấy phải trở lạiOxford."

      Trong giây, vẻ mặt Turner lạ lùng. phải nụ cười, có nét mỉa mai, thậm chíkhông cả chút châm biếm. Miranda ghét cái việc khó nhìn thấu , nó hoàn toàn chẳng cho chỉdẫn phải tiếp tục thế nào. Nhưng dù gì đâm lao. Lúc này, có gì để mấtchứ?

      " chứ?" hỏi. "Em rất cảm kích."

      nhìn chăm chú lúc rồi , " đến."

      "Cảm ơn . Em rất biết ơn."

      " vui mừng vì mình có ích," lạnh nhạt đáp.

      gật đầu. " chỉ cần nhảy với em lần thôi, nếu đó là tất cả những gì có thể xoay xở.Nhưng nếu có thể làm hơn thế em rất cảm ơn. Hình như đám đàn ông coi trai thường làm theogươnganh."

      " là lạ," lẩm bẩm.

      "Chẳng có gì quá lạ cả," nhún vai. bắt đầu cảm thấy tác dụng của hơi men. bịyếu mà còn cảm thấy khá ấm áp, có lẽ cả chút bạo dạn nữa. " khá đẹptrai."

      Xem ra biết nên đáp lại thế nào. Miranda tự chúc mừng mình. Hiếm hoi lắm mới có lần côlàm mất bình tĩnh.

      Lúc này cảm thấy phấn khích, thế nên uống hớp brandy nữa, lần này cẩn thận để chấtlỏng trôi xuống cổ họng cách êm ái hơn. , " khá giốngWinston."

      " bị xúc phạm đấy."

      Giọng sắc lạnh, và thay vì nên coi đó là cảnh báo dường như Miranda lại thểthoát ra khỏi cái rãnh mà mau chóng đào quanh mình. "À, cả hai đều có mắt xanh, tóc vàng, dùem cho rằng của màu nhạt hơn. Và khi đứng, điệu bộ của hai người cũng giống nhau, mặcdù..."

      "Đủ rồi đấy, Miranda."

      "Ồ, nhưng..."

      " , thế làđủ rồi

      im lặng trước giọng điệu chua chát của , rồi thầm. " cần phải mếch lòng thế."

      "Em uống quá nhiều rồi."

      "Đừng ngớ ngẩn. Em hề say. Em chắc chắn uống nhiều gấp mười lần em."

      nhìn chằm chằm, cái nhìn uể oải khó hiểu. "Điều đó đúng, nhưng như em lúctrước, có nhiều kinh nghiệm hơnem."

      "Em thế, đúng ? Em nghĩ em đúng. Em nghĩ say chút nào."

      nghiêng đầu khẽ . " say. Chỉ hơi ngà ngà thôi."

      "Ngà ngà, á?" làu bàu, nghiên cứu cách phát từ mới ấy đầu lưỡi mình. " sựmiêu tả thú vị. Em nghĩ em cũng ngà ngàthôi."

      "Em chắc chắn rồi, em ngay lên gác khi thấy ."

      "Và em so sánh với Winston."

      Mắt ánh lên tia màu xanh lạnh như thép. "Đúng đấy."

      " khôngđể tâm, phải ?"

      khoảng im lặng chết chóc dài, và trong vài giây, Miranda nghĩ mình quá xa. Làm saocô có thể ngu ngốc đến thế, tự cao đến thế nghĩ rằng có lẽ muốn ? Tại sao lại quan tâm nếucô so sánh với em trai chứ? chẳng hơn gì đứa trẻ đối với , đứa con vô duyên màanh kết bạn chỉ vì thấy thương hại. Đáng ra bao giờ nên mơ tưởng đến ngày nào đó anhcó thể quan tâm đến mớiphải.

      "Tha lỗi cho em," thầm rồi bất thình lình đứng dậy. "Em cư xử quá lố." Rồi sau đó, vìthấy ly rượu vẫn còn nên uống cạn và lao ra phíacửa

      "Ááááá!"

      "Quái quỷ gì thế?" Turner phóng bật dậy.

      "Em quên béng cái ly thủy tinh," thút thít. "Cái ly vỡ."

      "Ôi, Chúa ơi, Miranda, đừng khóc." băng qua phòng và lần thứ hai trong buổi tối đó bế thốc côlên bằng hai cánh taymình.

      "Em đúng là đồ ngu. Ngu ngốc chết tiệt," sụt sịt. Những giọt nước mắt tuôn trào vì cảm thấy mấtphẩm giá hơn là vì đau, và do đó chúng càng khó ngưnglại.

      "Đừng có nguyền rủa. chưa bao giờ nghe thấy em nguyền rủa cả. phải súc miệng cho em bằngxà bông mất," vừa trêu vừa bế trở lại ghế xôpha.

      Giọng dịu dàng của có tác dụng với hơn là những lời nghiêm khắc, và nuốt hớpkhông khí lớn, cố kiểm soát những tiếng nức nở lởn vởn đâu đó dưới cuốnghọng.

      nhàng đặt xuống ghế. "Bây giờ để xem chân của em, được chứ?"

      lắc đầu. "Em có thể lo được."

      "Đừng có ngốc. Em run lẩy bẩy như tàu lá đấy." đến tủ rượu cầm lấy cây nến để đó lúctrước.

      nhìn theo khi băng qua phòng trở lại chỗ và đặt cây nến xuống cuối bàn. "Đây giờ chúng tađã có chút ánh sáng rồi. Để xem chân emnào."

      cách miễn cưỡng, để nhấc bàn chân lên và đặt nó vào lòng .

      "Em ngốc thể tả."

      "Em có thôi ? Em là ít ngu ngốc nhất mà từng biết

      "Cảm ơn . Em... ái!"

      "Ngồi im và đừng vặn vẹo nữa ."

      "Em muốn nhìn xem làm gì."

      "Thế à, trừ phi em là diễn viên uốn dẻo, còn em thể đâu, vậy nên em phải tin tưởnganh."

      " sắp xong chưa?"

      "Sắp." kẹp ngón tay vào mảnh vỡ thủy tinh khác và kéo ra.

      cứng đờ người vì đau.

      "Chỉ còn hai mảnh nữa thôi."

      "Nếu lấy được chúng ra sao?"

      " làm được."

      "Thế nếu làm được?"

      "Lạy Chúa, ôi phụ nữ, bao giờ bảo em dai như đỉa chưa?"

      mỉm cười. "Rồi."

      mỉm cười lại. "Nếu để sót mảnh, nó tự trồi ra sau vài ngày. Những mảnh vỡ luôn thế."

      "Nếu cuộc đời đơn giản như mảnh vỡ tuyệt nhỉ?" buồn bã .

      ngẩng lên nhìn. "Cũng tự tìm ra cách giải quyết sau vài ngày á?"

      gật đầu.

      nhìn đăm đăm lúc, rồi quay lại với công việc dở tay, kéo mảnh vỡ thủy tinh cuốicùng khỏi da . "Đấy xong rồi. Em thấy khỏe như chưa có chuyệngì.

      Nhưng có động thái nào để bỏ bàn chân ra khỏi đùi .

      "Em xin lỗi, em vụng về quá."

      "Đừng thế. Chỉ là tai nạn thôi."

      thầm với hay tưởng tượng nhỉ? Và ánh mắt sao quá dịu dàng. Miranda xoayngười lại để ngồi thẳng dậy cạnh ."Turner?"

      "Đừng gì cả," giọng khàn khàn.

      "Nhưng em..."

      "Làm ơn!"

      Miranda hiểu khẩn nài trong giọng , nhận thấy nỗi khao khát hòa vào nhữnglời . chỉ biết rằng ở gần sát, và có thể cảm thấy , ngửi thấy ... và muốnnếm thử . "Turner,em..."

      " gì nữa cả," rời rạc, và kéo đến bên cạnh , hai bầu ngực áp sát vào vồngngực rắn chắc của . Đôi mắt ánh lên tia sáng dữ dội, và đột nhiên nhận ra - đột nhiên biết -rằng gì ngăn được đôi môi chậm rãi đặt xuống môicô.

      hôn , môi nóng bỏng và đói khát ép lên miệng . Nỗi khao khát của dữ dội,thô nháp và ám ảnh. muốn . thể tin được, thậm chí thể tập trung để suy nghĩ,nhưng côbiết.

      muốn .

      Nó khiến dũng cảm. Nó khiến nữ tính. Nó mang trở lại thứ tri thức bí mật bị chôn vùi bêntrong , có lẽ từ trước khi được sinh ra, và hôn lại . Môi chuyển động với ngạc nhiênchân , lưỡi lao ra để nếm vị mặn nóng bỏng của da thịtanh.

      Hai bàn tay Turner ép vào lưng , cầm tù sát vào người , và rồi họ cò ngồi ngay thẳngđược nữa, họ chìm sâu vào đống gối đệm, cơ thể trùm lênMiranda.

      hoang dại. điên cuồng. Chỉ có cách giải thích duy nhất là như vậy, nhưng dường như anhcó vẫn chưa đủ. Đôi tay tìm đến khắp nơi, thăm dò, sờ soạng, ôm siết, và điều duy nhất mà anhcó thể nghĩ được - nếu còn có thể suy nghĩ - là muốn . muốn theo mọi cách có thể. muốn ngấu nghiến . muốn tôn thờcô.

      muốn đánh mất mình trong .

      thầm tên , rên xiết da thịt . Khi thầm gọi tên đáp lại, cảm thấyđôi tay mình lần tới những cái cúc xíu cổ chiếc áo ngủ của . Mỗi chiếc cúc đóng kínnhư tan biến dần dưới đầu ngón tay cho tới khi được cởi bỏ hết, tất cả những gì còn lại là lớpvải che đậy làn da của . có thể cảm thấy đường cong gồ lên nơi ngực bên dưới chiếc áo dài,nhưng muốn nhiều hơn. muốn hơi ấm của , mùi hương và vị ngọt củacô.

      Môi trượt xuống cổ , lần theo đường cong thanh nhã ấy tới xương đòn, ngay nơi mép chiếc áongủ gặp làn . kéo nó xuống, nếm từng centimet hương vị mới mẻ của , khám phá vị ngọt ngào đậmđà êm dịu, và rùng mình thỏa mãn khi lớp vải phẳng che ngực tuột để lộ đường cong mê hoặc củamột bầu ngực trinhnguyên.

      Chúa ơi, muốn .

      khum tay qua lớp áo, ép bầu vú lên cao, nâng tới gần sát miệng . rên rỉ, và đó là tấtcả những gì có thể làm để kìm giữ bản thân, để buộc nỗi thèm khát trong chậm lại. Miệng anhdi chuyển tới gần hơn nữa, mấp mé tới phần thưởng cuối cùng, trong khi đó, bàn tay kia của trượtxuống dưới mép váy ngủ rồi trườn qua làn da mềm như lụa nơi bắp chân lêntrên.

      Khi tay chạm tới đùi , Miranda gần như thét lên.

      "Suỵt," ngâm nga, làm yên lặng bằng nụ hôn. "Em đánh thức hàng xóm dậy mất. Em đánh thức bố mẹ.

      Nó như gáo nước lạnh dội vào .

      "Ôi, lạy Chúa tôi."

      "Gì vậy, Turner?" Hơi thở của trở lại gấp gáp rời rạc.

      "Ôi, lạy Chúa,Miranda." gọi tên bằng tất cả cơn choáng váng tràn qua tâm trí. Như thể ngủ, mơ, và vừa thức dậy...

      "Turner, em..."

      "Im lặng," cay đắng thầm, lăn mình khỏi người xuống tấm thảm. "Ôi, lạy Chúa," lại lẩm bẩm. Và lần nữa, lẩm bẩm như thằng điên.

      "Ôi, trời ơi. Chúa ơi."

      "Turner?"

      "Dậy . Em phải ngồi dậy."

      "Nhưng..."

      nhìn xuống , sai lầm trầm trọng. Chiếc váy ngủ của vẫn còn rúm ró lại gần hông và... đôi chân - Chúa nhân từ, ai mà biết chúng duyên dáng và dài đến thế - và chỉ muốn...

      .

      rùng mình trước từ chối của chính mình.

      "Ngay bây giờ, Miranda," kêu lên.

      "Nhưng em ..."

      kéo đứng lên mạnh. hề muốn cầm tay chút nào; thẳng ra là tin tưởng bản thân mình khi chạm vào , cho dù cái nắm tay này chẳng lãng mạn gì. Nhưng phải bắt di chuyển. phải bắt ra khỏi đó.

      " ," ra lệnh. "Vì Chúa, nếu em còn có chút lý trí nào, ."

      Nhưng chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm trong cơn sốc, và mái tóc xõa tung, đôi môi cong lên,và muốn .

      Chúa ơi, vẫn muốn .

      "Chuyện này xảy ra lần nữa," , giọng sít lại.

      gì. thận trọng quan sát nét mặt . Làm ơn,làm ơn đừng để khóc.

      vẫn ép mình phải đứng im bất động. Nếu di chuyển, chạm vào mất. thể ngăn được mình. "Em nên lên gác ," giọng trầm đục.

      gật đầu nhát gừng và nhanh ra khỏi phòng.

      Turner nhìn chằm chằm vào khung cửa. Quỷ tha ma bắt. làm gì đây?

      12 THÁNG SÁU 1819

      Mình tìm được từ ngữ để diễn đạt. từ nào.
      Last edited: 30/8/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 8

      Sáng hôm sau, Turner thức dậy trong cơn đau đầu buốt nhói chẳng liên quan gì đến rượu.

      ước gìđó là do brandy. Brandy đơn giản hơn nhiều so với chuyện này.

      Miranda.

      nghĩ cái quái gì thế

      gì cả. ràng suy nghĩ gì cả. Ít nhất là cũng dùng cái đầu.

      hôn Miranda. ti địa ngục, thực vồ vập lấy . Và khó lòng tưởng tượng nổi còn xó xỉnh nào nước này có nào kém thích hợp để chú ý hơn cái tiểu thư Miranda Cheeverđó.

      bị quay chín dưới địa ngục vì chuyện này mất thôi.

      Nếu là thằng đàn ông tử tế hơn, nghĩ, cưới . phụ nữ trẻ có thể mất thanh danh vì những chuyện còn bằng thế này.Nhưng có ai thấy đâu, giọng bên trong ngoan cố. ai biết cả ngoại trừ hai người bọn họ. Và Miranda gì. phải loại người đó.

      Còn phải là loại đàn ông tử tế. Nhờ công Leticia. ta giết chết bất cứ điều gì tốt đẹp tử tế trong . Nhưng vẫn có lý trí. Và đời nào để mình đến gần Miranda lần nữa. Phạm sai lầm lần còn có thể hiểu được.

      Phạm sai lầm hai lần huỷ hoại đời .

      Và ba lần...

      Lạy Chúa lòng lành, nên có lần thứ ba, dù chỉ là trong ý nghĩ.

      cần khoảng cách, chính thế. Khoảng cách. Nếu tránh xa Miranda, thể bị cám dỗ, quên cuộc gần gũi bị cấm đoán của họ và tìm cho mình chàng tốt bụng nào đó để kết hôn.Hình ảnh trong vòng tay người đàn ông khác khó chịu đến ngờ, nhưng Turner quyết định rằng đó là vì giờ mới sáng sớm, và vì mệt mỏi, vì vừa mới hôn chỉ sáu tiếng trước thôi, vàvì...

      Vì hàng trăm lý do khác nữa, cái nào trong số đó đủ quan trọng để suy xét sâu hơn.

      Trong khi chờ đợi, phải tránh mặt . Có lẽ nên rời thành phố. xa. có thể về vùng nông thôn. Dẫu sao cũng chẳng có ý định lưu lại London quá lâu.

      mở mắt và rên rỉ. Có phải mất tự chủ rồi ? Miranda chỉ mới hai mươi tuổi, có kinh nghiệm gì hết. giống Leticia, thông thạo mọi mánh khóe đàn bà, và sẵn sàng sử dụngchúng để mưu lợi cho bản thân.

      Miranda rất cám dỗ, nhưng có thể kháng cự được. Turner đủ già đời để nghĩ về . Mà bất luận thế nào có lẽ cũng nên ở cùng nhà với . Và mặc dù cuộc đời có nhiều biến động nhưng có lẽ đến lúc để mắt đến đám phụ nữ trong mùa vũ hội năm nay. Có rất nhiều góa phụ trẻ trung kín đáo. quá lâu rồi có phụ nữ bên cạnh.

      Nếu có điều gì có thể giúp quên người đàn bà, đó là người đàn bà khác.

      "Turner sắp chuyển ra ngoài rồi."

      "Gì cơ?" Miranda cắm hoa vào chiếc lọ sứ. Chỉ nhờ đôi bàn tay nhanh nhẹn và may mắn tuyệt vời mới giúp món đồ cổ quý giá ấy rơi xuống đất vỡ tan tành.

      " ấy rồi," Olivia kèm cái nhún vai. "Còn người hầu của ấy đóng đồ đạc."

      Miranda đặt lọ hoa trở lại bàn bằng những ngón tay cẩn thận đến phát đau. Chậm rãi, điềm tĩnh, hít vào, thở ra. Và cuối cùng, khi chắc chắn mình có thể run, hỏi, " ấy rời khỏi thành phố à?"

      ", mình nghĩ vậy," Olivia ngồi xuống ghế ngáp dài. " ấy định lưu lại lâu trong thành phố nên thuê căn hộ."

      thuê căn hộ ư? Miranda vật lộn chống lại cảm giác trống rỗng, kinh hoàng nhấn chìmcả lồng ngực . ấy thuê căn hộ. Chỉ để tránh xa .

      Nếu quá buồn, hẳn coi đó là sỉ nhục. Hoặc có lẽ là cả hai.

      "Có lẽ thế là tốt nhất," Olivia tiếp tục, để ý đến nỗi đau khổ của bạn. "Mình biết ấy tuyên bố bao giờ tái hôn nữa...;"

      " ấy thế à?" Miranda đông cứng lại. Làm sao có thể biết chuyện này chứ? biết tại tìm người vợ, nhưng chắc chắn có ý mãi mãi.

      "Ờ, đúng thế," Olivia đáp. " ấy vậy hôm kia. ấy khá cứng rắn. Mình nghĩ mẹ ngất xỉu mất. Đúng y như thế, bà gần như bất tỉnh."

      "Mẹ cậu á?" Miranda hình dung nổi.

      "À, , nhưng nếu thần kinh của bà kém hơn, chắc chắn bà ngất xỉu."

      Miranda thường vẫn thích kiểu quanh co của Olivia, nhưng ngay lúc này chỉ muốn bóp cổ bạn mình.

      "Dù sao ," Olivia thở dài khi yên vị, tựa lưng vào ghế, " ấy tái hôn,nhưng mình chắc ấy cân nhắc lại. Đơn giản là ấy phải vượt qua nỗi đau ." ngừng lời, liếc sang Miranda làm mặt nhăn nhó. "Hoặc khoảng trống mà nó để lại."

      Miranda mỉm cười se sắt. Quá se sắt đến nỗi biết đó hoàn toàn phải là nụ cười nữa.

      "Nhưng dù ấy gì," Olivia tiếp tục, ngồi thẳng người và nhắm mắt lại, " hiển nhiên ấy đời nào tìm vợ trong thời gian ở đây. Vì Chúa, ai mà ve vãn tán tỉnh nổi khi có bà mẹ, ông bố và hai em kè kè bên cạnh chứ?"

      "Hai ư?"

      "À, , dĩ nhiên rồi, nhưng cậu có thể được tính là đứa thứ hai. Chắc chắn là ấy thể thích làm gì làm khi có mặt cậu được."

      Miranda biết nên khóc hay nên cười đây

      "Và ngay cả nếu như ấy chưa muốn chọn vợ vội," Olivia thêm, " ấy cũng nên có người tình. Chắc chắn điều đó giúp ấy quên được Leticia."

      Miranda biết bình luận thế nào nữa.

      "Và dĩ nhiên ấy thể làm thế khi sống ở đây." Olivia mở mắt ra và tì người lên hai khuỷu tay. "Vậy nên, đây là giải pháp tốt nhất. Cậu có đồng ý thế ?"

      Miranda gật đầu. Bởi vì phải gật đầu. Bởi vì cảm thấy choáng váng đến mức khóc nổi nữa.

      19 Tháng sáu 1819

      ấy được tuần tính cho đến giờ, và mình chịu đựng quá sức rồi.

      Nếu ấy chỉ bỏ , mình có thể tha thứ. Nhưng ấy trở lại!

      ấy đến gặp mình. gửi lá thư nào. Và dù mình nghe người ta thầm đồn đại rằng ấy vẫn tham gia vào các hoạt động xã hội nhưng ràng là mình chưa nhìn thấy lần nào. Nếu mình tham dự kiện, có ở đó. Có lần mình nghĩ là mình thấy phía bên kia phòng, nhưng mình dám chắc, vì khi đấy chỉ là lưng khi rời .

      Mình biết có thể làm gì với tất cả chuyện này đây. Mình thể đến gặp . Việc đó cực kỳ đúng đắn. Phu nhân Rudland thậm chí cấm cả Olivia đến thăm ; ở Albany, và khu đó toàn đàn ông. có gia đình hay các góa phụ.

      "Cậu định mặc gì tới vũ hội nhà Worthington tối nay?" Olivia hỏi, thả ba viên đường vào tách trà của mình.

      "Tối nay rồi à?" Những ngón tay của Miranda siết chặt quanh tách trà. Turner hứa với tham dự vũ hội nhà Worthington và khiêu vũ với . Chắc chắn thất thố.

      ở đó. Nhưng nếu ...

      buộc phải đảm bảo rằng ở đó.

      "Mình mặc cái váy lụa màu xanh lá," Olivia . "Trừ phi cậu muốn mặc chiếc váy màu xanh của cậu. Nhìn cậu rất đáng với màu xanh lá cây."

      "Cậu nghĩ thế à?" Miranda thẳng người lên. Đột nhiên cảm thấy nhu cầu khẩn thiết là phải làm cho mình đẹp, đẹp.

      "Ừmm-hừm. Nhưng hay nếu bọn mình cùng mặc màu, vậy nên cậu phải quyết định mau ."

      "Cậu có gợi ý gì ?" phải là Miranda có khiếu thời trang, nhưng chẳng bao giờ có con mắt tinh tường bằng Olivia cả.

      Olivia nghiêng đầu quan sát bạn. "Với màu tóc của cậu, mình muốn cậu mặc cái gì đó chói lọi vào, nhưng mẹ bọn mình vẫn còn là người mới. Nhưng có lẽ..." nhảy dựng lên, chộp lấy cái gối màu xanh lá mạ từ cái ghế gần đấy giơ nó lên dưới cằm Miranda."Hừm."

      "Cậu định tân trang cho mình hả?"

      "Giữ lấy nó," Olivia ra lệnh, rồi lùi lại vài bước, thốt lên tiếng "Á!" điệu đàng khi gót chân bị va trúng chân bàn. "Đúng, đúng," lẩm bẩm, vịn lấy tay ghế xô pha để giữ thăng bằng. " hoàn hảo."

      Miranda nhìn xuống, rồi nhìn lên. "Mình với cái gối á?"

      ", cậu mặc chiếc váy lụa xanh lá cây của mình. Nó có màu y như thế. Bọn mình nhờ Annie sửa lại nó trong ngày hôm nay."

      "Nhưng cậu mặc gì?"

      "Ôi dào, bất cứ thứ gì," Olivia phẩy tay . "Thứ gì đó màu hồng. Các quý ông tường có vẻ phát điên lên với màu hồng. Nó làm mình trông giống cái bánh, người ta bảo mình thế."

      "Cậu phiền khi là cái bánh à?" Bởi vì Miranda ghét bị như thế.

      "Mình chẳng bận tâm họ nghĩ gì," Olivia chỉnh lại. "Nó làm mình có lợi thế. Thường người ta luôn có lợi khi bị đánh giá đúng mức mà. Nhưng cậu..." lắc đầu. "Cậu cần thứ gì đó tinh tế. sành điệu."

      Miranda cầm tách trà lên nhấp ngụm cuối, rồi đứng lên vuốt phẳng nếp vải muslin chiếc áo dài ban ngày của mình. "Mình nên thử nó bây giờ," . "Để Annie có thời gian chỉnh sửa lại."

      Và hơn nữa, lá thư cần phải soạn.

      Trong khi thắt cà vạt bằng những ngón tay nhanh nhẹn, Turner phát ra rằng tài năng chửi rủa thóa mạ của phong phú và sâu cay hơn là tưởng. thấy có hàng trăm thứ đáng để phỉ báng kể từ lúc nhận được lời nhắn chết bầm chết dẫm đó từ Miranda hồi đầu giờ chiều. Nhưng hơn hết, nguyền rủa bản thân mình, và bất cứ cái ý thức khốn kiếp nào về danh dự vẫn còn lởn vởn trong đầu .

      Tham dự vũ hội Worthington là hành động dại dột điên rồ hết sức - điều ngu xuẩn nhất mà có thể làm. Nhưng thể nuốt lời hứa với trẻ, cho dù đấy là vì lợi ích của chính ta.

      Quỷ tha ma bắt. Đây phải là điều cần vào lúc này.

      nhìn lại mảnh giấy nhắn. hứa khiêu vũ với nếu thiếu bạn nhảy, có đúng nhỉ?À, thế thành vấn đề. chỉ cần chắc chắn là có nhiều bạn nhảy hơn, đến mức biết phải xoay xở thế nào nữa. nàng hoa khôi của phòng khiêu vũ.

      đồ rằng nếu phải tham dự buổi vũ hội rắc rối này, nên chọn lấy góa phụ trẻ nào đó mà tìm hiểu. Nếu may mắn, Miranda thấy định dành quan tâm của mình ở chỗ nào, và nhận ra rằng nên nơi khác.

      cau có. thích ý nghĩ làm cho đau khổ. Chết tiệt, thích bé này. Từ trước đến giờ vẫn thích.

      lắc đầu. định làm buồn. Dù sao nữa cũng buồn nhiều. Và hơn nữa, còn định dàn hoà với .

      Hoa khôi của vũ hội, nhắc mình nhớ khi bước vào trong xe và củng cố tinh thần chuẩn bị cho buổi tối thử thách nhất.

      Hoa khôi.Của.Vũ.Hội.

      Olivia phát ra Turner ngay khi bước vào. "Ồ, nhìn kìa," thúc cùi trỏ vào Miranda. " trai mình ở đây."

      " à?" Miranda nín thở đáp lại.

      "Hừm-hừm." Olivia rướn thẳng người, lông mày nhíu vào nhau. "Lâu lắm rồi mình gặp ấy, bây giờ mình mới nghĩ đến đấy. Cậu có gặp ấy ?"

      Miranda lơ đãng lắc đầu, nghển cổ lên cố nhìn Turner.

      " ấy ở đằng kia chuyện với Duncan Abbott," Olivia thông báo cho biết. "Mình thắc mắc họ chuyện gì. Ông Abbott làm chính trị."

      " à?"

      "Ờ, đúng thế. Mình thích bàn luận với ông ấy, nhưng chắc ông chẳng buồn chuyện chính trị với phụ nữ. bực mình."

      Miranda định gật đầu tán thành Olivia lại nhíu mày và bằng giọng khó chịu, "Giờ ấy lại chuyện với Đức ông Westholme."

      "Olivia, đàn ông được phép chuyện với bất cứ ai mà ta muốn," Miranda , nhưng trong lòng, càng lúc càng bực mình vì Turner tìm đến chỗh

      "Mình biết, nhưng ấy nên đến chào bọn mình trước chứ. Bọn mình là người nhà mà."

      "Ờ, ít nhất là cậu."

      "Đừng ngốc thế. Cậu cũng là người nhà mà Miranda." Miệng Olivia há ra thành hình chữ O nho , cóvẻ bị tổn thương ghê gớm. "Cậu thấy chứ? ấy về phía đối diện rồi."

      "Người mà ấy chuyện là ai thế? Mình nhận ra ta."

      "Công tước Ashbourne. chàng đẹp trai vô cùng, cậu nghĩ thế à? Mình nghĩ ta ở nước ngoài. nghỉ với vợ. Họ khá là quấn quýt nhau, mình thấy thế."

      Miranda nghĩ nó là dấu hiệu tích cực cho thấy ít nhất có cuộc hôn nhân trong mùa hội được hạnh phúc. Mặc dù vậy, Turner chắc chắn đến mời nhảy nếu cứ vòng quanh phòng khiêu vũ để chào hỏi như thế. cau mày.

      "Xin lỗi, tiểu thư Olivia. Tôi nghĩ đây là điệu nhảy của mình."

      Olivia và Miranda ngẩng lên nhìn. chàng trai trẻ đẹp mà cả hai cùng nhớ tên đứng trước họ.

      "Dĩ nhiên rồi," Olivia nhanh. "Sao tôi lại quên được cơ chứ."

      "Mình nghĩ mình kiếm cốc nước chanh," Miranda mỉm cười . biết Olivia luôn luôn cảm thấy lúng túng khi ra khiêu vũ mà bỏ lại Miranda mình.

      "Cậu chắc chứ?"

      " ."

      Olivia lướt ra sàn khiêu vũ, và Miranda bắt đầu tiến đến người hầu rót nước chanh. Như thường lệ, chỉ được mời nửa số điệu nhảy. Và Turner đâu rồi nhỉ? có thể cầu, sau khi hứa khiêu vũ nếu thiếu bạn nhả

      gã tồi tệ, tồi tệ.

      hiểu sao, cảm thấy dễ chịu khi thầm phỉ báng , ngay cả khi tin vào điều mình phỉ báng nữa.

      được nửa đường đến chỗ lấy nước chanh Miranda cảm thấy bàn tay rắn chắc đặt khuỷu tay mình. Turner ư? quay ngoắt lại, nhưng thất vọng nhận ra quý ông mà biết nhưng trông mặt quen quen.

      "Tiểu thư Cheever?"

      Miranda gật đầu.

      "Tôi có thể có vinh hạnh khiêu vũ điệu này với ?"

      "Tại sao, vâng, dĩ nhiên rồi, nhưng tôi tin rằng chúng ta chưa được giới thiệu."

      "Ồ, xin thứ lỗi cho tôi. Tôi là Westholme."

      Đức ông Westholme ư? Đó phải là quý ông mà Turner vừa chuyện sao? Miranda mỉm cười với ông ta, nhưng trong thâm tâm nổi giận. bao giờ tin vào ngẫu nhiên.

      Ngài Westholme là bạn nhảy tuyệt vời, và cặp đôi xoay tít dễ dàng quanh sàn nhảy. Khi điệu nhạc dần rồi tắt hẳn, ông cúi đầu lịch thiệp và hộ tống tới rìaphòng.

      "Cảm ơn vì điệu nhảy tuyệt, ngài Westholme," Miranda hòa nhã .

      "Tôi mới là người nên cảm ơn, tiểu thư Cheever. Tôi hy vọng chúng ta có thể sớm lặp lại vinh hạnh này."

      Miranda nhận ra Westholme khéo léo đưa ra xa chỗ lấy nước chanh. Khi bảo với Olivia là mình thấy khát, đó chỉ là cách để bạn thấy dễ chịu, nhưng giờ thấy khát khô cả cổ.Thở dài, nhận ra mình phải luồn lách qua đám đông. Nhưng chưa tiến được hai bước về phía chỗ để đồ uống tì người đàn ông trẻ lịch thiệp ràng là đủ tư cách bước ra trước . Miranda nhận ra người này ngay lập tức. Đó là ông Abott, quý ông có đầu óc chính trị trò chuyện với Turner.

      Sau vài giây, Miranda trở lại sàn khiêu vũ và quả thấy vô cùng khó chịu.

      thể đổ lỗi cho các bạn nhảy. Nếu Turner thấy cần thiết phải hối lộ đàn ông để họ khiêu vũ với , ít ra lựa chọn những người đẹp trai lịch thiệp. Tuy nhiên, khi ông Abbott dẫn từ sàn khiêu vũ ra, Miranda thấy Công tước Ashbourne tiến về phía mình. vội vàng bỏ trốn.

      nghĩ có lòng kiêu hãnh sao? nghĩ cảm kích khi thuyết phục bạn bè để họ mời nhảy sao? Đó là sỉ nhục. Và tệ hơn nữa, hiểu rằng để những người đàn ông đó đến khiêu vũ với bởi vì buồn tự mình làm thế. Nước mắt cay xè hai mắt Miranda. Sợ mình khóc nức nở ngay trước toàn thể vũ hội, liền lao ra khỏi phòng vào hành lang vắng vẻ.

      tựa lưng vào tường và hớp lấy khí như cá mắc cạn. chối bỏ của chỉ đau đớn. Nó là nhát dao đâm. Nó bắn ra những viên đạn. Và nó xuyên trúng tim .

      Chuyện này giống như việc bao năm qua coi như đứa trẻ. Như thế ít nhất có thể tự an ủi bằng cách bảo mình rằng biết bỏ lỡ mất điều gì. Nhưng giờ biết. Giờ biết chính xác bỏ lỡ điều gì, và hề bận tâm.

      Miranda thể ở lại hành lang này cả buổi tối, nhưng chưa sẵn sàng trở lại bữa tiệc, nên tìm đường ra vườn. Đó là mảnh vườn xanh tươi, cân đối và được bố trí có thẩm mỹ. Miranda ngồi xuống cái ghế đá ở góc vườn quay lưng vào nhà. Những cánh cửa kính lớn mở ra từ phòng khiêu vũ, và ngắm nhìn các quý ông quý bà xoay tròn trong điệu nhạc vài phút. sụt sịt tháo chiếc găng tay ra lau mũi. "Mình sẵn sàng đổi tất cả để lấy cái khăn tay," thở dài .

      Có lẽ có thể giả vờ ốm và

      bật ra tiếng ho . Có lẽ ốm . Việc ở lại đến cuối bữa tiệc này chẳng có nghĩa gì cả. Mục tiêu là tỏ ra xinh đẹp và thân thiện và hấp dẫn, phải nhỉ? Tối nay chẳng có cách gì đạt được bất kỳ mục tiêu nào trong số đó.

      Và rồi thấy ánh vàng thấp thoáng.

      Mái tóc vàng nhạt trở nên ràng hơn.

      Đó là Turner.Tất nhiên rồi. Tại sao thể là , khi mà ngồi đây mình, thảm hại và đơn? qua những cánh cửa phong cách Pháp dẫn ra vườn.

      người phụ nữ khoác tay .

      cục nghẹn lạ lùng cuộn lên trong cổ họng , và Miranda biết nên khóc hay cười. bị hạ nhục chứ? Hơi thở tắc nghẹn trong cuống họng, nhích sát ra mép ghế nơi giấu được mình trong bóng tối.

      Đó là ai? trông thấy ta trước đây. Quý bà Gì-Gì-Đó. góa phụ, nghe vậy, rất, rất giàu có và độc lập. Nom ta chả có gì giống góa phụ. , ta già hơn Miranda là bao.

      Lẩm bẩm lời xin lỗi giả dối chẳng dành cho ai cụ thể, Miranda dỏng tai lên nghe họ trò chuyện.Nhưng cơn gió mang những lời họ sang hướng đối diện, nên chỉ nghe được lõm bõm. Cuối cùng, sau cái gì đó nghe như là "tôi chắc" từ đôi môi của quý bà nọ, Turner cúi đầu xuống hôn ta.

      Trái tim Miranda vỡ vụn.

      Người đàn bà thầm điều gì đó nghe và trở lại phòng khiêu vũ. Turner vẫn còn ở lại vườn, hai tay chống nạnh, nhìn đăm đăm lên mặt trăng vẻ khó hiểu.

      Cút , Miranda muốn gào lên. ! bị mắc kẹt ở đó cho tới khi a rời , và tất cả những gì muốn là về nhà rồi cuộn tròn giường. Và có thể bao giờ ra ngoài nữa. Nhưng xem ra lúc này đó phải là lựa chọn, nên nhích ra xa hơn chiếc ghế, cố che đậy mình nhiều hơn nữa bằng bóng tối.

      Đầu Turner đột ngột quay về phía . Chết tiệt! nghe thấy . nheo mắt và tiến hai bước về phía . Thế rồi nhắm mắt lại và chậm rãi lắc đầu.

      "Chết tiệt , Miranda," thở dài . "Làm ơn bảo đó phải là em ."

      Buổi tối nay tuyệt tính cho đến lúc này. xoay xở để tuyệt đối tránh mặt Miranda, cuối cùng tự giới thiệu mình với Goá phụ Bidwell đáng - chỉ mới hai mươi lăm tuổi - và thậm chí rượu sâm banh cũng tệ.

      Nhưng , thần thánh ràng ban ân uệ cho . Là . Miranda. ngồi ghế băng,quan sát . Có lẽ quan sát hôn góa phụ kia.

      Chúa lòng lành.

      "Chết tiệt, Miranda," thở dài . "Làm ơn bảo đó phải là em ."

      " phải em."

      cố giữ cho giọng nghe kiêu hãnh, nhưng nó như lưỡi nhọn trống rỗng đâm xuyên qua . nhắm mắt lại trong thoáng chốc bởi vì, chết tiệt, đáng lẽ ở đó mới phải. định vướng vào những thể loại rắc rối này trong đời. Tại sao đời thể có điều gì đơn giản và dễ dàng được nhỉ?

      "Sao em lại ở đây?" hỏi.

      khẽ nhún vai. "Em muốn chút khí trong lành."

      bước tới vài bước cho đến khi dấn sâu vào trong bóng tối như . "Em theo dõi à?"

      " chắc hẳn phải đánh giá bản thân mình rất đấy."

      "Có phải ?" hỏi.

      ", dĩ nhiên là ," trả miếng, cằm rụt lại vẻ giận dữ. "Em hạ thấp nhân phẩm của mình để do thám. Lần sau nên kiểm tra mấy khu vườn của cẩn thận hơn nếu định hẹn hò."

      khoanh tay. " thấy khó tin là em ở ngoài này mà chẳng liên quan gì đến có mặt của ."

      " thế," đốp lại, "nếu em bám theo đến đây, làm sao em có thể ra cái ghế này mà bị phát chứ?"

      phớt lờ câu hỏi, hầu như bởi vì đúng. lùa tay qua tóc, rồi túm lấy nắm tóc lớn mà vặn, hiểu sao cảm giác giật mạnh da đầu lại giúp kiểm soát được tâm trạng tức giận của mình.

      " sắp giật nó ra rồi đấy," Miranda bằng giọng chọc tức.

      hít vào hơi sâu. gập các ngón tay lại. Và giọng của gần như điềm tĩnh khi hỏi, "Vậy chuyện này là gì thế, Miranda?"

      "Chuyện này gì thế?" lặp lại, nhỏm dậy. "Chuyện này là gì thế? Sao dám! Là chuyện phớt lờ em trong tuần qua và đối xử với em như thứ cần phải quét xuống dưới thảm trải sàn. Là chuyện nghĩ em quá thiếu lòng tự trọng đến mức cảm kích việc hối lộ bạn bè để họ mời em nhảy. Là cái thái độ khiếm nhã của , tính ích kỷ của , bất lực của để..."

      đặt bàn tay lên che miệng . "Vì Chúa, giữ giọng em thôi. Chuyện xảy ra tuần trước là sai lầm, Miranda. Và em là đồ ngốc mới nhắc lại lời hứa của em và buộc phải tham dự tối nay."

      "Nhưng hứa," thầm. " đến."

      " đến," độp lại, "bởi vì kiếm nhân tình. phải người vợ."

      lảo đảo lùi lại và nhìn chớp mắt. nhìn chằm chằm cho tới khi nghĩ hai mắt đốt cháy hai lỗ người . Cuối cùng, bằng giọng trầm đục làm người ta đau đớn, ,"Ngay lúc này em thích ,Turner."

      Hay quá. cũng thích bản thân mình.

      Cằm Miranda vênh lên, nhưng giọng run run, "Nếu thứ lỗi, em còn có buổi khiêu vũ phải tham dự. Cảm ơn , em con số những bạn nhảy tuyệt vời, và em muốn làm bất cứ ai trong bọn họ khó chịu."

      nhìn theo khi hiên ngang bỏ . Rồi nhìn cánh cửa. Và bỏ .

      20 Tháng sáu 1819

      Mình trông thấy nàng góa phụ đó lần nữa tối nay sau khi trở lại phòng khiêu vũ. Mình hỏi Olivia ta là ai, và được biết tên ta là Katherine Bidwell. ta là nữ Bá tước xứ Pembleton. ta kết hôn với ngài Bá tước Pembleton khi ông ta gần sáu mươi tuổi và vừa mới sinh được con trai. Ngài Pembleton qua đời ngay sau đó, và giờ ta có toàn quyền với tài sản của ông ấy cho tới khi đứa con trai đến tuổi trưởng thành. phụ nữ thông minh. Để có được độc lập như thế. Có lẽ ta muốn kết hôn lần nữa, điều này mình chắc chắn là phù hợp với Turner cách hoàn hảo.

      Mình phải khiêu vũ với ấy lần. Phu nhân Rudland khăng khăng thế. Sau đó như thể buổi tối còn chưa đủ tồi tệ hơn, bà kéo mình tới để bình luận về việc mình bất ngờ được thích. Công tước Ashbourne nhảy với mình! (Dấu chấm than của bà) Ông ta kết hôn, dĩ nhiên là thế, và rất vui vẻ,nhưng dù thế, ông ta hẳn muốn lãng phí thời gian với quý tuổi mới rời ghế nhà trường.Phu nhân Rudland run lên vì rất tự hào về mình. Mình nghĩ mình khóc đến nơi rồi.

      Giờ mình ở nhà, tuy thế, mình kiên quyết phát minh ra vài loại bệnh tật để phải ra ngoài trong vài ngày tới. tuần, nếu mình có thể xoay xở được.

      Có biết điều gì làm mình bối rối nhất ?Phu nhân Pembleton thậm chí được coi là xinh đẹp.Ồ, nhìn ta cũng dễ chịu, nhưng ta tỏa sáng nổi bật. Mái tóc ta màu nâu nhạt, và đôi mắt của ta cũng thế.

      Giống như mình.
      Last edited: 30/8/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :