1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 31.1
      khí trong phòng rất ấm áp, Liễu Phỉ Phỉ đối với những hình ảnh trong quá khứ phải là quên hết, có lúc còn kéo Diệp Hân Thành vài câu, Diệp Hân Thành cũng rất là vui vẻ. Liễu Đan Văn ngồi bên cạnh rất là lo lắng, nhưng thấy sau khi lật mười mấy tớ cũng thấy có gì đúng, cũng dần dần an tâm chút.

      Ai ngời, phút sau, hình ảnh xuất trước mặt ta thiếu chút nữa kìm chế được hét toáng lên.

      Nhìn qua là cả gia đình hạnh phúc, hai người ôm sát nhau, em bé ngồi trong vòng tay hai người, nhìn hình ảnh ba người gia đình hạnh phúc

      Sắc mặt Diệp Hân Thành rất vui nhưng chỉ trong nháy mắt, rồi lại nở nụ cười: “Lấy được tấm hình này tệ”

      xong, ông làm như có việc gì, lật qua hình khác. Lòng bàn tay Liễu Đan Văn đổ mồ hôi, đưa tay đè album lại: “Hân Thành, hình này lúc nào coi cũng được mà, nhưng Phỉ Phỉ mai còn phải học mà”

      Liễu Phỉ Phỉ vừa mới thấy tầm hình kia cũng ngẩn người, trong đầu rất nhanh nghĩ đến cái gì đó. Nghe được Liễu Đan Văn vậy, cũng tỉnh ngộ, trong tấm ảnh kia có lẽ có gì mờ ám, thích hợp cho Diệp Hân Thành nhìn thấy.

      Vì vậy, ta lập tức đứng lên, ôm cánh tay Diệp Hân Thành làm nũng, : “Ba, mau tới xem giúp con chuẩn bị đồ dùng đủ chưa, còn thiếu gì ?” (Mới học lớp 10, có 16 tuổi mà quỷ kế như 46 tuổi ý)

      Diệp Hân Thành tự nhiên đứng lên, cười haha, : “Được, xem Phỉ Phỉ chuẩn bị được gì nào”

      Gánh nặng trong lòng Liễu Đan Văn như được trút xuống, liền nghĩ, phải lập tức lấy cuốn album ảnh này .

      Diệp Hân Thành giống như thấy được động tác của ta, xoay người lại, cầm lấy cuốn album, bỏ vào trong giá sách, khóa lại: “Đồ Tiểu Tuyết đưa tới, thể bỏ bừa bãi được”

      Liễu Đan Văn chỉ có thể trơ mắt nhìn ông khóa lại, trong mắt chợt lóe lên tức giận.

      Đến nửa đêm, rốt cuộc đợi sau Diệp Hân Thành ngủ say, Liễu Đan Văn mở to mắt, thấy Diệp Hân Thành bắt đầu ngáy, mời chậm rãi từ trền giường bò dậy.

      ta tới ban công, lấy điện thoại gọi cho Liễu Phỉ Phỉ, ta đến thư phòng lấy cuốn album đó .

      Liễu Phỉ Phỉ từ trong mộng bị đánh thức, cực kỳ vui, nổi cáu: “Mẹ, cũng phải việc gì ghê gớm, lại , con có chìa khóa”

      Liễu Đan Văn nhanh: “Cuốn album kia do Diệp Thiên Tuyết đưa tới, con sợ bên trong nó đưa cái gì vào sao? Nhanh lấy , chìa khóa tủ, Diệp Hân Thành cất chìa khóa ở bàn lớn, trong ngăn kéo thứ nhất”

      Cúp điện thoại, Liễu Phỉ Phỉ bất đắc dĩ phải bò dậy, lại ngồi ngơ ngác ở giường lúc, mời lấy áo khoác, ra ngoài.

      Từ trong phòng của đến thư phòng, thể tránh khỏi phải ngang qua phòng của Diệp Thiên Tuyết.

      tới cửa, Liễu Phỉ Phỉ trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, cư nhiên thấy cửa phòng Diệp Thiên Tuyết chỉ khép hờ. Lòng hiếu kỳ của nhất thời nổi lên, rón rén tới cửa chuẩn bị nhìn chút xem rốt cuộc Diệp Thiên Tuyết làm gì.

      Nhìn chút, lại có chút ngẩn người.

      Lúc này, là mười hai giờ đêm, mà Diệp Thiên Tuyết còn ngồi học bài.

      có gì hăng hái, Liễu Phỉ Phỉ thầm mắng câu “….”, lập tức bị bóng đen bên cạnh làm cho giật mình, hét lên.

      Ở trong phòng, Diệp Thiên Tuyết ra ngoài, mở đèn hành làng, nhìn Liễu Phỉ Phỉ, bên cạnh là Diệp Hân Thành mặc đồ ngủ đứng bên cạnh.

      “Cha, ba……’ chưa hoàn hồn kêu tiếng, Diệp Hân Thành cười rất hiền từ: “Ba dậy, xuống nhà rót ly nước…, nhìn thấy có bóng người, tới xem chút, ngờ hù được Phỉ Phỉ à’

      Diệp Thiên Tuyết tựa vào cửa, cười lạnh lùng, : “ biết Phỉ Phỉ muốn làm gì mà lại đứng ở cửa phòng tôi vậy.”

      Liễu Phỉ Phỉ nhanh tay lôi kéo Diệp Hân Thành: “ ra, ba cũng đừng có cười con, con ngủ lại bị cơn đói bụng làm cho tỉnh, nên muốn đến phòng bếp tìm cái gì đó ăn…’

      làm bộ xấu hổ, Diệp Hân Thành ở bên cạnh, cười ha ha: “Biết, biết, chỉ là, tiểu nha đầu muốn ăn cái gì, sợ béo lên à. Bọn trẻ các con bây giờ phải đều la hét muốn giảm cân sao”

      Diệp Thiên Tuyết cười như liếc mắt nhìn Liễu Phỉ Phỉ cái, xoay người vào trong phòng: “A, còn tưởng , cố ý tới xem tôi làm gì. Nghe tìm được gia sư dạy kèm rồi ”

      Liễu Phỉ Phỉ nháy mắt nhìn về phía Diệp Hân Thành: “Đúng vậy, ba cũng biết mà”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cái: “Ừ, biết rồi, chỉ là, tôi nghĩ có lẽ kết quả cuối học kỳ, vượt qua nổi tôi đâu”

      xong, đợi trả lời, nhìn sang Diệp Hân Thành, cười : “Ba, con ngủ đây, chúc ba ngủ ngon’

      Diệp Hân Thành chúc ngủ ngon, nhìn đóng cửa lại.

      Liễu Phỉ Phỉ lúc này mới hoàn hồn, nhìn Diệp Hân Thành biết cái gì, Diệp Hân Thành cười ha ha: “ Tiểu Tuyết khiêu chiến với con đấy. Năm nay Tiểu Tuyết tiến bộ rất nhiều, Phỉ Phỉ con cũng phải cố gắng lên, cẩn thận Tiểu Tuyết thắng con đó”

      Liễu Phỉ Phỉ cắn môi, có chút bất mãn với việc Diệp Hân Thành hoàn toàn tin tưởng Diệp Thiên Tuyết như vậy.

      Diệp Hân Thành cũng vấn đề này nữa, mang theo Liễu Phỉ Phỉ xuống bếp: “Phỉ Phỉ đói bụng phải , vậy cùng xuống bếp thôi. Vừa đúng lúc ba cũng đói bụng. Hôm nay cho con biết tay nghệ nấu ăn của ba”

      Bị Liễu Phỉ Phỉ quấy rầy, khiến cho Diệp Thiên Tuyết có cảm giác buồn ngủ, tắm rửa sạch , cầm điện thoại di động, thấy màn hình có tin nhắn của Ngụy Vũ chưa kịp trả lời.

      Sau khi mở ra chỉ đơn giản là tin nhắn chúc ngủ ngon. Diệp Thiên Tuyết cười tươi, tiện tay nhắn chúc ngủ ngon lại.

      Sau lát, chợt tiếng di động vang lên, trong đêm yên tĩnh, thanh vang lên rất lớn.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn màn hình thấy hai chữ Ngụy Vũ, lắc đầu bật cười, nhận điện thoại: “Sao còn chưa ngủ”

      Ngụy Vũ nửa tình, nửa mơ, cầm điện thoại trong tay, chợt có tín hiệu, giật mình trong giây lát rồi nhanh chóng mở điện thoại thầy tên của Diệp Thiên Tuyết, làm cho mừng rỡ. Cơ hồ đợi nghĩ đến điều gì, cơ thể tự động phản ứng, nhấn số gọi lại.

      Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại kết nối, nhất thời Ngụy Vũ hiểu được, tại sao mình lại gọi điện thoại.
      Dunghyt97 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 31.2
      Đợi đến khi trong máy truyền ra giọng êm ái của Diệp Thiên Tuyết, lại cảm thấy có chút run rẩy: “Tiểu Tuyết’

      Diệp Thiên Tuyết nghe thấy giọng của Ngụy Vũ hơi khàn, thuận miệng hỏi: “trong người khỏe sao, thế nào cảm thấy giọng cậu lạ vậy”

      Bên kia lập tức tỉnh hẳn: “Sao thế, Tiểu Tuyết sao giờ chưa ngủ? Con nên thức khuya à”

      Diệp Thiên Tuyết thoải mái nằm xuống, thở dài tiếng, mới trả lời: “Thành thói quen rồi, gần đây tranh thủ làm đề thi. Hơn nữa, bây giờ tớ cũng bắt đầu học khiến thức lớp 11, lớp 12”

      Ngụy Vũ hiểu: “Tại sao lại muốn học bây giờ, tại mới là học kỳ hai của lớp mười mà”

      Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ chút, với những suy nghĩ của mình: “Tớ muốn học từng lớp, từng lớp, rồi mới tốt nghiệp cấp ba, lớp 11 tớ chuẩn bị thi tốt nghiệp, sau đó cố gắng học ba năm sau có thể tốt nghiệp đại học ”

      “Sau đó sao?” Ngụy Vũ mang theo chút mờ hồ hỏi .

      “Sau đó, ra nước ngoài” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “Mặc kệ tương lai tớ có phải tiếp quản nghiệp của gia đình hay , học nhiều chút vẫn tốt hơn. Ở phương diện này, trong nước kém xa so với nước ngoài, cho nên tự nhiên muốn ra nước ngoài học ”

      “Nhưng mà, tại sao lại muốn học vượt như vậy” Ngụy Vũ vẫn như cũ hiểu, “Coi như cứ theo trình tự học xong hết, tốt nghiệp đại học rồi tốt nghiệp cấp ba có thể trực tiếp qua bên đó học đại học, tốt hơn sao?”

      Diệp Thiên Tuyết nằm giường lăn vòng: “Có lẽ, chỉ vì tức giận với bản than, muốn chứng mình mình kém cỏi so với người khác?” xong, cười chút, mới tiếp: “Chẳng qua là cảm thấy, cuộc đời là bể khổ, muốn cho bản thân chút áp lực cũng tốt.”

      Ngụy Vũ dở khóc dở cười: “Tiểu Tuyết, cậu mới 16 tuổi, được rối, năm nay 17 tuổi, thế nào lại ra câu cảm thán giống như bà già vậy”

      Diệp Thiên Tuyết cười haha: “tại sao trẻ tuổi thể cảm thấy cuộc đời khổ cực hả?” lại nghĩ đến kiếp trước, hai mắt nhằm nghiền, cảm thấy những thứ kia giống như diễn ra trước mắt . “Tiểu Mập, sau này nhất định phải có ngày mai”

      Mấy phút trôi qua Ngụy Vũ gì, Diệp Thiên Tuyết tưởng là ngủ.

      chuẩn bị cúp điện thoại, nghe giọng NGụy Vũ truyền tới: “Tiểu Tuyết cậu đúng, có số việc, thể cầu được. Cám ơn cậu, Tiểu Tuyết”

      “Tớ với cậu, còn khách khí làm gì” DIệp Thiên Tuyết cười trả lời, thấy thời gian còn sớn, liền Ngụy Vũ ngủ sớm, lại dịu dàng câu “Ngủ ngon”

      Ở đầu bên kia điện thoại Ngụy Vũ cũng trả lời “Ngủ ngon”

      Cúp điện thoại, Ngụy Vũ vứt điện thoại xuống giường, đặt tay sau gáy, nằm giường suy nghĩ.

      Hôm nay Diệp Thiên Tuyết câu, nhắc nhở chuyện.

      số việc, Cứ lỗ lực là có thể làm được. Như vậy đừng để cho mình cùng người cầm tìm lỡ mất dip tốt gặp nhau.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt của trở nên dịu dàng, vươn tay lên trung, mặt lộ ra nụ cười tươi: “Nếu như vậy, mình cũng phải nộ lực rồi

      “Ít nhất, trở thành người đàn ông có thể xứng với

      Sáng sớm thứ hai, Diệp Thiên Tuyết cùng Liễu Phỉ Phỉ học.

      Tuy là xin phép, có thể cup cua lâu dài, nhưng Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, ngày đầu tiên học, còn cho thầy giáo chút thể diện mới được.

      Liễu Phỉ Phỉ đối với việc cùng học với Diệp Thiên Tuyết rất là bất mãn, nhưng có biểu lộ ra ngoài.

      Ở nhà họ Diệp, vẫn chưa bằng được Diệp Thiên Tuyết, nếu nháo lên, có khi người chịu thiệt là mình.

      Hai người lời vào trường, xem bảng thong báo chia lớp, Diệp Thiên Tuyết tìm phòng học.

      Đến cưa lớp, mới phát vừa rồi có nhìn kỹ, lẩn chia lớp này, cư nhiên mình cùng lớp với Liễu Phỉ Phỉ.

      Tăng Hàm và Ngụy Vũ cũng ở trong lớp, Vương Kỳ Ngọc cười như cười ngồi ở phía sau, Liên Trân Trân đứng ở gần góc phòng, oán độc nhìn Liễu Phỉ Phỉ.

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, quay mặt chuyện với Vương Kỳ Ngọc: “Xem ra chúng ta có duyên à”

      Vương Kỳ Ngọc cười haha: “Điều này rang tớ phải cám ơn thấy giáo mới được đối xử như vậy, sao cậu có thể ngây thơ như vậy.”

      Diệp Thiên Tuyết buông tha cho , quay sang véo chút, Vương Kỳ Ngọc cong người, cười haha trốn .

      Hai người đùa nhau, Tăng Hàm đứng ở bên cạnh, trong giọng có chút mệt mỏi: “Tiểu Tuyết, theo ra ngoài chút được ? có chút việc muốn hỏi em”

      Ánh mắt của Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân đều nhìn sang bên này.

      Diệp Thiên Tuyết cười cười, ngẩng đầu nhìn : “Có chuyện gì, thể ở đây chuyện được sao” Tăng Hàm thấy khó xử, liền : “Tiểu Tuyết, chuyện này, thích hợp ở chỗ đông người”

      vậy giống như em và có bí mật gì vậy” Diệp Thiên Tuyết cười nhìn Tăng Hàm rồi lắc đầu: “, em thấy ở đây là được rồi”

      “Giữa em và còn gì để rồi”

      “Tiểu Tuyết” sắc mặt Tăng Hàm liền biến sắc, kéo cánh tay Diệp Thiên Tuyết, sớm nhìn thấy, Ngụy Vũ ở bên này nhảy qua, kéo tay Tăng Hàm ra: “ chuyện , động tay động chân làm gì”

      Tăng Hàm trừng mắt nhìn , Ngụy Vũ cũng chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại, hai người nhìn giống như hai con gà chọi nhau, tia lửa văng khắp nơi.

      Thấy vậy, nét mặt của Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân rất khó coi.
      Dunghyt97 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 32
      Nhìn mọi người trong phòng trừng mắt nhìn nhau như mấy con gà chọi. Diệp Thiên Tuyết vội : “Tiểu mập, đừng náo loạn. Tăng Hàm, cậu có gì cần ?”

      Ngụy Vũ quay qua nhìn Diệp Thiên Tuyết cười cười, làm mặt đau khổ: “Tớ nè Tiểu Tuyết, có thể đừng gọi tớ là Tiểu Mập được ? Tớ giờ có mập” Ngụy Vũ vỗ vỗ cánh tay mình, “Tớ tại là dáng chuẩn rồi”

      Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh, tiến lên kéo Ngụy Vũ qua bên: “Được rồi Tiểu Mập, qua đây . Dù cậu có luyện được cơ bụng tán múi, tớ vẫn gọi là Tiểu Mập ”

      Ngụy Vũ cúi mặt để Vương Kỳ Ngọc kéo ra sau.

      Tăng Hàm nhìn hành động của hai người, ánh mắt mỉm cười nhìn chăm chú Diệp Thiên Tuyết và hai người. Trong lòng kiềm chế được lướt qua chú hâm mộ.

      Nếu như ngày đó mình ở cùng Liễu Phỉ Phỉ, tình cảm ấm áp đó, có lẽ mình cũng người trong đó.

      Nhưng mà, kịp rồi.

      khi ý thức ràng ở điểm này. Tăng Hàm muốn nhưng lại thôi.

      trả lời ánh mắt của Diệp Thiên Tuyết, ngập ngừng vài cái, cuối cùng lắc đầu quả quyết: “, có gì” Nhìn Diệp Thiên Tuyết lát, ta lại : “Truyện máy bay, bây giờ có thể ra ngoài”

      Diệp Thiên Tuyết vừa nghĩ, nhớ lại nhưng truyện Tăng Hàm máy bay.

      Đúng rồi, Tăng Hàm muốn ra nước ngoài, học hết học kỳ này .

      Chuyện này nếu như ra, chút nghi ngờ nào khiến cho Liễu Phỉ Phỉ rất là ấm ức, cho nên, khẽ cười, gật đầu đồng ý: “Uah, em

      Tăng Hàm thở phào nhõm, cười với cái, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

      Liễu Phỉ Phỉ cùng Liên Trân Trân nhìn sang bên này, cảm thấy bối cảnh ồn áo rốt cục cũng biến mất. Diệp Thiên Tuyết quay đầu nhìn Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc.

      Hai người gì đó, nhìn gương mặt của Vương Kỳ Ngọc đỏ bừng. Nhìn cảnh này, Diệp Thiên Tuyết kềm được ghẹo Vương Kỳ Ngọc vài câu: “Chẳng lẽ cậu để ý người nào rồi?”

      Ngụy Vũ ở bên cạnh lén lút cười, thấy vậy, Vương Kỳ Ngọc hung hăn trơn mặt lườm ta cái.

      Sau lúc đùa, ồn ào cả lớp, thầy giáo vào lớp, phòng học lập tức im lặng hẳn.

      Thói quen khích lễ học sinh sau khi khai giảng, chủ nhiệm lớp tươi cười tuyên bố với mọi người. Quy định của lớp học mới, mỗi tháng làm bài kiểm tra đánh giá để phân loại học sinh, ngoài ra bảng xếp hạng còn dựa vào độ chuyên cần của các em.

      Phía dưới lớp nhất thời thảo luận sôi nổi, Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, cười khổ.

      Mỗi tháng làm bài để đánh giá xếp hạng, chẳng lẽ mình học, có điểm chuyển cần vậy tổng kết xếp hạng phải rất thấp sao.

      đứng lên muốn ý kiến.

      “em Tiểu Tuyết nghỉ học do bị bệnh, cho nên điểm xếp hạng của em lấy trung bình, có thể cần làm bài kiểm tra” nghe thầy giáo đặc biệt câu như vậy. Nhất thời gánh nặng trong lòng liền được giảm xuống.

      “Em phản đối” Lập tức có người đứng dậy: “Tại sao bạn ấy học, bị trừ điểm chuyên cần. nếu bạn ấy cố thể, tại sao em lại bị trừ’

      Bị khiêu khích thầy giáo cũng tức giận, cười lạnh: “Em muốn có thể đến bệnh viện khám bệnh, có giấy của bệnh viện, sau đó học kỳ sau tăng 600 hạng bảng xếp hạng cho thầy xem”

      Ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết có chút biến hóa. Từ cuối bảng xếp hạng lên học sinh xuất sắc, tốc độ tiến bộ như vậy, làm người khác rất kinh ngạc.

      Liễu Phỉ Phỉ hơi cúi đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết, nhớ tới việc bị kiêu khích, có ý muốn với thầy giáo ra Diệp Thiên Tuyết có bị bệnh, nhưng bị Tăng Hàm trừng mắt, đành phải im lặng.

      Nhưng mà trong lòng, cảm thấy rất oan ức.

      Ngay cả Liên Trân Trân ngồi ở gần, cũng khinh thường cười nhạt.

      Sau khi tan học. Diệp Thiên Tuyết dọn sách vở ra ngoài, với Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc: “Cuối tuần, mình cũng tới”

      Ngụy Vũ nhìn với ánh mắt hâm mộ: “ tốt, được tự do à…”

      Ba người cười ra ngoài, chợt nghe giọng đồng thời vang lên.

      “Diệp Thiên Tuyết” “Tiểu Tuyết”

      “Tiểu Ngọc”

      ………….

      Ngụy Vũ đứng lại, mặt rất hậm hực: “Cư nhiên có ai gọi tớ”

      “Ngụy Vũ” Nghe thấy tiếng gọi lập tức phấn khởi quay mặt , lớn tiếng trả lời “Ai vậy” Bác bảo vệ trong trường học nghe thấy cười híp mắt: “có điện thoại của em kìa” Mặt mày Ngụy Vũ lập tức ủ rũ, đúng lên.

      Người gọi Diệp Thiên Tuyết chính là Triệu Lẫm và Liên Trân Trân, người gọi Vương Kỳ Ngọc là Tô Vũ.

      Chẳng qua nghe Tô Vũ gọi tên mình, mặt Vương Kỳ Ngọc chợt đỏ lên, đợi Tô Vũ tới trước mặt mình, đứt khoát, lưu loát đá Tô Vũ cái: “Ai cho phép cậu gọi tên tôi như vậy”

      Tô Vũ cười đùa cợt nhả: “Vậy gọi là gì? Kỳ Ngọc, hay Tiểu Ngọc thân mến….” Bị Vương Kỳ Ngọc đuổi đánh, hai người chạy ra xa.

      Diệp Thiên Tuyết mỉn cười nhìn cảnh này, cảm thấy tâm trạng cũng khá lên.
      Triệu Lẫn từ từ tới bên cạnh : “Tiểu Tuyết, lâu rồi gặp’

      Diệp Thiên Tuyết vẫn chưa trả lời, Liên Trân Trân tới gần : “Diệp Thiên Tuyết, tôi có thể chuyện với cậu lát được ” Diệp Thiên Tuyết nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , với Triệu Lẫm: “Ngại quá, Triệu Lẫm, tôi muốn chuyện với Trân Trân chút”

      Triệu Lẫm trả lời chút do dự: “ ở bên ngoài chờ em. Mấy em đừng xa quá” Lời phía sau dương như ý cho cả Liên Trân Trân nghe.

      Ánh mắt Liên Trân Trân nhìn hai người vòng, gật đầu: “ xa, ở quán coffee bên kia thôi. Nếu muốn, có thể ờ bên ngoài đợi ” nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhiều nhất là mười năm phút”

      Ngụy Vũ cầm điện thoại trở lại, thấy Diệp Thiên Tuyết cùng với Liên Trân Trân, Triệu Lẫm đứng tại chỗ nhìn hai người rời .

      chạy tới, hỏi Triệu Lẫm hai người kia đâu, Triệu Lẫm quay đầu nhìn : “ uống coffee, cậu có muốn uống , tôi mời”

      Ngụy Vũ cảnh giác nhìn ta: “ chuẩn bị làm cái gì”

      Triệu Lẫn cười với vẻ vô tội: “Cái gì cũng chuẩn bị hết”

      Mặc dù Ngụy Vũ tin Triệu Lẫm, nhưng mà thấy Diệp Thiên Tuyết ở ngoài, nên đồng ý cùng với Triệu Lẫn tới quán coffee kia.

      Chẳng qua vào đến cửa rồi, mới phát có cái gì đúng.

      Tiện này lớn đúng, bên trong bày khoảng mười mấy cái bàn , ngồi bên trong phải là nữ sinh thích ăn đồ ngọt, cùng là các cặp tình nhân ngồi tâm . Hai tên nam sinh vào, vô tình hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

      Triệu Lẫm hoàn toàn quan tâm ánh mắt của mọi người nhìn mình,Triệu Lẫn như vậy, khiến Ngụy Vũ cũng ưỡn thẳng ngực, thản nhiên vào.

      Hai người vào nghiên cứu menu đến nửa ngày, lại tìm kiến bóng dáng của Diệp Thiên Tuyết và Liên Trân Trân, cuối cùng tùy ý tìn chỗ ngồi xuống.

      Bên kia Diệp Thiên Tuyết và Liên Trân Trân bắt đầu chuyện, bên này Ngụy Vũ và Triệu Lẫn cũng bắt đầu chuyện.

      dường như đối với Tiểu Tuyết có tình ý phải ?” Ngụy Vũ đầu tiên đặt câu hỏi, Triệu Lẫm nhíu máy: “Cậu khi nào có thể nhìn thấy những thứ này? Là tôi đối với ấy rất có ý tứ”

      “Cậu cảm thấy, tuy ý là đại tiểu thư nhưng bên trong lại có chút hơi điên cuồng sao?”

      Nghe Triệu Lẫn trả lời, Ngụy Vũ yên lặng, ngẩng đầu nhìn ta: “Hoàn cảnh của Tiểu Tuyết được tốt, nếu như đối với ấy chẳng qua là vì tò mò, muốn tìm điểm kích thích, đừng tới quấy rầy ấy.”

      Triệu Lẫn tựa vào lưng ghế, nhìn như nhìn Ngụy Vũ: “ngược lại cậu hiểu ?”

      Ngụy Vũ nghiên túc gật đầu: “đúng, tôi hiểu . Bởi vì tôi so với quan tân Tiểu Tuyết hơn.”

      nhìn chằm chằn Triệu Lẫm, bình tĩnh : “tôi biết ấy thích gì, thích cái gì, thích cài gì, thói quen sống như thế nào, đối với người xung quanh có ý kiến gì hay ……”

      Vẻ mặt Triệu Lẫm dần dần nghiên túc lại.

      “Nhưng mà, cũng bởi vì như vậy, tôi mới dể cho quấy rầy ấy” vẻ mặt Ngụy Vũ nghiên túc: “ tại Tiểu Tuyết cũng trông mong vào những thức như chuyện tình , nếu như lòng, muốn giúp ấy che gió che mưa, sao. Nhưng mà chỉ muốn tìm kích thích, thôi

      Triệu Lẫm nhìn , đột nhiên cười lạnh: “Cậu là cái gì? Cậu dựa vào cái gì mà muốn trông nom tôi?”

      Ngụy Vũ tuy rất khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh : “chẳng qua đừng ở phương diện là bạn bè. và tôi, ấy đều coi là bạn bè, tôi hy vọng đến lúc đó hai ta trở mặt thành thù”

      “cậu khẳng định, tôi cùng ấy đến được với nhau”

      từ trước tới giờ đều nghiên túc, chỉ làm Tiểu Tuyết bị tồn thương” Ngụy Vũ : “Tôi biết tại sao với Tiểu Tuyết lại nổi lên hứng thú, nhưng mà làm tổn thương ấy. Tôi bỏ qua cho

      Triệu Lẫm im lặng nghe xong, nhìn lướt qua bên kia Liên Trân Trân và Diệp Thiên Tuyết chuyện, bất giác câu: “ ra , nhiều như vậy, quan trong nhất chỉ có

      ta cúi người phía trước, đưa ngón tay ngoắc Ngụy Vũ: “Cậu mới động lòng với ấy”

      Vẻ mặt của Ngụy Vũ hơi cứng ngắc

      Thời gian trôi qua dài, hai người cũng chuyện. chỉ đến khi Diệp Thiên Tuyết đứng bên cạnh họ; “Tiểu Mập, còn ngồi đó làm gì”

      Ngụy Vũ hồi hồn, nhìn Diệp Thiên Tuyết hỏi: “ có gì, có gì. Cậu chuyện xong rồi hả, hai người chuyện gì vậy”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “ có gì”

      Triệu Lẫm lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Tiểu Tuyết biết em phải tới lớp. có hứng thú cùng ra nước ngoài chuyến?” vẻ mặt của ta rất chân thành tha thiết: “ cần lo lắng về việc học kèm” to thêm: “ cũng là học sinh đại học mà”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, mỉm cười : “, cám ơn Triệu Lẫm. Chương trình học của em sắp xếp hết rồi, tùy tiện điều chỉnh tốt, lại có ảnh hưởng rất lớn”

      Triệu Lẫm có chút thất vọng: “Nhưng mà, muốn cùng em ra ngoài chuyến” sau đó ta tiến lại với : “cùng ra ngoài, chúng ta có thể hỏi , chị em họ em về truyện quá khứ”

      Diệp Thiên Tuyết hơi ngạc nhiên, sau đó kiên quyết từ chối ta.

      Ngụy Vũ ở bên, sắc mặt thay đổi thất thường.

      Hơi thất thần chút, nghe thấy lời cuối cùng của Triệu Lẫm, nhưng mà thấy Triệu Lẫm tiến tới, lúc Triệu Lẫm muốn hôn Diệp Thiên Tuyết, ánh mắt chợt đỏ lên.

      Diệp Thiên Tuyết đột nhiên bị Triệu Lẫm kéo, dùng sức kéo tới bên cạnh, còn Diệp Thiên Tuyết bị bất ngờ, trong lòng có chút xem thường.

      Nhưng kế tiếp, trong giây lát Ngụy Vũ chợt bộc phát, đem quyền đấm mặt Triệu Lẫm, khiến ta ngã xuống đất, phải bỏ tay Diệp Thiên Tuyết ra.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 33.1
      Hai người lăn lộn mặt đất đánh nhau thu hút toàn bộ mọi người trong cửa hàng. Ngay cả Liên Trân Trân chuẩn bị ra ngoài cũng kinh ngạc nhìn sang. Nữ sinh tuổi còn nhìn hai người đánh nhau lao đến gần bàn mình, hoảng hốt kêu lên: “Đừng đánh, đừng đánh”

      Diệp Thiên Tuyết mím môi chặt, rất tức giận.

      để ý hai người bên kia đánh nhau, về phía ông chủ nhà hàng, vô cũng lễ phép : “Tổn thất hôm nay, tôi bồi thường. Xin ông chủ trước hết mời khách hàng ra ngoài, nếu có ai bị thương hay”

      Hai mắt ngạc nhiên bất ngờ nhìn , sau khi biết mình hơi thất thố ông chủ cũng nghe theo lời , mời khách hàng ra ngoài, còn tặng thêm bánh ngọt.

      Đợi đến khi tất cả mọi người ra ngoài, trong cửa hàng cũng chỉ còn lại hai người hăng say đánh nhau, công thêm Diệp Thiên Tuyết đứng ở cửa, thêm người tò mò là Liên Trân Trân.

      Diệp Thiên Tuyết có ý ngăn bọn họ, chẳng qua là mang ghế lại, cách hai người bọn họ xa rồi ngồi xuống. Ông chủ nhìn vậy cũng mỉm cười cùng ngồi với : “Hôm nay xin lỗi, mang theo hai người tới cửa hàng quấy rầy ông chủ”

      nhìn trang trí xung quanh, cười : “Ông chủ yên tâm, tôi gọi ngay người đưa bàn ghế tới đây, tránh ngày mai ông chủ mở cửa hàng được”

      Ông chủ lắc đầu liên tục: “ cần, dù sao tôi cũng muốn nghỉ mấy ngày, có thời gian sửa chữa. sao ngăn cản hai người họ”

      Mặc dù biết toàn bộ, nhưng cũng có thể nhìn ra được, hai người kia đánh nhau, cùng trước mặt có liên quan.

      Nhưng Diệp Thiên Tuyết chỉ mỉm cười: “Hai người bọn họ muốn đánh nhau, để cho họ đánh, có liên quan gì tới tôi”

      Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của ông chủ, híp mắt cười cái: “Dù sao, tôi cũng thấy mất thể diện”

      xong những lời này, bên kia hai người đánh nhau đột nhiên động tác dừng lại. Chỉ lát sau liền nghe Triệu Lẫm : “mặc kệ lý do của cậu gì, hôm nay đều là cậu đúng. Tôi tạm thời tha mạng cho cậu”

      Ngụy Vũ nhéo cổ áo Triệu Lẫm, híp mắt : “Đúng, tôi ra tay đánh người là đúng, cho rằng đúng chắc?” khinh thường “phi” tiếng, nheo mắt nhìn Triệu Lẫm: “Phiền sau này có làm việc, cũng phải tôn trọng người khác. cho là con trời, ai cũng phải nghe lời

      Hai người trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng hẹn mà cùng buông tay.

      Liên Trân Trân đứng ở cửa nhìn cảnh này, ánh mắt nhìn ba người tới nhìn lui, cuối cùng nhìn qua Diệp Thiên Tuyết với ánh mắt kỳ dị.

      đối với người bao giờ tới lớp như Diệp Thiên Tuyết này quan tâm. Lại bị Liễu Phỉ Phỉ kinh bỉ kho về Đại tiểu thư nhà họ Diệp, trong lòng cũng có chút coi thường. Công thêm ấn tượng sẳn có, coi vị đại tiểu thư này rất dễ đối phó.

      Chẳng qua chứng kiến kiện ngày hôm này, phải nhìn nhận lại vị đại tiểu thư này cũng đơn giản.

      có làm điều gì, nhưng chỉ cần hai câu, hai người đàn ông vì mình mà đánh nhau liền dừng tay.

      Liên Trân Trân chợt cười lên, vô cùng vui mừng khi nhìn thấy dáng vẻ ngã nhào xuống dất của Liễu Phỉ Phỉ khi bị Diệp Thiên Tuyết tính kế. Diệp Thiên Tuyết trước đây còn có ý với Tăng Hàm….

      Nghĩ tới Tăng Hàm, hơi nhíu mày, vào ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên Tuyết: “Hôm nay Tăng Hàm gì với cậu, phải ấy chuẩn bị ?”

      Diệp Thiên Tuyết bị lời của Liên Trân Trân làm cho giật mình, quay về phía Liên Trân Trân: “cậu…..”

      “Tôi cũng phải người ngu ngốc” Liên Trân Trân cười , “Tôi lại giống Liễu Phỉ Phỉ, chuyện gì cũng phải nhấn xuống đem ra trước mắt mọi người, đem mình ép vào đến còn đường lui. Coi như tôi cùng Tăng Hàm như thế nào, có ai biết”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn ta, biến hóa trong nháy mắt.

      tại cảm thấy, Liên Trân Trân này, có lẽ cũng phải là loại người nông cạn như mình nghĩ.

      Kiếp trước Liên Trân Trân như thế nào?

      Đúng rồi, ta suông sẻ lấy chồng, gả vào nhà họ Khang, đám cưới vô cùng hoa lệ. Hơn nữa sau khi cưới cũng nghe thấy hai vợ chồng có bất mãn gì với nhau.

      Diệp Thiên Tuyết ý nghĩ sâu xa nhìn Liên Trân Trân cái.

      “Cậu muốn sao, ồn ào với Liễu Phỉ Phỉ chưa vui sao?” hỏi, ông chủ nhà hàng biết ý tránh , ra sau lò nướng. Ngụy Vũ cùng Triệu Lẫm còn mắt to mắt trừng nhau, cũng để ý sang bên này.

      Liên Trân Trân cười tiếng: “Cậu biết sao?, mặc dù bây giờ mới nhớ, có lẽ kiện kia cũng phải Liễu Phỉ Phỉ làm, làm sao đến nước này”

      chừng, sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác” Liên Trân Trân : “mặc dù muốn theo đuổi Tăng Hàm, nhưng ấy lại rời , lại phải đổi mục tiêu. lãng phí thời gian…..”

      Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết phải co giật cái.

      Liên Trân Trân đúng là người ngoài dự liệu. Nhìn bóng lưng thướt tha của , Diệp Thiên Tuyết cảm thấy câu “cơ hội hợp tác” có lẽ phải là lời hư vô.

      Liên Trân Trân này thông minh lại có mục tiêc ràng.

      Thấy Liên Trân Trân , lúc ngày Ngụy Vũ cùng Triệu Lẫm lúc này mới tới.

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu, nhìn Ngụy Vũ cười : “Đanh nhau xong rồi, thoải mái ?” Ngụy Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của , ngược lại cẩn thận : “phải, à , phải”

      Triệu Lẫm ở bên cạnh cười lạnh tiếng, cúi xuống nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Hôm nay, coi nhưng cậu ta nhắc nhở truyện, về nhà suy nghĩ thêm, sau đó tìm em”
      Dunghyt97 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 33.2
      xong, Triệu Lẫm xoay người nghênh ngang rời .

      Ngụy Vũ đứng ở sau lưng hướng về bóng lưng của Triệu Lẫm giờ quyền.

      đường trở về cùng Ngụy Vũ, Diệp Thiên Tuyết rất trầm mặc, đến khi Ngụy Vũ chịu nổi loại khí như vậy, chủ động chuyện: “Tiểu Tuyết, tớ sai rồi, tớ lên chủ động đánh người, cậu tha thứ cho tớ

      làm mặt đáng thương nhìn sang, Diệp Thiên Tuyết nhìn sang , mặt cũng vui : “, tớ vì chuyện này mà trách cậu. Cậu đánh nhau cũng vì giúp tớ hả giận thôi”

      “Vậy sao nãy giờ cậu gì?” Ngụy Vũ hỏi: “ Cậu làm vậy khiến tớ cảm thấy rất bất an”

      Tiểu Tuyết khẽ mỉm cười. mở cửa xe, với Ngụy Vũ: “Tới rồi, Hôm nay cám ơn cậu đưa tớ về’ Ngụy Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn ra ngoài, cũng quay đầu lại, làm ở trong xe buôn chán mà thở dài.

      Tài xế ngồi ở phía trước nhìn thấy cảnh mày, vô cùng vui mừng, nghĩ hôm nay có chuyện hay để báo cáo với ông chủ rồi.

      Cũng biết ông chủ nghe xong có ý gì à…..

      Diệp Thiên Tuyết vào nhà qua phòng khác, nghe thấy trong vườn hoa Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn cười vui vẻ, đứng lại lát.

      Diệp Hân Thành yên lặng, tiếng động xuất ở cầu thang, từ cao nhìn xuống phía : “Tiểu Tuyết, đến thư phòng của ba lát”

      Diệp Thiên Tuyết ngửa đầu, nhìn thẳng vào mắt ông: “Dạ, thưa ba”

      Vào thư phòng, Diệp Hân Thành cũng nhiều, đem cuốn ablum ngày đó lấy ra, đẩy tới trước mặt : “đồ ở bên trong, ba lấy ra” Diệp Hân Thành : “Tiểu Tuyết, trong lòng con vẫn còn giận, đúng ?”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn ông, khẽ mỉm cười: “Đúng, phải ba sớm biết rồi mà”

      Diệp Hân Thành hơi nhúc nhích ngón tay, hình như muốn lấy bao thuốc lá, lại nhìn Diệp Thiên Tuyết, ông ngừng lại, thở dài : “Tiểu Tuyết, ba rất hi vọng, con có thể cùng dì Liễu chung sống hòa thuận. Dù sao, trong cuộc sống con cũng có mẹ, ra …”

      Vừa mới lời mở đầu, Diệp Hân Thành nhìn Diệp Thiên Tuyết vẫn trầm mặc mỉm cười, độ cong của nụ cười cũng có thay đổi, lời tiếp theo cũng nữa.

      Ông nặng nề thở dài, có chút chán nản thả tay xuống: “Tiểu Tuyết, con thích dì Liễu, ba cũng ép con. Nhưng mà, ngày thường, nể mặt ba, con cho dì ấy chút tôn trọng, được ?’

      Ánh mắt cầu xin của ông khiến Diệp Thiên Tuyết nhìn xuống, nhìn vào mắt ông.

      Diệp Hân Thành còn muốn nữa, nhưng điện thoại bàn chợt vang lên.

      Có chút chần chờ nhìn Diệp Thiên Tuyết cái, Diệp Hân Thành nhận điện thoại, mặt lập tức nở nụ cười: “Alo, Cẩm Văn à”

      Ông cùng Trương Cẩm Văn chuyện phiếm, hỏi thăm sức khỏe của Cố Trường Khanh như thế nào, em bé lớn . Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh mỉm cười lắng nghe, cảm thấy đến những chuyện này, tâm trạng của mình tốt lên nhiều.

      Hàn huyến lúc, biết bên kia Trương Cẩm Văn điều gì, sắc mặt Diệp Hân Thành chợt biến hoa. Ông theo bản năng nhìn Diệp Thiên Tuyết cái, bắt đầu đứng lên ra ngoài ban công chuyện.

      Diệp Thiên Tuyết đứng lên: “Con ra ngoài trước, ba, nếu có chuyện gì, đợi lát nữa chuyện xong ba gọi con vào”

      Diệp Hân Thành có chút bối rối gật đầu, để cho ra ngoài.

      Đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết ra khỏi phòng, ông mới ngồi lại vào ghế, gương mặt trầm mặc, hơi quát lên: “Cái này thể nào như thế được?”

      Ông hạ thấp giọng với bên kia điện thoại: “Đan Văn ấy, hiểu , ấy là người hiền đức, làm sao có thể làm ra chuyện đó…. Chuyện như vậy”

      Ở đầu này điện thoại, Trương Cẩm Văn với vẻ mặt lanh như băng, Trường Khanh nằm trong lòng ta cũng ngửa đầu nhìn cũng bằng ánh mắt lạnh lùng.

      “Tại sao lại thể?” Trương Cẩm Văn : “ rể, đừng quá tin người”

      rể, cùng ta liên lạc mấy năm, làm sao biết, trong mấy năm đó ta ở cùng người đàn ông khác, hề nghi ngờ lập gia đình?”

      “Hơn nữa, em chỉ là tình cờ biết chuyện này, cho nên có lòng cho biết tiếng thôi, ngược lại có vẻ như em giống người khích bác, ly gián hai vợ chồng . Nếu rể muốn nghe, em bạn em cần gửi hình, coi như chưa từng nhắc qua”

      Trương Cẩm Văn cười, nụ cười tràn đầy ác ý, Cố Trường Khanh nhìn , giành tay ôm , nhìn nở nụ cười ấm áp, vẻ mặt của Trương Cẩm Văn cũng trở nên dịu dàng hơn chút, trở tay ôm Cố Trường Khanh vào trong lòng.

      Diệp Hân Thành trầm mặc lúc lâu, cuối cùng cũng trả lời: “, Cẩm Văn cậu cứ cho người gửi đồ cho xem” Giọng của ông đột nhiên mạnh mẽ lên: “ tự mình xem xét”

      Trương Cẩm Văn dứt khoát trả lời: “Được, em cho người gửi qua cho

      Cúp điện thoại trước, có chút dụng ý với Diệp Hân Thành: “ rể, tuy chị Ba mất, bây giờ chúng ta ngay cả quan hệ đồng hào cũng có. Nhưng mà, dầu gì cũng có quen biết thời gian dài như vậy, tình cảm em rất tốt. Em cũng hy vọng bị đội mũ xanh mà biết”

      xong, cúp điện thoại.

      Cố Trường Khanh rúc vào trước ngực : “Em nhất định phải báo thù cho chị Ba”

      Trương Cẩm Văn nhàng đồng ý với : “Uh, nhất định phải báo thù”
      Dunghyt97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :