1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 26
      Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ nhiều cách xin lỗi thẳng thắn của Trương Cẩm Văn, duy chỉ có điều nghĩ tới, dượng lại nghiêm túc quỳ xuống xin tha thứ.

      Nhìn biểu của Cố Trường Khanh, nhịn dám suy nghĩ, cúi đầu nhìn ngón tay mình.

      Nếu như dượng phải người như vậy, chuyện kiếp trước chết, đại khái là có nội tình.

      Hay là, dượng phát ra điều gì, bị người diệt khẩu sao?

      Suy đoán như vậy có hợp lý lắm, nhưng Diệp Thiên Tuyết nhịn được có suy nghĩ.

      “Tiểu Tuyết có phải là con sớm biết?” Cố Trường Khanh đột nhiên hỏi Diệp Thiên Tuyết.

      Diệp Thiên Tuyết do dự chút, Cố Trường Khanh đột nhiên cười to lên: “Quả nhiên, con cũng biết. Tại sao giúp dượng gạt dì?’

      Diệp Thiên Tuyết ngay lập tức lắc đầu: “, con có gạt dì. Dì cũng biết, dượng làm những chuyện này, ra đối con có ảnh hưởng lớn nhất” Nhìn vẻ mặt của Cố Trường Khanh, Diệp Thiên Tuyết giọng : “Chẳng qua là…….. đứa bé chưa có sinh ra, con dám

      Áy náy liếc mắt nhìn Trương Cẩm Văn, Diệp Thiên Tuyết : “Con biết dì rất thương con, cho nên con sợ trong lúc nóng giận xảy ra việc gì, dì lại có bầu. Nếu xảy ra chuyện, vậy con hối hận kịp”

      thành khẩn nhìn Cố Trường Khanh: “Dì, người biết mà, đối với con, dì còn quan trọng hơn cả ba con mà”

      Nghe lời , ánh mặt của Cố Trường Khanh trở nên ngơ ngác, lát sau ánh mắt lại dịu dàng.

      “Nha đầu ngốc này” trách mắng nhàng, ngẩng đầu lên : “Đứng lên , em trách

      Trương Cẩm Văn có chút kinh ngạc tin được, lại nghe : “Em biết tính cách của hay mềm lòng,. Nếu là người quen câu xin giúp đỡ, cũng khó có thể làm như nghe thấy”

      “Trương Khanh” nghẹn ngào tên , nhìn tay đưa đến trước mặt mình: “Đứng lên , em trách

      Trường Khanh chỉ mỉm cười: “Em chỉ thấy là ngốc à” tiếng cười dẫn trở nên lạnh giá chút: “Với em cùng , Tiểu Tuyết so với người đàn bà Liễu Đan văn kìa quan trọng hơn nhiều. Kết quả lại giúp Liễu Đan Văn bày mưu tính kế”

      Trương Cẩm Văn vội vàng giơ tay: “Sau này nhất định ” Ánh mắt của cũng thay đổi: “Sau này, dĩ nhiên lấy lợi ích của Tiểu Tuyết là quan trọng nhất”

      “Phát mình bị lừa cảm thấy mất thể diện, muốn bảo thù?” Cố Trường Khanh mỉm cười hỏi, để cho Trương Cẩm Văn nắm tay mình đứng lên

      Trương Cẩm Văn lại cười: “ chẳng qua là cảm thấy, có vài người thể dung túng”

      Sau khi đem chuyện với Cố Trường Khanh, mặc dù Cố Trường Khanh muốn giúp, nhưng Trương Cẩm Văn cùng Diệp Thiên Tuyệt đồng ý.

      “Dì, dì vẫn còn ở cữ, thể để cho em trai con sau này tới trách con, con chăm sóc người, để cho sức khỏe của dì phục hồi ”

      Cố Trường Khanh liền cười : “Nào có khoa trương như vậy”

      Trương Cẩm Văn ở bên cạnh thêm đôi câu, Cố Trường Khanh thể nghe lời của hai người, am tâm ở cữ.

      Ra khỏi bệnh viện, Trương Cẩm Văn hỏi Tiểu Tuyết: “ ra dượng có chút thắc mắc. Nếu như những thứ này con sớm có trong tay, tại sao cho ba con biết?”

      Diệp Thiên Tuyết đem tóc bên tai vuốt xuống, cười khẽ: “Coi như con , ba con tim sao?” Đối với ông ấy mà con và mẹ kế là kẻ thù truyền kiếp, vô luận Liễu Đan Văn xấu con hay con xấu bà ta, đều phải nghe hai bên . Vạn nhất cẩn thận tiết lộ cho Liễu Đan Văn, những làm cho bà ta đối với con bất mãn hơn, còn trở nên cảnh giác. Tiêu hủy chứng cứ, vậy là chính con hãm hại bà ta.

      Trương Cẩm Văn cau mày: “ rể phải là người như thế”

      Diệp Thiên Tuyết quay sang, cười nhìn . Trương Cẩm Văn thể giơ tay đầu hàng: “Được rồi, ta tạm thời giữa ý kiến”

      tại Trương Cẩm Văn nghe , tay hơi run lên, lái xe thiếu chút nữa bay ra ngoài: “Lại có chuyện gì cho Dượng biết? Con sau này lần cho xong được , tránh để cho dượng bị đau tim nhiều lần”

      Diệp Thiên Tuyết chợt vang lên tiếng cười trong trẻo: “Dạ, tạm thời chỉ có chuyện này. Liễu Phỉ Phỉ là con của ba con”

      Trương Cẩm Văn đột nhiên thắng xe, Diệp Thiên Tuyết phản ứng nhanh, tay cầm bám chặt mới bị bay về phía trước.

      “Con cái gì?” quay đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết

      thu lại vẻ mặt tươi cười, bình tĩnh, nghiêm túc lập lại lần: “Liễu Phỉ là là con của ba con”

      “Phỉ Phỉ so với con chỉ cách có hai tháng”

      “Đúng vậy” Diệp Thiên Tuyết cười kinh thường, thái độ thèm đếm xỉa tới: “Quả so với con chỉ kém hai tháng”

      Trương Cẩm Văn thể tưởng tượng được nhìn : “Con tại sao lại có thể bình tĩnh như vậy?” Phía sau các xe khác bấm còi dục , làm ta phải khởi động xe , vừa vừa để ý đến Tiểu Tuyết.

      Diệp Thiên Tuyết chỉ hơi nhếch miệng: “Kinh ngạc cũng kinh ngạc rồi, tức giận cũng có rồi tại còn loại cảm giác gì”

      quay đầu nhìn Trương Cẩm Văn: “Tạm thời đừng cho dì , con sợ dì tức giận, mà bị bệnh”

      Trương Cẩm Văn gật đầu đồng ý.

      khí giữa hai người lại trầm xuống, Trương Cẩm Văn lại hỏi Diệp Thiên Tuyết: “Chuyện này sao con biết được? Có khi nào là giả ?”
      Dừng lại chút, ta lại : “Dượng phải nghi ngờ con, chẳng qua con cũng biết, dượng trước kia gặp qua ba của Liễu Phỉ Phỉ”

      Diệp Thiên Tuyết nhún vai: “Con biết ba của Liễu Phỉ Phỉ là người nào, nhưng mà, dượng, chuyện này là , con có bằng chứng” Chỉ lát sau, xuống với Trương Cẩm Văn: “Vì cái này, con cố ý tìm người làm người tình của ba con ”

      Trương Cẩm Văn bắt đầu kịp phản ứng, đợi đến khi ta suy nghĩ ràng, nhất thời nhìn Diệp Thiên Tuyết biết phải gì cho phải: “Tiểu Tuyết con……… là…….tại sao lại có thể làm chuyện như vậy?”

      Diệp Thiên Tuyết khinh thường cười cái: “Dượng, ông ấy chưa từng vì mẹ con mà thủ thân như ngọc, như vậy cho Liễu Đan Văn ấm ức trận con cũng để ý”

      “Nhưng mà tính chất giống nhau” Trương Cẩm Văn vô lực phản đối, nhìn vẻ vặt của Diệp Thiên Tuyết, biết mình thế nào cũng dừng lại

      Quan trọng nhất là, trở thành rồi, tại mình có phản đối như thế nào cũng kịp nữa rồi.

      “Con có ý làm sao?” Cuối cùng, Trương Cẩm Văn có sức lực thở dài. Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “, chỉ vì khổng muốn dì, dượng cùng em trai buồn, nên cho mọi người biết”

      Trương Cẩm Văn hung hăn trợn mắt nhìn cái.

      Sau khi bình tĩnh lại, Trương Cẩm Văn hỏi Diệp Thiên Tuyết chuẩn bị như thế nào: “Con muốn ta phối hợp, con cũng có tính toán rồi phải ?”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Con làm gì.” mặt nở nụ cười khiến Trương Cẩm Văn cảm thấy bất an: “ tại, chờ cho mầy người kia có tật giật mình, điều tra là ra”

      Trương Cẩm Văn nhìn chòng chọc lúc lâu, gật đầu: “Được, dượng biết rồi. Dượng cũng ở bên cạnh nhắc nhở ba con”

      Dừng lại, ta lắc đầu: “Nghĩ đến phải gọi người như vậy là rể đúng là cam lòng”

      “Cho nên, con gọi ông ấy là baba*” Diệp Thiên Tuyết : “Ông ấy xứng đáng với cách gọi này”

      (Ở đây mình giải thích chú nha, trong suốt truyện đến giờ khi Tiểu Tuyết nhắc tới ba mình tác giả dùng là 父亲: [fùqīn], nghĩa hán việt là phụ thân (ba, bố, cha), còn trong câu này tác giả dùng là 爸爸: [bàba] cũng có nghĩa là ba, bố, cha, nhưng dùng từ 爸爸, nghĩa thân thiết hơn, dễ gần hơn. Tuy nhiên khi dịch truyện sang tiếng việt mình dùng có từ là ba thôi, nên đoạn này như vậy làm các bạn hơi khó hiểu)

      Trương Cẩm Văn thở dài vỗ vai của : “Tốt rồi, có số việc, tại hãy giao cho chúng ta”

      khẽ mỉm cười: “Dượng với dì vĩnh viễn ủng hộ con”

      Diệp Thiên Tuyết khẽ nheo mắt cười tươi

      Nhưng chỉ lát sau, lai buồn rầu : “Dượng, người còn nhớ mấy ngày trước con qua về giấc mộng đó ?”

      Trương Cẩm Văn gật đầu: “Con là trong mơ dượng và dì con đều chết”

      “Phải” Diệp Thiên Tuyết trả lời: “Con cảm thấy, cái chết của hai người đơn giản….Dượng người phải chăm sóc dì và mình tốt. vất vả con mới giúp hai người được, con huy vọng ngày kia, chuyện trong mơ lại diễn ra lần nữa”

      Trương Cẩm Văn gật đầu: “Dượng hiểu, Tiểu Tuyết con yên tâm

      Sau khi cùng Trương Cẩm Văn chuyện, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

      Buổi tối hôm đó liền bay về.

      Ra khỏi sân bay là hơn mười giờ tối. Tìm vòng, cư nhiên tìm thấy tài xế đến đón.

      Giọi điện cho Diệp Hân Thành, bên kia là giọng của Liễu Đan Văn

      “Tiểu Tuyết sao?Ba con tắm, có chuyện gì sao?’

      Diệp Thiên Tuyết ánh mắt lạnh lẽo: “Dì Liễu, phiền người giúp ta hỏi câu, tại sao có tài xế tới sân bay đón con, nếu ba con ở bên cạnh, kêu ông ấy bắt máy. Diệp gia cần loại người chểnh mảng nhiệm vụ”

      Liễu Đan Văn lập tức giả vờ biết: “Hôm nay Tiểu Tuyết về sao? Dì biết….Dì buổi chiều cho tài xế chở Phỉ Phỉ tham gia họp bạn cũ rồi, bây giờ còn chưa về. Con cũng biết, con buổi tối bắt xe ngoài rất nguy hiểm”

      “Cho nên, Liễu Phỉ Phỉ an toàn còn tôi cần’ Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh , “Dì Liễu, người đối với tôi bất mãn là bình thường, nhưng mà, cần dùng loại thủ đoạn nhàm chán này, chỉ làm tôi coi thường”

      lẵng lẽ nhấn ghi trong điện thoại, bất giác nở nụ cười lạnh như băng.

      “Tiểu Tuyết đứa này, sao vậy. Dì làm sao đối với con có bất mãn gì, dì biết hôm nay con quay về, sao trước tiếng…”

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: “Phải ? Mấy ngày trước tôi , tôi muốn về cùng đón sinh nhật với ba, tôi muốn ba đón sinh nhật với tất cả mọi người trong nhà” nhấn mạnh từ “Mọi người” sau lại mỉm cười: “Hay noi, chẳng lẽ dì Liễu biết lúc lấy vé máy bay, tài xế với mọi người muốn đón tôi sao? Loại trách nhiệm này, tài xế làm được, trực tiếp xa thải

      Ở đầu này điện thoại, sắc mặt Liễu Đan văn nhất thời biến sắc

      “Đại khái tài xế ….’ Liễu Đan văn gắng giải thích, Diệp Hân Thành ra: “Điện thoại của ai”

      Liễu Đan Văn quýnh lên, theo bản năng cúp lun điện thoại: “Là Phỉ Phỉ, con lập tức về nhà”

      Diệp Hân Thành gật đầu cái: “Con nên về nhà sớm, bất quá Tiểu Tuyết chỉ mua được vé tối này, cũng biết tại đến chưa. Có tiểu Tống đón, cũng tồi”

      Nghe ông những lời này, sắc mặt Liễu Đan Văn càng xanh lai

      Ở bên này, ánh mắt Diệp Thiên Tuyết ngày càng lạnh.
      Dunghyt97 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 27
      Sân bay lúc mười giờ đêm kỳ thực cũng vắng người lắm, nhưng mà con mình trong đó, nên làm cho nhiều người chú ý.

      Diệp Thiên Tuyết xách theo túi hành lý , bình tĩnh đứng chờ taxi, chợt điện thoại di động vang lên.

      xem tên hiển thị điện thoại có chút ngạc nhiên: “Tiểu Mập? Sao lại gọi điện cho tớ vào giờ này?”

      Ngụy Vũ cười hihi: “Tiểu Tuyết, nhìn bên này, bên trái bên trái”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn qua, thấy Ngụy Vũ đứng trước chiếc xe, vẫy tay với mình. Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, xách hành lý tới: “Làm sao cậu lại ở đây?”

      “Tớ biết hôm nay cậu về, nên tới đây xem chút “ Ngụy Vũ để ý, vừa ra khí trong lời bay ra thành từng mảng màu trắng: “Ai biết vừa đến liền nhìn thấy cậu đợi Taxi. Tài xế nhà cậu đâu? Bác Diệp đến nỗi ngay cả tài xế cũng cử tới chứ?”

      tay nhận lấy hành lý trong tay , tay giúp mở cửa xe, trong miệng còn ngừng : “Tiểu Tuyết, cậu có lạnh , Hongkong so với bên này ấm áp hơn nhiều, áo khoác cũng cần mặc”

      Diệp Thiên Tuyết mặc quả có chút phong phanh, với việc Ngụy Vũ đưa tay ra nắm lấy tay , Diệp Thiên Tuyết cũng có cự tuyệt.

      Tay của Ngụy Vũ mập mạp lại trắng hồng nắm lấy tay của Diệp Thiên Tuyết trong tay, chợt Ngụy Vũ la hoảng lên: “Tiểu Tuyết, sao tay cậu lanh vậy, tựa như khối băng vậy, Kha, phiền mở điều hòa lớn hơn chút”

      Tài xề liền mở nút điều hòa lên mức cao nhất.

      Tiểu Mập vừa dùng tay của mình sưởi ẩm cho tay của Diệp Thiên Tuyết, tay khác sờ soạng ở đằng sau, lát lấy ra cái áo khoác lông: “Vừa mới mua, Tiểu Tuyết cậu mặc vào

      Diệp Thiên Tuyết cũng có khách sáo, cầm lấy áo mặc lên người, nhìn chất liệu và màu sắc vải rất mềm mại, có màu trắng ngà, nhíu mày chút: “Khá là mắc đó nha, mua cho ai vậy? Chẳng lẽ Tiểu Mập để ý ai rồi?”

      Ngụy Vũ cười haha, nhưng có trả lời.

      Ra khỏi sân bay, chiếc xe chạy rất nhanh đường cao tốc, khiến Diệp Thiên Tuyết dần dần cảm thấy buồn ngủ.

      “Tiểu Mập, hôm nay cám ơn cậu” Vì để cho mình ngủ, tìm cách chuyện phiếm với Ngụy Vũ. Ngụy Vũ cười hiền lành, : “Tiểu Tuyết cậu còn khách khí gì với tớ nữa”

      Tài xế ở phía trước nhìn mặt hai người, trong lòng lặng lẽ buồn phiền, công tử nhà mình đúng là, lại còn là vừa đến, mình với ta ở sân bay đợi mấy tiếng đồng hồ rồi.

      Diệp Thiên Tuyết lập tức cười: “Đương nhiên là muốn cám ơn, nếu có cậu, hôm nay tớ có xe về rồi”

      Nhìn cười, Ngụy Vũ trầm mặc trong chốc lát, sau lại cười : “Cho nên , Tiểu Tuyết, số cậu rất may mắn đó, à nghe dì cố sinh rồi?” Diệp Thiên Tuyết lập tức cười tươi hơn, rất vui sướng, “Uh, dì tớ sinh đôi”

      Ngụy Vũ còn chưa kịp , liền nghe tiếp tục : “ trai

      Ngụy Vũ chợt ho dữ dỗi.

      “Này Tiểu Tuyết, phải sinh đôi toàn con à, sau này mua đồ cũng phải mua hai phần, nhưng thu lễ lại chỉ có phần ”

      Nghe vậy, Diệp Thiên Tuyết làm mặt giận liếc cái: “Tiểu Mập, có chị nào lại tính toán như vậy”

      Hai người cười hồi, rất nhanh đến nhà họ Diệp, Ngụy Vũ đưa Diệp Thiên Tuyết xuống xe, đứng ở trước cửa với : “Tớ vào đâu, Tiểu Tuyết cậu về nghỉ sớm . Thời gian rảnh, chúng mình hẹn nhau uống café nhé”

      Diệp Thiên Tuyết cười tươi, nhìn Ngụy Vũ về

      Xoay người đến trước cửa ấn chuông, Diệp Thiên Tuyết hít sâu cái, cảm thấy trong khoảnh khắc lưng đột nhiên đeo ba lô áp lực rất lớn.

      Vừa vào nhà, Diệp Thiên Tuyết liền bị bóng người ngồi ở ghế làm cho hoảng sợ, sau khi hồi hồn, mới phát ra là Diệp Hân Thành ngồi đó, ông hút thuốc hình như suy nghĩ gì đó. “Làm sao về cùng Tiểu Tống?” Diệp Hân Thành đột nhiên hỏi, trong tay kẹt điếu thuốc.

      Diệp Thiên Tuyết kiềm chế tức giận trong lòng, chào ông sau đó đem quà mình mang từ Hongkong về đưa cho ông: “Bởi vì tài xế có ở sân bay”

      Diệp Hân Thành nhận lấy hộp quà trong tay Diệp Thiên Tuyết, nghe như vậy, có chút vui, chân mày cau lại: “Tiểu Tống là tài xề lâu năm rồi, lơ là nhiệm vụ như vậy, có phải con nhần cửa, nên thấy xe’

      Đối với vấn đề ông hỏi, Diệp Thiên Tuyết gật đầu vẻ sao cũng được: “Vậy ạ……, con cũng lắm, hình như Liễu Phỉ Phỉ còn chưa về nhà?” Diệp Hân Thành biết hỏi vậy có ý gì, gật đầu..

      “Phỉ Phỉ họp lớp, Tiểu Tuyết, con có thời gian cũng phải cùng bạn học gặp mặt nhiều hơn”

      Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh : “Chờ em nó về, ba biết sao con ngồi xe nhà về. Còn nữa, ba, điện thoại của ba, thích hợp giao cho dì Liễu nghe sao? chừng, mất dữ liệu quan trọng trong điện thoại.”

      Sau đó, lấy điện thoại mình đưa tới, cười : “ba nghe chút trong đó ghi cái gì?” xong đợi Diệp Hân Thành trả lời, đưa điện thoại nhét vào trong tay ông, quay người lên lầu..

      Diệp Hân Thành ngẩn người ra,trơ mắt nhìn lên lầu.

      Tắm nước nóng xong, đem mình ngã xuống giường, sau khi thông báo với mấy người bạn mình về, Diệp Thiên Tuyết mời thay đồ ngủ.

      Lúc nửa đêm, chợt tỉnh giấc, sau đó mới phát tối hôm qua mình nằm đá hết chăm xuống dưới đất, khó trách lại bị lạnh đến đông cứng thành quả cầu.

      Bò dậy nhặt chăn lên, lúc ngồi xuống dưới sàn nhà, có cảm giác hình như nghe được cái gì đó, im lặng lắng nghe, ở dưới lầu giống như có người cãi nhau.

      suy nghĩ chút, xem, nhưng mà tâm trạng đột nhiên tốt hơn rất nhiều, lại nằm xuống lần nữa, lúc này ngủ rất ngon đến khi trời sáng.

      Khi nắng sớm xuyên qua rèm cửa, Diệp Thiên Tuyết mới mở mắt, nằm giường lúc mới tỉnh giấc.

      Nhìn thời gian còn sớm, vội vàng bò đậy, rửa mặt xuống phòng bếp ăn sáng.
      Lúc xuống dưới lầu, ngang qua phòng khách ngạc nhiên khi thấy Diệp Hân Thành ngồi trong phòng khác đọc báo.

      Nhìn thấy xuống, Diệp Hân Thành buông tạp chí xuống, vẫy tay với Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Tuyết, tối hôm qua là dì Liễu đúng, ba với ấy rồi”

      Nghe như vậy, Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: “Ba, con có thể biết, dì ấy như thế nào?”

      Diệp Hân Thành nhìn , tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ, quay mặt , cũng nhìn thẳng vào : “Cho dù dì như thế nào, dì ấy làm sai, ba dạy dỗ rồi, con biết thế là được”

      Diệp Thiên Tuyết chẳng đúng sai gật đầu: “Con hiểu, con ăn sáng đây”

      Diệp Hân Thành cảm thấy tim như ngừng đập, đưa mắt nhìn vào trong bếp, cảm giác áy náy càng ngày càng lớn.

      Ăn sáng xong, Diệp Thiên Tuyết thấy Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn vừa mời dậy, lúc này vây quanh Diệp Hân Thành gì đó.

      Nhìn thấy , Liễu Phỉ Phỉ cười vào phòng bếp, cực kỳ khách khí xin lỗi: “ xin lỗi, chị à, em biết hôm qua chị về, lại muốn Tống với em”

      Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng gật đầu với ta, với Diệp Hân Thành: “Ba, Con muốn ra ngoài, hôn nay tài xế bận chứ ạ”

      Diệp Hân Thành có chút bối rối, kêu tài xế tới.

      Đợi rời , Liễu Phỉ Phỉ vui làm nũng với Liễu Đan Văn: “Mẹ, người xem bộ dạng của chị ý kìa, nhìn cũng thèm nhìn con”

      Liễu Đan Văn cẩn thận xem sắc mặt của Diệp Hân Thành, mặt dịu dàng : “Tiểu Tuyết là chị, làm gì cũng nên nhường chị chút, biết ?”

      Diệp Hân Thành nghe được càng phiền não hơn, buông tờ báo trong tay, lạnh lùng nhìn qua Liễu Đan Văn, xoay người rời : “Tôi ra ngoài, em có việc tự mình lái xe

      Liễu Đan Văn trợn mắt há miệng nhìn ông chút lưu tình rời , trong khoảng thời gian ngắn lên lời.

      Liễu Phỉ Phỉ ở bên cạnh nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Liễu Đan Văn, trong ánh mắt lóe lên vẻ đáng sợ

      Diệp Thiên Tuyết ra ngoài, liền tới nhà Vương Kỳ Ngọc.

      Ba Vương Kỳ Ngọc tuy lớn tuổi nhưng rất lạnh lẹ thấy Diệp Thiên Tuyết từ HongKong trở về, lại qua nhà mình ngày, cười haha vỗ vai Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Ngọc có bạn như vậy tệ”

      Vương Kỳ Ngọc vội vàng đem Diệp Thiên Tuyết bên cạnh ba mình kéo ra, nhanh chạy ra ngoài. Ba người gặp nhau, Ngụy Vũ lại hỏi chuyện hôm qua.

      Diệp Thiên Tuyết thuận miệng giải thích, chút: “Lúc HongKong, tớ nhìn thấy Tăng Hàm”

      Vương Kỳ Ngọc lập tức tỏ vẻ kinh miệt: “ ta Hongkong làm gì?”

      ấy muốn Mỹ, nửa năm sau học cũng có tới trường’ Diệp Thiên Tuyết trả lời. Ngụy Vũ nháy mắt mấy cái: “Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân phải uổng tâm tư sao?’ xong, đột nhiên chớp mắt: “lại hai người bọn họ đều từng ở giường của Tăng Hàm coi ta là con rể tương lai”

      Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc: “Liên Trân Trân, vậy……”

      Vương Kỳ Ngọc gật đầu: “ Đêm tổ chức hôn lễ đó tớ thấy mà ” Nét mặt có chút lạnh: “Dầu gì trước kia cũng là bạn bè tốt, kết quả vì người đàn ông mà trở mặt, cuối cùng người đàn ông kìa cũng đâu cần. Hai người bọn họ là làm mất hết mặt mũi của con

      Ngụy Vũ co đầu lại, dám lời nào.

      Tin tức này đối với Diệp Thiên Tuyết mà làm người ta giật mình, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

      ngờ, là ngoài dự liệu” Nụ cười của hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, làm Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc rất kinh ngạc.

      “Quả nhiên, chị em tốt cái gì, đúng là nực cười” xong câu này Diệp Thiên Tuyết đột nhiên nhớ lại kiếp trước, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

      Ba người trò chuyện, đột nhiên có người ngồi bên cạnh Diệp Thiên Tuyết: “Xin chào, lâu gặp”

      Tô Vũ ngồi đối diện cười: “Chức mừng năm mới”

      “Chức mừng năm mới” Diệp Thiên Tuyết cũng rất vui vẻ hỏi, “Làm sao cậu ở chỗ này?”

      Tô Vũ chỉ tay hướng bên kia: “Tôi cùng bạn, kết quả lại thấy ba người ở đây. Tôi , các người là trẻ sinh ba sao? Thế nào luôn chỗ cùng nhau”

      Vương Kỳ Ngọc liếc mắt xem thường: “Chúng tôi quan hệ tốt, cậu ghen tỵ à”

      Tô Vũ cười: “ ghen, chẳng qua thấy tổ hợp nam hai nữ, nhìn có chút lạ”

      Cảm nhận được ý trong lời của ta, Vương Kỳ Ngọc tức giận, lập tức đuổi , nhưng Tô Vũ nhanh chân trốn được.

      “Có thời gian tới tìm tôi, tôi cá có tin tức muốn nghe” Tô Vũ hướng về phía Diệp Thiên Tuyết ngoắc tay, cười hihi nhanh rồi rời .

      Vương Kỳ Ngọc tức giận ngồi xuống, muốn gì đó, thấy ánh mắt kỳ quái của Ngụy Vũ.’

      “Thế nào, cậu cũng muốn

      Ngụy Vũ vội khoác tay, chần chờ chốc lát, lôi kéo Vương Kỳ Ngọc qua bên, chuyện gì đó.

      Diệp Thiên Tuyết ngồi bên này, cầm ly trà sữa nóng, ánh mắt bâng quơ quét qua, rơi vào chỗ, chợt ngưng lại.
      Dunghyt97 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 28
      Chớp mắt nhìn xuống dưới lầu, mặc tiếng ôn ào bên trong phòng Diệp Thiên Tuyết gọi điện cho Trần Thiên.

      “Tại sao lại cùng Liên Trân Trân?” Điện thoại vừa kết nối, chút khách khí hỏi, “ quyết định, chờ lính rồi, tại sao lại muốn trở về đường cũ.”

      Ở đầu bên kia điện thoại Trần Thiên hết sức trầm mặc, đứng yên tại chỗ bắt đầu nhìn xung quanh.

      cần tìm, tôi ở trong đó” Diệp Thiên Tuyết , “Nếu từ chồi, như vậy, về sau cũng cần để ý tới nữa”

      “Đừng” Trần Thiên la hoảng lên, “Chỉ là…..”

      Cúp điện thoại.

      Lúc Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc trở lại, thấy Diệp Thiên Tuyết dựa người vào lan can suy nghĩ đến ngẩn người, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút tĩnh mịch.

      Nghe được bọn họ quay lại, Diệp Thiên Tuyết xoay người lại, cười nhìn họ : “Các cậu xem, có phải tớ làm như vậy là sai ?”

      Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ, cười : “Biết con sói bướng bỉnh quen được thuần dưỡng, lại còn đồng tình cho ta”.

      Vương Kỳ Ngọc qua ôm : “Sao thế? Nếu nuôi quen, cũng đừng quản nó. Sang năm mới rồi, đừng nghĩ đến truyện vui ” Diệp Thiên Tuyết gật đầu, nhìn hai người họ: “Lén lút sau lưng gì đó?”

      Vương Kỳ Ngọc từ chối cho ý kiến, mỉm cười nhìn lướt qua Ngụy Vũ, người vừa được nhìn, tự nhiên tai ửng đỏ lên. Thấy vậy Tiểu Tuyết : “Tiểu Mập luôn là da mặt dày, thế nào hôm nay Tiểu Ngọc có nhìn cái, liền xấu hổ thành như vậy rồi hả?”

      Ngụy Vũ cười ha ha, trả lời.

      Diệp Thiên Tuyết cũng có hỏi tới, kéo tay Vương Kỳ Ngọc: “Chúng ta dạo , để Tiểu Mập làm người xách túi cho tụi mình”

      Mặc dù chỉ gặp Tô Vũ trong phút chốc, theo lời Tô Vũ : “có tin tức cho mình” kiến cho Diệp Thiên Tuyết phải lưu tâm. Đợi đến lúc cùng Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ, bấm máy gọi cho Phó Hoài Minh. chuyện năm mới lúc mới hỏi tới tin tức của Tô Vũ. Phó Hoài Mình đối với việc hỏi số điện thoại của Ngụy Vũ rất là ngạc nhiên, sau khi nghe lý do, liền ra số điện thoại, cười : “ đến tin tức, ở đây cũng có tin, biết em có cảm thấy hứng thú

      “Tin gì?”

      Phó Hoài Minh bình tĩnh : “Gặp được người tự xưng từng là chồng của Liễu Đan Văn”

      “A, cái này, biết à” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “ ta đă từng ở chung với người khác mà”

      Phó Hoài Minh khẽ cười: “Xem ra, có vẻ lại xen vào việc của người khác rồi”. Lát sau, Diệp Thiên Tuyết nhàng hỏi: “Thầy giáo à, đúng là họ của em”

      Đối với vấn này, hiển nhiên Phó Hoài Mình chưa có chuẩn bị, bị bất ngờ, hồi lâu mới kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại hỏi như thế”

      “Bởi vì, sau ngày hôn lễ” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “Ba , là ông nhìn thấy con trai của dì hai, Thiệp mời đều là em đưa ra ngoài, gặp ai em đều biết cả, so độ tuổi, thân phận, đoán được chút”

      Phó Hoài Minh mỉm cười: “Phải cảm thấy vinh dự vì được nghĩ đến đầu tiên rồi ”, sau lúc đùa, chợt nghiêm túc trả lời: “Uh, đúng là….”

      Câu trả lời này khiến Diệp Thiên Tuyết trầm mặc hồi lâu, mãi cho đến khi ở bên kia Phó Hoài Minh lo lắng kêu tên của , mới lau nước mắt vì kiềm chế được mà rơi xuống, giọng nghẹn ngào : “Tốt quá, là mừng”

      Thấy như vậy khiến tâm trạng của Phó Hoài Mình tự chủ được cũng trở nên nhu thuận: “ cũng rất vui có em như em. Đừng buồn, có việc gì mình cùng nhau làm”

      Ngừng lát, tiếp: “Tỷ như. Cái chết của dì ba”

      Cả người Diệp Thiên Tuyết căng cứng lên: “ biết cái gì rồi”

      Phó Hoài Minh cười : “ cần phải đề phòng như vậy, có ác ý” biết Diệp Thiên Tuyết cảm thấy có thoải mái, Phó Hoài Minh nhàng : “Hai ngày nữa, em mình gặp mặt chuyện, trong điện thoại tiện”

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc hồi lôi, đồng ý.

      Theo lời đề nghị của Phó Hoài Minh, khiến trong lòng vừa khẩn trương lại mong đợi.

      Trở về nhà, ăn xong cơm tối trong tâm trạng nôn nóng yên. Diệp Thiên Tuyết muốn đứng lên lên lầu bị Liễu Phỉ Phỉ kéo lại: “Chị, có chuyện muốn hỏi chị”

      Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn ta, ta khẽ cúi đầu, làm bộ thẹn thùng hỏi: “Chị, nghe gần đây chị gặp Tăng Hàm phải ? Thời gian này em gặp được ấy, biết ấy thế nào rồi”

      ta ngẩng đầu lên, làm bộ đáng thương với khuôn mặt nhắn đầu mong đợi, nhưng đáy mắt lại toát ra vẻ ác độc.

      Diệp Hân Thành ngẩng đầu nhìn hai chị em, có chút ngạc nhiên khi nghe Liễu Phỉ Phỉ : “Tiểu Tuyết con gặp Tăng Hàm rồi hả, biết ….”

      Diệp Thiên Tuyết hất tay Liễu Phỉ Phỉ ra: “Chỉ là tình cờ gặp nhau ở sân bay thôi ạ” quay đầu nhìn Diệp Hân Thành: “Ba, với ba mà , lời của Liễu Phỉ Phỉ, ba thắc mắc gì sao? Nếu sơm biết tại sao còn hỏi con làm gì?”“Đối với con mà , có phải Liễu Phỉ Phỉ còn quan trọng hơn?” Nhìn Diệp Hân Thành, Diệp Thiên Tuyết len lén khẽ véo đùi mình cái, khiến mình rớt nước mắt.

      Bộ dạng này của chỉ có hù dọa Diệp Hân Thành, cùng hù sợ người khơi lên câu chuyện này là Liễu Phỉ Phỉ, chỉ có Liễu Đan Văn là có động tĩnh gì.

      Thấy hai người cũng dám nhìn Diệp Thiên Tuyết, đưa khăn giấy cho , cười : “Tiểu Tuyết lo lắng quá rồi. Ba cũng là quan tâm, dù sao Phỉ Phỉ và Tăng Hàm cũng được công nhận đôi, nhất thời vô ý, gây ra lời đồn đãi, ảnh hưởng tốt lắm.”

      Diệp Thiên Tuyết mặt đổi sắc nhìn qua Diệp Hân Thành: “Ba cũng nghĩ như vậy sao? Cho rằng con cố ý tìm Tăng Hàm, cố ý muốn gây ra ồn ào?”

      Diệp Hân Thành nhớ tới chuyện tối qua, lại nghĩ tới đúng sáng sớm hôm nay mình có hơi thiên vị, ánh mắt tự nhiên nhìn qua nơi khác.

      Liễu Đan Văn trong lòng rất hài lòng, muốn lại bị Diệp Hân Thành ngăn cản: “Tiểu Tuyết, ba xin lỗi, là ba hiểu lầm”Diệp Hân Thành đối sử với Diệp Thiên Tuyết rất nhàng: “ba nên hoài nghi con” Nhìn ông, trong ánh mắt thấy được hoài niện: “nên nhớ”

      Diệp Thiên Tuyết cũng nhìn thẳng vào mắt ông, nhưng lời muốn cũng nuốt xuống.

      Ánh mắt mang theo bi thương của Diệp Hân Thành, chỉ lát sau lại tĩnh lặng như nước.

      “về sau tuyệt đối như thế nữa” Ông với Diệp Thiên Tuyết: “Tuyệt đối tin tưởng”

      Liễu Phỉ Phỉ căn môi, nghiến răng, nghiến lợi.

      “Chị, xin lỗi, phải em cố ý ” ta làm vẻ nhút nhát ngẩng đầu, nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Chỉ là…….”

      “Phỉ Phỉ chỉ là quan tâm tới bạn trai của mình, nên có chút luống cuống. Tiểu Tuyết đừng chấp mà” Liễu Đan Văn bên cạnh tươi cười .

      Diệp Thiên Tuyết quay mặt sang, nhìn Liễu Phỉ Phỉ, bình tĩnh khác thường.

      Liễu Phỉ Phỉ cơ hồ muốn dùng lúc Diệp Thiên Tuyết tha thứ cho mình, vài câu cho Diệp Hân Thành thấy Diệp Thiên Tuyết ích kỉ như thế nào, nhưng ngờ lại nghe Diệp Thiên Tuyết : “Được, con tha thứ, nhưng chỉ có lần này, có lần sau”

      Tần Phượng Miên ngồi trong quán café, nhìn từng người qua đường, từng hành động đến cử chỉ của cũng toát lên vẻ quyến rũ. nhìn lối vào, trong mắt chợt sáng lên,

      Đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết vào, mới đứng lên, vẫy vẫy tay, làm cho Diệp Thiên Tuyết chú ý, tới.

      Đợi Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống phía đối diện, mới : “Nhiệm vụ này, cuối cùng cũng xong rồi”

      Ngừng lại chút, tiếp: “chỉ là, có chuyện tôi muốn làm”

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày nhìn , liền nghe Tần Phượng Miên : “chuyện muốn ly gian mẹ kế và ba , chuyện này tôi làm”

      “Tại sao?” Diệp Thiên Tuyết hỏi, lại thuận miệng : “Đây phải là chuyện am hiểu nhất sao”

      Tần Phượng Miên, liếc mắt nhìn : “Đúng vậy, chỉ là muốn làm” ngừng lát, : “Gập được chân tình rồi, cho nên, gác kiếm rửa tay, rút lùi khỏi giang hồ”

      Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn hai gò má hơi ửng đỏ, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.

      Tẩn Phượng Miên phong trần lăn lộn giang hồ bao lâu, lại có thể “Gặp được chân tình” như thế kia, gặp phải người con trai như thế nào kiến người khác tò mò.

      Cong môi cười cái, Diệp Thiên Tuyết chúc mừng, sau lại hỏi: “Ai vậy?, có thể làm cho những lời này, chị sợ đơn giản”

      Tần Phượng Miên lập tức trở nên dịu dàng, giọng cũng nhàng: “là sinh viên của trường đại học Bắc Kinh, năm nay tốt nghiệp, Tôi cũng nghĩ, có muốn hay cũng thi đại học, cho xứng với .”

      Diệp Thiên Tuyết đối với ý tưởng này của gì, nhưng lại lo lắng chuyện khác: “Dù sao cũng là sinh viên, chỉ sợ về quan niện sống có bất đồng….”

      Tần Phượng Miên lắc đầu: “, mặc dù là sinh viên, nhưng phải là loại ngây thơ quá mức” Ngừng lại, giọng : “ thực tế, ấy quá thẳng thắng, vì gom góp đóng học phí, ấy thậm chí làm thêm”

      Người thẳng thắn, kiêng kị cũng được coi là hiếm có rồi. Lại hợp với Tần Phượng Miên, quả nhiên là duyên số.

      Chỉ là, trong lòng có chút khó chịu.

      Trái với lương tâm chúc mừng Tần Phượng Miên, nhìn ấy hai má chợt ửng đỏ, Diệp Thiên Tuyết lấy đồ mang tới: “Được, đồ nhận rồi, tiền, hai ngày nữa liền tới tay”

      cần” Tần Phượng Miên trả lời, “Chỉ làm nữa, cũng thu nửa tiền”

      Hai bên tranh luận phen, Diệp Thiên Tuyết nhận thua, đưa mắt nhìn Tần Phượng Miên khỏi, vẫn cảm thấy tin tức hôm nay nghe được vẫn thể tin được.
      Dunghyt97 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 29
      Đối với Diệp Thiên Tuyết, Phó Hoài Minh chiếm vị trí rất đặc biệt trong cuộc sống sau khi sống lại.

      thay đổi bản thân, khi bắt đầu có giáo viên nghiêm khắc như Phó Hoài Minh, về sau biết họ mình, cho biết nội tình trong cái chết của mẹ. cảm kích trước đây giờ trở nên hết sức phức tạp

      Tình cảm đó khó có thể biểu đạt, dù vậy vẫn gặp mặt Phó Hoài Minh.

      Nơi gặp mặt là nhà của Phó Hoài Minh. Trong nhà có ai, chỉ có mình Phó Hoài Minh ở đây. Ba của Phó Hoài Minh là Phó Đại Thành, cùng em trai Giao Giao và mẹ kế Lâm Viện ba người nhà cùng nhau du lịch.

      Đối với việc như vậy, trong lòng Diệp Thiên Tuyết cảm thấy rất buồn: “, tại sao cùng?”

      Phó Hoài Mình đưa ly nước trước mặt , khẽ cười : “ với bọn họ luôn luôn thân thiết, cho nên, cũng muốn làm người khác ghét thêm. Uống nước , thời gian còn nhiều, có số việc chúng ta từ từ ”.

      Diệp Thiên Tuyết im lặng gật đầu, nhìn quanh căn phòng.

      Khu biệt thư này năm ở vùng ngoại ô, có ba tầng, nội thất bên trong hết sức xa hoa. Nhìn sang bên, các loại đồ trang trí toả ánh sáng lấp lánh, khiếm Diệp Thiên Tuyết cảm thấy chói mắt.

      Thấy nét mặt của Diệp Thiên Tuyết, Phó Hoài Mình cười : “Đây là sở thích của ba , ông chịu khổ từ , cho nên sau này lớn lên rất thích rất thích các loại trang sức như thế này”

      Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết hơi giật chút, Phó Hoài Mình thấy thế càng cười lớn hơn

      “chuyện của mẹ…….” Diệp Thiên Tuyết bắt đầu rồi lại ngừng lại, biết chuyện này phải như thế nào. Phó Hoài Mình thấy khó sử, lập tức : “Chuyện của dì ba, có biết chút. Em chờ chút” xong đứng dậy, vào phòng của mình lấy sấp tài liệu cùng máy latop: “Đây là số tài liệu thu thập đước với lời làm chứng của thầy thuốc”

      Ngừng chút, : “Bệnh trước đây của dì ba quả rất nghiêm trọng, nhưng mà, đủ khiến cho dì nhanh như vậy phải rồi” lấy ra máy cd, : “ nhờ chút quan hệ lấy được đoạn video, có lẽ tòa đủ điều kiện làm bằng chứng, có điều biết em cũng cần căn cứ chính xác như bằng chứng”

      Diệp Thiên Tuyết cắn môi, sắc mắt tái nhợt gật đầu: “Vâng”

      Phó Hoài Minh đem máy cd bỏ vào trong máy tính, hình ảnh mở ra.

      Sắc mặt Diệp Thiên Tuyết càng ngày càng tài nhợt, đôi mắt ngày càng sang. hết sức chăm chú nghe, những thứ kia trong đoạn ghi có vẻ có chút mơ hồ, nghe thấy bên trong giọng thấy thuốc : “Vốn là có thể sống thêm từ ba đến năm năm nữa, kết quả ba tháng cũng qua khỏi, lại nhìn bóng người tới, lui, rốt cuộc được như ý muốn tìm được bong dáng của người mình hận thấu xương ”

      Nước mắt lập tức rơi xuống.

      , những thứ này, từ đâu mà có được” nhắm mắt lại, song lại mở ra.

      Phó Hoài Minh đem video dừng lại, lấy máy cd ra, sau đó mới : “ bệnh viện tìm người, sau tìm được. May mà sớm, nêu cũng chưa chắc biết” ân cần nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Nhưng thứ này ở chỗ cũng nhiều năm rồi, nhưng mà những thứ này thể trực tiếp chứng minh cho điều gì, thể đưa thủ đoạn của bọn họ ra ánh sáng được, cho nên….”

      buông tay cười khổ: “ cái gì cũng làm được”

      Diệp Thiên Tuyết chậm rãi lắc đầu: “ dĩ nhiên là có thể” Khóe môi chợt ra nụ cười kỳ dị: “Nếu pháp luật có cách nào biểu dương chính nghĩa, vậy yên lặng để duy trì chính nghĩa, cần làm phiền pháp luật”

      Phó Hoài Minh hoảng sợ, kéo tay Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Tuyết, em chuẩn bị làm gì vậy? Em thể làm chuyện điên rồ! thù có thể từ từ báo, đem người mình chuẩn bị đưa vào hẳn là cớ lợi”

      Diệp Thiên Tuyết quay sang nhìn ta.

      cười, nhưng khóe mắt lại toát ra đau đớn sâu sắc: “Yên tâm , em ngu như vậy. Coi như giết họ sao, họ chỉ biết số mình tốt, vĩnh viên sám hối. Em muốn cho họ hối hận vì những hành động họ làm”

      Phó Hoài Minh ra lời, chỉ có thể nghe tiếp: “nếu như hối hận, vậy để cho họ nếm thử, hạt giống mình gieo xuống, mọc ra dạng trái cây gì”

      Nghe lời này xong Phó Hoài Minh cực kỳ lo lắng, nhưng mà bây giờ Diệp Thiên Tuyết đảm bảo mình có làm việc gì ngu ngốc, cũng hơi yên tâm. Theo thói quen lại nở nụ cười.

      “A, đúng rồi, nghĩ có số việc nên cho em biết” đến đây, nụ cười của càng tỏa sang lấp lánh, khiến Diệp Thiên Tuyết rất là tò mò.

      “Em còn nhớ, em muốn tìm cho em kế gia sư ?”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cái: “Tất nhiên là nhớ, ta tìm tới em tham phiền, chắc hẳn có người rồi”

      Phó Hoài Minh gật đầu, nụ cưới cực kỳ rực rỡ: “Đó là tất nhiên, hơn nữa, nghĩ, ta nhất định rất hài lòng”

      Lát sau, Diệp Thiên Tuyết nhìn ánh mắt của , lặp lại lần nữa: “Cực kỳ hài lòng”

      Diệp Thiên Tuyết có chút hiểu, khẽ nghiêng đầu, lộ tò mò

      Nhìn ngây thơ như vậy khiến Phó Hoài Mình mềm long, vươn tay sơ đầu cái: “Có số việc, bé con như em cần hiểu”

      Bất mãn hất tay ra, Diệp Thiên Tuyết nhìn chằm chằm.

      chuyện chỉ nữa, là đáng ghét, nét mặt của rang có hài long. Phó Hoài Minh nhìn thấy như vậy cười haha, cho thấy tâm trạng cực kỳ vui vẻ: “chuyện nam nữ, em đừng hỏi nữa”

      Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết hơi co rút, tự hiểu được.

      Chỉ là chuyện này, có chút tò mò: “Liễu Phỉ Phỉ dễ dàng bị mê hoặc đâu, ta làm sao…….”

      Phó Hoài Minh thấy hỏi, cũng giấu, thản nhiên : “A, ai bảo trăn trở tìm được người bạn học kia, quần áo bảnh bảo, biết ăn ,……công phu tồi đâu” nhìn nháy mắt: “ ta lợi dụng khả năng thiên phú của mình kiếm người , với những chuyện này ta lấy rất là vinh dự đấy”

      Diệp Thiên Tuyết nghe vậy càng thêm co giật khóe miệng, thế nào mà hai ba ngày này hay gặp phải loại đàn ông lợi dụng vẻ đẹp toàn bản thâm mà kiếm tiền.
      Chẳng qua là còn chưa có khép miệng lại, vẻ mặt của hoàn toàn cứng đơ

      , sinh viên trường đại học A làm chuyện như vậy, lại là sinh viên sắp tốt nghiệp, biết, chỉ có người như vậy thôi?”

      Phó Hoài Minh nghe giọng của lúc to lúc , có vẻ rất kinh ngạc: “Uh, biết người này chỉ có , thực chỉ có người thôi” ta nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Em cũng biết, chuyện như vậy…..”

      cảm thấy sợ, nếu như mình nhầm, người bạn trai của Tần Phượng Miên, chỉ sợ….

      “Người đó, tên gì?”

      Phó Hoài Minh có chút ngạc nhiên khi hỏi, nhưng vẫn trả lời: “Đồng Bình Thiên, tên nghe rất bá đạo phải ?”

      Phó Hoài Minh còn chưa hết nhìn thấy em mình lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn tin nhắn, sau đó khẩn trương nhìn điện thoại chờ trả lời, khỏi nổi tính tò mò: “Sao vậy, chẳng lẽ em biết người này”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “, em biết, nhưng có thể em biết”

      báo tin nhắn tới, tâm trạng Diệp Thiên Tuyết có chút kích động, mở tin nhắn ra đọc, rồi lẵng lẽ bỏ xuống.

      Phó Hoài Minh nhíu mày, hỏi: “Kết quả như thế nào?”

      “Chính là ta” Diệp Thiên Tuyết xong, nhìn đến thất thần

      “Chuyện này ảnh hưởng lớn đến em vậy sao?” Phó Hoài Minh có chút hiểu, Diệp Thiên Tuyết kể lại việc cho nghe: “Gần đây, ba em có người tình, tên là Tần Phượng Miên”

      Phó Hoài Minh gật đầu: “ biết, là trợ lý của chú. ra đúng là hai người có quan hệ mờ ám”

      “Tần Phượng Miên từ chức, bởi vì ấy tìm được tình đích thực” Diệp Thiên Tuyết mặt mày ỉu xì tiếp: “Người tình đích thức của ấy tên là Đồng Bình Thiên”

      Phó Hoài Mình mới đầu nghe còn ko hiểu, sau phút cơ hồ há to miệng như muốn rớt xuống đất.

      “Em là…..” Diệp Thiên Tuyết nhìn gật đầu

      “Xin lỗi, nhưng muốn hỏi chút” nhìn Diệp Thiên Tuyết: “người tình của ba em, người tình của em em, hai người kia là người của nhau”

      Diệp Thiên Tuyết mệt mỏi gật đầu.

      Phó Hoài Minh nhịn được cười to, kích động vỗ vai : “Dù sao em cũng ưa mấy người này, sao”

      Gật đầu cái, Diệp Thiên Tuyết nghe theo lời khuyên của , tạm thời đem việc này gác lại: “, tại sao lại quan tâm đến chuyện nhà họ Diệp vậy?”

      Chuyển đề tài chuyện, Phó Hoài Minh lien nghiêm túc trở lại.

      biết dì có cho em biết ? Năm đó, lúc mẹ ra khỏi nhà, ông Ngoại rất tức giận, là xóa tên mẹ khỏi nhà họ cố, sau này cũng đừng nghĩ đến tài sản nhà họ Cố”

      Diệp Thiên Tuyết : “ vì dì hai nên lien lạc với em và dì út”

      Nét mắt Phó Hoài Minh có chút xấu hổ: “Ngay từ đầu dì út biết rồi, hẳn là vì chuyện đó, ước muốn biết nhiều hơn cuộc sống trước đây của mẹ, người xung quanh mẹ như thế nào. Em cũng biết” nhún vai, “Lúc còn , mẹ bỏ lại ra nước người, cho nên đối với những điều về mẹ , có chút tò mò”

      , đừng nghĩ là em có thù hằn gì?” Diệp Thiên Tuyết vội , Phó Hoài Minh chợt cười to lên: “ thực tế, biết mẹ rất , so với người khác còn nhiều hơn, chỉ là bà ấy bản than hơn, mẹ chịu nổi cái nhà này, nên lựa chọn ra thôi”

      Nghe vậy, Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn .

      Phó Hoài Mình cười buồn, đưa tay xoa tóc : “Hằng năm mẹ đều đến thăm , dù bị người nhà họ Phó mắng nhiếc rất khó nghe cũng từ bỏ, về sau thái độ của người nhà họ Phó cũng đỡ hơn, để cho gặp mẹ. Lúc đó, mới biết mẹ của người rất tài giỏi”

      Hai người chuyện lúc, Từ Diệp Thiên Tuyết, Phó Hoài Minh biết được Liễu Phỉ Phỉ là con riêng của Diệp Hân Thành, cũng hiểu vì sao có đôi khi Diệp Hân Thành lại thiên vị hai mẹ con họ Liễu như vậy.

      “Nhưng mà, chuyện này đối với ông ấy cũng tính là việc đả kích chí mạng” Phó Hoài Minh nhắc nhở : “Ông ấy có nghiệp của mình, cũng phải dựa hoàn toàn vào nhà họ Cố”

      “Em hiểu” Diệp Thiên Tuyết gật đầu, “Cho nên, tới bây giờ em cũng chưa muốn làm gì, chỉ là, muốn lúc mấu chốt đưa ra, có lẽ có chút tác dụng”

      Phó Hoài Minh lúc này mới hiểu : “Tốt lắm, sau này em có kế hoạch gì ?”

      Chuyện Diệp Thiên Tuyết và Phó Hoài Minh gặp nhau cũng có ai biết, nhưng mà Ngũy Vụ lại cảm thấy có gì đó, thấy tâm trạng Diệp Thiên Tuyết nhõm hơn, nhưng những điều khác lại u ám, nặng nề hơn rất nhiều, rất là tò mò muốn biết vì sao, cuối cùng Ngũy Vụ cũng ra ngoài thăm dò.

      Lúc này là ngày đến trường ghi tên, trong đám đông ồn ào, nhốn nháo Diệp Thiên Tuyết được Ngụy Vũ bảo vệ rất tốt, để cho bị va chạm gì với đám đông đó.

      Nghe thấy Ngụy Vũ hỏi, Diệp Thiên Tuyết trả lời: “Ừ, làm được số việc, tất nhiên vui rồi”

      Hình như Ngụy Vũ lại cao hơn chút, bởi vì tập luyện giảm câm, tập luyện điều độ nên cơ thể cũng rất cân đối, lúc đứng ở bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, làm cho người khác cảm thấy rất có ý tứ, rất xứng đôi

      Nghe thấy Diệp Thiên Tuyết có ý trả lời, vẻ mặt Ngụy Vũ dần dẩn có chút bất mãn: “Tiểu Tuyết à, thiệt là có chuyện gì cho tớ biết được sao?”

      Đối mắt với ánh mắt của Ngụy Vũ, tâm trạng của Diệp Thiên Tuyết cũng dần buông lỏng, nhàng cười, sau đó lại cười híp mắt khoác tay Ngụy Vũ, ngửa đầu nhìn : “Về sau thể gọi cậu là nhóc mập nữa rồi, Tiểu Mập trở thành thanh niên tuấn rồi”

      Mặt Ngụy Vũ chợt đỏ lên.
      Dunghyt97 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 30
      “A, Tiểu Mập sao mặt lại đỏ mặt vậy” Diệp Thiên Tuyết quay mặt sang, đột nhiên thấy vẻ mặt của Ngụy Vũ, có chút ngạc nhiên la lên. Ngụy Vũ quay mặt cố gắng cho tâm trạng mình bình tĩnh trở lại, mới quay mặt lại cười : “Tiểu Tuyết chúng ta ghi danh thôi, ghi tên xong là hết à”

      Diệp Thiên Tuyết nghi ngờ gì, cười đống ý.

      Hai người xếp hàng nộp tiền, xong mới tới chỗ giáo viên báo cáo, Diệp Thiên Tuyết chuẩn bị rời, bị thầy giáo gọi lại: “Thành tích của Tiểu Tuyết gần đây rất tốt, có bí quyết gì vậy? Có thể chia sẻ cho các bạn biết được ?” Diệp Thiên Tuyết bật cười: “Thầy Tào, em chỉ mời gia sư về nhà dạy, mỗi ngày ba giờ, sau đó làm đề thi thôi” nhìn thấy thất vọng của thầy Tào khi nghe .

      Ngụy Vũ sau lưng Diệp Thiên Tuyết, ra khỏi đám đông mới : “Tiểu Tuyết, vị gia sư kia cũng lợi hai à. Nghe gần đây Liễu Phĩ Phỉ cũng mời gia sư, chỉ sợ lại tìm cậu gây phiền toái.”

      Diệp Thiên Tuyết vừa cười vừa khoát tay: “Chuyện của ta liên quan gì tới tớ”

      Hai người vừa chuyện, vừa ra cổng trường, vừa tới của, nghe thấy có người kêu tên mình: “”Diệp Thiên Tuyết”

      Quay đầu lại, Ngụy Vũ và Diệp Thiên Tuyết thấy Tô Vũ chạy tới, mặt mặc dù có biểu gì, nhưng trong mắt ràng lộ ra vẻ thất vọng.

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, nhìn tới, còn cách ba bốn bước Ngụy Vũ dừng lại hỏi: “Sao gần đây cậu đến tìm tôi? Ngày đó quả thực có tin muốn cho cậu biết”

      Nghe lời Tô Vũ , Diệp Thiên Tuyết mới nhớ mình quên gọi điện thoại cho Tô Vũ, lập tức cười : “Tôi quên mắt, có chuyện gì vậy?”

      Tô Vũ liếc nhìn Ngụy Vũ, thấy người bên cạnh Tiểu Tuyết có hành động gì, hất cằm nhìn Ngụy Vũ.

      “Cậu xem, bạn của cậu, chút ý tứ cũng có” Tô Vũ chậc lưỡi cảm thán, “Biết tôi với cậu chuyện bí mật, còn cố tình đứng ở đây như cái cọc gỗ, cũng biết tránh

      Diệp Thiên Tuyết tò mò nhìn : “Chẳng lẽ chuyện câu với tôi thể cho người khác biết”

      Tô Vũ chút do dự gật đầu: “Dĩ nhiên” Sau đó chuyển sang nhìn Ngụy Vũ cười mà như : “Tôi cậu này, cậu ra chỗ khác chút, chờ chúng tôi xong việc rồi quay lại”

      Nghe Tô Vũ như vậy, Diệp Thiên Tuyết nở nụ cười: “ có việc gì, Tiểu Mập là bạn của tôi, tôi có gạt gì cậu ấy hết” Tô Vũ nghi ngờ hỏi lại: “Cậu chắc chứ? Tin tức liên quan tới Liên Trân Trân còn có cả Liễu Phỉ Phỉ nữa”

      Nụ cười mặt Diệp Thiên Tuyết chợt cứng lại, theo bản năng liếc nhìn Ngụy Vũ.

      Trong lòng Ngụy Vũ cảm thấy đau xót, vội vàng cười : “Thôi, để tớ qua bên kia, Tiểu Tuyết chuyện xong, rồi qua bên kia tìm tớ” được hai bước, Diệp Thiên Tuyết mới kịp phản ứng, kéo trở lại: “ có việc gì, nhiều người biết như vậy còn bí mật gì nữa. Tiểu Mập cậu ở lại đây

      Thấy Diệp Thiên Tuyết đuổi Ngụy Vũ , Tô Vũ hừ tiếng, nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Cậu cho tôi biết Vương Kỳ Ngọc ở đâu, tôi liền tin tức này cho cậu biết, cậu để cho ta rời , tôi chỉ có thể làm như vậy thôi” Diệp Thiên Tuyết ngẩn người ra, nhìn lên, nhìn xuống đánh giá Ngụy Vũ hồi.

      Bị nhìn như vậy, Ngụy Vũ cũng hơi giận, thẹn quá thành giận: “làm gì vậy, muốn nghe thôi, làm gì mà nhìn bằng ánh mắt hoài nghi như vậy”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu : “, phải hoài nghi, chẳng qua là cảm thấy, thể tưởng tượng nổi”

      Ngụy Vũ ở bên cạnh lắng nghe, cảm thấy trong lòng như nở hoa.

      Tô Vũ này, cư nhiên cảm thấy có hứng thú đối với Vương Kỳ Ngọc, về sau chỉ sợ rước khổ vào thân thôi, chỉ là nhìn Tô Vũ, muốn cười nhưng lại phải kìm xuống, bình tĩnh với ta: “Nhà ấy hôm nay có chút việc, nên tới, cậu muốn gì với ấy, cho tôi biết cũng giống nhau cả thôi”

      Diệp Thiên Tuyết quay mặt, ánh mắt có phần quái dị nhìn Ngụy Vũ.

      Tô Vũ phải người dần, lúc trước có hơi nóng nảy, sau liền tỉnh ngộ, biết mình có hơi vội vàng rồi.

      Vì vậy để tâm trạng bình tĩnh lại, với Diệp Thiên Tuyết: “Tùy cậu, chỉ là tin này, quả khó ” Ngừng chút, lại : “Cậu biết người tên Trần Thiên đúng ?”

      Nhìn bộ dáng muốn bác bỏ của Diệp Thiên Tuyết, đưa tay ra ngăn lại: “Đừng với tôi là cậu biết, lời như vậy, tôi tin đâu, hơn nữa Triệu Lẫm cũng biết……….”

      Sắc mặt của Ngụy Vũ nhất thời tối sầm lại, nhìn Tô Vũ với ánh mắt cơ hồ như muốn phóng dao bằng ánh mắt sắc lẹm.

      Tô Vũ bị Ngụy Vũ nhìn giật mình đến phát sợ, phải đợi lúc để bình tĩnh lại mới tiếp chuyện lúc nãy: “Gần đây Trần Thiên hay ở cùng với Liên Trân Trân, tôi nghe được, hình như bọn họ định làm gì đó Liễu Phỉ Phỉ”

      Diệp Thiên Tuyết định , Tô Vũ lại nhanh miệng trước: “Bọn họ nhắc tới Hùng”

      Bàn tay Diệp Thiên Tuyết chợt nắm chặt lại.

      Nhìn Tô Vũ, khẽ cười: “Cám ơn cậu, Tô Vũ, Tiểu Ngọc hôm nay thực ở đây, lần sau tôi hỏi ấy, có báo với cậu, mình cùng nhau chơi”

      Tô Vũ rất vui đột nhiên biến thành giận: “Ai muốn cùng các cậu chơi đùa gì” xong, nhanh xoay người bỏ chạy, chạy được mấy bước, lại quay người lại, lấy giấy bút viết gì đó rồi đưa qua: “Đây là số di động của tôi, có chuyện nhớ liên lạc à”

      Diệp Thiên Tuyết đem tờ giấy ghi số điện thoại cầm ở trong tay, đưa mắt nhìn ta xa.

      Đợi Tô Vũ rồi, Ngụy Vũ liền hỏi: “ Hùng là ai?” nhìn Diệp Thiên Tuyết, có chút hiểu, “tớ thấy cậu nghe cái tên đó, đột nhiên rất căng thẳng”
      nhìn , ánh mắt kia biết từ lúc nào còn vẻ ngây thơ của tuổi trẻ.

      Diệp Thiên Tuyết mở miệng, trầm mặc lúc, sau đó mới giọng : “Thuốc phiện”

      Ánh mắt Ngụy Vũ mờ hồ trong chốc lát, sau đó là vẻ mặt bình tĩnh.

      “Muốn xem vào chuyện này sao?” hỏi

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “, đó là việc của ta, có quan hệ gì tới tớ” chỉ là tới đây, chợt nhờ lại hình ảnh của mình ở kiếp trước, lúc đó mình mới bắt đầu hút thuốc phiện.

      Hoàn toàn nhớ, có phải lúc đó bị người ta lừa, lúc bắt đầu như thế nào, đều quên hết. Nhưng cảm giác lúc lên cơn nghiện, xương tủy giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua lại nhớ rất .

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc, khuôn mặt hơi cúi.

      Trân Thiên và Liên Trân Trân thương lượng cái gì, Diệp Thiên Tuyết cũng muốn biết.

      Chỉ là trở về nhà, lúc gặp Liễu Phỉ Phỉ, còn dùng ánh mắt nghiên túc nhìn ta, nhìn bằng ánh mắt dò xét như vậy khiến Liễu Phỉ Phỉ xu lông nên: “chị nhìn em như vậy, muốn gì với em sao?”

      Nhìn Liễu Phỉ Phỉ hất cằm lên hỏi giống như con gà mẹ kiêu ngạo, Diệp Thiên Tuyết rời mắt, : “, có gì, nhìn chút”

      Hình như Liễu Đan Văn có gì muốn , thấy Diệp Thiên Tuyết trầm mặc như vậy, lại yên lặng gì,

      Hơi thất thần suy nghĩ. liên chú ý Diệp Thiên Tuyết gì với mình, chỉ nghe được mấy từ cuối cùng, có chút hơi xấu hổ hỏi lại: “cái gì?”

      Diệp Hân Thành mang theo ánh mắt bất mãn nhìn qua Liễu Đan Văn.

      “Dì Liễu à, con thu thập được số hình cũ, con muốn đưa cho dì xem, có được ?” Diệp Thiên Tuyết lặp lại lần nữa, nở nụ cười tự nhiên, vô tội, “Dì Liễu trước kia bởi vì chuyển nhà, hình cũ cũng mất rồi, cho nên con nghĩ, có lẽ dì Liễu muốn nhìn lại hình còn bé của Phỉ Phỉ?”

      Liễu Đan Văn cười gượng: “ sao, hình dáng còn bé của Phỉ Phỉ như thế nào dì vẫn nhớ lắm, giờ lại thấy hình nữa, tốt quá, cám ơn con Tiểu Tuyết, lát nữa con đem hình cho dì coi nhé” Diệp Thiên Tuyết gật đầu, rồi lại : “Ba chắc cũng rất tò mò hình dáng còn bé của Phỉ Phỉ nhỉ? ” quay đầu nhìn Diệp Hân Thành, vẻ mặt tươi cười.

      Diệp Hân Thành cũng rất hiếu kỳ.

      Sau khi Liễu Đan Văn sinh Liễu Phỉ Phỉ, có mấy năm ông mất liên lạc, thời gian mấy năm đó đối với ông mà đúng là hoàn toàn trống rỗng.

      Ông căn bản cũng hiểu mấy năm nay Liễu Đan Văn và Liễu Phỉ Phỉ sống như thế nào, càng biết hình dáng của Liễu Phỉ Phỉ như thế nào, có thay đổi gì ?

      Người làm cha, ông cũng rất tò mò muốn biết con mình lớn lên như thế nào.

      Cho nên, nghe được Diệp Thiên Tuyết hỏi, liền gật đầu, nở nụ cười hiền hòa: “Tiểu Tuyết rất đúng, khi bé Phỉ Phỉ ở bên cạnh ba, ba cũng rất tò mò biết hình dáng lúc bé của Phỉ Phỉ như thế nào”

      Liễu Phỉ Phỉ trong lúc nhất thời còn chưa có gì đúng, chỉ trợn mắt tò mò hỏi: “hình dáng lúc em con như thế nào nhỉ? Ai nha, em cũng nhớ , chị, chị lợi hại, có thể tìm được à”

      Diệp Thiên Tuyết dịu dàng cười: “chỉ là trùng hợp thôi, gặp được hàng xóm trước kia của dì Liễu”

      Liễu Đan Văn có chút khó xử nhìn Diệp Hân Thành, miễn cưỡng phát ra tiếng cười: “ sao, đúng là khéo à”

      “Dì Liễu rất đúng” Diệp Thiên Tuyết nhìn ta, “Con cũng ngờ may mắn đến vậy, cần nhiều thời gian liền tìm được.”

      Ăn xong bữa cơm mà thấy ngon, Liễu Đan Văn theo mọi người vào thư phòng, Diệp Thiên Tuyết tươi cười trở về phòng đem ảnh mà dượng Trương Cẩm Văn gửi cho, trở lại thư phòng.

      cẩm cuốn abum to, vào: “Tin tin tin trở về ngày nào?”

      Liễu Phỉ Phỉ khinh thường bĩu môi, nhưng vẫn có chút tò mò hình dáng hồi bé của mình như thế nào, vội vàng tới gần.

      Diệp Hân Thành cũng mỉm cười tới, ba người chụm đầu cùng nhau xem ảnh.

      Vừa mới xem tới hình thứ hai, Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu lên: “Dì Liễu, dì cũng nên qua đây xem, vừa xem vừa giải thích cho mọi người chút, Con nhìn mà biết lúc này Liễu Phỉ Phỉ mấy tuổi”

      Liễu Đan Văn mang theo nụ cười, lo lắng tới. Diệp Hân Thành cũng phát ra khác lạ của ta, còn kéo tay ta: “ Đan Văn, mau tới đây chút, đây là lúc Phỉ Phỉ mấy tuổi, mặc thành thiên sứ đáng

      Liễu Phỉ Phỉ đỏ ứng mặt: “Ai nha, sao con có thể như thế này, nhìn ngố à, được được, thể giữ lại, con muốn lấy tấm này à.”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn ba người họ xúm lại bắt đầu lật hình, lén cẩm điện thoại, ấm cho tiếng nhạc vang lên, sau đó cố làm bộ kinh ngạc, : “Có điện thoại, con ra bên ngoài nghe điện lát” xong, liền chạy ra ngoài.

      Mặc dù chỉ là quá khứ, nhưng mà ba đối mặt với việc Liễu Đan Văn cùng người đàn ông khác thân mật như vợ chồng, ông có cảm giác gì
      Dunghyt97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :