1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 22.2
      Bắt điện thoại là giúp việc của dì Phỉ Dung, là dì bệnh viện kiểm tra, chuẩn bị sắp đến tháng sinh rồi: “Phu nhân sắp sinh rồi, nghe điện thoại tốt, sợ có phóng xạ”

      Diệp Thiên Tuyết hỏi Phỉ Dung: “Dượng đâu ?”

      “Ông chủ và Phu nhân cùng bệnh viện rồi” Diệp Thiên Tuyết lại đôi câu, mới cúp điện thoại.

      Trước khi hôn lễ kết thúc, Diệp Hân Thành nảy ra ý tưởng, muốn bốn người nhà cùng nhau lên sân khấu cám ơn mọi người.

      Liễu Đan Văn vừa xong, Liễu Phỉ Phỉ liền cướp lời mở miệng: “Mẹ dúng, chúng ta phải sớm quen thân phận mới của mình. Cho nên, ba, con nên sớm gọi người là ba, người có ngại ?”

      Diệp Hân Thành mặt mày tươi cười, theo bản năng nhớ tới cuộc sống trước đây của mẹ con Liễu Đan VĂn, trong lòng khỏi chua xót, nhưng mặt lại lô ra khuôn mặt tươi cười: “Dĩ nhiên ngại. Sau này, con cũng là con ta”

      Đồng thời sắc mắt của hai mẹ con Liễu Đan Văn rất là hả hê.

      “Chị sao” Liễu Phỉ Phỉ chuyển sang Diệp Thiên Tuyết: “Cũng nên, tại nên gọi tiếng ba mẹ”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn ta, bên môi hơi cười mang theo chút kinh thường, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo như băng.

      Ở chỗ này kêu người đàn bà kia là mẹ, đón nhận ta, sau này Liễu Đan Văn có lý mà danh chính ngôn thuận nhúng tay vào chuyện của mình, càng cần phải , mình căn bản muốn gọi.

      Hướng về phía Liễu Phỉ Phỉ, lộ ra khuông mặt tươi cười, Diệp Thiên Tuyết từ từ : “Xin lỗi, Tôi giống

      cho Liễu Phỉ Phỉ có cơ hội , nhàng : “có lẽ con và dì Liễu còn có thân quen, có lẽ cần chút thời gian., con……” Dừng chút, đôi mắt liền ửng đỏ, đột nhiên rơi lệ: “ba con cố ý, chỉ là, là……….”

      Diệp Hân Thành thấy khóc, đau lòng, công thêm ông cũng có tính toán bắt Diêp Thiên Tuyết phải gọi Liễu Đan Văn là mẹ, lập tức : “ sao, phải là chuyện gì lớn lắm”

      Sắc mặt Liễu Đan Văn nhất thời liền trở nên rất là khó coi.

      Liễu Phỉ Phỉ bị Diệp Hân Thành ngăn lại như vậy, trong lòng cực kỳ vui, nhìn nét mặt Diệp Thiên Tuyết có chút thiện cảm gì. Chỉ là, Diệp Hân Thành hình như phát ra điều gì, căn bản cũng cho mở miệng ra . Nhanh chóng kết thúc buổi lễ, khách cũng bắt đầu ra về.

      Từ sân khấu xuống, Liễu Phỉ Phỉ với Diệp Thiên Tuyết: “Chị, chị thích em và mẹ sao? Tại sao lại bài xích em như vậy?”

      Diệp Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn qua ta, nhìn Diệp Hân Thành, bình tĩnh : “Ba, ba biết. Mẹ mới mất có thời gian, con cách nào quên mẹ, gọi người phụ nữ khác là mẹ”

      Sau đó, khinh thường nhìn Liễu Phỉ Phỉ: “Về phần , đừng quên cách đây lâu, vừa mới cướp bạn trai của tôi, cho nên, đừng gọi tôi là chị, tôi muốn người khác nghĩ đến việc chung chồng”

      xong, xoay người rời , bỏ lại Diệp Hân Thành kinh ngạc, tới hỏi chuyện cướp bạn trai là sao.

      Buổi tối khoảng mười giờ Diệp Hân Thành gọi Tiểu Tuyết đến thư phòng của mình. Vốn cho rằng ông ngủ sớm cùng Liễu Đan Văn, khiến Tiểu Tuyết có chút kinh ngạc.

      Nhìn con mình đẩy cửa vào, ông dịu dàng : “17 tháng 2 là sinh nhật con, con muốn ba tổ chức gì cho con ?”

      Diệp Thiên Tuyết lập tức cự tuyệt: “Cũng phải là quan trọng gì, cần phiền phức như vậy. Con chơi cùng các bạn là được à ba”

      Diệp Hân Thành nghe vậy, chần chừ trong chốc lát rồi gật đầu: “Cũng tốt, ba vốn nghĩ tới muốn mượn cơ hội này, để Phỉ Phỉ và các bạn con gặp nhau chút, có được ? ”

      Diệp Thiên Tuyết nghe vậy vừa đau lòng vừa tức giận, chợt to lên: “Bạn con là bạn của con, nó muốn kết bạn là chuyện của nó, biết bạn con làm gì”

      Lời vừa xong, kiến Diệp Hân Thành kinh ngạc nhìn .

      Diệp Thiên Tuyết lúc này mới phát mình sai, cúi đầu : “Con xin lỗi, con có chút cực đoan. Nhưng mà, Phỉ Phỉ ngày thường trong trường cũng có rất nhiều bạn học, ba phải lo lắng là nó đơn đâu”

      Diệp Hân Thành có chút lúng túng gật đẩu cái. Lại mấy câu, Diệp Hân Thành làm như lơ đãng hỏi chuyện “giành bạn trai” là như thế nào?

      Diệp Thiên Tuyết khẽ cười : “ có gì ạ, con chỉ thuận miệng vậy thôi, con có bạn trai nào đâu ba”

      Diệp Hân Thành có tin dễ dàng như vậy, lại hỏi mấy câu nữa, nhưng Diệp Thiên Tuyết chỉ lắc đầu, Diệp Hân Thành bất đắc dĩ phải phất tay, cho về phòng.

      Vừa ra đến cửa, ông lại : “Con xem khi nào tiện hỏi dì con chút, hỏi dì xem có biết tin tức của dì hai ” Ngừng chút, ông : “Hôn nay, ba gặp con trai của dì hai”
      Dunghyt97 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 23
      Diệp Thiên Tuyết ngẩn người ra, con của dì hai?

      từ trước đến nay chỉ biết dì hai vì theo đổi tình của mình, bỏ nhà trốn đến Pháp làm họa sĩ tự do. Sau lại nghe dì cưới người hơn mình mười tuổi, cũng chưa từng nghe qua dì có con trai.

      Muốn hỏi lại lần nữa, nhưng Diệp Hân Thành đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng, đành kiềm những điều muốn hỏi vào.

      Dù sao đến lúc dì cũng tự động với mình.

      Ngày thứ hai bay đến Thẩm Quyến, sau đó từ Thẩm Quyến bay đến HongKong.

      Vương Kỳ Ngọc muốn chơi cùng , nhưng gia đình lại có việc, còn cach nào khác phải ở lại. Ngụy Vũ lại càng được, giúp việc kinh doanh của gia đình, còn việc chuẩn bị mở nhà hàng, làm cho bận bù đầu cách nào thoát ra được.

      Hai người lưu luyến muốn tạm biệt Diệp Thiên Tuyết.

      Đợi đến khi hai người kia phải rời , Diệp Thiên Tuyết chuẩn bị lên máy bay, chợt nghe thấy có người kêu tên mình: “Tiểu Tuyết”

      Quay đầu lại, Diệp Thiên Tuyết thấy Tăng Hàm, “ Lâu rồi gặp” bình tĩnh chào hỏi , đối phương lại có chút luống cuống, đưa tay ra lại lùi về, cuối cùng gãi gãi đầu: “ lâu gặp”

      Sau câu mở đầu, chuyện với nhau cũng trở nên trôi chảy hơn.

      Tăng Hàm cùng Diệp Thiên Tuyết sóng vai chuyện, hỏi: “Lúc này em muốn đâu”

      Diệp Thiên Tuyết quay đầu nhìn trả lời mà hỏi ngược lại: “ ở nhà cùng mọi người đón năm mới, sao lại muốn chạy ra ngoài” Tăng Hàm nhún vai: “Cả nhà mọi người đều Mỹ, tự nhiên cũng muốn qua đó”

      Ngừng lại, : “Học kỳ tiếp theo, phải qua Mỹ”

      Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên, kiếp trước có xảy ra việc này. Nhưng mặt nàng chỉ biểu chút ngạc nhiên, sau đó lại cươi vui vẻ : “Học trung học ở Mỹ, sau đó thi đại học ở Mỹ? Cũng tồi”

      Tăng Hàm thở dài: “Vốn có ý định sớm như vậy, nếu như phải………” được nửa, dễ nhận thấy có chút khó, chỉ hơi cười, ngay cả hai bên tai cũng có chút hồng, “Đại khái phải tốt nghiệp mới có thể được, hôm nay trước chút, tương lai phải cố gắng chút”

      Diệp Thiên Tuyết mỉn cười: “ muốn là có thể làm được thôi”

      Hai người lên máy bay, Diệp Thiên Tuyết tìm chỗ ngồi xuống, Tăng Hàm ngồi xuống ngay bên cạnh , chờ người bên cạnh tới đổi chỗ.

      “Em phải ra nước ngoài sao? Sau khi Tăng Hàm ngồi xuống, giọng hỏi: “Bây giờ thành tích của em cũng rất tốt, ra nước ngoài học cũng rất tốt”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “, tạm thời em có ý định”

      ra nước ngoài, Liễu Phỉ Phỉ làm sao bây giờ” sau phút trầm mặc ngặc ngắn ngủi. Diệp Thiên Tuyết hỏi Tăng Hàm, “Chuyện của ấy tại mọi người đều biết, nếu như đính hôn với ấy, chỉ sợ tương lai sau này của ấy ……”

      đến Liễu Phỉ Phỉ, mặt Tăng Hàm thoáng có chút chán nản. Chỉ lát sau, khiên nhẫn trả lời: “Sao mà tốt, ấy thành con nhà họ Diệp, sau này tự nhiên có người giúp ấy che gió che mưa, nếu , chỉ sợ bên cạnh cũng có thiếu người. với ấy đính hôn, mới ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.”

      Diệp Thiên Tuyết trong lòng càng thêm kinh ngạc: “Làm sao ảnh hưởng, cùng ta gây ra chuyện ồn ào như vậy, trong cái vòng đó ta cũng chỉ có thể theo . tại ra nước ngoài, thể diện của nó làm sao bây giờ”

      “Thể diện?” Tăng Hàm cười lạnh, “ ấy cần gì thể điện’

      tới đây, đột nhiên cảm giác mình tựa hồ đúng lắm, lập tức hít sâu, lần nữa mỉm cười: “Ngại quá, hơi thất thố phải. Bất quá, Liễu Phỉ Phỉ phải là người giống như em nghĩ đâu”

      Nụ cười bên miệng còn mang theo chút lạnh lùng: “Nếu em có thời gian, có thể hỏi thăm chút, gần đâu ấy cùng ai”

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, nhìn bộ dạng ta, lập tức hỏi vấn đề này nữa, nhưng trong lòng vẫn thầm ghi nhớ.

      lát sau, người ngồi bên cạnh Diệp Thiên Tuyết đến, ngay lập tức Tăng Hàm cùng người nọ đổi chỗ ngồi, chính thức ngồi bên cạnh Diệp Thiên Tuyết

      “Hoàng Tú Tú sao?” sau lúc trầm mặc, Tăng Hàm đổi đề tài, “Mới đầu cũng muốn , nếu ở , với ấy có thể gặp nhau”

      “Em tin là ở Mỹ cũng có rất nhiều bạn” Diệp Thiên Tuyết , “ luôn kết được bạn mới thôi”

      Tăng Hàm hơi cười: “Hi vọng như thế, ngược lại Tiểu Tuyết, bên cạnh em tới lui chỉ có mấy người”

      “Bạn bè nên quan tâm có bao nhiều, bạn tri kỷ như vậy là đủ rồi” Diệp Thiên Tuyết .

      “Vậy cũng coi là bạn tri kỷ sao” Tăng Hàm chợt thốt lên.

      Quay sang Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn , Tăng Hàm cũng biết mình có chút xúc động, nhưng lời ra rồi, ngược lại cảm thấy vô cùng sung sướng, có tính toán gì nhìn thẳng Diệp Thiên Tuyết.

      nhìn Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên sau lộ ra nụ cười, ánh mắt vô cùng bình tĩnh

      “Tăng Hàm, biết, giữa em và từ trước tới này quan điểm đều giống nhau”

      Tăng Hàm lập tức cảm thấy trong lòng có điều gì vỡ nát, khổ sở trận làm cho chầm chậm cảm nhận.

      mặt lộ ra nụ cười, trả lời: “uh, biết”
      Hai người lai rơi vào im lặng. Qua lúc, máy báy cũng bắt đầu cất cánh, Diệp Thiên Tuyết nghe Tăng Hàm : “Nếu lúc đó, làm tổn thương em, giữa chúng ta có thể giống như thế này”

      Dường như mong đợi Diệp Thiên Tuyết trả lời, xong câu này, cũng chỉ biết cười khổ tiếng, tựa đầu vào lưng ghế, nhắm nghiền hai mắt lại.

      Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra, nhìn vào gó mà , trong lòng có chút suy nghĩ.

      Kiếp trước, Tăng Hàm tuyệt đối có bộ dạng này.

      Tình cảm ta đối với Liễu Phỉ Phỉ rất sâu đậm, với mình ghét tả nổi, thậm chí vì Liễu Phỉ Phỉ mà phá hủy lễ đính hôn.

      Mặt mũi của nhà họ Diệp và nhà họ Tằng bị ta đạp đến dưới chân bàn, chỉ vì Liễu Phỉ Phỉ.

      Kiên trì cuối cùng ta và Liễu Phỉ Phỉ cũng đến được với nhau, còn mình bị cám đỗ xuống như viên tảng đá bị ném con đường hạnh phúc của hai người họ.

      nhìn ta nữa, nhàng nhắm mắt lại.

      Điều là chuyện qua

      mạch chuyện, sau đó hai người xuống máy bay. Diệp Thiên Tuyết lập tức tìm người đón mình.

      Tăng Hàm còn muốn chút gì với , nhìn theo bóng dáng rời , cuối cùng im lặng mà theo người tới đón . Cũng gì nữa.

      Diệp Thiên Tuyết cũng có tâm trạng quan tâm ta muốn cái gì, ra ngoài sảnh nhìn thấy người tới đón, khó khăn lắm mới nở được nụ cười: “Dượng , sao dượng lại tự mình tới”

      Trương Cẩm Văn nhận hành lý và túi xách trong tay , cười : “Dượng ở bên ngoài có chút việc, cho nên thuận đường tới đón con. đường có gì khó khăn ?. Dì nhớ con lắm”

      Diệp Thiên Tuyết giữa khuôn mặt tươi cười, hỏi tình hình sức khỏe của Cố Trường Khanh.

      tới vấn đề này, mặt mày Trương Cẩm Văn rạng rỡ hẳn nên: “Bác sĩ rất tốt, chừng có thể sinh trước tết. Cục cưng có thể đón năm mới đầu tiên rồi ”

      Nhìn khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười của dượng, như thế nào Diệp Thiên Tuyết cũng muốn thừa nhận, ngày đó mình nghe được giọng của ông.

      Lý do tại sao Trương Cẩm Văn và Liễu Đan Văn ở cùng chỗ đây?

      tìm được nguyên nhân.

      Nhưng mà, tận đáy lòng vẫn thể nào ngừng hoài nghi. Kiếp trước, cái chết ly kỳ của dì khiến thể nghi ngờ, có phải lúc trước Trương Cẩm Văn cũng có tham dự vào. Nếu , từ trước đến giờ dì luôn kiểm tra sức khỏe định kì, làm sao mà có thể chết gường bệnh lạ lùng như vậy.

      Nghĩ tới đây. Diệp Thiên Tuyết cũng biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười: “ tốt, nếu mà sinh vào ngày mồng , vậy là bé con có thể kiếm được nhiều tiên mừng lắm”

      Trương Cẩm Văn cười càng vui vẻ: “Con so với dượng còn tham hơn à”

      Hai người cười hồi, cũng đến nhà của Trương Cẩm Văn và Cố Trường Khanh. Diệp Thiên Tuyết vừa xuống xe, liền chạy nhanh vào nhà.

      “Dì ơi” gọi lớn lên, chạy tới ôm Cố Trường Khanh cái” “Dì, dì có khỏe ?”

      Cố Trường Khanh cười híp mắt: “Dĩ nhiên, dì khỏe lắm. Con tới đúng lúc, bác sĩ mấy ngày nữa muốn dì đến bệnh viện chờ sinh. Nếu con tới muộn, cũng chỉ có thể đến bệnh viện thăm dì thôi”

      Diệp Thiên Tuyết đỡ Cố Trường Khanh ngồi xuống, cười : “ đường con với dượng thảo luận nếu sinh đúng này mồng tốt lắm. Dượng là tùy duyên. Con vẫn mong là đúng à”

      Cố Trường Khanh cười ha ha.

      Sau đó ba người cùng nhau ăn cơm. Cố Trường Khanh liền đứng dậy chuận bị đồ vào viện. Trương Cẩm Văn kêu tài xế tới đưa , “ còn bận chút việc, làm xong liên đến ngay”

      Diệp Thiên Tuyết liền xung phong nhận việc giám sát Cố Trường Khanh: “mặc dù mọi chuyện đều sắp xếp xong xuôi rồi, nhưng con vẫn muốn xem, chừng có thể giúp được gì lúc mọi người bận rộn”

      Cố Trường Khanh sợ ở nhà mình buồn, nghe vậy cũng đống ý, còn thêm hai người giúp việc cùng đến bệnh viện.

      Đợi lúc Trường Khanh vào phòng bệnh, Diệp Thiên Tuyết tìm thầy thuốc phụ trách hỏi tình hình sức khỏe của Cố Trường Khanh.

      Người nhà bệnh nhân hỏi như vậy cũng nhiều, bác sĩ thấy cũng thể trách, đơn giản đôi câu: “Yên tâm, có chuyện gì đâu”

      Diệp Thiên Tuyết yên tâm, nắm chặt tay thầy thuốc: “Liệu có xảy ra tình huống đặc biệt nào có thể khiến bệnh nhân gặp nguy hiểm?”

      nghiêm túc nhìn thấy thuốc: “Cầu xin bác sĩ, bác sĩ nhất định phải cho con biết, giả thiết nhất cũng được”

      Giống như thầy thuốc nghiêm túc nhìn : “dựa tình trạng của bệnh nhân mà , căn bản xảy ra chuyện được. Trừ khi mẹ và thai nhi khác nhau nhóm máu. Lúc sinh nếu xảy ra chuyện gì, dẫn đến tượng tan máu, mới có thể gặp chuyện may. Nhưng yên tâm , chúng tôi kiểm tra kĩ rồi, thể xảy ra chuyện được đâu”

      Diệp Thiên Tuyết nghe vậy cứng ngắc ngời, cười trừ.

      “Biết là lo lắng, nhưng phải tin tưởng vào kinh nghiệm của chúng tôi, phải tin tưởng vào khoa học” bác sĩ , “Mỗi đứa bé đều là thiên sứ, chúng tôi để cho thiên sư vừa bay xuống liền bay luông đâu”.

      Nghe nhưng lời này, Diệp Thiên Tuyết càng cười nổi
      Dunghyt97 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 24.1
      Diệp Thiên Tuyết trong lòng lo lắng đủ loại mà ra được, chỉ có thể gật đầu. Đợi đến khi bác sĩ chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra ngoài, mới lấy dũng khí : “Bác sĩ, con hy vọng, bác sĩ có thể chuẩn bị tốt, con vẫn có chút lo lắng”

      Bác sĩ cũng lớn tuổi cưởi áo blu trắng, cười hỏi: “Làm cha mẹ còn lo lắng, thế nào mà là chị mà lo lắng nhiều vậy? Tôi hiểu ý , yên tâm , bệnh viên chúng tôi phải là nơi vớ vấn, chúng tôi chịu trách nhiệm”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn mặt bác sĩ, cố chấp muốn hỏi nữa.

      Bác sĩ lại : “ cân lo lắng, chúng tôi nhất định nghiêm túc chữa bệnh”

      Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Diệp Thiên Tuyết cúi đầu ngồi ghế ở hành lang suy nghĩ.

      Có lẽ, nên tìm Trương Cẩm Văn hỏi lần.

      Bất kể mình nghe được có phải hay , vì di và đứa bé….

      Diệp Thiên Tuyết đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực về phòng bệnh. Cố Trường Khanh nằm đường bệnh đọc tạp chí.

      Thấy Diệp Thiên Tuyết vào, cười hỏi: “cùng bác sĩ chuyện gì, sau lâu vậy, dượng con cũng đến rồi” Trương Cẩm Văn cầm nước trái cây tới, hỏi Diệp Thiên Tuyết: “Con có muốn ăn hoa quả , dượng gọt vỏ?”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn Cố Trường Khanh trả lời: “Con hỏi thầy thuốc, là bé trai hay , nhưng bác sĩ có trả lời con”

      Cố Trường Khanh cười vang lên, vuốt bụng mình: “Dù là trai hay , dì cũng thích hết” Trương Cẩm Văn cầm cái mâm ra ngoài, nghe Cố Trường Khanh vậy, cũng : “Đúng vậy, trái hay dượng đều hết”

      Nụ cười của Cố Trường Khanh càng tỏ sáng hơn

      Diệp Thiên Tuyết và Cố Trường Khanh chuyện lát, Trương Cẩm Văn lại vào, cầm tăm xuyên vào trái cây cắt thành miểng đưa cho Cố Trường Khanh: “ thể ăn nhiều, nhưng thể ăn”

      Cố Trường Khanh liền ăn hai miếng, cười híp mắt ăn nữa, Trương Cẩm Văn liền ăn phần dư còn lại.

      Bầu khí ấp áp giữa hai người khiến chút do dự trong lòng Diệp Thiên Tuyết cũng biến mất.

      Trương Cẩm Văn theo Diệp Thiên Tuyết ra ngoài, lại có chút chần chờ. Cố Trường Khanh mặc dù có người ở bên, nhưng cũng yên tâm

      Nhưng Diệp Thiên Tuyết có chuyện muốn nghiêm túc, làm thể ra ngoài

      “Thế nào?” Trương Cẩm Văn hỏi Diệp Thiên Tuyết, “kéo dượng ra ngoài có phải có chuyện muốn ?”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn lướt qua cửa hàng bên đường phát tiện café, vào mua hai ly café nóng hổi, đưa cho Trương Cẩm Văn ly: “Chúng ta vừa vừa ”, lại đem ly còn lại đặt trong lòng bàn tay.

      “Dượng và Liễu Đan Văn vốn quen biết từ sớm sao?” Diệp Thiên Tuyết vừa mở miệng ra hỏi, Trương Cẩm Văn chuẩn bị uống 1 ngụm café, bị giật mình, thiếu chút nữa bị sặc

      Ho kham mấy tiếng, Trương Cẩm Văn nhìn Diệp Thiên Tuyết, khuôn mặt bình tĩnh, khiến bản thâm biết đứa cháu này rốt cuộc muốn cái gì.

      “Coi như vậy ” Suy nghĩ lát, ta trả lời: “Hai mươi năm trước dượng với ta có quen biết. Khi đó ta mang theo con sống ở khu đó, dượng thuê phòng ngay bên cạnh. Con biết, dượng vốn là nhi, luôn muốn trẻ con phải chịu khổ, cho nên cũng giúp mẹ con họ chút. Nên quen biết thôi”

      “Từ trước tới nau nghe dượng đến” Diệp Thiên Tuyết như vậy biết là làm nũng hay oán trách nữa.

      Trương Cẩm Văn cẩn thận nhìn Diệp Thiên Tuyết cười : “ phải dượng , mà mọi người cũng có hỏi, dượng cũng cảm thấy đây là chuyện quan trọng, cho nên ra. Thế nào hôm nay đột nhiên lại hỏi chuyện đó vậy”

      Diệp Thiên Tuyết đứng ở bên cạnh tủ kính, nhìn trang phục bên trong cửa hàng lại về phía trước. Trương Cẩm Văn biết tại sao trong lòng lại có chút lo sợ

      “Chẳng qua là đột nhiên biết chuyện này, nên có chút ngạc nhiên” Diệp Thiên Tuyết , “Cũng biết có phải nhà chúng đặc biệt có duyên với ta hay . Đầu tiên là dượng, sau lại thành tinh nhân của ba, dượng xem, chuyện như thế đời này là đặc biệt”

      Trương Cẩm Văn còn chưa kịp , Diệp Thiên Tuyết chợt nhớ ra điều gì đó, thuận miệng : “Nga, đúng rồi, dượng sớm biết Liễu Đan Văn, vậy dượng có biết cha của Liễu Phỉ Phỉ là ai ?”

      Trương Cẩm Văn hơi cười: “Dĩ nhiên biết, bất quá mất hơi sớm, dượng nhớ người gầy, cao lắm, ta hay mặc áo sơ mi màu lam. Nhưng mà quan hệ của hai người họ tốt lắm, hay gây lộn”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cái: “chắc cha Liễu Phỉ Phỉ cũng họ Liễu, bằng làm sao lại cùng họ với Liễu Đan Văn”

      Nghe như vậy, Trương Cẩm Văn khẽ cau mày: “Tiểu Tuyết, ấy cũng gả cho ba con, sau này cũng đừng suốt ngày kêu têm mang cả họ ra mà gọi như vậy, muốn gọi là mẹ, gọi là dì cũng được”

      Diệp Thiên Tuyết làm như nghe thấy, về phía trước.

      Trương Cẩm Văn bất đắc dĩ theo sau.

      Qua lúc, Diệp Thiên Tuyết chợt : “Dượng, trước đây lâu được có trở về”

      Trương Cẩm Văn đột nhiên giật mình, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, đối diễn là ánh mắt trầm tĩnh, khiến Trưởng Cẩm Văn khỏi thắc mắc.

      “Như thế nào lại hỏi vậy, dượng vẫn luôn ở đây” sờ gói thuốc trong tú, cũng cầm rồi lại thả ra.

      “Có ?” Diệp Thiên Tuyết quay mặt sang, “Vậy là chính con nhận nhầm người. Bất quá, hôm đó con đúng là đụng phải người, rất giống dượng, giọng cũng giống, ngay cả dáng bộ cũng giống, cùng Liễu Đan Văn chuyện trong phòng ăn. Cũng biết là có phải tình nhân của ta
      Dunghyt97 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 24.2
      Trương Cẩm Văn Chợt đứng lại, Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh quay mặt lại

      “Sao vậy dượng, tại sao người nữa?” vào lúc này ngược lại mỉm cười, nụ cười trong sáng, nhưng trong đáy mắt lại là khoảng bóng tối

      Trương Cẩm Văn nhìn lại ánh mắt của , chợt chột dạ phải hít sâu mấy lần rồi sau đó mới cười khổ : “Con đều thấy, sao thẳng?”

      “Dượng phải có, con như thế nào có thể thẳng thắng được, bất quá, ý này là, dượng….”

      Trương Cẩm Văn gật đầu: “là dượng, nhưng mà, chuyện này”

      ta ngừng lại, suy nghĩ biết như thế nào mới phải: “ phải như con nghĩ đâu”

      “Con nghĩ như thế nào?” Diệp Thiên Tuyết tựa hồ cảm thấy buồn cười, chợt cười vang lên, trong khí mùa đông lạnh lẽo lưu lại chuỗi tiếng cười mát lạnh: “Dượng chẳng lẽ đoán được tâm tư của con?”

      Trương Cẩm Văn nhìn nàng, nặng nề thở dài: “Tiểu Tuyết, đừng như vậy, dượng biết là trong lòng con rất khó chịu, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống rồi từ từ

      Diệp Thiên Tuyết yên lặng nhìn ta, vẻ mặt chân thanh tha thiết của Trương Cẩm Văn, khi nhìn thẳng vào mắt chỉ là chút mắt tự nhiên, thấy bất kỳ né tránh nào.

      Vì vậy, Diệp Thiên Tuyết gật đầu: “Được. Chúng ta tìm chỗ ngồi xuống rồi chuyện sau”

      Trương Cẩm Văn và Diệp Thiên Tuyết chọn quán café vào, nhưng cho Diệp Thiên Tuyết gọi café nữa: “Uồng nhiều quá buổi tối ngủ được, con còn cần phải ngủ đủ giấc mới được ”

      Vì vậy Diệp Thiên Tuyết gọi ly sữa, khầy từ từ

      “Dượng quay trở về là vì Liễu Đan Văn gọi điện cho dương, cầu xin dượng giúp tay”

      Trương Cẩm Văn bất đầu câu chuyện như vậy, “Có việc khiến ấy yên tâm, muốn dượng cho ý kiến”

      Khuôn mặt có thay đổi gì Diệp Thiên Tuyết : “Dượng về chuyện đứa bé sao?” Trương Cẩm Văn chợt thốt lên: “Con biết?”

      “Con làm sao biết?” Diệp Thiên Tuyết tươi cười: “Dượng quên mất, con là con nghe được hai người chuyện”

      Trương Cẩm Văn có chút luống cuống: “Chẳng qua dượng cho là lúc kiểm tra thai nhi có gì đúng, dượng cho rằng……..”

      Thấy vẻ mặt của Trương Cẩm Văn, Diệp Thiên Tuyết thở dài: “Dượng, chỉ là như vậy sao?”

      phải như vậy, còn có chuyện gì nữa?” Trương Cẩm Văn vẻ mặt vô tội trả lời: “ ấy là kiểm tra nhiễm sắc thể thấy có vấn đề, sợ đứa bé ra đời có biến chứng gì, Dượng cảm thấy phải vấn đề lớn gì, cho nên liền khuyên ấy là cứ đợi đến lúc sinh” Trương Cẩm Văn lại nhìn Diệp Thiên Tuyết, “Con cũng biết ta rất quý trẻ con, thể nào đồng ý chuyện bỏ đứa bé

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cái, : “Con biết, cho nên dượng bị lừa rồi”

      Trương Cẩm Văn ngạc nhiên: “Cái gì, bị lừa ư”

      ta nhìn vẻ mặt cảnh giác của Diệp Thiên Tuyết, “Tiểu Tuyết, dượng biết là con thích ba con tái hôn, nhưng con cần thiết phải nhắm vào mẹ kế như vậy, con cũng biết, bà ấy cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, căn bản là…..”

      Cắt ngang lời Trương Cẩm Văn , Diệp Thiên Tuyết đưa tờ giấy ra

      Trương Cẩm Văn ngừng trong giây lát, ta run rẩy nhìn tờ giấy, lại nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết: “Cái này là cái gi?”

      Diệp Thiên Tuyết : “Đây là bản kết quả Liễu Đan Văn bị sẩy thai”

      “Sẩy thai……..” Trương Cẩm Văn theo bản năng lặp lại lần nữa, lật phần kết quả, nhìn nhìn lại, cuối cùng nhìn chằm chằm phần ghi kết quả kia đến ngẩn người.

      có cảm giác miệng lười mình đều khô hết , tâm trạng chưa bao giờ khẩn trương đến vậy: “Cái này, xảy ra chuyện gì…..”

      “Cái gì mà là “ có quan hệ họ hàng thân thuộc” giọng của Trương Cẩm Văn dần dần thấp xuống, “Người xét nghiệm so sánh kia là ai….”

      Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh trả lời: “Là ba con”

      Trương Cẩm Văn đột nhiên mở to mắt, con người khiếp sợ dám tin

      “Làm sao, làm sao……..”

      ta lúc đó tìm dượng, chỉ bởi vì đứa bé trong bụng kia phải của ba con, muốn dượng ra mắt tốt, chỉ đề bỏ nó mà thô” Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh , “Dượng, người vì ta mà từ HongKong bay về, gạt người khác về gặp ta, thiếu chút nữa danh tiếng của mình bị hủy hoại, kết quả là bị người ta lợi dụng mà thôi”

      Diệp Thiên Tuyết hơi cong miệng, nhìn Trương Cẩm Văn thất thần: “Chỉ là lợi dụng thành công”

      Trương Cẩm Văn đưa trả bản kết quả, nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Tuyết con nghĩ gì,

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười đứng lên
      Dunghyt97 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 25
      “Dượng, người biết ? Trước khi cùng dượng chuyện con vẫn luôn lo lắng cho dì

      Trương Cẩm Văn chờ Diệp Thiên Tuyết tiếp, Diệp Thiên Tuyết chợt dừng đề tài làm cho ta có chút ngạc nhiên, nghe như vậy, Trương Cẩm Văn lập tức cau mày: “Làm sao vậy?”

      “Cách đây lâu, con có nằm mơ” Diệp Thiên Tuyết nhìn về phía cửa sổ, vẻ mặt mơ hồ, Trương Cẩm Văn thấy nét mặt của .

      “Con mơ thấy ba cưới Liễu Đan Văn, bà ta đối với con rất tốt, con coi bà ta như là mẹ ruột, bà ta từng chút từng chút chăm sóc con”

      Nghe đến đó, Trương Cẩm Văn nghiêm túc suy nghĩ

      Nếu như căn cứ vào như vậy, Diệp Thiên Tuyết sao có thể làm những chuyện này, Nhưng mà, bây giờ nhìn Diệp Thiên Tuyết, Trương Cẩm Văn bắt đầu tò mò, rốt cuộc mơ thấy cái gì, mớ khiến đối với Liễu Đan Văn cảnh giác như vậy.

      , có lẽ chỉ đối với Liễu Đan Văn

      Sau đó có thai, con rất vui mừng chờ dì sinh em bé. Nhưng mà, trước khi sinh khám là có vấn đề gì nhưng dì lại mất giường bệnh.

      Cái muỗng trong tay Trương Cẩm Văn rớt xuống,vang lên tiếng leng keng, ngước mắt nhìn rất bất mãn.

      ta run rẩy cầm cái muỗng lên, miễn cười nở nụ cười: “ cái gì vậy, sao có thể”

      “Con , đây là giấc mơ” Diệp Thiên Tuyết vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nhưng mà con nhớ, lúc dì mất, nửa khoảng trời của con cũng sụp đổ”

      Trương Cẩm Văn nghe Diệp Thiên Tuyết vậy, cảm giác theo bản năng, Diệp Thiên Tuyet1 thể đây là giấc mơ được.

      Nhưng ta cũng được, theo như lời Diệp Thiên Tuyết , rốt cuộc là cái gì. Nhưng chuyện này có có xảy ra, nhưng lại khỏi cho cảm thấy, đây là cảm giác rất chân .

      Bởi vì trong lòng có lo lắng bất an, lựa chọn tiếp tục lắng nghe, mà ngăn lại, trách năng lung tung.

      “Sau đó, Liễu Đan Văn an ủi con, mang con ra khỏi thời gian đen tối đó, con cơ hồ muốn tôn vinh bà ta thành ánh sáng cuộc đời, qua mấy tháng, dượng tìm con”

      quay đầu, nhìn thẳng về phía Trưởng Cẩm Văn. Dưới ánh mắt nhìn như vậy, tự chủ được ngồi ngay ngắn lại, nhìn thẳng vào mắt .

      Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “Dượng , người lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản thừa kế cho con”

      Trương Cẩm Văn đột nhiên cảm thấy trong lòng căng thẳng hẳn lên, lại nghe Diệp Thiên Tuyết : “Sau đó,chưa đầy mấy ngày, người chết. Nhảy từ lầu ba mươi xuống, trong thư để lại quá đau khổ vì cái chết của dì nên dượng quyết định theo dì

      Trương Cẩm Văn đột nhiên thấy lạnh hết cả sống lưng.

      ta biết mình đối với Cố Trường Khanh tình cảm rất sâu đậm, nhưng cũng thể để cho nghĩ quẩn mà tự tử được.

      Nhưng mà, tình cảm như vậy… quá mức nóng bỏng, ly trí. Trương Cẩm Văn cảm thấy mình làm như vậy.

      “Sao như vậy được” ta nhìn Diệp Thiên Tuyết, hỏi câu, “Dượng làm sao có thể…”

      “Con cũng biết” Diệp Thiên Tuyết cười trả lời, “Nhưng mà, lúc ấy con rất cảm động tình càm dượng dành cho dì con. Dĩ nhiên, cũng rất khó , bởi vì, người thân của con lại mất

      Trương Cẩm Văn nhìn Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, lại có cảm giác mình thấy khóc

      Nếu như đây là , làm sao để cho đứa bé thế này chịu nhiều đau khổ như vậy, trong lòng đau đớn có thể tìm ai mà tâm .

      Rất may, đây chỉ là giấc mơ

      “Bất quá trong giấc mơ ngược lại có tin đồn, dượng phải chết vì tự sát, mà mưu sát. Lúc đó con bị cơ quan tạm giữ thiếu chút nữa bị điều tra, sau lại” đột nhiên cong miệng, cười như cười, “là ba con ra mật, mới bảo vệ được con”

      Dừng lại chút, nhìn về phía Trươn Cẩm Văn, Diệp Thiên Tuyết : “Nghe , là Liễu Đan Văn ra mặt cầu xin ba con, ông ta mới bằng lòng giúp con. Trước đó ông vẫn cảm thầy mình làm sợ gì”

      Trương Cẩm Văn đem ly café cầm trong lòng ban tay. ràng là café rất ấm áp, lại cảm thấy lạnh giá thân thể phải rùng mình cái.

      “Giấc mơ này, khiến con thay đổi sao?” Trương Cẩm Văn hỏi

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cai: “Bởi vì hình ảnh cuối cùng trong mộng, con chết rất thảm, con muốn có kết cục như vậy, cho nên, tự nhiên phải thay đổi”

      Trương Cẩm Văn hỏi câu: “Vậy con mất khi con bao nhiêu tuổi”

      “Hai mươi bảy” Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh trả lời: “Chưa kết hôn, thi đậu đại học, nghiện hút, còn có, ba con ra tối hậu thư, nếu thay đổi liền từ bỏ quyền thừa kế ”

      Chân mày Trương Cẩm Văn chau lai: “Con phải người như vậy”

      “Con phải có quan hệ gì” Diệp Thiên Tuyết : “Dù sao trong mơ, con trở thành người như vậy”

      Nhìn khuôn mặt thờ ơ của Diệp Thiên Tuyết, Trương Cẩm Văn kiềm chế bất an trong lòng, lại uống ngụm café: “Cho nên, con mới khuyên dượng mang theo dì đến HongKong? Còn chuyển đổi hộ khẩu”

      “Quốc tích HongKong thôi mà, muốn di dân cũng là chuyện đơn giản” Diệp Thiên Tuyết e dè mục đích của mình, “Con chỉ muốn dì được chăm sóc tốt hơn”Trương Cẩm Văn gật đầu cái: “Dượng hiểu” “Dượng tìm thời gian, lấy lý do chuyện này với rể’

      ta nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết nở nụ cười hiền từ: “Yên tâm, dượng với dì , lần này ra sớm như vậy. Chúng ta trở thành hậu phương vững chắc cho con”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Trương Cẩm Văn, nửa tâm trang coi như được buông lỏng.

      “Cái này là bản photocopy sao” đương trở về, Trương Cẩm Văn cầm qua giấy tờ lúc nãy, hỏi Diệp Thiên Tuyết.

      “Phải” Diệp Thiên Tuyết gật đầu, “ , dượng tại con có cách nào hoàn toàn tin tưởng dượng và Liễu Đan Văn có quan hệ gì được ”

      “Dượng cùng ta có thể có quan hệ như thế nào?” Trương Cẩm Văn bật cười, “Dượng cùng dì mới là người nhà, con của dượng và dì tương lai kế nghiệp chúng ta, là hy vọng của dượng và dì”

      “Tiểu Tuyết, dượng phải là loại người biết nặng , con” Trương Cẩm Văn con , “Trước chỉ là năm đó có chút tình cảm, tại . Yên tâm, chuyện này giao cho dượng, trong vòng hai tuần lẽ, dượng tìm ra tình nhân của Liễu Đan Văn”

      tới điểm này, trong mắt Trương Cẩm Văn chợt có chút tàn nhẫn, “Nếu ta làm như vậy, nên biết hậu quả như thế nào”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn Trương Cẩm Văn, nhưng cũng dám tin tưởng hoàn toàn

      “Chờ dì con sinh em bé xong, dượng liền toàn bộ mọi chuyện” Trương Cẩm Văn , “Con nên tin tưởng ấy”

      Sau khi hai người chuyện, trở lại bệnh viện Trương Cẩm Văn lại tìm bác sĩ chuyện lần, Diệp Thiên Tuyết bác sĩ đối với Cố Trường Khanh càng thêm cẩn thận hơn.

      Sau vài ngày, trước năm mới ngày, Cố Trường Khanh thuận lợi sinh hạ đôi long phượng (Mình thấy truyện TQ nào cũng thích sinh đôi nhỉ)

      Nhìn khuôn mặt mừng rỡ của Trường Cẩm Văn, hành động rất ngu ngơ, khiến Diệp Thiên Tuyết nhịn cười được

      Vào lúc này, hoài nghi của với Trương Cẩm Văn mới biến mất

      Bởi vì là sinh đôi, nên hai đứa bé có lớn lắm, phải ở trong bệnh viên thời gian mới có thể về nhà. Cho nên, coi như là để cho sức khỏe của Cố Trường Khanh khôi phục chút.

      Diệp Thiên Tuyết mỗi ngày giữa bệnh viện và nhà chạy tới chạy lui, có ý chuẩn bị canh bồi bổ cho Cố Trường Khanh.

      Mỗi ngày Cố Trường Khanh uống nước canh do Diệp Thiên Tuyết mang tới, nằm ở giường xúc động , “Canh của Tiểu Tuyết là cứu mạng à, cơm bệnh viện đúng là rất kinh khủng”

      Diệp Thiên Tuyết vừa thu dọn đồ đạc vừa : “Con chỉ là phụ thôi, thực nấu cơm là người khác” Cố Trường Khanh cười hihi “Coi như vậy, cũng là Tiểu Tuyết tâm lý”

      Hai người chuyện, Trương Cẩm Văn từ bên ngoài vào, thuận tay đóng cửa lại: “Trường Khanh, có việc, muốn với em”

      Cố Trường Khanh cảm thấy nghi hoặc nhìn Trương Cẩm Văn: “Có chuyện gì mà cần lúc này?”

      Nhìn Diệp Thiên Tuyết cái, Trương Cầm Văn cười : “Thừa dịp Tiểu Tuyết cũng ở đây, chuyện dứt khoát. Cũng là thời gian tốt, tam thời hai tiểu quỷ quấy rầy chúng ta”

      Cố Trường Khanh liền cười to lên: “Có chuyện gì mà phải có Tiểu Tuyết mới được. Ừ em nghe”

      Trương Cầm Văn liền cẩm thận lựa chọn từ ngữ, sau chốc lát, “Có chuyện, vẫn cho em biết. cùng vợ của rễ bây giờ là Liễu Đan Văn có quen biết, biết từ mười hai năm trước” ta dùng tay khoa châm múa tay miêu tả: “Lúc đó Liễu Phỉ Phỉ mới cao bằng chừng này”

      Nụ cười mặt Cố Trường Khanh dần tắt, nhìn vẻ mặt Trương Cẩm Văn, cũng biết, chuyện này phải chuyện bình thường.

      Diệp Thiên Tuyết im lặng ngồi bên cạnh, giờ phút này mới đưa tay năm chặt tay

      Cố Trường Khanh nhìn cái, cười dịu dàng

      Trương Cẩm Văn kể chuyện xưa cũng dài dòng mà ngăn gọn, xong câu cuối cùng, ta rất bình tĩnh, nhưng mà ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng

      Diệp Thiên Tuyết nhìn ta, rồi ánh mắt lại chuyển sang nhìn Cố Trường Khanh.

      Lúc này Cố Trường Khanh cũng có vui vẻ, nhưng cũng có tức giận, chẳng qua rất bình tĩnh, có chút đau lòng

      Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy vậy trong lòng cũng rất khó chịu, đột nhiên tiến lên ôm

      Trương Cẩm Văn cũng xong, đứng lên, về phía Cố Trường Khanh ôm lấy chân

      “Trường Khanh, tha lỗi cho

      “Tha lỗi cho , dấu em nhiều việc như vậy”

      “Tha thứ cho

      Trương Cẩm Văn vẫn nhìn Cố Trường Khanh: “ sai rồi, Trường Khanh, tha lỗi cho

      Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn, trong lòng có tư vị phức tạp khó hiểu
      Dunghyt97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :