1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 19
      Khi mới bắt đầu, nụ hôn chỉ là nhàng thử dò xét. Hơi thở mang mùi thơm cỏ xanh của Triệu Lẫm, khiến Diệp Thiên Tuyết có chút thất thần.

      Trong cái thành phố này, nơi nào mang mùi thơm của cỏ xanh, đều là mùi nước hoa mà thôi.

      Thấy có phản đối, Triệu Lẫm liền bắt để nụ hôn tiến sâu hơn, đầu lưỡi ở đôi môi của lướt qua lặp lặp lại, muốn cạy ra môi của . Nhưng mà, đôi môi của Diệp Thiên Tuyết cùng như trong lòng của cùng tâm trạng, chút rung động.

      "Tiểu Tuyết! Con ở đây làm gì!" Giọng ở bên cạnh quát lên, có mười phần tức giận. Sau đó, đôi tay vươn ra, đem hai người tách ra.

      Triệu Lẫm khàn tiếng, cắn đầu lưỡi của mình, nhưng Diệp Thiên Tuyết mặt thay đổi hơi cong môi chút, lướt mắt nhìn ta lại, nhìn về phía người vừa tới: "Ba"

      Diệp Hâm Thành đứng ở đây, dám tin nhìn con mình với người lạ ôm nhau, tựa hồ rất thân mật lại còm hôn nhau.

      Ông thể tin được, con của mình có thể ngay tại cổng nhà mình lại hành động ra việc như vậy .

      "Tiểu Tuyết, con. . . . . ." Ông há miệng, nhưng biết nên cái gì. Chỉ chốc lát sau, ông nhìn sang Triệu Lẫm, ánh mắt trở nên bình thường: "Cậu là con cái nhà ai, dám cả gan động vào Tiểu Tuyết, muốn sống nữa sao?"

      Triệu Lẫm lướt mắt nhanh nhìn người ở bên cạnh rất bình tĩnh, căn bản cũng chuẩn bi giúp Diệp Thiên Tuyết, cung kính khom lưng khẽ : " Bác Diệp, bác khỏe chứ, con là Triệu Lẫm bạn trai của Tiểu Tuyết."

      Diệp Thiên Tuyết đưa tay khẽ xoa trán, nhíu mày: "Tôi lúc nào trở thành bạn của , tôi thế nào lại biết?" xong, nhìn Triệu Lẫm, đưa tay kéo Diệp Hâm Thành : "Vào nhà thôi ba, người này cần để ý tới."

      Diệp Hâm Thành muốn cái gì, Diệp Thiên Tuyết tay dùng sức, đem ông kéo vào nhà. Hành động bất ngờ của Diệp Thiên Tuyết làm Diệp Hâm Thành tức giận trợn hai mắt nhìn Triệu Lẫm, theo Diệp Thiên Tuyết vào nhà.

      Triệu Lẫm đưa mắt nhìn dáng người có chút ôm yếu kia vào, bóng dáng biến mất thấy, mặt dần dần ra khuôn mặt tươi cười .

      "Quả nhiên, giống như mình nghĩ. . . . . ." Mỹ vị (món ăn ngon).

      Triệu Lẫm xoay người rời , chỉ lát sau, chiếc xe lái tới, ở bên cạnh ta dừng lại.

      Diệp Thiên Tuyết vào nhà, trong lòng mớ hỗn độn. Diệp Hâm Thành vẫn cứ ở bên cạnh tận tình khuyên bảo, con phải có tự tôn tự trọng, được còn tuổi mà cũng đàn ông con trai tiếp xúc thân mật, làm như vậy ông rất yên tâm bal¬abala. . . . . .

      Diệp Thiên Tuyết đột nhiên nhịn được, buột miệng ra: " Nều như vậy tại sao ba mặc kệ trông nom Liễu Phỉ Phỉ? nó và Tăng Hàm cũng bị người ta bắt được tại chỗ, ba tại sao nó?"

      Chỉ lát sau, đối mặt với vẻ mặt cực kỳ khó coi của Diệp Hâm Thành, Diệp ThiênTuyết nặng nề thở dài, xin lỗi: "Xin lỗi ba, tâm trạng con tốt lắm. Hôm nay trong lúc làm bài thi làm sai mấy phần, cho nên. . . . . ."

      Giải thích của khiến sắc mặt Diệp Hâm Thành hơi dễ nhìn chút, nhìn lên nhìn xuống đánh giá vài lần, cuối cùng thở dài tiếng, vỗ vỗ bả vai của : "Thôi, con nghỉ ngơi ."

      Diệp Thiên tuyết đứng ở đầu cầu thang, đưa mắt nhìn Diệp Hâm Thành xoay người, phát thân hình của ông còn mạnh mẽ kiên cường như ngày thường .

      Đáy lòng của chút sảng khoái.

      Nhìn xem, đây chính hậu quả của ông năm đó lưu lại con riêng. nghĩ như vậy , xoay người lên lầu, vào trong phòng đem thả mình ngã ngay giường.

      Hôm nay, nghe được chuyện đó đối với cái tát thẳng vào mặt.

      như thế nào đều nghĩ mãi mà , Trương Cẩm Văn tại sao phải cùng Liễu Đan Văn vụng trộm ở chung chỗ. Nếu như bọn họ là phe, kiếp trước sau khi dì Cố Trường Khanh mất , Trương Cẩm Văn cần gì phải khổ sở chịu nổi theo dì ?

      Nếu như phải là phe, vậy hôm nay màn như thế này nên giải thích như thế nào?

      Càng nghĩ càng loạn, cảm thấy trong đầu của mình mớ rối tung.

      Bò dậy tắm, Diệp Thiên Tuyết ngồi vào bàn học, mở tập đề thi mà Phó Hoài Minh đưa cho.

      Có lẽ, chỉ có tập trung vào làm bài tập, mới có thể làm cho trạng của mình bình tĩnh chút.

      Làm bài thi được hơn phân nửa, điện thoại di động chợt vang lên. Diệp Thiên Tuyết cũng ngẩng đầu lên nhìn màn hình xem ai gọi, nghe được Trần Thiên ở điện thoại bên kia, giọng hết sức khẩn trương : "Tiểu thư Diệp à, tôi có việc muốn ."

      "Chuyện gì?" Diệp Thiên tuyết có chút chút để ý.

      "Cái đó....Liên Trân Trân, tìm tôi rồi." lời của Trần Thiên khiến Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc, dừng bút, hỏi ngược lại, "Liền Trân Trân? ta tìm làm cái gì?"

      Giọng của Trần Thiên thấp hơn, " ta tới hỏi lần trước xảy ra chuyện gì, nghe có vẻ, ta có chút nghi ngờ."

      Nghe Trần Thiên như vậy, Diệp Thiên Tuyết ngược lại cười to lên, "Nghi ngờ cứ để cho ta nghi ngờ, sợ cái gì? Dù sao Liễu Phỉ Phỉ quả cho ngươi làm ra chuyện này mà, nhưng mà mục tiêu là người khác thôi, có khác gì nhau."

      Trần Thiên có chút gấp gấp: "Đại tiểu thư, nếu là hai kia ra tay, người xui xẻo là tôi à!"

      Diệp Thiên Tuyết dừng chút, hỏi Trần Thiên: "Muốn ra khỏi hắc đạo ?"

      Trần Thiên kinh ngạc ngừng lâu, mới hỏi ngược lại: "Có ý tứ gì?"

      "Muốn từ này nhảy ra khỏi cái vòng kia, làm mấy việc này nữa?" Diệp Thiên Tuyết kiên trì , "Tôi nghĩ, lúc mới bắt đầu cũng phải là tự nguyện làm côn đồ ."
      Sau hồi trầm mặc, Trần Thiên cười: "Cũng phải là nhiệt huyết quá mức của thanh niên, tôi dĩ nhiên là muốn rời khỏi hắc đạo. Đại tiểu thư có biện pháp gì?"

      "Như vậy, tham gia quân ngũ ." Diệp Thiên Tuyết vô cùng vui vẻ , "Tuổi của vẫn còn ở trong phạm vi, còn lại để tôi xử lý."

      đợi Trần Thiên thêm nữa, liền cúp điện thoại, để Trần Thiên ở đầu kia điện thoại kêu "A lo alo alo" hoài mà được đáp lại.

      Sau tuần, điểm thi cuối kỳ cuối cùng cũng có kết quả. Diệp Thiên Tuyết thực cú đột phá vô cùng lớn.

      cư nhiên nằm trong bảng năm mươi người đứng đầu.

      Mặc dù là bốn mươi chín người trong bảng này lộ vẻ thích , nhưng mà vẫn đủ để cho cảm thấy vui mừng. Diệp Hâm Thành thấy thành tích này của cực kỳ hài lòng, lấy trong ngăn bàn phong bì đỏ lớn đưa cho Diệp Thiên Tuyết để cám ơn thầy giáo dạy .

      "Ba, ba cũng đừng làm phiền phức thêm." Diệp Thiên Tuyết , "Gia đình ấy phải là có tiền, bây giờ ba lấy tiền đưa cho ấy, ngược lại có vẻ xem thường ấy à."

      Diệp Hâm Thành lúc này mới hậm hực mà im lặng.

      Lần này thành tích của Liễu Phỉ Phỉ cũng rất được, so với lần trước có chút tiến bộ, cư nhiên đứng thứ mười.

      Nhưng là, đối với Liễu Phỉ Phỉ mà , cái thành tích này là thất bại. hết sức phiền não mà đem phiếu điểm vứt qua bên, ở trong phòng qua lại.

      Liễu Đan Văn từ trong phòng ra, thấy ăn ngồi rồi, vì vậy mở miệng: "Tới đây giúp mẹ chút, đem quần áo treo trong tủ dọn dẹp chút, gấp rồi xếp vào vali."

      Liễu Phỉ Phỉ có chút tin khoát tay: "Chờ đến nhà họ Diệp để cho ông ta mua đồ mới cho mẹ, những thứ đồ này cầm làm gì."

      Sắc mặt Liễu Đan Văn trầm xuống: "Loại người như con tính tình nóng nảy? Mau xếp lại cho tôi! Coi như vào nhà họ Diệp, con cũng phải an phận chút, chớ làm càn!"

      Liễu Phỉ Phỉ bị Liễu Đan Văn giáo huấn cực kỳ phục, lập tức sẵng giọng: "Con nông nổi? Làm sao mẹ là mẹ chấp nhận "vô danh phân" theo người đàn ông, phải vì tiền của ông ta mới gọi táo bạo? !"

      Lời còn chưa dứt, cái tát liền dáng mặt nàng. Sắc mặt Liễu Đan Văn tái xanh đứng ở trước mặt , tay từ từ để xuống đất, : "Ai dạy mày những lời này?"

      Liễu Đan Văn rất khổ sở, đây chính là đứa con tình nguyện bị người ta chỉ trích vào tận xương cốt cũng muốn sinh ra, luôn luôn bao bọc nuông chiều sao? Tại sao. muốn nghĩ, mình trải qua cuộc sống như thế, rốt cuộc là vì ai?

      "Là ai dạy mày như vậy?" hỏi lại lần, trong lòng vẫn còn có chút thế tin được, con mình có thể chỉ trích mình như vậy.

      Liễu Phỉ Phỉ bị cái tát này làm bất ngờ, còn chưa có hoàn hồn lại nhìn thấy Liễu Đan Văn gì nữa, tựa hồ hỏi mình cái gì. bụm mặt, chỉ cảm thấy trong lỗ tai ùng ùng, cái gì cũng nghe .

      dám tin Liễu Đan Văn lại đánh mình, trong lòng cơn uất ức dâng trào: "Mẹ tại sao lại đánh con! Tại sao! Cũng bởi vì mẹ có tự ái, con bị người ta gọi là con hoang nhiều năm như vậy, tại con muốn chịu uất ức như thế nữa! Con chính là muốn mặc những quần áo này, mỗi đồ dùng ở đây đều nhắc nhở, dáng vẻ năm đó con bị người đánh, cầm tảng đá đuổi theo mình!"

      dùng toàn lực đẩy tay, hướng về phía Liễu Đan Văn rống to lên, "Mẹ cảm thấy đó là bảo bối, đó là chuyện của mẹ! Đối với con mà đó chính là đồ bỏ , đồ bỏ !"

      xong, ở trước mặt mình Liễu Đan Văn, đẩy cửa xông ra cửa.

      Liễu Đan Văn bị đẩy cho lảo đảo, đứng vững ngã mặt đất, đau lòng nhìn theo bóng dáng Liễu Phỉ Phỉ chạy ra ngoài, muốn đứng lên đuổi theo.

      Chỉ là vừa mới đứng lên, chưa được hai bước, lòng bàn chân chợt trợt , nặng nề lại té lần nữa.

      ra là, vừa rồi lúc Liễu Phỉ Phỉ tức giận sơ ý làm đổ ly nước, mặt đất đều là nước đọng. Liễu Đan Văn cẩn thận đạp lên, lập tức bị trượt ngã.

      theo bản năng bưng kín bụng của mình.

      Diệp Thiên Tuyết cùng Ngụy Vũ, Vương Kỳ Ngọc ăn mừng thành tích của mình nhận được điện thoại của Diệp Hâm Thành: "Dì Liễu bị sảy thai, bây giờ ở bệnh viện. Hôm nay ba về nhà."

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, trong lòng sung sướng, thanh lại có chút lo lắng cùng ân cần: "Làm sao . . . . . . phải qua giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm sao? xảy ra chuyện gì?"

      Diệp Hâm Thành trả lời ràng, nhanh chóng cúp điện thoại.

      Để điện thoại di động vào trong túi xách, Diệp Thiên Tuyết thấy Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc tò mò nhìn mình chằm chằm, mỉm cười hỏi: "Thế nào, có chuyện gì muốn hỏi tớ?"

      "Tình nhân của ba cậu xảy thai?" Vương Kỳ Ngọc hỏi, "Là tự ta làm sao, hay là xảy ra ngoài ý muốn à?"

      "Tớ biết." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Chỉ là, mặc kệ là loại nguyên nhân nào, tớ đều thấy vui. Ai biết đứa bé kia. . . . . . Hừ." cười lạnh tiếng.

      Mấy ngày nay Ngụy Vũ lại gầy chút, có thể nhìn gương mặt có chút góc cạnh rồi. Nghe Diệp Thiên Tuyết như vậy, dè dặt mà cười cười tiếng: "Tiểu Tuyết, chuyện cũng thể như vậy. tại có, đứa bé là của ai liền được rồi, ngược lại bằng đến lúc có chứng cớ trong tay, lúc đó chuyện được làm ràng rồi."

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Tớ tình nguyện muốn thấy đứa bé. Nếu sinh ra rồi, tương lai hai người trở mặt, chịu khổ chỉ là đứa bé kia."

      Vương Kỳ Ngọc nhíu mày: "Cậu khi nào lo lắng cho đứa bé như vậy?"

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc chốc lát, mỉm cười: "Lúc này tớ đồng ý. Tiểu Mập, việc buôn bán của chúng ta khai trương được chưa?"

      Ngụy Vũ lập tức mặt mày hớn hở đứng lên.
      Dunghyt97 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 20.1
      Lúc Tần Phượng Miên gọi điện thoại tới, Diệp Thiên Tuyết còn mơ màng ngủ, theo bản năng với tay lấy điện thoại, giọng có phần khàn khàn trả lời điện thoại “Alo”

      Ở bên kia điện thoại, Tần Phượng Miên khẽ cười, : “Đại tiểu thư, đồ cần có rồi”

      Diệp Thiên Tuyết lập tức tỉnh táo: “Làm sao có thể…… mới đên bên ông ta bao lâu, sao ông ta có thể………….”

      Tần Phượng Miên vô cùng đắc ý cười to lên: “Đại tiểu thư, coi thường tôi quá rồi, nếu như phải để cho tôi làm quá lên, tôi sớm dùng thủ đoạn đoạt vật về tay lâu rồi”

      Diệp Thiên Tuyết có tâm tư nghe ta , muốn tới lầy đồ, muốn đợi trời sáng liền tới lấy đồ.

      Tần Phượng Miên chỉ cười, : “Đại tiểu thư sợ tôi và gặp mặt có người thấy sao?”

      “Được rồi, tôi chỉ giỡn chút thôi” ta xong, cùng Diệp Thiên Tuyết hẹn thời nhanh, nhanh chóng cúp điện thoại.

      Liễu Đan Văn nằm giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ trời cũng dần dần sáng, trong lòng cũng ít lo lắng .

      có gì hối hận, việc như hạt bụi bay rồi.

      Đứa bé này vốn là nên giữ lại. theo bản năng lại xoa bụng mình, ngày hôm qua, ở nơi này vẫn có sinh mạng.

      Diệp Hân Thành sau khi vào nhìn thấy như vậy. Liễu Đan Văn vuốt bụng mình, đau buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng ông ta khỏi thở dài, nắm tay đông viện Liễu Đan Văn: “Đừng buồn, sau này vẫn còn cơ hội. Bé con tương lai về bên chúng ta mà”

      Liễu Đan Văn hoàn hồn, nhìn ông miễn cưỡng cười: “Chỉ là có duyên phân, bất quá sau này có lẽ có”

      Diệp Hân Thành nghe được trong lòng chợt đau xót.

      Đây cũng là hy vọng của ông, nhưng hôm nay lại mất , ông cũng rất khổ sở. Chỉ là Liễu Đan Văn là mẹ, khổ sở so với ông còn lớn hơn nhiều, ông phải kiềm chế đau đớn trong lòng mình lại, trấn an trước.

      Cùng Liễu Đan Văn ăn sáng xong. Diệp Hân Thành thể ở lại phải về công ty.

      Chẳng được bao lâu, Diệp Thiên Tuyết liền gõ cửa vào, thuận tay đóng cửa lại, nhìn nụ cười của , Liễu Đan Văn cảm thấy thoải mái.

      “Chào con, Tiểu Tuyết”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu chào lại, hỏi Liễu Đan Văn: “Sức khỏe dì như thế nào? Con tới thăm dì chút. Liễu Phỉ Phỉ đâu, nó ở bên cạnh dì sao?”

      Liễu Đan Văn cảm thấy, Diệp Thiên Tuyết hỏi chuỗi câu hỏi như vậy, dường như giấu cái gì đó, khiến ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Vì vậy, mặt cũng giữa được vẻ tươi cười, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ: “Ừ, tốt hơn nhiều, mấy ngày nữa là có thể xuống giường”. Đừng chút, ta quay mặt lại , nhìn Diệp Thiên Tuyết : “Vẫn kịp tham dự hôn lễ, con cần lo lắng đâu”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cái có như : “Con biết rồi, Con mới đầu còn lo lắng sức khỏe dì tốt, do dự biết có nên thông báo cho công ty Hôn Khánh hay . Bây giờ nghe có thể kịp lễ cưới, là quá tốt.”

      ngồi xuống bên giường của Liễu Đan Văn, tự rót cho mình ly trà nóng, nhìn ra bên phía cửa sổ: “Chỉ là, Phỉ Phỉ cũng là con giái của dì, vào lúc này sao lại ở bên cạnh, quả có chút ổn lắm”

      Đối với việc nhắc tới Liễu Phỉ Phỉ, Liễu Đan Văn cảm thấy kiên nhẫn, nhưng mặt lại lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Phỉ Phỉ là đứa bé ngoan, là ta đồng ý cho nó ở đây. Tiểu Tuyết kết quả cuộc thi của con như thế nào, thành tích năm nay của Phỉ Phỉ tệ”

      Diệp Thiên Tuyết làm biếng trả lởi khẽ đung đưa chân, đưa mắt nhìn: “ tệ, tiến bộ rất nhiều, sau nửa học kỳ, có lẽ tham gia thi tốt nghiệp trung học trước năm”

      “Con tham gia thi tốt nghiệp trước năm?” Liễu Đan Văn giật mình, “con phải sợ trước năm, học tập đủ tốt, thi sợ kết quả tốt sao?”

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, trả lời vấn đề này.

      Liễu Đan Văn thấy đáp, nên cũng hỏi, ngược lại đến việc tổ chức hôn lễ.

      “Yên tâm ” đối với vấn đề này, Diệp Thiên Tuyết trả lời với dáng vẻ uể oải, nhưng bên môi lại chứa đựng nụ cười nhạt, “Phỉ Phĩ cũng xác nhận rồi, hôn lễ nhất định làm cho di hài lòng”

      Ngồi được lát, đứng dậy, với Liễu Đan Văn: “Chờ dự hôn lễ xong, con liền qua Hong Kong thăm dì và dượng. Dì có muốn nhắn nhủ gì với họ ?” đợi Liễu Đan Văn trả lời, liền cười và : “Con nghĩ chắc là có, dù sao cũng có tiếng chung. Chỉ là, dượng mà biết được tin dì bị sảy thai, khẳng định rất buồn, dượng rất thích trẻ con mà”

      Sắc mặt của Liễu Đan Văn rất khó coi miễn cưỡng gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài, trong lòng có nhiều suy đoán biết câu kia của Diệp Thiên Tuyết là có ý gì.

      Từ ngày bỏ nhà , đến ngày thứ ba Liễu Phỉ Phỉ mới trở về, khi biết Liễu Đan Văn sảy thai, trong lòng ta rất vui mừng, nhưng bên ngoài lại bày bộ mặt khổ sở hối hận.

      “Mẹ, con xin lỗi, con cố ý………..” tựa đầu gối của Liễu Đan Văn khóc lóc, “Con cố ý khiến mẹ gặp chuyện may, con chỉ là lúc đó trong lòng thoải mái, cho nên……… con xin lỗi mẹ, xin lỗi mẹ”

      Liễu Đan Văn đưa tay xoa tóc : “ sao, mẹ trách con, dù sao mọi việc qua rồi”

      Hai mẹ con chuyện lúc lâu, Liễu Phỉ Phỉ mang đôi mắt đỏ lừ ra khỏi phòng bệnh của Liễu Đan Văn. Đóng cửa phòng bệnh, vẻ mặt của vô cùng phức tạp.

      Hôn lễ diễn ra đúng ngày.

      Cho dù sức khỏe của Liễu Đan Văn chưa tốt lên hẳn, ta cũng muốn hoãn hôn lễ lại. Ai biết sau khi hoãn hôn lễ lại, Diệp Hân Thành còn muốn làm đám cưới với mình nữa hay . Nếu lúc đó, sợ khóc ra nước mặt nổi.

      Áo cưới may xong từ sớm, nhưng do Liễu Đan Văn bị sảy thai, lại phải sửa lại, hôm qua mới sửa xong.
      Dunghyt97 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 20.2
      Dưới giúp đỡ Liễu Đan Văn cũng mặc xong áo cưới, trước kia cảm thấy gì, tại sức khỏe tốt, cảm thấy vô cùng nặng nề. nhìn mình trong gương, sắc mặt có chút tái nhợt .

      Liễu Phỉ Phỉ từ bên ngoài vào, mặc lễ phục màu trằng ngà, cả người toát lên vẻ yểu điệu cực kỳ động lòng người.

      Nhìn trong gương, Liễu Đan Văn chưa bao giờ có cảm giác chân thực đến vậy, mình còn trẻ nữa. ngoắc Liễu Phỉ Phỉ lại, hỏi: “Có lạnh ? Nếu lạnh, khoác thêm cái áo lồng chồn này vào”

      Liễu Phỉ Phỉ lắc đầu cái: “Trong khách sạn rất ấm. Mẹ, con rất ghét Diệp Thiên Tuyết, lúc nãy nó muốn ra ngoài làm vẻ nữ chủ nhân tiếp đón khách, con liền theo đứng bên cạnh, nhưng tất cả mọi người làm như thấy con”

      Liễu Đan Văn vội vàng nhìn nhân viên làm việc bên cạnh, thấy bọn họ có chú ý sang bên này, mới quay đầu trợn mắt nhìn Liễu Phỉ Phỉ cái: “Lời như thế ít lại . tại nó là con duy nhất của nhà họ Diệp, mẹ có gả vào trước, sao bên ngoài biết con cũng là con nhà họ Diệp được”

      Liễu Phỉ Phỉ phục nhìn Liễu Đan văn, đem những lời muốn nuốt xuống, cười : “Mẹ, hôm nay người xinh đẹp. Nhất định có thể khiến mọi người kinh ngạc à”

      Liễu Đan Văn khẽ cười.

      tại Diệp Thiên Tuyết quả giống như Liễu Phỉ Phỉ , ở bên ngoài tiếp khách.

      Diệp Hân Thành tái hôn, mặc dù mọi người có quan hệ thân thiết với nhà họ Cố cũng tình nguyện tới đây, cũng đều có mặt, nhưng chỉ đưa qua tới.

      Diệp Thiên Tuyết chào hỏi cẩn thận, chính là nhóm người này.

      Những người được giao cho tới đây tặng quà, nhìn thiếu nữ tươi cười bên cạnh mình, trong lòng đều có loạt cảm xúc cực kỳ cảm thán.

      Rất nhiều người nhìn Diệp Thiên Tuyết, lại nhớ đến hình ảnh Cố Trường Khanh năm đó, hôm nay Diệp Thiên Tuyết thua kém gì mẹ mình năm đó.

      “Nhà họ Diệp như thế nào chúng ta đều mặc kệ, nhưng mà chúng ta cũng chỉ có chập nhận mẹ con thôi” trong các vị phi nhân kéo tay Diệp Thiên Tuyết, dịu dàng : “Tương lai có chuyện gì, cứ tìm tơi . Nhìn mẹ con lớn lên, tất cả mọi người ai cũng muốn con hạnh phúc. Dĩ nhiên chúng ta lại càng vui hơn, con phải mạnh mẽ lên”

      Diệp Thiên Tuyết nghe vậy trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm áp, hết sức chăm chú trả lời.

      Ngụy Vũ cũng xuất .

      Lúc trước Diệp Thiên Tuyết rất bận rộn, giờ phát mặc tây trang rất có khí thế.

      “Tiểu Mập, tệ à” giúp sửa lại cổ áo chút, cười : “Rất đẹp trai” Ngụy Vũ mặt hơi đỏ lên: “Tiểu Tuyết, à”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu, “, đẹp trai vô cùng. Cho nên tớ rồi Tiểu Mập cậu rất có tiềm lực à, cậu xem, hôm nay chứng thực rồi” xong, khoác tay Ngụy Vũ: “Hôm nay cậu làm bạn trai tớ nhé, mặc dù tớ rất bận rộn, cậu phải giúp đỡ tớ ngăn cản ít phiền phức”

      Ngụy Vũ lập tức gật đầu: “Dĩ nhiên, thể từ chối” xong, khoác tay Diệp Thiên Tuyết vào.

      Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn từ phòng hóa trang ra ngoài, nhìn đại sảnh rất là náo nhiệt, Liễu Phỉ Phỉ quay đầu tìm Tăng Hàm.

      Sau kiện Liên Trân Trân lần trước, Liễu Phỉ Phỉ có cảm giác Tăng Hàm và mình dường như có cái gì ngăn cách, trước khi thân mật hai người cũng tìm tời nhau. Coi như thỉnh thoảng có lên giường, nhưng lại có chút yên tĩnh được.

      Loại cảm giác này tốt chút nào, muốn tiếp tục nữa.

      Cho nên, cố gắng nghĩ cách bù đáp lại tình trạng bây giờ.

      Tìm vòng, khi Liễu Phỉ Phỉ tìm được Tăng Hàm, thấy ta đứng bên cạnh Liên Trân Trân, nhìn Liền Trân Trân với bộ mặt rất là tươi cười.

      Liễu Phỉ Phỉ trong lòng khỏi cảm thấy có chút đau xót, lúc Tăng Hàm và mình ở bên cạnh, cũng có cảm giác cười sảng khoái và thoải mái như vậy.

      qua, gọi tên Tăng Hàm, mắt nhìn Liên Trân Trân : “Ồ, cậu cũng tới rồi, là bạn trai hay lại là trai đây?”

      xong, khoác tay Tăng Hàm.

      Tăng Hàm có từ chối, liền giúp Liên Trân Trân : “ trai như thế nào, Phỉ Phỉ em cần đá khéo người khác như thế đâu” Liễu Phỉ Phỉ bị ấm ức, cắn môi.

      Tăng Hàm cảm thấy là đau đầu, vôi vàng lôi kéo ta rời , Liền Trân Trân nhìn bóng lưng hai người rời , lộ ra vẻ mặt vô cùng nguy hiểm, nhìn xung quanh chút, lại nhịn xuống.

      Vương Kỳ Ngọc chứng kiến màn như vậy, liền cho Diệp Thiên Tuyết, sau khi nghe bạn kể xong chỉ hơi cười: “Cảm giác bị chị em tốt cướp bạn trai, xem ra tốt chút nào.”

      Vương Kỳ Ngọc kinh thường bĩu môi : “Nào có chị em tốt nào mà làm như vậy. Cậu cũng đừng có về sau cậu đối với tớ như vậy nha”

      Diệp Thiên Tuyết bật cười: “ biết, dĩ nhiên , cậu xem, bạn trai tớ chọn là Tiểu Mập, lúc này tớ tớ thích tuýp người như Tiểu Mập. Chẳng lẽ cậu thích kiểu bạn trai như vậy sao?”

      Ở bên cạnh, Ngụy Vũ nhìn chằm chằn vào đôi môi của Diệp Thiên Tuyết, tai ửng đó, cũng may hai say sưa chuyện phát ra.

      “Ơ tìm thấy em rồi” giọng của Triệu Lẫn từ xa kêu lên

      Ba người xoay mặt nhìn sang, thấy ta đứng cách chỗ mình xa, ăn mặc rất chỉnh chu, đưa ánh mắt quyến rũ nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết
      Dunghyt97 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 21
      Mỗi lần thấy Triệu Lẫm, Diệp Thiên Tuyết đều cảm thấy, con người này có chút gì đó . tại ta vừa mới xuất , đứng ở bên cạnh , Vương Kỳ Ngọc liền cúi đầu : “Hình người mà dạng chó, cái kiểu làm sao mà chán ghét thế nhỉ” Câu này kiến Diệp Thiên Tuyết thể cười.

      Cũng có chút vui khi nghe người khác vậy, ngay lập tức Ngụy Vũ cũng cười.

      Triệu Lẫm có nghe thấy những lời này, rất ngạc nhiên tại sao ba người bên này cười gì, tiến lên định đến ôn Diệp Thiên Tuyết cái, kết quả bị Ngụy Vũ chắn lại: “Triệu Lẫm, có người nào vừa gặp liền táy máy tay chân như ?”

      Triệu Lẫm làm vẻ đáng thương nhìn sang Diệp Thiên Tuyết, làm như thấy xoay người với Ngụy Vũ: “Tiểu Mập, chúng ta qua bên kia , cũng sắp bắt đầu rồi”

      Ngụy Vũ lập tức theo

      Vương Kỳ Ngọc đứng tại chỗ nhìn Triệu Lẫm nhìn hai người kia xa, vẻ mặt dần nghiêm túc. mỉm cười: “Nếu như muốn theo đuổi Tiểu Tuyết, về sau đừng dùng bộ mặt này xuất trước mặt ấy”

      Triệu Lẫm nhìn sang mặc dù cười , nhưng cũng giống nhưng đùa, thắc mắc hỏi: “Tại sao”

      Vương Kỳ Ngọc cúi đầu, nhàng nở nụ cười: “Trước kia Tiểu Tuyết có lẽ bị những hành động như vậy, sau đó có thể chú ý tới . Nhưng tại, ấy để ý đâu.” ngẩng đầu, nhìn về phía đại sảnh, nụ cười dần biến mất, “Thế giới còn thay đổi, ấy làm sao mà thay đổi”

      Triệu Lẫm theo tầm mắt của nhìn sang, thấy MC của công ty Hôn Khánh khuấy động bầu khí của buổi lể, sau lưng là bức tượng lớn, màn hình hai bên chiếu những hình ảnh của Diệp Hân Thành và Liễu Đan Văn.

      Con người trong mắt ta co lại: “ ấy thích Liễu Đan Văn, cái này tôi hiểu . Nhưng mà, thể vì đó mà ấy phải thay đổi mình, có liên quan gì.”

      Vương Kỳ Ngọc cũng muốn đem việc nhà của Diệp Thiên Tuyết ra , nghe vậy chỉ mỉm cười tạm biết, rồi rời .

      Triệu Lẫm nhìn bóng lưng rời , nhíu mày, từ trong túi lấy điện thoại di động ra gọi: “Tôi muốn biết chuyện về Diệp Hân Thành và người nhà họ Cố, chủ yếu là chuyện giữa hai vợ chồng Diệp Hân Thành và Cố Trường Ninh, chú ý chuyện trước khi xảy ra cái chết của Cố Trường Ninh”

      , tôi đối với tài sản nhà họ Cố hứng thú, tôi chỉ………” Triệu Lẫm dừng lại chút, mỉm cười,: “Đối với người kia cảm thấy hứng thú mà thôi”

      Diệp Thiên Tuyết và Liễu Phỉ Phỉ đứng cùng chỗ, nhìn MC dẫn chương trình khuấy động khí, kiểu tình cảm chân thành, giữa Liễu Đan Văn và Diệp Hân Thành là tình thực , chỉ là qua nhiều năm như vậy đến giờ mới gặp được nhau.

      Liễu Phỉ Phỉ nhìn Diệp Thiên Tuyết cái, nụ cười mặt càng ra , thừa dịp mọi người vỗ tay chào đón xuất của Diệp Hân Thành, bên tai Diệp Thiên Tuyết: “về sau, phải là con duy nhất của nhà họ Diệp nữa, có gì, tôi cũng có như vậy”

      Diệp Thiên Tuyết ngay cả ánh mắt cũng thèm nhìn , chỉ cười tiến lên, khoác tay Diệp Hân Thành, cùng ông tiến lên lễ đài.

      Liễu Phỉ Phỉ nhìn khoảng trống ở bên cạnh, quyết tâm chờ lát nhất định phải cho Diệp Thiên Tuyết trận xấu mặt.

      Diệp Hân Thành kéo tay con mình, trong lòng xúc động lâu.

      Ban đầu khi mình gặp Cố Trường Ninh, đối với có toàn tâm toàn ý. Nhưng mà điều ngoài ý muốn, có Liễu Phỉ Phỉ, thể gánh vác trách nhiệm của người cha.

      Bây giờ Trường Ninh mất, để cho cuộc sống sau này của Diệp Thiên Tuyết, vì mình cưới ngưới khác có xuất thân cao quý về mà bị cưỡi đầu cưỡi cổ. Diệp Hân Thành mới quyết định cưới Liễu Đan văn

      Dù sao thân phẩn của Liễu Đan Văn hơi kém chút, vào nhà họ Diệp cũng làm khó được Tiểu Tuyết.

      Diệp Thiên Tuyết kéo cánh tay ông, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ rối rắm.

      Bây giờ Diệp Hân Thành chưa biết nội tình bên trong cái chết của mẹ, cũng biết những toán tính của mẹ con Liễu Đan Văn. Nhưng mà, mình vẫn thể tha thứ cho ông.

      mặt nàng là nụ cười, nhưng trong đáy mắt lại kề có nụ cười như vậy, nhìn Diệp Hân Thành đứng bên cạnh, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, tim mình như muốn xé rách thành hai nửa.

      Là con của Diệp Hân Thành, vào lúc này phải lên chúc phúc cho hai người, lát sau Liễu Phỉ Phỉ cũng lên chúc phúc cho Liễu Đan Văn.

      Giờ phút này Liễu Phỉ Phỉ chắc hẳn rất thích ý kiến này. Lúc Diệp Thiên Tuyết nhắm mắt lại rời mở ra, trong mắt là nụ cười, chỉ là mang theo chút xíu lạnh lùng.

      lên sân khấu, Diệp Hân Thành đứng ở phía sau chút.

      Màn hình sau lưng trong nháy mắt biến thành nhưng tớ giấy hơi ố vàng ghép lại thành bức hình.

      “Con của ba” Diệp Thiên Tuyết cười tươi, bắt đầu chậm rãi ra lời chúc phúc của mình, “Con rất vui, hôm nay là ngày vui của ba”

      Diệp Hân Thành đứng ở sân khấu chậm rãi , dưới sân khấu gương mặt của Liễu Phỉ Phỉ ngày càng trở nên xanh mét.

      Lời chúc phúc của Diệp Thiên Tuyết, lại bắt đầu từ Cố Trường Ninh.

      nhớ lại những ngày trước, ban đầu là ảnh nhà vui vẻ, nụ cười dịu dàng ấm áp của Cố Trường Ninh, nét hồn nhiên đáng được cha mẹ nuông chiều của mình, còn Diệp Hân Thành tuy có chút uy nghiêm nhưng lại hết sức hiền hòa.

      Ở trong lời của , nhà ba người như vậy, ràng là nhà hạnh phúc nhất thế gian.

      Liễu Phỉ Phỉ nhìn lướt qua, dưới khám đài cũng có rất nhiều người lặng lẽ nhìn những bức hình ố vàng được phóng to lên, trong tấm ảnh đều là hình ảnh gia đình với nụ cười ấm áp, cũng dần dần lớn lên, hạnh phúc mỹ mãn như vậy theo từng năm tháng.Những người thân của Cố Trường Ninh, có rất nhiều người bất đầu lau nước mắt.

      Phận nỗ trong lòng Liễu Phỉ Phỉ cơ hồ muốn bộc phá ra.

      “Nhưng, mẹ con rồi” Diệp Thiên Tuyết đến đó, hình ảnh đúng lúc này thay đổi là hình ảnh đám tang, và hình chân dùng tiều tụy nhếch nhách của Diệp Hân Thành vì chuyện này mà nội tâm đau khổ, “ tại ba lại vừa ý người”

      “Là con của mẹ, con thực sực muốn bên cạnh ba xuất thêm người đàn bà nào khác ngoài mẹ”. Diệp Thiên Tuyết thẳng thắn lời này khiến có vài người bắt đầu bàn luận xôn xào, hoài nghi Diệp Thiên Tuyết có phải cho hả giận mà phá hư hôn lễ này hay ?

      Nhiều người chỉ mỉm cười, nếu mà Diệp Thiên Tuyết chuẩn bị như vậy, chỉ sợ công ty tổ chức cũng đồng ý. Phá lãnh địa làm ăn của mình, ngày sau làm sao có thề buôn bán.

      “Nhưng mà, con cũng là con của ba” Diệp Thiên Tuyết nở nụ cười, tâm trạng lại là khoảng trẩm lặng, “Con rất vui khi có thể nhìn thấy nụ cười lại lần nữa xuất khuôn mặt của ba ”

      Vào lúc này, màn hình chiếu xuất hình ảnh khác của Diệp Hân Thành, toàn bộ quá trình từ người mất người thân, sa sút tinh thần đến dần dần phấn chấn trở lại.

      Điều ngoại lệ chẳng qua là, trong tất cả các tấm ảnh, chỉ có mình Diệp Hân Thành.

      “Cho nên, con rất vui đứng tại đây, vì bà, vì buổi lễ này, mong ba luôn hạnh phúc. Bên cạnh ông, cần lắm người biết ấm, biết lạnh để làm bạn với ông, để cho cuộc sống của ba phải đơn nữa.”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn mọi người, chậm rãi câu cuối cùng.

      “Nên, chúc mừng ba. Con và mẹ luôn hi vọng ba được hạnh phúc”

      Diệp Thiên Tuyết lau giọt nước mắt trong khóe mắt, mỉm cười nhìn mọi người cám ơn.

      Diệp Hân Thành đứng ở đó, có chút ngơ ngác.

      Ông hiểu những điều này, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên Tuyết nghĩ như vậy, lời chúc như thế này. Làm ông cũng nhớ tới quá khứ xa xôi của mình với Trường Ninh, thời kỳ vợ chồng hòa hợp, tình cảm đầm ấm.

      Cuộc sống lúc đó, là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông. Hốc mắt ông cũng có chút ửng hồng, ở dưới người MC điều khiển chương trình nhắc nhở, mới lên trước sân khấu, có chút nghẹn ngào cám ơn Diệp Thiên Tuyết.

      Nhưng, phía sau nhưng tương lai kia, làm thế nào cũng ra được.

      Liễu Đan Văn đứng ở phía sau sân khấu, dưới lớp trang điểm đậm tưởng nhìn ra sắc mắt, có thể thấy rất tức giận.

      Nhân viên công ty Hôn Khánh làm việc vẫn như cũ, chỉ cười : “Diệp tiểu thư có lời chúc như vậy, là tốt. biết Liễu tiểu thư chúc phúc hai vị như thế nào, ai nha, sớm biết như vậy, tôi muốn quay toàn bộ quá trình cặn kẽ rồi. Phu nhân chuẩn bị xong chưa, lập tức phải ra sân khấu”

      Liễu Đan Văn nhịn cục tức trong lòng, miễn cưỡng cười cái, : “Tốt, tôi biết rồi”

      Liễu Phỉ Phỉ đứng lên có chút cứng đơ. cũng chuẩn bị lời chúc. Nhưng mà, lời chúc của cơ hồ toàn là về tương lai của hai người. Căn bản giống như của Diệp Thiên Tuyết, đến tình cảm tuyệt vời. mặt là lời chúc phúc nhưng lại làm cho người khác nhớ đến quá khứ hạnh phúc của Diệp Hân Thành và Cố Trường Ninh.

      Nhìn Liễu Đan Văn ra từ phía sau, Liễu Phỉ Phỉ thầm hận mình sơ xuất, tại sao đem mấy thứ này kiểm tra cẩn thận lần.

      cần gấp gáp, an ủi mình, mình chuẩn bị cũng rất được, lúc này cần lo lắng về Diệp Thiên Tuyết.

      Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan văn sóng vai tới, Diệp Hân Thành đứng ở đó đưa tay đón lấy Liễu Đan Văn.

      Sau đó, Liễu Phỉ Phỉ lên sân khấu, bất đầu lời chúc của mình.

      Quả có nhắc tới quá khứ của Liễu Đan Văn, chỉ là miêu tả tương lai mới, màn hình xuất những hình ảnh của Diệp Hân Thành và Liễu Đan Văn. Đủ hình hai người chung với nhau.

      Liễu Phỉ Phỉ từng cho như vậy là đủ, tại có Diệp Thiên Tuyết ở phía trước, đột nhiên cảm thấy, những thứ này có vẻ phú phiếm.

      vất vả mới xong, ngừng lát, công thêm câu: “con tin tưởng, mẹ làm người mẹ tốt, con cũng muốn có thêm người ba.”

      Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay. như trút được gánh nặng xuống, thân thể cứng nhắc dần buông lỏng.

      Chỉ là xuống sân khấu, nhìn thấy trong đám người, Tăng Hàm cư nhiên đứng bên cạnh Liên Trân Trân, mặt của chợt xị xuống.

      tới bên cạnh, Liên Trân Trần nhìn cười cái: “Phỉ Phỉ à, lời của cậu tệ, đúng ? Mẹ cậu gả vào nhà giàu, cậu theo liền biến thành phượng hoàng rồi, dĩ nhiên là hạnh phúc rồi. Chỉ có thương cho Diệp Thiên Tuyết, vô duyên, vô cớ xuất đâu ra mẹ kế cùng em hờ” ngẩng đầu nhìn về hướng khác, trong đó hơi quét mắt qua Liễu Phỉ Phỉ, mang theo tia kinh miệt.

      Tăng Hàm theo tâm mắt của Liên Trân Trân nhìn sang, thấy Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ lau nước mắt cho Diệp Thiên Tuyết, sau đó bên cạnh lại xuất người tới, nghiêm trang đưa khăn tay.

      Trong tim Tăng Hàm như có cảm giác ra thành lời, vẫn còn phân biệt câu: “Trân Trân đừng lung tung, Tiểu Tuyết phải người như vậy”

      Lời thoạt nghe là giúp đỡ Liễu Phỉ Phỉ, lại hoàn toàn có phủ nhận ý tứ câu “biến thành phượng hoàng” của Liên Trân Trân, Mặt Liễu Phỉ Phỉ lại tối sầm .
      Dunghyt97 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 22.1
      Diệp Thiên Tuyết lau nước mắt nhìn về phía hai người Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ cười cười : “Cám ơn” Vương Kỳ Ngọc đau lòng mà thở dài: “Giữa chúng ta còn cám ơn cái gì. Cậu thích ta, còn chưa tính cậu tùy tiện vài câu, cần gì lao lực như vậy, chỉ sợ có người còn thèm cám ơn”

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: “ có việc gì, tớ làm tốt là được rồi. Chỉ là, sợ Liễu Phỉ Phỉ vui nổi”

      Vương Kỳ Ngọc kinh thường bĩu môi, “ ta vui hay có quan hệ gì với bọn mình, tớ chỉ muốn cậu vui là được rồi”

      Ngụy Vũ định gì đó, bị bóng người chen vào trước mặt. Đúng lúc ngăn cản cực kỳ chặt chẽ. Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu, đối diện người vừa mới tới, ánh mắt Triệu Lẫm có chút nghiêm túc: “Nếu muốn cười, đừng cười nữa”. xong, đưa ra chiếc khăn tay, “Vẻ mặt thế này, nhìn là thấy đau lòng rồi”

      Ngụy Vũ vui từ sau lưng Triệu Lâm di chuyển ra ngoài, chụp cánh tay ta: “ biết suy nghĩ, nếu Tiểu Tuyết cười, chỉ sợ có người lại này nọ. ràng cuộc sống của Tiểu Tuyết cũng dễ chịu”

      Triệu Lẫm nhíu mày: “Sống dễ dàng”

      Biết lỡ miệng ra Ngụy Vũ lập tức nhìn xung quanh, quan tâm tới ta nữa.

      Triệu Lẫm muốn hỏi, nhìn sắc mặt của Tiểu Tuyết, lại đem nhưng lời đó kềm chế xuống, hết sức dịu dàng: “Về sau có chuyện gì, đừng có chịu đựng mình, cho biết,…….cho bọn biết”

      Cuối cùng, tình nguyện thêm câu “cho bọn biết” vào. Bên cạnh chợt vang lên tiếng cười.

      Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn sang, thấy Phó Hoài Minh và Tô Nhược sánh vai đứng cách mình xa, giống như đôi kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.

      Tiếng cười kìa, là do Phó Hoài Minh phát ra.

      nhìn phía Phó Hoài Minh khẽ cười: “Thầy giáo, thầy cũng ở đây à” Tô Nhược lên phía trước, hài lòng nhìn Triệu Lẫm, kéo tay Tiểu Tuyết: “mâc dù em họ chị hơi khó nghe, có điều cũng đúng mà. Tiểu Tuyết về sau có chuyện gì, cần giấu trong lòng, ra, biết đâu mọi người giúp đỡ được.”

      Bởi vì thường hay gặp Phó Hoài Minh. Diệp Thiên Tuyết và Tô Nhược cũng được tính là khá quen thuộc, chỉ là biết, Tô Nhược là chị họ của Triệu Lẫm, nghe vậy có chút ngạc nhiên, ngoan ngoãn trả lời: “Em biết rồi, cám ơn chị”

      Triệu Lẫm muốn gì đó, Tô Nhược lại kéo tay ta, dịu dàng : “Tới đây gặp rể tương lai của em chút, em về nhà lâu như vậy, mà hai em chưa có dịp gặp nhau”

      Phó Hoài Mình ơ bên cạnh nhíu mày: “ cũng phải, biết có phải hay mà khéo vậy, đúng là hai em chưa gặp nhau.” xong, nhìn Diệp Thiên Tuyết chớp mắt vài cái, ngược lại có mấy phần dí dỏm.

      Diệp Thiên Tuyết bật cười, thừa dịp Triệu Lẫm bị Tô Nhược và Phó Hoài Minh kéo , vội vàng xoay người rời .

      Đợi đến khi rồi, Triệu Lẫm mới mất hứng ra: “Được rồi, mọi người cần kéo nữa, em là được chứ gì”

      Tô Nhược ngay lập tức thả tay, nhìn ta thở dài: “Cái tên tiểu từ này, càng lớn càng đáng . Còn nữa ràng người ta muốn chuyện với mình, cần gì sáp đến làm gì. là mất mặt nhà họ Triệu”

      Triệu Lẫn giận dỗi : “Chị phải người nhà họ Triệu, quản nhiều như vậy làm gì” Tô Nhược nhíu mày rất nguy hiểm nhìn ta, vội vã giơ ta đầu hàng: “Rồi, em biết em sai rồi” Ngừng chút : “Em biết ấy thích em, nhưng mà, em chính là bỏ được ấy”

      Tô Nhược nghe vậy, khẽ than. Phó Hoài Minh : “ bỏ được? Ý của em là, em muốn theo đuổi Tiểu Tuyết”

      Triệu Lẫm biết vì sao mình vừa , ngược lại Phó Hoài Minh lại bất mãn như vậy, lập tức gật đầu: “Dạ, từ lần đầu tiên nhìn thấy ấy, em cảm thấy ấy chính là người em cần”

      Phó Hoài Minh cười càng sâu: “Còn vừa thấy . Nghe lãng mạn. Chỉ là, em hiểu ấy bao nhiêu, em ấy là người em muốn, vậy em có biết ấy là người như thế nào? Chớ vì dáng vẻ bên ngoài, đến cuối cùng lại trách cứ đối phương sao như mình nghĩ”

      Triệu Lẫm há miệng, ngạc nhiên nhìn Tô Nhược, hoàn toàn hiểu vì sao Phó Hoài Minh lại vui.

      Tô Nhược có giải thích, chỉ là mỉn cười kéo tay Phó Hoài Minh: “Tốt lắm, về sau còn nhiều cơ hội dạy dỗ tiểu tư này. Hôm này cũng cần phải mất hứng như vậy”

      Phó Hoài Minh đột nhiên thở dài: “ xin lỗi, Tiểu Nhược, hôm nay thất thố rồi”

      Nhìn Phó Hoài Minh và Tô Nhược nắm tay rơi . Triệu Lẫm sững sờ tại chỗ, cảm thấy có cái gì đó mình biết, loại cảm giác này khiến ta cảm thấy rất gay gò.

      Lập tức lấy điện thoại ra gọi, hỏi qua lần về chuyện của Tô Nhược và Phó Hoài Minh.

      Đối phương lập tức nở nụ cười: “Cái này tra ta cũng biết. Phó Hoài Minh là con trai của vợ trước. Lúc đó vợ trước bỏ nhà bỏ con ra mọi người ai cũng biết”

      Diệp Thiên Tuyết ngồi ở trong góc, nhìn Diệp Hân Thành mang theo Liễu Đan Văn mời rượi mọi người, cảm thấy trong lòng là mệt mỏi.

      Có lúc, muốn đem tình của Liễu Đan Văn tiết lộ ra ngoài, rồi lại sợ Diệp Hân Thành lạnh nhạt với mình. có quên, Diệp Hân Thành từ đầu tới cuối lựa chọn bao che.

      Quan trong nhất là đứa bé của dì . Cuối cùng dám xuống tay, sợ bởi vì mình mà bé con có cơ hội tới thế giới này.

      Nghĩ đến dì , chợt tỉnh táo, cầm điện thoại gọi cho dì
      Dunghyt97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :