1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 15.2
      Ngừng chút, ta còn : "Gây phiền toái cho con rồi, Tiểu Tuyết."

      Diệp Thiên Tuyết xinh đẹp cười tiếng: "Dì Liễu đùa. Chuyện này chính là con tự nhận , cũng phiền phức gì đâu. Huống chi, Phỉ Phỉ cũng giúp con chút, Dì Liễu à bằng dì khen Phỉ Phỉ nhiều vào."

      Liễu Đan Văn còn chưa kịp gì, Diệp Hâm Thành liền hừ lạnh tiếng, hất chiếc đũa tay, lạnh lùng : "Tiểu Tuyết, dì của con có về dự ?"

      Diệp Thiên Tuyết có chút tiếc nuối lắc đầu: " về được. Ba, ngươi cũng biết, di mang thai có chút ổn, bây giờ cần phải nghỉ ngơi. Cho nên. . . . . ." nhìn Diệp Hâm Thành, vô cùng bình tĩnh : "Chỉ là, con muốn ba cũng đừng để ý nhiều. Dù sao, dì vẫn thế nào vui chuyện ba tái hôn."

      Diệp Hâm Thành trầm mặc hồi, mới lần nữa : "Quả phải dưỡng thai tốt mới được, dì của con cũng nhiều tuổi rồi."

      Diệp Thiên Tuyết cười híp mắt tiếng phải

      Liễu Phỉ Phỉ ngồi ở bên cạnh, vẫn trầm mặc .

      Chuyện xảy ra ngày hôm qua, tình nhớ lại với là gây ra chuyện hỏng be hỏng bét. Chuyện riêng tư bị rất nhiều người biết, người khởi xướng còn là mẹ của mình, kiến cho ta ngay cả tức giận cũng phát ra được. Sau đó lại cộng thêm phản ứng của ba mẹ Tăng Hàm, khiến ta có chút cảm giác ổn. Loại cảm giác này kéo dài đến sáng sớm hôm nay, sáng sớm nay tâm trạng rất gay go.

      Lúc này, nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết vẻ mặt tươi cười, trực giác Liễu Phỉ Phỉ liền cảm thấy vui.

      Vì vậy, ta làm giống như quan tâm mở miệng : "Chị à, hôm nay chuẩn bị đến trường học sao?" Diệp Hâm Thành dừng lại, nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết.

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía ông, mỉm cười: "Dì với ba sao? con đến trường do sức khỏe tốt, tìm người dạy kèm tại nhà cho con."

      Diệp Hâm Thành ngẩn ra, hỏi: "Như thế nào? Tìm ai, có hiệu quả ?."

      Chuyện Diệp Thiên Tuyết cúp cua lại có vấn đề, vốn là chuẩn bị khích bác Diệp Thiên Tuyết trận, trong lòng Liễu Phỉ Phỉ lại thêm khó chịu.

      Diệp Thiên Tuyết cười trả lời: " tệ, ít nhất, từ xếp hạng 600 con lên xếp hạng hơn 400 rồi ba. Hơn nữa, lần trước lúc thi, con chỉ là vừa mới lấy lại khiến thức chương trình trung học."

      Diệp Hâm Thành ngây người phút chốc, sau lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười : "Giỏi, tệ.” Ông lại đôi câu, ân cần nhìn Diệp Thiên Tuyết: "thầy dạy con là ai, ba phải cám ơn mới được. Có thể dạy được con, xem ra bản lĩnhh tệ. Là thầy giáo về hưu ở đâu?"

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: " phải." Nụ cười mang theo vài e ngại, trả lời: "Là di tìm cho con, sang năm tốt nghiệp đại học." Dừng chút, lại : " là sinh viên đại học A , tác phong lịch nhanh nhẹn, tướng mạo khá tuấn tú."

      Vẻ mặt Diệp Hâm Thành lập tức rối rắm.

      Liễu Phỉ Phỉ ở bên cạnh lại càng cảm thấy thoải mái, mở miệng muốn gì đó, bị Liễu Đan Văn đá cho cước.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn về phía mẹ con nhà này, mỉm cười: "Di Liễu mới vừa rồi làm gì vậy, con hình như nghe được tiếng gì đó."

      Liễu Đan Văn giả cười: " có việc gì, Dì chỉ là cẩn thận đá phải chân bàn thôi." “Chân bàn Liễu Phỉ Phỉ” bị đá trúng cảm thấy đau đớn, trong lòng càng thêm vui, đứng dậy .

      Sau cùng Diệp Hâm Thành còn cho Diệp Thiên Tuyết khoản tiền, để cầm, sau này cám ơn Phó Hoài Minh. Diệp Thiên Tuyết cũng từ chối mà nhận ngay.

      Liễu Phỉ Phỉ tức giận mắt như muốn xoay mòng mòng, la hét mình cũng muốn tìm gia sư dạy kèm.

      "Gần đây rớt hạng hơi nhiều , em có chút lo lắng. . . . . ." ta còn chưa dứt lời, đương nhiên có Liễu Đan văn giúp đỡ ta .

      Diệp Hâm Thành lại thèm để ý chút nào: "Muốn mời là được ngay sao, xếp hạng cũng kém gì." Liễu Đan Văn thầm nghiến răng, nhưng mà mặt lại tươi cười : "Chỉ là, trong khoảng thời gian ngắn biết tìm được người nào có trình độ. xem gia sư của Tiểu Tuyết. . . . . ."

      "Dì Liễu, " Diệp Thiên Tuyết ngắt lời ta, "Thấy giáo con có giỏi hơn nữa, cũng là của con. Bản thân con còn học chưa xong, là thể nào chuyển cho Phỉ Phỉ được . Hơn nữa, xếp hạng của Phỉ Phỉ chỉ là từ ba mươi rớt xuống ba mươi năm, vẫn là học sinh khá giỏi, thể so với người kém như con đây . Vốn là kém, nếu như gia sư vừa , chỉ sợ lại về vị trí cũ."

      Liễu Đan Văn cười cũng có chút lúng túng, vội vàng : ", dì có ý đó. Dì là, có thể tìm bạn học của gia sư được . Con phải là là sinh viên đại học A sao?"

      Diệp Thiên Tuyết lúc này mới chợt hiểu, cười cái : "Thế này, con biết rồi. Con hỏi giúp . Chẳng qua con khuyên dì Liễu ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao, sinh viên năm tư, mọi người đều bắt đầu vội vàng tìm việc làm."

      Liễu Phỉ Phỉ lập tức thốt lên: "Người kia, gia sư dạy kèm tại nhà cũng cần tìm việc làm rồi hả ?"

      "Cái này a, " Diệp Thiên Tuyết chậm rãi trả lời, "Gia đình ấy có công ty riêng, chỉ là nể mặt dì , mới tới đây giúp tay."

      Liễu Phỉ Phỉ lập tức trầm mặc.

      Lúc nhìn thấy Phó Hoài Minh, Diệp Thiên Tuyết đem kiện xảy ra tới, cuối cùng rồi lại : "Chỉ là, chuyện này cũng đừng quá để bụng".

      "Lúc này vất vả mà được việc gì, cũng đừng tưởng tìm người."

      Phó Hoài Minh bật cười: " ra em và Liễu Phỉ Phỉ bất hòa, muốn làm cho ta được như ý?"

      Diệp Thiên Tuyết sờ sờ mặt của mình: " ràng như vậy, đều bị nhìn ra được?"

      Phó Hoài Minh mỉm cười: " phải nhìn ra, là Tô Vũ . Nó ánh mắt nhìn người của nó sai được. Yên tâm , chuyện này giao cho . cũng thích cái Liễu Phỉ Phỉ này cho lắm."

      Diệp Thiên Tuyết khiêm tốn xin chỉ giáo: " ta biết nhau, làm sao thích ta?"
      Phó Hoài Minh cười mang theo chút ý vị sâu xa: "Làm sao em biết biết ta
      Dunghyt97 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 16.1
      đợi Diệp Thiên Tuyết hỏi, Phó Hoài Minh tự động : “Tối qua cũng có ở đó”

      Diệp Thiên Tuyết giật mình: “Em thấy à?” Phó Hoài Minh cười: “Nhiều người như vậy thấy cũng là bình thường” Nhưng Diệp Thiên Tuyết cũng chịu buông tha, cẩn thận suy nghĩ nghĩ lại, mới hiểu: “Cái gì mà công ty , thầy giáo ràng là làm bất động sản. Công ty bất động sản Hưng Vinh đúng ?”

      Phó Hoài Mình nhìn , nhíu mày: “Mặc kệ có phải hay , hôn nay em phải làm cho xong mấy cái đề thi này mới là

      Diệp Thiên Tuyết nhìn ta cười híp mắt, lấy ra xấp bài , trong lòng thầm nghiến răng.

      Liễu Phỉ Phỉ đến trường học, lại thấy Tăng Hàm. Đến lúc người khác mới biết. hôm nay Tăng Hàm xin nghỉ, biết làm cái gì?.

      Trong lòng ta cũng có chút hốt hoảng.

      Chuyện ngày hôm qua, trong trường học người biết chuyện có nhiều, nhưng mà cũng có vài người biết. Cũng may tất cả mọi người cũng phải là người nhiều chuyện, cũng có ai việc này ra ngoài.

      Chẳng qua là luôn lo lắng, sợ có người việc này ra ngoài.

      Ở trong trường vòng, trong khoảng thời gian ngắn Liễu Phỉ Phỉ lại cảm thấy có việc gì làm. Trong lớp bị thầy giáo nhắc nhở nhiều lần, sau mới bắt đầu tập trung quay lại việc học.

      Đến khi tan học, cuối cùng vẫn lo lắng yên trong lòng, hạ quyết tâm

      Diệp Thiên Tuyết lúc nhận được điện thoại, vẫn còn ngạc nhiên.

      “Trần Thiên?” nhắc lại lần nữa tên đối phương tự giới thiệu, hỏi: “Có chuyện gì?”

      Trần Thiên ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi, mới giọng : “Tôi có việc muốn ” Diệp Thiên Tuyết bất đắc dĩ : “ gọi điện tới đây nhất định là có chuyện rồi. Rốt cuộc là chuyện gì?”

      Liếm môi cái, Trần Thiên mới : “Liễu Phỉ Phỉ lại tìm tôi rồi.” Lời vừa ra, ta trái lại thấy bình tĩnh hơn.

      ta suy tính rất lâu mới quyết đinh trở tay đem Liễu Phỉ Phỉ bán cho Diệp Thiên Tuyết. Lần trước Diệp Thiên Tuyết cảnh cáo , ta còn nghĩ cách hỏi Hùng, kết quả sau khi cười như cười liếc nhìn ta cái, : “Nếu như cậu có lá gan dám ra tay chống đối ấy, em huynh đệ rất vui lòng cầm mấy triệu bông hoa hồng đưa tiễn cậu.”

      Trần Thiên hoảng sợ toát mồ hôi lạnh cả người, từ bỏ ý định này ngay.

      Nhưng mà đối với khả năng Diệp Thiên Tuyết làm đại kim chủ, ta nghĩ từ bỏ như thế. Cho nên, biết Liễu Phỉ Phỉ đối phó với Diệp Thiên Tuyết, ta vẫn chờ cơ hội.

      Hôm nay rốt cuộc ta cũng có cơ hội.

      ta tìm tôi, muốn tôi giúp ta làm chuyện” lúc Trần Thiên chuyện, trong đầu còn có chút mơ hồ.

      ta muốn tôi nghĩ biện pháp, để trong trường học xảy ra chút chuyện” Trần Thiên tiếp: “tốt nhất là vụ scandan, nếu như có thể, thay đổi danh hiệu hoa khôi của trường là tốt nhất”

      Diệp Thiên Tuyết thiếu chút nữa phun ngụm nước vừa uống, vội vã để ly xuống, nhìn tới nữa.

      Trước khi chuyện điện thoại xong với Trần Thiên, thấy tốt nhất là nên uống nước nữa.

      Cái đầu của Liễu Phỉ Phỉ này, làm cho hiểu nổi. ràng là toàn tâm toàn ý tìm mình gây , thế nào đột nhiên lại liên quan đến hoa khôi của trường.

      Khóe miệng hơi cong lên hỏi Trần Thiên: “Hoa khôi của trường là ai? nàng này chọc phải Liễu Phỉ Phỉ rồi hả.”

      Trần Thiên ở bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Chính là Vương Ngọc Kỳ, là người hay cùng với

      Diệp Thiên Tuyết thầm mình may mắn uống nước: “Các biết ấy tập võ từ sao? Còn nữa, động chạm tới tôi chỉ có thể là treo giải thưởng, đụng tới ấy…….”

      còn chưa hết, Trần Thiên tự chủ mà run rẩy.

      với ta bên này có nhiều người tìm được cơ hội ra tay.” Diệp Thiên Tuyết : “để cho ta đổi mục tiêu”

      Trần Thiên khẩn trương: “Diệp tiểu thư, nếu làm ……….”

      “Yên tâm” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “ để cho các làm . Đến lúc đó, các phối hợp diễn vở kịch là được”

      đợi Trần Thiên chuyện, liền cúp điện thoại, bên môi lộ ra nụ cười cổ quái.

      Kiếp trước, cũng có xảy ra chuyện này.

      Vương Kỳ Ngọc biết được tin này, lập tức cười lạnh: “ nàng Liễu Phỉ Phỉ này có phải chê mạng mình dài quá, lại dám có suy nghĩ động tới tớ”

      Diệp Thiên Tuyết ngồi đối diện nhìn , hơi cười: “Ai biết được? Tớ khuyên đám người kia đổi đối tượng, đến lúc đó cùng nhau diễn vở kịch, đem chuyện này kéo vào người ta” Vương Ngọc Kỳ trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu: “ bằng, hãy để cho tớ. Diễn trò có gì, chỉ sợ người thay tớ có vấn đề, đến lúc đó biết được. Nếu như là tớ, ít nhất tự vệ là có vấn đề gì”

      được” Diệp Thiên Tuyết trả lời nhanh, “Nếu như là cậu, đến lúc đó hai nhà chúng ta trở mặt nhau”

      Sau khi sững sờ lúc, Vương Ngọc Kỳ mời phục hồi tinh thần, gật đầu: “Ba cậu đến mức độ này vẫn chịu từ bỏ hai mẹ con nhà họ Liễu kia sao?”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Có số việc, biết làm sao. Chỉ là, từ bỏ là

      Vương Ngọc Kỳ cảm thấy thể tưởng tượng nổi, trừng mắt lớn: “Tớ …… hiểu. Liễu Đan Văn đó có gì tốt, đáng giá mà ba cậu làm như vậy…. lại bỏ được”

      Diệp Thiên Tuyết cười phá lên: “ ta mang thai. Cậu có bỏ được

      Vương Ngọc Kỳ ngay lập tức thay đổi sắc mặt: “Ông ấy còn muốn có con trai? Thừa kế gia sản nhà họ Diệp?” Nhìn Diệp Thiên Tuyết gật đầu, Vương Kỳ Ngọc nhất thời kinh thường cười lên: “Hẳn bây giờ tài sản đều là từ Cố gia, vào lúc này lại muốn có con trai thừa kế tài sản nhà họ Diệp”

      Diệp Thiên Tuyết ôn nhu cười: “ có gì, ban đầu mẹ tớ gả cho ông ấy, phải là ở rể. Hôn nay gia nghiệp nhà họ Diệp, đúng là của ông ấy ”
      Dunghyt97 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 16.2
      có Cố gia, ông ấy có thể có nửa xu gia sản của Diệp gia ” Vương Ngọc Kỳ tức giận , có chút xấu hổ nhìn sắc mặt của Diệp Thiên Tuyết: “ xin lỗi nha, Tiểu Tuyết, tớ cố ý”

      Diệp Thiên Tuyết hơi cười lắc đầu: “ có việc gì, tớ có cảm giác gì. Dù sao…..”

      Bắt đầu từ ngày ở linh đường đó, cũng có ba rồi.

      Hai người cũng in lặng. Qua lúc lâu, Vương Kỳ Ngọc mới hỏi: “Vậy cậu chọn ai ?”

      Diệp Thiên Tuyết cười khóe môi nâng lên thành đường cong: “Cậu , chọn Trân Trân như thế nào?”

      “Liên Trân Trân?” Vương Kỳ Ngọc nghĩ lúc, mới có thể từ trong đầu tìm ra cái tên này.

      Sau đó, cười lên: “Ừ, tệ tồi, luôn theo sau Liễu Phỉ Phỉ, hôm nay Liễu Phỉ Phỉ gây chuyện tính sổ đầu ta cũng được”

      Dù là như vậy, cũng như cũ dặn dò câu: “Ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện gì?”

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười gật đầu.

      Sau đó cùng Trần Thiên chuyện này, hai bên bàn bạc xong, Diệp Thiên Tuyết lại liên lạc với Tần Phượng Miên.

      Nghe giọng của Tần Phượng Miên trong điện thoại mang theo chút giai điệu mơ hồ, làm cho người ta theo cảm tính nghĩ ngay đến đáng ngọt ngào.

      Ít nhất Diệp Thiên Tuyết nghĩ là như vậy.

      Nghe ý đồ của Diệp Thiên Tuyết, Tần Phượng Miên cười hì hì: “Tốt, đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành, Ờ, Đại tiểu thư, tôi có thể nhân cơ hội này mà cùng ba “thân ái” sao? Ở chỗ này đợi lâu như vậy, lại muốn giữ vững hình tượng, bên cạnh tôi lâu có đàn ông rồi.”

      Diệp Thiên Tuyết thờ ơ cười: “Tùy

      Trái lại Tần Phượng Miên bình tĩnh : “Đại tiểu thư là độc ác”

      Qua vài ngày, Diệp Hân Thành gọi Diệp Thiên Tuyết đến thư phòng, đến việc mấy hôm trước mới nhắc tới việc tìm gia sư cho Liễu Phỉ Phỉ: “ biết, thầy giào của con có tìm được gia sư hay ……” Diệp Hân Thành có chút khó khăn , hiển nhiên là bị Liễu Đan Văn cuốn lấy làm nẫy rồi. Diệp Thiên Tuyết lập tức cầm điện thoại ra ngoài, làm bộ gấp gáp gọi cho Phó Hoài Minh: “Em hỏi câu” Diệp Hân Thành vội vàng ngăn lại: “ cần vội, vội” Ngừng chút, ông lại : “thiệp của hôn lễ, nên phát ra ngoài ” Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Những thứ này con có phụ trách, ba nên hỏi con” Diệp Hân Thành có chút xấu hổ mà cười, im lặng chút, Diệp Thiên Tuyết hỏi: “Ba gọi con tới, rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu như có chuyện gì, con phải lên phòng làm bài tập” Diệp Hân Thành lúc này mới mở miệng.

      Chuyện Liễu Phỉ Phỉ tìm người xuống tay cũng xảy ra.

      Mặc dù bị sờ mó mấy cái, nhưng mà kịp thời có hùng cứu mỹ nhân, liền cứu Trân Trân ra, thực tế cũng có tổn thương gì. Chỉ là người ra tay làm hùng chính là Tăng Hàm, Liên Trân Trân thấy vậy khóc càng thảm thương.

      Tăng Hàm vốn là hay thương hoa tiếc ngọc, lập tức an ủi thôi, Liên Trân Trân liền thuận thế tựa vào trong ngực của Tăng Hàm.

      Chạy tới thấy màn như vậy, quả nhiên Liễu Phỉ Phỉ hận thể để đâu cho hết, tiến tới kéo hai người ra.

      Tăng Hàm vốn là cảm thấy có gì, lại bị Liễu Phỉ Phỉ gây náo loạn, mặt đanh lại nhịn được.

      Hết lần này đến lần khác Liễu Phỉ Phỉ bắt lấy ta khóc lóc, trách móc tại sao mấy ngày hôn nay tìm ta, phải dụ dỗ được ta rồi trán phải . Tại sao hôn nay lại ở đây vụng trộm với Trân Trân, có phải muốn ta nhục nhã sao.

      Tăng Hàm bị ta gây ầm ĩ như vậy, mặt hết sức khó coi, nhìn dáng vẻ khóc thảm của Trân Trân, chút khách khí mà đẩy Liễu Phỉ Phỉ ra: “ là ngu ngốc, thấy Trân Trân vừa mới bị người ta khi dễ sao? Em ở chỗ này ghen tức cái gì”

      Liễu Phỉ Phỉ nhìn bộ dạng oan ức của Trân Trân, trong lòng tức giận bất bình, liền khóc to quay người bỏ chạy.

      Tăng Hàm trong lòng có hơi áy náy, xoay người chuẩn bị đuổi theo, kết quả Liên Trân Trân cũng khóc, làm ta được, liền đưa Liên Trân Trân về nhà trước.

      đường về Liên Trân Trân càng nghĩ càng đúng. thường ngày hay theo bên cạnh Liễu Phỉ Phỉ, có số việc cũng lờ mờ biết được, mấy người tới quấy rối , ràng là Phỉ Phỉ có quen biết.

      ta kìm được giữ bình tĩnh. Lập tức lén cho người truyền tin cho người tìm bắt lại. Nhưng ở trước mặt Tăng Hàm vẫn như cũ giả bộ uất ức, ra được, rất đáng thương khiến Tăng Hàm đau lòng thôi ( này mắc bệnh ngu nữ).

      Đến Liên gia, sớm có người Trân Thiên có ý thả ra cho mấy tiểu lâu la bắt được. Thấy Trân Trân liền cười hihi: “Chị Trân Trần đừng trách, chị Phỉ Phỉ ra lệnh, em cũng chỉ có thể làm như vậy. Chúng em dựa vào cái này mà kiếm sống, người nào đưa tiền, em liền nghe theo thôi”

      Những lời này trước mặt Tăng Hàm, vẻ mặt của Tăng Hàm lập tức tối lại.

      đợi Liên Trân Trân hỏi tới, mấy người kia làm việc cũng có hàm hồ, lúc này đen chuyện Trần Thiên giao cho ra ra hết, cuối cùng còn làm mặt cười, giả lờ: “Chị Trân Trân, dù sao mấy em cũng có làm gì với chị, tạm tha cho chúng em

      Bên cạnh, ba mẹ ngay cả trai của Trân Trân nghe được, tức giận thôi, nhìn mấy tên côn đồ này ánh mắt như phun ra lửa.

      Tăng Hàm đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, trầm mặc lúc mới : “Tôi tìm người gọi là Trân Thiên kia” xong, đợi người nhà họ Liên câu nào, liền ngay.

      Trân Thiên và Diệp Thiên Tuyết sớn có bàn bạc, nếu Tăng Hàm tìm ra, lại làm náo loạn phen mới ấp a ấp úng , ngược lại là như Tăng Hàm ép quá mới thể ra .

      Nghe Trân Thiên , Tăng Hàm chỉ cảm thấy lòng lạnh băng, cơ hồ bị đóng băng thành từng mảnh vụn.

      ta thể ghi ngờ Trần Trân có ý xúi giục, đáng tiếc tra tời tra lui Liên Trân Trân và Trần Thiên đúng là có quen biết gì, ngược lại Liễu Phỉ Phỉ phải lần đầu tiên giao tiếp, liên hệ với Trần Thiên.

      ta tức giận thôi, ngày thứ hai ở trường học nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Liễu Phỉ Phỉ, trong lòng như lò thuốc súng làm thế nào cũng nhịn được, ngay lập tức bùng nổ.

      Vì vậy, chuyện này tức khắc mọi ngưởi đều biết.

      Bất kể là Liễu Phỉ Phỉ hay là Liên Trân Trân cũng bi đẩy tới đầu sóng ngọn gió.

      Diệp Hân Thành có thể quan tâm tới Liên Trân Trân, nhưng Liễu Phỉ Phỉ ở trước mặt ông khóc lóc kể lể ngừng. Ông cũng chỉ là giúp đỡ bày mưu tính kế.

      Vì vậy, ông mới tìm Diệp Thiên Tuyết, nghĩ tới có thể để cho Diệp Thiên Tuyết ra mặt, chuyện với Tăng Hàm chút để cho Tăng Hàm dừng lại.

      Chỉ là đợi đến lúc người tới rồi, Diệp Hân Thành lại cảm thấy, cách nào mở miệng ra được
      Dunghyt97 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 17
      Nhìn bộ dạng lắp của ông, Diệp Thiên Tuyết đại khái cũng đoán được lý do. Nhưng mà, muốn giúp.

      Giúp chút, thành công, ngược lại bản thân mình còn bị dính líu.

      Vì vậy, nhìn Diệp Hâm Thành, giọng hỏi: "Vì chuyện của Phỉ Phỉ sao? Nếu như là chuyện này, con giúp được." Ánh mắt của hết sức thản nhiên, Diệp Hâm Thành ngược lại có chút chột dạ.

      "Làm sao giúp được, chỉ cần Tăng Hàm. . . . . ."

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: " được đâu ba. Trọng điểm của chuyện này phải Tăng Hàm, mà là Liên Trân Trân. Chỉ cần người bị hại là Liên Trân Trân gì, chuyện của Phỉ Phỉ cũng có người . Tăng Hàm phải là người tình thân chính nghĩa vì người khác quá mạnh mẽ, chỉ cần Liên Trân Trân truy cứu, ta tiếp tục ồn ào nữa."

      Diệp Hâm Thành cũng phải là nghĩ đến điểm này, nhưng mà, hôm nay ràng Liên Trân Trân chấp nhận hòa giải, coi như ông giúp Liễu Phỉ Phỉ tới nhà, chỉ sợ cũng vô ích.

      Nhưng, nếu như Tăng Hàm ra mặt khiến Liên Trân Trân . . . . . .

      Diệp Thiên Tuyết rất nhanh khiến cho Diệp Hâm Thành từ bỏ cái ý nghĩ này: "Nếu như Tăng Hàm ra mặt, Liên Trân Trân xả xong cục tức này coi như xong. Nhưng Tăng Hàm mà ra mặt, Liên Trân Trân càng chịu để yên."

      "Nếu như phải là thích Tăng Hàm, ta tại sao lại trở mặt với Phỉ Phỉ."

      Diệp Hâm Thành nghe như vậy, há miệng cũng biết gì rồi.

      "Con mà là Phỉ Phỉ, con nhất định tới nhà Liên Trân Trân xin lỗi, chuyện ràng ." tầm mắt của Diệp Thiên Tuyết hơi nhìn xuống, nhưng trong lòng cười lạnh, "Hai người bọn họ dù sao cũng là bạn bè, có số việc là tốt nhất."

      Diệp Hâm Thành suy nghĩ chút, cũng cảm thấy có lý. Hơn nữa bất luận như thế nào, chuyện này đều là Liễu Phỉ Phỉ phải đứng ra giải quyết. Tuy rằng trong lòng ông đối với chuyện của Liễu Phỉ Phỉ, cũng sẵn lòng giúp giải quyết phiền toái, nhưng cũng ép buộc đứa con khác của mình vì cầu của mình mà vướng vào vụ bê bối.

      Vì vậy, Diệp Hâm Thành nhắc tới chuyện này nữa, chỉ về việc học của Diệp Thiên Tuyết, để cho cố gắng: "Đến lúc thi học kỳ phải cố gắng đạt thành tích tốt như quà tặng dì ."

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Cái này, ba con cũng làm mà. Nếu còn chuyện gì, con trước, còn có bài thi phải làm."

      Liễu Đan Văn đối với Liễu Phỉ Phỉ vô cùng thất vọng.

      Đứa con này, từ trước đến giờ cũng cảm thấy rất tự hào, cần mình phải hao tâm tổn sức. Cuối cùng mắt thấy mình sắp tu thành chánh quả rồi, Liễu Phỉ Phỉ lại lặp lặp lại bao nhiều sai lầm, cuối cùng đến thanh danh của bản thân thiếu chút nữa cũng bị phá hủy.

      Mặc dù thế nào nguyện ý thừa nhận mình làm hỏng chuyện của Liễu Phỉ Phỉ và Tăng Hàm, nhưng Liễu Đan Văn cũng biết, nếu như chuyện này giải quyết, Liễu Phỉ Phỉ đừng nghĩ đến việc bước vào cửa nhà họ Tằng.

      Tìm Liễu Phỉ Phỉ ở bên ngoài gây chuyện trở về, Liễu Đan Văn hai lời liền cho cái bạt tai.

      Liễu Phỉ Phỉ bị đánh đến quay đầu , kinh ngạc nhìn đến ngẩn người, lâu mới hoàn hồn, che mặt: "Mẹ, sao tự nhiên lại đánh con? Mẹ tại sao lại đánh con? !"

      Liễu Đan Văn bình tĩnh trả lời: "Dựa vào tôi là mẹ ."

      Nước mắt của Liễu Phỉ Phỉ tuôn rơi, đầm đìa ra ngoài.

      Diệp Thiên Tuyết biết Liễu Đan Văn và Phỉ Phỉ cái gì, nhưng ngày thứ hai, từ Ngụy Vũ biết, Liễu Phỉ Phỉ trước mặt mọi người xin lỗi Liên Trân Trân, việc kia căn bản là chỉ là hiểu lầm.

      "Sau lại ta lôi kéo Liên Trân Trân biết cái gì, Liên Trân Trân hình như đối với ta có chút kiêng kỵ, an phận rất nhiều." Ngụy Vũ cảm thấy hoang mang, "Cậu bọn họ rốt cuộc cái gì?"

      "Tớ làm sao biết." Diệp Thiên Tuyết Tâm tập trung trả lời, " Cậu quản các ấy làm gì, dù sao họ cũng trở mặt. Coi như tại nữa hòa giải, hai người cũng bị dội tiếng xấu, đứng lên rồi."

      Ngụy Vũ vừa nghĩ đến cũng có chút hả hê cười: "Tiểu Tuyết à cậu là có thấy mặt thối của Liễu Phỉ Phỉ , vặn vẹo đến tớ còn nhận ra."

      Diệp Thiên Tuyết qua đôi câu, lại hỏi Ngụy Vũ chuyện buôn bán của hai người như thế nào. Ngụy Vũ lập tức mặt mày hớn hở , cuối cùng than vãn: "Người ta lại dám ghét bỏ tớ vì tớ mập! là tức chết."

      Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Tiểu Mập cậu quả có hơi mập mà. Có muốn giảm cân , tớ tin tưởng cậu giảm cân khẳng định rất đẹp trai"

      Ngụy Vũ chợt dừng lại chút, sau lại giọng : "Tiểu Tuyết cậu cảm thấy tớ giảm cân thay đổi, đẹp trai hơn sao?"

      "Dĩ nhiên." Diệp Thiên Tuyết trả lời chắc như đinh đóng cột, nhín thấy dáng vẻ sau khi giảm cân của Ngụy Vũ, vẻ đẹp kiêu hùng * khiến mọi đều phải quỳ gối dưới chân . Vì lẽ đó, có chút chột dạ.

      *Nguyên bản là (玉树临风的样子: dịch nghĩa hán việt là “Ngọc thụ lâm phong”, nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng, người con có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa.)

      Ngụy Vũ ở đầu bên kia điện thoại im lặng hồi, cuối cùng cắn răng : "Được, Tiểu Tuyết, tớ giảm cân."

      Sau này Liên Trân Trân và Phỉ Phỉ cũng tiếp tục nhắc tới chuyện này, chuyện từ từ lắng xuống . Đến thời gian thi cuối kỳ, cũng có người đến chuyện này.

      Đến kì Diệp Thiên Tuyết trở lại trường học, nhìn sân trường hơi xa lạ lại quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ.

      Ngụy Vũ nhìn có vẻ gầy , Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc cùng nhau tới, Ngụy Vũ làm trò chọc phá tay làm động tác hết sức kinh cẩn nghênh tiếp, : "Hoan nghênh nữ hoàng hồi cung."

      Diệp Thiên Tuyết liếc cái, quay qua kéo tay Vương Kỳ Ngọc, cười với Ngụy Vũ: "Ừ, tiểu ngụy tử tệ, thưởng."

      Sau đó, gõ đầu Ngụy Vũ cái, cùng Vương Kỳ Ngọc cười tránh .

      Bị bỏ rơi tại chỗ Ngụy Vũ kêu ai ai đuổi theo.

      Trở lại chỗ ngồi của mình chỗ, nghiêng ra phía sau cảm thấy có chút vắng vẻ, Diệp Thiên Tuyết khỏi nhớ tới ra Hoàng Tú Tú, có chút buồn bã than tiếng. Vương Kỳ Ngọc tới vỗ vai của : "Nghỉ đông và nghỉ hè tụi mình có thể thăm nhau mà."

      Diệp Thiên Tuyết nheo mắt cười.

      Đợi đến lúc phát đề thi , Diệp Thiên Tuyết nhìn lướt qua, trong lòng đột nhiên thấy bình tĩnh.
      Mấy ngày nay bị Phó Hoài Minh trấn áp giải đề, hôm nay thấy những đề thi này cũng còn cảm giác khó hiểu nữa. Rất nhiều đề mục thậm chí quét mắt vòng là có thể chọn lựa đáp án .

      Giờ khắc này, tâm tình của vô cùng vui sướng.

      Hai ngày thi cuối cùng kết thúc, Ngụy Vũ, Vương Kỳ Ngọc và Diệp Thiên Tuyết ba người chuẩn bị ăn mừng trận. tới cổng trường, đột nhiên có người chắn trước mặt bọn họ.

      "Tiểu Tuyết, lâu gặp." giọng của Tăng Hàm có chút khàn khàn, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Tuyết phức tạp khó phân biệt.

      Diệp Thiên Tuyết đối với ta lễ phép cười, : " lâu gặp, có chuyện gì ?"

      Khóe môi Tăng Hàm hơi cong, lại thể tỏ ra tười cười: " có việc gì, chỉ là lâu có gặp em, tới đây chào hỏi thôi."

      Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh nhìn, cảm thấy nhịn được.

      Vì vậy Ngụy Vũ chút khách khí cắt đứt lời của Tăng Hàm: "Nếu là ôn chuyện cũ, cậu tìm ra thời gian. Hôm nay chúng ta còn có việc."

      Tăng Hàm gật đầu cái, nhường đường cho bọn họ: "Ngày mai tới nhà tìm em." xong, đợi trả lời xoay người rời .

      Ngụy Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng của ta, hết sức vui: "Người nào, tự tự trả lời bản lĩnh đúng là cao thủ. Người nào đồng ý gặp ta chứ."

      Vương Kỳ Ngọc cười: "Vậy xông tới với ta, đừng tại sau lưng ." Ngụy Vũ sắc mặt cứng đờ, cười ha ha gãi đầu.

      Từ phía trước giọng khác vàng lên cười: "Lâu như vậy thấy, có lẽ sở trường của em chính là thoát hiểm nhỉ." Triệu Lẫm vừa cười, vừa về phía Diệp Thiên Tuyết ngoắc tay: "Có mấy ngày gặp, tồi?"

      Mấy ngày nay ta vẫn kiên nhẫn theo Diệp Thiên Tuyết, cách mấy ngày lại quấy rầy Diệp Thiên Tuyết tới bây giờ, Diệp Thiên Tuyết cũng thói quen xuất của ta. Nghe được hỏi, khỏi cười khổ: " tồi. Làm sao ở chỗ này?"

      Ở bên cạnh Ngụy Vũ thầm, bị Triệu Lẫn nhìn lướt qua, bất đắc dĩ nữa.

      "Nghĩ hôm nay em khẳng định thi xong, tới đón em chơi. Các bạn cũng cùng ?" ý Triệu Lẫm Vương Kỳ Ngọc cùng Ngụy Vũ, "Tôi lái xe tới đây."

      Ngụy Vũ mở to mắt: " có bằng lái xe?"

      Triệu Lẫm rất bình thản: "Hôm nay tôi đủ mười tám tuổi."

      "Sinh nhật vui vẻ." Diệp Thiên Tuyết chợt tỉnh ngộ, " chuẩn bị quà, ngại quá."

      " sao." Triệu Lẫm trả lời, " cho em biết sinh nhật của , em phải cũng là chuyện bình thường."

      Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh nhìn có chút thích thú, lúc này cũng lớn chúc sinh nhật vui vẻ. Ngược lại tâm trạng của Ngụy Vũ bình tĩnh hơn, chức sinh nhật.

      Triệu Lẫm lần nữa muốn mời bọn họ, ba người cũng thêm gì nữa, lên xe của ta.

      Tuy là hôm nay mới có bằng lái, nhưng rất ràng phải lần đầu tiên Triệu Lẫm lái xe. Kỹ thuật lái xe của ta rất vững vàng.

      Ngụy Vũ hâm mộ chảy nước miếng: "Cái xe này, giá phải trăm vạn. Người nhà làm sao lại đồng ý cho kẻ mới học như lái xe."

      Triệu Lẫm hơi cười lời nào. Vương Kỳ Ngọc lại cảm thấy Ngụy Vũ quá ồn ào, ánh mắt như đao sắc nhìn qua, Ngụy Vũ lập tức im lặng.

      Lúc bốn người đến nơi, mới vừa ngồi xuống, đồ cũng mang ra đầy đủ. Lúc này , ai cũng biết Triệu Lẫm sớm chuẩn bị tốt rồi.

      Tám con mắt nhìn sang, thế nhưng ta chỉ cười: " rồi, có chuẩn bị chút."

      Vừa dứt lời, giọng vô cũng ràng phát ra: " được, đứa bé này thể giữ lại."

      Khuôn mặt tươi cười của Diệp Thiên Tuyết nhất thời trầm xuống.

      Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc nghe quen lắm, nhưng Diệp Thiên Tuyết lại cực kỳ quen thuộc. Giọng vừa truyền tới, ràng là của Liễu Đan Văn.

      nhìn Triệu Lẫm, người này đối với hơi cười lại nâng chén rượi, : "Nghe ràng sao? cố ý bố trí thời gian như thế này."

      Diệp Thiên Tuyết tập trung trấn tĩnh lại tâm trạng cuồn cuộn như nước của mình, hỏi : "Tại sao?"

      " có việc gì, tự nhiên , bên kia nghe được." Nhìn dáng vẻ thở mạnh cũng dám của Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc, Triệu Lẫm , sau đó quay đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết: " phải vì ta mà em phiền muộn sao ? Chứng cớ này, vậy là đủ rồi?"

      Diệp Thiên Tuyết nhàng lắc đầu: " đủ."

      "Hả?" Triệu Lẫm lộ ra vẻ kinh ngạc , " phải là muốn ba em bỏ ta sao. làm sao mà đủ."

      Dĩ nhiên là đủ, Diệp Thiên Tuyết nghĩ ở trong lòng, cứ như vậy đơn giản rời , vậy cái chết của mẹ như thế nào.

      Nhưng ra, chỉ là hướng đôi mắt ác thiện ràng nhìn Triệu Lẫm.

      Triệu Lẫm khỏi có chút chột dạ, quay đầu . lát sau, ta mới nghiêng đầu sang chỗ khác, nghiêm túc nhìn Diệp Thiên Tuyết: "Em rốt cuộc muốn làm cái gì?"

      Đồng thời Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc cũng nhìn lại, bọn họ đối với việc này cũng hiểu rất .

      Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, trầm mặc, chỉ lát sau ngẩng đầu lên, nụ cười châm biến: " Bọn họ làm những gì, em muốn cho bọn họ hưởng thụ như vậy."

      Tất cả mọi người sửng sốt. Triệu Lẫm nhìn vẻ mặt, nụ cười của nhu thế này, trong lòng càng cảm thấy nhói đau.
      Dunghyt97 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 18
      Tiếng ở phòng bên cạnh vẫn ngừng truyền tới.

      Liễu Đan Văn biết mình bị nghe lén, lớn tiếng với người đàn ông đối diện, đứa bé này thể giữ lại, nếu như bị phát sao. Giọng của người đàn ông rất thấp, nghe thấy ta mực khuyên Liễu Đan văn, giữ lại đứa bé này.

      " chẳng qua là muốn đến lúc đó mượn đứa bé này kiếm khoản tiền mà thôi." Giọng của Liễu Đan văn chợt bén nhọn, " có nghĩ tới lập trường của tôi . Nếu như chuyện này bị phát , nhiều năm chịu uất ức như vậy lại nhận được gì!"

      "Cũng do bản thân !" Người đàn ông bỗng lớn tiếng, giọng điệu rất phẫn nộ.

      Diệp Thiên Tuyết nghe giọng này, trong lòng hơi hồi hộp.

      Triệu Lẫm nhìn nét mặt của , cẩn thận hỏi: "Thế nào?"

      Diệp Thiên Tuyết hơi cúi mặt xuống, lắc đầu cái: ", có gì." Nhưng trong lòng lại nghi ngờ. Nếu như nhớ lầm, cái giọng này. . . . . .

      Nhưng mà, tại sao dượng lại ở chỗ này? Dượng phải ở HongKong sao? Hơn nữa, Liễu Đan Văn chính là tình nhân của ba mình, cũng nên gặp nhau.

      Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng của Diệp Thiên Tuyết rối bời.

      Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ cũng phát bình thường, đồng thời cũng đoán ra giọng nữ ở phòng bên cạnh là ai. Vương Kỳ Ngọc cầm tay đặt bàn, nhàngnói: "Yên tâm , mặc kệ cậu nghĩ gì làm gì, chúng tớ ủng hộ, giúp đỡ cậu."

      Ngụy Vũ ở bên gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, cậu yên tâm ."

      Diệp Thiên Tuyết gượng gạo, cố gắng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      Triệu Lẫm chợt đứng lên, tới bên người , áy náy : " xin lỗi, đều là sai , khiến tâm trạng em tốt."

      Diệp Thiên Tuyết hồi hồn, lắc đầu cái: ", chuyện liên quan tới . Em còn muốn cám ơn để cho em biết chuyện này." Ngừng chút, ngẩng đầu, cười dịu dàng với Triệu Lẫm, cám ơn.

      Triệu Lẫm cũng hơi cong môi cái.

      Bốn người ngồi ở trong phòng, nghe thanh bên cạnh dần dần lắng xuống, cuối cùng biết hai người thương lượng điều gì, tính tiền rời . Bốn người lúc này mới thở phào nhõm, Triệu Lẫm vỗ vỗ tay: "Ăn , đồ ăn nguội rồi."

      Diệp Thiên Tuyết Tâm có tâm trạng, chợt buông đũa xuống: " xin lỗi, Triệu Lẫm. Sinh nhật của mà vì chuyện của em làm mọi người vui."

      "Tiểu Tuyết, cậu bừa gì. Nếu phải ta an bài ở đây, đâu có xảy ra chuyện như vậy." Ngụy Vũ bất mãn , nhân tiện trợn mắt hung hăng nhìn Triệu Lẫm cái: "Tôi biết ngay để yên mà."

      Triệu Lẫm cười khổ rồi lại thở dài, sau đó đứng lên: "Thôi, cũng vậy ăn vô nữa. Chúng ta qua nơi khác thôi."

      xong, đợi trả lời, liền gọi nhân viên phục vụ, chuẩn bị tính tiền.

      Vương Kỳ Ngọc lại ngồi bất động, chậm rãi : " là lãng phí, Tiểu Tuyết, chúng ta đem đồ gói về vậy."

      Diệp Thiên Tuyết có hứng thú đồng ý. Triệu Lẫm ở bên cạnh trợn mắt, bị Ngụy Vũ cười nhạt tiếng, hung hăng liếc cái.

      Cuối cùng bốn người bụng đói rời .

      Vương Kỳ Ngọc kéo Diệp Thiên Tuyết, cố gắng nghĩ cách trêu chọc , để cho tập trung vào việc này nữa. Triệu Lẫm và Ngụy Vũ trừng mắt nhìn nhau, câu nào, mắt biến sắc kinh bỉ nhìn đối phương.

      Diệp Thiên Tuyết chợt cười lên, : "Cám ơn các cậu. Tớ muốn về nhà."

      Triệu Lẫm có chút hụt hẫng: " đưa em về? Ở đây gọi xe dễ đâu."

      Diệp Thiên Tuyết Trì lắc đầu: " xin lỗi, em muốn yên lặng chút." xong, quay qua Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ tạm biệt, xoay người rời .

      Ngụy Vũ muốn đuổi theo, bị Vương Kỳ Ngọc cản lại: "Tâm trạng ấy tốt, lát nữa gọi điện thoại cho ấy là được."

      Diệp Thiên Tuyết tâm trạng quả tốt.

      Những ký ức của kiếp trước, hôm nay hoàn toàn bị đảo lộn.

      vẫn cho là dì Cố Trường Khanh cùng dượng Tô Cẩm Văn là đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết, kết quả hôm nay lại có thể nghe được Tô Cẩm Văn và Liễu Đan Văn ở chung chỗ, còn về chuyện đứa .

      Bản thân thể hoài nghi.

      Lúc sắp đến nhà, muốn xuống xe, dọc theo con đường về nhà, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Trường Khanh.

      Sau ba tiếng bíp, Cố Trường Khanh nhận điện thoại, giọng rất dịu dàng: "Tiểu Tuyết, có chuyện gì vậy còn?"

      " ạ, có gì, chỉ là nhớ dì thôi." Diệp Thiên Tuyết cố gắng hết sức làm cho giọng của mình có vẻ nhàng, nghe còn mang theo tiếng cười: "Con mới thi cuối kỳ xong, con thấy con có thể được tăng xếp hạng."

      "Có ?" Cố Trường Khanh chút nghi ngờ lời của Diệp Thiên Tuyết, rất vui mừng, "Vậy tốt quá. Xem ra Phó Hoài Minh dạy rất tận tâm đấy chứ."

      "Phó Hoài Minh?" Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, "Dì với ấy rất thân thiết nhỉ."

      Cố Trường Khanh giận dỗi : "Đứa bé này, lại đoán mò cái gì đấy. Chờ có kết quả, nhất định phải cho dì biết, bên này ăn mừng cho con."

      Diệp Thiên Tuyết vừa được, lòng bàn tay toát mồ hôi, làm như lơ đãng hỏi: "Dượng có ở nhà dì?"Cố Trường Khanh hề nghi ngờ trả lời: "Dượng có chút việc ra ngoài, bây giờ còn chưa có trở lại, dự tính phải chiều mới trở lại."

      "Dượng có phải thường như vậy ?" Diệp Thiên Tuyết cần giả bộ, giọng mang theo vài phần bất mãn.

      Cố Trường Khanh cười khẽ: " biết, chỉ là thỉnh thoảng làm thêm giờ, dượng làm việc trong công ty mà. Trước đây thấy gì, sang bên này mới phát , chi nhánh công ty bên kìa loạn rối tinh rối mù. Những dượng con chỉnh đốn cũng ổn định rồi."

      Diệp Thiên Tuyết tỏ ý mình biết rồi, trái tim lại trầm xuống, "Di , trước tết con qua thăm dì và em bé được chứ?"

      Cố Trường Khanh lập tức đồng ý, lại chần chờ : “Trước tết, ba con cùng Liễu Đan Văn gì đó muốn tổ chức hôn lễ, con có thể có thời gian tới đây sao?"

      "Lễ cưới thôi mà, cũng chỉ tổ chức ngày, con tham gia xong rồi là có thể qua mà." Diệp Thiên Tuyết để ý chút nào, trả lời, "Vậy quyết định như vậy, con đến Hongkong giúp dì sắm đồ mừng năm mới."

      đợi Cố Trường Khanh phản đối, vội vàng tạm biệt, cúp điện thoại ngay.

      Sau khi, bước được hai bước, nước mắt đột nhiên chảy ra, đau đớn nên phải ngồi xổm xuống.

      Tại sao, muốn phá tan những ký ức tốt đẹp cuối cùng của ….

      Tình thâm sâu nặng bỗng nhiên biến thành giả đối, chênh lệch của lòng người như mực nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, khiến Diệp Thiên Tuyết biết làm thế nào.

      bóng người lặng lẽ đứng ở bên cạnh , cứ đứng mãi như vậy, cho đến ngẩng đầu lên.

      "Em, sao chứ?" dù khuôn mặt của Triệu Lẫm đứng dưới đèn đường chỉ thấy mờ nhạt ràng, nhưng nét mặt lại rất ân cần.

      Chỉ là, với Diệp Thiên Tuyết mà , đột nhiên trở nên ân cần như khiến người ta thấy ghét hơn mà thôi.

      " ở nơi này làm gì?" lạnh lẽo hỏi, " ở đây theo dõi tôi sao?"

      Triệu Lẫm biết rốt cuộc tại sao lại vui, nhìn chằm chằm: " vui ?"

      Diệp Thiên Tuyết đợi câu trả lời của , chút do dự xoay người rời . Triệu Lẫm [nhắm mắt theo đuôi *] đuổi theo: "Tại sao lại vui, có phải là xảy ra chuyện gì ?"

      * 亦步亦趋 :[yìbùyìqū] rập khuôn theo kẻ khác. (nghĩa hán việt: phu tử xu diệc xu'. Có nghĩa là: thầy trò cũng , thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác)

      Cho dù trả lời, ta cũng có ý buông tha, mực theo đến cửa Diệp gia . Diệp Thiên Tuyết đưa tay nhấn chuông, ta kéo tay Diệp Thiên Tuyết, để cho đối mặt với mình: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để cho tâm trạng của em bỗng chốc trở nên bết bát như thế."

      ta thực hiểu, cũng cảm thấy cực kỳ lo lắng: "Biết là người kia có khả năng là tình nhân của mẹ kế em… , phải đúng lúc để cho rời sao? Tại sao em lại như thế này?"

      Diệp Thiên Tuyết mệt mỏi đưa tay gạt tay ta đặt ở vai mình, : "Có liên quan gì tới , buông tay."

      Triệu Lẫm khẽ cúi đầu, nhìn vào trong ánh mắt của : "Người đàn ông kia, có cái gì đúng sao?"

      Diệp Thiên Tuyết quay đầu , lời nào.

      "Quả nhiên là như vậy. Người đàn ông kia là người em quen? Là người em quen? ta và Liễu Đan văn ở chung chỗ, nên em cảm thấy thể nào tiếp nhận được?" Triệu Lẫm từng câu hỏi tới, Diệp Thiên Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu từng điểm từng điểm bị xé ra, đột nhiên liền bùng nổ: "cho dù là gì, cũng quan hệ gì tới . là gì, tại sao để ý tới những chuyện này. cho rằng là cảnh sát Thái Bình Dương sao, quản rộng !"

      Thấy bộ dáng này của , Triệu Lẫm ngược lại mỉm cười.

      Nụ cười này giống với nụ cười ngày thường cái kiểu lễ phép, thân thiết, cười dịu dàng, ngược lại mang thêm mấy phần tà khí, giống nhau nhìn thấy nụ cười của ta đêm ấy, sau khi trù tính chuyện của Liễu Phỉ Phỉ.

      "Bởi vì tôi sẵn lòng." ta nắm lấy bả vai của Diệp Thiên Tuyết bả vai, từng chữ, trán chạm vào trán của : "Cũng chỉ là chuyện phụ nữ, đứng ra giải quyết phải là việc rất đơn giản ư, cần gì lộ ra vẻ mặt này , làm cho người khác nhìn cũng thấy khó chịu."

      Hơi lui về phía sau chút, ta đưa tay nâng cằm của Diệp Thiên Tuyết, để cho ngẩng đầu nhìn về phía mình: "Đừng ngẩn người ra nữa, loại người như vậy căn bản đáng giá khiến em khổ sở."

      Tâm trạng Diệp Thiên Tuyết hết sức bực bội, nghiêm mặt muốn thoát khỏi tay của Triệu Lẫm: " biết cái gì? căn bản cái gì cũng biết, ở đây những thứ này có ích lợi gì. . . . . ."

      Nước mắt của lại lập tức rơi xuống.

      Ngay sau đó, rơi vào trong lồng ngực, cái ôm chặt, Triệu Lẫm với : "Tốt rồi, đừng khóc, khó chịu ." Triệu Lẫm ghé vào lỗ tai của giọng : "Mặc kệ người đàn ông kia cùng Liễu Đan Văn có quan hệ như thế nào, nếu như ta phản bội kỳ vọng của em, như vậy cần vì ta mà buồn lòng. Trong lòng em, chỉ cần đối tốt với em là được, những người khác, cũng cần thiết."

      Diệp Thiên Tuyết hiểu hai người như thế này là quá mức thân mật, nhưng vào lúc này, đột nhiên cũng muốn kháng cự cái ôm ấm áp như vậy.

      Tựa vào ngực Triệu Lẫm, nước mắt của yên lặng chảy xuống làm ướt vạt áo của .

      "Đừng khóc." Giọng của Triệu Lẫm trở nên cực kỳ dịu dàng, vẫn như cũ ôm chặt.

      Khóc hồi lâu, cũng dần dần lấy lại tinh thần Diệp Thiên Tuyết cảm thấy hơi lúng túng.

      Mình phải là thiếu nữ mười sáu tuổi nữa, hôm nay để thiếu niên mười tám tuổi an ủu, là mất thể diện.

      từ trong ngực của Triệu Lẫm ngẩng đầu lên, lau nước mắt: "Cám ơn . Vừa rồi ngại quá."

      " cần cám ơn, " Triệu Lẫm , "Đối với , em vĩnh viễn cần phải cám ơn. Bởi vì, " ta vừa vừa lộ ra khuôn mặt tươi cười nhưng rất tà khí , "Đồ của mình đâu cần thu giá cao."

      Liền cúi đầu, nụ hôn rơi xuống.
      Dunghyt97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :