1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 12
      Dù là vì báo thù, cũng thể hủy hoại cuộc sống của mình, nhưng cũng thể để cho hai người kia sống dễ dàng.

      Nghĩ hồi lâu, lật người thở hơi dài.

      Di động chợt vang lên, đưa tay lấy tới, nhìn màn hình là Ngụy Vũ.

      “Có chuyện gì?” Diệp Thiên Tuyết nhận điện thoại, mệt mỏi hỏi.

      Ngụy Vũ ở bên kia hình như biết người bên kia gì, mới với : “Tiểu Tuyết à, ở bên này tớ có việc cậu có hứng thú nhận chân?”

      thẳng ” Diệp Thiên Tuyết thấy tính kiên nhẫn của mình rất lớn.

      Ngụy Vũ cưới hì hì : “Tiểu Tuyết rất thích ăn món ngon phải , chúng ta hợp tác mở nhà hàng thấy như thế nào?” Diệp Thiên Tuyết cảm giác mình nghe , theo bản năng hỏi ngược lại câu. Ngụy Vũ lại lần, sau đó cười : “Đúng lúc còn thiếu chút tiền, cho nên, Tiểu Tuyết có muốn tham gia ?”

      Ngón tay Diệp Thiên Tuyết thít chặt lại. Đứng lên

      Làm sao Ngụy Vũ bỗng nhiên có suy nghĩ vậy?

      chứng minh Ngụy Vũ lòng muốn tìm hợp tác, Sau khi dùng nắm đấm nghiệm chứng, lại nhìn vẻ mặt đau khổ tì lên tay mình. Tiểu Mập khóc ra nước mắt, vẻ mặt đùa giỡn : “Chị, chị họ à, em nhìn thể đảm nhiệm chức vụ, đáng giá tin tưởng sao? Nhẫn tâm đối xử với em như thế này sao? Tại sao? Tại sao? ^^”

      Diệp Thiên Tuyết thản nhiên xin lỗi, sau đó bình tĩnh : “ , kế hoạch cụ thể là như thế nào?”

      Ngụy Vũ thu lại vẻ mặt cợt nhả, ngồi đối diện , đem kế hoạch của mình ra. Diệp Thiên Tuyết từ từ nghe, uống từng ngụm từng ngụm trà.

      Mặc dù có hiểu biết nhiều về buôn bán, nhưng nhờ trực giác của sau khi sống lại.

      “Tiểu Mập” nghe xong lời của Ngụy Vũ, nhàng gọi Ngụy Vũ tiếng: “kế hoạch của cậu nghe rất tốt, nhưng mà có chút đúng”

      “Cậu ” Ngụy Vũ rất dứt khoát, ta hiểu được Diệp Thiên Tuyết mặc dù là lần đầu tham dự vào chuyện làm ăn buôn bán, nhưng là con nhà nòi biết đâu ý kiến rất có lý lẽ.

      “Cậu là cậu muốn mở nhà hàng vậy điểm đặc biệt đâu? có đồ ăn đặc sản, lại có gì đặc biệt, có gải pháp thu hút khách hàng. Vậy cậu cạnh tranh như thế nào?”

      Ngụy Vũ hình như muốn gì đó bị khoát tay: “Cậu đừng có vội vàng phản bác, chính cậu hãy suy nghĩ chút, bình thường cậu ra ngoài, nơi nào hấp dẫn cậu hơn”. Lúc này Ngụy Vũ mới sững sờ bắt đầu ngẩn người.

      Diệp Thiên Tuyết cầm chén trà, nhìn phía ngoài cửa sổ.

      Nơi này là quán trà Ngụy Vũ tìm được. Các phòng, tất cả đều xây xung quanh hồ nước , từng cơn gió thổi qua làm mặt nước gợn sóng.

      Xuyên qua rèm cửa sồ làm bằng trúc, Diệp Thiên Tuyết mơ hồ nhìn thấy đoàn người trong hành lang bóng in mặt nước, ở phòng bên này tới. có hứng thú quay đầu lại, liền nghe Ngụy Vũ : “Tiểu Tuyết, cậu đúng chúng ta chắc phải thay đổi kế hoạch rồi, kế hoạch chẳng qua chỉ là trước thôi, đến lúc thay đổi vẫn kịp”

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: “thay đổi hết hay chỉ đổi chút”

      Ngụy Vũ cười tiếng, lộ ra hàn răng trắng bóng: “Dĩ nhiên là thay đổi hết, làm lại toàn bộ. Cậu có đề nghị gì ?”

      Ngụy Vũ vừa Diệp Thiên Tuyết chợt nhớ tới chuyện, vội vàng ngoắc Ngụy Vũ lại , cùng chuyện chút.

      Lúc ra cửa tạm biệt Ngụy Vũ, Diệp Thiên Tuyết gặp thoáng qua người. người đối phương mơ hồ có mùi hương của cỏ xanh, khiến Diệp Thiên Tuyết hít vào hơi.

      Sau đó, thấy đối phương cười như cười giương mắt nhìn sang, trong ánh mắt hài hước ngay sau đó biến thành kinh ngạc.

      “A, là ta .
      Diệp Thiên ngại ngùng sau khi nghe ta như vậy, ngạc nhiên nhìn về phía người kia.

      biết: “Xin lỗi, xin hỏi chúng ta gặp nhau”

      Người nọ làm như gật đầu: “ gặp” lời còn chưa dứt, trong phòng người nhô đầu ra, hướng về phía bên này cười hihi ngoắc lại: “Triệu Lẫm, mau tới đây. Ah, cũng ở đây? Có muốn lại đây uống ly trà?”

      ràng là cậu em vợ Tô Vũ của Phó Hoài Minh.

      Diệp Thiên Tuyết cự tuyệt, người bị kêu là Triệu Lẫm bình tĩnh nhìn Diệp Thiên Tuyết cái, gương mặt chợt giãn ra : “ tha thứ sao?”

      Lời của chàng trai được gọi là Triệu Lẫm làm cho Diệp Thiên Tuyết hiểu như thế nào, quay đầu liền vào phòng. Tô Vũ tới cùng Diệp Thiên Tuyết hàn huyên chuyện đôi câu, cũng vào.

      Chuyện này cũng rất nhanh bị quên mất.

      Thiệp mời của đám cưới được thiết kế xong, đưa xuống đúng ngày. Diệp Thiên Tuyết cùng người của công ty Hôn Khánh bàn bạc chuyện hôn lễ. Liễu Phỉ Phỉ mực đòi theo, thỉnh thoảng chen miệng đôi câu, ra đề nghị của mình.

      Chỉ là đề nghị của ta có chút thiếu thực tế, khiến người của công tay Hôn Khánh có cách nào làm được, quay đầu lại tìm Diệp Thiên Tuyết tham phiền. Diệp Thiên Tuyết cũng đành phải trấn án họ đôi câu, để cho bọn họ để ý tới ý kiến của Liễu Phỉ Phỉ.

      Làm như vậy hai, ba lần, Liễu Phỉ Phỉ phát ra, có ý chọn thời gian Diệp Hân Thành và Liễu Đan Văn đều có mặt, hết sức tủi thân đem việc ra.(cứ hai mẹ con nhà này là mình bực xúc =.:)

      “Chị, có phải chị bất mãn với em, có thể trực tiếp , cần thiết phải làm như vậy với em”

      Diệp Thiên Tuyết ung dung thong thả uống xong ngụm cạnh cuối cùng, mới ngẩng đầu nhìn ta, khẽ mỉm cười : “Tôi rồi, đừng gọi tôi là chị”

      Trước khi với Diệp Hân Thành về tức giận của mình, quay đầu cưới với Liễu Đan Văn: “khi hôn lễ diễn ra, Dì Liễu mang thai được bốn tháng rồi. Đến lúc đó cũng rất là mệt”

      Liễu Đan Văn mặt thoáng qua chút ngoài ý muốn, nhàng cảm ơn. được để ý tới Liễu Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn, trong mắt đầy nước mắt : “chị, chị, người…”

      “Liễu Phỉ Phỉ nếu như có nhớ mẹ mang thai, cũng đừng đưa ra những ý kiến như vậy. Nếu ra xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cũng là tôi mang tiếng oan” Diệp Thiên Tuyết xong chút khách khí : “Tôi đặc biệt hỏi qua bác sĩ mới thiết kế chương trình như thế, cũng phải Liễu Phỉ Phỉ tùy tiện nghĩ gì mà có thể đổi là đổi được.”

      Liễu Phỉ Phỉ đột nhiên bị vẻ mặt nghiêm nghị của dọa sợ hết hồn, nước mắt lập tức ngừng chảy.

      Chốc lát sau, mới chậm rãi quay lại đỏ mắt khẽ với Liễu Đan Văn: “Mẹ, xin lỗi, con nhất thời ngờ tới”

      Liễu Đan Văn vui nhìn nhanh qua con mình, cưới có việc gì: “ sao đâu, con cũng có kinh nghiệm, sau này biết là tốt rồi”

      lát sau Diệp Thiên Tuyết với Diệp Hân Thành: “Ba, gần đây con đầu tư hạng mục, còn thiếu chút tiền, ba cho con mượn tiền được ?”

      Diệp Hân Thành lơ đễnh, sau mỉn cười hỏi đầu tư cái gì, sau khi nghe được cần hai trăm vạn tham gia thành lập nhà hàng. Sắc mặt Diệp Hân Thành liền thay đổi.

      “Con mới 16 tuổi, tới 17, cư nhiên lại có lá gan lớn như vậy? có thể so với ba ban đầu có cản đảm hơn nhiều. Được, số tiền kia ba cho mượn”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩn người ra, cười rạng rỡ: “cám ơn ba, chỉ là, ba cho con mượn, thể đến lúc đó lại ba muốn tham gia làm cổ đông đâu nhé”

      Diệp Hân Thành cười ha ha: “tất nhiên, con là con ba, ba tất nhiên giành tiền của con mình”

      Liễu Phỉ Phỉ cắn chặt răng, mình ngày thường, ngay cả đồng cũng phải suy nghĩ chi tiêu cẩn thận, Hôn nay nha đầu Diệp Thiên Tuyết này, vùng tay ném mấy trăm vạn. Quan trọng nhất là người đưa tiền lại cam tâm tình nguyện.

      Vừa nghĩ như thế, ta càng hy vọng mẹ mình có thể nhanh chóng vào Diệp gia. Như vậy mình cũng có thể được ảnh hưởng mà đối xử như vậy.

      Bốn người ăn xong cơm. Diệp Thiên Tuyết liền lên lầu trở về phòng mình. Mẹ con Liễu Phỉ Phỉ và Diệp Hân Thành ở dưới lầu chuyện phiếm. Diệp Thiên Tuyết trở về phòng, mở email, nhìn bên trong hình, bên môi dần dần nở nụ cười.
      Dunghyt97 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 13
      Qua mấy ngày, Ngụy Vũ gọi điện thoại tới, cười : “Tiểu Tuyết, lần này rốt cuộc cậu học hành có tiến bộ rồi, phải đứng nhất từ dưới lên nữa rồi”

      Diệp Thiên Tuyết cùng Phó Hoài Minh vật lộn trong đống đề thi, nghe vậy liền thuận miệng hỏi: “Lần này xếp hạng bao nhiêu?” Ngụy Vũ cười hihi trả lời: “Hạng 428 toàn khối nha”

      Im lặng chút, Diệp Thiên Tuyết sửng suốt: “Tớ lại có thể xếp hạng giữa sao?” Ngụy Vũ ồn ào lên: “Tiểu Tuyết ra ngoài , chúng ta ăn mừng cậu”

      Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ chút, quay đầu xin phép Phó Hoài Minh nghỉ hôm nay, liền ra ngoài cùng các bạn.

      Vương Kỳ Ngọc tới, vì vậy ba người tìm nơi ăn uống, ngồi lát, thấy có đám người từ ngoài vào.

      Diệp Thiên Tuyết nghe Ngụy Vũ chuyện, đột nhiên cảm thấy bên cạnh trầm xuống, người liền xuất trước mặt

      “Chị, sao chị học?” Liểu Phỉ Phỉ nhàng hỏi.

      cũng phải học sao?” Diệp Thiên Tuyết trả lời

      “Thế nào, năm nhất có thi được, cũng muốn học, như vậy thể được” Liễu Phỉ Phỉ

      Nụ cười của chút để ý, nhìn Liễu Phỉ Phỉ, trong mắt lại mang theo mấy phần ác ý: “Tôi học nhưng cũng chết đói được, nhưng học, phải phụ kỳ vọng của mẹ sao”

      Liễu Phỉ Phỉ cắn môi, bất mãn để ý đến, đối diện Diệp Thiên Tuyết : “Chị đùa đấy à, Em hôm nay ra ngoài có chút việc, cho nên mới học, Chị cũng đừng cúp cua nữa, nửa học kỳ rồi chị học, còn tiếp tục vậy, chừng bị lưu ban. Bác Diệp hình như vẫn chưa biết, nếu biết nhất định đau lòng”

      Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười : “ , Ba tôi biết hay biết?”

      Liễu Phỉ Phỉ ngay lập tức chần chừ.

      “Tiểu Tuyết?” suy nghĩ tìm đề tài gì để khiêu khích Diệp Thiên Tuyết, liền nghe tiếng của Tăng Hàm người mang danh là bạn trai của mình gọi Diệp Thiên Tuyết, giọng vui vẻ làm ta giật mình.

      Diệp Thiên Tuyết làm như tai điếc, nghiêng đầu cùng Ngụy Vũ chuyện: “lúc nào tổ chức tiệc sinh nhật của câu, nhớ gửi thiệp mời cho tớ nha”

      Ngụy Vũ vỗ ngực đảm bảo: “Nhất định rồi”. xong lại hỏi Hoàng Tú Tú có muốn

      Hoàng Tú Tú vẻ mặt ngẩn ngơ, cuối cùng cắn môi : “Tớ được”

      Diệp Thiên Tuyết cả kinh, nghiên đầu nhìn về phía , liền nghe : “tớ sắp ra nước ngoài, ở đây có mấy ngày”

      “Nhưng mà, học kỳ này chưa có học xong….” Ngụy Vũ hoảng sợ, lẩm bẩn . Hoàng Tú Tú cười khổ: “hết cách rồi, trong nhà cầu. Cũng may trong nước tốc độ học so với bên kia nhanh hơn chút, coi như học xong học kỳ này, qua đó thi xếp lớp cũng có vấn đề. Trong nhà cũng liên lạc hết rồi”

      Diệp Thiên Tuyết chợt hiểu, chỉ chốc lát bình tĩnh : “Này, chúc cậu hạnh phúc”

      Hoàng Tú Tứ cười tươi : “Uh, cám ơn cậu’

      tại Tăng Hàm bị ngó lơ được để ý tới, rốt cuộc nhịn được chen miệng: “Các cậu rốt cuộc lo lắng cái gì, dù có xa mấy, nếu muốn kỳ nghỉ hè qua thăm là được mà”

      Ngụy Vũ cười ha hả, vỗ vai Tăng Hàm: “Cậu đúng, biết , em bao nhiêu lâu, nhưng lời này là nghe êm tai nhất”

      Tăng Hàm bất mãn chuẩn bị , Ngụy Vũ xoay người sang chỗ khác, để ý .

      Cuối cùng kết cục là Liễu Phỉ Phỉ và Tăng Hàm hai người vui vẻ rời

      Diệp Thiên Tuyết nhìn bóng lưng bọn họ xa, thở cái dài.

      Hoàng Tú Tú bỗng nhiên : “Nếu thích, tớ giúp cậu giải quyết thấy như thế nào?” Lời còn chưa dứt, nàng liền nở nụ cười: “Tớ thích quen người dây dưa dài dòng. Nếu thích, cũng đừng nghĩ đến, cuối cùng đến đâu cả”

      Diệp Thiên Tuyết bị làm cho sững sờ, cười lên: “chính xác có chút, chỉ là cần đâu” Cắn môi, với Ngụy Vũ: “Tiệc sinh nhật của cậu, chỉ sợ có chút náo nhiệt”

      Ngụy Vũ chẳng hề để ý: “ sao cả, gần đây ông già với bà mình cũng hợp nhau lắm, ra mình cũng thích. Luôn cho rằng mình là công chúa, tựa như ai cũng phải nịnh nọt ta.”Hoàng Tú Tú gõ đầu Ngụy Vũ cái.

      Ngụy Vũ có làm chính chị, gả cho người có tiền an tâm là bà chủ. Chỉ là càng về sau lại thấy người có tiền như chồng mình ràng thua kém tiền đồ của trai, trong lòng tự nhiên khó mà thoải mái.

      Cũng may ngày thường mọi người thấy mặt nhau, nên cũng có gì bất mãn.

      Chỉ là thời điểm tổ chức tiệc sinh nhật, liền khó tránh khỏi.

      Diệp Thiên Tuyết dĩ nhiên cần Ngụy Vũ đưa thiệp mời. Là con Diệp Hân Thành lại là cháu của Cố Gia, tất nhiên là được mời.

      Mặc dù Diệp Thiên Tuyết muốn , nhưng mà nghĩ đến tối hôm nay có chuyện vui để xem. phải rồi.

      Trước khi ra cửa Diệp Hân Thành kêu đến thư phòng, chần chờ hình như muốn cái gì, cuối cùng chỉ đơn giản câu: “Chăm sóc Liễu Phỉ Phỉ nhiều chút” rồi phất tay để ra ngoài.

      Diệp Thiên Tuyết mặc dù biết Ba mình muốn làm trung gian giới thiệu Liễu Đan Văn cho các phu nhân biết, nhưng giả vờ câm điếc biết, giọng ra ngoài.

      Về phần Liễu Phỉ Phỉ, ta đương nhiên có thể chăm sóc mình tốt.

      Cùng Liễu Phỉ Phỉ spa, sau khi tắm xong có người cầm sáp thơm tới để cho các chọn. Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng hỏi Liễu Phỉ Phỉ dùng mùi thơn gì.

      Liễu Phỉ Phỉ ánh mắt nhàng nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết : “Chị dùng mùi gì, em dùng mùi đó”

      “Có bị khùng ?” (câu đúng trong truyện là "Ngớ ngẩn rồi sao", nhưng mình thấy quá nên thay câu khác ) Diệp Thiên Tuyết chút khách khí : “thói quen của tôi với giống nhau sao? Chính chọn mùi thơm mình thích , quản lý tôi chọn xong rồi” xong, cúi đầu chọn mùi hoa chanh.

      Sắc mặt Liễu Phỉ Phỉ biến đổi, sau đó cũng chọn mùi hoa Bách Hợp.

      Lúc hai người từ spa, đều đẹp rạng ngời. Diệp Thiên Tuyết nhìn Liễu Phỉ Phỉ từ bên cạnh mình, hình ảnh nhu nhược của kiếp trước hoàn toàn bất đồng. Đúng là lòng dạ độc ác .

      Bữa tiệc diễn ra nhàm chán.

      Luôn là những người đó, qua lại về chủ đề trang sức, cổ phiếu, mua bán, con cái.

      Giống như đứng trong phạm vi, thỉnh thoảng qua lại.

      Tăng Hàm cũng đến. Vốn muốn tới đây cùng Diệp Thiên Tuyết, nhưng đường lại bị Liễu Phỉ Phỉ chặn lại, làm nũng cùng ta làm bạn nhảy.

      Diệp Thiên Tuyết cười tràng, thuận thế kéo cánh tay Ngụy Vũ.

      qua hội trường, Diệp Thiên Tuyết tới ban công giải sầu. Ban đêm phong cảnh có chút mát mẻ, thổi mặt làm cho cả người cảm thấy thoải mái.

      cũng ở đây” có giọng truyền tới.

      Diệp Thiên Tuyết quay đầu lại, nhìn có chút quen mắt, nhưng cũng nhớ ra ai.

      là….”

      “Triệu Lẫm” Đối phương trả lời, lên phía trước, đứng đối điện với , “Người vẫn gọi em là chị, hận thể lấy dao găm dâm em kia cùng người nam sinh em có cảm tình ở lầu. Có hứng thú hay xem bọn họ làm gì?”

      Ánh mắt đột nhiên lạnh buốt của Diệp Thiên Tuyết, trở nên sắc bén nhìn về phía Triệu Lẫm.

      Chỉ chốc lát sau, lại thản nhiên cười: “có quan hệ gì với tôi?”

      Triệu Lẫm hơi cười, giống như con sói. ta tiến lên bước, ở bên cạnh Diệp Thiên Tuyết cúi xuống bên tai giọng : “Vậy là tôi hiểu lầm rồi. Tôi cho là. Lúc trước em để cho Tiểu mập đem em dẫn , là vì khiến cho tất cả mọi người xem bọn họ làm gí. Tôi còn muốn, có muốn tôi giúp em chút , chuẩn bị đến lúc quan trọng nhất tiến tới”

      Trong bóng tối, nụ cười của ta khiến toàn thân Diệp Thiên Tuyết toát mồ hôi lạnh.
      Dunghyt97 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 14.1
      rất đúng” Sau phút chốc, Diệp Thiên Tuyết chợt mỉm cười: “Nhưng mà, làm điều đó như thế nào đây?”

      “Tôi có làm gì, nhưng là chính bọn họ kìm lòng nổi”

      Triễu Lẫm đứng dậy, yên lặng nhìn , bên môi nở nụ cười càng sâu: “Em đúng, em hề làm gì cả”. xong, ta cư nhiên tiến lên cúi người, khẽ hôn bên môi , “Chẳng qua là tự chủ quyến rũ tôi mà thôi”

      Diệp Thiên Tuyết hoảng sợ, đối phương lại đột nhiên cười tiếng, nhanh từ bên người ra.

      Để cho tức giận tìm khắp nơi cũng thấy.

      Để tâm trạng bình tĩnh chút, Diệp Thiên Tuyết mới chậm rãi vào trong nhà. Chuyện vừa rồi, quyết định coi như trò đùa.

      Vào cửa thấy Ngụy Vũ nhìn mình nháy mắt, bước nhanh tới, giọng : “Tiểu Tuyết à, tớ xem, bên kia "đánh nhau" rồi, cậu , bây giờ chúng ta có góp vui hay ?”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Dù là tham gia, cũng thể là tớ với cậu. Mấy cái này, chúng ta có biết cũng thể

      Ngụy Vũ cười đến hả hê: “Tiểu Tuyết, chuyện như vậy còn cần cậu dặn dò tớ sao, tớ sớm chuẩn bị tốt rồi”. xong, chỉ chỉ phục vụ bên cạnh: “Tớ sớm tìm người tốt lắm, đến lúc đó cho người khác chỉ đường về phía bên kia”

      “Cậu thông minh”. Diệp Thiên Tuyết nhìn Tiểu Mập, chợt cười khẽ: “Cậu ra mắt đấy chứ?”. Ngụy Vũ kêu oan: “Làm sao có thể!”

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, chuyển đề tài, đến chuyện Hoàng Tú Tú nước ngoài.

      Ở trong phòng Liễu Đan Văn nhìn chung quanh vòng, thấy Liễu Phỉ Phỉ, cũng có chút sốt ruột.

      Mặc dù Liễu Phỉ Phỉ câu được Tăng Hàm, Liễu Đan Văn lại cảm thấy, quen biết nhiều mấy tên công tử có tiền, nhiều lựa chọn chút cũng là quá. Cho nên, ta tại rất vội vã tìm Liễu Phỉ Phỉ, mang theo dạo mấy vòng.

      Nhưng mà, ta chỉ thấy Diệp Thiên Tuyết và Ngụy Vũ đứng chuyện, nhìn thấy Liễu Phỉ Phỉ đâu.

      ta tới bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Tuyết, con có thấy Phỉ Phỉ ?” Diệp Thiên Tuyết chớp chớp mắt, mơ hồ lắc đầu: “Mới vừa rồi còn thấy mà. Dì Liễu, người cũng phải gấp gáp, chừng em ấy toilet sao?”

      Liễu Đan Văn gật đầu cái, quay đầu kéo phục vụ hỏi toilet ở đâu.

      Diệp Thiên Tuyết trong mắt mang ý sâu kín, nhìn Liễu Đan Văn dựa theo chỉ dẫn của phục vụ ngang qua, nhìn về phía Ngụy Vũ: “Cậu , ta là vận may tốt? Nhiều người như vậy, ta làm sao lại chọn đúng người mình sắp đặt’

      Ngụy Vũ sờ lỗ mũi cái, cười ha hả: “làm gì có, phải người mà là năm”

      Sau đó, ta nhìn Diệp Thiên Tuyết bằng ánh mắt kiêu ngạo.

      Liễu Đan Văn theo chỉ dẫn của phục vụ, tìm được toilet, lại mơ hồ nghe thấy tiếng của Liễu Phỉ Phỉ

      có chút yên tâm, về phía trước dọc theo hướng thanh phát ra, kết quả bị người khác ngăn cản: “Thưa phu nhân, phía trước là nơi cá nhân, người ngoài vào được”

      Liễu Đan Văn tập trung lắng nghe, tiếng của Liễu Phỉ Phỉ càng ngày càng rãng.

      với vệ sĩ ở bên ngoài: “Tôi nghe giống như nghe được tiếng của con ở bên trong, tôi muốn qua xem chút, được chứ?”

      Người ngăn vẻ mặt có chút kỳ quặc, Liễu Đan Văn có phát ra, chỉ muốn về phía trước.

      “Nhưng mà….” Vệ sĩ ngăncản chần chừ chốc lát, mời lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Phu nhân, phía trước thực là nơi tư nhân, có khách vào ”

      Liễu Đan Văn sắc mặt khó coi lên.

      Vào lúc này, sau lừng chợt truyền tới tiếng bước chân, người đàn ông nâng cao bụng bia, thấy ở đây có người, mừng rỡ, tiến lên vội vàng hỏi: “Toilet ở đâu, tôi nhớ hướng này, làm sao lại thấy”

      Liễu Đan Văn lùi lại hai bước, thừa dịp người đàn ông đứng che khuất làm cho vệ sĩ ngăn nhìn thấy, nhanh vào bên trong.

      Người nọ nhấ thời nóng vội, đến cả chỉ đường cũng , xông tới ngăn Liễu Đan Văn lại: “Phu nhân, xin tự trọng, nơi tư nhân được tự tiện vào”

      Người đàn ôn trung niên có chút thích thú nhìn cảnh này, lại nhìn bên kia chút, xoay người rời .

      Liễu Đan Văn bị ngăn lại, lấy lại bình tĩnh, cũng biết mình có chút kích động, cũng dứt khoát xoay người rời , vệ sĩ ngăn cản cũng thở phào nhõm.

      Nhưng mà, chăng được bao lâu, người kia lại phát , tới phòng của ông chủ.

      Sắc mặt của ta nhất thời cứng ngắc.

      Ngụy Vũ nhìn và dượng mình bị người khác kéo qua gì đó, liền xin lỗi người bên cạnh, tới, vẻ mặt rất tười cười.

      Diệp Thiên Tuyết đứng nhìn ra ngoài cửa số đến ngẩn người, bị kéo lại: “Tiểu Tuyết, đợi lát nữa có kịch vui. Tớ ngờ câu được con cá lớn như vậy”

      “Cái gì?”

      Ngụy Vũ cười hì hì áp vào bên tai : “Người chính là của tớ, lần này có trò hay để xem rồi”

      lát sau Diệp Thiên Tuyết mới phản ứng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      Thời điển phía bên kia có ngưới lớn tiếng kêu, Diệp Thiên Tuyết bị lôi kéo tìm đồ ăn rồi.

      Làm như vậy trong bữa tiệc này, cũng chỉ có Ngụy Vũ.

      Nhưng nhìn Ngụy Vũ ăn, Diệp Thiên Tuyết cũng cảm thấy có chút đói bụng, vì vậy cũng cầm miếng bánh ngọt lên ăn miếng .
      Dunghyt97 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 14.2
      Sau đó, cũng lâu lắn, Diệp Hân Thành tới, vẻ mặt rất khó coi.

      “Con chuẩn bị chút, chúng ta về trước” Diệp Hân Thành , Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn sắc mặt vừa tức giận vừa lo lắng của ông, ân cần hỏi có chuyện gì xảy ra: “Vừa rồi, Dì Liễu vẫn còn tìm Liễu Phỉ Phỉ mà”

      Vẻ mặt của Diệp Hân Thành càng khó coi hơn.

      Nếu như phải tại Liễu Đan Văn làm náo loạn lên, bây giờ ông cũng khó xử như vậy.

      Vốn cũng chỉ là hai đứa trẻ nén thử chuyện trái cấm, nếu như lúc ấy kìm nén lại. Nhất định Tăng gia cảm thấy áy náy, cũng như nể mặt mũi Diệp Hân Thành, đồng ý chuyện của hai đứa.

      Nhưng Liễu Đan Văn lại tự cho là thông minh, phá ngay tại chỗ, lại còn náo loạn dẫn đến rất nhiều người xem.

      Bây giờ, huyên náo như vậy mọi người đều biết. Tăng gia hạ mình xuống đài, trong lòng còn rất tức giận, đối với Liễu Phỉ Phỉ cũng biết như thế nào, chừng còn vu khống cho Liễu Phỉ Phỉ.

      Quan trọng nhất là, thể diện sau này của Liễu Phỉ Phỉ, cũng đừng mong là có thể bám chặt con thuyền Tăng Hàm này.

      Nhưng với Diệp Thiên Tuyết, những lời này Diệp Hân Thành cũng ra, chỉ miễn cưỡng cười tiếng: “ có chuyện gì, tìm được rồi. Ngụy Vũ, phiền cháu đưa Tiểu Tuyết về được ? Bây giờ, bác ở bên này còn có chút việc”

      Ngụy Vũ lau miệng, vỗ ngực đảm bảo: “Có điều là, Bác Diệp, bây giờ bữa tiệc vẫn chưa xong mà”

      Diệp Hân Thành miễn cưỡng cười: “con nên ngủ muộn, tốt cho sức khỏe. Nên, Tiểu Tuyết cũng đừng đợi nữa, về trước

      Ngụy Vũ vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, liền kéo Diệp Thiên Tuyết ra.

      Diệp Thiên Tuyết cũng phản đối, đứng lên về phía Diệp Hân Thành khuôn mặt tươi cười: “Ba, con về trước. Người buổi tối cũng nghỉ sớm chút, chú ý giữ gìn sức khỏe”

      Diệp Hân Thành gật đầu, ý nghĩ phức tạp đưa mắt nhìn rời .

      Ra khỏi cửa chính, Ngụy Vũ liền cười sảng khoái: “ ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy, hahaha….” Diệp Thiên Tuyết cũng lộ ra khuông mặt tươi cười.

      Liễu Phỉ Phỉ, ban đầu để cho tôi thân bại danh liệt, hôm nay đây chỉ là chút trả thù nho , có thấy vui vẻ ?

      Bên cạnh lại có người chợt lên tiếng: “Nếu như phải là tôi giúp em tay, em cho rằng thuận lợi như vậy sao?”

      Ngụy Vũ bị kinh sợ nhảy cái, nhanh xoay người: “Ai vậy?”

      Diệp Thiên Tuyết lại nghe thấy giọng của Triệu Lẫm, trong lòng cảm thấy thích: “ ra , giấu đầu lòi đuôi, phải hàng động quân tử”

      Triệu Lẫm từ chỗ bóng tối bước ra, cười đến rất đúng đắn: “Tôi vốn phải là quân tử”

      Ngụy Vũ nhìn ta chằm chằm, trong giây lát vỗ tay cái: “Người là Triệu Lẫm, khi nào từ HongKong trở về?” Triệu Lẫm khẽ cười: “Cậu vẫn còn nhớ tôi, trở về có hơi vội vàng chút, gần đây gia đình có chút chuyện, cho nên qua chào hỏi cậu được”

      “làm sao mà nhớ được” Ngụy Vũ trợn mắt: “Tôi còn nhớ, chính đem tôi đè xuống đất đánh trận. Cuối cùng, tôi cũng có ngày trả thù”

      “Hoan nghênh cậu trả thù” Triệu Lẫm tới bên cạnh hai người: “chỉ cần cậu có bản lĩnh, nhưng mà từ hành động hôm nay, xem ra cậu tuyệt đối có cách nào trả thù tôi”

      Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh lạnh nhạt mở miệng: “Hai vị ôn chuyện cũ đủ chưa? Tôi cảm thấy buổi tối trời hơi lạnh rồi” Ngụy Vũ vội vàng cười nịnh nọt: “Tiểu Tuyết à, chị mặc kệ ta chúng ta trước”

      Triệu Lẫm quan sát Ngụy Vũ, hai mắt khẽ cười: “cậu gọi tên ấy là………” giọng kéo dài, tựa hồ có ý khác.

      Diệp Thiên Tuyết để ý đến ta, trước tiếp về phía trước, Ngụy Vũ vội vàng đuổi theo.

      Triệu Lẫm đứng nguyên tại chỗ lát, trong ánh mắt lộ ra vui vẻ, vội vàng cất bước theo.

      Ngụy Vũ đủ tuổi lái xe, cho nên ta phải có tài xế riêng.

      Lát sau, tài xế đem xe lái qua, để bọn họ lên xe, Diệp Thiên Tuyết cúi đầu ngồi vào phía sau. Ngụy Vũ mở của bên kia chuẩn bị chùi vào trong, kết quả Triệu Lẫm theo sau lưng Diệp Thiên Tuyết liền tiến vào, nhìn phía Ngụy Vũ mỉm cười: “Phía sau hết chỗ, nếu phiền cậu ngồi nghế lái phụ

      Ngụy Vũ nhe răng, trợn mắt nhìn Triệu Lẫm, thể nào tự nguyện phía trước mở cửa.

      Diệp Thiên Tuyết chợt mỉm cười: “Tiểu Mập, cậu ngồi ghế sau , tớ ngồi phía trước tốt hơn” xong, nhanh từ trong xe chui ra ngoài, vòng qua vị trí ghế lái phụ.

      Triệu Lẫm nhìn màn này, chợt lấy tay che mặt, truyền ra tiếng cười.

      Ngụy Vũ nghĩ nhiều như vậy, vô cùng vui vẻ, chạy tới ngối phía sau.

      Tài xế nhìn màn này, trong lòng tính toán, hôm nay có chuyện hay cho ông chủ. Thoạt nhìn rất thú vị à…….. ông chủ có lẽ cảm thấy hứng thú.

      Vì vậy, lát sau tài xế vô cùng vui vẻ quyết định, chuyện này nhất định phải cho ông chủ nghe.

      Ngụy Vũ còn biết sắp tới về nhà mình gặp bão, ta ngồi ở bên cạnh Triệu Lẫm, nhướng mày dương dương hả hê.

      Triệu Lẫm cong khóe môi : “Ngụy Vũ, cậu đúng là, trước sau luôn đơn thuần như vậy,”

      “Tôi này Triệu Lẫm, tại sao chuyện với , tôi cảm thấy, nghe như vậy có chút ổn lắm” Ngụy Vũ càu mày, có chút thích.

      Diệp Thiên Tuyết ở phía trước lạnh nhạt : “Tiểu Mập, cậu cần gì phải so đo với ngưới liên quan”

      Nghe như vậy, Ngụy Vũ ngây người lát, sau đó cười haha: “Chị của tôi à, cậu rất đúng, người liên quan, ta quản ta làm khỉ gió gì”

      Chân mày Triệu Lẫm hơi cau lại, lộ ra vẻ mặt hứng thú
      Dunghyt97 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 15.1
      Sau đó, Triệu Lẫm trầm mặc hồi, ngược lại Ngụy Vũ cùng Diệp Thiên Tuyết chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ.

      Chỉ là ba người cũng rất ăn ý có ai đến chuyện xảy ra trong bữa tiệc. Tài xế nhìn ba người ở bên cạnh, cảm thấy khí này có chút quái dị, vì vậy, ta cũng chuyện.

      Đầu tiên đưa Diệp Thiên Tuyết về đến nhà . Lúc xuống xe, Triệu Lẫm cũng cùng theo, sau đó liền đóng cửa lại, cười với Ngụy Vũ: "Cậu về thôi." Ngụy Vũ có ý muốn cùng ra ngoài, Diệp Thiên Tuyết lại với vẫy vẫy tay với : "Tiểu Mập cậu trước , ngày mai chúng ta gặp nhau."

      Lúc này Ngụy Vũ lúc này mới trợn hai mắt nhìn Triệu Lẫm, nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết lo lắng mấy câu, mới rời .

      Triệu Lẫm ở bên cạnh nhìn Ngụy Vũ khỏi, mới cười : " ta đối với em là quan tâm. Cũng thấy ta đối với người khác quan tâm nhiều như vậy."

      "Nếu như quan tâm người khác là , " Diệp Thiên Tuyết vừa xoay người vào trong, vừa trả lời, "Tôi cảm thấy, cậu ấy quan tâm mới là đúng. Đối với người cùng giới mà quan tâm như vậy, ách . . . . . . Muốn vào ngồi chút sao?"

      Mặc dù hỏi như vậy, nhưng lại chắn cửa, có nửa ý tứ nhường đường.

      Rút cuộc, cửa bị kéo ra, trong nhà bảo mẫu cười híp mắt đứng ở cửa : “ Vừa rồi mới nhận được điện thoại ở bên kia, đại tiểu thư về nhà trước. Cậu này là bạn của tiểu thư, mời vào nhà ngồi chơi chút."

      Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách, Triệu Lẫm lại cười ha hả lên : "Xem ra, tôi nhất định phải vào ngồi chơi rồi." xong, nhanh tới.

      Diệp Thiên Tuyết xoay người vào, cũng để ý ta.

      Vào phòng khách nhà họ Diệp, ngồi xuống Triệu Lẫm có chút thích thú quan sát chút, sau đó chuyển sang chỗ ngồi ở đối diện, tự nhiên dặn dò phòng bếp làm đồ ăn khuya cho Diệp Thiên Tuyết, : "Cố Gia quả nhiên là nhà có tiền. Đồ dùng riêng cũng rất khác biệt."

      Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng ngẩng đầu: "Có cái gì khác biệt, giống bình thường." Ngừng lại chút, cũng đợi Triệu Lẫm trả lời, hỏi: " theo tôi trở về, có điều gì muốn ?"

      Triệu Lẫm lắc đầu: ", chẳng qua là cảm thấy, em rất thú vị, muốn nhìn tìm ra suy nghĩ trong đôi mắt em chút."

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Tôi? Thú vị?"

      Triệu Lẫm gật đầu: " rất ngạc nhiên, đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, làm gì đến nỗi hận thù lớn như vậy, thậm chí hận đến muốn phá hủy người khác."

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu nhìn .

      Triệu Lẫm lời, mỉm cười nhìn .

      "Làm sao biết, phía sau có chuyện khác chứ?" Diệp Thiên Tuyết câu như vậy, bỗng nhiên mặt nở nụ cười: "Hơn nữa, tôi hủy hoại người khác, phải cũng ở sau lưng trợ giúp sao?"

      "Bởi vì, cảm thấy rất hứng thú với em." Triệu Lẫm , "Điểm này rồi. Hơn nữa, lại phát , thấy càng ngày càng thú vị phải làm như thế nào đây?"

      " liên quan tới tôi." Diệp Thiên Tuyết chắc như đinh đóng cột trả lời, xong xoay người lên lầu , " Dì Xuân, phiền dì tài xế đưa Triệu tiên sinh về nhà."

      Bảo mẫu nhô từ trong bếp ra, vội vàng đáp ứng.

      Triệu Lẫm ngồi ở ghế salon, nhìn Diệp Thiên Tuyết đứng dậy lên lầu, nhìn nhưng đường cong tuyệt đẹp của cơ thể , khỏi giọng cười.

      ra , mình dối.

      Mình đối với chuyện bí mật của Diệp Thiên Tuyết căn bản là có hứng thú, mình cảm thấy thích thú chính là .

      Lần đầu tiên gặp thoáng qua sau lần gặp mặt thứ hai, cơ thể của cho biết, muốn .

      Bên ngoài vẻ bọc hồn nhiên, bên trong lại thấy tuyệt vọng, ràng thấy hết thảy, lại vẫn như cũ bị hấp dẫn bởi đôi mắt, đôi mắt thâm sâu, sâu thăm thẳm đó quyến rũ .

      Diệp Thiên Tuyết đứng ở lầu, nhìn Triệu Lẫm rời , sau đó mới thở hơi dài.

      Triệu Lẫm, người này mang theo vài phần tà khí, khiến cho có cảm giác nguy hiểm. Đối phương biết mình xuống tay với Liễu Phỉ Phỉ, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.

      Chẳng qua nếu , Liễu Phỉ Phỉ đều là tự mình gây ra, chỉ trung gian dụ dỗ nho thôi.

      Dù là Triệu Lẫm có , nhiều nhất cũng là mẹ conLiễu Phỉ Phỉ đối với mình ghi hận nhiều hơn chút.

      Nhưng mà, có quan hệ gì.

      Dù sao là ghét nhau rồi.

      Sáng sớm thứ hai, ở trong nhà bếp, đến bên bàn ăn lúc nhìn thấy Liễu Phỉ Phỉ, tất cả đều đúng dự tính của Diệp Thiên Tuyết .

      chỉ là quan tâm tới vẻ mặt giống như người thiếu tiền của Liễu Phỉ Phỉ, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu hưởng thụ đồ ăn sáng của mình.

      Liễu Đan Văn hình như muốn gì đó, nhưng mà cảm thấy khí có chút ngưng trện khiền để ta ngập ngừng rồi thôi, cuối cùng cũng ra.

      Ăn xong rồi bữa sáng, Diệp Thiên Tuyết mới đem vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía Liễu Đan Văn: " Dì Liễu, công việc tổ chức hôn lễ con cùng công ty Hôn Khánh bàn bạc qua rồi, bác sĩ cũng cho phép rồi. Dì và ba có muốn xem thử , cuối cùng quyết định như thế nào?"

      Khiến Liễu Đan Văn kinh ngạc chút, theo bản năng nhìn về phía Diệp Hâm Thành, sau đó mới trả lời: "Được à."

      Dunghyt97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :