1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 8.2
      “Chị mất chưa hết năm, rể cũng được cưới người khác, để cho chị dưới suối vàng yên tâm như thế nào?” Lúc ta những lời này nét mặt chút thay đổi, làm cho Diệp Hân Thành cảm thấy tức giận khổng lồ trong đó. Thế là, ông thể đồng ý, chờ qua ít nhất là năm rưỡi.

      Liễu Đan Văn cảm thấy, em vợ Cố Trường Khanh này, quản việc quá nhiều.

      Nghĩ đến may là con họ Cố khác bỏ lại nghiệp của gia đình, ra nước ngoài theo đuổi con đường họa sĩ, nếu em vợ nữa, bản thân mình đau đầu.

      mỉn cười nhìn Diệp Hân Thành uống xong chén canh, còn khen là mùi vị rất ngon, trong lòng cảm thấy trận đắc ý.

      Đem chén đũa dọn trở lại, Diệp Hân Thành cảm thấy nóng ở trong phòng khách cởi áo vest: “Uống chén canh, là có chút nóng”. Liễu Đan Văn qua khéo cà vạt của ông: “mô hôi ra cả người thế này, tắm nhanh ”.

      Diệp Hân Thành nghe theo , bị đẩy vào trong phòng tắm.

      Đứng ở trong phòng tắm cưởi quần áo, mở vòi hoa sen, hơi nước tràn ngập gian phòng . Sau đó, Diệp Hân Thành cảm thấy, có thân thể mềm mại quấn lấy mình.

      Ông liền lập tức cảm thấy người nóng lên.

      Liễu Phỉ Phỉ nhìn thấy cảnh này đỏ mặt từ trong nhà trốn ra ngoài, ý tốt nhớ đóng cửa dùm hai người.

      phải là đứa trẻ, biết , bên trong phòng tắm vang lên những thanh mập mờ kia là có ý gì, Điều này khiến cho thể nhớ tới kiện đêm hôm đó. Mình và Tăng Hàm khẩn trương như thế, thân thể hòa hợp với nhau và mùi vị tuyệt với sau đó.

      Bây giờ rất muốn nhìn thấy Tăng Hàm.

      Buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Thiên Tuyết nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm gọi tới.

      Đại khái là nhận được giấy tờ Cố Trường Khanh đưa qua, giáo chủ nhiệm hỏi thăm sức khỏe của như thế nào, cuối cùng mới thu xếp thời gian tới trường chút, để làm những thủ tục cuối cùng.

      Vì vậy, mười giờ sáng, Diệp Thiên Tuyết có mặt ở trường.

      Ở trong phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, nghe giáo viên chuyện, hỏi thăm tới lui quan tâm đến mình lúc lâu, mời có thể ra.

      Mới ra khỏi nhà điều hành, tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Diệp Thiên Tuyết liền nhận điện thoại Hoàng Tú Tú gọi tới, hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.

      Sau đó, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Phỉ Phỉ đứng cách mình xa.

      Vẻ mặt của Liễu Phỉ Phỉ có chút uể oải. Ngày thường, ta giả bộ nhu mì, hôm nay cần giả bộ cũng có biểu yếu đuối, nhu nhược mấy phần.

      Liễu Phỉ Phỉ cũng thấy Diệp Thiên Tuyết, vẻ mặt liền thay đổi, sau đó ra vẻ đắc ý, khoác cánh tay người bên cạnh.

      Diệp Thiên Tuyết lúc này mới chú ý, người đứng bên cạnh Liễu Phỉ Phỉ là Tăng Hàm.

      Nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết, Tăng Hàm theo phản ứng liền muốn hấp tay Liễu Phỉ Phỉ ra. Vừa mới khẽ động, cánh tay Liễu Phỉ Phỉ đột nhiên giữ chặt tay , dành phải ngừng lại.

      Nhìn người đối diện tới và người đứng bên cạnh mình, Tăng Hàm chẳng biết tại sao chột dạ

      ràng có làm gì.

      Liễu Phỉ Phỉ nghiêng đầu nhìn Tăng Hàm, nhìn Diệp Thiên Tuyết, dịu dàng : “ Tăng Hàm, buổi trưa cùng nhau ăn cơm được ”.

      Tăng Hàm gập đầu đồng ý, lại nhìn Diệp Thiên Tuyết: “em hôm nay lại học, đứng có cúp cua suốt thế”.

      Diệp Thiên Tuyết cũng nhìn Liễu Phỉ Phỉ: “sau này trừ thi cuối kỳ và giữa kỳ em có lẽ tới trường”. Tin này làm Tăng Hàm kinh ngạc mở to mắt. Diệp Thiên Tuyết vẫy vẫy tay với , cũng quay lại nhìn .

      ngang qua Liễu Phỉ Phỉ đứng bên, cố ý dẫm lên chân Liễu Phỉ Phỉ, đếm xỉa tới câu: “ngại quá, thấy. Ý, vết hôn lộ ra kìa, là kịch liệt, phải ?”

      Liễu Phỉ Phỉ còn chưa kịp kêu đau, Tăn Hàn liền hất tay Liễu Phỉ Phỉ.

      Vừa rồi vẻ mặt mỉa mai cười như của Diệp Thiên Tuyết, tâm trạng Tăng Hàm vô cùng mâu thuẫn

      Diệp Thiên Tuyết như vậy, trước kia chưa từng thấy.

      Mấy ngày sau Thi Yến Hàn gọi cho Diệp Thiên Tuyết, bàn bạc chuyện, phi vụ kia nhận làm người tìm được rồi

      Diệp Thiên Tuyết học kèm cùng Phó Hoài Minh, vộ vàng xin lỗi chạy ra ngoài nghe điện thoại.

      Tin tức Thi Yến Hàn thông báo rất tốt.

      ta tìm được hai mươi tuổi, vẻ ngoài đơn thuần khả ái, đàn ông điềm đạm cức thích vẻ đáng này.

      Nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết, ta ngượng ngùng cúi đầu tới chào Diệp Thiên Tuyết, bộ dạng kia làm cho người ta thấy mà thương.

      Diệp Thiên Tuyết ngồi im nhìn ta chút cử động hỏi: “Chị Thi qua việc phải làm chưa?”

      Người phụ nữ tên là Tần Phượng Miên vô cùng ngượng ngùng cưới, mặt ửng đỏ : “có, Thi , muốn tôi làm cho cha tôi, chia rẽ tình cảm của cha với người phụ nữ khác”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu: “chính xác như vậy, chuyện này phải dễ dàng, làm cho hai người bọn họ trở mặt nhau, trừ những thứ lấy được từ cha tôi, tôi cho năm mươi vạn”

      Tần Phượng Miên mặt càng ngày càng đỏ , ngượng ngùng gật đầu.

      Mặc dù biết là ta diễn trò, Diệp Thiên Tuyết cũng khỏi khen ngợi, diện mạo này, phong thái này làm cho người khác động lòng.

      Thi Yến Hàn thấy hai người hai ba câu xong, ở bên cười tươi như hoa, nhưng ngón tay hồng hồng đặt người Diệp Thiên Tuyết : “chao ôi, thiệt là, đem người trung gian quên mất chừa mống, để cho tôi ở bên cạnh nhàn chán uống nước à”.

      Diệp Thiên Tuyết cười như cười, quay đầu với Thi Yến Hàn: “ xin lỗi, Thi”

      Tần Phượng Miên thấy các có chuyện cần bàn, biết điều vội vàng đứng đậy xin lỗi ra về trước, trước khi đưa số điện thoại của mình cho Diệp Thiên Tuyết,

      Diệp Thiên Tuyết cầm tờ giấy mỏng ghi số điên thoại kia, nhìn Tân Phượng Miên ra ngoài, sau đó mới quay đầu nhìn Thi Yến Hàn.

      “Bây giờ, có thể ra cái thông tin đó rồi”. Thi Yến Hàn hút điếu thuốc, nhìn làm khói lượn lờ trước mặt, nét mặt tươi cười lúc trước liền biến mất.

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu: “Dương nhiên rồi. ”

      nhìn Thi Yên Hàn, ra từng chữ : “ Thi Yến Như bây giờ ở Bản Thành, chỗ đó cách nơi tới năm cây số”

      Vẻ mặt Thi Yến Hàn nhất thời biến sắc.
      Dunghyt97 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 9.1
      Thi Yến Như là em của Thi Yến Hàn

      Thi Yến Hàn tuyệt đối muốn người trong gia đình biết về công việc tại mình làm, lại càng muốn vì mình mà Thi Yến Như bị liên lụy tới cái thế giới phức tạp này.

      Biết những điều này đều là do kiếp trước của Diệp Thiên Tuyết, hôm nay dùng đến tiền để mua lòng người, cảm thấy rất vui vẻ.

      Thấy Thi Yến Hàn xuất thần, Diệp Thiên Tuyết lại thêm câu: “Bây giờ Thi Yến Như ở quán bar Hồng Nhan”

      Vẻ mặt Thi Yến Hàn dần thay đổi, cần lấy bao thuốc rút ra điếu, hút hơi sâu, sau đó đem nó kẹp ở đầu ngón tay thon dài, hỏi: “làm sao biết?”

      “Tôi từ đâu mà biết, xin lỗi tôi thể cho biết được” Diệp Thiên Tuyệt . “Điều này và tôi từ đâu biết chuyện của đều là những bí mật”

      Ánh mắt Thi Yến Hàn quét nhanh qua , hề gì.

      Ra đến cửa, Diệp Thiên Tuyết liền nhận được điện thoại của thám tử mình thuê.

      “chuyện gì vậy?”

      “Tôi thấy người phụ nữ mà , dạo cùng người đàn ông ở phố, tôi chụp khá nhiều hình, có muốn xem qua

      Diệp Thiên Tuyết ta gửi hình vào email về nhà xem sau, sau đó đến phòng làm việc của Cố Trường Khanh.

      Buổi chiều Cố Trường Khanh có hẹn người khám thai, Diệp Thiên Tuyết biết liền làm nũng đòi theo.

      giờ Cố Trường Khanh mang thai cũng hơn năm tháng rồi, rất nhiều vấn đề có thể kiểm tra được. Diệp Thiên Tuyết muốn hỏi qua chút, xem xét kỹ hơn, tìm ra vấn đề mà kiếp trước phát được. Giúp Cố Trường Khanh bình an sinh em bé, thoát khỏi bi kịch của kiếp trước.

      tới bệnh viện, sau khi siêu xong, Diệp Thiên Tuyết thấy vẻ mặt của bác sĩ có chút lưỡng lự, kìm được đứng lên hỏi.

      Cố Trường Khanh kéo áo lên, vừa cười vừa ngăn Diệp Thiên Tuyết lải nhải, hỏi bác sĩ có cái gì cần phải chú ý.

      Bác sĩ trầm mặc trong giây lát, theo lệ mấy việc cần chú ý theo quy định. Còn em bé rất khỏe, có vấn đề gì.

      Sau khi ra khỏi cửa, Diệp Thiên Tuyết liền quay trở lại, kéo bác sĩ lại hỏi vừa rồi im lặng như vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Bác sĩ mang mắt kiếng bị hỏi liên tục như vậy, khỏi cười khổ : “tôi cũng có khẳng định, thoạt nhìn qua giống như là em bé bị rau quấn cổ, có chuyện gì, giờ còn sớm để khẳng định. Chờ hai tuần nữa khám lại, kiểm tra xác nhận lần nữa, có đúng sửa chữa vẫn kịp.”

      Diệp Thiên Tuyết tâm trạng nặng nề cảm ơn rồi ra ngoài

      Cố Trường Khanh và Trường Cẩm Văn đứng ở đại sảnh chờ , thấy ra, Cố Trương Khanh quở mắng kéo tay , cho chạy loạn.

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu khuôn mặt tươi cười nhìn dì , quay đầu nhìn dượng là Tô Cẩm Văn mỉn cười, đem những chuyện muốn nuốt trở lại. Bây giờ, chuyện kia ở tình huống tại có khi làm cho người khác vui.

      đường trở về, Diệp Thiên Tuyết còn lén lút kéo dượng chuyện này.

      Nhìn thấy dượng nhìn dì mình vẻ mặt chăm chú, say mê, trong lòng Diệp Thiên Tuyết cũng yên tâm hơn.

      “Qua mấy ngày nữa, dượng cùng với dì con qua Hong Kong, nếu như có gì thay đổi, ở bên đó nghỉ ngơi mấy tháng.” Lúc xuống xe Trương Cẩm Văn với Diệp Thiên Tuyết: “con ở bên đây, mình có được ? Nếu được, theo dượng với dì qua bên đó .”.

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười lắc đầu: “Dượng và dì cứ , con cũng phải con nít ba tuổi mà ^^, xa dượng dì thể sống được” Trương Cẩm Văn còn muốn khuyên nữa, Cố Trường Khanh đứng ở xa tức giận kêu tên , Trương Cẩm Văn vội vàng chạy tới.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn bóng dáng của Trương Cẩm Văn dần biến mất, nụ cười môi dần dần nhạt xuống.

      Đợi dượng và dì rời khỏi đây, mình chuyên tâm đối phó Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn.

      Trở về phòng xem email, Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn thấy, trong hình ảnh đối phương gửi cho , Liễu Đan Văn cùng người đàn ông khác mà phải là Diệp Hâm Thành.

      vội vàng gọi điện thoại, hỏi về thời gian, địa điểm chụp bức ảnh này, đối phương suy nghĩ lúc mới trả lời, là chuyện của mấy ngày nay.

      Diệp Thiên Tuyết có chút kinh ngạc cúp điện thoại.

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Liễu Đan Văn phải là chịu làm tình nhân mười năm của Diệp Hân Thành, đối với ông trung thành như , cuối cùngmới có thể trở thành Diệp phu nhân sao?. Tại sao chợt xuất người đàn ông trước giờ chưa tồn tại?.

      Diệp Thiên Tuyết bỗng nhiên có phần khẳng định, trong trí nhớ của mình là hay giả.

      Diệp Hân Thành gần đây rất hài lòng.

      Gần đây Liễu Vân Đan đối với ông ra sức nịnh nọt, mặc dù tuổi còn trẻ, ở giường các loại tư thế nào cũng chịu bày ra, để cho ông hưởng thụ cảm giác mất hồn. Ông cảm thấy, mình đối với cơ thể kia dường như càng ngày càng bị cuốn hút…

      “Chủ tịch, trợ lý mang báo cáo tới”, bộ phận thư ký gọi cú điện thoại, cắt dứt suy nghĩ của ông, ông khỏi nhíu máy cái, mới đen ý nghĩ thay đổi sang công việc.

      “Mang tới

      Kì thi giữ kỳ tới , sau thời gian dài ở trường học, tại rốt cuộc Diệp Thiên Tuyết mới chịu xuất .

      Từ trước đến nay Tăng Hàm luôn muốn tìm nhưng có nhiều chuyện đủ các nguyên nhân mà có cách nào giải quyết được, thở phào nhõm chạy đến trước mặt : “Tuyết, cuối cùng em cũng chịu tới”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn nhoẻn miệng cười: “có chút chuyện, mà có chuyện gì sao?”

      Tăng Hàm đè ném chua xót trong lòng, : “ có gì, chẳng qua là gần đây các hoạt động đều gặp em, có việc gì, em tới, Hoàng Tú Tú và Ngụy Vũ cũng ít tới, bỗng chốc ít người hẳn .”

      “Ngày mai thi xong, em mời mọi người suối nước nóng” Diệp Thiên Tuyết , Tăng Hàm vui mừng : “Được, với mọi người tiếng”

      Nhìn bóng Tăng Hàm rời , ánh mắt và nụ cười của Diệp Thiên Tuyết chợt lóe gợi lên chút châm biếm.

      Cuộc thi của hai ngày nay, Diệp Thiên Tuyết có chút vừa ý. Nhưng mà, rất nhiều thứ còn giống như trong quá khứ nữa. có điều là cần phải củng cố kiến thức, tự với bản thân mình.

      Phó Hoài Minh là thấy giáo rất tốt. Kiên nhẫn, tỉ mỉ giảng giải, cách giảng bài dễ hiểu làm cho người rất dễ tiếp thu. Cộng thêm giọng truyền cảm, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy nghe ta giảng bài cũng là loại hưởng thụ.

      Bởi vì có ý nghĩ như vậy, nên học rất nhanh.
      Dunghyt97 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 9.2
      Kiến thức của chương trình học trung học cơ sở ôn tập xong, chờ chương trình học kiến thức trung học phổ thông bắt đầu.

      “Thực ra Tiểu Tuyết à, em rất thông minh” mỗi lần học xong , Phó Hoài Mình luôn đánh giá Diệp Thiên Tuyết như vậy, “chẳng qua là trước kia em biết đem suy nghĩ dùng ở đâu, học tập trung, kiến thức mới nắm được nhiều như vậy”

      Diệp Thiên Tuyết tự nhiên cười tiếng “Dùng để sống phóng túng, dùng để tranh giành tình nhân”

      Phó Hoài Minh cho là đùa giỡn, ha ha cười to lên

      Diệp Thiên Tuyết biết đây phải là đùa giỡn, Diệp Thiên Tuyết của mười sáu tuổi trước kia ngày ngày chính là như vậy.

      Thi xong rồi, suối nước nóng chỉ có mấy người ngày thường chơi cùng nhau, còn nhiều hơn ba người nữa.

      trong số đó chính là Liễu Phỉ Phỉ, ta theo Tăng Hàm tới đây, hai người khác nữa là Phó Hoài Minh và bạn Tô Nhược.

      “Bài tập của em cũng đỡ rồi, đúng lúc cũng muốn mang theo bạn nghỉ ngơi, thư giãn chút, bằng, em mời thấy giáo mình lần nhỉ .” khi chuyện Phó Hoài Minh giỡn chút.

      Diệp Thiên Tuyết lại làm , cho hai vé vào phòng tốt nhất. Khi vé được đưa đến cho Phó Hoài Minh, chỉ biết cười khổ sờ mũi: “ ra mình chỉ đùa, bây giờ coi như tự làm tự chịu”. Có điều là vẫn như cũ tỏ ra vui vẻ tiếp nhận

      Sau đó, Tô Nhược xuất ở trước mặt mọi người.

      Nhìn qua Tô Nhược là nữ sinh thùy mị, dịu dàng, đứng cùng đám học sinh mười sáu, mười bảy tuổi càng lộ vẻ dịu dàng, thánh thiện đó.

      Liễu Phỉ Phỉ cắn môi, nhìn Tô Nhược trong lòng có chút cam lòng. Bởi vì ngay cả ánh mắt của Tăng Hàm cũng nhìn qua bên đó, nhìn chăm chú di chuyển.

      Trong lòng chỉ muốn ánh mắt Tăng Hàm nhìn mình mình thôi.

      Diệp Thiên Tuyết có cảm giác gì, đơn giản giới thiệu Phó Hoài Minh và Tô Như với các bạn của mình.

      Chẳng qua là, thỉnh thoảng có mấy chàng trai tới đây, lấy cơ chào hỏi để làm quen với Tô Nhược.

      Phó Hoài Minh giả bộ buồn bã đùa vài câu, ôm Tô Nhược vào lòng, ở trước mặt mọi người cú đầu hôn Tô Nhược nụ hôn dài, làm cho mấy chàng trai trẻ rục rịch tiến lại ủ rũ ra.

      Vương Kỳ Ngọc thấy thế cười haha.

      Trong khi dưới suối nước nóng, Diệp Thiên Tuyết và Hoàng Tú Tú, Vương Kỳ Ngọc chiến cứ cái ao , chuyện tán gẫu. Sau đó, chợt nghe Hoàng Tú Tú : “học kỳ tới, mình cũng đến lớp”

      Vương Ngọc Kỳ hỏi: “Tay họ Tự của cậu cuối cùng có biện pháp rồi à”

      “Học kỳ tới, tớ qua

      Ba người im lặng .

      Lúc lâu sau, Vương Ngọc Kỳ mời cưới : “Sau này Luân Đôn, bọn tớ tìm cậu, có người dẫn chơi rồi”

      Diệp Thiên Tuyết qua ao nước tới bên Hoàng Tú Tú nhàng ôm : “Bất kể như thế nào, nhất định phải giữ sức khỏe tốt, nhất thiết được mất lòng tin”

      Hoàng Tú Tú bật cười: “Đây là cậu khuyên tớ sao’

      Diệp Thiên Tuyết nghiêm túc gật đầu: “phải”

      “Tăng Hàm, đừng, đừng ở chỗ này……” loạt ân thanh truyền tới, cắt đứt cuộc chuyện phiên của các .

      Diệp Thiên Tuyết tập trung lắng nghe lát, nhếch miệng cười châm biếm.

      Giọng hơn đỗi, phải Liễu Phỉ Phỉ là ai. Chẳng qua là nghĩ tới, hai người kia lại to gan như vậy, ở nơi này để ý gì hết .

      Hoàng Tú Tú và Vương Kỳ Ngọc vẻ mặt có chút kỳ quái. Qua lúc lâu, Vương Kỳ Ngọc mới nhàng cảm thán : “ là phóng khoáng, Tiểu Tuyết, khả năng trở thành trở thành em cậu, là….”

      Hoàng Tú Tú cười nhạt: “cũng biết chủ động như vậy, đến lúc đó Tăng gia có cho ta vào cửa nữa.”

      Diệp Thiên Tuyết nghe các bạn vì mình bị đối xử bất công mà bức xúc, trong lòng cảm thấy ấm áp, lập tức lắc đầu, giọng : “Tăng Hàm nên như vậy, chẳng qua vẫn còn là con nít”

      Hoàng Tú Tú ngẩn ra, bất chợt : “Cậu rất đúng. Vẫn còn là con nít”

      Ba người nhìn thẳng nhau, đột nhiên cười lớn.

      biết vách bên kia, hai người bỗng nhiên nghe thấy tiếng cưới lớn có bị giật mình hay .

      đợi tới tối, Tăng Hàn và Liễu Phỉ Phỉ ở trong ao làm náo loạn. Dù sao lúc ấy xung quanh chỉ có cái ao, nghe thấy chỉ có ba người Diệp Thiên Tuyết.

      Tiểu mập Ngụy Vũ sau khi biết chuyện này, chạy tới hỏi ý kiến Diệp Thiên Tuyết, chút do dự xoay người tới chỗ Tăng Hàm mạnh mẽ cho quyền: “có số chuyện, tôi muốn nhiều, nhưng mà, có nghĩa là thấy”

      Ngụy Vũ hung dữ với Tăng Hàm, sau đó kinh thường liếc qua người Liễu Phỉ Phỉ: “con với mẹ đúng là giống nhau, làm tình nhân của đàn ông, thích làm mà hưởng. Tính di truyền quả mạnh mẽ”

      Sắc mặt Liễu Phỉ Phỉ tái xanh, nhưng dám cãi lại Liễu Phỉ Phỉ.

      Mặc dù trong đám người này Ngụy Vũ khoe khang mấy. Nhưng thực tế thế lực gia đình rất lớn. Ông ngoại Ngụy Vũ nhiều năm giữ chức lớn tại trung ương, ba cùng bác cả đều là quan chức lớn ở thành phố.

      Bối cảnh như vậy, cơ hồ trong đám người này ta chính là Lão đại, chẳng qua là ta muốn thôi.

      Tăng Hàm lấy lại tinh thần, kéo Ngụy Vũ lại giải thích, lại bị Ngụy Vũ đấm cho hai ba cái nữa. Với thân hình hơi mập nhưng hoạt động rất nhanh nhẹn

      “Cho dù nghĩ tôi làm cái gì, chọc ấy đau lòng ” ngón tay Ngụy Vũ chỉ vào mặt Tăng Hàm, : “chỉ có điều, ấy , quan tâm tới , trước là não ngắn mới có tình cảm với , tại, muốn tìm ai , cùng ấy có quan hệ. Nếu như đúng, đừng nghĩ là có thể ung dung thoải mái tránh được”

      Tăng Hàm hoàn toàn nghe thấy lời phía sau, bị chấn động trợn mắt, há miệng ngạc nhiên: “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết từng có tình cảm với tôi?”
      Dunghyt97 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 10
      “Sao, bây giờ làm ra vẻ biết” Ngụy Vũ cười lạnh, “Tăng Hàm, suốt ngày giả vờ giả vịt, bây giờ thể giả vờ được nữa, ấy biểu ràng như vậy, hôm nay dám biết? ”

      Ngụy Vũ mặt lạnh như băng đẩy người tới, trước khi Tăng Hàm phản ứng, cũng kịp thời lùi về phía sau, tránh người qua, “Bất cứ người nào cũng biết, tôi cũng tin là có ai cho . Hôn nay muốn giả bộ quá muộn, ấy còn thích

      Tăng Hàm lên phía trước chợt dừng lại, Ngụy Vũ : “ ở trong đó ôm người đẹp ung dung tự tại mà sung sướng , tôi chờ lúc hai người quay lại, Đến lúc đó, tôi nhất định ở bên cạnh xem kịch vui”

      xong, Ngụy Vũ quay người ngênh ngang rời .

      Tăng Hàm có chút ngẩn ngơ đúng tại chỗ, hồi mới hít hơi khí lạnh, “A” tiếng, che nơi bị Ngụy Vũ đánh, trận đau nhức truyền tới.

      Liễu Phỉ Phỉ khóc tiến lên: “Tăng Hàm…” cận thận từng li từng tí đưa tay chạm vào, bộ dáng lo lắng nhưng biết phải làm sao để cho tâm trạng Tăng Hàm buông lỏng.

      Tăng Hàm nghĩ, coi như, Diệp Thiên Tuyết từng có tính cảm với mình, , cũng có đúng .

      Ngụy Vũ trở lại bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, bị mấy liên thủ ức hiệp trận, kiến Ngụy Vũ phải kêu oái oái, chịu được phải chạy trốn, dám về nữa.

      Vương Kỳ Ngọc lúc này mới chịu buông tay, cười như cười : “Được à, gan lớn rồi, lúc này lại dám đánh người”

      Ngụy Vũ từ sau lưng cây to thò đầu ra dè đặt : “Chị à, Tôi ba chị, tôi phải vì cậu mà trút giận sao?, Nếu như các cậu ngay cả nổi cáu cũng cho tớ xả ra, có phải muốn tớ tức chết ?”

      Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “Được rồi, đánh cũng đánh rồi, cậu ý cũng là thấy tớ bị đối xử bất công thôi. Tiểu Mập, tớ hỏi cậu chuyện, mau qua đây

      Ngụy Vũ sau khi xác nhận hết lần này tới lần khác Hoàng Tú Tú và Vương Ngọc Kỳ ra tay với mình, mới cẩn thận tới.

      Kết quả là vừa đến gần hai người. liền bị hai bắt được đánh cho trận nữa, kiến Ngụy Vũ phải hét toáng lên trận.

      Đến lúc ồn ào kết thúc, Ngụy Vũ mới ngồi xuống nghe Diệp Thiên Tuyết hỏi: “Cậu bắt đầu giúp đỡ xử lý việc làm ăn, buôn bán trong nhà rồi, có thời gian dạy tớ chút ”

      Ngụy Vũ sửng sốt hỏi: “Cậu làm sao lại muốn học cái này?”

      “Tài sản của Cố Thị tương lai là của tớ, tớ thể đợi đến lúc kế thừa gia nghiệp, cái gì cũng biết, chỉ làm cho người ta thên phiền phức mà thôi” ánh mắt của Diệp Thiên Tuyết có chút buồn bã.

      Kiếp trước phải bởi vì mình cái gì cũng biết, ràng dần dần bị cha xa lánh sao?

      Tức cười, hồi đó mình còn tưởng rằng vì Liễu Đan Văn quan tâm mình, để cho mình quá mệt mỏi.

      Hoàng Tú Tú và Vương Ngọc Kỳ nghe vậy, sôi nổi bày tỏ, sẵn lòng cung cấp , em mình cho Diệp Thiên Tuyết làm thầy giáo: “Chỉ cần cậu chịu cười với ý cái là được” Hoàng Tú Tú vậy “Người này của tớ, chỉ cần là mỹ nữ là sẵn sàng giúp đỡ”

      Vương Kỳ Ngọc thích thú cười lớn: “ trai tớ phải người như vậy, có điều là….” cười tiếng nữa, lời còn xong.

      Diệp Thiên Tuyết trong lòng rất cảm động, cám ơn các bạn. Lúc này Ngụy Vũ với vẻ mặt nghiên túc : “Tiểu Tuyết, những chuyện này phải là chuyện sớm chiều, hay là cậu giúp Bác Diệp xử lý số việc trong công ty, lúc mới bắt đầu, tớ có thể giúp cậu, từ từ cậu biết. ”

      Diệp Thiên Tuyết sững sờ, mới nhớ tới. giờ của ty của nhà Ngụy Vũ bị việc đầu thầu tuyến đường xe điện ngầm mà bị công kích nặng nề, chính vì vậy mà Ngụy Vũ có cách nào giúp đỡ mình.

      Nghĩ tới đây, ngay lập tức nhớ tới chuyện. Nhìn Ngụy Vũ chút, quyết định chờ lúc có hai người, cùng Ngụy Vũ chuyện.

      Có điều là, Ngụy Vũ đề nghị ngược lại làm cho thể nghe theo.

      Đến lúc, Cố Trường Khanh và Tô Cẩm Văn lên đường sang HongKong, sau đó cũng gọi điện về báo bình an . Diệp Thiên Tuyết đứng dậy đến thư phòng của Diệp Hâm Thành.

      Diệp Hân Thành cầm hình của Cố Trường Ninh biết suy nghĩ gì. Nghe thấy có người vào, ông cũng ngẩng đầu lên: “ phải là được quấy rầy tôi sao”

      “Ba là con” Diệp Thiên Tuyết lên trước, vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Hân Thành.

      “Tiểu Tuyết? Có chuyện gì vậy” rất nhanh ông điều chỉnh tâm trang của mình, quay về phía Diệp Thiên Tuyết mỉm cười khẽ , “Con có chuyện gì muốn vời Ba vậy?”

      mắt ân cần như vậy, gần như Diệp Thiên Tuyết tưởng rằng Diệp Hân Thành quan tâm tới mình. Nhưng mà, biết đây chỉ là ảo giác.

      Lấy lại tinh thần, Diệp Thiên Tuyết với Diệp Hân Thành, mình có thể tới công ty học tập. vẻ mặt Diệp Hân Thành tỏ ra hết sức vui mừng: “Đương nhiên là được, sau này những thứ này luôn muốn giao cho con. Trước đây con chịu học, ba còn sợ sau này biết phải làm như thế nào. giờ con chịu học, dĩ nhiên là tốt rồi ” xong, Ông tràn đầy hào hứng phân tích cho Diệp Thiên Tuyết nên tới công ty nào, học cái gì là tốt nhất.

      Á nh mắt Diệp Thiên Tuyết sáng người. cao hứng , điện thoại của Diệp Hân Thành đột nhiên vang lên.

      Làm dấu tay xin lỗi, Diệp Hân Thành đứng lên nghe điện thoại, sau lát im lặng, vẻ mặt ông đột nhiên mừng rỡ.

      “Có , em chắc chắn chứ? Được, lập tức qua ngay”

      Cúp điện thoại, Diệp Hân Thành mang nét mặt vui mừng với Diệp Thiên Tuyết: “Xin lỗi con, Dì Liễu mới gọi điện thoại tới dì mang thai, ba phải qua xem tình hình chút. Chuyện này, hôm khác chúng ta lại , được ?”

      Diệp Thiên Tuyết chẫm rãi đứng đậy, gật đầu cái: “Dạ, Ba cứ qua bên đó trước

      Nhìn Diệp Hân Thành rời nhà lái xe ra khỏi cổng. Diệp Thiên Tuyết đứng trước cửa sổ nhìn xuống, từ từ buông rèm cửa sổ xuống.

      Kiếp trước Liễu Văn Đan cũng là vào lúc mang thai này, mới thành công vào được Diệp gia, cũng thành công ly gián tình cảm của mình và Diệp Hân Thành.

      Lúc đó, mình là khờ dại, kiến cho ta sinh non, trong lòng tràn đầy áy náy cơ hồ muốn bù đắp cho ta.

      tại nhìn lại, bất quá cũng chỉ là cái bẫy.

      Đứa bé kia, còn chưa biết là con của ai. Cho nên, Liễu Văn Đan mới tìm cách để cho đứa bé được sinh ra.

      Sau khi Liễu Phỉ Phỉ biết được Liễu Văn Đan có thai, rơi vào hai loại tâm trạng kỳ lạ

      mặt, mẹ mình có thai, mình và mẹ có thể lập tức tiến vào Diệp gia, trở thành đại tiểu thư mà cảm thấy vui sướng, mặt khác cũng vì mình còn là đứa con duy nhất của mẹ. Sau này, khả năng được quan tâm như thế này nữa.

      Hai loại tâm trạng hỗn tạp trong lòng, lúc Diệp Hâm Thành nhìn thấy, cũng thể tỏ ra vẻ mặt vui mừng được.

      Diệp Hân Thành nhìn thấy , trực giác cũng có chút mất hứng.

      Biết mẹ mình có thai, lại có thể có vẻ mặt vui, kiến người ta mất hứng. So với con lớn bên kia bình tĩnh như vậy, việc này kiến tình cảm với Liễu Phỉ Phỉ thấp xuống.

      “Ta xem mẹ con chút, con sớm nghỉ ngơi chút” Sau phút chốc Diệp Hân Thành giọng câu như vậy.

      Liễu Phỉ Phỉ khó chịu đồng ý tiếng, vào.

      Diệp Hân Thành lập tức mừng phấn khởi vào trong phòng của Liễu Đan Văn .

      Sáng sớm Diệp Thiên Tuyết thức dậy, hỏi dì giúp việc, biết Diệp Hân Thành tối hôm qua về nhà, lại còn mỉm cười khẽ.

      Ăn xong điểm tâm sáng, lại cùng Phó Hoài Minh học nửa ngày. Phó Hoài Minh cầm quyển sách nén xuống bàn, thở dài hơi: “Ai nha, rốt cuộc xong rồi. Ngày mai muốn cùng bạn chơi, tới. Chỉ có điều mấy bài này, em biết chưa”

      Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “Tốt rồi, Thầy giáo à”

      Phó Hoài Minh cười khổ sờ mũi: “Đừng gọi như vậy, cảm thấy kỳ quái lắm. Hôm nay cảm giác tâm trạng em tốt lắm, có chuyện gì xảy ra vậy ”

      Ánh mắt Diệp Thiên Tuyết mơ hồ nhìn xuống, : “người tình của ba em mang thai, bao lâu nữa, đại khái làm đám cưới”

      Phó Hoài Minh ngẩn người, biết điều đến đề tài này nữa.

      “Hành vi của chú Diệp , nhưng mà, tiểu nha đầu à, ba em luôm muốn sinh đứa con trai”. Qua lúc lâu, Phó Hoài Minh chợt . Hiệp Thiên Tuyết từ từ gật đầu: “Em hiểu, chỉ là lúc khó có thể tiếp nhận mà thôi”

      Diệp Thiên Tuyết khắc sâu trong lòng đưa tay sơ đầu của , giống như trai.

      Diệp Thiên Tuyết rơi nước mắt chút, liền ngẩng đầu cố gắng cười : “A, xin lỗi. Em trước”

      Nhìn từ bên cạnh mình chạy , tay Phó Hoài Minh đưa ra ở giữa trung, dừng lại chút, mới chậm rãi rút về
      Dunghyt97 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 11
      Chuyện Liễu Văn Đan mang thai ràng khiến Diệp Hân Thành rất phấn khởi. Ông hơn bốn mươi tuổi rồi, còn trẻ nữa, ở tuổi này có con so với thời điểm hai mươi mấy tuổi có tâm trạng hoàn toàn khác nhau.

      Lúc đó, ông còn có mấy phần ngỡ ngàng, cũng xác định mình có muốn làm cha hay ?. Nhưng tại, ông khẳng định, mình muốn đứa bé này, vô cùng muốn.

      Vì vậy ông vô cùng nghiêm túc trở về cùng Diệp Thiên Tuyết bàn bạc chuyện đám cưới của mình với Liễu Đan Văn.

      “Bây giờ Dì Liễu có thai, ba muốn đứa bé ra đời mang thân phận con riêng, cho nên ba muốn nhanh chóng làm lễ cưới. Ý kiến con như thế nào?”

      Diệp Thiên Tuyết ở trong lòng thầm thở dài. Cục diện như thế này mình có thể cái gì. Dĩ nhiên là tốt.

      Vì vậy, ngẩng đầu lên, mỉm cười như cười: “Dạ, con có ý kiến. Chỉ là chuyễn hôn lễ, có thể để cho con cùng công ty Hôn Khánh cùng tổ chức, trao đổi được ?”

      Diệp Hân Thành do dự, “Đây là hôn lễ của Ba và Dì Liễu, con….”

      “Yên tâm, con nhất định tổ chức cho hai người hôn lễ trọn đời quên, cũng quên cho khách mời chúc phúc hai người” Diệp Thiên Tuyết cười tủm tỉm , khẽ nheo lại mắt chặn lại tâm tình trong lòng.

      Diệp Hân Thành thấy xung phong nhận việc, cũng từ chối, vì vậy ậm ờ đồng ý, nhưng trong lòng thầm quyết định, về bên công ty Hôn Khánh nhất định phải tiếng, ngàn vạn thể để Diệp Thiên Tuyết phá hư hôn lễ.

      Diệp Thiên Tuyết ra khỏi thư phòng Diệp Hân Thành, trở lại phòng mình thở hơi dài.

      Mình thay đổi vận mệnh của mình, lại thể ngăn cản hôn lễ này

      sao, tương lai còn dài, cái mình có chính là thời gian. Hơn nữa, kiếp này có những việc giống, sau này tự nhiên cũng có nhiều khác biệt.

      Tin tức, Diệp Hân Thành tái hôn truyền ra ngoài. Tại HongKong Cố Trường Khanh và Trương Cẩm Văn cũng biết, đầu tiên gọi điện thoại tới an ủi Diệp Thiên Tuyết.

      “Mặc dù dượng cũng cho là ông ấy vào lúc này kết hôn đúng lắm, nhưng mà, Tiểu Tuyết à, ông ấy đều kết hôn thôi, phải là Liễu Đan Văn, cũng có người khác” Trương Cẩm Văn cẩn thận, đắn đo lời , “Dì của con cũng có ý này. Chỉ là, người yên tâm, bất kể như thế nào. Gia nghiệp Cố gia con phải là người đứng đầu, bất kể Liễu Đan Văn gì đó sinh mấy đứa con trai cũng tới phần. Hơn nữa, rể ôn ấy cũng đồng ý, vô luận tương lai như thế nào, cũng luôn đối xử tốt với con, cho nên, con cũng đừng khó chịu trong lòng”

      Diệp Thiên Tuyết ở bên này điện thoại nhàng cười: “Dượng, dì đường lo lắng, con có khó chịu gì đâu, sức khỏe dì thế nào, em con có khỏe mạnh ?”

      Vừa đến vợ con, Trương Cẩm Văn mặt liền cười tươi như hoa: “Dì của người tệ, bác sĩ đại khái em bé có vấn đề gì. Hôn lễ tổ chức đợt này chúng ta về, bác sĩ đề nghị Trường Khánh ở chỗ này để quan sát. Dượng cũng nghĩ sau ngày làm hộ tịch HongKong cho em bé, liền ở đây sinh con thôi.”

      Diệp Thiên Tuyết rất nhanh đồng ý, hai người liển chuyển sang đề tài về đứa bé sắp sinh chuyện, hàn huyên hồi mới cúp điện thoại.

      Sau đó Trương Cẩm Văn bật cười khanh khách, lại bị đứa bé này đem đề tài kia tránh rồi.

      thực tế, lúc này Diệp Thiên Tuyết thấy vui vẻ gì. Bởi vì tin tức từ Tân Phượng Miên, ta thành công ở bên cạnh Diệp Hân Thành, cũng lấy được cảm tình của ông.

      Nếu phải là Diệp Thiên Tuyết nhiều lần nhắc nhở được gấp, chỉ sợ rằng lúc này Tân Phượng Miên sử dụng tất cả thủ đoạn, quyến rũ Diệp Hân Thành lên giường của mình.

      “Công phu giường chiếu của tôi siêu cấp (super) lắm à nha ^^” lúc đến điều này tâm trạng Tân Phượng Miên có phần nhộn nhạo, “Đại tiểu thư có muốn học , để sau này lấy trái tim đàn ông”

      Diệp Thiên Tuyết mắt mày thay đổi cúp điện thoại.

      Hai ngày sau Thi Yến Hàn tìm tới Diệp Thiên Tuyết.

      Nhìn thấy Thi Yến Hàn, Diệp Thiên Tuyết chút nữa bị bộ dáng của hù dọa. Ngày thường dáng người của dịu dàng phong tình vạn chủng, hôm nay lại có thể nhìn tiều tụy chịu nổi, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.

      Nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết, hơi cong môi coi như là cười cái: “Tôi rốt cuộc thấy ràng rồi, cái gì mà bạn bè tốt đều là giả, đến lúc cần giúp đỡ, người đều thấy. Tôi dĩ nhiên chỉ có thể tìm tới .”

      Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh hỏi: “có chuyện gì mà muốn tôi giúp? Nếu như là muốn tôi giúp khuyên Thi Yến Như trở về, tôi làm được”

      Thi Yến Hàn nghèo khổ cười: “Tôi còn chưa , biết rồi? chỉ là yên tâm, tôi hiểu về đâu” đốt điếu thuốc, nhìn khói xanh bay lên, cũng hút, ánh mắt hết sức đơn: “nó ôm tôi : “chị ở đây chịu khổ, em muốn chị trở về ” lúc này tôi cùng nó trở về, nó quả quyết chịu rời

      “Nhưng là, tôi cũng có cách nào rời . Cho nên, tôi thể để nó xuất xung quanh tôi, cũng thể để cho nó bị chú ý tới. Nhà chúng tôi có tôi bất hiếu là đủ rồi. A Như, tôi muốn nó có cuộc sống tốt.”

      “Cho nên?” Diệp Thiên Tuyết hỏi: “ muốn tôi vì làm cái gì? có thể lấy cái gì ra trao đổi”

      Thi Yến Hàn cười lạnh: “ rất thẳng thắng, chỉ là tôi có cái gì cũng biết, muốn cái gì?”

      “Để cho tôi ra giá sao?” Diệp Thiên Tuyết giảo hoạt nhìn sang, Thi Yến Hàn cười nhạt thản nhiên “Phải, có gì quan trọng bằng A Như”

      Diệp Thiên Tuyết đau lòng gật đầu

      Nguyên do sau khi Thi Yến Như chết, Thi Yến Hàn mới ngày càng bị cuốn sâu vào xã hội đen, cuối cùng mất mạng.
      “Được” nghe mình : “Nhưng là, chuyện của , tôi gạt ấy, ấy hỏi, tôi

      Thi Yến Hàn trầm mặc chốc lát, cười lạnh: “Tốt, mặc kệ dùng cái gì, đến lúc đó tiếng với tôi là tốt rồi, tôi cự tuyệt ”

      Diệp Hân Thành và mẹ con Liễu Đan Văn ở phòng khách chuyện, Diệp Thiên Tuyết từ ngoài cửa vào, Diệp Hân Thành hết sức vui mừng gọi lại : “Tiểu Tuyết, Dì Liễu hôn lễ cần quá lớn, chỉ cần mời người quen tới dự là được rối, con thấy như thế nào?”

      Trong lòng Diệp Thiên Tuyết cảm thấy mệt mỏi, có tâm tình ở chỗ này chuyện nhàm chán với bọn họ.

      “Nếu như làm lớn, vậy việc xã giao như thế nào? Chẳng lẽ đến lúc các phu nhân lớn tụ họp, ba lại mang theo dì giới thiệu sao?” có chút miễng cưỡng , tựa vào lan cam cầu thang, nữa con mắt nhìn về phía Liễu Đan Văn.

      “Dì Liễu à” lúc gọi tên thế này, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy trong cổ họng có cái gì đó như nghẹn lại, làm cho vui vẻ chút nào, “con hiểu dì vì ba con mà tiết kiệm tiền, nhưng cần thiết. Diệp gia phải là có tiền, dì lại càng phải tán thành, phải sao? Tôi có cách nào tưởng tưởng, sau này ba dẫn người dự dạ hội, dì là ai họ cũng biết”

      Liễu Đan Văn biết đúng, nhất thời biết phản bác như thế nào. Dù thế nào nữa. Diệp Thiên Tuyết đều biểu rất quan tâm tới mình. Hơn nữa, bản thân cũng cần có cơ hội như vậy, vì thế ta trầm mặc biết gì.

      Diệp Hân Thành cũng gật đầu: “Tiểu Tuyết rất đúng, hôn lễ nếu ít người, mọi người muốn làm quen lại cần nhiều thời gian”

      Liễu Phỉ Phỉ ở bên cạnh căn môi,ánh mắt long lanh nhìn hết sức mê người. Nghe được Diệp Hân Thành vậy, ta nhanh chóng nhìn qua Diệp Thiên Tuyết đứng ở đàng xa, đối với Diệp Hân Thành : “Nhưng chú Diệp, mẹ con mang thai, mệt quá tốt, nếu hôn lễ làm lớn sợ….”

      đâu” Diệp Thiên Tuyết vẫn như cũ dựa vào lan can cầu thang, từ cao nhìn xuống: “con cùng với bác sĩ khám sức khỏe cho Dì Liễu, sau đó cùng với Hôn Khánh chuẩn bị tốt. để Dì gặp chuyện đâu. Tin tưởng con mà phải ba”

      Diệp Hân Thành nhớ mình đồng ý để Diệp Thiên Tuyết phụ trách hôn lễ, đồng ý tiếng.

      Nhưng trong lòng Liễu Đan Văn vui. Nếu như ngay cả bác sĩ cũng bị Diệp Thiên Tuyết mua chuộc, vậy nếu như mình khiến đứa bé bị sinh non, dễ.

      ta mím môi, muốn phản đối nhưng vẫn phải đồng ý.

      Liễu Phỉ Phỉ trợn to mắt (ếch) ^^ cái này mình thêm có trong nguyên tác nha), nhành : “Vậy có phải làm chị mệt quá ?, Có muốn em giúp đỡ gì

      Tâm trang Liễu Đan Văn thay đổi, có Liễu Phỉ Phỉ bên cạnh, chắc hẳn Diệp Thiên Tuyết thể gây ra chuyện gì, hơn nữa mượn cơ hội này để Liễu Phỉ Phỉ bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, quen biết thên nhiều công tử con nhà giàu cũng rất tốt.

      Liễu Phỉ Phỉ biết trong lòng mẹ mình nghĩ gì, nhưng thấy mẹ ủng hộ mình, lập tức tươi cười tới bên cạnh ôm cánh tay làm nũng.

      Diệp Hân Thành ở bên cạnh cũng cảm thấy đề nghị này , vừa đúng lúc bồi dưỡng tình cảm cho hai đứa

      Vì vậy, ông cũng có ý nhìn Diệp Thiên Tuyết. lúc sau Diệp Thiên Tuyết mới gật đầu : “Được, Con cảm thấy có gì là mệt cả, nhưng có người giúp càng tốt chứ sao”

      Liễu Phỉ Phỉ lúc này mừng rỡ. ta ngược lại suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn nhân cơ hội này, kiếm ít tiền từ đám cưới ra tiêu sài.

      Mấy ngày hôm nay ra ngoài cùng Tăng Hàm, có khá hơn lúc mới đầu, nhưng ta đều cảm thấy mình là người nghèo. Mặc dù Tăng Hàm cảm thấy gì, nhưng chính ta lại bị đả kích.

      thực tê Diệp Hân Thành đối với mẹ con Liễu Đan Văn từ trước tới nay keo kẹt nhưng vì Liễu Đan Văn yên tâm về Liễu Phỉ Phỉ, mỗi tháng lại chỉ đưa tiền tiêu vặt rất hạn chế, nên hôn nay mới khiếm Liễu Phỉ Phỉ có tâm tư như thế.

      chuyện xong, Diệp Thiên Tuyết quay đầu lên lầu, ngã xuống giường, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.

      Hôn nay cùng Thi Yến Hàn chuyện lúc, lại làm nhớ lại kiếp trước, Thi Yến Hàm ở trong lòng mình chết như thế nào.

      Từ trước tới giờ Thi Yên Hàm luôn đẹp như họa mi, nhưng lúc đó da tái nhợt như tuyết, tóc tai rối bời, chỉ có hai con người là đen bóng. Vết thương ở người chảy máu, giống như bao giờ chảy xong.

      Mà Diệp Thiên Tuyết chỉ có thể trơ mắt mình ấy chết như thế, khiến Diệp Thiên Tuyết khóc rống lên, từ cái xác hồn đột nhiên tỉnh lại.

      Nếu như kiếp trước có cái chết của Thi Yến Hàn, có lẽ vĩnh viễn Diệp Thiên Tuyết đều thể tỉnh ngộ, cứ như vậy mà chết dần chết mòn vì ma túy và rượi, cũng oán hận mà trọng sinh như thế này.

      Nước mặt Diệp Thiên Tuyết dần dần chảy ra.

      Sau đó, lật người lại, vùi mặt trong lòng bàn tay, ánh mặt trời chiều qua mặt tràn đầy hơi thở, đáy lòng cũng dần dần tràn đầy vùng tăm tối.

      Vào lúc này, nghĩ đến cái chết của Thi Yến Hàn, trong giây lát chợt nảy sinh ý nghĩ điên cuồng.

      Mua hung thủ giết người.

      nghĩ, có lẽ mình nên cầm mười vạn, tám vạn tìm sát thủ giết chết Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn.

      Cái suy nghĩ này giống như cỏ dại, ở trong lòng sinh sôi ngày cành nhiều, quanh quẩn trong đầu lâu, hương vị ngọt ngào kiến hận thể lúc tới ăn nó được.

      Nhưng mà, ý trí của vẫn còn.
      Dunghyt97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :