1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 59-1
      Ngụy Vũ là người đầu tiên nhận ra cả người cứng nhắc, cậu đành phải dừng tay lại, quan tâm nhìn sang: "Xảy ra chuyện gì sao?"

      Diệp Thiên Tuyết hơi đờ đẫn ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lay động.

      Lần này, ngay cả Phó Hoài Minh cũng nhận ra được thích hợp. cũng dừng lại động tác đưa thìa canh vào miệng, đặt chén xuống, qua ngồi bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, để mình và có thể nhìn thẳng vào mắt nhau: "Có phải có cái gì đúng ? Vừa rồi bị thương ?"

      Ngụy Vũ cũng vội vàng chạy lại, khoác tay lên vai của , lo lắng nhìn.

      Diệp Thiên Tuyết hít hơi sâu, lộ ra khuôn mặt tươi cười, cất giọng: "Ai nấu canh hôm nay vậy? biết là tôi ăn canh này sao?"

      Phó Hoài Minh dở khóc dở cười, cho là phát ra cái gì ổn, kết quả lại là chuyện đơn giản như vậy.

      Nhưng trong lòng Ngụy Vũ khẽ động, nhìn lướt nhanh qua bốn phía phòng ăn.

      Sau đó, chạy nhanh vào phòng bếp.

      Sau khi Phó Hoài Minh cứng nhắc lúc, cũng lập tức bình tĩnh trở lại, nhưng khỏi, chỉ là làm cho vài người ở bên cạnh mình hoảng sợ.

      có chút dám tin lẩm bẩm: "Lá gan của ta lớn như vậy chứ?"

      Diệp Thiên Tuyết đặt chén canh qua bên, nhắm mắt lại: "Ai biết được?"

      Sau khi Ngụy Vũ , có chút thất vọng quay lại: " có tìm được người. Nhưng mình dặn dò người tìm bốn phía chút rồi." Cậu nheo mắt lại: "Tiểu Tuyết, có phải cậu. . . . . ."

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: ", ta khiêu khích mình."

      Phó Hoài Minh nhíu mày: "Sao?"

      Diệp Thiên Tuyết bới móc gì đó trong canh, khóe môi cười khẩy: "Đây là món ăn ta thích, mà mình chưa bao giờ ăn." Ngụy Vũ nhìn chăm chú, thấy nổi lên hai cây tảo tía (loại tảo có màu tía). Cậu nhịn được "A" tiếng.

      Phó Hoài Minh kinh ngạc nhìn cậu, quay mặt : "Là như vậy sao. nghĩ ta chưa xa đâu, tại cử người tìm, rất nhanh tìm được."

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu, hơi nhíu mày.

      Sau lát, chợt đứng lên vào phòng bếp hỏi đầu bếp nấu ăn: "Các người cũng biết tôi chưa bao giờ ăn tảo tía, tại sao hôm nay đột nhiên lại nấu canh tảo tía?"

      Đầu bếp vừa mới bị dọa chút, bây giờ lại nghe Diệp Thiên Tuyết hỏi như vậy, vội vàng liền nhận tội: "Hôm nay Diệp tiên sinh nhắn tin nhắn về, muốn ăn canh tảo tía, cho nên. . . . . ."

      "Lúc vừa rồi bọn họ tới xác nhận thực đơn, vì sao các người ?" Diệp Thiên Tuyết nheo mắt lại.

      Đầu bếp hơi kinh ngạc nhìn qua: "Ngụy tiên sinh và Phó tiên sinh cũng . . . . . ." Sau đó, dưới ánh mắt của Diệp Thiên Tuyết tiếng dần dần im bặt.

      Phó Hoài Minh chen lên từ phía sau, nhìn màn này nhịn được kéo Diệp Thiên Tuyết, giọng : "Tiểu Tuyết, việc này thể trách đầu bếp."

      Diệp Thiên Tuyết trở lại bình thường, khó khăn gật đầu, giọng tiếng xin lỗi, xoay người rời .

      Ra khỏi phòng bếp, qua phòng ăn, Diệp Thiên Tuyết ra bên ngoài. lấy điện thoại di động ra, pin còn nhiều nhưng đủ để gọi cuộc điện thoại.

      Vì vậy, nghe theo tâm ý của mình gọi cuộc điện thoại này.

      Giọng của Diệp Hâm Thành xuyên qua điện thoại truyền tới: "Tiểu Tuyết, sao bỗng nhiên lại gọi điện thoại cho cha vậy?"

      "Tại sao lại phòng bếp nấu canh tảo tía?"

      "Cái gì?" Dường như Diệp Hâm Thành hơi kinh ngạc, "Làm sao cha . . . . . . ràng con chưa bao giờ ăn cái này, cha đều nhớ."

      " sao?" Vẻ mặt Diệp Thiên Tuyết biểu cảm, "Phòng bếp cha nhắn tin về."

      Diệp Hâm Thành trả lời rất nhanh: "Việc này thể nào. căn bản cha nhúng tay vào chuyện phòng bếp, làm sao có thể đặc biệt vì chuyện này mà gởi tin nhắn về chứ."

      Giọng của Diệp Hâm Thành chợt cứng nhắc: "Điện thoại di động của cha sao?"

      "Dĩ nhiên." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Nếu phải là cha, vậy người bên cạnh cha đâu?"

      Diệp Hâm Thành im lặng lâu, sau lát liền tỉnh táo lại: "Cha biết rồi. Tiểu Tuyết con cũng phải chú ý."

      "Dĩ nhiên con rất tốt" Diệp Thiên Tuyết , "Cha vẫn nên để ý bản thân mình cho tốt. chừng, Liễu Phỉ Phỉ cho rằng người mà ta ghét nhất chính là cha."

      Diệp Hâm Thành cười khổ, nghe tiếng Diệp Thiên Tuyết cúp điện thoại. Sau đó, ông ra ngoài nhanh, gọi trợ lý của mình, chợt với trợ lý: "Xe của ông có ở đây ?"

      Người trợ lý còn trẻ tuổi ngẩn ngơ: "Xe của tôi sao? Nó ở đây."

      "Vậy hôm nay mượn dùng xe của ông chút."

      Diệp Hâm Thành bình an vô đường về, sau khi vào cửa lại bị tiếng súng ở trong nhà dọa cho hoảng sợ.

      Ông vô ý thức nghĩ tới rất nhiều việc, che ngực thở hổn hển.

      Trợ lý sợ hết hồn vội vàng tới, tìm thuốc cho ông uống. Nhưng Diệp Hâm Thành chỉ vỗ tay của ông ta: "Chờ lát, tôi. . . . . ."

      đợi ông xong, Diệp Thiên Tuyết chạy tới từ xa: " thể uống!"

      Diệp Hâm Thành nhìn thấy, đột nhiên khẽ cười.

      Liễu Phỉ Phỉ trốn ở trong căn nhà này.

      Ngay từ đầu ai nghĩ tới chuyện này.

      Sau khi cha mẹ Liên Trân Trân tới lâu ta liền tới, sau đó liền lợi dụng quen thuộc của mình với căn nhà này, luôn luôn chơi trốn tìm với mọi người.

      ta vẫn đứng ngoài quan sát hành động của Diệp Thiên Tuyết, hơn nữa còn rất vui vẻ với cuộc chơi này.

      Cho đến khi Diệp Thiên Tuyết đột nhiên phát ra trong nhà này thích hợp, người của Phó Hoài Minh cũng bắt đầu tìm kiếm trong các phòng.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 60-1
      Ba người hẹn mà cùng nhìn sang, bên cạnh có người mặc áo T-shirt rộng, tóc tùy ý buộc sau gáy, cả khuôn mặt của người phụ nữ chỉ có mỗi son môi, cười híp mắt nhìn bọn họ.

      Nhìn qua vẻ đẹp chút che giấu nào của người phụ nữ đó, khí chất phóng khoáng đó khiến người ta động lòng.

      Diệp Thiên Tuyết vô ý thức nghĩ đến người, từ từ kêu thành tiếng: "Dì Chân?"

      Cố Trường Chân vô cùng tự nhiên tới, ngồi xuống bên cạnh , thuận tay sờ đầu .

      Diệp Thiên Tuyết ngửi thấy mùi mồ hôi nhè người bà, nhưng làm cho người ta cảm thấy ghét. "Đúng vậy. Quả nhiên là con của Trường Ninh, nhìn lần đầu là có thể nhận ra được dì." Cố Trường Chân cười , nhìn Phó Hoài Minh, " ngờ, đậu đỏ đinh năm đó hôm nay cũng lớn như vậy rồi."

      Cả người Phó Hoài Minh đều cứng nhắc, ngơ ngác nhìn Cố Trường Chân ra lời.

      Trái lại Tô Hòa là người phản ứng đầu tiên, đứng lên cúi chào Cố Trường Chân, hoàn toàn để ý quần áo giá rẻ người Cố Trường Chân, cùng với khí chất đó hoàn toàn ăn khớp.

      "Chào bác , cháu là Tô Hòa, là vị hôn thê của Phó Hoài Minh."

      Cố Trường Chân nheo mắt lại quan sát hồi, chợt cười : " tốt, con có phúc." xong, tháo vòng tay ra đưa cho : "Quà gặp mặt. cho phép nhận."

      Tô Hòa nhìn vòng tay đưa qua đây, trong lòng chợt nhảy cái.

      Vòng tay kia màu hồng tươi, giống như thủy tinh trong suốt. Nhưng Tô Hòa phải là người nhìn ra được, đó là hồng phỉ (phỉ thúy) thượng hạng.

      Quá quý trọng. vô ý thức nghĩ muốn, có ý muốn trả lại nhưng lại băn khoăn về câu cho phép nhận” kia của Cố Trường Chân, nhất thời do dự.

      Cố Trường Chân nhìn dáng vẻ của , nhoẻn miệng cười: "Nhận . Đây là quà bác cho con dâu của bác."

      Nghe bà ấy như vậy, Tô Hòa lập tức đeo vòng vào tay mình, ngọt ngào cám ơn. Cố Trường Chân cười ha hả, phất phất tay, tỏ ý đề tài này nữa.

      Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn, cảm thấy tính tình của dì quả nhiên thoải mái giống như con nhà họ Cố dưỡng ra.

      "Lần đầu tiên gặp mặt, chào dì." khẽ cười, bỏ qua tình cảm đó, giọng chào hỏi với Cố Trường Chân. Cố Trường Chân quay đầu nhìn , sờ đầu : "Còn tuổi có tâm tư ổn trọng, như vậy tốt."

      Diệp Thiên Tuyết mặc bà sờ rối loạn tóc của mình, nhưng chỉ mỉm cười lời nào.

      Cố Trường Chân nhìn thấy, giọng thở dài.

      Cho dù là dáng vẻ giọng thở dài của bà, cũng mang theo vẻ đẹp khác biệt. Trong đầu Phó Hoài Minh đột nhiên có câu như vậy, cảm giác cả người mình đầy gai, khiến ngồi yên.

      từng nghĩ mẹ mình có dáng vẻ ra sao, đủ hình dáng tươi đẹp hay tầm thường đáng khinh, nhưng tuyệt đối thể nào là dáng vẻ xinh đẹp vượt thời gian này.

      ngồi ngơ ngác ở đó, ra câu.

      "Đứa này làm chuyện, dì bảo đảm thay nó, lúc mới bắt đầu nó có ý nghĩ xấu đó, chỉ là chọn sai người."

      Mi mắt của Diệp Thiên Tuyết buông xuống: "Bây giờ chuyện qua lâu như vậy, dĩ nhiên là có thể như vậy."

      Cố Trường Chân nhìn nàng, thầm than trong lòng. Con này của em hai, biết rốt cuộc trải qua cuộc sống như thế nào, lại nuôi thành tính tình tin người, khác biệt với em hai dễ dàng tin người khác này.

      "Dĩ nhiên dì có chứng cớ." mặt Cố Trường Chân cười, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ.

      "Phó Đại Thành biết những chuyện này." Bà chợt , cả người Phó Hoài Minh run run, đột nhiên ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm bà, "Lúc đó ông ta lo lắng, cử người theo đứa con trai ngu ngốc của dì, trong lúc vô tình để lại vài thứ."

      Diệp Thiên Tuyết hít sâu hơi, mặt lộ ra nụ cười chua sót: " cách khác, chuyện này người nhà họ Phó đều biết, nhưng lại trơ mắt nhìn mẹ cháu chết. Đây là hung thủ giết người tiến dần từng bước sao?"

      Phó Hoài Minh hoàn hồn: ", có như vậy."

      dừng chút, giọng : "Lúc dì hai chết, cảm thấy bình thường, sau này lúc phát ra, thu thập chứng cớ. Chồng dì ba có vài thứ đều là cho dượng."

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, cố chấp quay mặt nhìn : "Vậy sao, ngay cả việc cuối cùng là do nên mới có thể xảy ra."

      Phó Hoài Minh cúi đầu, biết nên làm sao biện hộ cho mình.

      chưa bao giờ sâu sắc hiểu giống như bây giờ, mình tùy tiện làm ra việc xấu nào đưa đến kết quả như thế đó.

      " xin lỗi, Tiểu Tuyết." Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ (rất nhiều lời) chỉ lại biến thành câu như vậy.

      Tô Hòa ở bên cạnh bối rối, giọng : "Nhưng Tiểu Tuyết, về sau Hoài Minh cũng rất nghiêm túc bù đắp lại. Nếu phải là ấy, em. . . . . ."

      Diệp Thiên Tuyết quay mặt lại, nước mắt mặt chứng tỏ khóc. Tất cả lời của Tô Hòa đột nhiên đều được.

      Sau đó bù đắp sao, người chết chung quy là trở về được nữa.

      " xin lỗi, Tiểu Tuyết." Phó Hoài Minh giọng lần thứ hai.

      Cố Trường Chân ở bên cạnh nhìn, biết suy nghĩ gì. Ánh mắt hết nhìn người này lại nhìn người kia, liên tiếp lóe ra tia sáng kỳ dị.

      " xin lỗi cũng vô ích." Diệp Thiên Tuyết nghẹn ngào , " họ, vĩnh viễn hiểu, bởi vì nhất thời tùy hứng mà em trải qua những gì."

      Phó Hoài Minh nhìn , biết nên gì.

      Diệp Thiên Tuyết giơ tay lên lau nước mắt của mình, nhưng đột nhiên Cố Trường Chân bắt lấy tay của mình.

      Bà nhìn chằm chằm vào điểm đen cổ tay của Diệp Thiên Tuyết, đột nhiên ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Tiểu Tuyết, cháu. . . . . ."

      Diệp Thiên Tuyết đối diện tầm mắt của bà, cảm thấy trong ánh mắt của bà mang theo bi thương ra được: "Tiểu Tuyết, làm sao cháu ngu như vậy. . . . . ." Cuối cùng, bà chỉ run run ra câu như vậy.

      Nét mặt và lời của bà, khiến Diệp Thiên Tuyết đột nhiên sinh ra cảm giác, khỏi trợn to mắt.

      "Dì" cúi đầu, run run hỏi, "Dì biết cái này có ý gì, phải ?"

      Trong nháy mắt thân thể của Cố Trường Chân cứng nhắc, sau đó thả lỏng. Vẻ mặt phấn khởi nhưng cũng lộ ra tro tàn tái nhợt: "Đúng, dì biết. Vì vậy, cháu phải bỏ ra giá cao như vậy. . . . . ."

      "Vậy dì có biết vì sao cháu phải làm giao dịch này ?" Trái lại vào lúc này Diệp Thiên Tuyết hề chảy nước mắt nữa, hơi cong khóe môi, trong mắt lộ ra nỗi bi thương thể nào quên được.

      "Dì, cháu kể dì nghe chuyện cũ, như thế nào?"

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 59-2
      ta thể nhảy ra ngoài.

      ta muốn ép buộc Diệp Thiên Tuyết, kết quả thất bại. Sớm có dự định khi Diệp Thiên Tuyết rơi vào khủng hoảng nhanh chóng ra tay, nhưng khiến cho ta vồ hụt. Sau đó, súng trong tay ta cũng bị người bắn rớt xuống, đau đớn dữ dội khiến ta kêu thảm tiếng, ngã xuống.

      Nhưng lúc bị bắt ta lại chỉ cười bí hiểm, nhìn Diệp Thiên Tuyết cười lớn.

      Diệp Thiên Tuyết chẳng biết tại sao bỗng nhiên nhớ tới canh tảo tía nhắc nhở , tin nhắn từ điện thoại di động của Diệp Hâm Thành, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

      chạy nhanh ra ngoài, ở cửa xa nhìn thấy bóng dáng của Diệp Hâm Thành.

      người run rẩy cầm thuốc đút vào miệng ông, theo bản năng bật thốt lên: " thể uống."

      Kết cuộc cuối cùng của chuyện này là Liễu Phỉ Phỉ và trợ lý của Diệp Hâm Thành bị bắt mang .

      Trợ lý của Diệp Hâm Thành theo ông mười mấy năm, kết quả lại là sau khi Liễu Đan Văn đến, rơi vào bẫy của Liễu Đan Văn, cuối cùng bị người khống chế. Đến nỗi sau khi Liễu Đan Văn chết, còn bị Liễu Phỉ Phỉ uy hiếp lợi dụng.

      Chuyện như vậy khiến Diệp Thiên Tuyết nhịn được cảm khái.

      Cũng phải tất cả mọi người phạm sai lầm vì cơ hội và quyền lực.

      Càng phải tất cả mọi người lại may mắn thêm lần nữa. Cho nên, cần phải quý trọng hơn cuộc sống đời này.

      Người bị mang , chuyện này cũng kết thúc, sáng sớm lúc Diệp Thiên Tuyết tỉnh dậy, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy có chút nhõm chân .

      xuống lầu, nhìn thấy Diệp Hâm Thành ngồi ở đó, nhàn nhã đọc báo, bàn để điểm tâm của hai người.

      Nghe thấy tiếng động xuống, Diệp Hâm Thành mỉm cười ngẩng đầu lên: " dậy rồi sao, ăn điểm tâm thôi." Ông vừa vừa gấp tờ báo đặt ở bên.

      Diệp Thiên Tuyết hơi quen nên đứng lại chút, sau đó mới tới ngồi xuống.

      "Ngày hôm qua. . . . . ." Diệp Hâm Thành mở miệng, câu liền đột nhiên cười: "Thôi."

      Tâm tình của ông cực tốt, nhưng tâm tình của Diệp Thiên Tuyết được tốt lắm.

      biết tại sao ngày hôm qua mình lại hô to câu đó với ông, ràng mình nên trơ mắt nhìn chuyện xảy ra. Dù sao mình cũng hận ông.

      ngồi xuống, có chút mê mang.

      Ăn sáng xong, Diệp Thiên Tuyết chớp mắt: "Con lên phòng trước, lát nữa ra ngoài có chuyện."

      Diệp Hâm Thành ngẩng đầu nhìn , mỉm cười: " gặp Phó Hoài Minh sao? Cũng tốt, chính các con phải ràng số việc."

      Nhưng Diệp Thiên Tuyết chỉ quét mắt nhìn ông, vội vàng rời khỏi.

      gặp Phó Hoài Minh chỉ bởi vì muốn nghe Phó Hoài Minh giải thích.

      Tất cả bất hạnh kiếp trước, có lẽ cũng chỉ bởi vì muốn trả thù.

      Điều này khiến làm thế nào cũng thể quên được.

      Phó Hoài Minh hẹn gặp ở quán cà phê rất yên tĩnh, xung quanh ghế đều là hồ cá, bên trong có đủ loại cá bơi qua bơi lại, tiếng nước chảy róc rách.

      Ngồi ở đây, cả người cũng cảm thấy tự chủ được bình thản hơn.

      Ngồi chưa tới lát hai người Phó Hoài Minh tới.

      Phó Hoài Minh, Tô Hòa.

      Nhìn hai người mới tới, Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Sao, chuyện này có liên quan tới chị Tô Hòa sao?"

      Nét mặt của Tô Hòa hơi lúng túng, nhìn thoáng qua Phó Hoài Minh: "Tiểu Tuyết, là chị nhất định phải theo tới. Phó Hoài Minh làm toàn bộ chuyện này, trung gian cũng có chị. . . . . ."

      Diệp Thiên Tuyết giơ bàn tay lên, cắt ngang lời của : "Chị Tô Hòa, chúng ta từ từ , trước tiên cần giải thích. Dù chuyện ra làm sao cũng chỉ có người trong cuộc ở đây mới phải ràng."

      Phó Hoài Minh cười khổ, vặn vẹo thân thể cái rồi ngồi xuống đối diện : "Được rồi, vậy ràng."

      "Mẹ con họ Liễu xác thực là tìm về." Phó Hoài Minh câu như vậy, Diệp Thiên Tuyết rất bình tĩnh bưng ly lên uống hớp. Tô Hòa căng thẳng nhìn chằm chằm , lại quay đầu liếc mắt nhìn Phó Hoài Minh.

      Làm bạn của Phó Hoài Minh nhiều năm như vậy, ở cùng chỗ với tới nay, nếu phải Tô Hòa hiểu tình cảm của Phó Hoài Minh đồng ý đính hôn. Cho nên, sau khi bất ngờ có em họ Diệp Thiên Tuyết, Phó Hoài Minh cũng vô cùng nghiêm túc dụng tâm đối đãi với em họ này.

      Lúc tốt nghiệp tới gần còn bớt thời gian tới nhà dạy kèm Diệp Thiên Tuyết, thành công khiến lên, có thể thấy tâm sức của Phó Hoài Minh bỏ ra. Nhưng Diệp Thiên Tuyết biết.

      Tô Hòa hơi lo lắng nhìn Diệp Thiên Tuyết, chỉ sợ ra điều gì, khiến tim của Phó Hoài Minh đau như bị cắm vào đao.

      Nhìn thấy căng thẳng, Phó Hoài Minh vỗ tay , dịu dàng nhìn sang, trong thời gian ngắn trấn an được lòng .

      Phó Hoài Minh có chuẩn bị rồi.

      Từ lúc làm việc kia, tình cảm giữa và người thân của có cách nào coi khoảng cách nữa rồi.

      Khoảng cách này, có lẽ cả đời cũng lấp xong.

      "Nhưng mục đích ban đầu của chỉ muốn mẹ con họ Liễu làm dì Hai ấm ức, sau này những chuyện đó phải ý muốn của ." Phó Hoài Minh cúi đầu.

      Diệp Thiên Tuyết nheo mắt lại: "Họ đều chết hết, tự nhiên bây giờ có thể phải muốn."

      Phó Hoài Minh cười khổ: " biết có cách nào chứng minh cho mình dễ dàng như vậy, nhưng. . . . . ."

      "Nhưng dì có thể chứng minh giúp cháu." giọng chợt vang lên ở bên cạnh.

      Ba người ngạc nhiên nhìn sang.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 60-2
      Cố Trường Chân yên tĩnh lại.

      Phó Hoài Minh và Tô Hòa ở bên cạnh nghe, cảm thấy mê mang. Cuộc chuyện của Diệp Thiên Tuyết và Cố Trường Chân để cho bọn họ hiểu, có chuyện gì đó xảy ra mà bọn họ biết.

      Hai người cũng chuyện, chỉ nhìn hai người bên kia.

      Diệp Thiên Tuyết cầm tay của Cố Trường Chân, thân mật kề sát vào lỗ tai của bà, bắt đầu kể chuyện cũ.

      Cố Trường Chân nghe, hai mắt dần dần trợn to, cuối cùng nước mắt chảy ra. Bà cầm lại tay của Diệp Thiên Tuyết, biết mình nên gì với đứa bé này.

      Đây là con của em bà, là huyết thống nhà họ Cố, cuối cùng lại vừa khuất nhục vừa buồn bã chết .

      Sao có thể hận chứ. . . . . .

      Ngay cả mình cũng có cách nào cự tuyệt được hấp dẫn mà bán vài thứ, đứa bé này đối mặt với nhiều hấp dẫn như vậy, làm sao có thể động lòng được đây.

      Diệp Thiên Tuyết kể xong chuyện mình sống lại, khẽ cười: "Dì cảm thấy chuyện xưa này như thế nào?"

      Cố Trường Chân lấy tay che miệng mình lại, sợ mình nhịn được mà khóc thành tiếng.

      " xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Cuối cùng nước mắt của bà cũng chảy xuống.

      Phó Hoài Minh và Tô Hòa ngồi đối diện hai người, dường như phát thế giới giữa hai người, mình làm sao cũng chen vào được.

      và Tô Hòa nhìn thẳng vào mắt nhau, vô ý thức nắm chặt tay người kia.

      Sau khi Cố Trường Chân khóc xong, liền lau nước mắt của mình: "Yên tâm , Tiểu Tuyết, chuyện này giao cho dì. Cuối cùng, để cho cháu trả giá lớn."

      Diệp Thiên Tuyết lập tức giật mình ngẩng đầu nhìn bà, nghe bà tiếp: "Dì nghĩ, lần trước dì xuất , vậy nhất định là dì xảy ra chuyện, chưa kịp chạy về. Cho nên, bây giờ cái mạng này của dì nhặt về được. Nếu là như vậy, dì chuộc tội thay cho thằng con trai ngu ngốc này, hình như cũng có gì bất ngờ."

      Phó Hoài Minh lắp bắp kinh hãi, vô ý thức cầm tay của bà: "Bà bậy bạ gì đó?"

      Cố Trường Chân chỉ khẽ cười với : "Con trai, về sau nhớ kỹ, được dễ dàng làm ra chuyện có thẹn với lương tâm, nếu , ngày sau con cũng biết xảy ra cái gì đâu."

      Phó Hoài Minh vô ý thức đồng ý tiếng, nhìn Cố Trường Chân đột nhiên đứng lên, vỗ bả vai của Diệp Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, vậy dì trước. Qua vài ngày nữa, chuyện. . . . . . giống nhau. Nếu như có thể, dì hi vọng sau khi chuyện kia xảy ra, cháu có thể tha thứ cho đứa con trai ngu ngốc này của dì."

      Diệp Thiên Tuyết nhìn bà rời giống như lúc đến, tâm tư rối loạn.

      Cố Trường Chân . . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .

      vô ý thức phủ nhận suy đoán này của mình, muốn tin tưởng này.

      Muốn Diệp Thiên Tuyết bỏ ra giá cao để sống lại, vậy Cố Trường Chân cần phải trả giá, phải trả nhiều hơn Diệp Thiên Tuyết.

      cũng có ý định chuyện với Phó Hoài Minh nữa, vội vàng đứng lên, tiếng xin lỗi liền chạy ra ngoài.

      Phó Hoài Minh lại càng giống như rơi vào trong giấc mộng hão huyền, làm sao cũng tỉnh lại.

      Tô Hòa ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của , trong lòng hơi đau xót, nhàng bưng lấy mặt của : "Hoài Minh, đừng nghĩ linh tinh."

      Diệp Thiên Tuyết trở về nhà, Diệp Hâm Thành có ở đây.

      Nhưng nhìn thấy tờ giấy ông lưu lại, phía viết lời quan tâm thân thiết tự nhiên, khiến cảm thấy vô cùng có thói quen.

      thành thói quen với dáng vẻ quan tâm mình của Diệp Hâm Thành.

      Nhưng những lời dặn dò nho kia của Diệp Hâm Thành, mỗi câu đều là những thói quen mà ngay cả cũng có chú ý tới, khiến thể thừa nhận, Diệp Hâm Thành hiểu mình, cũng ít như trong tưởng tượng .

      Người cha này, cũng rất nghiêm túc quan sát con của mình.

      nhắm mắt lại, nằm giường, tâm tư lại càng rối loạn.

      Cho đến khi điện thoại di động chợt vang lên, Ngụy Vũ ở đầu điện thoại bên kia vui vẻ : "Tiểu Tuyết, ra ngoài chơi. Tớ thấy gần đây tâm tình của cậu tốt."

      Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, gắng gượng lộ ra khuôn mặt tươi cười, sau đó lại suy sụp.

      có tâm tình chơi.

      Ngụy Vũ hề từ bỏ.

      Núi đến với cậu, cậu phải đến núi rồi.

      Cậu trực tiếp đến nhà Diệp Thiên Tuyết, gõ cửa phòng : "Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy?" Diệp Thiên Tuyết từ trong suy nghĩ của mình lấy lại tinh thần, khẽ cười với cậu: "Ngụy Vũ, cậu tới."

      Nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của , Ngụy Vũ bị dọa sợ: "Sao lại có dáng vẻ này chứ?" Cậu tới, đứng ở bên người , quan tâm cầm tay của : "Có phải bị bệnh ?"

      ". . . . . . phải, " Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, "Chỉ là có chút chuyện nghĩ thông."

      "Chuyện gì?" Ngụy Vũ chút nào buông tha, " bằng tớ nghe để tớ giúp bày mưu tính kế, được ?" Ánh mắt cậu dừng người Diệp Thiên Tuyết khiến cảm thấy vô cùng ấm áp, "Chuyện vui ra, vui."

      Diệp Thiên Tuyết yên lặng nhìn cậu.

      Thiếu niên trưởng thành, còn là Tiểu Bàn thà giống như trong trí nhớ của nữa rồi, cái duy nhất thay đổi, đó là ủng hộ của cậu cho .

      "Có số việc. . . . . . Tớ có thể tin tưởng cậu sao?"

      Trong lòng Ngụy Vũ vui vẻ, mặt cũng lộ vẻ gì khác thường: "Dĩ nhiên."

      Diệp Thiên Tuyết do dự nhìn cậu, vẫn có cách nào quyết định được. Ngụy Vũ thấy thế, đặt tay của lên khóe miệng: "Tiểu Tuyết, cho dù cậu ra sao, coi như theo lời cậu , chỉ có thể sống đến bốn mươi tuổi, tớ cũng nguyện ý sau này sống trong hồi ức. Trong hồi ức có cậu đều tốt đẹp."

      Lời này chỉ khiến Diệp Thiên Tuyết lập tức thả lỏng, trái lại khiến chìm vào trong suy nghĩ của mình.

      Tâm của Ngụy Vũ lập tức nhảy lên dữ dội. Mình, có biến khéo thành vụng chứ?

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 61-1
      Từ lúc chào đời tới nay, Ngụy Vũ nghe được câu chuyện hoang đường nhất.

      Ma quỷ trong bóng tối hấp dẫn lòng người, khế ước dài đến ba trăm năm, cơ hội làm lại.

      Giống như nghe câu chuyện hư cấu.

      Cậu nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, cảm giác mình giống như nằm mơ.

      "Tiểu Tuyết," liếm liếm đôi môi khô khốc, cậu do dự hỏi, "Cậu , chẳng lẽ là ?"

      Vẻ mặt của Diệp Thiên Tuyết trống rỗng, lộ ra nụ cười mờ mịt: "Cậu cho rằng tớ dối sao? Nếu cậu cho là vậy coi là như thế ."

      vậy khiến trong tiềm thức của Ngụy Vũ có cảm giác ổn, do dự cầm tay của Diệp Thiên Tuyết, mới coi như là kéo lại động tác hình như sắp đứng lên chuẩn bị khỏi phòng này.

      ", tớ chỉ là cảm thấy. . . . . ."

      Quá chân .

      thế giới tại sao có thể có chuyện hoang đường như vậy.

      Diệp Thiên Tuyết khẽ cười: "Ngụy Vũ, " đưa tay, đột nhiên bưng lấy mặt của cậu, "Có số việc cậu nhìn thấy, có nghĩa là tồn tại. Cậu nhìn thấy, cũng phải là cả thế giới."

      Tay của hơi lạnh, trong nháy mắt lại làm cho đầu óc của Ngụy Vũ vô cùng tỉnh táo.

      "Cho nên, cậu chỉ có bốn mươi năm?"

      "Đúng vậy." Diệp Thiên Tuyết trả lời chút do dự, "Bây giờ dì muốn trả giá thay tớ, tớ có cảm giác ổn."

      Ngụy Vũ nhíu mày, "Khế ước như vậy cũng có thể trả thay sao?"

      "Dĩ nhiên." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Đây là người khác hấp dẫn."

      chịu nhiều hơn, vẻ mặt hoảng hốt. Trong lòng Ngụy Vũ lo lắng, đứng lên ôm vào trong ngực: "Tiểu Tuyết, cậu nên có vẻ mặt như thế, tớ. . . . . ."

      Cậu biết mình nên gì, mới có thể làm cho tâm tình của Diệp Thiên Tuyết khá hơn chút.

      Nhưng cậu khẳng định, nghe được chuyện này, cũng khiến cậu lùi bước chút nào.

      "Tiểu Tuyết, cậu lo lắng, tớ cho là cậu điên rồi đó?" Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người trong ngực, Ngụy Vũ cố gắng hết sức thoải mái.

      " sao." Diệp Thiên Tuyết trả lời vô cùng , đến mức khiến cậu thiếu chút nữa nghe được, "Cậu cho rằng tớ điên rồi sao, vậy có thể . Bên cạnh tớ, cần có người nào đó tồn tại."

      Lòng của Ngụy Vũ đột nhiên đau đớn dữ dội.

      "Tại sao cần? Là sợ sao? Sợ quá ấm áp, cho nên trong ba trăm năm sau này cảm thấy bên cạnh lạnh lẽo mà chống đỡ được sao?" Ngụy Vũ giọng hỏi, nhận ra thân thể ở trong ngực cứng đờ.

      trúng.

      Ngay cả chính bản thân Ngụy Vũ cũng rất kinh ngạc, mình lại dễ dàng đoán trúng tâm tư của .

      Nhưng khi hiểu được tâm tư của , trong lòng cậu lập tức sinh ra đau xót nhiều.

      Nếu phải trải qua chuyện như vậy, sao lại tin, những hồi ức ấm áp kia, đủ để chống đỡ người lạnh lẽo ra khỏi bóng tối, chào đón ánh nắng mặt trời rực rỡ.

      vốn cự tuyệt tin tưởng những hồi ức ấm áp kia tồn tại.

      "Thử lần, có được ?" Cậu gần như là khẩn cầu, "Cho tớ cơ hội. . . . . . Nếu cậu sợ, như vậy, chờ tớ chết, tớ liền tìm cậu, tớ bồi cậu cùng quãng đường còn lại có được ."

      Diệp Thiên Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt lóe lên.

      "Tại sao?" hỏi, "Vì sao như vậy? Tớ cho là ."

      "Tại sao phải là chứ?" Ngụy Vũ nhìn thẳng vào mắt , bình tĩnh , "Tại sao tin tớ làm như vậy chứ?"

      Diệp Thiên Tuyết vô ý thức lùi lại bước, kết quả bị Ngụy Vũ ôm chặt hơn.

      "Tại sao có thể là chứ?" Ánh mắt của hơi mê mang, " thế giới có tình mãi mãi."

      "Cậu chưa từng thấy qua, có nghĩa là tồn tại." Ngụy Vũ , "Mấy phút trước, cậu mới vừa với tớ."

      Diệp Thiên Tuyết nhìn Ngụy Vũ, trong chốc lát lại dám tin, thiếu niên này trái ngược với thiếu niên bình thường dịu dàng với mình. Trái ngược lớn như vậy khiến trong lúc nhất thời có chút thể nào chấp nhận được.

      Ngụy Vũ hít sâu hơi, hơi buông lỏng ra chút: "Tiểu Tuyết, thử tin tưởng lần, có được ?"

      Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn lát, đột nhiên thoát khỏi vòng ôm của cậu, chạy ra ngoài.

      Ngụy Vũ ở sau lưng duỗi tay ra, cuối cùng bất đắc dĩ buông xuống.

      Quên , nếu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. . . . . .

      Mình luôn có cơ hội. Càng có cơ hội hơn người khác. Khóe miệng của Ngụy Vũ lộ ra tươi cười, dù sao, ngay cả bí mật của bản thân cũng tự với mình.

      qua 2 tuần từ ngày gặp Cố Trường Chân, Diệp Thiên Tuyết cũng gặp ai cả.

      toàn tâm toàn ý ở trong nhà chuẩn bị đồ học, dường như hoàn toàn đặt ý định vào đại học sắp tới.

      Sau đó, trường học bắt đầu báo danh ngày thứ nhất, nhận được tin.

      Cố Trường Chân chết.

      Chết do tai nạn máy bay.

      Kể từ ngày đó, trong thời gian này Cố Trường Chân thấy mình ở nhà còn có tất cả bạn bè.

      Cùng với người nhà.

      Nhưng đối với Cố Trường Khanh hoặc Diệp Hâm Thành mà , bản thân Cố Trường Chân mang lại cảm động, thậm chí bằng tình cảm sâu sắc của bà.

      Xa cách quá lâu, tình cảm vô luận như thế nào đều phai nhạt dần.

      Cuối cùng, Cố Trường Chân thấy Phó Đại Thành.

      Người đàn ông này từng là người mà bà áy náy nhất, nhưng bây giờ lại có.

      "Ông cố ý." Bà , ánh mắt vẫn khinh thường như trước đây. Phó Đại Thành cười ha ha, "Bà cái gì, tôi nghe hiểu."

      "Cố ý, nuôi Hoài Minh thành như bây giờ, khiến con trai cuối cùng, trừ Hòa Tô ra, cái gì cũng còn."

      Cố Trường Chân hỏi: " phải ông muốn biểu đạt bất mãn với tôi sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :