1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 56-3
      Ban đầu ông ta theo Phó Đại Thành, sau đó lại theo Phó Hoài Minh.

      Vô luận là người nào, trong lòng ông ta đều sợ hãi. Hai người đó, có người nào là dễ đối phó.

      ngày này, ông ta chậm rãi xuống từ giường Liễu Phỉ Phỉ, sửa sang lại bản thân xong sau đó chuẩn bị ra ngoài, Liễu Phỉ Phỉ dán vào sau lưng ông ta, ôm ông ta hỏi: "Chuẩn bị ra ngoài sao?"

      Trương Khánh gật đầu cái: " ra ngoài thăm dò chút tin tức, nếu quá căng thẳng, chúng ta phải ."

      Liễu Phỉ Phỉ mềm mại trả lời tiếng được, đưa mắt nhìn ông ta ra cửa. Đợi đến khi cửa vừa đóng lại, nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt độc ác.

      Tình huống bây giờ phải như mong muốn.

      Nhưng so sánh với ở trong tù vài chục năm, sau đó ra ngoài phải nhìn ánh mắt của Diệp Thiên Tuyết mà hành động, thà rằng là kết quả bây giờ.

      Im lặng suy nghĩ tâm của mình, Liễu Phỉ Phỉ vuốt ve ngón tay.

      Trương Khánh chờ tình thế này qua sau đó chạy trốn ra nước ngoài, Liễu Phỉ Phỉ thể chấp nhận ý nghĩ như vậy.

      càng hy vọng thấy Diệp Thiên Tuyết và người ở phía sau màn là họ Phó Hoài Minh chết , sau đó vui vẻ ra nước ngoài du lịch.

      Lúc đó, hả hê rời , mà phải giống như tại, bộ dạng chó nhà có tang chạy trốn.

      Chẳng qua bây giờ có bất kỳ cái gì có thể ảnh hưởng tới hai người mà trong lòng mình rất hận kia, điều này khiến cũng chỉ có thể im lặng, mọi chuyện hành động đều nghe theo ý kiến Trương Khánh.

      Lúc nghĩ đến Trương Khánh, đáy lòng hơi chột dạ.

      biết người Trương Khánh muốn cứu phải là , mà là mẹ của .

      Nhưng lúc đó chút cũng hối hận giành lấy cơ hội này, vì thế ngay cả mẹ mình cũng xuống tay.

      Người đàn bà kia có chết hay có quan hệ gì tới mình. suy nghĩ ác nghiệt như vậy, từ từ ngồi xuống, giơ chân lên.

      có mặc bất kỳ bộ đồ nào, trong căn phòng này cũng tìm được quần áo nào mặc được. Bắt đầu từ ngày vào nơi này, liền coi mình thành công cụ để Trương Khánh phát tiết dục vọng, sau đó nữa từ từ mưu tính trở mình.

      Trương Khánh có bao nhiêu tình với mẹ của mình, nhưng biết trước mắt mình cần bắt được người này.

      Hôm nay, rốt cuộc thở phào nhõm.

      Ít nhất, chỉ là đồ vật hoặc là vật thay thế.

      Trương Khánh ra cửa giống như bất kỳ người dân bình thường nào dạo vòng ở đường phố, sau đó ghé vào quán rượu nhìn qua rất bình thường.

      Ông ta biết nơi này là tài sản thuộc nhà họ Phó, nhà họ Phó nuôi rất nhiều người ở chỗ này, cũng hay lui tới chỗ này, có tin tức gì cũng có thể nghe ngóng ở đây.

      Nhưng vừa vào cửa, ông ta liền nhận thấy được bầu khí có chút thích hợp.

      Trong ngày thường cảnh xa hoa đồi trụy lãng phí dường như biến mất, cả quầy rượu cũng có chút khẩn trương.

      Ông ta cẩn thận nhìn lướt qua, từ từ ngồi xuống, vẫy tay cầu rượu. Nhân viên tạp vụ tới, hơi áy náy hôm nay có người chuyện ở nơi này, tiếp khách lạ, xin ông ta ra ngoài.

      Trương Khánh vừa lòng bĩu môi mấy câu, quay đầu rời . Trước khi nhìn lướt qua quán rượu, trong lòng liền run lên.

      Từ quán rượu ra ngoài, Trương Khánh đứng ở đầu đường, mặt yên tĩnh như nước.

      Chuyện vẫn chưa xong, dường như Phó Hoài Minh buông tha cho chuyện này, cho đến bây giờ vẫn khẩn trương như vậy.

      Da đầu Trương Khánh hơi tê dại, cảm giác hình như bản thân còn biết chuyện gì xảy ra, rơi vào thế bị động.

      Sau tháng Diệp Thiên Tuyết ru rú trong nhà lúc này nhận được giấy thông báo trúng tuyển của trường học, nhàng thở dài tiếng.

      Nếu chưa bắt được Liễu Phỉ Phỉ, cảm thấy cho dù mình trường học cũng có chút yên tâm.

      Nghĩ tới đây, cười khổ thôi. Hôm nay Liễu Phỉ Phỉ chỉ có mình, có phải mình đánh giá ta quá cao ? Chỉ là ngộ nhỡ có sơ sót gì, lại bỏ qua ý nghĩ khinh thường này, tiếp tục cuộc sống ru rú trong nhà.

      Trái lại Phó Hoài Minh và Tô Hòa thường xuyên đến thăm . Bầu khí giữa mấy người có chút lúng túng, tới lui thường nhạt nhẽo, nhưng nhờ kiên trì ngừng nỗ lực của Tô Hòa, khí cũng dần dần hòa hợp hơn.

      Chẳng qua chuyện này ngày , Diệp Thiên Tuyết cảm thấy mình chỉ sợ rất khó giống như trước đây, giỡn mà có bất kỳ ngăn cách nào với Phó Hoài Minh.

      Người tới thường xuyên còn có Ngụy Vũ.

      tại Ngụy Vũ xuất với tần số cao, khiến Diệp Hâm Thành có lúc cũng nhịn được hỏi Diệp Thiên Tuyết, có phải đương với Ngụy Vũ , mình phải chuẩn bị xong đồ cưới cho con rồi sao?

      Mặc dù giỡn vấn đề này, nhưng rất dễ dàng nhìn ra tâm tư của Diệp Hâm Thành.

      Ông rất nghiêm túc bàn bạc với Diệp Thiên Tuyết, Ngụy Vũ có thể là đối tượng đáng cân nhắc.

      Diệp Thiên Tuyết muốn lại thôi, phát hình như chuyện này dễ dàng ra như vậy.

      Ngụy Vũ cũng vô cùng nghiêm túc, cậu suy nghĩ chuyện này vô cùng thận trọng, cũng phải là tình cảm nhất thời.

      "Tớ biết cậu lo lắng cái gì, nhưng phải lo lắng những thứ này." Cậu , "Tớ có thể tiếp nhận, người trong nhà tớ cũng có thể tiếp nhận. Như vậy, cậu còn lo lắng cái gì?"

      Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu, trong khoảng thời gian ngắn lại ra lời.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 57-1
      Cuối cùng, lựa chọn trốn tránh: "Cho mình thêm đoạn thời gian nữa."

      Ngụy Vũ thầm tha thứ.

      Nhưng chờ thêm đoạn thời gian nữa để làm cái gì chứ, ngay cả Diệp Thiên Tuyết cũng ràng. Chẳng qua vô ý thức làm theo ý nghĩ trốn tránh đó, quyết định lựa chọn như vậy.

      Lúc Phó Hoài Minh gọi điện thoại tới, Diệp Thiên Tuyết còn ngủ, cho nên lúc nghe điện thoại cả người có chút ngây ngẩn.

      Nhưng rất nhanh, giật mình tỉnh lại vì lời của Phó Hoài Minh.

      tìm được Trương Khánh, nhưng lại mất tung tích của Liễu Phỉ Phỉ.

      ra tuổi của Trương Khánh lớn, nhưng tháng này ru rú trong nhà cùng hốt hoảng lo sợ khiến vẻ mặt của ông ta có vẻ hơi già. Nhìn Phó Hoài Minh chậm rãi tới, ông ta híp híp mắt, cuối cùng chán nản cúi đầu xuống.

      " lâu gặp, Trương Khánh." Nụ cười của Phó Hoài Minh vẫn thoải mái giống như trước kia nhưng lại u lạnh lẽo.

      Trương Khánh chút phản ứng nào.

      "Mày biết Liễu Đan Văn chết như thế nào ?" Phó Hoài Minh cũng tức giận, chẳng qua ngồi xuống đối diện, bình tĩnh hỏi, "Có phải người kia cho mày biết là chết ngoài ý muốn, đúng ?"

      Trương Khánh vẫn có phản ứng.

      "Tất nhiên phải." Nụ cười của Phó Hoài Minh bỗng trở nên sáng lạn, "Nhưng bây giờ xem ra, mày cũng cần biết chân tướng tình. Bởi vì mày lĩnh giáo qua."

      Phó Hoài Minh ngồi chồm hổm xuống trước mặt Trương Khánh, nụ cười sáng lạn: "Sao, có phải người phụ nữ độc ác rất tốt ?"

      Trương Khánh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Phó Hoài Minh, ánh mắt mờ mịt.

      hồi lâu, ánh mắt của ông ta mới từ từ tập trung lại, rơi vào người Phó Hoài Minh: "Mày muốn gì?"

      Phó Hoài Minh lắc đầu: ", tao muốn gì cả, chẳng qua tao cảm thấy mày ngu." để lại câu như vậy, lần cuối cũng nhìn ông ta, xoay người rời .

      "Giao cho cảnh sát ." Bên kia cánh cửa, thấp thoáng truyền đến thanh.

      Sau khi tìm được Trương Khánh, Phó Hoài Minh rất nhanh thông qua Phó Đại Thành liên lạc với Hùng, xin ta giúp đỡ, tìm Liễu Phỉ Phỉ trong phạm vi toàn thành phố.

      "Có khả năng dùng tên giả là Trần Dung, chờ lát liền gửi hình qua." Sau khi liên lạc cùng với cấp dưới của Hùng xong, Phó Hoài Minh cúp điện thoại, thở phào nhõm.

      Phó Đại Thành ngồi đối diện, trong tay kẹp điếu thuốc, tùy tiện hít hơi: " , có cảm nghĩ gì?"

      Phó Hoài Minh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Phó Đại Thành, lắc đầu: " có cảm nghĩ gì hết."

      Phó Đại Thành phun ra khói thuốc, hừ mũi tiếng, khói thuốc bốc lên, "Uổng phí dã tâm của con, dự định thâu tóm sản nghiệp Cố thị lưu lại. Nếu phải là. . . . . . Thôi, cha cũng lười phải con."

      Phó Hoài Minh im lặng nghe Phó Đại Thành câu như vậy, cũng tức giận được, chỉ là ánh mắt có chút xa xăm ngồi ở đó, dường như chợt mất hồn.

      Qua lúc lâu, mới lên tiếng: "Cha."

      Phó Đại Thành ngẩng đầu liếc cái: "Gì?"

      "Mẹ là người như thế nào?" Lúc Phó Hoài Minh hỏi những lời này, biết vì sao cảm thấy thoải mái ít.

      Phó Đại Thành trong chớp mắt hơi bất ngờ khi hỏi tới vấn đề này, sau đó mới chậm rãi hút thuốc, vẻ mặt hoài niệm: "Mẹ con là người con hăng hái nhất mà đời này cha gặp."

      Đánh giá như vậy có chút ngoài dự đoán của Phó Hoài Minh, nhìn chằm chằm Phó Đại Thành, biết nên cái gì.

      Phó Đại Thành nhìn chợt cười tiếng: "Sao, có phải thằng con ngốc chờ cha xấu mẹ con đúng ?" Phó Hoài Minh trả lời nhưng lại có chút ngây ngô.

      vẫn cho là lúc cha của mình đến mẹ, có thể bình tĩnh lạnh nhạt quá tốt rồi, nhưng dáng vẻ khen ngợi này là sao?

      nhìn Phó Đại Thành, cảm thấy có cái gì đó ngoài dự đoán của mình.

      "Tính tình của mẹ con thích gò bó, lúc chưa kết hôn với cha, cha biết rồi." Phó Đại Thành lại hút hơi thuốc, vừa phun ra khói thuốc vừa , "Mẹ con cũng với cha mẹ con gả cho cha bởi vì đó là nguyện vọng của ông ngoại con, bản thân mẹ con có cảm giác với cha. Cho nên, sinh con coi như là hoàn thành nhiệm vụ với ông ngoại con, sau đó mẹ con liền ."

      Những lời này khiến Phó Hoài Minh có cảm giác thoải mái lắm, có biểu ra nhưng chỉ ngồi im lặng lời nào.

      Phó Đại Thành nhìn thấy, trong lòng lại cười hì hì, cuối cùng tất cả lời cũng biến thành tiếng thở dài: "Nhưng con cũng đừng cho rằng mẹ con có tình cảm với con."

      Phó Hoài Minh sững sờ nghe Phó Đại Thành tiếp, "Nếu trong lòng mẹ con có con, con cũng có gia sư dạy kèm ở nhà, biến thành bộ dáng tại. Chẳng lẽ con cho rằng người thô kệch như cha có thể nuôi ra người phiền toái khiến cha tức giận như con sao?"

      Lời của Phó Đại Thành, Phó Hoài Minh cái hiểu cái , nhưng ít nhất cũng hiểu chút, người dạy bảo mình từ đến lớn chỉ sợ đều là chủ ý của mẹ.

      "Con cũng đừng trách mẹ con nhiều năm nay về thăm con." Phó Đại Thành gác chân hút thuốc lá, cả phòng đầy khói thuốc nhưng Phó Hoài Minh có ý định đứng dậy mở cửa sổ, chỉ ngồi ngây ngô ở đó.

      "Con suy nghĩ chút , nếu mẹ con trở về thăm con, chỉ bằng sức lực của cha lúc đó nhất định quấn lấy mẹ con, dùng tất cả biện pháp giữ mẹ con lại, mẹ con cũng đừng nghĩ an bình."

      Phó Đại Thành giải thích câu, còn : "Về sau cha nghĩ thông suốt, mẹ con lại bận việc, chỉ có thể theo dõi con ở xa. Con còn nhớ chuyện ghi lại hình của con khi còn bé ? Đó chính là để mẹ con xem."

      Phó Hoài Minh lập tức nhớ lại những chuyện xưa kia, ký ức lúc đó rất ấm áp.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 57-2
      "Vậy vì sao mẹ tự mình liên lạc với con? Ngay cả con đính hôn, mẹ cũng. . . . . ." Phó Hoài Minh cúi đầu hỏi câu, nhưng trong lòng lặng lẽ bắt đầu bào chữa cho mẹ mình - Cố Trường Chân.

      "Mẹ con chạy khắp trời nam đất bắc, vài ngày trước Châu Phi, chỗ nào có tín hiệu, chừng bây giờ mẹ con còn biết con đính hôn." mặt Phó Đại Thành đều là ý cười, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

      "Cha và mẹ con phải như con nghĩ đâu." Cuối cùng, Phó Đại Thành lấy lại tinh thần tổng kết câu.

      Phó Hoài Minh chậm nửa nhịp trả lời tiếng, ngồi ngốc nghếch ở đó.

      Liễu Phỉ Phỉ kéo kéo quần áo người, có chút thoải mái.

      ta mặc đồ trong thời gian dài, cảm giác thân thể lại có chút thoải mái khi mặc.

      Nhưng ta rất nhanh bỏ qua cảm giác này, tỉ mỉ trang điểm cho mình với đồ trang điểm vừa mới mua, nhìn người trong gương ngày càng xa lạ, sau đó vứt những thứ này , ngồi suy nghĩ chuyện của mình.

      phải chạy trốn.

      Trương Khánh luôn tình hình bên ngoài rất căng, được, hơn nữa ngày càng nóng nảy khiến chút cảm giác an toàn cuối cùng của Liễu Phỉ Phỉ cũng biến mất.

      Vì vậy thừa dịp sau khi hai người hoan ái xong, lúc Trương Khánh mơ màng ngủ, ta cuốn gói đồ của Trương Khánh rồi chạy trốn. Còn mang theo súng của Trương Khánh.

      ta cũng biết mình cầm theo cây gậy có lực đàn hồi có thể khiến tay gảy xương này làm gì, nhưng theo bản năng ta liền cầm .

      Sau khi ra ngoài ta nhất thời ngây ngẩn, ta thuê phòng ở nhà nghỉ , sau đó hóa trang, cuối cùng thong thả ung dung rời .

      ra ta cũng biết mình muốn làm gì, nhưng trực giác mách bảo mình thể ở lại chỗ quá lâu.

      lung tung khắp nơi, ánh mắt Liễu Phỉ Phỉ vô ý thức nhìn lướt qua người đường, cuối cùng chợt dừng lại.

      ta nhìn thấy Liên Trân Trân.

      Lúc biết được tin tức Liên Trân Trân bị bắt cóc, Diệp Thiên Tuyết ngồi đối diện Phó Hoài Minh, vẻ mặt chút thay đổi.

      Vẻ mặt của Phó Hoài Minh cũng chút thay đổi, ở chỗ sâu trong ánh mắt còn có tia đau đớn và mờ mịt.

      cũng biết tại sao mình chạy qua đây nhanh, tất cả mọi chuyện với Diệp Thiên Tuyết.

      Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên Tuyết bây giờ, cực kỳ hối hận.

      Cho dù biết Diệp Thiên Tuyết đoán được, thà rằng Diệp Thiên Tuyết chỉ biết mơ hồ biết sơ sơ, mà phải cái gì cũng biết, cũng biểu lộ ra vẻ mặt như thế này với mình.

      " xin lỗi, Tiểu Tuyết." Trong bầu khí im lặng này, đột nhiên ra câu như vậy.

      Diệp Thiên Tuyết trừng mắt nhìn, ánh mắt rốt cuộc dừng lại người .

      Trái tim của Phó Hoài Minh đột nhiên đập nhanh hơn, cực kỳ lo lắng.

      Nếu như Diệp Thiên Tuyết biết, có lẽ lo lắng yên như vậy, muốn tha thứ. Nhưng cứ cố chấp, hơn nữa trong lòng thừa nhận là người thân của mình.

      Cảm giác tệ khi bị người thân xa cách.

      "Tiểu Tuyết, Liên Trân Trân bị bắt cóc rồi, bọn bắt cóc cầu cậu chuộc người. Cha mẹ Liên Trân Trân đều ở bên ngoài." Vào lúc này Ngụy Vũ xông vào, sau khi vào mặc dù hơi kinh ngạc với bầu khí bên trong căn phòng, nhưng lại ra nhanh.

      Diệp Thiên Tuyết sửng sờ: "Liên Trân Trân?"

      Sau đó, cuối cùng cũng nhớ ra Liên Trân Trân là ai.

      Sau khi Ngụy Vũ vào cũng cảm thấy bầu khí bên trong căn phòng hình như có chút lạ thường, lập tức yên tĩnh lại.

      "Liên Trân Trân, sao. . . . . . Tớ?" Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, sau đó trong giây lát lấy lại tinh thần, "Liễu Phỉ Phỉ."

      Vẻ mặt của Phó Hoài Minh trở nên nghiêm túc: "Liên Trân Trân? Sao ấy lại rơi vào tay Liễu Phỉ Phỉ chứ?" Ngụy Vũ sửng sờ: "Các người cũng cho là Liễu Phỉ Phỉ làm sao?"

      Diệp Thiên Tuyết vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình để Ngụy Vũ ngồi xuống, nhìn Phó Hoài Minh: "Có thể tra được người ở nơi nào ?"

      "Chỉ sợ phạm vi tra được cũng lớn." Phó Hoài Minh trả lời, "Nếu ta dám mạo hiểm, có lẽ chuẩn bị kỹ càng việc hủy diệt tất cả."

      Trả lời như vậy khiến Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, cũng làm cho trong lòng Ngụy Vũ có suy đoán: "Các người biết chuyện Liễu Phỉ Phỉ xuất phải ?"

      Diệp Thiên Tuyết cười với Ngụy Vũ: "Phải. Biết lúc sáng sớm hôm nay."

      Câu trả lời này khiến Ngụy Vũ vẫn hơi khó hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Thiên Tuyết và Phó Hoài Minh đều tốt, cậu liền im lặng. lát sau, cậu giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Có thể kể lại cho tớ biết chút được ?"

      Phó Hoài Minh nhìn Ngụy Vũ, Diệp Thiên Tuyết nhìn Phó Hoài Minh, khẽ mỉm cười: " họ, sao đâu. Tiểu Bàn là người có chừng mực, biết cũng lung tung."

      Phó Hoài Minh cười khổ: "Em cho rằng chỉ lo lắng cậu ta lung tung sao?" Vừa vừa búng trán Diệp Thiên Tuyết cái, lúc bất mãn nhìn sang, khẽ nhíu mày.

      "Cũng được, cậu theo đuổi Tiểu Tuyết, có số việc cho cậu biết cũng sao cả."

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 58-1
      đơn giản với Ngụy Vũ, Phó Hoài Minh nhìn Diệp Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, em. . . . . . sao?"

      Đối mặt với Phó Hoài Minh, tâm tư Diệp Thiên Tuyết trong lúc rất phức tạp, im lặng hồi lâu mới trả lời: "." khẽ mỉm cười: "Hai người theo phía sau là được rồi. Dù sao đây có lẽ là lúc tốt nhất bắt được Liễu Phỉ Phỉ."

      Ngụy Vũ khẩn trương: " được, rất an toàn, tớ cho phép cậu ."

      nhàng liếc nhìn cậu, Diệp Thiên Tuyết lời nào. Ngụy Vũ giữ chặt tay , nghiêm túc : "Liễu Phỉ Phỉ có khả năng điều khiển toàn bộ quá trình, ta thể nào biết cậu đến chỗ nào. Cậu chỉ cần tìm người có thân hình tương tự cậu rồi làm theo lời của ta, bên này để người theo là được rồi."

      Phó Hoài Minh khỏi động lòng: "Tiểu Tuyết, ra đây cũng là biện pháp. Liễu Phỉ Phỉ chỉ có mình, khẳng định ta có biện pháp nắm toàn cục trong tay, em. . . . . ."

      Diệp Thiên Tuyết cúi đầu suy nghĩ.

      Vừa rồi nghĩ tới điểm này.

      Liễu Phỉ Phỉ vốn có biện pháp khống chế toàn cục, ta chỉ có mình.

      Người thay thế cho Diệp Thiên Tuyết là nữ binh lính do Vương Kỳ Ngọc đưa tới. Sau khi mặc quần áo của Diệp Thiên Tuyết vào, nhìn xa xa giống Diệp Thiên Tuyết.

      đám người lo lắng ngồi chờ tin tức ở trong nhà, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy hơi bực mình, cho dù nhiệt độ bên ngoài cao nhưng cũng ra ngoài.

      Mẹ của Liên Trân Trân vội vàng theo, nước mắt rưng rưng nhìn : "Diệp tiểu thư, cám ơn cháu bằng lòng giúp đỡ."

      Diệp Thiên Tuyết quay lại, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người phụ nữ đứng ở bên cạnh mình: ", cần cám ơn, ra cháu giúp được gì."

      Mẹ Liên ra sức lắc đầu: "Diệp tiểu thư chịu đứng ra liên lạc bọn bắt cóc là giúp rất lớn. Nếu Diệp tiểu thư đồng ý, chúng tôi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Trân Trân gặp chuyện may. . . . . ." Bà lau nước mắt, bắt đầu nghẹn ngào, "Lại , chúng tôi chẳng thể giúp được việc gì, con mình chịu khổ, chúng tôi giống như con ruồi bay loạn khắp nơi."

      Dáng vẻ như vậy khiến Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, nhịn được lên tiếng an ủi: " yên tâm . Dù sao ta cũng chỉ có mình, bên này nhiều người như vậy, luôn có biện pháp bắt được ta. Trân Trân nhất định bình an vô ."

      Mẹ Liên gật đầu, cảm ơn Diệp Thiên Tuyết lần nữa, sau đó vào trong.

      Việc mà Diệp Thiên Tuyết cần phải làm là nghe điện thoại của Liễu Phỉ Phỉ, nghe theo lời dặn của ta, sau đó chỉ cho nữ binh lính kia di chuyển khắp nơi.

      biết là Liễu Phỉ Phỉ do kiên nhẫn hay do muốn giày vò, lại vòng vo hơn nửa ngày, mới ra lệnh ra khỏi thành phố, về hướng ngoài thành.

      Xe ở đường thẳng về phía trước, cuối cùng Liễu Phỉ Phỉ lại ra lệnh bỏ lại xe, sau đó bộ về phía trước.

      Bên kia đám người Phó Hoài Minh sớm thăm dò, đây là khu công nghiệp bỏ hoang, chỗ nào cũng là nhà máy lụp xụp. Ban đầu bên phía quản lý thành phố có lòng xây dựng nó, cuối cùng tiền đủ nên chỉ có thể trở thành ý tưởng.

      Nhìn tình huống như thế muốn biết Liễu Phỉ Phỉ núp ở đâu, dường như có chút khó khăn.

      Diệp Thiên Tuyết bắt đầu ngồi ngẩn người ở trong phòng.

      Tình hình bây giờ có chút ngoài dự đoán của . Liễu Phỉ Phỉ xảo quyệt hơn nghĩ nhiều, thậm chí có chút mê mang, từ đâu mà Liễu Phỉ Phỉ tìm được chỗ như vậy, hạn chế rất lớn lực lượng của đối phương.

      Có lẽ là sớm tìm được sao?

      Nhưng ta gặp phải Liên Trân Trân tuyệt đối là tình cờ.

      Diệp Thiên Tuyết có chút nghĩ ra.

      Bởi vì tâm tình của Phó Hoài Minh được tốt lắm nên ra ngoài hút thuốc lá. Ngụy Vũ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, ánh mắt sáng rực khiến cảm thấy có chút đứng ngồi yên: "Ngụy Vũ, có thể đừng nhìn như vậy nữa được ? Mình cảm thấy hơi lạ, xin lỗi."

      Ngụy Vũ cười ha ha, chuyển tầm nhìn .

      Trong phòng yên tĩnh, có mấy người.

      Cố Trường Khanh muốn tới nhưng bị Hiệp Thiên tuyết ngăn lại. Dù sao chuyện này cũng cần tự mình làm, Cố Trường Khanh tới đây cũng giúp được gì, khi đó hai tên nhóc kia lại ồn ào.

      Diệp Hâm Thành đợi nửa ngày, nhưng bởi vì cuộc điện thoại khẩn cấp, thể rời khỏi. Trước khi liên tục dặn dò Diệp Thiên Tuyết, vô luận như thế nào, mặc kệ người ta ra sao, trước hết phải bảo vệ mình cho tốt.

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười đồng ý.

      Đến buổi chiều, cuối cùng Liễu Phỉ Phỉ cũng địa chỉ xác thực, ở giữa công viên bỏ hoang.

      "Tôi biết có người theo bên cạnh , chẳng qua tôi để ý, dù sao ít nhất tôi còn có Liên Trân Trân chôn cùng, đúng ?" Trong điện thoại Liên Trân Trân vừa cười hì hì vừa , giọng ung dung đắc ý, khiến Diệp Thiên Tuyết nhịn được hơi nghi ngờ.

      Để điện thoại xuống, khẽ nhíu mày.

      Ngụy Vũ vội vàng hấp ta hấp tấp tới: "Sao rồi?"

      Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu, biết vì sao muốn chuyện phiền lòng này cho cậu nghe, vì vậy khẽ mỉm cười với cậu: " có gì."

      Mặt của Ngụy Vũ lập tức xụ xuống: "Tiểu Tuyết nên như vậy, mình lòng muốn phân tích giúp cậu."

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười gật đầu, nhìn thời gian còn sớm, với cậu: "Đến lúc ăn cơm rồi, cậu có muốn ở lại ăn cơm cùng ?"

      Ngụy Vũ trả lời chút do dự: "Đương nhiên là muốn."

      "Vậy liền phiền cậu hỏi họ muốn ăn gì. Sau đó cho phòng bếp được ?"

      Ngụy Vũ vui vẻ ừ tiếng, sau đó khỏi.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 58-2
      Trước đó Diệp Thiên Tuyết mời cha Liên và mẹ Liên ăn cơm, mặc dù hai người có tâm tư ăn cơm nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của .

      Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống đối diện hai người, an ủi: " chú cần lo lắng, bên kia cử nhiều người như vậy, Trân Trân có việc gì."

      Cha Liên im lặng cúi thấp đầu lời nào, mẹ Liên có chút lo lắng cười cười với .

      Tâm tình như vậy Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy hết, khiến trong lòng rất cảm động. Mặc kệ như thế nào, ít nhất Liên Trân Trân có cha mẹ lòng thương . Nhớ tới Liên Trân Trân hình như phải con , sau đó hỏi câu để thay đổi bầu khí.

      Mẹ Liên đến con trai của mình, quả nhiên vẻ mặt thoải mái rất nhiều. Chỉ là bây giờ hai đứa con trai đều có ở đây, gặp phải chuyện như vậy cũng chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng mà thôi, trong khoảng thời gian ngắn lại kịp về. tới đây, vẻ mặt của mẹ Liên có chút buồn bã.

      Diệp Thiên Tuyết an ủi câu, điện thoại di động lại vang lên.

      Lại là Liễu Phỉ Phỉ.

      có chút bất an, cầm lên nghe, vừa mới “alo” liền nghe điện thoại của cha Liên cũng vang lên. Ngẩng đầu nhìn cái, Diệp Thiên Tuyết tập trung lực chú ý vào điện thoại di động của mình.

      Sau đó, liền bị tập kích.

      Người tập kích phải ai khác chính là cha mẹ Liên.

      đôi nam nữ trung niên dùng tốc độ nhanh hơn ngày thường, mỗi người bên bắt lấy cánh tay Diệp Thiên Tuyết, dễ như trở bàn tay liền bẻ tay ra sau lưng.

      Điện thoại di động rơi xuống đất, bên trong truyền ra tiếng cười đắc ý của Liễu Phỉ Phỉ.

      Vừa lúc tới cửa đồ trong tay Ngụy Vũ rơi loảng xoảng xuống đất, nhìn bên này, vẻ mặt tức giận.

      "Các người. . . . . ." Giọng của cậu có chút u, nghe hơi xa lạ.

      Diệp Thiên Tuyết dùng tư thế đứng được tự nhiên mới có thể bảo đảm cánh tay của mình vì vậy mà bị vặn gảy. chợt hiểu , giọng thở dài hỏi: "Liên Trân Trân vốn phải hôm nay mới bị bắt cóc đúng ?" Mẹ Liên vừa chảy nước mắt, vừa xin lỗi: "Diệp tiểu thư, xin lỗi, bọn bắt cóc nếu làm theo sắp xếp của ta, Trân Trân nhà chúng tôi đừng nghĩ sống."

      "Chẳng lẽ các người cho rằng tại các người có thể sống sao?" Tiếng tức giận của Phó Hoài Minh từ cửa truyền tới.

      Mẹ Liên trả lời: "Ít nhất, Trân Trân có thể sống sót. Địa chỉ đó là giả, bọn bắt cóc vốn ở đó. . . . . ."

      Phó Hoài Minh cười lạnh: "Coi như tại sống, tôi cũng có thể khiến ta chết. Các người dám gây chuyện, trước hết nên hỏi thăm nhà họ Diệp là hạng người gì. Thế nào, cho là nhà họ Diệp nhà nghèo cửa , xảy ra chuyện cũng có biện pháp bắt các người sao?"

      tiến lên từng bước , dường như thân thể của khiến vợ chồng họ Liên cảm thấy áp lực vô cùng.

      "Nếu Tiểu Tuyết xảy ra chuyện, tôi bảo đảm rằng con trai con của các người đều chết hết." Phó Hoài Minh lạnh lùng ra câu như vậy.

      Cha mẹ Liên nhịn được lùi lại từng bước. Bị bọn họ bắt, Diệp Thiên Tuyết nhịn được khó chịu theo sát lui từng bước, vẻ mặt có chút vặn vẹo.

      Bên kia Vương Kỳ Ngọc cử người , rất nhanh có tin tức, quả nhiên Liễu Phỉ Phỉ ở đó.

      Tìm kiếm hơn nửa ngày, bên kia cũng hơi uể oải.

      Phó Hoài Minh cho các kết thúc công việc, còn mình cho người lục soát nhà của Liên Trân Trân, quả nhiên thấy được vẻ mặt biến đổi của vợ chồng họ Liên.

      Cha Liên nhịn được lên tiếng : "Các người sợ chúng tôi làm gì với ta sao?"

      Phó Hoài Minh khinh thường nhìn lướt qua bọn họ, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng lười bố thí cho bọn họ. Nhưng đợi vợ chồng họ Liên có hành động, bọn họ liền cứng nhắc tại chỗ.

      Người phía sau lưng Phó Hoài Minh xuất , họng súng đen ngòm liền hướng về bên này.

      "Mặc dù chỉ là súng tôi tự chế, nhưng độ chính xác rất chuẩn." Người kia dùng giọng điệu bỡn cợt xong, vẻ mặt còn tươi cười, "Uy lực cũng được, nếu bắn trúng cái trán của các người, nhất định chết ngay lập tức. Các người có muốn thử lần ?"

      Vợ chồng họ Liên liền bắt đầu run rẩy dữ dội.

      vòng qua sau lưng Ngụy Vũ, cước đá mẹ Liên sang bên, sau đó tiến hành giành giật Diệp Thiên Tuyết với cha Liên.

      Nhưng đợi cha Liên có hành động, Phó Hoài Minh xông tới đá bay ông ta.

      Diệp Thiên Tuyết lấy lại được tự do, xoa cánh tay, nhíu mày nhìn vợ chồng họ Liên nằm mặt đất ngừng chảy nước mắt.

      Ngụy Vũ quan tâm hỏi: "Có sao ?" Diệp Thiên Tuyết lắc đầu cái.

      Rất nhanh liền có người tới mang vợ chồng họ Liên , Phó Hoài Minh bước nhanh về phía trước, muốn gì đó, Diệp Thiên Tuyết chợt ngẩng đầu lên nhìn .

      "Nếu ngày hôm qua là ngày Liên Trân Trân xảy ra chuyện, vậy hôm nay Liễu Phỉ Phỉ vẫn còn ở đây là sao?"

      Cơ thể của Phó Hoài Minh lập tức cứng đờ.

      Tâm tình của ba người được tốt ngồi ở trong phòng ăn, Diệp Thiên Tuyết ngơ ngác ra lời.

      Mặc dù tính là hoàn toàn tốt bụng muốn giúp người, nhưng bây giờ nhận được kết quả như vậy quả khiến có chút khổ sở. Ngụy Vũ nhìn thấy, nhịn được : "Tiểu Tuyết, cần đau lòng vì người liên quan."

      Diệp Thiên Tuyết quay đầu liếc cậu, gật đầu cái, vẻ mặt vẫn khó coi như cũ.

      Phó Hoài Minh nhìn , lớn tiếng gọi người của phòng bếp dọn bữa tối lên, thản nhiên với Diệp Thiên Tuyết: "Ăn ít , chờ lát nữa chúng ta lại nghĩ biện pháp."

      Diệp Thiên Tuyết cũng gì, cầm thìa lên khuấy nước canh trong chén ở trước mặt, ánh mắt chợt dừng lại trong canh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :