1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 56-1
      Lúc Diệp Thiên Tuyết về đến nhà, cảm thấy khờ cả người.

      Người ở phía sau màn cuối cùng là Phó Hoài Minh.

      Suy đoán này khiến lòng bất an, nhưng từ đầu đến cuối có dũng khí hỏi.

      Điện thoại di động hết cầm lên rồi lại để xuống, cuối cùng rốt cuộc vẫn gọi.

      "Bây giờ bọn họ rất bận. . . . . ." tự với mình như vậy, đặt tay lên trán nằm ở giường, ánh mắt trống rỗng.

      Phó Hoài Minh sắp xếp chuyện này xong cũng biết tình huống ổn, cầm điện thoại di động do dự hồi.

      Tô Hòa tới, nghiêng đầu dựa vào người , nhắm mắt lại : "Nếu em ấy đoán được, bây giờ tiếp tục giấu diếm cũng còn tác dụng gì nữa rồi, vô duyên vô cớ để em ấy hiểu lầm nhiều hơn mấy phần." Phó Hoài Minh ôm vào trong ngực, cười khổ: " biết. Chỉ là sợ hãi thân cận, em cũng hiểu cảm giác này mà."

      Tô Hòa nhàng trả lời: "Em hiểu, vô cùng hiểu. Nếu ra được, bằng để em thay vậy."

      ngẩng đầu lên, nở nụ cười ấm áp: "Dù sao em cũng tham gia vào chuyện này từ đầu tới cuối mà.”

      Phó Hoài Minh kiên định lắc đầu: ", mình gánh vác chuyện này." hôn lên trán , "Từ đầu tới đuôi em cũng biết, đây là chuyện riêng của ."

      Tô Hòa rưng rung muốn khóc, ôm chặt hông : " làm như vậy, có thể sau này nhận được tha thứ của các em ấy đó."

      " biết." Phó Hoài Minh trả lời rất nhanh, giọng quá thoải mái trái lại người cảm thấy bất an, "Nhưng có em là tốt rồi."

      Nước mắt của Tô Hòa lập tức chảy ra.

      Hai người lẳng lặng ôm nhau lát, Tô Hòa buông lỏng tay ra, mỉm cười với Phó Hoài Minh, giúp sửa sang lại cổ áo: "Nếu các em ấy tha thứ cho , em khóc cầu nhất định phải làm cho các em ấy thay đổi thái độ. Nếu và em quyết định cùng nhau cả đời, chuyện của cũng là chuyện của em."

      nở nụ cười ấm áp mà phóng khoáng như trước kia: "Cho nên, em để dì và em họ xa cách ."

      Phó Hoài Minh khẽ mỉm cười, hôn lên trán của , buông tay ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Diệp Thiên Tuyết.

      Diệp Thiên Tuyết nằm nghỉ ở giường, cả người dần dần rơi vào bóng tối.

      cũng biết mình suy nghĩ gì, nhưng nghĩ đến những vấn đề phức tạp kia cũng uổng công của .

      Sau đó, trong nháy mắt cười khẽ tiếng, tỉnh táo lại.

      Nếu mình cũng có thể vì thù hận mà trả giá lớn để lựa chọn sống lại, như vậy vì sao Phó Hoài Minh thể lựa chọn trả thù chứ. Từ bị mẹ vứt bỏ, bị cha coi thường, như vậy lựa chọn người mẹ để ý làm ra vài việc, dường như cũng ngoài ý muốn.

      Dù là hiểu , trái lại Diệp Thiên Tuyết càng thể quên được mà ngồi dậy.

      Nếu như suy đoán của mình đúng, vậy người dẫn đến cái chết của mình ở đời trước là Phó Hoài Minh, có phải đây mới là người mình nên trả thù?

      Nhưng ấm áp của Phó Hoài Minh đời này cũng phải là giả, làm sao mình có thể dễ dàng ra hai chữ trả thù như vậy?

      nằm ở giường, lại lần nữa lâm vào trong suy nghĩ của mình, cho đến khi chuông điện thoại vang lên thức tỉnh .

      Nhìn tên hiển thị ở màn hình trong nháy mắt khiến Diệp Thiên Tuyết sững sờ, sau đó nắm chặt điện thoại di động, rơi vào đấu tranh.

      Điện thoại của Phó Hoài Minh dường như trong giây lát khiến trái tim buông lỏng, dường như cũng suy nghĩ được nữa.

      Diệp Thiên Tuyết cũng biết mình suy nghĩ cái gì, chuông điện thoại ngừng lại.

      ngơ ngác nhìn điện thoại di động, sau đó mới tỉnh táo lại.

      Nếu ấy gọi điện thoại tới, nên nghe chứ tại sao lại ngồi chỗ này mất hồn cho tới khi hết tiếng chuông?

      Phó Hoài Minh phải mẹ con họ Liễu, tại sao nghe giải thích chút?

      chẳng biết tại sao mình lại hối tiếc.

      Sau đó, chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn tên của Phó Hoài Minh ở màn hình lại sáng lên lần nữa, đột nhiên hít thở hơi sâu, dường như cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều.

      nghe điện thoại, gương mặt khẽ mỉm cười: " họ, có chuyện gì ?"

      Phó Hoài Minh thấp thỏm gọi cuộc điện thoại này nhưng ra lo lắng cũng kém hơn Diệp Thiên Tuyết. Lần thứ nhất gọi được, cảm giác dường như lòng mình thiếu chút nữa liền chìm xuống đáy cốc, may là có Tô Hòa ở bên cạnh khuyên, mới có dũng khí gọi lần thứ hai.

      Sau đó lúc này nghe được giọng vui vẻ của Diệp Thiên Tuyết, lập tức liền thả lỏng.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 55-3
      dịu dàng tới, đứng ở bên cạnh cậu, chớp mắt tò mò nhìn hai người.

      Triệu Lẫm ngoảnh lại nhìn , ánh mắt dịu dàng muốn làm chết người: "Tiểu Nhã, đây là hai người bạn của , Diệp Thiên Tuyết và Ngụy Vũ." Quay sang giới thiệu với Diệp Thiên Tuyết và Ngụy Vũ: "Bạn của tớ, Tiểu Nhã."

      Ngụy Vũ chợt "Phốc" mà cười tiếng, sau đó cười gật đầu với : "Xin chào, tôi là Ngụy Vũ."

      Diệp Thiên Tuyết cũng gật đầu cái, tên của mình. Khuôn mặt của Tiểu Nhã tươi cười ngượng ngùng: "Tớ họ Kim, gọi là Kim Nhã, chào các cậu."

      Đưa mắt nhìn Triệu Lẫm và Kim Nhã, mặt Ngụy Vũ có chút được tự nhiên, sau đó là vẻ mặt tươi cười vui sướng.

      "Ái chà chà, xem ra tớ mất đối thủ."

      Diệp Thiên Tuyết nheo mắt lại, khẽ mỉm cười: "Ban đầu cũng phải là đối thủ."

      " ?"

      Diệp Thiên Tuyết có ý giải thích, ngoảnh lại cười với cậu: " thôi, chúng ta chúc mừng họ."

      Ngụy Vũ lập tức quăng chuyện này ra khỏi đầu, nối gót theo.

      Phó Hoài Minh và Tô Hòa thành thạo giữa đám người, tiếp nhận các lời khen, lời chúc mừng của mọi người và bề , tác phong giao tiếp nhanh nhẹn, thành thạo, Tô Hòa tự nhiên cũng là chuyên gia, ở giữa các phu nhân đánh đâu thắng đó gì cản nổi.

      Hai người đứng cùng chỗ, trong lòng có ăn ý với nhau, có vẻ cực kỳ tương xứng.

      Lúc Diệp Thiên Tuyết ngang qua, đúng lúc hai người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Nhận thấy có người tới, Phó Hoài Minh gần như là theo bản năng lộ ra khuôn mặt tươi cười, đợi tới khi thấy ràng người đến là ai, mới lớn tiếng : "Tại sao là em?"

      "Tại sao thể là em." Diệp Thiên Tuyết quở trách câu với , nhìn về phía Tô Hòa: "Chị Tô, hai chị phải hạnh phúc nha. Về sau nếu họ tốt với chị, em tới giúp chị hả giận."

      Tô Hòa cười gật đầu, Phó Hoài Minh khinh thường trợn trắng mắt: "Em thay ấy trút giận như thế nào hả?"

      Ngụy Vũ đáp lời: " sao, Tiểu Tuyết được còn có em đấy." Phó Hoài Minh nhíu mày muốn nữa, Tô Hòa nhàng ra câu: "Có người tới, giữ hình tượng."

      Ngay lập tức, mặt của Phó Hoài Minh nở nụ cười tiêu chuẩn, thấy vậy Diệp Thiên Tuyết và Ngụy Vũ cười trộm dứt.

      Lúc bữa tiệc đính hôn gần kết thúc, có rất nhiều người rời khỏi.

      Diệp Hâm Thành chuẩn bị cùng Diệp Thiên Tuyết rời khỏi, được nửa đường tiếng điện thoại vang lên.

      Diệp Thiên Tuyết trơ mắt nhìn vẻ mặt của ông trở nên trầm trọng, trong lòng cả kinh, vội vàng chạy tới.

      Diệp Hâm Thành tiếp điện thoại xong, mặc dù nhìn bình tĩnh nhưng Diệp Thiên Tuyết lại có thể nhận thấy được tức giận xung quanh người ông, vội vã tiến lên, nắm lấy tay Diệp Hâm Thành: "Có cần uống thuốc ?"

      Diệp Hâm Thành gật đầu, đỡ ông ngồi xuống cái ghế bên cạnh, lấy gói thuốc ông mang theo bên người ra rồi cho ông ngậm.

      Sau lúc, ông mới thở gấp ra, bình tĩnh gật đầu: " sao, tốt hơn rồi, Tiểu Tuyết cần lo lắng."

      Đáy lòng Diệp Thiên Tuyết thở phào nhõm, hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      Vẻ mặt Diệp Hâm Thành chút thay đổi: "Lát nữa ."

      Diệp Thiên Tuyết có cảm giác ổn.

      Cái này phải đợi lát nữa, chờ đến lúc bữa tiệc kết thúc, sau khi Phó Hoài Minh và Tô Hòa xuống, người nhà họ Phó đều vui vẻ về.

      Theo lời dặn dò của Diệp Hâm Thành, Diệp Thiên Tuyết gọi người nhà họ Phó lại: "Bác trai, dì, cha cháu có lời muốn , mời hai người qua đây."

      Ánh mắt của tất cả mọi người nhà họ Phó đều nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt trầm trọng của Phó Hoài Minh, bọn họ cũng nhận ra mấy phần ổn.

      Sau khi Phó Hoài Minh tới, nhìn hai hàng người đứng ở hai bên, thở hơi mạnh: "Xin lỗi, cha, dì, con làm ra chuyện sai lầm, tại. . . . . ."

      Những lời này khiến Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc.

      lát sau, rốt cuộc Diệp Thiên Tuyết cũng biết chuyện gì xảy ra.

      Liễu Đan Văn chết rồi, Liễu Phỉ Phỉ lại mất tích lần nữa.

      Diệp Thiên Tuyết mở to mắt: " thể nào. Ở trong tù, làm sao có thể mất tích. Còn Liễu Đan Văn. . . . . ."

      Diệp Hâm Thành gật đầu: "Mặc dù rất khó tin nhưng xảy ra."

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 55-4
      Phó Đại Thành lười biếng ngáp cái: "Đây là chuyện của nhà họ Diệp các người, có quan hệ gì với tôi đâu."

      Phó Hoài Minh cúi đầu: " xin lỗi, cha, chuyện Liễu Phỉ Phỉ vượt ngục, là cấp dưới của cha làm."

      Phó Đại Thành đột nhiên trợn to mắt: "Con cái gì?" Bà Phó và em trai của Phó Hoài Minh đều kinh ngạc nhìn qua bên này. Sắc mặt của Phó Hoài Minh vô cùng khó coi, bộc lộ ý hối hận cực kỳ ràng: "Chuyện này ngày sau con lại giải thích với cha, bây giờ việc quan trọng trước mắt là bắt được Liễu Phỉ Phỉ."

      Phó Đại Thành híp híp mắt: "Liễu Phỉ Phỉ có quan hệ gì với tôi, coi như ta trốn ra được là do người họ Phó làm, tôi ném hai người đó ra ngoài là được."

      Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn màn này, trong lòng chợt có phỏng đoán, sắc mặt hơi biến đổi: ", có lẽ. . . . . ."

      Phó Đại Thành nhìn sang: "Tiểu Tuyết, cháu muốn gì?"

      "Chuyện này chỉ sợ chỉ là chuyện của nhà họ Diệp." Diệp Hâm Thành từ từ mở miệng, nhìn lướt qua Diệp Thiên Tuyết: "Chuyện này về nhà rồi con lại từ từ hỏi."

      Nhìn lướt qua Diệp Thiên Tuyết, dường như Phó Đại Thành hiểu ra cái gì đó, từ từ gật đầu: "Tôi biết rồi."

      Diệp Thiên Tuyết bị gạt bỏ ra bên ngoài chút cũng cảm thấy thoải mái, dường như chỉ cảm thấy quanh thân bị gió tuyết thấm dần, lại lạnh như vậy.

      Vì sao chuyện này có liên quan tới nhà họ Phó, vì sao ngay cả người nhà họ Phó cũng phải cẩn thận từng li từng tí, trong đầu suy đoán xoay quanh ngừng, khiến ánh mắt trở nên khiếp sợ khi nhìn Phó Hoài Minh.

      Phó Hoài Minh vẫn cúi đầu. Lúc này hình như cảm nhận được ánh mắt của , ngẩng đầu lên đối mặt với .

      Ánh mắt áy náy ràng như vậy, Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, cảm giác muốn khóc.

      Chưa từng nhận được ấm áp của bề , lại là hư tình giả ý sao?

      Ánh mắt của có chút chán nản.

      Phó Hoài Minh cảm nhận được xa cách của , đáy lòng có chút khổ sở. Nhưng đây cũng là chuyện do gây ra, ly rượu đắng hôm nay cũng đành phải mình nuốt.

      Nghĩ tới đây, xốc lại tinh thần, với mọi người: "Liễu Phỉ Phỉ là do Trương Khánh cứu ra. Bây giờ những nơi Trương Khánh có thể cũng nhiều, tôi nghĩ tìm chút, nên. . . . . ."

      Tay Phó Đại Thành vung lên: "Chuyện này con đừng quản, để cha tìm người. Chẳng qua sau khi tìm được người rồi nên giải quyết như thế nào đó là chuyện của con."

      Phó Hoài Minh cúi đầu đồng ý.

      Diệp Hâm Thành ở bên cạnh nhàng : "Chuyện này có lẽ tôi cũng có thể ra thêm chút sức."

      nhóm người đều nhìn qua đây. Diệp Thiên Tuyết đột nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt cứng nhắc: "Cha. . . . . ."

      Diệp Hâm Thành giơ tay lên ngăn tiếp.

      "Tóm lại chuyện này vẫn là chuyện của nhà họ Diệp, nếu bỏ ra chút sức lực, trong lòng tôi cũng yên tâm." Diệp Hâm Thành khẽ mỉm cười, "Nếu như vậy tôi đây liền ra mặt làm mồi nhử."

      "Người mà con bé Liễu Phỉ Phỉ hận nhất là tôi." Diệp Hâm Thành cực kỳ thản nhiên, "Có lẽ ở trong lòng nó, nếu như phải vì tôi, nó cũng rơi vào hoàn cảnh hôm nay."

      Diệp Thiên Tuyết mấp máy môi muốn gì đó nhưng ra được.

      gì đó, ta gieo gió gặt bão trách được người khác sao? Vào lúc này như vậy có vẻ nhàng nhưng chút trọng lượng nào, còn bằng đưa ra biện pháp thiết thực hữu dụng.

      Vì vậy chỉ có thể nghe Diệp Hâm Thành từ từ qua kế hoạch của mình, im lặng, đáy lòng sóng dâng cuồn cuộn.

      "Nếu con bé có ý nghĩ này, như vậy tôi hoặc Tiểu Tuyết chính là người mà con bé muốn xử lý nhất."

      Nếu là như vậy, vậy tại sao phải mình. . . . . .

      Diệp Thiên Tuyết nghĩ như vậy, vẫn im lặng như cũ lời nào. Vào lúc này mới phát ra, ra khi nhìn Diệp Hâm Thành còn trẻ tuổi nữa. Tóc của ông vẫn đen như cũ, gương mặt vẫn bóng loáng như trước, nhưng ánh mắt của ông là ánh mắt trải đời, là ánh mắt của người già.

      Lòng khỏi hơi đau xót.

      Phó Đại Thành nghe xong lời của Diệp Hâm Thành, từ từ gật đầu: "Đây đúng là biện pháp tốt, chỉ là ông cảm thấy, con bé Liễu Phỉ Phỉ kia tới sao. Nếu tôi là con bé, trước tiên là trốn , sau đó ra nước ngoài. Thiên trường địa cửu, luôn luôn có lúc có thể trả thù các người, tạm thời vội vã."

      Vào lúc này Diệp Thiên Tuyết từ từ lắc đầu: "Bác Phó, Liễu Phỉ Phỉ phải người có kiên nhẫn như vậy."

      thản nhiên cười với Phó Đại Thành: "Cho tới bây giờ ta phải là người nhịn được nhất thời, nếu là như vậy, ta cũng rơi vào hoàn cảnh như bây giờ."

      Phó Đại Thành ậm ờ gật đầu: "Ông cảm thấy được vậy thử lần . Chẳng qua bên tôi vừa hay muốn tìm Trương Khánh."

      "Đó là đương nhiên." Diệp Hâm Thành gật đầu nhanh, "Trương Khánh giúp đỡ con bé trốn ra khỏi tù mới là người quan trọng nhất."

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 56-1
      Lúc Diệp Thiên Tuyết về đến nhà, cảm thấy khờ cả người.

      Người ở phía sau màn cuối cùng là Phó Hoài Minh.

      Suy đoán này khiến lòng bất an, nhưng từ đầu đến cuối có dũng khí hỏi.

      Điện thoại di động hết cầm lên rồi lại để xuống, cuối cùng rốt cuộc vẫn gọi.

      "Bây giờ bọn họ rất bận. . . . . ." tự với mình như vậy, đặt tay lên trán nằm ở giường, ánh mắt trống rỗng.

      Phó Hoài Minh sắp xếp chuyện này xong cũng biết tình huống ổn, cầm điện thoại di động do dự hồi.

      Tô Hòa tới, nghiêng đầu dựa vào người , nhắm mắt lại : "Nếu em ấy đoán được, bây giờ tiếp tục giấu diếm cũng còn tác dụng gì nữa rồi, vô duyên vô cớ để em ấy hiểu lầm nhiều hơn mấy phần." Phó Hoài Minh ôm vào trong ngực, cười khổ: " biết. Chỉ là sợ hãi thân cận, em cũng hiểu cảm giác này mà."

      Tô Hòa nhàng trả lời: "Em hiểu, vô cùng hiểu. Nếu ra được, bằng để em thay vậy."

      ngẩng đầu lên, nở nụ cười ấm áp: "Dù sao em cũng tham gia vào chuyện này từ đầu tới cuối mà.”

      Phó Hoài Minh kiên định lắc đầu: ", mình gánh vác chuyện này." hôn lên trán , "Từ đầu tới đuôi em cũng biết, đây là chuyện riêng của ."

      Tô Hòa rưng rung muốn khóc, ôm chặt hông : " làm như vậy, có thể sau này nhận được tha thứ của các em ấy đó."

      " biết." Phó Hoài Minh trả lời rất nhanh, giọng quá thoải mái trái lại người cảm thấy bất an, "Nhưng có em là tốt rồi."

      Nước mắt của Tô Hòa lập tức chảy ra.

      Hai người lẳng lặng ôm nhau lát, Tô Hòa buông lỏng tay ra, mỉm cười với Phó Hoài Minh, giúp sửa sang lại cổ áo: "Nếu các em ấy tha thứ cho , em khóc cầu nhất định phải làm cho các em ấy thay đổi thái độ. Nếu và em quyết định cùng nhau cả đời, chuyện của cũng là chuyện của em."

      nở nụ cười ấm áp mà phóng khoáng như trước kia: "Cho nên, em để dì và em họ xa cách ."

      Phó Hoài Minh khẽ mỉm cười, hôn lên trán của , buông tay ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Diệp Thiên Tuyết.

      Diệp Thiên Tuyết nằm nghỉ ở giường, cả người dần dần rơi vào bóng tối.

      cũng biết mình suy nghĩ gì, nhưng nghĩ đến những vấn đề phức tạp kia cũng uổng công của .

      Sau đó, trong nháy mắt cười khẽ tiếng, tỉnh táo lại.

      Nếu mình cũng có thể vì thù hận mà trả giá lớn để lựa chọn sống lại, như vậy vì sao Phó Hoài Minh thể lựa chọn trả thù chứ. Từ bị mẹ vứt bỏ, bị cha coi thường, như vậy lựa chọn người mẹ để ý làm ra vài việc, dường như cũng ngoài ý muốn.

      Dù là hiểu , trái lại Diệp Thiên Tuyết càng thể quên được mà ngồi dậy.

      Nếu như suy đoán của mình đúng, vậy người dẫn đến cái chết của mình ở đời trước là Phó Hoài Minh, có phải đây mới là người mình nên trả thù?

      Nhưng ấm áp của Phó Hoài Minh đời này cũng phải là giả, làm sao mình có thể dễ dàng ra hai chữ trả thù như vậy?

      nằm ở giường, lại lần nữa lâm vào trong suy nghĩ của mình, cho đến khi chuông điện thoại vang lên thức tỉnh .

      Nhìn tên hiển thị ở màn hình trong nháy mắt khiến Diệp Thiên Tuyết sững sờ, sau đó nắm chặt điện thoại di động, rơi vào đấu tranh.

      Điện thoại của Phó Hoài Minh dường như trong giây lát khiến trái tim buông lỏng, dường như cũng suy nghĩ được nữa.

      Diệp Thiên Tuyết cũng biết mình suy nghĩ cái gì, chuông điện thoại ngừng lại.

      ngơ ngác nhìn điện thoại di động, sau đó mới tỉnh táo lại.

      Nếu ấy gọi điện thoại tới, nên nghe chứ tại sao lại ngồi chỗ này mất hồn cho tới khi hết tiếng chuông?

      Phó Hoài Minh phải mẹ con họ Liễu, tại sao nghe giải thích chút?

      chẳng biết tại sao mình lại hối tiếc.

      Sau đó, chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn tên của Phó Hoài Minh ở màn hình lại sáng lên lần nữa, đột nhiên hít thở hơi sâu, dường như cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều.

      nghe điện thoại, gương mặt khẽ mỉm cười: " họ, có chuyện gì ?"

      Phó Hoài Minh thấp thỏm gọi cuộc điện thoại này nhưng ra lo lắng cũng kém hơn Diệp Thiên Tuyết. Lần thứ nhất gọi được, cảm giác dường như lòng mình thiếu chút nữa liền chìm xuống đáy cốc, may là có Tô Hòa ở bên cạnh khuyên, mới có dũng khí gọi lần thứ hai.

      Sau đó lúc này nghe được giọng vui vẻ của Diệp Thiên Tuyết, lập tức liền thả lỏng.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 56-2
      "Tiểu Tuyết có thời gian ? đến chỗ của em ngồi chút."

      Thanh Diệp Thiên Tuyết truyền tới ràng: "Được, lúc nào? Em hẹn dì cùng ."

      Khóe môi Phó Hoài Minh giật giật: "Được, chờ chuyện này chấm dứt . Bây giờ sợ an toàn." Diệp Thiên Tuyết cũng khẽ cười: "Được, em chờ họ liên lạc với em."

      Hai người thoải mái quyết định chuyện này, Phó Hoài Minh cúp điện thoại, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Tô Hòa, khẽ mỉm cười: "Em ấy chịu nghe giải thích."

      Tô Hòa cười dựa sát vào , ôm : "Vậy tốt. Có lẽ chuyện bi quan như và em tưởng tượng."

      Phó Hoài Minh nhàng gật đầu.

      Tuy trong tương lai Phó Hoài Minh muốn bù đắp lại cho người thân nhưng bi quan giống như trong tưởng tượng của , chuyện khác lại khiến thể nhăn mày.

      Cho dù nhiều người cố gắng tìm ba bốn ngày, vẫn hề có tung tích của Liễu Phỉ Phỉ.

      Ngay cả Trương Khánh cũng tìm thấy.

      Tin tức này khiến Phó Đại Thành giận dữ: "Nếu còn tìm được, tất cả các người liền tự về nhà nuôi chính mình . Các người là Trương Khánh mang theo, nếu ông chủ tôi biết các người chịu chăm chỉ cố gắng tìm kiếm, các người cũng đừng nghĩ có ngày sống dễ dàng."

      Ông nhìn ba người trả lời cẩn thận ở trước mặt, ra cửa nhìn nhau cười khổ.

      Bọn họ phải là chăm chỉ, mà tìm được. Dường như Trương Khánh và Liễu Phỉ Phỉ bốc hơi vậy, chút tung tích cũng có.

      Theo thời gian trôi qua, ngay cả bọn họ cũng nghi ngờ, có phải Trương Khánh và Liễu Phỉ Phỉ chạy trốn rồi , cũng ở lại đây.

      Diệp Thiên Tuyết cũng nhịn được có chút nghi ngờ với suy luận của mình. Tuy Liễu Phỉ Phỉ là người có tính kiên nhẫn, nhưng người làm chủ trong hai người là Trương Khánh.

      Nghe cách của Phó Đại Thành và Phó Hoài Minh, người này rất biết kiềm chế hơn nữa còn giữ được tỉnh táo, chắc chắn ẩu thả giống như Liễu Phỉ Phỉ.

      Nhưng Diệp Thiên Tuyết lại nhịn được suy nghĩ. Nếu Trương Khánh dám mạo hiểm đưa Liễu Phỉ Phỉ ra khỏi tù, như vậy Liễu Phỉ Phỉ ở trong mắt ông ta nhất định có địa vị rất quan trọng. Nếu là như vậy, vào lúc này, khẳng định ông ta cũng ít nhiều suy nghĩ chút nguyện vọng của Liễu Phỉ Phỉ.

      Nhưng suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, theo thời gian trôi qua, cũng nhịn được bắt đầu nghi ngờ, có phải Liễu Phỉ Phỉ theo Trương Khánh chạy trốn rồi hay .

      Lúc này Trương Khánh cũng có chạy trốn như suy đoán của mọi người. Thậm chí ông ta dẫn theo Liễu Phỉ Phỉ ở lại, nghênh ngang sống trong tiểu khu, thuê phòng ba tháng, chờ chuyện này trôi qua rời .

      Chỉ là hai người thay đổi lớn so với trước đây, đây mới là nguyên nhân đám người kia tìm được bọn họ.

      Hai người cũng thay hình đổi dạng, có gương mặt và thân phận mới.

      ra trước kia từ rất sớm Trương Khánh vì chuyện này mà chuẩn bị rồi. Từ lúc Liễu Đan Văn quyến rũ ông ta thành công bắt đầu.

      Chính ông ta cũng biết, loại chuyện trong bóng tối phải con đường lâu dài, cho nên ra ông ta vẫn luôn mong ngày nào đó gom góp đủ tiền rồi có thể thành công lui thân, trải qua cuộc sống của người bình thường.

      Sau khi gặp Liễu Đan Văn, trong nguyện vọng lại mong muốn có thêm bà.

      Nhưng Liễu Đan Văn chỉ có mình.

      Lúc ban đầu Trương Khánh cảm thấy có gì, nhưng sau này lại cảm thấy có cách nào nhịn được. Thời gian càng lâu, ông ta càng khát vọng có thể dẫn Liễu Đan Văn , trải qua cuộc sống của hai người, mặc kệ chuyện nhà gì đó của nhà họ Diệp, nhà họ Cố và nhà họ Phó.

      Chung quy nguyện vọng vẫn là nguyện vọng.
      Liễu Đan Văn có hận, Phó Hoài Minh có oán, bản thân Trương Khánh vẫn bán mạng thay nhà họ Phó.

      Ý nghĩ như vậy chẳng qua là ý nghĩ có ý nghĩa.

      Sau đó, Trương Khánh nghĩ tới ý nghĩ này nữa.

      Cho đến khi Liễu Đan Văn bị giam vào tù, lúc này mới cầu xin ông ta ngày nào đó có thể dẫn mình cùng.

      "Em biết nhất định em phải vào tù, chừng là cả đời. Em muốn cả đời ở trong tù. . . . . ." Liễu Đan Văn khóc thảm thương ở trước mặt ông ta, " nghĩ biện pháp dẫn em có được , và em làm đôi vợ chồng, chúng ta mặc kệ mọi chuyện ở nơi này."

      Đề nghị của Liễu Đan Văn khiến Trương Khánh vô cùng động lòng, nhưng lúc đó Trương Khánh làm được.

      Đột nhiên đề nghị như vậy, có quá nhiều thứ thể nào. Mặc dù đề nghị này khiến Trương Khánh động lòng nhưng lại thể thực .

      Sau đó, Liễu Đan Văn vào tù, Trương Khánh bắt đầu từ từ chuẩn bị.

      Ông ta chuẩn bị xong thân phận giả cho mình và Đan Văn, lại lén lút liên lạc bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ, cuối cùng mới bắt đầu thăm dò chỗ sơ hở nơi giam giữ Liễu Đan Văn, từ đó có cách cứu người ra ngoài.

      Ông ta chuẩn bị rất tốt, cho đến khi người ra ở trước mặt ông ta phải là Liễu Đan Văn mà ông ta nhớ lâu mà là con của bà, Liễu Phỉ Phỉ.

      "Mẹ vì tôi mà chết." Liễu Phỉ Phỉ khóc kinh hoàng, "Mẹ muốn tôi tìm đến ông."

      Trương Khánh rất hối hận, nhưng ông ta cũng kịp suy nghĩ nhiều chuyện xảy ra, vội vàng dẫn Liễu Phỉ Phỉ . Đợi đến khi đưa Liễu Phỉ Phỉ vào phòng khám bệnh dưới đất, lúc đó kịp hối hận nữa rồi.

      Liễu Phỉ Phỉ hoàn toàn hưởng mọi thứ mà ông ta vì Liễu Đan Văn chuẩn bị, ngoài dự liệu của ông ta chính là người kia.

      Sau đó, vào buổi tối nào đó, khi giường ông ta chợt nhiều ra người, chút cũng ngoài ý muốn.

      Hai người sớm chuẩn bị tốt thân phận vợ chồng để ở lại. Trương Khánh xém chút nữa là bị thân thể trẻ tuổi của Liễu Phỉ Phỉ hấp dẫn. Thể nghiệm khác với Đan Văn, phóng khoáng hơn Liễu Đan Văn, càng có thể dễ dàng để cho ông ta đặt tay lên ngực hơn Liễu Đan Văn, điều này làm cho ông ta gần như mê muội ở trong đó, quên hết mọi thứ chung quanh.

      Sau khi hai người có thân phận mới, Trương Khánh gần như làm gì trong nửa tháng sau đó, chỉ cùng Phỉ Phỉ ở giường.

      Giống như là dã thú động tình, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng hưởng thụ thân thể của nhau.

      Sau đó, Trương Khánh mới chậm rãi quay về, hoàn toàn hết hy vọng với kết cục định.

      Ông ta có lúc nhìn Liễu Phỉ Phỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh, đáy lòng cũng phải có mê muội, nhưng chỉ chớp mắt, mê muội này liền mất .

      Bởi vì ông ta chuẩn bị đầy đủ, nửa tháng này có người tìm được bọn họ. Chuyện này khiến Liễu Phỉ Phỉ thả lỏng, nhưng Trương Khánh cũng cho là kết thúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :