1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 53-2
      Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra có chút mông lung, oán trách nhìn cậu.

      Cậu cười hì hì.

      Đảo mắt quét qua vị trí kia của cậu, Diệp Thiên Tuyết rên rỉ, lời cầu xin tha thứ, chỉ để cho cậu tiếp tục.

      Tất nhiên là thân thể xuân tình tràn lan, cảm giác trống rỗng từng đợt kéo tới, nhưng Diệp Thiên Tuyết tin tưởng, cậu càng nghĩ muốn hơn mình. Vào lúc này, muốn nhận thua.

      Sau lần nào đó, khẽ nâng cánh tay rảnh lên, nắm chỗ yếu của cậu.

      "Hí. . . . . ." Cậu liền phát ra tiếng biết là khổ sở hay là vui thích, "Tiểu Tuyết. . . . . ."

      Sau đó, tay của Diệp Thiên Tuyết liền rơi xuống: "Ừ. . . . . . Chỉ là. . . . . . Chỉ là cẩn thận. . . . . . Đụng phải. . . . . . ngại."

      Cậu dở khóc dở cười, cúi đầu mạnh mẽ hôn .

      Đến khi sờ soạng hết toàn thân của lần, lúc này cậu mới lộ ra khuôn mặt tươi cười xấu xa: "Tiếp theo là xoa bóp vị trí quan trọng nhất."

      Diệp Thiên Tuyết nhắm hai mắt, mặc cậu muốn làm gì làm.

      Cậu rất vui sướng nâng hai chân của , gác vai mình, khẽ cúi đầu hút mật dịch của vào trong miệng, đầu lưỡi vừa quét qua, vừa mơ hồ : "Vô cùng quan trọng."

      Cảm giác bị môi lưỡi hôn vị trí tư mật cũng tệ, chí ít thân thể rất ưa thích cảm giác có luồng nhiệt chạy khắp người.

      Cánh hoa, nhụy hoa cũng bị bỏ qua, sau đó đầu lưỡi chuyển vòng thẳng vào hoa tâm.

      Diệp Thiên Tuyết vô ý thức co rút nhanh hơn.

      Cậu nhịn được ra tiếng.

      "Xin lỗi. . . . . ." Cậu thả ra, ánh mắt sương mù nhìn thẳng vào mắt , sau đó cúi người xuống hôn .

      Lại là nụ hôn ngọt ngào kéo dài.

      Sau đó đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết trở lại bình thường, cậu ý thức được xâm nhập cơ thể của .

      tức giận thở hổn hển: "Tớ có đồng ý cho cậu vào. . . . . ." Vẻ mặt cậu vô tội: " được sao? được sao? Tớ cảm thấy rất tốt. . . . . ."

      Cậu tiến vào sâu hơn, vẫn tới đáy.

      Đụng phải vị trí truyền đến hồi khoái cảm, khiến Diệp Thiên Tuyết rên rỉ tiếng.

      Lấy lại tinh thần, vẫn quật cường như cũ: "Đúng vậy. . . . . . ra ngoài. . . . . ."

      Cậu vừa thở dốc, vừa cực kỳ chán nản trả lời: "Được. . . Lập tức. . .Liền ra. . . . "

      Cậu vừa , vừa từ từ rút ra ngoài.

      Thân thể của truyền đến cảm giác trống rỗng vô cùng thành thực, khẩn cầu cậu tiến vào.

      Nhưng Diệp Thiên Tuyết quyết định làm như có cảm giác được. Chỉ là tự chủ được, hơi động đậy khiến lúc cậu rời khỏi cảm giác được.

      Cuối cùng, cậu từ từ cọ xát ra ngoài, chỉ còn dư lại cái đầu vẫn như cũ ở bên trong.

      Diệp Thiên Tuyết chưa kịp thở phào, cậu chợt tiến vào. Lúc chuyện, vẫn như cũ rất là vô tội: "Nhưng Tiểu Tuyết, xin lỗi. . . . . ."

      Cậu thân mật kề sát vào tai , liếm lỗ tai của , : "Tớ lại nhịn được vào."

      Diệp Thiên Tuyết liếc mắt xem thường, lúc này giống như là liếc mắt đưa tình.

      " giữ. . . . . . chữ tín. . . . . . Lưu manh."

      Vẻ mặt cậu vẫn vô tội như cũ: "Yên tâm, tớ lập tức ra, . . . . . ."

      Diệp Thiên Tuyết nhắm mắt lại để ý đến cậu. Nhưng lập tức cảm giác được nụ hôn của cậu dừng mí mắt của mình, ướt nhẹp khiến lòng người ngứa ngáy.

      Cậu quả thành thực ra, nhưng giống như cậu , lại nhịn được vào.

      Sau vài lần, Diệp Thiên Tuyết ôm cổ cậu, giãy dụa thân thể để cậu thuận lợi tiến vào, vừa oán trách : "Cậu. . . . . . Ừ. . . . . . Đây là cái gì xoa bóp. . . . . ."

      Nụ cười của cậu mang theo mấy phần xấu xa: "Dĩ nhiên là xoa bóp đạo, cậu xem, bây giờ phải tớ tiến hành sao? Mở rộng, sau đó co rút lại. . . . . . Có thể làm cho cơ đạo của cậu đạt được rèn luyện đầy đủ."

      Diệp Thiên Tuyết liếc mắt xem thường, kéo đầu cậu xuống, thân mật hôn môi với cậu.

      Thuận theo cúi đầu, bộ vị của hai người vẫn chặt chẽ rời nhưng động tác vẫn có dừng lại.

      . . . . . .

      Cho đến khi phát tiết ra ngoài, hai người lại lời thừa thải.

      Sau khi mây mưa xong, Diệp Thiên Tuyết nhàng vuốt ve lưng trần của cậu, thở dài thỏa mãn: "Cậu vẫn gian xảo như vậy."

      Cậu hôn môi : "Nếu gian xảo như thế, sao lừa gạt cậu tới tay chứ."

      Lúc cậu cười lên quả nhiên rất gian xảo: "Nếu gian xảo, sao để cậu mất phòng bị với tớ chứ, cuối cùng. . . . . . bị tớ bắt?"

      "Sao trước kia tớ lại cho rằng cậu là người thà đàng hoàng chứ." Diệp Thiên Tuyết chậm rãi , vươn đầu lưỡi quyến rũ cậu.

      Cậu lập tức mắc câu, nhét đầu lưỡi của vào trong miệng mình dây dưa, hồi lâu sau mới chậm rãi trả lời: "Bởi vì tớ biết cậu thích như vậy."

      "Cho nên tớ mới biến thành như vậy."

      Bởi vì cậu thích, cho nên tớ nguyện ý.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 54-1
      khoảng thời gian sau khi thi vào trường cao đẳng xong, Diệp Thiên Tuyết lại cảm thấy còn chuyện gì nên có thể .

      Giống như hoàn thành chuyện lớn, lập tức cảm thấy trống . Hoàng Tú Tú nghe tình huống của , muốn mời nghỉ phép với mình: "Dù sao cũng là nghỉ hè, cậu trải qua với ai cũng như nhau thôi."

      Diệp Thiên Tuyết bị thuyết phục, liền đồng ý.

      Lúc máy bay nhìn thấy Ngụy Vũ, Diệp Thiên Tuyết có chút kinh ngạc. Ngụy Vũ lại vô cùng bình tĩnh, cười ha hả: "Tú Tú cũng gọi tớ cùng."

      Vì vậy, sau khi máy bay hạ cánh, lỗ tai Hoàng Tú Tú liền gặp nạn: "Tại sao gọi Tiểu Bàn cùng mà với tớ tiếng."

      Hoàng Tú Tú vô tội buông tay: " hay có khác nhau sao? Dù sao cũng cùng nhau." Diệp Thiên Tuyết liếc mắt xem thường.

      Thay đổi ý nghĩ, Diệp Thiên Tuyết cũng buông ra, rất là tự nhiên giỡn với hai người, ước định kế hoạch.

      Bây giờ Hoàng Tú Tú vẫn chưa hết học kỳ, cho nên Diệp Thiên Tuyết và Ngụy Vũ phải đợi thời gian, cuối cùng cũng hoàn thành cách đây lâu.

      Đoàn người cốc Đại Hạp trước. Hoàng Tú Tú mình, bên cạnh có thanh niên da trắng, tóc màu nâu, cười rộ lên vô cùng đẹp mắt.

      Hoàng Tú Tú giới thiệu: "Bạn trai tớ. Các cậu có thể gọi ấy là Jack."

      đoạn đường nổi tiếng.

      Trong lúc đó động tác của Jack và Hoàng Tú Tú vô cùng nóng, hở ra là hai người liền cười hì hì hôn môi, xem như mỗi lần gặp chuyện gì đó đều an ủi lẫn nhau.

      Thấy vậy Diệp Thiên Tuyết rất kinh ngạc, Ngụy Vũ cũng kéo mi ra.

      Buổi tối lúc vào quán trọ, Jack hết sức tự nhiên dẫn Hoàng Tú Tú ở gian phòng, Ngụy Vũ và Diệp Thiên Tuyết nhìn nhau gì.

      Diệp Thiên Tuyết tìm thời gian chỉ có hai người đến hỏi Hoàng Tú Tú: "Bây giờ cậu sợ trong nhà phản đối nữa sao? Cậu cũng biết, khả năng để các cậu có thể tiến tới với nhau là rất ."

      Hoàng Tú Tú cười, chụp bả vai Diệp Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, tại sao phải nghĩ cái có cái như vậy làm gì, tận hưởng niềm vui trước mắt là tốt rồi."

      "Cuộc sống sau này, cậu cũng nhớ tới ấy sao?" Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, khuấy nước trong ly trái cây.

      Hoàng Tú Tú cười, trong ánh mắt lên thẳng thắn hiển nhiên: ". Nhưng ấy là phần trong sinh mạng của tớ, mà phải toàn bộ. Tiểu Tuyết, dường như cậu trở nên nhát gan hơn rồi. Trước kia những điều này đều là cậu tới khuyên tớ, bây giờ lại muốn tớ với cậu những lời đó. Có phải trong lòng cậu có chuyện gì ?"

      Diệp Thiên Tuyết ném ống hút , tựa lưng vào ghế ngồi thở dài tiếng, chống đầu: "Đúng, tớ có tâm ."

      Hoàng Tú Tú cười hì hì tới gần, hăng háinhìn : "Để cho tớ đoán chút nhé, có liên quan tới tình đúng ?"

      Trước khi Diệp Thiên Tuyết trả lời, cười hì hì khoát tay: " cần giải thích, cậu chỉ cần ‘ phải ’ hoặc ‘ phải ’ là được rồi." xong, ấy tiếp tục nhìn chằm chằm, nét mặt có thêm vài phần trông mong đáng thương.

      Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Phải."

      Tinh thần của Hoàng Tú Tú lập tức rung lên: "Chẳng lẽ có liên quan tới Tiểu Bàn sao?"

      Nhìn Diệp Thiên Tuyết từ từ gật đầu, mặt mày ấy càng hớn hở: "Vậy là Tiểu Bàn bày tỏ với cậu. Được rồi, tại cũng thể gọi cậu ấy là Tiểu Bàn, dáng người cậu ấy rất chuẩn rồi."

      Diệp Thiên Tuyết gì hết, để mặc tùy ý suy đoán.

      Hoàng Tú Tú suy nghĩ thêm nhiều manh mối để chứng minh suy đoán của mình, sau đó lại nhíu mày: "Vì sao cậu cự tuyệt, Tiểu Tuyết?"

      Diệp Thiên Tuyết nhìn chằm chằm, khẽ mỉm cười, lời nào.

      Hoàng Tú Tú bất mãn trừng mắt nhìn , Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách: " phải cậu tớ chỉ cần trả lời là phải hay phải sao?"

      Hoàng Tú Tú đưa tay véo cái, cười trận, sau đó thu lại ý cười: "Giống như cậu , tớ nghĩ nhiều lắm."

      Lập tức Hoàng Tú Tú bày ra bộ dáng tri như chị cả, dụ dỗ Diệp Thiên Tuyết với mình.

      Diệp Thiên Tuyết im lặng chốc lát, cũng gì, nhưng cố ý cho ấy biết: "Ban đầu tớ và Tiểu Bàn là bạn bè. Tớ sợ. . . . . . khi chuyện đương này truyền , chỉ sợ ngay cả bạn bè cũng phải nữa."

      nhìn Hoàng Tú Tú, nét mặt bình tĩnh: "Các cậu đều là bạn tốt của tớ, tớ muốn nhìn thấy chuyện như vậy. Đừng chia tay rồi mỗi người mỗi ngã, dù sao vẫn là bạn tốt .... khi dính vào tình , khi trở lại, lại thể giống như trước kia."

      Lời của Diệp Thiên Tuyết khiến Hoàng Tú Tú im lặng lát: "Tớ nghĩ, Tiểu Bàn phải loại người như vậy."

      "Loại nào?"

      "Là người tùy tiện để tình đến tận cùng." Vào lúc này Hoàng Tú Tú cũng bắt đầu nghiêm túc: "Tiểu Bàn làm chuyện gì, đều nghĩ rất nhiều. Chỉ có cậu mới nghĩ cậu ấy chuyện, làm việc dựa vào trực giác. thực tế. . . . . ." Vẻ mặt Hoàng Tú Tú bất đắc dĩ: "Cho tới bây giờ Tiểu Bàn đều là người trước nghĩ sau làm . Bằng , lão gia nhà họ Ngụy cũng giao lại gia nghiệp cho cậu ấy sớm như vậy."

      Hoàng Tú Tú nhìn Diệp Thiên Tuyết, vẻ mặt nặng nề: "Nếu Tiểu Bàn vậy cậu ấy nghiêm túc tiến hành, để cho phần tình cảm này biến mất nhanh như vậy."

      Diệp Thiên Tuyết lặp lặp lại lời của Hoàng Tú Tú ở trong lòng mấy lần, cuối cùng vẫn là than khẽ.

      Hoàng Tú Tú uống cà phê ngẩng đầu lên, nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc cậu băn khoăn cái gì?" rất hoang mang, : "Tớ cảm thấy, lời cậu mới vừa chỉ là phần lý do, mà phải toàn bộ."

      Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Cảm giác của cậu nhạy bén."

      Hoàng Tú Tú kinh ngạc, mở to mắt: "Vậy là hả?"

      Nụ cười mặt Diệp Thiên Tuyết phai rất nhiều: "Phải, việc đó thể nghe người ngoài , tự tớ hiểu là tốt rồi."

      Hoàng Tú Tú im lặng lát, giả vờ hung ác: "Ý cậu là tớ là người ngoài sao hả?"

      Diệp Thiên Tuyết tức cười, sau đó cười lên ha hả: "Cậu muốn làm vợ tớ sao? Chỉ sợ bạn trai của cậu đồng ý thôi."


    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 54-2
      Hai người thuận tiện lấy đề tài này đùa giỡn. Jack và Ngụy Vũ từ bên ngoài trở lại, nhìn thấy hai cười.

      Jack vui vẻ bước nhanh về phía trước, hôn Hoàng Tú Tú, quay đầu lại dịu dàng cười với Diệp Thiên Tuyết, : "Bạn trai của cậu bản lĩnh, nếu phải biết các cậu là người Trung Quốc, thiếu chút nữa tớ cho là cậu ấy lớn lên ở nơi này đó."

      Mặt Ngụy Vũ đỏ lên: "Jack, tớ và ấy phải. . . . . ."

      Còn chưa dứt lời, Hoàng Tú Tú nhíu mày: "Tiểu Tuyết, cậu nhìn . Chỉ có ở trước mặt cậu, cậu ấy mới có dáng vẻ này. Nếu ở đây chỉ có tớ và Jack, khẳng định cậu ấy có chút khiêm tốn nào mà nhận lấy khích lệ này. Bộ dáng kia. . . . . ."

      Hoàng Tú Tú chậc chậc hai tiếng.

      Điều này làm cho Diệp Thiên Tuyết tò mò quay đầu lại nhìn Ngụy Vũ.

      Trong lời của Hoàng Tú Tú, người này lại làm cho cảm thấy xa lạ.

      Bị nhìn, vẻ mặt Ngụy Vũ cứng nhắc: "Tiểu Tuyết?" Đỏ ửng gương mặt ngày càng ràng.

      Vẻ mặt của cậu ấy rơi vào trong mắt Diệp Thiên Tuyết, làm cho đáy lòng của xấu hổ le lưỡi cái, quay qua : "Tú Tú đừng mò, Tiểu Bàn phải loại người như vậy."

      Mặc dù vậy, nhưng trong lòng lại có chút tin tưởng.

      Hoàng Tú Tú bĩu môi: "Cậu tin, vậy coi như xong. Chỉ là, Tiểu Bàn đúng là người như vậy."

      Ngụy Vũ khôi phục lại bình tĩnh, nhíu mày: "Tú Tú, cậu giống như tớ xấu lắm đó." Dáng vẻ, giọng giống trước kia, đặc biệt là kiểu oán trách cực kỳ tự nhiên này, làm cho Hoàng Tú Tú sờ sờ cánh tay của mình.

      Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách.

      ra ngoài du lịch chỉ Diệp Thiên Tuyết có thêm mấy trăm tấm hình, mà còn có buổi chuyện khó mà quên được với Hoàng Tú Tú.

      cũng bắt đầu nghĩ, có phải mình lo lắng quá nhiều rồi .

      Bởi vì có ý nghĩ như vậy, trái lại còn để ý đến cái ước định trước kia nữa, thỉnh thoảng cũng tiếp nhận tình cảm tình bạn thân của Ngụy Vũ.

      Trong lòng Ngụy Vũ cảm thấy vui sướng với thay đổi này, càng chủ động tới cái ước định để giết phong cảnh kia.

      Hai người chơi ở bên ngoài cho đến lúc có điểm thi, báo nguyện xong rồi mới trở về.

      Cùng đến sân bay, Hoàng Tú Tú từ biệt, sau khi lên máy bay, Ngụy Vũ lơ đãng hỏi: "Tiểu Tuyết, cậu tính học trường nào?"

      Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, cười trả lời: "Tại tỉnh, Đại học A là được rồi."

      Ngụy Vũ khiển trách: "Cái gì mà Đại học A là được rồi, ở trong nước Đại học A là trường học tốt số số hai đó."

      Diệp Thiên Tuyết cười hì hì, nhìn Ngụy Vũ chau mày tính toán, nếu vào Đại học A điểm của mình có thể đậu hoặc .

      Kéo ghế dựa xuống, sau đó nằm xuống, Diệp Thiên Tuyết nhắm hai mắt suy nghĩ chuyện của mình.

      Thi đậu đại học rồi, sau đó phải làm gì? hỏi mình như vậy, các loại ý tưởng ào ào ra.

      người sống lại có ưu thế chỉ nhằm vào những việc chung quanh. Bởi vì có quá nhiều lựa chọn, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn thể lựa chọn ra được.

      Từ các loại ý tưởng đó chọn ra những cái mà bây giờ bản thân có thể thực , hô hấp của Diệp Thiên Tuyết dần kéo dài.

      Ngụy Vũ ở bên cạnh nhìn lúc lâu, nghe tiếng hít thở của cậu dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới nghiêng mặt qua, nhìn nằm ghế dựa kia.

      Người này luôn giống .

      Trong đôi mắt kia chứa quá nhiều thứ, làm cậu khống chế được muốn biết nhiều hơn.

      Nhưng hai năm trước, trong ánh mắt đó chỉ là trong sáng thôi. Bắt đầu thay đổi từ khi nào chứ? Ngụy Vũ phát ra mình còn nhớ ràng nữa rồi.

      Mặc kệ là từ lúc nào, dần dần trở nên như bây giờ. Ngụy Vũ cảm thấy, mình thích tại hơn.

      Thích đến mức muốn loại bỏ tất cả khó khăn để cả ngày lẫn đêm được ở cùng chỗ với .

      Vừa bắt đầu chỉ muốn được ở bên cạnh là tốt rồi; càng về sau lại hi vọng trong mắt của cũng chỉ có mình là tốt rồi.

      Cảm giác muốn độc chiếm này kỳ lạ, làm cho Ngụy Vũ hiểu tình cảm của mình.

      Đây phải là tình bạn là cái gì?

      Nghĩ tới đây, môi cậu lộ ra nụ cười giống trước kia, giống như tuyết đọng núi cao.

      Nghiêng người sang, cúi người xuống, cậu len lén hôn lên môi .

      " sao, mặc kệ như thế nào, mình đều cùng ấy đến cuối cùng." Cậu tự nhủ ở trong lòng, "Mặc kệ mình hay ấy là người cuối cùng."

      Cậu quyết định quên chuyện mà Diệp Thiên Tuyết từng .

      Cái gì mà bốn mươi tuổi, chút cậu cũng quan tâm.

      Chưa kịp đứng thẳng người, cậu phát ra người bị mình hôn lén bỗng nhiên mở mắt ra.

      Lúng túng tại chỗ chốc lát, Ngụy Vũ mỉm cười, vươn đầu lưỡi ra miêu tả môi .

      Diệp Thiên Tuyết đẩy cậu ra, cũng có động tác gì.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 55-1
      " tỉnh rồi hả?" Ngụy Vũ làm như có chuyện gì sau đó dời tầm mắt , nhếch miệng cười tiếng: "Lập tức tới ngay." Nhìn cậu ấy trấn định tự nhiên như vậy, trong nháy mắt lại làm Diệp Thiên Tuyết sửng sốt.

      Sau đó, híp mắt, : "Ừ, tỉnh. Cậu ở đây làm gì?"

      Vẻ măt Ngụy Vũ bình tĩnh: "Tớ chuẩn bị đánh thức cậu đây."

      " sao?" Dĩ nhiên là Diệp Thiên Tuyết hoàn toàn tin, nhưng nhìn bộ dáng làm ra vẻ ta đây của Ngụy Vũ khiến cũng tiện gì, vì vậy chỉ thầm nhớ ở trong lòng khoản nợ cho cậu, tạm thời bỏ qua chuyện này: "Còn bao lâu mới đến?"

      "Nhanh thôi, sắp đến rồi." Đáy lòng Ngụy Vũ thở phào nhõm, nhưng khuôn mặt lại tươi cười thà, chịu nổi khi nhìn vào mắt Diệp Thiên Tuyết nên quay mặt .

      "Đừng cười như vậy, nhìn hợp với cậu."

      Ngụy Vũ sờ sờ đầu, thu lại vẻ mặt tươi cười: "Vậy cậu cảm thấy vẻ mặt nào mới thích hợp với tớ?"

      "Vậy phải dựa vào chính cậu rồi."

      . . . . . .

      Hai người chuyện tới khi máy bay hạ cánh, vừa ra khỏi lối Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy cha mẹ Ngụy Vũ đứng chờ cậu.

      Cha mẹ Ngụy Vũ nhìn thấy con mình và Diệp Thiên Tuyết cùng đến, khuôn mặt tươi cười của bọn họ đều tỏ vẻ thông suốt, chớp mắt vài cái với Ngụy Vũ. Ngụy Vũ cười khổ, sờ mũi, trả lời.

      Mẹ Ngụy là phu nhân ưu nhã nhìn qua chỉ có ba mươi tuổi, nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết liền lôi kéo tay của dịu dàng cười: "Tiểu Tuyết chơi lâu như vậy, có mệt ? Bên ngoài ngàn tốt vạn được, cũng bằng ở nhà mình thoải mái hơn."

      Diệp Thiên Tuyết khoác tay mẹ Ngụy về phía trước, cười tít mắt ứng phó với mẹ Ngụy, lỗ tai lại chú ý tới cha Ngụy và Ngụy Vũ ở sau lưng chuyện phiếm, nghe thấp thoáng có nhắc đến mình.

      thừa dịp lúc chờ xe quay đầu lại híp mắt nhìn sang, Ngụy Vũ làm như thấy ánh mắt của , nét mặt đó thấy như thế nào cũng giống như chột dạ.

      Trái lại cha mẹ Ngụy Vũ muốn Diệp Thiên Tuyết cùng bọn họ, nhưng có người tới đón Diệp Thiên Tuyết, hơn nữa vừa xuống máy bay, Diệp Thiên Tuyết cũng gọi người tới, còn đến sớm hơn xe của bọn họ.

      Vì vậy ba người buộc đành phải tiếc nuối nhìn Diệp Thiên Tuyết rời , đồng thời phát ra tiếng thở dài.

      Sau khi lên xe mẹ Ngụy liền lôi kéo hỏi thăm Ngụy Vũ cậu có bắt được Diệp Thiên Tuyết hay , Ngụy Vũ dở khóc dở cười: "Mẹ cho rằng là lấy hạng mục sao, nào có ai như vậy."

      Mẹ Ngụy gõ cái đầu đần của con trai mình, thở dài : "Con là thằng ngốc, tuy trong nhà con bé Tiểu Tuyết kia được việc gì, nhưng dù sao cũng là mạch máu của nhà họ Cố, nhìn thế nào cũng tốt hơn những đứa có tự trọng ở bên ngoài nhiều. Sau này con là người thừa kế gia nghiệp, nếu đứng bên những người đó. . . . . ." Lỗ mũi mẹ Ngụy hừ tiếng, mặt tỏ vẻ khinh thường: "Con có thể hiểu những chuyện trong nhà tệ rồi, chuyện của công ty. . . . . ."

      Ngụy Vũ cười khổ: "Có phải mẹ nghĩ quá xa ?"

      "Xa sao?" Mẹ Ngụy mờ mịt, "Bây giờ con bắt đầu quản lí công ty, kết hôn là chuyện của 4~5 năm sau. Trong thời gian đó các con chung sống với nhau, sau khi đính hôn xong còn có thời gian chuẩn bị hôn lễ, con cho rằng còn sớm sao? Chẳng lẽ con muốn học những người kia cưới chui sao? Như vậy mẹ kiên quyết đồng ý."

      Ngụy Vũ cười khổ.

      Mẹ Ngụy nghĩ đến có chút xa rồi. . . . . .

      Chỉ là nghĩ lại, Ngụy Vũ lại cảm thấy, chuyện này có lẽ quá xa. Mặc kệ có xa hay , cậu phải đối mặt với vấn đề lớn nhất là làm thế nào để Diệp Thiên Tuyết tiếp nhận mình.

      Sau khi ngồi lên xe Diệp Thiên Tuyết thở phào nhõm.

      Mẹ Ngụy nhiệt tình quá làm thở nổi. Đến lúc lấy lại tinh thần, liền cười nhạt.

      Nếu phải do Ngụy Vũ, Mẹ Ngụy cũng nhiệt tình với như vậy, nhưng cái này xem như là vì con trai mình thích nên ai cả đường , làm cho cảm thấy hâm mộ.

      Đây là tình thương của mẹ. . . . . .

      hưởng thụ được nữa rồi.

      Trong trí nhớ của , mẹ vô cùng xa lạ. Lúc mười bốn tuổi, Cố Trường Ninh chết, sau đó thân mình lại vài chục năm, cuối cùng sống đần đần độn độn rồi chết.

      Thời gian mười mấy năm đủ khiến trí nhớ của Diệp Thiên Tuyết trở nên vô cùng xa lạ. Thậm chí còn nhớ , Cố Trường Ninh trông như thế nào rồi.

      Sau khi trở lại năm mười sáu tuổi, lấy tấm ảnh ra nhìn để nhớ lại hình dáng của Cố Trường Ninh. Lần đầu tiên nhìn thấy, lại cảm thấy hơi xa lạ.

      Thậm chí còn bằng cảm giác thân thiết mà Cố Trường Khanh cho .

      Thời gian là tàn nhẫn.

      Trở lại nhà, Diệp Hâm Thành chờ ở đó từ khi nào rồi.

      Hôm nay ông công ty, chỉ ở chỗ này chờ để gặp con xa cách lâu nay.

      Vừa vào cửa Diệp Thiên Tuyết gọi ông là “cha” mà gọi là "Ba", vẫn gọi như trước đây làm cho ông cứng nhắc ngay lập tức, sau đó mới chậm rãi lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Tiểu Tuyết trở lại."

      Cố Trường Khanh dẫn Cẩm Văn tới, Diệp Thiên Tuyết rửa tay, sau đó trêu chọc Cẩm Văn, kết quả bị Cẩm Văn từ chối thẳng thừng, làm thấy hết thú vị.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 55-2
      Cố Trường Khanh ở bên cạnh nhìn, cười lớn.

      Thấy vậy Diệp Thiên Tuyết liền làm nũng với Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh cười sờ mặt của , hỏi: "Tiểu Tuyết, con dự định ghi danh trường nào?"

      "Đại học A." Diệp Thiên Tuyết trả lời rất nhanh, "Về phần chuyên ngành, con có hai dự định, đến lúc đó trúng tuyển ngành nào học ngành đó."

      Cố Trường Khanh thấy chủ ý của định, cũng khuyên nhiều, dịu dàng cười: " có dự định là tốt rồi, cần để mình quá mệt mỏi. Mặc dù cả nhà mong đợi con ra ngoài làm việc, chuyện trong nhà phải dựa vào con rồi."

      đến vấn đề này, Diệp Hâm Thành ở bên cạnh cũng gật đầu: "Tuy con vẫn luôn muốn, nhưng ba cũng chỉ có mình con, cho con cho ai."

      Diệp Thiên Tuyết cười cười, trả lời vấn đề này.

      Mọi người cùng ăn bữa cơm vui vẻ hòa thuận, Cẩm Văn đúng tiêu chuẩn của vú em ở bên cạnh khuyên hai thằng nhóc nên ăn cái gì, còn mình ăn bao nhiêu.

      Nhìn bộ dáng chăm lo chu toàn cho con của cậu, ngay cả Diệp Thiên Tuyết cũng nhịn được chế nhạo hai câu. Cẩm Văn chỉ cười: "Cậu hiểu đâu."

      Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, trong lòng mảnh ấm áp.

      Cẩm Văn là trẻ mồ côi, ấm áp của gia đình, có lẽ cậu mong muốn từ lâu rồi. . .

      Sau khi ăn cơm xong, Cố Trường Khanh và Cẩm Văn đứng dậy ra về, Diệp Thiên Tuyết tiễn hai người ra ngoài, ở cửa Cố Trường Khanh cầm tay : "Tiểu Tuyết, dì biết cháu muốn tiếp nhận gia nghiệp, nhưng đó là mẹ cháu để lại, cháu thể cứ bỏ qua như vậy."

      Nhìn ánh mắt dì kiên trì như vậy, Diệp Thiên Tuyết từ từ gật đầu: "Dạ, cháu biết rồi."

      Lúc này Cố Trường Khanh mới thản nhiên cười, xoay người rời .

      Ngày thứ hai trường học báo nguyện vọng, trong lòng Diệp Thiên Tuyết có loại cảm thấy thoải mái khó hiểu.

      Đời trước vào lúc này, mình sống mơ mơ màng màng, mà cha tiếp nhận công việc. . . . .

      Bây giờ nhớ tới, ngờ lại xa xôi giống như ở trong mơ vậy.

      , có lẽ chỉ là cảnh trong mơ mà thôi. giống nhau, hoàn toàn khác nhau. giơ tay lên nhìn đóa hoa nho cổ tay phải. Cho dù có hơn nữa, Diệp Thiên Tuyết cũng có thể nhìn thấy được, đó là đóa hoa chưa nở.

      Đây là cái giá của việc sống lại.

      Trước khi có kết quả trúng tuyển, tin tức đính hôn của Phó Hoài Minh và Tô Hòa tới trễ.

      Diệp Thiên Tuyết và Diệp Hâm Thành tặng quà, đối diện với khuôn mặt tươi cười giả dối của người nhà họ Phó, trong lòng cảm thán ngàn vạn.

      Dì cả nhìn nhà cửa rộng lớn mà lạnh tanh của nhà họ Phó, đối với người đàn ông mà , là tổn thương rất lớn. . . . . . khăng khăng nghĩ đứa con trai còn ở bên cạnh người đàn ông bị mình làm tổn thương đó. Dì cả lớn như vậy, đôi lúc lại , quả nhiên có phong cách của nghệ thuật gia. Vì chỉ có mến cho nên bất chấp tất cả để tự phá hủy chính mình, ngờ lại thương tổn tới người khác.

      Diệp Thiên Tuyết uống trà, nhìn Phó Hoài Minh và Tô Hòa sóng vai đứng chung chỗ, giống như kim đồng ngọc nữ, khóe môi cong lên.

      Có hạnh phúc như vậy, cũng tốt lắm.

      nâng ly với người ở xa xa kia, uống hớp nước trái cây.

      "Cậu thử xem, có phải ngày nào đó chúng ta cũng có được hạnh phúc như vậy ?" Giọng của Ngụy Vũ đột nhiên vang lên ở bên cạnh, sảng khoái hỏi.

      Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: "Ai biết được. Chuyện tương lai là chuyện duy nhất xác định được." Vẻ mặt Ngụy Vũ uất ức nhìn , người ở bên cạnh khẽ cười.

      Hai người cùng lúc quay đầu nhìn sang, thấy Triệu Lẫm đứng ở đó, phong cách nhàng, dường như trưởng thành hơn rất nhiều.

      Đối diện với tầm mắt của hai người, cậu nâng ly về phía hai người: "Ý nghĩ tốt."

      Ngụy Vũ nghi ngờ liếc cậu cái, cũng nâng ly lên: "Cảm ơn." Triệu Lẫm thấy cậu và Diệp Thiên Tuyết phòng bị, khẽ mỉm cười: "Trước kia tôi phá rối các cậu, cho tôi xin lỗi."

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Sao bỗng nhiên cậu nghĩ thông suốt thế?"

      Vẻ mặt Triệu Lẫm khó xử: "Biết sao đây, chẳng qua bị giáo huấn lần, cho nên. . . . . ." Cậu nhún vai, ra vẻ thể làm sao, "Vì trước kia vô lễ nên cho tôi xin lỗi."

      Nhìn ánh mắt thẳng thắn của cậu, trái lại Diệp Thiên Tuyết biết nên những gì, cuối cùng lấy ly nước trái cây khác khay của nhân viên tạp vụ bên cạnh, nâng ly về phía cậu: "Như vậy về sau có thể làm bạn bè chứ?"
      "Tất nhiên rồi." Triệu Lẫm cười vô cùng vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :