1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 51-1
      Ngụy Vũ bình tĩnh tới chỗ hẹn. Cậu bất ngờ khi Diệp Thiên Tuyết hẹn gặp mình vào lúc này.

      Nhưng cậu đoán được Diệp Thiên Tuyết gì với cậu.

      "Cái gì?" Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thiên Tuyết, Ngụy Vũ gần như nghi ngờ lỗ tai của mình.

      là mình mới vừa nghe được ?

      Cậu cảm thấy khó tin. Lời hoang đường như thế, sao có thể là chứ. Sao mình có thể dự đoán được tuổi thọ của người chứ.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn dáng vẻ tin của cậu, vì vậy cậu cũng chỉ có thể cười khổ.

      Cho dù nghe thực tế nhưng đều là .

      Cái giá để sống lại rất cao, đời này tuổi thọ của quá bốn mươi tuổi. Ngoài ra còn có vài cái giá khác thể giải thích kỹ càng, đây cũng là nguyên nhân dám nhận tình cảm của bất cứ người nào.

      càng muốn dựa vào chính bản thân mình để trả thù.

      Có thể đoán trước được tương lai, muốn trở lại thời gian hạnh phúc và vui vẻ mà trước kia mất .

      Ngụy Vũ cảm giác khó tin, nghĩ có phải Diệp Thiên Tuyết qua loa với mình . Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thiên Tuyết, cậu lại cảm thấy phải là người nhàm chán như vậy.

      Cậu cúi đầu : "Làm sao có thể. . . . . .Tiểu Tuyết, cậu có bệnh hay là có cái gì khác. Làm sao người có thể dễ dàng biết được tuổi thọ của mình chứ."

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Tớ biết. Ngụy Vũ, tớ cần gì phải dối chứ."

      Vẻ mặt của Ngụy Vũ kích động.

      Dù ngày thường bình tĩnh ra sao, nhưng trong nội tâm của Ngụy Vũ chẳng qua cũng chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà thôi. Trải qua thời gian dài mới có vẻ mặt bình tĩnh như núi băng Thái Sơn, tạm thời còn đủ với cậu.

      Cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt: "Tiểu Tuyết, phải vì cự tuyệt tớ mà cậu xạo chứ?"

      Diệp Thiên Tuyết cũng bất ngờ cậu cho là như vậy. tức giận. Đây đúng là .

      bình tĩnh trả lời: "Dĩ nhiên phải. Nguyên nhân chủ yếu tớ cự tuyệt cậu là vì bây giờ tớ và cậu còn quá . Hai người có thời gian gắn bó, sau này cả đời, là. . . . . ." lắc đầu, vẻ mặt cảm khái.

      Ngụy Vũ quyết định quên hết lời mới , dù chỉ có bốn mươi tuổi sao chứ, làm bạn cả đời, cũng nhất định phải cùng nhau tới cuối cùng.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn dáng vẻ cúi đầu ỉu xìu của cậu, dịu dàng cười : "Nếu đến lúc tốt nghiệp đại học rồi mà cậu vẫn giữ ý nghĩ này, hơn nữa sợ hãi cái năng lực có thể đoán được tương lai đó chúng ta có thể thử lần."

      Ngụy Vũ ngẩng đầu lên, Diệp Thiên Tuyết cười, nhưng trong lòng lại nghĩ tới thời gian có lẽ là liều thuốc tốt nhất để cho phần tình cảm này của cậu dần dần phai nhạt .

      Ngụy Vũ hoàn toàn quan tâm vài ước định của trước đó.

      Cậu rất vui mừng nhưng cũng khiêm tốn nhả ra, cười hì hì: "Vậy quyết định chờ tốt nghiệp đại học. Trong thời gian đó cậu đừng thích người nào nha."

      Diệp Thiên Tuyết bật cười, nhìn cậu gật đầu: "Được."

      Lúc này khí xấu hổ giữa hai người biến mất. Ngụy Vũ bắt đầu đến chuyện học tập của mình với Diệp Thiên Tuyết, thử dò xét : "Tiểu Tuyết, có phải cậu dự định thi cao đẳng đúng ?"

      Diệp Thiên Tuyết cũng thuận tiện luôn: "Phải. Tớ nghĩ muốn có nhiều kinh nghiệm sống hơn."

      Ngụy Vũ nghe được ngụ ý trong lời của , cố gắng tự nhủ là có nghe được, cười : "Vậy cậu dự định thi trường nào?"

      Diệp Thiên Tuyết muốn mình có thể lựa chọn, cuối cùng khẽ mỉm cười: "Còn phải xem thành tích nữa."

      Ngụy Vũ bật cười: "Tiểu Tuyết, cậu còn cần phải quan tâm thành tích sao? Bất kể cậu học trường nào, nghĩ vào đều khó khăn."

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Vẫn do mình thi đỗ mới tốt."

      Hai người hề đến việc này nữa, trái lại đến cuộc thi được bàn tán trong trường học. Mặc dù có thời gian dài Diệp Thiên Tuyết học, kinh nghiệm của đời trước và trí nhớ của đời này đủ để có thể theo kịp câu chuyện của Ngụy Vũ.

      Điều này làm cho Ngụy Vũ ngừng.

      "Thừa dịp tớ chú ý hai người các cậu hẹn hò nha. Quan trọng nhất là lại mang tớ theo."

      Hai người trò chuyện giọng trêu chọc của Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh vang lên. Diệp Thiên Tuyết hơi ngẩng đầu nhìn lại: "Tớ cũng dám phá rối cuộc hẹn của cậu. Dĩ nhiên, nếu cậu muốn cậu hẹn hò với người bên cạnh cậu cũng được."

      Tô Vũ cười hì hì: "Đương nhiên là hẹn hò rồi."

      Vương Kỳ Ngọc bấm cậu cái, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên Tuyết: "Có thể gặp được cũng là khéo, có thể ngồi cùng chứ?" Ngụy Vũ nhìn vẻ mặt tình nguyện của Tô Vũ, con mắt chuyển động, đồng ý: "Được."

      Ngay lập tức sắc mặt của Tô Vũ trở nên khó coi.

      Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy mà bật cười, chợt Vương Kỳ Ngọc giọng : "Cậu biết người ngồi hơi xéo ở bàn thứ hai phía sau cậu ?" Diệp Thiên Tuyết sững sờ, bắt đầu tìm gương trong túi, Vương Kỳ Ngọc tiếp: "Dường như nhìn chăm chú các cậu lâu rồi."

      Nhìn qua chiếc gương trang điểm , ngồi ở chỗ đó là người đàn ông trung niên có gì đặc biệt, Diệp Thiên Tuyết biết. Nhưng cái kiểu thỉnh thoảng nhìn sang của người kia, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy có chút đúng.

      bình tĩnh cất gương , cười : " có việc gì."

      Vương Kỳ Ngọc nghi ngờ nhìn : "Tớ cảm thấy là có việc gì. , rốt cuộc nhà cậu xảy ra chuyện gì?" Diệp Thiên Tuyết còn muốn nữa, nhưng lại bị ngón tay của chỉ vào ấn đường: "Cậu dối tớ để ý đến cậu nữa."

      Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách, khóe môi lộ ra nụ cười khổ: "Sao lý lẽ như vậy chứ."

      "Vì sao chuyện như vậy phải lý lẽ với cậu chứ." Vương Kỳ Ngọc trả lời rất đương nhiên, hai người thanh niên thông minh với vẻ ngoài cười nhưng trong cười chèn ép lẫn nhau, ngồi nhìn hai đối diện giống như cãi nhau.

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu với quyết định lý lẽ của Vương Kỳ Ngọc: "Cậu nhớ người giúp đỡ Liễu Phỉ Phỉ ? Ông ta gửi thư cho nhà tớ, trở về trả thù."

      Vương Kỳ Ngọc nhíu mày: "Cảnh sát cũng tìm ."

      Ngụ ý là vì sao Diệp Thiên Tuyết tìm cảnh sát để nhận được bảo hộ.

      Diệp Thiên Tuyết trả lời: "Chuyện như vậy nào có cái lý lẽ đề phòng cướp trong thời gian dài chứ. Yên tâm , có việc gì."

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của , trái lại Vương Kỳ Ngọc biết nên gì.

      Phần tin tưởng này, hoàn toàn biết đối phương đến từ đâu. cũng nhìn ra đối phương dựa vào cái gì.

      "Tiểu Tuyết, nên bởi vì ý chí nhất thời mà để cho mình lâm vào nguy hiểm."

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 51-2
      "Ừ, tớ biết." Diệp Thiên Tuyết trả lời, nheo mắt lại thấy tâm tư.

      Vương Kỳ Ngọc còn lời nào để , nhìn ra được vẻ mặt thất vọng của . Cảm giác được tâm tình của , Tô Vũ cầm tay của , kề sát vào bên tai giọng : "Có lẽ là có lý do khác."

      Diệp Thiên Tuyết chợt mở miệng: "Lúc nghỉ hè, tớ và Tú Tú chơi ở đó, Tú Tú đưa cho tớ ít đồ. Người kia từ Hắc bang nước Mĩ chạy trốn ra ngoài. Trước khi trốn ra làm chuyện, sau đó. . . . . ."

      khẽ mỉm cười, chẳng biết tại sao Vương Kỳ Ngọc lại lạnh lùng: "Bây giờ những người đó đuổi tới đây. Dĩ nhiên tớ thấy được, chẳng qua có người cho tớ biết như thế."

      Vương Kỳ Ngọc vô ý thức co lại ngón tay. Ngụy Vũ ở bên cạnh trợn to mắt: "Tiểu Tuyết, sao cậu lại tiếp xúc với những người đó? Bọn họ cũng phải là những thứ này ở trong nước. . . . . ."

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu rất nhanh: "Tớ có tiếp xúc với bọn họ. phải tớ, dĩ nhiên phải tớ."

      nhóm người đều im lặng.

      lúc lâu, Diệp Thiên Tuyết mới cười : "Sao các cậu lại nặng nề như vậy chứ, chuyện vui vẻ . Nghe cuộc thi tuyển sinh tới rồi."

      Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ oán hận quay mặt , Tô Vũ ở bên cạnh cười ha hả, bị Vương Kỳ Ngọc bấm đến nỗi ngay cả đều được, ấp úng cầu xin tha thứ.

      Vương Kỳ Ngọc thở phào nhõm, cười : "Cậu quyết định, tớ đây mặc kệ. Cùng dạo quần áo chứ?"

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu, mỉm cười: "Được."

      Hai nắm tay nhau cùng dạo phố, Ngụy Vũ và Tô Vũ ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ theo sát.

      Trở lại nhà họ Diệp, Diệp Thiên Tuyết nhớ tới việc học của mình đoạn thời gian đưa cho Phó Hoài Minh kiểm tra rồi, vì vậy gọi điện thoại cho .

      Phó Hoài Minh ở đầu điện thoại bên kia mơ hồ đáp mấy tiếng, sau đó có giọng nữ xa xa mang theo ý cười truyền tới. Diệp Thiên Tuyết cũng cười theo: "Khai mau, bên kia là chị Tô Hòa đúng ? Nhớ chào hỏi giúp em."

      Phó Hoài Minh bật cười: "Con bé này, được rồi ngày mai qua chuyến nhìn thành tích của em."

      Ngày hôm sau lúc Phó Hoài Minh đến, Diệp Thiên Tuyết cảm giác được nỗi lo lắng bất an mặt , nhịn được lên tiếng hỏi.

      Phó Hoài Minh thuận tiện quăng đống bài tập sang bên, hỏi: "Liễu Phỉ Phỉ gây phiền phức cho em, chuyện này em dự định lúc nào cho biết?"

      Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, sau đó cười: "Cũng phải chuyện lớn gì, người đó cũng nhởn nhơ được bao lâu đâu."

      Phó Hoài Minh gõ đầu , cười khổ: "Rốt cuộc tự tin của em từ đâu tới! Thôi, chuyện này giúp em giải quyết. Em đừng lo lắng."

      Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn .

      Phó Hoài Minh mỉm cười: " hài lòng cái gì sao?" Diệp Thiên Tuyết vô ý thức run lên, lắc đầu nhanh: ", có gì cả."

      Phó Hoài Minh sờ đầu : "Được rồi, vậy có. Tiếp theo, chúng ta về việc học của em ."

      Vừa nghe như vậy, Diệp Thiên Tuyết vô ý thức rụt cổ lại. Về việc này, nhịn được sinh ra sợ hãi với Phó Hoài Minh. Bởi vì vô luận là kiếp trước hay kiếp này, luôn có lòng tin về việc học của mình.

      Sau khi Phó Hoài Minh khỏi, Diệp Thiên Tuyết vốn quên chuyện này rồi. Lúc nửa đêm giật mình tỉnh dậy, chợt phát ra điều bất thường. Vì sao Phó Hoài Minh khẳng định như vậy? Để cho mình yên tâm sao? ấy dựa vào cái gì? Lúc trước mình chắc chắn ở trước mặt Vương Kỳ Ngọc, ra liên quan đến những thứ khác, mà cái đó để cho mình sống lại có liên quan, nhưng. . . . . . ôm chăn ngồi giường, ngẩn người nhìn phía ngoài cửa sổ.

      Buổi sáng lúc Diệp Hâm Thành xuống lầu, nhìn thấy đứa con thích dậy sớm của mình ngồi trong phòng ăn, đồ ăn sáng trước mặt ăn xong rồi.

      Ông hơi ngạc nhiên, cười hỏi: "Sao hôm nay lại dậy sớm vậy?"

      Diệp Thiên Tuyết quay mặt sang, có chút ngơ ngác: "Cả đêm hôm qua ngủ được." Diệp Hâm Thành kinh ngạc: "Sao ngủ được?"

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu rồi lại gật đầu: "Có số việc nghĩ mãi ra."

      Diệp Hâm Thành nhìn đồng hồ, ngồi xuống đối diện : "Có chuyện gì, có thể với ba ?"

      Nghe Diệp Hâm Thành tự xưng là ba, biết vì sao Diệp Thiên Tuyết vô ý thức tỉnh táo lại, cảm giác hoảng hốt mới vừa nãy trong nháy mắt biến mất.

      Chỉ sau chốc lát, ngẩng đầu lên, lúc này mặt là nhàn nhạt, có kẽ hở nào, khuôn mặt tươi cười: " có việc gì, có chuyện gì lớn cả."

      Diệp Hâm Thành nghi ngờ nhìn , chẳng qua buổi sáng hôm nay ông còn có việc, thể tạm thời quên việc này.

      Đến buổi chiều ông có thời gian rãnh nhớ tới chuyện này, Diệp Thiên Tuyết lấy cớ qua loa với ông. Diệp Hâm Thành vốn phải người cẩn thận, tỉ mỉ, nghe có lý theo trình tự ràng, cho rằng có chuyện gì liền quên chuyện này.

      Nhưng nghi ngờ của Diệp Thiên Tuyết vẫn tồn tại khiến kiềm chế được mà né tránh Phó Hoài Minh.

      Phó Hoài Minh nhạy cảm như vậy, rất nhanh nhận ra. Thử dò xét mấy lần nhưng có được câu trả lời, liền trực tiếp hỏi.

      Diệp Thiên Tuyết nghẹn lời, mỉm cười: "Chuyện gì cũng có. họ nghĩ quá nhiều rồi."

      Phó Hoài Minh cười lạnh: "Em cho rằng ngay cả cảm giác của mình cũng sai sao? , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mặc dù bình thường em và thân nhưng cũng đến mức em tránh né . Có người ở trước mặt em cái gì hay còn xảy ra chuyện gì nữa?"

      Diệp Thiên Tuyết thở dài trong lòng, lời như thế khiến biết nên như thế nào.

      Lúc này thầm hận đời trước mình quá ngây ngô dại dột, quá nhiều việc cũng nhớ .

      Phó Hoài Minh rất kiên nhẫn chờ chuyện, kết quả là Diệp Thiên Tuyết im lặng lúc lâu, vẫn như cũ mình có việc gì. Điều này khiến Phó Hoài Minh giận đến mức mà cười: "Tiểu Tuyết, tuy chúng ta lớn lên cùng nhau nhưng năm qua cho là giữa chúng ta cũng có những hiểu biết nhất định về nhau."

      Diệp Thiên Tuyết im lặng trả lời ở trong lòng: bởi vì chỉ có năm, cho nên mới...

      Vừa xong, liền ngẩn ra. Dù thời gian dài hơn nữa, có thể thấy tâm của người sao?

      Phó Hoài Minh kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Tuyết sững sờ sau khi mình xong, nhịn được mà nhíu mày. Chẳng lẽ có người ở trước mặt mình gì sao?

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" hạ thấp giọng hỏi.

      Diệp Thiên Tuyết thở dài hơi, lắc đầu: " phải chuyện lớn gì. Chẳng qua có chút hoài nghi. họ, em có thể hỏi bí mật của là gì được ?"

      Phó Hoài Minh cười khanh khách: "Bí mật của ? có bí mật gì chứ?"

      " có bí mật sao, dựa vào cái gì để giúp em giải quyết vấn đề? người cố gắng giấu , lại có khả năng gây nguy hiểm, câu đầu tiên phải là có thể giải quyết vấn đề."

      Phó Hoài Minh sững sờ, sau đó cười ha hả: " còn cho là. . . . . . Hoá ra là như vậy. Được rồi, cái này cũng coi như là bí mật của . Chẳng qua vẫn tính là bí mật. . . . . ."

      Diệp Thiên Tuyết ngày càng kinh ngạc.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 52-1
      Nhìn ánh mắt tò mò của , Phó Hoài Minh mỉm cười: "Em cũng biết nhà họ Phó kinh doanh bất động sản."

      "Vâng"

      Phó Hoài Minh nhàng trả lời: "Nghề kinh doanh bất động sản này luôn tránh được quan hệ với xã hội đen. thương trường, đại gia ở chung chỗ phải có can đảm."

      Diệp Thiên Tuyết nghe như vậy, nhịn được hơi nghi ngờ. Nhìn ánh mắt bình tĩnh chắc chắn của Phó Hoài Minh, dường như đó chính là , khiến tạm thời tin tưởng đây là .

      Phó Hoài Minh biết phải hoàn toàn tin tưởng, nhưng giả vờ biết, làm như lời mới vừa với Diệp Thiên Tuyết là .

      Hai người vì vấn đề này mà im lặng lúc, Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: "Thôi, chuyện này. . . . . . Chỉ cần vẫn là họ của em là được rồi."

      Phó Hoài Minh cười híp mắt, tới sờ đầu : "Đứa bé ngoan cần nghĩ quá nhiều chuyện, phải được lớn lên trong nuông chiều mới tốt."

      Diệp Thiên Tuyết cố ý liếc mắt nhìn : "Nuông chiều? xác định là em được nuông chiều sao?"

      Phó Hoài Minh nghẹn lời, vò tóc Diệp Thiên Tuyết rối lên để trả thù.

      Sau khi thông suốt chuyện này xong, Diệp Thiên Tuyết mới hỏi Phó Hoài Minh làm chuyện kia thế nào rồi. Trước đây, vẫn lảng tránh chuyện này. Phó Hoài Minh cười dịu dàng: "Ừ, tạm được. Coi như tìm được bóng dáng, mấy ngày nay xác định là được."

      Phó Hoài Minh : "Mấy ngày này em ra ngoài phải cẩn thận, tốt nhất nên chia cửa ra mà . sợ ông ta chó cùng rứt dậu."

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu mạnh: "Được, em vẫn rất quan tâm mạng của em. Chẳng qua cha em. . . . . ."

      "Cha em. . . . . ." Phó Hoài Minh im lặng lúc, "Tiểu Tuyết, ra ông ấy rất tốt với em, em vẫn muốn gọi ông ấy lạnh nhạt như vậy sao?"

      Diệp Thiên Tuyết trả lời, chỉ trừng mắt nhìn.

      Phó Hoài Minh nhìn thấy mà bật cười: "Sao em giống con nít quá vậy. Dượng ra ngoài đều có người theo, đừng lo."

      Diệp Thiên Tuyết im lặng gật đầu. Phó Hoài Minh buồn cười nhìn , lại lần nữa vò rối tóc của .

      Bởi vì Diệp Thiên Tuyết kiên trì nên mỗi ngày Phó Hoài Minh đều gọi cuộc điện thoại tiến triển của việc với Diệp Thiên Tuyết. Diệp Thiên Tuyết cũng nhận được tin tức từ Thi Yến Hàn, để trong lòng biết ngọn nguồn.

      Dường như người kia vẫn núp rất xảo quyệt, nhưng vô luận qua nơi nào đều để lại dấu vết, dần dần người của hai phe cũng bắt được hành tung của ông ta, gian hoạt động rất nhiều.

      Đến lúc này, Diệp Thiên Tuyết mới yên lòng.

      bắt đầu nghiêm túc học bài, nhờ giáo viên giảng dạy, chuẩn bị sang năm thi vào trường cao đẳng.

      Trước khi thi giữa kỳ, lúc vừa mới bước vào trường thi nhận được tin tức, cấp dưới của Hùng bắt được người kia hấp hối. yên tâm tắt điện thoại, sau đó bắt đầu thi.

      Chờ đến lúc thi xong ra ngoài thấy Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc tới lôi kéo chơi giống như ngày trước, chậm rãi mở điện thoại ra, lập tức nhận được điện thoại của Phó Hoài Minh: " nghĩ em ra."

      Diệp Thiên Tuyết cười híp mắt: "Dạ, em thi xong. Có phải họ có chuyện gì muốn cho em biết phải ?"

      Quả nhiên, Phó Hoài Minh còn nguy hiểm để yên tâm, liền cúp điện thoại.

      Ngẩng đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vương Kỳ Ngọc, cười híp mắt hỏi: "Làm sao vậy?"

      Vương Kỳ Ngọc than thở, kéo tay : "Ba mình , những ngày này yên bình, hóa ra là ám chỉ việc này." Diệp Thiên Tuyết vẫn cười híp mắt: "Bây giờ yên bình rồi."

      Vương Kỳ Ngọc khẽ mỉm cười: " liên quan quá lớn với mình, chẳng qua cậu phải biết cậu làm gì là được."

      "Ừ, tớ biết rồi." Diệp Thiên Tuyết trả lời rất nhanh, nhìn ánh mắt ngày càng ấm áp của Vương Kỳ Ngọc.

      Ngụy Vũ theo sát phía sau hai người, hậm hực vì bị quên , nghe hai người chuyện câu được câu mất, nhịn được chán nản.

      Vương Kỳ Ngọc thỉnh thoảng nhìn qua thấy được, trong lòng buồn cười, đồng thời nổi lên tâm tư trêu đùa, lôi kéo Diệp Thiên Tuyết buông tay, hỏi: "Cậu chuẩn bị sang năm thi sao?"

      Diệp Thiên Tuyết trả lời: "Đúng vậy. Luôn luôn cố gắng trong lòng mới cảm thấy yên tâm."

      "Vì sao? ra cần phải…" Vương Kỳ Ngọc hơi khó hiểu, vì vậy mượn cơ hội này để hỏi.

      Diệp Thiên Tuyết trả lời giống như để ý chút nào: "Bởi vì muốn chứng minh mình phải là người vô dụng."

      "Cậu vốn phải là người vô dụng." Vương Kỳ Ngọc nhíu mày, hiểu nhìn .

      Diệp Thiên Tuyết cười : "Tớ từng cảm thấy như vậy."

      Cuộc chuyện này cuối cùng cũng giải quyết được gì, Diệp Thiên Tuyết có cách nào để Vương Kỳ Ngọc hiểu được tâm tình của , giống như cũng có cách nào hiểu được vì sao Vương Kỳ Ngọc hăng hái khi nhìn thấy Tô Vũ.

      Ngụy Vũ thấy Vương Kỳ Ngọc rốt cuộc cũng , thở phào nhõm, vỗ ngực: "Tớ và cậu cùng nhau thi đỗ."

      Diệp Thiên Tuyết quay mặt lại cười với cậu khiến cậu gần như mất hồn: "Được, cùng nhau thi đỗ."

      Lời hứa hẹn vừa ra khiến đầu óc của Ngụy Vũ mơ màng.

      Lần này cậu cần tận lực giảm cân, tháng 12 lúc ghi tên, chụp hình, người nọ cầm CMND của cậu, nhìn hình của cậu nửa ngày, thể tin được người gầy gò trong hình bây giờ là chàng trai hơi mập này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 52-2
      Ngụy Vũ nhìn ánh mắt này có chút thẹn quá thành giận tiếng, người nọ cười ha hả rồi chụp hình cho cậu.

      Diệp Thiên Tuyết lấy chuyện này trêu chọc khiến Ngụy Vũ hơi tức giận.

      " chuyện như vậy hình tượng của cậu thay đổi thành công, vì vậy đừng tức giận." Nghe Diệp Thiên Tuyết nhàng như vậy, Ngụy Vũ ngay cả hơi sức để tức giận cũng có.

      Bởi vì dùng hết sức để chạy đến cái mục tiêu kia, vì vậy mấy ngày nay Diệp Thiên Tuyết học hành rất chăm chỉ. Diệp Hâm Thành nhìn thấy cằm của con nhọn hơn, trong lòng hơi sợ: "Tiểu Tuyết, đừng liều mạng quá, cho dù thi rớt vẫn còn sang năm."

      Diệp Thiên Tuyết cười lắc đầu: "Con nghĩ muốn chứng minh bản thân mình mà thôi."

      im lặng, cười nhìn sang. Diệp Hâm Thành chợt cảm thấy, hình như chính mình trở lại thời gian trước đây, nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ và quật cường của Cố Trường Ninh.

      Ông nhịn được mềm lòng, giơ tay lên sờ đầu Diệp Thiên Tuyết: "Đương nhiên có thể chứng minh mình, nhưng cũng phải chú ý thân thể."

      Diệp Thiên Tuyết cười gật đầu: "Dạ, con biết rồi."

      Lúc có mục tiêu, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

      Hình như ngày hôm qua vẫn còn lễ mừng năm mới, ăn mừng sinh nhật của Tiểu Bao Tử nhà Cố Trường Khanh, chớp mắt là đầu tháng sáu, thi tốt nghiệp trung học gần kề.

      Diệp Thiên Tuyết nghe chủ nhiệm lớp ở bục giảng lải nhải, đáy lòng cảm khái.

      Ánh sáng ngoài cửa sổ mang lại cảm giác trong suốt riêng biệt của tháng năm, lúc chiếu vào khiến tâm của mỗi người cũng sáng rỡ hẳn lên.

      ". . . . . . được phép có bất kỳ sai lầm nào." Chủ nhiệm lớp xong, vỗ vỗ tay: "Được rồi, mấy ngày nay mọi người trở về nghỉ ngơi chút, đến lúc đó chuẩn bị cho tốt để thi tốt nghiệp trung học. Bạn nào ở xa ghi tên lại cho , tới lúc đó trường có xe đưa đón."

      Diệp Thiên Tuyết và những người khác cúi đầu chào chủ nhiệm lớp, chuẩn bị ra ngoài bị gọi lại.

      "Học sinh Diệp, em mới vào học được nửa khóa, giờ lên lớp cũng rất ít, cùng những người khác phải rất quen thuộc. Trước đây tất cả mọi người tụ tập lại chỗ nhắc nhở lẫn nhau được quên này kia, học sinh Diệp phải dựa vào chính mình rồi." Chủ nhiệm lớp rất trực tiếp, khiến Diệp Thiên Tuyết hơi kinh ngạc, "Lúc đến cuộc thi, học sinh Diệp chú ý nhiều chút, ví dụ như được quên thời gian thi là vào lúc nào. Có lúc bận rộn nên thể chú ý nhiều."

      Diệp Thiên Tuyết cong cong khóe mắt, cảm ơn lời nhắc nhở của chủ nhiệm lớp.

      Chủ nhiệm lớp nhìn dáng vẻ vâng lời của , cười hì hì vỗ tay: "Được rồi, về , mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt."

      Diệp Hâm Thành khá coi trọng việc Diệp Thiên Tuyết thi tốt nghiệp trung học, đặc biệt từ công ty trở lại, dự định mấy ngày này ở cùng với .

      Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách: "Cha, chẳng qua thi tốt nghiệp trung học mà thôi, cần phải. . . . . ."

      Diệp Hâm Thành trợn mắt: "Cái gì mà chẳng qua thi tốt nghiệp trung học mà thôi. Mặc dù nhà chúng ta lo lắng thi rớt, nhưng dù sao cũng là con chứng minh thành tích của mình, con thể xem như vậy."

      Diệp Thiên Tuyết tức cười, cười lắc đầu: "Được rồi, cha phải."

      Mặc cho Diệp Hâm Thành ân cần với , đáy lòng chẳng có chút gợn sóng nào.

      Thời gian vài ngày chớp mắt qua, cho đến khi vào thi tốt nghiệp trung học, ra nhìn thấy cả nhà dì, Phó Hoài Minh và Tô Hòa cũng đứng ở đó đợi mình, Diệp Thiên Tuyết có cảm giác hoảng hốt.

      "Sao lại ngơ ngác thế này, chưa thi mà thấy ngu rồi." Phó Hoài Minh cười gõ đầu .

      Trương Cẩm Văn bật cười: "Hoài Minh nên luôn bắt nạt Tiểu Tuyết." xong, kéo đến bên cạnh mình, "Nếu bị gõ ngu, coi chừng dì Hai đuổi giết cậu."

      Diệp Thiên Tuyết trở lại bình thường, bất mãn phình mặt: "Dượng út, cháu đâu có ngốc như dượng chứ."

      nhóm người đều nở nụ cười.

      ai hỏi thi như thế nào, dường như rất có lòng tin với . Diệp Thiên Tuyết biết bọn họ muốn tạo áp lực cho mình, khỏi trong lòng ấm áp.

      Tầm mắt nhìn vòng, hơi mê mang: "Cha đâu? Trước khi thi phải cha là chờ con sao?"

      Trương Cẩm Văn rất nhanh: "Công ty xảy ra chuyện, ông xử lý, buổi tối trở lại."

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu.

      Đoàn người chuyện, Ngụy Vũ chán nản tới, ủ rũ cúi đầu: "Ai, Tiểu Tuyết, cậu thi thế nào rồi? Tớ cảm giác hơi lo lắng."

      Phó Hoài Minh nhíu mày: "Tiểu Bàn, em cũng cảm thấy lo lắng sao?" Ngụy Vũ ngẩng đầu, là ủ rũ cúi đầu: "Cảm thấy tốt lắm."

      Diệp Thiên Tuyết nhịn được an ủi: " có việc gì, cho dù thi được còn sang năm mà."

      Ngụy Vũ chớp mắt: "Nhưng tớ muốn cùng vào đại học với cậu."

      Tô Hòa ở bên cạnh bật cười, hỏi Diệp Thiên Tuyết: "Có phải tên nhóc đó thích em đúng ?"

      Diệp Thiên Tuyết thoải mái gật đầu: "Phải, vì vậy em hơi làm khó." Tô Hòa thân mật sờ tóc của : "Đều là trẻ con, làm khó cái gì. Lúc nên tự do mà nghĩ nhiều như vậy, sau này nên làm cái gì bây giờ?"

      Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, cũng trả lời.

      Ngụy Vũ ở bên kia hai câu, liền vẫy tay chào tạm biệt, quay về bên cạnh người thân của mình. Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu xa, nghe thấy giọng có ý tốt của Phó Hoài Mình: " nghĩ, có phải có số việc nên tạo điều kiện cho người kia ?"

      Tô Hòa ở bên cạnh cười ngày càng càn rỡ hơn.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 53-1
      "Muốn xoa bóp ?" Vào buổi tối nào đó, lúc tắm xong, Diệp Thiên Tuyết từ phòng tắm ra nghe thấy câu hỏi của chàng trai theo sát ở phía sau mình.

      nằm sấp giường, làm biếng hừ tiếng: "Được, hôm nay cậu lại chịu xoa bóp cho tớ đấy."

      Cậu khẽ cười, đứng vào bên cạnh , cởi áo tắm của đặt xuống dưới mông: "Hôm nay để cho cậu kiến thức kỹ năng xoa bóp của tớ. Đầu tiên là xoa bóp lưng."

      Mới vừa tắm xong, nước người Diệp Thiên Tuyết còn chưa lau khô, vì vậy lúc tay của cậu sờ lên, đẩy ra rất thuận lợi.

      Nhiệt độ cơ thể của cậu cao hơn , hai tay đặt lưng dường như muốn nhiệt độ của cũng cao lên chút.

      Từ thắt lưng đẩy lên , sau đó thẳng đến gần vai, cuối cùng xuyên qua nách, lướt qua ngực rồi sau đó rút về.

      Lúc ngón tay lướt qua điểm đỏ tươi ở trước ngực, mang lại ít nóng bỏng, trong chốc lát vú của liền trở nên cứng rắn.

      Cậu ở phía sau cười tiếng, cúi xuống tai rồi giọng : "Cậu có cảm giác."

      Diệp Thiên Tuyết nhắm mắt lại giả chết trả lời.

      Cậu cũng tức giận, rất dịu dàng xoa bóp toàn bộ phần lưng lần, lại giọng : "Tiếp theo là xoa bóp bả vai và cổ."

      Nhưng xoa bóp phải đôi tay của cậu, mà là đầu lưỡi của cậu.

      Đầu lưỡi ẩm ướt hề khiến người ta cảm thấy chán chường, trái lại giống như ngọn lửa bình thường, bắt đầu làm thân thể của nóng lên.

      phải vui, nhưng được người ta hầu hạ thế này, nghĩ động.

      Cậu phát lòng của có ở đây.

      Cậu kề sát bên tai : " làm cho tớ đau lòng. Uổng công sức của tớ mà."

      "Công sức của cậu chính là làm được nửa rồi dừng lại sao?" Diệp Thiên Tuyết phát ra thanh từ trong lỗ mũi giống như tiếng rên rỉ.

      Vốn là dục vọng ngày càng hưng phấn, có nhè cảm giác đau đớn. Cậu dám tiếp nữa, chỉ muốn làm sao nhanh chút nhập vào lòng mình.

      Vì vậy cậu vô cùng chăm chú hôn dọc theo cổ và bả vai, qua vùng lưng trơn bóng, sau đó qua eo , cuối cùng dừng mông của .

      Mông của Diệp Thiên Tuyết lúc nào cũng hơi lạnh.

      Vì vậy lúc môi dừng lại ở phía , chút nóng bỏng càng ràng.

      nhàng tách hai chân ra, đầu lưỡi thăm dò vào, ở bắp đùi đảo quanh, cuối cùng giống như là vô ý, cọ xát nhụy hoa nở rộ.

      Nơi đó ướt.

      Cậu từ giữa hai chân ngẩng đầu lên, vô cùng đắc ý cười: "Xem ra, cậu cũng phải là muốn."

      "Nếu phục vụ tốt muốn." Diệp Thiên Tuyết làm biếng trả lời, vẫn như cũ nhắm hai mắt, ngay cả giọng đều là hư ảo. Nhưng cơ thể dần dần bắt đầu ra màu hồng sáng bóng, chẳng hề giống như giọng lạnh lùng của mình.

      Cậu khẽ mỉm cười, ngồi vào bên cạnh, nâng chân của lên, đặt lên đùi của mình.

      Hai tay xoa , dường như là xoa bóp, lại dường như là tán tỉnh.

      Diệp Thiên Tuyết có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cậu cao hơn mình thông qua hai tay của cậu, từ bắp chân đường xoa lên, thân thể tê tê dại dại, biết là do cậu xoa, hay là do tình dục sinh ra.

      "Cậu cậu ấy có chút nhịn được." Giọng của chàng trai giống như là rên rỉ, hình như để chứng minh lời của cậu, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy đồ vật ở phía đùi ma sát, nóng nóng, cứng rắn.

      lên tiếng, chỉ "Ừ" dài tiếng.

      Cậu ủ rũ cúi đầu đặt hai tay lên đùi của , lơ đãng nhéo hai cái, ngón tay nhịn được thăm dò chỗ ở giữa hai chân.

      Nơi đó ướt từ sớm.

      Ngón giữa của cậu xoa bóp hai cánh hoa sớm trơn trượt, ngón tay kia liền nhanh chóng thăm dò vào hoa tâm.

      Lập tức bị chặt chẽ bao bọc, cậu vô ý thức co rúm lại chút, liền muốn đưa ngón tay nữa vào.

      "Sao cậu lại xoa bóp tới chỗ này rồi?" Trong giọng của Diệp Thiên Tuyết mang theo nồng đậm tình dục, nhưng lúc chuyện vẫn cực kỳ tỉnh táo.

      Dường như cậu hơi ngượng ngùng: "Chỗ này cũng cần xoa bóp. Chẳng qua là để lại cuối cùng mà thôi."

      Mặc dù như vậy nhưng ngón tay khác vẫn như cũ đưa vào thăm dò. Hai ngón tay ma sát ra vào trong mật huyệt trong chốc lát, Diệp Thiên Tuyết xoay người, cười như cười nhìn cậu.

      Thân thể của khẽ ửng hồng, khóe mắt đuôi mày đều là xuân tình tràn lan.

      Nhưng khi đôi mắt đó nhìn sang, cậu hơi chột dạ, vô ý thức lấy tay ra giơ lên sờ sờ chóp mũi. Sau đó, cậu ngẩn ra, trực tiếp bỏ ngón tay vào trong miệng.

      Đầu lưỡi đưa ra liếm sạch mật dịch còn sót lại ở phía .

      "Rất ngọt." Khóe môi của cậu cười khiến Diệp Thiên Tuyết trong nháy mắt ngây người.

      Diệp Thiên Tuyết làm biếng oán trách, hai chân rất tự nhiên tách ra: "Sao trước kia tớ lại nhìn ra tính tình như vậy của cậu nhỉ. Kiểu này. . . . . . Dáng vẻ vô lại."

      Cậu cười hì hì, cúi xuống hôn môi với , hai tay đặt ngực.

      Kỹ thuật hôn của cậu vô cùng tốt, tốt đến nỗi khiến cho Diệp Thiên Tuyết cũng nhịn được trầm mê ở trong đó, cùng môi lưỡi của cậu dây dưa đến khi có cách nào hô hấp. chỗ nào đó tự chủ co rút lại chút khiến rên rỉ ra tiếng.

      vô số lần nghĩ tới vấn đề này.

      Rốt cuộc kỹ thuật hôn của cậu ấy học được từ chỗ nào. Nhưng vấn đề này vẫn luôn có được câu trả lời.

      Mỗi lần hỏi tới, cậu luôn ậm ờ đôi câu, sau đó bắt đầu hôn để dần dần mất ý thức, cuối cùng quên vấn đề này, đắm chìm vào vui thích của thân thể.

      Nhiệt độ thân thể rất ràng rồi, nhưng vào lúc này, trái lại cậu nóng vội.

      Cậu chậm rãi tiếp tục xoa bóp giúp , ngón tay đường đốt lửa, luôn vô ý lướt qua những vị trí quan trọng, khơi dậy bản chất của , sau đó rời rất nhanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :