1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 42
      Diệp Thiên Tuyết ngồi trong quán trà, nghe tiếng đàn du dương, tự chủ bắt đầu suy nghĩ miên man. Nếu là kiếp trước, cả đời cũng đến những nơi thế này, cũng như nghe loại nhạc này. Nhưng kiếp này, bắt đầu dần thích những thứ này, đồng thời, cũng tin vào quỷ thần.

      Nếu có quỷ thần, đứng ở đây.

      Nghĩ tới việc này, Diệp Thiên Tuyết thở dài.

      "Sao lại than thở vậy?" Là giọng của Triệu Lẫm, ngẩng đầu nhìn lên, thấy ta đứng ở cạnh bàn, vẻ mặt đầy nghi ngờ, "Em vui sao, muốn gặp ư?"

      Là lý do này sao? Diệp Thiên Tuyết tự hỏi lòng mình. phải.Vì vậy, lắc đầu, cười : " có, chỉ là có chuyện phải nghĩ . Tìm em có chuyện gì ?"

      Triệu Lẫm ngồi xuống, nhìn đôi tay tuyệt đẹp của Diệp Thiên Tuyết châm trà, có chút mê hoặc: " biết, em lại có sở thích này."

      "Cũng tính là thích, chỉ hiểu chút thôi." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Những thứ này có thể làm người ta tâm bình khí lặng."

      Triệu Lẫm gật đầu, cái hiểu cái .

      "Em biết, kẻ phóng hỏa chính là Liễu Phỉ Phỉ, đúng ?" Uống ngụm trà cũng biết có đúng mùi vị , Triệu Lẫm hỏi câu như vậy, khiến Diệp Thiên Tuyết tay dừng lại: "Phải, em biết ."

      "Lửa là từ trong phòng lan ra, nên chỉ có người bên trong mới có thể phóng hỏa." Diệp Thiên Tuyết , "Chuyện điều tra rồi, Liễu Phỉ Phỉ cuối cùng có trốn cũng thoát ."

      Triệu Lẫm gật đầu, trầm mặc lát, : " , vẫn hiểu em có thù oán gì với ta, mà ta muốn xuống tay nặng như vậy."

      "Em và ta cũng có tranh trấp gì."

      Diệp Thiên Tuyết bật cười: " chính là muốn hỏi cái này? chừng em và ta kiếp trước là hai chị em ruột, em hãm hại ta, nên kiếp này ta phá hủy lại thôi."

      Triệu Lẫm chăm chú lắc đầu: " thế giới có chuyển thế trọng sinh. , phải đến vì muốn hỏi việc này."

      Thấy ta nhìn mình so với lúc đầu càng thêm nghiêm túc, làm Diệp Thiên Tuyết cũng khỏi nghiêm túc: "Vậy chuyện gì?"

      "Trước kia muốn theo đuổi em, chị họ , bọn họ đều lòng. cho là bọn họ đúng, nhưng nghiêm túc suy nghĩ lại, lúc đó tâm ."

      Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết giật giật.

      biết, tại sao Triệu Lẫm bỗng với mình như thế .

      Triệu Lẫm vẫn rất nghiêm túc, "Lúc đó, đối với em chỉ là ham muốn thể xác, cái đó, ngoại hình của em rất có sức hấp dẫn với , cho nên khi đó rất vô lễ."

      Nghe Triệu Lẫm vậy, Diệp Thiên Tuyết cũng biết có nên vì sức quyến rũ của mình mà kiêu ngạo , hay nên vì ta biết lễ phép mà tức giận, vẻ mặt có chút đúng, khóe môi hơi cong nhưng lại cứng đờ.

      "Cuối cùng muốn gì?"

      Triệu Lẫm bị Diệp Thiên Tuyết thức tỉnh từ trong hồi tưởng, bỗng vươn tay ra, nắm lấy bàn tay : "Lấy kết hôn làm tiền đề chúng ta kết giao được ."

      Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc trợn tròn hai mắt: "Cái gì?"

      Cảm thấy mình nghe được chuyện rất khó tin, ngay cả trước đây Triệu Lẫm hôn và cái gọi là tỏ tình với , cũng làm làm ngỡ ngàng như vậy.

      "Đây là chuyện gì?" Diệp Thiên Tuyết xấu hổ rút tay về, nhưng được, chỉ có thể mặc cho ta nắm.

      Nét mặt Triệu Lẫm vẫn rất nghiêm túc, " đưa ra đề nghị này là rất lòng, xin em nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ, được ?"

      Diệp Thiên Tuyết nhìn ánh mắt của ta, trong nháy mắt cũng trở nên nghiêm túc, sau đó bình tĩnh : "Em biết sao lại có đề nghị này, có thể tại sao ?"

      Triệu Lẫm nhìn , chợt mở miệng, hết sức vui sướng cười lên: "Vậy mà em tưởng ?"

      Cảm giác bị đùa cợt làm tâm tình Diệp Thiên Tuyết có chút ảo não, nhìn bộ dạng thong thả củaTriệu Lẫm, ung dung uống xong ngụm trà: "Đúng, em tưởng . Nhưng từ nay về sau gì em cũng tin nữa."

      Triệu Lẫm cười hì hì: "Đừng nóng giận, nghe em uống trà có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, cho nên mới thử lần. Quả nhiên có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, hiệu quả rất tốt."

      Diệp Thiên Tuyết để ý ta, ta như lơ đãng hỏi: "Vụ bắt cóc kia, ra từ đầu tới đuôi em đều biết phải ?"

      Diệp Thiên Tuyết cũng như lơ đãng trả lời: "Đúng, em biết , Tô Vũ cũng biết. Nếu như nghĩ tới hỏi tội, cần. Vì từ khi mới bắt đầu, em cùng Tô Vũ . Hơn nữa người thầm giúp em cũng từng gặp Tô Vũ, ấy biết tồn tại của những người đó."

      Trong lòng Triệu Lẫm khẽ buông lỏng, cợt nhả : "Ai nha, cần như vậy, làm sao có thể hỏi tội em, chẳng qua với em rất có hứng thú."

      Diệp Thiên Tuyết liếc ta cái, lạnh nhạt : "Lời em có thể tin chỉ có câu, cảm thấy hứng thú chỉ có thân thể em."

      Nghe vậy, Triệu Lẫm xấu hổ cười cười, hỏi: " ra lời lúc ban đầu cũng có thể tin. Tại sao lại làm vậy, tồn tại của Liễu Phỉ Phỉ cũng có uy hiếp gì tới em."

      "Em cũng phải là kiểu người vừa bị người ta tát má trái mang má phải ra để cho người ta xoa." Diệp Thiên Tuyết hời hợt đáp, "Nếu ta muốn em chết, vậy em để cho ta có cách nào ra tay được."

      Khóe miệng Triệu Lẫm giật giật: " cách nào hiểu được." ngửa lưng ra sau, tựa vào thành ghế, hai tay khoanh sau ót: "Loại này kịch hào môn ân oán này, lòng có cách nào hiểu a."

      "Nên mới , Diệp gia chỉ là bộc phát, mà phải thế gia gì." Diệp Thiên Tuyết giống như có chút cảm thán, "Nếu là Cố gia xuất chuyện như vậy."

      Triệu Lẫm trả lời.Hai người đồng thời yên tĩnh lại.

      Diệp Thiên Tuyết uống xong hơn nửa bình trà, nhìn Triệu Lẫm : " tới đây, chính là vì hỏi câu kia. Tại sao luôn qua điện thoại?"

      Triệu Lẫm tùy tiện phất phất tay: "Muốn gặp em chút."

      " rất quan tâm họ mình."

      Triệu Lẫm trợn mắt: " bậy, mới là cậu ta."

      " sao?" Diệp Thiên Tuyết từ chối cho ý kiến, "Nếu hỏi xong, vậy em trước, buổi chiều còn có việc."

      Triệu Lẫm hôn gió: "Hẹn gặp lại."

      Đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết khỏi, ta mới đột nhiên nhảy dựng lên: "Hỏng bét, quên mang ví rồi !"

      Vừa tạm biệt Triệu Lẫm ra ngoài Tô Vũ gọi điện tới rồi, ngượng ngùng xin lỗi.

      Diệp Thiên Tuyết bật cười: " sao, người trong nhà lo lắng cho cũng là bình thường. Lần này hù được bọn họ."

      Tô Vũ vẫn áy náy, oán trách Diệp Thiên Tuyết : " ràng sao, ta còn muốn hỏi." Diệp Thiên Tuyết mỉm cười lắng nghe, có phần hâm mộ loại thân tình ấm áp này.

      Hai người mấy câu mới cúp điện thoại, Diệp Thiên Tuyết đến chỗ Phó Hoài Minh tiếp tục phấn đấu học tập.

      Phó Hoài Minh mang đến tin được tốt lắm cũng coi là xấu, chứng cứ tội bắt cóc của Liễu Phỉ Phỉ thu thập tốt rồi, nhưng ở giữa lại có người bị liên lụy là Trần Thiên.

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Trần Thiên?"

      "Em biết?" Phó Hoài Minh dừng động tác trong tay lại, nhìn .

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu: "Em biết. Liễu Phỉ Phỉ từng cho ta tới tìm em gây phiền toái. cũng gặp, là lần đầu tiên gặp Tô Vũ trong quán cà phê, ta là tên côn đồ cắc ké ở bên ngoài."

      Phó Hoài Minh cẩn thận ngĩ lại, mới nhớ tới, khỏi kinh ngạc: "Là ?"

      Chỉ chốc lát sau, nhìn Diệp Thiên Tuyết, hỏi: "Trong việc này, em có ra mặt ?" Diệp Thiên Tuyết nhanh lắc đầu: " có."

      Nhìn Phó Hoài Minh còn nghi ngờ, giải thích: "Cho tới bây giờ, em cũng cùng mấy tên bắt cóc kia liên lạc, số liên lạc với Trần Thiên, cũng là số mua lại, có trong danh bạ của em."

      "Hơn nữa, số này mấy ngày trước em vứt ." Bên môi , nụ cười có chút giảo hoạt: "Trong đó còn năm sáu trăm đồng tiền phí điện thoại, cho người khác chiếm tiện nghi ."

      Nghe Diệp Thiên Tuyết như vậy, Phó Hoài Minh cười cười, giống như trăng vừa nhú, hết sức mỹ lệ.

      "Như vậy là tốt rồi." , "Ít nhất bề nổi là có vấn đề."

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu, hết sức hiền kính : "Tới tiếp tục phấn đấu, em muốn trước là năm nữa lên đại học!" Phó Hoài Minh thấy có ý phấn đấu như vậy, khỏi sờ sờ cằm, : "em cầu như vậy , bằng, chúng ta lại thêm con ngựa?"

      Diệp Thiên Tuyết lập tức sụp đổ.

      Trần Thiên dù bị liên lụy vào, còn bị lôi ra những chuyện quá khứ, nhưng cuối cùng vẫn đủ chứng cớ ta có liên quan đến vụ bắt cóc, cộng thêm hôm nay thành công nhập ngũ, thành người của quân đội, vì vậy, cuối cùng cũng bị dính vào, làm cảnh sát tức giận quẳng ra khỏi đồn.

      Khi Trần Thiên từ bên trong ra, khỏi thấy cực kỳ may mắn vì ban đầu Diệp Thiên Tuyết giúp mình vào quân đội.

      Chuyện tới đây cũng còn liên quan gì đến Trần Thiên. Cho nên ta liền nhanh chóng thu xếp hành lí lên xe lửa, có lẽ khi trở về, trở thành người hoàn toàn khác.

      Liền Trân Trân có chút khó thích ứng với tin Trần Thiên rời , nhưng cũng kinh ngạc vì Trần Thiên lại có thể thông qua thẩm tra chính trị nhập ngũ, chỉ sợ sau lưng có chỗ dựa. Nhưng mà người , ta có suy đoán nhiều hơn nữa, cũng có gì chứng thực.

      Cho tới bây giờ, ta vẫn có chút ảo não, việc của Liễu Phỉ Phỉ tới quá đúng lúc, mình thay ta bày ra cục diện còn chưa mở ra.

      Chuyện qua vài ngày, chứng cứ then chốt bỗng xuất , vụ án coi như kết thúc.

      Mà chứng cớ lại là Liễu Đan Văn cung cấp.

      Bà ta cung cấp chứng cứ ngay cả Diệp Thiên Tuyết cũng biết, là Liễu Phỉ Phỉ cùng người kia gọi điện video, sau đó Liễu Phỉ Phỉ đột nhiên đến chuyện "Bắt cóc" , "Chia tiền".

      Liễu Đan Văn khóc đến vô tội: "Phỉ Phỉ của tôi cũng là đứa bé, tôi làm sao có thể đau lòng. Nhưng mà tôi biết, nó lại có thể làm ra chuyện như vậy, tôi. . . . . ."

      Cho nên, bà ta lựa chọn đại nghĩa diệt thân.

      Diệp Hâm Thành đối với lựa chọn lần này của Liễu Đan Văn vừa vừa thương, ngược lại càng nhiều hơn mấy phần ân cần.

      Diệp Thiên Tuyết biết chuyện này, chỉ khẽ mỉm cười. cũng biết, từ khi nào Liễu Đan Văn trở nên cao thượng, tình cảm sâu đậm rồi. Đối với tình huống này, nhịn được phỏng đoán, có lẽ, trong việc này , Liễu Đan Văn cũng có chân?

      Nhưng cũng có khả năng, Liễu Đan Văn ra tay chắc chắn gấp gáp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng hiểu Liễu Đan Văn nghĩ sao.

      "Rốt cuộc cũng trở lại." Ngay lúc đó, người đàn ông hướng về phía đám đông ngoài phi trường, nở nụ cười thâm sâu.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 43
      Ngày thứ ba sau khi Cố Trường Khanh và Trương Cẩm Văn trở về Diệp Thiên Tuyết mới biết . Vì chuyện này, nũng nịu với dì lâu, oán giận sao Cố Trường Khanh cho mình biết đầu tiên.

      "Còn phải bận đối phó với Liễu Phỉ Phỉ với chuyện đương sao? Sao mà có thời giờ gặp dì của cháu được." Điểm cái mũi của , Cố Trường Khanh cười , lại bị Diệp Thiên Tuyết bất mãn làm nũng.

      "Nhưng cháu vẫn hiểu, vì cái gì Liễu Đan Văn lại ra mặt tố cáo Liễu Phỉ Phỉ." Làm nũng xong, Diệp Thiên Tuyết kéo kéo tay Cố Trường Khanh, hết sức nghi hoặc,"Chuyện này đối với bà ta cũng có chỗ tốt."

      Cố Trường Khanh cười: "Tất nhiên là có lý do. Có lẽ, cháu nên hỏi xem ba cháu làm gì."

      "Ông ấy?" Diệp Thiên Tuyết khinh thường bĩu môi,"ông ta phải vội vàng biểu lộ quan tâm, thương Liễu Đan Văn sao?"

      Cố Trường Khanh bật cười: "Mọi việc nên chỉ nhìn bề ngoài." Kéo Diệp Thiên Tuyết đứng lên, lại : "dì muốn nhảy !@#$%$@, cháu cần phaỉ giật mình thế?"

      Trương Cẩm Văn đẩy cửa vào, đầu đầy mồ hôi: "Trường Khanh, bảo bối thế nào cũng chịu cho ôm, có phải lại làm sai gì ?"

      Cố Trường Khanh vội vàng theo chồng, mình Diệp Thiên Tuyết đứng đó, nhìn hai người bóng lưng biến mất ở cửa, cảm giác hết sức ấm áp.

      Nghĩ đến lời dì , sau khi trở về Diệp Thiên Tuyết liền đến thư phòng tìm Diệp Hâm Thành.

      Diệp Hâm Thành ở nhà, hình như công ty có chuyện, ông phải vội vàng rời . Diệp Thiên Tuyết thuận tay đẩy cửa, vào thư phòng ngồi lát, nghĩ đợi lát nữa Diệp Hâm Thành về, mình nên hỏi vấn đề này thế nào.

      Trong này, Diệp Hâm Thành rất ít để người giúp việc vào dọn dẹp, hầu như chính ông tay sửa sang lại, cũng hẳn rất chỉnh tề, nhưng nhìn rất thoải mái. Diệp Thiên Tuyết ngồi lại lát, cảm thấy có ý nghĩa, chuẩn bị ra ngoài.

      Mới đứng lên, thấy tiếng gõ cửa, là Liễu Đan Văn ở ngoài cất giọng: "Hâm Thành ông ở bên trong sao? Hâm Thành, tôi vào nhé?"

      Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, theo bản năng muốn để bà ta nhìn thấy. Bên ngoài vọng lại tiếng xoay nắm cửa, nhanh nhìn lướt qua phòng lượt, rồi trốn phía sau rèm cửa sổ.

      Liễu Đan Văn vào, liền đóng cửa lại. Hình như bà ta rất khẩn trương, hô hấp so với bình thường cũng nặng nề hơn, cách lớp rèm cửa sổ, Diệp Thiên Tuyết vẫn nghe được ràng.

      Làm cũng có chút khẩn trương, hơn nữa là nghi ngờ.

      Nếu Liễu Đan Văn tìm Diệp Hâm Thành , vậy biết bên trong có ai, tại sao còn vào?

      Theo bản năng thả hô hấp.

      Liễu Đan Văn tới bàn đọc sách, mở ngăn kéo ra, phát bị khóa, kéo cũng nhúc nhích. Bà ta cũng tức giận, đem tất cả ngăn kéo lần lượt mở thử, quả nhiên tìm được ngăn khóa. Bên trong lại có gì ngoài hai lọ thuốc, mà hàng ngày Diệp Hâm Thành vẫn uống.

      Lấy ra xem, biểu rất do dự, cuối cùng vẫn cất lại.

      Sau đó, lấy ra chiếc chìa khóa từ trong túi áo, bắt đầu thử mở ngăn kéo.

      Nhìn bà ta, Diệp Thiên Tuyết khỏi nghĩ đến loạt vụ kiện cáo trộm cắp bí mật thương mại, nghĩ muốn ra, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chừng còn bị Liễu Đan Văn cắn ngược lại.

      Vì vậy, cực kỳ cẩn thận lấy di động ra, mở ra Camera, vạch góc rèm, bắt đầu ghi hình. Có hơi mờ, nhưng ít nhất có thể nhìn ra người kia là Liễu Đan Văn.

      Liễu Đan Văn hề hay biết, thử hồi lâu, rốt cuộc cũng mở được, liền buông lỏng thở ra hơi. Sau đó, lấy từ bên trong ra lá thư cùng xấp dầy biết là cái gì.

      Mở ra nhìn, Liễu Đan Văn lại có vẻ do dự. Đem trải ra mặt bàn rồi bắt đầu lựa chọn.

      Qua camera Diệp Thiên Tuyết phát là ảnh, nhưng lại biết là ảnh gì.

      Liễu Đan Văn chọn ra ít, rồi cất lại, dọn lại bàn chút liền cầm những bức ảnh chọn được ra ngoài đóng cửa lại.

      Đợi cửa đóng lại hoàn toàn, Diệp Thiên Tuyết mới lặng lẽ thu hồi điện thoại, bắt đầu lưu video lại. làm, cửa đột nhiên mở ra, Liễu Đan Văn ló đầu vào nhìn quanh lượt, phát bên trong đúng là có người, mới yên tâm, đóng cửa lại.

      Lần này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân xa dần, bà ta mới .

      Diệp Thiên Tuyết núp sau rèm cửa, nhìn video trong điện thoại, đối với những tấm ảnh kia rất tò mò.

      nhìn về phía màn hình điện thoại, bắt đầu cố gắng nhìn kĩ lại video kia mấy lần, nhưng nhìn ra cái gì, đành bất đắc dĩ bỏ qua.

      Có lẽ, trực tiếp tìm Diệp Hâm Thành hỏi còn nhanh hơn.

      Vì vậy, từ sau rèm ra, chờ Diệp Hâm Thành về,rồi hỏi lại.

      Rất muộn Diệp Hâm Thành mới về. Lúc đó qúa nửa đêm rồi.

      Diệp Thiên Tuyết trong mộng đẹp đói quá mà tỉnh dậy, chuẩn bị đến phòng bếp tìm chút gì đó để lấp đầy dạ dày, Diệp Hâm Thành mới từ ngoài trở về.

      có chút kinh ngạc, ra mê man gọi: "Cha?"

      Diệp Hâm Thành hết sức mệt mỏi, tựa người vào tường lúc này mới ngẩng đầu lên, theo bản năng tươi cười: "Tiểu Tuyết ah, sao còn chưa ngủ? Con là phải ngủ sớm chút mới tốt."
      Thái độ ân cần như vậy khiến lòng Diệp Thiên Tuyết đau cũng nhột, cho nên chỉ cầm đồ đó trong tay lên, bình tĩnh : "Con chỉ tới tìm chút đồ ăn, là bị đói mà tỉnh giấc." nhìn Diệp Hâm Thành, hỏi: "Cha mới từ bên ngoài về sao?"

      Diệp Hâm Thành cười cười: "Ừ, sao đến hơn nửa đêm rồi mà còn ăn kem, sợ lạnh bụng ah? Nếu đói, ba gọi người nấu cho con chén mì? Cái khác biết, cái này chắc chắn vẫn còn."

      Diệp Thiên Tuyết nghi ngờ trong chốc lát, mỉm cười gật đầu: "Vâng, nấu nhiều chút ạ."

      Diệp Hâm Thành tiện tay treo cặp công văn tiện lên, xắn tay áo, vẻ mặt tươi cười: "Được, Tiểu Tuyết muốn ăn, ba nấu nhiều chút. có hành lá cắt , đúng ?"

      "Cha còn nhớ con thích ăn gì ư?"

      "Đương nhiên, " Diệp Hâm Thành vòng qua Diệp Thiên Tuyết vào nhà bếp, giọng rất nhàng, "Con của ba thích gì, ba đều nhớ."

      Trong lòng Diệp Thiên Tuyết biết là cảm giác gì, cuối cùng chỉ co rúm khóe miệng cười cười, biết mình nên dùng vẻ mặt nào mới tốt.

      Diệp Hâm Thành còn nhớ khi mình thích cái gì, lại chưa từng phát người bên cạnh mình từng làm những việc gì sao?

      chút cũng tin.

      Diệp Hâm Thành vén tay áo lên nhặt, rửa rau cải, lại cắt phần thịt , xào lên, những thứ này dùng để nấu mì. làm, ông có chút kinh ngạc, Diệp Thiên Tuyết làm sao mà lời nào.

      Làm xong chén mỳ thịt băm, khi xoay đầu lại, mới thấy Diệp Thiên Tuyết nhìn mình chăm chú, mà ánh mắt ấy cực kỳ phức tạp. Ông hơi lo lắng: "Tiểu Tuyết? Ăn mì thôi."

      Diệp Thiên Tuyết hồi hồn, gật gật đầu cười: "Vâng."

      Diệp Hâm Thành nấu hai tô mì, tự mình lấy chén rồi ngồi đối diện Diệp Thiên Tuyết bắt đầu ăn. Diệp Thiên Tuyết yên lòng. Diệp Hâm Thành ăn xong, khó khăn lắm mới ăn được nửa.

      Sau đó, đột nhiên hỏi: "Liễu Đan Văn ra mặt tố cáo Liễu Phỉ Phỉ, cha, cha làm gì sao?"

      Canh trong miệng Diệp Hâm Thành thiếu chút nữa phun ra.

      "Làm sao con. . . . . ." Ông ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết thấy nét mặt của rất chắc chắn, giông như suy đoán. Vìậy nên ông buông đũa xuống, cười thoải mái: "Tiểu Tuyết sao con biết?"

      "Cha làm gì?" Diệp Thiên Tuyết hỏi, "Muốn làm được vậy, cũng dễ dàng. Liễu Đan Văn sao có thể đối với Liễu Phỉ Phỉ như thế."

      "Dù sao, cũng là con bà ta nuôi bao nhiêu năm, là máu mủ trong bụng bà ta." Giọng Diệp Thiên Tuyết rất thấp nhưng Diệp Hâm Thành lại nghe được ràng.

      Nhìn con mà trong lòng thấy phức tạp. Vì chính mình thiếu quan tâm mà từ lúc nào con ông còn là bé thiên chân vô tà nữa rồi. Nó có những bí mật của riêng mình, cũng vì tín nhiệm của mình mà cố gắng, cũng bắt đầu học được những tính toán độc ác.

      Đây tất cả đều là lỗi của mình.

      Ông than khẽ: "Tiểu Tuyết, chuyện này nghe chỉ bẩn lỗ tai."

      Diệp Thiên Tuyết vẫn kiên trì nhìn ông.

      Cuối cùng Diệp Hâm Thành ngăn được quyết tâm của Diệp Thiên Tuyết, uống xong nước mì, mới thong thả mở miệng: "Lần trước con đưa ta album đó, về sau ta lại tìm hiểu thêm, bên trong phát có chừng sáu bảy tên đàn ông khác. Con số cụ thể là bảy."

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu, cái album đó, cũng xem qua , cũng biết bên trong là cái gì. Hơn nữa, làm thấy cực kỳ vừa mắt chính là khi Liễu Phỉ Phỉ mới có sáu bảy tuổi, lại có thể cùng mỗi tên đàn ông kia thân mật như phụ nữ.

      biết có nên khen ngợi ta trời sinh thân mình đầy tiềm lực .

      "Sau đó, ta điều tra những người kia." Hai tay Diệp Hâm Thành đan vào nhau, trong lòng có chút lo lắng, "Có ba người chết, chết do ngoài ý muốn; còn hai người trong tù."

      Diệp Thiên Tuyết nghe vậy mà lạnh cả người, cảm thấy trong phòng ăn có trận gió lạnh quét qua.

      "Còn hai người nữa, phá sản làm thuê, bây giờ mới bốn mươi năm mươi tuổi, mà nhìn so với ông lão sáu bảy chục tuổi còn già hơn; người cuối cùng, biến mất."

      "Biến mất?" Diệp Thiên Tuyết hỏi ngược lại.

      Diệp Hâm Thành gật đầu: "Đúng, biến mất. ai biết đâu."

      "Làm sao nghe thế nào cũng cảm thấy tà môn. . . . . ." Diệp Thiên Tuyết tự lẩm bẩm, Diệp Hâm Thành mỉm cười: "Quả rất tà môn. Nhưng mà sau này ta điều tra cái chết của ba người kia. Phát ra đều có vấn đề."

      Diệp Thiên Tuyết ôm cánh tay, thấy như có con gì bò qua làm rất thoải mái. Nhìn vẻ mặt con , Diệp Hâm Thành cười khổ: "Vậy nên ta mới muốn cho con biết, xem ra, dọa được con rồi. Hơn nữa những chuyện này chỉ làm bẩn lỗ tai."

      Diệp Thiên Tuyết vẫn quật cường nhìn ông: ", cha, con muốn biết, con muốn ngày những chuyện này xảy ra người con."

      thực tế, là xảy ra rồi. Diệp Thiên Tuyết tự nhủ trong lòng, vẫn chăm chú nhìn Diệp Hâm Thành.

      Diệp Hâm Thành tức cười: "Được rồi. Những việc này, đều có liên quan đến Liễu Phỉ Phỉ ."

      Ông ta vừa ra câu, khí trong phòng như càng lạnh thêm.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 44
      "Thế này là sao?" Diệp Thiên Tuyết hỏi." Lúc đó Liễu Phỉ Phỉ vẫn chỉ là đứa trẻ."

      "Đứa bé cũng có thể làm ra những chuyện khiến người ta ngờ tới." Giọng của Diệp Hâm Thành đầy mệt mỏi, "Bởi vì nó hiểu được cái gì gọi là thiện, cũng biết cái gì gọi là ác. Nên, chúng có thể chút e dè mà làm ra những chuyện người lớn cho là tội ác tày trời, nhưng với nó mà , cũng là vì nó muốn làm vậy."

      Những lời này càng làm lòng Diệp Thiên Tuyết thêm lòng lo lắng, trực giác cho biết có gì đó sắp xảy ra, nhưng việc kia mới khiến thấy lo lắng.

      Thân thể theo bản năng khẽ giãy giụa.

      Diệp Hâm Thành phát lo lắng của , vẫn mải mê với suy nghĩ của mình: "Những người đó hoặc chết hoặc tù, thậm chí phá sản, đều ít nhiều có liên quan đến Liễu Phỉ Phỉ."

      " thể nào!" Diệp Thiên Tuyết bật thốt lên, " ta vẫn chỉ là đứa bé."

      "Đúng vậy a, đứa bé." Diệp Hâm Thành cười tiếng, "Cho nên mới có thể chút kiêng kỵ mà hại người khác xuống vực, gian lận còn phải cái gì lạ. biết thế nào mà phóng lửa, rồi giải thích được mà làm hỏng phanh xe, với những việc xảy ra này, ai mà biết rồi còn chuyện gì nữa."

      Cả người đều lạnh, Diệp Thiên Tuyết nhìn Diệp Hâm Thành, tưởng như ông kể chuyện của thế giới khác.

      "Nhưng mà cha, những truyện này và việc Liễu Đan Văn tố cáo Liễu Phỉ Phỉ có liên quan gì? Đây cũng phải bà ta làm. Hơn nữa, cha làm vậy, sợ Liễu Đan Văn. . . . . ."

      "Việc này phải ta làm." Diệp Hâm Thành khoát khoát tay, "Hai vạn, đủ cho người ta làm việc điên cuồng trong khoảng thời gian dài, huống chi chỉ đơn giản chuyển phát nhanh mấy thứ."

      "Hơn nữa người kia cũng hận bà ta." Diệp Thiên Tuyết tự lẩm bẩm. Diệp Hâm Thành gật đầu: " tệ, chính là như vậy."

      Diệp Thiên Tuyết chỉ thấy thể tin được, "Nhưng con còn hiểu, lúc đó Liễu Phỉ Phỉ vẫn chỉ là đứa trẻ, sao có thể chán ghét những người kia đến vậy, thậm chí từ thủ đoạn ra tay? Liễu Đan Văn sao . . . . . ."

      "Đúng, còn bé. Cho nên, rất dễ bị xúi giục. Nếu chính mình cũng thích, vậy phải càng muốn làm sao." Theo thói quen Diệp Hâm Thành sờ sờ điếu thuốc, nhúc nhích ngón tay rồi hạ xuống, cầm bao thuốc, thấy Diệp Thiên Tuyết ngừng lại.

      "Thế này là sao?" Diệp Thiên Tuyết nghĩ nghĩ nhưng vẫn hiểu.

      hiểu, làm sao năm đó Liễu Phỉ Phỉ chỉ mới mấy tuổi mà trong lòng có bất mãn lớn như vậy, còn Liễu Đan Văn bà ta sao có thể dung túng cho Liễu Phỉ Phỉ làm vậy.

      Ánh mắt Diệp Hâm Thành khẽ ảm đạm, đèn trong phòng bếp cũng như mờ .

      Cầm chiếc đũa tay, nhàng gõ vào thành bát, tinh thần ông có chút tập trung: "Là vì bà ta hổ thẹn trong lòng. Con biết sồ kỹ ?" ( sồ kỹ: kỹ nữ nhưng còn non í ạ. Cảm ơn bạn editor bên dđ giúp mình giải nghĩa từ này nha :)))

      Diệp Thiên Tuyết sững sờ trong chốc lát , gương mặt trắng bệch: "Làm sao có thể. . . . . ." đột nhiên nhớ tới lần quan hệ trước đây của Tằng Hàm và Liễu Phỉ Phỉ, Liễu Phỉ Phỉ hình như cũng có triệu chứng khó chịu, lúc này mới giọng : "Liễu Phỉ Phỉ có. . . . . ."

      Còn chưa hết, Diệp Hâm Thành cắt đứt lời : "Ừ, đúng là có. Nhưng vẫn tiếp xúc nên tránh được. Tuy nó là đứa hiểu chuyện, nhưng có lúc thích, phải tự nhiên để cho những tên đàn ông kia làm vậy với mình."

      Hít hơi sâu ông lại tiếp: "Ban đầu ta cũng quá thích Liễu Đan Văn, sau này bà ta lại gặp được người tốt hơn ta, ta nghĩ thế là ổn rồi. Nhưng mà bà ta lại bị người kia vứt bỏ, sau đó biết dựa vào đâu, rồi bắt đầu làm tình nhân. Cũng vì thế mà Liễu Phỉ Phỉ gặp được lão già và thích lão ta."

      Thấy bộ dáng đờ đẫn của Diệp Thiên Tuyết , Diệp Hâm Thành cảm giác được mình nên truyện này cho con , nhưng truyện quá nửa, có dừng lại cũng làm bình tĩnh như trước được.

      "Sau đó, Liễu Đan Văn gặp được tên cũng có sở thích này, cùng Liễu Phỉ Phỉ lên giường. Nhưng dù sao bà ta cũng còn chút lương tâm, phá hủy Liễu Phỉ Phỉ."

      Ông lại tiếp tục : "Nhưng có làm vậy rồi, bà ta cũng vẫn thấy chán ghét, nên chỉ bảo Liễu Phỉ Phỉ, thậm chí còn vô ý dậy nó cách quyến rũ những gã đàn ông kia."

      tới đây, Diệp Hâm Thành rất muốn hút điếu, nhưng Diệp Thiên Tuyết thích,ông đành nhịn xuống.

      "Những việc này hình như Liễu Phỉ Phỉ chút cũng nhớ." Diệp Thiên Tuyết giọng , "Có lẽ ta trải qua chuyện gì quá đau khổ bi thương."

      Diệp Hâm Thành gật đầu: "Lúc mười tuổi năm thoát chết sau tai nạn xe, cũng quên số chuyện. Cũng sau lần tai nạn đó, Liễu Đan Văn giống như hạ quyết tâm làm những việc kia nữa, toàn tâm toàn ý mưu tính thiết kế ta."

      Nghe Diệp Hâm Thành như vậy Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên ngẩng lên nhìn ông, lại thấy Diệp Hâm Thành phải đùa mà là hoàn toàn nghiêm túc.

      "Cha, cha biết bà ta toan tính như vậy, sao còn đặt bên người, cha sợ . . . . . ." có chút tự nhiên giọng hỏi, ánh mắt nhìn Diệp Hâm Thành đầy quan tâm.

      lâu thấy con nhìn mình như vậy, trong khoảnh khắc lòng Diệp Hâm Thành đầy cảm động.

      Ông khẽ mỉm cười, lúc ấy gương mặt cũng trở nên sức quyến rũ hấp dẫn, làm Diệp Thiên Tuyết hiểu được vì sao năm đó mẹ lại chọn ông ta mà phải là những công tử hào môn.

      ra Cố Trường Ninh cũng nghĩ như thế.

      "Trước kia biết, bây giờ biết, nên chỉ có thể đặt bên cạnh mình mới an tâm." Diệp Hâm Thành trả lời, "Ta vốn nghĩ Liễu Phỉ Phỉ cũng là đứa bé đáng thương, sau này chỉ nuôi dậy tốt là được. Nhung càng ngày nó càng biết thỏa mãn."

      Diệp Thiên Tuyết nhìn Diệp Hâm Thành chăm chú, mới phát dường như mình hiểu quá ít về ông ấy.

      luôn nghĩ ông là người lãnh tâm lạnh ý, kiếp trước khi biết Liễu Đan Văn và Liễu Phỉ Phỉ mưu hại Cố Trường Ninh lại có thể nhịn, còn xem như thấy khi bọn chúng ra tay với .

      Người máu lạnh như vậy, mà kiếp này lại sa vào tay Liễu Đan Văn và Liễu Phỉ Phỉ, làm Diệp Thiên Tuyết cảm thấy quen.

      "Nếu nó ra tay với mình con, theo nước đẩy thuyền cũng tốt. Tuy nhiên cũng thể lật tẩy ngay được, liên lụy đến cả con. Những chứng cớ kia lại thể ngay lập tức buộc tội nó, nhưng bây giờ lại liên quan cả đến Tô gia và Tằng gia đời này của nó coi như xong. Sau này có ra tù, tách biệt khỏi xã hội nhiều năm như thế, có lẽ tâm địa thay đổi."Nghe ông xong, Diệp Thiên Tuyết có loại cảm giác rét mà run. Người trước mắt, là cha mình sao?

      Nhưng mà, tư thái quen thuộc, mặt mũi cũng quen thuộc như vậy, đều nhắc nhở , đây chính là cha ruột của Diệp Thiên Tuyết .

      "Còn Liễu Đan Văn sao?" Diệp Thiên Tuyết giọng hỏi, nhưng trong lòng lại hi vọng nghe được câu trả lời tốt. :))

      Diệp Hâm Thành cũng phụ kỳ vọng của , bình tĩnh trả lời: " tại Liễu Đan Văn ta chưa có đủ chứng cứ, nên trước mắt chỉ có thể đặt ở bên cạnh, theo dõi bà ta, sau đó xem có phát ra nhược điểm gì hay . Nếu muốn ra tay, giải quyết xong luôn là tốt nhất."

      Diệp Thiên Tuyết nuốt nước miếng, có chút quen với Diệp Hâm Thành thế này.

      Hình như Diệp Hâm Thành cũng phát lo lắng của , bình tĩnh cười : "Cảm thấy quen cha như vậy?"

      "Vâng" suy nghĩ chốc lát, Diệp Thiên Tuyết thành thực trả lời, "Cảm thấy rất xa lạ."

      Diệp Hâm Thành cười: "Ta muốn trước mặt con và mẹ con lộ ra bộ mặt thế này, nhưng bây giờ giống trước kia ta luôn có thể bảo vệ được cho con. Cũng phải làm quen chút, sớm biết xã hội tàn khốc thế nào với con cũng là chuyện tốt."

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc trả lời.

      Diệp Hâm Thành nhìn , than khẽ: "Được rồi, ta chỉ có thể vậy. Cũng đừng nghĩ nhiều nữa. ngủ , thời gian còn sớm."

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu, yên lặng đứng lên, như linh hồn lướt qua cửa.

      Thực ra, vẫn rất muốn biết Diệp Hâm Thành vì sao Diệp Hâm Thành , giờ muốn xuống tay với Liễu Đan Văn còn chưa đủ chứng cứ.

      Lòng bỗng có loại kích động, ra chuyện Liễu Đan Văn làm với Cố Trường Ninh.

      tới cửa, vẫn thể đè ý nghĩ này xuống, nghiêng đầu, nhìn Diệp Hâm Thành dọn dẹp bát đũa, xúc động hỏi: "Cha, cha điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ chưa?"

      Trong giây lát Diệp Hâm Thành ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn con mình, chỉ thấy vẻ mặt nó đột nhiên trở nên hoang mang sợ hãi, cùng bóng lưng gấp gáp lên lầu.

      Tự nhiên mày ông cũng nhíu lại.

      Diệp Thiên Tuyết về phòng, đóng cửa lại rồi nhào lên giường, chỉ cảm giác tim mình vẫn nhảy nhót kịch liệt.

      Cái buổi tối tất cả đều như giấc mộng hoang đường, làm tất cả các ấn tượng trong quá khứ của đều sụp đổ. Diệp Hâm Thành, cũng phải cố chấp thương Liễu Đan Văn.

      lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Cố Trường Khanh, rất muốn kể chuyện này cho dì . Nhưng ngón tay nhấn xong rồi lại xóa, quyết định được.

      Lúc này có lẽ dì sớm ngủ rồi.

      Ngày mai , ngày mai mình .

      Xóa số , nhìn màn hình điện thoại tối dần, trong lòng Diệp Thiên Tuyết tràn đầy ý niệm muốn chia sẻ bí mật này, cố gắng thế nào cũng bình tĩnh được.

      cầm điện thoại đảo qua đảo lại trong danh bạ, tìm người chuyện mà có ai.

      Nhất thời thấy bản thân độc.

      Phiền não đem điện thoại vứt qua bên, kéo chăn trùm qua đầu, trong lòng bỗng phiền muộn khó tả.

      Lăn qua lộn lại lúc lâu, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chuẩn bị ngủ. Kết quả nghiêng người, phát tay đè lên nhấn số trong danh bạ.

      vội vã cầm lên, chuẩn bị ngắt điện thoại.

      Nửa đêm mà gọi điện thế này phá hỏng giấc ngủ của người khác ư?

      Ngón tay vừa chạm vào điện thoại, giọng từ đầu bên kia truyền đến.

      Qua bầu trời đêm thanh của Ngụy Vũ có chút lo lắng vang lên: "Tiểu Tuyết tỷ, làm sao vậy? Sao nửa đêm lại gọi cho mình thế?"

      Diệp Thiên Tuyết cầm điện thoại mà biết sao.

      Áp điện thoại bên tai, nghe đầu bên kia Ngụy Vũ liên tục lo lắng hỏi có phải có chuyện gì xảy ra với mình , loại ân cần mà biết diễn tả thế nào.

      Lắng lắng nghe nghe, tâm hình như bình tĩnh lại, môi hơi cười: " có gì, Tiểu Bàn, mình cẩn thận đè vào điện thoại."

      Nghe giọng của , Ngụy Vũ mới tạm thời buông nửa lo lắng xuống, nhưng nghe giọng như vậy lại lo lắng, " có chuyện gì sao, Tiểu Tuyết tỷ?"

      Bầu trời đêm yên tĩnh , thanh của mang đến cảm giác kì lạ khiến người ta an tâm.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 45.1
      " có chuyện gì." Diệp Thiên Tuyết mới xuất tia lo lắng biến mất thấy, trở nên hơn bình tĩnh rất nhiều, lúc này cùng Ngụy Vũ tới lui, cũng nghe ra tia cảm xúc vừa rồi.

      Ngụy Vũ đến lúc này mới yên lòng trở lại, thở dài hơi: "Vậy tốt, em cứ sợ chị xảy ra chuyện."

      "Chị có thể xảy ra chuyện gì chứ." Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, dịu dàng : "Xin lỗi Tiểu Bàn, quấy rầy giấc ngủ của em." Ngụy Vũ ở bên đầu bên kia điện thoại lắc đầu liên tục: " có việc gì có việc gì, chỉ cần là chị gọi điện thoại, có gì là quấy rầy cả. Bất kỳ lúc nào chị gọi điện thoại cho em cũng được, em vẫn luôn mở máy mà."

      Diệp Thiên Tuyết Tâm trong lòng như chảy qua dòng nước ấm, giống như được ngâm mình ở trong làn nước ấm , là khoan khoái.

      "Ừ, ngủ tiếp . Chị vừa ăn chút, đợi lát nữa cũng ngủ."

      Nghe Diệp Thiên Tuyết mình mới ăn đồ, Ngụy Vũ vui : "Tiểu Tuyết, này là giờ nào rồi, chị còn chạy ăn cái gì, đối với dạ dày tốt chút nào!"

      Nghe Ngụy Vũ như vậy trách móc, Diệp Thiên Tuyết lại chỉ cảm thấy rất là an tâm, vì vậy cười : "Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi. Nếu như cả đời cứ theo khuôn phép cũ, cũng có gì vui vẻ."

      Nghe như vậy, Ngụy Vũ im lặng lát.

      Diệp Thiên Tuyết nằm ở giường, cũng vội cúp điện thoại, vẫn nghe tiếng hít thở bên kia, cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới.

      Trước khi chìm vào giấc ngủ, câu ngủ ngon, sau đó liền buông lỏng tay.

      Vì vậy, nghe được trong điện thoại, Ngụy Vũ cách dịu dàng "Ngủ ngon". Cúp điện thoại xong, trong căn phòng dưới bầu trời đêm yên tĩnh, thấp thoáng thân hình cao lớn của Tiểu Bàn tử từ giường bò dậy, đứng trước cửa sổ, cảm thấy trong lòng ổn định khó mà ngủ.

      số việc, quả thể cứ nhất định phải theo khuôn phép cũ.

      Diệp Thiên Tuyết biết nếu Diệp Hâm Thành nghe được mình ra câu đó có suy nghĩ như thế nào, nhưng mà, đối với , mỗi ngày cuộc sống vẫn như cũ có gì thay đổi.

      vẫn còn thói quen gọi Diệp Hâm Thành là "Cha" mà phải thân mật hơn "Ba", Diệp Hâm Thành đối với cũng như có như , vẫn như cũ nhớ các thói quen của , thỉnh thoảng lại khiến Diệp Thiên Tuyết cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

      Cha cũng phải có quan tâm đến mình.

      nhớ , kiếp trước có phải hay như vậy.

      Thời điểm Liễu Phỉ Phỉ bị khởi tố, cũng là lúc phải thi cuối kỳ. Thời điểm thi giữa kỳ, Diệp Thiên Tuyết lần nữa vượt bậc, trực tiếp tiến gần Top 100. Tại cấp bậc này trong trường học, Top 100 là đủ để thi đậu vào trường xếp thứ 20 trong cả nước.

      Đối với Diệp Thiên Tuyết trong lòng luôn tâm niệm được vào đại học A mà , nếu như phát huy khá hơn chút nữa, cũng phải là vào được.

      Thành tích này khiến cho Cố Trường Khanh vô cùng hưng phấn vì Diệp Thiên Tuyết mở tiệc rượu ăn mừng, mặc dù chỉ có vài người, Diệp Hâm Thành cũng bị cường thế cầu được mang Liễu Đan Văn tham gia. Loại khí gia đình nhàng này khiến cho Diệp Thiên Tuyết nhịn được mà mắt đỏ hoe.

      Diệp Hâm Thành đối với thành tích này cũng hết sức vui mừng, ông lần nữa lại thưởng cho Diệp Thiên Tuyết số tiền lớn, cười : "Muốn mua gì mua, Tiểu Tuyết, con hoàn toàn cần khiến mình ủy khuất."

      Diệp Thiên Tuyết dù vui, nhưng vẫn đón nhận ý tốt của ông.

      Chỉ là, số tiền kia dùng để mua đồ cho Dì và Diệp Hâm Thành. Chọn những món đồ mà họ thích khiến cho mọi người rất cao hứng, cũng làm cho Diệp Hâm Thành rơm rớm nước mắt.

      Trong lòng cái ý thức muốn nuông chiều con , hình như lớn hơn chút rồi.

      Duy nhất vui mừng chỉ có Liễu Đan Văn, nhưng Diệp Thiên Tuyết lại có chút nào để ở trong lòng.

      Lúc Liễu Phỉ Phỉ bị khởi tố, Liễu Đan Văn ra làm nhân chứng. biết người mà Diệp Hâm Thành tìm đến gì uy hiếp bà ta, ràng là trước mặt Liễu Phỉ Phỉ, lại có thể bình tĩnh lạnh nhạt ra những chứng cớ.

      Cho dù chuyện này Liễu Phỉ Phỉ cũng chuẩn bị tâm lý, nhưng mà, đối diện với mẹ ruột của mình dùng lời như vậy, khiến cõi lòng ta vô cùng lạnh lẽo.

      "Tại sao vậy chứ?" ta ngồi ở chỗ đó, miệng lẩm bẩm, nhìn Liễu Đan Văn trong ánh mắt tràn ngập hận ý.

      Diệp Thiên Tuyết ngồi bên thấy được trong lòng thầm giật mình.

      việc do Liễu Phỉ Phỉ gây ra tương đối nghiêm trọng, nhưng dù sao ta cũng chưa đủ tuổi vị thành niên, cho nên cũng bị kết án vài chục năm, mà bị tòa kết án sáu năm tù giam.

      Sau khi nghe tòa phán xét, Liễu Đan Văn tỏ ra vui mừng mà rơi lệ.

      Liễu Phỉ Phỉ sau khi nhìn thấy, thân hình càng thêm lạnh lẽo.

      Lúc bị cảnh sát mang , ta ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh vòng, cuối cùng dừng lại ở người Diệp Thiên Tuyết, hướng về phía nhếch miệng cười lạnh.

      Diệp Thiên Tuyết đáp trả lại nụ cười dịu dàng. Ngụy Vũ ở bên cạnh trừng mắt lại ta như gặp kẻ thù, khiến Diệp Thiên Tuyết nở nụ cười tươi.

      Đến đây, chuyện coi như là kết thúc tất cả.

      Diệp Hâm Thành lái xe chở hai người trở về, Liễu Đan Văn lấy cớ tâm tình tốt, cầu được thẩm mỹ viện. Diệp Hâm Thành cho bà ta xuống trước cửa viện thẩm mỹ, miệng cười dịu dàng: " bảo tài xế tới đón em." Hai người trao nhau nụ hôn sau đó mới chia tay.

      Diệp Thiên Tuyết ngồi xe bình tĩnh ngồi nhìn, biết vì sao có chút run rẩy.

      "Cha, hai người vẫn luôn tình cảm như vậy sao?" Nàng cúi đầu thấp xuống giọng hỏi.

      Diệp Hâm Thành nghe vậy cũng thay đổi sắc mặt, trả lời: "Trước mặt người đàn bà này, con hi vọng là ta giả bộ, hay là giả bộ?"

      Diệp Thiên Tuyết im lặng gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe.

      Bên trong xe lúc này khí rất yên lặng.

      Qua lúc lâu, Diệp Hâm Thành mới thở dài : "Cha hiểu trong lòng con cảm thấy thoải mái, cảm thấy cha như vậy là phản bội mẹ con. Nhưng mà Tiểu Tuyết, mẹ con cũng mất hơn hai năm rồi."


    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 45.2
      "Con hiểu ." Diệp Thiên Tuyết trả lời nhanh, "Con cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ là cha phản bội mẹ."

      "Nhưng trong lòng con lại cho là như thế." Diệp Hâm Thành xong, nghiêm mặt, thảo luận đề tài này nữa, lần nữa xem như có việc gì : "Chuyện của Liễu Đan Văn, cha muốn xử lý cẩn thận. Liễu Phỉ Phỉ mới vào tù, cha lại thể để cho Liễu Đan Văn nhanh như vậy gặp chuyện may. Nếu , cha còn mặt mũi nào để gặp người khác."

      Diệp Thiên Tuyết đứng nhìn chằm chằm phía sau lưng của Diệp Hâm Thành, ánh mắt u .

      tại mới sợ mất mặt, ban đầu muốn kết hôn với bà ta phải là cha sao? Khi đó sao cha lại nghĩ tới những chuyện này xảy ra chứ?

      Nhưng cũng gì, chỉ là nét cười mặt lại càng thêm rạng rỡ , còn sâu trong đáy mắt là lạnh lẽo u.

      Sau khi vào thẩm mỹ viện, Liễu Đan Văn vẫn nghiêm nét mặt, khiến cho nhân viên thẩm mỹ vừa làm việc vừa lo lắng.

      Khi làm đẹp được nửa, chuông điện thoại của Liễu Đan Văn chợt vang lên, bà ta lấy xem thấy là số lạ gọi tới.

      Nhíu nhíu đôi lông mày, Liễu Đan Văn mở điện thoại.

      "Xin chào, tôi là Liễu Đan Văn."

      " biết em là ai." Đầu bên lia điện thoại là giọng của người đàn ông vừa cười vừa , thanh có chút khàn khàn, "Nếu như phải là em, gọi cuộc điện thoại này rồi. Em còn nhớ ? từ trong địa ngục bò ra ngoài để tìm em."

      Liễu Đan Văn lập tức ngồi dậy, gương mặt trắng bệch. Nhân viên thẩm mỹ có chút luống cuống nhìn nàng gọi: "Chị Liễu, mặt chị còn chưa có . . . . . ."

      Liễu Đan Văn chỉ lo nghe điện thoại, căn bản thèm để ý tới .

      "Xem như là có vận may chiếu cố, cuộc sống của còn phải trốn chui trốn nhủi để sống nữa, mà còn quang minh chính đại trở lại. Trong lòng em có vui mừng ? Đối với tình nhân cũ nhiều năm gặp này, em có muốn tới đây ôm để chúc mừng ?" Trong giọng mang theo nhiều ác ý, tiếng cười của khiến Liễu Đan Văn cảm thấy lòng mình như bị con rắn độc cắn nuốt.

      "A, đúng rồi. Nghe em kết hôn với người tình cũ của mình, em chồng em có biết em từng làm những chuyện gì hay ? Em mang theo bên mình là con riêng của em và ông ta phải , ông ta có biết em từng đem đứa con này xem như món điểm tâm mà đưa cho người ta thưởng thức, sau khi họ hưởng dụng hết thân thể của em ?"

      Liễu Đan Văn cả người run rẩy, ngay cả chiếc điện thoại di động cũng muốn cầm nổi.

      hồi lâu, bà ta mới lên tiếng: "Ông muốn gì?"

      " nghĩ ... muốn em." Người đàn ông kia cười hì hì , "Em nghĩ khi chúng ta làm xong rồi sao nhỉ? Em tại cố thể mình là vợ hiền mẹ đảm , nhưng nếu như để mọi người biết được chuyện này, em biết là có hậu quả gì rồi chứ?"

      Nhân viên thẩm mỹ nhìn thấy Liễu Đan Văn toàn thân run rẩy, theo bản năng liền tránh chỗ khác. cảm thấy , nếu như mình còn ở lại chỗ này, nhất định phải hối hận vì chuyện đó.

      Liễu Đan Văn cũng để ý đến việc rời , bà ta cầm điện thoại di động, dùng sức cầm nó đến mức muốn bóp nát cái điện thoại: "Ông. . . . . ."

      "? như thế nào?" Người đàn ông vẫn cười hì hì như cũ, "Em vẫn nhớ là sao? À, đúng rồi, trình độ của Tiểu Điềm năm đó phát triển đến mức có thể làm bữa ăn chính, là khiến cho người ta mừng như điên. Em xem, khi nào chúng ta gặp mặt tốt nhỉ?"

      "Bởi vì rất nhớ thân thể của em."

      Liễu Đan Văn sau khi thất thần lấy lại được bình tĩnh.

      Bà ta cười thành tiếng, dùng thanh dịu dàng tiếp: "Được, chọn thười gian chúng ta gặp mặt ."

      Thời điểm Diệp Thiên Tuyết tham gia cuộc thi cuối kỳ, Thầy giáo nhìn càng ngày càng thấy thuận mắt.

      Đối với học sinh thi được thành tích tốt như vậy, thầy giáo luôn đối xử rất tốt. Chủ nhiệm lớp chỉ là khuyên câu để thăm dò để tiếp tục học nhưng được nên đành bỏ qua.

      Thời tiết vào tháng 6 bắt đầu nóng dần.

      Diệp Thiên Tuyết ngồi ở trong phòng học, chờ giáo viên bắt đầu phát bài thi, cảm thấy trong năm này mình cũng chưa làm được gì nhiều. Nhưng cũng có những thay đổi đáng kể.

      Kiếp trước chuyện xảy ra giờ cũng xảy ra, kiếp này mọi chuyện xảy ra tốt để cho cảm thấy được an ủi.

      Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

      Kết thúc kỳ thi, học sinh liền được tự do, chờ thêm mấy ngày có kết quả thi vậy là xong học kỳ.

      Ngụy Vũ xuyên qua đám người chen lấn đến trước mặt Diệp Thiên Tuyết, nhìn Diệp Thiên Tuyết tươi cười mà : "Chị Tiểu Tuyết, chúng ta chơi ?"

      Diệp Thiên Tuyết nhìn mặt cậu tràn đầy vẻ mong đợi, bèn cười cái đồng ý, sau khi đem vật cầm trong tay giao cho tài xế, liền theo Ngụy Vũ ra ngoài.

      Ngụy Vũ chở đến trang trại.

      Diệp Thiên Tuyết từ xe bước xuống, nhìn thấy trước mắt là vùng hoa oải hương, hết sức kinh ngạc: "Nơi này có loại hoa này từ lúc nào vậy?"

      Ngụy Vũ cười hì hì trả lời: "Chúng là do nhà em mới trồng. Bây giờ vẫn chưa chính thức mở cửa bán, nhưng qua vài ngày nữa là chuẩn bị xong rồi. Em muốn thừa dịp ít người mang chị Tiểu Tuyết tới nhìn chút."

      Diệp Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào vùng hoa nở, ra nụ cười trong suốt : "Chị rất vui , cám ơn em, Tiểu Bàn."

      nghiêng đầu nhìn Ngụy Vũ, bộ dáng mỉm cười khiến cho tim cậu đập rộn lên: "Chị cảm thấy trong lòng rất thoải mái."

      Ngụy Vũ có chút khống chế được nhịp tim, lại gần bên người : "Chị Tiểu Tuyết thấy vui là được rồi."

      Do tâm trạng tốt, cho nên Diệp Thiên Tuyết xuất bộ dáng nghịch ngợm hiếm thấy, mà ở bên Ngụy Vũ càng nhìn càng cảm thấy nhịp tim của mình là càng lúc càng nhanh.

      " ổn a. . . . . ." Cậu tự lẩm bẩm, lại nhìn chằm chằm bóng dáng của muốn buông ra.

      "Vậy thể buông tay rồi." lúc sau, cậu tự nhủ, môi ra nụ cười , lên phía trước: "Chị Tiểu Tuyết, em muốn với chị câu này!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :