1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật Ký Báo Thù

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 38.2
      Tằng Hàm nhìn cảnh này, ánh mắt có mấy phần buồn bã: "Hai người tình cảm tốt."

      Tô Vũ nhảy dựng lên: "Tôi với ấy? Tình cảm tốt? Cậu đùa gì thế." Lời mới ra thấy mình phản ứng thái quá, ho tiếng rồi quay , gương mặt cũng đỏ ửng.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy thế, chỉ khẽ mỉm cười.

      Tằng Hàm cũng cười theo, nhưng ràng tin lời Tô Vũ .

      Sau hồi lúng túng, Tô Vũ quay đầu hỏi: "Có nắm chắc ?" Diệp Thiên Tuyết gì, phía ngoài cửa sổ lại có người : " có chuyện gì, chúng tôi vẫn trông trừng."

      Tô Vũ có phản ứng gì, nhưng Tằng Hàm lại bị dạo sợ hết hồn, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

      Tô Vũ nhịn được hướng về phía ngoài cửa sổ kêu la: "Vậy thể cởi chói cho chúng tôi sao? việc này quá dễ dàng."

      Ngoài cửa sổ, có người cười , nhưng trả lời rồi.

      Tằng Hàm nghe vậy, kinh ngạc mở to mắt: "Hai người, sớm biết có chuyện xảy ra?"

      Diệp Thiên Tuyết nhàng lắc đầu: ", phải. . . . . ." cũng giải thích nhiều, cứng rắn dời đề tài: "Liễu Phỉ Phỉ đâu rồi?"

      Tằng Hàm lắc đầu: "Khi tỉnh lại thấy, ấy xảy ra chuyện gì chứ?"

      Nghe vậy Tô Vũ cười nhạo tiếng.

      Ba người chuyện, có tiếng chân đến, tất cả đều yên lặng trở lại đồng loạt nhìn về phía cửa.

      Lát sau, tiếng mở cửa cọt kẹt, tên lưu manh đẩy Liễu Phỉ Phỉ vào: "Được rồi, cám ơn Liễu đại tiểu thư phối hợp, chờ các em chúng ta lấy được tiền, trở lại đa tạ sau."

      xong còn sờ soạng người Liễu Phỉ, trước khi ta hét trói tai chạy như bay ra ngoài. Ra đến ngoài, mới ló đầu vào, nhìn ba người kia : "Chúng tao cầu tiền chuộc rồi, bây giờ, bọn mày hãy cầu nguyện người nhà mau đem tiền đến ."

      Rồi đóng sầm cửa lại.

      Liễu Phỉ Phỉ ngồi mặt đất khóc thút thít. Tằng Hàm vẫn bất động nhìn ta. Tô Vũ và Diệp Thiên Tuyết càng thèm để ý.

      Khóc lúc, Liễu Phỉ Phỉ mới lau nước mắt, ngẩng lên mới thấy Diệp Thiên Tuyết gối lên đùi Tằng Hàm, điều này làm ta bị đả kích mạnh mẽ, Liễu Phỉ Phỉ nhanh chóng bò dậy, chạy tới kéo Diệp Thiên Tuyết ra: " mau đứng dậy, tránh xa Tằng Hàm ra."

      Ba người đều bị trói nên ngăn ta lại được, cuối cùng Tô Vũ phải đá vào tay ta, mới để Diệp Thiên Tuyết bị ta kéo lên.

      Mặt Tằng Hàm đen , Tô Vũ đứng bên cạnh xem kịch vui.

      Cuối cùng Tằng Hàm hạ giọng với Liễu Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ, tay em bị trói, mau giúp bọn cởi dây trói được ?" Ánh mắt khẩn thiết nhìn ta: "Nếu tháo được dây ra, bọn cũng nhúc nhích được." =='

      Liễu Phỉ Phỉ từ dưới đất đứng dậy, trong mắt lóe lên tia ác độc. Khi nhìn về phía Tằng Hàm thời, ánh mắt lại trở nên dịu dàng: "Sao có thể nhúc nhích được!"

      ta la lên, nhưng vẫn nghe lời tới, giúp Tằng Hàm tháo dây trói.

      Tằng Hàm có chút tức giận.

      Diệp Thiên Tuyết nằm lúc, vừa thấy tốt hơn chút, thấy Tằng Hàm nhờ Liễu Phỉ Phỉ tới giúp cởi trói.

      Diệp Thiên Tuyết nhúc nhích, mặc cho Liễu Phỉ Phỉ đỡ mình dậy, bỗng ta thầm bên tai: "Đừng có giành với tôi, nếu . . . . . ."

      Mí mắt cũng lười mở ra, Diệp Thiên Tuyết thuận miệng đáp: "Yên tâm, tôi tranh với ."

      Tằng Hàm giúp Tô Vũ, bốn người tạo thành vòng ngồi chiếu.

      biết vì sao, theo bản năng Tằng Hàm tiết lộ tin tức người của bọn họ tới cho Liễu Phỉ Phỉ, có lẽ vì ta mới vừa bị mang ra ngoài.

      "Làm sao bây giờ?" Cuối cùng, Tằng Hàm hỏi.

      Liễu Phỉ Phỉ ngồi nhích gần Tằng Hàm, người run run.

      Trong nhà lớn Diệp gia, vừa nghe cầu của bọn bắt cóc, Liễu Đan Văn nắm chặt tay Diệp Hâm Thành: "Hâm Thành, nhất định phải cứu được Phỉ Phỉ. Nó dù sao cũng là. . . . . ." Bà ta nhìn bốn phía, khống chế lời muốn ra.

      Diệp Hâm Thành cũng chẳng đúng sai nhìn về phía người nhà Tằng Hàm và Tô Vũ, thở dài: "Tằng tiên sinh, Tô tiên sinh hai người thấy thế nào?"

      Có lẽ là bởi Tô Nhược tiết lộ gì đó, nên mọi người Tô gia rất bình tĩnh, chút do dự đáp ứng, nên điều tra xem có phát được manh mối gì.

      Nhà Tằng Hàm ầm ĩ muốn kéo dài thời gian, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì,người nào chịu trách.

      Cảnh sát thấy vậy cũng hết sức nhức đầu, biết làm gì cho phải. Ba nhà này bọn họ đều dám đắc tội, ngày thường giải quyết mọi việc đều dứt khoát, hôm nay lại rơi vào tình thế này.

      Đúng lúc này, Ngụy Vũ nhận được tin từ Vương Kỳ Ngọc, mới từ từ : "Chuyện này, cháu có tin."

      giơ điện thoại lên, mở tin nhắn ra: "Tiểu Ngọc , nếu bọn chúng ném hết đồ người Tuyết tỷ tỷ , chúng ta có thể biết bọn họ ở đâu."

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 39
      Thời gian chậm chạm trôi qua, căn phòng chất đầy đồ đạc cũng trở nên im ắng, đột nhiên Tô Vũ hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi?"

      Diệp Thiên Tuyết nhắm hai mắt, trả lời. Đầu vẫn rất choáng váng, Tằng Hàm gì đó với Liễu Phỉ Phỉ, có ai đáp lời ta.

      Cảm thấy vô nghĩa Tô Vũ phiền não đập cửa: "Có người ở bên ngoài , mau đến đây AAAA. . .!"

      Liễu Phỉ Phỉ bị dọa sợ, mới ngẩng đầu lên, cắn môi : "Các phải , đợi khi có người đến rồi núp ở phía sau cửa. . . . . . giờ lại đập cửa. . . . . ." Tô Vũ quay đầu lại mỉa mai: " phải nghĩ chúng ta có thể giải quyết cả bọn bắt cóc này chứ? nghĩ đóng phim truyền hình đấy ah?"

      Liễu Phỉ Phỉ rụt cổ lại, gì.

      Tiếng la hét của Tô Vũ rất có hiệu quả, lâu sau có người đến, vừa vừa khách khí quát: " Hét cái gì mà hét..!!"

      Rồi tức giận hướng về phía cửa đá cước, Tô Vũ lớn tiếng : "Có phải các người định cho chúng tôi chết đói ? ! Bây giờ mấy giờ rồi, ngụm nước cũng có uống....uố...ng!"

      Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra, hơi cười nhìn Tô Vũ. Tằng Hàm lo lắng kéo tay , : " Đừng ồn ào nữa, bây giờ náo lên phải là tốt"

      Tô Vũ trừng mắt nhìn ta, nhịn được : "Tôi muốn ồn ào đấy, ai khiến cậu phải trông nom!"

      Liễu Phỉ Phỉ thấy hai người bắt đầu nội chiến, trong lòng cười đến hả hê, sau đó rất nhanh bình tĩnh lại, liếc nhìn Diệp Thiên Tuyết.

      Diệp Thiên Tuyết tựa vào tường, chăm chú nhìn hai người cãi nhau. Có lẽ nhận ra ánh mắt của ta, xoay đầu liếc cái. Liễu Phỉ Phỉ vội vàng quay mặt .

      Cửa bỗng mở ra, Tằng Hàm và Tô Vũ đứng cạnh đó cảnh giác lùi về sau mấy bước, nhìn chằm chằm phía cửa. Chỉ thấy người đầu trọc vào, ném cái túi qua: "Chỉ có cái này, thích ăn thôi."

      Tằng Hàm tiếp được, nhưng nóng quá lại hất ra, tay khác tiếp được.

      "Bánh bao." Tô Vũ bĩu môi, chán ghét nhìn chằm chằm vật Tằng Hàm lấy ra. Diệp Thiên Tuyết đứng lên, đến cạnh Tằng Hàm, cười khách khí: "Cho em hai cái."

      Trong lòng Liễu Phỉ Phỉ rất khó chịu, chần chờ quyết định, rốt cuộc hạ quyết tâm.

      Tuy biết bánh bao có an toàn , nhưng mười mấy tiếng chưa được ăn gì, nên bốn người vẫn ăn chút.

      Sau đó, đều thấy buồn ngủ.

      Tằng Hàm cười khổ, vừa chống mí mắt, vừa oán trách: " Bọn chúng đúng là sáng tạo."

      Tô Vũ cười như cười lườm Liễu Phỉ Phỉ, rồi mới trả lời: "Hữu dụng là được." xong tìm chỗ ngồi xuống, nhắm mắt lại như là chuẩn bị ngủ.

      Tằng Hàm nhào qua đẩy : "Này, cậu đừng ngủ ." Tô Vũ nhắm hai mắt trả lời: " ngủ chẳng lẽ cố chống đỡ? Cậu chịu được, tôi phục cậu." Cạnh đó Diệp Thiên Tuyết hô hấp đều đặn, mặc cho Liễu Phỉ Phỉ gọi thế nào cũng tỉnh.

      Tằng Hàm bất đắc dĩ nhìn hai người này, vò đầu rồi nhắm nghiền hai mắt.

      Đợi bọn họ đều ngủ, Liễu Phỉ Phỉ ngủ gà ngủ gật bỗng mở mắt ra, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, cắn răng.

      "Này, mở cửa, tôi có lời muốn ." ta rón rén gõ cửa, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn ba người bên trong.

      bao lâu, cửa được mở ra, có người tới dẫn ta ra ngoài, rồi mới đóng lại.

      Cảnh sát lần theo dấu bọn bắt cóc cả nửa thành phố, rốt cuộc tin tức từ Vương Kỳ Ngọc cũng tới.

      tìm được vị trí của Diệp Thiên Tuyết.

      Từ ba phía dàn xếp chu toàn người tiếp cận nơi bọn bắt cóc dấu người, phía còn lại cảnh sát dốc toàn lực chỉ chờ cứu người.

      Liễu Phỉ Phỉ bao lâu trở lại, trong phòng ba người còn ngủ.

      Nhìn ba người mê man, Liễu Phỉ Phỉ có chút do dự quét mắt vòng, cuối cùng cắn răng, mở nắp chiếc thùng xắch theo, ngay lập tức mùi xăng đầy phòng.

      Đem xăng dội vòng, ta mới ngồi về vị trí lúc đầu, nhìn ba người kia, sắc mặt biến đổi ngừng.

      Số bánh Diệp Thiên Tuyết ăn nhiều, nên rất nhanh bị kinh sợ mà tỉnh lại.

      Lúc Liễu Phỉ Phỉ vào, cũng tỉnh. Sau đó, cũng ngửi thấy mùi xăng.

      Điều này khiến nghi ngờ, Liễu Phỉ Phỉ muốn làm gì? Chẳng lẽ,chuẩn bị làm bị thương mọi người?

      Nghĩ tới đây,lòng nhất thời cảnh giác.

      Phong ca lừa bịp người nhà của mọi người cả nửa ngày, cuối cùng khi mọi người sắp mất kiên nhẫn cũng ra địa điểm giao tiền

      đối với trí thông minh của mình vô cùng hài lòng, phải phim truyền hình cũng có lúc dùng được sao?

      Sau đó, nhìn đám người kia, dưới uy hiếp của mình phải đến địa điểm giao dịch, lòng cười đắc ý, chuẩn bị lấy tiền.

      "Chờ tín hiệu của tao, lấy được tiền rút lui ngay, để cho bọn chúng tự tìm người." ra lệnh cho bọn đàn em, tập trung cao độ vào nơi lấy tiền.

      Phía ngoài có tiếng xe hơi truyền tới, tâm Liễu Phỉ Phỉ nhảy dựng lên.

      Làm ta có dự cảm chẳng lành.

      Từ khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài, chiếc xe việt dã, mạnh mẽ lao về phía này. Có người bên ngoài kêu to: "Người nào" , tiếng bước chân đầu đuôi vang lên.
      Đột nhiên ánh mắt Liễu Phỉ Phỉ ngưng tụ.

      ta nhìn chằm chằm chiếc xe kia, từ xe hai người cường tráng nhảy xuống, mà hai người kia....

      người trong đó kêu lớn: "Tiểu Tuyết" , điều này làm sắc mặt của Liễu Phỉ Phỉ đột nhiên xanh đen.

      " ngờ, còn có người tìm được chỗ naỳ." ta quay đầu lại quét mắt nhìn Diệp Thiên Tuyết vòng, gương mặt này, giống như có thể ra nước.

      "Vậy , nên tìm đường xuống mồ ." ta xong, kéo Tằng Hàm tới cửa, mở cửa phòng ra. Sau đó lại đem Tô Vũ kéo ra xa Tằng Hàm bước, cuối cùng kéo Diệp Thiên Tuyết lại chỗ cũ.

      Sau đó, ta đến cạnh Tằng Hàm, nhìn lại căn phòng lần, sau đó lấy máy lửa từ trong túi ra châm lửa.

      Có vẻ Tằng Hàm sắp tỉnh lại, rên rỉ. Liễu Phỉ Phỉ nhìn ta, mặt trở nên dịu dàng: "Em đều là vì , thể bỏ rơi em."

      xong, ta kéo Tằng Hàm, đem cõng người mình, tay còn lại đốt lửa, ném xuống.

      Lửa nhanh chóng bùng lên.

      Nháy mắt sau khi Liễu Phỉ Phỉ kéo Tằng Hàm rời , Tằng Hàm liền mở mắt ra.

      "Cái này là?" ta có chút mơ hồ hỏi, nhưng Liễu Phỉ Phỉ chỉ kéo ra ngoài: " nhanh, bọn chúng phóng lửa rồi !"

      Tằng Hàm thất kinh, đột nhiên tỉnh táo lại, tuy vậy cơ thể vẫn còn hơi chậm chập. Nhưng mà, bất kể Liễu Phỉ Phỉ thế nào kéo, đều nhúc nhích.

      Liễu Phỉ Phỉ lo lắng: " a!"

      "Bọn họ đâu?" Tằng Hàm hỏi, nhìn Liễu Phỉ Phỉ chằm chằm . Liễu Phỉ Phỉ chột dạ, bật thốt lên: " Em sao mà biết bọn họ thế nào, em chỉ quan tâm thôi." thanh của ta còn chứa cả tiếng khóc nức nở, kéo tay Tằng Hàm tới cửa: " thôi, chúng ta thôi."

      Tằng Hàm nhìn lửa cháy ngùn ngụt trong nhà, mặt đen xuống: " thể để bọn họ lại đây được."

      xong lật người ra, vài bước đá vào Tô Vũ: "Nhanh lên, Tô Vũ ở chỗ đây, mau kéo cậu ấy ra ngoài."

      Liễu Phỉ Phỉ sững sờ đứng cửa, nhìn ánh mắt tha thiết của , hồi lâu mới than khẽ: "Được, em tới giúp ."

      Đem Tô Vũ giao cho Liễu Phỉ Phỉ, Tằng Hàm xoay người lại hướng sâu vào bên trong, chỉ là hai bước, liền bị người đụng vào: "Mau tránh ra, ra ngoài trước !"

      bóng người vượt qua , vọt vào trong nhà.

      Diệp Thiên Tuyết đứng ở chỗ trống giữa phòng, mặt chút thay đổi nhìn về phía cửa.

      Đồ đạc trong phòng cháy dữ dội, khói bốc lên dầy đặc che khuất tầm mắt, cho nên mới đứng lên.

      ra, Liễu Phỉ Phỉ chỉ nhằm vào mình mình mà thôi.

      Nghĩ tới đây, khóe môi nhếch lên, bưng kín miệng mũi, rồi chạy ra cửa.

      Nhưng được mấy bước, có người từ trong lớp khói đen chạy ra, vọt tới trước mặt : "Thiên Tuyết, em ở đâu, em có sao ?"

      Diệp Thiên Tuyết sửng sốt.

      Liễu Phỉ Phỉ, Tằng Hàm và Tô Vũ ba người ra, quay đầu lại nhìn khói dầy đặc cuồn cuộn bên trong nhà, nét mặt Tằng Hàm vô cùng kinh khủng.

      "Tiểu Tuyết." ta nhìn chăm chú về phía cửa, do dự. Chỉ lát sau, ta đột nhiên quay đầu, bắt đầu lay Tô Vũ: "Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại. Người kia đâu? Người kia đâu!"

      Cuối cùng Tô Vũ cũng bị ta lay tỉnh, lại bị dáng vẻ điên cuồng cùng câu hỏi đầu đuôi của này làm cho mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn chỉ biết ngơ ngác nhìn ta.

      Nhưng Liễu Phỉ Phỉ lại giật mình, hỏi: "Tằng Hàm, hỏi là người nào?" Tằng Hàm căn bản cũng chú ý đến ta, chỉ níu tay Tô Vũ tiếp tục hỏi. Tô Vũ rốt cuộc hồi hồn, đẩy tay ra: "Yên tâm , có việc gì."

      Quay lại nhìn Liễu Phỉ Phỉ, nở nụ cười cực kỳ có ý tốt: "Những người khác biết có sao ."

      Liễu Phỉ Phỉ theo bản năng lùi lại bước.

      Vào lúc này, giữa căn phòng bị cháy đến nỗi khiến người ta dám lại gần, có hai bóng người vọt ra.

      Tô Vũ lập tức cười nghênh đón: "Ơ, cậu thế mà chạy ra ngoài?" Sau đó, nhìn Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh, vẻ mặt liền trở nên kinh khủng: "Em sao lại ở chỗ này!"

      Diệp Thiên Tuyết bị thương chút naò. này làm Liễu Phỉ Phỉ phẫn hận dứt.

      ràng bị hôn mê, lửa lại cháy lớn như thế, sao nóng chết ta . Ý niệm trong lòng chợt lóe lên, sau đó liền bị ý niệm khác chiếm cứ —— người kia, là người ở trước mắt này sao?

      Triệu Lẫm tức giận nhìn Tô Vũ: "Tôi vì sao thể tới?" Tô Vũ bĩu môi: "Đại Thiếu Gia phải từ trước đến giờ bao giờ đến những nơi hoang dã thế này sao, giờ lại ở đây còn vừa vặn làm hùng cứu mĩ nhân?"

      "Tôi còn chưa hỏi cậu!" Triệu Lẫm nhìn Tô Vũ rống giận: " Cậu đến bao giờ mới có thể để bớt lo đây?"

      Tô Vũ quay đầu , nhìn . Bên cạnh Diệp Thiên Tuyết ho khan tiếng, giọng có chút khàn khàn hỏi: "Những tên canh chừng đâu?"

      Triệu Lẫm nén tức giận, nhìn vẻ mặt trở nên dịu dàng cùng quan tâm: " Đều bị Phó ca giải quyết hết rồi, chúng ta ra ngoài , phòng này rất nhanh bị thiêu rụi."

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc gật đầu, về phía trước, dấu vết tránh tay Triệu Lẫm kéo tay .

      Liễu Phỉ Phỉ theo phía sau, nhìn dáng vẻ Triệu Lẫm ân cần rồi lại dám tiến lên, tay gắt gao nắm chặt, móng tay đâm sâu khiến lòng bàn tay phát đau.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 40.1
      Diệp Thiên Tuyết kỳ rất cảm kích Triệu Lẫm mang người đến cứu bọn họ, tuy rằng đối với lỗ mãng của ta cũng tán đồng cho lắm.

      Nhưng là, Triệu Lẫm đến, cũng cũng đủ làm cho cảm động.

      Nếu lâm vào nguy hiểm, xuất của Triệu Lẫm tuyệt đối làm cho lâm vào tư tưởng hùng cứu mỹ nhân, cũng phấn đấu quên mình của ta mà cảm động. Nhưng mà, có. Từ trước đến nay, mọi việc đều nằm trong tầm khống chế của .

      Trừ bỏ việc Liễu Phỉ Phỉ phóng hỏa.

      Cho nên, đối với Triệu Lẫm cố ý trốn tránh làm cho Triệu Lẫm có cảm giác bị tổn thương. đứng xa nhìn Diệp Thiên Tuyết, lâu sau giọng hỏi Tô Vũ: " thử xem, vì sao ấy chút cảm động cũng có?"

      tựa hồ đùa, cười : "Thường trong trường hợp này, phải ôm ân nhân cứu mạng mình cái sao? Như thế nào đến lượt ấy lại biến thành né tránh?"

      Tô Vũ ở bên cạnh xoay người cái xem thường: ". Hơn nữa, cho dù vào thời khắc quyết định, cũng có thể nhìn ra người ta có lòng hay lòng."

      Triệu Lẫm sờ sờ cằm.

      mặt đất ngổn ngang, mỗi người nằm chỗ, đứng bên cạnh là người đàn ông trẻ tuổi trông rất uy nghiêm. Nhìn thấy đoàn người ra, người đàn ông để ý liếc mắt nhìn cái: "Người con muốn cứu là bọn họ sao? Tô Vũ con như thế nào lại ở đây?"

      Tô Vũ cười tiến lên chào hỏi, hai người, người nhiệt tình người lạnh nhạt bắt đầu chuyện phiếm.

      Diệp Thiên Tuyết đứng tại chỗ trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Liễu Phỉ Phỉ: "Tôi có thể hỏi chuyện ?"

      Liễu Phỉ Phỉ hoàn hồn, biểu mặt có chút miễn cưỡng: "Chuyện gì?"

      "Lúc ở trong phòng, tại sao bên trong bị thêu cháy, còn có mùi xăng nồng như vậy?" nhìn chằm chằm Liễu Phỉ Phỉ, bình tĩnh hỏi.

      Liễu Phỉ Phỉ trong lòng cả kinh, bật thốt: "Em làm sao biết được. Em cũng hôn mê giống như mọi người mà"

      "Uh, sai, " Diệp Thiên Tuyết quay mặt , " hôn mê ."

      Vẻ mặt của quá bình tĩnh, làm Liễu Phỉ Phỉ trong thời gian ngắn biết gì cho phải. Hỏi hoài nghi mình?, có vẻ quá mức chột dạ, nếu hỏi, câu đó như nhát dao, đâm vào lòng rất khó chịu.

      Cảnh sát đuổi tới, đúng lúc lửa trong căn phòng bốc cháy dữ dội. Bên này, Tô Vũ cầm điện thoại của Triệu Lẫm báo cảnh sát, lại gọi về nhà báo bình an.

      Trái ngược với Diệp Hâm Thành kích động ở đầu dây bên kia trong lòng Diệp Thiên Tuyết rất bình tĩnh, chút gợn sóng, chỉ có mỏi mệt: "Cha, có số việc lát nữa sau khi trở về chúng ta sau."

      Triệu Lẫm có chút lo lắng nhìn .

      Sau khi bốn người theo cảnh sát lấy khẩu cung, liền tụ cùng chỗ, yên lặng gì.

      Tằng Hàm phản ứng trước tiên, liếc mắt nhìn Diệp Thiên Tuyết cái: " số việc muốn hỏi em chút, sau khi trở về, gọi cho em."

      Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng gật đầu: "Được, nhưng mà đó cũng chỉ là ý nghĩ của . Em chỉ là nghĩ tới cuối cùng . . . . . ." bất đắc dĩ nở nụ cười với ta.

      Tằng Hàm cũng cười, sau đó theo người nhà trở về.

      Tô Vũ là người thứ hai rời , biết chuyện xảy gì ra lại còn đâm cái, sau khi trở về thế nào cũng tránh được bị phê bình trận.

      Diệp Thiên Tuyết cùng Liễu Phỉ Phỉ hai người trở lại nhà chính, Liễu Đan Văn trước tiên tới ôm chặt Liễu Phỉ Phỉ, kiểm tra toàn thân ta xem có bị thương hay , sau đó mới lấy lại tinh thần.

      Diệp Thiên Tuyết đứng ở bên cạnh hai người, cùng Diệp Hâm Thành ở đối diện hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng chuyện.

      Hốc mắt Diệp Hâm Thành có chút phiếm hồng, hô hấp cũng có chút run run.

      Im lặng lâu, ông rốt cục tiến lên, chần chờ vỗ bả vai Diệp Thiên Tuyết: "Trở lại tốt, trở lại tốt rồi."

      Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, nhàng đáp tiếng, : "Cha, con có thể thư phòng của cha ngồi chút được ? Có chuyện, con muốn làm ."

      Diệp Hâm Thành có chút mê mang, nhưng lại đáp ứng chút do dự.

      Hai người vào thư phòng, sau khi ngồi xuống, Diệp Hâm Thành liền pha trà, sau đó đem chén đưa cho Diệp Thiên Tuyết ngồi trước mặt: "Có chuyện gì muốn với cha?"

      Diệp Thiên Tuyết im lặng lát, giọng : "Cha, có chuyện con muốn thừa nhận với cha, chuyện bắt cóc lần này, con biết từ trước."

      Tay Diệp Hâm Thành run lên, nước trong chén rơi xuống mu bàn tay, ông buông chén, lấy khăn lau nước tay.

      "Con …con biết trước?" Ông có chút tin hỏi lại, Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh gật đầu: "Bởi vì, chủ mưu vụ bắt cóc này, chính là Liễu Phỉ Phỉ."

      Diệp Hâm Thành ngồi ở đối diện , gương mặt khiếp sợ tột độ.

      được mấy giờ cảnh sát biết Liễu Phỉ Phỉ là người vạch ra chuyện này, bởi vì Phong ca thông minh tài trí như bọn cướp trong tivi, cho nên thể chạy thoát.

      Sau khi biết chuyện căn phòng giam con tin bốc cháy, còn có người thiếu chút nữa chết cháy ở bên trong, vẻ mặt của liền thay đổi. Thực ra, cũng chỉ là tên lưu manh, cũng phải loại người thông minh tài trí giàu nghị lực, bao lâu liền chủ động khai báo.

      Theo thông tin, điện thoại của tìm được đầu mối căn cứ cùng Liễu Phỉ Phỉ liên hệ, cảnh sát đối với việc này có chút khó tin, nhưng cũng làm hết chức trách gọi cho Liễu Phỉ Phỉ .

      Liễu Đan Văn đối với việc này lại cảm thấy cực độ khó tin, trước mặt cảnh sát bà ta liền hỏi Liễu Phỉ Phỉ, chuyện này có phải hay .

      Liễu Phỉ Phỉ chột dạ liên tục phủ nhận. Liễu Đan Văn lại nghi ngờ nhìn ta: "Mẹ hi vọng con dối, chuyện này phải ."

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 40.2
      xong, bà lôi kéo Liễu Phỉ Phỉ từ trong tay cảnh sát nữa.

      Ngược lại Diệp Hâm Thành vẻ mặt phức tạp. Nếu là trước kia, ông tuyệt đối lao ra làm người cha tốt, giúp đỡ Liễu Phỉ Phỉ biện giải. Nhưng tại, ông vẫn đứng tại chỗ hề nhúc nhích.

      Liễu Đan Văn nhàng kéo cánh tay ông: "Hâm Thành, em có chút lo lắng."

      Diệp Hâm Thành gì vỗ vỗ tay bà ta, nhìn cảnh sát mang Liễu Phỉ Phỉ .

      Sáng sớm hôm sau, Ngụy Vũ tới tìm Diệp Thiên Tuyết. Cậu ngay cả lên lớp cũng , trực tiếp trốn học.

      "Chị Tiểu Tuyết, chị. . . . . . Có nặng lắm ?"

      Diệp Thiên Tuyết hơi cười: " có việc gì, chỉ là có chút sợ. Tiểu Bàn em như thế nào còn học?"

      "Xí, lời này là chị Tiểu Tuyết có tư cách nhất?" Ngụy Vũ cười nhạo câu, nhưng đáy mắt cũng là ân cần, "Chị Tiểu Tuyết nếu có việc, em có thể hỗ trợ, cứ tìm em là được."

      "Được." Diệp Thiên Tuyết đáp ứng.

      Hai người trò chuyện trong chốc lát, Phó Hoài Minh tới giúp Diệp Thiên Tuyết giảng bài. Nhìn thấy Ngụy Vũ ở trong này, đứng ở cửa cười cười , "Thế nào, có cần ra ngoài lát hay , để gian riêng cho hai người?"

      nhìn Ngụy Vũ chớp mắt: "Em có phải muốn cho cái bóng đèn là đây biến mất… hề nghi ngờ chút nào ơ ~"

      Tai Ngụy Vũ ửng đỏ, nhưng phản bác. Cậu chậm chạp đứng lên, tạm biệt Diệp Thiên Tuyết liền ra ngoài. Lúc ra cửa, đối với Phó Hoài Minh ở cửa cười cười , cậu biết nghĩ tới điều gì, ngay cả hai má đều đỏ.

      Phó Hoài Minh đợi cho cậu , mới đến đối diện Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống, đem những thứ mình mang tới để bàn trà.

      "Xem ra, là đứa bé ngoan." , "Đầu năm nay, người còn đỏ mặt nhiều lắm . Quan trọng nhất là, trong lòng cậu ta có em, bằng , phải là loại phản ứng này."

      nâng cằm nhìn Diệp Thiên Tuyết: "Thế nào, muốn suy nghĩ chút hay ?"

      Diệp Thiên Tuyết tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn : " cũng , cậu ta là đứa trẻ tốt. Em cũng muốn phá hoại mầm non của đất nước." xem ánh mắt Phó Hoài Minh, : "Trong lòng em, rất u ám."

      "Em cũng biết em làm sai ?" Phó Hoài Minh bình tĩnh xuống, khuôn mặt tươi cười mới vừa nãy biến mất vô tung, "Vậy em , em sai chỗ nào?"

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Em sai ở chỗ, nên quá tin bản thân, chủ động vào nơi nguy hiểm, nhưng mà, em chỉ là bất đắc dĩ nha."

      Biểu tình Phó Hoài Minh thực nghiêm túc: "Em có cái gì bất đắc dĩ?"

      "Nếu làm như vậy, em có đủ căn cứ để chứng minh trong lòng Liễu Phỉ Phỉ vẫn có bất mãn đối với em ." Diệp Thiên Tuyết , "Nếu ngay từ đầu em được cứu ra, Diệp Hâm Thành cuối cùng cũng lựa chọn dàn xếp ổn thỏa. Ông ta bằng lòng nhìn hai đứa con của mình thủ thúc tương tàn. Với ông ta mà , lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, buông tha người nào ông ta cũng nỡ."

      Phó Hoài Minh trừng mắt nhìn : "Vậy cũng phải từ từ, nhất thiết phải. . . . . ."

      "Em có nhiều thời gian ." Diệp Thiên Tuyết đánh gãy lời , " ta đối với em hận thấu xương, muốn mạng của em, em có cách nào đợi. Bây giờ Liễu Đan Văn còn có ý nghĩ này, cho nên em có thể thực từ từ, nhưng mà Liễu Phỉ Phỉ. . . . . ."

      Phó Hoài Minh thở dài tiếng: "Quên , quan trọng là em bình an vô . Còn nữa, em có muốn cảm ơn Triệu Lẫm , nếu ta, em. . . . . ."

      Phó Hoài Minh lại ngạc nhiên lần nữa, lời của bị ngắt.

      "" Diệp Thiên Tuyết hết sức kiên quyết, " ta phải vì em mà đến. Hơn nữa, cho dù ta, em cũng có việc gì."

      Phó Hoài Minh kinh ngạc nhìn , hồi lâu mới tiếp tục động tác tay dừng lúc nãy, trong miệng như có việc gì , "Dường như em kháng cự ta, vì sao?"

      Diệp Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn , biểu tình lạnh nhạt: " cũng phải thích em tiếp cận ta quá mức hay sao?"

      "Đó là bởi vì lúc ta là đùa giỡn " Phó Hoài Minh , "Nhưng là tại, xem ra vẫn có vài phần nhiệt tình."

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, dời đề tài: "Học tập , em còn muốn năm lớp 11 tham gia thi tốt nghiệp trung học đấy."

      Phó Hoài Minh cũng thuận thế đem đề tài vứt bỏ, bắt đầu chuyên tâm giảng giải cho Diệp Thiên Tuyết.

      Hai người học buổi sáng, Diệp Thiên Tuyết xoa cổ thuận miệng hỏi Phó Hoài Minh gần đây làm gì: "Cũng phải chỉ làm gia sư cho em được?"

      Phó Hoài Minh cười, xoa xoa đầu nàng: "Quan tâm nhiều như vậy làm gì, công việc của , tự xử lý."

      xong, đứng lên: "Hôm nay bao nhiêu đây thôi, em tự ôn tập ."

      Diệp Thiên Tuyết thuận theo gật đầu, đứng lên đưa ra ngoài.

      Chờ từ cửa vào, Liễu Đan Văn đứng trong đại sảnh từ lúc nào, vừa gặp liền vọt lại: "Thiên Tuyết, dì xin con, đừng chỉ chứng* Phỉ Phỉ được ?"

      Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, chợt nghe Liễu Đan Văn tiếp : "Dì biết trong tay con có chứng cớ, cầu xin con, tha cho Phỉ Phỉ lần . Nó vẫn còn , còn hiểu chuyện."

      Trong lòng mỉm cười cái, Diệp Thiên Tuyết giãy ra khỏi cánh tay bà ta: "Con cũng chỉ lớn hơn Liễu Phỉ Phỉ hai tháng mà thôi."

      Nụ cười của rất tươi: "Con cũng là đứa , vì sao ta xuống tay được?"

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Xem, các ngươi làm . . . . . .

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 41
      Liễu Đan Văn theo bản năng lùi bước: "Con gì?" Vẻ mặt của bà ta mờ mịt, có vẻ rất vô tội.

      "Dì Liễu à, dì còn trẻ, cần làm vẻ mặt này nữa." Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, , "Hơn nữa, dù con bỏ qua cho ta, mọi chuyện cũng chưa xong đâu. Lúc ta làm ra chuyện này, tại sao nghĩ trốn, hôm nay bị bán đứng, là chuyện đương nhiên, con có thể làm gì. Con bỏ qua, vẫn còn Tằng gia và Tô gia."

      "Cho dù dì thuyết phục được con, nhưng dì có thể thuyết phục Tằng gia và Tô gia sao?”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn hướng Liễu Đan Văn, biểu tình bình tĩnh như nước.

      Liễu Đan Văn nhìn , cảm giác khác trước rất nhiều. Diệp Thiên Tuyết nhìn bà ta cười khẽ, : "Thay vì ở trong này lo lắng, bằng Dì suy nghĩ như thế nào tìm được luật sư tốt nhất đem tội của Phỉ Phỉ giảm mới phải."

      "Bắt cóc là tội nặng, ít nhất cũng phải 10 năm trở lên." Diệp Thiên Tuyết xong, vòng qua Liễu Đan Văn lầu.

      "Đứng lại!" Giọng của Liễu Đan Văn từ sau lưng truyền tới, "Chuyện này, con giúp sao?"

      Diệp Thiên Tuyết cũng quay đầu lại: "Vậy dì Liễu thử xem, conphair giúp như thế nào?" dừng bước, dựa vào tay vịn, đưa lưng về phía Liễu Đan Văn, "Hơn nữa, dì cho là, con là loại nhân từ với hung thủ hại mình, còn ngoan ngoãn khoah tay chịu trói sao?"

      Liễu Đan Văn lời nào, chỉ cắn môi: "Chuyện này mà làm lớn lên, đối với Diệp gia cũng có gì tốt, đối với công ty cũng có ảnh hưởng."

      "Tùy tiện thôi." Diệp Thiên Tuyết , "Con cần."

      xong, bước lên lầu, Liễu Đan Văn đứng tại chỗ, vẻ mặt đen tối .

      Buổi tối ngủ giấc, sáng sớm hôm sau Diệp Thiên Tuyết liền ra cửa.

      Từ ngày hôm qua, cùng Liễu Đan Văn trở mặt hoàn toàn, cũng nghĩ ở lại nhà cùng Liễu Đan Văn đóng kịch. Loại việc này, để lại cho Diệp Hâm Thành quan tâm thôi.

      Bởi vì ra cửa có vẻ sớm, cho nên nhiều cửa hàng đều mở cửa, trong khoảng thời gian ngắn, cũng biết mình có thể đâu.

      Ánh mặt trời dần ló dạng, ngây người lát liền quyết định đến trường học.

      Thông báo cho Phó Hoài Minh tiếng, Diệp Thiên Tuyết liền vào trường học.

      Lúc tới trường học, người cũng ít, nhiều ánh mắt nhìn có chút ngạc nhiên.

      Đến phòng học, liền cầm cái khăn bên cạnh lau bàn, ngay cả Trân Trân đứng ở bên cạnh cũng nhịn được hỏi: "Bạn trở lại ngay cả vết thương cũng có, làm cho mình cảm thấy kỳ quái. ta chắc là ôm quyết tâm hại bạn , tại chắc ta sợ hãi lắm."

      Trân Trân vẻ mặt cảm thán, " ra bạn cũng đơn giản như vậy."

      Diệp Thiên Tuyết cười đến dịu dàng: "Vận khí của mình rất tốt, Tằng Hàm cùng Tô Vũ đều là bạn tốt."

      Trân Trân cười nhạo tiếng, thở dài: " đáng tiếc, tương lai tốt đẹp của ta, nếu vào tù, chỉ sợ sau này rất khó ngóc đầu lên." ấy chậc chậc cảm thán hai tiếng, bộ dáng rất là đáng tiếc .

      Diệp Thiên Tuyết tiếp, đứng chốc, ngay cả Trân Trân cũng cảm thấy nhàm chán, lưu lại câu "Mình thích bạn rồi nha" liền xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

      Lại lát sau, Ngụy Vũ tới, nhìn thấy , ánh mắt nhất thời sáng ngời, bước nhanh tới: "Chị Tiểu Tuyết hôm nay như thế nào tới trường học, sao ở nhà nghỉ ngơi tốt?"

      Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu, cười lắc đầu: " có việc gì, chị cũng yếu ớt như vậy. Tiểu Bàn gần đây càng ngày càng có hình có dáng rồi."

      Ngụy Vũ cười hì hì : "Em mời nhà tạo hình giúp em thiết kế chút, việc này trước sau gì cũng phải làm, chỉ là làm sớm chút thôi."

      "Nhàem quyết định rồi à?" Diệp Thiên Tuyết thuận miệng hỏi câu.

      Ngụy Vũ cười gật gật đầu: "Mấy người của em đều bị em đánh bại, cho nên bước đầu tiên là do em làm."

      Nghe vậy, Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp đó thản nhiên cười: "Chúc mừng em, Tiểu Bàn, thực được nguyện vọng?" Ngụy Vũ khoát tay, "Làm sao xem là thực được nguyện vọng, đến cùng cũng bất quá là làm công. Chẳng qua đối tượng từ người khác biến thành mình mà thôi. chừng chờ lúc em tiến vào, em muốn làm, bỏ nghiệp cuả mình."

      tới đây, tinh thần Ngụy Vũ bỗng nhiên rung lên, ngồi xuống đối diện Diệp Thiên Tuyết, : " Chị Tiểu Tuyết quán cơm Tử Hồng của chúng ta, cũng dự định sắp xếp đến ba tháng sau. Em phân phó bọn họ khống chế tốt số lượng, trong nhất thời, tốt nhất đừng mở chi nhánh nhanh như vậy."

      đến đây, tay Diệp Thiên Tuyết bỗng nhiên dừng lại, cắn cắn môi: "Tiểu Bàn, nếu có thể, tốt nhất đừng mở chi nhánh, chuyên tâm kinh doanh cửa hàng này thôi."

      Vẻ mặt của rất thành khẩn, "Đem vốn kinh doanh cửa hàng bảo quản tốt, đừng cho người bình thường vào."

      Ngụy Vũ có chút khó hiểu, nhìn vẻ mặt của gật gật đầu: "Dạ, em biết rồi, em cùng bọn họ thương lượng."

      Diệp Thiên Tuyết kiên trì mười phần, "Nếu bọn họ đồng ý, hai năm sau chị liền rút vốn."

      Ngụy Vũ hoảng sợ: "Lúc đó chính là thời điểm tốt, như thế nào liền. . . . . ." xong, cậu bỗng nhiên sửng sốt: "Ở thời điểm tốt nhất rút lui, cũng là thủ đoạn đầu tư . . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Cậu bắt đầu lo lắng, Diệp Thiên Tuyết vỗ vỗ bờ vai cậu: "Đừng nghĩ nữa, nếu em muốn biết, đến lúc đó chị cho em biết là được."

      Ngụy Vũ gật gật đầu, nhìn xem thời gian, sắp học, chạy về chỗ ngồi của mình. Bị cậu lôi kéo chuyện nửa ngày, như trút được gánh nặng trở về vị trí của mình.Đối với Diệp Thiên Tuyết, ngày học với có chút xa xôi, khác với cách nghe giảng ngày trước, hôm nay rất chú ý, chuyên tâm, ngay cả khi giáo viên ra đề khó cũng có thể giải quyết cách thoải mái.

      Phát được điều này, nụ cười của đặc biệt chói mắt.

      Bắt đầu lớp thứ hai, giống như nghe, chuyên tâm giải quyết bài tập Phó Hoài Minh giao.

      Lúc nghỉ trưa, Diệp Thiên Tuyết kéo Vương Kỳ Ngọc cùng Ngụy Vũ ăn cơm trưa. Vài người vừa đến căn tin, có người đứng ở trước mặt : "Diệp Thiên Tuyết?"

      Ngẩng đầu, Diệp Thiên Tuyết nhìn vài người có chút quen mắt, suy tư chút mới nhớ tới, những người này thường chơi cùng Liễu Phỉ Phỉ.

      quan tâm, Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc liền càng có khả năng quan tâm.

      Thấy có phản ứng, mấy người kia hơi gấp, trong đó có người vỗ bàn: " Mày có lễ phép hả?"

      "Lễ phép của chúng tôi, cũng phải dành cho loại người chút lễ phép đều có." Vương Kỳ ngọc chút do dự sẵng giọng, "Có người chuyện với người khác như vậy sao? Cái gì cũng liền xô bàn đẩy ghế, nghĩ là ai?"

      Bị Vương Kỳ ngọc , gương mặt người cầm đầu cứng đờ, bỗng chốc liền mềm mại, bộ dáng chực khóc: "Đúng, xin lỗi. . . . . ."

      Nhanh chóng chịu thua như vậy làm cho Vương Kỳ Ngọc có chút hậm hực, vì thế quay mặt quan tâm ta.

      Người nọ cẩn thận nhìn ba người, đè thanh mềm mại : "chuyện đó, tôi nghe Phỉ Phỉ ta đắc tội , bị đưa vào trong ngục giam. có thể buông tha ta ?"

      Diệp Thiên Tuyết còn chưa gì, Ngụy Vũ liền đứng lên, cười lạnh: "Lời trách nhiệm như vậy là ai ? Ngục giam là do nhà các người mở à, muốn đưa người vào đưa chắc? Đầu óc có vấn đề hay vậy?"

      có ý tốt nhìn những người kia, Ngụy Vũ : "Nếu là vậy, tôi trước tiên đem mấy người hay lung tung như các người đưa vào. Hơn nữa, các người biết chuyện gì xảy ra , biết đừng bừa. Cái gì đắc tội chị Tiểu Tuyết, như thế nào hỏi chút, rốt cuộc là ai sai. Còn mang vẻ mặt ủy khuất, cho là mình bị oan sao?"

      Thấy Ngụy Vũ liên tiếp xả, Vương Kỳ Ngọc là người đầu tiên cười ra tiếng: "Ha ha, Tiểu Bàn, chị như thế nào biết cậu còn có lúc kích động như vậy, giống như súng máy vậy, bùm bùm liền ngừng bắn ra bên ngoài."

      Ngụy Vũ bị Vương Kỳ Ngọc , tai liền ửng đỏ, có chút xấu hổ sờ sờ đầu, ngồi xuống.

      Diệp Thiên Tuyết cũng khóe môi mỉm cười, nhìn Ngụy Vũ gật gật đầu: "Tiểu Bàn làm tốt lắm." Ngụy Vũ có chút cười xấu hổ cười, cúi đầu bắt đầu tính toán mình hôm nay ăn cái gì.

      Mấy người kia cậu mắng trận liền cứng ngắc, lúc này người cầm đầu đôi mắt càng thêm đỏ: "Tôi, tôi chỉ là nghe Phỉ Phỉ bởi vì bị bắt cóc, kết quả còn muốn bị. . . . . . Tôi chỉ. . . . ."

      Đối với phần đông ánh mắt nhìn qua, Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn ta: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào, tương lai tự nhiên có cảnh sát làm . tại nên căn cứ vào tin đồn, đến lúc đó thương tổn đối với Liễu Phỉ Phỉ cũng càng lớn. Về phần tội của tôi, tôi nghĩ trong trường học này chỉ Liễu Phỉ Phỉ người, có phát tôi đối người khác làm cái gì hay ?"

      Ánh mắt của hơi nheo lại: " biết tình rốt cuộc là thế nào, cũng đừng lung tung ."

      Theo sau, tiến đến vào tai người cầm đầu: "Đừng tưởng rằng người khuyến khích tới là người tốt."

      Nhìn biểu tình người nọ càng ngày càng cứng ngắc, cuối cùng lắp bắp tiếng liền rời , Diệp Thiên Tuyết cong khóe môi, ngồi xuống.

      Chuyện này, biết là ai ở sau lưng, nhưng mà, là ai cũng quan hệ.

      định nhường nhịn.

      Đợi cho ngồi xuống, Tiểu Bàn vỗ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng: "Chị Tiểu Tuyết nên như vậy, tốt rất hăng hái . Mấy người phía trước... Nguyệt kia đúng là có thói quen giả bộ Trang Văn Tĩnh."

      "Trang Văn Tĩnh?" Diệp Thiên Tuyết cười như quay đầu nhìn cậu, Ngụy Vũ cảm thấy ổn, xấu hổ sờ sờ đầu, ha ha cười, muốn đánh trống lảng: "Chị Tiểu Tuyết nhìn xem, món này thế nào, nhìn ngon, là món ăn mới căn tin mới đưa vào đó."

      Diệp Thiên Tuyết nheo mắt nhìn cậu, cuối cùng nhàng cười: "Quên , tha cho em mạng."

      Ngụy Vũ thở dài nhõm hơi lớn.

      Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh cơ hồ cười đến ngã ghế, đợi ánh mắt Diệp Thiên Tuyết đảo qua, cười với Diệp Thiên Tuyết khoát tay áo: "Đừng nhìn mình, mình cái gì cũng chưa ."

      xong, khều Ngụy Vũ bên cạnh, cùng cậu thương lượng rốt cuộc cái gì ăn ngon .

      Ngụy Vũ chính là mong có người giải vây cho cậu, lập tức liền lôi kéo ấy thảo luận.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn màn này, trong lòng khỏi dâng lên ít ngọt ngào. Năm tháng học im lặng mà tốt đẹp như vậy, bản than mình lúc trước, vì sao lại mong muốn lớn lên chứ.

      Ăn xong cơm trưa, Diệp Thiên Tuyết liền trốn học, Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc ở trong lớp hâm mộ ghen tị trận.

      đường hồi, di động liền vang lên, Triệu Lẫm gọi điện. Nhìn cái tên màn hình, Diệp Thiên Tuyết có chút do dự. Rốt cuộc có bắt máy hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :