1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù của nữ phụ - Ái Tiểu Mễ Giáp [63/63]Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 15:

      Người bỏ rồi, Liễu Dật ở trong phòng vệ sinh cười khép được miệng. Ngày mai ta nhất định được dễ chịu rồi, vừa mới chuyển đến tự gây phiền toái, mà như vậy cũng giảm ít việc cho cậu.

      Sáng sớm ngày hôm sau, dì Trương trở lại, lúc vừa lên lầu ngửi thấy mùi hôi khó ngửi. Tối hôm qua, Cố Phương Phương vội vàng chạy về phòng, để lại mặt đất ít thứ ô uế. Là do tiêu chảy sản xuất ra đấy, tất nhiên là vừa hôi vừa thối. Vốn có tâm tình tốt giờ lập tức mất sạch, là ai mất vệ sinh như vậy?

      Dì Trương đen mặt bắt đầu dọn dẹp những thứ dơ bẩn kia.

      Liễu Dật chạy bộ buổi sáng về, nhìn thấy dì Trương liền vui vẻ chào hỏi: "Dì trở về sớm vậy."

      Dì Trương vừa mới dọn dẹp xong, tâm tình tốt, vừa mở miệng liền hỏi: "Là ai mất vệ sinh như vậy, đại tiện lung tung?"

      Liễu Dật cười tủm tỉm : "Cố Phương Phương."

      "Quả nhiên là từ thành phố lên đây, chút lịch cũng biết." Dì Trương tức giận .

      "Dì đừng chấp nhặt với loại người này." Liễu Dật an ủi. "Chị Nguyêt Ly bảo cháu và dì hợp lực đuổi ta ."

      có chuyện buổi sáng cho nên ấn tượng của dì Trương đối với Cố Phương Phương giảm nhiều, bà tất nhiên là vui lòng giúp đỡ. Sau khi tỉ mỉ nghe xong kế hoạch của Liễu Dật, dì Trương thỏa mãn gật đầu.

      Khi Nguyệt Ly biết được chuyện này, cười tới đau cả bụng. Thời điểm ăn sáng, Nguyệt Ly thực vất vả nhịn xuống mới có thể cười trước mặt Cố Phương Phương.

      Cố Phương Phương tất nhiên là cũng cảm nhận được ánh mắt quái dị của ba người nhưng nghĩ nhiều, yên tĩnh ăn đồ ăn của mình.

      Sau khi ăn xong, ba người ngồi ghế sa lon xem ti vi, thanh tức giận của dì Trương bỗng nhiên truyền đến: "Sáng nay là ai đại tiện lung tung như vậy?"

      Cố Phương Phương giật mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, cúi đầu thấp.

      Nguyệt Ly và Liễu Dật đều vui vẻ nhìn về phía Cố Phương Phương.

      "Có phải là hay ?" Dì Trương đến trước mặt Cố Phương Phương, nghiêm khắc chất vấn.

      Chuyện đến nước này, thể dấu diếm được nữa, Cố Phương Phương nhàng gật đầu: "Là cháu."

      Dì Trương tìm được nơi trút giận, những lời được chuẩn bị từ trước bắn ra như súng liên thanh, Cố Phương Phương dù muốn giải thích nhưng cũng thể xen vào. thể lại, đầu cúi thấp đến thể thấp hơn được nữa.

      Đợi dì Trương mắng xong, mới có cơ hội chuyện: "Dì Trương, cháu cũng muốn như vậy."

      Dì Trương trực tiếp để lộ vẻ mặt khinh thường: " bày ra trước mắt, còn muốn bao biện sao?"

      "Cháu..." Thời Cố Phương Phương nghẹn lời nhưng cuối cùng vẫn ra: "Tối hôm qua cháu bị tiêu chảy, trùng hợp em họ Liễu Dật ở trong phòng vệ sinh, cháu nhất thời nhịn được..."

      Dì Trương hỏi tiếp: "Cho dù như vậy vì sao lại dọn dẹp ?"

      "Cháu lúc đó quá vội, quên mất..."Tiếng càng ngàu càng bé lại, như muỗi kêu.

      Dì Trương lại mắng tiếp trận, Liễu Dật và Nguyệt Ly đều có tâm tình vui vẻ khi được xem trò vui.

      Nhìn thấy bộ dáng thất vọng của ta, tâm tình Nguyệt Ly dễ chịu hơn chút, nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu.

      Dì Trương mắng mệt, Liễu Dật rất hiểu ý đưa cốc nước cho bà: "Dì Trương bớt nóng giận, việc như lông gà vỏ tỏi đó đáng để dì tức giận đâu."

      Cố Phương Phương cảm kích nhìn Liễu Dật.

      Nguyệt Ly hừ lạnh tiếng: "Dì Trương, hôm nay nhân dịp em họ Phương Phương có thời gian rảnh, dì dạy lễ nghi cho em ấy buổi , tránh cho sau này ra ngoài làm mất mặt nhà chúng ta."

      "Dì biết rồi." Dì Trương lĩnh mệnh.

      Nguyệt Ly cười như cười nhìn Cố Phương Phương, nhìn như hỏi ý nhưng giọng điệu lại cho phép ta từ chối: "Em họ, em có ý kiến gì chứ?"

      Cố Phương Phương vốn muốn cự tuyệt nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của chị họ, có chút sợ hãi. Dù sao cũng là mình sai lầm cho nên mới nháo thành chuyện cười lớn như vậy, vì để sau này có thể sống tốt ở trong nhà này, đồng ý chút do dự.

      "Được, em học ngay bây giờ."

      Hai người trước sau rời .

      Bị dạy bảo suốt ngày, mặc dù trong lòng Cố Phương Phương có ít bất mãn với dì Trương nhưng cũng thể làm gì được. cũng biết, ăn nhờ ở đậu nhà người ta phải biết nhìn sắc mặt người ta mà sống, chỉ có thể tự cổ vũ mình trong lòng, cần phải cố gắng học tập hơn nữa, có được thành tích nổi trội, tương lai tìm công việc lương cao.

      Dì Trương là người phụ trách toàn bộ việc nội trợ trong nhà, Cố Phương Phương còn phải ăn cơm bà nấu đấy, cho nên vì để thay đổi ấn tượng xấu liền vô cùng ân cần giúp đỡ cho bà. Nhưng mà định kiến mọc rễ rồi làm sao có thể dễ dàng nhổ ra như vậy.

      Bên kia, Dì Trương vô cùng bình tĩnh mà tăng thêm việc cho ta. ràng mặt ghi là tình nguyện còn muốn ra vẻ là ta rất vui được giúp đỡ, nhưng mà ra vẻ tới nơi tới chốn, dì Trương liếc cái liền nhìn thấu, cũng càng thêm thích ta.

      Thời điểm Cố Phương Phương rảnh rỗi cũng chủ động làm việc nhà, thực tế, chỉ là muốn giúp đỡ nhưng tại lại giống như trở thành công việc của vậy, mỗi ngày dì Trương đều đúng giờ nhắc nhở làm việc.

      Cuộc sống của Cố Phương Phương trôi qua được thoải mái, nhưng mà cũng chỉ có ta là như vậy thôi. Mẹ Liễu thấy con càng ngày càng thích Liễu Dật tất nhiên là trong lòng vô cùng vui vẻ.

      Dì Trương từ đầu cảm thấy hai người họ chính là kim đồng ngọc nữ, tại bọn họ nhau tha thiết như vậy đương nhiên trong lòng cũng vui mừng thay cho họ.

      Liễu Dật tuy đương nhưng cũng dám làm chậm trễ việc học, chỉ có học tập tốt, đủ mạnh mẽ rồi mới có thể che chở Nguyệt Ly dưới đôi cánh của mình.

      Trước mắt cũng tình địch khó đối phó, Hạ Thần.

      Hôm đó, khi cậu tan học, Hạ Thần tự mình tới tìm cậu.

      Hai người chuyện ở nơi yên tĩnh.

      Hạ Thần rút kinh nghiệm từ lần trước, hơn nữa còn có người cha có đầu có buôn bán chỉ điểm, ta hề kích động giống lần trước.

      Đánh rắn phải đánh giập đầu, ta ra tàn khốc: "Liễu Dật, cậu có khả năng đem lại hanh phúc cho Nguyệt Ly, cả đời cậu cũng thể cho ấy cuộc sống mà ấy muốn. Bởi vì cậu chỉ là nhi được gia đình ấy nuôi dưỡng, có bối cảnh, có quyền thế, làm sao có thể đứng vững ở thành phố này?"

      Đối mặt với khiêu khích của ta, Liễu Dật khách khí đáp trả: " muốn với tôi về cuộc sống mà Nguyệt Ly muốn sao? Vậy tôi hỏi , biết ấy muốn cuộc sống như thế nào sao?"

      Hạ Thần im lặng. Đối với con , phải đơn giản chỉ là cuộc sống cẩm y ngọc thực thôi sao. Nhưng mà ta cảm thấy Nguyệt Ly giống những người con khác, nông cạn như vậy. Đột nhiên, trong đầu nảy ra chuyện, ta nhếch môi, chậm rãi : "Tất nhiên ấy hy vọng có cuộc sống vợ chồng tình cảm, người nhà hòa thuận vui vẻ."

      thiên kim tiểu thư như ấy hẳn là nên mơ ước như vậy, may mắn ta vô tình nhớ tới câu phàn nàn mà chị họ từng với ta.

      "Đúng vậy." Liễu Dật nhàng gật đầu, sau đó lại vô cùng nghi hoặc hỏi: " có thể vì ấy mà vứt bỏ cả rừng hoa sao?"

      Cái này, Hạ Thần khó có thể trả lời được.

      Liễu Dật giễu cợt : "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, nam nhân cả ngày lưu luyến nơi bụi hoa sao có thể vì mà thủ thân như ngọc đây?"

      "Tôi thể, chẳng lẽ cậu có thể sao?" Đàn ông luôn luôn có thể phân biệt giữa tình và tình dục, Hạ Thần tin cậu ta có thể mực ngủ cùng người con khác.

      "Trái tim của tôi ngay từ đầu người ấy rồi, ấy vui, tôi vui, ấy buồn, tôi cũng buồn, hình ảnh của ấy được khắc sâu vào trong tim, trong đầu của tôi." Liễu Dật : "So về tình cảm chân thành vĩnh viễn thua tôi, tôi khuyên nên từ bỏ , buông tha cho Nguyệt Ly, lấy gia cảnh của , tuyệt đối thiếu gì con muốn làm người của ."

      Hạ Thần bật cười: "Quả là suy nghĩ của học sinh cấp 3, đối với , phải cứ có tình cảm chân thành là có thể làm nàng rung động mà còn cần lãng mạn. Cậu có thể cho Nguyệt Ly lãng mạn sao?"

      "Tại sao lại thể chứ?" Liễu Dật lạnh lùng trả lời: "Đối với , phải là tặng cho ấy đồ trang sức quý giá mới được gọi là lãng mạn."

      "Cậu..." Hạ Thần bị cậu làm cho tức giận tới nỗi nên lời, tuy được cha chỉ điểm chút nhưng mà đối với con , ta từ trước tới giờ đều làm theo suy nghĩ của mình, từ trong tiềm thức của ta, tặng cho con châu báu lộng lẫy, đồ trang sức quý giá chính là lãng mạn. Giờ phút này lại bị tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh chỉ ra, trong lòng tất nhiên là vui vẻ gì.

      " được gì sao?" Liễu Dật cười lạnh " tôi hiểu con , kì chính mới là người hiểu. Đừng tưởng rằng ngủ với nhiều người có thể hiểu được tình cảm của con ."

      xong, để ý gì đến vẻ mặt kinh ngạc của ta, Liễu Dật vui vẻ về nhà.

      Giỏi cho cậu, ông đây tuyệt đối bỏ qua cho cậu. Liễu Nguyệt Ly, sớm muộn cũng là của tôi.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 16

      có Hạ Thần quấy rầy, cuộc sống của Nguyệt Ly bình tĩnh hạnh phúc, đơn giản mà vui vẻ.

      Giờ thể dục chiều hôm đó, Nguyệt Ly nhàn nhã như trước đây, có trí nhớ cùng tài năng của kiếp trước, dĩ nhiên là vô cùng lợi hại, chỉ là, Nguyệt Ly muốn điệu thấp, cho nên, nhiều khi, đều lười biếng, trong mắt những người khác, chính là người học sinh có hứng thú đối với môn quần vợt.

      Đối với những học sinh muốn học , giáo viên cũng miễn cưỡng, dù sao miễn cưỡng kết quả đạt được tốt.

      nằm dưới bóng cây hóng mát, rất tự do thoải mái.

      Chợt, ánh sáng bị bóng dáng cao ngất che lại, Nguyệt Ly cũng để ý, nhắm hai mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

      "Nguyệt Ly ——" im lặng trong chốc lát, ta nhàng gọi.

      Đột nhiên, hai mắt khép chặt mở ra, vẻ mặt tức giận nhìn Hạ Thần đứng trước mắt.

      " tới đây làm gì?"

      Đối với ta, giọng điệu của tốt.

      " hi vọng, em có thể cho cơ hội." Để cho ta đến gần , lại tiếp tục làm tổn thương .Như vậy mới có thể thỏa mãn biến thái tệ hại của ta.
      Giọng của ta so với quá khứ càng thêm trầm thấp đầy từ tính, tiếng cũng đặc biệt ôn nhu.

      Nguyệt Ly chỉ lạnh lùng nhìn ta cái, liền xoay người rời .

      Hạ Thần dĩ nhiên muốn bỏ qua cơ hội hai người được ở cùng chỗ, "Nguyệt Ly, tin lần được ?"

      Giọng ta tràn đầy cầu xin, vẻ mặt đơn, hợp với dáng vẻ đẹp trai kia, khiến người ta rung động, đáng tiếc, sớm nhìn bản chất của ta, bị những lời đường mật của ta mê hoặc.

      "Giả vờ ít thôi, tôi hiếm lạ, tôi rảnh quan tâm ... bỏ qua cho tôi được ?" Bình thường giọng của sắc bén như vậy, giọng xót xa, lời ngắn gọn động lòng người.

      ra Nguyệt Ly cảm thấy da mặt ta dày đến tường thành cũng bằng, đành phải dùng phương pháp dụ dỗ. Người đàn ông này càng chiếm được mới là tốt, sớm chút lấy được, sớm mất mới mẻ thú vị, đành phải như thế. Quá nham hiểm, khi nào mới từ bên người biến mất?

      Mặc dù biết đáp án, nhưng cố gắng, nhất định khiến ta hoàn toàn mất hứng thú với , trước kia phản ứng của quá lớn, gợi ra ̣ham muốn giữ lấy trong lòng đàn ông, tại, để cho ta hận cả đời này đều cần nhìn thấy .

      "Được rồi." Hạ Thần gật đầu cái, muốn ôm vào lòng thương chút, lại bị khéo léo né tránh.

      Tay dừng ở giữa trung, Hạ Thần có chút xấu hổ, nhưng vẫn duy trì phong độ."Yên tâm, ép em."

      "Đây chính là , đừng quên."

      "Dĩ nhiên."

      " đến bây giờ, phải đồng ý với em, ít đến phiền em, được ?" Nguyệt Ly nháy mắt vô tội, vẻ mặt chờ mong, giọng mềm mại, đặc biệt câu người.

      "Cái này được?" Hạ Thần nghe được trong lòng có chút yên, nhưng mất lý trí, "Những thứ này là điều kiện, phải cùng em làm bạn bè."

      Nguyệt Ly trách mắng : "Còn ép em, tại lại ép em."

      “Ý phải vậy, sợ em để ý tới , sợ em muốn chuyện với ." Con trời sinh có lòng khoan dung, lời này, ta được vừa uất ức lại đáng thương, là để kích thích , chỉ cần thương hại ta, là có thể từ từ đến gần , cuối cùng được voi đòi tiên, ăn vào bụng, khi chán rồi, lại đổi người khác, ta vẫn tự với mình như vậy.

      "Em và ở hai thế giới khác nhau, chẳng bao giờ ở chung được đâu." Nguyệt Ly sâu kín , " có cuộc sống của mình,em có cuộc sống của riêng em, mọi người động chạm đến nhau."

      " cũng muốn buông tay, nhưng mà, trái tim của nghe ." ta ngắm nhìn , tình cảm nồng nàn, tựa như mặt trời mọc bình thường hòa tan tất cả băng tuyết.

      Nguyệt Ly dưới đáy lòng yên lặng bội phục kỹ thuật diễn cao siêu của ta, ta biểu rất tốt, ánh mắt giống như lừa gạt, nhưng, chỉ có người rất hiểu biết ta mới biết , ta chỉ là gặp dịp chơi, con trai của tổng giám đốc thương mại, thế nào cũng muốn bồi dưỡng thành người nối nghiệp, dĩ nhiên kém, chưa thẳng ra, có lẽ học xong ngụy trang.

      Khen ngợi kỹ thuật diễn của ta xong, Nguyệt Ly cố ý giở vờ làm như rất cảm động, dịu dàng : "Em biết, em đều biết."

      "Vậy em bằng lòng chấp nhận ?" biết vì cái gì Nguyệt Ly lại thay đổi như vậy, mặc dù trong lòng nghi ngờ, vì muốn chứng tỏ mình, cũng thử theo lần.

      “Em đồng ý."

      Nguyệt Ly cúi đầu, lông mi dài run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp hồng hồng, giọng giống như muỗi.

      trả lời thẳng thắn, đủ để chứng minh lúc trước chỉ là cố ý muốn đùa giỡn mà thôi, biểu cùng với em đơn giản chỉ là diễn trò mà thôi, lần nữa chứng minh, này dối rất giỏi, bố ta qua, chơi có thể, nhưng mà nên tìm những người chỉ cần có tiền, nếu phụ nữ lợi hại nên trốn tránh, mới đầu cho rằng ngây thơ điệu đà, tại hoàn toàn là quá lo lắng, những lời này của Nguyệt Ly, thành công thay đổi cái nhìn của ta đối .

      Chủ ý của Nguyệt Ly đúng là như thế, muốn cho ta biết người hay thay đổi đương lăng nhăng là loại phụ nữa phóng túng cùng lúc quen mấy người bạn trai, mặc kệ đàn ông bao nhiêu tuổi đều thích những hiền lành yếu đuối ngây thơ, chỉ cần ta chán ghét , liền tự do, dù sao, kinh tế nhà cũng thua gì nhà ta, chẳng qua, quân tử báo thù, mười năm muộn, bây giờ để cho ta ung dung tự tại chút .

      " tốt quá." Mặt Hạ Thần ra nụ cười, mà trong mắt lại có nhàn nhạt chán ghét, mặc dù chớp mắt cái rồi biến mất, nhưng từng làm bạn bên cạnh ta nhiều năm như vậy, vẫn là tương đối hiểu .

      tại, có thể khẳng định, ta thích thử thách, kích thích, lúc đó ta thay lòng đổi dạ, nhưng mà ta muốn có hứng thú gì đối với , mà những bạn bên cạnh ta, lại gợi lên hứng thú của ta, mới có màn sau này.
      giờ phút này, giống như Cố Phương Phương kiếp trước, trong lòng vô ý chọn ta là người đàn ông trong mộng.

      "Ừ, vậy em trước." xong, chạy vụt .

      Hạ Thần chợt phát đối với ấy có gì chấp nhất, nhưng, trong lòng lại hiểu mất mát, thôi, vẫn là tìm những người khác vậy.

      Hạ Thần nghĩ, chú ý đến đường cái, chợt bị người va phải, thân mình mềm mại, ta khẳng định là .

      Giọng trong veo của truyền đến: " xin lỗi." xong, xoay người rời , có bởi vì nhìn thấy bề ngoài đẹp trai của ta mà choáng váng, mà dừng lại bắt chuyện.

      Hạ Thần thấy dáng vẻ , khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngược lại ta đối với ấy rất là hài lòng.

      Thấy ấy , ta đuổi theo: "Bạn học, cậu chờ chút."

      "Chuyện gì?" nhàn nhạt hỏi.

      "Mình muốn làm quen với cậu." Hạ Thần thẳng, muốn làm sợ người đẹp trước mắt.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 17

      "Xin lỗi, tôi muốn làm quen với ." Thanh của vẫn trong trẻo như cũ, cũng bởi vì có trai đẹp đến xin làm quen mà đắc chí.

      "Thực thể sao?" Ánh mắt có chút bi thương, ta ôn nhu hỏi: "Mình rất thưởng thức bạn, làm bạn có được ?"

      "Cái này..." Đối với người lạ, nội tâm của đều cố gắng tránh xa nhưng mà, đối với người con trai trước mặt này, có chút lên lời, cuối cùng đồng ý "Được rồi."

      Hai người trao đổi chút thông tin cá nhân, Hạ Thần rốt cục cũng biết tên là Cố Phương Phương, đúng là em họ của Nguyệt Ly.

      "Phương Phương, mình có thể gọi bạn như vậy ?" Đôi mắt Hạ Thần tràn đầy vui vẻ, ngượng ngùng khẽ gật đầu. biết vì sao, trong lòng hề bài xích ta.

      "Phương Phương, cái tên hay." Hạ Thần khen ngợi.

      nhìn đồng hồ chút rồi : " còn sớm nữa, mình trước."

      "Được rồi, nhớ giữ liên lạc nhé."

      Hạ Thần vui vẻ nhìn thanh nhã tuyệt trần trước mặt, từ lúc nào mà đại học T lại xuất hiên người đẹp như vậy?

      Lúc trở về, ta lập tức cho người điều tra, khi nhận được tin tức có chút kinh ngạc. ra chính là em họ của Nguyệt Ly, sinh viên năm nhất mới vào trường, thảo nào biết ta, dù sao ta ở trong trường cũng khá nổi tiếng, có thể ai biết.
      Cũng là trùng hợp, vừa dự định thèm để ý tới Liễu Nguyệt Ly em họ của lại hấp dẫn chú ý của ta.

      Lại về Cố Phương Phương, về đến nhà, chuyện đầu tiên phải làm là rửa bát đĩa. có cách nào khác, vì nịnh nọt dì Trương, chỉ có thể làm việc giúp bà. Cho dù muốn nhưng vẫn rất nghiêm túc rửa sạch bát đĩa.

      Bời vì có ta giúp nên dì Trương bớt được kông ít việc. ta rửa bát, bà chỉ cần phải nấu cơm mà thôi. Dùng nồi cơm điện rất tiện lợi, chỉ cần bấm nút cái là có thể có thời gian nhàn rỗi xem ti vi rồi.

      Sau khi Nguyệt Ly về đến kí túc xá, việc đầu tiên làm chính là gọi điện thoại cho Liễu Dật, chia sẻ tâm trạng lúc này với cậu.

      Liễu Dật nhận được điện thoại tất nhiên là rất vui vẻ nhưng mà nhớ đến lời uy hiếp của Hạ Thần, cậu nghĩ chút, vẫn là nên cho , cậu muốn phải lo lắng.

      "Dật, cho biết, rất có thể sau này Hạ Thần tới làm phiền em nữa." Thanh của thanh thúy dễ nghe giống như tiếng chim hót, Liễu Dật nghe thấy tất nhiên là cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

      "Vì sao?" Liễu Dật nghi ngờ, mấy ngày trước còn tới cảnh cáo cậu, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? "Em sử dụng cách gì vậy?"

      "Đương nhiên là khiến cho ta chán ghét em." Nguyệt Ly cười : " ràng rất ghét ta lại ở trước mặt ta giả vờ nhu nhược, còn thản nhiên chấp nhận lời tỏ tình của ta."

      Liễu Dật kinh hãi, tại sao lại chấp nhận lời tỏ tình của Hạ Thần lại có thể khiến cho ta chán ghét. "Rốt cục là có chuyện gì xảy ra vậy?"

      Nguyệt Ly cười : "Em giả vời chấp nhân ta là để ta cho rằng em là hay thay đổi, như vậy ta đến quấy rầy em nữa."

      Liễu Dật nhàng thở ra: "Làm sợ muốn chết."

      " cần lo lắng." Thanh của Nguyệt Ly tuy nhưng lại vô cùng nghiêm túc, kiên định "Trái tim của em luôn luôn thuộc về ."

      Nếu như có Nguyệt Ly ở bên canh lúc này, cậu nhất định cho nụ hôn nồng nàn, tâm tình khích động, ngực phập phồng: " chăm sóc em tốt, để cho những người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu."

      "Được."

      Ngày hôm đó, buổi trưa khi tan học, ở cổng trường, Hạ Thần 'vô tình' gặp được Cố Phương Phương.

      Hạ Thần sớm điều tra chi tiết mọi thứ về Cố Phương Phương rồi. Cố Phương Phương sinh hoạt rất có quy luật, rất dễ dàng bắt gặp được .

      " trùng hợp." Cố Phương Phương khẽ.

      "Đúng vậy." Hạ Thần gật gật đầu "Em về nhà sao? có xe, để đưa em về đoạn, yếu ớt như vậy, để em về mình, an tâm."

      Nghe vậy, tuy trong lòng vui vẻ nhưng là rụt rè, đồng ý ngay: "Như vậy có phiền cho quá ?"

      Hạ Thần thành tâm : " phiền, em cứ lên xe ."

      ngăn được thịnh tình của ta, Cố Phương Phương đồng ý.

      Hạ Thần rất ga lăng mở cửa xe giúp .

      "Nhà của em ở đâu?"

      Cho dù qua lại thời gian với chị họ của nhưng mà ta muốn cho biết ta và Nguyệt Ly từng qua lại cho nên biết còn cố hỏi.

      "Số XX đường XX."

      "Đường này đúng là hơi xa." Hạ Thần .

      "Làm phiền rồi."

      Hai người câu có câu chuyện với nhau lát, Hạ Thần rất hiểu ý đưa chai nước qua, : "Uống chút nước , giữa trưa như thế này, nắng rất gắt, trời cũng rất nóng."

      "Cám ơn." Cố Phương Phương lễ phép .

      Hạ Thần quay đầu nhìn : " cần cám ơn, chúng ta là bạn mà, em còn là đàn em của , chăm sóc cho em là điều nên làm, cần phải khách khí với ."

      "Em biết rồi." Hai bên tai hơi đỏ lên.

      đúng là ngây thơ nha. Hạ Thần càng nhìn càng thấy thích Cố Phương Phương này.

      Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Thần đưa Cố Phương Phương về đến nhà.

      Lúc Cố Phương Phương xuống xe, vốn định cám ơn nhưng Hạ Thần trước: " cần khách khí với ."

      Cố Phương Phương nhoẻn miệng cười: "Được, làm phiền rồi."

      "Vào nhà ."

      Nhìn bóng dáng xinh đẹp vào nhà xong, Hạ Thần mới lái xe trở về.

      Liên tiếp mấy ngày liền Hạ Thần đều đưa đón Cố Phương Phương học.

      xe, hai người tùy ý chuyện phiếm, dần dần cũng hiều thêm về nhau. Ấn tượng của Cố Phương Phương với Hạ Thần càng ngày càng tốt, mà Hạ Thần cũng vô cùng ưa thích thanh thuần xinh đẹp như Cố Phương Phương. Cho dù đa số chỉ là chuyện với nhưng mà có thể ở cùng với cũng là loại hưởng thụ.

      Mỗi lần đều cảm thấy mang đến những cảm xúc khác nhau.

      Nhiều lần như vậy, ngày hôm đó, trùng hợp bị Liễu Dật bắt gặp. Khi Cố Phương Phương nghe được tiếng của Liễu Dật giật mình kêu lên tiếng.

      cười cười với cậu: "Em họ, trùng hợp như vậy, học về sao?"

      Liễu Dật gật gật đầu, nhìn cái, nét mặt hồi hộp thẹn thùng, lại nhìn thoáng qua Hạ Thần ở trong xe, trong lòng lập tức hiểu ra, chào hỏi câu rồi vào nhà.

      Cố Phương Phương tạm biệt với Hạ Thần rất lâu rồi mới vào nhà.

      Tuy thích Cố Phương Phương nhưng thấy rơi vào lưới tình của Hạ Thần, cậu cảm thấy mình phải nhắc nhờ chút.

      Thấy vào nhà, Liễu Dật gọi Cố Phương Phương lại.

      Cố Phương Phương hỏi: "Em họ, có chuyện gì ?"

      Liễu Dật tốt bụng nhắc nhở: "Chị họ, Hạ Thần là người nổi danh là công tử đa tình ở đại học T, chị làm quen bạn trai nên cẩn thận chút.

      "Cảm ơn em họ quan tâm, chị tự có chừng mực."

      xong, vội vã lên lầu.

      Liễu Dật cần thận quan sát , thấy sau khi nghe cậu xong sắc mặt trắng toát, miễn cưỡng cười cái. cho rằng che dấu rất tốt, thực ra mọi thứ đều mặt.

      Liễu Dật đoán sai, trở về phòng, Cố Phương Phương lập tức dùng chăn che kín đầu.

      Trước kia cũng nghe thấy có người ta phong lưu thế nhưng trong lúc qua lại, ta vô cùng săn sóc, tại bị Liễu Dật chỉ ra, nhất thời có chuẩn bị, trong lòng khó có thể chấp nhận được chuyện này.

      ngốc, từ lần đầu tiên gặp ta có cảm giác thân thiết với ta, dần dần sau khi quen biết lại càng thích , cho nên dù nghe được những lời đồn đều tự tốt cho ta, bây giờ nên làm gì đây?

      Chẳng lẽ mối tình đầu của lại tan vỡ như vậy?
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 18

      Vừa nghĩ tới đó, nước mắt ào ào chảy xuống, trong lòng rất đau, vì bị ta lừa dối.

      Tiếng khóc càng lúc càng lớn, Liễu Dật nghe nổi nữa, gọi dì Trương nhìn chút.

      Đối với Cố Phương Phương, dì Trương rất coi thường, nếu thiếu gia bảo, liền miễn cưỡng đồng ý.

      "Khóc cái gì khóc?" Dì Trương ở cửa của Cố Phương Phương, tức giận .

      Nghe được tiếng dì Trương, Cố Phương Phương bị hoảng sợ, dường như rất sợ dì Trương, vội vàng làm cho mình bình tĩnh lại, lau nước mắt, ra vẻ như có việc gì, : " có, cháu rất khỏe, dì Trương cần lo lắng."

      Tôi mới cần lo lắng cho , trong lòng dì Trương hung ác , ngoài miệng : " chú ý cho tôi chút, cần gào khóc ở nhà, ảnh hưởng đến cậu Liễu Dật học tập, cũng ảnh hưởng tới hàng xóm."

      khóc, làm phiền người nào? Cũng có khoa trương như vậy ảnh hưởng đến hàng xóm, ràng là trợn mắt dối, cố ý nhằm vào , hết cách rồi, ở nhà người khác, thể cúi đầu, biết, sớm muộn có ngày, làm bọn họ biết lợi hại của Cố Phương Phương này.

      nhàng : "Cháu biết rồi."

      "Biết là tốt rồi." Dì Trương mang theo tâm tình tốt ra, con này muốn ăn đòn mà, hù dọa chút liền ngoan ngoãn.

      Trằn trọc trở mình, Cố Phương Phương nghĩ nghĩ lại, Hạ Thần mặc dù là play boy, nhưng có tiền được, cái này đủ rồi, ta có thể cho thứ muốn.

      Liễu Dật làm xong bài tập, đúng lúc dì Trương gọi cậu ăn, Cố Phương Phương bởi vì tâm tình tốt cũng xuống.

      Ăn cơm xong, hẹn mấy bạn học, Liễu Dật nhân tiện thời gian buổi tối mát mẻ, đến sân bóng rỗ gần đấy để chơi bóng rỗ.

      chút cuồng dã vận động (hoạt động thể thao), về đến nhà, cả người Liễu Dật đều là mồ hôi.

      Dì Trương nhìn thấy, vội vàng giúp cậu xả nước ấm.

      Ngâm mình ở nhiệt độ thích hợp trong bồn tắm, toàn thân lỗ chân lông cũng thư giãn ra, mệt mỏi đều biến mất, tắm rửa xong, tâm tình Liễu Dật rất thoải mái.

      Trở về phòng, trước tiên gọi điện thoại cho Nguyệt Ly.

      Nguyệt Ly nhận được điện thoại, tâm tình cũng tốt rất nhiều : "Dật, hôm nay cùng em chia sẻ chuyện gì?"

      "Em đoán thử xem?" Liễu Dật cười .

      "Em đoán được." Nguyệt Ly thúc giục , " cho phép làm em mất hứng."

      Liễu Dật vẻ mặt tươi cười: "Được, cho em biết, chính là Cố Phương Phương cùng Hạ Thần làm lành rồi."

      " sao?"

      ", chính mắt nhìn thấy, Hạ Thần đưa Cố Phương Phương về, hành động của hai người rất thân mật."

      Nhanh như vậy làm lành, như vậy cũng tốt, theo tính tình của Hạ Thần , khi chơi đùa Cố Phương Phương chán rồi, ta càng đau khổ, nghĩ tới những thứ này, khóe miệng Nguyệt Ly càng giương cao lên.

      Ban đầu, nghĩ ép ta rời , tại thay đổi chủ ý, muốn cho ta rất tốt ở trong nhà, Liễu Dật có thể trước tiên biết tình hình của ta, dì Trương cũng có thể rất tốt hành hạ ta, mức độ hành hạ ta tương đối chút, để cho ta chịu được mà rời .

      Nguyệt Ly rất nhanh đem kế hoạch của mình cho Liễu Dật, Liễu Dật dĩ nhiên hết sức phối hợp.

      xong những thứ này, hai người lại những chuyện khác khác, tâm tình hai người đều rất vui vẻ.

      Bởi vì có nhiều thời gian, Nguyệt Ly đành phải tắt máy trước, vì ngày mai Liễu Dật còn phải đến trường.

      Liễu Dật cũng bất đắc dĩ, Tắt điện thoại, lập tức tìm dì Trương tới bàn bạc, dì Trương nghe xong, liền đồng ý, dù sao, sống mấy chục năm, đối phó con nhóc vẫn dư dả.

      Mấy ngày nay, Cố Phương ràng cảm nhận được thái độ dì Trương có chút thay đổi, giống trước như vậy khắt khe, giọng tốt hơn, mặc dù biết tại sao dì lại như thế, nhưng đối với , thái độ của dì tốt dù sao vẫn hơn nghiêm mặt chửi mình là được, sinh hoạt vẫn là những cái...kia, quét sân, rửa bát, nấu cơm các loại, giống như trước kia thích làm việc, ở trong nhà người khác, giúp dì, dượng làm chút việc nhà cũng là việc nên làm.

      6 giờ chiều, Cố Phương Phương vẫn còn ở tầng quét dọn, Liễu Dật ở phòng khách xem ti vi, nghe được tiếng chuông cửa, cậu mở cửa ra vừa nhìn ra là người đưa hoa.
      "Tôi tới tặng hoa cho tiểu thư Cố Phương Phương." Người đưa hoa cười mở miệng, "Xin hỏi tiểu thư Cố Phương Phương có ở đây ?"
      " ấy bận việc, tôi thay ấy nhận."

      "Cũng được."

      Liễu Dật ký tên, mang hoa vào nhà, nhìn sang danh thiếp, đáy lòng cười lạnh, này cùng lúc trước tặng cho Nguyệt Ly có 8 phần trăm tương tự.

      Cố Phương Phương chăm chỉ quét dọn từng gian phòng bụi bậm, nghe được Liễu Dật gọi, vội vàng ra: "Em họ, có chuyện gì?"

      Liễu Dật nín cười, : "Đây là hoa hồng đỏ Hạ Thần cho người ta mang tới tặng chị."
      Cố Phương Phương vội chạy đến trước mặt Liễu Dật, vẻ mặt có chút kích động: " là cho chị sao?"

      "Dĩ nhiên."

      Liễu Dật đưa tới, Cố Phương Phương nhận lấy, "Cám ơn."

      cầm hoa hồng đỏ, Cố Phương Phương cao hứng lên. Mấy ngày nay, làm mặt lạnh với Hạ Thần, ta vẫn như cũ đối với dịu dàng, hỏi ta chuyện hôm trước, Hạ Thần lập tức hiểu nguyên nhân vì sao làm mặt lạnh với , hứa rằng, về sau chỉ đối tốt với mình , hứa mỗi ngày tặng hoa cho , tin ta lòng, về phần hoa của ta quan trọng, quan trọng là ta chỉ mình .

      Đối với hoa, cũng ôm bất cứ hy vọng nào, đột nhiên nhận được, làm vừa cao hứng vừa vui sướng, làm việc cũng đặc biệt nhanh nhẹn.

      Lúc ăn cơm tối, từng món dì Trương làm đều ăn rất ngon, ăn vào đặc biệt ngon miệng.
      Liễu Dật cùng dì Trương đem vẻ mặt của ta xem ở trong mắt, chờ sau khi ta , dì Trương với Liễu Dật: "Thiếu gia, cuộc tình này khẳng định lâu dài."

      Đối với nhân phẩm của Hạ Thần, dì Trương cũng nghe Liễu Dật qua.

      Liễu Dật buồn cười : "Giang sơn dễ đổi, loại công tử nhà giàu này làm sao có thể thân cây buông tha mảnh rừng rậm đây?"

      "Đến lúc đó, ta càng khổ sở hơn." Dì Trương đưa mắt nhìn vào phòng của Cố
      Phương Phương, nhàng .

      Cố Phương Phương mỗi ngày đều nhận được bó hoa, hạnh phúc vui vẻ.

      Đến Chủ nhật, Cố Phương Phương gọi Hạ Thần xem thị trấn này. Trước kia, mới quen tốt cầu, tại chính thức thừa nhận quan hệ nam nữ, có thể yên tâm ra.

      Thành phố khá lớn, thời tiết nóng bức, lo lắng đến thân mình mảnh mai của Cố Phương Phương, Hạ Thần chỉ đưa ấy xem chút những khu vực và cửa hàng nổi tiếng, đường muốn dừng lại thời gian, cùng nhau uống nước giải khát ướp lạnh, giải nóng.

      Năm giờ chiều, Hạ Thần mang theo Cố Phương Phương ăn bít tết.

      Cố Phương Phương sống tại nhà tương đối nghèo khó ở thị trấn , rất nhiều thứ chưa từng ăn, cũng chưa từng thấy qua, lần đầu tiên khi vào, tâm tình hồi hộp lại hưng phấn, mặc dù nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng mắt vẫn là nhịn được loạn nhìn xung quanh.

      Rất khéo, nhìn thấy cách đấy xa Liễu Dật cùng Nguyệt Ly cười vui vẻ. Khó được lần Chủ nhật, hai người cùng nhau ăn sáng xong, Liễu Dật liền cùng Nguyệt Ly dạo cửa hàng, mua đồ, hai người rất vui vẻ, thời gian ngắn ăn bít tết rồi, Nguyệt Ly lôi kéo Liễu Dật cùng ăn, mà nhà hàng bít tết này tương đối nổi tiếng, đương nhiên là chọn đầu tiên rồi.

      "Chị họ, em họ."
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 19

      chạm mặt, tất nhiên phải chào hỏi rồi.

      Liễu Dật và Nguyệt Ly chuyên vui vẻ chợt nghe tiếng của ta, cùng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Thần nắm tay Cố Phương Phương, hiển nhiên là bộ dạng của đôi đương. Nguyệt Ly sớm biết là ngày đó sau khi giả vờ đồng ý lời đề nghị bắt đầu lại với Hạ Thần ta đến tìm nữa, biết là mình thành công cắt bỏ cái đuôi là ta. Hiên tại lại gặp mặt, ta lại cầm tay em họ của . Rất tốt, dù sao cũng chào đón bọn họ, họ ghép thành đôi tốt rồi, tránh cho sau này lại gây tai họa cho người khác.

      Hạ Thần tìm chỗ ngồi nghe thấy Cố Phương Phương gọi liền quay mặt lại, thấy được dáng vẻ thân mật của Liễu Nguyệt Ly và Liễu Dật, trong lòng bỗng dâng lên ngọn lửa giận nguyên do.

      Nguyệt Ly khẽ cười : " trùng hợp."

      Cố Phương Phương gật đầu: "Đúng vậy, chị họ và em họ cùng ăn bò bít-tết sao?"

      "Đúng vậy, hai người cũng vậy sao?"

      Vẻ mặt của Cố Phương Phương để lộ hạnh phúc, mỉm cười : "Đúng vậy."

      Nhìn dáng vẻ như người vợ hạnh phúc của ta, Nguyệt Ly yên lặng mặc niệm cho cuộc sống sau này của ta, hy vọng kết cục quá bi thảm.

      "Nguy rồi, có chỗ ngồi." Hạ Thần bỗng nhiên ra.

      "Vậy làm sao bây giờ?" Cố Phương Phương lo lắng nhìn Hạ Thần.

      Hạ Thần cảm thấy thắc mắc chuyện của Nguyệt Ly, hiên tại vừa vặn có cơ hội liền : "Bàn của chị họ em vẫn còn chỗ, biết chúng ta có thể ngồi ở đây hay ?"

      "Được rồi." Quay đầu nhìn về phía Nguyệt Ly: "Chị họ, có được ?"

      Liễu Dật và Liễu Nguyệt Ly bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng.

      "Hai người nghĩa là đồng ý." Hạ Thần mặt dầy lôi kéo Cố Phương Phương nhanh chóng ngồi xuống.

      Hạ Thần ngồi bên cho Cố Phương Phương giới thiệu mọi người với nhau, thỉnh thoàng lại liếc về phía Liễu Nguyệt Ly.

      Nguyệt Ly rất là bất đắc dĩ, ràng là có niềm vui mới, còn nhìn như thế để làm gì?

      Sau khi bọn họ ngồi xuống, Liễu Dật cũng có hứng thú ăn tiếp nữa, nhìn thấy Hạ Thần lén la lén lút nhìn Nguyệt Ly nhà cậu, trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng tiện phát tác.

      khí có chút đông lạnh, Hạ Thần mở miệng trước: "Phương Phương, em gọi họ là em họ, chị họ hai người hẳn là chị em, sao có thể làm ra hành động thân mật như vậy?"

      "Đúng là chị em nhưng mà phải chị em ruột. Bọn họ sớm cùng chỗ rồi." Cố Phương Phương đáp.

      Lời vừa ra khỏi miệng Cố Phương Phương liền nhận được ánh mắt sắc như dao cạo từ chỗ Nguyệt Ly phóng tới. ta như vậy những gì làm trước kia phải trở thành củi kiếm ba năm mà thiêu trong giờ sao. Khẳng định là Hạ Thần nghi ngờ, thực là gây phiền phức cho mà.

      Liễu Dật nhìn sắc mặt biến đổi của Nguyệt Ly cũng có sắc mặt tốt, hung dữ trừng mắt liếc Cố Phương Phương.

      Cố Phương Phương rất ấm ức, mà, cũng có gì sai, bọn họ làm sao vậy?

      "Tôi và Nguyệt Ly ăn no rồi, hai người từ từ ăn ." Liễu Dật biết là cần thiết phải ở lại nữa, vươn tay nắm lấy tay Nguyệt Ly ra khỏi cửa hàng bò bít-tết.

      Trong lòng Hạ Thần cười lạnh, Liễu Nguyệt Ly này quả nhiên là giả vờ, tốt lắm, để xem tôi làm thế nào để thu phục .

      Cố Phương Phương nhìn thấy sắc mặt Hạ Thần cũng trở nên trầm cẩn thận hỏi: "Thần, làm sao vậy?"

      Hạ Thần hơi nhếch môi : " có gì, bò bít-tết cũng sắp có rồi, chờ chút."

      "Ừ."

      Ra khỏi cửa hàng bò bít-tết, tâm tình Nguyệt Ly nhanh chóng hồi phục như cũ, cũng cần phải tức giận vì loại đàn ông này, vừa rồi là tức giận Cố Phương Phương.

      Nhưng mà, cho dù có biết lần đó là lừa ta đấy, vậy sao nào? ta tại có Cố Phương Phương, còn có lí do gì để đến làm phiền ?

      " khá hơn chút nào chưa?" Liễu Dật quan tâm săn sóc hỏi han.

      "Khá hơn nhiều rồi, nhìn thấy bọn họ liền thấy phiền." Nguyệt Ly tức giận : "Về sau chúng ta tới cửa hàng bò bít-tết kia nữa."

      Liễu Dật nắm tay , chiều : "Được, chỉ cần em vui vẻ là được."

      " tốt." Nguyệt Ly cảm thán, may mắn ông trời cho sống lại lần, để đáp lại tình cảm chân thành của cậu.

      " tại muốn đâu?" Liễu Dật hỏi.

      "Muốn về nhà." Nguyệt Ly nhàng .

      "Được."

      Hai người ngồi xe bus trở về, đến nhà thấy ba mẹ ngồi xem ti vi. Ba Liễu thấy dáng vẻ càng ngày càng thân thiết của họ trong lòng cũng ngày càng yên tâm. Thẳng bé Liễu Dật này là ông nhìn từ đến lớn, ông biết con người của cậu.

      "Trở về rồi hả?" Ba Liễu hiền lành cười .

      "Dạ." Hai người gật đầu.

      "Trời nóng nực, hai con ra ngoài mới về là cũng khát nước rồi, chị Trương, lấy cho chúng cốc nước."

      "Được, ông chủ." Dì Trương nhanh chóng rót hai cốc nước lạnh đưa cho hai người.

      Ba Liễu : "Hai con ngồi xuống ."

      Hai người ngồi xuống chờ ba Liễu chuyện.

      Ba Liễu trầm ngâm chút rồi : "Quan hệ của các con càng ngày càng tốt, ba và mẹ các con cũng yên tâm, nhưng mà cũng thể vì đương mà bỏ bê học tập, biết ?"

      "Dạ biết." Hai người trăm miệng lời đáp.

      "Biết là tốt rồi, còn nữa, nếu các con thiếu tiền cứ việc xin ba."

      Nguyệt Ly di chuyển qua ngồi ở bên cạnh ba Liễu, tựa đầu lên vai ông, làm nũng : "Ba cho chúng con rất nhiều tiền, như vậy đủ rồi, ngược lại là ba đó, suốt ngày công tác, hầu hết thời gian đều ở nhà.

      Mẹ Liễu thở dài: "Ba con cũng muốn như vậy nhưng bât giờ công ty phát triển rất nhanh, có cách nào khác."

      "Chúng con biết." Liễu Dật tiếp "Chờ chúng con tốt nghiệp rồi, nhất định tới công ty san sẻ với ba mẹ."

      Ba Liễu : "Đúng vậy, các con bây giờ vẫn là học sinh, cố gắng học tập cho tốt, để ba phiền lòng là ba vui rồi."

      Mẹ Liễu với Nguyệt Ly: "Được rồi, cả ngày, trời lại nóng, người con chắc chắn dính đầy mồ hôi, nhanh tắm rửa ."

      "Dạ, vậy con , Liễu Dật ở lại xem ti vi với ba mẹ."

      "Ừ."

      "Về sau con nhất định phải chăm sóc tốt cho Nguyệt Ly, ba giao Nguyệt Ly cho con."

      Liễu Dật nghiêm túc : "Con biết rồi, con để hai người thất vọng."

      "Được, được!"

      Ba người trò chuyện lúc, ngày mai ba Liễu lại phải công tác rồi nên cùng với mẹ Liễu về phòng nghỉ ngơi sớm.

      Liễu Dật lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.

      Nguyệt Ly tắm xong cảm thấy vô cùng thoải mái, cả người nhòm, lên lầu. Khi Liễu Dật tắm xong về phòng nhìn thấy Nguyệt Ly mỉm cười nhìn cậu, trong lòng vô cùng vui vẻ.

      "Sao còn chưa nghỉ ngơi?" Liễu Dật cười hỏi.

      Nguyệt Ly đứng dậy, cầm quyển sách tiếng : "Em giúp ôn tập bài học chút, được ?"

      "Được chứ."

      Liễu Dật ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Ly, Nguyệt Ly bắt đầu giảng bài. ra những gì , Liễu Dật đều hiểu hết rồi nhưng mà thanh của Nguyệt Ly thanh thúy dễ nghe, cậu rất thích nghe .

      Hai người ngồi rất gần nhau, dường như Liễu Dật còn ngửi được mùi hương thơm ngát từ cơ thể khiến cho người ta say mê. Nguyệt Ly chỉ mặc cái áo ngủ hai dây cho nên Liễu Dật chỉ cần hơi cúi xuống là có thể thấy được phong cảnh bên trong lớp áo.

      Nguyệt Ly hỏi Liễu Dật vấn đề nhưng lại nhân được câu trả lời, vừa mới quay đầu liền đụng vào môi của cậu. Rất nhanh, Liễu Dật bắt đầu công kích, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của .

      Cánh môi hấp thu hương vị ngọt ngào trong miệng .

      Nguyệt Ly khẽ vùng vẫy nhưng cuối cùng cũng thất thủ, triền miên chơi đùa với môi lưỡi của cậu.

      Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua khoang miệng của , nhấm nháp ngọt ngào của .

      Hai người đều nhắm mắt tận hưởng nụ hôn nồng nhiệt đầy kích thích.

      Sau khi nụ hôn dài kết thúc, đôi má phấn của Nguyệt Ly ửng hồng, kiều thở gấp, mị nhãn như tơ, gợi cảm xinh đẹp nên lời. Liễu Dật hận thể ngay lập tức trải nghiệm điều tuyệt diệu kia với , chỉ là, lí trí cho cậu biết rằng bây giờ còn chưa phải lúc thích hợp.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :