1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù của nữ phụ - Ái Tiểu Mễ Giáp [63/63]Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 11

      Bên trong quán bar xa hoa trụy lạc.

      Hạ Thần trái ôm phải ấp, vô cùng vui vẻ.

      "Hạ thiếu gia, uống thêm chén nữa." mặc chiếc áo màu đỏ ngắn cũn, cười dịu dàng, rót đầy ly rượu đỏ đưa tới bên miệng của Hạ Thần.

      "Được." Hạ Thần uống ngụm rồi lại đẩy lại ly rượu cho , ta liền uống ngụm sau đó tiến tới, hôn lên đôi môi mỏng của ta, truyền ngụm rượu ở trong miệng mình cho ta. Đầu lưỡi của hai người quấn lấy chơi đùa với nhau, khiến cho còn lại vừa hâm mộ vừa đố kị.

      Nụ hôn này kết thúc rất nhanh, bên kia lập tức hờn dỗi : "Hạ thiếu gia, người cũng thể quên A Thanh nha."

      "Được, vấn đề." Hạ Thần .

      A Thanh lập tức uống ngụm rượu, trong lòng tràn đầy vui vẻ, nâng đôi môi đỏ mọng lên, chỉ tiếc, đầu lưỡi của ta vừa mới vào bị đẩy ra.

      A Thanh khó hiểu nhìn Hạ Thần, vẻ mặt bi thương hỏi" "Tại sao?"

      Lúc Hạ Thần hôn người đầu tiên, trong đầu liền lên cảnh tượng lần đầu hôn môi với Nguyệt Ly. Đôi môi của mềm mại ngọt ngào, gương mặt của vì thẹn thùng nên đỏ lên, đôi mắt đầy sương mù, xinh đẹp đến mức thốt lên lời. Nhớ tới cảm giác tốt đẹp khoan khoái dễ chịu của lần đó lại cảm thấy hai người này căn bản bằng phần nếu so với Nguyệt Ly.

      Tất cả đều là lỗi của , ngay cả đến quán bar cũng nhớ đến , tại sao chứ?

      Trong nháy mắt, khuôn mặt dị trở nên văn vẹo, hai cảm thấy vô cùng khó hiểu, vừa rồi vẫn còn tốt mà, sao lại trở mặt nhanh như vậy?

      Trước mặt các thiếu gia công tử nhà giàu, các chỉ giống như con kiến yếu ớt, thể đắc tội với bọn họ, lại càng dám đắc tội. Hai người dè dặt yên lặng chờ đợi.

      khí đột nhiên đông cứng, mọi người ai dám thở mạnh.

      Im lặng lúc lâu Hạ Thần mới hoàn hồn thấy hai kia ngơ ngác ngồi đó, lạnh lùng : "Tại sao lại gì?"

      ràng là do vẻ mặt của cậu khiến cho người ta sợ hãi. Mọi người dù biết nhưng ai dám , đều tự điều chỉnh tâm tình lúc sau lại tiếp tục uống rượu, cười với ta.

      Sắc mặt Hạ Thần tốt hơn chút, tay vươn đến ngực của áo đỏ, tay kia sờ đến đùi của A Thanh.

      Hai liên tục thở dốc do bị Hạ Thần đùa giỡn, vô cùng hưng phấn.

      Thực ra hai người đều muốn bò lên giường của Hạ Thần. Khuôn mặt dị, dáng người thon dài, da thịt màu mật ong của ta đều khiến cho hai người mơ tưởng thôi. Nhưng mà cho dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể nhìn mà thể ăn, bởi vì Hạ thiếu gia cũng có nguyên tắc đấy.

      Trong mắt ta, các chỉ là công cụ cho chơi đùa, còn chưa có tư cách bò lên giường của ta.

      Khóe miệng xuất nụ cười tà khí, tăng sức ở tay, hai sớm đổ mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô, chỉ hy vọng có thể được ta an ủi.

      Bên kia còn có khác ngừng rót rượu cho ta, lượng cồn trong cơ thể ngày càng nhiều, ánh mắt của Hạ Thần có chút mơ màng, nhìn ở bên trái lại giống như Nguyệt Ly, ta lại càng hoảng sợ, lắc đầu, nhìn kĩ lại lần nhưng vẫn có chút mơ hồ.

      Nghe được tiếng con từ bên phải truyền đến, ta quay đầu nhìn, tại sao Nguyệt Ly lại ỏ đây.

      Đầu óc trở nên hỗn loạn,rốt cuộc Nguyệt Ly ở bên nào?

      khẽ gọi tiếng: "Nguyệt Ly."

      Cuối cùng Hạ Thần say đến nỗi hôn mê bất đỉnh. Ba nhìn nhau, bàn bạc chút, sau đó liền chuyển ta vào trong phòng. áo đỏ chính là người đứng đầu trong số ba người, đương nhiên là người đầu tiên được hưởng thụ, đây chính là cơ hội ngàn năm có .

      Thời gian trôi qua, ba người thay nhau ra trận, ăn Hạ Thần đến xương cũng chẳng còn. Mang theo nụ cười thỏa mãn, ba người đều từng người rời khỏi đó.

      Mà trong lúc mơ màng, Hạ Thần lại cho rằng lúc ta di chuyển người dưới thân ta chính là Nguyệt Ly.

      Bởi vì được ba người hầu hạ cho nên thân thể của ta rất mệt mỏi, ngày hôm sau cũng học.

      Chuyện đầu tiên Nguyệt Ly làm khi tan học vào buổi trưa là gọi điện thoại cho ba Liễu.

      "Alô, là Nguyệt Ly sao?" Lại có thể nghe thấy giọng thương giống như trước kia mà lâu, lâu chưa nghe thấy, khóe mắt của Nguyệt Ly lập tức đỏ lên. cố gắng nhịn xuống : "Vâng, ba ba của con dạo này có khỏe ?"

      "Ba rất khỏe, con cần lo lắng." Ba Liễu cười ha ha : "Ngược lại là người trẻ tuổi như con mới nên chú ý, bây giờ vào thu rồi, nên để bị cảm lạnh."

      Nguyệt Ly đáp: "Dạ, con biết rồi."

      Ba Liễu vô cùng thần bí : "Lần này ba ba công tác có mua cho con món quà nhưng trước tiên tạm thời để đó , đợi cuối tuần con trở về tự mình mở ra xem."

      "Ba ba, là xấu, lại làm cho con tò mò rồi." Nguyệt Ly làm nũng .

      Nghe thấy con làm nũng, trái tim của người cha càng trở nên mềm mại: "Chắc chắn con vừa lòng với món quà này."

      "Đây là do ba đó, nếu như con hài lòng, con muốn đổi quà đó."

      " thành vấn đề."

      "Được." Hai người trò chuyện hàn huyên lúc, nghĩ rằng ba còn phải nghỉ trưa, Nguyệt Ly mặc dù lưu luyến nhưng vẫn quyết định cúp điện thoại.

      Vừa nằm ở giường Minh Minh bỗng nhiên tới, cười hì hì : "Nguyệt Ly, nghe hôm nay Hạ Thần học."

      "Nguyệt Ly mím môi, thờ ơ : "Nhắc đến ta làm gì?"

      "Đương nhiên đây phải trọng điểm, trọng điểm là vì sao ta lại đến." Minh Minh tiến lại gần, nhàng : "Nghe ta tới quán bar gọi vài sau đó lại uống rượu rồi bị ba luân phiên. Hôm nay sức cùng lực kiệt cho nên thể tới trường.

      Nghe vậy Nguyệt Ly phì cười, có chút chắc chắn hỏi: "Có , sao cậu lại biết?"

      Minh Minh cong môi : "Con trai trường chúng ta có rất nhiều người là khách quen ở quán bar đó, trùng hợp là mình có quen biết người tối qua cũng đến đó, cậu ấy vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ba kia."

      "Ha ha ha..."

      Nguyệt Ly thể nhịn được lại bật cười, thể tưởng được Hạ Thần cũng có ngày hôm nay.

      "Hơn nữa, chuyện này truyền mười, mười truyền trăm, chắc là nay cả trường đều biết rồi." Trong con ngươi của Minh Minh tràn đầy vui vẻ.

      "Lúc này chắc là ta cũng muốn chuyển trường rồi." Nguyệt Ly nghĩ tới sau này bị ta dây dưa nữa, tâm tình trở nên vô cùng tốt.

      Minh Minh đồng ý, trong lòng cũng rất vui sướng: "Tên này rồi, thiên hạ thái bình rồi."

      Thứ ba, Hạ Thần học, vừa vào lớp học liền cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn ta có chút quái dị, trong lòng ta thắc mắc nhưng trước mặt nhiều người tiện để hỏi thăm.

      Hạ Thần cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị người ta nhìn chằm chằm, ta đen mặt mình ngồi chỗ.

      Hết giờ học, vào nhà vệ sinh, chuẩn bị gọi điện hỏi thăm chuyện này hôm nay nghe thấy có người chuyện về mình.

      "Này, cậu có biết tối chủ nhật xảy ra chuyện gì với Hạ Thần ?" Học sinh nam Giáp hỏi.

      Học sinh nam Ất lắc đầu, tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      " ta bị người ta luân phiên." Học sinh nam Giáp vẻ mặt vui vẻ : "Hơn nữa còn là ba quán bar."

      Học sinh nam Ất cũng bật cười to.

      Hạ Thần rửa tay ở bên ngoài vô cùng khiếp sợ, trong lòng nổi lên lửa giận, ta ngờ mình trở thành trò cười cho cả trường.

      Lạnh lùng nhìn hai tên kia, ta từng bước đến chỗ họ, trực tiếp cho họ nắm đấm.

      Hai người học sinh nam kia ngờ rằng chạm mặt Hạ Thần, vốn định xin lỗi ta nhưng mà ta nghe được cuộc chuyện của hai người, chắc chắn tha cho họ, lúc này lại bị đấm cái, hai người tất nhiên là lựa chọn đánh lại.

      Hạ Thần có mấy năm học Taekwondo, tuy bình thường hơi lười tập luyện nhưng mà học kém, tại lại bị người ta nhục nhã nên vô cùng tức giận, ra tay hề nương tay chút nào, hai câu học sinh nam kia phải đối thủ của ta, liên tục kêu rên.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 12

      Nhìn bọn họ như vậy, tức giận trong lòng Hạ Thần cũng giảm chút. Những học sinh khác ở xung quanh dám tới can đành gọi điện thoại cho giáo viên tới. Khi giáo viên tới nơi chỉ nhìn thấy hai học sinh nam bị thương và Hạ Thần nổi giận đùng đùng, giáo viên lập tức đưa hai học sinh nam bị thương đến phòng y tế và liên lạc với người nhà.

      Hạ Thần là người nổi tiếng ở trong trường, cuộc đánh nhau như thế này có thể là giống như hòn đá ném xuống hồ nước tĩnh lặng, khiến cho toàn bộ học sinh trong trường chú ý tới.

      Cha của Hạ Thần là Tổng giám đốc của công ty lớn, gia tộc lại có dòng dõi quân nhân, lại là bạn cũ của hiệu trưởng trường đại học T. Việc như thế này lãnh đạo bình thường của trường dám giải quyết cho nên đưa Hạ Thần tới phòng hiệu trưởng trước.

      Bảo tất cả mọi người ra ngoài, hiệu trưởng chỉ để mình Hạ Thần ở lại.

      Hiệu trưởng nghe về việc nhưng trách mắng gì mà lại cười cười vẫy tay với ta: "A Thần, ngồi xuống đây đợi bác chút."

      Gương mặt Hạ Thần vốn vẫn lạnh lùng nhưng thấy bác Tần hiền lành cũng thả lỏng, nhìn tình hình có lẽ gọi ta tới phải để mắng ta.

      ta nghe lời ngồi ở đối diện, Hạ Thần mở miệng giải thích: "Bác Tần, cháu cố ý đánh bọn họ, là do lời của bọn họ là rất quá đáng."

      Hiệu trưởng Tần cười gật đầu: "Bác biết, bác cũng hiểu cả."

      "Vậy trường học có xử phạt cháu hay ?" Hạ Thần cẩn thận hỏi.

      "Những việc cháu làm gần đây có chút phách lối, bây giờ toàn trường đều biết là cháu đánh người, thể xử phạt, cháu cũng phải nghĩ đến tình cảnh của bác. Bác cũng phải đưa ra câu trả lời thích đáng cho hai cậu học sinh kia."

      Dừng chút sau đó ông tiếp: "Cháu đánh người, phải phê bình trước toàn trường, nhưng mà hai cậu học sinh kia lung tung sau lưng người khác cũng phải chịu phạt."

      "Vậy là tốt rồi." Việc này cũng thể hoàn toàn trách , được nghe thấy như vậy trong lòng Hạ Thần cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

      "Thực ra chuyện xử phạt cháu phải là chuyện quan trong nhất, quan trọng là cháu phải rút ra bài học." Hiệu trưởng Tần khuyên bảo: "Về sau ít đến những nơi sạch như quán bar , đừng để cho người khác nắm được nhược điểm. Hơn nữa, đại trượng phu co được giãn được, được vì vài câu của người ta mà đánh người. Cháu phải biết rằng người nổi tiếng như cháu tránh được việc bị người ta ra vào, nếu như cứ canh cánh trong lòng, buồn bực vui vì những lời đó thà rằng cứ thản nhiên vô tư mà sống. Chỉ có chịu đựng qua thử thách mới có thể luyện được bình tĩnh sợ hãi trước phong ba."

      Hạ Thần nhận được bài học sâu sắc, đứng dậy, cúi đầu : "Cảm ơn bác dạy bảo."

      Hiệu trưởng Tần cười ha ha : "Đứa ngốc này, bác và cha cháu là bạn cũ, thay ông ấy dạy dỗ cháu là chuyện nên làm."

      Sau đó ông lại bổ sung: "Sau khi về nhà hãy chuyện với bố cháu, còn nữa, cháu cũng học đại học rồi, ít gây chuyện chút, tránh cho gặp phải chuyện gì thể tự giải quyết lại khiến cho bố mẹ cháu lo lắng. Bọn họ lớn tuổi rồi, chịu được kích thích đâu."

      Hạ Thần gật gật đầu : "Cháu biết rồi."

      "Vậy cứ như vậy , cháu chuẩn bị phí bồi thường chữa bệnh tốt vào."

      "Vậy cháu trước, chào bác."

      "Ừ, về ."

      Tối hôm đó, toàn trường nhận được thông báo phê bình Hạ Thần vì kiện đánh người,đồng thời cũng căn dặn những người khác được lung tung sau lưng người khác để tránh ảnh hưởng tới quan hệ bạn bè trong trường.

      Nghe thấy thông báo đó, rất nhiều người cảm thấy vui vẻ nhưng mà Nguyệt Ly và Minh Minh lại rất buồn bực.

      Hai hy vọng Hạ Thần chịu được lời bàn luận của người khác tự động chuyển trường, tại, điều này thể xảy ra. Huống hồ, mọi người đều biết bối cảnh sau lưng ta mạnh như thế nào, nhất định cố gắng che dấu cảm xúc, chuyện như thế này xuất lần thứ hai nữa.

      Nguyệt Ly lo lắng, nếu sau này ta vẫn tiếp tục dây dưa với nên ứng phó như thế nào đây?

      Minh Minh lo lắng Hạ Thần lòng dạ hẹp hòi có thể tìm tới gây phiền toái cho .

      Chuyện này khiến cho hai người trầm ngâm suy nghĩ, liên tục thở dài, cuối cùng dẫn đến đêm ngủ, hôm sau thức dậy với đôi mắt gấu mèo.

      Trải qua ba ngày thảo luận kịch liệt, cuối cùng hai người nhất trí kết luận, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

      Sau khi xảy ra chuyện này, Hạ Thần biết có phải do bị đả kích hay mà thời gian này làm việc rất khiêm tốn.

      Nguyệt Ly và Minh Minh vẫn hoc, tan học như bình thường, bị Hạ Thần làm phiền, thời gian này hai người cảm thấy vô cùng tự do tự tại, trước kia lo lắng quá nhiều rồi. Thoáng cái là đến cuối tuần, Nguyệt Ly có thể về nhà, Minh Minh lại có người bác ở trong thành phố bị bệnh, muốn đến thăm.

      Cho nên hai người tạm biệt nhau rồi tách ra.

      Lúc này, Nguyệt Ly có chút kích động, rất muốn biết ba ba tặng cho mình món quà gì. mang theo tâm tình chờ đợi về đến nhà, ai biết quà tặng còn chưa thấy đâu gặp phải người mà kiếp trước hận thấu xương, em họ của , Cố Phương Phương.

      Nhìn thấy Nguyệt Ly, Phương Phương chào hỏi câu rồi lại im lặng.

      Cố Phương Phương là lạnh nhạt,ít , làm người cũng nhu thuận. Lúc đó, cho rằng ta là tiểu bạch tỏ đơn thuần, vô hại, tâm đối xử tốt với em họ này. Thực ngờ, ta vụng trộm tới làm thư kí của Hạ Thần khi thừa kế công ty. Cuối cùng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, biết ta bò lên giường của Hạ Thần vào lúc nào.

      Mọi người trong công ty đều biết quan hệ của bọn họ đơn giản, chỉ có mình biết, ngày đó đột nhiên tới công ty thăm Hạ Thần, bắt gặp bọn họ thân thiết với nhau mới biết được điều này.

      Khi đó, vô cùng tức giận, xông vào tát cho Cố Phương Phương bạt tai, mắng: "Hồ ly tinh biết xấu hổ, đồ đê tiện."

      Cố Phương Phương lúc đó cũng khiếp sợ, sau khi khiếp sợ xong ôm mặt khóc lên.

      Hạ Thần nhìn thấy có kinh ngạc nhưng hề có chút hối hận, lập tức ngăn cản Nguyệt Ly còn muốn tiến lên đánh nhau với Cố Phương Phương, còn đẩy cái, ở trước mặt an ủi Cố Phương Phương.

      Chứng kiến cảnh này, tức điên lên, lạnh lùng chất vấn: "Hạ Thần, làm vậy có ý gì?"

      " phát ra tôi cũng muốn gạt nữa." Vẻ mặt của Hạ Thần vô cảm "Chia tay ."

      Nguyệt Ly dám tin, người thương suốt bảy năm vậy mà lại chia tay với . dường như cảm thấy bầu trời sắp sụp đổ, cố nắm lấy tia hy vọng, đỏ mắt hỏi: "Chúng ta nhau bảy năm, chẳng lẽ để ý gì đến tình cảm bao nhiêu năm đó sao?"

      "Tôi chán rồi, đáp án này, hài lòng chưa?" Hạ Thần nhìn Nguyệt Ly bằng ánh mắt chán ghét, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho Cố Phương Phương.

      Nguyệt Ly giận quá hóa cười: "Được, các người được lắm."

      "Được rồi, rồi, vậy có thể được chưa?" Hạ Thần lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, nếu phải nhớ tới chút tình nghĩa kia, ta sớm sai người đuổi ra. Phương Phương là bảo bối trong lòng ta, sao có để để cho đánh ấy?

      Ánh mắt ta nhìn Cố Phương Phương lại càng thêm dịu dàng thương tiếc.

      Ánh mắt này trước kia chỉ dành cho , tại ta chuyển cho người khác. Cảnh này khiến cho trái tim đau xót, dám nhìn nữa, nhanh chóng rời .

      Đêm hôm đó, trở lại ngôi biệt thự mà ta mua cho , thu dọn đồ đạc rời , đây phải nơi nên ở lại nữa.

      Vừa thu dọn xong mẹ gọi điện thoại đến, hít sâu hơi, ổn định lại tâm trạng mới bấm nút nghe: "Alo, mẹ, có chuyện gì vây."

      "Công ty của ba con xuất nguy cơ tài chình, hy vọng con có thể nhờ Hạ Thần giúp đỡ, xin cậu ấy giúp ba con giải quyết khó khăn trước mắt." Mẹ Liễu nặng nề .
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o sao chua thay nguoc tra nam nhi

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 13:

      "Tại sao lại có thể như vậy?" Hôm nay chịu đả kích cực lớn rồi, giờ lại xảy ra chuyện này, vừa mới chia tay ta, tại có mặt mũi nào để đến cầu xin ta?

      "Thực ra vấn đề xuất từ mấy năm trước, chỉ là có gì nghiêm trọng cho nên mẹ và ba con đều cho con biết." Nhưng bây giờ vấn đề nghiêm trong tới mức tồn vong của công ty, bà thể với con , cũng chỉ có Hạ Thần mới có thể giúp đỡ nhà bọn họ giải quyết nguy cơ trước mắt này.

      Những năm gần đây thể báo hiếu ba mẹ tốt, cũng rất áy náy, nay xảy ra chuyện, đây cũng là chuyện duy nhất mà có thể làm cho ba mẹ: "Được rồi, mẹ yên tâm , con lập tức liên lạc với ấy."

      "Vậy làm phiền con, con ."

      "Đều là người nhà, mẹ cần khách sáo với con."

      "Vậy cứ như thế, mẹ cúp máy trước."

      "Dạ."

      Điên thoại di động rơi xuống đất, Nguyệt Ly nằm giường, hai mắt nhìn lên trần nhà. nên làm gì bây giờ?

      Lúc vô hồn cửa phòng mở ra, Hạ Thần và Phương Phương ôm ôm ấp ấp vào. Tim đau tới mức chết lặng nhưng cảnh này vẫn khiến hai mắt chua xót.

      Nhìn thấy , Hạ Thần lạnh lùng vô tình : "Liễu Nguyệt Ly, còn ở đó làm gì? Nếu thu dọn đồ xong rồi nhanh ."

      Nguyệt Ly cắn môi đứng dậy : "Em có chuyện muốn với , để ấy ra ngoài trước ."

      Hạ Thần cưng chiều nhìn về phía Cố Phương Phương, hơi nhéo cánh mũi đẹp đẽ tinh xảo của ta : "Có lời gì trước mặt ấy luôn , tôi muốn Phương Phương hiểu lầm."

      cúi thấp đầu, cầu xin : "Được, công ti của ba em gặp khủng hoảng tài chính, cầu xin giúp đỡ ông ấy chút."

      "Tôi và ba thân thích, tại sao phải giúp ông ta?" Hạ Thần nhướng mày hỏi ngược lại.

      đợi Nguyệt Ly chuyện, ta lại : "Nếu như muốn dựa vào quan hệ của và tôi vậy dư thừa rồi, chúng ta chia tay."

      Hai mắt Nguyệt Ly bốc hỏa: "......"

      Hạ Thần cười cười cảnh cáo: "Đừng có dùng đôi mắt như mắt cá chết nhìn chằm chằm tôi... tôi cũng sợ đâu, chẳng qua là dọa sợ tâm can bảo bối của tôi."

      Cố nén cảm xúc trong lòng, với Cố Phương Phương: "Phương Phương, thế nào bọn họ cũng là chú của , cũng đối xử tệ với , giúp tôi cầu xin Hạ Thần có được ?"

      Cố Phương Phương lắc đầu cái, lạnh nhạt : "Nếu như chú gặp chuyện, tôi để cho họ lưu lạc tới đầu đường xó chợ."

      Nguyệt Ly nhịn được nữa quát lên: " là ích kỉ, ba mẹ tôi đúng là có mắt như mù mới nuôi dạy kẻ vô ơn như ."

      " muốn sao cũng được." ta ngáp cái, tựa sát vào ngực Hạ Thần, giọng : "Bảo ta nhanh chút , chúng ta phải nghỉ ngơi."

      Lời của ta, Nguyệt Ly nghe thấy rất , cũng thể ở lại được nữa, đẩy vali hành lí, chậm rãi ra ngoài, rời xa nơi mà sống suốt sáu năm.

      có mặt mũi nào về gặp ba mẹ, gửi tin nhắn cho họ biết kết quả xong liền vứt sim điện thoại , mình lang thang đường. Đây là báo ứng của , ban đầu chịu nghe lời khuyện của ba mẹ cho nên tại mới rơi vào kết cục như thế này.

      đương nhiên để cho bọn họ sống tốt như vậy, trăm phương ngàn kế nghĩ cách ly gián bọn họ cuối cùng vẫn bị Hạ Thần phát ra, ta vận dụng quan hệ của mình để đưa vào nhà giam.

      Trong đầu ngừng nhớ lại những hình ảnh khắc cốt ghi tâm kia, lại nhìn về phía căn phòng của Cố Phương Phương, mặt ra hận ý sâu đậm, ánh mắt dường như có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp vật cản bắn trúng Cố Phương Phương.

      Liễu Dật xuống lầu lấy hoa quả, nhìn thấy Nguyệt Ly đứng ở chân cầu thang, sắc mặt tái nhợt lại có biểu tình kinh khủng như vậy, trong lòng cậu vô cùng đau đớn, vội vàng chạy qua đỡ lấy : "Nguyệt Ly, làm sao vậy?"

      Cậu cảm nhận được toàn thân run rẩy. Đây là lần thứ hai câu nhìn thấy vẻ mặt đau đớn lại tràn đầy hận ý của . Nguyệt Ly của cậu luôn luôn là công chúa kiêu ngạo buồn lo, tại sao lại trở nên như vậy?

      Nguyệt Ly cảm nhân được nhiệt độ người Liễu Dật truyền tới, từ đáy lòng như có dòng nước ấm chảy khắp toàn thân. Chỉ có cậu rời xa , chỉ có cậu vẫn luôn thủy chung như với , chỉ có cậu câu oán hận thầm bảo vệ .

      Liễu Dật gì nhưng lòng bàn tay lại truyền ấm áp tới cho .

      Nguyệt Ly ôm chặt lấy cậu, hấp thu ấm áp người cậu, nước mắt từng giọt, từng giọt chảy ra từ hốc mắt.

      " sao, về sau có ở bên cạnh em." Cậu vào trong tai của , kiên định, mạnh mẽ.

      "Em tin ." Sau khi khóc xong, nhàng ra ba chữ.

      Ba chữ này, chứa đựng tất cả thừa nhận của với Liễu Dật.

      "Ừ, đưa em về phòng trước."

      Liễu Dật buông ra, nắm tay từng bước, từng bước lên lầu.

      Về đến phòng, mở đèn, nhận lấy hành lí tay , sắp xếp chỉnh tề xong, cậu dịu dàng hỏi: "Ăn cơm chưa, nếu chưa, làm cho em ăn."

      Nguyệt Ly gật đầu cái: "Được, em muốn ăn món ăn làm."

      Liễu Dật dặn dò vài câu rồi tới phòng bếp làm đồ ăn.

      Lúc này, Nguyệt Ly ổn định lại tâm tình, nghĩ tới món quà của ba ba, khóe miệng khẽ nhếch lên. Như thường lệ, ba ba luôn đặt quà tặng ở ngăn kéo thứ hai của bàn đọc sách. tới, nhàng mở ngăn khéo ra.

      Vừa mở ra, đập vào mắt là chiếc hộp được bọc cách tinh xảo. nhàng cởi bỏ sợi dây nơ, bóc giấy bọc ra, bên trong là đôi vòng tay. Sờ vào có cảm giác trơn bóng, chất ngọc sáng long lanh, vừa nhìn qua biết đó là ngọc lục bảo thượng hạng.

      vô cùng thích nhưng mà đôi vòng tay này vừa nhìn biết là có giá trị xa xỉ. Trước kia chỉ biết vui vẻ nhận quà tặng của ba mẹ mà chưa bao giờ nghĩ cho họ, lúc đó, thực là rất có hiếu. Trong sinh chính là cho thêm cơ hội nữa, nhất định báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ tốt, để họ vui vẻ an hưởng tuổi già.

      Lúc trầm tư tiếng gõ cửa to vang lên.

      Nguyệt Ly hồi hồn hỏi: "Ai vây?"

      "Chị họ, em là Phương Phương." Thanh giống như tiếng suối vậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Nguyệt Ly đứng dậy, ra mở cửa, nhìn thấy ta trong lòng sớm tràn ngập lửa giận nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh gợn sóng: "Em họ, có chuyện gì vậy?"

      "Em là học sinh bổ sung của đại học T, quen trường cho lắm, ngày mai chị có rảnh rỗi hay , dẫn em tới trường làm quen chút?"

      "Em họ, xin lỗi, chị rảnh."

      "A, thế thôi vậy, quấy rầy chị rồi, chị họ." xong liền xoay người trở về phòng.

      Cố Phương Phương là con của dì của , vì dì và dượng hợp nhau cho nên mấy năm trước ly hôn, dượng vội vàng ra nước ngoài làm việc, dì vội vàng tái giá, ném Cố Phương Phương cho nhà nội chăm sóc.

      Nhờ có thành tích tốt, vào được trường đại học T, mặc dù chỉ là học sinh bổ sung nhưng cũng quá kém. Chi phí học đại học vẫn còn tương đối đắt đỏ, tình cảm của mẹ và dì rất tốt, suy nghĩ thấy kinh tế nhà ta có chút khó khăn cho nên giúp đỡ Cố Phương Phương trả ít học phí, còn cho ăn cho mặc, đối xử với ta tệ.

      Nhưng mà, ta lại quyến rũ Hạ Thần, trong nhà có vấn đề, bảo ta cầu xin Hạ Thần cho vay tiền, ta lại có thể thờ ơ lạnh nhạt, để ý gì đến tình thân.

      Cố Phương Phương, tôi để cho sống yên ổn đâu.

      tại ta ở trong trường học mà ở nhà chính là vì muốn tiết kiệm chút tiền thuê nhà.

      muốn để con sói vong ơn ở trong nhà mình, phải nghĩ cách để ta tự động rời .

      Đợi ăn cơm xong bàn bạc với dì Trương chút mới được.

      "Nguyệt Ly, ăn cơm thôi." Liễu Dật bê thức ăn thơm phức vào.

      " là thơm." Nguyệt Ly cười .

      "Vậy nhất định phải ăn hết đó."

      "Biết rồi, em lãng phí tâm ý của Dật đâu."

      Liễu Dật thúc dục: "Đừng nữa, nhanh ăn , để nguội ngon.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 14

      Nguyệt Ly vừa rồi khóc rất nhiều, mất ít, tại muốn bù lại.

      Nhìn Nguyệt Ly ăn cơm, Liễu Dật cũng cảm thấy là loại hưởng thụ, ở trong mắt cậu, vô luận ấy làm gì, đều là đẹp nhất.

      Bỗng dưng, Cố Phương Phương lại tới gõ cửa, trong nháy mắt Nguyệt Ly tâm tình tốt bị phá hư, muốn gặp ta, bảo Liễu Dật mở cửa.

      Liễu Dật ra mở cửa, hỏi: "Chị Phương Phương, có chuyện gì ?"

      Cố Phương Phương giọng hỏi: "Liễu Dật, biết, phòng bếp còn có thức ăn ?"

      " có." Cậu chỉ làm phần cho Nguyệt Ly.

      "Ừ."

      Liễu Dật tốt bụng nhắc nhở: "Nhưng mà, phòng bếp còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chị thích ăn cái gì, tự mình nấu cũng được."

      " biết."

      xong, xoay người xuống dưới.

      Hôm nay, bởi vì trong nhà có chuyện nên người giúp việc xin nghỉ, thể bảo Liễu Dật xuống bếp, đành phải tự mình nấu. Cố Phương Phương nhìn thức ăn trong tủ lạnh, có chút buồn rầu, từ ông nội bà nội rất thương , vì để cho sau này cần lo lắng, sinh hoạt hàng ngày đều có người làm giúp, chỉ cần chuyên tâm học tập là được. Cho nên, cũng biết nấu nướng.

      Nhưng, may mắn là, bàn có túi lớn bánh bao còn mới.

      Nguyệt Ly ăn no, Liễu Dật liền bưng bát đĩa xuống rửa.

      Nhìn thấy Cố Phương Phương ăn bánh bao, Liễu Dật kinh ngạc: "Chị Phương Phương, sao chị lại ăn bánh bao?"

      Mặc dù biết nấu nướng, nhưng cũng cảm thấy có vấn đề gì, hờ hững : "Chị biết nấu nướng, cho nên chỉ có thể ăn bánh bao."

      ra, trước khi tới đây bà nội có bảo học, chỉ là, từ thành tích học tập của rất tốt, có chút kiêu ngạo, cảm thấy những thứ dầu mỡ trong nhà bếp dành cho trình độ học vấn cao như nên làm, việc nên làm là ngồi ở văn phòng làm lãnh đạo ở thành phố lớn.

      "Chị Phương Phương, đây là bánh bao từ hôm qua." Bởi vì hôm nay dì Trương vội vàng trở về, quên bỏ .

      Chả trách, mùi vị của bánh có chút là lạ, chỉ vì vừa rồi đói bụng lỡ ̃ăn rồi, làm sao bây giờ?

      Liễu Dật thấy ta sao, : "Bây giờ em mang bỏ."

      "Ừ." gật đầu cái, sau đó vội vàng vào nhà vệ sinh, nôn mửa, nhưng mà, ăn gì đó rồi làm sao có thể nôn ra đây?

      nôn ra được, mặc dù trong lòng Cố Phương Phương có chút lo lắng, lại giả vờ bình tĩnh ra ngoài, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho thân thể của mình, có việc gì.

      Thấy ta sao, trong lòng Liễu Dật cũng yên tâm.

      Chuyện này, Liễu Dật cho Nguyệt Ly, Nguyệt Ly cười lớn, cười khép miệng.

      Chỉ là, điều này cũng đúng, nhớ lại trước kia, Cố Phương Phương rất được nuông chiều, chưa bao giờ giúp đỡ làm việc nhà, cơm bưng nước rót, giống như đại tiểu thư của nhà này vậy, kiếp trước, thương hại ta, trong nhà có tiền, nhiều người cũng có gì. Hơn nữa, lúc này, ta chỉ lo trầm mê bên trong lưới tình của Hạ Thần, căn bản chú ý tới. Dì Trương từng cùng phàn nàn về Cố Phương Phương, hết ăn lại nằm, trừ học, cái gì cũng biết, khi đó, cũng để ở trong lòng. Mà nay có cơ hội tốt, có thể hành hạ ta.

      "Nghĩ gì thế?" Thấy Nguyệt Ly cười mỉa mai, rồi rơi vào trầm tư, Liễu Dật muốn bị lơ là, mở miệng hỏi.

      "Em suy nghĩ làm sao đem Cố Phương Phương đuổi ra khỏi nhà?" Nguyệt Ly e dè .

      " có thể giúp em việc gì?" Liễu Dật hỏi nguyên nhân, chỉ cần ấy muốn, cậu đều có thể giúp ấy.

      "Tại sao hỏi?" Nguyệt Ly nhìn thẳng vào Liễu Dật.

      "Bởi vì em thích." Vì thích, có thể giận mà nuông chiều dung túng em, bỗng dưng, hốc mắt đỏ lên, kiếp trước, là mắt bị mù, ràng người tốt như thế có thể cho hạnh phúc, lại vô tình vứt bỏ.

      " tốt làm sao hốc mắt liền đỏ rồi?" Liễu Dật vừa đau lòng lại hiểu, gần đây Nguyệt Ly thế nào luôn dễ dàng khóc như vậy?

      " có việc gì, trong lòng cao hứng." Nguyệt Ly điều chỉnh tốt tâm tình, " biết , ba mẹ để cho ở bên cạnh em, là quyết định chính xác nhất."

      "Em thích là tốt rồi." Liễu Dật tiếp, "Em muốn làm thế nào mới giúp em đuổi Cố Phương Phương ."

      "Cá tính ta kiêu ngạo, lại quái gở, lúc nào cũng bày ra bộ lạnh lùng cao quý bộ dáng, nhưng ra lại quá tự phụ, ta ngoài học giỏi ra, cái gì cũng biết làm.Thỉnh thoảng khiến cho dì Trương với chị phàn nàn ta hết ăn lại nằm, ăn ngồi rồi, theo tính tình của ta tuyệt đối chịu nổi, tự động đưa ra ý kiến vào ở trong trường, ban đầu ta muốn vào ở trong trường, là vì ngại nhiều người." Nguyệt Ly lưu loát phân tích lần.

      "Được, thành vấn đề." Liễu Dật đồng ý.

      Cậu ấy như vậy cưng chiều , trong lòng Nguyệt Ly vừa ngọt ngào lại có chút buồn phiền: "Mọi chuyện đều theo ý em, về sau, đem em làm hư làm sao bây giờ?"

      "Ba mẹ, nhiều năm như vậy cũng đem em làm hư, ngược lại chăm sóc em rất khá, tin tưởng chăm sóc em càng tốt."

      Là cam kết, cũng là lời thề, là chuyện cậu muốn làm. Chỉ là, nay sức lực cậu có hạn, dựa vào cố gắng của bản thân, hi vọng làm ấy hạnh phúc.

      Nguyệt Ly tựa đầu lên vai cậu ấy, nghe tiếng tim cậu ấy đập, khóe miệng giương lên nụ cười vui vẻ: "Em tin ."

      "Ừ."

      Liễu Dật hôn lên trán , hai người hưởng thụ thời gian được ở bên nhau.

      Sáng sớm, Cố Phương Phương mất ngủ vì đau bụng.

      Nhanh chóng xuống giường, bật đèn, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Cũng may xa, kịp thời vệ sinh.

      Mới vào lúc, gần nửa tiếng, chân của Cố Phương Phương tê rần.

      Vừa nằm xuống đến 10 phút, bụng lại đau, trong lòng vừa oán giận, rồi lại chạy vào nhà vệ sinh.

      Lần này khéo, đèn trong nha ̀vệ sinh sáng, có người bên trong.

      Bởi vì bên trong chỉ có nhà vệ sinh, bụng lại đau lợi hại, chỉ có thể chờ.

      "Ai ở bên trong?" nhàng hỏi câu.

      "Là em, Liễu Dật."

      "Em họ, có thể nhanh chút được ?" Bụng càng ngày càng đau, khuôn mặt xinh đẹp của bắt đầu vặn vẹo, giọng khổ sở tràn đầy cầu xin.

      Liễu Dật biết ta có thể do ăn phải bánh bao hỏng bị tiêu chảy, bởi vì Nguyệt Ly thích, cậu cũng thích, mặc dù thấy được, nhưng giày vò ta, trong lòng rất vui vẻ, đành chịu: "Chị họ, được, lát em cũng giải quyết được, chị chờ chút."

      Nghe vậy, thân thể mềm nhũn, may là dựa lưng vào tường, bị ngã xuống. Giờ phút này, nhịn rất vất vả, trán toát ra rất nhiều mồ hôi, hỏi lần nữa: "Em họ, chị nhịn được, em nhanh chút được ?"

      Chỉ mới chốc lát, thanh của so với vừa rồi càng thêm đè nén, khổ sở.

      Cố Phương Phương mất hết hi vọng, nếu còn chờ tiếp, trước sau gì cũng nhịn nổi, nếu chuyện này, bị người khác biết, còn mặt mũi nào gặp người?

      phải nhịn xuống, tự động viên mình, lại thúc giục: "Em họ, xong chưa?"

      "Em cũng có biện pháp." Liễu Dật vẫn ra ngoài.
      Trời ạ, nhịn được, ra ngoài. Trong nháy mắt đầu trống rỗng, chờ bình tĩnh lại, cũng để ý được nữa, vừa xấu hổ lại vừa giận, chạy về phòng.

      Quá mất mặt, lòng đập kịch liệt.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :