1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. MitNa Minh

      MitNa Minh Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      36
      Chết rồi, Trình ghen cho coi, Giang Hạ sẽ bị "xử đẹp" :yoyo60:
      Yuurei Bana thích bài này.

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 9: Hiểu lầm.
      Edit: Yuurei Bana.

      Sau khi về nhà, Hứa Lôi câu nào, trực tiếp vào phòng Giang Hạ, cởi giày nằm xuống giường ngủ. Giang Hạ cũng biết an ủi như thế nào, chỉ có thể thay ấy đắp chăn. Tắm rửa xong, nhớ tới nên gọi điện thoại cho Trình Dật Tu, lại phát di động hết pin, vì vậy cầm nạp pin. Đợi nạp đủ pin, sớm gặp Chu công.

      Hôm sau, Giang Hạ dọn quần áo nông thôn, nhìn Hứa Lôi ngẩn người, lại yên tâm để ấy ở mình.

      “Hay là chị theo em đến nông trại chơi hai ngày? Bây giờ là mùa vụ, xuân về hoa nở, phong cảnh đẹp lắm!”

      Hứa Lôi vốn ngồi sô pha ngẩn người, nghe như thế, đáp: “Được rồi, dù sao chỗ ở của em an toàn, tiểu tử kia biết chị ở đây, mỗi ngày lại đến. nông thôn chơi hai ngày cũng tốt.”

      xong câu đó, cả người ấy giống như sống lại. Từ ghế sô pha đứng dậy, mở ra hành lý khổng lồ, chọn quần áo. Chọn lấy vài bộ quần áo lại nghĩ tới gọi điện xin nghỉ, lại phát di động mình còn pin, vì vậy cầm điện thoại Giang Hạ.

      Thu dọn xong hành lý, ở ngoài tiểu khu mua đồ ăn đường. Hai người ngồi Hứa Lôi điều khiển, thẳng đến thôn .

      Bây giờ chỗ ba Giang mẹ Giang ở, gọi là thôn Song Tuyền. Cách nội thành đến tiếng xe.

      Thôn Song Tuyền kế núi gần sông, phong cảnh rất đẹp, khí trong sạch. Ba Giang chọn rất lâu, mới chọn nơi này dưỡng lão. Mua ngôi nhà hai tầng thôn dân xây, trước sau đều có sân , thõa mãn đồ ăn mẹ Giang cần.

      Hứa Lôi lái xe rất nhanh, chưa đến bốn mươi phút xe tiến vào thôn. Nhà họ Giang ở phía sau thôn sát chân núi. Xa xa có thể nhìn thấy đám tưởng vi nở rộ từ bên trong tường bò ra ngoài, xuân ý dạt dào.

      Smart nhắn xinh xắn của Hứa Lôi lái vào sân .

      Sáng sớm tinh mơ ba Giang bận rộn, chuẩn bị nghênh đón con bảo bối. Ở phòng bếp bên cạnh nấu cơm, vừa nghe bên ngoài có động tĩnh. Vừa nghe tiếng còi, ném dao xuống ra đón.

      Giang Hạ nhảy xuống xe cho ông cái ôm nhiệt tình, “Cha, có nhớ con ?”

      Giang Văn Nhạc cố ý nghiêm mặt, nhưng che dấu được vui vẻ trong mắt. “Con xú nha đầu, nếu cha gọi điện thoại cho con, con cũng biết đến nhìn chúng ta!”

      Giang Hạ ôm cánh tay cha làm nũng, “Ai nha, phải là công việc con bận rộn sao.”

      Lúc này Hứa Lôi xuống xe, lại gần ngọt ngào kêu tiếng chú Giang.

      Giang Văn Nhạc biết Hứa Lôi, biết ấy là bạn tốt của con , nhiệt tình chào hỏi bảo ấy vào nhà.

      ở vườn hoa phía sau Dư Quỳnh Hoa nghe được động tĩnh, cũng chạy tới. Giang Hạ thấy sắc mặt mẹ hồng hào, dáng người đẫy đà hơn so với lần trước gặp. Cao hứng : “Xem ra thôn Song Tuyền phong thủy rất tốt, bây giờ nhìn mẹ còn trẻ hơn con vài tuổi!”

      Dư Quỳnh Hoa búng chán , “ nhiều như vậy!”

      nhà ba người cộng thêm Hứa Lôi, cùng nhau ăn cơm trưa. Trong bữa cơm Giang Hạ khen ngợi cha tay nghề tăng. Hứa Lôi làm khách hàng, lại làm marketing, dễ dàng nịnh nọt, cùng Giang Hạ em hô chị hứng, thẳng đến khi khen tay nghề Giang Văn Nhạc lên trời xuống đất.

      Cơm nước xong, hai người trốn trong phòng uống nước.

      Hứa Lôi : “Ngày mai lúc chị phải đến quầy bán đồ ăn vặt ở thôn mua mấy túi muối.”

      “Vì sao?”

      “Chắc chắn là rẻ! Em xem ba em làm món, tiếc tiền mua muối nên cho nhiều như vậy.”

      “Ha ha ha!”

      Hai người ầm ĩ lúc, lại ngủ trưa. Buổi chiều theo Dư Quỳnh Hoa dựng giá cho dây mướp, trồng các loại cây giống, chơi rất cao hứng.

      Cho đến tối, trước khi Giang Hạ ngủ có thói quen lấy di động ra xem tin nhắn, lại phát tìm thấy di động.

      Hai người suy nghĩ rất lâu, Hứa Lôi mới vỗ đùi, “Hỏng bét, buổi sáng chị dùng di động của em chuyện xong lại chọn quần áo, hình như thuận tay ném vào trong hành lý!”

      Mà di động của Hứa Lôi tối hôm qua còn pin, buổi sáng lúc xuất phát trong đầu còn chuyện khác, mơ mơ màng màng thu dọn quần áo, máy sạc pin, di động, tất cả đều để ở nhà Giang Hạ có mang.

      Hứa Lôi thoải mái : “Chao ôi, có di động đáng ghét cũng tốt, hai ta chơi vui hai ngày!”

      Giang Hạ cũng đồng ý, vì vậy hai người phiền lòng chuyện này nữa. Đầu dựa vào đầu tán gẫu đến hơn nửa đêm.

      Hai người bọn họ tán gẫu vui vẻ, bên kia Trình Dật Tu lại lăn qua lăn lại, ngủ được.

      Tối hôm qua gặp bạn tốt thời niên thiếu, bị kéo uống rượu. Lo lắng Giang Hạ chờ ăn khuya, cho nên gọi điện thoại cho . Ai biết điện thoại vừa mới nghe máy, liền nghe được giọng của người đàn ông.

      Giọng kia rất ràng, chắc chắn đứng bên cạnh Giang Hạ. Từng chữ đều nghe được - - em nghĩ rằng quấn lấy em vì lên giường sao? Người phụ nữ này em có tim hay , em cảm giác được thích em sao?

      cho là mình gọi nhầm số, cầm điện thoại đến trước mắt xác nhận số lần, đúng là số của Giang Hạ. Nhưng mà người đàn ông chuyện là ai? Lúc chuẩn bị hỏi, đối phương lại tắt điện thoại.

      Trong nháy mắt tim bỗng nhiên căng thẳng, giống như có người lấy dây thừng buộc tim lại, khiến thể hô hấp.

      Buổi tối sau khi trở về, đứng ở hành lang lầu sáu bồi hồi rất lâu, cuối cùng vì quá muộn mà gõ cửa. Sáng sớm hôm nay, chạy bốn vòng quanh công viên, đều gặp được người muốn gặp kia.

      Về nhà làm bữa sáng, gọi điện cho nhận, dứt khoát bưng bữa sáng gõ cửa, nhưng căn bản có người ở nhà.

      Lúc làm việc, kiếm cớ đến nhà hàng mấy lần, vẫn nhìn thấy . Cho đến khi ăn ở nhà ăn nhân viên, từ miệng Trần Yến biết được nghỉ phép gặp cha mẹ, mới thở phào nhõm.

      Nằm ở giường suy nghĩ lát vài ngày chung đụng, cảm giác mình quá kín đáo. Với đầu óc ngu ngốc của , chỉ sợ đến lúc tóc bạc, cũng đợi được biết. Mà trong điện thoại người đàn ông thẳng thích , nhỡ đâu đáp ứng sao?

      càng nghĩ càng bực bội, đứng dậy cầm áo khoác, muốn tìm điếu thuốc hút, mới nhớ tới từ khi trở lại thành phố T liền cai thuốc.

      Nằm lại giường, lại càng bực bội. Cuối cùng rời giường mặc quần áo, chuẩn bị xuống lầu mua bao thuốc.

      Lúc ra cửa, lại phát đèn cảm ứng lầu sáu sáng lên. trở về rồi sao?

      nghĩ nhiều bước lên lầu, lại phát người đàn ông trẻ tuổi dựa vào ngoài cửa 601, trong tay còn cầm bó hoa màu hồng phấn.

      Trực giác mách bảo , người đàn ông này chính là người mà nghe được trong điện thoại. đến gần mới phát , trong tay người kia ôm hoa, tất cả là trăm tờ tiền gấp thành.

      Trong lỗ mũi hừ tiếng, tầm thường!

      “Cậu là ai?” Hỏi ta.

      Lục Ly dựa vào cửa sắp ngủ thiếp , bị Trình Dật Tu làm bừng tỉnh, giọng tốt : “ là ai?”

      Trình Dật Tu nghe được giọng chói tai quen thuộc, chắc chắn trăm phần trăm là người tối hôm qua trong điện thoại.

      Hai tay cho vào trong túi quần, nâng cằm về phía cửa phòng 601. “Tôi là bạn trai ấy.”

      Lục Ly nghe chữ ấy, lý giải thành Hứa Lôi. Lập tức giữ vững tinh thần, “Bạn trai? A, là tiền nhiệm . Tôi là đảm nhiệm bây giờ của ấy!”

      Trình Dật Tu mắng lời thô tục, còn chưa bắt đầu, sao lại thành tiền nhiệm!

      “Này, văn minh chút, ấy thích người thô lỗ như .”

      Trình Dật Tu nhìn hoa tiền trong tay ta, “A, ấy cũng thích người tầm thường như cậu!”

      Lục Ly đem hoa đưa đến trước mắt Trình Dật Tu, “ ràng là hiểu ấy, ấy từng mở miệng với tôi, thích nhất chính là hoa tiền!”

      Trình Dật Tu đẩy hoa ra , “Tôi thấy ấy chỉ thuận miệng cho có lệ mà thôi.”

      Bó hoa bị vung lên, có vài đóa hoa rơi xuống. Lục Ly vén tay áo muốn động thủ. Lúc này cửa đối diện bị mở ra, người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi từ trong khe cửa nhô đầu ra.

      “Hai người các cậu làm gì thế? Hơn nửa đêm ngủ được chạy tới đây đánh nhau à? Muốn đánh nhau ra ngoài sân ấy, ở đó rộng rãi!”

      Hai người ai cũng đáp lời, trừng mắt nhìn đối phương.

      tôi báo cảnh sát đấy!”

      Mắt Lục Ly nhìn đồng hồ đeo tay, sắp mười giờ. Xem ra đêm nay Hứa Lôi tới nơi này, liếc mắt với Trình Dật Tu: “Ra sân ?”

      Trình Dật Tu dẫn đầu xuống lầu, hai người xuống sân, chiến lúc, đều có tổn thương. Cho đến khi chú trực đêm ngang qua, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, mới tan cuộc.

      Ngày hôm sau lúc làm, Trình Dật Tu đeo thêm khẩu trang, đồng nghiệp trông thấy hỏi bị làm sao. trả lời là bị cảm mạo. Sau khi Hạ Bạch Tuyết biết được, còn săn sóc đưa thuốc cảm mạo đến. Nhưng mà ta vừa ra khỏi cửa, thuốc liền bị ném vào thùng rác.

      ******

      Giang Hạ và Hứa Lôi ở trong thôn đêm, hôm sau leo núi ngắm cảnh, buổi chiều cùng ba Giang rừng trúc lấy ít măng. Ăn xong cơm tối, mới mang theo túi rau lớn nhà mình trồng trở lại nội thành.

      Chơi ngày, hai người đều mệt mỏi, tắm xong còn chưa đến chín giờ, hai người nằm lên giường.

      Hai ngày dùng di động, chuyện thứ nhất Hứa Lôi làm chính là nạp điện thoại di động. Giang Hạ cũng cầm di động nhìn xem có ai tìm . Lại phát bên trong chỉ có cuộc gọi nhỡ của Trình Dật Tu, nhìn thời gian là sáng sớm hôm nay, hẳn là gọi ăn sáng. Mới vừa nghĩ như thế, điện thoại vang lên, người gọi điện thoại đến đúng là Trình Dật Tu.

      nhận điện thoại, alo, mãi thấy đối phương có động tĩnh, vì vậy thăm dò kêu tiếng: “Đầu bếp Trình?”

      Hứa Lôi nhìn tin nhắn Lục Ly gửi cho , nhìn những tin nhắn đáng thương của ta, nhịn được mềm nhũn chuẩn bị nhắn lại cho ta. Mới vừa nhắn được hai chữ, liền nghe Giang Hạ gọi đầu bếp Trình, ném di động đến bên cạnh nghe lén.

      “Bát đũa nhà tôi chất đầy, khi nào đến rửa?” Trình Dật Tu ra từ bên kia điện thoại.

      “Ách, ngại quá đầu bếp Trình, hai ngày nay tôi nông thôn gặp ba mẹ, di động để ở nhà mang theo. Cho nên thể gọi điện thoại cho tiếng, phải là … Thay tôi nấu cơm đấy chứ?”

      “Tôi là người giữ chữ tín.”

      Giang Hạ: …

      Được rồi, có giữ chữ tín. “Vậy ngày mai tôi rửa cho , được ?”

      “Bữa khuya đêm nay cũng làm xong rồi.” Dừng lại, lại : “Nhưng mà còn bát sạch để đựng.”

      Giang Hạ: Hình như cũng có chút đói.

      “Vậy tôi ngay bây giờ!”

    3. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 10: Hoa hồng.
      Edit: Yuurei Bana.

      Giang Hạ tắt điện thoại, liền nhìn thấy thái độ Hứa Lôi thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị nhìn chằm chằm .

      chút, em và Trình Dật Tu khi nào quen thuộc như vậy?”

      Giang Hạ đổi đồ ngủ, chọn lấy bộ quần áo thoải mái ở nhà thay. “Cũng quen thuộc lắm, chỉ là trùng hợp ấy ở dưới lầu nhà em mà thôi.”

      “Cái gì! ta ở dưới lầu nhà em?” Hứa Lôi kinh ngạc kêu lên. “ ta ở dưới lầu nhà em! Em có biết khách sạn cho ta phòng bằng ba phòng ở ký túc xá, xa hoa lộng lẫy, bộ năm phút làm. Tại sao ta lại chạy đến lầu dưới nhà em ở?”

      Chuyện ký túc xá, Giang Hạ lại biết rất , nhưng mà làm sao biết vì sao đến đây ở. “Sao em biết được, nhưng mà em thấy ấy cũng có thói quen chạy bộ sáng sớm, có thể là vì bên này gần công viên.”

      Hứa Lôi ôm cánh tay nhìn thay xong quần áo, “Vậy bây giờ em thay quần áo làm gì, phải là muốn đến nhà ta đấy chứ?”

      Giang Hạ gật đầu, “ ấy làm đồ ăn khuya cho em.”

      Hứa Lôi khiếp sợ lần nữa, “ ta làm đồ ăn khuya cho em! Đây mà quen sao?”

      “Em phải ăn , em rửa bát cho ấy.”

      Giang Hạ đem giao dịch giữa và Trình Dật Tu cho Hứa Lôi nghe. Hứa Lôi nghe xong, vẻ mặt ngu ngốc nhìn .

      “Rửa bát có thể ăn được cơm Trình Dật Tu, em còn nghĩ là mình chiếm được tiện nghi sao? Em có biết hay , người có thể ăn được thức ăn do đích thân ta nấu, đều là nhân vật xuất tin tức? Em có biết hay có rất nhiều phú thương dùng tiền xếp hàng chưa chắc ăn được món ăn ta làm hay ?”

      Giang Hạ kinh ngạc, “ ấy lợi hại như vậy sao?”

      “Đâu chỉ vậy, ta là truyền nhân của nhà họ Đường, đệ tử chân truyền duy nhất! Em đừng thấy đầu bếp Vu là sư huynh ta, có thể làm món ăn tinh túy nhà họ Đường, chỉ có mình Trình Dật Tu!”

      Tuy hiểu biết về đầu bếp lắm, nhưng mà người tiếng tăm lừng lẫy, Giang Hạ vẫn biết. Tổ tiên nhà họ Đường là đầu bếp trong cung, vị hoàng đế thích ăn còn ban cho nhà họ Đường chảo vàng có cán. Bây giờ món ăn của cửa tiệm nhà họ Đường có từ trăm năm, cả nước chỉ có nhà, có chi nhánh. Nghe đơn đặt hàng đẩy sang năm sau.

      Hứa Lôi tiếp tục : “Em có biết tiền lương năm của ta là bao nhiêu ?”

      Giang Hạ lắc đầu.

      Hứa Lôi mở ra bảy ngón tay, “Bảy chữ số! Mẹ kiếp, đầu bếp làm được như ta, có chết cũng đáng tiếc.”

      Giang Hạ hoài nghi, “Nếu lợi hại như vậy, vì sao ta còn chạy đến chỗ này ở?”

      Dựa theo hiểu biết của , Mã tổng đưa tiền lương hàng năm quá 6 số.

      Hứa Lôi cũng nhảy xuống giường thay quần áo, nghe vậy nhún vai, “Chị cũng biết, có lẽ có nguyên nhân gì đó đặc biệt!”

      “Chị thay quần áo làm gì?”

      “Đương nhiên là ăn cùng em! Hiếm khi có cơ hội, mất lấy lại được!”

      Giang Hạ: …

      Hứa Lôi mặt dày cùng nhau xuống lầu ăn chực, di động bị ném ở đầu giường, màn hình còn dừng lại ở mục nhắn tin.

      Đầu bên kia di động, Lục Ly ôm di động, nhìn đối phương trả lời, trái tim cũng theo tần suất đập nhanh hơn.

      Nhưng mà, chờ rất lâu, tin nhập cứ như vậy biến mất.

      ***

      Trình Dật Tu nghĩ tới sau khi mở cửa, lại thấy hai người.

      Hứa Lôi cười hì hì : “Chào buổi tối đầu bếp Trình, vừa vặn tôi ở nhờ nhà Giang Hạ, nên mặt dày đến đây ăn nhờ, tức giận chứ?”

      Trình Dật Tu liếc ấy cái, “Người tới là khách, vào .”

      Nhưng mà dép chỉ có đôi, Hứa Lôi chỉ có chân trần vào phòng, dưới đôi mắt bén nhọn của Trình Dật Tu. Bởi vì vừa rồi lúc thay quần áo, quên tất…

      Giang Hạ hơi kỳ lạ nhìn khóe miệng có máu ứ đọng, “Đầu bếp Trình, … đánh nhau với người ta sao?”

      xoay người tránh ánh mắt , “ cẩn thận bị đụng.”

      Giang Hạ: Ngoại trừ quả đấm, vật gì có thể đụng khóe miệng thành như vậy?

      Nhưng mà đây là việc riêng của , nếu muốn , tất nhiên hỏi nhiều. Tự giác vào phòng bếp rửa chén, trong bồn quả nhiên đầy bát đĩa. Nghĩ thầm người này rất sợ rửa bát, ràng dọn dẹp nhà sạch như vậy, giống người làm biếng.

      bếp còn nồi sang sôi sùng sục bốc hơi nóng, Trình Dật Tu theo sau vào, dùng thía quấy trong nồi, sau đó tắt bếp, nhìn Giang Hạ rửa bát.

      Ý rất ràng - - đợi rửa sạch.

      Giang Hạ nhanh chóng rửa xong bát, xếp ba bát cạnh bếp.

      Bữa khuya hôm nay là cháo, Giang Hạ thấy chỉ múc hai bát, giọng nhắc nhở: “Hứa Lôi…”

      Trình Dật Tu múc xong cháo mới ngẩng đầu nhìn , “Ngại quá, tôi chỉ làm hai phần.”

      Giang Hạ: …

      Đợi rời khỏi, yên lặng đem cháo của mình phân nửa đổ ra bát khác, bưng ra ngoài.

      Cháo bên trong có thêm bí đỏ và củ từ, nấu rất đặc nhưng mịn, hương bí đỏ ngọt ngào hòa cùng vào gạo, ăn vào miệng là tan.

      Hứa Lôi ăn hai ba miếng là xong, vẫn chưa thỏa mãn, thấy Giang Hạ còn chưa ăn hết, hai mắt mong đợi nhìn . Giang Hạ bất đắc dĩ đem cháo còn dư non nửa của mình cho ấy.

      Trình Dật Tu ngồi đối diện nhìn Hứa Lôi ăn từng miếng cháo nấu cho Giang Hạ, tâm tình tốt.

      Ăn xong cháo, Giang Hạ hoàn thành nhiệm vụ rửa chén của mình, Hứa Lôi ở phòng khách nghĩ cách gây ấn tượng tốt với Trình Dật Tu, hy vọng ngày mai có thể ăn bữa sáng mỹ vị miễn phí.

      “Đầu bếp Trình sao lại ở chỗ này, phải khách sạn sắp xếp cho ký túc xá sao?” Hứa Lôi quan sát cách trang trí trong phòng hỏi.

      Trình Dật Tu ngồi sô pha, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm phòng bếp. “Tôi thích ở đây.”

      Vừa vặn Hứa Lôi xoay người, thuận theo ánh mắt nhìn bóng lưng Giang Hạ trong phòng bếp. nhìn Giang Hạ, lại nhìn Trình Dật Tu chút cũng yên lòng, dựa vào kinh nghiệm đương phong phú của mình, ánh sáng ra.

      chắp tay sau lưng đến bên cạnh Trình Dật Tu, hiểu nhìn . “ là thích phòng ở đây, hay là thích người ở đây?”

      Trình Dật Tu che dấu chút nào đáp: “Đều thích.”

      Hứa Lôi giơ ngón tay cái với , “Rất trực tiếp!” Sau đó tiến đến bên lỗ tai giọng ra: “Nhưng mà Hạ Hạ nhà chúng ta chưa đương bao giờ, chỉ nấu cơm cho ấy như vậy, haizz…”

      Trình Dật Tu nhướn mày nhìn , “ tiếp.”

      Hứa Lôi cười ha ha, nhân cơ hội thay mình kiếm ít phúc lợi, “Bữa sáng ngày mai…”

      “Làm ba phần.”

      Hứa Lôi vỗ tay cái, “ rất hiểu chuyện!” Sau đó giọng : “ cứ quanh co như vậy là được, trực tiếp !”

      “Trực tiếp như thế nào?” sợ trực tiếp quá dọa Giang Hạ, mất nhiều hơn được.

      Hứa Lôi rộng rãi chia sẻ chuyện đương của mình, “Tặng quà nha, nhưng mà được quá đắt, vừa thực tế lại lãng mạn. Qúa đắt dọa ấy chạy mất.”

      Trình Dật Tu rơi vào trầm tư, vừa thực dụng lại lãng mạn…

      sờ khóe miệng máu ứ đọng, nhớ tới bó hoa tiền kia, tên kia thích.

      Rửa bát xong, Giang Hạ nhớ tới mang túi to rau từ trong nông thôn. Dù sao cũng làm cơm, dứt khoát mang xuống hết cho Trình Dật Tu.

      Sau khi trở về, Hứa Lôi vẫn nhìn chằm chằm Giang Hạ, nhìn làm được tự nhiên.

      “Tối nay chị bị sao thế, nhìn em chằm chằm làm chi?”

      Hứa Lôi tiến đến gần , “Hạ Hạ, em cảm thấy đầu bếp Trình thế nào?”

      Giang Hạ lau nhà, nghe vậy trả lời: “Rất được, bộ dáng đẹp trai, nấu cơm lại ngon.”

      “Vậy em có cảm tình với ta ?”

      Giang Hạ suy nghĩ lát, “Dù sao cũng ghét.”

      Hứa Lôi: Xem ra hai người này có hi vọng!

      -------

      Hôm sau, cuối cùng Hứa Lôi cũng được ăn bữa sáng mỹ vị, vừa lòng thỏa mãn bày tỏ với Trình Dật Tu: Tôi nhất định giúp .

      Hai ngày làm, đống việc cần phải xử lý, Giang Hạ bận đến mười giờ rưỡi mới ăn. Mới ra khỏi phòng làm việc, liền chạm mặt hai người tới.

      người là vừa mới hai mươi, người là nam tử tráng kiện. Mà làm người ta nhìn chăm chú là trong tay ôm bó hoa.

      Bó hoa lớn từ tiền gấp thành, hấp dẫn chú ý của toàn bộ nhân viên nhà hàng Trung Quốc.

      nhiệt tình hỏi: “Xin hỏi chị là tiểu thư Giang Hạ sao?”

      Thấy Giang Hạ gật đầu, đem bó hoa trong tay đưa cho . “Đây là hoa của chị, bởi vì tương đối đặc biệt, cho nên làm phiền chị kiểm tra, ký nhận hộ em.”

      Giang Hạ hơi mơ màng, “Tôi sao?”

      Ai tặng hoa cho , còn là hoa tiền chứ?

      nâng bó hoa lên, thấy thiếp, hỏi: “Xin hỏi, người đưa hoa là ai thế?”

      đưa hoa xin lỗi: “Ngại quá, bó hoa này đặt trực tiếp mạng, người tặng hoa chỉ để lại tên của chị.” xong lại lật hóa đơn cho xem, “Tổng cộng là chín mươi chín đóa, phiền chị kiểm tra lại.”

      Giang Hạ cẩn thận nhìn đơn đặt hàng, chỉ thấy người đặt hàng chỉ viết hai chữ “Ngũ vị”, hẳn là tên tài khoản.

      Trần Yến và vài nhân viên phục vụ sớm vây quanh, nghe vậy chủ động đếm hoa, “, hai, ba, bốn… Vừa vặn chín mươi chín đóa, quản lý Gang, lúc nào vụng trộm đương, còn là người giàu thế!”

      Chín mươi chín đóa, chính là chín ngàn chín trăm đồng. Nếu đem hoa này nhận lấy, chẳng khác nào là lấy tiền của người khác? Hơn nữa còn biết người này là ai.

      Giang Hạ muốn nhận, vẻ mặt đưa hoa áy náy: “Giang tiểu thư, khách hàng cũng trả tiền, hơn nữa đây là thương phẩm đặc biệt, thể đổi.”

      Cuối cùng Giang Hạ chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy, cầm bó hoa tựa như cầm bom hẹn giờ, lo sợ bất an. nghĩ nát óc cũng nghĩ ra, người tặng hoa là ai.

      Đám người Trần Yến sớm chụp gửi cho bạn bè, với tiêu đề: Quản lý Giang có bạn trai giàu có bí !

      Vì vậy, Giang Hạ cầm bó hoa kia biết nên xử lý như thế nào, khóa cất trong ngăn tủ phòng làm việc, lúc xuống lầu ăn cơm, đường gặp đồng nghiệp đều chào hỏi .

      “Quản lý Giang, đương cho chúng tôi biết, quá xa cách rồi!”

      “Giang Hạ, bạn trai rất giàu nha!”

      “Ai da, bạn trai cũng là, bằng trực tiếp đưa tiền mặt là được rồi!”

      Lúc Mã tổng gặp được , đều vỗ vỗ bả vai , : “Tiểu Giang à, gặp được đàn ông tốt cứ gả .”

      Giang Hạ: …

      Đợi tra ra được người này là ai, nhất định phải đưa ta tam viện làm kiểm tra!

      PS: Tam Viện, tên gọi tắt của bệnh viện nhân dân số ba, có chuyên khoa tâm thần duy nhất ở bệnh viện thuộc thành phố T.
      Last edited: 26/6/17

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Giang Hạ vô tư ghê. Thanks Nàng
      Yuurei Bana thích bài này.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      trình dật tu có bít giang hạ trc đó có khi nào TDT là ng trong quán ăn sáng lúc GH ăn k
      heavydizzyYuurei Bana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :