1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 7: Vô liêm sỉ.
      Edit: Yuurei Bana.

      Giang Hạ chờ xe ở ven đường, hết lần này tới lần khác rất ít xe. Thấy chiếc xe suv màu đen quen thuộc từ bãi đậu xe tới, đường lại có bóng dáng chiếc xe taxi nào.

      Nhưng mà lúc này, lại có chiếc Passat vượt qua xe Trình Dật Tu, két tiếng dừng trước mặt Giang Hạ.

      “Quản lý Giang, lúc này tiện gọi xe, tôi đưa về!”

      Dĩ nhiên là Chu Sâm, Giang Hạ nhìn chiếc xe đằng sau giảm tốc độ, hề nghĩ ngợi : “Vậy cảm ơn Chu đội.” xong mở cửa lên xe, chút cũng chậm trễ.

      Chu Sâm thấy Giang Hạ từ chối, trong lòng mừng thầm. Lần trước đưa Giang Hạ về nhà, cho nên biết địa chỉ, lúc này khởi động xe xuất phát.

      “Hôm nay Chu đội vì chuyện nhà hàng Trung Quốc nên mới tan làm muộn sao? là ngại quá.” Giang Hạ xin lỗi.

      Bên trong xe vốn mở nhạc, Chu Sâm vươn tay vặn lượng nhất. “Chuyện này vốn là công việc của tôi, hơn nữa chuyện này cũng thể trách . Nghe còn bị Mã tổng phạt tiền thưởng tháng này?”

      Nhắc tới tiền thưởng, toàn thân Giang Hạ giống như có khí lực. “Haizz, tháng sau sợ là trái táo cũng ăn nổi.”

      Chu Sâm nghe vậy cười ha ha hai tiếng, “Xem ra quản lý Giang rất thích ăn táo.”

      Giang Hạ cũng cười, lúc quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe, nhìn qua gương thấy chiếc xe quen thuộc.

      Chiếc xe kia nhanh chậm theo sát bọn họ, Chu Sâm chậm, cũng chậm. Chu Sâm nhanh, cũng nhanh.

      Từ khách sạn đến tiểu khu nhà bọn họ, con đường này là nhanh nhất, cho nên Giang Hạ nghĩ nhiều về hành vi của Trình Dật Tu.

      Lúc xe Chu Sâm đến tiểu khu nhà Giang Hạ, xe Trình Dật Tu vừa vặn dừng lại.

      Chu Sâm khăng khăng muốn đưa Giang Hạ lên lầu, cho nên cùng theo xuống xe. Sau đó nhìn thấy Trình Dật Tu cách đó xa.

      ta bất ngờ kêu lên tiếng: “Đầu bếp Trình?”

      Trình Dật Tu chào hỏi khách sáo với ta, “Quản lý Chu, muộn như vậy, sao còn ở đây?”

      “Oh, tôi đưa quản lý Giang về. Đầu bếp Trình cũng ở chỗ này sao?” ta còn nhớ Trình Dật Tu ở gần công viên.

      Trình Dật Tu chỉ gật đầu, xoay người đem chìa khóa xe cho Giang Hạ, “Cái ô quên cầm còn ở trong xe, qua lấy . Nếu nhỡ đâu ngày mai mưa, hai chúng ta bị ướt hết.”

      Lúc này Giang Hạ mới nhớ tới, buổi sáng vì lúng túng, xuống xe liền chạy, căn bản quên mất chiếc ô phía sau. Nhưng mà quá mơ hồ rồi, người biết còn cho rằng hai người bọn họ có quan hệ rất thân mật.

      “Cái đó, tôi…” định trong nhà còn cái ô khác, cái ô kia để lần khác lấy là được rồi. Nhưng mà Trình Dật Tu cầm chìa đưa đến trước mặt , đành phải nhận, im lặng đến xe cầm ô.

      Chu Sâm nghe lời dối của Trình Dật Tu, hỏi: “Đầu bếp Trình và Giang Hạ rất quen thuộc sao?”

      Mắt Trình Dật Tu nhìn Giang Hạ phía xa, mỉm cười đáp: “Chúng tôi ở cùng chỗ.” xong lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Cảm ơn quản lý Chu đưa Giang Hạ về nhà, bây giờ khuya lắm rồi, quản lý Chu trở về nhớ cẩn thận chút.”

      Chu Sâm bị bốn chữ “ở cùng chỗ” chém , Trình Dật Tu mới đến vài ngày, bọn họ liền ở cùng chỗ?

      Đúng lúc Giang Hạ cầm ô trở về, xuất phát từ khách sáo, với Chu Sâm: “Chu đội nhanh về nhà , thực cần đưa tôi lên lầu đâu.”

      Chu Sâm thất vọng nhìn cái, “Vậy tôi trước, tạm biệt.”

      Giang Hạ vẫy tay với ta, “Lái xe cẩn thận.”

      Trình Dật Tu đứng bên cạnh Giang Hạ, cũng vẫy tay với ta.

      Đột nhiên Chu Sâm có cảm giác bị lừa gạt, nghĩ tới Giang Hạ đơn thuần như thế, ở chung với người vừa quen biết vài ngày.

      Sau khi Chu Sâm rời , Giang Hạ muốn lên lầu cùng Trình Dật Tu, phất tay tạm biệt , “Tôi cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, tạm biệt.”

      Trình Dật Tu lại đuổi kịp , “Đúng lúc tôi cũng muốn mua ít đồ, cùng nhau .”

      Giang Hạ: …

      Đến cửa hàng tiện lợi, Giang Hạ chọn túi đồ ăn vặt lớn nhất, còn có các loại mì ăn liền vị khác nhau. Làm việc ở khách sạn ăn cơm rất sớm, mỗi ngày tan làm về nhà bụng đều đói. nấu cơm, cho nên dùng mì ăn liền và đồ ăn vặt làm thức ăn khuya.

      Trình Dật Tu mua ít khăn giấy, kem đánh răng và đồ dùng hàng ngày, lúc tính tiền, liếc mắt nhìn giỏ hàng trong tay . “ ăn mấy thứ này sao?”

      , làm Giang Hạ nhớ tới hai chữ “rác rưởi”. Vội vàng đem đồ ăn vặt cất vào túi to. “Khuya về nhà đói, ăn lót bụng.”

      Trình Dật Tu gì nữa, nhưng mà lúc rời chủ động giúp cầm túi to.

      Cả đường trầm mặc tới lầu năm, Trình Dật Tu đột nhiên hỏi: “Nhà có trứng gà ? Vừa rồi tôi quên mua.”

      “Có.” Trong tủ lạnh nhà Giang Hạ, ngoại trừ trái cây và sữa, cũng chỉ có trứng gà.

      “Cho tôi mượn hai quả.”

      Giang Hạ cảm thấy lạ nên hỏi: “Bây giờ sao? lẽ bây giờ còn ăn cơm?”

      “Ừm.” Trình Dật Tu gật đầu, “Mỗi ngày tan làm về đều hơi đói.”

      Giang Hạ: Hóa ra ăn khuya chỉ có mỗi mình .

      Trình Dật Tu cùng lên lầu sáu, đợi ở cửa, sau khi lấy được hai quả trứng gà liền rời .

      Giang Hạ cắm ấm nước rồi mới tắm. Lúc tắm xong, sấy khô tóc, lúc chuẩn bị vào phòng bếp nấu mì tôm, cửa chính lại bị người ta gõ.

      “Ai vậy?” Giang Hạ cảnh giác hỏi, muộn như vậy sao có người đến tìm .

      “Trình Dật Tu.”

      Giang Hạ nhìn bên ngoài qua mắt mèo, quả nhiên là . Mở hé cửa ra, “Muộn như vậy, đầu bếp Trình có chuyện gì ?”

      Trình Dật Tu đưa khay trong tay đến trước mặt . “Nấu hơi nhiều, cho nên đưa cho bát.”

      Lúc mở cửa ra, Giang Hạ liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hơn cả mì ăn liền, hương vị này, là hấp dẫn người ta.

      “Như này ngại quá.” Miệng như thế, nhưng tay đưa ra tiếp nhận.

      “Coi như là trả trứng gà cho .”

      “Cảm ơn đầu bếp Trình.” Hai quả trứng gà đổi lấy bát mì sợi thơm ngào ngạt, mua bán lần này là quá hời rồi. “Lần sau cần trứng gà cứ tới tìm tôi!”

      Trình Dật Tu nghĩ nha đầu này cũng ngốc lắm. Cười : “Thừa dịp còn nóng ăn , tôi về đây.”

      Giang Hạ bưng mặt ngồi trước bàn ăn, biết xuống tay như thế nào. Bởi vì bát mì này làm quá tinh xảo, giống như tác phẩm nghệ thuật.

      Mặt bát màu xanh biển, miệng bát rất lớn, hình gợn sóng theo quy tắc. Trứng chiên tròn trịa giống như mặt trời. Phía dưới trứng gà đặt mấy miếng cải xanh , bên cạnh là sốt thịt. Bên nước lèo có vài đóa hoa dùng cà rốt làm thành hoa hồng .

      Giang Hạ gắp đóa hoa cho vào trong miệng, mới phát hoa cà rốt có vị chua, mang theo chút cay. Ăn lần liền dừng lại được, sợi mỳ cán rất kỹ, đặc biệt lực đạo mạnh. Sốt thịt có thêm mùi trà thơm ngát, mềm mà ngấy. Ngay cả nước lèo cũng rất ngon. Giang Hạ uống vài ngụm canh, mới xác định đây là dùng canh gà nấu.

      Ăn uống no say, Giang Hạ vuốt bụng nghĩ. Qủa nhiên là đầu bếp, làm đồ ăn khuya còn chú ý như vậy.

      Bệnh tham ăn chung chính là chỉ cần có đồ ăn ngon, chuyện gì cũng tính nữa. sớm đem chuyện lúng túng buổi sáng quên sạch. Chỉ mong, mỗi ngày đầu bếp Trình đều mượn trứng gà là tốt rồi.

      Sáng sớm hôm sau lúc chạy bộ, Giang Hạ ngờ lại gặp Trình Dật Tu. Hai người sóng vai chạy hai vòng, khi trở về, Giang Hạ theo thường lệ ở trước cửa tiểu khu mua bánh bao sớm chút.

      Trình Dật Tu trông thấy, ghét bỏ : “ ăn cái này sao? có biết bánh bao nhân dùng những nguyên liệu gì ?”

      biết vì sao, lúc Giang Hạ nghe được câu này, trong lòng hiểu được vui mừng.

      Nhanh, đem rác rưởi trong tay tôi ném , sau đó bồi thường cho tôi phần bữa sáng mỹ vị!

      “Đông” tiếng, tâm nguyện của Giang Hạ thành. Đồ ăn sáng trong tay bị Trình Dật Tu ném vào thùng rác ven đường.

      đáng thương nhìn , “Đầu bếp Trình, đó là bữa sáng của tôi, ném tôi ăn cái gì?”

      “Thực xin lỗi, thói quen nghề nghiệp.”

      Giang Hạ: …

      “Tôi có cháo hầm, ăn hết lãng phí, nếu chê ăn cùng tôi.”

      “Được!” Giang Hạ chút do dự đáp.

      Trình Dật Tu dẫn đầu trở về, mặt kìm chế được đắc ý.

      Giang Hạ về nhà trước đem bát đũa hôm qua ăn mì lấy mới lầu năm, cửa đóng. Sau khi vào cửa, Trình Dật Tu ở phòng bếp, nghe được động tĩnh hướng về phía cửa : “Trong tủ giày có dép sạch, tự mình đổi.”

      “Oh!” Giang Hạ mở tủ giày, bên trong chỉ có đôi dép con mèo màu lam, dép còn có hai cái lỗ tai con mèo, rất đáng .

      Phản ứng đầu tiên của là, đầu bếp Trình có mắt thẩm mỹ rất đặc biệt, có thể mua đôi dép đáng như vậy.

      Nhà Trình Dật Tu và nhà Giang Hạ giống nhau như đúc, nhưng mà trùng tu mới. Giang Hạ nhớ sau khi hộ gia đình kia rời , lầu dưới gõ đinh đinh hơn nửa tháng, chắc là lúc đó trùng tu.

      Lúc Giang Hạ cầm bát đưa vào phòng bếp, Trình Dật Tu làm bánh trẻo. đeo tạp dề màu lam, dáng người cao lớn đứng trong phòng bếp chật hẹp.

      Trình Dật Tu thấy vào, : “Bên trong có khói dầu, ra ngoài ngồi lát, vài phút là xong.”

      Giang Hạ cũng khách sáo, ngu ngốc ở trong phòng bếp, ở lại cũng giúp được gì, vì vậy đến phòng khách đánh giá xung quanh. Trong nhà rất sạch , mỗi thứ đồ đều đặt đúng vị trí của mình, sàn nhà sạch bong hạt bụi.

      So với nhà , Giang Hạ hơi xấu hổ. Sàn nhà nhà hai ngày lau…

      Bữa sáng làm xong rất nhanh, cháo trứng muối thịt nạc và bánh trẻo rán vàng óng. Phối hợp với hương liệu tự chế. Giang Hạ chỉ kém chút liếm sạch cái đĩa.

      “Đầu bếp Trình, bánh trẻo làm rất ngon. Giống hệt hương vị tôi ăn ở quán ăn gần nhà lúc , đáng tiếc cửa hàng đó mấy năm trước mở nữa.”

      Trước đây mỗi ngày và cha chạy xong, ở cửa hàng gần công viên giải quyết bữa sáng. Người rán bánh trẻo vỏ mỏng nhân nhiều, cắn miếng với nước canh, lúc đó mười ba mười bốn tuổi, mình có thể ăn hai mươi cái. Sau đó cửa hàng kia mở nữa, còn đau lòng rất lâu. nghĩ tới hôm nay có thể ăn được hương vị trước đây.

      Trình Dật Tu cầm muỗng dừng lại lát, “Nếu thích ăn, sau này thường xuyên làm cho , dù sao cũng ở gần, rất tiện.”

      “Sao tôi lại biết xấu hổ như vậy, có thể ăn bữa tôi thỏa mãn rồi.” Giang Hạ đương nhiên ước như vậy, nhưng mà, cũng ngại đến ăn chùa.

      Trình Dật Tu nhíu mày suy nghĩ lát, hỏi : “Bình thường nấu cơm ?”

      Giang Hạ lắc đầu, xấu hổ. “Tôi chỉ có thể nấu được trứng gà, mười lần nấu ăn bảy lần nấu ăn được…”

      “Nếu như vậy, bằng chúng ta làm giao dịch!”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Thích quá! Hôm nay có hẳn hai chương liền. Thanks editor nhiều nhiều
      Yuurei Bana thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chinh phục người đàn ông qua dạ dày. Tu ngược lại. Thanks
      Yuurei Bana thích bài này.

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 8: Giao dịch chiếm tiện nghi.
      Edit: Yuurei Bana.

      Cái gọi là giao dịch mà Trình Dật Tu , chính là chịu trách nhiệm làm bữa sáng và bữa khuya, mà Giang Hạ chịu trách nhiệm rửa chén.

      “Việc này, việc này được tốt lắm!” Giang Hạ sững sờ . “Theo như , phải là tôi chiếm tiện nghi của sao?”

      Trình Dật Tu buồn cười cúi đầu, “ phải là chiếm tiện nghi, là tôi chiếm tiện nghi của .”

      Giang Hạ ý thức được lời sơ hở của mình, mặt đỏ bừng.

      biết tôi chán ghét chuyện gì nhất hay ?”

      Giang Hạ lắc đầu, “Chuyện gì?”

      “Rửa chén.”

      “Hả? Vì sao?”

      Trình Dật Tu nghiêm túc suy nghĩ lát, “Có thể là trước đây rửa chén nhiều quá nên sợ. Cho nên, nếu như có thể giúp tôi rửa chén, tôi phải cảm ơn, tôi giúp nấu cơm. Thế nào?”

      “Thực được sao?” Giang Hạ tin hỏi. Thực mỗi ngày đều được ăn cơm đầu bếp làm sao?

      Trình Dật Tu gật đầu, “Đương nhiên là được, dù sao mỗi lần tôi làm đều ăn hết, ném cũng lãng phí.”

      Giang Hạ: …

      Ầm ĩ lúc lâu, hóa ra để tránh lãng phí.

      Nhưng mà, đợi Trình Dật Tu ăn xong cháo, Giang Hạ cao hứng cầm chén rửa sạch. Có ăn mà ăn, đúng là người ngu.

      Giang Hạ tự nhận phải là người ngốc, cho nên vui vẻ đồng ý đề nghị của Trình Dật Tu.

      Lúc xế chiều, Giang Hạ nhận được điện thoại của cha, oán hận nửa tháng thăm cha mẹ. Giang Hạ lật qua lật lại lịch đặt trước, tháng năm tới là mùa kết hôn, tiệc cưới tháng năm có mười sáu đợt, đến lúc đó chỉ sợ mệt đến chết. bằng thừa dịp cuối tháng này còn nhàn rỗi, nghỉ hai ngày thăm cha mẹ.

      Vì vậy với ba Giang ngày mai đến thôn, ba Giang ông phải làm bàn thức ăn hoan nghênh con .

      Tay nghề của ba Giang, Giang Hạ dám khen tặng. Nhưng mà muốn làm tổn thương trái tim cha, chỉ có thể vui vẻ đáp ứng.

      Mới vừa tắt điện thoại, Hứa Lôi hùng hùng hổ hổ xong vào phòng làm việc của . Vẻ mặt đáng thương với : “Tiểu Hạ Hạ thân ái, em nhất định phải cứu chị, cho chị ở vài ngày!”

      Giang Hạ liếc mắt, “Chị lại trêu chọc ai à?”

      Mỗi lần Hứa Lôi chia tay liền bị tiền nhiệm dây dưa, lúc đó đến nhà ở vài ngày, để tránh bị người kia chặn cửa. Đương nhiên, Dương Thụ là ngoại lệ, bởi vì Dương Thụ quăng ấy, cho nên ấy mới liên tục canh cánh trong lòng.

      Vẻ mặt Hứa Lôi như đưa đám, “Chuyện này là ngoài ý muốn, phải chị trêu chọc. Ô ô ô…”

      Giang Hạ còn gì để , mỗi lần lời kịch đều giống nhau. “Được rồi được rồi, vừa đúng lúc mai tớ gặp ba mẹ, cậu với tớ.”

      Hứa Lôi ôm cổ , “Biết ngay là Hạ Hạ tốt nhất mà, vậy bây giờ chị về ký túc xá dọn quần áo, đêm nay tan tầm cùng em về nhà!” xong hôn lên mặt cái, giống như lúc vừa đến, hùng hùng hổ hổ rời .

      Buổi tối có nhiều dự định lắm, đúng tám giờ rưỡi Giang Hạ tan sở, Hứa Lôi kéo hành lý màu hồng phấn rất lớn ở cửa nhân viên đợi .

      Giang Hạ chỉ về phía hành lý hỏi: “Chị là ở nhờ hay dọn nhà thế?”

      Hứa Lôi ôm cánh tay làm nũng, “Ai nha, em biết quần áo của chị rất nhiều mà. Yên tâm, chị đảm bảo ở nhiều nhất là tháng!”

      tháng!” Giang Hạ kinh ngạc . “Lần này chị trêu chọc phải người nào thế?” Thường tuần lễ thu phục, lần này lại cần tháng.

      Hứa Lôi uể oải , “Haizz! ra rất dài. Về nhà chị với em.”

      Hai người trở lại nhà Giang Hạ, Hứa Lôi còn đói bụng, kéo ra ngoài ăn đồ nướng.

      Mấy ngay nay Giang Hạ chưa ăn đồ nướng, cộng thêm Hứa Lôi mời khách, vì vậy vui vẻ rời . Căn bản quên mất giao dịch buổi sáng với người nào đó.

      Bên ngoài tiểu khu đều là các cửa hàng, tất cả đều bán các món ăn bình dân. Bởi vì gần công viên, nhưng đôi tình nhân trước khi vào công viên đều đến đây ăn gì đó. Vì vậy mà buổi tối ở đây rất náo nhiệt.

      Hai người đến cửa hàng thịt nướng, bởi vì nhiều khách, vị trí của các là thêm tạm thời, ở bên ngoài cửa tiệm. Giang Hạ gọi đống đồ ăn, Hứa Lôi lại gọi thêm hai chai bia.

      Uống cốc bia, Hứa Lôi thở dài sâu. “Hạ Hạ, em xem có phải chị là người đàn bà xấu ?”

      Giang Hạ bận gặm cánh gà, nghe vậy ràng: “Lời này ai với chị, em kính ta chén rượu.”

      Lời này của vốn mang theo ý đùa giỡn, nghĩ tới Hứa Lôi nghe xong, đôi mắt câu hồn kia rơi lệ.

      Giang Hạ vội vàng ném cánh gà trong tay, hỏi: “Chị sao thế?” Quen nhau sắp hai năm, trong mắt Hứa Lôi là người phụ nữ tim phổi, từ trước đến nay đương quá ba tháng, mỗi lần chia tay đối phương đều quấn quít lấy ấy, chưa bao giờ thấy qua ấy khổ sở, chớ là khóc.

      Hứa Lôi vừa khóc, giống như mở bình chứa nước, dừng lại được. Giang Hạ lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho ấy: “Nếu chị đau khổ, cứ khóc .” Có thể khóc tốt hơn so với nghẹn.

      Hứa Lôi dùng sức khóc lên, từ rơi lệ tiếng động biến thành gào khóc, làm cho người xung quanh đều nhìn. Vẻ mặt chủ quán lo lắng chạy tới hỏi: “ , bạn của sao thế, đồ ăn của tôi ngon à!”

      “Cũng bởi vì đồ ăn ngon quá, bạn tôi ăn cảm động.” Giang Hạ nghiêm túc .

      Hứa Lôi vốn khóc, hiểu sao bị đoạn đối thoại của hai người chọc trúng điểm cười, ‘Phốc’ tiếng bật cười.

      Giang Hạ lại rót đầy cho ấy ly rượu, “Uống , uống say đem tất cả chuyện khó chịu ra, đêm nay em là thùng rác của chị.”

      Hứa Lôi xách ghế nhựa ngồi bên cạnh Giang Hạ, tay ôm lấy . “Hạ Hạ, vẫn là em tốt nhất!”

      Giang Hạ ghét bỏ đẩy ấy, “Rốt cuộc là có chuyện gì, có thể làm chị cần hình tượng khóc ở ven đường.”

      Hứa Lôi móc thiệp mời đỏ thẫm từ trong túi ra để lên bàn, “ ta sắp kết hôn.”

      Giang Hạ mở thiệp mời nhìn, tên chú rể viết Thẩm Triết.

      Thẩm Triết là mối tình đầu của Hứa Lôi, từ cấp ba đến đại học. Năm năm tốt đẹp, cuối cùng xa cách vị trí , tốt nghiệp lâu chia tay. Mà sau khi Hứa Lôi chia tay mới biết được, hóa ra Thẩm Triết từ lúc học đại học năm hai liền có quan hệ ái muội với bạn học nữ, năm ba liền trở thành tình nhân. Mà trong lúc này, mỗi ngày Thẩm Triết đều liên lạc với Hứa Lôi, làm ấy phát chút dấu vết nào.

      Nếu Hứa Lôi hận Thẩm Triết phản bội, bằng ấy hận mình ngu dốt. Bị người ta đùa giỡn ba năm mà biết gì, thậm chí còn trầm mê trong lưới tình mà Thẩm Triết dệt ra, thể tự thoát khỏi, cứ thế tin vào tình .

      Giang Hạ tức giận ném thiệp mời lên bàn, “ ta kết hôn gửi thiệp mời cho chị làm gì? Khoe khoang sao? Đúng là đồ tra nam!”

      Hứa Lôi đốt điếu thuốc, “Chị quan tâm, ta mới khoe khoang. Chị cần, ta làm như vậy chỉ là vở hài kịch, trêu chọc chị vui mừng mà thôi.”

      Giang Hạ nghiêng đầu nhìn ấy, “Vậy chị khóc thê thảm như vậy làm gì?”

      “Chị phải khóc vì ta, chị đây là thương tiếc thanh xuân của chị. Thời gian đó bị người ta làm lãng phí, còn bị người ta là phụ nữ xấu, thực là con mẹ nó xúi quẩy!” xong oán hận rót đầy ly bia uống sạch.

      Giang Hạ hỏi: “Ai ? Có phải là người mà chị trốn đến chỗ em ?”

      Thấy ấy gật đầu, Giang Hạ càng hiếu kỳ. “Người kia là ai?”

      Bởi vì Hứa Lôi ba ngày hai bữa lại đổi bạn trai, có ít người bậy sau lưng ấy. Ba chữ phụ nữ xấu đều là dành cho ấy. Nhưng mà bây giờ ấy cũng chưa bao giờ để ý.

      Hứa Lôi trầm mặc lát, mới đáp: “Chính là tiểu tử đáng ghét, chỉ ngủ với cậu ta đêm, làm như thiếu cậu ta mấy trăm vạn. hồn tiêu tan coi như xong, còn quản đông quản tây, được cái này được cái kia, chị nợ cậu ta chắc!”

      “Em chính là thiếu !”

      Đột nhiên có giọng làm Hứa Lôi suýt ngã, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía người đến. “Cậu, sao cậu lại đến đây?”

      theo em tới.”

      Giang Hạ quan sát người đàn ông đột nhiên xuất , nhìn qua chỉ hai mươi hai tuổi. Da trắng nõn, mặt đẹp trai, mặc áo T –shirt đơn giản và quần bò. Đôi mắt trong suốt mang theo ủy khuất.

      hỏi Hứa Lôi: “Cậu ta chính là tiểu tử đáng ghét?” Tiểu tử này, hình như còn là sinh viên!

      Hứa Lôi đáp lại , vội gọi ông chủ thanh toán, kéo Giang Hạ rời . Mà vị tiểu tử đáng ghét kia nhắm mắt theo sát.

      Thấy đến lầu dưới nhà Giang Hạ, tiểu tử kia vẫn còn cùng. Hứa Lôi xoay người quát: “Lục Ly, nếu cậu còn theo tôi, có tin tôi báo cảnh sát cậu quấy rầy !”

      “Em báo , vừa lúc hỏi cảnh sát, tội cưỡng gian phán bao nhiêu năm!”

      Hứa Lôi chán nản.

      Giang Hạ: …

      Tin tức này có vẻ lớn!

      Hứa Lôi vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhức, “Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, qua lâu như vậy rồi, hơn nữa lúc đó cậu rất hưởng thụ phải sao? Dựa vào cái gì giống như tôi thiếu nợ cậu!”

      Lục Ly cây ngay sợ chết đứng, “Em chính là thiếu , em đoạt trinh tiết của liền phủi mông chạy lấy người, khoản nợ lớn như thế, nên đòi cả vốn lẫn lãi!”

      Hứa Lôi giống như người điên quát lên: “Vậy cậu muốn thế nào, cùng lắm tôi cho cậu cường lần, có được !”

      Làm người hai mươi lăm tuổi còn chưa lăn qua giường với người khác, Giang Hạ như đầu gỗ nghe cuộc đối thoại của họ. Ngây ngốc đứng bên xem bọn họ khẩu chiến, biết nên cái gì.

      Dường như Lục Ly bị lời của Hứa Lôi làm kinh hãi, nhất thời trầm mặc có mở miệng. Mà Hứa Lôi vừa ra cũng biết mình sai, muốn sửa lại lại sợ mất mặt. Vì thế cuộc cãi vã kịch liệt trong nháy mắt an tĩnh lại.

      Ngay tại bầu khí yên tĩnh, điện thoại di động trong túi Giang Hạ vang lên.

      cầm lấy di động, màn hình lên ba chữ đầu bếp Trình. Lúc này mới nhớ tới giao dịch rửa chén và mỹ thực, vội vàng nhận máy.

      “Alo…”

      Vừa mới ra chữ, liền nghe Lục Ly phẫn nộ lại ủy khuất quát: “Em nghĩ rằng quấn lấy em vì lên giường sao? Người phụ nữ này em có tim hay , em cảm giác được thích em! Thích em sao?”

      Lục Ly xoay người rời , Hứa Lôi nhìn cậu ta xa, câu cũng . Xoay người trầm mặc lên lầu.

      Đèn cảm ứng tầng bị hỏng, vào màn đêm. Giang Hạ nhìn bộ dáng ấy ngẩn ngơ sợ ấy trượt chân ngã, vội vàng đuổi theo, mở đèn di động chiếu đường, trong lúc bối rối nhấn tắt cuộc trò chuyện.
      Last edited: 26/7/17

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      cuộc hiểu lầm diễn ra. Thanks
      Yuurei Bana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :