1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 62: Ảnh chụp.
      Edit: Yuurei Bana.

      Năm giờ chiều chuông điện thoại vang lên, là Trình Dật Tu gọi đến hỏi Giang Hạ ở đâu, đến đón . Sau khi Giang Hạ địa chỉ cho xong tắt điện thoại. Nghĩ thầm có lẽ mình nghĩ quá nhiều, vừa rồi trong điện thoại còn rất dịu dàng săn sóc.

      Bên kia vừa mới tắt điện thoại lâu, điện thoại của Hứa Lôi cũng vang lên. Lục Ly gọi tới, cũng hỏi ấy ở đâu, chuẩn bị đến đón.

      Trong vòng nửa tiếng, hai người đàn ông đều đến nơi. Lục Ly vừa thấy Hứa Lôi cầm theo đống đồ, nghiêm mặt : “ phải là bảo em đợi ngày mai được nghỉ cùng em sao? Mang theo nhiều túi to như vậy nhỡ đâu bị ngã làm sao?”

      Hứa Lôi trợn trắng mắt, “Đúng vậy, em té cái cũng sao, nhỡ đâu đứa bé trong bụng bị ngã đau lòng đúng ?”

      Lục Ly thở dài bất đắc dĩ, nhận túi to trong tay ấy. Thời gian mang thai phụ nữ đều như vậy, thể trêu vào.

      Trình Dật Tu rất hâm mộ với Giang Hạ, “Đợi em mang thai nếu em muốn dạo phố, chuẩn bị cái xe lăn. Em muốn đâu đẩy em đến đó. Như vậy có thể dạo phố mà mệt mỏi. Em xem có thông minh ?”

      Giang Hạ bị những lời của chọc cười, nhưng mà giả bộ tức giận . “ mới ngồi xe lăn!” nhớ kỹ, chuyện lừa tuyệt đối thể giống trước đây bị tùy tiện hò hét. Lần này nhất định phải tra ra được manh mối!

      Trình Dật Tu nghiêm túc nghĩ lại, “Ừm, xe lăn được tốt lắm, mua xe thay bộ thế nào?”

      Giang Hạ để ý đến , trái lại Lục Ly nghe thấy tiếp: “Cách này tệ, Lôi Lôi, hay là chúng ta mua cái nhé? nhớ phía trước có bán xe này, bây giờ mua.”

      Hứa Lôi dạo cả buồi chiều, bây giờ chỉ muốn ngồi xe có điều hòa. “Muốn tự , em còn sức nữa.”

      Vì vậy Giang Hạ và Hứa Lôi ngồi trong xe, hai người đàn ông vội vàng chạy vào trung tâm bách hóa. lát sau từng người khiêng cái thùng lớn trở về.

      Giang Hạ hỏi Trình Dật Tu, “Lục Ly mua là vì Hứa Lôi tiện, cũng mua làm gì?”

      Trình Dật Tu cười lớn, “Lo trước khỏi họa, sớm muộn gì cũng phải dùng đến.”

      *********

      Bốn người tìm nhà hàng, cùng nhau ăn cơm tối xong mới về nhà. Sau khi về đến nhà, Trình Dật Tu theo lên tầng, chào hỏi ba Giang mẹ Giang, tìm đủ lý do chuyện phiếm với ba Giang, mãi đến gần chín giờ mới xuống tầng dưới. Chỉ tiếc có cơ hội ở cùng Giang Hạ, cả hôn cũng hôn được.

      Tắm xong Giang Hạ nằm xuống giường nhìn bộ đồ ngủ màu đen, suy nghĩ lát có nên đợi ba mẹ ngủ xuống tầng dưới chuyến hay .

      Vừa nghĩ như vậy Trình Dật Tu gửi tin nhắn tới: Em ngủ chưa?

      Giang Hạ suy nghĩ lát, nhắn tin lại: Chưa ạ, em ngủ được. Đột nhiên muốn ăn chân gà làm, chỗ còn, em xuống lấy được ?

      Lần trước Trình Dật Tu làm quá nhiều chân gà cho , để vào hai cái hộp. mang về hộp, còn hộp để ở tầng dưới.

      ở tầng dưới Trình Dật Tu nhìn thấy tin nhắn này, buồn bực lăn lộn ở giường. Được, đương nhiên là được! Nhưng mà sợ vừa đến, khống chế nổi chính mình, đến lúc đó bị nhìn thấy vết thương người nên giải thích thế nào?

      Nặng nề hít vào hơi, dẹp buồn bực và xao động trong lòng. Gửi tin nhắn lại: Muộn như vậy rồi, ăn mấy thứ này tốt cho bao tử. ngủ sớm chút, sáng mai mang lên cho em.

      Lúc Giang Hạ thấy tin nhắn này, trong lòng cứng lại. Nếu trước kia chủ động muốn xuống lầu tìm , vui vẻ miệng đều nở hoa. Nhưng bây giờ lại bảo ngủ sớm lát, ngủ cái đầu ấy!

      Ném di động, chùm chăn kín mít. Nhớ tới chuyện buổi trưa lừa , trong lòng ngăn được vừa chua vừa chát. Còn chưa kết hôn đâu mà như vậy. Chẳng lẽ đúng như lời Hứa Lôi , ở bên ngoài… Trong đầu rất buồn phiền, dám nghĩ nữa, mũi nhịn được chua xót khóc lên.

      Khó chịu ở trong chăn lát, lại vén chăn lên. Nhìn áo ngủ màu đen ở giường, Giang Hạ quyết định thử lần. Mặc kệ lời Hứa Lôi là đúng hay sai, phải thử lần mới an tâm. Nếu còn thích , thừa dịp bây giờ còn chưa kết hôn, hảo tụ hảo tán (dễ đến với nhau dễ chia tay)!

      Nhưng mà nghĩ đến khả năng phải rời khỏi , trong lòng lại ngăn được sít chặt. An ủi chính mình, có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi?

      Sau khi thay đồ ngủ, phát áo lót bên trong và đồ ngủ hợp, vì vậy lấy bộ nội y bằng ren mà Hứa Lôi chọn giúp . Mặc xong dám soi gương, mặc ở bên ngoài bộ váy ngủ dài bình thường. Sau đó ngồi trong phòng đợi ba mẹ ngủ, mới rón rén cầm chìa khóa xuống tầng dưới.

      Đến tầng năm gõ cửa, trước kia Trình Dật Tu đưa chìa khóa nhà cho , chỉ là mỗi lần xuống đều lười mang theo chìa khóa, trực tiếp gõ cửa. Cho nên chìa khóa này bị ném trong tủ chưa bao giờ dùng, trái lại lần này lại có công dụng.

      rón rén mở cửa, sau khi vào nhà lại nhàng đóng cửa. Trong phòng đen như mực, chỉ có phòng Trình Dật Tu là có ánh sáng. cởi hài lặng lẽ đến bên ngoài cửa phòng ngủ, từ khe cửa nhìn vào bên trong. còn chưa ngủ, nằm ở giường cầm di động nhìn gì đó. Đèn đầu giường bật, Giang Hạ phát sắc mặt có gì đó thích hợp, hai má ửng hồng, môi khẽ nhếch, vẻ mặt cũng rất thống khổ.

      Chẳng lẽ là thoải mái, sợ lo lắng cho nên mơi cho xuống? Nhớ tới bộ dáng lần trước đau bụng, bắt đầu đau lòng. đẩy cửa phòng ra vào.

      Trình Dật Tu ở thời điểm quan trọng, thấy Giang Hạ đột nhiên tiến vào, bị dọa sợ làm rơi di động xuống đất, “Hạ Hạ! Em… sao em lại đến đây?”

      Giang Hạ bĩu môi, “Em thể đến sao?”

      người Trình Dật Tu chỉ mặc áo ba lỗ mỏng, cũng dám đứng dậy, chỉ có thể dựa vào giường, che kín vết thương sau lưng. Hơi khẩn trương : “ phải vậy, ý là sao em đột nhiên lại tới, chút động tĩnh cũng có.”

      Giang Hạ tức giận đưa tay sờ bụng , “Có phải lại đau dạ dày hay ?”

      Bàn tay bé mềm mại vuốt ve bụng , động tác này làm Trình Dật Tu thiếu chút nữa ra, quả thực là muốn mệnh mà. “ có… có mà. Muộn rồi, em nhanh về nhà ngủ , ngày mai em còn phải làm đấy.”

      Vừa rồi Giang Hạ còn đau lòng vì , nhưng nghe mở miệng giục trở về. Bực mình véo eo cái, lần véo này khác trước đây, tay dùng rất nhiều lực.

      Nhưng mà may, véo vào vết thương của Trình Dật Tu, làm kêu lên tiếng đau đớn. “Hạ Hạ, hôm nay hơi mệt mỏi.”

      Giang Hạ nghe thấy những lời này, chính là uyển chuyển từ chối. Ở cùng nhau lâu như thế, có khi nào mệt mỏi chứ?

      Nhất thời lại nghĩ đến lời Hứa Lôi , mắt Giang Hạ trong nháy mắt đỏ lên. Thu tay lại nhìn nữa, cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà.

      Trình Dật Tu phát ra được có gì đó đúng, còn tưởng rằng lo lắng cho mình, an ủi : “ thực sao, cũng phải là đau dạ dày, chỉ là tối hôm qua ngủ được ngon cho nên hơi mệt mỏi, em đừng lo lắng.”

      Giang Hạ lại khống chế nổi bắt đầu suy nghĩ, cúi đầu , “ cho em biết, có phải… có phải thích em nữa?”

      vốn muốn cố làm ra vẻ trấn định, nhưng mà lúc đến ba chữ thích em, nước mắt lại nhịn được chảy xuống. Trình Dật Tu vừa nhìn thấy khóc, hoang mang lo sợ, chẳng quan tâm đến vết thương nữa. Ngồi thẳng người ôm vào trong lòng.

      “Hạ Hạ, em sao thế, làm sao có thể thích em được? Có phải em hiểu lầm chuyện gì hay ?”

      Giang Hạ được ôm vào trong ngực, trong lòng lại càng khó chịu. Nếu như thích , sau này có phải có thể ôm người phụ nữ khác hay ?

      nhịn được nữa, khóc lớn tiếng. “Nếu như … Nếu như thích em, vì… vì sao lại lừa dối em?” khóc kịp thở, câu cũng đứt quãng.

      Trình Dật Tu thấy khóc trái tim như vỡ ra, lấy khăn giấy đầu giường thay lau nước mắt. Nhưng mà nước mắt của còn nhanh hơn tốc độ của , bực bội ném khăn giấy, trực tiếp hôn lên mắt .

      “Đừng khóc Hạ Hạ, em mà khóc nữa tim vỡ ra mất. Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, chúng ta từ từ cho ràng có được ?” Ngoại trừ chuyện bị té xỉu, chắc chắn có gì lừa dối . Nhưng nếu như là chuyện đó, thể nào khóc thành như vậy.

      Giang Hạ được dụ dỗ bình tĩnh hơn chút, thít thít cầm lấy khăn giấy lau nước mũi. Mặc kệ mọi chuyện thẳng ra nghi vấn trong lòng. “Buổi trưa đến khách sạn, nhưng mà… nhưng mà đến đó, vì sao lại lừa dối em?”

      Trình Dật Tu:...

      Hóa ra là chuyện này, chỉ muốn cho ngạc nhiên, cho nên mới thuận miệng dối, nghĩ đến vì câu đó mà thương tâm đến như vậy.

      Chỉ là ngạc nhiên đó kiên quyết thể ra bây giờ. Đỡ bả vai Giang Hạ, để nhìn , “Hạ Hạ, lừa em là đúng. Nhưng mà làm chuyện rất quan trọng, bây giờ thể cho em biết được. Nhưng mà thề, chuyện này tuyệt đối phải như em nghĩ!”

      Giang Hạ biết mình có tiền đồ, nhìn ánh mắt nghiêm túc của , khí thế biến mất hơn phân nửa. Thút thít : “ có chuyện quan trọng gì, mà thể cho em biết?”

      Trình Dật Tu nâng mặt lên, “ thể cho em biết là vì thời cơ chưa đến. bảo đảm, lâu sau em biết.”

      sao?”

      !”

      Thấy thề son sắt, Giang Hạ cắn môi, đột nhiên cảm thấy mình hơi vô lý. Vì việc như vậy mà khó chịu muốn chết, còn khóc mất mặt như vậy. Kết quả là mấy câu làm cho mưa chuyển trời quang. lớn như vậy rồi lại còn giống mấy mười mấy tuổi, thiếu kiên nhẫn, là mất mặt.

      Vì che dấu mình lúng túng, dám nhìn mắt nữa. Quay đầu ánh mắt vô tình nhìn xung quanh. Sau đó thấy di động làm rơi mặt đất, cúi người muốn giúp nhặt lên. Nhưng mà động tác của Trình Dật Tu nhanh hơn, cánh tay dài vươn ra lấy di động.

      Giang Hạ nhíu mày, vừa rồi nhìn di động, bây giờ lại căng thẳng như vậy…

      đưa tay ra, “Đưa di động cho em.”

      Trình Dật Tu nhét di động vào dưới gối, “Em muốn di động làm gì, muộn như vậy rồi nên ngủ thôi. Em nhanh về nhà , lát nữa bị chú và dì phát ra xong mất.”

      Mắt Giang Hạ đỏ lên, yên lặng nhìn . thể để tiếp tục đưa tay ra. Trình Dật Tu còn cách nào, vẻ mặt đau khổ : “Di động có thể đưa cho em, nhưng mà em phải bảo đảm, xem xong được phép tức giận…”

      “Nếu làm chuyện gì xấu, vì sao em phải tức giận?”

      Trình Dật Tu nắm chặt di động, do dự hết lần này đến lần khác, sợ lại hiểu lầm gì đó, đành phải đưa cho . Nhưng mà đề phòng tức giận, chuẩn bị tốt, lặng lẽ để chân xuống giường. Nếu thực tức giận, chạy trốn nhanh.

      Giang Hạ nghi ngờ nhìn cái, sau đó mở di động. Màn hình sáng lên, trước mặt đột nhiên lên ảnh chụp rất dụ hoặc. lập tức vừa tức vừa thẹn, mặt đỏ lên, tay lật xem, có hơn mười ảnh chụp, tất cả đều là nửa che nửa đậy, chân dài eo thon, đường cong trơn bóng sau lưng, thậm chí có cả ảnh chụp hai quả đào trắng nõn.

      Đỉnh đầu phát ra đốm lửa, “Trình Dật Tu! !”
      Happyanh, Phong nguyet, Nhược Vân29 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tu làm việc cấm trẻ em ko. Thanks nàng
      Yuurei Bana thích bài này.

    3. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 63: Lụa đen.
      Edit: Yuurei Bana.

      Lúc Trình Dật Tu thấy sắc mặt thích hợp, cũng xuống bên kia giường. Lúc xuống còn quên lấy khăn khoác lên người, đề phòng nhìn thấy vết thương.

      Giang Hạ ngẩng đầu từ điện thoại lên rống, thấy chạy đến góc giường. ném điện thoại lên giường, chỉ . “ thành khai ra, chụp khi nào? Hơn nữa, chụp những hình này làm gì?”

      Bây giờ Trình Dật Tu rất buồn bực, nếu phải sau lưng có vết thương, đè xuống giường rồi. Nhưng bây giờ, haizz… tóm lại… tóm lại là bị nghẹn!

      Vẻ mặt đau khổ : “ chụp trước khi thành phố A… lúc nhớ em liền lấy ra nhìn…”

      Trong nháy mắt Giang Hạ thấy biến thành tiểu tức phụ, vừa muốn cười lại vừa giận. “ ra lúc nhớ em xem ảnh chụp này sao?” xong mới nhớ tới vừa vào cửa thấy cầm di động nhìn, mà mở di động ra dừng ở ảnh chụp này, cho nên, vẻ mặt khó chịu vừa rồi của kỳ phải là bị bệnh mà là…

      mặt đỏ bừng, “Trình Dật Tu biết xấu hổ!”

      Trình Dật Tu quấn khăn cúi đầu, hèn nhát đứng ở chỗ đó, giống như là học sinh tiểu học bị giáo viên mắng, đặc biệt thành .

      Giang Hạ nhìn quấn khăn vừa mắt, tới muốn kéo cái khăn ra. thuận theo, vì vậy hai người giằng co.

      Giang Hạ mạnh bằng , mãi mà kéo ra được. Vì vậy thay đổi tiến công chiếm đóng, đưa tay đến nách . biết sợ ngứa nhất.

      Trình Dật Tu bị tấn công quân lính tan rã, ngã xuống giường, cười ha ha cầu xin tha thứ: “Hạ Hạ sai rồi, sau này dám nữa!”

      “Ảnh chụp có xóa ?”

      “Xóa, xóa!” Dù sao còn dự phòng.

      Cuối cùng Giang Hạ thu tay, giạng chân ở bên hông , “Sau này còn dám làm chuyện đó nữa ?”

      Trình Dật Tu cười đến mức đầu óc hơi choáng váng, hiểu ý của , “Chuyện gì cơ?”

      cho rằng cố ý giả ngu, đưa nanh vuốt ra công kích. Trình Dật Tu vội vàng nắm hai tay , “Đừng đừng đừng, rất ngứa đó, ngày mai có thể em được lên báo, tựa đề chính là: gãi ngứa ông xã cười đến chết!”

      “Hừ hừ hừ, linh tinh cái gì thế, mau phun ra!”

      Trình Dật Tu vội vàng nhổ vài tiếng. Nhưng mà lần này hiểu được chuyện Giang Hạ vừa mới là gì. Cố ý hỏi: “Hạ Hạ, rốt cuộc chuyện em vừa là chuyện gì? Em cho biết, để lần sau mới có thể tránh phạm sai lầm chứ.”

      Giang Hạ thể biết xấu hổ thẳng ra, đỏ mặt : “ hiểu thôi, dù sao lần sau để em phát ra, tuyệt đối tha cho đâu!”

      “Vậy cũng dám bảo đảm, biết chuyện gì mà.”

      biết xấu hổ!”

      nhướng mày cười, “Sao lại biết xấu hổ?”

      Lúc quan trọng Giang Hạ lại bị kinh sợ, da mặt dày bằng , chỉ có thể nhận thua. Bĩu môi muốn xuống, lại bị cánh tay cố định, nhúc nhích được.

      buông tay ra.”

      Nhưng mà những thả, còn nhún nhún eo. Sau khi Giang Hạ phát dưới thân khác thường, mặt càng đỏ hơn, nghĩ đến bên trong mình mặc bộ đồ ngủ đó, sợ bị phát , đưa tay kéo váy ngủ dài.

      kéo còn tốt, kéo như vậy trái lại hấp dẫn chú ý của Trình Dật Tu. Bây giờ ngồi bên hông , váy ngủ kéo lên bắp đùi. Bên trong lại lộ ra phần lụa đen. Lụa đen che bắp đùi trắng muốt, dưới ánh đèn lờ mờ phá lệ mê người.

      Hô hấp lập tức dồn dập, “Hạ Hạ, bên trong em mặc cái gì?”

      Giang Hạ nghe được giọng trở nên khàn đục, tâm hoảng ý loạn kéo váy bên ngoài, “ có gì đâu.” xong muốn tránh tay nhưng mà kịp nữa rồi. Trình Dật Tu nhanh chóng ngồi dậy, tay chế trụ tay , tay vén váy bên ngoài lên.

      Cảnh đẹp trước mắt làm lửa trong cơ thể bùng cháy, lụa đen gần như trong suốt dán vào đường cong lung linh của , cảnh đẹp bên trong thoắt thoắt . ngừng cố gắng, cởi ra toàn bộ váy ngủ, để bộ đồ ngủ bên trong lộ ra hoàn toàn. Đồ ngủ thiết kế đai đeo, làm dãy núi trắng như tuyết trước ngực ra trước mặt , bởi vì giãy giụa còn khẽ đung đưa.

      nhìn chỗ lay động, trong mắt mang theo lửa, giọng khàn khàn: “Hạ Hạ, em cố ý mặc cho nhìn sao?”

      Hai tay Giang Hạ ôm ngực, vô lực chối cãi, “ phải đâu.” xong đưa tay muốn đoạt lấy váy ngủ cởi ra, lại bị ném xuống dưới giường.

      Mặc dù tinh trùng Trình Dật Tu lên não nhưng chưa từng quên chiếc khăn quấn người. Lúc này trong lòng giãy giụa, dày vò, nóng giận, gầm thét, phải làm sao bây giờ? Buộc chính mình nhanh chóng nghĩ cách giải thích hợp lý về mấy vết thương, như vậy có thể muốn làm gì làm. Nhưng mà trong mắt có độc, độc tố này thông qua mắt làm tê dại thần kinh trong não - - đầu , mất tác dụng.

      Giang Hạ bị nhìn toàn thân như có lửa, đưa tay đẩy đầu qua bên. Nhưng mà buông tay, lại tự động chuyển về. lại chuyển, lại quay.

      “Ai da đừng nhìn nữa!” Trong lòng biết mình câu dẫn lang tính trong , đêm nay e là chạy thoát. cúi đầu xuống, giọng : “Muốn nhìn tắt đèn rồi nhìn…”

      Trình Dật Tu vừa định tắt đèn còn nhìn được cái gì? Sau đó trong đầu lóe ra ánh sáng, tắt đèn, tắt đèn là nhìn thấy vết thương lưng . Sao lại ngốc như vậy, biện pháp đơn giản như vậy mà cũng nghĩ ra!

      đợi được đưa tay tắt đèn ở đầu giường, ném khăn áp thân thể vào người . Sau đó mới phát , nhìn thấy vết thương của , nhưng mà cũng nhìn thấy cảnh đẹp mặc lụa đen…

      Nhưng mà sao, sau này còn có cơ hội mà. Đợi kết hôn xong phải mua cho tủ đồ lót bằng lụa đen, để cho thay phiên mặc!

      đêm này dường như Giang Hạ ngủ được, chân thành bội phục thể lực tốt của . ràng tối hôm qua ngủ ngon, hôm nay còn có thể chịu đựng được. Bây giờ tuyệt đối lo lắng vấn đề việc nhà sau khi kết hôn, dù sao thể lực của mạnh như thế liền biết làm việc nhà rất tốt, nhưng mà có thể tiêu hao chút được . Nếu toàn bộ dùng người , chịu nổi…

      Lúc chân trời trắng bệch, Giang Hạ bị Trình Dật Tu đánh thức. “Hạ Hạ, em nên trở về nhà, nếu chú dì thức dậy thấy em tìm đến đây.”

      Giang Hạ ngủ mơ mơ màng màng, mí mắt đều mở ra được. Nhưng mà nghe lời , còn cố gắng di chuyển thân thể, muốn đứng dậy nhưng chỉ phí sức lực.

      Trình Dật Tu thấy thế đau lòng lại ân hận, tối hôm qua nên điên khùng như vậy. Nhưng mà về được, hôn lễ sắp đến gần, muốn lúc đó lại bị mẹ vợ ghét bỏ, xảy ra biến cố.

      xuống giường mặc quần áo, lại giúp Giang Hạ mặc váy ngủ. Nhưng mà bộ bằng lụa đen đó để lại.

      Sau đó dùng chăn bọc ôm vào trong ngực, chuẩn bị đưa lên tầng. Chỉ là kiểu ôm công chúa tiện, cho nên ôm như đứa bé vào trong ngực, đầu tựa vào vai , còn có thể tiếp tục ngủ.

      ngăn tủ tìm được chìa khóa mang đến, sau khi lên tầng, sợ ba Giang mẹ Giang tỉnh. ở bên ngoài lắng nghe động tĩnh, sau khi chắc chắn bên trong có tiếng động mới lặng lẽ mở cửa chính ra, rón rén đưa Giang Hạ về phòng , sau đó nhanh chóng rút lui.

      Tất cả quá trình Giang Hạ đều trong trạng thái mê man, cho nên căn bản biết mình bị dời . Hơn tám giờ sáng tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc suy nghĩ lúc lâu, chẳng lẽ chuyện tối hôm qua là mơ sao?

      Lúc rời giường rửa mặt phát Trình Dật Tu ngồi ăn sáng với ba mẹ. Dư Quỳnh Hoa thấy rời giường, vẫn chưa yên tâm hỏi: “Con thoải mái chỗ nào à, sao ngủ đến tận bây giờ?”

      Giang Hạ chột dạ phủ nhận, “ có ạ, chắc là tối qua con ngủ ngon, cho nên mới dậy muộn.” Lúc chuyện còn nhìn về phía Trình Dật Tu, chỉ thấy khẽ nháy mắt với .

      Giang Hạ dám liếc mắt đưa tình với trước mặt ba mẹ, chỉ có thể trốn ở trong phòng vệ sinh. Làm xong mọi chuyện, lúc Trình Dật Tu đưa đến nhà hàng, mới hỏi : “Tối hôm qua em về nhà khi nào thế, sao chút ấn tượng em cũng có vậy?”

      Trình Dật Tu nhớ tới bộ dáng lúc ngủ giống như là con heo. Nhịn được cười : “Em đó, lúc ngủ cõng em bán cũng biết. Cũng may phải là người xấu, nếu bây giờ em có thể bị bán vào thâm sơn cùng cốc làm vợ rồi.”

      Giang Hạ bĩu môi, “Đều phải tại sao!” xong câu này lại thầm: “Giống như là camera sói đói.”

      Trình Dật Tu nghe thấy thầm, lại cố ý giả bộ nghe thấy, “Em cái gì? là sắc lang sao? Haizz, vốn còn muốn che dấu nhưng bị em khám phá ra rồi, sau này đỡ phải ngụy trang.” xong thừa dịp đèn đỏ, quay đầu nhìn cười, “Sau này gặp em lần ăn lần, nếu làm sao có thể gánh được danh hiệu sắc lang.” Sau đó giả làm mặt quỷ hung ác chui vào ngực .

      Hai tay Giang Hạ ngăn lại, “ có thể đừng ngây thơ như vậy nữa được ?”

      “Có thể.” bĩu môi học giọng đứa bé : “Cháu muốn ăn bà nội.”

      Giang Hạ: …

      là người đàn ông trưởng thành rồi, nhưng mà lại như vậy, thực bình thường sao?

      *************

      Sau khi đến nhà hàng, Trình Dật Tu có xuống xe, với Giang Hạ muốn đến bệnh viện thăm Lưu Cương. Giang Hạ hoài nghi nữa, dặn dò lái xe cẩn thận liền xuống xe.

      Trình Dật Tu lái xe tới bệnh viện, phát Lưu Cương lại sai hộ lý đút nước hoa quả. Lần này rất thông minh, quan sát hộ lý phen. Khoảng ba mươi tuổi, mặc đồng phục bệnh viện. Nhưng mà làm việc lao động lâu dài nên hơi cẩu thả. Chỉ có thể nhìn ra được, ngũ quan là mỹ nhân.

      cười hiểu , với Lưu Cương: “Em thấy vết thương của cũng đỡ rồi, nên xuất viện .”

      Lưu Cương nuốt miếng táo, “Còn sớm, chú xem chân này của , xương cốt còn chưa lành!”

      Trình Dật Tu cười khẽ, “Được, em có việc muốn nhờ giúp.”

      Lưu Cương bảo hộ lý rời khỏi phòng bệnh, bất mãn : “Lại có chuyện gì, sao tiểu tử cậu lúc nào cũng gây chuyện ngừng vậy?”

      Trình Dật Tu kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, “Lần này liên quan đến chuyện lớn cả đời của em, nhất định phải giúp.”

      Lưu Cương thấy nghiêm túc như vậy, miếng táo trong miệng cũng quên nuốt xuống, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

      phải là quen ban nhạc sao, tìm cho em ban nhạc trình độ cao chút, em muốn dùng.”

      Chuyện này làm Lưu Cương bất ngờ, trừng mắt lớn : “Chú tìm ban nhạc làm gì? Kết hôn hả? Nhưng bây giờ kết hôn cần ban nhạc nữa, hôn lễ do công ty bao hết mà!”

      Chân mày khóe mắt Trình Dật Tu đều cười kín đáo, “Cầu hôn.”

      Lần này cằm Lưu Cương rớt xuống, “Hai người định ngày kết hôn rồi, còn cầu hôn làm gì?”

      “Cả đời mới có lần, sao có thể tùy tiện như vậy được.”

      Đột nhiên Lưu Cương im lặng, Trình Dật Tu cho là mình khơi gợi ta hồi tưởng lại vợ cũ, muốn khuyên hai câu, thấy ta vỗ đùi: “ hiểu vì sao phụ nữ thích người như chú rồi, rất biết cách xử lý!” xong lại gật đầu như có điều suy nghĩ, “Ừm, xem ra phải học chú.”

      Trình Dật Tu hếch cằm ra cửa, “ học để đối phó với hộ lý đó sao.”

      Gương mặt Lưu Cương đỏ lên, “Ha ha, bị chú nhìn ra sao.’’

      Trình Dật Tu hiếm khi nhìn thấy ta đỏ mặt, “ là nhìn trúng sao, sau này phải sống tốt, đừng giống như trước đây. Nhà là dùng để bảo vệ, phải dùng để làm khách sạn.”

      Lưu Cương gãi đầu, ừ tiếng, “Đúng rồi, chuyện đó có kết quả. Tiểu tử A Tây kia cần bắt ép người kia ra. Mặc dù họ Hạ kia trực tiếp tìm người nhưng có liên lạc trung gian, nghe chiều hôm qua bị bắt. Ba ta nghĩ cách làm chuyện này im lặng, cho nên truyền ra được bên ngoài đâu. Nhưng mà chú phải cẩn thận chút, người phụ nữ Liễu Thời Phân kia điên rồi, tám phần là muốn tới tìm chú gây phiền toái.”

      Chuyện này Trình Dật Tu biết, cho nên hôm nay tới tìm Lưu Cương cũng là vì giải quyết chuyện này. “Em biết, bây giờ bà ta còn quan tâm nữa, chuyện này kết thúc chỉ sợ tới tìm em tính sổ.” xong đưa tay về phía Lưu Cương, “Có thuốc ?”

      Lưu Cương liếc nhìn cái, “ phải là chú cai thuốc rồi sao?” Chỉ như thế nhưng ta lấy điếu thuốc từ dưới gối ra đưa cho .

      Trình Dật Tu đứng trước cửa sổ, đốt thuốc, hít mạnh vài hơi, với Lưu Cương: “Những hình kia phải là còn chuẩn bị phần sao, giúp em đăng lên mạng.”

      Lưu Cường sững sờ, “Chú chắc chắn à?”

      “Chắc chắn.”

      Vốn là còn nhớ đến tình thân, nhưng mà sau chuyện lần này của Giang Hạ, muốn do dự nữa. Nếu như tiêu diệt triệt để, sau này chỉ sợ gây ra phiền toái. Nếu như chỉ có mình , chuyện đó sao cả. Nhưng bây giờ có thêm Giang Hạ, tương lai còn có con bọn họ nữa, muốn dẹp bọn họ để sống thoải mái.

      Lưu Cương thấy hạ quyết tâm, gật đầu : “Được, chuyện này cứ giao cho .”

      ********

      Xế chiều hôm đó Lưu Cương đăng ảnh chụp lên mạng, ngày hôm sau mỗi nơi trong thành phố T đều bùng nổ.

      Từ trước đến nay Hạ mỗ xưng là thanh liêm có tình nhân, còn có con ngoài giá thú, hấp dẫn chú ý của mọi người. Sau đó triển khai điều tra, phát vợ danh nghĩa của ông có rất nhiều tài sản và bất động sản, con Hạ mỗ liên quan đến án bắt cóc.

      Cha Hạ bị cắt chức tạm thời để điều tra, mẹ Hạ vì số tài sản lớn nguồn gốc mà bị khởi tố. Mà Hạ Bạch Tuyết, bởi vì bắt cóc Giang Hạ mà bị bắt.

      Lúc tin tức tung ra, Trình Dật Tu nhìn thấy trong lòng thở phào nhõm, nhưng lại cảm thấy vắng vẻ.
      Last edited: 18/9/17

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Báo hạnh phúc gia đình với tít: Làm sao để biết bạn trai có bắt cá hai tay hay ? (phần 2)
      Chuyên viên tâm lý kiêm bạn thân hỏi : kết quả thế nào em ?
      : :063::ex10: vâng
      Bạn đọc bình luận::032::032: vâng là vâng thế nào?
      Chuyên viên tâm lý: Phương pháp dùng sắc dụ trong trường hợp này có kết quả, tình hình tại là chưa có gì bất thường, tạm thời xác định là này vẫn chỉ dùng sức cho mỗi này, tôi thế ràng chưa ạ. vâng xin cảm ơn.
      trailer cho số báo sau: trong các cách tỏ tình để của bạn nhớ mãi. Mời các bạn đón đọc.
      Hiệu đèn ngủ chỉ ấn là tắt xin hân hạnh tài trợ.
      Nhược Vân, hikari2088, xukem5 others thích bài này.

    5. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 64: Cầu hôn.
      Edit: Yuurei Bana.

      Chuyện nhà họ Hạ rất là náo nhiệt ở thành phố T vài ngày. Mà trong mấy ngày này mưa liên tục, lúc mưa lúc tạnh, nhiệt độ lại thấp, nóng bức ẩm ướt làm cho người ta bực bội.

      Sáng hôm nay, cuối cùng trời cũng quang, Giang Hạ mở mắt ra thấy nắng sớm trong phòng, tâm tình tốt. Rời giường đến phòng vệ sinh rửa mặt, trông thấy Trình Dật Tu ở trong bếp làm bữa sáng. Ánh sáng dịu dàng chiếu lên người , ra ánh sáng màu vàng.

      Quay đầu lại thấy ba mẹ phơi quần áo ở sân thượng, chạy nhanh vào phòng bếp, nhón chân hôn lên môi . “Chào buổi sáng.”

      Trình Dật Tu đưa tay nhéo mặt , “Cả nhà dậy có mình em là ngủ như con heo lười đến bây giờ.”

      Giang Hạ bĩu môi, “Bây giờ cũng muộn nhé, là mọi người dậy quá sớm.”

      Bên trong chảo là trứng gà, Trình Dật Tu thuần thục lật mặt. “Dạ, em là con heo lười chịu khó, được chưa, nhanh đánh răng rửa mặt . Bữa sáng sắp làm xong rồi.”

      Ngửi mùi thơm của thức ăn, bụng Giang Hạ kêu lên tiếng. Nghe lời vào phòng vệ sinh rửa mặt.

      Ăn xong bữa sáng, ba Giang mẹ Giang chợ mua thức ăn. Trình Dật Tu hỏi Giang Hạ: “Vất vả lắm trời mới đẹp, muốn ra ngoài dạo ?”

      Giang Hạ cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: “Hôm nay làm à?”

      “Ừm.” Trình Dật Tu đáp: “ vốn tạm thay đại sư huynh thời gian, hai ngày trước ấy về rồi.”

      “Hả?” Giang Hạ kinh ngạc, “Vậy bây giờ xem như là nghỉ việc sao?”

      Trình Dật Tu nghe vậy nhướng mày nhìn , “Sao thế, sợ nuôi nổi em à?”

      “Đương nhiên là phải!” ôm cánh tay vui vẻ : “Bây giờ có việc làm, vậy phải là em có thể thuê đến Ức Hạ làm việc sao, đầu bếp Trình.”

      Trình Dật Tu bật cười, “Được, nhưng mà tiền lương hàng năm của rất cao, em mời nổi ?”

      Giang Hạ kéo cổ áo , bảo cúi đầu xuống, hôn cái lên gò má . “Lấy thân báo đáp có được ?”

      “Được!”

      ******************

      Bởi vì thịnh tình của Trình Dật Tu, Giang Hạ khó từ chối, cùng hẹn hò. Chỉ là nội dung hẹn hò của nằm ngoài dự đoán của , phải là dạo phố ăn cơm xem phim, mà là leo núi.

      Thành phố T thuộc khu vực đồi núi, nội thành có vài ngọn núi rất được, mặc dù cao so với mặt biển, nhưng phong cảnh cũng tệ. Trong đó có ngọn núi tên là Bút Sơn, bởi vì giống chiếc bút nên gọi như vậy, đứng ở đỉnh núi có thể quan sát toàn thành phố.

      Vài ngày nay Giang Hạ đều buông thả có vận động. Cho nên lúc muốn leo núi, hề nghĩ ngợi đồng ý.

      Lái xe đến dưới chân núi, Trình Dật Tu lấy ba lô từ ghế sau. Giang Hạ hỏi đó là cái gì, cười : “Đương nhiên là nước và đồ ăn vặt chuẩn bị cho em, nếu lúc đến đỉnh núi em muốn ăn cái gì, đâu lấy cho em đây?”

      Giang Hạ bất mãn chu môi, “Em thèm ăn như vậy sao?”

      Bởi vì còn sớm nên dưới chân núi còn có đám bác luyện công buổi sáng. Hai người tay trong tay qua, tiến vào trong núi.

      núi trải đường đá, bởi vì là cuối tuần, cho nên dọc đường ít người. Giang Hạ ngạc nhiên phát , những người xuống núi trong tay đều cầm hoa hồng, đứa bé cầm bóng bay. cảm thấy kỳ lạ nên hỏi Trình Dật Tu: “Sao bọn họ đều cầm hoa vậy, hôm nay phải là ngày lễ tình nhân mà.”

      Trình Dật Tu cười : “Pháp luật có quy định chỉ có ngày lễ tình nhân mới có thể tặng hoa.”

      Giang Hạ gật đầu, nhưng mà cầm hoa rất kỳ lạ. “Chúng ta nhanh lên núi xem , xem coi đó rốt cuộc làm gì.”

      “Gấp cái gì, phong cảnh núi đẹp như thế, thưởng thức .” xong lấy điện thoại di động ra, muốn cùng Giang Hạ tự sướng.

      Ven đường có đám hoa dại nở rộ, Trình Dật Tu ôm bả vai Giang Hạ, xếp tư thế dựa đầu. Tay kia giơ di động, với Giang Hạ: “Hôn .”

      “Hả?” Giang Hạ hiểu.

      Trình Dật Tu quay đầu lại, hôn lên môi . Đông thời di động tách tiếng, lưu lại màn hình.

      nhìn ảnh chụp trong di động, ánh sáng rất đẹp, bối cảnh cũng tuyệt nữa. Quan trọng nhất là lúc đó nhắm mắt vẻ mặt hạnh phúc. hài lòng gật đầu, gửi cho bạn bè, lại thêm vào câu: Người đẹp hơn hoa.

      Giang Hạ trông thấy, đỏ mặt trừng mắt liếc cái. núi người đến người , cần mặt mũi nữa sao?

      Nhưng mà Trình Dật Tu giống như là chụp nghiện, mỗi đoạn phải ôm chụp tấm. Lý dó còn rất kỳ lạ, ví dụ như là cái cây này cao như thế, chụp bức để lưu lại. Sao ghế đá lại ở chỗ này, đến chụp bức lưu lại

      Giang Hạ vốn tính đến để leo núi, kết quả là bị phá hủy vì cứng rắn hưởng thụ cây cỏ ghế đá, tiếng sau mới bò được lên tới giữa núi.

      Chỗ sườn núi có quảng trưởng quy mô , ở giữa là cái đình nghỉ mát. Có rất nhiều người nghỉ ngơi ở chỗ này, Giang Hạ tìm chỗ ấm áp ngồi, đưa tay về phía Trình Dật Tu, “Em muốn uống nước.”

      Trình Dật Tu bỏ ba lô xuống, lục tìm bên trong lấy ra bình nước cho . Giang Hạ nhận lấy, bởi vì chảy mồ hôi nên tay trơn, mãi mà mở được. Trình Dật Tu lại lấy bình nước về, mở nắp ra đưa cho . “Nghe con chuyện đương toàn thân vô lực, vốn là tin, bây giờ xem như là mắt thấy tâm phục rồi.”

      Giang Hạ uống ngụm nước thiếu chút nữa sặc, “Gì vậy, chỉ là tay em trơn mà thôi. Hơn nữa, dùng từ gì vậy, còn toàn thân vô lực nữa. Chẳng lẽ đường núi phải là em tự mình leo lên à?”

      Trình Dật Tu nhếch môi, “Đoạn đường đằng đó, cõng em nhé?”

      cần đâu.” Giang Hạ lập tức từ chối, phải là đứa bé, để cõng leo núi ra thể thống gì.

      Trình Dật Tu quay đầu nghiêm túc nhìn , “Nhưng mà muốn cõng em, Hạ Hạ.”

      Giang Hạ lại uống ngụm nước, “Vì sao, còn sức à?”

      tự tay thay gạt mái tóc bị gió thổi loạn, “Nhân sinh của chúng ta tựa như con đường núi này, nửa trước chỉ có thể xa xa tưởng nhớ em, nhìn em thân mình leo lên. Nửa sau, muốn cõng em, cùng em qua mỗi phiến đá, nếu như ngã xuống, bảo vệ em. Nếu như có bụi gai, làm bị thương cũng chỉ là chân . Chỉ cần em ở lưng , chúng ta có thể cùng nhau lên đến đỉnh núi. Có được , Hạ Hạ?”

      Đột nhiên tỏ tình làm chóp mũi Giang Hạ chua xót, “ linh tinh gì thế, đường còn dài như vậy, đương nhiên là muốn hai người cùng nhau cố gắng, sao có thể để mình mình gánh chịu tất cả được.”

      Trình Dật Tu hôn lên lông mi , “Em chính là tất cả của .”

      Giang Hạ chịu thua kém đỏ cả mắt, chôn ở trước ngực cọ nước mắt ở khóe mắt. “ xem có đáng ghét , leo núi mà còn làm người ta khóc.”

      Trình Dật Tu đỡ bả vai , để ngẩng đầu lên. “ thôi, chúng ta tiếp tục leo núi.” xong để ba lô ở trước ngực, sau đó nửa ngồi trước mặt Giang Hạ. “ lên .”

      Giang Hạ do dự giây, liền nằm lên lưng , hai tay ôm lấy cổ , giọng bên tai : “Cõng nổi với em, em có thể xuống cùng .”

      Trình Dật Tu quay đầu hôn lên má , “Yên tâm, người đàn ông của em rất khỏe mạnh, cái có chính là sức lực!” xong hai tay đỡ bắp đùi , nhún nhún vai, lên đỉnh núi.

      Đoạn đường núi sau dốc hơn đoạn trước, Trình Dật Tu duy trì đều đặn, bước vững vàng, mà Giang Hạ lại phối hợp ôm lấy cổ , để tránh mất cân bằng.

      Sau khi được nửa lộ trình, Giang Hạ cảm nhận được ràng hơi cố sức. “ thả em xuống, em thích nắm tay cùng .”

      Trình Dật Tu từ chối, sau khi cõng dừng lại nghỉ ngơi lát, lại tiếp tục leo lên . Lúc sắp đến đỉnh núi, Giang Hạ phát hai bên đường đều treo bóng bay ngũ sắc và ruy băng ở cây, cảm thấy lạ nên hỏi: “Ý, hôm nay là ngày bao nhiêu, sao còn treo bóng bay nhỉ?”

      Đầu Trình Dật Tu đầy mồ hôi, sau khi thấy bóng bay liền cười : “Hôm nay là ngày tốt.”

      Đỉnh núi Bút Sơn chỉ có chưa đến hai mươi mét vuông, ở giữa còn có tòa lô cốt hình tròn, bốn bề đều có cửa sổ, nghe là để lại từ thời kháng chiến.

      Lúc đến đỉnh núi, Giang Hạ trông thấy xung quanh tòa lô cốt đầy người, bó to bóng bay ngũ sắc, bay ở cao lô cốt. Càng làm kinh ngạc là, những người đó đều là người quen.

      Trình Dật Tu cõng đến phiến đá mới thả xuống. Giang Hạ ngây ngốc nhìn mọi người, Hứa Lôi, Lục Ly, còn có tất cả nhân viên ở Ức Hạ, cùng với Trần Yến và đám người ở nhà bếp, đỉnh núi nho vậy mà chen lấn hai ba mươi con người.

      Xung quanh lô cốt đều trùm bức lụa màu đỏ, đó đều là những lời chúc mừng. Mọi người hoan hô ném cánh hoa về phía bọn , tự giác nhường đường.

      Giang Hạ mở to mắt che miệng, mơ hồ hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, trong đầu ong ong. Để Trình Dật Tu tùy ý nắm tay , kéo tới bên đó, vào trong lô cốt.

      Bên trong này trước kia Giang Hạ đến rất nhiều lần, trong lô cốt vẫn có vật gì. Hôm nay lại bố trí thành thế giới hoa hồng, đất đầy cánh hoa đỏ tươi như lửa. Lúc tiến vào, ban nhạc đợi ở bên trong bắt đầu vang lên tiếng nhạc.

      Trình Dật Tu nắm tay đến chính giữa, lấy cái hộp tinh xảo từ trong ba lô ra, quỳ gối trước mặt .

      “Hạ Hạ, cảm ơn em xuất trong sinh mệnh của . thể bảo đảm sau này cho em cuộc sống như thế nào, nhưng muốn để em biết, mặc kệ con đường tương lai có như thế nào, vĩnh viễn ở bên cạnh em, đến chết rời. Em… bằng lòng để bảo vệ em ?”

      Giang Hạ cho rằng lần trước đưa chiếc nhẫn coi như là cầu hôn, nghĩ tới hôm nay còn sắp xếp chuyện này. Sớm kích động tim đập nhanh, đỏ mắt ra lời, chỉ mạnh mẽ gật đầu, rất sợ thể biểu đạt ra bản thân có bao nhiêu bằng lòng.

      Mọi người ở bên ngoài vây xem liên tục vỗ tay, Trình Dật Tu mở hộp ra, Giang Hạ mới phát trong đó phải là chiếc nhẫn, mà là chocolate hình quả cầu.

      đứng dậy, đưa chocolate đến miệng , Giang Hạ muốn ăn hết nhưng để lại nửa nhét vào trong miệng mình, cười với : “Đây là chocolate tự mình làm, độc bên trong là tình . Giải dược là mỗi ngày đều phải hôn . Nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải dùng giải dược, nếu phát độc mà chết.” xong lại giang hai tay ra với , “Đến đây, nhận lấy giải dược hôm nay .”

      Giang Hạ đỏ mắt cười, người này là, cầu hôn đều giống như người bình thường, nhưng mà trong lòng sớm như chocolate hòa tan, ngọt ngào. Bổ nhào vào ngực , chủ động hôn môi. giọng tỏ tình: “Hạ Hạ, em biết ? em là tín ngưỡng của . Cho nên thể có em.”

      -Hết-
      Last edited: 18/9/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :