1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Oan gia ngõ hẹp quá :014:
      Yuurei Bana thích bài này.

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 2: Lại gặp nhau.
      Edit: Yuurei Bana.

      Giang Hạ hơi mông lung, là người buổi sáng đụng vào ở công viên!

      Hứa Lôi thấy che mũi, vội vàng tiến lên, “ sao chứ, để chị nhìn xem!”

      kéo tay Giang Hạ bịt mũi, sờ sống mũi. “ sao, gãy, may mắn bị ảnh hường gì!”

      Đầu bếp Vu nghe được động tĩnh cũng từ trong phòng làm việc chạy đến, ưỡn bụng tiến lên trước mắt Giang Hạ. “Hóa ra là tiểu Hạ, mũi sao chứ?”

      Giang Hạ lắc đầu, đưa mu bàn tay lau nước mắt. “ sao ạ, chỉ hơi đau thôi.” Nhưng mà bị cùng người đụng phải hai lần đều xin lỗi, trong lòng vẫn hơi khó chịu.

      Đầu bếp Vu nhìn sắc mặt Giang Hạ được tốt, vội vàng trêu đùa : “ muốn tìm em đấy tiểu Hạ, đến đây, giới thiệu cho các em làm quen.” ta chỉ Trình Dật Tu : “Vị này chính là tiểu sư đệ của Trình Dật Tu, tới đây thay vị trí của .” xong lại chỉ Giang Hạ : “Đây là Giang Hạ quản lý nhà hàng Trung Quốc, sau này hai người tiếp xúc rất nhiều, phải chung sống tốt.”

      Trình Dật Tu vươn tay, “Vừa rồi thực xin lỗi, tôi nghĩ tới có người đột nhiên xông tới.” Kỳ càng nghĩ tới, ở khách sạn gặp phải . Trở về chưa đến tháng, có thể thuận lợi tìm được , còn khéo như vậy trở thành hàng xóm và đồng nghiệp. Đây có phải là điều mà người xưa hay ‘Đắc lai toàn bất phí công phu’ (Đến được chẳng mất công chi)?

      Giang Hạ thấy xin lỗi, hơn nữa vừa rồi là mình và Hứa Lôi ầm ĩ mới đụng vào người ta. Vừa nghĩ như thế lại cảm thấy hơi thẹn thùng, vươn tay nắm chặt lại rất nhanh liền rút trở về.

      biết có phải là ảo giác hay , vừa rồi lúc nắm tay, giống như sờ lòng bàn tay .

      Đầu bếp Vu lại giới thiệu Hứa Lôi, hai người cũng nắm tay nhau. Giang Hạ nhìn mặt có biểu cảm gì, cũng nhìn , chỉ cho rằng mình nghĩ nhiều rồi.

      “Bếp trưởng Trình quả nhiên giống như lời đồn, tuấn tú lịch .” Đôi mắt Hứa Lôi dính chặt người Trình Dật Tu, chút nào che giấu tâm tư của mình.

      Trình Dật Tu khách khí : “Quản lý Hứa quá khen rồi.”

      Giang Hạ thấy Hứa Lôi lại mắc bệnh háo sắc, chạm vào cánh tay , “ phải là chị tới về thực đơn bữa tiệc với đầu bếp sao?”

      “Oh, đúng rồi.” Hứa Lôi đưa tài liệu, “Tôi vừa nhận tiệc cưới, khách hàng vừa ý với thực đơn, hy vọng có thể thay đổi.”

      Đầu bếp Vu bảo mấy người tiến vào văn phòng chuyện. Giang Hạ cảm thấy còn chuyện gì của mình, lên tiếng chào hỏi muốn , lại bị Hứa Lôi giữ chặt tay. “Cậu đừng , lát nữa tớ có chuyện muốn với cậu, ở chỗ này đợi tớ.” Giang Hạ chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở trong văn phòng làm nền.

      Vừa rồi đầu bếp Vu chuyển giao công việc cho Trình Dật Tu, bàn làm việc có đống văn kiện. Bởi vì đầu bếp Vu phải , cho nên thực đơn là do Trình Dật Tu quyết định, sau khi hỏi tiêu chuẩn, viết ra thực đơn đưa cho Hứa Lôi. “Nếu như khách hàng hài lòng có thể sửa lại.”

      Hứa Lôi nghĩ tới tốc độ của nhanh như vậy, có vài phần thất vọng gật đầu đồng ý. “Chữ viết của đầu bếp Trình dễ nhìn, giống đầu bếp Vu, chữ của ấy tôi đọc được.”

      Vừa rồi có việc nên đầu bếp Vu mới ra ngoài, Hứa Lôi mới dám như thế. Nhưng mà Trình Dật Tu nghe có phản ứng gì, cười khách khí với Hứa Lôi liền cúi đầu sửa sang lại văn kiện bàn, hiển nhiên là bộ dáng muốn nhiều lời. Hứa Lôi ngượng ngùng bĩu môi. “ bận, nếu khách hàng hài lòng tôi lại đến làm phiền .”

      cần khách sáo, đây là công việc của tôi.” Trình Dật Tu lễ phép .

      Giang Hạ định cùng Hứa Lôi rời , nhưng mà bị gọi lại.

      “Quản lý Giang, phiền ở lại lát, tôi có chuyện muốn với .”

      Vẻ mặt Hứa Lôi ngạc nhiên nhìn về phía Giang Hạ, sau khi dùng ánh mắt “Nắm chắc cơ hội” với , sải bước rời phòng làm việc.

      Giang Hạ biết tìm mình có chuyện gì, vừa định hỏi, liền thấy lấy cái điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, kiểu dáng giống hệt .

      Kiểu dáng di động là khách sạn phát, nhân viên quản lý trở lên chiếc. Mặc dù chỉ là sản phẩm trong nước, tuy hơi kém, nhưng mà di động này cũng rất tốt, cho nên Giang Hạ vẫn dùng.

      “Buổi sáng cẩn thận đưa sai di động, đây mới là của .” Trình Dật Tu đưa điện thoại di động tới trước mặt .

      “Hả?” Từ sáng đến giờ Giang Hạ chưa có mở di động ra, căn bản phát chuyện này. Nghe như thế, liền lấy di động trong túi mở ra xem, quả nhiên, màn hình di động là hình cầu vồng chứ phải là hình tự sướng.

      vội vàng đưa điện thoại đổi, “Ngại quá, đến bây giờ tôi còn nhìn di động, có phát cầm nhầm.” để ý thấy thiết lập màn hình khóa, cho nên lắm miệng giải thích câu, biểu lộ ràng mình nhìn việc riêng tư của .

      Trình Dật Tu nhìn cái, dường như hiểu ý tứ , “Di động này hôm qua tôi mới lấy, bên trong có gì, xem cũng sao.”

      “Tôi có xem!” Giang Hạ giải thích, “Buổi sáng nếu đụng phải , cầm nhầm di động.” Di động của có cài mật mã, lo lắng bị nhìn thấy gì đó.

      nhếch môi cười với , “Vậy tôi nhận lỗi với .”

      Đây là lần đầu tiên cười chân thành, hai mắt lấp lánh làm cho người ta thất thần. Giang Hạ nghĩ, con mắt đúng là mắt đào hoa tiêu chuẩn, chỉ nhìn như thế, liền làm tim đập nhanh hơn.

      “Vậy nếu còn chuyện gì khác, tôi trở về làm việc.” xong xoay người vội vã rời , ở đây thêm giây, sợ mình đỏ mặt.

      Trình Dật Tu ôm cánh tay nhìn bóng lưng chạy trốn, váy ngắn màu đen ôm chặt lấy mông , hai chân thon dài tất chân màu hồng cánh sen. hiểu sao lại nghĩ đến chiếc quần lót ren màu đen sáng nay từ trời rơi xuống.

      Hứa Lôi ở khúc quanh đợi Giang Hạ, thấy vội vàng đến, cười ôm cánh tay trở về.

      “Thành khai báo, ta tìm em chuyện gì?”

      Giang Hạ hiểu tính tình Hứa Lôi, chuyện ấy cảm thấy hứng thú, nếu lấy được điều ấy muốn ấy bỏ qua. muốn Hứa Lôi làm phiền cả ngày, vì vậy đem chuyện chạy bộ buổi sáng cho ấy.

      Hứa Lôi nghe giải thích xong kinh ngạc: “Trời ơi, sớm tinh mơ các người đụng phải hai lần, quả đúng là duyên phận!”

      “Nghiệt duyên!” Mũi bây giờ vẫn còn đau đấy.

      Đột nhiên Hứa Lôi cười thần bí với Giang Hạ, vỗ bả vai : “Chị quyết định, miếng thịt tươi này nhường cho em. Em cần phải cố gắng…!”

      Giang Hạ run rẩy đẩy tay Hứa Lôi vai, “Gì vậy, chẳng lẽ ta lớn lên đẹp trai nên em nhất định phải theo đuổi sao?” thế giới này người đàn ông lớn lên đẹp trai rất nhiều.

      Hứa Lôi dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc : “Hạ Bạch Tuyết và Dương Thụ chia tay, hình như là vì Trình Dật Tu, nghe lúc trước bọn họ có quen biết, quan hệ dường như tầm thường. Đồng chí Giang Hạ, vì mục tiêu chung của chúng ta, lần này em nhất định phải tóm được Trình Dật Tu, hạ gục Hạ Bạch Tuyết!”

      ra , tính cách của Giang Hạ và Hứa Lôi hoàn toàn khác nhau, sở dĩ trở thành bạn thân, trong đó thể kể đến công lao của Hạ Bạch Tuyết.

      Trong lúc đó các và Hạ Bạch Tuyết có ân oán, là phức tạp kỳ cũng đơn giản. Tổng kết lại câu: Hạ Bạch Tuyết tâm cơ giả bộ thanh thuần vô tội, đoạt bạn trai của Hứa Lôi, cướp chức vị của Giang Hạ.

      Căn cứ theo nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn bè, Hứa Lôi và Giang Hạ thành bạn bè. Ở chung thời gian, phát tuy mỗi người có tính cách khác nhau, nhưng mà bổ sung cho nhau, vì thế hai người lại thăng cấp thành bạn thân.

      ta chia tay với Dương Thụ rồi hả?” Giang Hạ hỏi.

      “Cũng khác biệt lắm, dù sao bây giờ mục tiêu của ta là Trình Dật Tu. Cho nên lần này em nhất định phải cố gắng, cho ta bạt tai vang dội!”

      Giang Hạ : “Nhưng mà em thể bởi vì trả thù ta mà đương.”

      Hứa Lôi lên tiếng: “Hai tháng nữa em 26, gánh danh tiếng lão xử nữ em cảm thấy bẽ mặt sao!” xong lại tiến đến bên tai Giang Hạ, “Hơn nữa dáng người Trình Dật Tu, quả thực là nhóm hormone tốt, cho ta là em buôn bán có lời rồi đấy, có được ?”

      Mặt Giang Hạ hồng lên, “Chị cái gì thế, ai cho chị biết, em vẫn còn cái đó nha!”

      “Thôi , ba mẹ em là người cổ hủ, lúc trước học đại học đều buộc em bên người, căng mắt lên nhìn, em có thể làm bừa ở bên ngoài sao? Hơn nữa, tật xấu hơi tí là đỏ mặt, em phải ai tin!”

      Giang Hạ lườm cái, bỏ lại câu: “Dù sao chuyện này em dính vào!” Liền đến phòng làm việc của mình.

      Đến phòng làm việc cầm cái gương soi, phát quả nhiên mặt mình hồng như trái táo, lúc soi gương giọng mắng câu có tiền đồ.

      Hứa Lôi trúng, lúc mẹ Giang còn trẻ thân thể được tốt, có thai hai lần đều sinh non, cho nên mãi đến ba mươi mới sinh ra , tất nhiên là coi trọng. Hơn nữa mẹ Giang còn là giáo viên trung học, toàn bộ thời gian học trung học đều bị mẹ giám sát, cho dù có nam sinh nhét thư tình cho , cũng kịp xem liền mất. Cho đến khi học cấp ba có tình cảm với nam sinh trong lớp, hai người lén lút chuyện đương. Có lần tự học tối nam sinh đưa về nhà, ở trong hành lang cướp nụ hôn đầu của . màn này bị mẹ Giang xuống lầu đổ rác bắt gặp, đoạn tình cảm vừa nảy sinh vì thế mà chấm dứt. Về sau thi tốt nghiệp điền nguyện vọng, mẹ Giang muốn con duy nhất cách mình quá xa, liền buộc Giang Hạ học trong thành phố. Cưỡng chế cuối tuần phải về nhà, bình thường cũng năm ngày ba bữa đến trường điều tra, quản rất chặt, làm Giang Hạ có cơ hội tiếp xúc với nam sinh.

      Nếu như phải thân thể mẹ Giang tốt, bác sĩ khuyên bà đến nông thôn có khí trong lành sống, chỉ sợ Giang Hạ 25 tuổi còn giống như học sinh đâu cũng phải xin phép cha mẹ.

      Hứa Lôi từng , chính là điển hình cho ngoan ngoãn. Mặc dù khi đó Giang Hạ phủ nhận, nhưng thực ra phải đúng như vậy sao?

      Mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ họp hội nghị thường kỳ. Giang Hạ sửa sang quần áo, cầm sổ tay chuẩn bị ra ngoài. Đúng lúc này di động lại vang lên, hóa ra thông báo họp.

      Vội vã đến chỗ họp hội nghị thường kỳ, đường ngoài ý muốn gặp được Hạ Bạch Tuyết.

      Hạ Bạch Tuyết cười với từ xa, ngọt ngào kêu tiếng: “Quản lý Hạ, là trùng hợp, cũng họp sao?”

      Giang Hạ cũng mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, họp.”

      Bộ dáng Hạ Bạch Tuyết rất đáng , ràng lớn hơn Giang Hạ hai tuổi, nhìn giống như học sinh cấp ba, lúc cười con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, đặc biệt ngọt ngào. Lúc Giang Hạ vừa mới tới bị khuôn mặt này lừa gạt, kết quả là ngã rất thảm. Từ đây hiểu ra đạo lý - - người, thực nên nhìn tướng mạo.

      Trong phòng họp mọi người gần như đến đông đủ, Hứa Lôi đến rồi. Nhìn thấy Giang Hạ hướng vẫy vẫy tay, gọi đến ngồi cùng.

      Bàn hội nghị thuộc kiểu chữ u. Giang Hạ và Hứa Lôi ngồi cạnh cửa, cách Hạ Bạch Tuyết 2 chỗ trống. lát sau, bếp trưởng Vu và Trình Dật Tu tiến vào phòng họp.

      Hạ Bạch Tuyết giống như ong mật gặp được hoa, rời khỏi chỗ ngồi tiến lên hai bước đón Trình Dật Tu. Nũng nịu : “ Dật Tu, sớm nghe tới đây, nghĩ tới hôm nay đến!”

      Phản ứng đầu tiên của Giang Hạ là nhìn về phía Dương Thụ ngồi đối diện, chỉ thấy vẻ mặt ta đơn. Xem ra tin đồn bọn họ chia tay là .

      Hứa Lôi bên tai : “Còn Dật Tu, nghe giống như Hưu.” Làm hại Giang Hạ thiếu chút nữa bật cười.

      Trình Dật Tu gật đầu khách sáo với Hạ Bạch Tuyết, “Tôi cũng nghĩ tới còn có thể gặp được quản lý Hạ ở đây.”

      Hạ Bạch Tuyết thể che dấu được vui mừng mặt, kéo ghế trống bên cạnh ta ra. “Chỗ này còn trống, Dật Tu ngồi ở đây.”

      Nhưng mà Trình Dật Tu đợi ta mở miệng trước, sớm bước đến vị trí bên cạnh Giang Hạ ngồi xuống.

      Giang Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn .

      có biết hành vi vô ý này của là muốn kéo thêm thù hận cho hay ?
      Last edited: 25/6/17

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Thanks editor
      Yuurei Bana thích bài này.

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 3: Hát.
      Edit: Yuurei Bana.

      Hạ Bạch Tuyết xấu hổ đứng yên tại chỗ. Vẫn lại là đầu bếp Vu thay ta giải vây, đặt mông ngồi xuống ghế ta kéo ra, cười : “Trước khi có thể được mỹ nữ phục vụ, thực là vinh hạnh, cảm ơn quản lý Hạ!”

      Hạ Bạch Tuyết ngượng ngùng câu cần khách sáo, mới quay lại vị trí của mình ngồi xuống.

      Cuộc họp ngày hôm nay, chủ yếu là nghênh đón Trình Dật Tu, để cho người mỗi bộ phận quen mặt. Thuận tiện bày tỏ nuối tiếc khi đầu bếp Vu rời . Đương nhiên người nào cũng biết chuyện này chỉ là hình thức, lúc trước lão Mã biết có thể mời được Trình Dật Tu, chỉ mong sao lập tức có thể thay đổi người.

      Theo thông lệ cũ, Trình Dật Tu đứng lên giới thiệu đơn giản, còn thêm sau này cùng hợp tác với mọi người. Sau khi xong, tất cả mọi người ngồi rất nể mặt vỗ tay.

      Lúc ngồi xuống, bút trong tay cẩn thận bị rơi xuống mặt đất, vì thể xoay người lại nhặt. Giang Hạ ngồi bên cạnh , thấy thế tất nhiên đem chân rụt trở về. Nhưng vẫn bị mu bàn tay đụng vào.

      Lúc Trình Dật Tu ngồi xong, cầm bút ở trong tay, với Giang Hạ: “Ngại quá, bút lăn ra chỗ .”

      Giang Hạ tiếng sao. Tuy nhiên cảm thấy được vừa rồi lúc bị đụng, hình như là cố ý. Nhìn ngồi trở lại vị trí bộ dáng nghiêm túc nhìn chớp mắt, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.

      Đầu bếp Vu lời tạm biệt với mọi người. Mọi người cùng nhau làm việc lâu như vậy, tính cách đầu bếp Vu lại hòa thuận vui vẻ, đối với ai cũng tốt. Lúc rời , trong lòng mọi người có chút nỡ. xong, ngồi ở vị trí chủ vị lão Mã dường như hơi kích động, buột miệng ra: “Nếu tất cả mọi người muốn như vậy, đêm nay tôi thân là ông chủ chi, các vị ngồi nghe đều có phần, sau khi tan tầm hát, để lão lời tạm biệt.”

      Bình thường lão Mã keo kiệt giống như Grandet*, đừng là tự mình bỏ tiền, bình thường mỗi bộ phận muốn thay đổi thiết bị dụng cụ gì đó, ông ta cũng phải tính toán vài lần, sợ tiêu tiền uổng phí. Hiếm khi hôm nay ông ta rộng rãi lần, tất nhiên mọi người bỏ qua cơ hội lần này. Vì thế cùng nhau bàn bạc xem tối nay đâu, cuối cùng chọn nhà họ Liễu đứng đầu thành phố này.

      Grandet: Eugénie Grandet là tiểu thuyết của Honoré de Balzac, lão Grandet là tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: giàu có, khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.

      dễ dàng gì lão Mã mới mời khách, làm thịt được.

      Sau khi ta họp, cũng gần đến lúc ăn cơm. Giang Hạ liền cùng Hứa Lôi đến nhà ăn nhân viên. Đầu bếp Vu muốn đến nhà ăn nhân viên lời tạm biệt với đồng nghiệp, cho nên cũng trước thời gian. Trình Dật Tu tất nhiên cũng cùng ta.

      Vì thế lúc ăn cơm, bốn người đương nhiên ngồi bàn. Hứa Lôi ngồi đối diện đầu bếp Vu, mà Giang Hạ ngồi đối diện Trình Dật Tu.

      Dính hào quang của hai vị bếp trưởng, hôm nay món thịt đặc biệt nhiều. Hơn nữa Giang Hạ thích nhất là thịt nướng khoai tây, cho nên chất giống như đống núi .

      Tuy Giang Hạ thon thả, nhưng mà toàn dựa vào kiên trì vận động. Toàn bộ công lao đều thuộc về ba làm giáo viên dạy thể dục, từ mang theo chạy bộ sáng sớm, dưỡng thành thói quen tốt.

      Cho nên đối với các loại thịt, từ trước đến nay cũng từ chối. giống Hứa Lôi, vì duy trì dáng người, đưa toàn bộ thịt cho .

      bàn bốn người, đầu bếp Vu rất thích náo nhiệt, Hứa Lôi cũng thích chuyện, Giang Hạ cũng thường đáp lại mấy câu. Chỉ có Trình Dật Tu, vẫn im lặng vùi đầu ăn cơm.

      Đầu bếp Vu đá Trình Dật Tu ở dưới bàn, vui đùa : “A Tu à, đối diện là hai bông hoa xinh đẹp của khách sạn chúng ta. Về sau rồi, em nên thay chăm sóc các ấy.”

      Hứa Lôi nghe xong cười ngừng, “Đầu bếp Vu, nghe vợ là đại mỹ nhân. Bây giờ em có thể biết vì sao theo đuổi được chị ấy rồi.”

      Giang Hạ cũng cười, “Lúc nấu đồ ăn chắc chắn đầu bếp Vu ăn vụng đường trắng!”

      Ba người đều cười, nhưng mà Trình Dật Tu cười, ngẩng đầu lên. Vẻ mặt nghiêm túc với bếp trưởng Vu: “Đại sư huynh yên tâm, em nhất định chăm sóc tốt.”

      Giang Hạ và Hứa Lôi thấy bộ dáng nghiêm túc, giật mình. Hứa Lôi lập tức cười rộ lên: “Lại còn Đại sư huynh, bếp trưởng Trình là gì thế, Bát Giới sao?”

      Bếp trưởng Vu khoát tay, “ , A Tu là sư đệ nhất của , trước cậu ấy còn hai sư huynh. Cho nên cậu ấy có thể là Ngựa Bạch Long!”

      Lần này Giang Hạ cũng nín được cười, che miệng cười nghiêng trước ngửa sau.

      Trình Dật Tu ở đối diện nhìn thấy, vui mừng… môi khẽ nhếch lên.

      Cơm nước xong, bốn người mỗi người về làm công việc của mình, bắt đầu bận rộn ngày. Tháng tư xem như là mùa ế hàng của khách sạn, Giang Hạ ăn cơm trưa xong ngồi ngẩn người ở văn phòng, nhàm chán lôi điện thoại ra chơi. Vừa thấy các đồng nghiệp tiến vào, quả nhiên tất cả mọi người đều chuyện về Trình Dật Tu. Mà Hạ Bạch Tuyết lại lấy thân phận là người biết chuyện giải đáp từng thắc mắc cho mọi người.

      Ví dụ như năm nay Trình Dật Tu 28 tuổi, là nhân tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn vừa mới xuất . Ví dụ như Trình Dật Tu vẫn còn độc thân. Ngoài ra, Hạ Bạch Tuyết còn đưa ra tấm hình mình và Trình Dật Tu chụp chung, ảnh chụp Hạ Bạch Tuyết dựa vào vai Trình Dật Tu, cười sáng lạn. Mà Trình Dật Tu có biểu tình gì, nhưng mà hơi nghiêng đầu về phía Hạ Bạch Tuyết.

      Tấm hình này đương nhiên làm mọi người thảo luận rất nhiệt liệt, Giang Hạ nhìn vài lần cảm thấy nhàm chán, lui ra ngoài.

      Lúc đến bữa tối có chuyện quan trọng cần bàn với khách, Giang Hạ tự mình ra ngoài tiếp đãi. Mới phát cha Hạ Bạch Tuyết cũng ở đây, làm như con , tất nhiên phải sang đó chào hỏi cùng cha, sau đó cùng nhau ngồi mở tiệc chiêu đãi khách hàng.

      Giang Hạ biết lại nổi điên cái gì, ràng là khách mời nhưng lại đảm đương vai trò chủ nhân. Thực đơn trước sau sửa lại ba lần. Trong bữa tiệc lại ngại phục vụ có mắt nhìn, đem Giang Hạ kéo vào phòng bao, còn trịnh trọng giới thiệu trước mặt mọi người. Bàn ăn đều là những nhân vật có máu mặt, nhìn như là cho Giang Hạ mặt mũi, kỳ là sai cả đêm, còn nghĩ cách rót cho vài chén rượu.

      Nếu chuyện này là hai năm trước, Giang Hạ tin tưởng, mình có thể dùng khuôn mặt tươi cười để chào đón. Đều khách sạn như cái chảo nhuộm lớn, loại người nào cũng có. Ở đây làm việc hai năm, cảm thấy mình thay đổi ít. Nhất là dối trá.

      Dối trá ngày càng giỏi, thể làm cho người ta nhìn ra khuôn mặt tươi cười dối trá, Giang Hạ nở nụ cười cả đêm, cảm thấy mặt đều sắp cứng ngắc rồi.

      Buổi tối sau khi tan tầm, Hứa Lôi gọi điện thoại cho . Bởi vì thời gian tan tầm giống nhau. Hơn nữa mấy người trong phòng đến ktv rồi, có mấy người ăn cơm vẫn còn chưa tới. Hứa Lôi dặn dò riêng, bảo ngồi nhờ xe Trình Dật Tu. nhờ bếp trưởng Vu gọi điện cho Trình Dật Tu, hơn nữa ấy cũng đồng ý.

      Giang Hạ có cảm giác mình bị Hứa Lôi bán , cho nên cũng làm theo lời ấy . Ra khách sạn đến thẳng ven đường, chuẩn bi gọi xe. Mới vừa đứng yên, chiếc xe suv màu đen ở ven đường ấn còi, Giang Hạ quay đầu nhìn, liền thấy Trình Dật Tu ở cửa sổ xe vẫy tay với .

      Xem ra đợi . Giang Hạ đành phải qua chào hỏi: “Đầu bếp Trình, là ngại quá để đợi đến bây giờ.”

      “Tôi cũng vừa mới ra.”

      Giang Hạ kéo cửa sau, lại thấy phía sau có vài cái thùng giấy.

      Trình Dật Tu quay đầu với : “Ngồi phía trước , phía sau hơi lộn xộn.”

      Giang Hạ đành phải ngồi vào ghế phụ, Trình Dật Tu gì nữa, khởi động xe đường.

      Trong xe có mùi thuốc lá nhàn nhạt, có khả năng là lúc chờ hút. Giang Hạ càng cảm thấy ngượng ngùng, quyết định gì đó.

      “Ngại quá đầu bếp Trình, Hứa Lôi đối với ai cũng cảm thấy quen thuộc, coi là người ngoài.”

      sao, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, dù sao cũng tiện đường.” Trình Dật Tu mở nhạc, máy phát nhạc của Trần Dịch Tấn đợi em .

      Giang Hạ lý giải hành động của muốn chuyện, vì thế chủ động mở miệng chuyện tiếp. Mà cũng chăm chú lái xe.

      Ban đêm tháng tư vẫn hơi lạnh, Trình Dật Tu kéo cửa xe lên.

      Sau khi cửa sổ xe đóng lại, trong xe dần dần ấm lên. Mùi thuốc lá còn chưa tan hết, quanh quẩn chóp mũi Giang Hạ. hiểu sao, lại cảm thấy xấu hổ, vì thế cầm điện thoại ra cúi đầu đùa nghịch.

      Đều di động làm người ta trở nên xa cách, nhưng mà lúc này, di động là chuyện tốt.

      Hai người cứ trầm mặc như vậy, khoảng hai mươi phút nữa là tới địa điểm hẹn. Sau khi Giang Hạ xuống xe mới nhớ tới chuyện, hỏi: “Đầu bếp Trình, phải vừa mới đến thành phố T sao, sao lại quen đường ở đây?”

      nghiêng người nhìn , “Tôi lớn lên ở thành phố T.”

      Giang Hạ căn bản nhìn , chỉ chăm chú nhìn đường dưới chân. “Ách, hóa ra là người ở đây, tôi còn tưởng rằng và đầu bếp Vu giống nhau, đều là người thành phố S.”

      Trình Dật Tu cười , “Vào thôi, bọn họ chắc là đến đủ rồi.”

      Tới phòng, mọi người chỉ có hai người bọn họ tới muộn nhất, muốn phạt rượu. Nháo lợi hại nhất là Hứa Lôi.

      Giang Hạ tức giận lôi kéo , “Chuyện cậu tự làm chủ tớ còn chưa tính toán đâu đấy!”

      Hứa Lôi thèm để ý: “Dù sao đều cùng đến đây, tiết kiệm tiền thuê xe cho cậu tốt sao?”

      Giang Hạ:…

      còn chưa nghèo đến mức ngay cả xe cũng gọi nổi!

      Trình Dật Tu thoái thác vì lái xe tới, thể uống rượu. Hạ Bạch Tuyết sớm hơn bọn họ bước đưa ra chủ ý. “Vậy hát bài, Dật Tu hát rất hay!”

      Mọi người nghe xong, lại làm ồn bắt hát. Trình Dật Tu thể từ chối được nữa, liền chọn bài hát. Mười năm của Trần Dịch Tấn.

      vừa cất tiếng hát, cả phòng vốn ầm ĩ dần dần im lặng. Hạ Bạch Tuyết dối, hát rất hay.

      Trình Dật Tu dựa vào bên cạnh máy, tay cầm microphone, tay ôm ngực, khẽ cúi đầu nhìn phụ đề. Tiếng hơi trầm thấp, mang theo từ tính. Nghe hát, giống như uống vào ly rượu lâu năm. Mềm mại ngọt ngào, dư vị còn mãi.

      Ngọn đèn trong phòng rất tối, màn hình lớn chiếu ra ánh sáng mỏng manh, chiếu rọi hình dáng , lúc sáng lúc tối, giống như hắc bạch trong phim.

      Bỗng nhiên, trong bóng tối vang lên tiếng tách, đèn flash sáng rồi tắt. Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn người chụp, hóa ra là Hạ Bạch Tuyết.

      Trình Dật Tu chỉ dừng lại lát, tiếp tục hát hai câu cuối cùng. Mọi người vỗ tay, có người kêu lại hát tiếp bài, bị Trình Dật Tu từ chối vì cổ họng thoải mái.

      Trình Dật Tu ngồi vào chỗ bếp trưởng Vu, bên kia bếp trưởng Vu, chính là Hạ Bạch Tuyết. Giang Hạ nhìn, ta mang điện thoại đưa cho Trình Dật Tu nhìn, lại cười gì đó. Mà Trình Dật Tu chỉ gật đầu.

      Hạ Bạch Tuyết dường như cao hứng lắm, uống ngụm bia. Sau đó liền nhìn về phía Giang Hạ ngồi trong góc. Đứng lên lớn tiếng : “ Dật Tu hát rồi, bây giờ có phải đến lượt quản lý Giang hay !”

      Tất nhiên mọi người đều phụ họa, để Giang Hạ hát.

      Mà sở dĩ Giang Hạ trốn ở góc, chính là vì sợ bị người ta bắt ca hát!

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chắc là Giang Hạ hát ko hay nên trốn đây. Thanks
      ngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :