1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      cẩn thận làm lễ đính hôn cho chắc Tu ơi! mẹ Hạ nửa đêm khó ngủ tìm con đấy!!!!:yoyo58::yoyo58:
      saoxoayYuurei Bana thích bài này.

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 50: Ức Hạ.
      Edit: Yuurei Bana.

      Kể từ khi Dư Quỳnh Hoa đồng ý hôn , Trình Dật Tu trở thành thành viên thường trú ở nhà họ Hạ. Ngoại trừ giờ làm việc, dường như đều ở tầng sáu.

      Rất nhanh đến ngày Giang Hạ làm ở nhà hàng Ức Hạ. Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp, chọn chiếc váy quá gối màu xanh sẫm, quần áo rất hợp với dáng người . Tóc dài cũng buộc lên, ưu nhã thành thục hơn với ngày thường.

      Trình Dật Tu kiên trì muốn đưa làm, đợi dưới lầu từ sớm, lúc nhìn thấy từ trong tòa nhà ra, khóe miệng nhịn được cong lên. Rất lịch thay mở cửa xe, đợi ngồi vào bên trong xe, nhân tiện hôn trộm cái.

      Sau khi lên xe, Trình Dật Tu với Giang Hạ: “Buổi tối làm xong tới đón em nhé.”

      Giang Hạ lắc đầu, “ cần đâu, lúc tan làm cũng bằng em tan làm, đợi tới đón phải đợi nửa tiếng. Em tự mình ngồi xe về cũng được.”

      Trình Dật Tu mất hứng bĩu môi : “ muốn đón em cũng được sao? Bạn trai muốn đón bạn tan làm đấy.”

      Giang Hạ bật cười ra tiếng, “ sắp ba mươi tuổi rồi, có thể đừng dùng giọng điệu này chuyện được , người ta thấy rất mất mặt.”

      “Trừ em ra còn ai có thể trông thấy? Cứ như vậy , buổi tối em ở nhà hàng đợi . Nếu như đến mà em có ở đấy … hừ hừ!”

      Giang Hạ buồn cười nhìn , “ làm gì?”

      “Vậy buổi tối về nhà, ngủ bên trong xe, xem em có đau lòng !”

      Giang Hạ: …

      Có người uy hiếp như vậy sao?

      Đến Ức Hạ, Trình Dật Tu có xuống xe, lúc thay Giang Hạ cởi dây an toàn, chu môi muốn hôn. Giang Hạ còn cách nào chỉ có thể nhàng chạm vào môi , lại bị đè lại, mạnh mẽ hôn sâu hơn.

      nụ hôn kết thúc, hơi thở của có hơi ổn định, ở bên tai giọng : “Buổi tối nhất định phải đợi .” Vài ngày nay mặc dù mỗi ngày có thể gặp mặt, nhưng Dư Quỳnh Hoa nhìn rất kĩ, tay thể nắm, sắp nín hỏng.

      Giang Hạ đỏ mặt ừ tiếng, mở cửa xuống xe. Trình Dật Tu gọi lại: “Hy vọng em thích công việc mới này!”

      Giang Hạ nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi. thể làm muộn ngày đầu tiên, gật đầu với sau đó vội vã chạy vào trong nhà hàng.

      Bây giờ còn chưa tới giờ kinh doanh, nhưng mà nhân viên làm việc cũng đến rồi. Lúc vào, nhân viên của khách sạn cho biết, bây giờ còn chưa tới giờ kinh doanh.

      Giang Hạ mỉm cười, “Tôi là Giang Hạ, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đây làm.”

      Lần trước đến phỏng vấn xong liền rời , cho nên nhân viên làm việc trong nhà hàng cũng nhận ra .

      Nhân viên này là chưa đến hai mươi, nghe tên Giang Hạ giật mình, sau đó : “A, chị là quản lý ạ, quản lý Tiếu ở phòng làm việc đợi chị, chị có cần em đưa đến đó ạ?”

      Giang Hạ xin miễn ý tốt của ấy, lần trước đến nộp đơn cũng là ở phòng làm việc, biết đường. Phòng làm việc ở tận cùng bên trong nhà hàng, rất rộng rãi, bố trí cũng rất thoải mái. Lúc Giang Hạ đến, quản lý Tiếu thu xếp đồ đạc. Nhìn thấy Giang Hạ khách khí đứng dậy bắt tay .

      “Quản lý Giang, đến rồi. Tôi sắp xếp những thứ cần giao cho xong rồi, nhìn chút xem.” xong đưa cho Giang Hạ xấp văn kiện.

      Giang Hạ hơi sững sờ, “Giao cho tôi?”

      nộp đơn làm quản lý tiền sảnh, mà quản lý Tiếu này hẳn là quản lý nhà hàng, giữa bọn họ còn cần giao thứ gì?

      Tiếu Hành Thủy cười : “ sai, sau này nhà hàng này giao cho , hy vọng có thể kinh doanh tốt.”

      “Hả? Quản lý Tiếu, tôi hiểu lời lắm.” Cái gì gọi là giao cho ?

      Tiếu Hành Thủy đẩy mắt kính sống mũi, “ cần hiểu đâu, tự nhiên có người cho biết đáp án. xem trước sổ sách chút, ngày mai tôi phải về thành phố A, cho nên hy vọng hôm nay chúng ta có thể chuyển giao hết công việc cách ràng.”

      Cho tới trưa, Giang Hạ vẫn chui đầu vào trong các loại số liệu. Tiếu Hành Thủy chỉ đem công việc hàng ngày giao cho , ngay cả con dấu nhà hàng cũng đưa luôn cho . Chuyện này làm tò mò kinh khủng, nhưng mà hỏi Tiếu Hành Thủy, ta cái gì.

      Buổi chiều lúc nghỉ ngơi, Giang Hạ đem chuyện này cho Trình Dật Tu, vốn muốn cùng bàn bạc, chuyện này có phải là có mưu gì . Dù sao trời thể tự nhiên rơi xuống cái bánh, làm sao lại có nhà hàng như thế, đột nhiên giao toàn quyền cho . Ngày đầu tiên làm, sợ lấy tiền chạy mất à?

      Nhưng mà ở đầu bên kia Trình Dật Tu chỉ như nước chảy mây trôi câu: “Giao cho em, em nhận là được. Trước đó ở nhà hàng lớn như vậy mà em có thể quản lý, bây giờ nhà hàng mà em quản được sao?”

      Phản ứng của rất kỳ lạ, người bình thường thấy chuyện này kinh ngạc chút chứ nhỉ. Trực giác của Giang Hạ cho rằng chuyện này có quan hệ với . “ thành cho em, chuyện này có quan hệ với ?”

      Trình Dật Tu quanh co sang chuyện khác. “Buổi tối em phải đợi , bây giờ rất nhớ em.”

      đừng có mà sang chuyện khác, em tức giận.”

      Giang Hạ muốn tắt điện thoại, bên kia Trình Dật Tu lớn tiếng : “Đừng đừng, bây giờ có việc, buổi tối gặp mặt cho em biết được ?”

      Giang Hạ nghe thấy bên kia điện thoại có người gọi , chắc là có việc . “Vậy nhanh làm , buổi tối sau.”

      Tắt điện thoại trong lòng ổn định hơn nhiều, nếu có quan hệ với , ít nhất giải thích mưu gì. Chỉ là biết trong hồ lô của có bán thuốc gì, cố làm ra vẻ huyền bí.

      Buổi chiều đến giờ làm việc, Tiếu Hành Thủy triệu tập toàn bộ nhân viên của khách sạn, giới thiệu Giang Hạ.

      Tiền sảnh và sau bếp, tổng cộng có hai mươi sáu người. Nhân viên nghe Tiếu Hành Thủy sau này Giang Hạ là người quản lý toàn quyền nhà hàng, mọi người đều rất kinh ngạc.

      nhớ được tất cả tên nhân viên, cho nên Giang Hạ chọn những chức vị quan trọng để ghi nhớ. Quản lý tiền sảnh Dương Nguyệt, đầu bếp trưởng Lưu Đông, mua thực phẩm Ngô Tĩnh Hoa, đám người kế toán.

      Dường như Dương Nguyệt ràng chức vụ của Giang Hạ, hỏi Tiếu Hành Thủy: “Quản lý Tiếu, vậy sau này tôi tìm ai để báo cáo công việc?” Lúc trước Giang Hạ chưa tới, ấy chỉ biết muốn tuyển quản lý tiền sảnh, vẫn cho rằng mình bị cuốn gói.

      Tiếu Hành Thủy chỉ Giang Hạ : “Cứ báo cáo quản lý Giang là được, ngày mai tôi rời . Sau này mọi chuyện trong nhà hàng, toàn bộ với quản lý Giang.”

      Vẻ mặt Dương Nguyệt phức tạp nhìn Giang Hạ, gật đầu thêm gì nữa.

      Sau khi tan họp, nhân viên tụm lại tốp năm tốp ba bàn luận về Giang Hạ. Có người hỏi Dương Nguyệt có biết lai lịch của Giang Hạ . Dương Nguyệt lắc đầu, “ biết, có thể là bà chủ.”

      đến bà chủ, tất cả mọi người đều tò mò. Từ khi nhà hàng khai trương đến giờ, bọn họ đều nhìn thấy người chủ thực , tất cả vẫn luôn do Tiếu Hành Thủy xử lý. Cho nên bọn họ vẫn cho là Tiếu Hành Thủy là ông chủ, cho đến khi hơn nửa tháng trước, Tiếu Hành Thủy ta chỉ là người làm thuê. Mọi người mới biết được ông chủ là người khác.

      Nhưng thực ra, lúc Dương Nguyệt đến nộp đơn từng gặp ông chủ.

      Con người luôn luôn thích tám chuyện, nghe Dương Nguyệt Giang Hạ có thể là chủ nhà hàng, lại có người suy đoán : “Bộ dáng ấy xinh đẹp, chắc phải là tình nhân của ông chủ đấy chứ? Bây giờ có rất nhiều kẻ có tiền, mở nhà hàng cho tiểu tam giết thời gian.”

      Dương Nguyệt nhìn văn phòng: “Ai biết được, mọi người làm việc . Bất kể ấy là ai, chỉ cần chúng ta có tiền lương là được.”

      ********

      Buổi tối khách rời , Giang Hạ đến tiền sảnh dạo qua vòng. nhìn qua số tiền nhà hàng kiếm được, ngày có khoảng ba vạn, đối với nhà hàng diện tích lớn mà , xem như tương đối khá.

      Đêm nay Trình Dật Tu bận, sớm chút tới Ức Hạ. Vào cửa nhìn thấy Giang Hạ, cười tới phía , Giang Hạ kiểm tra ở quầy rượu, đột nhiên bị vỗ vai, dọa thiếu chút nữa làm vỡ chai rượu đỏ.

      “Sao đến sớm thế?” kinh ngạc hỏi.

      đến gần giọng bên tai : “Bởi vì quá nhớ em.”

      Cạnh họ là thu ngân, mặc dù giọng đè tới mức thấp nhất, nhưng thu ngân vẫn nghe thấy, tò mò nhìn bọn họ cái. Giang Hạ vội vàng bỏ rượu xuống, kéo Trình Dật Tu đến phòng làm việc.

      “Em làm việc, thể đợi em ở bên ngoài được sao?”

      “Bên ngoài nóng như vậy, em sót sao?”

      Giang Hạ bảo ngồi ghế sofa ở bên ngoài phòng làm việc, đợi tan làm.

      Trình Dật Tu chỉ cửa chính phòng làm việc, “Vì sao mời vào ngồi?”

      “Quản lý Tiếu còn ở đây.” phải là nhân viên nhà hàng, sao có thể dẫn vào.

      Nhưng mà Trình Dật Tu lại đến phòng làm việc, đưa tay mở cửa chính. Tiếu Hành Thủy ở bên trong thấy là , cười đón.

      “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”

      Trình Dật Tu ngồi xuống ghế sofa, “Ngày mai phải , sao tôi lại tới gặp mặt lần cuối được?”

      Tiếu Hành Thủy đấm vào vai , “Cậu có biết chuyện hay , cái gì mà gặp mặt lần cuối.”

      Giang Hạ im lặng đứng ở cửa, nhìn hai người họ chuyện như bạn cũ, đột nhiên hiểu chuyện gì xảy ra.

      Nhà hàng này, tám mươi phần trăm là của Trình Dật Tu!

      Quả nhiên, Tiếu Hành Thủy chính thức giới thiệu cho , “Giang Hạ, vị này chính là ông chủ của Ức Hạ Trình Dật Tu. Tôi nghĩ hai người nhất định rất quen thuộc, những thứ khác cần tôi giới thiệu nữa nhé.”

      Giang Hạ ôm cánh tay nhìn Trình Dật Tu lên tiếng. Mặc dù nhà hàng này là của phải chuyện gì xấu, nhưng mà cảm thấy thái độ của có vấn đề. Chuyện như vậy cần thiết phải gạt .

      Trình Dật Tu vốn là có hơi chột dạ, cho nên buổi chiều ở trong điện thoại cho biết. Nhà hàng này khai trương lúc chưa về thành phố T, tất cả mọi chuyện đều nhờ Tiếu Hành Thủy xử lý. Vốn dự định tự mình trở về kinh doanh, nào ngờ đại sư huynh nhờ giúp đỡ, sau đó lại gặp lại Giang Hạ, cho nên nhà hàng này quản lý được. Cho đến khi Giang Hạ muốn từ chức, mới nhớ tới có thể giao nhà hàng cho . Lúc mới đầu sợ cho biết, muốn, cho nên gạt . Sau đó ba Giang mẹ Giang trở về, bận ứng phó, nên quên mất vụ này.

    3. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Nghe tên nhà hàng còn k phải cho Giang Hạ sao. Na9 thâm tình quá :yoyo26:
      saoxoayYuurei Bana thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      nghe cái tên Ức Hạ thấy nghi nghi rồi mà. A Tu thế mà cũng để dành được nhiều nhỉ? còn cái vụ ông bố a Tu sao k thấy đem ra xử luôn cho rồi...:die::die:
      Yuurei Bana thích bài này.

    5. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 51: Đưa tiễn.
      Edit: Yuurei Bana.

      Tiếu Hành Thủy nhìn hai người chuyện, rất tự giác ra ngoài. Trình Dật Tu nịnh nọt kéo Giang Hạ ngồi xuống, “Hạ Hạ, em tức giận à?”

      Giang Hạ phồng má, “ nhìn ra sao?”

      Trình Dật Tu ngồi xổm xuống trước mặt , “Hạ Hạ xin lỗi, thực cố ý lừa gạt em, nhất thời quên mất.”

      “Chuyện này mà cũng có thể quên sao?” Giang Hạ đưa tay cản chui vào ngực . Mỗi lần đều như vậy, tức giận lại giả bộ đáng thương.

      nghiêm túc gật đầu, “Sáng sớm hôm nay vốn định chuẩn bị cho em biết, nhưng mà em vội vã bỏ chạy vào trong nhà hàng, kịp .”

      “Sao thế nào cũng là em đúng thế?”

      , là đúng, em phạt .”

      dám, là ông chủ, em chỉ là nhân viên sao dám phạt .”

      Trình Dật Tu đáng thương nhìn , “Hạ Hạ, tiền dành mấy năm đều dồn vào khách sạn này, sau này em chính là bà chủ, mỗi tháng đừng quên phát tiền tiêu vặt cho nhé.”

      Giang Hạ giả bộ nghiêm túc được nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên. “ thành cho em biết, rốt cuộc gạt em bao nhiêu chuyện.”

      Trình Dật Tu dựng thẳng hai ngón tay lên thề: “ có, còn việc gì lừa gạt em nữa. Nếu như sau này em phát ra chuyện gì đó, liền…”

      còn chưa xong, Giang Hạ che miệng , “Hừ! tùy tiện thề cái gì thế, em bảo thề à?”

      Trình Dật Tu cười : “Kỳ em có giận sao?”

      Giang Hạ chán nản trừng mắt nhìn , phát mình bị ăn sạch rồi, chỉ cần gì đó vui vẻ còn tức giận nữa. Làm cho có cảm giác mình có nguyên tắc, nhưng mà hết lần này đến lần khác cảm giác này rất tốt đẹp, giống như hai người thích nhau ở cùng chỗ, còn vấn đề gì nữa, ngoại trừ hạnh phúc chính là ngọt ngào. Loại cảm giác này làm người ta nghiện, cảm giác mình còn phòng bị.

      ********

      Trình Dật Tu và Giang Hạ cùng nhau rời Ức Hạ. Nhân viên nhìn thấy, đều bàn tán sôi nổi thân phận của Trình Dật Tu. Cũng biết là ai lan truyền ra trước, Trình Dật Tu chính là ông chủ của Ức Hạ. Sau đó lại có người suy đoán quan hệ của bọn họ, có người là bạn bè bình thường, nhưng vẫn có người nhận định quan hệ của bọn họ bình thường.

      Những nghị luận này đều sau khi Trình Dật Tu và Giang Hạ rời , cho nên hai người biết chuyện này. đường Trình Dật Tu và Giang Hạ đến chuyện của Tiêu Hành Thủy.

      “Ngày mai ấy về thành phố A, em theo đưa tiễn nhé.”

      Giang Hạ tò mò mối quan hệ của bọn họ, “ dám giao tài sản của mình cho ấy xử lý, xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt.”

      Trình Dật Tu ừ tiếng, “ ta là người bạn thứ nhất của sau khi đến thành phố A, nếu ta, có cơ hội đến quán cơm nhà họ Đường học nghề.”

      ấy biết Đường Nhất à?”

      Trình Dật Tu nhìn phía trước, nhớ lại chút chuyện qua. “Kỳ chân chính, ta mới là đại sư huynh của . Nhưng mà sau đó phát sinh ít chuyện, bị sư phụ xóa tên.’

      Giang Hạ tò mò chuyện đó, nhưng nhìn Trình Dật Tu nguyện ý nhắc tới lắm, cũng có hỏi. Nếu bị xóa tên, chắc chắn phải là chuyện tốt gì.

      Sau khi đến tiểu khu, Trình Dật Tu nắm tay Giang Hạ thả ra, lên tới tầng năm nắm tay vào nhà mình.

      Giang Hạ nhìn đồng hồ, sắp chín giờ. “Em phải về nhà, lát nữa mẹ em gọi điện thoại.”

      Từ sáng Trình Dật Tu mong chờ buổi tối ở cùng chỗ, “Ở cùng lát được sao, nửa tiếng nhé?”

      “Mười phút.”

      Trong mắt Trình Dật Tu lên hai đốm lửa , khàn khàn : “Mười phút sao đủ…”

      Mặt Giang Hạ đỏ bừng, “Vậy thôi, em về nhà… Ừm!”

      Làm sao có thể thả , đem khiêng lên giường, nhanh chóng cởi áo mình, giống như sói nhào tới.

      Nếu chỉ có mười phút, vậy cần lãng phí chuyện.



      Mười phút sau, Giang Hạ còn sức chống cự, mà người người lại có dấu hiệu dừng lại. giọng thúc giục: “ nhanh lên…”

      Vì vậy người nào đó vào nhanh hơn, ngậm tai , hô hấp nặng nề hỏi : “Muốn nhanh đến vậy sao, hửm?”

      cố ý xuyên tạc ý của , nhưng mà nên lời, chỉ có thể mặc cho muốn làm gì làm.

      Nửa tiếng sau, gió ngừng mưa nghỉ. Cuối cùng Giang Hạ thể kéo dài được nữa, cắn mạnh lên vai cái, chọc hút vào khí lạnh.

      Giang Hạ đỏ mặt trừng mắt liếc cái, đứng dậy mặc quần áo. “Sau này tin nữa.”

      Trình Dật Tu ôm từ phía sau, “Thực xin lỗi, phải cố ý giữ chữ tín, là vừa chạm vào em liền nhịn được…”

      Lời càng ngày càng , di động Giang Hạ vang lên, là Dư Quỳnh Hoa gọi tới.

      Giang Hạ nhìn dãy số dám nhận, vội vàng sửa sang quần áo muốn rời . Trình Dật Tu đưa ra cửa, cúi đầu hôn trán cái mới buông tay. “Nếu như em mệt mỏi sáng mai cứ ngủ , mình đưa tiễn lão Tiếu là được.”

      Giang Hạ đưa tay mở cửa, “Em cùng , sáng mai gọi điện thoại cho em.” Mặc dù người đau nhức, nhưng cũng đến nỗi dậy nổi.

      Trình Dật Tu dám đưa lên tầng, sợ bị Dư Quỳnh Hoa nhìn ra được gì đó. Mở cửa, nghe lên tầng vào nhà mới yên tâm.

      Lúc Giang Hạ về nhà, ba mẹ ở phòng khách nhìn điện thoại. Dư Quỳnh Hoa hỏi : “Sao muộn như vậy mới trở về, sao con lại nghe điện thoại nữa?”

      Giang Hạ quay lưng về phía bà thay giày, “Mẹ gọi điện lúc con ở dưới lầu, cho nên con nghe.”

      Ba Giang quan tâm hỏi: “Công việc mới thế nào, hòa hợp với các đồng nghiệp chưa?”

      Giang Hạ quanh co lúc, do dự biết có nên cho ba biết nhà hàng là của Trình Dật Tu hay . Vừa rồi ở dưới lầu bị lăn qua lăn lại quên mất chuyện này. Cuối cùng đợi bàn bạc với , rồi cho bố mẹ sau.

      Sáng sớm hôm sau, Giang Hạ và Trình Dật Tu tiễn Tiếu Hành Thủy. Thành phố T có sân bay, nhưng mà có tàu điện tới thành phố A. Từ nội thành đến tàu điện mất bốn mươi phút, Trình Dật Tu lái xe đưa ta đến đó.

      đường Tiếu Hành Thủy và Trình Dật Tu đến chuyện thành phố A, “Năm nay sư phụ làm đại thọ mừng sáu mươi tuổi, cậu phải đến chuyến đúng ?”

      Trình Dật Tu gật đầu, “Đương nhiên phải , sao?”

      Tiếu Hành Thủy dựa lưng vào ghế, “Tôi , ngày vui muốn ông ấy cảm thấy ngột ngạt.”

      Trình Dật Tu trầm mặc lát, Tiếu Hành Thủy tiếp tục : “Mang Giang Hạ cùng sao?”

      Giang Hạ ngồi ghế sau, nghe bọn họ nhắc tới tên mình, vểnh tai nghe. Lại nghe Trình Dật Tu : “ được, quá xa em sợ ấy lăn qua lăn lại mệt mỏi.”

      Tiếu Hành Thủy cười, “Cũng tốt.”

      Giang Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù phải rất muốn , nhưng mà thèm hỏi ý kiến mà tự quyết định, làm buồn bực.

      Đến trạm xe, sau khi đưa Tiếu Hành Thủy , Giang Hạ lên xe trước. Trình Dật Tu nhìn ra vui, theo sát lên xe.

      “Hạ Hạ, kỳ sư phụ tính tình quái dị, sợ em lúng túng, cho nên mới như vậy, có phải em tức giận ?”

      Giang Hạ bĩu môi, phải tức giận, chỉ là khó chịu trong lòng. “Vậy khi nào ?”

      Trình Dật Tu hôn lên mặt cái, “Sinh nhật sư phụ còn tuần nữa, trước ngày, buổi tối hôm sau có thể trở về rồi.”

      Giang Hạ ồ tiếng, quay đầu nhìn . Nửa đùa : “ phải là bên đó có bạn trước đấy chứ?”

      Trình Dật Tu lập tức phủ nhận: “ có! Nhiều năm như vậy chỉ nhớ em, lấy đâu ra bạn trước?”

      Giang Hạ hừ tiếng, “Em tin, đẹp trai như thế, con thành phố A đều mù hết rồi à.” Kỳ tin lời , nhưng mà chỉ thuận miệng như vậy mà thôi. Ai ngờ Trình Dật Tu đột ngột phanh xe lại, dừng xe ở ven đường.

      “Sao lại dừng xe?”

      Trình Dật Tu đến gần mặt , nghiêm túc : “Hạ Hạ, chỉ thích mình em.”

      Giang Hạ bị làm cho ngồi co ghế, vẻ mặt rất nghiêm túc và thất vọng vì được tín nhiệm. Giang Hạ ý thức được mình sai, “Được rồi, được rồi, em tin .”

      có thành ý.” .

      Giang Hạ bất đắc dĩ hôn lên mặt , “Vậy đủ thành ý chưa?”

      thở dài, vùi đầu vào vai , “Hạ Hạ, chuyện khác là vì có lý do mới lừa gạt em, nhưng mà thích em, chút giả dối. Thời gian lâu như vậy cũng chỉ thích em mà thôi, cho nên sau này đừng những lời như vậy có được , những lời đó làm đau khổ.”

      Giang Hạ nghĩ tới mình chỉ đùa mà thôi làm khổ sở đau lòng, đưa tay vuốt lưng . “Là lỗi của em, sau này em đảm bảo như vậy nữa.”

      Trình Dật Tu ôm lát mới tiếp tục lái xe, Giang Hạ nhìn gò má , trong lòng tự kiểm điểm, quyết định sau này nên đùa giỡn những lời như thế.

      Trở lại nội thành, Giang Hạ xuống xe ở nhà hàng tạm biệt với , mới nhớ tới dường như mình lại ngớ ngẩn. phải là vì chuyện thành phố A mà tức giận với sao, sao bây giờ biến thành tự trách, ấm ức vậy?

      Nhìn xem, trúng tà của rồi, thuốc nào cứu được.

      Bởi vì đưa Tiếu Hành Thủy , Giang Hạ đến nhà hàng muộn nửa tiếng. Buổi sáng gọi điện cho Dương Nguyệt bảo mình đến muộn chút, cho nên lúc đến nhà hàng chuẩn bị tìm Dương Nguyệt tiếng đến, nhìn thấy người ở nhà hàng, đến phòng làm việc của Dương Nguyệt.

      Phòng làm việc của Dương Nguyệt ở cạnh phòng bếp, là căn phòng . là phòng làm việc, kỳ nửa gian là dùng để đặt rượu, bình thường Dương Nguyệt cũng ở trong này.

      Giang Hạ thấy cửa đóng, đưa tay gõ. “Dương Nguyệt, có ở trong này ?”

      Dương Nguyệt ở bên trong trả lời rất nhanh, mãi lúc mới mở cửa. Giang Hạ kinh ngạc phát bên trong còn có người đàn ông.

      Người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, ăn mặc theo trào lưu, lỗ tai còn đeo khuyên tai. Cao mét tám trở lên, bộ dáng cũng rất tuấn tú, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Hạ khi đó, làm cảm thấy khó chịu. Ánh mắt kia đứng đắn.

      mặt Dương Nguyệt còn có ửng hồng, được tự nhiên : “Quản lý Giang đến rồi à, đây là bạn trai tôi, buổi sáng đưa tôi làm thuận tiện ngồi lát.” xong lại đẩy bạn trai ra ngoài, “ về trước .”

      Người đàn ông cười với Giang Hạ, với Dương Nguyệt: “Vậy buổi tối lại đến đón em.” Lúc ra cửa lại đến chỗ Giang Hạ, Giang Hạ lùi ra sau, mới đụng vào ta.

      Giang Hạ hơi tức giận, đợi người đàn ông rồi, với Dương Nguyệt: “Quản lý Dương, sau này phải là nhân viên của nhà hàng, được mang vào.”

      Dương Nguyệt cắn môi, sắc mặt được tốt : “Thực xin lỗi quản lý Giang, tôi bảo đảm có lần sau.”

      Giang Hạ nhìn như vậy thêm gì nữa, chỉ : “ làm việc .”

      ***********

      Mấy ngày nay Trình Dật Tu vẫn thúc giục công ty sửa sang, bảo bọn họ tăng nhanh tiến độ. Bây giờ cơ bản các loại đường nước hoàn thành, công nhân bắt đầu xử lý tường và sàn nhà. tuần nữa là có thể chuyển đồ.

      Trình Dật Tu thừa dịp nghỉ buổi chiều, đón Giang Hạ cùng chọn lựa đồ đạc trong nhà. Mục tiêu chính là chọn giường lớn thoải mái.

      Bọn họ đến cửa hàng bán nội thất lớn nhất thành phố T, bên trong có đủ loại nhãn hiệu, đủ loại đồ dùng, đầy đủ mọi thứ.

      Trình Dật Tu nắm tay Giang Hạ đến thẳng nhãn hiệu nổi tiếng, lúc trước lên mạng tìm hiểu, nhìn trúng cái giường lớn kiểu Châu Âu.

      Lúc Giang Hạ nhìn cái giường kia, cũng biết vì sao nhìn trúng cái giường đó. Bởi vì khá lớn! Nhưng mà cũng thích cái giường này, chất liệu gỗ trắng thuần khiết, đầu giường thiết kế cái vương miệng, nhìn rất đơn giản.

      Trình Dật Tu trưng cầu ý kiến của , “Thích chiếc giường này ?”

      Giang Hạ vòng quanh giường hai vòng, lại ngồi lên để cảm nhận, gật đầu với : “Cũng tệ.”

      “Vậy lấy cái này nhé?”

      Thấy đồng ý, Trình Dật Tu vui vẻ tìm nhân viên bán hàng làm đơn. Giang Hạ dạo khu tủ quần áo, muốn chọn chiếc tủ màu trắng hợp với cái giường. nghĩ tới lại nhìn thấy người quen mắt.

      Là bạn trai Dương Nguyệt, ta cùng vị phu nhân ăn mặc giàu sang, chọn lựa sofa.

      Cử chỉ của hai người vô cùng thân thiết, thậm chí còn hơi quá. Khi thấy bạn trai Dương Nguyệt hôn lên mặt vị phu nhân kia, toàn thân Giang Hạ nổi da gà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :