1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 47: Phiên ngoại chen vào.
      Edit: Yuurei Bana.

      Tôi là Trình Dật Tu, nghề nghiệp đầu bếp, tuổi hai mươi chín. Tôi có người thân, chỉ có ông nội nhưng ông mất lúc tôi mười bảy tuổi.

      Lúc còn rất , tôi biết mình là đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ nhưng được ông nội thương, làm tôi tuổi vô ưu vô lo, cho nên tôi nghĩ về chuyện của ba mẹ. Cho đến khi bảy tuổi năm ấy, ông nội mang theo tôi dời đến thành phố T.

      quán ăn đơn sơ, lần đầu tiên tôi gặp được Giang Hạ. Trước đây như cái bánh bao, tròn vo, trắng nõn mềm mại. Lúc nào cũng được cha mẹ cho ăn mặc như công chúa, mặc những bộ váy xinh đẹp, giày hồng, trong túi , lúc nào cũng có giấu những viên kẹo mà tôi chưa từng ăn.

      thường xuyên cùng ba mẹ ăn sáng. Tôi nhớ được đặc biệt thích ăn bánh trẻo rán, lúc còn rất có thể ăn được đĩa lớn. Mỗi lần mẹ trách ăn quá nhiều, ba che chở , có thể ăn là phúc.

      Chắc là từ lúc đó trở , tôi bắt đầu hiếu kỳ về cha mẹ mình. Tôi bắt đầu nghĩ, vì sao bọn họ lại vứt bỏ tôi? Có phải bọn họ khắp nơi tìm tôi ? Nếu như bọn họ tìm được tôi, có phải cũng giống cha mẹ , thương tôi.

      Nhưng mà tôi cũng chỉ vụng trộm nghĩ mà ghen tị, tôi dám hỏi ông nội về chuyện của cha mẹ.

      Dần dần, tôi bắt đầu ghen tị với , ghen tị có cha mẹ thương, mà tôi có. Mỗi lần đến, tôi thừa dịp thu dọn bàn trừng mắt nhìn , hoặc làm bộ như cẩn thận giẫm lên giày mới của , nhưng mà căn bản có để ý. Ngẫu nhiên chú ý tới, cười ngọt ngào với tôi.

      Sau đó, tôi lớn thêm vài tuổi, bạn học trong trưởng bắt đầu cười nhạo tôi có cha mẹ, mỗi người đều rời xa tôi. Lúc nào tôi cũng có bạn, mỗi ngày ngoại trừ học, chính là ở trong quán ăn giúp ông nội rửa bát. Thời thơ ấu tĩnh mịch, Giang Hạ, là người duy nhất miễn cưỡng có thể coi là bạn tôi, mặc dù chưa bao giờ chú ý tới tồn tại của tôi.

      Tôi lại ngây thơ ghen tị nữa, mà là hâm mộ. Hâm mộ mỗi ngày đều có thể vui vẻ ở cùng cha mẹ. Mỗi khi tôi ở trong phòng bếp chật chội u, lúc nhìn thấy nhà ba người nhà qua cánh cửa sổ nho , tôi liền tưởng như chính mình cùng cha mẹ ở cùng chỗ, chắc chắn cũng như bọn họ, hạnh phúc vui vẻ.

      Tôi dựa vào tưởng tượng này, bổ sung vào chỗ trống có cha mẹ, vượt qua độc lúc .

      Sau đó, tôi trưởng thành. Hai chữ cha mẹ còn trong cuộc sống của tôi, tôi còn ảo tưởng có ngày, bọn họ đột nhiên xuất .

      Mà Giang Hạ, cũng còn là đối tượng mà tôi ghen tị hâm mộ. Niên thiếu của tôi, giống như trong đêm lớn lên. Bắt đầu hiếu kỳ nam nữ khác biệt, bắt đầu cùng những nam sinh khác, vụng trộm phán xét nữ sinh trong lớp, ai xinh đẹp, ai xấu. Kỳ lạ là, trường học nhiều nữ sinh như vậy, tôi lại thấy ai xinh đẹp hơn Giang Hạ.

      biết kể từ khi nào, tôi núp sau cửa sổ, chứng kiến cả nhà ba người bọn họ hạnh phúc, mà ngực cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa. Cho đến sáng sớm ngày nào đó, tôi từ trong mộng tỉnh lại, dưới thân rất chật vật.

      Làm tôi ngượng ngùng là, trong mộng, tôi nhìn thấy Giang Hạ.

      Giấc mộng này làm tôi xấu hổ khi gặp người khác, đoạn thời gian dài, tôi quán ăn giúp đỡ. Cho đến khi tôi phát , cho dù nhìn thấy , xuất trong mơ. Mấy ngày đó, tôi học được nhớ.

      Tôi đánh lại được ma quỷ trong lòng, lúc lần nữa trở lại quán ăn giúp đỡ, tôi phát trưởng thành. Mặc dù mặt còn mang theo dáng vẻ đứa bé mập, nhưng mà vóc dáng như măng mùa xuân sau cơn mưa, lớn vụt lên, thậm chí vượt qua tôi.

      Phát này làm tôi tự ti, càng dám xuất trước mặt . Mỗi ngày chỉ núp sau cánh cửa sổ nho , ôm tâm tư thể lộ ra ngoài ánh sáng, đợi xuất . Nếu như có thể đợi được, ngày đó hiểu sao vui vẻ. Nếu như đợi được, trong lòng giường như thiếu gì đó, mơ hồ mất mát.

      Khi đó, tôi biết đó chính là thích.

      Tôi trưởng thành, sống trong chờ đợi Giang Hạ, ngày từng ngày trôi qua, mình vui vẻ, mình mất mát. Cho đến ngày, ông nội bị bệnh, bệnh rất nặng.

      Trước khi ông nội hấp hối, viết số điện thoại vào tờ giấy, bảo tôi tìm cha mẹ. Khi đó tôi mới biết được, hóa ra cha mẹ tôi từng tìm tôi, chỉ là ông nội muốn để tôi rời .

      Dưới giúp đỡ của ông nội Chương, tôi xử lý hậu của ông nội, quán ăn cũng đóng cửa ngừng kinh doanh. Ngày đóng cửa đó, tôi ở cửa ngoài quán ăn từ sáng đến tối, lại đợi được .

      Ông nội cho số điện thoại, chính là số thành phố T. Tôi gọi điện, nghe điện thoại lại là bảo mẫu. Sau khi tôi hỏi địa chỉ, giây cũng dừng lại đến đó.

      Tôi đứng bên ngoài tòa nhà xinh đẹp, dám vào. Cha tôi, giống như cha Giang Hạ thương sủng ái tôi sao? Mẹ tôi, giống như mẹ Giang Hạ, mặc dù nghiêm khắc nhưng cùng rất quan tâm tôi sao?

      Bên trong sách giáo khoa có câu, gọi là ‘Cận hương tình khiếp’ (lâu trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng). Tôi vẫn luôn hiểu câu này, vì sao về gần đến nhà rồi mà còn hồi hộp lo lắng. Vào lúc đó, tôi đột nhiên hiểu.

      Tôi ở bên ngoài đợi ngày, mãi cho đến chiều tà, chiếc xe màu đen có rèm che lái tới, dừng lại trước ngôi nhà. Tôi núp sau cây tùng, thấy người đàn ông khí chất nho nhã xuống xe. Ông ta mỉm cười cúi đầu gì đó với lái xe, vẫy tay tạm biệt.

      Tâm tình tôi lúc đó, có cách nào hình dung. Đó là cha tôi sao? Hóa ra ông cao lớn như vậy, hóa ra ông dịu dàng như vậy. Ông trong tưởng tượng về cha của tôi, giống y như đúc.

      Chân tôi nghe sai khiến chạy ra ngoài, tôi rốt cuộc tìm được cha mẹ, tôi có thể giống như Hạ Hạ, có được cha mẹ thương quan tâm. Tôi có thể giống như những người khác, mang theo cha mẹ tham gia họp phụ huynh. Tôi phải là đứa bé bị vứt bỏ.

      “Ba!”

      Giọng thanh thúy làm tôi dừng tại chỗ. Trong tòa nhà có thân ảnh màu trắng giống như bươm bướm, bay vào trong ngực người đàn ông.

      “Ba, ba cho con quyển sách đó sao?”

      Đó là xinh đẹp giống như Giang Hạ. ta gọi ông là ba. Ở sau lưng ấy, còn có vị phu nhân cũng xinh đẹp như vậy, cười nhìn bọn họ.

      Tôi sững sờ tại chỗ, tôi nghĩ, có khả năng tôi tìm sai chỗ.

      Nhưng mà phu nhân kia nhìn thấy tôi, bà về phía tôi, nhìn tôi trong mắt đều là khiếp sợ.

      “Con là… Dật Tu?”

      Tôi gật đầu. “Hai người. là cha mẹ con sao?”

      Trong nháy mắt, vẻ mặt của ba người bọn họ, làm tôi cả đời khó quên. có bất ngờ mừng , có lúng túng, có kích động. chút tâm tình mất mát khi nhìn thấy người thân nhiều năm thất lạc.

      Trong nháy mắt đó, trái tim tôi rơi xuống đáy cốc. Tôi giống như tai nạn đột nhiên phủ xuống, đánh vỡ bức tranh hạnh phúc vừa rồi.

      Khi đó tôi nghĩ, có lẽ tôi nên tới. Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, bọn họ là cha mẹ tôi, nhưng mà bọn họ cũng có cuộc sống của mình. Bị vứt bỏ, nghĩa là tôi rời khỏi quỹ đạo cuộc sống của bọn họ, tự nhiên xuất , chỉ biết đánh vỡ yên tĩnh tốt đẹp.

      Tôi xoay người, nghĩ bọn họ cần yên tĩnh. Nhưng mà cha gọi tôi, dẫn tôi vào trong nhà.

      Trong nhà đều là những thứ tôi chưa thấy bao giờ. Ánh đèn sáng ngời, ghế sofa mềm mại bằng da , sàn nhà chút bụi, đàn dương cầm đen nhánh bóng loáng, giống như là thế giới khác.

      Tôi ngồi ghế sofa, sợ hãi. Bọn họ vào phòng, trong phòng khách chỉ còn lại tôi và bé kia.

      bé đó gọi tôi là , cho tôi biết tên là Hạ Bạch Tuyết. ấy còn cho tôi biết, ấy chỉ là con nuôi của nhà họ Hạ, cũng phải là ruột thịt.

      Trong phòng truyền đến tiếng cãi nhau, có tên tôi trong đó. Tôi cố gắng nghe xem bọn họ tranh luận cái gì, vì cách cánh cửa cho nên nghe .

      giống như búp bê đột nhiên cười, cười rất kỳ lạ. “ có thể đến nghe lén, em thường xuyên nghe lén ba mẹ chuyện, có thể biết rất nhiều bí mật.”

      Có lẽ ngày trải qua quá phức tạp, làm tôi thực muốn biết . Hay có lẽ đợi quá lâu, khác xa cảnh tượng trong tưởng tượng, làm tôi thể nào tiếp nhận.

      Ma xui quỷ khiến, tôi nghe lén. Nghe được vĩnh viễn tôi cũng muốn biết.

      Con ngoài giá thú, dã chủng, hóa ra đây là cách gọi tôi.

      Mẹ tôi là Liễu Thời Phân. Lúc sinh hạ tôi, bà còn chưa lập gia đình. Tại thời điểm đó, đây là chuyện vẻ vang gì, lời đồn đại làm bà cả đời ngẩng đầu lên được.

      Cha của tôi Hạ Trung Viễn. Dựa vào quyền thế của cha vợ, thăng chức liên tiếp. Nếu như chuyện này bị vạch trần, ông ta mất tất cả.

      Cho nên bọn họ lựa chọn vứt bỏ tôi.

      Chỉ vì chuyện này, vĩnh viễn thể để người nào biết. Vợ Hạ Trung Viễn phát chuyện này, lại lựa chọn im lặng. Tôi nghĩ, hẳn bà là người phụ nữ truyền thống lại lương thiện. Bà đem tất cả sai lầm đều quy thành mình thể sinh con, dung túng cho hai người đáng ghê tởm kia, tiêu hao hết sinh mạng mình ở trong thống khổ.

      Thời gian xa cách sáu năm, Hạ Trung Viễn và Liễu Thời Phân được như ý nguyện ở cùng chỗ. Mà bọn họ cũng nhận được báo ứng xứng đáng - - Liễu Thời Phân mất năng lực sinh con. Cho nên bà mới tìm kiếm khắp nơi tung tích của tôi, bà cần đứa con trai, củng cố thân phận Hạ phu nhân. Tư tâm này ông nội giấu giếm, để cho tôi và bà gặp thoáng qua. Rơi vào đường cùng, bà nhận nuôi Hạ Bạch Tuyết.

      Mà tôi chủ động đến, lại mang đến cho bọn họ chút mừng rỡ. Bởi vì Hạ Trung Viễn còn chưa rời bỏ ủng hộ của cha vợ cũ, tôi tồn tại, chính là chứng cớ lúc trước ở bên ngoài của ông ta.

      Liễu Thời Phân thể sinh con, bà muốn tôi củng cố địa vị của mình. Mà Hạ Trung Viễn sợ thân phận của tôi bại lộ, phá hủy tiền đồ của ông ta. Ý kiến đồng nhất, bọn họ vì thế mà khắc khẩu.

      Vào lúc đó, tôi trong lòng có cảm nhận gì. Chỉ hy vọng tất cả chuyện này là giấc mộng, khi tỉnh lại, ông nội vẫn còn ở đây, tôi vẫn núp sau cửa sổ, mỗi ngày đợi Giang Hạ lớn lên.

      Cuối cùng bọn họ quyết định để tôi ở lại, lấy thân phận là con bạn bè. Liễu Thời Phân cho tôi biết, ở trước mặt người ngoài, tôi chỉ có thể gọi bọn họ là chú dì. Tôi luôn mong muốn tìm được cha mẹ, bảo tôi gọi bọn họ là chú dì. Khác xa so với tưởng tượng của tôi, đây phải là thứ tôi muốn.

      Tôi chỉ ở nhà đó đêm, ngày hôm sau im lặng rời , có trở về đấy nữa. Về sau Liễu Thời Phân từng tới tìm tôi, bảo tôi nghe theo sắp xếp của bọn họ thành phố khác học, sau khi học xong trở về, cưới Hạ Bạch Tuyết làm vợ, lấy thân phận ở rể kéo dài hương khói nhà họ Hạ.

      Chuyện này đối với tôi mà , thể nghi ngờ là chuyện đáng cười. Tôi giống như nổi điên đuổi bà , đuổi người phụ nữ sinh ra tôi mà vứt bỏ.
      Last edited: 13/8/17

    2. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Thương a quá, chắc chắn n9 hiểu và a nhiều hơn
      fiona89 thích bài này.

    3. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 48: Hỏng bét.
      Edit: Yuurei Bana.

      Buổi chiều Trình Dật Tu ở nhà làm xong bữa tối, mang phần đến bệnh viện. Lúc đến đúng lúc Giang Hạ chuẩn bị ra ngoài, hai người gặp nhau trước cửa thang máy.

      Trình Dật Tu hỏi : “Em đâu thế?”

      Giang Hạ cúi đầu nhìn di động, đột nhiên nghe được giọng ngẩng đầu lên, “Ý, sao lại tới đây?”

      Trình Dật Tu nâng hộp cơm trong tay, “Đến đưa cơm cho ba mẹ.”

      Giang Hạ ồ tiếng, mặt có hơi khó xử, “Cái đó, Cố Vân Thành đến, em mua chai nước cho ta.” Kỳ trong phòng bệnh có nước, chỉ thấy lúng túng khi ở trong đấy, muốn mượn cớ ra ngoài mà thôi. nghĩ tới Trình Dật Tu lại đến.

      Trình Dật Tu nhíu mày, “Vậy cùng em.”

      Giang Hạ nghĩ tới bây giờ vào phòng bệnh cũng lúng túng, gật đầu, cùng tiến vào thang máy. Trong thang máy nhiều người, có mùi mồ hôi. Trình Dật Tu vòng vào trong ngực, hỏi : “Đói ?”

      Chóp mũi Giang Hạ chạm vào ngực , ngửi mùi thơm thức ăn nhàn nhạt người . giọng : “Vốn là đói bụng, bây giờ ngửi mùi người cũng có hơi đói.”

      Dứt lời, Giang Hạ cảm nhận được lồng ngực chấn động, ngẩng đầu nhìn thấy cười xấu xa. Lập tức phản ứng lời của mình vừa rồi còn có nghĩa khác, đưa tay véo hông . “ cười cái gì!”

      Trình Dật Tu cúi đầu đến gần tai , “Em muốn ăn , rất vui.”

      Trong thang máy có nhiều người, Giang Hạ rất sợ những lời bị người khác nghe thấy cho nên căng thẳng nhìn xung quanh. giọng uy hiếp : “Ở nơi công cộng chú ý chút cho em!”

      xuống lầu, Trình Dật Tu cố ý mang siêu thị xa nhất. Có thể lề mề thêm lát, muốn lên nhìn Cố Vân Thành làm người ta chán ghét.

      Trùng hợp là Giang Hạ cũng ôm tâm tư như vậy, vì vậy hai người tới siêu thị, chỉ mua nước, còn mua chút đồ ăn vặt và trái cây, đợi xếp hàng tính tiền ra, hơn nửa tiếng.

      Lúc bọn họ lề mề trở lại phòng bệnh, đúng lúc gặp ba Giang đưa Cố Vân Thành ra.

      Giang Hạ xin lỗi lấy chai nước từ trong túi ra đưa cho ta, “ muốn sao? ngại quá, tôi vừa đến siêu thị lại nhịn được mua thêm chút đồ.”

      Cố Vân Thành nhận chai nước, cười : “ sao, tạm thời có chút việc nên về trước, lần sau trở lại thăm em và dì.”

      Giang Hạ nghĩ thầm bận lần sau đừng tới nữa. Nhưng mà lời này ra quá có tình người, thể ra miệng.

      Nhưng mà Trình Dật Tu lại đem tiếng lòng của ra. “Cố tiên sinh bận như vậy, cần phiền toái đâu. Hạ Hạ và dì có tôi chăm sóc rồi. Chú xem có đúng ạ?”

      Ba Giang bị điểm tên, bất đắc dĩ cười ha ha hai tiếng. “Đúng đúng, vài ngay nay nhờ có tiểu Tu, ngày mang theo ba bữa cơm khác nhau. Nếu phải có cháu, chú biết làm cái gì cho dì ăn, miệng của bà ấy quá kén chọn.”

      Trình Dật Tu đoán được ba Giang cùng phe với mình, ánh mắt đắc ý nhìn Cố Vân Thành. Kỳ biết, vừa rồi ở trong phòng bệnh, Dư Quỳnh Hoa rất uyển chuyển cho Cố Vân Thành, Giang Hạ có bạn trai. Cho nên bây giờ dùng ánh mắt này nhìn, làm Cố Vân Thành tổn thương lần hai.

      Cố Vân Thành cười, để ý đến Trình Dật Tu, sau khi chào Giang Hạ và ba Giang, xoay người vào thang máy.

      Nhìn ta vào thang máy, ba Giang vỗ vai Trình Dật Tu, “Tiểu tử, bây giờ dám lợi dụng chú.” xong lại nhận hộp cơm trong tay , “Hôm nay làm món gì?”

      Trình Dật Tu cười : “Cháu làm hai phần khác nhau, phần thanh đạm là của dì. Phần kia là của chú, có thịt bò cay Tứ Xuyên.”

      Ba Giang thích ăn cay, bình thường nấu cơm đều phải chú ý đến khẩu vị của Dư Quỳnh Hoa, đồ ăn đều thiên về thanh đạm. Ông ngửi hương vị cay trong hộp cơm, hài lòng quay về phòng bệnh.

      Đợi ba Giang mẹ Giang ăn xong, Trình Dật Tu và Giang Hạ chuẩn bị về nhà. Dư Quỳnh Hoa theo thường lệ yên tâm dặn dò Giang Hạ vài câu, bảo được phép chạy linh tinh.

      Giang Hạ có hơi chột dạ đồng ý. Nghĩ từ ngoan, nhưng mà từ khi ở cùng Trình Dật Tu, càng ngày càng nghe lời mẹ .

      Trở lại tiểu khu, Trình Dật Tu nắm tay Giang Hạ vào phòng 501. Giang Hạ cũng phản đối, muốn cho chuyện.

      Hai người ăn cơm tối, Trình Dật Tu để rửa chén, tự mình vào phòng bếp rửa sạch, lại cắt trái cây cho mới trở lại phòng khách.

      Trong tivi chiếu phim Hàn mà vài ngày trước Giang Hạ xem. ngồi xuống cạnh , lấy chiếc nhẫn từ trong ví chuẩn bị từ vài ngày trước để trong lòng bàn tay.

      “Hạ Hạ, có số việc muốn cho em.”

      Mặc dù mắt Giang Hạ nhìn chằm chằm phim truyền hình, kỳ căn bản có nhìn. Từ đường về phát Trình Dật Tu có gì đó là lạ, mặc dù cũng thường trêu đùa giống như bình thường nhưng lúc nào cũng nhíu mày.

      giả bộ thèm để ý, ừ tiếng, mắt nhìn chằm chằm phim truyền hình. “ .”

      Trình Dật Tu nắm chặt chiếc nhẫn kia, có hơi khẩn trương. Sau đó hít sâu hơi, đưa chiếc nhẫn đến trước mặt .

      Giang Hạ nhìn thấy chiếc nhẫn, giật mình há to miệng. “ muốn cầu hôn sao?”

      Trình Dật Tu lắc đầu, nắm lấy tay , đeo nhẫn vào ngón áp út của . “ phải cầu hôn, chỉ muốn nhìn em đeo nó lên.” Cho dù chấp nhận , nhưng ít nhất từng đeo chiếc nhẫn của .

      Giang Hạ có hơi mơ màng, gì mà phải cầu hôn, cầu hôn mang nhẫn kim cương tới làm chi?

      “Hạ Hạ, có số việc, muốn lừa gạt em cả đời. Nhưng mà sợ gạt được, sợ em biết được chuyện này từ trong miệng người khác hận . Cho nên lựa chọn thẳng thắn.”

      ôm vào trong lòng, “Trước khi , muốn cho em. Hạ Hạ, em.”

      Bộ dáng làm Giang Hạ có hơi sợ hãi, biết vì sao cần thận trọng như thế. muốn vì bất cứ chuyện gì mà tách ra khỏi , nhưng mà cũng muốn trong hai người tồn tại bí mật. Trong lòng có hơi mâu thuẫn, cho nên biết nên cái gì, chỉ yên lặng đưa tay vòng qua hông .

      Trình Dật Tu hôn lên tóc , “Hạ Hạ, dối em. nhi, nhưng mười mấy năm trước tìm được cha mẹ ruột. Bọn họ ở thành phố T, em cũng gặp.”

      Giang Hạ ngẩng đầu, giật mình nhìn . “Vậy vì sao …” muốn hỏi , vì sao nhận cha mẹ. nửa lại bị ngắt lời.

      “Em nghe từ từ , cho em biết tất cả.”

      Giang Hạ kiềm chế tò mò trong lòng, tiến sát vào lòng lần nữa, lặng lẽ nghe tiếp. Nhưng mà nghĩ tới, sau đó nghe được truyện làm đau lòng.

      Trình Dật Tu ra toàn bộ thân thế của mình, kể cả trước đây ghen tị với , hâm mộ và thầm mến, ra toàn bộ.

      Thân thế của làm Giang Hạ khiếp sợ, hóa ra người lần trước tới tìm , là mẹ ruột. Mặc dù như nước chảy mây trôi, nhất là bộ dáng quan tâm đến người thân. Nhưng mà đêm hôm đó đau lòng như vậy, kỳ trong lòng còn khát vọng đến tình thân. Hơn nữa, vì tiền đồ danh lợi nhận con trai, cha mẹ như vậy là lần đầu tiên nghe đến.

      biết tại sao Trình Dật Tu phải gạt chuyện này, biết chuyện này có lỗi gì, sau khi nghe xong, trừ đau lòng còn có đau lòng.

      nghiêm túc nhìn , “ muốn chính là chuyện này sao? Nhưng mà em để ý thân thế của , nhi cũng được, có cha mẹ cũng được, đối với em mà chính là , có gì có thể thay đổi được. Nếu như lo lắng chuyện này, vậy bây giờ em có thể chắc chắn cho biết, em quan tâm.”

      Trình Dật Tu tránh ánh mắt , “ phải. Lúc trước thân thế của cho em biết, chẳng qua là cảm thấy cần thiết. Bởi vì cuộc sống của có bọn họ xuất . muốn với em chuyện khác.” Trong tâm tư của , trước cho biết thân thế của , là muốn đau lòng thay .

      Giang Hạ phát hơi khẩn trương, trầm mặc, sau đó dựa vào bả vai , “ từ từ, em từ từ nghe.”

      Trình Dật Tu nắm tay đeo chiếc nhẫn, “Hạ Hạ, mẹ em từng , người có cha mẹ quản thúc, phẩm chất nhất định tốt. Kỳ mẹ em sai, sau khi ông nội qua đời được mấy ngày, lần nữa mất phương hướng, lên đường nghiêng.”

      Giang Hạ lên tiếng, nghe tiếp. Chỉ cần giết người phóng hỏa, người xấu tội ác tày trời, những chuyện qua có thể bao dung.

      “Khi đó, cảm thấy mình là người dư thừa, có người để ý đến , cũng có người quản thúc. bắt đầu trốn học, ra ngoài trường cùng đám người có lý tưởng, số tiền ông nội để lại bị tiêu hết rất nhanh, phòng cũng thuê nổi. Lúc đó quen biết Lưu Cương, cha mẹ ấy làm việc ở bên ngoài, hàng năm trong nhà chỉ có mình ấy, cho nên chuyển tới nhà ấy ở. Lưu Cương lớn hơn vài tuổi, ấy biết chuyện cha mẹ nên khuyên cần để ý. Mỗi ngày mang theo cùng những nhóm bạn của ấy sống phóng túng, đều là những người trẻ tuổi hiểu chuyện, cả ngày nghĩa khí em. Từ có bạn bè, đột nhiên có nhiều em như vậy, cảm thấy cha mẹ gì đó, có quan trọng như vậy. có, còn có em bạn bè, sống vui vẻ như cũ.”

      “Cả ngày theo bọn họ ở cùng chỗ, lúc thiếu tiền theo bọn họ kiếm tiền. Kiếm tiền xong lại tiêu, tiêu xong lại kiếm, cảm giác mình rất phóng khoáng. Trường học cũng , giáo viên nhìn thấy đau đầu, ước gì trốn học. Cứ như vậy lăn lộn nửa năm, cho đến khi có lần, Lưu Cương với muốn kiếm tiền, hỏi hay . hề nghĩ ngợi đồng ý.”

      “Sau đó mới biết, lần đó là trộm cắp. Trước đó Lưu Cương cũng biết, cho nên mới kêu cùng. Đến nơi đó, thủ lĩnh để bọn canh chừng ở bên ngoài, và Lưu Cương sợ chân nhũn ra. Phát có người tới, động cũng dám động, chớ thông báo cho người khác. Người vào trộm đồ đều bị bắt, Lưu Cương hồi phục lại tinh thần kéo tay chạy, nhưng mà vẫn thể chạy trốn. nhìn thấy Lưu Cương bị người ta đánh gần chết, khó chịu liền xông tới túm ấy chạy. Sau đó bị bắt, mà ấy chạy thoát.”

      Trình Dật Tu liên tục , dám cúi đầu nhìn vẻ mặt Giang Hạ, thể chịu nổi, sợ tiếp nhận.

      bị bắt, phán quyết nửa năm. Lưu Cương chạy trốn thời gian, sau đó biết được bị phạt, cảm thấy là ấy hại . ấy nhớ tới thân thế với ấy, vì vậy đến nhà họ Hạ, hy vọng nhà họ Hạ có thể giúp . Sau đó, Liễu Thời Phân đến, nhưng mà bà ta đến chỉ cho biết, bảo cần chuyện thân thế của mình, thể để cho bất luận kẻ nào biết là con trai của Hạ Trung Viễn.”

      Cảm nhận được Giang Hạ ôm chặt hơn, dừng lát, tiếp tục : “Ở trong đó nửa năm, mới xem xét lại mình làm cái gì. tự với mình thể đần độn như vậy, như thế tự phá hủy chính mình. Cho nên sau khi rời khỏi đây, có ý định liên lạc với những người bạn trước đây, muốn bắt đầu lần nữa. Nhưng mà nghĩ quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần mình cố gắng thay đổi tốt. Thực tế là, trong người có đồng nào, có chỗ nào để , trường học sớm đuổi việc . Ngày được ra ngoài, ăn cơm cũng là vấn đề. muốn tìm việc, nhưng công việc phải nhất thời có tìm được, huống chi còn có tiền án. Cả ngày đó, lêu lổng đường. Khi đó rất hận mình, là tự mình làm mình tới đường cùng. Thậm chí nghĩ, cứ như vậy thôi, cuộc sống của chỉ có như vậy. Từ khi sinh ra bị vứt bỏ, nhất định cuộc sống là bi kịch. Lúc tuyệt vọng, chuẩn bị tự mình cam chịu tìm những bạn bè trước kia, gặp được em, Hạ Hạ, em đứng đối diện đợi đèn xanh đèn đỏ.”

      Giang Hạ ngẩng đầu nhìn , chút ấn tượng, nhớ gặp mặt lúc nào. Nhưng mà lên tiếng, nghe tiếp.

      “Em ngẩn người đứng ở ven đường, đèn xanh sáng cũng có qua đường. qua, trông thấy mắt em đỏ hồng, hình như vừa khóc xong, tự chủ được theo sau em. Dường như em có chỗ để , liên tục bên đường, cứ theo phía sau em như vậy. Sau đó, em đứng bên ngoài máy gắp thú cạnh siêu thị, em gắp mãi được, tức giận giậm chân. biết vì sao, nhìn em như vậy đột nhiên cười, trước đây lâu còn đau lòng như có ngày mai.”

      Giang Hạ ngồi thẳng người, “A, em nhớ ra rồi!”

      Năm ấy thiếu chút nữa đốt phòng bếp, mặc dù lửa trong chảo được dập, nhưng mà đồ đạc trong phòng bếp lúc luống cuống tay chân, làm rơi vãi. Vỡ đĩa vỡ bát, chai nước tương, chai dầu bị làm đổ, nền gạch khắp nơi đều là mỡ đông. bị dọa khóc, vừa nghĩ mẹ trở về nhất định trách , hạ quyết tâm, lấy tiền tiết kiệm chạy ra khỏi nhà.

      muốn rời nhà trốn , chỉ là muốn mẹ trở về tìm được , nhất thời sốt ruột chừng vì chuyện phòng bếp mà giận . ở bên ngoài đêm, đợi mẹ hết giận trở về. Nhưng mà trời sắp tối lại hối hận, chỉ có mình dám những quán . rối rắm có muốn về nhà , nhìn thấy ven đường có máy gắp thú, hề nghĩ ngợi qua đó chơi. Bắt đầu nghĩ chơi thêm lúc, tính về nhà trễ chút. nghĩ đến cho vào bảy tám lần, gắp được con nào, quyết tâm phải gắp được con nhưng gắp được. Sau đó có người giúp , nhàng lấy con gấu thích.

      “Người giúp em gắp con gấu là sao?” Nhìn gật đầu, Giang Hạ hơi tin trừng lớn mắt, “Thực , quá là đúng dịp!” Khó trách, lần trước ở rạp chiếu phim gắp gấu, cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, giống như từng trải qua, hóa ra là .

      “Em còn nhớ , vì cảm ơn , em mời uống chai nước.”

      Giang Hạ gật đầu, “Hình như có chút ấn tượng.”

      Trình Dật Tu nhìn , “Hạ Hạ, em có tin vào vận mệnh ? Lúc tuyệt vọng, mê mang nhất, hết lần này đến lần khác gặp em. Em làm nhớ tới ông nội , nhớ tới ước mơ lúc của , chính là làm đầu bếp như ông nội.” xong cười, “Kỳ diệu nhất là, em đưa chai nước kia, vậy mà trúng thưởng. Mặc dù chỉ có mấy trăm tệ, nhưng khi đó đối với , giống như là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”

      Giang Hạ sửng sốt, “ sao? trúng thưởng?”

      gật đầu, “Bởi vì có tiền thưởng, tìm bọn Lưu Cương nữa. Dùng khoảng tiền kia để thuê nhà đặt chân, sau đó đến quán vỉa hè ở chợ đêm học việc. Sau đó đại sư phụ muốn thành phố A, hỏi có muốn ra ngoài xông xáo , dù sao có vướng bận, liền theo. Sau đó có cơ duyên làm học trò của Đường Nhất.”

      Giang Hạ che miệng, có chút thể tin. Chuyện này… Qúa kỳ diệu!

      Trình Dật Tu lo lắng đợi phản ứng của , thấy lên tiếng lúc lâu, hơi khẩn trương : “Hạ Hạ, em có để ý những chuyện cũ này ?” Kỳ bất luận để ý hay , dễ dàng buông tay. sớm coi như sinh mạng.

      Lúc đầu Giang Hạ có hơi khiếp sợ, nhưng bây giờ bình tĩnh trở lại. Chuyện xấu qua có nghĩa là xấu cả cuộc đời , thành tích bây giờ của đủ để chứng minh mấy năm nay có bao nhiêu cố gắng. Hơn nữa phải là người nghĩ nhiều, làm việc theo trái tim. Bây giờ trái tim thích , hơn nữa tương lai chắc chắn luôn thích . Cho nên mấy chuyện quá khứ qua, tại sao phải để ý?

      có thể cảm nhận được căng thẳng, muốn an ủi nhưng mà lời thổ lộ này quá buồn nôn nên nên lời. Vì vậy lựa chọn phương pháp hữu hiệu nhất, ôm cổ của , hôn lên môi .

      Trình Dật Tu chỉ sợ hãi hai giây, sau đó đỡ gáy chiếm lấy quyền chủ động.

      luôn chịu đựng được, liên tục rối rắm có nên kể cho , thậm chí nghĩ tới lừa gạt cả đời, nhưng mà lại dùng phương thức này cho biết, căn bản quan tâm. Trong lòng cảm thấy rất ấm áp, nghĩ, cuộc đời này cho tất cả hạnh phúc.

      Giang Hạ bị hôn sắp thở được, chợt nhớ tới chuyện kia, vội vàng tránh ra.

      Hơi thở của Trình Dật Tu ổn định, nhìn , căng thẳng cho rằng đổi ý.

      “Chuyện vừa mới cho em, ngàn vạn lần đừng để cho mẹ em biết!” Nếu như mẹ biết hỏng bét!
      Last edited: 18/9/17

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 49: Hôn .
      Edit: Yuurei Bana.

      Vài ngày sau, cuối cùng Dư Quỳnh Hoa có thể xuất viện, trùng hợp là sinh nhật Giang Hạ. Trình Dật Tu cố ý xin nghỉ ngày, sáng sớm bệnh viện đón người.

      Bởi vì Dư Quỳnh Hoa còn phải truyền nốt lần cuối, cho nên buổi chiều mới làm được thủ tục xuất viện, về đến nhà ba giờ chiều. Ở bệnh viện tuần, về đến nhà Dư Quỳnh Hoa cảm thấy tinh thần rất tốt. Bảo ba Giang ra ngoài mua thức ăn, nấu bàn tiệc sinh nhật cho Giang Hạ.

      Có Trình Dật Tu ở đây, nấu cơm đương nhiên cần ba Giang động thủ. Quay về tầng năm lấy nguyên liệu mua từ sáng tinh mơ, lại vào phòng bếp. Ba Giang ôm thái độ học tập làm trợ thủ cho .

      Giang Hạ gọi điện cho Hứa Lôi, bảo mang Lục Ly tới dùng cơm. Có cơm ăn đương nhiên Hứa Lôi bỏ qua, chưa đến tiếng sau mang theo Lục Ly xuất ở cửa nhà Giang Hạ.

      Đây là lần đầu tiên Dư Quỳnh Hoa nhìn thấy Lục Ly, rất khách khí chiêu đãi. Hứa Lôi vào phòng bếp chào ba Giang và Trình Dật Tu xong kéo Giang Hạ vào phòng .

      lấy thiệp mời đỏ thẫm từ trong túi ra cho Giang Hạ, “Chị sắp kết hôn, em là phù dâu!”

      Giang Hạ nhận thiệp mời, bên ghi là mười tám tháng bảy, “ phải là chị định vào tháng mười sao, sao lại đổi ngày thế?”

      Hứa Lôi chỉ bụng mình, “ có cách nào, cẩn thận trúng thưởng. Nếu đợi đến tháng mười, áo cưới cũng mặc nổi.”

      Giang Hạ đưa tay sờ bụng , kinh ngạc : “Chị mang thai à?”

      Thấy Hứa Lôi gật đầu, Giang Hạ có hơi hâm mộ. Mặc dù mẹ đồng ý cho Trình Dật Tu, nhưng mà chuyện kết hôn dường như còn rất xa xôi.

      Hứa Lôi lục quả ô mai mang theo, ngậm lấy viên. “Em sao, em với Trình Dật Tu có dự định gì?”

      Giang Hạ thở dài, “Em biết nữa, mẹ em còn phải xem biểu của ấy.”

      “Sao hai người động não chút, giống như chị ấy, chỉ sợ đến lúc đó mẹ em giục hai người kết hôn ấy.”

      Giang Hạ lắc đầu, “Chị hiểu tính mẹ em, em chưa kết hôn mà có con, chắc chắn làm mẹ em tức nhập viện.”

      “Nhưng mà em cũng còn nữa, hai mươi sáu rồi, mẹ em vội sao?” Bây giờ có rất nhiều hai mươi ba hai mươi bốn bị người trong nhà thúc giục xem mắt kết hôn, tin mẹ Giang muốn sớm ôm cháu ngoại. “Hay là như vầy, đợi tí nữa lúc ăn cơm, chị cố ý chuyện kết hôn, gõ trống cổ vũ. Lại bảo đầu bếp Trình nhân cơ hội trưng cầu thái độ của mẹ em. Thế nào?”

      Giang Hạ suy nghĩ lát, cảm thấy cũng được, “Vậy chị phải đúng mực đấy, nếu sắc mặt mẹ em tốt, chị phải nhanh chóng chuyển đề tài.”

      Hứa Lôi đưa tay làm dấu ok, ra ngoài cùng Lục Ly, Giang Hạ vào phòng bếp tìm Trình Dật Tu.

      Trình Dật Tu làm cá. Dùng dao mổ giữa hai bên xương sống, lại đem cá cắt thành lát mỏng, dường như trong suốt. Ba Giang đứng bên cạnh nhìn khen dứt miệng, khen kỹ thuật của rất giỏi.

      Giang Hạ kéo tay áo cha, “Ba ra ngoài chuyện với Lục Ly , con ở đây giúp cho.”

      Ba Giang nhìn ra con muốn ông rời . “Được, hai đứa cứ làm , ba ra ngoài nghỉ ngơi.” Ra khỏi phòng bếp còn cố ý lẩm bẩm: “Khói dầu quá nặng.” Sau đó đóng cửa lại.

      Trình Dật Tu nhìn thấy cửa phòng bếp đóng kín, hỏi Giang Hạ: “Ba em ngoại trừ thích ăn cay, còn thích gì, sau này làm cho ba em ăn.” Ba vợ này quá tri kỷ.

      Giang Hạ bóc tỏi , “Chỉ cần ăn ngon, ba em đều thích.”

      Trình Dật Tu tiếp tục làm cá, “Em vào đây là có lời muốn với sao?”

      gật đầu, đem lời Hứa Lôi với . “ nhìn vẻ mặt của mẹ em, nếu thấy mẹ em tức giận đừng ra, nhớ kỹ nhé?”

      Lúc chuyện, Giang Hạ liên tục cúi đầu bóc tỏi, mãi nghe thấy trả lời ngẩng đầu lên. Sau đó bị đánh bất ngờ thành công.

      Giang Hạ sợ hết hồn, lùi về phía sau. Chỉ vào cửa : “ dọa chết em rồi, bị mẹ em trông thấy thảm!”

      Trình Dật Tu khoa trương đá lông nheo, “Em yên tâm, em thể đợi được muốn gả cho , nhất định cố gắng hoàn thành tâm nguyện của em.” Kỳ cũng chuẩn bị thừa dịp hôm nào có cơ hội lại chuyện kết hôn với Dư Quỳnh Hoa. nghĩ tới cũng tích cực với chuyện kết hôn như vậy, làm rất vui vẻ.

      ***********

      Buổi tối đồ ăn rất phong phú, Trình Dật Tu nấu hơn mười món, đủ loại khẩu vị. Mọi người ngồi xuống bàn, Dư Quỳnh Hoa ân chuẩn cho ba Giang mở chai rượu trắng.

      Ba Giang vì huyết áp cao, bình thường nghiêm cấm uống rượu. nghĩ tới hôm nay được ân chuẩn, đem rượu ngon mình cất kỹ lấy ra, rót chén đầy cho Lục Ly và Trình Dật Tu. Lúc đến lượt mình, rất tự giác rót nửa non chén.

      Mấy người còn lại uống nước hoa quả, Hứa Lôi dẫn đầu nâng chén, “Chúc Giang Hạ hai mươi sáu tuổi sinh nhật vui vẻ!”

      Sau khi mọi người cùng nhau nâng chén, ba Giang bảo Hứa Lôi và Lục Ly dùng bữa, “Ăn nhiều chút, đây đều là những món đầu bếp làm” xong lấy bát Dư Quỳnh Hoa, thay bà múc bát canh cá.

      Canh cá màu trắng sữa, làm đẹp rất cầu kỳ và hành lá cắt , nhìn rất mê người. Hứa Lôi cũng múc cho mình bát, nghĩ tới vừa ngửi được mùi lại cảm thấy dạ dày cồn cào, nhịn được che miệng ọe cái.

      Lục Ly lo lắng đưa khăn giấy cho , “Sao thế, có phải khó chịu ?” xong muốn đỡ đến phòng vệ sinh.

      Hứa Lôi xua tay, lấy viên ô mai từ trong túi ngậm vào miệng, dạ dày mới thoải mái hơn. Xin lỗi với mọi người: “Ngại quá, cháu ngửi thấy mùi này liền nhịn được.”

      Dư Quỳnh Hoa là người từng trải, vừa nhìn là biết mang thai, nhất thời trong lòng có hơi mâu thuẫn. Sao tuổi trẻ bây giờ đều như vậy, Tần Chân cũng vậy, Hứa Lôi cũng vậy, mỗi người đều chưa kết hôn mà có con. Bà lại nhìn Giang Hạ và Trình Dật Tu. Mấy ngày nay mặc dù bà canh chừng rất chặt, nhưng hai đứa luôn luôn ở cùng chỗ, tên tiểu tử kia lại phải là đèn cạn dầu, nhỡ đâu…

      Hứa Lôi chú ý tới vẻ mặt Dư Quỳnh Hoa, : “Dì à, tháng sau cháu và Lục Ly kết hôn, đến lúc đó dì và chú nhất định phải tới đó.”

      Dư Quỳnh Hoa chúc mừng, lại nghe Hứa Lôi với Giang Hạ: “Hạ Hạ, em phải làm phù dâu cho chị đấy. Đúng rồi, em và đầu bếp Trình dự định khi nào kết hôn? Nếu quá muộn, lúc đó bụng chị to rồi được đâu.”

      Giang Hạ hơi chột dạ nhìn Dư Quỳnh Hoa, thấy bà nhìn mình, quanh co: “Bọn em… Tạm thời bọn em còn chưa tính chuyện đó…”

      “Cái gì?” Vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Lôi có hơi khoa trương, với Trình Dật Tu: “Đầu bếp Trình được rồi, hôm nay Hạ Hạ hai mươi sáu rồi, muốn ấy thành lỡ sao?”

      Trình Dật Tu nhìn về phía Dư Quỳnh Hoa, hơi khẩn trương đứng dậy, thành khẩn : “Chú dì, hôm nay là sinh nhật Hạ Hạ. Thừa dịp này, cháu muốn bảo đảm với hai người, cháu đối xử tốt với Hạ Hạ cả đời. Mặc dù cháu đại phú đại quý, nhưng mà cháu cố gắng, làm cho ấy vô tư vô lo. Chú dì cứ yên tâm gả ấy cho cháu.”

      Dư Quỳnh Hoa nghĩ tới đột nhiên nhắc tới chuyện kết hôn, nhưng mà chuyện này cũng nên chuẩn bị. Bà muốn có ngày con lớn bụng với bà ‘Mẹ, con có thai rồi’.

      Trình Dật Tu lo lắng chờ đợi thái độ của Dư Quỳnh Hoa, Giang Hạ cũng căng thẳng như vậy, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi.

      Dư Quỳnh Hoa uống ngụm nước trái cây, “Kết hôn là chuyện lớn, chuẩn bị rất rườm rà, hơn nữa phòng của cháu còn chưa sửa sang xong, dăm ba tháng cũng kịp. Đợi sang năm , hai tháng đầu ngày lành nhiều.”

      Trình Dật Tu cho là mình nghe , sững sờ nhìn về phía Giang Hạ. Giang Hạ cũng thất thần, tưởng rằng mẹ còn kéo dài thời gian, nghĩ tới đồng ý dứt khoát như vậy.

      Hứa Lôi giơ cốc lên cao, “Hôm nay đúng là ngày tốt, cạn chén cạn chén!”

      Trái tim Trình Dật Tu vẫn còn đập nhanh. Tay có hơi run giơ chén lên, “Cảm ơn chú dì, cháu nhất định chăm sóc Hạ Hạ tốt.”

      Có lẽ quá kích động, ngày thường uống nhiều rượu, uống sạch ly rượu trắng vào trong bụng.

      ************

      Ăn xong cơm tối, Hứa Lôi và Lục Ly trở về. Trình Dật Tu uống hơi nhiều, mặt đỏ hồng, nhưng mà chuyện hành động rất bình thường, giống say rượu. Giúp ba Giang thu dọn xong mới tạm biệt xuống lầu.

      Từ khi Dư Quỳnh Hoa đồng ý cho hôn của bọn họ, đến bây giờ đều chóng mặt, cũng biết rốt cuộc là say hay là quá hưng phấn. Xuống dưới lầu rửa mặt bằng nước lạnh, vẫn bình tĩnh được.

      Cuối cùng cũng có thể kết hôn với Giang Hạ. Năm năm qua, nhớ tới Giang Hạ vô số lần, chưa từng nghĩ tới có thể ở cùng với . phải là muốn, mà là dám, dù sao đối với Giang Hạ mà , chỉ là người quen biết. Đến bây giờ vẫn cảm thấy mọi chuyện xảy ra ở thành phố T, tựa như giấc mộng.

      Xoa mặt, tự với mình đây phải là mơ, là . Tim lại bắt đầu đập nhanh, bây giờ rất nhớ Giang Hạ, muốn cho biết rất vui vẻ.

      Cầm lấy di động gửi tin nhắn cho : Hạ Hạ, bây giờ muốn gặp em, rất rất nhớ em.

      ở tầng Giang Hạ cũng ở trong phòng len lén vui sướng. Nhận được tin nhắn, mở cửa phòng nhìn. Ba mẹ còn chuyện ở phòng khách, chuyện kết hôn của .

      gửi tin nhắn lại cho : được, ba mẹ còn ở phòng khách, em ra được.

      Trình Dật Tu trả lời rất nhanh: chờ em.

      Bây giờ Giang Hạ cũng rất nhớ , nhưng mà chuyện kết hôn vừa định ra, muốn lúc này mẹ phát ra cái gì đó. Chỉ có thể kiềm chế đợi ở trong phòng. Nhưng mà đợi đến hơn mười giờ, bọn họ còn chưa trở về phòng nghỉ ngơi.

      nằm ở giường đợi, rồi ngủ mất, khi tỉnh dậy là hai giờ sáng, ba mẹ sớm ngủ sâu. Mắt nhìn di động, phát có mấy tin nhắn Trình Dật Tu mới gửi. Gần đây nhất là năm phút trước, cách khác đến bây giờ vẫn còn chưa ngủ.

      Giấu chìa khóa, cũng dám bật đèn, mò mẫm trong bóng tối rón rén mở cửa chính, lại nhàng đóng cửa.

      Ra cửa là thay đổi, chạy như bay xuống lầu. Đến cửa 501 còn chưa kịp gõ cửa, cửa chính liền mở ra, người ở bên trong đưa tay tóm vào.

      Trình Dật Tu để dựa lưng vào tường, cúi đầu hôn môi , bây giờ từ ngữ nào có thể hình dung được tâm tình . chỉ có thể dùng thân thể nhiệt tình để biết, giờ phút này rất vui vẻ.
      Last edited: 18/9/17

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thanks Nàng đăng tới 2 chương. Tu sắp thành chính quả rồi :yoyo63::yoyo63::yoyo63::yoyo63:
      Yuurei Bana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :