1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Tội nghiệp a Tu, mặc đồ thế lại nhìn mà k được ăn rồi. chắc a phải làm món j ăn vào nóng người mới được :yoyo60::yoyo60:
      Chris_LuuYuurei Bana thích bài này.

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 31: Trợ lý.
      Edit: Yuurei Bana.

      Giang Hạ chuẩn bị xong mọi thứ tắt đèn, căng thẳng đợi Trình Dật Tu về nhà. Lúc nghe lầu dưới có động tĩnh, lại ngồi yên, từ ghế đứng dậy, mở hé cửa ra nhìn, thăm dò lầu dưới.

      Nhưng mà sau khi lầu dưới đóng cửa, có động tĩnh gì nữa. Giang Hạ bất an ở trong nhà, chẳng lẽ nhìn thấy thẻ sao? đúng, dùng thẻ màu đỏ thẫm, rất ràng, thể nào nhìn thấy được.

      Có lẽ muốn chuẩn bị chút, thay quần áo gì đó chẳng hạn. nhẫn nại quay về ghế sô pha tiếp tục đợi, đợi nửa tiếng, vẫn thấy chút động tĩnh.

      Trời quá nóng, có lẽ muốn tắm. Nghĩ như vậy, nửa tiếng lại trôi qua.

      Giang Hạ ngồi yên, lấy điện thoại di động ra, nghĩ xem có nên nhắn tin cho hay . Còn chưa nghĩ ra được nên viết cái gì, Trình Dật Tu nhắn tin tới: Hạ Hạ, em ở đâu?

      Giang Hạ nhìn tin nhắn sững sờ ba giây, chẳng lẽ thực nhìn thấy thẻ sao?

      Vừa định nhắn tin lại, di động lại vang lên nhắc nhở có tin nhắn.

      Hạ Hạ, đầu choáng váng, là khó chịu.

      Hạ Hạ, nhớ em.

      Hạ Hạ em mau về .

      nhớ em.

      nhớ em.



      Liên tiếp nhận được mười mấy tin “ nhớ em”. Màn hình liên tục kêu lên.

      Giang Hạ dở khóc dở cười, phí nửa ngày chuẩn bị ngạc nhiên, toàn bộ đều vì mắt mù thấy được thẻ mà còn ngạc nhiên nữa.

      Bất đắc dĩ nhắn lại tin nhắn cho “Em ở nhà”. Sau đó nghe cửa dưới lầu mở ra, lại “Bụp” tiếng đóng kín.

      vội vàng cầm bật lửa, đốt lên mấy ngọn nến mình chuẩn bị. Còn chưa đốt xong, cửa chính bị người ta gõ.

      Bày quá nhiều ngọn nến, nhất thời đốt xong. Lại nghe Trình Dật Tu ở bên ngoài thúc giục: “Hạ Hạ em ở nhà sao, mở cửa cho .”

      “Đợi lát, lập tức tới ngay!”

      Nhanh chóng thắp xong tất cả ngọn nến, Giang Hạ sửa sang sườn xám người, mới đến cửa chính, hít hơi sâu, mở cửa ra.

      Cửa vừa mở, đầu tiên Trình Dật Tu nhìn Giang Hạ ngượng ngùng, sau đó nhìn những ngọn nến mờ nhạt ở phía sau , khắp nơi đều là hoa hồng, cùng với bánh ngọt bàn.

      sững sờ tại chỗ, lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. Giang Hạ động vào cánh tay , “ sao thế?”

      nhìn về phía thể tin, “Hạ Hạ, những thứ này… Chuẩn bị vì sao?”

      Thấy gật đầu, trong thế giới của giống như có pháo hoa, sáng bừng trong nháy mắt, buồn bực lúc trước biến mất. hoan hô tiếng, bế Giang Hạ lên, giơ lên cao.

      Giang Hạ bị ôm hai chân cách xa mặt đất, kinh hô tiếng, “ làm sao thế, mau buông em xuống!”

      Trình Dật Tu đặt xuống, nâng mặt lên, : “Hạ Hạ, cảm ơn em.” xong lại cúi đầu hôn .

      Giang Hạ vội vàng tránh ra, “Cửa còn chưa đóng đấy!”

      xoay người đóng cửa, Giang Hạ nhân cơ hội chạy tới bên cạnh bàn ăn. “Ước trước rồi ăn bánh ngọt!”

      Trình Dật Tu nào có thuận theo. Lúc trước còn ưu thương, cảm thấy bị Giang Hạ coi , khó chịu muốn chết. Bây giờ giống như uống bình mật ong, ngọt phát ngán.

      bánh ngọt cắm hai mươi chín cây, Giang Hạ nhìn ngọn nến, bảo ước.

      đến phía sau , ôm vào trong ngực, ước. “ hy vọng, ngày này hàng năm đều trôi qua với em. , sau này mỗi ngày, đều muốn trôi qua cùng em!”

      Giang Hạ oán trách : “Tại sao phải ra, ra mất linh!”

      oán trách làm lòng Trình Dật Tu ấm áp, kể từ khi ông nội qua đời, có người nào trải qua sinh nhật cùng , cũng có ai những lời làm ấm lòng như vậy.

      ôm chặt , ghé vào tai giọng : “Hạ Hạ, rất vui.”

      Giang Hạ xấu hổ tránh cái ôm của , “Mau thổi nến!”

      nhìn cười, “Cùng nhau thổi.”

      Thổi ngọn nến, Giang Hạ cắt phần bánh ngọt cho Trình Dật Tu. “Chúc sinh nhật vui vẻ!”

      có nhận, cầm tay Giang Hạ, gặm miếng bánh ngọt. “Thực ngọt.”

      Bên miệng dính vòng bơ trắng, Giang Hạ buồn cười duỗi tay lau thay , lại đề phòng bị ngậm ngón tay.

      nhìn , dùng đầu lưỡi bao bọc đầu ngón tay , nhàng hút. Đầu lưỡi giống như mang theo điện, làm ngón tay đến tim Giang Hạ nổi lên trận tê dại.

      Theo phản xạ rút tay về, mặt đỏ tim đập dồn dập biết làm sao, lắp: “Em, em nấu mì trường thọ cho .” xong, trốn vào trong phòng bếp.

      Trình Dật Tu theo vào phòng bếp, dựa vào cửa nhìn nấu mì trường thọ.

      Tối nay mặc sườn xám rất vừa người, từ vị trí nhìn sang, eo thon đầy nắm tay, bị tơ lụa vải vóc chặt chẽ bao vây, đủ để mỗi người đàn ông nổi điên.

      Đáng chết là, còn mặc tất chân và giày cao gót.

      Phát được nơi nào đó thân thể mình có biến hóa, hơi thở của Trình Dật Tu trở nên thô hơn.

      Giang Hạ vừa đem nồi nước để lên bếp, còn chưa bật lửa, liền bị nắm lấy cổ tay kéo vào trong lòng. “Hạ Hạ, đêm nay em đẹp.”

      Giọng của khàn khàn mang theo đè nén. Ngọn đèn sáng ngời, chiếu vào đôi mắt tĩnh mịch của , giống như mắt sói thảo nguyên.

      Giang Hạ bị nhìn như vậy, toàn thân dường như có lửa, nóng hổi. hơi sợ tình triều xa lạ dâng lên trong cơ thể, tránh ánh mắt , lại vừa vặn trông thấy yết hầu khẽ di chuyển.

      Hôn môi đến đột ngột nhưng mà trong dự liệu của , Giang Hạ nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt tình. Bàn tay cách tầng lụa mỏng, chạy loạn eo , mỗi chỗ chạm vào, giống như châm mồi lửa.

      Tay Trình Dật Tu chạm đến khóa kéo bên eo , do dự kéo ra, dò xét vào.

      có vải vóc ngăn cản, có thể cảm nhận được bàn tay của , xúc cảm xa lạ làm mất hồn. Hai tay tự giác được để lên cổ , trong cổ họng bật ra tiếng hừ .



      Lúc Giang Hạ lấy lại tinh thần, hai người giường, sườn xám người bị nhăn. hơi sợ, đẩy đầu người vùi đầu trước ngực .

      ngẩng đầu, trong mắt đều là khát vọng. Mang theo khẩn cầu : “Hạ Hạ, cho được ?”

      Mặt Giang Hạ đỏ có thể ra máu, cúi đầu cắn môi nhìn .

      thấy trả lời coi như là cam chịu, cúi đầu tiếp tục, lại nghe : “Đợi chút, , có đồ bảo hộ hay …”

      vùi đầu vào trong chăn, giọng rầu rĩ. ngẩn người, đợi phản ứng kịp lời , hơi nhụt chí chui đầu vào trong gáy , cọ cọ sợi tóc .

      “Thực xin lỗi, biết em cho ngạc nhiên, , có chuẩn bị…” Sớm biết vậy, nên mua hộp tùy thân.

      Trong lòng Giang Hạ vốn sợ, nghe có chuẩn bị, dường như hoảng loạn đẩy từ người xuống.

      thuận theo, khó nhịn nhún eo, “Hạ Hạ, khó chịu… Giúp chút được ?”

      giống như đứa bé muốn ăn kẹo, được thương lại chơi xấu, kéo tay vươn vào trong T –shirt, đường xuống dưới.

      (Tôi là con cua đáng , a a a a a…)

      Khi tất cả trở về bình tĩnh, thỏa mãn thở dài ở bên tai . Ánh nến phòng khách chiếu vào trong phòng, mờ nhạt bình an.

      Giang Hạ dám nhìn , vùi mặt trong lòng , cả khuôn mặt đỏ bừng. hôn đỉnh đầu , sung sướng : “Từ hôm nay trở chính là người của em, Hạ Hạ, em phải chịu trách nhiệm với .”

      Giang Hạ véo vào hông , “ biết xấu hổ!”

      ********

      Hai người dính nhau rất lâu, lúc Giang Hạ nhớ tới mì trường thọ, sắp mười hai giờ. vội vàng vào phòng bếp nấu tô mì trứng gà, uy hiếp ăn hết.

      Lòng đỏ trứng sống, muối cho quá nhiều, mì cũng quá nát, nhưng mà Trình Dật Tu thỏa mãn ăn hết tất cả.

      “Hạ Hạ, sau này ngày này hàng năm em nấu mì cho , có được ?”

      Giang Hạ biết mình làm rất khó ăn, hiếm khi nể tình, đương nhiên đồng ý.

      Ăn xong mì, Giang Hạ mang quà chuẩn bị đưa cho . Sau khi mở ra, cười : “Em tặng thắt lưng cho , ý là buộc ở eo sao?”

      Giang Hạ đỏ mặt, lúc chọn quà hình như nghe Hứa Lôi câu như vậy, đưa thắt lưng chính là muốn buộc người đàn ông kia.

      đến gần tai , ái muội : “Vậy sau này thắt lưng của , cũng chỉ có em mới có thể mở.”

      Giang Hạ bắt lấy sơ hở trong lời của , “ như vậy trước kia có người mở rồi sao?”

      Vẻ mặt đau khổ giơ tay lên, “Trước kia đều là như vừa rồi…”

      Giang Hạ nhớ tới tình cảnh vừa rồi, rất nhanh hiểu được ý , đỏ mặt hừ tiếng.

      Ăn mì trường thọ, đưa quà, thấy qua mười hai giờ, Giang Hạ đuổi xuống lầu.

      móc túi quần ra, “ quá nhanh, quên mang chìa khóa…”

      Giang Hạ: …

      Cuối cùng, Trình Dật Tu được như ý nguyện vào phòng Giang Hạ. Ban đêm rất dài, trong lòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc, mặc dù khó ngủ, cũng rất thỏa mãn.

      Ngày hôm sau, Giang Hạ bị hôn tỉnh, bị biết xấu hổ mượn tay lần nữa, thời gian chạy bộ cũng đều muộn.

      ********

      Đến khách sạn bao lâu, Trần Yến chạy đến phòng làm việc của Giang Hạ, xin giúp đỡ.

      Hóa ra khách sạn có đoàn khảo sát mới đến, có hơn ba mươi người ngoài nghề, ngày ba bữa bọn họ đều dùng cơm tây giải quyết, hôm nay là ngày thứ ba. Tất cả vốn rất bình thường, nhưng mà sáng sớm hôm nay chủ quản Diêu Mộng đột nhiên gọi điện thoại tới xin nghỉ bệnh. ấy xin nghỉ cũng có gì, nhưng mà ngay sau đó, nhân viên phục vụ nhà hàng Tây liên tục gọi điện xin nghỉ, hôm nay làm cộng thêm phục vụ sinh chỉ có năm người.

      Trần Yến tìm Hạ Bạch Tuyết, Hạ Bạch Tuyết mang vấn đề khó khăn đá cho ấy, “ là quản lý nhà hàng Tây, gặp chuyện này đương nhiên là phải tự mình giải quyết!”

      Bữa sáng là tự giải quyết, cho nên có thể ứng phó, lúc đến cơm trưa, năm người căn bản ứng phó được. chỉ có thể tìm Giang Hạ mượn người.

      Nhân viên phục vụ cùng xin nghỉ, ràng là bãi công. Mà các ấy làm như thế, ràng là bất mãn với việc Trần Yến làm quản lý. Giang Hạ đề nghị: “Chuyện này, tốt nhất là nên tiếng với lão Mã.”

      Lần đầu tiên Trần Yến nhậm chức, bị chuyện này làm cho sốt ruột, cau mày : “Tôi biết, vừa rồi đến phòng làm việc của lão Mã, ông ấy còn chưa tới.”

      Giang Hạ vỗ bả vai ấy, “ làm tốt chuyện của mình là được, thiếu vài người sao? Tôi sắp xếp.”

      Trần Yến mượn năm người, Giang Hạ thở dài, quay về phòng làm việc của mình. Sắp đến mười giờ rưỡi, Trình Dật Tu gửi tin nhắn tới, hỏi nhà ăn nhân viên ăn cơm .

      Giang Hạ nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ, liền gửi tin nhắn “Được” qua cho .

      Lúc đến nhà ăn, Trình Dật Tu lấy hai phần cơm đợi . Nhưng mà mới mấy tiếng gặp, lại giống như vài năm gặp, ánh mắt liên tục dính lên người .

      Giang Hạ đá chân dưới bàn, giọng : “Ăn cơm!”

      tiếng, xúc cơm, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm .

      Nhân viên trong nhà ăn rất nhiều, tới lui, luôn có vài người chú ý đến bọn họ, sau đó cười ám muội tiếng.

      Giang Hạ bị bọn họ nhìn chằm chằm mặt phiếm hồng, giống như làm chuyện gì xấu. với Trình Dật Tu: “ cứ nhìn chằm chằm em, em ăn nữa.”

      Lúc này mới dời ánh mắt, “ cảm thấy hôm nay em xinh đẹp hơn.”

      Giang Hạ cúi đầu để ý tới , lại nghe : “Buổi trưa cùng đến ký túc xá lấy chìa khóa dự bị nhé.”

      tự mình lấy, cần em làm gì?”

      cười tiếng, trêu đùa : “Nếu em cùng , lấy, dù sao buổi tối có thể đến nhà em ngủ.”

      Giang Hạ: …

      Buổi trưa tan tầm, Giang Hạ ngoan ngoãn bồi đến ký túc xá. Lần đầu tiên đến ký túc xá của , có ba phòng, trùng tu rất mới, cũng đầy đủ đồ dùng gia dụng.

      “Nơi tốt như thế, cách khách sạn lại gần, lãng phí.”

      Trình Dật Tu tìm được chìa khóa dự bị trong ngăn kéo, “Nếu em cảm thấy tiện, có thể chuyển đến ở.”

      Giang Hạ bĩu môi, “Em cần, ký túc xá của em em còn ở ấy.”

      đến việc này, đột nhiên Giang Hạ nhớ tới chuyện, hỏi : “Sao lúc trước lại thuê phòng dưới lầu nhà em?”

      dừng lại lát, : “Chỉ là cảm thấy bên kia cách công viên gần, tiện cho việc chạy bộ.”

      Giang Hạ ồ tiếng, cũng cảm thấy mặc dù ký túc xá gần hơn nhiều, nhưng mà bên đây quá ầm ĩ. Cho nên thà ở nhà mình còn hơn.

      Cầm chìa khóa, Trình Dật Tu nhìn đồng hồ còn sớm, hỏi có muốn nghỉ ngơi lát . Giang Hạ nghĩ trở về cũng có việc gì làm, vì vậy hai người ngồi ghế sô pha, chọn lấy phim xem.

      Phim điện ảnh tình cảm, thể thiếu hôn môi và chút thân mật. Mỗi lần tivi xuất cảnh đó, Trình Dật Tu lại nhìn về phía .

      Giang Hạ bị nhìn được tự nhiên, lấy cớ buồn ngủ, chạy tới ghế sô pha khác muốn ngủ. Nhưng mà rất nhanh phát mình sai, bởi vì cũng theo tới, ôm chen chúc ghế sô pha, còn tìm được cớ tốt - - “Sợ em bị té.”

      ******

      Buổi chiều lúc làm việc, Giang Hạ mới biết buổi trưa lão Mã rất tức giận. Hóa ra đám người Diêu Mộng cùng nhau từ chức, mà lý do từ chức là làm việc ở khách sạn được thăng chức.

      Hóa ra chuyện Trần Yến lên làm quản lý nhà hàng Tây, lão Mã ràng lắm. Chuyện điều động trong phòng nhân vốn do Tổng giám quyết định. Lão Mã quen thuộc nhân viên lắm, cho nên sau khi Hạ Bạch Tuyết đánh báo cáo, lão Mã chỉ cho là ấy từ nhân viên nhà hàng Tây thăng chức lên, nhìn kỹ liền ký tên. Bây giờ xảy ra chuyện, ông cũng thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Hạ Bạch Tuyết, vì vậy kìm nén bụng lửa giận, Tổng giám đốc gọi thư ký vào mắng vành mắt đều hồng.

      Chuyện này liên quan gì đến Giang Hạ, cho nên cũng chỉ nghe chút liền bỏ qua. nghĩ tới buổi tối trước khi tan việc lão Mã gọi điện thoại bảo qua.

      Lão Mã kéo hơn nửa tiếng, lúc ra khỏi phòng tổng giám đốc, Giang Hạ bắt đầu suy nghĩ. Ý của Lão Mã đại khái là mặc dù năng lực của Hạ Bạch Tuyết đủ, nhưng vì cha Hạ, tạm thời ông thể giáng cấp ta. Nhưng mà bộ phận ăn uống lớn như vậy, thể có sai lầm. Cho nên ông cho Giang Hạ chức chưa bao giờ có - - Trợ lý tổng giám.

      Trợ lý tổng giám nghe rất oai, có thể trắng ra là làm chân chạy việc, gánh vác trách nhiệm thay Hạ Bạch Tuyết.

      Lão Mã bảo về nhà suy nghĩ, ngày mai trả lời ông. Nhưng mà Giang Hạ vừa ra khỏi phòng làm việc lại muốn xoay người vào, cho ông ta biết làm!

      bị điên mới làm trợ lý cho Hạ Bạch Tuyết!

    3. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Aaaa Giang Hạ mà làm trợ lý phải từ chức sớm vì bị con mụ gian ác Hạ gây phiền quá ><
      Yuurei Bana thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Lần sau nhớ mua dự phòng mấy hộp luôn nhé a Tu:yoyo58::yoyo53:. Nữ chính chưa đủ toả sáng nên còn phải làm trợ lý nữa ư? :yoyo50::yoyo28:
      Yuurei Bana thích bài này.

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Nếu chị Giang Hạ nghỉ việc Tu có nghỉ luôn nhể
      Yuurei Bana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :