1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      2 ac tình củm quá
      Yuurei Bana thích bài này.

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 29: Nhà.
      Edit: Yuurei Bana.

      Đến chiều gần đến giờ nghỉ, Trình Dật Tu lại tới. Giang Hạ thu dọn xong đồ đạc, cùng rời khách sạn.

      Dọc theo đường Giang Hạ đều tò mò hỏi muốn đâu, lúc nào cũng cười : “Đến nơi em biết.”

      Giang Hạ hỏi được, để ý đến nữa, bĩu môi quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

      ồ, đường này phải là về nhà sao?

      quay đầu lại hỏi , “ muốn dẫn em về nhà sao?”

      hé miệng cười, : “Xem như là thế .”

      Đúng là đúng, phải là phải, thần thần bí bí cái gì? Giang Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa. thôi, muốn biết rồi.

      Xe lái đến tiểu khu nhà Giang Hạ, nhưng mà cũng có dừng lại, chạy lòng vòng quanh Bình Hồ nửa vòng, đến bên kia công viên, lái vào tiểu khu hạng sang mới khai phá.

      Tiểu khu này cách nhà họ Hạ cái hồ, tất nhiên biết. Hơn nữa bởi vì giá phòng ở đây cao trong thành phố T, nên cũng rất nổi.

      Tiểu khu này gọi là Phong Viên, gần công viên Bình Hồ, bên ngoài là vài nhà cao tầng, bên trong gần Bình Hồ, tất cả đều là biệt thự. Cây cối tươi tốt, giống như hòa làm thể với công viên.

      dẫn em đến nơi này làm gì?” Giang Hạ tò mò hỏi . Chẳng lẽ muốn gặp người nào sao?

      Trình Dật Tu mang xe dừng trước biệt thự hai tầng, xuống xe mở cửa cho Giang Hạ. “Xuống xe trước, tí nữa em biết.”

      Giang Hạ xuống xe nhìn xung quanh lần, vị trí biệt thự này rất tốt, đối diện Bình Hồ, trước nhà còn có sân , cỏ trải dài, đủ loại hoa và cây cảnh, xanh um tươi tốt.

      Trình Dật Tu chỉ căn nhà kia, hỏi : “Thích nhà này sao?”

      Giang Hạ gật đầu, chao ôi tòa biệt thự kia, còn gần Bình Hồ, ai có thể thích. “Là nhà ai thế? Bạn của sao?”

      Trình Dật Tu dắt tiến vào sân , ấn mật mã mở khóa mở cửa chính.

      Giang Hạ thấy ấn mật mã mở khóa cũng sửng sốt.

      Bên trong nhà còn chưa trùng tu, tường và mặt đất đều bằng xi măng. Tòa nhà này chọn thiết kế cao, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.

      Giang Hạ đứng trong ánh sáng đó, thể tin miệng mở rộng. “Đây, đây là nhà sao?”

      Trình Dật Tu đứng đối diện , dịu dàng : “Nếu như em thích, nơi này chính là nhà sau này của chúng ta.”

      Giang Hạ nhìn bộ dáng giống như đùa, tim đập nhanh hơn.

      Đây xem như là cầu hôn sao?

      “Nhưng mà, nhưng mà ba mẹ em còn chưa biết chuyện của …” cũng biết đầu óc mình nghĩ gì, bật thốt lên câu này.

      Trình Dật Tu đến gần bước, hai tay chạm vào má , để mắt nhìn thẳng , “Nếu như em nguyện ý, đợt nghỉ lần sau chúng ta gặp chú và dì, có được ?”

      Mặt Giang Hạ đỏ hồng, đại não vẫn còn bãi công. mặt ngăn được vui vẻ, lại hơi ngượng ngùng. Trình Dật Tu nhìn, chỉ cảm thấy mười năm trôi qua đều đáng giá. Nhưng lúc này, trong lòng lại hơi bất an.

      Có đôi khi, đem hạnh phúc vững vàng bắt vào trong ngực, trái lại bất an. Bởi vì nếm tư vị hạnh phúc, bị bệnh sợ hãi mất , so với chưa từng có càng làm người ta bất an hơn.

      Bây giờ Trình Dật Tu trong tình huống này. hơi cúi đầu, bỏ hai tay vào trong túi quần bất an xoa ngón tay. Sau khi quyết định, ngẩng đầu lên, với : “Hạ Hạ, có việc… muốn cho em.”

      Vẻ mặt rất nghiêm túc, trái tim Giang Hạ vốn còn cuồng loạn bởi vì vẻ mặt mà bình tĩnh trở lại.

      “Sao thế?” cẩn thận hỏi.

      nhìn , trầm mặc lát, rất lâu sau mới cúi đầu : “Hạ Hạ, bị cha mẹ vứt bỏ ở ven đường, là ông nội thu nhận .”

      Giang Hạ sửng sốt, lúc trước bồi Trình Dật Tu về nhà, từng nghĩ tới vì sao thấy cha mẹ , thậm chí ngay cả ảnh chụp của cha mẹ cũng có. Hơn nữa những lời mà ông nội Chương lúc say rượu, làm cho hiểu lầm có phải cha mẹ qua đời rồi . nghĩ tới, nhi bị vứt bỏ.

      Thấy trả lời, trong lòng Trình Dật Tu bất an giống như bóng ma ở trong đêm tối, nhanh chóng cắn nuốt . “Có phải em… Ghét bỏ hay ?”

      Giọng của hơi run, làm Giang Hạ đau lòng. tới, ôm . “Tại sao em phải ghét bỏ ? Chuyện này phải lỗi của .”

      “Nhưng mà…” Thấy trong mắt có đau lòng, câu kế tiếp, đột nhiên Trình Dật Tu ra miệng. Cuối cùng có dũng khí chuyện của mình cho .

      Tất nhiên là chiếm được, muốn mất . Cho dù lừa gạt cả đời, cũng muốn thấy trong mắt có chút ghét bỏ.

      đưa tay vuốt tóc , nuốt lại lời muốn . Sửa lại lời: “Cảm ơn em, Hạ Hạ.”

      , phải là em cảm ơn , cảm ơn làm em hạnh phúc như thế.” kiễng chân, hôn lên môi .

      Trình Dật Tu duỗi tay ấn chặt đầu , cho rời . Nghiêng đầu ngậm lấy môi , dùng sức mút. Trong lòng có quá nhiều bất an và khao khát, chỉ có như thế, mới có thể làm cho thoáng an tâm.

      Giang Hạ bị giam cầm chặt chẽ, thể động đậy. hôn vừa nhanh lại mạnh, có tính xâm lược hơn trước đây. vô lực phản kháng, mặc lưỡi xông vào trong miệng, quấn lấy triền miên, càn quét trong miệng . có thể cảm nhận được vội vàng, loại vội vàng này làm trầm luân, phát ra tiếng hừ thỏa mãn.

      Đây thể nghi ngờ là tín hiệu khích lệ, làm Trình Dật Tu càng thêm nhanh hơn. Tay thuận theo quần áo vào trong dò xét, lúc chạm vào da thịt, nhàng run rẩy. Trong thân thể giống như có lửa, tất cả đều mạnh mẽ lao tới, làm khó nhịn. tự chủ được thẳng lưng dán vào chặt hơn, làm cảm nhận được nhiệt tình của .

      Giang Hạ cảm giác được khác thường, dùng chút nghị lực cuối cùng tránh cái hôn của , vùi đầu trước ngực , giọng buồn bực: “ được, nên ở chỗ này…”

      đương nhiên biết thể ở chỗ này. Giọng khàn khàn hỏi : “Vậy chúng ta trở về có được ?”

      Được đáp lại là dùng sức véo hông . than tiếng, dám bức . Hôn lên trán cái, “ thôi, dẫn em tham quan nhà chúng ta.”

      tiếng, lui ra từ trong ngực , ánh mắt lại quét đến chỗ kia của , giống như là bị phỏng, vội vàng xoay người sang chỗ khác.

      Trình Dật Tu khẽ cười, nắm tay , ghé vào tai : “Xấu hổ cái gì, sớm muộn gì nó cũng là của em.”

      Mặt Giang Hạ đỏ bừng, tránh tay , dẫn đầu chạy tới tầng hai.



      Nghỉ trưa hơn ba tiếng, hai người ở trong nhà mới hạnh phúc ngọt ngào cả buổi chiều. Sau khi quay lại khách sạn, tách nhau ra, trở lại vị trí của mỗi người.

      mặt Giang Hạ mất ngọt ngào, lúc nào có người cười ngây ngô. Khiến cho mấy người Trần Yến nghĩ rằng bị làm sao.

      Trạng thái này liên tục duy trì đến lúc đến nhà ăn nhân viên, tất nhiên ngồi cùng bàn Trình Dật Tu.

      Chuyện hai người bọn họ bên nhau, từ sau khi hát ở ktv, là chuyện mọi người trong khách sạn đều biết. Cho nên bàn còn trống hai vị trí, cũng có người lại gần.

      Thức ăn hôm nay tệ, Giang Hạ thích ăn thịt kho tàu và cá hố. Trình Dật Tu đều gắp phần của mình cho . là quản lý nhà bếp, nhân viên phòng bếp thuộc quản lý của . Mà Giang Hạ dính hào quang của , cá hố ở trong khay có ít, trong khay đồ ăn của chất đầy thịt kho tàu và cá hố, miệng ăn ngừng.

      “Tiểu Giang, có thể ngồi lui vào bên trong được ?”

      Hai người ăn vui vẻ, đột nhiên có người có mắt nhìn đứng bên cạnh bàn. cần ngẩng đầu, Giang Hạ cũng có thể nghe ra giọng của Hạ Bạch Tuyết.

      ung dung nuốt miếng cá trong miệng, muốn nhường vị trí cho ta. Nhưng mà Hạ Bạch Tuyết để khay thức ăn của mình lên bàn, hơn nữa còn đẩy khay thức ăn của Giang Hạ vào bên trong.

      “Cảm ơn Tiểu Giang, tôi muốn với về chuyện nhân viên chủ quản nhà hàng Trung Quốc.”

      ta chủ động như thế, lại nhắc tới công việc. Giang Hạ chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện dời vào vị trí bên trong. Hạ Bạch Tuyết ngồi xuống rất nhanh, đối mặt với Trình Dật Tu.

      Dật Tu, thích ăn cá hố sao? Em cũng thích ăn.” xong quay đầu nhìn Giang Hạ, “Tiểu Giang có muốn ăn , phần của tôi cũng cho .”

      Sắc mặt Giang Hạ thân thiện đem khay thức ăn vào trong lòng mình, “ cần, tôi ăn đủ rồi.”

      Bộ dáng Hạ Bạch Tuyết rất thất vọng, “Như vậy à, vậy chỉ có thể lãng phí cá hố này, rất đáng tiếc.” xong lại với Trình Dật Tu: “Đúng rồi Dật Tu, tuần này nghỉ ngơi, có muốn quay về…”

      Trình Dật Tu ngắt lời ta, “Ngại quá, lúc nghỉ ngơi tôi muốn ở bên Giang Hạ.” nhìn chằm chằm ta, trong mắt mang theo nồng đậm ý cảnh cáo.

      Hạ Bạch Tuyết bị nhìn chằm chằm thay đổi sắc mặt, môi khẽ mở, cuối cùng gì nữa.

      Giang Hạ ngồi vị trí bên trong, ngồi chéo với Trình Dật Tu, cho nên thấy ánh mắt . Chỉ thấy đẩy khay thức ăn vào bên trong, ngồi đối diện .

      cười vui vẻ, có thể để Hạ Bạch Tuyết bị coi thường, vui vẻ hơn ăn cá hố.

      Có lẽ biểu của Trình Dật Tu quá trực tiếp, lưu lại mặt mũi cho Hạ Bạch Tuyết. ta bưng khay thức ăn lên, được tự nhiên : “Tôi nhớ ra tôi còn chút việc phải làm, hai người từ từ ăn.”

      Giang Hạ nhìn về phía ta, “ phải là có chuyện chủ quản cần sao?” ngạc nhiên phát , Hạ Bạch Tuyết quanh năm mang nụ cười mặt, lúc này lại cười, thậm chí còn trắng bệch.

      Hạ Bạch Tuyết bị Giang Hạ đâm hạnh phúc vào mặt, câu: “Ngày mai sau.” Sau đó bước nhanh rời .

      Giang Hạ nhìn Trình Dật Tu, cúi đầu ăn cơm. cầm đũa gõ khay thức ăn của .

      “Chao ôi, xem có phải Hạ Bạch Tuyết thích ?” nhớ, từ lúc Trình Dật Tu tới khách sạn, Hạ Bạch Tuyết từng đưa ra tấm hình hai người chụp chung. Lại hỏi: “Có phải hai người quen biết từ trước rồi ?”

      ngẩng đầu, nghiêm túc : “ chỉ thích em. Hơn nữa tính là quen biết ta, chỉ là lúc trước gặp qua mấy lần.”

      Giang Hạ ồ tiếng. Lời của rất có kỹ xảo, dùng “Chỉ thích em” để lẩn tránh vấn đề thứ nhất.

      Nhưng mà lại chút tức giận. Bởi vì có thể cảm nhận được, thấy Hạ Bạch Tuyết rất phiền, thậm chí là chán ghét.

      Trình Dật Tu hơi thất vọng, “Vì sao bộ dáng em chút ghen nào thế?”

      Giang Hạ gắp miếng cá hố, “Sao em phải ghen?”

      Trình Dật Tu: …

      Xem ra còn chưa đủ cố gắng.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Cả tem cả phong bì tôi đều lấy nhé. :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      Yuurei Bana thích bài này.

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 30: Sinh nhật.
      Edit: Yuurei Bana.

      Về chuyện chủ quản nhà hàng Trung Quốc, câu của Hạ Bạch Tuyết ngày mai sau, liền kéo đến ngày mai, mỗi lần Giang Hạ tìm ta hỏi, đều bị ta lấy cớ từ chối.

      Giang Hạ cảm thấy chuyện này có gì đó thích hợp, đầu thông minh hơn, chạy tới phòng nhân hỏi tiểu Lý. Nhưng mà lời của tiểu Lý làm Giang Hạ sững sờ.

      Nhân nhận được thông báo muốn tìm chủ quản!

      Giang Hạ biết nên gì cho phải, biết rốt cuộc Hạ Bạch Tuyết nghĩ cái gì. Trần Yến đến nhà hàng Tây, có chủ quản, bận hơn chút, nhưng ngoài ra có gì. Hạ Bạch Tuyết chuyện này, thậm chí thông báo cho phòng nhân , chẳng lẽ chỉ muốn mệt mỏi thôi sao?

      Giang Hạ tức giận quay lại phòng làm việc, vừa mới vào cửa di động vang lên báo nhắc nhở có tin nhắn. Vừa mở ra nhìn, Trình Dật Tu gửi tới tấm ảnh. Phóng to ảnh chụp, là ảnh chụp chứng minh thân phận .

      Giang Hạ cảm thấy kỳ lạ, yên lành ảnh gửi ảnh chứng minh thư tới làm gì, chẳng lẽ gửi sai? định nhắn tin hỏi , đánh được mấy chữ trong đầu đột nhiên sáng lên. mở ảnh chụp lần nữa, phóng to hết mức. Nhìn phần ghi ngày sinh, ràng là ngày mùng tám tháng sáu.

      Ngày mùng tám tháng sáu? phải là hôm nay sao!

      Giang Hạ bật cười, người này cũng biết đùa đấy. Sinh nhật sinh nhật, thẳng ra là được, vậy mà còn quanh co lòng vòng gửi tấm hình tới.

      Nhưng mà nghĩ lại mình làm bạn , thậm chí ngày sinh của cũng biết, hình như cũng thất trách.

      Suy nghĩ lát, gửi tin nhắn qua cho : Ồ, gửi cho em cái này làm gì? Có phải gửi sai rồi ?

      trả lời rất nhanh: A, có gì.

      Giang Hạ nhìn mấy chữ này, có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt thất vọng của . Che miệng cười lúc lâu, lại gửi tin: Nhưng mà ảnh chứng minh thư rất đẹp trai.

      Lần này trả lời rất ngắn, chỉ có chữ “Hả”.

      Giang Hạ để điện thoại di động xuống, ôm bụng cười. Sau đó mới trả lời : Đúng rồi, khuya hôm nay Hứa Lôi hẹn em có việc, có khả năng là muộn mới trở về, cần đợi em.

      Lần này phải vài phút sau, mới gửi lại icon bĩu môi.

      Giang Hạ tưởng tượng bộ dáng bên kia điện thoại, nhất định là bất đắc dĩ và tức ngực. Vừa muốn cười lại hơi đau lòng, nhịn xuống xúc động muốn chúc sinh nhật vui vẻ, gọi điện thoại cho Hứa Lôi, bảo ấy buổi trưa ra ngoài dạo phố.

      chưa bao giờ tặng quà cho người đàn ông nào ngoài cha , nên tặng cái gì đây? Quần áo? Ví tiền? Hình như rất bình thường, muốn đưa cho thứ gì đó độc nhất vô nhị.

      Mãi đến trưa Giang Hạ cũng chưa nghĩ ra được gì, gần đến giờ nghỉ trưa sợ Trình Dật Tu đến tìm , kéo Hứa Lôi ra khỏi khách sạn sớm chút.

      Biết Giang Hạ muốn chọn quà sinh nhật cho Trình Dật Tu, Hứa Lôi liếc mắt cười bỉ ổi với , “Chọn làm gì, mang em tặng cho ta là được, bảo đảm ta hài lòng!”

      Giang Hạ liếc mắt nhìn ấy, “Chị đứng đắn chút! Nghĩ giúp em xem, nên đưa gì tốt?”

      “Em đưa mình cho ta, còn có thể đưa cái gì, phải ví tiền thắt lưng.”

      còn chủ ý gì khác sao?” Giang Hạ hỏi.

      Hứa Lôi nhíu mày suy nghĩ, “Cũng có, nếu em muốn cho ta ngạc nhiên, bằng làm việc ngạc nhiên lớn hơn, quay về trang trí nhà, hoa tươi, rượu đỏ bánh ngọt gì đó, lại mua bộ đồ gợi cảm xinh đẹp…”

      Còn chưa xong, Giang Hạ đập lên vai ấy, “Sao chị lại vấn đề này thế!”

      Hứa Lôi chao ôi tiếng, “Em nghĩ cái gì thế, chị chỉ chuẩn bị bữa tối dưới nến cho ta, tự em hiểu sai lại còn trách chị hả?”

      Giang Hạ bị ấy đỏ mặt, nhưng mà… Bữa tối dưới nến, hình như rất được.

      “Nhưng mà dù sao cũng phải đưa quà, hay là chị cùng em đến trung tâm thương mại chọn quà nhé.”

      “Được rồi! Em đâu liền đó. Nhưng mà em nên mua hoa tươi với bánh ngọt trước, bằng xế chiều kịp.” Hứa Lôi nhắc nhở .

      “Đúng rồi!” Giang Hạ mở di động ra, lên mạng đặt hàng, tính toán thời gian, ba giờ chiều người ta mang đến.

      Nhưng mà lúc chọn mua hoa tươi, hơi do dự, cuối cùng vẫn chọn hoa hồng. Suy nghĩ lát, còn chưa tặng hoa cho , nghĩ tới là tặng hoa trước.

      Hai người tới trung tâm thương mại, Giang Hạ vòng chưa tìm được thứ mình ưng ý, cuối cùng dưới đề nghị của Hứa Lôi, chọn thắt lưng, thuận tiện chọn bình rượu đỏ.

      Chọn xong hết quà, hai người vội vàng chạy về nhà. Vừa vặn hoa tươi và bánh ngọt mua mạng cũng đưa đến, Giang Hạ có ý muốn tặng cả bó hoa cho , nghĩ tới thừa dịp dọn dẹp phòng, Hứa Lôi ngắt cánh hoa, chín mươi chín đóa hoa hồng, cánh hoa vung khắp nơi bàn, thậm chí cả ghế sô pha và giường.

      Giang Hạ giật mình : “Chị làm gì đấy!”

      Vẻ mặt Hứa Lôi nhìn giống như người ngoài hành tinh, “Em gì thế, chẳng lẽ em muốn ôm bó hoa to như vậy với ta sinh nhật vui vẻ sao? Ngu ngốc!”

      Giang Hạ nhìn cánh hoa trong phòng, “Có thể, nhưng mà như này…” Làm cho người ta mơ màng.

      Hứa Lôi nhìn đồng hồ, với : “Nhanh kịp mất, em mau thay quần áo mặc buổi tối ra xem!”

      Giang Hạ cúi đầu nhìn áo T – shirt và quần jean người mình, “Mặc như này được sao?”

      Hứa Lôi liếc mắt, “Em cảm thấy em mặc như vậy, có hợp với cảnh tượng này ? Người ta là bé lọ lem tham gia vũ hội còn biết thay váy công chúa và giày thủy tinh đấy! Mau thay váy đẹp vào!” xong vỗ tay , “Đúng rồi! Mặc bộ sườn xám lần trước chị đưa cho em, rất hợp!”

      Bộ kia sao? Giang Hạ hơi do dự, mặc bộ sườn xám kia, hơn nữa còn bố trí cánh hoa, phải là đưa dê vào miệng cọp sao?

      Hứa Lôi thấy như vậy, chạy vào phòng lấy sườn xám từ trong tủ ra, hỏi: “Em có giày hợp với bộ này ?”

      xong ấy lại mở tủ giày Giang Hạ, bên trong hầu như đều là giày thể thao, hoặc hài, chỉ có hai đôi giày da là bình thường.

      “Rốt cuộc là em có phải là con hay ? Trong tủ giày đôi cao gót cũng thấy!” Vẻ mặt Hứa Lôi chỉ tiếc rèn sắt thành thép, bây giờ mua sợ kịp! Liếc đôi giày cao gót màu đỏ chân mình vừa mua, ấy khẽ cắn răng cởi ra, lấy đôi giày đế bằng từ trong tủ ra thay.

      “Chị đây vì em làm bất cứ chuyện gì!” Hứa Lôi lẩm bẩm, còn Trình Dật Tu, sau chuyện này mà làm bữa tiệc lớn cảm ơn , bắt cóc Giang Hạ!

      Hai người nhanh chóng sắp xếp xong, lúc đến khách sạn vừa vặn quẹt thẻ trước phút.

      Lúc Giang Hạ thở hồng hộc chạy đến phòng làm việc, mới phát Trình Dật Tu đợi .

      Thấy hoang mang rối loạn, mặt đầy mồ hôi, lấy tờ giấy lau trán thay . “Em đâu thế?”

      “Em, em với Hứa Lôi ra ngoài, thiếu chút nữa kịp quẹt thẻ.”

      gật đầu, nhìn , dường như có lời muốn . Giang Hạ hỏi: “ tìm em có việc gì sao?”

      thở dài, “ có việc gì, nhớ em mà thôi.” xong cúi đầu hôn lên mặt .

      Giang Hạ tránh , “Đều là mồ hôi…”

      đuổi theo hôn cái, “ chê.”

      Giang Hạ sợ muốn làm gì đó, đẩy ra cửa, “Được rồi, nhanh về làm việc , nhân viên nhà hàng thấy bây giờ.”

      Trình Dật Tu bị đẩy tới cạnh cửa, trước khi ra cửa quay đầu hỏi , “Buổi tối em về nhà lúc mấy giờ?”

      cúi đầu, mím môi, bộ dáng đáng thương. Trong lòng Giang Hạ mềm nhũn, thiếu chút nữa kế hoạch của mình ra. Nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống, “Em cố gắng về sớm chút, về đến nhà em gọi cho .”

      cam lòng, lại : “Hay là sau khi kết thúc em gọi cho , đón em? Qúa muộn về an toàn.”

      Giang Hạ khoát tay, “ cần cần, Hứa Lôi đưa em về.”

      Nhìn Trình Dật Tu thất vọng xa, Giang Hạ thở dài hơi. Nhìn bộ dáng kia của , đành lòng, nhưng mà chuẩn bị để làm ngạc nhiên mà, phải sao!

      Dự định đêm nay nhiều, lúc hơn bảy giờ, Giang Hạ ở trong phòng làm việc đứng ngồi yên, đồ đạc sớm thu dọn xong, chỉ đợi giờ tan làm xông về nhà.

      Sắp tám giờ Hứa Lôi chạy tới phòng làm việc của , thấy còn ngồi ở đó, kinh ngạc : “Sao em còn chưa !”

      Giang Hạ chỉ đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, “Chưa tới giờ.”

      Hứa Lôi vỗ trán, “Em trốn ca sao? Nhanh , chị nhìn chằm chằm cho em, có chuyện gì chị gọi cho em.”

      Giang Hạ do dự chưa đến ba giây, cầm túi lên, “Được rồi, vất vả cho chị, hôm nào em mời chị ăn cơm!”

      Giang Hạ vội vã thay quần áo, quẹt thẻ, gọi xe về nhà. Vài ngay nay nhiệt độ đến ba mươi độ, về đến nhà toàn thân đầy mồ hôi, vội vàng vào nhà tắm tắm, thay bộ sườn xám kia, đứng ở trước gương xoay vòng.

      Chao ôi, quần áo này quá bó. chạy vào phòng mở tủ quần áo ra, nghĩ thay bộ khác, lại thấy bộ thích hợp.

      Nhìn đồng hồ sắp đến tám rưỡi, Trình Dật Tu sắp về. lo lắng thay quần áo nữa, nhanh chóng đem thẻ chuẩn bị xong, nhét vào khe cửa phòng 501.

      ********

      Lúc tám giờ rưỡi, Trình Dật Tu đúng giờ tan sở, lái xe về nhà. Lúc đến tiểu khu, thấy cửa hàng bánh ngọt vẫn còn mở cửa. đến cửa hàng, mới được vài bước, lại ngừng lại.

      Thôi, mình còn cần sinh nhật làm gì, dù sao qua nhiều năm như vậy rồi. đến cửa hàng tiện lợi, mua mấy lon bia.

      Đến dưới lầu, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng sáu chìm trong bóng tối, trong lòng buồn bực. Về nhà mở cửa, đèn đều ngại bật, đổi giày ngồi ghế sô pha, mở lon bia uống nửa.
      Last edited: 26/7/17

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Lãng mạn quá. Tu khóc cho coi. Thanks nang
      vk đại caYuurei Bana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :