1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 27: Trời sinh đôi.
      Edit: Yuurei Bana.

      Bởi vì Trình Dật Tu tỏ tình trước mặt mọi người, tất cả tâm tình xấu của Giang Hạ đều tan thành mây khói. Thăng chức, Hạ Bạch Tuyết gì đó, toàn bộ đều bị ném ra sau đầu. Chỉ còn lại ngọt ngào chưa tan.

      Sau khi tan cuộc, có vài đồng nghiệp nam mời Trình Dật Tu ăn khuya, bị lấy lý do quá muộn từ chối.

      Xe đến tiểu khu, Trình Dật Tu mang cái thùng ra. Giang Hạ tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

      cố làm ra vẻ thần bí thừa nước đục thả câu, “Về nhà em biết.”

      Lên tới tầng năm, để cái thùng lên bàn ăn, Giang Hạ đợi được mở ra, lúc nhìn được thứ bên trong, ngạc nhiên : “A! Cá muối!”

      sủng ái hỏi : “Thích ăn như thế nào, làm cho em nhé?”

      chút do dự ; “Cơm chiên cá mòi!”

      Trình Dật Tu duỗi tay nhéo nhéo mặt , “Muộn như vậy cần thiết phải nấu cơm, làm cháo nhé.”

      “Được được được!” Chỉ cần có ăn, sao cũng được, huống chi còn có cá muối.

      Thành phố T có biển, bởi vậy hải sản thành đồ quý hiếm, quý cần , vận chuyển đến còn tươi mới. Hôm nay Trình Dật Tu ra ngoài mua hải sản, nhớ trong nhà còn có đồ tham ăn, cho nên cố ý chọn thùng mang về.

      Trình Dật Tu cầm cá muối đến phòng bếp rửa sạch, Giang Hạ cũng vào theo, đến gần nhìn làm như thế nào.

      chọn cá muối rất lớn, Giang Hạ làm việc ở khách sạn lâu, chưa ăn thịt heo nhưng cũng nhìn qua heo chạy. Hỏi: “Cá muối này có phải rất quý ?” Dựa theo giá thị trường thành phố T, cá muối ngon như vậy, giá cũng phải hai ngàn.

      rửa sạch nội tạng cá muối, cười : “ đắt, bờ biển tiện hơn rất nhiều.” Nếu biết bát cháo ăn rất đắt, chỉ sợ ảnh hưởng đến khẩu vị của .

      Giang Hạ tin là , “Vậy sao? Có cơ hội em nhất định đến bờ biển ăn bữa.”

      “Được, khi nào muốn , cùng em.”

      Lúc chuyện nhìn về phía . Dáng người cao lớn mặc tạp dề chen lấn trong phòng bếp, ánh sáng ấm áp chiếu lên người . cầm dao trong tay thuần thục đem cá muối cắt thành miếng, mặt khẽ cười, rất tự nhiên trả lời .

      Đột nhiên Giang Hạ cảm thấy màn này rất ấm áp, kìm lòng nổi, nhón chân lên, hôn lên mặt cái.

      Trình Dật Tu sửng sốt. còn chưa từng chủ động hôn môi , cho dù là gò má. Dừng lại động tác trong tay, nhìn chằm chằm lẩm bẩm: “Hạ Hạ…”

      Giang Hạ vừa nhìn ánh mắt khác thường, vội vàng lui về sau bước, “ nhanh nấu cơm , em đói bụng rồi.” xong chạy ra khỏi phòng bếp, đứng trong phòng khách cất giọng : “Cháo này cần phải nấu lúc, em về nhà tắm trước.”

      Trong phòng bếp Trình Dật Tu nhận mệnh tiếp tục làm việc, sau khi nghe được tiếng đóng cửa, thở dài cười khổ.

      Giang Hạ về nhà tắm rửa xong, tìm bộ đồ ngủ bằng bông tay áo và quần đều dài mặc vào. Bộ đồ ngủ này vốn là ra ngoài chơi cùng Trình Dật Tu nên tìm mua, ở bên ngoài mặc vào an toàn hơn được chút. Ai biết đêm hôm đó bởi vì uống say, căn bản có rửa mặt. Bộ đồ ngủ này lôi ra, sau khi trở về liền cho vào ngăn tủ. Bởi vì lát nữa còn phải xuống lầu ăn cháo, cho nên hôm nay mặc bộ này.

      Sấy khô tóc, lại kì kèo lát, Giang Hạ mới xuống lầu.

      Lúc Trình Dật Tu mở cửa cầm khăn lông lau tóc, người chỉ mặc áo ba lỗ màu đen và quần dài rộng thùng thình. Lúc Giang Hạ qua người vào nhà, ngửi thấy mùi xà bông. Xem ra vừa mới tắm qua.

      “Em tính thời gian xuống à?” hỏi.

      “Hả?” Giang Hạ hơi sững sờ.

      lấy tay véo mũi , “Cháo vừa nấu xong em tới rồi, có phải có dị năng tham ăn đặc biệt hay ?”

      Giang Hạ cầm tay , “ chê em tham ăn à?”

      Trình Dật Tu đóng kín cửa chính, khóe miệng thấp thoáng nụ cười xấu xa. “Em ăn, làm, Hạ Hạ, em xem chúng ta có phải là trời sinh đôi hay ?”

      Giang Hạ: …

      “Cháo đâu, em đói.”

      Trình Dật Tu bỏ khăn lông xuống đến phòng bếp lấy cháo. Bây giờ hơn mười giờ, Giang Hạ ăn cơm lúc bốn giờ rưỡi, bây giờ bụng sớm réo. Ngửi thấy hương vị cháo thơm ngon, khỏi chép chép miệng.

      Trong cháo bỏ thêm gừng loại trừ vị tanh, hành lá cắt . Múc muỗng cho vào miệng, cá muối dai mềm và cháo trắng mềm dẻo, quả thực ăn rất ngon!

      Giang Hạ ăn hai bát, lúc muốn ăn bát thứ ba bị Trình Dật Tu ngăn cản. “Muộn như thế, ăn nhiều quá tốt với bao tử. Cá muối còn rất nhiều, ngày mai lại làm cho em.”

      Giang Hạ sờ sờ bụng, ăn được nữa. Bĩu môi : “Vậy cũng được, ngày mai em muốn ăn thịt kho tàu với cá muối.” Cá muối phải ăn con to mới sảng khoái.

      Trình Dật Tu duỗi tay vuốt mũi , “Được, cá muối thịt kho tàu!” Sau đó dọn dẹp bát phòng bếp rửa. Giang Hạ vội vàng đuổi theo.

      “Để em làm, nấu cơm em rửa bát.” đoạt lấy bát, chen lấn bên cạnh bồn rửa bát Trình Dật Tu đứng.

      Trình Dật Tu cũng tranh cùng , đứng bên cạnh nhìn nghiêm túc rửa bát.

      Tóc rất dài, sau khi tắm xong liền xõa ra, có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu thơm mát. tiến đến gần, muốn xem dùng dầu gội đầu nhãn hiệu gì, thơm như vậy. Bất ngờ chạm vào sợi tóc , tóc đen trơn mượt như nhung.

      Xúc cảm này quá hoàn hảo, đem mặt dán lại gần. Sau khi Giang Hạ phát , quay đầu lại nhìn , “ sao thế?”

      Tay từ phía sau nhốt chặt eo , “Em thơm.”

      Tay Giang Hạ dính nước rửa bát, thể kéo tay , chỉ có thể vặn vẹo eo bảo buông ra, “Buông ra, như vậy em rửa bát làm sao.”

      Hai người đều mặc bộ áo ngủ mỏng, vặn vẹo như thế, Trình Dật Tu vốn có tâm tư gì trong mắt đột nhiên tối lại. “Vậy đừng rửa.”

      chui vào cổ , ngửi mùi hương người . Vô ý thức ôm càng chặt hơn.

      Giang Hạ đỏ mặt, vội vàng rửa bọt tay đẩy ra.

      Làm sao mà đẩy ra được. khẽ hôn lên gáy , thở bên tai , tê tê dại dại. Giang Hạ chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, ngay cả khí lực cũng có, trong đầu mờ mịt, chỉ có thể ngã vào lòng .

      “Hạ Hạ, Hạ Hạ…” nhàng gọi tên , quay đầu lại, nhanh chóng hôn lên.

      Giang Hạ vịn tay vào thành rửa bát, sau lưng bị ép chặt, nghiêng đầu hôn môi . Cảm nhận được nhiệt tình và xâm lược, lại vô lực phản kháng.

      Trình Dật Tu đè nén muốn đòi hỏi càng nhiều, hai tay chậm rãi hướng lên . Chạm đến nơi mềm mại làm khát vọng lại nóng lòng, giống như lửa cháy đồng cổ, hận thể cháy lan cả đồng cỏ.

      Hô hấp của hai người hòa vào nhau, mặt Giang Hạ đỏ ửng, hơi thở đều nóng hổi. Trước ngực truyền đến cảm giác xa lạ, làm cho hoảng hốt, muốn ngăn cản, vừa mở miệng lại thành tiếng than .

      thanh này tựa như chất xúc tác, vốn là Trình Dật Tu dần quay lại biên giới, nay hoàn toàn mất lý trí. Gầm tiếng, đem bế lên, bước nhanh vào phòng.

      Lúc chạm vào giường, Giang Hạ tỉnh táo lại. Trước khi nhào lên, lăn sang bên giường.

      , được!” Hơi thở của gấp gáp, nhưng giọng rất kiên quyết.

      Động tác Trình Dật Tu cứng tại chỗ, chân để giường, chân khác che khuất dưới giường, hai tay chống chăn. Trong mắt tràn đầy khát vọng nhìn .

      dám nhìn , dứng dậy từ bên kia bò xuống giường. “Em, em phải về.” cúi đầu kéo kéo quần áo hơi nhăn, từ cuối giường vòng qua, muốn rời .

      Làm sao Trình Dật Tu có thể để , nhanh chóng ngăn lại, “Xin lỗi Hạ Hạ, muốn như vậy. Em đừng , ở cùng lát được ?”

      mặt Giang Hạ nóng lên, dám ngẩng đầu nhìn , sợ mình nhìn thấy mắt bị mất hồn.

      ôm lấy , ở bên tai giọng cầu xin, “Hạ Hạ tốt, đừng lúc này…”

      Trong giọng của mang theo khẩn cầu, làm Giang Hạ đành lòng, thuận theo để lẳng lặng ôm.

      Trình Dật Tu cố gắng làm mình bình tĩnh lại, dám ôm chặt, hai tay nhàng ôm eo .

      Đồ ngủ của Giang Hạ có túi, tay khó tránh khỏi đụng phải. Cảm giác bên trong có đồ gì đó hơi mỏng, kỳ quái lấy ra.

      Trong phòng đèn sáng, hai người đều thấy thứ cầm tay, hình vuông.

      Vất vả lắm Trình Dật Tu mới đè ngọn lửa xuống lại cháy lên, giọng khàn khàn : “Hạ Hạ, hóa ra em… Chuẩn bị tốt rồi à?”

      Giang Hạ nhìn đồ móc ra từ trong túi , quả thực muốn tìm khe dưới đất chui vào, “ phải, đây phải là của em!” Sao trong túi lại có thứ này?

      Trình Dật Tu nghe xong, ngọn lửa trong mắt càng tăng.

      Thấy vẻ mặt bình thường, Giang Hạ hoảng hốt bỏ chạy thục mạng, lần này chạy rất nhanh, Trình Dật Tu thể bắt được.

      Cửa chính “Bụp” tiếng đóng lại, Trình Dật Tu bóp đồ trong tay, thở dài hơi, ngã xuống giường.

      Nhìn mà ăn được, là…

      Ngày hôm sau, Giang Hạ cố ý chạy bộ sớm, chỉ sợ gặp được lúng túng. Nhưng mà lúc xuống lầu, đứng ở hành lang tầng năm đợi.

      Giang Hạ suy nghĩ cả đêm mà nghĩ ra, trong túi của mình sao lại có vật này, gặp được lại tự chủ được đỏ mặt.

      Cũng may lại chuyện tối hôm qua, rất bình thường bồi cùng chạy bộ. Mới làm thoải mái.

      Đến khách sạn, Giang Hạ gặp mặt nhân viên như mọi ngày, lại thấy Trần Yến. Cho đến khi hội nghị thường kỳ xong, mới thấy ấy vội vã chạy tới.

      Giang Hạ kỳ quái hỏi: “ đâu vậy?”

      Vẻ mặt Trần Yến ấm ức, “Quản lý Hạ muốn điều tôi đến nhà hàng Tây, tôi muốn …”
      Last edited: 23/7/17

    2. NTL

      NTL New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      20
      Hóng chương mới nàng ơi :-*
      Cố lên nha nàng,edit mượt lắm :yoyo69::yoyo69:
      tongtra, heavydizzyYuurei Bana thích bài này.

    3. vk đại ca

      vk đại ca New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      12
      truyện hay lắm. ...cảm ơn edit nha
      Yuurei Bana thích bài này.

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 28: Đổi nơi làm việc.
      Edit: Yuurei Bana.

      Trần Yến cho Giang Hạ, Hạ Bạch Tuyết gọi ấy đến phòng làm việc của Tổng giám, khen ngợi ấy lúc, sau đó mới nhắc tới muốn chuyển ấy đến nhà hàng Tây làm quản lý.

      Vẻ mặt ấy buồn rầu, “Quản lý Giang, tôi muốn , giúp tôi với quản lý Hạ, , là Tổng giám Hạ. với ấy tôi làm việc tốt tại sao lại điều đến nhà hàng Tây? biết ấy nghĩ thế nào.”

      Lẽ ra Trần Yến qua làm quản lý, cũng là thăng chức, đây là chuyện tốt. Chỉ là trong khách sạn phức tạp, mỗi bộ phận đều thành đoàn thể. Trần Yến vẫn luôn ở nhà hàng Trung Quốc, đột nhiên đến nhà hàng Tây, nhân viên bên kia chưa chắc công nhận ấy. Huống chi bản thân ấy quen thuộc với nhà hàng Tây lắm, đến lúc đó làm việc rất khó khăn. Hơn nữa khách sạn còn có quy củ bất thành văn, chức vị ngành đều cùng hố củ cải, hố trống, củ cải phía dưới thế lên. Hạ Bạch Tuyết làm Tổng giám, ban đầu ta làm quản lý, theo lý Diêu Mộng lên làm quản lý nhà hàng Tây. Nếu như Trần Yến chiếm lấy cái hố quản lý, Diêu Mộng bên kia phục.

      Nên biết ở ngành ăn uống, rất nhiều công việc đều do nhân viên sắp xếp. Nếu như quan hệ giữa nhân viên và quản lý đủ hòa hợp, có việc gì liền tìm chuyện cho ấy, công việc quản lý rất khó làm.

      Mà việc này, chỉ sợ Hạ Bạch Tuyết điều Trần Yến là có nguyên nhân. Trần Yến xem như là cánh tay trái bờ vai phải của Giang Hạ, nếu như ấy , nhất thời có người thích hợp thay thế. Như vậy nhiều việc Giang Hạ phải tự thân làm.

      Giang Hạ rất ràng, cho cùng, Hạ Bạch Tuyết chỉ muốn gây phiền toái cho mà thôi.

      vỗ bả vai Trần Yến, “ có thể tưởng tượng tốt hơn, bên đó làm quản lý, đãi ngộ tốt hơn nhiều, thực muốn buông tay sao?”

      Trần Yến kiên định : “Tôi thấy tốt lắm.”

      Giang Hạ gật đầu, “Vậy cũng được, tôi qua tìm ấy lát, nhưng tôi đảm bảo ấy đồng ý.”

      Trần Yến cảm ơn Giang Hạ rồi rời . Giang Hạ sửa sang thực đơn hôm nay, suy nghĩ lát, đứng dậy đến phòng Tổng giám.

      Lúc đến ngoài cửa Tổng giám, Giang Hạ thở dài. Phòng làm việc này từng muốn, nhưng mà cuối cùng thể tiến vào chiếm giữ.

      Đưa tay gõ cửa, bên trong vang lên giọng Hạ Bạch Tuyết ngọt ngào. “Mời vào.”

      Giang Hạ đẩy cửa vào, Hạ Bạch Tuyết nhập gì đó trong máy tính. Ngẩng đầu thấy đến, cười đứng lên, chỉ ghế tiếp khách : “Tiểu Giang, tìm tôi có chuyện gì ? Ngồi xuống rồi .”

      Hai người ngồi đối diện nhau, Giang Hạ thẳng vào vấn đề, : “Tổng giám Hạ, tôi nghe Trần Yến cố ý muốn điều ấy nhà hàng Tây?”

      Lúc Hạ Bạch Tuyết nghe từ trong miệng Giang Hạ ba chữ ‘Tổng giám Hạ’, tươi cười mặt càng sâu hơn. “Đúng vậy, Trần Yến làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, tôi cảm thấy ấy có năng lực nhận chức quản lý nhà hàng Tây. Sao thế, quản lý Giang có ý kiến gì sao?”

      mặt Giang Hạ cũng mang theo tươi cười, “Chuyện này cũng phải, Trần Yến theo tôi lâu như thế, có cơ hội thăng chức, tôi đương nhiên mừng thay ấy. Chỉ là ấy luôn làm ở nhà hàng Trung Quốc, đối với nhà hàng Tây hiểu lắm. Đột nhiên đổi ngành, tôi sợ ấy làm việc phải cố gắng.”

      Hạ Bạch Tuyết nghe, cười mà , lấy điện thoại từ trong túi ra gọi. Giang Hạ nghe được ta : “Trần Yến sao, tôi là Hạ Bạch Tuyết, bây giờ đến phòng Tổng giám chuyến.”

      Tắt điện thoại, Hạ Bạch Tuyết với Giang Hạ: “Tôi gọi Trần Yến lại đây, nếu như ấy cũng cho rằng mình thể đảm nhiệm chức quản lý nhà hàng Tây, tôi xem xét thay người.”

      Giang Hạ nhìn ánh mắt ta mang theo trào phúng, trong đầu đột nhiên sáng lên.

      nên tới. Chuyện này, đối với , là mất cánh tay trái đắc lực, đối với Trần Yến mà là thăng chức. Nếu như ra mặt Trần Yến thích hợp làm quản lý nhà hàng Tây, người khác nghĩ thế nào?

      Mà Trần Yến sao, cho dù ấy nghĩ nhà hàng Tây, ấy cũng thể thẳng trước mặt Hạ Bạch Tuyết. Dù sao bây giờ Hạ Bạch Tuyết là Tổng giám. Trần Yến từ chối lần này, sau này còn cơ hội khác sao, chẳng lẽ ấy chỉ làm nhân viên chuyển mình được?

      Quả nhiên, sau khi Trần Yến đến, Hạ Bạch Tuyết chưng cầu ý kiến trước mặt ấy. Vẻ mặt Trần Yến khó xử, áy náy nhìn Giang Hạ, sau đó gật đầu với Hạ Bạch Tuyết, bản thân có ý kiến.

      Hạ Bạch Tuyết hài lòng nhìn về phía Giang Hạ, “Quản lý Giang, cũng thấy rồi đấy, tôi Trần Yến có năng lực mà.” đến đây, ta dừng lại, sau đó cười giỡn tiếp tục : “Đương nhiên, tôi cũng biết Trần Yến vừa , gánh nặng vai thiếu người chia sẻ. Dù sao ấy thăng chức là chuyện tốt, quản lý Giang cũng thể giữ người lại nha. Nếu mọi người còn tưởng rằng quản lý Giang muốn cho nhân viên của mình phát triển đấy. Khanh khách…”

      Giang Hạ nghe ta cười khanh khách, trong lòng dấy lên tức giận. Nhưng mà mình đánh cờ kém nhất, chuyện đều do , thể trách ai được. Muốn trách chỉ có thể trách mình mấy năm rồi mà đầu óc thông minh lên.

      “Tổng giám Hạ, nghĩ nhiều rồi. Trần Yến làm cùng tôi lâu như thế, quan hệ rất tốt. Bây giờ có thể phát triển, tôi lòng mừng thay cho ấy. Còn người khác nghĩ thế nào, tôi thèm để ý.”

      Bộ dáng Hạ Bạch Tuyết rất cao hứng, ra: “Vậy sau này hai người chính là cùng cấp bậc, hợp tác giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ!”

      “Nếu như Trần Yến dời , vị trí nhân viên chủ quản của nhà hàng Trung Quốc trống . Tôi muốn để Tiếu Đằng sảnh yến hội đến thay thế, biết ý Tổng giám Hạ thế nào?” Giang Hạ ra.

      Tiếu Đằng là thợ chính của sảnh yến hội, bình thường làm việc nghiêm túc có trách nhiệm. Nhưng mà ta đến khách sạn làm chưa được nửa năm, kinh nghiệm thể bằng Trần Yến. Nhưng mà kinh nghiệm có thể tích lũy dần, Giang Hạ tin tưởng dựa vào cố gắng của ta, thời gian ngắn thích ứng, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí nhân viên chủ quản.

      Hạ Bạch Tuyết phủ quyết, “Mặc dù Tiếu Đằng làm việc nghiêm túc, nhưng dù sao ta cũng là con trai. Nhân viên chủ quản nhà hàng Trung Quốc chỉ có năng lực, còn phải có khí chất bề ngoài, dù sao cũng phải tiếp xúc với khách hàng, ấn tượng rất quan trọng.”

      Giang Hạ muốn chửi người. Ai quy định đàn ông thể làm nhân viên chủ quản nhà hàng Trung Quốc? Chủ quản nhà người ta đều là đàn ông, hơn nữa khí chất Tiếu Đằng kém chỗ nào? ta ràng nhằm vào mình. Nhưng mà quan cao đè chết người, ta là Tổng giám, có quyền điều động nhân bộ phận ăn uống.

      Từ lúc Hạ Bạch Tuyết thăng chức đến nay, lần đầu tiên Giang Hạ có cảm giác thất bại.

      Hạ Bạch Tuyết tiếp tục : “Như vậy , những ngày này quản lý Giang vất vả chút. lát nữa tôi thông báo với phòng nhân , bảo bọn họ nhanh chóng tìm chủ quản thích hợp cho nhà hàng Trung Quốc.”

      ta như thế, Giang Hạ chỉ có thể đáp ứng. Giao phong với Hạ Bạch Tuyết quá mệt mỏi, thể chiến nổi nữa, lấy cớ có việc rời phòng Tổng giám.

      Trần Yến theo cùng ra, sau khi vào thang máy, vẻ mặt áy náy với Giang Hạ: “Thực xin lỗi quản lý Giang, vừa rồi tôi…”

      Giang Hạ cười với ấy, “Tôi có thể hiểu, đến nhà hàng Tây làm việc cũng tốt.”

      Trong lòng Trần Yến áy náy. Dù sao cũng là ấy bảo Giang Hạ biện hộ với Hạ Bạch Tuyết, nhưng mà ấy lại tự mình thay đổi hướng. Chuyện này dù là ai cũng cao hứng nổi.

      Giang Hạ nhìn vẻ mặt ấy sầu khổ, khoác vai ấy : “Yên tâm , tôi có tức giận. Nhưng mà sau này có tiệc cưới, phải điều thêm vài người cho tôi đó!” Từ trước đến nay quan hệ giữa và Trần Yến rất tốt, thể để mưu kế của Hạ Bạch Tuyết làm hỏng tình cảm của hai người.

      Trần Yến mới cười : “ yên tâm, nếu người đủ, tôi đem mình cho mượn.”

      Chưa có thông báo chính thức Trần Yến chuyển nơi làm việc, cho nên tạm thời Trần Yến vẫn làm ở nhà hàng Trung Quốc. Giang Hạ giao việc cần với thợ chính cho ấy, mình về phòng làm việc.

      Mở cửa nhìn thấy Trình Dật Tu ngồi đợi .

      “Sao lại tới đây?” hỏi.

      Trình Dật Tu chỉ hộp cơm bàn làm việc. Cười : “Đến đưa cơm cho con mèo thèm ăn.”

      Giang Hạ mở hộp cơm ra nhìn, đúng là đồ ăn hôm qua muốn ăn. Ngạc nhiên mừng rỡ : “ làm khi nào thế!”

      Trình Dật Tu dùng dấu tay bảo chớ có lên tiếng, giọng : “Xuỵt! giọng chút, vụng trộm mở bếp ở nhà bếp , để người ta biết được tốt lắm.”

      Giang Hạ bị chọc cười, tổng trù, bình thường cần dùng tới lò. Nếu như cơm này làm ở khách sạn, vậy toàn bộ người phòng bếp thiên vị. Hơn nữa cơm này bỏ trong hộp giữ nhiệt, vừa nhìn liền biết làm ở nhà mang đến.

      xiên miếng cá muối cắn miếng, hỏi : “ ăn ?”

      bĩu môi, “, chỉ làm có phần.”

      Giang Hạ đẩy hộp cơm đến trước mặt , “ cũng ăn.”

      Trình Dật Tu động, nhìn miếng cá trong tay , giống như chim há miệng đợi đút.

      Giang Hạ hiểu ý của , muốn đút!

      làm như nhìn thấy, cho vào trong miệng mình. thấy thế hôn môi , giành miếng cá muối trong miệng , hơn nữa còn lè lưỡi liếm nước canh môi .

      Mặt Giang Hạ đỏ lên, “ làm gì thế!”

      nhai miếng cá muối, thỏa mãn : “Có hương vị của em, cá muối trở nên mỹ vị hơn.”

      Giang Hạ: …

      biết xấu hổ biết xấu hổ biết xấu hổ!

      Bời vì da mặt dày, bữa cơm Giang Hạ ăn mặt đỏ tim đập dồn dập. Lại sợ bên ngoài có người xông vào, lại bỏ được mỹ vị.

      Cơm nước xong, Giang Hạ thu dọn hộp cơm. Trình Dật Tu lấy tờ giấy bàn lau khóe miệng dính mỡ của , làm Giang Hạ xấu hổ, “ bận sao, sao còn chưa quay về làm việc?”

      Trình Dật Tu đứng dậy, “Giờ . Đúng rồi, buổi chiều em có sắp xếp gì ?”

      Giang Hạ lắc đầu, buổi chiều đều ở phòng làm việc nghỉ ngơi, cố gắng ít ra ngoài.

      “Vậy buổi chiều đến đón em.”

      Giang Hạ hỏi : “Muốn đâu à?”

      nhận hộp cơm của , lại thắt nút. “ em biết.”

      Giang Hạ ồ tiếng, đưa ra cửa, tay vừa cầm nắm cửa đột nhiên bị trộm hương. Sau khi kịp phản ứng, mở cửa sải bước rời .

      Giang Hạ đỏ mặt nhìn xa, sờ nơi bị hôn, biết xấu hổ. Trong lòng lại ngọt ngào. đúng với câu Hứa Lôi , thích người, hạnh phúc và ngọt ngào giống như dòng sông chảy, làm người ta chết đuối trong đó.

      Nhưng mà, buổi chiều muốn dẫn đâu?

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Sao mình ghét mấy nhân vật có tên có chữ Bạch hay Tuyết thế nhở. Được cái bà này có cả 2 yếu tố luôn. Quá đáng ghét
      Thank editor nhiều nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :