1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 24: Say rượu.
      Edit: Yuurei Bana.

      Trình Dật Tu còn đợi Giang Hạ trả lời, mà Giang Hạ vất vả mới có dũng khí, bởi vì Ngưu Ngưu đột nhiên ngắt lời làm tiêu tán.

      có việc gì, tôi chỉ muốn vừa đúng lúc tôi cũng đói.” tìm cớ linh tinh.

      Đợi lúc thích hợp .

      Trong lòng Trình Dật Tu hơi mất mát. Nhìn bộ dáng vừa rồi đỏ mặt lại khẩn trương, còn tưởng rằng cho nghe những lời muốn nghe.

      “Nếu đói, trở về ăn cơm .” .

      Lúc này Ngưu Ngưu cũng thở hồng hộc chạy tới trước mặt bọn họ, ngước đầu : “Chú A Tu, về nhà ăn cơm ạ!”

      Trình Dật Tu ôm lấy Ngưu Ngưu, “Được rồi, về nhà ăn cơm!”

      “Chú A Tu, cháu muốn cưỡi ngựa!”

      “Được.”

      Giang Hạ ở sau lưng bọn họ, nhìn Trình Dật Tu đem Ngưu Ngưu ngồi lên cổ. Ngưu Ngưu vui vẻ quơ hai tay, trong miệng hô: “! !”

      Ánh trời chiều chiếu bóng dáng bọn họ dài, Giang Hạ liền cùng sóng vai , tràn đầy tươi cười.

      *****

      Trình Dật Tu mang theo hai chai rượu trắng làm quà, ông nội Chương vừa nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, mở chai ra ngửi, thỏa mãn : “Rượu ngon, đêm nay A Tu phải bồi lão nhân uống mấy chén.”

      Trình Dật Tu cười đồng ý, giải thích với Giang Hạ: “Ông nội Chương thích gì khác, chỉ thích uống hai người.”

      Bà nội Chương bưng thức ăn từ phòng bếp ra, trông thấy chai rượu bàn, oán trách : “A Tu sao cháu lại mang rượu tới, lão già này mà uống rượu liền dong dài ngừng, rất đáng ghét.”

      Ông nội Chương cầm hai chén rượu, rót đầy cho mình và Trình Dật Tu. “Rốt cuộc là ai dong dài, tôi còn chưa uống đâu đấy, bà cằn nhằn rồi.”

      Trình Dật Tu và Giang Hạ nhìn nhau cười tiếng, hai vợ chồng già cãi nhau vui .

      Bà nội Chương làm cả bàn món ăn, bảo Giang Hạ ăn nhiều đồ ăn.

      à, ăn đùi gà , đây là gà nhà nuôi, ngon hơn gà mà các cháu mua!”

      Trong bát Giang Hạ chất đầy món ăn, “Cảm ơn bà nội Chương, món bà làm ăn rất ngon.”

      Bà nội Chương vui mừng : “Sao được chứ, sao có thể ăn ngon hơn đồ ăn A Tu làm được? Cậu ấy là đầu bếp, còn lợi hại hơn ông nội cậu ấy năm đó!”

      Giang Hạ sững sờ, quay đầu hỏi Trình Dật Tu: “Hóa ra ông nội cũng là đầu bếp à?”

      Trình Dật Tu gật đầu, “Năm đó ông nội là đầu bếp rất được hoan nghênh, nhà ai có việc hiếu hỉ (ma chay tiệc cưới), đều mời ông nấu ăn.”

      Giang Hạ ồ tiếng, khó trách lại chọn công việc khổ cực lại mệt mỏi nhất, xem ra ảnh hưởng từ gia đình từ .

      Ông nội Chương nghe bọn họ nhắc tới Trình lão gia tử, hỏi: “A Tu à, ngày mai là ngày giỗ của ông nội cháu đúng ?”

      Trình Dật Tu gật đầu, “Ừm, cháu trở về là vì chuyện này.”

      Giang Hạ cũng đoán trước được, ông nội còn sống. Nhưng mà nghĩ tới trở về là vì ngày giỗ ông nội.

      Bà nội Chương ngồi bên cạnh đáp lời, “Mọi lần toàn mình cháu trở về, lần này tốt lắm, dẫn theo bạn trở về. Ông nội cháu nhìn thấy cũng yên tâm hơn.”

      Giang Hạ vùi đầu gặm đùi gà, nghe lời bà nội Chương , đùi gà thiếu chút nữa rớt xuống.

      Trình Dật Tu quay đầu nhìn , trong mắt mơ hồ có mong đợi. Nhưng mà Giang Hạ liên tục cúi đầu chọc đùi gà.

      Trong lòng thở dài, : “Bà nội Chương, ấy là đồng nghiệp của cháu.”

      Bà nội Chương bao nhiêu tuổi, làm sao có thể nhìn ra hai người bọn họ căn bản giống đồng nghiệp bình thường. Cười ha ha : “Coi bà lão này mắt mù so, nhiều năm như thế sao thấy cháu mang đồng nghiệp khác trở về?”

      xong lại gắp miếng thịt vào bát Giang Hạ, “Tiểu Giang à, ăn nhiều đồ ăn vào. Cháu quá gầy, sau này dễ sinh đứa bé đâu!”

      Giang Hạ muốn vùi mình vào trong bát…

      Ăn xong cơm, ông nội Chương và Trình Dật Tu uống sạch chai rượu trắng. Qủa nhiên như lời bà nội Chương , lão gia tử uống rượu say liền dong dài dừng lại được, kéo Trình Dật Tu nhớ lại chuyện năm đó.

      “Ông nội cháu, chính là người tốt, người tốt đó! Có đứa cháu ngoan như cháu, cả đời ông ấy sống coi như uổng phí!”

      Trình Dật Tu cũng hơi say, mặt hồng. Yên lặng nghe ông nội Chương chuyện, thỉnh thoảng đồng ý câu.

      “A Tu cháu cũng có phúc khí, nếu phải ông nội nhận nuôi cháu, bây giờ cháu còn biết ở chỗ nào. Ba mẹ cháu, quá tàn nhẫn…”

      Bà nội Chương thu dọn bát đũa đột nhiên ngắt lời ông, “Lão già! Ông uống nhiều rượu lắm rồi, có được hay , nhanh vào ngủ cho tôi!”

      xong với Giang Hạ: “Tiểu Giang à, trời cũng còn sớm, cháu và A Tu trở về . Bà thấy tiểu từ này cũng uống ít, trở về còn phải cần cháu chăm sóc.”

      Giang Hạ lên tiếng, cảm ơn bữa tối của bà nội Chương, bảo Trình Dật Tu về nhà. Sau khi đứng lên, dưới chân vững thiếu chút nữa ngã xuống, nhanh chóng tới đỡ . Vừa rồi nhìn yên lặng, còn tưởng rằng có say.

      lại khoát tay, cố gắng trấn định : “ có việc gì, say…” xong tự mình ra ngoài, nhưng chưa được ba bước, thiếu chút nữa lại ngã xuống.

      Giang Hạ hiểu, bản thân say nhưng kỳ là say!

      vội dìu lấy tay , “Được rồi, say. Tôi say, đỡ tôi được ?”

      cười ngây ngô tiếng, “Hóa ra là Hạ Hạ say, được, đỡ em.”

      Hai người lung lay về, vóc dáng Trình Dật Tu cao, Giang Hạ nâng được , chỉ có thể đem cánh tay quàng qua cổ mình, tay đỡ lấy eo , mới có thể làm té ngã.

      Vất vả lắm mới về đến nhà, Giang Hạ đỡ đến phòng lầu , ném lên giường. lau đầu đầy mồ hôi, nghĩ thầm, người này nặng!

      lại yên lặng ngủ, mới vừa nằm xuống giường lại ngồi dậy. Vẻ mặt khẩn trương : “Hạ Hạ em muốn đâu?”

      Giang Hạ thay cởi giày ra, “Tôi , mau ngủ !”

      vui vẻ cười ngây ngô, “Được, ngủ, Hạ Hạ uống rượu say muốn ngủ.”

      Giang Hạ: …

      Hóa ra uống say có bộ dáng như thế này.

      Xoay người chuẩn bị lấy chậu nước nóng giúp lau mặt, lại bị kéo lấy. Giống như con chó bị bỏ rơi đáng thương : “Em muốn đâu, đừng bỏ .”

      Giang Hạ vỗ tay an ủi, “Ngoan, tôi lấy nước rửa mặt cho .”

      ! Em đừng !” đột nhiên vui, tay dùng sức, đem Giang Hạ túm đến bên giường.

      Giang Hạ đứng ngồi, ôm chặt , vùi đầu ở eo .

      “Hạ Hạ, rất nhớ em… cần , có được ?”

      Giọng của rất đè nén, mang theo thống khổ, đột nhiên Giang Hạ mềm lòng, mặc ôm. “Được, tôi , ngủ có được ?”

      ngẩng đầu, trong mắt mang theo vẻ mê mang khi say rượu. “Vậy em ngủ cùng .”

      Giang Hạ nhìn thẳng , chắc chắn say , mới : “Được, tôi ngồi chỗ này cùng được ?”

      cười vui vẻ, nằm dài giường, vỗ vị trí bên cạnh.

      Giang Hạ nổi cáu, người này say rượu còn được voi đòi tiên!

      Trình Dật Tu thấy di chuyển, trong mắt tràn đầy ủy khuất, cắn môi, đáng thương nhìn .

      Giang Hạ thở dài, cởi hài ngồi vào bên cạnh . Nhưng mà vừa mới lên giường liền bị kéo vào trong lòng, ôm chặt.

      Giang Hạ bị ôm chặt, sắp thở được. Vỗ cánh tay : “ nhanh buông ra, tôi sắp bị bóp chết!”

      Cánh tay buông lỏng chút, đầu lại chôn ở vai động. Giang Hạ cho rằng cuối cùng cũng ngủ. Mới thở phào nhõm, liền nghe rầu rĩ : “Hạ Hạ, ngày mai cùng gặp ông nội, được ?”

      Giang Hạ nhìn ra được tình cảm giữa và ông nội rất tốt. Hơn nữa vừa rồi ở nhà họ Chương, nghe lời ông nội Chương , và ông nội hình như có quan hệ máu mủ, biết sao, nghe xong hơi đau lòng thay .

      “Được.” trả lời.

      xong lại cảm thấy đúng, phải là say sao, sao lát lại chuyện bình thường rồi?

      Nghi ngờ duỗi tay nâng cằm , muốn nhìn xem có vẻ mặt gì. Liền thấy cười ngây ngô : “Hạ Hạ em tốt, em là tốt nhất đời này.”

      Giang Hạ vỗ trán, “Ngoan, nhanh ngủ .”

      méo miệng, “Em dỗ ngủ…”

      Giang Hạ: …

      nghĩ nên lấy di động chụp lại bộ dáng bây giờ, đợi khi tỉnh rượu lấy ra cho xem!

      đợi Giang Hạ trả lời, chủ động kéo tay để ngang hông mình.

      Giang Hạ bị buộc nghiêng người đối mặt với , phát ra tư thế của hai người, quá mức thân mật.

      gối đầu lên cánh tay , tay chống đỡ trước ngực , tay để bên hông .

      sao, ôm cả người vào trong ngực, giống như ôm con búp bê, vì để chạy trốn, chân dài khóa chặt lại, làm thể cử động.

      Giang Hạ có thể cảm nhận được hô hấp của đỉnh đầu, ấm nóng, thổi sợi tóc lướt mặt , hơi ngứa.

      mặt liền hồng, như vậy quá… Qúa xấu hổ. động, muốn dãn khoảng cách, lại bị ôm chặt hơn.

      “Hạ Hạ ngủ… Hạ Hạ, rất em…”

      Giọng của rất , giống như là mê. ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy nhắm mắt lại.

      Ngủ rất nhanh.

      Có thể là do say rượu, ngủ say tựa như đứa bé. Khẽ bĩu môi, lông mi dài làm nhìn đỏ mặt.

      nhịn được duỗi tay vuốt khẽ gò má , giọng : “Em cũng thích …”

      xong lại cảm thấy hơi xấu hổ, vùi mặt vào trong ngực . Cho nên phát , sau khi xong, lông mi dài run run.

    2. vk đại ca

      vk đại ca New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      12
      Bóc tem....thanks b nha
      Yuurei Bana thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Hô hô. Tu giả say để tỏ tình cũng để nghe được đáp án từ Hạ Hạ ngây thơ. Phúc hắc
      Yuurei Bana thích bài này.

    4. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Giả say với người đẹp đây hehe
      Yuurei Bana thích bài này.

    5. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 25: Thích .
      Edit: Yuurei Bana.

      Ngày hôm sau, tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ làm Giang Hạ tỉnh lại.

      Sáng sớm thôn rất yên tĩnh, nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ mỏng chiếu vào trong phòng, làm căn phòng sáng rực rỡ.

      Giang Hạ xoa xoa mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà xa lạ lúc lâu, mới nhớ tới mình ở đâu.

      “Chào buổi sáng!”

      Giọng Trình Dật Tu vui vẻ vang lên bên tai . quay đầu, chỉ thấy tay chống cằm nhìn , tay kia quấn lọn tóc của .

      Giang Hạ lúng túng rút tóc về, chào buổi sáng.

      “Ngủ có ngon ?”

      tỉnh rượu rồi à?”

      Hai người trăm miệng lời, Trình Dật Tu nhướn mày nhìn , “Tối hôm qua uống rượu say sao?”

      “Chẳng lẽ có à?”

      nhíu mày, làm bộ suy nghĩ, “Giống như say, lại giống như có. làm chuyện gì mất mặt đấy chứ?”

      Giang Hạ nhớ tới bộ dáng ngây ngốc của ngày hôm qua, thầm cười, lắc đầu có.

      Cảm thấy hai người nằm cùng cái giường chuyện quá mức ái muội, ngồi dậy chuẩn bị xuống giường.

      “Nhưng mà hình như nghe được em thích .” ngậm cười .

      Giang Hạ bởi vì câu này của mà cứng ngắc. nghe được sao?

      đến gần, ôm lấy từ phía sau. “Hạ Hạ, em cũng thích có đúng hay ?”

      giọng , trong giọng mang theo ma lực dụ dỗ.

      Mặt Giang Hạ đỏ sắp ra máu, muốn né ra, lại bị ôm thể động đậy.

      , phải uống say sao, chắc chắn là nghe lầm rồi.”

      “Vậy sao?” hơi thất vọng. “Hóa ra là nghe lầm, còn tưởng rằng là , cho nên trong mộng cũng cười.”

      Giang Hạ kéo tay ra, lại bị nắm chặt lấy bả vai xoay người lại, đối mặt với .

      “Hạ Hạ, em thực thích sao?” nhìn chằm chằm mắt , vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

      Giang Hạ cúi đầu tránh ánh mắt nóng rực của . “Tôi, tôi…” Em thích , nhưng mà dưới ánh mắt chăm chú của , nên lời.

      buông ra, trong nháy mắt trở nên đơn, rũ mắt xuống. “ biết, em thích .”

      Giang Hạ chưa kịp gì, liền nghe tiếp tục : “Em thích , cứ quấn lấy em như vậy, có phải làm em rất phiền não hay ? Nếu như vậy, sau này …” xong dừng lại lát, ngẩng đầu nhìn , giống như quyết tâm làm gì đó. “Sau này quấn lấy em nữa.”

      Giang Hạ nhìn bộ dáng hờ hững, từng thấy bộ dáng da mặt dày, duy chỉ có bây giờ là chưa thấy qua, trong mắt đều là thống khổ, giống như là có người khoét vào trong lòng .

      Trái tim co rút, bật thốt lên: “ phải vậy, em thích !”

      ra khỏi miệng, Giang Hạ cảm thấy toàn thân thoải mái.

      Trong nháy mắt đôi mắt khôi phục hào quang, “Em cái gì? Em thích ?”

      Giang Hạ đỏ mặt gật đầu, nhàng ừ tiếng.

      khẽ hoan hô, ôm vào trong lòng. “Ồ, Hạ Hạ! Cuối cùng em cũng chịu ra!”

      Giang Hạ bị nhiệt tình của chôn vùi, đầu óc nhất thời bị đình chỉ. Sau khi phản ứng kịp, đẩy ra, hỏi: “Cái gì gọi là cuối cùng cũng chịu ra?”

      “Hả? Hạ Hạ em gì thế, nghe hiểu.” nhìn cười, thống khổ trong mắt sớm thấy bóng dáng, thay thế bằng vui vẻ vì thực được.

      Trong nháy mắt Giang Hạ hiểu được, “ gạt em!” Vậy mà giả bộ đáng thương lừa gạt !

      buồn cười, lồng ngực ngừng run run.

      Giang Hạ xấu hổ, giơ nắm đấm đấm loạn ngực . “ còn cười! Còn cười!”

      Trình Dật Tu bắt được tay , ôm vào trong lòng. Lẩm bẩm bên tai : “ lừa gạt em, khi nào em mới mở miệng? Em có biết hay , đợi rất vất vả.” Đợi mười năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này. Giang Hạ, em biết , bây giờ rất hạnh phúc.

      Giang Hạ bị ôm chặt, cảm nhận được nhịp tim đập “Bùm, bùm, bùm”, giống với , nhảy loạn lại mãnh liệt.

      “Hạ Hạ, lại lần nữa được ? em thích .”

      Giang Hạ đỏ mặt vùi vào trong lòng , “Em thích .”

      buông ra, hai tay nâng mặt , “ cũng thích em.”

      Giọng khàn khàn, giống như chất mật trộn lẫn mê dược, làm Giang Hạ mất phương hướng. Lúc đến gần, tự chủ được nhắm hai mắt lại.

      Trình Dật Tu được như ý nguyện hôn đôi môi khao khát lâu, thể dừng lại. tay nâng đầu , tay ôm chặt vào trong ngực, giống như muốn đem cả người khảm vào trong thân thể mình mới chịu bỏ qua.

      Cả người Giang Hạ đều bị hơi thở bao quanh, hôn mang theo nồng đậm khát vọng, lấy hết toàn bộ khí lực của , duỗi tay bám vào cổ , lại đề phòng đẩy ngã xuống giường.

      Ngoài cửa sổ tiếng chim hót côn trùng kêu vang, trong phòng nồng tình mật ý.

      biết qua bao lâu, Giang Hạ chỉ cảm thấy mình sắp hít thở được, nghiêng đầu rời môi , miệng mở lớn hít khí.

      Phổi hút vào khí, đại não cũng bắt đầu thanh tỉnh, xúc cảm toàn thân cũng bắt đầu nhạy bén. Phát được nơi nào đó của an phận chống đỡ , mặt liền đỏ.

      đứng lên…” đẩy nhưng căn bản đẩy được.

      Trình Dật Tu tham luyến hôn lên mặt , “Hạ Hạ, để ôm em lát, có được ?” Hương vị của làm nghiện, căn bản buông ra được, kìm lòng nổi cọ xát.

      Động tác của là chuông báo mãnh liệt trong đầu Giang Hạ, giãy giụa từ trong lòng đứng dậy. Bởi vì phối hợp, trong quá trình giãy giụa chân của lại cẩn thận đụng vào nơi nào đó của .

      “A!” kêu đau tiếng, cả người cuộn tròn, hai tay che nơi bị thương.

      Giang Hạ nhảy xuống giường rất nhanh, cùng bảo trì cự ly mét. “, sao chứ?” chắc chắn có phải giả bộ hay .

      có đáp lời, vùi mặt ở trong chăn. Lúc lâu sau mới : “Sao lúc nào em cũng bỏ qua cho nó vậy…”

      Giang Hạ ngẩn người sau đó mới phản ứng từ “nó” là chỉ cái gì, xấu hổ và giận giữ biết gì cho phải, giậm chân cái, xoay người chạy ra ngoài.

      Trình Dật Tu nhìn chạy trốn, thở dài sâu.

      Haizz, xem ra muốn phá được cửa ải này rất khó, cần phải cố gắng nhiều hơn.

      **********

      Lúc Trình Dật Tu ra, Giang Hạ rửa mặt xong. Nhìn thấy , ánh mắt được tự nhiên xoay người tránh .

      lại làm như có chuyện gì phát sinh, phối hợp đánh răng rửa mặt. Giang Hạ liền chạy vào trong sân dạo, giả bộ thưởng thức phong cảnh, trong lòng lại bình tĩnh.

      Vậy mà ở bên . Ngẫm lại là kỳ diệu, hai người xa lạ, bởi vì thích lẫn nhau, từ bây giờ chính là người thân mật nhất.

      Trình Dật Tu rửa mặt xong, liền thấy đứng ngẩn người ở cây đào. tới, ghé sát vào tai hỏi: “Nghĩ gì thế?”

      có, có nghĩ cái gì.” khẩn trương , biết vì sao, bây giờ chỉ cần vừa nhìn mắt , trái tim cuồng loạn.

      nhìn ra được căng thẳng, muốn hù dọa tiếp nữa. “Đói , ăn bữa sáng nhé?”

      Giang Hạ gật đầu, nắm tay vào nhà.

      Bởi vì có nguyên liệu, bữa sáng chỉ có bánh mì và sữa, đều là đồ ngày hôm qua mang tới. Nhưng mà Giang Hạ cảm thấy, cho dù chỉ là ổ bánh bao, qua tay đưa cho , đều biến thành mỹ vị.

      Ăn xong bữa sáng, Trình Dật Tu thay quần áo, cầm lấy đồ sớm chuẩn bị xong, định cúng ông nội.

      “Em có muốn cùng ?” hỏi Giang Hạ.

      Giang Hạ gật đầu, tối hôm qua đồng ý với .

      Ông nội Trình Dật Tu được chôn ở núi phía sau thôn, Giang Hạ đổi giày đế bằng, sau lưng gần nửa tiếng đường núi mới đến.

      Đến đó, Trình Dật Tu mang những đồ chuẩn bị ra. bình rượu, túi lạc, còn có gói thuốc lá.

      mở thuốc lá ra, châm điếu, để bên cạnh bia mộ.

      “Ông nội, cháu đến thăm ông.”

      Giang Hạ chú ý tới bia mộ của ông nội , chỉ có khắc trưởng tôn Trình Dật Tu, có tên con .

      hơi hiểu, mặc dù hiểu chuyện này lắm, nhưng bia mộ của các trưởng bối, phải đều khắc tên cha con sao.

      Trình Dật Tu vẫy tay gọi : “Giang Hạ, lại đây.”

      qua, chỉ nghe : “Ông nội, đây là bạn của cháu, tương lai là cháu dâu của ông. Ông nhìn xem có vừa lòng .” xong lại lấy tiền giấy từ trong túi ra. “Cháu biết, ông nhất định hài lòng. Ánh mắt của cháu nội ông có khi nào kém chứ.”

      Giang Hạ biết mình nên làm thế nào, đành phải ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn đốt tiền vàng.

      Lúc đốt xong, quỳ xuống dập đầu. Giang Hạ thấy thế cũng dập đầu theo.

      Làm xong mọi thứ, lúc Trình Dật Tu nắm tay trở về, nghiêm túc với : “Em dập đầu với ông nội, từ nay về sau em chính là người của nhà họ Trình, biết ?”

      Giang Hạ: …

      Sao có cảm giác tự mình bán mình thế này.

      Về đến trong thôn, hai người thu dọn chuẩn bị quay về. Trước khi đến nhà ông nội Chương lời tạm biệt.

      Giang Hạ nghĩ tới mang tất cả hơn hai mươi bản ghi chép , “ đều mang sao?”

      gật đầu, “Ừm, đều mang theo. Lúc nào em muốn ăn cái gì, theo thực đơn làm cho em ăn. Cho đến khi làm tất cả các món ăn này.”

      sao?”

      .”

      Giang Hạ mừng rỡ, bây giờ mới phát , ở cùng với , chỗ tốt nhất chính là cần ủy khuất cái bụng của mình.

      đường trở về, Trình Dật Tu bảo Giang Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mà căn bản ngủ được. Ngồi bên cạnh ghế lái, nghiêng đầu nhìn lái xe.

      Bởi vì cúng bái ông nội, hôm nay mặc áo sơ mi và quần dài màu đen, làm cả người có chút mạnh mẽ. Ống tay áo vén đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc.

      Nghĩ đến từng bị cánh tay này ôm chặt lấy, mặt Giang Hạ tự chủ được hồng lên.

      “Đẹp ?” đột nhiên quay đầu, khóe miệng thấp thoáng nụ cười xấu xa.

      Giang Hạ xì tiếng khinh thường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Kỳ muốn , rất đẹp.

      Lúc đến thành phố T, là mười hai giờ trưa. Trình Dật Tu mang đến nhà hàng mới mở ăn cơm.

      Nhà hàng này Giang Hạ cũng chú ý, nhưng mà còn chưa có cơ hội đến đây ăn. Sở dĩ chú ý, vì tên nhà hàng này có chữ Hạ - - Ức Hạ.

      Ức Hạ rất có phong cách, cả nhà hàng đều mang hơi thở thế kỷ mười chín. Bàn ghế đều là làm cũ. tường treo áp-phích thời trước, ngay cả nhạc bên trong nhà hàng, đều dùng máy quay đĩa.

      Nhân viên phục vụ cũng chỉ mặc sườn xám, nguyên đám người như hồ điệp xuyên qua cây cảnh trải rộng trong nhà ăn. Lúc Giang Hạ và Trình Dật Tu đến, đại sảnh ngồi đầy người, có người dẫn bọn họ tiến vào gian phòng.

      đặt trước rồi hả?” Giang Hạ hỏi.

      Trình Dật Tu gật đầu, đem thực đơn đưa cho . “Muốn ăn cái gì?”

      Giang Hạ mở ra, thực đơn làm vô cùng tinh xảo, mỗi món ăn đều phối hợp với hình ảnh, nhìn mà muốn chảy nước miếng.

      “Mỗi món đều muốn ăn, làm sao bây giờ?” rối rắm hỏi.

      “Vậy gọi hết.” Trình Dật Tu xong gọi nhân viên phục vụ, Giang Hạ vội vàng cản lại, “ bị điên à, chúng ta có hai người, gọi nhiều như vậy ăn hết được ?”

      phải em muốn ăn hết sao?”

      “Vậy cũng thể lãng phí!”

      Giang Hạ lại lật thực đơn, đột nhiên nhớ tới người ngồi đối diện mình là đầu bếp. Cười híp mắt hỏi : “Chút ít món ăn này, làm được ?”

      Trình Dật Tu uống ngụm nước, “Được.”

      tiến đến bên cạnh , nịnh nọt : “Vậy nhanh xem lát, nhớ kỹ trở về làm cho em có được ?”

      Trình Dật Tu bị bộ dáng ngây thơ của thu hút, nhanh chóng hôn lên mặt cái, sau đó nghiêm túc : “Đương nhiên là có thể.”

      Giang Hạ cẩn thận bị chiếm tiện nghi, lập tức ngồi lại vị trí của mình. Trong lòng nhắc nhở chính mình, sau này mỗi lúc đều phải đề phòng đầu bếp!

      Rối rắm lúc lâu, cuối cùng Giang Hạ chọn phần hải sản, phần khoai tây hầm cách thủy nầm bò thích, phần rau cải.

      Hai người gọi ba món, vậy là đủ rồi.

      Lúc món ăn được bưng lên, dường như Trình Dật Tu ăn được mấy, chỉ nhìn Giang Hạ ngừng lấy đũa gắp đồ ăn, cảm thấy no bụng.

      Ăn được nửa, Trình Dật Tu nhận điện thoại, vài câu tắt, với Giang Hạ: “Bạn xảy ra chút chuyện, muốn qua chuyến. Em có cùng , hay là gọi xe về nhà?”

      “Em có thể cùng sao?” Giang Hạ hỏi , nếu như có thể, cũng muốn . Bây giờ trở về nhà cũng nhàm chán.

      “Đương nhiên là có thể.” , lấy thẻ màu đen từ trong ví tiền ra, kêu nhân viên phục vụ đến thanh toán.

      Lúc nhân viên phục vụ tiếp nhận tấm thẻ hiển nhiên hơi giật mình, nhịn được quan sát Trình Dật Tu nhiều thêm vài lần.

      Đợi nhân viên phục vụ đưa thẻ trả lại, liền đưa cho Giang Hạ. “ phải em thích ăn món ăn ở đây sao? Cầm lấy thẻ này, sau này khi nào muốn ăn tự mình .”

      Giang Hạ tiếp nhận thẻ, mới phát đây phải là thẻ ngân hàng, mà là thẻ thành viên. “Đây là thẻ giá trị sao?”

      “Ừm.”

      “Bên trong có bao nhiêu tiền?” Nếu như quá nhiều thể nhận, vừa mới đương liền nhận quà của , làm được tự nhiên.

      Trình Dật Tu cười, “ nhiều, đủ để em ăn vài bữa cơm.”

      Giang Hạ đem vài bữa cơm tính toán chút, chắc là mấy trăm đồng. Phạm vi này còn có thể tiếp nhận, “Cảm ơn !”

      bao nhiêu lần rồi, được cảm ơn với . Nếu muốn cảm ơn …” ngẩng đầu, đem mặt mình tới gần, “Hôn cái.”

      Giang Hạ bị da mặt dày đánh bại, nhanh chóng hôn lên mặt cái,

      hài lòng lắm, đuổi theo hôn mặt cái.

      bữa cơm hai người hôn tới hôn lui như vậy mà kết thúc, sau khi rời Ức Hạ, Trình Dật Tu lái xe mang Giang Hạ đến chỗ buôn bán cao ốc trong trung tâm thành phố.

      Tòa nhà này có mười tầng, đều là nhà hàng kinh doanh ăn uống và giải trí. Trình Dật Tu mang theo tiến vào nhà ktv tầng tám.

      Bên trong ktv ánh sáng lúc nào cũng u ám, bây giờ là buổi trưa, cũng thấy khách. Giang Hạ sau lưng , đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Vốn còn tưởng bạn bè tìm đến ca hát, hóa ra bạn làm việc ở chỗ này.

      Nhưng mà lúc vào phòng làm việc, Giang Hạ bị dọa. Bên trong lộn xộn, đồ đạc đều bị ném xuống đất. Tủ hồ sơ, bàn ghế bị đổ, giống như vừa rồi có người cướp bóc.

      người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc, sắp ba mươi tuổi, vóc dáng khác biệt Trình Dật Tu lắm, chỉ là béo hơn chút. mặt xanh tím, ràng là vừa bị đánh. Thấy Trình Dật Tu và Giang Hạ vào, liền đứng lên.

      “Chuyện gì thế này?” Trình Dật Tu hỏi.

      Người kia cười khổ tiếng, “Còn có thể là thế nào, bắt trả nợ?”

      Trình Dật Tu đem đồ ghế sô pha đẩy sang bên, bảo Giang Hạ ngồi xuống.

      “Người này là?” Người kia chỉ Giang Hạ hỏi Trình Dật Tu.

      “Bạn của tôi, Giang Hạ.” Trình Dật Tu đáp, lại với Giang Hạ: “Đây là Lưu Cương, chơi đùa cùng đến lớn. Lần trước di động của em chính ta tìm trở về.”

      Lưu Cương ồ tiếng, “Hóa ra di động kia là của em dâu, trách được cậu sốt ruột như vậy.”

      Giang Hạ mới biết hóa ra di động là do người khác tìm giúp trở về, vội vàng cảm ơn với ta.

      Lưu Cương khoát tay, “Em là bạn của A Tu, chính là em , người nhà, cảm ơn cái gì!” Lại trêu ghẹo Trình Dật Tu: “Tiểu tử cậu rất có phúc khí, trở về mới vài ngày tìm được xinh đẹp như vậy.”

      Trình Dật Tu đạp cước vào bắp chân ta, “ còn cười biết xấu hổ, chuyện xảy ra . phải làm ăn rất được sao, sao bây giờ lại bị bắt trả nợ?”

      đến chuyện này, mặt Lưu Cương còn cười nữa, “ để ý người phụ nữ ở nhà, lấy hết vốn lưu động trong tiệm, còn lấy danh nghĩa của tôi vay nặng lãi, mang theo tiểu bạch kiểm chạy.” xong đá bay thùng rác bên cạnh, oán hận : “Cuộc đời này tốt nhất ta đừng để tôi nhìn thấy!”

      “Nhìn thấy thế nào, vợ của mình còn quản được, ngu ngốc.”

      Giang Hạ ngồi bên yên lặng nghe tình huống bi thảm của Lưu Cương, đồng tình dâng lên. Trái lại bị lời của Trình Dật Tu chọc cười, thiếu chút nữa bật cười.

      Lưu Cương rầu rĩ ngồi trở lại ghế ông chủ, móc bao thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Trình Dật Tu.

      Trình Dật Tu nhận, “Bỏ rồi.”

      Lưu Cương hơi tin, “Cậu như vậy mà có thể bỏ nghiện thuốc lá…” còn chưa xong liền bị Trình Dật Tu trừng mắt, vội vàng ngậm miệng, sau đó suy nghĩ điều gì đó nhìn về phía Giang Hạ.

      nhìn em dâu, hơi quen mắt.”

      Trình Dật Tu trước hai bước, ngăn cản ánh mắt ta, “Có ai mà nhìn quen mắt chứ? , thiếu bao nhiêu.”

      Lưu Cương ngậm thuốc lá trong miệng, có lửa. Yên lặng đưa ra bàn tay.

      “Biết rồi, em đưa chi phiếu, gửi cho . còn chuyện gì khác em trước.”

      Trình Dật Tu xong liền nắm tay Giang Hạ rời , Lưu Cương đứng dậy đưa tiễn, chỉ câu: “A Tu, ơn này của chú tôi ghi trong lòng.”

      *******

      đường về nhà, Giang Hạ tò mò hỏi Trình Dật Tu, “Bạn của sao lại nhìn em quen mắt?”

      Trình Dật Tu xoa đầu , “Tính tình của ấy là vậy, thấy nào cũng nhìn quen mắt.”

      Giang Hạ ồ tiếng, nhưng mà vẫn cảm thấy vừa rồi những lời Lưu Cương , giống thuận miệng đùa.

      Đến dưới lầu tiểu khu, Trình Dật Tu mang hành lý lên lầu sáu. Giang Hạ đem tiểu thuyết ngôn tình trong tủ cất gọn, mang ghi chép xếp lên.

      Trình Dật Tu ngồi bên nhìn thu dọn, cười hỏi: “Coi trọng những ghi chép này như vậy sao?”

      “Đương nhiên, đây đều là tâm huyết của , những cố gắng mà ghi chép.”

      Câu này làm Trình Dật Tu ấm áp, tới từ phía sau ôm lấy . “Hạ Hạ, em tốt.”

      Giang Hạ đẩy tay , “ như vậy em thu dọn làm sao?”

      “Vậy đừng thu dọn, dọn dẹp trước .” xong xoay người lại, hôn xuống.

      Giang Hạ kịp chuẩn bị bị hôn, trong cổ họng kêu ừm ừm hai tiếng phản kháng. Nhưng mà để ý, thăm dò trong miệng , nhưng mà được lát, liền yếu đuối ở trong lòng .

      Phát được tay thành chạy loạn ở eo , Giang Hạ lập tức tỉnh táo lại, đẩy tay ra. Đỏ mặt : “, được phép làm vậy!”

      Vẻ mặt mê mang, “ được phép làm gì?”

      Giang Hạ thể biết xấu hổ được phép sờ , đỏ mặt trừng mắt liếc cái. “ về nhà , thu dọn xong em muốn nghỉ ngơi lát.”

      bi thương : “Hạ Hạ, em là đuổi sao?”

      Bây giờ Giang Hạ biết, người này giỏi nhất là giả đáng thương. Đẩy rời phòng, “Đúng vậy, chính là đuổi , nhanh về nhà !”

      Trình Dật Tu bị liên tục đẩy tới ngoài cửa lớn, biết thể ở lại, đành phải : “Được rồi, vậy trở về, em ngủ giấc ngon, cơm tối làm xong lên gọi em.”

      Giang Hạ ừ tiếng muốn đóng cửa, bị ngăn cản lại. “ ngoan như thế, em ban thưởng cho sao?”

      “Ban thưởng cái gì?” Vừa mới dứt lời Giang Hạ liền hiểu lời . Bởi vì nhân cơ hội “Hôn” lên mặt .

      Giang Hạ “Bụp” tiếng đóng kín cửa chính, sao trước kia lại phát đứng đắn như vậy chứ!

      Đuổi Trình Dật Tu , Giang Hạ thu dọn xong hành lý, gọi điện thoại cho Hứa Lôi, cho ấy mình trở về, buổi tối đợi ấy tan tầm trở về cùng nhau ăn cơm.

      nghĩ tới Hứa Lôi lại hôm qua ấy bị buộc dời đến nhà Lục Ly, cũng bày tỏ luyến tiếc về sau được ăn thức ăn đầu bếp Trình làm, dặn dò Giang Hạ, còn dư lại nhất định phải mang tới khách sạn.

      Tắt điện thoại, Giang Hạ nhìn xung quanh lần, mới phát hành lý của Hứa Lôi còn ở đây.

      Người này, . Nghĩ đến sau này lầu dưới chỉ còn mình và Trình Dật Tu, đột nhiên cảm thấy có cảm giác an toàn.

      Buổi tối Trình Dật Tu làm cơm xong, gọi điện thoại bảo Giang Hạ xuống lầu. Giang Hạ nhìn áo T –shirt ngắn tay cổ tròn và quần jean chật, suy nghĩ lát, chạy tới trong tủ quần áo lấy bộ quần áo rộng thùng thình ở nhà thay.

      Trình Dật Tu mở cửa liền nhìn thấy cách ăn mặc này của , kỳ lạ hỏi: “Mặc áo tay dài, em nóng sao?”

      Giang Hạ lắc đầu, “ nóng.”

      Cơm tối làm rất phong phú, có cà ri gà khoai tây, tôm bóc vỏ trà long tỉnh, nước cốt gà nấu cùng ngô hầm cách thủy xương sườn.

      “Buổi chiều còn ra ngoài mua thức ăn à?”

      Trình Dật Tu múc cho chén canh, “Ừ, nguyên liệu nấu ăn trong tủ còn tươi nữa.”

      Giang Hạ gặm xương sườn trong miệng, mơ hồ : “Vất vả cho .”

      Thấy bên miệng có mỡ, Trình Dật Tu đưa khăn giấy cho . “Chỉ như vậy thôi sao?”

      Giang Hạ hiểu. “Hả?”

      thể khen thưởng bằng cái khác được sao?”

      Giang Hạ: …

      Về sau quyết định nên lời cảm ơn .

      Ăn cơm xong, hai người ngồi sô pha xem tivi. Trong tivi là bộ phim Hàn nổi tiếng gần đây, bởi vì nam chính có nhan sắc và dáng người hoàn mỹ làm thiếu nữ khuynh đảo.

      Giang Hạ cũng là trong số những thiếu nữ đó, mỗi ngày bận rộn đều muốn rút thời gian xem phim.

      Mỗi lần đến cảnh nam chính đùa giỡn, Giang Hạ cũng háo sắc cười ha ha, làm Trình Dật Tu rất khó chịu. Sau khi quấy nhiễu mấy lần đều có kết quả, lấy cớ cầm này nọ, đến thư phòng rút dây ra.

      Đột nhiên có hình ảnh, Giang Hạ vội vàng : “TV làm sao vậy, mau đến nhìn xem!”

      Trình Dật Tu bưng chén nước thong thả đến trước tivi liếc qua, “A, gần đây thường xuyên như vậy, có thể là do hệ thống xảy ra vấn đề.”

      Giang Hạ nhảy xuống ghế sô pha, “Vậy em về nhà xem!”

      Trình Dật Tu vội vàng kéo , rút dây ra phải vì đuổi . “Lầu lầu dưới, chỗ của có vấn đề, chỗ em chắc chắn cũng có vấn đề.”

      thể nào, nhà em có chuyện này xảy ra.” Giang Hạ tin .

      nhướn mày, “Chẳng lẽ lừa em?”

      Giang Hạ cảm thấy chuyện này cần thiết phải lừa, nhưng mà rất muộn, cũng nên về nhà nghỉ.

      “Vậy em về nhà ngủ.”

      “Sớm như vậy sao?”

      Giang Hạ nhìn đồng hồ, “Sắp mười giờ rồi, còn sớm nữa. Ngày mai còn phải dậy sớm chạy bộ.”

      Đột nhiên Trình Dật Tu cảm thấy rất thất sách, sớm biết vậy rút dây ra, ít nhất còn có thể ở lại.

      “Vậy đưa em lên.”

      Giang Hạ muốn vài bước như vậy cần đưa đâu, nhưng mà tới cửa đổi giày.

      Lên tới lầu sáu, Trình Dật Tu nhìn mở cửa vào nhà.

      “Ngủ ngon.” Giang Hạ với .

      nhìn chằm chằm mắt , “ có chuyện gì chứ?”

      Vậy mà vài giây liền hiểu, nghĩ thầm mình chắc chắn chung đụng lâu với , bị làm cho nghĩ lệch lạc.

      nhàng hôn xuống mặt cái, “Ngủ ngon.” xong lại sợ cầu gì đó, vội vàng đóng cửa chính lại.

      Trình Dật Tu thở dài với cửa chính, thản nhiên xuống lầu.

      Ngày hôm sau hai người cùng công viên chạy bộ, sau đó trở lại lầu năm ăn bữa sáng, cùng nhau làm. Lúc Giang Hạ ngồi xe, đột nhiên cảm giác được bây giờ hai người bọn họ giống như hai vợ chồng, mỗi ngày cùng nhau ăn uống, còn làm chung ở cùng chỗ. Cảm giác này, là rất kỳ diệu.

      Trình Dật Tu chuyên tâm lái xe, nếu biết Giang Hạ suy nghĩ cái gì, nhất định bổ sung thêm câu: Tại sao có ở cùng?

      Đến khách sạn, hai người trở lại vị trí của mình làm việc. Nghỉ ngơi hai ngày, tích lũy rất nhiều việc cần xử lý, cho nên làm tới trưa, hai người cũng được gặp mặt.

      Sau khi Giang Hạ tra xét dự định ghi lại, ngạc nhiên phát xử lý xong tiệc cưới của Chu phu nhân, vậy mà bà ấy còn đặt phòng riêng xa hoa.

      phải là bà ấy sau này lui tới với khách sạn sao? Sao lại đặt phòng riêng?

      Giang Hạ gọi Trần Yến lại, hỏi ấy. Trần Yến ấy cũng biết, chỉ biết là Chu phu nhân lại ký hợp đồng với khách sạn lần nữa, sau này chắc chắn là khách hàng của khách sạn.

      Giang Hạ cảm thấy kỳ quái, lại gọi điện thoại cho Hứa Lôi. Mới biết được hóa ra hợp đồng mới của Chu phu nhân, dĩ nhiên là do Hạ Bạch Tuyết ký trở về.

      Lúc nào Hạ Bạch Tuyết tích cực như vậy? Trong lòng Giang Hạ mơ hồ có dự cảm xấu.

      Lúc đến ăn cơm, Trình Dật Tu đến tìm , thấy bộ dáng rầu rĩ vui, hỏi: “Sao thế, nhớ sao?”

      Giang Hạ bị da mặt dày của đánh bại, “Ai nhớ ?”

      Trình Dật Tu bẹp miệng, “Nhưng mà nhớ em.” Dứt lời liền đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên.

      Giang Hạ sợ hết hồn, đây là phòng làm việc, bất cứ lúc nào cũng có người tiến vào!

      giãy giụa, thả. Hôn cho đến khi yếu đuối trong lòng , mới buông ra.

      Nếu buông ra, sợ khống chế được.

      Giang Hạ nằm trong lòng thở dốc, xấu hổ và giận dữ duỗi tay véo vào hông , chọc khẽ hừ tiếng, cũng biết là có phải cố ý hay , liền ghé vào bên tai Giang Hạ hừ. Cúi đầu, thanh phát ra run run.

      Lập tức Giang Hạ cảm thấy nửa người đều tê dại, hoảng hốt muốn thoát khỏi cái ôm của lại bị ấn chặt.

      buông tay, em muốn ăn cơm.”

      ở bên tai thấp giọng trả lời: “Đợi lát có được , bộ dáng bây giờ của , thể ra ngoài.”

      kỳ quái, “Vì sao?” Dứt lời liền bị ôm chặt hơn, sau đó phát nơi nào đó trong thân thể có chỗ khác thường.

      , sao có thể như vậy…” lại đỏ mặt.

      làm sao?”

      Giang Hạ quyết định để ý tới , thân thể cứng ngắc đợi khôi phục lại bình thường. Lúc hai người từ phòng làm việc ra, nhiều nhân viên phục vụ đều cười ái muội với bọn họ.

      Giang Hạ cảm thấy chột dạ, bọn họ đều biết vừa rồi phát sinh chuyện gì trong phòng làm việc. Cúi đầu bước nhanh vào thang máy, sau đó Trình Dật Tu cùng vào.

      Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, sau khi cửa đóng kín, đột nhiên Trình Dật Tu vươn tay về phía , dọa lùi về phía sau, “ lại muốn làm gì!”

      Vẻ mặt Trình Dật Tu vô tội, nhấn số xuống tầng trệt.

      Sau khi đến nhà hàng, Hứa Lôi chiếm được bàn đợi bọn họ, ba người ngồi bàn, Giang Hạ và Trình Dật Tu ngồi cùng bên.

      Hứa Lôi ngồi đối diện, lơ đãng chọn đồ ăn, mắt chớp nhìn hai người bọn họ dò xét.

      Giang Hạ hỏi: “Sao chị nhìn chằm chằm bọn em thế?”

      Hứa Lôi cười ha ha : “Nhìn hai người xem em có hơi thở của làm tình hay .”

      “Có sao?” Trình Dật Tu hỏi ấy.

      “Có!” Hứa Lôi chắc chắn, tiến đến gần phía trước, “Hơn nữa còn rất nồng nặc!”

      Giang Hạ đạp cước vào chân ấy ở dưới bàn, “Chị thể yên lặng ăn cơm được sao?”

      Trình Dật Tu cười hài lòng, đem đùi gà của mình gắp cho Giang Hạ. “Ăn nhiều chút.”

      ăn, bên cạnh Hứa Lôi người được hoan nghênh ngồi xuống, Hạ Bạch Tuyết.

      ta ngồi đối diện Trình Dật Tu, sau khi chào hỏi ba người, mới hỏi Trình Dật Tu: “ Dật Tu, hai ngày nghỉ ngơi nơi nào thế?”

      Trình Dật Tu nhìn ta, chỉ trả lời: “ chơi.”

      Hạ Bạch Tuyết ồ tiếng, lại hỏi: “ mình sao?”

      Lần này Hứa Lôi cướp trả lời, “ phải, hai người bọn họ .” ấy chỉ Giang Hạ và Trình Dật Tu, sau đó rất sung sướng đợi Hạ Bạch Tuyết biến sắc.

      Quả nhiên sắc mặt Hạ Bạch Tuyết biến đổi, nhưng mà rất nhanh liền cười : “Nhất định là chơi rất vui vẻ.”

      “Ừm, cùng người mình thích chơi, đương nhiên là vui vẻ.” Trình Dật Tu xong, hỏi Giang Hạ ăn nữa .

      Lúc Giang Hạ thấy Hạ Bạch Tuyết liền muốn ăn, gật đầu. Hai người đứng dậy rời , Hứa Lôi thấy thế, cũng đứng dậy theo. Để mình ăn cơm với Hạ Bạch Tuyết, sợ ăn vào đau bao tử.

      Ba người trước sau rời , ai cũng để ý mặt Hạ Bạch Tuyết che dấu chút nào khiếp sợ và tức giận.

      Buổi trưa hết bận, theo thói quen Giang Hạ muốn ở phòng làm việc nghỉ trưa. Mới vừa nằm úp sấp bàn Trình Dật Tu liền gọi điện đến. Hỏi có muốn đến ký túc xá của nghỉ ngơi hay .

      Trong ký túc xá có giường, tất nhiên thoải mái hơn gục xuống bàn. Hơn nữa lại rất gần, tất nhiên Giang Hạ muốn . Cùng Trình Dật Tu hẹn gặp ở lối ra, thu dọn túi xách liền ra khỏi phòng làm việc.

      nghĩ tới liền chạm mặt Hạ Bạch Tuyết.

      “Quản lý Giang, muốn ra ngoài sao?”

      Giang Hạ ừ tiếng, “ có chuyện gì ?”

      Vẻ mặt Hạ Bạch Tuyết xin lỗi : “Là như vây, phòng buổi tối của Chu phu nhân, khách hàng có thể đến tương đối sớm. Bởi vì trước bữa ăn bọn họ muốn mở cuộc họp , cho nên làm phiền quản lý Giang sắp xếp nhân viên trực buổi chiều. A, đúng rồi, quản lý Giang nhất định phải ở lại. Lần trước chuyện ở tiệc cưới lưu lại ấn tượng được tốt lắm với Chu phu nhân, nên nắm chắc cơ hội lần này, để bà ấy thay đổi cách nhìn.”

      Giang Hạ : “Quản lý Hạ là quan tâm, nhưng mà chuyện nhà hàng Trung Quốc tôi tự biết để làm tốt, nhọc quan tâm.”

      Hạ Bạch Tuyết cười : “Cũng đúng, dù sao bây giờ tôi chỉ là quản lý nhà hàng Tây, đúng là nên quản. Nhưng mà tôi cũng muốn làm việc tốt với bộ phận ăn uống, mong quản lý Giang hiểu cho tôi.”

      xong, có chút khiêu khích nhìn Giang Hạ cái, xoay người rời .

      Ý tứ trong lời của ta ràng như vậy, sao Giang Hạ lại nghe hiểu. Vị trí Tổng giám ta muốn ngồi sao?

      Mặc dù lão Mã từng ám hiệu sau này cho thăng chức Tổng giám, nhưng mà chuyện tiệc cưới lần trước gây ra hỗn loạn, mất khách hàng lớn là Chu phu nhân. Giang Hạ cũng biết, chỉ sợ cơ hội lớn.

      Nhưng mà nghĩ tới là Hạ Bạch Tuyết. Lão Mã là người cẩn thận, nên biết Hạ Bạch Tuyết thích hợp với vị trí này, cho nên suy nghĩ lão Mã để cho người khác.

      Nhưng mà bộ dáng vừa rồi của Hạ Bạch Tuyết, ràng là tính trước.

      hơi nhụt chí, nếu quả Hạ Bạch Tuyết làm Tổng giám, có phải nên suy nghĩ đổi công việc hay .

      Gọi điện thoại cho Trình Dật Tu, bên kia nhận điện thoại rất nhanh.

      “Alo, tạm thời em có chút việc, buổi trưa phải trực, qua được.”

      Trình Dật Tu kỳ quái hỏi: “Trực hả? Trưởng bộ phận cũng cần trực trưa sao?”

      phải, buổi trưa có khách hàng quan trọng muốn đến đây sớm, cho nên em phải ở lại.”

      tiếng, “Vừa đúng lúc cũng đến chỗ Lưu Cương chuyến, vậy buổi chiều gặp.”

      Sau khi tắt điện thoại, Giang Hạ liền tìm nhân viên phục vụ trực ban, sắp xếp các bố trí phòng riêng, chuẩn bị trà nước.

      Sau khi an bài xong tất cả, sắp hai giờ chiều. Giang Hạ thấy khách hàng còn chưa tới, quay về phòng làm việc nghỉ ngơi trước.

      Nhưng ai biết đến tận xế chiều, Chu phu nhân cũng chưa đến.

      Giang Hạ đấm đầu mình. Sao lại ngốc như vậy, tin tưởng lời Hạ Bạch Tuyết , cũng biết xác minh cái!

      Quả nhiên, khách của Chu phu nhân, đến giờ dùng cơm mới tới. Hơn nữa căn bản có ý định họp, làm hại nhân viên phục vụ luống cuống tay chân lần nữa an bày.

      Lúc Giang Hạ chiêu đãi, mới phát cha Hạ Bạch Tuyết ở đây, Chu phu nhân ân cần chào hỏi.

      Hiển nhiên đêm nay cha Hạ là chủ. đột nhiên hiểu, vì sao Hạ Bạch Tuyết có thể lấy lại được hợp đồng.
      Last edited: 26/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :