1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      có phản ứng
      lo lắng rồi đây
      Yuurei Bana thích bài này.

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 16: Vật thí nghiệm.
      Edit: Yuurei Bana.

      “Có chuyện, chỉ sợ cần giúp.”

      Giang Hạ nghi ngờ hỏi , “Chuyện gì thế?”

      đứng lên, tới gần vài bước. “ trước có đồng ý hay .”

      Giang Hạ cười ha ha hai tiếng, “ chuyện gì, tôi cũng biết mình có thể làm được hay .”

      có thể.” khẳng định, dưới chân lại tới gần vài bước.

      Hai người dựa vào nhau quá gần, Giang Hạ được tự nhiên lui về phía sau. “ cứ trước chuyện gì , có thể giúp được nhất định tôi giúp.” Dù sao tối hôm qua cũng giúp .

      lên tiếng, nhìn chằm chằm mắt lại tiếp tục đến gần, Giang Hạ tiếp tục lui về phía sau, cho đến khi sau lưng là bức tường, lui cũng được nữa.

      bối rối, “Đầu bếp Trình, …”

      Còn chưa dứt lời, mặt liền phóng đại trước mắt , phóng đại, lại phóng đại, cho đến khi môi hai người dán chặt vào nhau.

      Giang Hạ trừng lớn mắt, trong nháy mắt tim đập nhanh, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch vang bên tai .

      Trình Dật Tu bị nhìn được tự nhiên, đưa tay che mắt , tay kia ôm lấy eo , kéo ôm vào trong ngực mình. Sau đó nghe theo tim mình, hôn sâu hơn.

      Khi lưỡi vào, vô ý thức duỗi tay muốn đẩy ra. Lại bị ôm chặt hơn, hai tay bị buộc áp vào ngực , cảm nhận trái tim cũng đập mãnh liệt.

      Trong đầu hỗn độn, chỉ có thể cảm nhận da thịt nóng hổi trong lòng bàn tay, cùng hơi thở , dần dần mất phương hướng.

      Lúc Giang Hạ sắp thở được, Trình Dật Tu dừng cái hôn này lại. Mặt chôn vào vai , hai tay ôm chặt hơn. Trong lòng cảm thấy may mắn, còn tốt, phía dưới cuối cùng cũng có phản ứng.

      Rốt cuộc Giang Hạ cũng hít thở được khí, ý thức dần dần trở về. Cảm giác được hai tay an phận vuốt ve eo , tức giận giãy giụa muốn đẩy ra. Nhưng mà càng giãy giụa càng ôm chặt.

      “Sao có thể như vậy…” Bởi vì hơi thở yên ổn, vốn muốn lời chỉ trích, lại yếu đuối vô lực.

      “Thực xin lỗi.” bên tai . “Đây chính là việc muốn em giúp.” xong, tay di chuyển xuống mông , ấn gần sát mình.

      Rất nhanh Giang Hạ cảm giác được khác thường của , mặt đỏ sắp ra máu, càng thêm giãy giụa rời cái ôm của . Liền nghe tiếp tục : “Ngày hôm qua bệnh viện, bác sĩ bị thương , rất có thể sau này thể…”

      Giọng của rất thấp, mang theo ủy khuất. “Em nên biết, là người đàn ông, chuyện này đối với … Rất quan trọng.”

      “Vậy cũng thể đối với tôi như vậy.” Giang Hạ cũng rất ủy khuất, ra dùng làm vật thí nghiệm.

      Trình Dật Tu ngẩng đầu lên, nhìn mắt . “Em tức giận à?”

      Giang Hạ quay đầu để ý tới , bị coi là vật thí nghiệm ai có thể vui vẻ được chứ?

      “Nhưng mà, chuyện này đều do em gây ra mà, phải sao? Cho nên nghĩ, em nên chịu trách nhiệm.”

      Giang Hạ nghe vậy lập tức ngực cứng lại, quay đầu nhìn về phía . “Được rồi, bây giờ chứng minh sao, thanh toán xong!”

      được!” trả lời rất nhanh. “Nếu có vấn đề, vậy đến lượt chịu trách nhiệm cho hành vi vừa rồi của mình.”

      cần!”

      “Cần!”

      cần…”

      còn chưa xong, Trình Dật Tu lại cúi đầu hôn lần nữa.

      Vài phút sau, vô lực ở trong lòng thở dốc, nghe bên tai : “Từ hôm nay trở , chính thức bắt đầu theo đuổi em.”

      Giang Hạ có lên tiếng, nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, đẩy ra, chui vào phòng.

      Khốn kiếp! cho rằng là ai, chiếm tiện nghi của xong lại theo đuổi , ai thích chứ! Trước kia vậy mà cảm thấy tệ, là mắt bị mù!

      Giang Hạ nhanh chóng thay quần áo của mình, mang theo túi xách ra cửa, liền thấy ngăn ở cửa.

      “Tránh ra!”

      có động, thở dài, duỗi tay đem đầu tóc chưa kịp chải sửa sang lại.

      Giang Hạ nghiêng đầu né tránh tay , từ bên cạnh chen qua, tới cửa đổi giày.

      ở sau lưng , thấp giọng. “ biết làm như vậy là đúng, đừng tức giận, đảm bảo sau này được đồng ý của em làm như vậy.”

      Nhưng mà Giang Hạ tức giận, chỉ giận hành vi của , mà còn giận chính mình. Sao lúc hôn , lại trầm mê trong đó.

      Thay xong giày, Giang Hạ mở cửa rời . Trình Dật Tu đứng ở cửa nhìn xuống lầu, cũng có đuổi theo.

      Hôm nay chuyện làm hơi quá đáng, cho chút thời gian tỉnh táo lại.

      Giang Hạ có chỗ để , trực tiếp thuê xe đến khách sạn. Đến khách sạn mới hơn bảy giờ, nhà hàng Trung Quốc đều tối tăm, trống rỗng. bước nhanh đến phòng làm việc, khóa trái mình ở bên trong.

      ghế có cái gối dựa, bình thường dùng nó làm gối đầu để nghỉ trưa. Lúc tức giận có chỗ phát tiết, đánh vào gối ôm này.

      “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Mắng tiếng, lại đấm phát, dường như trong tay phải là gối ôm mà là Trình Dật Tu.

      phải thừa nhận, trước đó, có cảm tình với . Tối hôm qua ở quán nướng, lúc ôm an ủi, còn phỏng đoán, có phải có tình cảm với hay , nếu vì sao lại vội vàng chạy tới, vì sao lại ôm , an ủi . Cho nên tối hôm qua lúc bảo ở lại, trong tiềm thức phản đối. Thậm chí lần đầu tiên lúc hôn , ngoại trừ khiếp sợ còn luống cuống, trong lòng vui vẻ tung tăng như chim sẻ.

      Nhưng mà, chỉ coi là vật thí nghiệm, kiểm tra chức năng đồ chơi của còn bình thường hay !

      Vào lúc đó là… Muốn bóp chết tim . Còn cái gì mà chịu trách nhiệm, theo đuổi gì đó.

      Hừ! cho rằng mình là vương gia, ai cũng muốn làm vương phi của chắc?

      biết xấu hổ!

      ********

      Cho tới trưa Giang Hạ cũng phòng bếp, có chuyện cần với phòng bếp, tất cả đều dặn dò Trần Yến làm. Lúc ăn trưa, cũng cùng vài nhân viên chen lấn cái bàn ăn.

      Nhưng mà trong lòng vẫn luôn để ý, lúc ăn cơm nhịn được nhìn xung quanh lần, cũng thấy thân ảnh .

      Cắt, còn theo đuổi. chưa ăn thịt heo, nhưng mà từng nhìn heo chạy. Lúc những tiền nhiệm theo đuổi Hứa Lôi, người nào mà ngừng nhắn tin, ngày ba lượt báo cáo với Hứa Lôi.

      Nhưng mà đâu, ràng cùng khách sạn, biết buổi sáng tức giận, đến bây giờ còn lộ mặt, chỗ nào giống muốn theo đuổi !

      Quả nhiên chỉ thuận miệng câu như vậy, vì che đậy hành vi vô liêm sỉ của mình mà thôi!

      Tức giận muốn ăn, Giang Hạ ăn sạch thức ăn trong đĩa, trở lại phòng làm việc tiếp tục ôm gối.

      Lúc nghỉ trưa, Hứa Lôi gọi điện thoại đến văn phòng , hỏi vì sao di động gọi được.

      Giang Hạ chuyện với ấy, lại hỏi bây giờ ấy ở đâu. Hứa Lôi ấp úng về nhà, bảo đừng lo lắng.

      Giang Hạ tất nhiên cho rằng Hứa Lôi quay về nhà họ Giang, cho nên hỏi nhiều, dặn dò ấy nhớ ăn cơm sau đó tắt máy. Nghĩ tới ngày mai phải đánh chìa khóa mới.

      Nhìn đồng hồ, mới hai giờ rưỡi, buổi chiều bốn giờ mới cần làm việc. Nhàn rỗi có chuyện gì, ngủ lại ngủ được, Giang Hạ mở máy tính. Mở đến phần tin tức, trong lúc vô tình thấy được khuôn mặt quen thuộc.

      Là cha Hạ Bạch Tuyết, nhìn tin tức báo, cha Hạ lại thăng chức.

      Giang Hạ hiểu nổi, dựa vào quyền thế của cha Hạ, hoàn toàn có thể tìm cho con công việc lương cao lại nhàn, vì sao lại cho con đến khách sạn làm việc mệt mỏi lương lại cao này.

      Nhưng mà chuyện của người ta, là người ngoài chỉ hiếu kỳ mà thôi, xem qua tin tức liền quên. Xem tin tức như vậy, buổi chiều cứ như vậy trôi qua. Mà người công bố muốn theo đuổi , vẫn có xuất .

      Gần đây doanh thu của khách sạn rất ít, buổi sáng còn nghe người bộ phận phòng , số người ở chưa đến năm mươi phần trăm. Như vậy, nhà hàng cũng rảnh rỗi. Tám giờ rưỡi, Giang Hạ đúng giờ tan sở. Lúc quẹt thẻ tan tầm, lại trông thấy người mà cả ngày nay gặp.

      Trình Dật Tu mặc áo sơ mi màu xanh đậm, quần màu cà phê, đứng bên cạnh máy tính, cùng bảo vệ trực ban gì đó.

      Mắt Giang Hạ nhìn thẳng tới, quét vân tay, trực tiếp rời .

      Trình Dật Tu thấy thế, tạm biệt với bảo vệ, sau lưng .

      Giang Hạ xem tiếng bước chân sau lưng, đến trạm xe bus đợi xe, cũng theo tới. Mặc dù lên tiếng, ánh mắt vẫn liên tục nhìn chăm chú vào mặt .

      Giang Hạ bị nhìn chằm chằm được tự nhiên, quay đầu giả bộ nhìn bảng hướng dẫn ở trạm xe. Đợi xe đến, lên xe. nghĩ tới cũng theo lên. Nhưng mà hình như có tiền lẻ, móc túi lúc lâu, quay đầu mang theo ít nịnh nọt nhìn Giang Hạ.

      Giang Hạ cầm lấy vòng treo, nhìn ngoài cửa sổ, làm như biết .

      Trình Dật Tu có cách gì, chỉ có thể lấy mười đồng trong ví nhét vào.

      Nhét tiền xong, im lặng đứng ở phía sau , thay ngăn đám người chen chúc.

      Hai người cứ trầm mặc như vậy cả đoạn đường, cho đến khi xuống xe cũng câu nào. Mãi cho đến hành lang, mới mở miệng.

      “Còn tức giận phải ?”

      Giang Hạ để ý tới, lại bị nắm lấy tay.

      làm gì thế?” tức giận .

      lấy điện thoại từ trong túi ra, sau khi để lên tay , mới buông lỏng tay ra.

      “Đây là di động của em, giúp em tìm trở về.”

      Giang Hạ mở mắt nhìn, đúng là di động của . Ánh mắt lại liếc nhìn về , có phát ra vết thương nào. đánh nhau với những đám người kia.

      “Cảm ơn.”

      cần cảm ơn với .”

      Giang Hạ tiếp tục lên lầu, đến ngoài cửa nhà mình, đưa tay gõ cửa. Nhưng mà gõ lúc lâu cũng thấy Hứa Lôi mở cửa.

      lấy điện thoại di động ra gọi, “Chị ở nhà à, sao mở cửa cho em?”

      Bên kia giọng Hứa Lôi khàn khàn, “Hạ Hạ, bây giờ chị ở nhà em, em tự mở cửa .”

      “Buổi chiều phải chị về nhà rồi sao? phải lại mình chạy uống rượu đấy chứ?”

      có, bây giờ chị ở nhà Lục Ly…” Hứa Lôi xin lỗi .

      Giang Hạ hít sâu hơi, “Nhà Lục Ly ở đâu, em đến đó tìm chị.”

      “Hả? ấy, nhà ấy khá xa, chị ở quê ấy.”

      “Vậy làm sao bây giờ, em làm mất chìa khóa.”

      Hứa Lôi vừa nghe, vội hỏi: “Sao chìa khóa lại mất, vậy em đến nhà đầu bếp Trình đợi chị lát, bây giờ chị trở về.”

      “Thôi, phải là rất xa sao, khuya rồi chị đừng về. được em gọi người mở khóa. Ngày mai quay về điện thoại cho em.”

      Tắt điện thoại, Giang Hạ ở hành lang tìm số. còn nhớ bên trong hành lang dán rất nhiều quảng cáo mở khóa. Quay người lại đột nhiên đụng vào người sau lưng, dọa thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tu này đánh trận cũng mau ghê. Thanks nàng
      Yuurei Bana thích bài này.

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 17: Tôm hùm .
      Edit: Yuurei Bana.

      Hóa ra Trình Dật Tu liên tục theo lên lầu sáu, nhưng mà bước chân của rất lên tiếng, cho nên lúc Giang Hạ nhìn thấy khỏi sợ hết hồn.

      vỗ ngực cái, “ lên làm gì?”

      Trình Dật Tu cho tay vào trong túi, cuối cùng đem chìa khóa lấy ra.

      “Nhìn xem đây có phải là chìa khóa của em .”

      Giang Hạ nhìn chìa khóa treo móc khóa hồ lô , liền nhận ra đây là chìa khóa của mình.

      “Tại sao lại ở chỗ ?” hỏi.

      Trình Dật Tu nghiêng đầu, hắng giọng cái. “Đây là… Lúc ông chủ quán đồ nướng dọn dẹp nhặt được, lúc chiều tìm chìa khóa ông ấy liền đưa cho .”

      Giang Hạ cầm chìa khóa trong tay. Hóa ra ngày hôm nay xuất , vì phải tìm chìa khóa và di động cho .

      “Cảm ơn .” , “Vậy tôi vào trước.” xong mở cửa vào nhà, lúc muốn đóng cửa Trình Dật Tu duỗi tay ngăn lại.

      đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì ? Hôm nay bạn đưa tôm hùm tươi đến, có thể nấu món tôm.”

      đến thời gian ăn tôm hùm rồi sao? Rất lâu rồi chưa được ăn, nghĩ đến hương vị chua cay thơm ngon, nuốt ngụm nước bọt.

      được, hôm nay tôi đói bụng.”

      Vừa mới dứt lời, trong bụng kêu lên tiếng. mặt lúng túng, tạm biệt rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

      Trình Dật Tu nhìn cửa chính cười, sau đó xoay người xuống lầu.

      Sau khi Giang Hạ vào nhà, vỗ lên bụng chịu thua kém. “Ai bảo ngươi kêu, ai bảo ngươi réo hả? phải chỉ là tôm hùm thôi sao, ngày mai dẫn ngươi ăn!”

      Tắm xong, Giang Hạ thể để bụng đói, chạy vào phòng bếp tìm đồ ăn. Trong tủ lạnh còn vài quả trứng gà, hai quả táo và bình sữa lớn.

      Haizz, có món chính. Khi đói bụng, táo sữa là gì, dùng được.

      Cuối cùng tìm trong tủ gói mì, lại thêm hai quả trứng gà, chuẩn bị nấu mì trứng gà thơm ngào ngạt.

      Mới vừa mở gói mì, mũi Giang Hạ liền ngửi thấy mùi thơm. Ngửi xung quanh, xác định hương vị này từ bên ngoài bay vào. vén màn bằng lụa mỏng mở cửa sổ phòng bếp, thò đầu ra, hương vị thơm ngon vừa rồi, càng thêm nồng đậm.

      Buổi tối, nhà ai nấu thế nhỉ, phải là muốn trùng thèm ăn hại chết sao!

      Đóng kín cửa sổ, Giang Hạ nghiêm túc nấu mì của mình. Đợi nước sôi, đem mì thả vào, cho thêm gia vị.

      ừm, bữa tối của cũng rất thơm!

      Nấu xong, bưng bát ra phòng khách, chuẩn bị vừa xem phim vừa ăn. Trứng gà nấu chín, cầm đũa lên, lòng đỏ trứng gà là lòng đào. Đem sợi mì và lòng đỏ trứng khuấy khuấy, mới vừa ăn miếng, liền nghe tiếng đập cửa.

      Muộn như thế, Hứa Lôi trở về. Giang Hạ đoán được đại khái người gõ cửa là ai. Nhưng mà tới làm gì?

      Giang Hạ ghé mắt vào mắt mèo nhìn ra ngoài, quả nhiên là . Mở hé cửa, hỏi: “ đến có chuyện gì?”

      Trình Dật Tu đem cái đĩa trong tay giơ giơ. “Tôm hùm nhiều quá, mình ăn hết, cho nên mang tới cho em.” xong, duỗi đầu về phía ngửi người .

      “Em ăn mì ăn liền à?” thất vọng , “Xem ra em ăn được tôm hùm này nữa rồi.”

      Giang Hạ cố gắng để ý đến mùi thơm trong lỗ mũi, vẻ mặt lạnh lùng ừ tiếng.

      “Xem ra chỉ có thể ném rồi.” làm bộ xoay người xuống lầu, “Có chút đáng tiếc, dùng vài chục vị thuốc đông y mới nấu ra được.”

      “Chao ôi!” Giang Hạ duỗi tay kéo cánh tay , “Cái này, ném cũng quá đáng tiếc, nếu đưa tới, tôi liền nhận lấy.” Chao ôi tôm hùm , lại muốn ném , là lãng phí!

      Trình Dật Tu chay mày, “ phải là em ăn rồi sao, còn có thể ăn được nữa?”

      “Tôi có thể để ngày mai ăn.”

      “Ngày mai ngon, ảnh hưởng đến hương vị.”

      sao, tôi để ý.”

      “Vậy cũng được.”

      Trình Dật Tu đưa cái đĩa về phía , Giang Hạ đưa tay ra nhận, nhưng mà mới đưa được nửa lại thu tay lại.

      được, sao có thể em ăn đồ ăn tươi mới được, ngày mai em muốn ăn, làm lại cho em. Cái này cứ ném !”

      xong lại giả bộ xuống lầu, Giang Hạ nắm lấy tay thả. có ngốc, lúc này cũng nhìn ra cố ý trêu chọc . Nếu có khí tiết, nên đóng cửa vào nhà.

      Nhưng mà, đối với tôm hùm , thấy khí tiết đâu!

      Đoạt cái đĩa trong tay , “Tôi chính là thích ăn đồ tươi mới.”

      Trình Dật Tu cười cười, đem gia vị trong tay đưa cho . “Ăn với cái này, hương vị tốt hơn.”

      Giang Hạ đều tiếp nhận, cúi đầu tiếng cảm ơn, sau đó đóng cửa vào nhà. Trình Dật Tu nhìn chằm chằm cửa chính cười cười. Xem ra, đưa hoa tiền là sai lầm, đưa thức ăn theo đuổi Giang Hạ mới là chính xác.

      Tôm hùm và mì ăn liền, Giang Hạ chút do dự ném mì ăn liền vào thùng rác. Sau đó ngồi bên bàn hưởng dụng tôm hùm mỹ vị.

      Trình Dật Tu nấu tôm hùm , có mùi thuốc nhàn nhạt, hơn nữa quá cay. Mua ở bên ngoài, chỉ có thể ăn được vị chua cay. Tôm hùm đầy đĩa, đến nửa tiếng bị tiêu diệt sạch .

      Liếm ngón tay nhìn cái đĩa trước mắt, Giang Hạ hơi hối hận. Sao có thể bởi vì tôm hùm có khí tiết chứ?

      ******

      Tới gần ngày mùng tháng năm, công việc của Giang Hạ bắt đầu bận rộn. Bắt đầu họp thường kỳ liền nhận được điện thoại của lão Mã, bảo đến văn phòng chuyến.

      Giang Hạ hơi lo lắng, biết đại khái Mã tổng gọi làm gì. Vị trí Tổng giám bỏ trống lâu, phải có người ngồi vào. Người chọn lựa thích hợp nhất là và Hạ Bạch Tuyết, nhưng từ năng lực cho đến khả năng làm việc, tự nhận ưu tú hơn Hạ Bạch Tuyết.

      Đến phòng làm việc, lão Mã gọi điện thoại, thấy Giang Hạ đến, ra dấu bảo chờ.

      Giang Hạ ngồi ghế sô pha tiếp khách, mở sổ tay ở trong tay ra. Nửa tháng sau mỗi ngày đều có tiệc cưới, nhân viên trong nhà hàng chắc chắn đủ, đúng dịp này với lão Mã, xem có thể mượn nhân viên bộ phận khác được , ở nhà hàng Trung Quốc làm việc nửa tháng. Nếu , mỗi ngày đều mượn người, là tốn thời gian lại phí sức.

      Lão Mã tắt điện thoại, ngồi đối diện Giang Hạ. Khuôn mặt nghiêm túc từ trước đến nay khó có được nụ cười hòa ái.

      “Tiểu Giang à, vài ngày tới lại vất vả rồi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

      Giang Hạ gật đầu, “Mã tổng yên tâm, đây cũng phải là lần đầu tiên tôi trải qua ngày mùng tháng năm, mùng tháng mười, sớm chuẩn bị sẵn sàng.”

      “Ừm, vậy là được rồi. Năng lực làm việc của tôi thấy, có gì cần tôi ra mặt phối hợp, cứ việc . Chỉ cần đảm bảo thời gian này xảy ra chuyện gì, tôi liền ghi nhớ công lớn của !”

      Lời này trúng ý định trong lòng , “Mã tổng, tôi có chuyện muốn với ông.”

      .” Lão Mã .

      Giang Hạ ra ý nghĩ của bản thân, lúc này lão Mã , “Chuyện này đương nhiên thành vấn đề, ngày mai họp tôi việc này. Mượn mấy trợ thủ, tự mình dự tính là được.”

      “Được rồi, cảm ơn Mã tổng.”

      Lão Mã khoát tay, “Tất cả đều là vì công việc, tôi là tổng giám đốc, cảm ơn cái gì. Nhưng mà tôi cảnh báo trước, trận chiến lần này phải đánh cho tốt, đặc biệt là tiệc cưới số 12, nhân vật đều là người có mặt mũi ở thành phố T, lúc đó khách đến đều là người có máu mặt, nhất định thể để xảy ra chuyện gì!”

      Giang Hạ đảm bảo: “Mã tổng ngài yên tâm, bảo đảm sai lầm!”

      “Ừm, làm rất tốt. Vị trí tổng giám bỏ trống lâu, cũng nên có người bổ sung. Tiểu Giang, tôi rất xem trọng , đừng làm tôi thất vọng.”

      Lời này của lão Mã đầy đủ ràng, trong lòng Giang Hạ hồi hộp, “Mã tổng yên tâm, tôi nhất định cố gắng làm ngài thất vọng.”

      Lão Mã gật đầu, “Được rồi, vậy nhanh chóng làm việc thôi!”

      Sau khi Giang Hạ rời khỏi phòng tổng giám đốc, dọc đường trái tim đều nở hoa. Tổng giám à, tiền lương cao gấp đôi bây giờ , sống thanh nhàn hơn. Hơn nữa nhìn trúng phòng làm việc đều là cửa sổ lâu, tốt hơn nhiều cửa sổ bồ câu của !

      Trở lại phòng làm việc, Giang Hạ cầm lấy đơn đặt hàng để xuống bàn, thực đơn, chuẩn bị lại xác minh lần. Nếu như khách hàng có cầu đặc biệt gì, cũng phải chuẩn bị sớm tốt.

      Mới vừa xem được lát, Hứa Lôi tới. Giang Hạ ngẩng đầu nhìn ấy cái, “A, rốt cuộc quản lý Hứa làm rồi à!”

      Hôm nay Hứa Lôi rất khác, khóe mắt đều tràn đầy khí vui mừng. Sau khi Giang Hạ phát , hỏi: “Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, đừng với em là chị sắp kết hôn nhé.”

      Hứa Lôi cười hướng về phía quở trách, “Hạ Hạ, em có thể mở quán đoán mệnh được rồi đấy!”

      Giang Hạ sững sờ, “Có ý gì?”

      Hứa Lôi cười khanh khách ngừng, đem tay trái đến trước mắt Giang Hạ.

      chiếc nhẫn kim cương lớn! Giang Hạ kinh hãi ngậm được miệng, chỉ chiếc nhẫn kim cương, “Đây, đây là có chuyện gì? Chị sắp kết hôn với ai!”

      Chuyện này quá đột ngột, lúc trước có tin tức gì, biến mất ngày, vậy mà đeo nhẫn kim cương!

      Hứa Lôi duỗi tay khép cằm lại, “Kinh ngạc như vậy làm gì, chẳng lẽ ở trong lòng em, chị là lỡ ai thèm lấy sao?”

      Giang Hạ vẫn còn hơi mơ màng, “ phải, em có ý đấy, nhưng mà chị cũng nhanh quá rồi đấy, người đàn ông kia là ai, em quen ?”

      Hứa Lôi gỡ chiếc nhẫn kim cương trong tay ra, “Quen, chính là Lục Ly.”

      “A!” Giang Hạ cả kinh . “Lục Ly! Cậu, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học đúng ? Hơn nữa, mấy hôm trước phải hai người còn cãi nhau sao, sao lại kết hôn?”

      Hứa Lôi trợn trắng mắt, “Em có thể ngồi yên đừng ngạc nhiên như vậy được , thể an tĩnh ngồi nghe chị được à?”

      Giang Hạ lên tiếng nữa, yên tĩnh ngồi ở vị trí, “Chị .”

      Hứa Lôi ngửa về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, “Đầu tiên, ấy sớm tốt nghiệp đại học, năm nay hai mươi lăm tuổi, chỉ là gương mặt hơi búp bê, nhìn có vẻ tuổi mà thôi. Thứ hai, chúng tớ chỉ đính hôn, còn chưa có nhanh chóng kết hôn.”

      “Hai mươi lăm? hơn chị ba tuổi đấy.”

      Hứa Lôi đột nhiên tiến đến trước mặt , cười bỉ ổi , “Em chưa nghe trâu già gặm cỏ non sao?”

    5. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 18: Gây chuyện ở tiệc cưới.
      Edit: Yuurei Bana.

      Sau khi Hứa Lôi rời , Giang Hạ đắm chìm trong chuyện Hứa Lôi kết hôn, lâu sau chưa lấy lại được tinh thần. Cho đến khi cửa phòng làm việc bị người ta gõ cửa.

      sửa sang giấy tờ lộn xộn bàn, : “Mời vào.” Đồng thời nhìn về phía cửa.

      Người đến dĩ nhiên là Trình Dật Tu. Giang Hạ được tự nhiên ngồi thẳng người, cầm bút giả bộ bận.

      “Đầu bếp Trình có chuyện gì sao?”

      Trình Dật Tu tiện tay đóng cửa lại, “ có việc gì thể tới tìm em sao?”

      Giang Hạ cúi đầu nhìn , “Thực xin lỗi, bây giờ tôi bận nhiều việc.”

      rảnh rỗi đừng tới lắc lư trước mặt tôi!

      “Nên ăn cơm.” nhắc nhở.

      “Bây giờ tôi đói bụng.”

      tiếng, ngồi đối diện , nữa.

      Cảm giác được ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mình, Giang Hạ cầm lấy bút, biết mình viết cái gì.

      Sau khi chép xong thực đơn, cuối cùng chịu được bầu khí quỷ dị trầm mặc của hai người, ngẩng đầu nhìn . “Rốt cuộc là đến có chuyện gì?”

      cười tiếng, “ có việc gì, buổi sáng đến giờ nhìn thấy em, hơi nhớ em.”

      mặt Giang Hạ hồng lên, là người biết xấu hổ, sao trước kia nhìn ra chứ. Nhưng mà, vì sao cảm thấy tức giận?

      Chuyện này bình thường, vì biểu lộ ràng lập trường của mình, : “Đầu bếp Trình, cảm ơn lúc trước giúp đỡ tôi, còn thay tôi tìm di động và chìa khóa. Còn… Còn chuyện bị thương, chúng ta thanh toán xong. Cho nên, sau này ngoại trừ chuyện làm ăn, mong đừng tùy tiện tới quấy rầy tôi, được ?”

      được.” trả lời rất nhanh. “ rồi, muốn theo đuổi em.”

      “Nhưng mà tôi đồng ý!”

      Hai tay để bàn, hướng sát về phía , giọng : “Cho nên mới cố gắng theo đuổi, quấn quít chặt lấy, cho đến khi em đồng ý.”

      đến quá gần, hô hấp thổi mặt , tê tê dại dại.

      Giang Hạ đứng lên, tránh hơi thở . Muốn phản bác gì đó, lại biết nên cái gì, cuối cùng đành câu: “Dù sao tôi đồng ý.”

      dọn đồ bàn, xoay người muốn ra. Ở cùng phòng với người biết xấu hổ này, sợ mặt mình hồng thành mông khỉ.

      Nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, đến nhà ăn nhân viên. Lúc này là thời điểm ăn cơm, vài nhân viên phục vụ cùng đến nhà ăn. Nhìn thấy Giang Hạ đỏ mặt từ phòng làm việc ra, vừa muốn gọi cùng, liền thấy Trình Dật Tu từ trong phòng làm việc ra.

      Hai tay Trình Dật Tu cắm vào trong túi quần, nhìn thấy các còn cười lên tiếng chào. Sau đó nhanh chậm theo sau Giang Hạ xuống lầu.

      Bình thường Trình Dật Tu rất ít khi đến bên này, xuất , còn có Giang Hạ đỏ mặt, làm các hưng phấn bát quái.

      “Chao ôi, phải là đầu bếp Trình theo đuổi quản lý Giang đấy chứ?”

      “Tôi thấy rất có khả năng này, mặt quản lý Giang hồng sắp rỉ máu, phải là vừa rồi ở trong phòng làm chuyện gì đó xấu hổ đấy chứ, ha ha ha…”

      **************

      Sau này, mỗi ngày Trình Dật Tu đều đến dạo nhà hàng mấy lần, buổi tối nhất định mở miệng đợi Giang Hạ tan tầm cùng, cũng bắt buộc nhất định phải ngồi xe . Nếu như ngồi xe bus, liền ngồi xe bus. Nếu như gọi xe, liền lái xe theo phía sau.

      Hành vi của tất nhiên dẫn tới suy đoán của mọi người, đối với chứng thực của mọi người, đều mỉm cười cam chịu. Rất nhanh, đồng nghiệp khách sạn đều biết , đầu bếp Trình theo đuổi Giang Hạ.

      Mà Giang Hạ bởi vì tiệc cưới bận tối mày tối mặt, mười ngày đều làm thêm giờ, mỗi ngày về đến nhà đều mệt mỏi như chó, căn bản có khí lực nghĩ quá nhiều. Bởi vì Hứa Lôi còn ở nhà , cho nên mỗi ngày lúc Trình Dật Tu lên lầu đưa bữa sáng và ăn khuya, đều có người thay mở cửa.

      Đồ tham ăn đối với thức ăn đều có chí khí, cho nên đưa đồ tới, cho tới bây giờ Giang Hạ cũng ăn ít. Điểm này, làm Trình Dật Tu rất hài lòng.

      Nháy mắt tới tiệc thứ 12, Mã tổng sớm với , tiệc cưới này rất quan trọng. Cho nên Giang Hạ rất thận trọng với tiệc cưới này, rất sợ xảy ra tình huống gì đó. Tất cả mọi chuyện mình nhìn chằm chằm mới yên tâm.

      Sáu giờ mười tám phút tối, đúng giờ mang thức ăn lên, tất cả đều ngay ngắn ràng. Giang Hạ mới thoáng thở phào nhõm. Sau khi giao phó cho Trần Yến, trở lại phòng làm việc chuẩn bị nghỉ ngơi lát.

      Hôm nay đến kì kinh nguyệt, bên hông rất trướng, toàn thân đều có khí lực, sống đến bây giờ tự mình bội phục mình. Nhưng mà trở về phòng làm việc chưa kịp ngồi nóng ghế, Trần Yến kêu trong bộ đàm.

      “Quản lý Giang, nhanh đến đây, xảy ra chuyện rồi!”

      Giang Hạ nhanh chóng chạy đến sảnh yến hội, Trần Yến ở đầu bậc thang đợi .

      “Xảy ra chuyện gì?” hỏi Trần Yến.

      Trần Yến cũng sốt ruột, “Cơm Tây điều tạm Vương Giác mang chai rượu cho chủ bàn bị làm vỡ, mẹ chú rể Chu phu nhân ấy vài câu, Vương Giác cứ như vậy khóc ầm lên trước mặt tân khách, kéo đều kéo . Bây giờ ầm ĩ rất khó coi!”

      Giang Hạ nhanh chóng chạy tới sảnh yến hội, vốn bầu khí ở sảnh yến hội vô cùng náo nhiệt, nay tân khách đều bị Vương Giác khóc sướt mướt hấp dẫn.

      Giang Hạ hỏi nhân viên phục vụ khác mới biết được, hóa ra sau khi Vương Giác làm vỡ bình rượu, Chu phu nhân chỉ oán hận câu “Sao vụng về như vậy”. Hơn nữa bảo Vương Giác nhanh chóng dọn mảnh vụn, đừng làm khách bị thương.

      Lẽ ra phải là chuyện gì lớn, Chu phu nhân cũng gì quá đáng. Nhưng mà Vương Giác lại ở chỗ đó khóc lên, chỉ trích Chu phu nhân xem thường ấy. Chuyện này đều do ấy gây ra, Chu phu nhân cảm thấy tức giận, mới vài câu trách móc nặng nề, Vương Giác lại khóc lợi hại hơn.

      vội vàng gọi Trần Yến mang Vương Giác , nhưng mà Vương Giác làm như mình bị ủy khuất, chịu rời . Hướng Giang Hạ : “Quản lý Giang sao giờ mới tới, mặc dù tôi phải là người nhà hàng Trung Quốc, nhưng mà tôi tới đây giúp nửa tháng, sao có thể để nhân viên mình bị khi dễ mà mặc kệ đuổi tôi chứ!”

      Giang Hạ hít sâu hơi, ngành dịch vụ, kiêng kỵ nhất là ràng trước mặt khách hàng. Huống chi người ta chuẩn bị tiệc cưới, ấy lại ở đây khóc sướt mướt, đây phải là làm cho người ta cảm thấy ấm ức sao? “Mặc kệ là chuyện gì, chờ tiệc rượu kết thúc rồi sau, đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi lát trước.” xong ra ám hiệu cho Trần Yến kéo ấy rời .

      Trần Yến nửa đẩy nửa túm đem người rời , nhưng mà tiếng khóc còn vang vọng ở trong hành lang, làm sắc mặt cha mẹ nhân vật chính tốt. Giang Hạ nhanh chóng xin lỗi với bọn họ, người dẫn chương trình hôn lễ cũng câu chuyện cười hòa giải, chuyện này mới tạm thời bỏ qua.

      Nhìn vẻ mặt mẹ chú rể oán giận, Giang Hạ cũng biết, chuyện này vẫn chưa xong.

      Quả nhiên, sau khi tiệc rượu kết thúc, mẹ chú rể trực tiếp gọi điện cho Mã tổng trách, hơn nữa bày tỏ tức giận, về sau tất cả xí nghiệp danh nghĩa của bà lui tới với khách sạn. Lão Mã lập tức gọi Giang Hạ tới phòng làm việc.

      Đến phòng tổng giám đốc, Giang Hạ đem chuyện chi tiết cho lão Mã. Chuyện lần này, nguyên nhân quan trọng đều do Vương Giác. ấy làm vỡ chai rượu, vốn là sai trước, mà lúc đầu Chu phu nhân cũng trách ấy, ấy lại khóc ầm lên. Người ta tổ chức tiệc cưới, ấy lại ầm ĩ khóc sướt mướt, đổi lại là ai đó cũng vui vẻ nổi.

      Nhưng mà lão Mã để ý chuyện này, đem trách nhiệm đổ lên đầu Giang Hạ, “Tiệc cưới lần này, tôi sớm với rồi, nhất định phải cẩn thận! Nhưng bây giờ biến thành dạng này, rốt cuộc là làm việc như thế nào?” Tổn thất khách hàng lớn, tâm tình ông tốt, cho nên lúc chuyện cũng rất nghiêm khắc.

      Giang Hạ hơi ủy khuất, nhưng vẫn xin lỗi. “Thực xin lỗi Mã tổng, tôi cũng nghĩ tới xảy ra loại chuyện như vậy.”

      nào biết mới rời vài phút liền xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa chuyện lần này thể trách hoàn toàn trách , dù sao có chuyện xảy ra.

      “Bây giờ xin lỗi có ích gì? có biết phí ngạch hàng năm của Chu thị ở khách sạn mình là bao nhiêu ? Bởi vì thất trách, làm khách sạn tổn thất rất lớn! Còn có nhân viên kia, tính tình ta như vậy, sao có thể sắp xếp ta phục vụ bàn chủ chứ?”

      “Tôi sắp xếp ta bàn chủ, là ta chủ động qua giúp đỡ.” Giang Hạ ra. cũng thấy rất lạ vì sao hôm nay Vương Giác lại tới, bình thường làm việc rất lười nhác, có thể trốn liền trốn, sao hôm nay lại chủ động bàn chủ giúp đỡ.

      “Lúc chuyện xảy ra ở đâu? Nếu như có thể kịp thời ngăn cản, chuyện ầm ĩ lớn như vậy!” Lão Mã nghiêm nghị hỏi.

      Giang Hạ cắn môi, “Lúc ấy tôi thoải mái, quay về phòng làm việc.”

      “Cho nên , lúc tiệc cưới bận rộn, chạy về văn phòng?”

      Giang Hạ nữa, dù sao loại chuyện đến kì kinh nguyệt, cũng thích hợp lấy ra làm lý do. Mặc dù thoải mái.

      Lão Mã thấy sắc mặt thích hợp, mới phát giác mình quá nặng lơi,f khoát tay cái : “Xảy ra chuyện này, trốn tránh trách nhiệm có ích lợi gì. Bây giờ trở về làm công tác tư tưởng cho nhân viên kia, ngày mai tôi mang hai người xin lỗi Chu phu nhân.”

      Giang Hạ muốn trốn tránh trách nhiệm, chỉ trần thuật . Nhưng mà bộ dáng lão Mã hơi khủng bố, đem lời nuốt trở vào.

      Trở lại phòng làm việc, lúc chuẩn bị chuyện với Vương Giác, lại phát thấy người kia đâu. Hỏi người ta mới biết, Vương Giác để lại thư từ chức rồi rời .

      tìm được số Vương Giác gọi, đối phương từ chối nhận. Sau đó tín hiệu cũng có, hiển nhiên là cho vào sổ đen.

      Trong bụng lại bắt đầu đau đớn làm Giang Hạ vô lực gục xuống bàn.

      Nghĩ đến ngày mai còn phải xin lỗi người ta, cảm thấy toàn thân suy yếu. Nhưng mà làm ngành dịch vụ chính là như vậy, mặc kệ có lý hay , chỉ cần làm sai, đều là sai. Nếu cảm thấy ủy khuất, vậy cần chọn ngành này.

      Mỗi lần ủy khuất, Giang Hạ lại nghĩ tới làm. Nhưng mà tốt nghiệp liền làm nghề này, mệt gần chết bây giờ mới được chức vị này, cứ buông tha như vậy cam lòng. Hơn nữa ngoại trừ việc này, công việc khác có kinh nghiệm.

      Rót cho mình chén nước nóng uống, bụng giống như có hệ thống sưởi, có khó chịu như vậy mới cầm di động, chuẩn bị gọi cho Mã tổng, cho ông biết liên lạc được với Vương Giác.

      Điện thoại còn chưa lấy ra, cửa phòng làm việc có người gõ. quay đầu lại nhìn, người đến là Trình Dật Tu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :