1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật kí Sa Tăng - Lâm Trường Trị (0)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 21
      Ngày 29 tháng 2 năm thứ nhất

      Tại ngã tư xa xăm, chúng ta thấy đám người xếp hàng, hơn nữa lại bàn luận chuyện gì đó.

      Ta qua hỏi người cưỡi ngựa: “Thế quái nào các ngươi lại xếp hàng giữa giao lộ cản trở giao thông hả?”

      Người nọ đáp: “Ài! biết từ lúc nào có lão già thần tiên điều khiển giao thông ở ngã tư này, lại dựng cái cột đèn xanh đèn đỏ, thấy ai chạy quá tốc độ liền giam lại. Ngày hôm qua ta cưỡi ngựa lướt ra thị xã mua cổ phiếu, hôm nay trở về vượt đèn đỏ, bị lão ấy bắt lại, đến giờ còn chưa cho ! Chẳng biết chuyện quái gì đây nữa!”

      Ta nhìn kĩ: “Oa! Quả nhiên chạy quá tốc độ đều bị giữ lại. Có cân đẩu vân, Arale, Nhím Sonic và thỏ Bug Bunny…

      (Arale : bé người máy trong truyện tranh : Tiến sĩ Slump

      Nhím Sonic : Nhím có tốc độ như sao xẹt trong phim hoạt hình cùng tên.

      Thỏ Bug Bunny : Con thỏ có phép thuật trong bộ phim hoạt hình : Looney Tunes).

      “Oái….. Đây phải siêu nhân chứ? Cỡ ngươi mà cũng bị giữ lại à!” Ta đột nhiên nhìn thấy tên siêu nhân.

      Siêu nhân bất đắc dĩ : “Đừng nữa! Ta truy sát Osama Bin Laden, bay nhanh có chút đỉnh mà cũng bắt lại, còn giữ luôn giấy phép bay của ta nữa!”

      là bi thảm!” Ta .

      “Chưa đâu, tên ngốc kia còn xui xẻo hơn kìa.” Siêu nhân vừa vừa chỉ ta nhìn người khác.

      Ta theo hướng đó mà nhìn, chỉ thấy dàn máy tính ngồi dưới đất khóc: “Ta chọc ai à nha! phải là tự các người chuyển sang chạy 4 nhân, tốc độ nhanh xiu xíu là đương nhiên mà…Bắt ta làm gì…hu…hu…”

      Lúc này, lão già thần tiên điều khiển giao thông mới húng hắng: “Mọi người có thể ! Ngày cá tháng tư vui vẻ! Ta buồn tí xíu, xuống giải khuây tẹo, cảm ơn nha!”

      Ôi! Ta ngất! Hóa ra chính là Lý Thiên Vương biến thành, xuống đây "đập phá” chơi.

      Ta nhổ! Cầu cho ngươi sinh con có chỗ (lỗ) đánh rắm!

      Ngày 31 tháng 2 năm thứ nhất

      Sư phụ vô cùng minh, vô cùng chói lọi, vô cùng đẹp trai của chúng ta rời khỏi Tân Cương.

      Sư phụ chúng ta vừa là người lãnh đạo trí tuệ, lại là người cha hòa ái dễ gần, và còn là bằng hữu chung vai cực kỳ tốt đẹp.

      Người là nơi ký thác tinh thần của chúng ta!

      Người là động lực tiến bước của chúng ta!

      Người là ngọn minh đăng biển khổ của chúng ta!

      Người lấy lòng can đảm cùng ý chí kiên cường Tây thiên lấy kinh vì phổ độ chúng sinh! Người lấy vẻ ngoài tuấn mỹ cùng nụ cười hòa ái chinh phục hết thảy tâm hồn và tình cảm của mọi người đường ! Chúng ta vĩnh viễn theo người, kính người, chúng ta nhất chính là sư phụ, duy nhất sư phụ mà thôi!

      Sư phụ vạn tuế!

      Sư phụ vạn vạn tuế!

      Ngày 5 tháng 3 năm thứ nhất

      Ta chợt cảm thấy mấy ngày nay, ánh mắt của con lừa mặt trắng ngốc nghếch kia nhìn ta bình thường. Tiêu rồi, chẳng lẽ y đọc lén nhật ký của ta?

      Ta vội vàng mở nhật ký ra…A! Cái đồ cặn bã vô sỉ!

      Ngang nhiên nhìn lén bí mật của ta, còn càn rỡ thông đồng cùng nhau viết bậy phía . Mỗi người đáng bị bằm thây vạn đoạn!

      Tác giả thanh minh:

      Đoạn , tức là nhật ký ngày 31 tháng 2 (ngu ngu vài ngày làm toàn viết sai nhật ký) là lão sư phụ hói đầu da phấn của ta viết và cũng chẳng phải là ý của ta! Hy vọng mọi người phân biệt được! Sau này ta khóa nhật ký này bằng mật mã, nếu y còn muốn nhìn lén phải có mật mã. Nếu nửa lời ba xạo, nguyện để mặt trét đầy phấn!

      Chương 22
      Ngày 19 tháng 3 năm thứ nhất

      Đêm qua, chòm Sư Tử bổng nhiên nổ mạnh tạo ra mưa sao băng.

      Từng dải sao băng tựa như pháo bông, vụt qua bầu trời đêm yên tĩnh, làm hoa cả mắt!

      Ta liền đánh thức sư huynh và sư phụ dậy, nhị sư huynh mở mắt ra : “A! Mưa sao băng à? Có cần mặc áo mưa ?”

      Sư phụ cười bảo: “Đúng là đồ đầu heo! Sao băng là thiên thạch lao vào địa cầu, ma sát với tầng khí quyển mà tạo thành... biết đừng có nhảm, người ta cười cho!”

      Bát Giới : “A! Thiên thạch lao vào địa cầu, xem ra phải đội mũ bảo hiểm!”

      Sư phụ có lẽ chờ chúng ta bày tỏ ngưỡng mộ học vấn cao thâm của lão, nhưng đại sư huynh lại với người: “Người thối quá! có trình độ biết sợ, có tri thức biết thẹn! Cái gì thiên thạch nóng cháy…chưa từng thấy đừng có bốc phét! Sao băng – chính là những bé con của thần tiên trời đùa nghịch pháo bông! Ta ở ấy biết bao nhiêu năm tháng, sau này mấy chuyện cỏn con kiểu này, phải hỏi ta rồi hẵng lên tiếng!”

      Ta : “Đừng có cãi nhau! Mau mau cầu nguyện! Nghe nếu sao băng xẹt qua khi ai cầu nguyện, sao băng giúp ước mơ đó thành thực!”

      Vì vậy, mọi người cùng quỳ xuống hướng sao băng và cầu nguyện. Bởi vì sao băng quá nhiều, mà chúng ta có lẽ cũng có nhiều nguyện vọng lắm!

      Ngày 20 tháng 3 năm thứ nhất

      Sáng sớm hôm nay, Bồ Đề lão tổ tìm đến chúng ta, vẻ mặt rất nghiêm túc!

      “Bốn người các ngươi quả là quá vô lý!”

      Sư phụ hỏi: “Lão bá sao lại thế?”

      Bồ Đề lão tổ : “Đêm qua mưa sao băng, các ngươi ước đến hơn sáu trăm điều ước, danh sách đây nhé!” Vừa lão vừa ném cho sư phụ cuốn sổ, “Vậy mà có lấy cái hy vọng lần này thỉnh kinh thành công! Cũng điều nào chúc Phật đạo lưu danh sử sách! Lại càng nguyện ước là chúng sinh thiên hạ bình an!... Đấy đấy, các ngươi nhìn lại , toàn thứ rất là “hay ho”!” Lão cao giọng.

      “Làm Phật Tổ giận nhất chính là cái tên Đường Tam Tạng quái quỷ này, ước rằng cuối năm nay học được điệu nhảy parapara… hiểu nổi đầu óc các ngươi suốt ngày nghĩ cái gì!” xong, Bồ Đề lão tổ phủi tay biến mất.

      Nơi này, bốn người chúng ta đỏ mặt, cúi đầu, gãi gãi chân…

      Ngày 25 tháng 3 năm thứ nhất

      Hôm nay chúng ta tới Đạt Bản thành của Tân Cương. đường, nhị sư huynh cứ nghêu ngao bài dân ca Tân Cương ‘ Đạt Bản thành’, thập phần tiêu sái: “Quả dưa Đạt Bản thành vừa cứng vừa đều, nương vừa béo vừa tròn. Đá Đạt Bản thành có suối tóc dài, sóng mắt mênh mang…”

      Chúng ta bảo hát sai rồi.

      lại xướng cao: “ nương Đạt Bản thành vừa cứng vừa đều, đá vừa béo vừa tròn. Dưa đại bản thành suối tóc dài, sóng mắt mênh mang…”

      Chúng ta lại bảo hát sai rồi.

      Nhị sư huynh nhịn được, : “Thế này sai, thế kia cũng sai! Ta thích hát thế cũng chọc giận mấy người sao? Nhìn ta hợp mắt thẳng , đừng có cắt ngang khi ta hát!”

      Chương 23
      Ngày 27 tháng 3 năm thứ nhất

      Có lẽ có người hỏi: “Các người Thiên Trúc à? Như thế nào lại chạy tới Tân Cương?”

      Ta khinh! Ngươi quản được ta à? Toàn bá láp! Chúng ta thích thế! Chúng ta rất là trẻ trung, lại rất chi là tràn trề tinh lực! Dạo chơi Tân Cương được à? Quả là lo bao đồng, ăn mặn xét nét ăn chay!

      Tân Cương là địa phương tốt.

      Nơi nơi đâu cũng thấy dê bò.

      nương xinh đẹp vô cùng

      Tân Cương đúng là địa phương tốt

      Dưới chân Thiên Sơn, cảnh cũng mê người.

      Sản vật phong phú hoa thơm trái ngọt

      Chúng ta đến thành tên là Y Lê. đường , thấy người í ới rao loại món ăn tên là “thịt dê chuỗi”. Người bán hàng rong tay vừa quạt lửa, miệng vừa gào to. Mùi thơm theo sương khói tràn ngập trong khí, làm chúng ta chảy cả nước miếng.

      Ta hỏi sư phụ: “Thịt dê chuỗi là gì thế nhỉ?”

      Sư phụ : “Thịt dê chuỗi là chính là dùng loại rau gọi là ‘thịt dê’, nướng ở nhiệt độ thích hợp tạo thành.”

      Nhị sư huynh : “Nếu là rau ta mua mấy chuỗi!”

      Sư phụ bảo: “Mỗi người góp tí, con mua nhiều chút để đêm nay đến khách sạn còn có cái mà ăn.” Vì thế, chúng ta đều lấy bạc vụn của mình đưa cho nhị sư huynh

      Tại khách sạn, chúng ta vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Vẫn là Tân Cương tuyệt nhất! Ngay cả rau dưa cũng sướng miệng đến vậy!” Sư phụ : “Cái này chưa phải là ngon nhất, ngày mai ta đưa các con ăn thưởng thức loại rau khác: ‘thủ trảo thịt dê’!”

      (tay nắn thịt dê)

      Ngày 30 tháng 3 năm thứ nhất

      Oa! Cuối cùng cũng bước chân lên nơi ngày đêm hằng trông ngóng : Thiên Sơn!

      Thiên trì giống như thiếu nữ mĩ lệ, trong trắng ngây thơ cuồng say giữa đỉnh Thiên Sơn. Hồ nước thăm thẳm long lanh phản chiếu bầu trời biêng biếc, điểm xuyết là những vầng mây trắng nõn lững lờ trôi, tựa như màn gương khổng lồ trong suốt….

      *(Thiên trì : tên con sông tại Thiên Sơn)

      Chúng ta đứng bên hồ hô to: “Này…có ai hông…?” Bất chợt bên bờ hồ đối diện truyền đến tiếng chúng ta vọng lại: “Này…có…bốn con chim…ngu…!”

      Nhị sư huynh kìm lòng được, nhảy xuống hồ, bơi lại. Sau khi nhảy xuống, sư phụ ha ha cười : “Ha ha, đúng là đồ ngu! Nước trong thiên trì chính là băng tuyết Thiên Sơn hàng năm hội tụ lại, băng lạnh đến thấu xương, lại chẳng thèm hỏi, lại ngang nhiên nhảy xuống!”

      Vừa thấy nhị sư huynh vẻ mặt tự nhiên bơi trở lại, sư phụ hỏi: “ lạnh sao?”

      Nhị sư huynh vẻ mặt tự nhiên, cũng có vẻ gì khổ sở, : “Quả rất sảng khoái! Thích quá! chút cũng lạnh! Giống như nước biển Hawaii ấy! tin người xuống thử xem!”

      Sư phụ lập tức thay đồ tắm, nhảy vào lòng hồ.

      Nhị sư huynh lúc này mới bơi trở lại bờ, run run : “Má ơi…lạnh quá…Ta chịu nổi mà…Thiếu chút nữa chết cóng…Hoàn hảo, ta cao tay, kéo người xuống… Nếu kéo người xuống lạnh chung là mất mặt!”

      Sư phụ đại khái cũng nghĩ vậy, ở trong nước môi tím xanh, cả người run rẩy, vẫn ngừng hô to: “Mau…Mau…Mau xuống đây chút! rất tiêu hồn a!”

      (tiêu hồn : sảng khoái)

      Chúng ta ai để ý tới lão, cùng hái hoa kết thành giỏ.

      Chương 24
      Ngày 1 tháng 4 năm thứ nhất

      Khe cát triền qua cảnh Tân Cương

      Thiên (sơn) – Côn (Lôn) cùng ngắm sắc vô thường

      Thổ Lỗ (Phiên) trong mây như tranh vẽ

      Nhưng sao ly biệt dạ sầu vương

      Ai bảo quan ngoại sơn thuỷ xấu?

      Ta chốn hay có Tân Cương

      Tháng năm ai vẫn nhớ mùi hương…

      Chú giải

      Các bạn thân mến! Bởi vì nhật ký của mình được phổ biến trong xã hội và cũng tạo được chút danh tiếng, các công ty tư nhân và con buôn cực lực cầu trong nhật ký của mình phải thêm nhiều quảng cáo cho hàng hóa bọn họ, đành chịu thôi, ai bảo “vật chất” lại kích thích như thế! Cho nên sau này mở đầu nhật ký có thể có chút quảng cáo, nếu như muốn đọc có thể bỏ qua, mong mọi người thông cảm!

      Ngày 7 tháng 4 năm thứ nhất

      Hôm nay, bốn chúng mình nghỉ ngơi tại 1 quán trà ven đường, phía bàn đối diện có vài mỹ nữ.

      Mỹ nữ thỉnh thoảng đá lông nheo cái, làm chúng mình cả người sướng tê cả người.

      Lúc này, bàn bên cạnh có người : “Việc đàn ông hấp dẫn phụ nữ nhất chính là động tác rút tiền ra…”

      Lời còn chưa dứt, chỉ thấy bốn người chúng mình cùng đứng lên, đồng thanh : “Tớ muốn trả tiền!” tưởng tượng được! Bốn người tranh nhau rút ví, ngay cả đại sư huynh cũng ngoại lệ.

      Sư phụ : “Để tớ, chủ quán! Tính tiền.”

      Đại sư huynh : “Sao có thể để sư phụ người trả tiền chứ! Để đệ tử!” Vừa vừa chìa 4 đồng tiền lớn hướng về quầy thanh toán.

      Lão bản còn chưa kịp đón lấy tiền, chỉ thấy nhị sư huynh hô lên tiếng, ném thỏi bạc năm mươi lượng trắng bóng qua, bạc bay giữa trung vẽ đường chói mắt rồi rơi “cộp” ngay quầy.

      Lão bản vội : “Tiền to quá, có tiền lẻ à? Bốn đồng là đủ rồi!”

      cần thối lại, cứ coi như tiền boa!” Nhị sư huynh hào sảng , sau đó đắc ý liếc sang các mỹ nữ.

      .....

      Trời, mỹ nữ mất rồi…

      phút cho quảng cáo…

      Trong căn phòng lớn, vừa xem Tivi quảng cáo nhãn hiệu “Máy giặt” là đặc sắc, vừa hưởng thụ cảm giác thoải mái từ bồn cầu cao cấp tự xoay hiệu “Chồn hôi”. Sau đó, lại từ tủ lạnh hiệu “Nóng rất nhanh” lấy ra chai rượu vang hiệu “DDT” sản xuất năm 1977 … Cuộc đời là thư sướng!

      Đây mới chính là cuộc sống!

      Tập đoàn sản xuất máy giặt Chiết Giang; công ty cổ phần hữu hạn Chồn hôi Thiên Tân; công ty đồ điện “Nóng rất nhanh” Trầm Dương; xí nghiệp rượu DDT Hợp Phì.

      Chương 25
      Ngày 09 tháng 04 năm thứ nhất

      Ven đường, có bốn học giả thảo luận về nguồn gốc của loài người.

      Đại sư huynh tới, bốn người liền liếc xéo cái. lão già tên là Darwin : “Các ông nhìn này! Tôi có sai đâu, con người là do khỉ tiến hóa thành, chính là bằng chứng tốt nhất! Tên lông rậm này chính là hình thái trung gian trong quá trình tiến hóa của loài người !” Mọi người đều đồng ý.

      Đại sư huynh nghe xong lấy làm đắc ý lắm, tự nhiên cảm thấy phơi phới, như chính đúng là tổ tiên của loài người .

      Nhị sư huynh tới, bốn người lại liếc cái. ông râu dài tên là Acsimet : “Các ngươi nhìn kìa! Ta cũng tìm được chứng cứ, con người là do lợn tiến hóa thành, tên ụt ịt kia chính là bằng chứng tuyệt vời nhất, nó chính là hình thái trung gian trong quá trình lợn tiến hóa thành người!” Mọi người cùng gật đầu đồng ý.

      Nhị sư huynh cũng rất chi là đắc ý.

      Tiếp đến, Bạch Long Mã đến trước mặt bốn người đột nhiên hóa thành người. Họ liền trợn mắt kinh ngạc nhìn . học giả tên là Newton : “Ta cảm thấy người phải là do ngựa tiến hòa thành mới đúng, người này chính là bằng chứng!” Mọi người tiếc gật đầu, có vẻ đồng ý lắm.

      Bạch long mã rất là cao hứng.

      Sư phụ tới, bốn người lại quan sát. học giả tên là Da Vinci kêu lên: “Các ngươi sai hết rồi! Nhìn lão kia kìa! Chúng ta có thể có kết luận: Người là do lừa tiến hóa mà thành !”

      Sư phụ: “......”

      Ngày 12 tháng 4 năm thứ nhất

      Sáng sớm, Sư phụ mang quyển sách ra hỏi nhị sư huynh : “Bát Giới, quyển sách này trái đất của chúng ta hình tròn, ngừng bay và tự xoay tròn! Điều này có đúng nhỉ?”

      Nhị sư huynh : “Đúng, đúng !”

      Sư phụ trầm tư hồi lâu, rồi như chợt hiểu ra điều gì, gật gù : “Chả trách lúc nào thầy cũng có cảm giác mất phương hướng và đôi khi lại chóng mặt!”

      Ngày 14 tháng 04 năm thứ nhất

      Buổi sáng, chúng mình tới thị trấn.

      Xa xa dưới cổng trấn, đám người ngước lên nhìn cái quái gì ấy, lại gần ra là tiểu tử cổng thành muốn nhảy xuống.

      Nghe ngóng hồi mới biết được, nguyên lai tên tiểu tử này là cu-li ở công trường, chủ thầu nợ nửa năm tiền công mà chịu trả, bèn nghĩ ra cách này để thu hút chú ý.

      Chỉ trong chốc lát, mọi người tìm được lão chủ thầu. Lão ta ấn tượng với chiếc bụng núng nính mỡ, ì ạch mở bên cửa chiếc kiệu chống đạn siêu cấp xa hoa để bước xuống.

      Vừa chạm đất, hướng về phía tên tiểu tử kia hô lên: “Ngươi có té chết, ta cũng có cắc nào cho ngươi! phải chính ta hứa khi nào có tiền chắc chắn phát cho các ngươi rồi à!”

      Tiểu tử mắng: “Tên béo chết tiệt! Tí chút tiền công ấy mà ngươi cũng có à? Nực cười! Chỉ cần ngươi ăn ít bữa cơm là có dư!”

      “Tốt! Vậy nhảy ! Dú sao ta cũng chẳng có tiền!” xong liền nghênh ngang rời .

      Tiểu tử ấy thét to tiếng : “Ông trời, thiên lý ở đâu?” Rồi nhún nhười nhảy xuống, đại sư huynh chạy như bay qua đỡ được .

      Ta liền đem tiền riêng tặng cho người bạn : “Ngươi cứ cầm trước ! Tiền thiếu ngươi, sư phụ chúng ta nhất định giúp ngươi đòi lại!”

      Tiểu tử cảm ơn rối rít rồi cầm tiền rời .

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 26
      Ngày 15 tháng 04 năm thứ nhất

      Vừa sáng nay, mình và đại sư huynh, nhị sư huynh theo thằng nhóc hôm qua dẫn đầu, cùng tìm lão chủ thầu đòi tiền.

      Tới “biệt thự” của lão chủ thầu, oa! tòa nhà đặc biệt! Toàn huyện có duy nhất tòa nhà bảy tầng. Toàn huyện cũng có duy nhất hệ thống cung cấp nước, toàn huyện còn có duy nhất chiếc xe đạp đặt ngoài sân. Đương nhiên, toàn huyện còn có độc nhất tên béo ú... giàu có của làm mọi người kinh ngạc!

      Chúng mình ý muốn , lão chủ thầu vẫn là như cũ: “ có tiền!”

      Đại sư huynh nổi nóng: “Ngươi trả tiền, ta lấy dây thun làm ná bắn bể kiếng nhà ngươi!”

      Lão chủ thầu vênh mặt: “Ngươi bắn ! Lúc đó tiền công ...”

      Mình vội với đại sư huynh: “Hầu ca, đừng nóng! Muốn đối phó với những tên thế này phải bình tĩnh mới được, đệ có biện pháp.”

      “Biện pháp gì?”

      phải chịu trả tiền sao? Chúng ta cứ để nhị sư huynh mỗi ngày vào canh ba nửa đêm đứng bên cửa sổ nhà và ca hát... cho đến khi nào đưa tiền mới thôi!”

      “Hừ! Ta còn tưởng cao chiêu gì! Ha ha, các ngươi cứ hát , có khi ta còn khoái nghe đấy chứ! Phương pháp này biết có bao nhiêu người thử qua rồi, ta chả sao! Ta chả sao! Ta chả sao! Baby, come on!” Lão chủ thầu mười phần kiêu ngạo, bộ dáng trông rất hung hăng.

      Mình : “Tốt, tốt, bắt đầu từ hôm nay, mỗi đêm canh ba, đành phiền toái tới nhị sư huynh!” xong, chúng ta về.

      đường về, nhị sư huynh hỏi mình : “Tại sao muốn huynh hát hả?”

      Mình : “Bởi vì giọng hát của huynh rất có sức xuyên thấu đấy!”

      “Vậy ta hát bài gì đây?”

      cứ hát [‘Bạch Mao Nữ', đoạn Hỉ Nhi sau khi bị ‘Hoàng Thỉ Nhân’ cưỡng bức, ở dưới tàng bạch dương uất ức uống thuốc trừ sâu tự sát] !”

      *( Bạch Mao Nữ : tóc trắng – Hoàng Thỉ Nhân : tên phân vàng)

      “Bài này quá tàn nhẫn, ta hát đâu!”

      “Vậy huynh hát đoạn ‘Thảm hề hề’ - kết cục tuyệt vọng của bài ‘Điềm mật mật’ nha!”

      *(Thảm hề hề : Thảm thương thay - Điềm mật mật: Mật ong ngọt ngào).

      “Hát thế nào?”

      “Đệ dạy huynh hát, nhớ kỹ!”

      “Thảm thương thay... Người cười đến thảm thương thay... Tựa như hoa nở trong gió thu... Làm ta rợn cả da gà...”

      Đệ dạy nhị sư huynh hát “thảm hề hề”, chỉ cầu khi hát huynh phải hát cho lực, chầm chậm, biểu cảm giác thê lương, tuyệt vọng, bất lực!

      ......

      Đúng nửa đêm canh ba, dưới cửa sổ nhà lão chủ thầu, nhị sư huynh cất tiếng ca khiến người ta đứt gan đứt ruột - Thảm thương thay... Người cười đến thảm thương thay... Tựa như hoa nở trong gió thu... Làm ta rợn cả da gà.....

      Chương 27
      Ngày 16 tháng 4 năm thứ nhất

      “Đây là tiền công ta thiếu nợ , trả cho các ngươi! Sau này xin đừng hát nữa! Van nài các ngươi đừng tới nữa!” Mới sáu giờ sáng, tên chủ thầu tìm đến chỗ chúng mình nhận thua.

      Mình cười hỏi :”Cảm giác sao?”

      “Tiếng hát của Trư huynh đây quả là độc ác! Lão bà của ta đêm khóc ướt hết sáu cái gối. Mà ta thể khống chế được vấn đề tiểu tiện, đêm phải đổi tám cái khăn trải giường.....”

      Lần này nhị sư huynh lập được đại công, liền mời mọi nguời ăn cơm. ăn, bỗng nhị sư huynh lại đem khúc “Thảm Thương thay” ra hát vang khắp quán.

      Ông chủ quán cơm lập tức tỏ thái độ: ”Nếu như ngươi câm miệng, bữa cơm này ta mời!”

      Ngày 19 tháng 4 năm thứ nhất

      Hôm nay đường mình nhặt được tờ rơi quảng cáo.

      Đó là tờ rơi quảng cáo của công ty hàng : “Máy bay của chúng tôi nhanh nhất! Tiện lợi nhất! Đưa thẳng quý khách tới văn phòng!”

      Công ty trách nhiệm hữu hạn hàng Osama Bin Laden

      Ngày 25 tháng 4 năm thứ nhất

      Tối hôm qua mình mơ giấc mơ. Mơ thấy con ốc sên bò lên mặt mình, vừa dính vừa nhớt, khủng khiếp!

      Giật mình tỉnh dậy, mình quay sang nhìn thấy nhị sư huynh vừa ngáy khò khò vừa ra sức chảy nước miếng. Nước miếng lúc này chảy khắp cả giường, công phu chảy nước miếng đạt tới cảnh giới vong ngã (quên mình) như vậy là hiếm có!

      Mình lay tỉnh dậy: ”Này! Huynh làm cái gì vậy! Ngáy khò khò như sấm đánh đệ cũng muốn , nhưng ngờ huynh lại còn có chiêu này cơ đấy!”

      xấu hổ, : “ xin lỗi, vừa rồi huynh có giấc mơ, mơ thấy Cao Tiểu Lan ở nhà nấu cho ta bát mì nóng, ta ăn, ta ăn... Ta ăn xong cảm thấy bay bổng....”

      Sao chết cơ chứ?

      Chú thích : Cao Tiểu Lan : Tiểu thư của Cao Gia Trang, trước khi là đồ đệ của Đường Tăng, Bát Giới muốn cưới Cao Tiểu thư làm vợ.

      Chương 28
      Ngày 29 tháng 4 năm thứ nhất

      Buổi tối, tớ thân mình mơ mơ màng màng vào căn phòng tràn ngập hương hoa hồng, nơi này có cây nến hạnh phúc màu đỏ bập bùng cháy.

      Bất chợt, tớ bỗng thấy người con mà hồi trung học tớ điên cuồng theo đuổi nhưng vẫn thèm để ý đến tớ - Tiểu Hoa! Tớ cưa nàng ba năm, thế nhưng đến khi tốt nghiệp ngay cả tên tớ nàng cũng biết, là quá thất bại!

      Tiểu Hoa mặc bộ bikini cực kỳ gợi cảm về phía tớ.

      Đột nhiên nàng ôm chặt lấy tớ, toàn thân nàng tràn ngập hơi thở xuân , vòng tay nàng siết chặt lấy tớ! Thế nhưng là trang nam nhi, tớ cực kỳ bình tĩnh.

      “Tiểu Minh (nhũ danh của tớ)! Em nhớ chàng đến phát điên mất rồi, chàng có biết mấy năm nay em sống thế nào ?” Tiểu Hoa vừa khóc vừa .

      , biết.” Tớ .

      “Bây giờ em buồn lắm, lại rất đơn, và rất lạnh nữa! Xin chàng hãy ôm em chặt!”

      nghiêm trọng như vậy chứ!”

      “Em...từ đêm nay về sau em đều thuộc về người....”

      thể nào!”

      “Mau cởi quần áo ra !”

      đươc!”

      “Chàng sao vậy? Chẳng nhẽ chàng em? Nếu như chàng còn em, em chết cho chàng xem!”

      “Đừng làm thế!”

      “Em giúp chàng cởi áo.......”

      “Đừng làm thế!

      ......

      ......

      ...... ”

      Đột nhiên tớ mở mắt ra, ra chỉ là giấc mơ!

      ngờ tớ vốn khờ, trong mơ lại còn khờ hơn!

      Ngày 1 tháng 5 năm thứ nhất

      Hôm nay là ngày Quốc tế Lao động, tớ bèn lập ra bảng hoạt động tiêu chuẩn, sau này tớ dựa theo đó mà sắp xếp công việc và học tập của mình.

      Hoạt động tiêu chuẩn :

      1 - Buổi sáng phải dậy sớm.

      2 - Sớm hay muộn cũng phải đánh răng.

      3 – Sau khi ăn xong lập tức phải rửa tay.

      4 – chuyện thô tục.

      5 – Ăn cơm để rơi ra khỏi miệng.

      6 - Phải biết trẻ kính già.

      7 – Sáu điều bên làm được cũng cần tự trách, nhưng điều thứ tám nhất định phải làm được.

      8 - Trước cuối năm nay phải tìm được bạn .

      9 - Nếu như thể hoàn thành được điều thứ tám vô luận thế nào cũng phải làm được diều thứ mười.

      10 - Trước 40 tuổi phải tìm được bạn .

      11 - Nếu như điều thứ mười cũng làm được cứ thuận theo duyên số, hoàn thành điều thứ mười hai.

      12 - Trước khi chết phải tìm được bạn .

      Quảng cáo công cộng

      đùm bọc, giúp đỡ người nghèo – Sinh con có chỗ đánh rắm.

      biết tiết kiệm nước sinh hoạt – Sinh có 2 chỗ đánh rắm.

      thực đạo đức xã hội – Cùng con cái xài chung chỗ đánh rắm ~~

      Vô lễ với thiết bị điện làm cái gì đây nhỉ ^^

      Chương 29
      Ngày 6 tháng 5 năm thứ nhất

      số quan điểm của ta về thời trang.

      Thời trang, nghĩa là tính phù hợp của trang phục với thời đại! (Lại lan man rồi)

      Thời trang chính là thể thống nhất mà đối lập giữa thịnh hành và cá tính.

      lòng theo đuổi thịnh hành thành thông lệ. Ví dụ người khác mặc cái váy siêu ngắn rất “hot”, đùi cẳng “phô” ra hết, chẳng phải là phá hoại phong cảnh sao! mực theo đuổi cá tính thành thần kinh! Ví dụ người ta vào mùa đông đều mặc áo bông, ngươi lại mặc cái quần cộc, chân đôi dép lê chạy tuyết, phải quá mát mẻ sao!

      Thời trang chính là xem năng lực ngươi nắm được quan hệ giữa thịnh hành và cá tính, tức là phải có cá tính, lại phải làm sao để những người khác chấp nhận.

      Thịnh hành hàng năm thay đổi, nhưng cá tính lại trước sau như .

      Năm ngoái thịnh hành mặc trường bào, tay cầm cái quạt xếp lớn, quạt xếp càng lớn càng khí thế. quạt còn phải có thư họa của danh nhân, hơn nữa nạm viên ngọc tinh xảo ắt thể thiếu. Nhị sư huynh năm ngoái liền mua cái quạt đặc biệt lớn, cũng tìm nhà thư pháp Lâm Trường Trị đề bốn chữ lớn “Cái Thế Thái Bảo” (Gestapo-cơ quan mật vụ của Đức Quốc xã). Vì sĩ diện, mỗi lần đường phố đông người, giữa đường đều “xoẹt” tiếng xòe quạt ra, sau đó gật gù đắc ý đọc mấy chữ đó… Mỗi lúc như thế, ta đều giả vờ quen biết tên đầu heo đần này! muốn thiến !

      Theo lý thuyết nhị sư huynh có đồ thời trang, vậy tính là thời trang rồi. Nhưng làm cho người ta cảm giác cái đồ này giống như có từ tết Công-gô nào rồi vậy. Như vậy sao mà là thời trang đây?

      Ta nghĩ nếu như nhị sư huynh mặc cái áo gấm tơ tằm, sau đó cầm cái quạt xếp lớn theo thời trang ngồi quạt bếp lò nướng dưa…Vậy mới là cá tính cùng thịnh hành kết hợp hữu cơ, quả thực là “cool”!

      A, đúng rồi, các bạn trẻ, chúng ta thể vì theo đuổi thời trang mà làm số việc chúng ta nên làm.

      giờ, các bậc phụ huynh nghỉ việc rất nhiều (nguồn cung lao động vượt quá cầu), bọn họ thắt lưng buộc bụng vì mong cho con cái có tương lai tốt đẹp, nhưng con cái bọn họ lại chạy theo thời trang mà mua số thứ kinh tế gia đình kham nổi, thường xuyên đến số chỗ đắt đỏ. Phải biết rằng thời trang cũng phải là từ những nơi này mà ra.

      Ta cảm giác thấy thời trang là thứ bản chất trời sinh trong mỗi người, rất nhiều người ta rất thời trang…. Đúng vậy, ta sống rất đơn giản, rất dễ dàng thấy hài lòng, cảm thấy mình mặc cái gì cũng dẫn đến trào lưu…. Ta là hòa thượng nhưng ta lại tin vào Đạo giáo: hết thảy đều thuận theo tự nhiên…..

      Được rồi, chuyện vui tới đây thôi, các bạn trẻ, chúc ngủ ngon!

      Ngày 9 tháng 5 năm thứ nhất

      Vừa khỏi địa giới của “Huyện Cật (ăn)”, chúng ta nhìn thấy đám quái vây quanh tinh nằm dưới đất, chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Sư phụ chen vào liếc qua:

      - Oa! Là tên quái điện tuyến can tử (1) đây mà!

      - thế nào rồi?

      - Chết rồi!

      - Sao mà chết?

      - Chơi ngông mà chết.

      - ?

      - làm mặt ngầu, cả nửa năm chuyện, cuối cũng cứ thế mà chết!

      … Cảnh cáo mọi người nên học theo vị huynh điện tuyến can tử này!

      (1): tiếng lóng, nghĩa là thi nhịn nín thinh xem ai giữ được lâu hơn.

      Chương 30
      Ngày 3 tháng 5 năm thứ nhất

      Thục Chi Bỉ có 1 quái huyện, tên là : “Cật Huyền”

      Theo bản ghi chép “Cật Huyền” huyện chí, từ xưa Cật Huyền ba đời đều vượng khí, quái hầu hết là kẻ lắm tiền, rất chú trọng đến việc ăn uống, cho nên rất nổi tiếng.

      Vừa vào huyện thành, quả nhiên bất đồng, khách điếm, tửu lâu to dày đặc hai bên đường.

      Nhị sư huynh đột nhiên như thấy cái gì, hô lớn : “Nhìn kìa! Chiêu bài của kháchđiếm này là : ‘Bún thịt sư phụ cách thủy’!” Chúng tớ nhìn lại, quả nhiên cửa khách sạn viết “Bổn khách sạn long trọng bán Bún thịt Đường tăng hấp cách thủy”

      Sư phụ kinh hãi : “Cứ như vậy nấu ta? là quá đáng mà! Ai da! Ta phải vẫn sống sao chứ ? ”

      Tớ : “Sư phụ đừng sợ, chắc là quái mong ăn thịt thầy đến điên lên rồi nên dùng thịt chó, thịt lừa giả dạng thịt của thầy …”

      Sư phụ vui : “Ngộ Tịnh, con vừa mắng xéo thầy đấy à, thầy nhất quyết ăn cơm ở khách điếm này!”

      Gần trưa, dọc theo đường , tất cả khách điếm đều chơi chiêu bài buôn bán thịt đường, nào là “sườn Đường tăng chiên” “Ruột già Đường tăng muối tiêu” “Bàn tọa (mông) Đường tăng nướng vừng”, quả là đa dạng.

      Nhị sư huynh cuống quít : “Đói quá thầy ơi! Tìm đại nơi nào cũng được!”

      Sư phụ : “ được, thế này chẳng phải bảo thầy ăn chính mình thầy à, việc này cũng có thể sao?”

      Lúc này, trước mắt tớ sáng ngời, tớ phát đầu đường có 1 khách điếm tên là “Bán đồ thế chấp”, ở cửa khách điếm còn viết rất : “Bổn điếm tuyệt bán thịt Đường tăng”

      Chúng tớ rất là kỳ quái nhưng vào khách điếm. Lão bản là con bọ hung tinh, rất nhiệt tình mời chúng tớ ngồi xuống, lão ấy đưa thực đơn lên, hỏi chúng tớ : “Các vị là khách quan từ xa đến muốn dùng gì?”

      Đại sư huynh hỏi lão bản : “Ông biết chúng tôi là người từ nơi khác đến à?”

      Lão bản cười : “Tôi liếc mắt là nhìn ra ngay, người địa phương nào có õng ẹo giống như các vị?”

      “Mả cha – Lão chỉ là con bọ hung tinh mà còn ngang nhiên chúng ông õng ẹo!” Tớ thiếu chút nữa cười thành tiếng.

      Sư phụ hỏi lão : “Các quán cơm nơi này đều bán thịt Đường Tăng, , có phải là thịt Đường Tăng chứ?”

      “Làm gì có nhiều thịt Đường Tăng thế, đều là hoa chiêu để mời chào khách hàng … Ngay từ lúc đầu có phong trào ăn thịt Đường Tăng, bởi vì tìm được Đường Tam Tạng, nên xơi sạch tăng lữ Đường triều, càng về sau càng có tăng lữ, lại đem trọc tử Đường triều ăn sạch. tại đều là thịt chó, thịt lừa …” Lão bản

      lát sau, lão bản lại hỏi chúng ta : “Mấy vị từ nơi nào đến?”

      “Zimbabwe!”

      Chúng tớ đồng thanh .

      “Thịt Đường tăng như vậy có mãi lực lớn vậy, tại sao ông lại treo biển “Bổn điếm tuyệt bán thịt Đường Tăng” thế? Sư phụ hỏi.

      “Ăn thịt Đường tăng chủ yếu là muốn trường sinh, khách hàng của tôi đều là người ham muốn khám phá hồng trần, coi chuyện sinh tử … Bọn họ chứng kiến hoặc là lão bà chạy theo người khác hoặc là buôn bán thất bại muốn chết còn được ấy chứ, ai mà còn muốn bất tử? Ài! Nhân sinh như vậy …Sống càng lâu, phiền não càng nhiều …” Cái lão này chuyện còn triết lý thế nhỉ.

      “Vậy ông xem chúng tôi giống như coi thường tínhmạng lắm à?” Nhị sư huynh hỏi

      “Chính xác! Lớn lên xấu như vậy, chán sống mới là lạ! ” Lão bản đáp.

      Quảng cáo công

      Hít thuốc phiện chẳng khác gì tự sát!

      Quý trọng tính mạng, rời xa ma túy, vươn đôi bàn tay ấm áp, dâng cao tình bao la, đối với kẻ nghiện 1 tiếng : “Ta xyz ngươi con bà nó! Ngươi thể hút sao? Nhanh đến chỗ này của chúng ta , 3 tay còn thiếu 1 này, chờ ngươi đó”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 31
      Ngày 15 tháng 5 năm thứ nhất

      Mẹ kiếp! Trời sao nóng như vậy chứ! Nước uống hết, bốn người chúng ta nóng đến mức cởi hết quần áo! (dùng loạn tính từ cũng phạm pháp a)

      “Sư phụ, lúc này chúng ta chết chắc rồi!” Nhị sư huynh chỉ vào tấm bia với sư phụ, “Tiến vào ranh giới ‘Kiền huyện’!”

      (Kiền huyện : huyện khô nóng, có nước).

      Sư phụ : “Các đồ nhi, đừng lo lắng, phải phấn chấn lên! Tục ngữ rất phải:

      Sơn cùng thủy tận, tưởng lối/ Liễu rủ, hoa giăng lại thấy thôn.

      Đường tự nhiên mà có, nhiều thành đường thôi…”

      “Người có thể tiết kiệm bớt chút nước miếng hay !” Đại sư huynh tức giận , “Người nhiều thế!”

      Sư phụ liếm liếm môi với tớ: “Ngộ Tĩnh, xem bao hành lý, cái gì có thể giải khát được đều lấy ra cho thầy!”

      Tớ lườm lão cái rồi : “Còn cái mốc xì! Đây dư bịch hạt dưa rang muối, người có muốn hay ?”

      Đột nhiên, sư phụ ở ngựa kêu to: “Woa! Tùng xèng, tùng xèng, tùng tùng xèng!(1)...... Có mảng rừng cây ăn trái!”

      “Ông khinh, còn muốn cho chúng ông ‘Ăn bánh vẽ’ sao! Sớm lỗi thời rồi!” Nhị sư huynh .

      “Tùng tùng xèng, xèng tùng tùng! mà!” Vẻ mặt sư phụ rất xúc động…

      Đại sư huynh bay lên trung, vừa nhìn: "Long quai quai! quai quai long! Rừng cây ăn trái, mảng lớn!” (2)

      Vì thế chúng tớ theo sư phụ chạy như điên năm dặm, đứng ở trong rừng cây ăn trái.

      Vừa nhìn, toàn bộ trợn tròn mắt…

      Quả cây kết thành toàn là túi và túi, bọc lẫn bọc, nhãn hiệu “Đậu phộng ngũ vị”!

      lão đầu nhìn cánh rừng : “Ài! Huyện chúng tôi ba năm rồi chưa có giọt mưa, vốn cây này kết phải là ‘Hộp đào mật rưới nước đường’, tại do thiếu nước nên mới đổi thành kết cái thứ này…”

      (1) Tiếng gõ chiêng trong trò múa lân.

      (2) con rồng trong trò múa lân.

      Quảng cáo công

      Tôn sùng khoa học, phản đối mê tín!

      Người làm sai lệch lý lẽ, xằng bậy được chết tử tế!

      Người truyền bá tư tưởng tà giáo bị rắm đánh bể gót chân, uống nước lạnh bị bỏng chết!

      …Văn phòng giáo dục khoa học Trung Hoa .

      Chương 32
      Ngày 16 tháng 5 năm thứ nhất

      Tiến đến ‘Kiền Huyện’, khắp nơi đường bày đủ loại đàn tế lớn , khắc họa chân cảnh dân chúng nóng lòng cầu mưa, nhưng lão trời già vẫn là mảnh trong xanh lắm!

      Chúng tớ tới huyện nha, huyện trưởng cũng cầu mưa.

      Tớ với huyện trưởng: “Phí công vô ích, hãy để chúng ta cầu mưa, đại sư huynh chúng ta am hiểu phép thuật!”

      Huyện trưởng nhìn chúng tớ chút rồi : “Làm phép cũng vô dụng! Tớ đắc tội với ngọc hoàng đại đế…. Đây là báo ứng a!”

      hơn được chăng?” Đại sư huynh hỏi.

      “Ài! Toàn bộ do tớ trông mặt mà bắt hình dong…. Ba năm trước, ngọc hoàng đại đế cùng mấy vị tùy tùng đến huyện tớ cải trang vi hành, tớ được thư mật của cấp , mấy lãnh đạo lớn xuống, bảo tớ phải hầu hạ cho tốt. Vừa nhìn thấy bọn họ, tớ liền cảm thấy bốn người tướng mạo xấu xa, đám đầu trộm đuôi cướp, ngực dô lưng vót, vừa nhìn chính là phường gian ác! ra phải là người ác tâm! Chỉ có người lớn tuổi còn coi được, có vẻ là người dẫn đầu, hơn nữa còn nghe bọn chúng gọi là ‘Trần bộ trưởng’. Cho nên, tớ liền nhận định ‘Trần bộ trưởng’ này chính là vị sếp tai to mặt lớn. Vì thế sau khi cơm tối xong, tớ liền dẫn Trần bộ trưởng chơi bời, để ba tên xấu xa kia ở lại trong nhà…”

      Nghe đến đây, đại sư huynh cười đến mức nín được: “Tiểu tử ơi! cười chết mất! ‘Trần bộ trưởng’ cái gì a… chính là ông chủ quầy tạp hóa thổ sản đối diện thiên cung– Trần Quảng Đông! Ha ha… Cái tên tướng mạo bỉ ổi nhất mới là ngọc đế! Ngươi là người trần mắt thịt a…”

      “Ài!Chính thế, ngọc đế vui, từ đó hạ lệnh cho mưa xuống huyện tớ.” Huyện trưởng lắc đầu , “Ngọc đế sao lại như vậy? khiến người ta khó giải thích…”

      à, trước giờ vốn thế!” Nhị sư huynh , “Trước ngày mẹ sinh , đêm đó hơi coi hết ba cuốn phim La Gia (1).

      “Tốt lắm, tìm được nguyên nhân là dễ xử lý rồi!” Đại sư huynh , “Tớ mời ngọc đế xuống, ngươi dẫn chơi bời lần phải là xong hết sao!”

      Đáp trúng có thưởng



      Trong chương này, có đến cụm từ “, trước giờ vốn thế”, vậy cụm từ này có nghĩa gì?

      Đáp án có tại ngày 20 tháng 5 của nhật ký.

      Nếu trả lời đúng, bạn được 1 phần thưởng tương đương với đại lễ thế kỷ - được thần tượng Lâm Trường Trị (tác giả) hôn nồng nhiệt trong 30 giây~~

      Chương 33
      Ngày 17 tháng 5 năm thứ nhất

      Buổi sáng, tớ cùng với đại sư huynh Thiên Cung để tìm Ngọc Đế.

      Tại cửa lớn, chúng tớ tình cờ gặp Trần Quảng Đông, lão ấy bán quà vặt, trông có vẻ bận rộn lắm.

      Đại sư huynh hỏi: “Lão Trần này! Nghe ba người các lão cùng Ngọc Đế ba ngày trước tới Kiền huyện, buổi tối quận trưởng dẫn các lão sa đọa nơi nào?”

      “Á, là đại thánh hả… Cái tên trưởng quận kia rất chi là khách khí đó nghen, cơm nước xong còn mời chúng tôi đánh bóng bàn….”

      “Còn sau đó?”

      có sau đó, chơi bóng bàn xong quay về mà?”

      “Con bà nó - ness (1)! Như thế cũng gọi là chơi bời sa đọa hả!” Đại sư huynh mắng, “Đúng là chưa trải qua việc lớn mà!”

      -----

      Vào cung, vừa thấy Ngọc Đế, đại sư huynh liền lập tức mắng: “Cái tên lục diệp tử (2) biết xấu hổ, dân chúng của Kiền huyện cũng có đắc tội ngươi! Ngươi thế nào cũng nên trừng phạt bọn họ mới đúng chứ! Lại đây, đem đầu đặt ở mặt đất… để cho ta giẫm hai phát coi nào!”

      Ngọc Đế : “Lại muốn giẫm ta nữa à, chừa chút mặt mũi ~~!”

      “Tốt lắm, vậy tháo dây lưng ra, ta giúp ngươi tắm nhé!” Đại sư huynh còn .

      “Đừng đùa với lão già này nữa mà, Đại Thánh, người muốn thế nào, !” Ngọc Đế xem ra hết sức sùng bái đại sư huynh.

      Vì vậy sau đó chúng ta mang theo Ngọc Đế quay trở lại Kiền huyện.

      Quận trưởng hướng Ngọc Đế thi lễ, đại sư huynh vỗ vỗ vai quận trưởng và : “Lão huynh, đêm nay bồi Ngọc Đế đâu 'ăn chơi' chứ?”

      “Oh yeah - nghĩ ra rồi, đêm nay mời Ngọc Đế tập 'thể dục thể hình' ”(3)

      “Whoa - est! (4) Quả nhiên là sa đọa…”

      Đại sư huynh lại vỗ vỗ khuôn mặt của Ngọc Đế rồi : “Lần tới nếu hạ phàm, nhớ phải có trang điểm nhá, đừng làm mất thể diện của tiên giới chúng ta.”

      Từ đó về sau, Kiền huyện có lượng mưa sung túc, thậm chí phải đổi tên thành “Triều” huyện(5) .

      Đáp trúng có thưởng

      Trong nhật ký của hôm nay, tại sao đại sư huynh lại hỏi lão Trần: “Nghe ... ba ngày trước…” Mà phải ba năm trước?”

      Đại sư huynh mắng Ngọc Đế là tên “lục diệp tử” biết xấu hổ! Xin hỏi “Lục diệp tử” ở đây có nghĩa là gì?

      Đáp án có ở Nhật ký ngày 20 tháng 5

      * chú thích :

      (1): Tiếng trung lai với tiếp vị ngữ -ness trong tiếng để tạo danh từ, 1 hình thức sính ngoại.

      (2): Xem chú thích ở nhật ký ngày 20 tháng 05

      (3): Tập 'thể dục thể hình' buổi tối có nghĩa là.... ~~

      (4):1 hình thức sính ngoại, Whoa-est nghĩa là là tuyệt vời.

      (5): quận “lụt”

      Chương 34
      Ngày 20 tháng 5 năm thứ nhất

      Canh khuya hôm nay, chúng tớ ở lại nhà của người nông dân.

      Bầu trời long lanh sao sáng, gió khuya lay lắt thổi về. Sư phụ ngẩng đầu lên, nhìn về nơi xa xăm, : “Các đệ tử, thầy muốn hỏi các con câu, nhưng mà các con phải lòng nhé!”

      “Được! thầy cứ hỏi

      Chúng tớ đồng thanh .

      Nếu như thầy, Như Lai và Quan cùng nhau ngồi chiếc thuyền thăm thú các nơi…”

      “Sư phụ, người rất quá đáng nha, thăm thú các nơi mà dẫn theo chúng con….”

      “Thầy là nếu cơ mà, Bát Giới, con đừng leo!” -

      Sư phụ tiếp : “Đột nhiên, thuyền bị lật ngược, lúc này 03 người chúng ta chỉ là phàm nhân, có phép thuật cũng chẳng rành bơi lội… Trùng hợp là, các con chèo thuyền qua nơi đây nhưng thuyền của các con chỉ có thể chở thêm người nữa, vậy các con cứu ai?

      Tớ : “Đương nhiên là cứu Như Lai rồi, nếu có giúp, chẳng phải chúng ta chẳng có chuyện gì xảy ra hay sao?”

      Vẻ mặt Sư phụ liền trầm xuống nhưng ngay lập tức lại tràn ngập hi vọng hướng về nhị sư huynh: “Bát Giới, con cứu ai?”

      Nhị sư huynh: “Quan , dù thế nào nữ cũng nên được ưu tiên!”

      Sư phụ liền quay qua đại sư huynh, sắc mặt tối sầm: “Ngộ , con sao?”

      Đại sư huynh hiển nhiên là thả hồn nơi đâu đó, xoa mắt và : “Sư phụ, vấn đề này rất khó , trước khi trả lời câu hỏi này, con muốn hỏi người vấn đề trước….” Đại sư huynh dừng lại lúc rồi tiếp: “Lúc đó trong 3 người, ai mang nhiều bạc nhất?”

      Chương 35
      Ngày 25 tháng 5 năm thứ nhất

      Hôm nay mình cùng xú hầu tử đánh trận!

      Tiểu tử này quá đáng, làm mất bàn chải đánh răng mà mua, tự tiện dùng bản chải của tớ đánh răng. May là mình phát kịp thời, nếu mình lại sử dụng nó, chẳng phải là cùng con khỉ này gián tiếp hôn môi hay sao. là tởm, nội chuyện nghĩ thôi cũng hãi rồi.

      đời mình ghét nhất hai loại người: loại là giết người của đại ca mình. loại khác chính là dùng lại bản chải đánh răng của người khác!

      Mình mắng : “Đồ biết xấu hổ!” ta lại cười : “ nên hẹp hòi chứ! Mọi người ai cũng sống chung dưới mái nhà...”

      Mình tức thể tả, ra sức kéo “tiểu đệ đệ” của , sau đó lôi dài ra cố gắng cột thành 1 cái nút thắt.

      ta cũng nổi giận, kéo tóc rồi cắn lỗ tai mình, sau đó mình dùng móng tay cào lên mắt , lại nhổ nước bọt vào mặt mình....

      Bọn mình đánh rất hăng say, oanh oanh liệt liệt.

      Sư phụ đứng ở bên cạnh mà lên tiếng, lặng thầm chuẩn bị cao dán, cuối cùng vẫn là nhị sư huynh can mình và đại sư huynh ra, mình nghĩ : “Từ nay về sau mình chẳng cần để ý đến con khỉ đầu chó mông thối này nữa”.

      Phải làm cho được chết tử tế! Bước bước chết bước! Ngủ giấc ... ngủ khỏi tỉnh luôn (hê hê, sợ chưa, chỉ cần bước cũng chết đấy)

      Ngày 28 tháng 5 năm thứ nhất

      Ba ngày liền mình thèm để ý đến . giống như hết kiên nhẫn rồi.

      Hôm nay, lúc ăn cơm, cố ý gắp cho mình thức ăn ngon.

      Mình đương nhiên chút lương tâm của mà cùng chuyện, chính là loại người có tố chất thấp!

      Mình thèm chấp những kẻ có tố chất thấp, huống chi đó chỉ là con khỉ đầu chó mông thối!

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 36
      Ngày 31 tháng 5 năm thứ nhất

      Hôm nay, con khỉ mông thối mua cái bàn chải đánh răng mới cho mình…

      Mình nghĩ: Đôi khi nếu người có nhân cách thấp ở cạnh người có nhân cách cao (như mình), theo thời gian trôi nhân cách, tính cách cũng chậm rãi được đề cao nhưng chỉ có cái con khỉ mông thối này là ngoại lệ!

      Ngày 02 tháng 06 năm thứ nhất

      Mặc dù nhân cách của con khỉ mông thối này có hơi thấp, nhưng đôi khi nó vẫn có thể làm ra được vài chuyện được xem là “có giáo dục”…

      Hôm nay, giúp mình khiêng hành lý cả giờ… nhưng lại dùng bàn chải đánh răng của mình để đánh răng, quả làm cho mình tức quá mà, mình thể tha thứ cho !

      Ngày 03 tháng 06 năm thứ nhất

      Đại sư huynh đôi lúc cũng có đáng ghét lắm…

      Hôm nay hướng mình xin lỗi, thậm chí còn mời mình ăn kẹo hồ lô đường.

      Mình nghĩ: Nếu tất cả mọi người đều là đồng chí cách mạng, quả là khó có thể tránh khỏi chút mâu thuẫn nội bộ. Tuy nhiên phương hướng, mục tiêu được nhất trí rồi, mình cũng thể chỉ vì ít việc mà cứ canh cánh trong lòng, như vậy mình phải là quá hẹp hòi rồi sao?

      Được rồi, mình quyết định, ngày mai lời với .

      Chương 37
      Ngày 04 tháng 06 năm thứ nhất

      Hôm nay, bầu trời trong xanh, gió hiu hiu thổi, chim ríu rít kêu, ngàn hoa khoe sắc.

      Í? Bàn chải đánh răng của mình lại đâu mất rồi?

      À! Hình như là tối hôm qua sau khi đánh răng xong, mình để ở nơi khác.

      Ối chà? Đại sư huynh đánh răng… Cái bàn chải hơi giống bàn chải đánh răng của mình.

      ôi… đê tiện như vậy chứ!

      Í! đâu, chắc chắn dám đâu! Lần trước khi dùng bàn chải của mình, mình đem nó vứt , còn cái mới này mình mới dùng có nửa tháng.

      Mụ nội nó! Cái con khỉ đầu chó mông thối này quả dùng bàn chải của mình…

      “À! Sa sư đệ, đệ cũng dậy rồi. phải huynh mua cho đệ cái bàn chải mới rồi sao? Đệ cứ để cho ta dùng cái bàn chải cũ này hén!”

      Ngày 07 tháng 06 năm thứ nhất

      Hôm nay, tâm tình của mình tốt vô biên! Í, mình lại dùng loạn hình dung từ rồi phải?

      Mình được hãng nhật báo Thiên Bình bình chọn là người ăn mặc đẹp nhất trong bốn tên ngốc. Cái giải thưởng này trong cả ba ngàn năm chỉ có hai người đạt được, là Tế Công, người còn lại là bang chủ Cái Bang Tô Khất Nhi.

      Sau đó, họ còn tặng mình giải thưởng lớn “No. 1 trong Thiên Đình Thập Đại siêu cấp cầu gai chuyên đầu độc trái tim của thiếu nữ”!

      http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTNNwiceNMAS_ro8vTFKC4Z3Cm3EesFF W3guGdeOJVEYuo5PB9P&t=1

      Ha ha ha ha… mình rốt cuộc cũng chiếm được khẳng định của công chúng rồi! Vui sướng hơn là mình lại được tăng 2 bậc lương!

      *30 giây quảng cáo*

      Các nghiên cứu khoa học chứng minh: Loại nguyên tố vi lượng mà loài người thiếu hụt nhiều nhất nay phải là đạm, lân (photpho), kali mà là Be (1)

      Nếu cơ thể thiếu Be, gây ra các bệnh sau đây:

      đớt, ngọng.

      Ngủ chảy nước miếng, mớ.

      cuộn lại các miếng lót giày.

      Bia pha rượu đế, uống cái là say.

      Nhìn thấy người khác đẹp trai hơn mình là muốn uýnh .

      Thiếu Be, phải bổ sung! Xin uống “Be thượng hạng” của hãng phân bón hóa học 'Tiệm gạo họ Cao'.

      Uống “Be thượng hạng”! Hông hết đau rồi! Lưng cũng hết nhức rồi! Nhảy lầu cũng tuyệt vời luôn đấy!

      Nhà máy phân bón 'Tiệm gạo họ Cao' số dzách.

      (1) Berili có số thứ tự thứ 4 trong bảng tuần hoàn, hít vào có thể gây ung thư phổi, ăn vào có thể gây các vết lở loét trong cơ thể.

      Chương 38
      Ngày 16 tháng 06 năm thứ nhất

      Hôm nay, chúng tớ đáp ứng lời mời tới tham quan và diễn thuyết ở khu học viện của quái.

      Học viện này có đội ngũ giáo sư hùng hậu, thiết bị dạy học tiên tiến, phong cảnh hoàn mỹ.

      Khi chúng tớ tới cầu thang lớn trước phòng học bên trong còn chỗ ngồi. Mở đầu, hiệu trưởng sơn dương quái đứng lên phát biểu: “Be e e…”

      “Quả thực là ngắn gọn và súc tích a!”

      Tiếp đó, Sư Phụ lên bục giảng, ưỡn ngực quay về phía các sinh viên: “Chào các em! Hôm nay thầy đến quá trình phát triển của kinh Phật…”

      Lời còn chưa dứt, vô số tiếng hét nổi lên, thỉnh thoảng còn có trứng gà bay lượn.

      “Được rồi, được rồi! về kinh Phật là được chứ gì… Các em muốn nghe thầy cái gì đây?”

      “Chúng em muốn nghe quá trình lập nghiệp của 500 vị La Hán!”

      “Hay chút về Tứ Đại Kim Cang và đệ nhất thần ni Hoa Chiết nhé!”

      “Chúng em muốn nghe chuyện lãng mạn giữa Như Lai và Quan …” Cái gì cũng muốn, làm Sư phụ biết phải làm thế nào cho phải.

      “Các em im lặng!” Sư Phụ tiếp, “Như vậy , các em hỏi, thầy giải đáp, được chưa?”

      Phía dưới liền yên tĩnh lúc, bất chợt tiểu đứng dậy hỏi: “ báo Như Lai cùng Quan quen nhau nhiều năm, gần đây muốn chia tay cách ầm ĩ… Việc này chứ?”

      “Hoàn toàn là chuyện vô căn cứ! Như Lai chưa từng biểu lộ thái độ mức tình cảm với Quan , lão ấy là trước 20.000 tuổi bàn tới việc đương!”

      Lại thêm con tinh khác đứng lên: “Xin hỏi, nếu ăn thịt của người có thể trường sanh bất lão hay ?”

      “Cái này chỉ là do PR và marketing của tụi gian thương! Mọi người nên tin là , cơ mà nếu ăn thịt của ta đảm bảo bị thổ tả, đó là !”

      Phía dưới nổi lên trận cười lớn. Lại có tiểu khác hỏi: “Xin hỏi quan hệ của người với Tứ Đại Kim Cang? Cá nhân người đánh giá bọn họ như thế nào? Ở thiên giới khi so sánh giữa người và bọn họ ai nổi tiếng hơn ai?”

      “Thầy với Tứ Đại Kim Cang đều là đồng môn sư huynh đệ, quan hệ vẫn luôn rất tốt, kĩ năng ca hát của bọn họ rất khá! Về phần mức độ nổi tiếng ... Thầy nghĩ cần phải , tất cả mọi người đều cả!” phụ cười cười .

      “Nghe Quan muốn đóng vai diễn viên nữ trẻ đẹp, việc này người cảm thấy thế nào?” gã sinh viên quái hỏi.

      “Vấn đề này dễ nhận xét! Bất quá có điểm là có thể khẳng định: Nàng đóng những vai nữ nhân ‘thành thục’ tương đối thích hợp hơn.”

      “Nghe Tứ Đại Kim Cang với đĩa đơn [I Swear] (Tôi thề) có khả năng đạt được giải tổng hợp cao nhất của năm?” Lại câu hỏi nữa.

      Sư Phụ đáp: “ nhất định đâu, “Nhóm Bát tiên mộng ảo” với đĩa đơn [Ngủ cùng với Madona] cũng nhận được đánh giá cao lắm à.”

      “Theo báo chí Thiết Phiến công chúa với [ lần kích tình] bị cấm phát hành tại Thiên giới, việc này có ? Tại sao?”

      Phụ nuốt nước miếng rồi : “À, là như thế này, [ lần kích tình] hở hơi ít tí, phù hợp với những tiêu chuẩn “tả thực” để được phát hành ở thị trường Thiên giới, nhưng mà giờ được đổi tên thành [tuyển tập nhân vật cùng khoảnh khắc nhiếp ảnh], hoan nghênh mọi người tới mua."

      “Xin giải thích đơn giản chút, tại sao Như Lai lại chọn người lấy kinh mà chọn Nhị Lang thần?” gã tiểu mặt bự .

      “Cái này khó mà được… Thầy nghĩ chắc hẳn là do khí chất của thầy đấy!”

      ……………

      Đúng lúc này, chuông tan học vang lên, mọi người muốn ra về.

      Sư phụ vội hét lên: “Chớ gấp! Thầy còn muốn bổ sung vài câu… Bồ đề bổn vô thụ…"(1)

      “Bổ cái đầu của người á! Ta phải nhanh chân trở về để giặt tã cho con đây!” tên tiểu vừa cố chen ra ngoài vừa chỏ mỏ vào mắng.

      Chương 39
      Ngày 12 tháng 06 năm thứ nhất

      Đến tối bọn mình tới tham quan phòng ngủ của đám sinh viên quái, đến ngay gian phòng ngủ được sửa chữa theo phong cách đại, phòng 208. Vừa vào phòng mùi hôi thúi xú uế như rau lên mốc meo xộc thẳng lên mũi. Đầy mặt đất toàn là cá thiến (giày thúi), phủ khắp giường đều là quần áo dơ bẩn, vớ thúi, tường dấu chân loạn xa... Mẹ nó, trần nhà cũng có dấu chân, làm cách nào mà đạp được tới đó chứ hả?

      Tên đội trưởng phòng ngủ lên tiếng giới thiệu: “Hoan nghênh các ! Phòng ngủ bọn em có tám người. Lão đại là Xú Xú, trước giờ chưa hề rửa chân, lên lớp mang đôi vớ, tan học xong đá banh lại thay đôi vớ, tối ngủ lại thay thêm đôi vớ... Cho nên cái mùi của phòng ngủ của bọn em đều là do mình gây ra!”

      Sinh họat của đám sinh viên quái này có quy luật a! Xú Xú giường đọc sách, nội dung sách hình như là loại khí công gì đó. vừa thấy bọn mình nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.

      “Lão nhị Mất Đồ, làm việc có đầu óc, hay làm thất lạc đồ đạc. Lần trước du lịch, chính bản thân cũng bị thất lạc, báo hại bọn em phải tìm mất hơn nửa ngày... Em là lão tam, gọi là ‘OK Tử'. Lão tứ ‘Vịt Tử' (tiếng lóng cho trai bao) tướng tá đẹp trai, giờ ở bên ngoài chùi bong bóng...” Mình liền lên tiếng ngắt ngang lời OK Tử để hỏi: “Cái gì gọi là chùi bong bóng vậy hả?”

      là chùi bồn cầu đó!” lại tiếp: “Lão ngũ ‘Rắm To', đánh rắm phát gây ra lực sát thương. Cho nên bọn em bình thường đều khiến đợi ở phòng ngủ khác... Lão lục ‘Bể Đồ', lúc nào cũng làm bể đồ, là tên hỗn đản xúi quẫy xui xẻo. Lão thất ‘Loa Kèn', ngày nào cũng tía lia, là tên nhiều chuyện!.... Lão bát “Đại Sư” rất siêng năng học tập, ngày nào cũng ôn bài đến khuya, trời chưa sáng dậy đọc sách... nhưng thành tích lại là đứa tệ nhất...! Ha ha.. nè, các xem, đọc báo cũng phải tra tự điển nữa!”

      “Ban nam sinh bọn em có ba gian phòng ngủ : 207, 208 và 209. Phòng 207 là đổ trường, 208 là phòng giải khát, 209 là phòng nhảy.”

      “Sao lại có mấy cái biệt danh này vậy?” Mình lên tiếng hỏi.

      “Phòng 207 ngày nào cũng chơi bài cửu, mạt chược, tiến lên ngưng nghỉ. Đám bạn đồng học đều mang phiếu cơm tới đó đặt cược hết! Cho nên mới gọi là đổ trường đó. Phòng ngủ 208 bọn em là thành nhất. Ngày nào cũng đúng giờ là lấy nước. Cái bọn bên phòng 207 với 209 chẳng tự giác gì cả, trước giờ chịu lấy nước. Khát cứ tới phòng 208 của bọn em tìm nước để uống, là đáng ghét mà. Phòng 209 là ồn ào nhất. Vừa tan học mở loa, đám bạn học đều kéo tới nhảy múa loạn xa....”

      “Ha ha! Phòng các em kêu là phòng nước à! Nhưng sao nhìn chỉ thấy có mỗi phích nước thôi á?” Đại sư huynh đặt câu hỏi.

      “Ồ! Cái bình nước đó là do bọn em đặc biệt chuẩn bị cho đám người của phòng 207 với 209! Bình nước của mỗi đứa bọn em đều để ở dưới giường cả. Cái bình nước đặt ở ngoài nếu phải bị bọn em bỏ nước giặt đồ cũng trộn với nước gột vớ thôi... ha ha ha ha" Mất Đồ thần bí liếc mắt nhìn bọn mình rồi cười cách đắc ý.

      Lúc đó, quả nhiên chạy vào phòng là tên tiểu đầu đầy mồ hôi, xem tướng chắc là vừa mới đá banh xong. vừa vào cửa là cầm lấy cái ly rót đầy ly đầy nước hơi ngả sang màu xanh lục rồi nốc hơi cạn sạch! Sau đó còn tiếng: “ quá!” rồi mới chịu bỏ .

      Cả gian phòng ngủ 208 cười hô hố trận rồi : “Thằng đó chính là ở phòng 209 đó!”

      lúc sau Loa Kèn chạy vào hô lớn: “Mau mau, mạt chược bên 207 có ba người nên thiếu chân!” Xú Xú lập tức xoay mình xuống giường rồi theo Loa Kèn. Sau đó liền nghe tiếng “ầm” lớn. Cả tầng lầu đều lắc lư. Bọn mình còn chưa hiểu là chuyện gì Loa Kèn chạy vào : “ xong rồi! Mau chuẩn bị băng ca cứu người... Rắm To vừa mới ở 209 phát huy cực độ rồi!”

      Sau hồi náo loạn, mọi người mới khiêng từ phòng 209 bên cạnh ra hai tên bạn học ngáp ngáp hấp hối bị hun đen thùi như than.. Rắm To theo phía sau mặt mày hổ thẹn áy náy...

      OK Tử quay sang với bọn mình: “ sao đâu. Mời các ngồi. Bể Đồ, ngươi đổi bình nước khác pha trà đãi khách coi.”

      Bể Đồ lấy từ dưới giường ra phích nước, cười cười với bọn mình rồi ra ngoài lấy nước. Sau hồi nghe từ ngoài hành lang “choang” tiếng. Chỉ thấy Bể Đồ cầm cái vỏ bình nước trở về , mặt mày xấu hổ : “Lại bị bể rồi...”

      Thế là OK Tử liền quay đầu lại kêu Mất Đồ lấy nước. Đợi hồi lâu vẫn thấy quay về.

      Mãi lúc sau Loa Kèn mới chạy vào : “Em vừa thấy thằng Mất Đồ cứ xoay tới xoay lui ngoài sân trường, khẳng định là lại mất gì nữa rồi.”

      “Mẹ nó! sao tự đánh mất chính cho rồi! Đại Sư! Ngươi lấy nước coi! Coi ngươi đó! Cả đám đều ăn hại cả!” OK Tử lên tiếng với Đại Sư.

      Đại Sư cầm bình thủy bỏ , cả hơn nửa ngày trời vẫn chưa thấy trở về. Loa Kèn lại chạy vào : “Đừng đợi nữa! Em vừa thấy thằng Đại Sư cầm cái phích nước vào lớp tự học ban đêm rồi!”

      Con bà nó! Thứ cặn bã trong đám quái!

      Chương 40
      Ngày 15 tháng 06 năm thứ nhất

      “Địa phương này có phong cảnh như tranh, mây tím vần vũ lơ lửng như thả mình tan lẫn vào nhau, đúng là thắng cảnh để xuất gia đầu Phật!” Sư phụ chỉ vào mảnh thung lũng phía trước và với chúng mình.

      “Hình như phía trước có ngôi miếu.” Mình vội chỉ cho sư phụ thấy.

      Đó là tòa tháp cổ nhưng bên trong chỉ có nhà sư già cùng với hòa thượng còn tuổi. Nhà sư già với chúng mình : “Hai ngày nữa là tớ phải hoàn tục! Lưu viên ngoại cũng sắp cho người đến phá hủy ngôi miếu này!”

      “Lưu viên ngoại? Nghe có vẻ giống như nhân sĩ thành đạt, phá ngôi miếu này làm chi?” Chúng mình ngạc nhiên.

      “Lưu viên ngoại là địa chủ ở vùng này, rừng núi nơi đây là của , muốn phá hủy miếu để xây dựng làng du lịch. Ài, nghĩ tới, tớ trốn tránh cả đời mà vẫn thoát khỏi lòng bàn tay của Như Hoa…” Lão hòa thượng ai oán .

      “Xin ngài chỉ giáo, Như Hoa là ai?” Sư phụ ân cần hỏi thăm.

      “Như Hoa là con trưởng thôn của tớ, cũng chỉ vì thèm thuồng diện mạo tuấn của tớ nên nàng tìm đủ mọi cách vừa đấm vừa xoa hòng ép tớ lấy nàng… Thế nhưng, đại trượng phu thà chết chứ nào thể chịu nhục! Mình dứt khoát xuất gia đầu Phật. nghĩ rằng hơn ba chục năm rồi mà nàng vẫn tìm và ép buộc tớ lấy nàng… Có điều, lần này nàng cùng Lưu viên ngoại thông đồng với nhau khéo quá. Số kiếp khó tránh, biện pháp! Ngày mai đành về bái đường… hu… hu…” Lão hòa thượng khóc lóc thảm thương.

      “Phi phi! Cái gì mà cuống lên vậy chứ! Đồ háo sắc!”

      “Thực ra, đối với bản thân tớ mà cũng có gì đáng lưu luyến cả… Ngặt nỗi Rồng Chết còn quá, tớ làm sao mà yên lòng cho được! Tớ quả thực biết nên làm thế nào với nó!” Lão hòa thượng xoa đầu tiểu hòa thượng và .

      “Sư phụ cần lo lắng cho con, đồ nhi mặc dù còn ít tuổi nhưng cũng am hiểu về thế , con tự lo cho mình được, người cứ yên lòng mà . Tuy thế, người cũng phải bảo trọng bản thân đấy!”

      Đúng là đứa hiểu đời!

      Sư phụ hỏi: “Đứa bé này năm nay lên mấy?”

      “Cháu năm tuổi. Người chắc là là sư phụ Tam Tạng! Tiểu tăng có lễ.” Từng câu từng chữ ràng, nho nhã, lễ phép, giọng điệu hề giống như lời của đứa trẻ mới lên năm!

      “Tuổi còn hiểu biết đời, tương lai nhất định làm nên chuyện lớn!” Sư phụ thở dài , “Nó là con cái nhà ai?” Sư phụ quay sang hỏi lão hòa thượng.

      “Rồng Chết là đứa trẻ bị bỏ rơi, tớ nhặt được trước cửa miếu. Lúc ấy khắp người nó toàn là mụn nhọt và hấp hối, rất may đứa này phước lớn mạng lớn, dưới chăm sóc của tớ dần dần hồi phục… ” Lão hòa thượng vừa vừa rơi nước mắt, “Pháp sư Tam Tạng, hi vọng người mang đứa bé này cùng đến Thiên Trúc, khi các người thỉnh kinh trở về Rồng Chết cũng có thể tự lập, tớ cũng có thể yên lòng!”

      “Việc này phải bàn bạc chút!” Sư phụ quay lại hỏi ý kiến của mấy đứa mình, chỉ có đại sư huynh là đồng ý, là thêm người là thêm miệng ăn, lại phải tốn thêm tiền. Còn mình và nhị sư huynh đều đồng ý thu nhận Rồng Chết vì cảm thấy nó rất thông minh.”

      Cuối cùng trải qua biểu quyết, chúng mình nhất trí mang theo tiểu tử Rồng Chết cùng lên đường.

      Trước khi chia tay, nhị sư huynh lại gần hỏi lão hòa thượng:“OK nhưng nàng Như Hoa kia hấp dẫn chứ?”

      Lão hòa thượng trả lời: “Người cũng như tên!”

      “Ồ! Vậy là nàng ấy xinh đẹp như hoa rồi?”

      phải loài hoa nào cũng đẹp!”

      “Như vậy Như Hoa theo nghĩa…?!!”

      “Sùi mào gà!”

      “Chà, cực kỳ thông cảm. Chậc chậc, cố nén bi thương, thay mình tặng ấy bốn chữ: “chiu chiu(1) phát” x 2.

      (1) hành động 'bắn'.

      Chương 41
      Ngày 17 tháng 06 năm thứ nhất

      Càng ngày càng cảm thấy đứa bé này có chút gì bình thường...

      Gì cũng biết! Gì cũng hiểu! Khổ trước sướng sau! thằng nhóc học giỏi đa tài!

      Nhưng vì quá hoàn mĩ, mấy người chúng mình lại cảm thấy rất bất đắc dĩ, biết sống chung với nó như thế nào, càng biết dạy dỗ, trợ giúp nó ra sao.

      Nó cũng phạm phải chút sai lầm nào, khiến chúng mình cảm thấy bản thân dư thừa.

      Ngày 18 tháng 06 năm thứ nhất

      Hôm nay Rồng Chết gọi mình là “tam thúc”, trong lòng mình cảm thấy rất phấn chấn, hỏi nó: “Tại sao lại gọi chú là tam thúc hả?”

      “Bởi vì ở còn có đại thúc Ngộ , nhị thúc Ngộ Năng, dưới còn có tứ thúc Bạch Long cùng tiểu thúc a!”, Rồng Chết đáp.

      Mình hỏi: “Tiểu thúc là ai?”

      “Là sư phụ Tam Tạng đó! Người nên gọi là sư phụ mới đúng ạ!”, nó lại tiếp tục , “Con sắp xếp theo tuổi tác. Con trước là con muốn làm hòa thượng đâu, cho nên con gọi ông ta là sư phụ!”

      làm hòa thượng, vậy muốn làm gì?”

      “Khi trưởng thành, con muốn trở thành lãnh tụ năng động vũ đài chính trị! Phấn đấu cả đời vì thế giới hòa bình!”

      “A!... Khí trời hôm nay đẹp!”

      “Tam thúc, kiểu tóc tại của người cùng với tính cách rất là tương xứng! Người nên thắt đuôi gà phía sau đầu ! Làm vậy dù giống tay bass có nghề cũng giống như DJ chuyên nghiệp!”

      ......

      Quảng cáo

      Chế tạo các loại bằng tốt nghiệp, chứng minh bằng cấp, giấy kết hôn, chứng minh thư cho đến chứng nhận xuất ngũ. Cam đoan có thể làm giả như thiệt, giá cả ưu đãi!

      Người liên lạc: Lý Đại, số điện thoại thường được dán ở tường những toà nhà đầu phố hay phương tiện quảng cáo công cộng.

      Quảng cáo công ích

      vảy nến ở đô thị – là do những quảng cáo trái phép!

      Toàn dân đứng lên hành động, kiên quyết đấu tranh với quảng cáo trái phép!

      Tô bậy, vẽ bậy, treo bậy, dán bậy – cả nhà 'thăng' sạch!

      Công ty cổ phần hữu hạn Xây Dựng Thủ Đô.

      Chương 42
      Ngày 20 tháng 06 năm thứ nhất

      Rồng Chết xuất quả mang đến cho chúng mình rất nhiều niềm vui

      Hôm nay nó tự biên tự diễn tiết mục đặc sắc để biểu diễn cho chúng mình xem vào lúc nghỉ ngơi.

      Nó vừa đóng sư phụ lại diễn đồ đệ.

      Sư phụ: “Đồ nhi, ngọn núi phía trước là núi gì?

      Đồ đệ: “Sư phụ, là núi mụn!”

      Sư phụ:“ núi có cái động gì a?”

      Đồ đệ:“Có động mụn!”

      Sư phụ:“Trong động có loại nào a?”

      Đồ đệ: “Có con mụn !”

      Sư phụ: “Mụn trông thế nào?”

      Đồ đệ: “Trông như đống mụn!”

      Ha ha ha ha......

      Ngày 22 tháng 06 năm thứ nhất

      Lúc mặt trời lặn, năm người chúng ta leo lên thiên hạ đệ nhất lâu : “Hạc vàng bị tàn nhang lâu”.

      cao nhìn xa, trong lòng vô cùng kích động… Sư phụ nổi hứng làm thơ ngấu hứng làm thả áng thơ

      Bạch nhật y sơn tận.

      Hoàng hà nhập hải lưu.

      Xuân khứ hoa hoàn tại,

      Lạp lạp giai tân khổ!

      Dịch thơ : bluesky1

      Mặt trời tựa chân sơn

      Hoàng Hà muôn sóng vờn

      Xuân hoa còn nở

      Trẩy hạt nào cực hơn

      “Thơ hay, thơ hay” ở bên cạnh gã văn nhân vỗ tay khen, người khoác bộ giống ‘thằng ’, “Nhưng nếu đem hai câu sau sửa thành :

      Dã hỏa thiêu bất tận

      hồng chưởng bát thanh ba

      Dịch thơ :

      Cháy rừng lửa nào dứt

      Tay hồng quạt bùng hơn

      chẳng phải càng hay hơn?”

      Sư phụ rất cao hứng, : “Đa tạ cao nhân chỉ điểm, xin hỏi thí chủ tôn tính đại danh?”

      “Gọi tớ là Thi Thi(1) là được rồi!” Cái tên tầm thường kia tiếp.

      Mang khẩu trang liền tự nghĩ mình là thầy thuốc à? Thi thi? bằng gọi thỉ thỉ (2) còn hay hơn!

      (1) : thơ thơ

      (2) : đống phân

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :