1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật Kí Mua Nhà Của Cô Nàng Nam Tính (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Doi cho mon moi ah :031:

    2. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 40: LÃO CỐ VÀ LÃO MÃ

      Edit: KateChou

      Buổi sáng lúc Lâm Viện và Xán Xán , Lưu Húc nghe được Lâm Viện bóng đèn buồng vệ sinh bị chớp, Lưu Húc liền đem thang khiêng vào phòng, kiểm tra bóng đèn chút, bao lâu rời .

      Tới buổi chiều lại đến, còn mua bóng đèn, mang theo đống công cụ.

      Lâm Phong tuy cảm thấy tiếp xúc như vậy tốt, nhưng là phụ nữ, tới sửa bóng đèn, trong nhà quả có người sửa chữa, nên để ông vào làm.

      Lưu Húc vóc dáng cao, có vẻ đẹp trai như Vệ Đông Hoa, Vệ Đông Hoa hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, mái tóc đen bóng, ra ngoài quần áo ăn mặc phẳng phiu.

      Nhìn lại, Lưu Húc có vẻ khó coi hơn nhiều, thậm chí người còn mặc bộ quần áo lao động màu vàng, quần còn dính bùn, có lẽ vừa mới từ công trường đến, có dáng người nông dân.

      Lâm Phong thấy ông thay bóng đèn xong, nhưng chưa rời , mà lấy ra đống công cụ, lần trước bão, quên đóng cửa sổ, cửa sổ cũng vững chắc, bị gió thổi đến thổi , làm mặt kính thủy tinh vỡ nát.

      Lâm Phong trong lòng rất cảm kích ông, Lưu Húc mỗi lần đến đều vùi đầu làm việc, ít , ban đầu Lâm Phong nghĩ Lưu Húc áy náy, nhưng nhiều năm như vậy, ông vẫn như thế, làm cho Lâm Phong cảm thấy được tự nhiên. Vì lúc trước bà và Vệ Đông Hoa ly hôn, với Lưu Húc ít nhiều cũng có chút quan hệ, Lưu Húc là nhân viên lâu năm của cửa hàng mỹ phẩm Đông Phong, biết nhau, quan hệ cũng tệ lắm, khi Lâm Phong biết Vệ Đông Hoa có tiểu tamở ngoài, còn vào thời điểm mang thai, bà lập tức choáng váng, trong cửa hàng cũng ngơ ngẩn, trong lần kiểm tra hàng hóa thìbị té xỉu, Lưu Húc đến dìu bà, nhìn qua có vẻ như hai người ôm nhau trong gara.

      Trương Dong dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, ỷ vào mang thai là con trai, Lâm Phong còn chưa ly hôn bà tađã thường xuyên lui tới, nhìn thấy cảnh tượng này, lặng lẽ chụp ảnh, đưa cho Vệ Đông Hoa xem.

      Vệ Đông Hoa tự cho bản thân là đúng lý hợp tình, nên nhìn thấytấm ảnh chụp liềnbị chọc tức, vì Lâm Phong thường ngày là người vợ thiên y bách thuận, ngờ lại cùng với nhân viên trong công ty mình có gian tình, lúc ấy muốn đánh tới nhà người ta, cuối cùng Lâm Phong đau khổ thỉnh cầu, đồng ý ly hôn, thậm chí cần gia sản, Vệ Đông Hoa mới nổi giận, chỉ khai trừ Lưu Húc.

      Trong mắt Vệ Đông Hoa, mình ly hôn là hợp tình hợp lý khibất kỳ ai biếtvợ mìnhngoại tình, cho dù ông cảm thấy việc này kỳ quái, tính tình con người Lâm Phong như thế nào lạixem trọng Lưu Húc, nhưng lúc ấy làmvậy là tốt nhất, chính mình chỉ có có thể lấy Trương Dong, còn bị chia gia sản, hơn nữa nghĩ đến Lâm Phong ngăn cản mình đến nhà Lưu Húc gây phiền toái, ông liền tức giận, hay là bọn họ có gì đó?

      Lưu Húc hiểu chuyện gì bị đuổi việc, sau này biết ngọn nguồn, vẫn luôn áy náy, ông biết bà chủ vì sao cho ông chủ đếnnhà mình làm ầm ĩ, tình nguyện ly hôn, bởi vợ ông bị ung thư vú, là ác tính, hóa trị, tóc đều rụng hết, bác sỹ còn bao nhiêu ngày, nếu lúc này để vợ ông biết tin tức như vậy, khác nào trực tiếp giết bà.

      Bà chủ là người tốt.

      Nửa năm sau, vợ ông rồi, mất trong lúc ngủ, dù vợ bệnh, ông vẫn cùng vợ ngủ chung giường, buổi tối vợ phải tiểu đêm và vân vân, cũng có thể chăm sóc, ông và vợ chuyện với nhau như mọi ngày, xong liền ngủ, lúc tỉnh lại vợ rồi, bên nhà vợ hỗ trợ làm lễ tang. còn làm việc ở Đông Phong, lại vì vợ chữa bệnh mà tốn nhiều tiền, mắc nợ rầu rĩ, đành phải đến thuê người thân máy đào, làm công nhân lái xe lao động giản đơn, tích lũy dần có tiền mua cho bản thân máy đào, lại phát thị trường khai quật rất tốt, cân nhắc việc làm đại lí.

      Ông vì tự mình sử dụng máy, từng sinh sống ở công trường, biết chi tiết, người cũng linh hoạt cần cù, dần dần trở thành đầu lĩnh trong thương trường tây nam, mở công ty. Bây giờ điều kiện của ông rất ổn, tuy bộ dáng khác gì người nông dân, nhà cửa rất lớn, mua nhà ở cho cha mẹ, trong nội thành cũng có hai cửa hàng lớn, bên thành thị Tây Nam đều có các cửa hàng đại lý công ty ông.

      Nhiều năm qua cũng có người thân giới thiệu cho đối tượng, nhưng ông vẫn rất cảm kích bà chủ, lúc trước hai người có gì, chỉ là khi người khác giới thiệu đối tượng cho ông, ông theo bản năng lại nhớ đến bà chủ Lâm Phong, tuy ông phải là người lái xe của của hàng mỹ phẩm kia nữa, nhưng loại cảm giác này luôn gạt được, dứt khoát tìm nữa, sống độc thân.

      Thấy Lưu Húc đập gõ đùng đùng, Lâm Phong rót ly nước đưa cho ông.

      Lưu Húc nhận lấy uống hết hơi, trả lại ly cho Lâm Phong, Lâm Phong nhận lấy cái ly cẩn thận chạm vào bàn tay thô ráp kia của Lưu Húc, giống như điện giật, vội rút về.

      Mặt cũng kiềm được mà đỏ lên, bà thào , “Lưu Húc, ông cần như vậy, kỳ thực lúc trước tôi phải vì giúp ông, chỉ là có ông, Vệ Đông Hoa cũng muốn ly hôn. Tôi chỉ muốn ông ta làm ầm ĩ khó coi, ông nợ mẹ con tôi gì cả, ông sau này hay là cần đến đây nữa.”

      Lưu Húc dùng lực đóng đinh, nghe thấy lời của Lâm Phong, ông đóng chậm nhịp vài cái, lại nhanh hơn vài cái, đem cây đinh đóng vào, hoàn thành xong mới dừng lại.

      “Tiểu Phong, tôi chỉ tiện đường đến đây, huống hồ tôi nhìn thấy Viện Viện trưởng thành, tôi có con , nên xem nó như con mình, có ý khác, bà cần đảm nhận.” xong lại xoay người tiếp tục cầm cây đinh khác dùng búa đóng lên.

      Lâm Phong chỉ cảm thấy nên lời, lại buồn phiền, phụ nữ có cảm giác rất nhạy cảm, tuy Lưu Húc vẫn thừa nhận, mỗi lần mình nhờ, ông đều đáp ứng, thấy gạo nhà mình ăn gần hết, ông lại mang qua, thậm chí có đôi khi đến chậm, còn giải thích trong khoảng thời gian này đâu công tác.

      Hơn nữa trước kia ông gọi mình là chị Lâm, nhưng biết khi nào đổi thành Tiểu Phong, ông mỗi lần thăm Viện Viện, đứa Viện Viện kia đối nhân xử thế rất lạnh lùng, hiếm khi chán ghét người.

      Lâm Phong rất sợ hãi loại cảm giác này, lúc trước Vệ Đông Hoa xấu mình và Lưu Húc có tư tình, nếu thực cùng chỗ, đó phải chứng minh điều họ là đúng sao. Hơn nữa bà rất sợ, cùng Vệ Đông Hoa kết hôn nhiều năm như vậy, họ là tự do đương đến với nhau, cùng giúp đỡ lẫn nhau, từ lúc kiếm việc thời phổ thông đến lúc làm chủ của cửa hàng Đông Phong, cùng nuôi dưỡng đứa con đến năm tuổi, nếu đây gọi tình cảm là gì? Nhiều năm như vậy mà bước đến ly hôn, thời gian thanh xuân xinh đẹp nhất của mình dều dành cho người đàn ông kia, lại bị ruồng bỏ, còn hối hận như vầy, thời gian chờ, mình có tóc bạc, còn có tư cách gì theo đuổi tình .

      để mình lại bị thương tổn, ở cùng chỗ mà té ngã, tình nguyện từng ngày dựa vào nhớ lại chuyện cũ mà sống, cũng đồng ý tiếp nhận Lưu Húc.

      Lưu Húc làm việc càng nhanh, vung cây búa, nữa, Lâm Phong cũng ngậm miệng , nhất thời khí có chút xấu hổ, lúc này di động lại vang.

      Điện thoại Lâm Phong còn chưa tắt, điện thoại liền lạch cạch rơi đất, cả người sắc mặt trắng bệch, chút huyết sắc cũng có, lung lay sắp đổ.

      Lưu Húc nghe động tĩnh thích hợp, quay đầu lại nhìn Lâm Phong môi chuyển sang tím, phảng phất nhớ lại thời điểm năm đó bà và Vệ Đông Hoa quyết định ly hôn.

      Ông chạy nhanh qua đỡ lấy bà.

      “Sao vậy, Tiểu Phong?”

      “Viện Viện bị thương, Viện Viện ở bệnh viện, tại sao có thể như vậy? Tôi muốn đến bệnh viện, tôi phải lập tức tới bệnh viện…” Lâm Phong chân mềm nhũn, lại giãy dụa muốn .

      “Tiểu Phong, bà cần gấp, Viện Viện ở bệnh viện nào, tôi cùng bà, sau đó bà càng thể nóng vội, nhất định phải chịu đựng.” Thời khắc mấu chốt, đàn ông vẫn có lý trí hơn, Lâm Phong phần lớn thời gian đều chìm trong hối hận, sống trong quá khứ, nhưng Lâm Viện là toàn bộ, duy nhất của bà, bà thừa nhận mình chăm sóc tốt cho con , nhưng nếu cần bà chết vì con , bà nhất định cũng chút do dự.

      Lưu Húc buông công cụ, tay còn chưa kịp rửa, liền đưa Lâm Phong đến bệnh viện, dưới lầu ngừng chiếc Audi Q7 chính là của ông, Lâm Phong hiếm khi chú ý đến Lưu Húc, cũng hồ đồ biết ông như thế nào, trong ấn tượng của bà ông chỉ là tài xế, nhìn thấy xe này, cũng nghĩ là giúp ông chủ giữ, huống hồ lúc này bà làm sao có tâm tư hỏi điều này, tâm trí bà đều bay đến bên người con rồi.

      Cuộc điện thoại vừa rồi là Xán Xán gọi, Trương Dong và Vệ Đông Hoa vốn muốn tìm Lâm Phong, nhưng nghĩ Lâm Phong phải đến đây, đường lại chuyển hướng về, mặt dày ở lại nơi này chờ.

      Trương Dong cũng nhàn rỗi, gọi điện thoại cho Vệ Minh Châu, luôn miệng, “Bảo bối đừng lo lắng, mẹ rất nhanh đón con, con buổi tối muốn ăn gì, lát nữa mẹ mua cho con…”

      Nghe được Trương Dong điện thoại, mọi người bày ra vẻ mặt vui.

      trán Xán Xán quấn băng gạc, giờ phút này tâm tình xúc động chỉ cảm thấy từng cơn từng cơn đau, lúc này đặc biệt có thể cảm nhận được cảm giác của Lâm Viện vừa rồi.

      Cố Hữu Tài cũng từng nghe con qua, trong nhà nàng Tiểu Viện này chỉ có người mẹ, mẹ ấy còn vô cùng yếu đuối, cũng chăm sóc con , Tiểu Viện là tự chăm sóc bản thân, rất đau lòng, tuy con khoẻ mạnh sao, ông gọi điện cho vợ báo bình an, vẫn tiếp tục chờ, cũng chưa vội.

      Mã Liệt phải ở bên Xán Xán đương nhiên cũng .

      Mà Ngô Ngọc Mai cảm thấy chuyện này ít nhiều gì cũng có quan hệ với Mã gia bọn hộ, dù sao Vệ Minh Châu là con dâu trước đây, như vậy cũng hợp tình, cũng ở lại, Ngô Ngọc Mai ở lại, Mã Văn Hùng đương nhiên cũng thể biết xấu hổ mà .

      Lưu Tử Quân lại cả người ngơ ngác canh giữ ở bệnh viện.

      Mã Liệt lớn như vậy cũng chưa từng gặp qua Lưu Tử Quân thế này.

      Lúc Xán Xán ra vừa lúc nghe thấy Lưu Tử Quân A Viện là vợ , mới chú ý đến, có vẻ nhìn hơi quen mắt, nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra lần trước người mình đá chính là

      Mã Văn Hùng lâu chưa bị dằn vặt như vậy, trái tim đập thình thịch, thấp tha thấp thỏm, lại bởi vì chuyện của chị dâu mà bị vợ ghét bỏ, giờ phút này ngồi trong góc, mặt nhăn như ăn tỏi, chết tiệt hơn nữa, buổi tối cơm còn chưa kịp ăn, bây giờ đương nhiên cảm thấy ê ẩm, rang khôn chưua nhổ bị đau, đau đến miệng ông muốn méo .

      Ngô Ngọc Mai là người tỉnh táo nhất ở trường, nhìn thấy bộ dáng Lưu Tử Quân, kinh ngạc, thằng nhóc này tâm địa xấu, nhưng từ biểu tâm tình, hiếm khi nghiêm túc như vậy, xem ra thông suốt, bèn ngồi bên cạnh an ủi.

      Cố Hữu Tài nhìn thấy Tiểu Mã tiếp cận con mình, cũng thức thời để cho bọn trẻ trò chuyện, an vị tới bên cạnh Mã Văn Hùng, nhìn thấy mặt Mã Văn Hùng méo mó, hỏi, “Ông , răng đau a?”

      “Sao biết?” Mã Văn Hùng cau mày hỏi.

      Cố Hữu Tài học bộ dáng Mã Văn Hùng, miệng méo lệch , “ đều như vầy, phải răng đau chỉ có thể là muốn diễn trò, nghe đoàn diễn tình nông thôn tuyển diễn viên, diễn cái miệng méo mó như vậy ra rất thích hợp đó.”

      Mã Văn Hùng nhìn thấy vị thân gia tương lai này, răng càng đau, nghĩ thầm diễn Triệu Tứ cũng cần hoá trang.

      Cố Hữu Tài thuận tay lấy ra bình nước đưa cho Mã Văn Hùng, “Uống miếng nước, ngậm hồi, đau.”

      Mã Văn Hùng đau vô cùng cũng nghĩ nước này ở đâu ra, bây giờ mọi người cũng để ý tới mình, răng đau này là bệnh cũ, đành phải tiếp nhận nước, uống hớp lớn, lạnh lạnh, vừa ngậm vào miệng, răng càng đau, bất quá ngậm hồi, nuốt xuống, quả nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều.

      Răng đau, tâm tình liền thoải mái, nhìn người cũng thuận mắt, Mã Văn Hùng vẻ mặt ôn hoà , “Thân gia, nước này tồi a, là nước suối núi của các người sao?”

      phải a, của vừa rồi đến nhà vệ sinh, nước suối ở đường uống hết rồi.” Cố Hữu Tài thành .

      Mã Văn Hùng nghe xong nhất thời có cảm giác miệng đầy tiêu độc, cảm giác miệng mình giống WC, bị dội xuống dòng nước.

      “Đây là bệnh răng cũ, xem ra phải nhổ rồi.” Mã Văn Hùng muốn đề cập đến vấn đề nước nữa, nữa ông rất bực bội a.

      “Nhổ răng làm gì, lớn tuổi như vậy rồi, có răng dễ dàng gì, nhổ răng lại ít răng.” Cố Hữu Tài nghiêm túc .

      Mới mấy câu, Mã Văn Hùng lại bị chọc giận tiếp, cái gì là lớn tuổi như vậy? Cái gì là có răng dễ dàng? Tôi tuổi lớn lắm hay sao? Tôi giống như người cần dùng răng giả sao? đùa, thân gia này hết , khỏi đen mặt , “Tôi nhàm chán, muốn nhổ răng.”

      Cố Hữu Tài nghe xong, có vẻ đăm chiêu gật đầu, “Cũng đúng, trong thành phố có chỗ chơi, thể câu cá trồng quả, là rất nhàm chán. Bất quá ông , chỉ có 32 cơ hội nhàm chán, phải biết quý trọng a.”

      Mã Văn Hùng mặt tái , lúc này răng ra đau, tim lại đau a, vì sao gọi là 32 cơ hội nhàm chán, đây là nguyền rủa ông đem tất cả răng nhổ sao?

      Ông nghiêng người đáp lại đối phương, may mắn, lúc này mẹ của Lâm Viện tới.

      Lưu Húc cùng với bà.

      Trương Dong liếc mắt cái liền nhìn thấy Lâm Phong, nhìn thấy bà mặc bộ váy mộc mạc, vẫn là kiểu dáng nhiều năm trước, váy dài, bây giờ còn lưu hàng, hoa văn cũ lỗi thời, hơn nữa đầu tóc ràng bạc, bên cạnh bà lại là Tiểu Lưu lái xe cho công ti chồng bà lúc trước, hồi đó bà đương nhiên sau khi nhìn thấy màn kia, biết hai người này thực tế có vấn đề gì, bây giờ sao có thể hai người họ lại đến cùng nhau? Đây đúng là khôi hài.

      Nhìn thấy người Tiểu Lưu kia là trang phục công trường, Trương Dong giờ khắc này thậm chí quên con còn ở cục cảnh sát, tâm tình đột nhiên hiểu sao tốt lên.

      Vệ Đông Hoa ở cái chỗ xấu hổ này chờ Lâm Phong đến, chờ rất thoải mái, trong lòng thống hận mẹ con Lâm Phong gây chuyện, ly hôn còn đến quấy rầy nhà mình, bây giờ nhìn thấy Lâm Phong đến, đồng thời lại thấy Lưu Húc, lúc trước vợ mình ngoại tình kỳ thực tự đáy lòng Vệ Đông Hoa tin, nhiều năm như vậy vợ vẫn chưa tái hôn, càng thêm thuyết phục lúc trước chỉ là hiểu lầm, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng công nông của Lưu Húc, cư nhiên đứng bên cạnh vợ trước của mình, ông liền thập phần vui, bất quá lại có cảm giác ưu việt, hoàn hảo mình ly hôn với Lâm Phong, thấy bà bây giờ già thành cái dạng gì, lúc trước còn trẻ xinh đẹp, bây giờ trang điểm, biết cách ăn mặc, lại cùng cu ly công trường ở cùng chỗ, tình làm cho ông khinh bỉ.

      Kỳ thực ở độ tuổi này của Lâm Phong, phụ nữ như vậy mới là bình thường, với cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp của Trương Dong, còn giống phụ nữ hai mươi mới kỳ quái, nhưng Vệ Đông Hoa mỗi ngày có thói quen thẩm mỹ này, đương nhiên cảm thấy Lâm Phong rất già rồi.

      Trước đây Lâm Phong nhìn thấy Vệ Đông Hoa, khẳng định trước tiên ánh mắt dõi theo ông, nhưng hôm nay bà lại hoàn toàn để ý đến Vệ Đông Hoa, trực tiếp chạy đến trước mặt Xán Xán, nhìn thấy Xán Xán cũng bị thương, càng thêm lo lắng.

      “Viện Viện sao rồi?” Lâm Phong còn chưa xong nước mắt liền rơi như đòi được tiền, chuỗi rơi xuống, quả nhiên là người đàn bà rất thích khóc.

      “Dì, a Viện bị thương xương sống, dì đừng nóng vội, ấy nếu ra nhìn thấy dì khóc như vậy, rất khó chịu.” Xán Xán đối với ai cũng có biện pháp, nhưng mỗi lần gặp mẹ của Viện Viện chân tay lại luống cuống, mẹ của Viện Viện người hay khóc, thời điểm gì, gì cũng có thể làm cho bà có cảm giác muốn khóc.

      “Viện Viện sao lại bị thương?” Lưu Húc thay Lâm Phong hỏi.

      “Bị người đánh bị thương.” Xán Xán đến đây, nghĩ mình có chuyện gì, Lâm Viện cư nhiên gắng gượng lâu như vậy, thanh cũng có chút nghẹn ngào.

      “Người đó đâu? Báo án chưa?” Lưu Húc giống như Lâm Phong khóc, bắt được mấu chốt để hỏi.

      Trương Dong khẩn cấp đến nhảy dựng lên.

      “Chỉ là chị em tranh chấp vài câu, cẩn thận đụng chạm, làm gì phải báo án chứ.”

      Bà vừa vừa lấy tay nhéo chồng, ý bảo chồng chuyện…

      Vê Đông Hoa ho khan tiếng mở miệng , “Tiểu Phong, Minh Châu và Viện Viện gặp nhau, ồn ào vài câu, bà cũng biết tính cách của Viện Viện kia cố chấp, căn bản để ý đến người khác, cho nên Minh Châu bị kích thích cẩn thận đụng chạm chút, phải cố ý, bà đừng khóc, bây giờ Minh Châu còn ở cục cảnh sát, bà gọi điện thoại, bảo người ba thả nó ra , nó từ chưa từng ở qua chỗ đó sợ hãi.”

    3. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 41: CẦU HÔN

      Edit: KateChou

      Lâm Phong lòng chỉ lo lắng cho con , qua hồi mới phát Trương Dong và Vệ Đông Hoa, tuy khóc, trong lòng xem như có chútdễ chịu hơn, Trương Dong chướng mắt, nhưng Vệ Đông Hoa tốt xấu gì cũng ra dáng người cha, ít nhất khi con xảy ra chuyện, ôngcũng trốn .

      Giờ phút này nghe được lời của họ, bà mới hiểu được nguyên doViện Viện vào bệnh viện, bây giờsống chết còn chưa biết, lại là vì con của chồng trước đánh, ông xuất ở nơi này, vẻ mặt lo lắng, phải lo lắng cho con mình, mà là lo lắng cho con của ông và Trương Dong.

      Lâm Phong vẫn nghĩ cho dù Vệ Đông Hoa thương mình, nhưng đối vớiViện Viện còn có tình cảm cha con, dù sao cũng có quan hệ huyết thống, nhưng lúc này, bà chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, yết hầu trận tanh ngọt,“Ông cái gì? Tôi nghe ?”

      Bà ngẩng đầu nhìn Vệ Đông Hoa, hiếm khi lại có rơi lệ, chỉsững sờ nhìn ông.

      Vì Lâm Phong nhìn mình chuyên tâm, Vệ Đông Hoa cũng nghiêm túc đánh giá bà lần,vừa liếc mắt cái, giống như lại nhớ tới trước kia, Lâm Phong chỉ là tóc bạc hơn, khóe mắt nếp nhăn nhiều hơn, nhưng chút cũng thay đổi, biểu tình đau thương kia, đau đớn, khổ sở, cũng giống với thời điểm mình mở miệng muốn ly hôn khi đó.

      Vệ Đông Hoa trong lòng cùng lúc cảm thấy bỏ rơi Lâm Phong tốt, bớt phiền, nhưng mặt khác cũng xem thường bà,quá hiền lành. Đây là tính xấu của người đàn ông,phụ nữ nếu mỗi ngày tỏ vẻ, làm ôngấn tượng khắc sâu, nhưng là cứ trốn trong góc phòng khóc như vậy,bà cũng phải mười tám tuổi, ông cũng phải mối tình đầu, ai mà bình tĩnh nhìn bộ dáng này của đối phương.

      Vốn vẫn có chút lo lắng, dù sao Minh Châu quả cũng là người đả thương người khác, nhưng nhìn thấy biểu tình này của Lâm Phong, Vệ Đông Hoa lại thấy mình đúng lý hợp tình.

      “Tôi Minh Châu tại bị cảnh sát dẫn , bà cùng cảnh sát bọn họ giải thích ràng, đó là hiểu lầm.”

      “VậyViện Viện đâu?” Lâm Phong có chút tưởng tượng nổi, hỏi lại câu xác định.

      “Mấy đứa trẻ trong lúc đó cãi nhau có thể có chuyện gì, bà cần kinh ngạc, Viện Viện hiểu chuyện, chẳng lẽ bà làm mẹ nó cũng hiểu sao? Nhiều năm như vậycũng biết bàdạy con như thế nào, tính tình thành như vậy.” Vệ Đông Hoa đối với Lâm Phong rườm rà có chút kiên nhẫn, khỏi chỉ trích câu.

      Lâm Phong bị Vệ Đông Hoa mắngnhư vậy, lại còn nở nụ cười, sau đó cư nhiên cười ra tiếng,“Viện Viện từ tự quyết định, tôi lại chủ kiến, vẫn dung túng nó, nhưng ông có biết tôi lần đầu tiên đánh nó là khi nào ?”

      Vệ Đông Hoa thực kiên nhẫn, giáo dục con, bà bây giờ còn tinh tế với ôngdạy con như thế nào, đánh con,bà có bệnh , Minh Châu còn ở cục cảnh sát, lúc này Trương Dong lại nhéo Vệ Đông Hoa cái, bà cảm thấy khó chịu, tuy rất xem thường Lâm Phong, nhưng việc này, bà mở miệng lại thích hợp, Lâm Phong khẳng định thích bà, chỉ có thể dùng sức nhéo chồng.

      Lâm Phong như có chú ý tới hành động của vợ chồng họ, như là lầm bầm lầu bầu, như là cười, hoặc như là ở khóc, tiếp tục :“Tôi lần đầu tiên đánh nó, là khi nó làm chứng minh, tự ý trương đem họ sửa lại, nó mới mười mấy tuổi, cư nhiên dám làm như vậy, đó là lần đầu tiên tôi đánh nó, nógiống như điên rồi, nếu tôikhông để nó sửa họ, nó phải chết, nó mang họ Vệ, cùng họ Vệ chút quan hệ cũng có, tôi nó ngốc, như thế nào lại có quan hệ gì, ông ấy là ba con a…”

      “Vệ Đông Hoa, ông , ông là ba của Viện Viện sao? Ông phải sao? Ông rốt cuộc có phải ba của nó hay ? Chỉ là người xa lạ, nhìn thấy người bị thương cũng hỏi thăm câu, ông hỏi cũng có, hỏi cũng có!” Lâm Phong đột nhiên nổi điên, ngay cả Lưu Húc cũng ngăn lại được, vọt tới trước mặt Vệ Đông Hoa, đối với cánh tay ông cắn ngụm mạnh, ngụm này cực kỳ dữ tợn, chảy máu, cắn vỡ thịt...

      Vệ Đông Hoa sợ hãi, liều mạng giật cánh tay đau ra, thậm chí còn vươn chân đá Lâm Phong, Lâm Phong lại giống như có cảm giác đau, tùy ý ông đá thế nào cũng nhả ra.

      Trương Dong khiếp sợ, Lâm Phong này sao lại đột nhiên nổi điên, còn cắn người, bị bệnh chó dại , bèn giúp đỡ chồng cùng nhau tách bà ta ra.

      “Tiểu Phong, đừng như vậy, tôixin bà, đừng như vậy, đáng.” Lưu Húc giữ chặt Lâm Phong, chưa từng gặp qua Lâm Phong dịu dàng lại như vậy, ông bất chấp tị hiềm, đưa tay ôm Lâm Phong, dùng sức ôm lấy thắt lưng của bà,ông dù sao cũng là người từng sống ở công trường, vóc dáng cao,rất có lực, rốt cục kéo được Lâm Phong.

      Nhưng bà nhả ra, kiên quyết kéo ra miếng thịt, Vệ Đông Hoa đau đến rơi nước mắt, còn muốn đá Lâm Phong, bị Lưu Húc đem Lâm Phong tha , còn hung hăng trừng mắt liếc ông cái, Vệ Đông Hoa lý do gì cư nhiên cảm thấy sợ hãi, tiếp theo lại cảm thấy buồn cười, là công nhân của mình trước kia, có gì phải sợ, chỉ là người văn hóa.

      Vệ Đông Hoa như vậy, ai đồng tình, ngoại trừ Trương Dong vẻ mặt đau lòng, những người khác đều cảm thấy xứng đáng.

      Nhất là Mã Văn Hùng, lúc trước ông còn rất thích thân gia này, tuy làm ăn lớn bằng nhà mình, nhưng đeo mắt kính, thoạt nhìn nho nhã lễ độ, rất văn hóa, con lại công tác ở toà soạn báo chiều, vừa thấy chính là nhà có học thức.

      Nhưng giờ khắc này, ông cảm thấy ông lão bên cạnh chán ghét này so với Vệ Đông Hoa còn đáng hơn.

      Dĩ nhiên quay đầu vừa thấy Cố Hữu Tài trợn mắt, sắc mặt đỏ lên, bộ dáng chuẩn bị đánh nhau… Quên , coi như ông chưa [┬_┬] chút cũng đáng , hù chết người.

      “Lâm Phong bà điên rồi sao? Lúc trước con phán cho bà, với Đông Hoa có quan hệ gì, nếu phảibà dạy con thành như vậy, nó như thế nào bị thương, đều là nó tự tìm đến, bà cắn Đông Hoa có ích lợi gì, hay là chính bà cả ngày cùng với đàn ông lỗ mãng quấn lấy nhau, cũng kết hôn, danh phận , truỵ lạc,dạy hư con còn ngờ người khác, khó trách đứa kia chút giáo dưỡng cũng có.”

      Trương Dong đau lòng nhìn cánh tay chồng, vừa lưu tình châm chọc Lâm Phong, đối đãi với loại đàn bà này hung hăng cười nhạo, chừng bà ta liền ngoan ngoãn biến mất,thực tế, lúc trước để cho bà ta cùng Vệ Đông Hoa ly hôn, Trương Dong chính là làm như vậy, bênở trước mặt Vệ Đông Hoa biểu đáng thương, bênở trước mặt Lâm Phong châm biếm đủ thứ chuyện.

      Hơn nữađưa mấy tấmảnh chụp ra, liền có thể làm cho người đàn bà đó ngoan ngoãn đồng ý ly hôn , còn ra vẻ thanh cao gì cũng cần, là ngu muốn chết.

      Nhưng Trương Dong đánh giá sai chuyện,chuyện liên quan đến Vệ Đông Hoa, Lâm Phong rất hồ đồ, bởi vì đây là người đàn ông bà cả đời, bà gì cũng được, ngu cũng được, bà muốn ầm ĩ với ông, vì đáy lòng bà thậm chí còn có chút ảo tưởng, cảm thấy người đàn ông này chỉ bị trẻ tuổi xinh đẹp che mắt, ông tuy rằng thương mình, nhưng thể thương con mình.

      Nhưng tình hôm nay, làm cho bà hoàn toàn tỉnh ngộ, kỳ thực sớm nên tỉnh ngộ phải sao? Nhiều năm như vậy, Vệ Đông Hoa cũng chưa từng đến thăm mẹ con bà, càng có mua quà, cho tiền, Lâm Phong hẳn sớm biết, nhưng vẫn muốn thừa nhận, nhất định phải đợi đến ngày này, con duy nhất của bà nằm viện, sống chết biết, bà mới tỉnh ngộ.

      Bà chỉ cảm thấy miệng tràn ngập mùi máu tươi, trong lòng lại hối hận vô cùng, thanh khàn khàn vang lên:“Viện Viện, mẹ sai rồi, mẹ sai quá, mẹ thực xin lỗi con.”

      Lưu Húc tới lúc này đều thủy chung ôm Lâm Phong, sợ bà cảm xúc căng thẳng làm thương tổn chính mình, ông yên lặng theo đuổi Lâm Phong nhiều năm như vậy, chưa bao giờ dám có hành động an phận gì, đây là lần đầu tiên, hai người dựa vào nhau gần như vậy, lâu như vậy, ômngười đàn bà yếu đuối này, Lưu Húc thầm nghĩ muốn chăm sóc bà, cùng bà hết quãng đời còn lại, làm cho bà khôi phục lại nụ cười và hạnh phúc.

      “Tiểu Phong, bà cần như vậy, bà phải đứng lên, Viện Viện sao, chờ Viện Viện tỉnh lại, tôi liền cầu hôn bà, bà đồng ý gả cho tôi , chuyện khác dám , tôi nhất định là người cha tốt, tôi có con cũng có con, tôi xem Viện Viện như con của mình, tương lai tài sản của tôi cũng toàn bộ cho nó làm của hồi môn.” Lưu Húc biết Lâm Phong dễ khóc, nhưng ngày thường bà đều lẳng lặng rơi lệ, chưa từng nhìn thấybà khóc lóc om sòm như vậy, đây là bị buộc đến mức tận cùng, khổ sở trong lòng nén lại mới như vậy, đành phải làm sáng tỏ.

      Lâm Phong cũng ngây ngẩn cả người, biết tình huống thành như vậy, Lưu Húc thế này, nhiều năm như vậy, ông quả thực chăm sóc tốt cho mẹ con bà, còn chưa từng lên tiếng, cũng có hành động quá phận gì.

      Trương Dong bên kia như nghe được chuyện gì buồn cười, “Xuy” tiếng.

      “Có cần cảm động như vậy , mười năm trướcđã thông đồng, tại mới cầu hôn, ai tin? Huống hồ ông như vậy, ông cho con bà ấy kế thừa cái gì? Chẳng lẽ kế thừa suất làm nhân công ở công trường,để cho người ta cũng làm công, là cười chết người.”

      Vệ Đông Hoa cũng thấy buồn cười, nhưng ông cười, tay liền đau như bị xé rách, người đàn bà này quá độc ác, bất quá trước mắt, nghĩ đến con Minh Châu, ông lại nhịn xuống, làm bộ ra vẻ hào phóng mở miệng :“Lâm Phong, vừa rồichuyện bà nổi điên tôi cũng so đo, chúng ta đều là người lớn, mọi chuyện qua rồi liền bỏ qua, chuyện trưởng bối, đừng làm cho con chịu khổ, bà cũng bộc phát rồi, bỏ qua , bà cùng cảnh sát giải thích chút việc này liền thôi, Tiểu Viện ở đó, chờ nó kết hôn, tôi cho nó chiếc xe làm quà cưới.”

      Trương Dong nghe xong đồng ý , Vệ Đông Hoa dám cho ba trăm đồng tiền bà đãầm ĩ, huống chi là chiếc xe, vừa muốn mở miệng, bị Vệ Đông Hoa ngăn lại.

      “Minh Châu phải có xe sao? Nólúc trước được cho chiếc rồi, đừng ồn ào.” Vệ Đông Hoa giọng trách cứ Trương Dong, Trương Dong nghĩ đến con chiếc xe, tự nhiên nghĩ đến chiếc xe chướng mắt trong kho kia có vẻ là xe cũ, bán cũng có lời, dứt khoát lấy ra đền, coi như làm từ thiện, đuổi ăn mày.

      Vì thế cũng ra vẻ hào phóng :“Đúng vậy, Tiểu Lưu ông còn có xe , trước, xe này tuy là choTiểu Viện làm đồ cưới, ông cho dù thành ba dượng của người ta, cũng thể chiếm tiện nghi này a.”

      Vợ chồng này kẻ xướng người hoạ, ăn ý.

      Lâm Phong chỉ cảm thấy mình mắt mù, mù cả đời, như thế nào lại đối với người đàn ông như vậy mà tâm tâm niệm niệm. Con mình bị thương câu cũng đề cập đến, chỉ nhớ thương Minh Châu của ông, thậm chí dùng chiếc xe cũđể mình vì ông mà cầucon bỏ qua, chính mình chịu nổi như vậy sao?

      “Các người cút cho tôi, tôi muốn nhìn thấy các người, về phần bảo bối của các người,nhà các người dạy tốt,dạy đến vào cục cảnh sát, các người tiếp tục dạy , Viện Viện và ông quan hệ, nó xuất giá cũng tới phiên ông ra mặt.” Lâm Phong hiếm khi kiên cường hồi, khóe miệng vừa rồi cắn người còn dính máu, sắc mặt cũng bởi vì tức giận, đỏ lên, vừa thấy như vậy, giống với bình thường, nhưng ra có bộ dáng giống như thời còn trẻ.

      Lưu Húc thấy bà cảm xúc ổn định, thở dài nhõm hơi, chỉ là hôm nay rốt cục mở miệng, đơn giản tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái mở:“Tiểu Phong, nhiều năm như vậy, tôicòn chưa với bà tiếng cảm ơn, Lưu Húc tôi , chỉ biết làm việc, ăn vụng về, nhưng hôm nay ta nhất định phải , Tiểu Phong, gả cho tôi , nhiều năm rồi, tôi cũng có chút tiền, tôi biết trong lòng bà có tôi, chỉ có Viện Viện, bà yên tâm, chúng ta mua căn nhà, còn cửa hàng sâm ở lầu quảng trường La Tân và căn nhà ở Bạch Thành đều để choViện Viện, chờ nó tỉnh, tôi sang tên.”

    4. NaDuong

      NaDuong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      60
      Ôi lâu lắm lắm mới đọc đc típ luôn hiuhiu

    5. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Cuối cùng cũng có chương mới, truyện này nhàng mà cũng cẩu huyết quá chừng. Tự thấy mặt mình cũng tương đối dày, muh gặp cả nhà VMC tự thấy mặt mình thiệt mỏng ah :060:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :