Nhật Kí Hôn Nhân Hào Môn - Y Thanh Nhược (Chương 6/61) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103
      Chương 3: Chờ
      Edit: Sở Thiên Tuyết
      Lục Nịnh đối với biểu của bản thân phi thường hài lòng.

      thể mỗi lần nhìn thấy Tần Du đều chỉ muốn chạy trốn. Như vậy bản thân vĩnh viễn chỉ có thể chịu khuất phục, ngay cả nhìn thẳng , cũng làm được. Sau khi sống lại, toàn bộ chú ý của đều đặt lên sức khoẻ của mẹ nhưng đối với bản thân, Lục Ninh cũng có những cầu nhất định. Đó chính là, tuyệt đối thể theo con đường của kiếp trước.

      Muốn như vậy bây giờ nhất định phải giải quyết xong việc với Tần Du. Thế nà vừa nhìn thấy , bỏ chạy, hiển nhiên là thể giải quyết được vấn đề.

      Nàng tại còn thể xác định được mục đích của Tần Du đến tìm mình là gì. Dù sao ở kiếp trước, hai người gặp nhau cũng là tình cờ, về sau quan hệ phát sinh đến mức kia cũng là do hoàn cảnh bất đắc dĩ.

      Có lẽ suy nghĩ quá nhiều rồi. Lục Nịnh ngồi xe bus thầm nghĩ, Tần Du, ta có lẽ chỉ là...Chỉ là có bệnh a! Làm gì có ai như ta điều tra người chỉ mới gặp mặt lần đầu? Nhưng việc Tần Du tìm đến tận tiệm hoa thể suy nghĩ của ta. ta thực có hứng thú với rồi.

      Làm sao để có thể loại bỏ hứng thú của Tần Du với đây?

      Nếu như có thể, Lục Nịnh thực muốn những việc trải qua ở kiếp trước biến thành câu chuyện cười để kể với Tần Du, luôn tiện hỏi ta: Đến tột cùng ta thích ở điểm gì, thay đổi vẫn được sao?

      Những gì nhận được ở kiếp trước khiến thực sợ hãi, hoàn toàn muốn có chút quan hệ nào với người đàn ông này. tại mới bắt đầu vào xây dựng nghiệp, mẹ còn chưa biết bao giờ phát bệnh, thực có quá nhiều thứ phải quan tâm, thế nên muốn bản thân lại sa vào con đường trong quá khứ kia.

      Đầu óc mảnh rối bời, mãi cho đến khi xe bus dừng lại ở trạm cuối cùng, bác tài lớn tiếng nhắc xuống xe mới có thể kéo về thực tại. Bây giờ Lục Nịnh mới ý thức được bản thân quá xa.

      ở ngoài mà tâm trí lại ổn định, khiến bản thân xa đến vậy. Lục Nịnh bất đắc dĩ vuốt trán, cầm túi xách bước xuống cửa xe.

      Lục Nịnh ngẩng đầu nhìn biển báo, nhìn thấy tên địa phương chưa nghe bao giờ. Lại nhìn xung quanh, trừ hai con đường lớn cách đó xa thi công xung quanh hề có ai. Nếu phải chính ngồi xe bus đến đây chắc chắn cho rằng bản thân bị bắt cóc đến đây.

      Muốn bắt taxi ở con đường này là hoàn toàn thể, cuối cùng đành ngượng ngùng quay lại chiếc xe bus vừa mới xuống. Lục Nịnh cúi mặt vào, dám nhìn đến vẻ mặt của bác tài.

      Sau trận khôi hài vừa rồi, tâm trạng căng thẳng sau khi nhìn thấy Tần Du của Lục Nịnh cũng giảm bớt. cho phép bản thân nghĩ ngợi lung tung nữa mà tập trung vào công việc của mình.

      Nếu ngăn được chỉ có thể thuận theo tự nhiên, được đến đâu tính.

      Cuối cùng ngày hôm nay cũng kết thúc, Lục Nịnh chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi. có chút chột dạ dám quay lại căn nhà núi kia. Chỗ đó trước nay chỉ có mình ở, nhưng trải qua chuyện hôm qua, Lục Nịnh vẫn nén được có chút sợ hãi.

      Hôm nay dứt khoát cùng mẹ ngủ trong cửa hàng hoa.

      Ngày hôm sau, Lục Nịnh dậy sớm, nhàng mở cửa để làm phiền mẹ. Trương Kế Quyên sức khoẻ tốt, hi vọng mẹ mình có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng theo lời của Trương Kế Quyên vẫn chỉ là đứa nhóc, cái gia sản này vẫn cần đến bà chống đỡ, cho nên kiên quyết cho Lục Nịnh nhúng tay vào. Cuối cùng chỉ có thể phụ trách việc chuyển hàng đến khách.

      Cũng may, bây giờ chuyện gì cũng đơn giản hơn ngày xưa nhiều. Mấy việc đại loại như giao hàng này chỉ cần trực tiếp gọi điện cho nhà xe là có thể giải quyết. Còn những việc như buổi sáng mở cửa và buổi tối đóng cửa cũng tranh thủ giúp mẹ. Việc chuyển chậu hoa ra ngoài cũng tốn ít sức lực, thực muốn mẹ phải làm những việc này.

      Thời điểm mở cửa, Lục Ninh vẫn có chút lo lắng, nếu Tần Du lại đến chính phải đối phó như thế nào? Nhưng cũng may, cho đến khi rời cửa hàng cũng thấy Tần Du, điều này khiến Lục Ninh khỏi thở phào nhõm.

      thực tế, Tần Du vẫn tới, chỉ là Lục Nịnh trông thấy thôi.

      lái xe đến góc khuất gần tiệm bán hoa. Hành động này của bản thân khiến chính Tần Du cũng thấy thể tưởng tượng nổi.

      Tần Du lớn từng này nhưng cũng chưa bao giờ tiếp cận người nào, cũng biết làm sao để bộc lộ thích đến người, càng biết cách để theo đuổi . Bởi chính cũng biết rằng cảm xúc mình dành cho Lục Nịnh chính là thích

      thực khống chế được bản thân tự giác lái xe đến nơi này, bởi biết, mỗi sáng Lục Nịnh đều qua nơi này.

      Nhưng đáng tiếc lại muốn nhìn thấy . Tần Du mím môi, dừng xe ở góc khuất ven đường, ngồi trong xe nhìn cửa hàng vẫn chưa mở cửa. rút điếu thuốc ra định hút nhưng suy nghĩ thế nào lại cất vào, im lặng ngồi chờ.

      Đúng lúc này, Lục Nịnh bắt đầu mở cửa. Nhìn thấy thân ảnh xinh trong tầm mắt, Tần Du lập tức ngồi ngay ngắn lại, hướng ánh mắt đến chỗ nhìn chằm chằm. Tận cho đến khi Lục Nịnh rời mới khởi động xe.

      Mấy ngày tiếp theo, Tần Du đều như vậy, cứ sáng sớm là lại có mặt ở góc khuất trước cửa tiệm hoa, nhìn Lục Nịnh mở cửa hàng xong mới đến công ty. Sau khi tan việc, nếu co thời gian rẽ qua cửa hàng chuyến.

      Đến chính Tần Du cũng hiểu những hành động kì quái này của mình, nhưng bản thân lại vẫn cứ cố chấp làm.

      Đương nhiên, cũng thể nào thoả mãn với việc cứ đến nhìn trộm như thế này. Chỉ là với thái độ của lần trước vẫn cần phải quan sát thêm thời gian, cuối cùng mới có thể đưa ra phán đoán xem nên làm gì.

      Chính vì biết làm sao để bày tỏ tình cảm của mình nên quyết định dùng chính sở trường của bản thân để giải quyết việc này. Là nhà kinh doanh, thứ nhất chính là kiên trì, nhẫn nại và cẩn thận. Tựa như lúc giải quyết những vấn đề làm ăn, mỗi quyết định của đều hết sức thận trọng, trải qua nhiều lần phân tích, suy nghĩ mới có thể tiến hành.

      Mãi cho đến ngày thứ tư, mới quyết định xuống xe, đến trước cửa tiệm hoa chờ.

      Lần gặp mặt này của Lục Nịnh, so với hai lần trước, thoải mái hơn nhiều. Chỉ là sững sờ lát rồi ngay lập tức khôi phục bình tĩnh, “ Xin chào, có gì cần hỏi sao?”

      “ Tôi muốn mua hoa.” Tần Du chăm chú nhìn Lục Nịnh

      Trong tay Lục Nịnh còn ôm chậu hoa, nghe vậy tuỳ ý , “ tự mình vào trong chọn .”

      Tần Du vẫn đứng ngoài, hề có ý định bước vào mà quay ra hỏi, “ có thể giới thiệu qua cho tôi được ?”

      Sau khi đặt chậu hoa lên băng ghế bên ngoài, liền xoay người bước vào trong, vừa vừa , “ Xin hỏi quý khách định mua hoa làm gì? Là mua tặng hay mua cho chính mình? Mục đích khác nhau, lựa chọn cũng khác nhau.” Từ đầu đến cuối, hề liếc nhìn Tần Du cái.

      Tần Du đứng sau lưng , nghĩ lúc rồi , “ Tôi muốn mua chậu hoa để bàn làm việc...Đề phòng phóng xạ.”

      Nghe được bốn chữ cuối cùng, Lục Nịnh thiếu chút là nhịn được phì cười. đương nhiên hiểu Tần Du là người lạnh lùng, cứng nhắc, sắc mặt lúc nào cũng đóng băng, làm gì có chỗ nào giống người thích cây cảnh, muốn đặt bàn làm việc chậu hoa. thế còn đưa ra lý do là đề phòng phóng xạ

      Nếu như để cho nhân viên tập đoàn Hán Viễn nghe được, chỉ sợ là họ sợ đến mức rớt cả cằm.

      Tần Du dường như cũng nhận ra lý do mình vừa đưa ra quá kì quái nên lập tức ngậm miệng, gì nữa. Lúc này Lục Nịnh ngừng việc bê chậu hoa ra bày bên ngoài, trầm mặc nhìn cả tiệm hoa, dường như thực suy nghĩ loại cây có thể phù hợp với cầu kia.

      nhìn hoa và cây cảnh, Tần Du chằm chằm nhìn .

      Ánh mắt của nóng rực lại hề cố kị, Lục Nịnh muốn lờ cũng được. Cuối cùng chỉ đành phải dời bước, tránh ánh mắt kia, sau đó vươn tay cầm chậu lô hội. chậu nhưng thực tế nó chỉ to bằng bàn tay người lớn, tuy nhưng lại cực kì tinh xảo, bắt mắt.

      Lục Nịnh xoay người đưa chậu lô hội đến trước mặt Tần Du, “ Cái này có thể chứ? Vừa chiếm diện tích lớn, lại có khả năng hấp thu phóng xạ rất tốt.”

      Tần Du nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn của , khẽ giật mình, ngượng ngùng gật đầu, “ Được, cái này rất tốt.”

      định lấy tiền lúc này mặt Tần Du có vài phần bối rối. Bởi vì trong ví của , các loại thẻ vàng, thẻ vip cùng thẻ hội viên đều có, chỉ duy nhất có tiền mặt. Sở dĩ có là vì những nơi đến cần thiết phải dùng tiền mặt. Các nhu yếu phẩm hoặc đồ dùng này nọ đều do thư ký hoặc bảo mẫu trong nhà chuẩn bị, cần phải đụng tay. Đem theo những thẻ hội viên kia, đa phần cũng cần dùng bởi hơn phân nửa là đều rải rác ở trong thành phố này nên bọn họ đều biết mặt .

      Cuối cùng vẫn quyết định móc ra thẻ tín dụng, giọng chắc chắn hỏi, “ Chỗ này có thể quẹt thẻ ?”

      Có năm đồng chậu lô hội mà cũng muốn quẹt thẻ?

      Trong nháy mặt, Lục Nịnh khó có thể tin nổi trước đây bản thân lại cực kì sợ hãi tên đàn ông này. Những biểu kì quái, ngượng ngùng, thậm chí có chút ngốc nghếch kia lại thực có thể nhìn thấy ở người Tần Du.

      Có lẽ tại hoàn cảnh bất đồng nên như vậy sao? Cũng khó trách, ai bảo... trước đây thân phận như vậy, làm gì có tư cách để Tần Du có loại biểu này.

      Tần Du phát sắc mặt Lục Nịnh trầm xuống, nhìn vui giận. Chỉ là cũng còn cách nào khác, bèn đưa thẻ đến trước mặt .

      Lục Nịnh còn chưa biết mở miệng thể nào Trương Kế Quyên từ trong cửa hàng ra, hỏi, “Tiểu Nịnh, có khách sao ?”

      “ Vâng.” Lục Nịnh quay đầu nhìn mẹ cái, trong nội tâm liền trào lên vô hạn dũng khí. quay đầu, dứt khoát với Tần Du, “ Xin lỗi, chỗ chúng tôi cho quẹt thẻ.”

      Thực ra điểm này Tần Du cũng đoán trước được, chỉ là thực nghe câu trả lời như vậy vẫn nhịn được sắc mặt có chút u ám.

      nhanh chóng cất thẻ vào trong ví, trong nháy mắt liền hồi phục lại cỗ khí thế lạnh lùng bức người, nhìn Lục Nịnh khẽ gật đầu “ Xin lỗi”. Sau đó xoay người rời khỏi tiệm hoa.

      Chuyển biến này ngoài dự liệu của Lục Nịnh nhưng biểu đó mới là Tần Du mà từng quen.

      Nhìn chằm chằm bóng lưng của , hiểu sao trong lòng lại thấy đau xót.

      Trương Kế Quyên đến gần hỏi, "Tiểu Nịnh, như thế nào ? Buôn bán tốt sao?

      Lục Nịnh phục hồi tinh thần, hung hăng nhắm lại hai mắt, quay đầu nhìn về phía Trương Kế Quyên, lúc này thu lại tất cả tâm tình, chỉ để lại vẻ mặt tươi cười sáng lạn, “ Vị khách đó mang tiền.”
      1012, Hoa Bỉ Ngạn, thuyt6 others thích bài này.

    2. Nghiêm Hi

      Nghiêm Hi Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      TRuyện hay ạ, nam sạch phải bạn edit?
      sở thiên tuyết thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      sở thiên tuyết thích bài này.

    4. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103
      Là sạch , sủng :yoyo14:

    5. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103
      Chương 4: Khéo

      Edit: Sở Thiên Tuyết

      Thực ra Tần Du cố ý làm như vậy.

      Bởi vì khi Lục Nịnh “Chỗ chúng tôi cho quẹt thẻ” trong nháy mắt đấy, đột nhiên ý thức được, ngày mai mình danh chính ngôn thuận đến đấy lần nữa với lý do: Mang tiền quay trở lại đây mua hoa.

      Vì vậy thập phần sảng khoái thu hồi lại thẻ của mình, chỉ sợ Lục Nịnh đột nhiên lại đổi ý.

      Ngày hôm sau, Lục Nịnh cho rằng Tần Du đến nữa nhưng thực chứng minh, nhầm. Khi vừa mở cửa hàng, người đầu tiên Lục Nịnh nhìn thấy là Tần Du. Đại khái là gần đây gặp mặt quá nhiều nên có cảm giác chết lặng. vịn tay vào khung cửa, hề có ý để Tần Du vào, hỏi, “Lại có chuyện gì nữa ?”

      Tần Du móc từ trong ví ra cọc tiền giá trị lớn mới tinh cho nhìn, “Tôi hôm nay mang tiền.”

      “...” Lục Nịnh cố gắng nóng nảy. Nếu ra mục đích của mình, có hàng trăm cách để cự tuyệt nhưng đằng này, lại chỉ đến mua hoa, còn mở tiệm bán hoa, chả nhẽ giờ lại đuổi khách .

      từ trước đến nay hề biết rằng, Tần Du lại có mặt bướng bỉnh như vậy.

      càng hận bản thân mình hơn, biết đến đây mục đích phải mua hoa, nhưng hết lần này đến lần khác lại thể cự tuyệt.

      Lục Nịnh tránh ra khỏi cửa, hỏi, “Vẫn là chậu hoa ngày hôm qua sao ?”

      Tần Du gật đầu.

      Lúc thu tiền Lục Nịnh mới nhớ ra toàn bộ tiền trong tiệm hôm qua đưa cho Trương kế Quyên, chuẩn bị hôm nay ngân hàng gửi, cho nên có tiền trả lại.

      Tần Du thấy nàng sững sờ, rất nhanh hiểu được, mở miệng , "Bằng tôi - - "

      Nhưng đợi xong, liền bị Lục Nịnh cắt đứt, "Xin chờ chút, tôi vào lấy tiền trả ."

      Tần Du mím môi, thực ra chỉ định rằng mình chọn thêm vài thứ nữa. Cũng biết rằng Lục Nịnh có hay hiểu lầm ngày mai lại đến để lấy tiền thừa, cho nên mới vội vã cắt đứt như vậy.

      Lục Nịnh rất nhanh trở lại, đem tiền thừa đưa cho Tần Du.

      cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn, thon dài của lát mới duỗi tay cầm lấy tiền.

      Đây ràng là bàn tay trời sinh dùng để đánh dương cầm, vậy mà bây giờ lại ở trong tiệm hoa này làm những công việc vận chuyển nặng nhọc. Tần Du thực hiểu Lục Nịnh vì sao lại phải liều mạng như vậy, thậm chí còn nghỉ học để kiếm tiền. ràng, gia đình tuy tính là giàu có nhưng cũng đến mức để phải làm như vậy.

      Đem tiền thừa cất , nhận chậu lô hội từ tay , xoay người rời . Nhưng bước chân vừa chuyển, liền có chút do dự.

      Xem thái độ tại của Lục Nịnh, chắc chắn hi vọng gặp lần nữa, hơn nữa biểu cực kì ràng. Tần Du biết bản thân ngày mai thể tới. Việc này cũng giống như khi làm ăn, thể từng bước ép sát, tránh cho người ta ưa, có đôi khi lùi lại bước lại nhận về kết quả tưởng được.

      Nhưng chính cũng biết kết quả kia có xuất hay . Đó thực là điều tránh khỏi khi làm ăn.

      Cho nên Tần Du do dự trong chốc lát, liền rút danh thiếp từ trong ví ra. Chỉ có điều nếu đưa cho Lục Nịnh lúc này, thực nhận sao ? , với thái độ bây giờ chắc chắn vứt suy nghĩ.

      Thế nên Tần Du lại cất danh thiếp , sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Nịnh, cố làm ra vẻ trấn định, coi như có việc gì xảy ra, “Hoa của tiệm rất đẹp. Công ty của tôi sau này có lúc phải dùng tới chúng, lúc đó tôi muốn mua hoa từ chỗ này. có thể cho tôi số điện thoại để tiện liên lạc ?”

      Lục Nịnh đương nhiên tin, đường đường là tổng tài của tập đoàn Hán Viễn lại tự mình phụ trách việc đặt hoa cỏn con này. Mục đích thực của Tần Du rất ràng: muốn số điện thoại của .

      Nếu như phải biết thân phận của , nghĩ rằng bọn họ chỉ đơn giản là những người xa lạ mới gặp nhau vài lần, chắc chắc sau khi nghe xong lời này cảm thấy việc này rất bình thường, thậm chí còn có lý do từ chối.

      Khách tới cửa, chẳng nhẽ lại đuổi sao ? Cho dù là mục đích cần là số điện thoại của .

      Kỳ khi Tần Du móc danh thiếp kia ra, cũng chú ý đên.

      vẫn nghĩ là định đưa cho mình, vì kiếp trước, lần đâu hai người gặp mặt, làm vậy. Sau ki đưa danh thiếp còn , “Có chuyện có thể tìm tôi.”

      Thời điểm nhìn thấy làm vậy, thực hoảng hốt, nhưng ngờ, Tần Du lại cất tấm danh thiếp kia rồi hỏi số điện thoại.

      Lục Nịnh cũng , biến hoá này đại biểu cho điều gì, dù vậy vẫn lắc đầu , “Thế lấy số điện thoại của tiệm .”

      Dù sao cũng chỉ là mua hoa, vậy đưa số của tiệm phải là thích hợp sao ?

      Tần Du kiên trì , “ Vẫn là lưu thêm số cá nhân . Bên tôi nếu mua hoa, khẳng định là rất nhiều, trong tiệm có lẽ đủ.”

      "Tiểu Nịnh, đưa vị tiên sinh này sô điện thoại của con ." Trương Kế Quyên biết từ lúc nào qua chỗ này, nghe vậy nhân tiện , "Đến lúc đó con trực tiếp chuyển hoa là được.”

      Lục Nịnh trong lòng thở dài hơi, "Được rồi." Dù sao cũng định đưa số điện thoại của cửa hàng, đến lúc đó lại quay ra hỏi mẹ số điện thoại của so với bây giờ đưa ra cũng khác gì nhau.

      Tần Du đem sô điện thoại của lưu vào trong máy mình, xong xuôi mới lễ phép cáo từ.

      ra khỏi tiệm bán hoa, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thoáng thấy Lục Nịnh nhìn chằm chằm bóng lưng ngẩn người. Khi quay lại, vừa vặn ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Nịnh hơi kinh hãi, vội vàng thu hồi tầm mắt.

      Tần Du quả nhiên có đến tiệm, tạm thời cũng gọi điện thoại cho . Lục Nịnh nghĩ, có lẽ là bây giờ chưa có chỗ dùng đến hoa . Tần Du hiển nhiên là người cực kì kiêu ngạo, những lời ra, dù cho lúc đó là dối cũng vẫn làm nó thành thực.

      Tối hôm đó, Lục Nịnh nhận cuộc gọi từ khách sạn Nhã Lan, là đêm nay có dạ tiệc quan trọng, hỏi có thời gian rảnh qua đánh đàn dương cầm .

      Nhã Lan là khách sạn năm sao tốt nhất trong thành phố. Lúc Lục Nịnh trùng sinh, trong nhà chỉ có duy nhất tiệm bán hoá, mỗi tháng cũng chỉ có thể kiếm được vài ngàn nhân dân tệ. Sau đó mới bắt đầu đánh đàn ở khách sạn Nhã Lan. Vốn dĩ căn cứ hoa kia được xây dựng cũng là nhờ số tiền tích luỹ được từ công việc đánh đàn này, hồi đó phải đánh cả buổi chiều hoặc buổi tối.

      Căn cứ trồng hoa xây dựng xong, việc làm ăn cũng khá hơn, vì thế Lục Nịnh cũng ít đánh đàn dương cầm.

      Nhưng tổng giám đốc Nhã Lan - Chung Lộ lại hết sức chiếu cố , khiến Lục Nịnh vô cùng cảm kích. Thế nên nếu ở đó có buổi tiệc quan trọng nhất định đến đó hỗ trợ đệm đàn , hai giờ. Đương nhiên, tiền lương cũng theo đó mà tính.

      Lục Nịnh biết , Chung Lộ làm vậy vì biết rất cần tiền, thế nên mới chiếu cố . Dù sao những buổi tiệc lớn như thế này, ít nhân vật nổi tiếng lui tới, dù chỉ nhận biết vài người cũng đem lại cho lợi ích rất lớn. Mặc dù, chính cũng có loại tâm tư đó nhưng phần ân tình này thể nhận.

      Buổi tối Lục Nịnh mặc thân váy dài, đón xe đến khách sạn.

      Lúc xuống xe trước cổng khách sạn, lại vừa hay nhìn thấy chiếc xe quen mắt lái tới

      đợi Lục Nịnh xoay người tránh , chiếc xe kia cũng dừng lại. Cửa xe mở ra, Tần Du từ phía xuống, đồng thời nhìn thấy .

      "Lục tiểu thư." Tần Du tựa hồ có chút ít kinh ngạc, bước nhanh tới phía Lục Nịnh, dừng chút mới hỏi, "Hôm nay lại đến đánh đàn sao ?"

      Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Nịnh, chính là ở Nhã Lan. Khi đó đánh đàn dương cầm, phục vụ sinh chỉ tạm thời nhận việc, ra là . Chỉ là nghĩ tới, ban ngày cực khổ buôn bán, đến tối lại còn làm thêm nữa.

      "Đúng." Lục Nịnh kinh ngạc ở chỗ, Tần Du thế nhưng lại biết ở chỗ này đánh đàn dương cầm, chẳng lẽ ở đêm hôm trước, nhìn thấy sao ?

      Chào hỏi sơ qua, đáng lý Tần Du nên rời , thế nhưng bước chân của lại chuyển động, suy nghĩ chút, cất lời, “Mặc dù ra có chút đường đột nhưng Lục tiểu thư làm nhiều việc cùng lúc như vậy có quá nặng .”

      Lục Nịnh cũng che dấu gì, thoải mái , "Tôi cần tiền."

      Đời này chỉ muốn dùng số tiền đường đường chính chính do hai tay mình kiếm được, bao giờ khiến bản thân phải trở nên hèn mọn đến mức phải dùng tiền bố thí.

      Mặc cho Trương Kế Quyên luôn luôn hy vọng có thể quay trở lại trường học vẫn cứ mắt điếc, tai ngơ, tất cả chỉ vì tương lai của cả và bà.

      Kiếp trước, sau khi bất ngờ phát bệnh bệnh tình của bà từ đó cũng trở nên xấu . Bác sĩ vành động mạch có vấn đề nên phải tiến hành giải phẫu gấp, tránh cho bệnh tình chuyển biến thành ác tính. Thế nhưng chi phí giải phẫu, viện phí cùng tiền thuốc men cộng lại là con số hề .

      Lục Nịnh phải rất vất vả mới vay mượn đủ tiền để làm phẫu thuật nhưng sau khi lên bàn mổ, mọi thứ chuyển biến đến mức cũng ngờ tới. Bởi ban đầu bác sĩ chuẩn đoán là động mạch vành có vấn đề nhưng đến khi bắt đầu mổ mới phát ra phải, Trương Kế Quyên thực chất bị u tim.

      Loại bệnh này vô cùng hiếm gặp, bởi vì tim là bộ phận cực kì phức tạp, hơn nữa khối u lại nằm khuất sau những mạch máu nối vào tim. Thế nên ngay cả khi chụp X-quang mà cũng nhìn ra khối u, dẫn đến chuẩn đoán sai.

      Những chuyện xảy ra sau đó, muốn suy nghĩ tiếp nữa. Bây giờ chỉ có mục đích, đó là phải kiếm nhiều tiền, chỉ có như vậy mới có thể đem sinh mạng của mẹ đoạt lại từ trong tay tử thần.

      Chuyện này Lục Nịnh vẫn luôn giấu trong lòng, khiến ngày đêm bất an, chỉ những lúc bận rộn mới có thể bình tâm lại. Lục Nịnh biết , dù chỉ kiếm được đồng bằng bất cứ giá nào cũng phải kiếm được, nó giống như quả cân vậy, nếu có thể khiến nó càng lớn khả năng thành công của càng cao.

      Nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm của Lục Nịnh, Tần Du suýt nữa thốt ra câu “Tôi có thể giúp .” May mắn đến thời khắc cuối cùng, lý trí của kịp thu hồi lại, ngăn cản xúc động trong lòng. Lục Nịnh luôn cố gắng kiếm tiền bằng chính sức mình như vậy nếu ra câu kia chính là sỉ nhục .

      “Tôi vào trước.” Trong lúc Tần Du cố gắng vắt óc suy nghĩ xem nên gì để an ủi Lục Nịnh bỏ lại những lời này rồi rời .

      làm vậy vì muốn nhìn mặt Tần Du.

      Bởi mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đó lại làm nhớ đến quãng thời gian đen tối kia.

      Kiếp trước, chính vào thời điểm này, gặp Tần Du. Cầm danh thiếp của tay, cũng có lúc từng do dự nhưng khi đó bệnh của mẹ cực kì nguy cấp, lại nhớ đến câu của trước khi rời , “Có chuyện khó khăn, có thể đến tìm tôi.” đối với lúc đó như cây cỏ cứu mạng.

      Cuối cùng Lục Nịnh cũng hạ quyết tâm gọi cú điện thoại kia, bởi nó chính là hi vọng của mẹ , nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa với việc nhấc lên mối quan hệ sai lầm giữa và Tần Du. Sai lầm đến mức thể quay đầu.

      Khi đó hối hận, nhưng bây giờ sống lại, làm như vậy nữa.
      1012, Bebj91, Chris3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :