1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhập nhầm xác yêu đúng người - Tựu Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 20

      Lâm Hạo Hải bình tĩnh nhìn tôi: "Cha mẹ tôi sắp đến."

      "Lúc nào? Ở đâu? Tại sao?" Tôi hét lên.

      "Ngày kia, thành phố này. Cha mẹ tới thăm con trai còn cần lý do cụ thể à?"

      Tôi nhìn bộ dạng ung dung nhàn nhã của Lâm Hạo Hải là muốn phun máu! Mạch ta bị chập chỗ nào rồi à? Cha mẹ ta sắp tới! Việc lớn như thế mà ta còn bình tĩnh được?!

      Tôi căng thẳng đến độ đứng yên được, Lâm Hạo Hải chắc cũng nhìn nổi nữa, bèn : "Yên tâm , cha mẹ tôi thân với Lư Dĩ Sương, cần lo bị lộ."

      ... Ra là thế.

      Tôi khẽ thở phào hơi, Lâm Hạo Hải lại tiếp tục: "Có điều, trước giờ bọn họ đều thích Lư Dĩ Sương."

      Tôi: "..."

      "Đại ca, có thể đừng có lấy hơi lâu như thế kh¬ông hả?!" Tôi muốn khóc mà có nước mắt. Có điều thế cũng sai, chắc chẳng có vị phụ huynh nào lại thích biết con mình thích ta mà vẫn dày mặt theo đuổi, thế ngoài việc thích con trai họ ra lại còn có quan hệ làm ăn cùng họ nữa...

      Tôi căng thẳng nhìn Lâm Hạo Hải: "Vậy, vậy cha mẹ có biết chuyện của chúng ta ?"

      Lâm Hạo Hải giả vờ hiểu: "Chuyện của chúng ta là chuyện gì?"

      "... là chuyện chúng ta sống cùng nhau ấy!" Tôi nhìn ta nghi ngờ: "Đừng vẫn chưa với họ nhé!"

      "Ờ..."

      "Vậy bọn họ càng ghét tôi hơn cho xem!" Tôi sắp bị Lâm Hạo Hải chọc tức chết rồi.

      Lâm Hạo Hải lại bật cười: "Được rồi, bị doạ thành như thế này rồi cơ đấy. Nếu phải vì tôi với bọn họ việc này, bọn họ sao lại đến xem tôi có bình thường làm gì chứ?"

      "..."

      Tôi lườm ta: " chơi tôi!"

      "Hử?"

      "... Được rồi, chúng ta mau thảo luận phải làm sao để thay đổi quan điểm của cha mẹ với Lư Dĩ Sương." Tôi dám tranh luận tiếp, tránh cho ta có cớ chỉnh mình...

      Lâm Hạo Hải vuốt cằm, vô cùng hứng thú : “ ý kiến của trước .”

      "Tôi có thể nghĩ ra được cách gì chứ? Tôi có biết gì về cha mẹ đâu!" Tôi bó tay, " phải cho tôi nghe cha mẹ thích con như thế nào ! Là loại... học thức cao, du học sinh, tiến sĩ? Hay loại con ngọt ngào, dịu dàng, trong sáng? Hoặc là kiểu người vợ 'ra được phòng khách, xuống được nhà bếp' mà nhà nhà thích?"

      Khoé môi Lâm Hạo Hải đầy ý cười: "Nếu đúng là trong mấy loại đó sao? muốn giả vờ như thế?"

      "Ơ, được à?"

      "Nếu muốn thử nghiệm, tôi chỉ có thể câu: Gan !" Lâm Hạo Hải hoàn toàn chút nương tay nể mặt, "Nhưng cụ thể có làm được hay đúng là vấn đề."

      Mặc dù tôi rất muốn phản đối nhưng nghĩ kỹ lại lời của Lâm Hạo Hải cũng sai...

      Nước mắt ròng ròng, học vấn cao có, trong sáng ngọt ngào có, "ra được phòng khách, xuống được nhà bếp"... Có thể xem tôi như con mèo Garfield dễ thương bằng Garfield được ... T_T

      "Thế, thế phải làm sao..." Tôi yếu ớt hỏi Lâm Hạo Hải.

      Lâm Hạo Hải bộ dạng vô cùng ung dung: " cứ làm chính bản thân mình là được rồi."

      Ra là thế!

      Mắt tôi sáng rực, loáng cái hiểu ngay ý của Lâm Hạo Hải!

      Được người khác khen ngợi, kiểu gì cũng thấy cảm động, tôi chân thành : "Lâm Hạo Hải, tôi hiểu rồi, ý là, tôi vốn là người rất đáng , rất được mọi người quý mến... Ui chao, trước đây tôi cũng nhận ra chuyện này đâu, đến lúc lâm vào cục diện bế tắc, thế mới khiến tôi nhận ra giá trị đáng quý của mình... Có điều, ngờ nha, hoá ra lại nghĩ tôi tốt như thế... he he he he..."

      Lâm Hạo Hải lạnh lùng nhìn tôi, rất lâu rất lâu sau mới phun ra ba chữ: " xong chưa?"

      "... Ừm, cũng đại khái rồi."

      " thêm chữ nữa, tôi ném từ đây xuống đất luôn." ta với vẻ hoà nhã.

      Tôi: "..."

      "Có điều, được cụm từ 'cục diện bế tắc' quá khó so với trình độ như thế, có tiến bộ." ta tiện tay lấy từ tủ lạnh ra thanh chocolate ném cho tôi, "Thưởng này."

      Tôi vui mừng hớn hở nhận lấy chocolate, đột nhiên nhớ ra chỗ chocolate này là do tôi mua chứ ai... Mua xong về nhà Lâm Hạo Hải bảo ăn chocolate tốt cho sức khoẻ, thế là kiên quyết nhét thẳng vào tủ lạnh, mỗi tối lại còn lôi ra đếm xem có thiếu cái nào !

      Có lần tôi thực thèm quá, liền lén lút lấy ra thanh. Vì sợ buổi tối Lâm Hạo Hải kiểm tra nhận ra nên tôi mua thanh để bù vào, tưởng là chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, mình biết, lại chẳng ngờ vẫn bị Lâm Hạo Hải phát ra.

      Tôi muốn khóc mà có nước mắt, hỏi: " làm sao mà phát ra?"

      "Thanh đó đúng ngày sản xuất."

      " thần kinh à!!! Lại còn kiểm tra ngày sản xuất nữa!!!"

      Lâm Hạo Hải bình tĩnh lắc đầu: " ra hôm qua tôi chỉ đột nhiên nhớ ra đám chocolate này, nghĩ để đó lâu thế rồi biết hết hạn chưa... đến kiểm tra mới phát hai thanh này có ngày sản xuất cách xa nhau, từ đó đương nhiên có thể suy ra làm gì."

      Tôi: "..."

      Oa oa oa, ông Trời muốn diệt tôi đây mà, ta sớm xem, muộn xem, lại nhè đúng vào ngày tôi ăn vụng xem!

      Lúc đó tôi vô cùng khó hiểu: "Sao vứt luôn chỗ chocolate đó cho rồi?"

      "Hữu dụng."

      Lâm Hạo Hải khi đó chỉ trả lời có hai chữ đơn giản, mà mãi cho đến tận hôm nay tôi mới biết cái "hữu dụng" của ta chính là dùng nó làm phần thưởng cho tôi...

      thế còn là vì tôi được ra cụm từ “cục diện bế tắc” nữa chứ!

      quá thê thảm...

      Mặc dù Lâm Hạo Hải tôi chỉ cần là chính mình, nhưng tôi nghĩ bất luận thế nào ngoại hình cũng phải dễ nhìn cái , đúng ? Các bậc bề hầu hết đều thích phong cách đơn giản nhàng cả. Tôi lục lọi trong đám đồ Lâm Hạo Hải mua cho mình tìm được cái váy dự tiệc màu đen, nghĩ tới nghĩ lui lại thấy có vẻ hơi cứng nhắc, bèn đổi cái váy dài màu hồng, nhìn hồi lại sợ cha mẹ Lâm Hạo Hải nghĩ tôi có bệnh công chúa... Cuối cùng tôi miễn cưỡng chọn bộ âu phục màu da trời nhạt, còn thử búi tóc lên, phối cùng chiếc túi màu trắng, nom tổng thể cũng rất ổn.

      Tôi thấy OK rồi liền chạy đến trước mặt Lâm Hạo Hải xoay mấy vòng, vui vẻ hỏi: “Thế nào, đến lúc cha mẹ tới tôi mặc thế này được ?”

      Lâm Hạo Hải đọc báo, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên: “Ừ, ừ, tồi.”

      Tôi tức muốn chết: “... có qua loa đại khái thế nào ít nhất cũng phải ngẩng đầu lên chứ!!!”

      Lâm Hạo Hải bất đắc dĩ ngẩng đầu, liếc tôi cái: “Ừ, ừ, tồi!”

      ...Đến lời thoại cũng chẳng thèm đổi!

      Được rồi... tôi cũng chẳng hy vọng Lâm Hạo Hải được gì dễ nghe.

      Tôi trề môi, quyết định tự mình về phòng thưởng thức, vừa về đến nơi thấy QQ thông báo có tin nhắn mới, người gửi là A Thiếu Là Đồ Ham Ăn.

      Nếu bây giờ tôi còn là Hạ Tiểu Mễ, cùng Hạ Tiểu Mễ hoàn toàn có chút liên hệ nào nữa rồi, QQ này chắc là thứ duy nhất có thể chứng minh tôi từng là tên Hạ Tiểu Mễ.

      Rất lâu trước tôi có tham gia diễn đàn, diễn đàn đó được thành lập vì cặp đôi trong trò game offline. Thời trẻ bồng bột, tôi... chạy đến diễn đàn đó viết fanfic, cụ thể viết cái gì, trình độ thế nào... xin lỗi, tôi quả dám hồi tưởng lại...

      Vào lúc mọi người chắc thể chịu đựng được tôi nữa luồng sáng tựa như ánh mặt trời chiếu rọi vào cuộc sống của tôi... Đó chính là A Thiếu. ấy và tôi lúc đó có cùng loại "khiếu thẩm mĩ" độc nhất vô nhị, ấy cho rằng tôi viết rất hay, mà đám người nhận xét truyện tôi viết chẳng ra gì bên dưới chỉ là ghen tỵ với tài năng của tôi mà thôi!

      Đối với tôi lúc đó mà , A Thiếu chính là tri ...

      Thế là chúng tôi nhanh chóng gửi tin nhắn cho nhau, kết bạn QQ, sau đó bởi vì cuộc sống túng quẫn, tôi có mấy cơ hội lên mạng, giao tình giữa hai người cũng cứ duy trì khi còn khi mất, mãi cho đến sau này chúng tôi nhắc lại về fanfic của tôi và phản ứng của ấy, cả hai đều muốn đập đầu vào tường chết luôn cho rảnh...

      Bởi vì quá mất mặt, chúng tôi cũng quay lại diễn đàn đó nữa, nhưng liên hệ giữa hai người suốt mấy năm vẫn chưa hề đứt đoạn. Danh sách bạn bè trong QQ của tôi nhiều, kết bạn với bạn học cùng lớp cũng dùng cái nick khác... Cái nick đó tôi cũng dám lên nữa, sau khi trở thành Lư Dĩ Sương, tôi có lén lút lên lần, bất ngờ nhận được cả n lời nhắn, đều là bình luận bên dưới trạng thái của tôi: "A a a sao cậu ta lại như thế?!", hầu hết đều là: Thắp cây nến... cùng với vô số những lời hoài niệm.

      Thời đại công nghệ thông tin, bạn vĩnh viễn cũng biết được câu nào của mình được khắc bia mộ ngày mình ra ...

      Mặc dù có rất nhiều người phải bạn bè thân thiết nhưng nhìn thấy chỗ bình luận đó tôi cũng thấy cảm động. Tôi tắt QQ, đụng vào nữa, chỉ thường lên cái nick quanh năm suốt sáng chỉ thấy mỗi mình nick A Thiếu sáng đèn.

      A Thiếu biết gì, chưa từng gặp mặt tôi, những việc vừa xảy ra tôi kể cho ấy, nhưng có những lúc chẳng phải ai cũng mong có người có thể cùng bạn chuyện trời dưới bể đó sao.

      A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Đại Mễ Đại Mễ, tớ cậu nghe, thời gian trước tớ bị phái đến thực tập ở chỗ khác, mấy hôm nay mới trở về viện, nghe được tin này hay lắm.

      A Thiếu là hộ sĩ, điều này khiến tôi cực kỳ kinh ngạc... Ánh mắt ấy lúc trước... = =...

      Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: Hả? Tin gì cơ?

      A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: ra… cũng phải tin gì đặc sắc. Chính là bệnh viện tớ có bệnh nhân bị tai nạn giao thông, sau đó mất trí nhớ. Người đâm phải ấy cũng thuộc dạng cao ráo, đẹp trai, giàu có, mỗi ngày đều tới chăm sóc ấy, nghe cứ như tiểu thuyết ấy nhỉ? Cậu xem đời sao lại hay xảy ra tai nạn giao thông thế… Tớ cứ thấy nó xa xôi lắm…

      Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: = = ra tớ cũng từng bị tai nạn giao thông.

      A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: đấy?! Sau đó thế nào, cậu sao chứ?

      Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: … được…

      A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: 囧

      Tôi nhìn câu A Thiếu gửi tới, cảm thấy dở khóc dở cười. Trước khi tôi gặp chuyện, tôi cũng thấy tai nạn giao thông là thứ gì đó rất xa vời… Aizzz, nếu nó cứ xa vời mãi như thế tốt biết mấy!

      Có điều chuyện của A Thiếu khiến tôi rất có hứng, bị tai nạn xong mất trí nhớ... Nghe rất trùng hợp, nếu phải xác định thân xác Hạ Tiểu Mễ chết tôi cũng muốn đến thăm đó.

      Cũng đúng, đời sao lại có nhiều thứ trùng hợp đến thế được.

      Ba ngày sau.

      Lúc này, Lâm Hạo Hải trưng bộ dạng con dâu thấp cổ bé họng nhìn tôi, còn tôi như địa chủ ác bá, vênh váo hống hách ngồi ghế, tay còn cầm tẩu thuốc, chậm rãi nhả từng vòng khói vào mặt Lâm Hạo Hải. ta cũng chỉ cúi đầu cam chịu dám phản kháng, đôi mắt đen tuyền thỉnh thoảng lại lấm lét nhìn tôi, sau đó liền sợ hãi quay .

      Mà sau lưng, Tiền Chấn Hựu còn bóp vai tôi, lực rất vừa, đấm đấm bóp bóp, thoải mái vô chừng. Tôi mãn nguyện gật đầu, thuận tay vứt ít tiền vào đôi tay non mềm của Tiền Chấn Hựu: "Tiểu Tiền Tử, làm tốt lắm."

      Tiền Chấn Hựu ngượng ngùng cười, Lâm Hạo Hải lại phẫn nộ nhìn chúng tôi.

      Tâm tình tôi vô cũng tốt: "Tiểu Lâm Tử..."

      Mà lời còn chưa hết, Lâm Hạo Hải đứng bật dậy, dùng khí thế "thấy chết còn sờn" đập thẳng đầu vào tấm gỗ đặt bên cạnh, phát ra tiếng "bình" long trời lở đất.

      Tôi bị doạ đến độ đần cả, cứ ngây ra nhìn Lâm Hạo Hải, lại phát thi thể Lâm Hạo Hải giống như cương thi, tiếp tục bật dậy đập đầu vào gỗ, cứ thế lặp lặp lại.

      Cuối cùng tôi cũng tỉnh...

      thanh "bình bình" long trời lở đất trong giấc mơ lại vang lên từ phía cửa, Lâm Hạo Hải cật lực đập cửa phòng tôi.

      "Đến đây, đến đây!" Tôi vừa vuốt lại tóc vừa bực mình gắt: "Hôm nay là thứ bảy đấy ông chủ! thể ngược đãi nhân viên như thế có biết ! Cẩn thận tôi lên cơ quan chức năng tố cáo..."

      Vừa mở cửa, tiếng của tôi liền ngưng bặt, lời chưa theo nước bọt trôi lại vào bụng.

      Đúng là Lâm Hạo Hải gõ cửa.

      Nhưng... sao ta bảo tôi, chỉ có mình ta, mà cha mẹ ta cũng có mặt rồi!!!

      Mặc dù chưa từng gặp mặt cha mẹ Lâm Hạo Hải nhưng ông chú khuôn mặt chẳng chút biểu cảm lại trông tương tự Lâm Hạo Hải, cộng thêm ... bác xinh đẹp rực rỡ, dù trông có chút luống tuổi nhưng vẫn tổn hại đến vẻ đẹp của bà. Hai người này vừa nhìn biết là cha mẹ của Lâm Hạo Hải rồi!

      Tôi chẳng biết làm sao quay đầu nhìn Lâm Hạo Hải, Lâm Hạo Hải quay sang cười khẽ: "Đúng thế, là cha mẹ ."

      Tôi: "..."

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 21

      Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao ngày hôm trước khi tôi hỏi: Lâm Hạo Hải mình mặc thế có được , ta lại trưng bộ mặc chẳng để tâm đấy ra rồi...

      Bởi vì ta biết cha mẹ ta mới sáng sớm đến, mà tôi... lúc đó đương nhiên là ngủ, người chắc chắn là bộ áo ngủ nhìn đần thối, cho nên cũng chẳng cần để ý tôi mặc gì...

      Lâm Hạo Hải, sao với tôi!!!

      Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Hạo Hải, sau đó lại chuyển ánh mắt đáng thương sang phía cha mẹ ta: "Ừm, chào bác trai, bác ... Cháu, cháu biết hai bác đến sớm thế này, cháu, cháu... xin lỗi, cháu thay đồ ngay đây ạ, oa oa oa oa!!!"

      Tôi quay đầu chạy thẳng vào phòng, sập mạnh cửa sau lưng, trước khi đóng cửa hình như còn nghe thấy tiếng cười bị nén xuống của Lâm Hạo Hải.

      Cái tên biến thái chết tiệt!!!

      Uổng công tôi chuẩn bị lâu như thế, cuối cùng lại thành công cốc cả...

      Tôi ủ rũ tròng vào người bộ đồ được tuyển chọn kỹ càng từ hôm trước, trang điểm đơn giản để bản thân cũng đến nỗi lôi thôi như lúc mới mở cửa, sau đó cúi đầu dùng thái độ con dâu ra mắt mẹ chồng bước ra ngoài.

      Cảnh tượng trong phòng khách vô cùng hoà hợp, Lâm Hạo Hải kể lại cho cha mẹ những chuyện xảy ra trong thời gian này. Tôi chân rón rén bước vào, sau đó lại rón rén ngồi bên cạnh Lâm Hạo Hải, định giả vờ có chuyện gì mà gia nhập vào câu chuyện của bọn họ.

      Nhưng mẹ Lâm ràng cho tôi cơ hội đó, bà nhướng mày: “Dĩ Sương, lâu lắm gặp rồi nhỉ?”

      Tôi: “… Chào bác trai, bác … Vừa rồi bất ngờ quá nên cháu thất lễ, hì hì…”

      Lâm Hạo Hải như cười như bảo: “Ừm, Dĩ Sương bình thường như thế đâu.”

      Tôi cảm động nhìn Lâm Hạo Hải cái, gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế, đúng thế, bình thường cháu luôn…”

      “Luôn doạ người hơn vừa rồi nhiều.”

      Lâm Hạo Hải cười tít mắt chêm vào.

      Tôi: “…”

      Lâm Hạo Hải, sao chết quách cho rảnh nợ!

      Tôi để tay phải lên cánh tay Lâm Hạo Hải, làm bộ thân mật cười bảo: “Ha ha, Lâm Hạo Hải đúng là thích đùa…” trong khi dùng móng tay cắm cật lực vào tay ta.

      Lâm Hạo Hải: “… = =”

      Cha Lâm từ đầu đến cuối vẫn lạnh te, bộ mặt u hệt như lúc Lâm Hạo Hải mới quen tôi… Quả nhiên là cha con…

      Mẹ Lâm cười cười bảo: “Dĩ Sương, cháu có vẻ khác trước nhiều nhỉ.”

      Hở?

      Tôi căng thẳng nhìn sang Lâm Hạo Hải, thấy ta vẫn thản nhiên như , đành cười trừ: “Dạ, con người ta trước sau gì cũng thay đổi mà, hì hì hì hì, biết… thay đổi có làm bác hài lòng ạ?”

      Mẹ Lâm: “Ha ha, bản thân cháu thấy thế nào?”

      Hai tiếng “ha ha” kia khiến tôi rùng mình. Mẹ Lâm cũng tiếp tục làm khó tôi, từ tốn rút từ sau người ra … trái sầu riêng?! trái sầu riêng… đặt bàn, bà cười bảo tôi: “Dĩ Sương à, chắc A Hải cũng để cháu thiếu thốn cái gì nên bác nghĩ lại, cuối cùng mang thứ này tới.”

      … Quá đặc biệt luôn?!

      Tôi khóc được mà cười cũng xong, nhận lấy quả sầu riêng, cũng chẳng biết phải gì. Mẹ Lâm lại bảo: “Bác nhớ ngày trước cháu…”

      “Dạ, đúng ạ, cháu thích thứ này nhất ạ!” Tôi ôm trái sầu riêng vào lòng, làm bộ thích vô cùng, còn hít sâu hơi… hu hu hu hu.

      Mẹ Lâm nhướng mày: “Í, bác nhớ lúc trước cháu cực kỳ ghét sầu riêng mà.”

      Tôi: “…”

      Tôi vứt ngay sầu riêng sang bên Lâm Hạo Hải, bảo: “Cháu cháu cháu nhầm ạ! Cháu tưởng là quả thanh long!”

      Lâm Hạo Hải: “…”

      Nụ cười của mẹ Lâm lại càng tươi rói, ngay đến khoé miệng gương mặt cứng đơ của cha Lâm cũng xuất nét cười nhàn nhạt. Lâm Hạo Hải đặt quả sầu riêng sang góc bàn phía bên kia: “Được rồi, em đừng có lung tung nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống .”

      Tôi lập tức ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo Hải. ta liếc tôi cái, sau đó quay đầu với mẹ mình: “Mẹ, con với Dĩ Sương bây giờ rất tốt, những việc trước đây đều qua cả rồi.”

      Ý tại ngôn ngoại, đây đại khái là cầu tình cho tôi, xin mẹ ta đừng hành hạ tôi nữa…

      Mẹ Lâm cười cười, bảo: “Mặc dù nghe con đại khái nhưng mẹ vẫn thấy rất hiếu kỳ, con bé Dĩ Sương lúc trước khiến con tránh như tránh tà, vào lúc sắp cưới Tiền Chấn Hựu sao lại… biến thành bạn con rồi? thế còn sống chung luôn nữa.”

      là hoài nghi trúng hồng tâm, bác ạ!

      Câu hỏi có độ khó cao thế này, đương nhiên là đẩy cho Lâm Hạo Hải! Tôi chớp chớp mắt nhìn Lâm Hạo Hải, ta cười cười: “Tình cảm là thứ chẳng thể được, trái tim còn người khó đoán mà. Con cũng biết vì sao mình ghét Lư Dĩ Sương, cũng chẳng biết tại sao lại thích Lư Dĩ Sương… Đúng , Dĩ Sương?”

      Tôi gật điên cuồng.

      “Cũng phải.” Mẹ Lâm gật đầu đồng tình xong lại tiếp: “Dĩ Sương giống như biến thành người khác vậy.”

      Mồ hôi tôi đổ như mưa: “…”

      Mẹ Lâm đột nhiên lại bật cười: “Ừ, thế câu hỏi cuối cùng: Sao hai đứa lại ngủ riêng?”

      Mợ chứ!!! nghĩ lại có câu này!

      Quả , Lâm Hạo Hải và Lư Dĩ Sương nếu “tình trong như , mặt ngoài chẳng e” dắt nhau về sống chung rồi mà lại phân phòng ngủ riêng chẳng phải… chẳng phải quả là phi logic, quá kỳ quái bất thường sao!

      Tôi lắp bắp hồi vẫn chưa biết phải sao Lâm Hạo Hải nhanh hơn bước: “Tối qua Dĩ Sương làm mình làm mẩy, bởi vậy bọn con mới ngủ riêng. Vốn bên đó là phòng khách, về sau sửa thành thư phòng và phòng để quần áo cho Dĩ Sương, cứ mỗi lần vui là ấy lại về đó ngủ.”

      Lâm Hạo Hải mỉm cười nhìn tôi: “Đúng chứ, Dĩ Sương?”

      “Đúng đúng đúng!” Tôi gật đầu liên tục như giã tỏi: “Hôm qua Lâm Hạo Hải với chị Trương ở công ty chúng cháu bắn điện tới tấp luôn! Thế nên cháu mới ghen, mới… ngủ riêng ạ.”

      Lâm Hạo Hải: “…”

      (Chị Trương nằm bên rồi còn trúng đạn: T__T)

      Lâm Hạo Hải véo véo mặt tôi: “Dĩ Sương đừng ghen bừa nữa, với… chị Trương có gì đâu.”

      Oa oa oa, lực tay ta mạnh thế…

      Mẹ Lâm như cười như , cũng chẳng biết rốt cuộc bà có tin nữa. Tôi lại ôm tâm trạng bất an thấp thỏm ngồi cùng bọn họ lúc, chỉ lo mẹ Lâm ra chiêu gì đó nên cẩn thận hỏi han. May mà mẹ Lâm tâm tình có vẻ rất tốt, tiếp tục lôi tôi ra chơi trò “tìm kiếm điểm khác biệt” nữa. Mắt thấy thời gian trôi dần, tôi chuẩn bị thở phào hơi nhõm cha Lâm nãy giờ vẫn ở bên chưa câu nào đột nhiên mở miệng.

      “Cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi nhỉ?”

      Tôi: “…”

      Mẹ Lâm dường như được nhắc nhở, nhướng mày bảo: “Đúng rồi, Dĩ Sương, bác nhớ lúc trước cháu nấu ăn ngon lắm, lần này biểu diễn bữa chứ?”

      “Dạ?” Tôi lúng túng xua xua tay: “, tốt lắm đâu ạ. Các bác từ xa đến mà lại ăn ở nhà… Đương nhiên là phải ra ngoài ăn mới được chứ ạ! Cứ chọn mấy món đắt cắt cổ cũng được, tuỳ ý hai bác! Đúng , Lâm Hạo Hải…”

      Mẹ Lâm cười nhạt, lắc đầu: “Bình thường ăn ngoài mãi còn chưa đủ sao? đến đây, đương nhiên phải ăn mấy món thường ngày trong gia đình rồi.”

      Cũng có lý…

      Tôi lắp bắp hồi, biết phải lấy cớ gì. Mẹ Lâm hỏi: “Sao thế, Dĩ Sương muốn nấu?”

      Bà còn cười hiền từ bảo thêm: “Nếu muốn cũng cần gượng ép, ha ha.”

      Lại “ha ha”!

      Tôi muốn quỳ luôn xuống rồi, nhưng ngoài mặt chỉ có thể đứng lên, nghiêm túc : “Đương nhiên phải ạ, bác đừng hiểu lầm. Nếu bác muốn ăn cơm cháu nấu, đương nhiên ‘cung kính chẳng bằng tuân lệnh’!”

      xong liền quay người thẳng vào bếp.

      Lâm Hạo Hải lập tức kéo tôi lại ấn xuống sô pha, mặt mày u: “Em ngồi đó cho là được rồi.”

      Sau đó ngẩng đầu cười cười: “Mẹ, dạo gần đây Dĩ Sương thích hợp nấu ăn lắm, để con làm cho.”

      Mẹ Lâm đẩy gọng kính: “Ồ? Tại sao lại thích hơp?”

      Lâm Hạo Hải thở dài hơi: “Đồ ăn Dĩ Sương nấu… Tóm lại, để con làm cho.”

      Mẹ Lâm dường như càng khó hiểu hơn: “Đồ ăn nó nấu làm sao? Mẹ nhớ lúc trước nó gửi đồ ăn đến cho nhà chúng ta trông đều rất ngon lành mà, hương sắc đầy đủ cả.”

      “Nhưng bên ngoài ngon ngọt, bên trong nhạt nhẽo”, Lâm Hạo Hải đầy đau thương, “Cái vị đó con cũng muốn hồi tưởng lại.”

      “… Nhưng lúc đó chẳng phải con vứt luôn hộp cơm cho Định Xuân ăn sao?” Mẹ Lâm thắc mắc.

      Tôi chen vào: “Định Xuân, tên nghe quen quá, đó là ai ạ?”

      “Là con chó giống Samoyed nhà bác.” Mẹ Lâm mỉm cười.

      Tôi: “…”

      Lư Dĩ Sương, còn mặt mũi nào chứ…

      Lâm Hạo Hải bình tĩnh : “Nhưng sau khi Dĩ Sương đến đây sống cũng có nấu cơm cho con, là thảm để đâu cho hết.”

      Tôi bó tay chẳng biết dập lửa làm sao: “Đúng thế ạ… Xin lỗi…”

      Mẹ Lâm bất đắc dĩ: “Vậy Dĩ Sương cháu nấu , A Hải con ở bên cạnh giúp đỡ để ý chút. Dĩ Sương trước sau gì cũng phải học cách nấu sao cho vừa ngon vừa đẹp mắt, đúng ?”

      “Dạ vâng.” Cháu tuyệt đối muốn ở mình với bác, cháu thà vào bếp ngửi khói hít dầu còn hơn!

      Tôi kéo kéo Lâm Hạo Hải: “ nào, chúng ta mua đồ ăn thôi.”

      Lâm Hạo Hải nhìn tôi cái, gật đầu rồi đưa tôi , chỉ để lại cha mẹ Lâm ngồi trong phòng khách.

      Vừa ra khỏi cửa tôi liền như tội phạm bị giam ba mươi năm trong tù rốt cuộc cũng được hít thở khí tự do, hít từng hơi dài khí trong lành. Lâm Hạo Hải buồn cười: “Có đáng sợ đến thế ?”

      nhàng rồi!” Tôi nước mắt lưng tròng, “Mẹ quá đáng sợ luôn!”

      Lâm Hạo Hải: “Thế à? Để tôi cho mẹ ý kiến của …”

      ta quay người định về lại, tôi lập tức giữ chặt: “Này, đừng có đổ dầu vào lửa chứ!”

      Lâm Hạo Hải cuối cùng cũng nhìn nổi, bật cười: “Được rồi, đừng căng thẳng nữa, mẹ tôi chỉ trêu thôi.”

      “Hả? Là sao…” Tôi ngẩn ra nhìn Lâm Hạo Hải.

      Lâm Hạo Hải: “Tôi với bà gặp tai nạn giao thông, rất nhiều việc trước đây đều nhớ được nữa. Mặc dù bà chưa chắc tin nhưng cũng hỏi thêm gì. Vừa rồi ràng là cố ý muốn đùa … Cũng tại ngốc nữa, ngốc như thế, căng thẳng đến độ này, bởi thế nên bà mới càng có hứng thú trêu chọc.”

      Tôi muốn khóc mà ra nước mặt: “Sao sở thích của và mẹ giống nhau thế! Hành hạ tôi vui lắm sao! Đừng có cười nỗi đau của người khác thế chứ!”

      Lâm Hạo Hải chẳng thèm để ý: “Ờ, vậy tự mình với bà .”

      Tôi: “…”

      Tôi hiếu kỳ: “Có điều sao vừa rồi cản tôi làm cơm cho các bác?”

      Lâm Hạo Hải bất đắc dĩ: “ cũng tự nghĩ đến trình độ nấu ăn của mình . Mẹ tôi chắc muốn biết là mất trí rồi , kỹ năng nấu ăn là thể quên được, bởi vậy mới bảo nấu. Nhưng mà… tôi là người biết chân tướng, sao có thể để mưu sát bố mẹ mình được!”

      Tôi giậm chân: “Sao mà mưu sát được! Chẳng qua chỉ là mùi vị hơi quái dị tí thôi mà!!!”

      Tôi giơ ngón cái và ngón trỏ lên, cố ý để lại khe xíu giữa hai ngón, ý bảo món ăn tôi nấu chỉ khó ăn xíu thôi mà.

      Lâm Hạo Hải căn bản chẳng thèm để ý, lôi tôi lên xe lái đến siêu thị, mua hết các nguyên vật liệu cần thiết xong lại xách tôi về nhà.

      Bác chắc hành hạ tôi cũng mệt rồi, sớm vào trong nghỉ ngơi. Bác trai hệt như Lâm Hạo Hải mỗi ngày ngồi xem tivi buổi sáng, ngồi sô pha, mặt lạnh tanh đọc báo. Lâm Hạo Hải đưa tôi chân tay vào phòng bếp, sau đó vứt cho tôi túi đậu tương: “Ngồi góc bóc vỏ .”

      Tôi nhận lấy cái túi, xách cái ghế đôn chuyên dụng của mình ra, thê lương ngồi góc bếp bóc vỏ đậu tương.

      Lâm Hạo Hải vô cũng thuần thục rửa đồ ăn, thái rau quả, chiên xào luộc nướng, từng động tác đều vô cùng thuần thục. Tôi nhìn đến xuất thần, nhất thời ngẩn ra. Lâm Hạo Hải hờ hững quay lại bảo: “Đến tách vỏ đậu tương cũng muốn làm hả?”

      Tôi: “…”

      Khóc được mà cười cũng xong, tôi chỉ có thể tiếp tục cúi đầu làm việc. Đột nhiên phía ngoài vang lên tiếng bước chân, tôi và Lâm Hạo Hải nhìn nhau cái, sau đó tôi để ngay chỗ đậu tương sang bên, bay thẳng đến cạnh Lâm Hạo Hải, giả bộ nghiêm túc nhìn ta làm, miệng còn ngừng cảm thán: “Ồ, hoá ra phải làm như thế… Ừm, em nhớ rồi…”

      Quả nhiên, ngoài cửa có tiếng gõ , Lâm Hạo Hải hỏi: “Mẹ ạ? Trong này toàn mùi dầu mỡ, mẹ đừng vào.”

      “Là cha.”

      ngờ lại là cha của Lâm Hạo Hải!

      Bác trai tiếp tục: “ được chưa, đói quá.”

      Tôi: “…”

      Lâm Hạo Hải buồn cười: “Sắp rồi ạ.”

      Đối phương lại chậm rãi rời .

      “Cha … lại là người…” Ham ăn?

      Hai chữ cuối tôi dám ra miệng, Lâm Hạo Hải lại cười cười gật đầu: “Ừ. Năm đó cha mẹ tôi ở bên nhau là vì mẹ tôi nấu ăn rất ngon. Bởi vậy bà mới thân là con nhất định phải biết nấu ăn, như thế mới gả cho mối tốt được.”

      Tôi trêu chọc: “Khó trách lại nấu ăn giỏi như thế! Sau này nhất định gả được mối tốt!”

      Lâm Hạo Hải khẽ mỉm cười: “Thế sao?”

      Tôi: “… Ha ha, đùa tí thôi mà.”

      Lâm Hạo Hải gõ đầu tôi: “Tiếp tục ngoan ngoãn tách vỏ đậu tương .”

      Tôi ôm đầu chạy lại bên cái ghế đôn. Đợi đến khi đậu tương tách xong, Lâm Hạo Hải liền làm món đậu tương xào thịt, món ăn thường nhật nhưng hương sắc đầy đủ, lại thêm những món ta làm lúc trước, tôi bưng từng món bày lên bàn ăn, sau lại xới cơm cho bác trai, bác . Bác trai câu vùi đầu vào ăn, xem ra đúng là đói lắm rồi…

      Còn bác thưởng thức chút, : “Ừm, mùi vị rất ngon. A Hải, con nấu ăn ngày càng lên tay đấy.”

      Lâm Hạo Hải: “Dĩ Sương cũng có giúp đỡ.”

      Tôi lập tức gật đầu: Cháu cũng giúp tách vỏ đậu tương đấy!

      Mẹ Lâm cười cười, từ chối cho ý kiến. Trong bữa ăn, nhà họ Lâm dường như chẳng có ai lên tiếng, chắc vì câu “ăn chuyện, ngủ mớ” chăng… Bình thường nếu chỉ có tôi và Lâm Hạo Hải tôi vừa bắn cơm tung toé vừa huyên thuyên đủ chuyện. Mặc dù Lâm Hạo Hải thông thường đều lạnh nhạt nhìn tôi nhưng cũng ngăn cản, có điều bây giờ hai bác đều có mặt, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

      Ăn xong tôi chủ động rửa bát, mọi khi tôi đều quyết làm, vứt cho Lâm Hạo Hải giải quyết. Lâm Hạo Hải mặc dù chẳng phải loại người gì tốt đẹp nhưng về mặt chăm sóc nhà cửa này chưa bao giờ ép buộc tôi cả, chắc là vì lần trước tôi làm vỡ đĩa, lại hại bản thân đến thê thảm nên ta sợ luôn rồi.

      Tôi bê bát đĩa cẩn thận đưa vào phòng bếp, Lâm Hạo Hải lập tức theo: “ đứng bên nhìn là được rồi, đừng đụng vào.”

      Tôi ngoan ngoãn đứng sang bên nhìn ta rửa bát: “Aizzz, đôi tay ngày kiếm núi tiền này lại dùng để rửa bát đũa phí của giời. Mà thời gian rửa bát có thể kiếm thêm bao nhiêu tiền nữa chứ!”

      Lâm Hạo Hải liếc tôi cái: “Đúng thế, bởi vì có ai đó chỉ biết đợi ăn, biết rửa đấy.”

      “Ai, ai thế?” Tôi chột dạ, “Tôi có thể rửa mà! Là cho tôi rửa đấy chứ!”

      Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện, cười gian: “Nhắc mới nhớ, sao lại để tôi rửa bát? Là sợ xảy ra chuyện giống như lần trước à? Hóa ra cũng… Rất! Xót! Tôi!”

      Lâm Hạo Hải cười trầm: “Thế sao?”

      “Đúng thế!” Tôi chắc như đinh đóng cột, “ xem, tôi đúng nên xấu hổ rồi chứ gì?”

      Lâm Hạo Hải bình tĩnh tính toán: “Ừm, tiền cái đĩa vỡ đó, tiền xăng đưa tới bệnh viện, tiền khám bệnh, à, cũng vừa , chỉ riêng thời gian rửa bát tôi cũng kiếm được cả mớ tiền nữa rồi… Công nhận, tôi rất xót, thấy thế nào?”

      Tôi đổ mồ hôi như mưa: “Chúng ta nên bàn luận về vấn đề này nữa… Tôi biết là người tốt mà, oà oà oà.”

      Lâm Hạo Hải cười, cũng chẳng gì nữa. Tôi giọng bàn bạc với ta ngày mai có cần đưa cha mẹ ra ngoài chơi . Lâm Hạo Hải nhìn tôi đầy khinh bỉ, bảo cha mẹ ta chỉ muốn biết về Lư Dĩ Sương nên mới chạy đến xem thôi… Đưa họ chơi… nghĩ quá nhiều rồi.

      Tôi choáng.

      Quả nhiên đến chiều cha mẹ Lâm Hạo Hải ra ngoài, tôi thở phào hơi, Lâm Hạo Hải lại bảo: “Đừng có mừng vội, tối nay bọn họ nhất định quay lại.”

      “Hả?!”

      “Hai người họ đến kiểm tra chúng ta, nhân tiện công tác luôn. Buổi chiều ra ngoài là để làm việc.” Lâm Hạo Hải giải thích.

      Tôi nhăn nhó: “Vậy cũng sao, cùng lắm tôi ngủ sớm chút, cũng đến nỗi nhiều cơ hội chuyện với họ lắm đâu…”

      Lâm Hạo Hải nghiêm túc nhìn tôi: “Ngủ mới là vấn đề.”

      “… Hả?”

      quên rồi à, theo lý mà , chúng ta phải ngủ cùng nhau.”

      Vẻ mặt Lâm Hạo Hải cực kỳ trầm.

      Tôi: “…”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 22

      Tâm trạng thấp thỏm yên, tôi ôm gối, tha theo cái chăn của mình, tiến vào phòng Lâm Hạo Hải.

      Phòng của ta tôi cũng vào vài lần, nhưng đều chỉ vội vàng lướt mắt cái chứ nhìn kỹ. Phòng Lâm Hạo Hải rất to, phong cách cũng giống như toàn bộ căn hộ, đơn giản vô cùng, chủ yếu là hai màu đen trắng, nhìn cả nửa ngày cũng chẳng nhìn ra có gì đặc biệt, có điều cái giường cũng giống như căn phòng, to ơi là to…

      Lâm Hạo Hải: “ muốn ngủ ở đâu?”

      “Tôi muốn ngủ ở phòng mình…”

      “Ừ, tôi cũng muốn ngủ ở phòng lắm, nếu sợ bị mẹ tôi phát .”

      Tôi nhăn nhó, lặng lẽ nhòm trộm qua khe cửa. Hai bác chuyện gì đó, gương mặt quanh năm cứng đờ của bác trai xuất nét cười nhàn nhạt, bác cũng cười rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn nhìn sang phía chúng tôi.

      Tôi thở dài: “Được rồi, cứ ở chỗ trước , đợi đến khi hai người về phòng ngủ rồi tôi chuồn về phòng mình.”

      Lâm Hạo Hải gật đầu đồng tình: “Sau đó sáng mai nhớ tầm năm giờ hơn dậy mà chuồn sang phòng tôi.”

      “Í? Tại sao?” Tôi chẳng hiểu ra sao, “Năm giờ hơn sao mà tôi dậy nổi?”

      Lâm Hạo Hải: “Bởi vì cha mẹ tôi thường dậy sớm, khoảng sáu giờ gì đó. Nếu sau khi bọn họ thức dậy lại phát chúng ta ra từ hai phòng khác nhau, nghĩ xem thế nào?”

      Tôi: “…”

      Sao tôi nghĩ đến việc này! Sáng ngày hôm sau!

      Vừa nghĩ đến việc phải dậy từ năm giờ, tôi lập tức đầu hàng: “Thôi vậy, tôi vẫn nên ngủ ở đây hơn…”

      Lâm Hạo Hải nhướng mày: “Thế hả, thế ngủ đâu?”

      Tôi xìu mặt: “Được rồi, tôi ngủ dưới sàn…”

      Lâm Hạo Hải dường như nhịn được nữa, bật cười: “Tôi có để ngủ dưới sàn nhà sao? Có điều nếu thích cứ ngủ dưới đó .”

      Lời ta còn chưa dứt, tôi quyết đoán nhảy thẳng lên cái giường to đùng, đặt gối đầu đúng chỗ, cảm thán: “Giường to ngủ đúng là sướng nhất. Cảm ơn nhé, chịu khó ngủ dưới sàn đêm .”

      Lâm Hạo Hải lạnh lùng: “Tôi có mình ngủ sàn nhà sao?”

      Tôi: “…!!!”

      định ngủ cùng giường với tôi á?!” Tôi che ngực, “ muốn làm gì! Tôi khuất phục đâu!”

      Lâm Hạo Hải cười khẩy ba tiếng: “Thế xuống sàn ngủ .”

      Tôi: “…”

      “Được rồi.” Tôi dẩu môi, “Giường lớn như thế! Mà tôi cũng thừa biết chẳng có hứng thú với tôi…”

      Lâm Hạo Hải gật đầu: “ ra tôi còn cảm thấy, ngủ cùng giường với , người nguy hiểm phải là tôi mới đúng?”

      Tôi: “…”

      “Mặc dù đẹp trai đấy nhưng tôi cũng đói khát đến thế đâu!” Tôi phẫn nộ, “Đừng có mấy chuyện này nữa, ngủ ngủ.”

      Lâm Hạo Hải tắm gội xong mới quay lại. Tôi nằm giường của ta, xung quanh đều là mùi vị của Lâm Hạo Hải… Úi, nghe mới mờ ám làm sao! Có điều tôi thuộc dạng đặt đầu lên gối bao lâu là ngủ say như chết, bởi vậy chưa đợi được đến khi Lâm Hạo Hải ra khỏi phòng tắm đầu óc tôi đờ đẫn rồi. Trong lúc lơ mơ tôi cảm thấy bên giường có vật gì nặng lên, chắc là Lâm Hạo Hải, mà sau đó là mùi sữa tắm và dầu gội rất dễ chịu tiến vào mũi.

      Có lẽ vì tóc chưa khô, ta cũng nằm ngay xuống mà lấy thứ gì đó ra đọc. Tôi càng ngày càng buồn ngủ, cũng chẳng để ý đến ta nữa, cứ thế mà ngủ luôn, mà ngủ chưa được bao lâu tôi lại mơ thấy giấc mơ. Trong mơ tôi bị người ta nhét vào túi ném xuống biển, rất nhanh hít thở thông. Tôi chỉ có thể há to miệng hớp lấy từng hơi , bên cạnh đột nhiên xuất con cá mập, trông thấy bộ dạng ngu ngốc của tôi nó còn cười rất vui vẻ.

      Oa oa oa, sợ chết mất…

      Cũng may chẳng bao lâu sau tôi cũng rời khỏi mặt biển, cá mập cũng thấy đâu nữa, cứ thế an ổn ngủ đêm mộng mị. Đợi đến khi tôi mở mắt lần nữa là khi ánh sáng chan hoà, chỗ bên cạnh trống , Lâm Hạo Hải rồi.

      Tôi nhìn đồng hồ, chín giờ rồi!

      Sao tôi lại ngủ muộn như thế cơ chứ!

      Nhanh tay lẹ chân thay quần áo, tôi chạy thẳng ra khỏi phòng liền nhìn thấy ba người nhà Lâm Hạo Hải bắt đầu ai làm việc người nấy. Lâm Hạo Hải như cười như nhìn tôi: “ đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng.”

      Tôi xấu hổ muốn đòi mạng: “ xin lỗi, hôm nay biết làm sao mà cháu lại dậy muộn thế, ra, ra bình thường cháu dậy sớm lắm ạ!”

      Vớ vẩn, làm đương nhiên phải dậy sớm rồi. = =

      Ai ngờ mẹ Lâm lại cười với vẻ rất thấu hiểu: “ sao.”

      Tôi bất ngờ ngó bà, lòng thắc mắc biết có phải bà bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi cải tạo lại đầu óc nữa…

      Mẹ Lâm lại tiếp: “Các cháu còn trẻ mà, tối qua A Hải chắc biết tiết chế là gì đúng ? Cháu chịu khổ rồi.”

      Tôi: “…”

      Lâm Hạo Hải: “…”

      Tôi gượng cười rồi đánh răng rửa mặt, sau đó chọc chọc Lâm Hạo Hải bên cạnh, giọng: “Trí tưởng tượng của mẹ phong phú đấy…”

      Lâm Hạo Hải chắc cũng thấy buồn cười: “Ừ.”

      “A Hải, Dĩ Sương, chúng ta chuẩn bị rồi.” Mẹ Lâm nhìn đồng hồ.

      Tôi: “Bác ra ngoài làm việc ạ?”

      nước B.” Bà cười cười, “Có điều chúng ta làm việc, nếu hai đứa theo cùng cũng vui.”

      Mặc dù tôi rất muốn đến nước B chơi, nhưng còn lâu mới muốn cùng mấy người T__T. Tôi đáp: “Dạ, nhanh thế ạ… Vậy, vậy A Hải, chúng ta tiễn hai bác .”

      cần đâu, có lái xe rồi.” Bác vẫn cười: “Hơn nữa lúc rảnh rỗi chúng ta còn quay lại.”

      Tôi: “…”

      Cha Lâm kéo hành lý ra ngoài, cùng bác rời . Tôi và Lâm Hạo Hải tiễn bọn họ xuống đường, còn cung kính chào: “Bác trai, bác , lần sau gặp lại.”

      Mẹ Lâm hạ kính xe xuống, nhìn tôi bảo: “Bây giờ còn gọi bác trai, bác à?”

      “Dạ…” Tôi ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại: “Cha, mẹ!”

      Bác bật cười, nâng kính xe lên, sau đó xe rời cái vèo, chỉ để lại làn khói bụi…

      Tôi chớp mắt: “Này Lâm Hạo Hải, có phải tôi bị ảo giác mà lại cảm thấy mẹ hình như rất thích tôi thế…”

      Lâm Hạo Hải lắc đầu: “Thực tế , thấy bất cứ ai cũng đều rất thích à?”

      sai, tôi đáng thế này, xe gặp xe chở, gặp người người , bia gặp bia mở!” Tôi hất tóc cái.

      Lâm Hạo Hải sớm quay người lên thẳng lầu chút lưu luyến…

      Tôi vội vàng theo sau, vừa vỗ ngực vừa : “Cũng may cũng may, lần này xem như qua cửa an toàn rồi.”

      Lâm Hạo Hải “ừ” tiếng, chẳng thêm gì nữa. Cha mẹ Lâm Hạo Hải giống như trận gió, đến nhanh mà cũng nhanh kém, có điều trừ việc khiến tim tôi kích động chút và phải sang ngủ cùng giường với Lâm Hạo Hải đêm ra cũng chẳng có hậu quả gì khác.

      Tôi lại tha lôi đồ đoàn về lại phòng, tiện tay đăng nhập QQ, kết quả thấy ngay tin nhắn của A Thiếu xuất .

      A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Đúng rồi, Đại Mễ, kể cho cậu chuyện này hay lắm. Cậu còn nhớ bị tai nạn giao thông mất trí nhớ mà tớ lần trước ?

      Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: … Đúng là trùng hợp.

      A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Ừ, hơn nữa họ của ấy cũng rất hay, họ Hạ.

      Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: Hạ Tiểu Mễ?!?!?!

      A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: … Đúng thế, có chuyện gì à?

      Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: có gì… Rất trùng hợp, tớ cũng họ Hạ.

      A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: = = Sặc, quá trùng hợp. Có điều tên đặc biệt thế nào cũng vẫn có khả năng bị trùng thôi… chừng ngày nào đó cậu gặp người tên là Thu Tiểu Mạch ấy chứ.

      Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: 囧

      Tôi thấy chuyện này quá trùng hợp, nhịn được tắt máy chạy đến phòng Lâm Hạo Hải tìm ta. Lâm Hạo Hải ngồi đọc tài liệu, thấy tôi chạy vào nhướng mày hỏi: “Lại sao thế?”

      “Này, chuyện này, tôi hỏi chuyện này…” Tôi nhíu mày, “ chắc chắn tôi chết rồi à?”

      Lâm Hạo Hải: “… là thân xác của Hạ Tiểu Mễ? Chắc chắn. thời gian, con đường, người lái xe gây chuyện bỏ trốn… chỉ có thể là thân xác đó thôi.”

      “Vậy… lẽ nào có giấy tờ gì chứng minh thân phận sao?” Tôi nghi hoặc, “Tôi nhớ lúc đó người tôi ít nhất cũng có giấy chứng minh thư gì đó mà.”

      có. Chỉ có thi thể nhìn mặt. Có điều sau khi giám định tầm tuổi .”

      Lâm Hạo Hải nhìn tôi: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

      “… Tôi có quen bạn mạng, là nữ y tá. Bệnh viện ấy có bệnh nhân tên là Hạ Tiểu Mễ, mà nguyên nhân nhập viện là vì bị tai nạn giao thông sau đó mất trí nhớ… Tôi nghĩ, liệu có phải…” Mặt nhăn mày nhó, tim lại đập bình bình thôi, tôi nốt: “Nếu thân thể của tôi vẫn còn sống… vậy có khi nào…”

      Lâm Hạo Hải ngắt lời tôi: “Mau hỏi bạn địa chỉ bệnh viện của ấy.”

      Tôi ngẩn ra: “Ờ ha… Tôi chỉ biết ấy ở thành phố D…”

      Lâm Hạo Hải “… Thành phố D? Vậy cách khá xa thành phố A của chúng ta đấy, khả năng có vẻ lớn lắm? có hỏi cặn kẽ ?”

      “Tôi, ban đầu nghe thế cũng nghĩ gì, mãi đến hôm nay ấy bảo tôi người kia tên Hạ Tiểu Mễ tôi mới giật mình, vội vã chạy qua tìm luôn…” Tôi biện giải.

      Lâm Hạo Hải: “Bây giờ hỏi cho ràng .”

      Tôi gật đầu, chạy về phòng, mở máy tính lên QQ lại chỉ thấy tin nhắn A Thiếu để lại.

      A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Í, sao cậu tự nhiên chạy đâu mất thế? Đúng rồi hôm nay tới phải xuống thôn. Bệnh viện tớ làm hoạt động cái gì mà thăm khám trị liệu lưu động miễn phí cho các khu kém phát triển, phải phổ cập kiến thức y học, giúp mọi người khám bệnh, chắc phải lâu nữa mới có thời gian lên mạng. Đừng nhớ tớ quá nhá~~~

      Kết thúc còn gửi biểu tượng hình trái tim.

      Tôi: “…”

      Tôi muốn khóc mà có nước mắt, A Thiếu cậu như này là sao! Sao cậu lại chọn đúng lúc này mà ra ngoài công tác chứ!!!

      Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: Aaaaaa sao cậu lại mất rồi!!! Về nhớ gọi tớ ngay!!! Gọi ngay lập tức!!! Tớ có chuyện rất quan trọng hỏi cậu!!!

      Để lại tin nhắn rồi, tôi còn ôm chút hy vọng ngồi đợi lúc, cuối cùng vẫn chẳng thấy nick QQ của A Thiếu sáng lại, đành bất đắc dĩ quay lại phòng Lâm Hạo Hải, với ta A Thiếu công tác ở vùng sâu vùng xa rồi, chắc phải lâu lắm mới lên mạng lại được, việc này chỉ đành để đó.

      Lâm Hạo Hải dường như cũng rất đau đầu: “Đến lúc ấy quay lại có khi đối phương ra viện rồi biết chừng.”

      Nước mắt tôi đầm đìa: “Đều tại tôi quá ngu ngốc.”

      Lâm Hạo Hải nghiêm túc gật đầu: “Đều tại quá ngu ngốc.”

      Tôi: “…”

      * * *

      Tối hôm đó tôi nằm giường lăn qua lộn lại mãi, chẳng thể ngủ được.

      Nếu “Hạ Tiểu Mễ” đó là tôi, vậy lúc này người dùng thân thể đó là ai? Là Lư Dĩ Sương sao? Khả năng lớn nhất chính là ấy rồi… Hơn nữa ấy còn mất trí nhớ!

      Cũng đúng, nếu ấy mất trí nhớ, chắc sớm chủ động đến tìm chúng tôi rồi…

      Trước giờ tôi chưa từng có ý nghĩ chiếm lấy thân xác của Lư Dĩ Sương, nếu có thể trở về làm Hạ Tiểu Mễ, tôi ước còn được ấy chứ.

      Mặc dù… Dường như, nếu đổi lại thành Hạ Tiểu Mễ chắc phải rời khỏi nhà của Lâm Hạo Hải, cũng trở về Hạ Tiểu Mễ chẳng ai quan tâm, điều này có hơi đau lòng…

      Những ưu tư như thế cứ quanh quẩn lại mãi cho tới tận sáng ngày hôm sau, đến lúc nhìn thấy bộ dạng chẳng có gì nghiêm trọng của Lâm Hạo Hải, tôi khỏi dẩu môi, bảo: “Aizzz, Lâm Hạo Hải này, tôi hỏi chuyện nhé.”

      “Hử?”

      “Nếu người đó là Hạ Tiểu Mễ , cũng tức là tôi, hơn nữa chừng linh hồn mất trí nhớ đó còn là Lư Dĩ Sương, nếu chúng tôi đổi lại thân thể… Vậy tôi với chẳng còn quan hệt gì nữa rồi, liệu có chút xíu cảm giác luyến tiếc nào ?” Tôi mong chờ nhìn ta.

      Lâm Hạo Hải chẳng thèm để ý: “Tự có đếm được bao nhiêu chữ ‘nếu’ ?”

      “Con người đúng là…” Tôi tức giận, “Rốt cuộc có luyến tiếc ?”

      Lâm Hạo Hải lạnh nhạt đáp: “ đâu.’’

      … Tôi biết ngay mà!

      Tôi trừng ta cái, tức giận quay đầu thèm để ý nữa. Mặc dù tôi cũng đoán trước rồi, nhưng ta cũng quá vô tình ! Chí ít cũng vài câu khách sáo được mà…

      Lâm Hạo Hải buồn cười: “Sao lại hỏi việc này? Tôi có luyến tiếc quan trọng lắm à?”

      quan trọng chắc?” Tôi hỏi ngược lại ta: “Tôi với dù sao cũng…”

      đến đây, tôi đột nhiên khựng lại.

      Tôi và Lâm Hạo Hải dù sao cũng thế nào? Vốn muốn đêm chung gối chia chăn, trăm năm tình vẫn mặn nồng bên nhau” nhưng cho dù trình độ văn thơ của tôi có hạn đến mức nào tôi vẫn là sinh viên khoa Trung văn mà…! Bởi vậy ngay khi mơ hồ thấy cách dùng này đúng, tôi vội dừng ngay, khổ nỗi lại chẳng tìm ra từ nào có thể áp dụng vào tình huống tại giữa tôi và Lâm Hạo Hải nữa cả.

      Chính xác ra dường như Lâm Hạo Hải cũng chỉ là tốt bụng giúp đỡ tôi mà thôi… Nếu tôi thoát khỏi việc sống trong thân thể Lư Dĩ Sương ta thờ ơ cũng là điều đương nhiên thôi, phải sao? Thế nhưng… tôi vẫn cam tâm!

      Tôi rối như tơ vò, Lâm Hạo Hải thuận tay gõ gõ đầu tôi: “Lông mày nhíu đến độ sắp kẹp chết cả ruồi rồi kìa… xem, sao lại vui?”

      biết nữa.” Tôi buồn bực đáp.

      Quả tôi biết tại sao mình lại vui, ràng mọi thứ đều rất hợp lý cơ mà.

      Cái cảm giác này… rốt cuộc là sao?

      Lâm Hạo Hải dùng đuôi mắt liếc tôi: “ nghĩ nhiều quá rồi.”

      “Hả?”

      “Cho dù có đổi lại thân thể cũ vẫn là sống, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi cơ mà.” Lâm Hạo Hải như cười như bảo tiếp: “Cứ theo cái tính cách phiền chết người ấy của kiểu gì cũng dính đến tôi, có cái gì mà luyến tiếc với luyến tiếc chứ?’’

      Tôi ngẩn ra: “Í? Tôi có thể tới tìm à… Tôi là , sau khi tôi trở lại thành Hạ Tiểu Mễ ấy.”

      Nét cười nơi khoé miệng Lâm Hạo Hải lại càng sâu: “Có thể.”

      Tôi: “…”

      Kỳ lạ, cái phản ứng mặt đỏ bừng tim đập nhanh này rốt cuộc là sao!!!

      Vừa lúc xe đổ trước cổng công ty, tôi vội vã xông thẳng ra ngoài, cũng chẳng để ý đến Lâm Hạo Hải và tài xế hiểu đầu cua tai nheo ra sao sau lưng. đường có mấy người chào hỏi, tôi cũng chỉ tuỳ tiện gật đầu chào lại, nỗ lực kiềm chế trái tim ngừng đập thình thịch của mình, tay che khuôn mặt đỏ bừng.

      Kỳ lạ ghê… Tại sao lại bị thế này… Tôi, lúc trước đối với Tiền Chân Hựu tôi cũng chỉ đỏ mặt thôi, cái kiểu tim đập như trống trận kỳ quái này là sao?!

      A! Tôi biết rồi… Nhất định là bởi vì Lư Dĩ Sương quá thích Lâm Hạo Hải nên thân thể vẫn còn lưu lại những phản ứng có điều kiện khi trước, nhìn thấy vài biểu cảm nhất định của Lâm Hạo Hải là tự động có phản ứng! Nhất định là như thế! Dù sao tuyệt đối phải là phản ứng của bản thân tôi là được!

      Tôi vừa an ủi bản thân vừa đến phòng của Lâm Hạo Hải bắt đầu thu dọn sắp xếp đám giấy tờ bàn. bao lâu sau Lâm Hạo Hải cũng lên đến nơi, nhíu mày nhìn tôi: “Vừa rồi sao thế?”

      “À, có gì. Tôi, tôi chỉ sực nhớ ra phải lên trước sắp xếp đồ cho thôi.” Tôi giơ mấy tập tài liệu cầm tay lên, ý bảo tôi dối đâu.

      “Thế hử?”

      Lâm Hạo Hải đột nhiên tiến lên trước, đứng cách tôi chỉ khoảng bằng độ dài ngón tay: “Thế đỏ mặt cái gì?”

      Tôi: “…”

      “Aaaaaa!!!” Tôi nhảy ra sau mấy bước, căng thẳng đẩy Lâm Hạo Hải ra: “ làm cái gì thế!!! Đồ lưu manh xấu xa!!!”

      Lâm Hạo Hải hình như cũng bị tôi làm cho giật mình, bóp trán bảo: “Phản ứng mạnh thế làm gì… chột dạ hả?”

      Tôi lắp bắp : “Còn, còn lâu ấy! Nhất định là do thân thể Lư Dĩ Sương quấy phá! Hứ, dù sao cũng phải thân thể tôi, muốn khống chế cũng chẳng dễ dàng gì!”

      “Ồ?” Lâm Hạo Hải buồn cười, “Sao tôi thấy dùng thuần thục lắm mà?”

      “Cái gì gọi là dùng rất thuần thục? Khó nghe quá …” Tôi dẩu môi, “Nếu đổi lại là thân thể của Hạ Tiểu Mễ còn lâu tôi mới đỏ mặt trước mặt , hứ!”

      Lâm Hạo Hải cười, dường như muốn gì đó cửa văn phòng đột nhiên bị người khác mở ra. Tôi và Lâm Hạo Hải đều ngẩn người, đồng loạt chuyển ánh mắt sang hướng đó, lại phát người mắt trợn tròn mồm há hốc đứng đó nhìn chúng tôi với vẻ thể tin được.

      Ngay giây phút nhìn mặt người tới, tôi cũng mắt trợn tròn mồm há hốc nhìn sang với vẻ thể tin được - Tiền Chấn Hựu?!

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 23

      Tôi và Lâm Hạo Hải đồng thời cứng ngắc nhìn Tiền Chấn Hựu, mà Tiền Chấn Hựu bước từng bước lại gần, giọng cũng có phần run rẩy: “Hai người vừa cái gì?”

      Tôi nuốt nước miếng: “ nghe được bao nhiêu rồi?”

      Tiền Chấn Hựu sầm mặt, nhìn chằm chằm vào tôi: “Nên nghe đều nghe cả rồi.”

      Tôi: “…”

      Lâm Hạo Hải: “Tiền Chấn Hựu, cậu hiểu lầm rồi.”

      “Tôi hiểu lầm!” Tiền Chấn Hựu hít sâu hơi, “Tôi bảo mà, tại sao sau khi trốn khỏi đám cưới Dĩ Sương lại trở nên khác thường như thế! Hoá ra đổi thành người khác… hơn nữa còn là…”

      Cậu ta nhìn tôi chăm chú: “Là Tiểu Mễ.”

      Ánh mắt của Tiền Chấn Hựu quả kỳ quái, khiến tôi dựng tóc gáy, khoé môi giật giật cất tiếng: “ phải đâu, hiểu lầm rồi! Tiểu Mễ? Tiểu Mễ là ai? Điện thoại Tiểu Mễ? Ha ha ha ha ha buồn cười quá Tiền Chấn Hựu!”

      Lâm Hạo Hải bóp trán: “ im miệng cho tôi!”

      Tôi: “…”

      Tiền Chấn Hựu tiến lên bước, tôi lùi sau bước, Tiền Chấn Hựu tiếp tục tiến lên, tôi tiếp tục lùi sau, cuối cùng móng vuốt của Tiền Chấn Hựu thò về phía tôi… “Bốp” tiếng, Lâm Hạo Hải đứng chắn giữa tôi và Tiền Chấn Hựu, vẻ mặt lạnh tanh hất tay Tiền Chấn Hựu .

      Lâm Hạo Hải: “Cậu định làm gì? Dĩ Sương bây giờ là bạn tôi.”

      Tiền Chấn Hựu muốn phát điên: “ ấy phải là Dĩ Sương.”

      Lâm Hạo Hải vẫn bình tĩnh như cũ, đáp: “ ấy phải Lư Dĩ Sương cũng vẫn là bạn tôi.”

      Tiền Chấn Hựu tức giận nhìn ta: “ biết từ trước rồi?!”

      Lâm Hạo Hải dùng giọng mũi “hừ” tiếng.

      “Tại sao cho tôi?!” Từng chữ của Tiền Chấn Hựu dường như đều thấm đẫm máu…

      Lâm Hạo Hải bình tĩnh vô cùng: “Tại sao phải với cậu?”

      “Dĩ Sương là vợ sắp cưới của tôi! Hạ Tiểu Mễ là người thích tôi!” Câu trả lời của Tiền Chấn Hựu hợp tình hợp lý, hoàn toàn để người khác có lý do phản đối.

      Lâm Hạo Hải lại mỉm cười: “Vợ sắp cưới? Từ ngày ấy trốn khỏi lễ đường cưới chẳng còn chức danh này nữa rồi. Thích cậu? Từ ngày cậu muốn kết hôn với Lư Dĩ Sương chẳng thích nữa rồi.”

      Tiền Chấn Hựu: “…”

      Tôi: “…”

      Lâm Hạo Hải, dựa vào đâu mà hết sạch lời thoại của tôi thế!! Cái đồ biến thái chết tiệt nhà !! Hơn nữa… ha ha ha ha ha, trả lời còn khiến người ta thể phản đối hơn cả câu của Tiền Chấn Hựu.

      Nhưng mà… thích nữa sao? Tôi cũng chẳng biết bản thân bây giờ có còn thích Tiền Chấn Hựu nữa , nhưng chí ít vừa rồi tôi thấy bộ dạng tức giận khi cậu ta tiến vào, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc, chẳng ngờ lại còn ý nghĩ nào khác.

      Có điều, trong tình huống vừa rồi, tôi còn có thể có ý nghĩ nào khác được chứ!

      Dường như Tiền Chấn Hựu bị lời vừa rồi chọc tức, thèm để ý đến Lâm Hạo Hải nữa mà ngang qua ta, nhìn tôi : “Tiểu Mễ, cậu là Hạ Tiểu Mễ?”

      , phải!” Tôi trốn sau lưng Lâm Hạo Hải, “Em em vẫn là Lư Dĩ Sương có tin ?”

      Tiền Chấn Hựu trầm mặc nhìn tôi.

      Da đầu tôi tê rần rần, căng thẳng tuôn tràng: “Cậu đừng nhìn tớ như thế nữa! Được rồi, tớ biết tình cảm cậu dành cho Lư Dĩ Sương sâu như biển, nặng như núi, cũng biết tới chiếm thân thể của Lư Dĩ Sương là rất xấu xa, nhưng tớ cố ý mà… Lúc đó tớ dự hôn lễ cậu và Lư Dĩ Sương, khi qua đường thất thần bị ô tô đâm phải, tới lúc tỉnh lại biến thành Lư Dĩ Sương rồi. Tớ biết cậu chỉ thích Lư Dĩ Sương, cũng muốn giả làm ấy nên hoảng quá mới chọn cách gọi điện thoại cho Lâm Hạo Hải. ta rất nhanh chóng phát ra chân tướng, sau đó… sau đó cậu biết rồi đấy.”

      Tiền Chấn Hựu vẫn tiếp tục trầm mặc nhìn tôi.

      Tôi: “… Này, cậu còn nhìn cái gì nữa! Cho đáp án chứ, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?!”

      Tiền Chấn Hựu trầm đáp: “Lượng tin tức lớn quá… để tớ tiêu hoá .”

      Tôi: “… Được rồi.”

      Quả nhiên Tiền Chấn Hựu cúi đầu suy nghĩ rất lâu, đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên, thẳng qua Lâm Hạo Hải, ôm cả người tôi vào lòng.

      Tôi bị doạ ngây người, cứng đờ trong lòng Tiền Chấn Hựu. Lúc trước Tiền Chấn Hựu thấy tôi là trốn, đừng là ôm… phải là như cổ tích ngàn lẻ đêm. Hay là vì Tiền Chấn Hựu quá Lư Dĩ Sương, cho dù biết linh hồn bên trong là Hạ Tiểu Mễ cậu ta vẫn , vẫn muốn ôm vào lòng?

      là mối tình cảm động trần gian…

      Đúng lúc này Tiền Chấn Hựu lại cất tiếng: “Tiểu Mễ.”

      “Hả?” Tôi vẫn còn ngây người vì tình cảm vĩ đại của Tiền Chấn Hựu dành cho Lư Dĩ Sương cậu ta bị Lâm Hạo Hải kéo ra, có điều Tiền Chấn Hựu vẫn chịu từ bỏ, tiếp tục đứng đó nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm, miệng vẫn ngừng gọi tên tôi.

      Tôi bị cậu ta gọi tên đến độ cả người run lẩy bẩy, muốn khóc mà có nước mắt: “Làm sao?”

      “Tớ có chuyện rất quan trọng cần với cậu.” Cậu ta cách chân thành.

      Tôi cầu xin: “Cậu đừng với cha mẹ Lư Dĩ Sương! Tớ nghĩ cách! Người ta mắng người được, đánh người tránh mà! Mà có đánh cũng đừng đánh vào mặt!”

      Mặt Tiền Chấn Hựu đen sì: “ phải… Chuyện tớ muốn phải vấn đề đó. Tớ cho cha mẹ Lư Dĩ Sương biết, lại càng mắng cậu, đánh cậu.”

      “Hả?”

      “Mặc dù thế này có phần ích kỷ, nhưng… Tiểu Mễ, phát cậu chưa chết, cho dù cậu biến thành Lư Dĩ Sương nữa tớ cũng rất vui mừng.” Cậu ta nhìn tôi, nắm chặt lấy tay tôi, “ ra…”

      Đúng lúc này Lâm Hạo Hải nãy giờ vẫn im lặng đứng bên bỗng nhiên xông tới trước, tay bịt chặt miệng Tiền Chấn Hựu, sau đó kéo cậu ta ra ngoài.

      Tôi: “…”

      Tiền Chấn Hựu chỉ thấp hơn Lâm Hạo Hải có chút xíu, dưới tình huống chút đề phòng lập tức bị Lâm Hạo Hải khống chế. Tiền Chấn Hựu đáng thương bị bịt miệng, cả đường ra cửa cứ “ưm ưm” cố mãi mà được, bộ dạng đáng thương vô cùng nhưng ánh mắt vẫn gắn chặt người tôi. Tôi sắp cảm động đến rớt nước mắt rồi, cho dù Tiền Chấn Hựu có mắng tôi là quái tôi cũng chấp nhận. Tôi bảo Lâm Hạo Hải: “Này này, làm gì thế! Bỏ cậu ấy ra!”

      Lâm Hạo Hải liếc tôi cái, thèm để ý đến mà thẳng tay vứt Tiền Chấn Hựu ra ngoài, sau đó sập cửa khoá chốt.

      Tiền Chấn Hựu ở ngoài đập cửa rầm rầm.

      Tôi: “…”

      rốt cuộc làm gì thế!!!” Tôi phát rồ.

      Lâm Hạo Hải lạnh lùng đáp: “Cậu ta ồn áo quá.”

      Tôi bó tay: “Được rồi, tôi ra ngoài chuyện với cậu ấy. Trông bộ dạng cậu ấy có vẻ đúng là có chuyện quan trọng muốn .”

      Lâm Hạo Hải ngăn lại: “ được.”

      “Tại sao?”

      “Công việc quan trọng hơn.” ta chỉ vào đống giấy tờ tay.

      Tôi nhíu mày: “Thế xem như tôi ra ngoài vệ sinh là được!”

      được!” Lâm Hạo Hải vẫn cương quyết ngăn cho tôi ra ngoài gặp Tiền Chấn Hựu.

      Tôi càng nghĩ càng thấy khó hiểu, càng nghĩ càng thấy có vấn đề, thế là sầm mặt xuống, dựa vào gần Lâm Hạo Hải: “Có phải có chuyện gì giấu tôi ?”

      Lâm Hạo Hải quay mặt : “ có.”

      “Chắc chắn có!” Tôi đột nhiên nhớ ra lúc trước hai người này còn lén lút gọi điện cho nhau, hại tôi hiểu lầm bọn họ có gian tình gì chứ. Lúc đó ràng Lâm Hạo Hải có chuyện giấu tôi, mà tôi là ngu ngốc quên xừ mất việc hỏi cho ngọn nguồn!

      Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Hạo Hải: “Được, , tôi hỏi Tiền Chấn Hựu. Dù sao cậu ta cũng rất muốn cho tôi chuyện gì đó!”

      Lâm Hạo Hải tức giận quát: “ được !”

      Tôi “hứ” tiếng, chẳng thèm để ý đến ta, cũng để ta có cơ hội ngăn cản chạy như bay ra cửa, sau đó kéo Tiền Chấn Hựu chạy xuống, tránh cho Lâm Hạo Hải ra ngoài chơi lại chiêu cũ. Hơn nữa nếu ở ngoài Lâm Hạo Hải thể vứt Tiền Chấn Hựu ra như lúc nãy, lẽ ta định ném Tiền Chấn Hựu ra cửa sổ toà cao ốc này chắc…

      Mặc dù… tôi biết… ánh mắt vừa khó hiểu lại thể tin được nhìn vào mình phải ảo giác của tôi… Tôi thậm chí có thể nghe thấy có người “Đó chẳng phải Tiền Chấn Hựu sao? Lẽ nào ta muốn chạy trốn với chồng trước?!”

      … Có thế nào cũng được tính là chồng trước biết hả!!! Là “chồng chưa cưới cưới được”!!!

      Về sau nhận ra cứ chạy thế này ổn, toà cao ốc của Lâm thị cao quá… Tôi hỏi Tiền Chấn Hựu: “Cậu lái xe đến đây à?”

      Tiền Chấn Hựu vẫn còn ngẩn ra nhìn tôi, gật đầu: “Ừ.”

      “Được rồi…” Tôi và Tiền Chấn Hựu lén lút vào thang máy. Trong thang máy dù có người nhưng chúng tôi cũng cố hết sức đứng cách xa họ. Tôi cố gắng khiến cho bản thân có vẻ chẳng liên quan gì đến cậu ta. Còn may dù Tiền Chấn Hựu vẫn giữ nguyên bộ dạng muốn lại thôi nhưng những người khác cũng chẳng để ý, có mấy người quen còn chào hỏi tôi nữa.

      Rời khỏi tập đoàn Lâm thị, tôi quay đầu nhìn cái, Lâm Hạo Hải nhất thời còn chưa đuổi kịp.

      Tôi : “Xe cậu đỗ ở đâu? Lái qua , chúng ta đến quán cà phê gần đây.”

      Tiền Chấn Hựu gật đầu, chẳng bao lâu sau lái xe quay lại, đưa tôi đến quán cà phê ở gần đó. Vừa ngồi xuống tôi tuỳ tiện gọi món đồ uống rồi vội giục: “Rốt cuộc là chuyện gì? Là bí mật giữa cậu với Lâm Hạo Hải à? Lẽ nào… Lâm Hạo Hải vốn biết Lư Dĩ Sương ở đâu nhưng lại cho chúng ta? Hoặc là, ra việc tớ là Lư Dĩ Sương đổi xác cho nhau là do Lâm Hạo Hải chủ mưu?”

      Lâm Hạo Hải chẳng qua chỉ giấu tôi chút chuyện thôi mà mới chớp mặt tôi biến ta thành ác quỷ luôn rồi…

      Tiền Chấn Hựu bó tay: “ phải… Mấy chuyện cậu tớ hoàn toàn chẳng biết gì cả.”

      “Ủa, thế chuyện cậu muốn là chuyện gì?” Tôi chớp chớp mắt.

      Tiền Chấn Hựu xem ra cũng bình tĩnh lại, từ tốn : “Cậu còn nhớ dạo trước có lần tớ đến tìm hai người. Hơn nữa… còn cùng Lâm Hạo Hải chuyện rất lâu.”

      “Hả? Nhớ chứ… Ngoài lần chuyện điện thoại ra, hình như cậu còn cái gì mà sợ mối quan hệ giữa bản thân và Lư Dĩ Sương ảnh hưởng đến tình cả giữa tớ và Lâm Hạo Hải, nên mới đến tận nơi giải thích ràng… À, đúng rồi, cậu còn thực ra người cậu thích phải Lư Dĩ Sương… Ấy, trí nhớ tớ tốt cho lắm, chỉ nhớ có từng đó thôi.” Tôi gãi gãi đầu, rất biết điều che giấu mấy phán đoán của mình về mối quan hệ giữa Tiền Chấn Hựu và Lâm Hạo Hải.

      Tiền Chấn Hựu gật đầu: “Đúng thế, chính là lần đó. Tớ tớ thích Lư Dĩ Sương mà thích người khác, cậu còn nhớ chứ?”

      “Đương nhiên là nhớ rồi!” Tôi nghĩ, lúc đó tôi muốn biết cậu ta thích ai chết được, nhưng cái tên Lâm Hạo Hải chết tiệt kia lại cứ làm kỳ đà hết lần này đến lần khác, hại tôi đến giờ còn biết người Tiền Chấn Hựu thích là ai.

      Từ chối Hạ Tiểu Mễ tôi, lại cũng lòng Lư Dĩ Sương giàu có xinh đẹp… Vậy là ai! Chẳng lẽ lại là chị Trương chắc!

      (Chị Trương: Chuyện này liên quan gì đến tôi!!!)

      Tiền Chấn Hựu thở dài: “ ra… Từ đến lớn, trừ Lư Dĩ Sương khá thân thiết ra tớ chưa từng kết giao cùng nào. Hơn nữa trong số các tớ từng quen biết Lư Dĩ Sương có gia cảnh và ngoại hình phù hợp nhất với tớ. Dưới tác hợp của người lớn hai nhà và tình cảm mơ hồ của chính mình, tớ cho rằng người mình thích là Lư Dĩ Sương. Thậm chí còn vì thế mà khiến trai tớ lặng lẽ rời , nhường lại cơ hội cho tớ.”

      ‘’Nhưng Dĩ Sương lúc trước dường như cũng từng thích tớ… Có điều sau khi gặp Lâm Hạo Hải lại đổi ý, mãi cho đến khi vào đại học, tớ vẫn khổ cực theo đuổi ấy. Có lúc tớ cũng thể nghĩ, tớ thích ấy sao? , có thích đến độ vì ấy mà làm rất nhiều việc, chẳng cần hồi đáp, chỉ đổi lại nụ cười hạnh phúc của ấy để tiêu bớt cảm giác thất bại trước Lâm Hạo Hải chăng? Kết quả là phủ định. Tình cảm thuở thiếu thời rất mơ hồ, về sau lại bị thời gian mài mòn, dần dần biến đổi, nhưng lúc đó tớ chẳng còn đường lui nữa rồi. Việc của nhà tớ cậu cũng biết, đúng ?” Tiền Chấn Hựu xem ra rất đau lòng.

      Tôi gật đầu: “Ừm, cũng biết chút chút. Có điều tại chẳng phải giải quyết xong cả rồi sao? Cậu còn nhăn nhó đau khổ cái gì nữa?”

      “Bây giờ giải quyết xong rồi , nhưng lúc đó… Tóm lại vì chuyện ấy, tớ bắt buộc phải tiếp tục theo đuổi Lư Dĩ Sương, thậm chí là kết hôn với ấy.” Tiền Chấn Hựu lắc đầu, “Nhưng trong lúc để ý, người… lặng lẽ chiếm vị trí của Lư Dĩ Sương trong lòng tớ.”

      Tôi chăm chú nghe cậu ta . Tiền Chấn Hựu đến đó dừng lại, ánh mắt nhìn tôi đầy hàm ý.

      Tôi kiên nhẫn được, nhìn lại cậu ta: “Này, cậu năng kiểu gì thế, kể chuyện kể nửa dừng là sao? Yên tâm, tớ ghen tỵ gì đâu, cậu tiếp .”

      Tiền Chấn Hựu: “.. ”

      Tiền Chấn Hựu: “ đó rất ngốc nghếch, nhưng cũng rất cố chấp. Tớ theo đuổi Lư Dĩ Sương bốn năm, ấy cũng theo đuổi tớ bốn năm. ấy tặng tớ chocolate, tớ bảo tớ thích ăn đồ ngọt, ngày hôm sau ấy liền mang đến dây lạp xưởng.”

      Tôi: “…”

      Tiền Chấn Hựu: “ ấy tặng tớ hoa hồng, tớ bảo tớ dị ứng hoa hồng, ấy liền đổi sang tặng loại hoa khác. Theo như ấy ấy còn mua cả ngân liễu nữa, nhưng bị người khác cướp mất rồi.”

      Tôi: “…”

      Lẽ nào trong hoàn cảnh này tôi lại mở miệng bảo cái người cướp ngân liễu kia chính là Lâm Hạo Hải?! Thôi, cứ nghe cậu ta hết

      Tiền Chấn Hựu: “Lúc đầu tớ thấy ấy phiền phức, cũng rất thắc mắc tớ có chỗ nào để ấy thích chứ. Kết quả, tớ hỏi ấy lại bảo chính mình cũng , chỉ biết chú ý đến tớ, sau đó là thích luôn, còn hỏi ngược lại tớ có chỗ nào đáng để người khác thích nữa chứ… Tớ đúng là muốn khóc được, muốn cười cũng chẳng xong.”

      Tôi: “…”

      Tiền Chấn Hựu: “Nhưng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, tớ quen với tồn tại của ấy. Tớ quen với việc mỗi ngày đều nghe ấy gọi Tiền Chấn Hựu, Tiền Chấn Hựu, quen với việc mỗi lần nhìn thấy tớ ấy lại nở nụ cười ngớ ngẩn, quen với việc trông thấy ấy lúc nào cũng vô tư vui vẻ như chẳng biết đau khổ là gì… Nhưng về sau vô tình biết được thân thế của ấy tớ mới biết ấy ra chẳng hề vui vẻ giống như bề ngoài, cũng có quá khứ đau khổ ở sau lưng. Nhưng trông ấy vẫn luôn hứng khởi như cũ, tớ ngưỡng mộ ấy, thời gian quan sát ấy cũng ngày càng nhiều lên.”

      “Đến lúc gần tốt nghiệp, số lần tớ liên lạc với Lư Dĩ Sương càng ngày càng ít, ngược lại càng lúc càng hay nghĩ đến kia, thậm chí có mấy lần… tớ còn định hẹn ấy ra ngoài, nhưng đều nhịn xuống. Tớ có hỏi cha mình, nếu tớ cưới Lư Dĩ Sương có được . Cha mẹ tớ cũng muốn phải trả giá bằng việc trọng đại cả đời của tớ, nhưng… Trước hôm tốt nghiệp, vấn đề kinh doanh của gia đình tớ càng lúc càng nghiêm trọng, đến mức gần như thể cứu vãn được nữa. Mà Lư Dĩ Sương lúc đó cũng mấy lần liên lạc với tớ… ấy , mình muốn tiếp tục chạy theo sau Lâm Hạo Hải nữa rồi, ấy rất mệt mỏi.”

      việc về sau cậu cũng biết cả rồi. Tớ quyết định kết hôn cùng Lư Dĩ Sương, cũng quyết định buông tay kia, bởi vậy nên mới gửi thiệp cưới cho ấy. Nhưng tớ ngàn vạn lần cũng ngờ tới, khi hôn lễ thất bại vì dâu bỏ trốn, tớ lại thở phào hơi nhõm, có điều nhớ đến tình cảnh gia đình mình, còn có các bậc phụ huynh… Tớ điên cuồng gọi điện cho Lư Dĩ Sương, nhưng lại nhận được đáp án là ấy muốn ở bên Lâm Hạo Hải. Mà cha Lư Dĩ Sương vì áy náy nên vẫn đồng ý tiếp tục hợp tác. Tớ… tớ vui mừng đến phát điên. Thế rồi tớ nhận ra tớ thích mãi vẫn xuất , cũng chẳng thể tìm được ấy, tận cho đến khi… tớ nghe tin ấy qua đời.”

      Vốn tôi còn ôm tâm trạng háo hức nghe Tiền Chấn Hựu kể chuyện, kết quả cậu ấy vừa bắt đầu tôi ngẩn cả ra. Tặng lạp xưởng, hành động thần kinh này, ngoài tôi ra còn có người khác sao? Được rồi, tôi đành ôm tâm trạng hồi tưởng quá khứ của mình mà nghe tiếp. Chẳng qua đoạn đầu tôi còn có thể nhìn Tiền Chấn Hựu, càng nghe về sau lại càng nhịn được mà đau lòng, chỉ có thể cuối đầu nghịch nghịch giấy ăn.

      Nghe đến mấy chữ “tin ấy qua đời”, tôi suýt bật khóc. Hạ Tiểu Mễ ơi là Hạ Tiểu Mễ, đáng thương quá , nghe thấy chưa, người thích, sau khi chết cũng thích rồi kìa.

      Nếu có mấy chữ “sau khi chết” đây là câu chuyện “hạnh phúc mãi mãi về sau” kinh điển rồi!

      Tôi chẳng biết phải gì, chỉ có thể tiếp tục nghe Tiền Chấn Hựu dùng chất giọng trầm thấp đầy đau khổ tiếp tục kể: “Tớ thể tin được, đây ràng là trò đùa mà ông Trời dành cho tớ. Tại sao vào lúc mọi trở ngại đều dọn dẹp xong hết rồi ấy lại chết? Lại còn chết cách… lãng xẹt như thế nữa. ấy gặp tai nạn giao thông, chết đường đến tham dự hôn lễ của tớ. Tớ rất đau lòng, đến lúc viếng mộ còn gặp hai người. Lúc đó tớ chẳng biết gì, biết cậu chính là Hạ Tiểu Mễ, chỉ cảm thấy buồn cười. Bây giờ Lư Dĩ Sương được ở bên Lâm Hạo Hải như ước nguyện, mà tớ lại đơn mình, người đáng lẽ nên ở bên tớ nhắm mắt xuôi tay. , nếu phải ấy chết rồi, tớ còn biết hoá ra mình thích ấy đến thế. Mất ấy là điều vô cùng đau khổ.”

      Tiền Chấn Hựu đột nhiên nắm lấy tay tôi, thái độ vừa thành khẩn lại vừa mang vài phần khẩn trương: “Tiểu Mễ, cậu có biết lúc tớ vừa nghe thấy hai người bảo cậu là Hạ Tiểu Mễ, tâm trạng tớ như thế nào ? Lúc bỏ trốn khỏi hôn lễ cậu là Hạ Tiểu Mễ rồi đúng ? Tại sao cậu cho tớ biết? Tại sao lại bỏ trốn? Cậu có biết quãng thời gian vừa rồi tớ đau khổ đến thế nào ?”

      Cậu ta dối, dạo này Tiền Chấn Hựu quả gầy ít, người trông tiều tuỵ hơn trước nhiều. Lúc đầu tôi còn tưởng là vì bị Lư Dĩ Sương cắm sừng nên mới ngày ngày khóc sưng mắt, gầy đến thế. ngờ nguyên nhân lại là vì tôi…

      Tôi rất muốn cấu tay mình cái, nhưng tay bị Tiền Chấn Hựu nắm chặt, tôi mở miệng định gì đó thấy cơ mặt Tiền Chấn Hựu căng lên, ánh mắt tập trung về phía sau lưng tôi. Còi báo động trong đầu tôi réo vang, quay ngoắt đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Lâm Hạo Hải.

      Lần này toàn bộ sức mạnh của tôi được triệu hồi về hết, lập tức giật tay ra, : “Lâm Hạo Hải! làm gì thế? Doạ chết người đấy có biết ?”

      Lâm Hạo Hải lạnh lùng hỏi: “Hai người làm gì?”

      “Tiền Chấn Hựu kể chuyện cho tôi nghe, bây giờ kể hết rồi, đến muộn. Thế thôi.” Tôi lườm Lâm Hạo Hải cái.

      Lâm Hạo Hải cười khẩy mấy tiếng, ngồi xuống bên cạnh tôi, với Tiền Chấn Hựu: “ tiếp .”

      Tiền Chấn Hựu cũng chẳng thèm để ý đến ta, lại nhìn tôi: “Tiểu Mễ, tớ lòng đấy.”

      Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào.

      Lâm Hạo Hải: “Hạ Tiểu Mễ, dám cho tôi mọc sừng chết chắc rồi.”

      Tôi: “…”

      Đại ca Lâm, tổng giám đốc Lâm, ngài Lâm, đừng có nhập vai quá thế có được !

      Tiền Chấn Hựu bất mãn nhìn Lâm Hạo Hải: “Trước đây với Hạ Tiểu Mễ có quen biết gì đâu! Sao lại giúp ấy che giấu việc này? Hơn nữa chẳng phải từ sớm biết người tôi thích là Hạ Tiểu Mễ, tại sao với ấy?”

      Tôi trợn tròn mắt nhìn sang Lâm Hạo Hải.

      Lâm Hạo Hải lạnh tanh: “Tôi biết.”

      Tiền Chấn Hựu cũng lạnh lùng trả treo: “Dựa vào trí tuệ của sao có thể biết. có phải Hạ Tiểu Mễ đâu.”

      Tôi: “…”

      Tiền Chấn Hựu, có phải cậu thích tôi đấy? Cậu đùa đúng ? Tôi, tôi ràng là nằm rồi còn trúng đạn mà! IQ tôi thấp ảnh hưởng đến ai, chọc phá đến ai, nếu IQ tôi mà cao lúc đó thèm thích cậu rồi!

      Í, khoan , lúc đó?

      Tiền Chấn Hựu lơ luôn Lâm Hạo Hải tới phá rối, ánh mắt đầy tình cảm sâu nặng nhìn tôi: “Tiểu Mễ, trở về với tớ .”

      Lần này Lâm Hạo Hải cũng chen vào, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt lạnh băng.

      Tôi đấu tranh hồi, đáp: “Vẫn nên quên hơn.”

      Tiền Chấn Hựu: “Tại sao?”

      Tôi thở dài: “Cũng chẳng cần hỏi tại sao… Tiền Chấn Hựu, vừa rồi cậu nhiều như thế, ra tớ cũng rất vui vẻ, cũng rất cảm động. Dường như… nỗ lực suốt bốn năm hoá ra cũng phải vô ích, hoá ra chỉ cần thêm chút nữa thôi là có thể được đáp lại rồi.”

      “Vậy, vậy tại sao…” Tiền Chấn Hựu nhìn tôi đầy khó hiểu.

      “Nhưng mà, chính là thiếu cái “chút nữa” đó.” Tôi nhìn Tiền Chấn Hựu, “Cậu biết là thiếu gì ? Chỉ thiếu chút nữa là tớ nhận được hồi đáp, cũng tức là, thực ra từ đầu đến cuối tớ đều nhận được tình cảm đáp lại từ cậu, mãi cho đến khi tớ chết rồi. Cậu cậu thích tớ, nhưng phải vậy.”

      “Cái gì, cái gì phải vậy?” Tiền Chấn Hựu có phần hốt hoảng.

      “Thích người, phải vậy.” Tôi chân thành, “Lúc trước khi tớ thích cậu, cho dù có tiền cũng muốn làm gì đó cho cậu vui lòng. Tớ nghĩ nhiều, cũng nghĩ được mất thiệt hơn… Aizzz, được rồi, tớ vốn chẳng có thiệt hơn, được mất gì để mà nghĩ. Cậu có thể tớ ngu ngốc, cũng có thể tớ chẳng gánh vai trách nhiệm lớn như cậu, nhưng ít nhất tớ biết thích phải như thế. Nếu cậu thích tớ tại sao lại kết hôn với Lư Dĩ Sương?”

      Tiền Chấn Hựu giải thích: “Tiểu Mễ, tớ rồi, là bởi vì nhà tớ…”

      “Tớ biết.” Tôi kiên trì tiếp, “Nhưng mà, thích, phải như thế. Tiền Chấn Hựu, cậu thích tớ, hay cho đúng là, cậu căn bản đủ thích tớ. Lúc đó cậu vì chuyện gia đình mà vứt bỏ tình cảm với tớ, nếu quả tớ ở bên cậu rồi, vậy sau này cậu vẫn có thể làm thế. Tớ… sau khi tớ chết, cậu mới biết cậu thích tớ bao nhiêu, như vậy nghĩa là, nếu tớ chết, cậu vĩnh viễn cũng biết bản thân lại thích tớ như thế, phải sao? Tiền Chấn Hựu, cậu như vậy gọi là thích. Nếu khăng khăng muốn lấy từ để diễn tả, có lẽ… đối với cậu, tớ chỉ là thói quen mà thôi. Cậu quen với việc tớ luôn theo sau cậu, quen với việc tớ vĩnh viễn ở bên cười đùa cho cậu vui, đến ngày tớ rời rồi cậu mới cảm thấy có chút bất thường…”

      Tiền Chấn Hựu mở miệng, lại chẳng được câu nào, dường như biết phải phản biện lý lẽ của tôi ra sao.

      Tôi nhìn cậu ấy, ra trong lòng vẫn còn chút hy vọng. Tôi nghĩ, có lẽ cậu ấy được điều gì khiến tôi chẳng thế tiếp câu “Cậu thích tớ” nữa.

      Nhưng cậu ấy lại như thế.

      Bản thân cậu ấy cũng được, trong lòng cậu ấy vẫn có nghi ngờ. Chỉ vài ba câu của tôi khiến cậu ấy nghi ngờ từ “thích” của chính mình.

      Aizzz, đúng là cái vòng luẩn quẩn.

      Tôi thở dài hơi, với Lâm Hạo Hải: “Lâm Hạo Hải, chúng ta thôi.”

      Toàn bộ quá trình vừa rồi Lâm Hạo Hải rất im lặng, đến khi nghe tôi khẽ nhếch khoé miệng, gật đầu.

      Tiền Chấn Hựu đột nhiên cất tiếng: “Vậy tớ muốn hỏi, Tiểu Mễ, còn Lâm Hạo Hải sao?”

      “Hả?” Tôi quay đầu, nhìn cậu ta đầy khó hiểu. Việc này liên quan gì đến Lâm Hạo Hải? Lẽ nào cậu ta đột nhiên phát tình chân chính của mình là Lâm Hạo Hải?

      Tiền Chấn Hựu: “Bây giờ cậu ở cùng Lâm Hạo Hải, cậu thích ta sao? Nếu cậu vẫn thích tớ như trước từ chối tớ như vậy.”

      Tôi: “…”

      Mặt tôi đen sì: “Đương nhiên phải! Tớ và Lâm Hạo Hải là đồng minh, cậu đừng có bôi nhọ bọn tớ!”

      Len lén quay đầu nhìn Lâm Hạo Hải, quả nhiên mặt ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Cái tên Tiền Chấn Hựu chết tiệt này! có việc gì tự nhiên kéo Lâm Hạo Hải vào cuộc làm chi!

      Tiền Chấn Hựu: “Vậy còn sao, Lâm Hạo Hải? Tại sao lại giúp Hạ Tiểu Mễ?”

      Ồ, hỏi hay lắm… Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết vì sao ta lại giúp mình! Mặc dù tôi vẫn cho là do sức hấp dẫn mê người của bản thân…

      Lâm Hạo Hải nhìn cậu ta lúc, cuối cùng thốt ra năm chữ: “Mắc mớ gì tới cậu.”

      Tiền Chấn Hựu: “…”

      Tôi: “…”

      Lâm Hạo Hải đứng dậy, sải bước ra ngoài, chân dài có lợi thế đấy!

      Tôi đành đứng dậy theo, với Tiền Chấn Hựu: “Thôi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao… tớ, bây giờ tớ cũng có cảm giác gì với cậu, cũng muốn giẫm lên vết xe đổ ngày trước. Ông Trời cho tớ cơ hội làm lại từ đầu tớ nhất định lãng phí. Về phần cậu… ừm, gần đây tớ với Lâm Hạo Hải tìm Lư Dĩ Sương, nếu có tiến triển tớ báo cho cậu.”

      Tiền Chấn Hựu ngẩn ra nhìn tôi: “Tiểu Mễ…”

      “Được rồi, đừng nữa, cứ như thế . Tạm biệt, kịp chào nữa rồi!” Tôi cắt ngang bài luận dài dằng dặc chuẩn bị bắt đầu của cậu ta, vẫy tay rồi quay người chạy vèo ra cửa, sau đó xông thẳng vào ghế phụ xe Lâm Hạo Hải, thắt đai an toàn xong liền nhìn chằm chằm về phía trước, dám liếc ngang liếc ngửa gì.

      Lâm Hạo Hải như cười như hỏi: “Ra nhanh thế? tiếp tục ôn chuyện cũ nữa à?”

      còn , vừa rồi tôi từ chối cậu ấy thẳng thắn ràng như thế rồi…” Tôi lầu bầu.

      Lâm Hạo Hải: “ còn thích Tiền Chấn Hựu nữa rồi?”

      “Tôi cũng biết.” Tôi ưu thương thở dài hơi, “Dù sao tôi cũng thích cậu ấy suốt bốn năm, đột nhiên thích nữa là dối. , trước cuộc chuyện khi nãy tôi vẫn hơi hơi thích cậu ta. Nhưng nghe cậu ấy đoạn dài như thế rồi, tôi lại cảm thấy dường như mình chẳng còn cảm giác gì với cậu ta nữa cả. Nếu những lời đó cậu ấy chịu với tôi từ sớm, tôi nhất định vui đến độ nhảy cao ba tấc gào thét điên cuồng hệt như trúng số cho xem. Có điều… vừa rồi khi cậu ấy ra, tôi lại chẳng nghĩ được gì nữa cả.”

      Lâm Hạo Hải vỗ vỗ đầu tôi: “ trưởng thành rồi.”

      Tôi: “…”

      Lâm Hạo Hải bật cười, khởi động xe. Tôi ngồi ngẩn ra lúc mới tiếp tục mở miệng: “ ra … Lâm Hạo Hải này…”

      “Hử?”

      “Tại sao lúc đầu lại ngăn cản tôi với Tiền Chấn Hựu chuyện riêng? … Có phải giống như Tiền Chấn Hựu , từ đầu biết người Tiền Chấn Hựu thích thực ra là tôi? Nếu như thế, sao để cậu ấy cho tôi nghe?” Tôi thắc mắc nhìn Lâm Hạo Hải, “Lẽ nào… lẽ nào thích tôi ?”

      Lâm Hạo Hải hờ hững liếc tôi cái: “ quên thân phận bây giờ của mình rồi à?”

      “Đâu có, bây giờ tôi là Lư Dĩ Sương mà.” Tôi ưỡn ngực.

      Lâm Hạo Hải: “Ừ, còn gì nữa?”

      “Còn nữa? Thư ký của … bạn của …” Tôi ngượng ngùng đưa đáp án.

      Lâm Hạo Hải gật đầu: “Nếu thư ký kiêm bạn của tôi lại bị Tiền Chấn Hựu cướp như thế mặt mũi tôi biết giấu vào đâu?”

      “Xì, ra là vì lý do vớ vẩn ngớ ngẩn đấy.” Tôi vui dẩu môi, biết bất mãn trong lòng là từ đâu mà có.

      Lâm Hạo Hải nhìn tôi nữa mà tiếp tục lái xe, miệng hỏi: “Tại sao đoán tôi với Tiền Chấn Hựu là đôi lại cho rằng tôi thích ? rất hứng thú với đối tượng tôi thích à?”

      “Đương nhiên rồi!” Tôi trả lời trước khi kịp nghĩ, trực tiếp ra nỗi lòng mình. Đối diện với cái lườm nghiêng của Lâm Hạo Hải, tôi vội giải thích: “Lý do cũng giống thôi! Bây giờ là bạn trai kiêm Boss của tôi mà! Nếu thích đàn ông tôi chẳng phải mất mặt muốn chết sao?”

      “Thế nếu tôi thích sao?”

      “Hả?!” Tôi bị giả thiết này doạ giật nảy mình, hồi lâu sau mới nghi ngờ tiếp: “Thế cũng rất bình thường thôi, dù sao nhân cách tôi cũng rất hấp dẫn…”

      nữa tôi ném xuống đường đấy.”

      “…”

      Xuống xe rồi, tôi vẫn ôm tâm tình chẳng mấy vui vẻ phía trước, Lâm Hạo Hải lại thảnh thơi nhàn nhã đằng sau, hai người chúng tôi bước vào thang máy, bên trong chẳng có lấy người.

      Chắc do trong lòng thoải mái nên tôi đứng vào bên. Lâm Hạo Hải lại chậm rãi ghé sát lại: “Gì thế, vẫn buồn bực à?”

      “Ừm, có chút.” Tôi cúi đầu. “Dù sao cũng xảy ra nhiều việc quá mà. Hơn nữa điều tôi để ý nhất là rốt cuộc vì sao lại giúp tôi… còn cho tôi ở nhờ lâu như thế nữa.”

      Lâm Hạo Hải ngẩn ra, sau đó bật cười: “Ý là, thứ để ý nhất… là tôi?”

      “Hả? biết xuyên tạc ý người khác!” Tôi phản bác ngay lập tức.

      Ý cười mặt Lâm Hạo Hải lại càng sâu, hơi cúi người xuống, dựa vào gần tôi: “Ồ, thế ý là gì?”

      Tôi: “…”

      Đừng có dựa lại gần như thế mà! Chết tiệt, cái thân thể của Lư Dĩ Sương này lại nghe lời, bắt đầu làm loạn rồi, tim đập thình thịch, mặt cũng dần dần đỏ bừng như phát sốt.

      Tôi định đẩy tên lưu manh Lâm Hạo Hải này ra xa chút thang máy “đinh” tiếng rồi chậm rãi mở ra, người đàn ông lạ mặt đứng ở ngoài, ngẩn ra nhìn chút rồi lùi về sau, cũng tiến vào nữa.

      Lúc này tôi mới thấy tư thế của tôi và Lâm Hạo Hải quá mờ ám rồi! Tôi đứng dựa vào bên thang máy, mà hai tay ta lại chắn ở hai bên người tôi, giống như muốn ôm cả người tôi vậy. Chắc có lẽ người đàn ông vừa rồi tưởng chúng tôi làm hành vi gì đen tối lắm…

      Đẩy Lâm Hạo Hải ra, tôi ấp úng: “, đừng có giở trò lưu manh nữa được ! Dựa gần như thế rất khó chịu!”

      Lâm Hạo Hải buồn cười: “Đừng có đánh trống lảng, vừa rồi tôi muốn bức cung , ai biết lại có người đến quấy rầy chứ.”

      Tôi lắp bắp hồi vẫn chẳng được gì. Cũng may chúng tôi lên đến nơi, ngay khi cửa thang máy mở ra tôi lập tức xông ra ngoài, mở cửa rồi trốn vào phòng mình nhanh như chớp giật.

      May mà Lâm Hạo Hải cũng bám riết ép cung, tôi có thể nghe được thanh ta đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân khoan thai dần về phía thư phòng. Tại sao lần nào cũng thế, tôi bị trêu chọc đến độ tim đập loạn, đầu rối tinh, còn ta lại như người chẳng liên quan gì. Quan trọng nhất là… a a a, cái thân thể này của Lư Dĩ Sương đáng ghét! Mỗi lần Lâm Hạo Hải đến gần là thân thể ta lập tức thành phản ứng ngay, xấu hổ lại còn vui mừng, hại tôi cũng chẳng biết phải làm sao. Tóm lại, tóm lại tôi còn lâu mới có cảm giác với Lâm Hạo Hải, đều do thân thể của Lư Dĩ Sương cả thôi!

      Đứng trước gương trong phòng tắm ngắm khuôn mặt Lư Dĩ Sương, đôi mắt to trong vắt, hàng lông mi dài mượt, mũi cao, cánh mũi hơi vểnh lên, đôi môi nhắn mà hồng hào, bất luận có nhìn bao nhiêu lần rồi cũng thấy ấy là mỹ nhân. Lúc này làn da trắng nõn của Lư Dĩ Sương vẫn còn màu hồng chưa nhạt, đôi mắt cũng có chút mờ mịt… Được rồi, mờ mịt là tâm tình lúc này của tôi, nhưng mà hồng cái khỉ gì chứ, là lỗi của Lư Dĩ Sương…

      ra vấn đề vừa rồi của Lâm Hạo Hải cũng rất buồn cười, đến ngay cả Lư Dĩ Sương xinh đẹp thế này ta còn thích sao có thể thích Hạ Tiểu Mễ được chứ, cho dù Hạ Tiểu Mễ bây giờ ở trong thân thể Lư Dĩ Sương. Mắt Hạ Tiểu Mễ lớn bằng Lư Dĩ Sương, lông mi dài như Lư Dĩ Sương, mặt nhắn như Lư Dĩ Sương. Lâm Hạo Hải ngay cả Lư Dĩ Sương còn chẳng thèm để mắt sao có thể chú ý đến Hạ Tiểu Mễ. Có thể thấy mấy câu “nếu” kia của Lâm Hạo Hải toàn là cố ý trêu chọc tôi mà thôi.

      Tôi vỗ vỗ mặt, Hạ Tiểu Mễ ơi là Hạ Tiểu Mễ, lúc đầu mày vấp ngã lần người Tiền Chấn Hựu rồi, lần này đừng có lặp lại vết xe đổ đó người Lâm Hạo Hải nữa chứ.

      Lâm Hạo Hải đúng là rất tốt, nhưng ta bao giờ thuộc về mày đâu, bởi vậy bất kể những rung động kia là gì, cũng đừng nên để ý là hơn.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 24

      “Tiểu Mễ!” Sáng sớm ngày hôm sau tôi vừa xuống lầu bị gọi giật. Mặc dù tại tôi là Lư Dĩ Sương nhưng dù sao cũng là Hạ Tiểu Mễ suốt hơn hai mươi năm, bây giờ nghe đến cái tên này sao có thể có phản ứng được. Tôi nhìn xung quanh theo phản xạ, cuối cùng phát Tiền Chấn Hựu ngồi trong xe, giơ tay ra vẫy vẫy tôi.

      Tôi: “…”

      Tôi bước vội tới đó, thể tin được nhìn chằm chằm cậu ta: “Tiền Chấn Hựu?! Sao cậu lại tới đây?! Đây là nhà Lâm Hạo Hải mà!!!”

      Tiền Chấn Hựu cười thoải mái: “Tớ đến đưa cậu làm.”

      “Tớ có Lâm Hạo Hải đưa rồi!” Tôi chẳng hiểu ra sao. “Hơn nữa, cậu phải làm sao?”

      “Đưa cậu đến chỗ làm rồi tớ cũng được, đến muộn chút sao.” Cậu ta vừa cười vừa giải thích, “Lên xe chứ?”

      Tôi lắc đầu: “ cần đâu, cần.”

      Tiền Chấn Hựu cũng bắt ép, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Sao chỉ có mình cậu xuống, Lâm Hạo Hải đâu?”

      Tôi lắc lắc chùm chìa khóa trong tay: “ ta bảo trời nóng quá, kêu tớ xuống khởi động xe với mở điều hòa trước.”

      Tiền Chấn Hựu: “…”

      Tiền Chấn Hựu: “Sao ta lại đối xử với cậu như thế?! Sao ta lại có thể tùy tiện sai khiến cậu như thế?!”

      Tôi bình tĩnh đáp: “Nếu sao? Bây giờ tớ ở dưới hiên nhà người ta, chẳng lẽ tớ còn mong người ta hầu hạ tớ như hầu hạ mẹ già chắc? Tớ là thư ký kiêm giúp việc của Lâm Hạo Hải mà.”

      Tiền Chấn Hựu bình tĩnh được nữa: “Như thế sao được! Tiểu Mễ, cậu nghe lời tớ, cậu chỉ muốn tránh mặt nhà họ Lư và bạn bè trước đây của Lư Dĩ Sương để khỏi bị phát thôi đúng ? Cậu ở bên Lâm Hạo Hải, chẳng bằng về lại bên tớ. Lâm Hạo Hải căn bản chẳng nhớ lúc trước Lư Dĩ Sương thích cái gì. Thế này , cậu cứ tính cách của cậu và Lâm Hạo Hải hợp nhau, hoặc tìm lý do gì cũng được, tóm lại là chia tay với Lâm Hạo Hải, sau đó quay lại với tớ. Tớ có thể giúp cậu trốn tránh bên ngoài. Cho dù bây giờ cậu chưa chấp nhận tớ, nhưng tớ đồng ý làm đồng minh của cậu, những việc khác có thể để từ từ.”

      Tôi: “…”

      Cậu ta cũng bỏ công suy nghĩ, mới sáng sớm ra đòn mạnh thế…

      được.” Lâm Hạo Hải chẳng biết lúc nào xuống, mặt mày khó chịu đứng sau lưng tôi nhìn chằm chằm Tiền Chấn Hựu.

      Tiền Chấn Hựu: “Tôi hỏi Hạ Tiểu Mễ, hỏi .”

      rồi lại nhìn tôi đầy mong đợi: “Tiểu Mễ, cậu cân nhắc kỹ lời tớ nhé. Nếu chúng ta ở bên nhau, tớ có thể giúp cậu giả dạng cho giống Lư Dĩ Sương hơn. Mà ở bên tớ cậu lại càng tự do tự tại hơn.”

      Tôi do dự chút mới : “Tớ thấy vẫn nên thôi . Tớ, tớ cảm thấy như bây giờ rất tốt. Cậu xem, vòng giao tiếp của Lâm Hạo Hải và Lư Dĩ Sương gần như hoàn toàn trùng nhau, cậu như thế. Đến lúc đó tớ còn phải ứng phó với bạn bè, người quen biết của Lư Dĩ Sương… Nghĩ đến thấy đau đầu rồi.”

      Tiền Chấn Hựu còn định gì đó Lâm Hạo Hải kéo tôi lên xe của ta, lúc lái ngang qua Tiền Chấn Hựu còn lạnh lùng buông câu: “Hăng hái ghê.”

      Sắc mặt Tiền Chấn Hựu cũng chẳng khó coi, vẫn im lặng nhìn tôi. Sau khi Lâm Hạo Hải tăng tốc, khuôn mặt cậu ta chớp mắt lùi về sau. Tôi nhìn kính chiếu hậu, thấy xe cậu ta mãi vẫn ở chỗ cũ, chuyển động khiến tôi vô cùng khó hiểu. Lúc đầu có lẽ tôi cũng giống như Tiền Chấn Hựu bây giờ, biết bao nhiêu lần ngẩn người dõi theo bóng lưng Tiền Chấn Hựu, nhìn cậu ta rời mà bản thân chẳng có cách nào níu kéo, bởi vì tôi biết, có níu kéo cũng chẳng ích gì, người muốn rốt cuộc vẫn rời mà thôi. Aizzz, lịch sử tái diễn, tôi lại chẳng vui chút nào, tại sao mọi người đều biết nắm giữ lúc cần nắm giữ, buông tay khi nên buông tay chứ…

      Chắc thấy tôi thất thần, Lâm Hạo Hải hỏi: “Sao thế, nỡ à?”

      “Đương nhiên phải… nỡ vừa rồi tôi lên xe cậu ta rồi. Tôi chỉ nghĩ, nếu cậu ta phát mình thích tôi sớm hơn chút, hoặc cậu ta nguyện vì tôi mà từ bỏ tất cả, vậy lúc này chẳng còn gì để do dự nữa rồi.” Tôi nhìn Lâm Hạo Hải cái, “Có điều nếu như vậy cậu ta kết hôn với Lư Dĩ Sương, tôi chẳng bị tai nạn để rồi nhập hồn vào thân xác Lư Dĩ Sương… cũng chẳng thể gặp được .”

      Khóe miệng Lâm Hạo Hải cong lên: “Vậy tôi còn phải cảm ơn Tiền Chấn Hựu rồi.”

      “Hả?” Tôi ngẩn ra, hiểu ý Lâm Hạo Hải là gì.

      Lâm Hạo Hải cũng chẳng giải thích, cứ im lặng lái xe, lúc sau khi dừng lại chỗ đỗ lại phải trước cửa tập đoàn Lâm thị. Tôi thắc mắc: “ muốn làm gì?”

      “Mua đồ.” Lâm Hạo Hải kéo tôi xuống xe, thuận miệng giải thích: “ ra vừa rồi nhầm chuyện, vòng giao tiếp của tôi và Lư Dĩ Sương cũng phải hoàn toàn trùng nhau. Thành phố A cũng chỉ đến thế, quanh quẩn lại chỉ có từng đó người.”

      “Bởi vậy…?” Tôi ngờ ngợ nhìn ta.

      Lâm Hạo Hải: “Tuần sau là sinh nhật tôi.”

      Tôi: “!!!”

      “Chuyện quan trọng như thế sao có thể dùng thái độ thản nhiên như ruồi lại còn báo trễ thế hả!!!” Tôi muốn khóc mà có nước mắt, “Dựa theo thói quen của đám người giàu có thừa tiền chết tiệt mấy người nhất định tổ chức bữa tiệc xa hoa hoành tráng đúng ?”

      Lâm Hạo Hải nhíu mày: “, tôi có thói quen đấy.”

      Tôi thở phào hơi.

      Lâm Hạo Hải tiếp: “Có điều tôi tổ chức có nghĩa là người khác làm gì. Ngày đó nhất định có rất nhiều người tới chúc mừng, trong số đó cũng có số người quen biết với Lư Dĩ Sương.”

      “Vậy… vậy phải làm sao?” Tôi sững ra, sau đó đưa ý kiến, “Hay ngày đó tôi giả vờ bệnh trốn ở nhà xuất ?”

      “Cũng là cách. Có điều ngày sinh nhật tôi mà xuất , hình như hơi kỳ quặc.” Lâm Hạo Hải suy nghĩ lúc, bảo, “Bởi thế vẫn nên có mặt, sau đó thân thể khỏe lắm rồi lánh . Chào hỏi là bắt buộc, nhưng ít nhất có thể tránh được việc chuyện thân mật.”

      Tôi gật đầu: “Cũng được…”

      “Bởi thế đưa đến đây mua y phục phù hợp với phong cách của Lư Dĩ Sương…” Lâm Hạo Hải nhìn có vẻ đau đầu, “ tôi chẳng nhớ bình thường Lư Dĩ Sương thích mặc trang phục gì. Cũng may tôi tìm thấy mấy nhãn hiệu bình thường cứ đến khi có việc ấy tới xem vòng rồi đóng gói đồ mang về.”

      Tôi gật đầu: “Được… Lát nữa tôi vào, sờ hết lượt, còn có nhiệm vụ ‘Đóng gói’, sau đó tính tiền!”

      Lâm Hạo Hải: “ phải thế.”

      Tôi: “…”

      Lâm Hạo Hải đưa tôi vào khu mua sắm lớn nhất thành phố A, quả nhiên nhân viên nào vừa nhìn thấy tôi cũng cười tít mắt lên tiếng chào hỏi, cứ như tôi là thần tài vậy, còn hỏi tôi sao lâu thế mới quay lại. Tôi tận lực làm ra vẻ lịch , cười cười đáp lại mấy câu. Lâm Hạo Hải bên cạnh giả bộ trầm mặc, trầm mặc đủ rồi lên tiếng: “Đem hết mấy món đồ các thấy hợp với Lư ra đây.”

      Ngừng chút, lại bổ sung: “Cỡ của ấy các người đều biết rồi đấy.”

      Mấy nhân viên đó chuyển ánh mắt từ người tôi sang người Lâm Hạo Hải. Đồ Lâm Hạo Hải mặc từ đầu đến chân đều đắt kinh người, lại cao to đẹp trai, lúc này mặt mũi lạnh lùng càng ngầu chết được, chưa kể còn câu ý nghĩa tương đương với “Tôi trả tiền”, đúng là đốn tim thiếu nữ! Mấy nhân viên đó hoặc là dùng cặp mắt phát sáng nhìn Lâm Hạo Hải, hoặc dùng ánh mắt hóng hớt nhìn qua nhìn lại tôi và Lâm Hạo Hải, nhưng đồng thời cũng rất chuyên nghiệp dùng tốc độ nhanh nhất đem đống quần áo đến cho tôi.

      , tôi chẳng phân biệt được cái gọi là phong cách khác biệt của mấy nhãn hiệu này!

      Có điều thử vài cái đều thấy Lâm Hạo Hải có vẻ rất vừa ý, mua ít khiến nụ cười mặt mấy nhân viên kia lại càng rực rỡ, vốn liếng có bao nhiêu từ khen ngợi tán dương là đem ra dùng hết lên người tôi.

      Nếu tôi vẫn còn ở trong thân thể Hạ Tiểu Mễ, nhất định thấy vô cùng buồn cười, nhưng bây giờ là thân thể Lư Dĩ Sương, chỉ cần đứng trước gương chút thôi thấy quả phụ mấy lời ca tụng kia.

      Lúc trước khi tôi còn là Hạ Tiểu Mễ, đối với Lư Dĩ Sương tôi cũng chẳng thấy có gì đặc sắc. Đến khi trở thành ta rồi, tôi mới nhận ra hóa ra khác biệt giữa chúng tôi xa đến thế… Nhận biết này quả là khiến người ta thấy thất bại quá đỗi, mà Tiền Chấn Hựu chẳng biết mắt có vấn đề thế nào mà lại thích Hạ Tiểu Mễ cơ chứ… Quả đúng là vẫn chưa quen được.

      Mua xong đồ cho tôi, Lâm Hạo Hải gọi điện thoại để lái xe đến chở đồ về nhà, còn bản thân đưa tôi về tập đoàn Lâm thị. Chắc ta còn nhiều việc phải làm, tôi đương nhiên cũng phải theo. Đến tận giờ tan tầm Lâm Hạo Hải vẫn chưa xong việc liền bảo tôi về nhà trước, cũng tự giải quyết luôn bữa tối. Tôi đành xuống lầu mình thấy lái xe đợi trước cửa tập đoàn Lâm thị. Ngay khi tôi chuẩn bị lên xe lại có người gọi giật.

      … Đương nhiên, cần nghĩ cũng biết là Tiền Chấn Hựu.

      Tôi vô lực nhìn Tiền Chấn Hựu ngồi trong xe cười với mình, : “Cậu… sao cậu vẫn còn chưa bỏ cuộc?”

      Tiền Chấn Hựu: “Ngày trước cậu theo đuổi tớ bốn năm, đến giờ thành công rồi đấy thôi. Tớ tin là mình cũng có thể theo đuổi cậu bốn năm, sau đó thành công có được cậu.”

      Cậu ta căn bản là chịu nghe!

      Tôi đành lý luận về mặt đạo đức: “Là như thế à? Lúc đó cậu có bạn sao? Hả? Cậu mà có bạn tớ chẳng thèm theo đuổi cậu rồi! Làm người thứ ba là rất vô liêm sỉ! Cậu có hiểu ?! Bây giờ cậu mấy câu này nghe có vẻ tình cảm sâu nặng lắm, nhưng thực ra cũng chỉ là làm người thứ ba mà thôi!”

      Bị tôi công kích ác ý như thế, Tiền Chấn Hựu cũng chẳng lay chuyển, chỉ : “Danh hoa mặc dù có chậu, nhưng vẫn có thể bưng cây khỏi chậu mà.”

      Tôi: “…”

      “Tôi những là hoa nhà Lâm Hạo Hải mà còn là nhân viên dưới trướng ta nữa, hiểu chưa?!” Tôi phát điên.

      Tiền Chấn Hựu mỉm cười: “Chỉ cần bưng được chậu nào cũng thế cả thôi.”

      Tôi gục hoàn toàn.

      Được rồi, cậu thắng, tôi uể oải: “Vậy bây giờ cậu muốn làm gì? giai làm vườn chuyên bưng cây?”

      Tiền Chấn Hựu: “Bây giờ đến giờ cơm, mời cậu ăn bữa cũng vấn đề chứ? Lâm Hạo Hải cũng đâu cùng cậu.”

      Tôi kiên quyết từ chối: “ được! Cậu thấy đấy, đây là lái xe Lâm Hạo Hải sắp xếp trước, tớ phải cùng chú ấy.”

      Chú lái xe cũng rất thức thời gật đầu lia lịa. Tôi mở cửa chuẩn bị lên xe Tiền Chấn Hựu lại bước ra khỏi xe mình, nắm lấy tay tôi: “Tiểu Mễ…”

      Tôi hoảng, lập tức “suỵt” tiếng: “Gọi tớ Dĩ Sương!!!”

      Chú lái xe: “…”

      … Mợ, sao tôi nghe câu này cứ mờ ám thế nào ấy.

      Tiền Chấn Hựu rất biết nghe lời: “Dĩ Sương, cậu ăn với tớ bữa cơm mà. Tớ đảm bảo rất nhanh, chỉ ăn cơm đơn thuần thôi, ăn xong là để hai người về ngay. Hơn nữa mấy ngày sau cũng đến làm phiền cậu.”

      Tôi nhìn cậu ta đầy khinh bỉ: “Cậu cũng biết hành vi mấy ngày này của mình gọi là ‘làm phiền’ à?”

      Tiền Chấn Hựu dùng ánh mắt sáng lấp lánh lấp lánh nhìn tôi, cực kỳ kiên quyết: “ thôi, Dĩ Sương.”

      Aizzz, ăn bữa cơm mà tránh được cậu ta mấy ngày, cần đau đầu vì sợ Lâm Hạo Hải tức giận… cũng xem như có lợi rồi. Hơn nữa bữa ăn mất bao nhiêu thời gian chứ, đến lúc đó thần biết, quỷ hay…

      Tôi cúi đầu thương lượng với chú lái xe: “Chú ơi, mấy lời vừa rồi chú cũng nghe thấy rồi đấy, cháu là vì sếp chúng ta cả! Chú đừng với sếp nhé, cháu ăn rất nhanh thôi, chú , cháu , sếp nhất định biết đâu.”

      Chú lái xe do dự nhìn tôi: “Để tôi cùng hai người đến nhà hàng . Tôi ở bên ngoài đợi , sau đó đưa về nhà.”

      Tôi giơ ngón cái: “Ý kiến hay!”

      Thế là tôi lên xe của Tiền Chấn Hựu, chú lái xe theo sau. Tiền Chấn Hựu đưa tôi đến nhà hàng trông thấy thuộc đẳng cấp cao, vô cùng thuần thục gọi đồ ăn, còn thuận miệng gọi luôn cho tôi.

      Tôi: “Sao cậu biết tớ thích ăn gì?”

      ra trí nhớ của tớ rất tốt… Chỉ là lúc trước mãi vẫn chưa có cơ hội mời cậu ăn thôi. Hơn nữa tớ cũng muốn cậu biết tớ nhớ cậu thích ăn gì.” Cậu ta cười cười, “Lúc học đại học, có lúc lịch học quá dày, tớ cũng thi thoảng ăn ở căng tin, lần nào cậu cũng cố ý đứng xếp hàng sau tớ, đến khi tớ gọi món xong hết rồi, đương nhiên có thể nghe được cậu chọn món nào.”

      Tôi trề môi: “Làm cao cũng có trình độ ghê ấy chứ!”

      Tiền Chấn Hựu cười cười: “Tớ xem đây là khen ngợi.”

      “Tùy cậu thôi.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn chán vô cùng, trong lòng lại nghĩ nếu người đối diện là Lâm Hạo Hải tốt biết mấy… tại tôi muốn ngồi đối diện với Tiền Chấn Hựu như thế này, đặc biệt là khi Tiền Chấn Hựu cứ mở miệng ra là “năm đó”, “lúc trước”, “khi cậu theo đuổi tớ”…

      Tôi cũng cho đó là quãng thời gian đen tối cần giấu giếm gì, , thích Tiền Chấn Hựu hay thích bất cứ ai đều chẳng là chuyện khiến bản thân mất mặt bao giờ. Thích, là cảm giác rất đẹp, cho dù đối phương xảy ra vấn đề, nhiều lúc cũng nhất thiết phải chọn lãng quên. Nhưng tôi biết trong lòng Tiền Chấn Hựu nghĩ gì, cậu ta cố ý nhắc nhắc lại việc năm đó, mặt là muốn chứng minh lúc đó cậu ta cũng rất thích tôi, ví như chuyện biết tôi thích ăn gì, biết những tật xấu be bé của tôi. Mặt khác, là hy vọng tôi nhớ lại bản thân từng thích cậu ta, nhớ đến tháng ngày theo đuổi cậu ta khổ sở ra sao, thế mới dễ dàng “nối lại tình xưa”.

      Nhưng tôi lại chẳng thể với Tiền Chấn Hựu rằng, cậu ta cần phải làm thế, tôi chưa bao giờ quên những tháng ngày mình thích cậu ta, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể hồi tưởng lại, mà vừa hồi tưởng, lại thấy buồn cười.

      Thích người, dùng hết tâm hết sức theo đuổi cậu ta, vừa buồn cười lại vừa ngây thơ, sao tôi có thể dễ dàng quên bốn năm đó được. cần cậu ta nhắc tôi cũng có thể nhớ rất ràng, nhưng nhớ làm được gì…

      Cậu ta nhắc mãi, nhắc mãi, ngược lại càng khiến tôi thấy bất đắc dĩ.

      Khó khăn lắm mới chịu được đến lúc đồ ăn được đưa lên, tôi chỉ vùi đầu cắm mặt vào ăn. Tiền Chấn Hựu buồn cười, cất tiếng khuyên bảo: “Cậu đói lắm à? Ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ.”

      Tôi: “Tớ sợ Lâm Hạo Hải phát ra.”

      Tiền Chấn Hựu sững ra: “Cậu rất để ý đến Lâm Hạo Hải sao?”

      “Đúng thế, bây giờ ta nuôi tớ, giúp tớ mà. Vừa là chủ nợ lại vừa là cấp của tớ, còn có thể miễn cưỡng tính là nửa bạn bè của tớ nữa.”

      Tôi gật đầu tỏ vẻ đương nhiên.

      Tiền Chấn Hựu đặt dao dĩa xuống, chăm chú nhìn tôi: “Dĩ Sương, , Tiểu Mễ, cậu… phải cậu thích Lâm Hạo Hải rồi chứ?”

      Tí nữa tôi nghẹn miếng thịt.

      Tôi vừa ho lụ khụ vừa vỗ ngực: “Cậu, cậu… khụ… linh tinh gì thế!”

      Tiền Chấn Hựu: “Cậu và Lâm Hạo Hải vốn quen biết, cậu căn bản cần phải ở cùng với ta. Cho dù lúc trước cậu hoảng quá còn đường nào khác mới để ta giúp, bây giờ cũng đâu cần phải ở cùng ta nữa. Lâm Hạo Hải đúng là người rất có bản lĩnh, nhưng tâm tư ta quá thâm trầm, ở bên ta chẳng có gì tốt cả đâu… Đặc biệt là khi đến bản thân cậu cũng biết vì sao ta lại giúp cậu.”

      Tôi chẳng để ý: “ ta cũng hại tớ, tớ muốn biết nhiều thế làm gì chứ? Có lẽ là do cha mẹ ta ép cưới, lấy tớ là bia đỡ đạn chăng?”

      Mắt Tiền Chấn Hựu vụt sáng: “ sai, cha mẹ của Lâm Hạo Hải… ra rất khủng bố.”

      Tôi: “…”

      “Tớ biết, tớ gặp bọn họ rồi.” Tôi lười nhác .

      Tiền Chấn Hựu kinh ngạc: “Sau đó sao? Theo tớ biết hai người đó đều thích Lư Dĩ Sương.”

      sai, dù thế nào cũng thích…” Tôi nghĩ lúc, lại tiếp, “Có điều đến cuối cùng họ cũng đồng ý tiếp nhận tớ rồi.”

      “Là sao?”

      “Mẹ Lâm Hạo Hải bảo tớ gọi bác ấy là ‘mẹ’, cậu nghĩ là sao?” Tôi chớp chớp mắt nhìn Tiền Chấn Hựu.

      Tiền Chấn Hựu giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ tại chỗ như hóa đá.

      Tôi cười cười: “ ra… lòng, cảm ơn cậu quan tâm, cũng cảm ơn cậu ‘thích’ tớ, nhưng tớ cảm thấy tớ với Lâm Hạo Hải bây giờ rất tốt. Ở bên cậu nhất định thấy kỳ quặc hơn ở bên ấy. Có thể cậu đúng, tâm tư ấy quá thâm trầm, tớ cũng tự thấy mình chẳng hiểu ấy rốt cuộc nghĩ gì cả, nhưng có những lúc, hiểu mới là hạnh phúc. Ít nhất Lâm Hạo Hải khiến tớ thấy thoải mái, mặc dù con người ta ấy mà, có lúc thích trêu chọc đùa dai…”

      Tiền Chấn Hựu: “…”

      Tiền Chấn Hựu đau khổ thốt câu: “Xem ra cậu đúng là rất thích Lâm Hạo Hải.”

      Tôi: “… Cậu nhìn ở đâu ra thế?! Đừng có tùy tiện đưa ra kết luận như vậy có được ?! Tớ giết cậu bây giờ!”

      “Ha ha, Dĩ Sương, em trở nên hoạt bát hơn trước nhiều rồi.” Đằng sau tôi đột nhiên vang lên giọng nam mang ý cười hơi quen thuộc, mà sắc mặt Tiền Chấn Hựu trước mắt tôi cũng biến đổi. Nhất thời tôi có dự cảm tốt, vội quay đầu, chẳng ngờ lại thấy người lâu gặp – Tiền Chấn Tá.

      Sắc mặt Tiền Chấn Hựu rất tốt: “, sao lại ở đây?”

      với bạn vào đây ăn cơm, vừa vào thấy Dĩ Sương hô to gọi rồi.” ta cười cái, ngồi luôn xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, “Nếu phiền… cũng ngồi đây luôn nhé?”

      Tôi đáp ngay: “Ơ, tôi sắp ăn xong rồi, tôi về trước . Lâm Hạo Hải thích tôi về muộn đâu.”

      Tiền Chấn Tá nghi hoặc: “Nhưng hôm nay chẳng phải Lâm Hạo Hải có hẹn ăn tối ở ngoài sao? Yên tâm , ta chắc phải muộn lắm mới về, phát ra em về muộn đâu.”

      Tôi: “…”

      điều tra thế! Quá đáng sợ!!!

      Tiền Chấn Tá gọi phục vụ lại, chọn món xong lại bảo: “A Hựu, nghe , chú bắt đầu theo đuổi Lư Dĩ Sương lại rồi? Vốn còn tin… chẳng ngờ là .”

      Tiền Chấn Hựu cũng xem như “ảnh đế” có cấp bậc, lập tức đổi mặt, đầy kiên định: “Vâng. Chỉ cần Lư Dĩ Sương chưa cưới Lâm Hạo Hải em vẫn còn cơ hội… Em hy vọng có thể khiến Lư Dĩ Sương hồi tâm chuyển ý.”

      Tiền Chấn Tá nhìn Tiền Chấn Hựu, thở dài hơi: “A Hạo, có lúc rất ngưỡng mộ nghị lực và tinh thần bất chấp tất cả của chú… Về mặt này, thua chú quá xa rồi.”

      Tiền Chấn Hựu cười cười: “Trước giờ em vẫn luôn thích Dĩ Sương, em cũng hy vọng có ngày Dĩ Sương quay đầu lại nhìn mình.”

      “Nhưng mà…” Tiền Chấn Tá đột nhiên nhíu mày, “Sao cứ cảm thấy khi Dĩ Sương trốn khỏi hôn lễ em chẳng đau khổ mấy… Ngược lại khi nghe tên tên Xuân Tiểu Mễ khi chết rồi, em còn bỏ ăn mất mấy ngày.”

      “Là Hạ Tiểu Mễ.” Mặt tôi đen sì, vô thức đính chính.

      mới là Xuân Tiểu Mễ… Cái đồ Đông Chấn Tá nhà

      Tiền Chấn Tá hơi ngẩn ra, hỏi tôi: “Dĩ Sương cũng biết đó?”

      “Ừm, có nghe , là thích Tiền Chấn Hựu ấy mà… Aizzz, thế vô thường.” Tôi giả vờ lim dim mắt cảm thán.

      Tiền Chấn Hựu: “Dĩ Sương trốn khỏi hôn lễ còn có thể tìm về được, nhưng Tiểu Mễ chết rồi, sinh mệnh hoàn toàn biến mất, đương nhiên em phải đau khổ.”

      Lời giải thích này cũng xem như hợp tình hợp lý, Tiền Chấn Tá gật gù dường như đồng ý.

      Kết quả ta lại : “Có điều… tại sao ban đầu chú chấp nhận chuyện Dĩ Sương và Lâm Hạo Hải nhau, bây giờ lại quyết định muốn theo đuổi Dĩ Sương lần nữa?”

      “Bởi vì…” Tiền Chấn Hựu nhìn Tiền Chấn Tá, “Em phát mình quên được Dĩ Sương.”

      Tiền Chấn Tá gật đầu: “Thế à. Vậy A Hựu, cho chú biết, lần này nhường chú đâu.”

      Tôi: “?!”

      Tiền Chấn Hựu cũng sững ra: “, ý là sao… “

      Tiền Chấn Tá: “Lần trước vì hai người mà ra nước ngoài, ngờ chú lại biết giữ Dĩ Sương. Về sau trở về, hy vọng thấy Dĩ Sương hạnh phúc, cho dù là ở bên Lâm Hạo Hải cũng được, muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ấy. Nhưng… chẳng ngờ chú lại bắt đầu theo đuổi Dĩ Sương. Nếu có chú làm phiền trước rồi, vậy thêm cũng chẳng khác mấy.”

      Tiền Chấn Tá quay đầu, mỉm cười với tôi: “Dĩ Sương, cũng bắt đầu theo đuổi em.”

      Tôi: “…”

      Tiền Chấn Hựu: “…”

      Tôi trợn mắt há mồm, Tiền Chấn Hựu cũng kinh ngạc đứng hình. Rất lâu sau tôi mới hoàn hồn, trừng mắt nhìn Tiền Chấn Hựu cái: Xem cậu làm ra chuyện tốt gì kia!

      Tiền Chấn Hựu nhìn lại tôi với ánh mắt vô tội.

      Trời ạ, tên Tiền Chấn Hựu đủ phiền rồi, giờ lại còn thêm Tiền Chấn Tá… Đặc biệt là cái tên Tiền Chấn Tá này còn biết nội tình. Nếu ta học theo Tiền Chấn Hựu, mặt dày đeo bám thôi, chỉ hận sao ngày hai mươi tư tiếng bám dính bên người tôi, có ngày việc tôi phải Lư Dĩ Sương lộ ra mất!

      Tôi sắp phát điên đến nơi rồi, quay sang với Tiền Chấn Tá bằng bộ mặt đẫm nước mắt: “Đừng mà. Hai em các người phiền phức, có thôi ! Tôi cho hai người biết, có theo đuổi tôi cũng vô ích, có dùng thủ đoạn gì cũng chẳng có tác dụng đâu, tôi chỉ thích Lâm Hạo Hải thôi!”

      Tiền Chấn Hựu câm nín nhìn tôi, dường như chẳng biết gì. Tiền Chấn Tá ngược lại, cười khẩy chẳng để tâm: “Vậy cứ đợi xem.”

      Tôi muốn khóc mà có nước mắt, chỉ có thể ngừng đá vào chân Tiền Chấn Hựu để phát tiết phẫn nộ. Tiền Chấn Hựu chắc cũng thấy áy náy nên chẳng tiếng nào, đến cả nét mặt cũng chẳng thay đổi, quả là biết nhẫn nhịn.

      Tiền Chấn Tá động tác nho nhã, gọn gàng ăn sạch đồ ăn bàn, lau miệng xong quay sang cười với tôi: “Dĩ Sương, mặc dù biết những lời vừa rồi khiến em vui, nhưng… em có thể đừng đá nữa được ? Chân hình như sắp sưng lên rồi.”

      Tôi: “…”

      Hóa ra nãy giờ tôi đá nhầm người?!

      sớm tí chết à!!!

      Trước mặt là Tiền Chấn Hựu, bên cạnh là Tiền Chấn Tá, tôi thấy mình sắp phát điên đến nơi, trong lòng ngoài dòng sông nước mắt ra chỉ còn năm chữ: “Lâm Hạo Hải cứu tôi!”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :