1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhập nhầm xác yêu đúng người - Tựu Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 15

      Ngày hôm sau, vì cần làm nên tôi chỉ phải tiễn Lâm Hạo Hải ra cửa là hết việc.

      Lúc ta , tôi còn cà nhắc ra tiễn, sau đó vẫy tay chào tạm biệt, khiến tôi cứ cảm thấy… sao mình giống vợ ta thế nhỉ…

      Lâm Hạo Hải dặn tôi phải nghỉ ngơi cho tốt, bảo chẳng có ai mới ngày thứ hai làm nghỉ rồi, sau đó quay mông rời . Tôi vui như Tết lại nhảy lò cò vào phòng, mở máy tính xem phim thần tượng não, đúng lúc ấy chuông cửa vang lên.

      Mà vừa hay phim chiếu đến cảnh nữ chính bị người xấu bắt , nam chính đau lòng khôn xiết tìm kiếm người thương, xem đến độ tôi cũng xót cả ruột.

      Tôi cũng chẳng có ý ra mở cửa, cứ thế lờ tịt tiếng chuông, tiếp tục xem…

      Mà tiếng chuông kia cứ kêu mãi ngừng, hình như muốn tôi ra mở cửa bằng được, nếu kêu đến chết thôi vậy…

      Mợ chứ, ai mà phiền phức thế…

      À, đúng, người có thể bấm chuông vào lúc này chắc chỉ có Lâm Hạo Hải thôi chứ? 囧 Lẽ nào người như ta mà cũng có lúc quên chìa khóa …

      Tôi cà nhắc ra cửa, trong lòng khấp khởi vui mừng mong đợi nhìn thấy bộ dạng Lâm Hạo Hải vì quên chìa khóa mà cúi đầu ảo não …

      Kết quả cửa vừa mở, tôi liền ngẩn ra.

      Người đứng ngoài cửa, ngờ lại là… Tiền Chấn Hựu…

      Tôi nhìn Tiền Chấn Hựu, Tiền Chấn Hựu cũng nhìn tôi, hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau chằm chằm, chẳng ai gì…

      lúc lâu sau, Tiền Chấn Hựu mới cất tiếng hỏi đầy quan tâm: "Chân em có đau ?"

      … Tôi đặt hết trọng tâm vào chân, nghe cậu ta vậy, quả cũng thấy có hơi đau đau

      Thế là tôi hỏi cậu ta: "Ừm, Tiền Chấn Hựu này, đến đây làm gì thế?"

      Tiền Chấn Hựu nhìn với vào trong nhà: "Lâm Hạo Hải đâu rồi?"

      Tôi: "Giờ này ấy làm rồi. đến công ty mà tìm ấy ."

      Tôi hy vọng Tiền Chấn Hựu biến mau chút, bây giờ tôi vẫn chưa bình tĩnh để đối mặt với cậu ta được.

      Tôi thích cậu ta, cậu ta thích tôi, bởi vậy tôi rất đau lòng.

      Mà cậu ta lại năm lần bảy lượt phụ lòng tôi, đem tôi ra làm bia đỡ đạn, còn lấy hết sạch đồ đạc của tôi , khiến tôi lại càng đau lòng.

      Bởi vậy, cảm xúc của tôi với Tiền Chấn Hựu lúc này là trong có hận, mà trong hận có , hận hòa trộn, phân

      Tôi sợ mình cứ đối mặt với cậu ta thế này nhìn được mà đem búa đập chết cậu ta mất!

      Kết quả Tiền Chấn Hựu lại cười bảo: " ta có nhà? Thế may quá, Dĩ Sương, đến tìm em."



      Cái tên chết tiệt này! Cậu định làm gì?! Lư Dĩ Sương là đá cậu, cậu còn định làm gì nữa?

      đúng, quan trọng nhất là Lư Dĩ Sương phải trở thành cặp với Lâm Hạo Hải sao, chẳng lẽ tên Tiền Chấn Hựu này trước mặt ra vẻ rộng rãi, nhưng sau lưng lại muốn cùng ta… Cậu ta định làm kẻ thứ ba sao? Tiền Chấn Hựu, ngờ cậu lại là loại người như thế!

      Tôi nhìn Tiền Chấn Hựu đầy khinh bỉ.

      Tiền Chấn Hựu thấy bộ dạng tôi như thế, ngẩn ra chốc mới đáp: "Dĩ Sương, em đừng hiểu lầm, ra lần này đến là để cho ràng chuyện giữa hai chúng ta."

      Tôi bất mãn: "Giữa chúng ta còn gì để ?"

      Tiền Chấn Hựu lại cười: "Bây giờ em ở bên Lâm Hạo Hải, chắc vẫn còn là trở ngại giữa hai người phải ? chỉ muốn đến điều này, tránh cho về sau hai người vì mà xảy ra mâu thuẫn."

      … Quá chu đáo.

      Tiền Chấn Hựu đối xử với Lư Dĩ Sương quả nhiên là chu đáo săn sóc.

      Cho dù bị đá rồi mà vẫn suy nghĩ cho ấy, sợ ấy và Lâm Hạo Hải vui.

      Tôi muốn cười, lại muốn khóc, mãi lúc lâu sau mới : " cần đâu, em và ấy rất tốt, ."

      Tiền Chấn Hựu lại vẫn cố chấp lắc đầu: " việc này là do cha em bảo tới, nhất định phải làm cho tốt."

      … Mợ, đến cả cha Lư Dĩ Sương mà cậu cũng quan tâm như thế…

      Tôi thở dài hơi: "Thôi được rồi, vào ."

      Sau đó tôi quay người, nhảy lò cò vào trong, kết quả vì thất thần mà trượt cái, trực tiếp ngã thẳng xuống đất…

      Dù thế nào Tiền Chấn Hựu cũng khác Lâm Hạo Hải, ta vô cùng quyết đoán đỡ tôi lên, sau đó dìu tôi vào phòng khách, : "Haizzz, Dĩ Sương, từ ngày đó em thay đổi ít, nếu là em lúc trước tuyệt đối lỗ mãng như thế này đâu."

      Tôi bình tĩnh đáp tiếng: "Ừ."

      Bởi vì tôi là Hạ Tiểu Mễ…

      Tôi ngồi phịch xuống ghế sô pha: "Tình hình em thế này cũng chẳng tiếp đãi được, thôi cứ vào chuyện chính luôn vậy. muốn gì?"

      Tiền Chấn Hựu ngồi đối diện với tôi, cân nhắc lúc mới cất tiếng: "Dĩ Sương, ra… thích em."



      Hả?

      Mắt tôi trợn tròn! Cái tên Tiền Chấn Hựu này, lúc đầu chẳng phải vì Lư Dĩ Sương, đến độ chết sống lại, đến nước mắt nam nhi cũng rơi ít sao? Giờ lại bày ra vẻ phong độ cái quỷ gì chứ?!

      Cậu tưởng bây giờ cậu thích là gỡ lại được danh dự ấy hả?! Cậu cũng quá ngây thơ rồi!

      Tôi khó hiểu nhìn Tiền Chấn Hựu, cậu ta rất bất đắc dĩ nhìn lại tôi: "Dĩ Sương, em tin? ra nghĩ người thông minh như em chắc nhận ra từ lâu rồi."

      "Ừm hừm, chuyện này…" Tôi đổi vẻ mặt mình: " ra em cũng có thấy chút, nhưng mà… nếu thích em theo đuổi em lâu như thế, lại còn kết hôn với em làm gì?"

      Tiền Chấn Hựu lại thở dài: "Dĩ Sương, em chỉ quan tâm mỗi Lâm Hạo Hải, đương nhiên biết mấy năm gần đây tình hình của nhà họ Tiền rất khó khăn… Nhà cần người để liên minh cùng, nhưng việc kinh doanh của nhà họ Tiền ngày sa sút, căn bản là có ai muốn đưa tay ra viện trợ. Mà sau lưng Lư Dĩ Sương em lại là nhà họ Lư, chính là mục tiêu mà nhà nhắm đến… Nếu em trở thành vợ , nhà họ Lư sao có thể giúp họ Tiền, mà việc em bỏ trốn khỏi lễ cưới là việc hoàn toàn thể ngờ tới. Cũng may bác trai quyết định vẫn giúp đỡ nhà họ Tiền, xem như bồi thường cho ."

      … Thảo nào lúc đầu ta việc này là do cha Lư Dĩ Sương nhờ nên ta nhất định phải làm.

      Khi Tiền Chấn Hựu những lời này, thần sắc vô cùng tự nhiên, ngữ khí cũng rất hòa nhã, dường như mọi chuyện đều chẳng đáng gì, dường như chuyện cậu ta vì gia đình của mình mà theo đuổi người con rồi kết hôn với ta hoàn toàn là chuyện đương nhiên…

      Có lẽ bởi vì, cậu ta cho rằng Lư Dĩ Sương thích Lâm Hạo Hải nên chẳng để ý đến chuyện này.

      Có lẽ bởi vì, thế giới quan của cậu ta từ bé vặn vẹo = =

      Nhưng tôi cảm thấy, nếu việc này xảy ra với mình tôi tuyệt đối làm thế…

      Đợi !

      Tiền Chấn Hựu, cậu dối!

      Tôi đột nhiên nhớ ra việc, liền phẫn nộ chỉ thẳng vào Tiền Chấn Hựu: " dối!"

      Tiền Chấn Hựu nhìn tôi đầy thắc mắc: "Gì cơ?"

      " và Tiền Chấn Tá hai người từ chẳng phải thích Lư… thích em rồi sao?! Tiền Chấn Tá còn mới xuất ngoại cơ mà!"

      Lúc Lâm Hạo Hải chuyện này với tôi, tôi bị ấn tượng mạnh lắm đấy. Hai em cùng , chuyện "Quỳnh Dao" như thế sao tôi có thể quên được chứ? Cái tên Tiền Chấn Hựu này định bắt nạt nàng Lư Dĩ Sương bây giờ bị "ngốc hóa" đúng cho cậu biết, có cửa đâu!

      Tiền Chấn Hựu ngẩn ra, sau đó bật cười: " phải đâu."

      "?" Tôi nhướng mày.

      " và Tiền Chấn Tá… Tiền Chấn Tá cũng lắm, nhưng tuyệt đối thích em… chính thức theo đuổi em cũng là sau khi vào đại học. Lúc đó là thời điểm nhà họ Tiền bắt đầu xuống dốc. Có điều , lúc trước cả lẫn Tiền Chấn Tá đều cho rằng mình thích em, ấy đúng là vì mà xuất ngoại. Nhưng vừa hay khi vào đại học, lại gặp được người mình thích ." Tiền Chấn Hựu vô cùng bất đắc dĩ thở dài hơi, trong đáy mắt lại lộ ra nét u buồn.

      … Tiền Chấn Hựu thích Lư Dĩ Sương?!

      Tôi nghiến răng: "Là như thế sao? Vậy, vậy người thích là ai?"

      Tiền Chấn Hựu chắc cũng nghĩ về đó, ánh mắt đó tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Cậu ta : " ấy tên là …"

      Tôi nín thở chờ đợi…

      "Hạ Tiểu Mễ, đóng cửa là thế nào vậy?" Đột nhiên giọng Lâm Hạo Hải vọng từ cửa vào!

      Hơi thở của tôi trôi tuột xuống bụng…

      Tôi bi phẫn quay đầu ra cửa. Cái tên Lâm Hạo Hải này, sớm về, muộn về, lại nhằm đúng cái lúc này mà điểm danh! Muốn chết à!

      Lâm Hạo Hải thấy tôi và Tiền Chấn Hựu ngồi ở phòng khách sững ra: "Tiền Chấn Hựu?"

      Ngữ khí cực kỳ kinh ngạc…

      Tiền Chấn Hựu còn kinh ngạc hơn: " vừa gọi gì? Hạ Tiểu Mễ?"

      = 口 =

      Bình thường khi ở mình, Lâm Hạo Hải vẫn thường gọi tôi là Hạ Tiểu Mễ…

      Tôi vội : " ấy, ấy gọi em là Lư Dĩ Sương, chỉ là, chỉ là có lúc chúng em nhớ tới Hạ Tiểu Mễ, nên mới gọi tên ấy vậy thôi, xem có khi buổi tối ấy hồn về thăm chúng em…!"

      … Mợ, đây là lời dối đáng tin nhất suốt bao nhiêu năm nay của tôi…

      Thế mà Tiền Chấn Hựu lại tin sái cổ: "Làm thế có thể khiến người chết về sao?"

      Tôi cười gượng: "He he, he he, chắc vậy …"

      Lâm Hạo Hải vào trong, liếc tôi khinh bỉ cái, sau đó với Tiền Chấn Hựu: "Sao cậu lại tới đây?"

      Tiền Chấn Hựu: " có gì, tôi chỉ đến với Lư Dĩ Sương mấy câu, tránh cho về sau hai người có mâu thuẫn. Bây giờ việc cần cũng xong rồi, tôi về trước đây."

      xong liền muốn quay mông chuồn ngay à, quả là "tiêu sái" quá ta!

      … Mà việc xong đâu! Tiền Chấn Hựu, việc quan trọng cậu còn chưa cho tôi mà!

      Tôi vội vàng đứng dậy đuổi theo cậu ta, kết quả mới chạy hai bước bị Lâm Hạo Hải giữ lại: "Chạy cái gì, để ý chân !"

      Tôi cúi đầu nhìn xuống, phát chân mình hình như lại chảy máu, nhưng tôi cũng chẳng lo nhiều như thế, vẫn muốn đuổi theo Tiền Chấn Hựu. Lâm Hạo Hải mặt đen sì, trực tiếp nhấc tôi lên vứt xuống sô pha.

      Tiền Chấn Hựu đứng ở cửa, cũng rời nữa.

      Cậu ta nhìn chằm chằm vào giá giày dép bên cửa, cẩn thận xem xét hồi, dường như đánh giá thứ bảo vật bằng…

      Lẽ nào Tiền Chấn Hựu mắc bệnh "cuồng giày" …?!

      Tôi và Lâm Hạo Hải nhìn nhau cái, Tiền Chấn Hựu đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ đánh giá tôi: "Dĩ Sương, sao giày của em toàn đế bằng vậy?"

      thừa, giày cao gót tôi có nổi đâu.

      Có điều quả tôi bị câu hỏi của cậu ta làm khó. Bạn xem, chuyện quan trọng cậu ta , tự nhiên nhảy ra hỏi câu đầu đuôi gì là sao… thế là tôi thẳng người lên: "Ờ, em, em tiện tay mua thôi… về sau lại mua thêm ít cao gót mà."

      Sau đó lại hỏi cậu ta: "Sao thế?"

      Tiền Chấn Hựu thu hồi ánh mắt: " có gì, chỉ là nhìn đám giày này khiến nhớ tới người cao gót khác."

      rồi mỉm cười: "Chúc hai người hạnh phúc."

      Tiếp đó liền vô cùng phóng khoáng rời , mà tôi còn kịp câu "Này, mau cho tôi thích ai !"

      Vừa quay đầu lại thấy Lâm Hạo Hải mặt mày lạnh tanh nhìn tôi.

      Tôi nhớ tối qua ta có : "Về sau còn thế nữa tôi cật lực đâm mảnh vỡ vào chân !", lại nhìn xuống dưới chân thấy vài tia máu rỉ ra, tôi nín thở…

      Thấy tôi yên phận rồi, Lâm Hạo Hải mãn nguyện cười cái, ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi: "Cậu ta tới làm gì vậy?"

      Tôi: "Chẳng có gì, cậu ta tới ra cậu ta thích Lư Dĩ Sương, chủ yếu là vì nhà họ Tiền cần viện trợ của người khác nên mới mượn Lư Dĩ Sương để có được giúp đỡ từ nhà họ Lư, còn … còn cậu ta thích người khác rồi."

      biết có phải cảm giác của tôi có vấn đề hay mà tôi thấy thân người Lâm Hạo Hải cứng đờ, sau đó ta dùng giọng hơi bất an hỏi: "Cậu ta có cậu ta thích ai ?"

      " có!" Tôi kích động cao giọng: "Tức chết tôi rồi! Cậu ta lung tung đống mà mãi chẳng vào trọng điểm! À, đúng, vốn cậu ta định rồi, kết quả lại về!"

      Sau đó tôi quay sang Lâm Hạo Hải: "Mà đến về, sao lại quay lại?" phá hoại chuyện tốt của tôi!

      Mặc dù cũng chẳng được tính là chuyện tốt…

      Lâm Hạo Hải chỉ đống đồ bàn: "Hôm nay tôi cũng định làm, vừa rồi ra ngoài mua cho ít đồ bồi bổ thân thể."

      Tôi vui mừng hớn hở: "Đa tạ ông chủ!"

      Sau đó cơn giận bốc hơi hết, phiền não cũng quên sạch, nhảy lò cò về phía đồ ăn của mình…

      Lâm Hạo Hải kéo tôi lại: "Trước tiên phải quấn băng lại chỗ bị thương ."

      xong xắn tay áo lên, về phòng cầm túi cứu thương ra giúp tôi băng lại.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 16

      Trong đám "đồ tốt" mà Lâm Hạo Hải mua về cho tôi, có con cá diếc nhìn rất ngon.

      , tôi rất thắc mắc, tại sao Lâm Hạo Hải có thể thản nhiên làm những việc hoàn toàn phù hợp với thân phận của mình như thế nhỉ? Tỉ như việc mua cá này chẳng hạn. Trong ấn tượng của tôi, cá diếc hay các loại thủy sản khác đều phải đến các khu chợ bình dân ồn ào nhộn nhạo chọn lựa các con còn sống, sau đó nhìn người bán cá đánh vẩy, làm cá ngay tại chỗ mới được đồ tươi ngon.

      Mà dạng người như Lâm Hạo Hải, chắc thể mặc nguyên bộ âu phục tới chợ bình dân được đâu? Vậy hẳn là ta mua cá ở siêu thị rồi. Mà cá trong siêu thị toàn loại đông lạnh, những vị ngon, mà còn chẳng tươi nữa.

      Có điều…!

      Tôi thử miếng cá diếc kho Lâm Hạo Hải làm, là tươi ngon đến độ khiến lưỡi tôi muốn rớt luôn… Tôi thử vài miếng liền, cảm thán thôi: "Lâm Hạo Hải à, đúng là … vạn năng quá!"

      Lâm Hạo Hải nghe tôi khen cũng chẳng lộ vẻ gì, chỉ : " cẩn thận, cá diếc nhiều xương lắm.”

      Tôi bất mãn nhìn ta: "Từ tôi rất thông minh, bé tới giờ chưa bị hóc xương cá lần nào đâu! xem, tôi còn có thể vừa ăn cá vừa ăn cơm đây này! Đầu lưỡi tôi rất nhạy, đừng có xem thường nhá …A!"

      Khóe miệng Lâm Hạo Hải giật giật: "Mắc xương rồi?"

      Tôi nước mắt lưng tròng ôm cổ gật đầu lia lịa.

      "…Đáng đời." Lâm Hạo Hải hoàn toàn chẳng có tý thông cảm nào.

      Tôi nghĩ, Lâm Hạo Hải nhất định là oan gia của tôi.

      Vừa rồi tôi dối… Từ trước đến nay tôi ăn cá chưa bao giờ bị mắc xương đâu!

      Nhưng bây giờ, tôi cuối cùng cũng được thưởng thức cảm giác "tiêu hồn" đó rồi…

      Tôi vội dùng đũa gắp miếng cơm, phùng mang trợn má định nuốt xuống lại bị Lâm Hạo Hải chặn lại: "Đừng có tùy tiện nuốt cơm, cũng được uống giấm, chúng ta bệnh viện."

      ta đúng là bình tĩnh đấy.

      Nhưng mà, việc này quá trái ngược với những hiểu biết suốt bao năm nay của tôi rồi!

      Người bình thường ăn cá bị hóc xương, chẳng phải đều nuốt miếng cơm hay uống ít giấm là được sao? Có cần phải tới bệnh viện ?

      Vừa nghĩ tới ánh đèn lay động và bộ mặt đáng sợ của bác sĩ, tôi liền rùng mình cái, sau đó tức tốc gạt tay Lâm Hạo Hải, chạy uống tí giấm.

      Mặc dù uống giấm chẳng dễ chịu gì nhưng vẫn còn tốt hơn phải viện…

      Tôi quay đầu nhìn Lâm Hạo Hải, ta khoanh tay trước ngực nhìn tôi, cũng gì.

      Thế rồi, tôi phát ra, cái xương cá kia vẫn còn nguyên!

      Tôi khóc ra nước mắt trừng Lâm Hạo Hải, nhất định là do cái mồm quạ đen của ta mà ra …!

      Lâm Hạo Hải lườm tôi cái, bộ dạng muốn cười lắm mà phải nhịn xuống: " trôi được chứ gì?"

      Tôi mím môi lắc đầu.

      Lâm Hạo Hải thở dài: "Vậy bệnh viện thôi."

      Tôi lắc đầu, sau đó quay về chỗ cũ, lấy miếng cơm nữa nuốt xuống.

      Sau đó im lặng đợi lúc…

      …Mợ, sao vẫn còn chưa xuống!!!

      Tôi suy sụp quỳ phịch xuống đất, trong đầu tự động thêm cái chụp đèn chiếu sáng từ cao xuống, bao phủ thân hình bất lực của mình…

      "Oa oa oa oa …" Tôi than khóc thảm thiết, cổ họng khó chịu quá mất…

      Lâm Hạo Hải lại, thẳng tay nhấc tôi lên, giọng điệu lạnh lùng: " bảo phải viện rồi mà."

      Tôi tức giận trừng ta cái, bây giờ cái này là có ý gì?!

      Lâm Hạo Hải mỉm cười: "Được rồi, mau bệnh viện thôi, ngốc."

      Tôi: "…"

      Tôi chỉ đành đau khổ kéo dòng nước mắt như sợi mì theo sau Lâm Hạo Hải lên xe tới viện.

      "Tôi thích bệnh viện." Tôi khó khăn thốt ra.

      ngờ Lâm Hạo Hải còn gật đầu đồng ý: "Ừ."

      Tôi vui như Tết: "Tôi ghét khung cảnh chỗ nào cũng trắng bóc đó… may mắn đâu."

      Lâm Hạo Hải gì.

      Tôi lại tiếp: "Tôi còn ghét mấy cái dụng cụ lạnh băng nữa."

      Lâm Hạo Hải tiếp tục trầm mặc.

      Tôi: "Tôi còn ghét cả mấy bác sỹ nữa, mặt mũi còn lạnh hơn cả đám dụng cụ…!"

      Lâm Hạo Hải vừa lái xe vừa hỏi: "Trước kia có phải gặp chuyện gì nên mới bị ảm ảnh thế ?"

      Tôi cúi đầu, im lặng.

      Đúng thế, đúng là có chuyện đó .

      Hơn nữa... còn là di chứng của vụ đánh vỡ đĩa lần trước!

      Lần đó tôi sốt rất cao, mọi người mặc dù chẳng muốn phí tiền thuốc men cho tôi, nhưng cũng thể để tôi chết, bởi vậy họ đành đưa tôi đến bệnh viện. Vì thời gian chần chừ lúc đầu nên tôi mới sốt đến độ sùi cả bọt mép kinh khủng như thế, dẫn đến... sốt hỏng não... đương nhiên, tôi thừa nhận đâu!

      Lúc tôi ở viện chẳng có ai chăm sóc, bệnh viện cũng rất tệ, thái độ và chuyên môn của bác sĩ cũng kém... Toàn bộ đều rất tồi, tồi đến độ từ đó tôi sinh ra phản ứng căm ghét bệnh viện.

      Mặc dù biết phải bệnh viện nào cũng thế, nhưng tôi vẫn khó tránh khỏi có cảm giác muốn né tránh tất cả.

      Lâm Hạo Hải nhìn tôi cái, cũng hỏi thêm gì, chúng tôi cứ thế im lặng tới mục tiêu.

      Đến bệnh viện, Lâm Hạo Hải đưa tôi lấy số, sau đó khoa Ngũ quan...

      Tại sao lại là khoa Ngũ quan...

      Tôi khó hiểu nhìn Lâm Hạo Hải, hỏi ra thắc mắc của mình: "Ngũ quan phải là mắt, mũi, tai, mày, miệng sao? Tôi bị mắc xương cá ở họng mà..."

      Lâm Hạo Hải hỏi tôi: "Vậy phải đâu?"

      "Khoa Răng hàm mặt..." Tôi thấy cái này tương đối đáng tin.

      Lâm Hạo Hải nghĩ lúc: " quả có thể để bác sĩ nha khoa đem khoan khoan thử cổ họng rồi nhấc xương cá ra... muốn thế hả?"

      "..." Bây giờ họng tôi vướng cái xương cá nên dám nuốt nước miếng, nếu e là tôi bị nước miếng nhồi đầy mà chết, đầy mà chết đấy!

      "... Chúng ta đến khoa Ngũ quan ..." Tôi khóc lóc.

      Thế là Lâm Hạo Hải đưa tôi đến khoa Ngũ quan.

      Đến lượt mình, tôi thấy chốc nữa chừng mình làm ra chuyện gì mất mặt lắm, thế là tôi vô cùng nghiêm túc cầu Lâm Hạo Hải đợi ở bên ngoài. Lâm Hạo Hải cũng chẳng gì, ngồi ở ghế băng bên ngoài đợi.

      ra , mặc dù ta ngồi cùng cái ghế với người bên cạnh nhưng toàn thân vẫn tản ra khí thế hoàn toàn khác... Lâm Hạo Hải, số đúng là số giàu sang!

      Mà tôi chính là số nghèo hèn ... =_=



      Ngồi ở trong là bác sĩ khoác áo đồng phục trắng, ta nhìn tờ giấy ghi bệnh án của tôi, sau đó mở miệng, dường như định gì đó rồi lại thôi, tiếp theo lại mở miệng...

      Đây là thế nào?! Bộ dạng muốn lại thôi... phải ta muốn với tôi: này, ra chỉ bị mắc xương cá mà còn mắc bệnh máu trắng hay ung thư gì đó sao...?!

      Tôi muốn đâu, muốn đâu... T_T Mắt rưng rưng, tôi nhìn bác sĩ: "..."

      Kết quả tôi còn chưa hết cuối cùng ta cũng mở miệng: "Vừa rồi người đưa vào là bạn trai sao?"

      ...

      ra tôi biết sức hấp dẫn của Lâm Hạo Hải, cũng rất hiểu ta vô cùng bắt mắt khiến cho những người xung quanh thường xuyên bị bỏ qua, nhưng mà này, là bác sĩ, là bác sĩ đấy có biết ?! Tôi là bệnh nhân, là bệnh nhân đấy hiểu ?!

      Cầu xin tìm đúng trọng điểm ... Cầu xin đừng có lờ tịt tôi như thế...

      Tôi cắn môi khóc lóc: " phải..."

      Nữ bác sĩ nghi ngờ nhìn tôi cái: " phải?"

      rốt cuộc định quan tâm đến vấn đề này tới lúc nào nữa hả?!

      " phải..."

      "Nhưng vừa rồi tôi thấy ta dẫn mà..." Nữ bác sĩ nhíu mày, "Hơn nữa vừa rồi tôi đúng lúc ra ngoài còn thấy sai hướng, ta trực tiếp kéo eo lại dẫn cho đúng đường mà..."

      Tôi khó hiểu nhìn nữ bác sĩ: "Có vấn đề gì à?"

      Tôi và Lâm Hạo Hải trước nay đều như thế, ta muốn ôm ôm, muốn dìu dìu, muốn kéo kéo... Việc này, có vấn đề gì sao?

      Nữ bác sĩ sầm mặt xuống: " có gì..."

      Người đâu mà kỳ lạ...

      Nữ bác sĩ tay cầm băng gạc kéo mạnh lưỡi tôi ra ngoài, tay còn lại dùng que đè lưỡi lạnh toát đưa vào miệng tôi, kiểm tra cả nửa ngày xong mới nghiêm túc : "Tôi nhìn thấy miếng xương đó rồi. Xương cá rất nhưng đâm sâu, nếu trực tiếp lấy ra nôn mất, bởi vậy trước tiên phải dùng thuốc tê ."

      Tôi kinh ngạc nhìn ta: "Lấy xương cá thôi mà, cần đến thuốc tê sao?!"

      Nữ bác sĩ gật đầu cực kỳ nghiêm túc: "Đúng thế."

      Tôi nghĩ lúc, thấy dùng thuốc tê rồi bản thân mình cũng thoải mái, thế là gật đầu: "Được."

      Nữ bác sĩ cầm thứ trông rất quái dị nhét vào miệng tôi, tay ta ấn vào phía của thứ đó, tiếp theo, thứ mùi nồng đậm lấp đầy khoang miệng tôi...

      Sau đó, nữ bác sĩ cứ ngồi đối diện tôi, cũng chẳng cho tôi biết phải làm gì.

      Thứ vừa rồi mùi vị vô cùng kỳ lạ, tôi nuốt nước bọt vài cái theo bản năng, nhân tiện cũng nuốt luôn thứ kia xuống...

      Nữ bác sĩ hét ầm lên: " làm gì thế?! Đừng có nuốt gì hết phải ngậm lấy! Đó là thuốc tê, là thuốc tê đấy!"

      ...Sao sớm?!

      Tôi từ tốn mở miệng: "Thế, tôi nuốt xuống cũng có vấn đề gì chứ?"

      Nữ bác sĩ thở dài: "Cũng có vấn đề gì đâu... chắc vậy. May ra đau bụng tí thôi."

      …Ặc, đây mà là " có vấn đề gì" à, thế còn dùng từ "chắc vậy" nghĩa là sao…

      T_T Tôi cảm thấy tương lai phía trước đen ngòm màu rồi. Lâm Hạo Hải, mau vào đây gặp mặt tôi lần cuối

      Cứ nhét rồi nuốt nhét rồi nuốt ba lần liên tục, cổ họng và đầu lưỡi tôi hoàn toàn mất cảm giác rồi…

      Nữ bác sĩ hết lần này đến lần khác kéo mạnh lưỡi tôi ra, lại dùng thanh kim loại nhét vào miệng tôi kiểm tra, soi xét cả nửa ngày rồi : "Tôi nhìn thấy xương đâu nữa cả! Có lẽ vừa rồi trong quá trình phụt thuốc tê và nuốt thuốc tê cái xương bị đẩy ra rồi."

      Sau đó ta lại nhìn tôi: " thấy thế nào rồi?"

      Thế nào cái đầu ấy chứ?! Tôi làm quái gì còn cảm giác nữa mà hỏi?!

      Vị nữ bác sĩ bất đắc dĩ thở dài: "Thế này , bây giờ tôi cũng tìm thấy, chỗ thuốc tê vừa rồi chắc cũng tầm ba mươi phút sau là hết tác dụng, đến lúc đó thử kiểm tra xem thế nào. Nếu vẫn còn xương lại đến đây."

      Tôi mơ hồ gật đầu, ôm cổ họng nhảy lò cò ra ngoài.

      Thấy tôi ra, Lâm Hạo Hải đến, liếc cái: " ôm cổ làm gì?"

      Nước mắt như mì sợi tuôn rơi…

      Nữ bác sĩ vội vã tiến lên, dùng chất giọng cực kỳ dịu dàng với Lâm Hạo Hải: " này, xin lỗi, vừa rồi sau khi tôi cho ấy dùng thuốc tê thấy xương cá đâu nữa cả. Có lẽ lúc nuốt thuốc xuống ảnh hưởng đến cả xương cá. Ba mươi phút sau thuốc tê hết công dụng lại đưa ấy đến đây gặp tôi vậy. Vốn ba mươi phút nữa tôi hết ca rồi nhưng có thể đợi hai người, chữa xong cho ấy tôi mới nghỉ."

      Lâm Hạo Hải nhíu mày, nhìn ta cái, sau đó

      "Tôi đưa đến, nhưng chắc chắn phải đến đây."

      rồi liền dẫn tôi rời . Tôi quay đầu, nữ bác sĩ kia cũng bắt đầu chế tạo mì sợi…

      đúng là báo ứng!

      Lâm Hạo Hải đưa tôi vào xe cũng lái , nhìn đồng hồ đeo tay rồi bảo: "Ngồi trong xe đợi hai mươi phút ."

      Tôi đau khổ gật đầu, rồi nghĩ ngợi lại thấy đúng. Vừa rồi phải Lâm Hạo Hải đến bệnh viện này nữa sao? Thế là tôi thắc mắc nhìn ta.

      Lâm Hạo Hải liếc tôi cái: "Chúng ta quay lại rồi ta cũng chẳng đợi nữa đâu. Ca sau phải ta trực chẳng có vấn đề gì cả."

      …Oa, quá hoành tránh…

      Tôi gật đầu, cũng chẳng gì thêm.

      Tôi và Lâm Hạo Hải cứ thế ngồi xe im lặng nhìn nhau, vào lúc tôi lơ mơ ngủ vô tình nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

      Í, í, í, kia chẳng phải là chị Trương sao? Bên cạnh chị ấy còn mấy người nữa, hình như cũng là nhân viên của tập đoàn Lâm thị!

      Tôi dụi dụi mắt, kết quả vừa nhìn lại chẳng thấy bóng mấy người kia đâu.

      … Chắc là tôi nhìn nhầm rồi…

      Tôi nghi hoặc nhìn thêm lần nữa, xác định có ai mới tiếp tục công cuộc chờ đợi…

      Ba mươi phút cuối cùng cũng qua, cổ họng và khoang miệng của tôi dần dần có lại cảm giác, tôi thử nuốt nước bọt, sau đó…

      Mợ nó, xương cá vẫn còn nguyên này!!!

      Tôi véo cổ họng, đau muốn chết luôn…

      Khóe miệng Lâm Hạo Hải giật giật: "Vẫn còn?"

      Tôi gật đầu, nước mắt đầy mặt.

      Lâm Hạo Hải thở dài, lắc đầu bảo: "Xuống xe ."

      Tôi gật đầu, theo sau ta.

      Lâm Hạo Hải trước, tôi kéo áo ta nhảy lò cò từng bước, kết quả trong lúc nhảy, mới bước tới cửa bệnh viện cái xương cá biết làm sao, tự nhiên khiến tôi đau muốn chết, thế là tôi theo bản năng nôn khan vài cái…

      Sau khi vào bệnh viện, tôi vẫn ở trong trạng thái muốn nôn, cuối cùng nhịn được nữa, chạy thẳng vào toilet nôn luôn.

      Tiếp đó tôi thấy… cái xương cá kia, nó, nó ra rồi!!!

      khoảnh khắc rất "yo-most"!!!

      Tôi vui mừng rửa mặt, sau đó lắc lia lịa góc áo Lâm Hạo Hải: "Hết rồi! Hết mắc xương rồi!"

      Người ta vui quá hóa buồn.

      Điều nay tôi được đích thân trải nghiệm biết bao nhiêu lần, bởi vì tôi vui mừng quá nên hứng chỉ nhảy lung tung, khổ nỗi nhảy chân là động tác khó, mà tình trạng bây giờ của tôi lực bất tòng tâm… Có điều đương nhiên, bạn Lâm Hạo Hải vô cùng quyết đoán kéo tôi lên… Sau đó trực tiếp xách tôi ra ngoài, vứt vào xe…

      Bởi thế tôi mới , giữa hai chúng tôi quá quen thuộc với việc này rồi…



      Khi tôi cùng Lâm Hạo Hải trở về công ty làm là ba ngày sau, lúc này chân tôi có thể bước được rồi.

      …Nhà tư bản quả nhiên độc ác dã man, vết thương của tôi vừa mới khỏi bị lôi làm, đúng là quá tàn nhẫn…

      Có điều, đến khi tôi vào công ty mới phát ra, tôi hoàn toàn có tâm trạng đâu mà tiếp tục suy nghĩ vấn đề này rồi.

      Bởi vì… tất cả mọi người đều cực kỳ vồn vã tặng tôi… thuốc bổ?!

      Í, nhẽ nào mọi người biết chuyện tôi bị thương ở chân và họng mắc xương cá rồi? Ui chao, cái công ty này, quả đúng là vô cùng đoàn kết, tôi vui chết mất…

      Tôi ôm đống thuốc bổ, cảm động dạt dào vì tình người ấm áp lại gặp chị Trương, chị cũng đưa cho tôi hộp thuốc bổ: "Dĩ Sương à, đây là tâm ý của chúng tôi… vừa phá thai, phải ăn nhiều đồ bổ dưỡng mới được…"

      Tôi vốn vui mừng vì tình cảm của mọi người, nghe đến câu sau sặc nước miếng…

      "Phá thai?!" Miệng tôi há hốc.

      "Đúng thế. Dĩ Sương, em cũng đừng giấu giếm nữa, mấy hôm trước chị thấy em và sếp vào bệnh viện, em cứ nôn mãi, sau đó lâu hai người ra, em còn vui mừng báo 'Hết rồi, hết rồi'. Tiếp theo em mất sức, ngất xỉu, sếp ôm em đưa lên xe mà…" Chị Trương lo lắng thêm vào: "Em phải chịu khó ngồi yên nghỉ ngơi, ăn nhiều chút vào mới được!"

      …Ai có thể cho tôi, đời liệu có loại bút nào, có thể vẽ nên những bộ não có IQ, giữ lấy thông minh dần mai , có thể khiến tất cả những hiểu lầm này hóa hư

      Cải biên từ bài hát "Chỉ cần có người" do Tôn Nam và Na hát trong bộ phim Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên. Lời bài hát gốc: "Ai có thể cho tôi, đời liệu có loại bút nào, có thể vẽ nên những đôi mắt rơi lệ, giữ lại ánh sáng và bóng đêm dần qua, có thể khiến cho tươi đẹp từ nay chẳng bao giờ tan biến vào hư …"

      Rốt cuộc mấy người họ nghĩ gì thế?! Tôi với Lâm Hạo Hải vào bệnh viện xong ra tổng cộng mới chỉ hai, ba phút thôi chứ mấy, tôi lấy đâu ra thời gian mà phá thai?! Dùng X-quang hả?!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17

      Tôi cứ thế, mắt trợn tròn mồm há hốc nhìn bọn họ chuẩn bị lật bàn…

      Lâm Hạo Hải từ văn phòng ra, liếc tôi cái rồi nhíu mày: "Thân thể chưa khỏe hẳn, đừng có chạy lung tung."



      Giờ chẳng cần tôi giải thích, mọi người tự động chuyển ánh nhìn thành "Quả nhiên là thế!"…

      Lâm Hạo Hải…!

      Tôi phẫn nộ quay đầu lại nhìn Lâm Hạo Hải: "Lâm Hạo Hải, , ăn cho ràng! Tôi chỉ bị thương ở chân thôi, đừng có cứ như thể tôi vừa phá thai xong thân thể còn chưa khỏe thế!"

      Lâm Hạo Hải nhíu mày: " lung tung gì thế?"

      Chị Trương kéo kéo tôi: "Em làm gì vậy, mặc dù tổng giám đốc bắt em phá thai là cậu ấy sai, nhưng bản thân em chẳng phải cũng rất vui vẻ kêu 'Hết rồi, hết rồi' đấy thôi, giờ em còn tức giận cái gì?"

      Tôi nhìn bọn họ, cố gắng giải thích: " phải đâu! Em chỉ là bị thương ở chân nên mới nghỉ ngơi thôi! Mọi người phải tin em…"

      Chị Trương bất đắc dĩ vỗ vỗ vai tôi: "Được rồi được rồi, bọn chị tin em, được chưa?"

      rồi cả đám người trưng bộ mặt "Tôi còn lâu mới tin " rời

      Tôi suy sụp quay vào văn phòng của Lâm Hạo Hải, sau đó nằm bò lên ghế sô pha: "Aizzz, thôi vậy, dù sao Lư Dĩ Sương cũng chẳng còn danh tiếng gì để mất, cứ kệ vậy, kệ vậy …"

      Lâm Hạo Hải buồn cười huých huých người tôi: "Bọn họ … phá thai à?'

      Tôi dụi đầu vào cánh tay: "Ai bảo năng ràng!"

      Tôi xụ mặt: "Thôi đành vậy, số rồi! Số tôi cả đời đều bị người ta hiểu lầm rồi… Aizzz."

      Tôi than thân trách phận hồi rồi cũng bò dậy làm việc.

      Ngồi ghế nhìn mấy dãy thuốc bổ, trong đầu tôi nảy ra ý…

      Ngày hôm sau, mạng có thêm cửa hàng bán thực phẩm chức năng, mặc dù số lượng nhiều lắm nhưng giá cả lại cực kỳ rẻ, còn là hàng xịn trăm phần trăm, bởi vậy buôn bán cũng rất khá.

      Đương nhiên, chủ cửa hàng đó chính là tôi.

      Ngày tháng cứ trôi qua êm đềm, tóm lại là chẳng có việc gì to tát xảy ra. Vào lúc tôi nghĩ cuộc sống của mình cứ bình tĩnh như thế mãi bất ngờ xuất người.

      phải Tiền Chấn Hựu, phải Tiền Chấn Tá, mà là…

      Cha của Lư Dĩ Sương = =

      Tình hình lúc đó cực kỳ phức tạp.

      Tôi ngồi tán chuyện với đám người của chị Trương, hoài mãi lại đến câu chuyện "phá thai" của tôi. Tôi vô cùng bất đắc dĩ muốn giải thích việc mình chỉ bị thương ở chân thôi, kết quả lại thấy người đàn ông trung niên tướng mạo tuấn tú, khí thế ngời ngời ghé lại với bộ mặt sầm sì: "Phá thai rồi?"

      Trong bụng tôi còn nghĩ: Ông là ai thế? Bộ mặt này muốn dọa chết người ta à? Thế nên tôi cũng chẳng để ý, tùy tiện đáp lại: "Đúng thế, làm sao?"

      Kết quả, ông ta tức giận bừng bừng: "Dĩ Sương, con cứ để mặc Lâm Hạo Hải chà đạp như vậy à?!"

      = 口 =

      Tôi nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt, định hỏi "Ông là ai?" Lâm Hạo Hải xuất , thái độ cực kỳ cung kính với ông ta: "Bác Lư, sao bác lại tới đây?"



      , phải chứ?!

      Tôi kinh hoàng, sững ra nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, ông ta, ông ta là cha của Lư Dĩ Sương?

      A, phải, mặc dù diện mạo quả đúng là có vài nét tương tự với Lư Dĩ Sương nhưng mà … cũng quá…?

      Tôi nuốt nước miếng, vừa định mở miệng "Chào cha" ông Lư cất tiếng: "Cháu còn có mặt mũi gọi ta là 'bác Lư'? Cháu làm gì với Dĩ Sương rồi?!"

      …Tôi vội vàng chen vào: " phải đâu cha, phải Lâm Hạo Hải…"

      Kết quả ông Lư lại càng tức giận: "Vậy Dĩ Sương con lại cùng người khác làm loạn?"

      Tôi: "…"

      Lâm Hạo Hải thở dài, nhìn tôi : "Em ngậm miệng vào, càng càng sai."

      Sau đó, quay sang ông Lư: "Bác, bác cứ bình tĩnh lại trước , tình là như thế này…"

      Rồi ta thuật lại từ đầu đến đuôi mọi chuyện cho ông Lư, giọng điệu thản nhiên, từ ngữ chính xác, nội dung câu chuyện liền mạch ràng… vèo cái xong. Đến khi kết luận còn thêm câu: "Bác Lư, mời bác vào trong uống cốc trà ạ."

      Ông Lư nghe xong cực kỳ hài lòng gật đầu: "Ra là thế", sau đó quay sang nhìn tôi đầy thắc mắc: "Dĩ Sương, phải con ghét nhất ăn cá à, sao giờ lại ăn rồi?"

      Tôi gãi gãi đầu: " sao, thỉnh thoảng đổi món cũng tốt mà."

      Ông Lư nhíu mày nhưng cũng gì thêm, theo sau Lâm Hạo Hải vào phòng.

      Mà người cuối trong hàng là tôi đây, đột nhiên thấy áp lực như núi vai…

      Bời vì trước đây tôi cũng lười tìm hiểu Lư Dĩ Sương là người thế nào, nên chưa bao giờ tôi hỏi han Lâm Hạo Hải về ấy. Lâm Hạo Hải ra cũng biết bao nhiêu, bởi vậy hai người chúng tôi đều hiếm khi chuyện liên quan đến Lư Dĩ Sương, kết quả là bây giờ tôi chẳng biết gì về ấy cả… Ôi trời ơi, ông Trời làm ơn đừng đùa tôi mà…

      Tôi lo muốn chết rồi đây…

      Lâm Hạo Hải vẫn dáng vẻ chẳng chút căng thẳng, khuôn mặt bình tĩnh trò chuyện cùng ông Lư, thi thoảng còn mỉm cười, nhìn qua đúng là… hoàn toàn vô hại…

      Đáng tiếc, đó cũng chỉ là "nhìn qua" mà thôi…

      Í, được, bây giờ phải là lúc nghĩ cái này!

      Tôi buồn bực ngồi nghịch ngón tay, sau đó liếc mắt nhìn phía trước, kết quả phát Lâm Hạo Hải cũng quay đầu nhìn mình, trong mắt đầy vẻ toan tính. Miệng ta mở ra, cũng biết gì, tôi vội nheo mắt nhìn kỹ…

      Hóa ra Lâm hạo Hải dùng khẩu hình với tôi: Giả ngất.

      … Tôi khinh, tôi còn tưởng có khả năng gì to tát, ra là chỉ trông chờ vào tài diễn kịch của tôi cả thôi!

      Tôi thở dài, hoành tráng ngất cái rầm…

      Lâm Hạo Hải còn thần kỳ hơn, ta nheo mắt, dùng tốc độ nhanh hơn chớp chạy lại bên người tôi: "Dĩ Sương, em làm sao vậy?"

      Tôi đưa tay lên bóp trán: "Đầu em đau quá… A Hải, xem có phải em sắp chết rồi …"

      Cơ mặt Lâm Hạo Hải bắt đầu giật điên cuồng (…), giọng : "Bảo ngất ngất , còn nhiều lời thế làm gì, thế còn mấy câu buồn nôn…"

      Tôi trừng ta cái, vừa định gì lại thấy ông Lư vội vã xông đến, thế là đành trợn trắng mắt, sau đó đổ thẳng lên người Lâm Hạo Hải.

      "Dĩ Sương, Dĩ Sương?" Lâm Hạo Hải lắc lắc người tôi, sau đó ông Lư cũng đến bên, lắc còn điên cuồng hơn: "Dĩ Sương, con làm sao thế?!"

      …Ôi trời, chú à, sức chú cũng mạnh đấy, lắc đến độ cháu đây đầu váng mắt hoa, sắp nôn ra luôn rồi…

      Lâm Hạo Hải chắc cũng thấy tình hình tôi sắp trợn trắng mắt lên , liền vội vàng ngăn cản ông Lư: "Bác à, chắc là vì vết thương ở chân Dĩ Sương vẫn chưa khỏi nên mới suy nhược như thế…"

      Chân bị thương và cơ thể suy nhược liên quan quái gì đến nhau…?

      Nhưng ông Lư lại tin, còn lo lắng bảo: "Vết thương chân còn chưa khỏi, nó làm làm gì?"

      Lâm Hạo Hải ra vẻ cảm thán: "Dĩ Sương ấy chính là như thế, cháu khuyên mãi cũng chịu nghe."

      Mợ! Lâm Hạo Hải là cái đồ tư bản độc ác dã man! ràng là vừa thấy vết thương của tôi khỏi cái là lôi tôi làm ngay, giờ còn ra vẻ bất đắc dĩ lắm… Giả tạo, giả tạo, quá giả tạo!

      Tôi len lén cấu cánh tay đỡ mình của Lâm Hạo Hải, ta cũng lặng lẽ giữ chặt tay tôi.

      "Đúng thế, cái con bé Dĩ Sương này từ bướng bỉnh. Lúc trước nó được nuông chiều chẳng phải làm gì, bây giờ đến làm thư ký cho cháu, chắc chắn là vì sợ cháu khinh thường nó, aizzzz…" Ông Lư thở dài.

      "Dạ, cháu chuyện với Dĩ Sương, sao cháu có thể khinh thường ấy chứ? Lúc trước đều là vì cháu hiểu lầm, về sau cháu nhất định quý trọng ấy." Lâm Hạo Hải với vẻ vô cùng "chân thành".

      Ông Lư quả nhiên bị "chân thành" của ta làm cảm động, : "Aizzz, Dĩ Sương theo đuổi cháu lâu như vậy, bây giờ xem như cũng 'tu thành chính quả', bác cũng mừng thay nó…"

      Lâm Hạo Hải: " có gì, lúc trước đều là do cháu hồ đồ."

      Ông Lư dừng chút: " ra, nếu phải Dĩ Sương ở bên cháu, bác cũng biết thằng bé Tiền Chấn Hựu nghĩ gì… Ta cứ cho rằng nó thích Dĩ Sương, bởi vậy lúc đầu còn rất áy náy, ngờ nó lại thích người khác."

      Người Tiền Chấn Hựu thích!

      Đây là việc tôi vẫn thấy ấm ức suốt bao nhiêu ngày!

      Thế là tôi lập tức dỏng tai lên, chuẩn bị nghe xem ông Lư có biết người Tiền Chấn Hựu thích là ai .

      Kết quả…

      Lâm Hạo Hải ta… ta

      "Chuyện của Tiền Chấn Hựu chúng ta cũng đừng nhắc đến nữa, trước tiên phải đưa Dĩ Sương về nhà ."

      … Đưa cái đầu ấy… Tôi muốn nghe xem người Tiền Chấn Hựu thích là ai cơ mà!

      Tôi khe khẽ cử động, lập tức bị Lâm Hạo Hải ôm chặt eo, chạy thẳng ra ngoài.

      Đằng sau còn nghe thấy tiếng ông Lư an ủi: "Lâm Hạo Hải à, vậy Dĩ Sương bác giao cho cháu đấy! Bác còn có chuyện, lần sau lại đến thăm hai đứa!"

      …Đừng mà !!!

      Tôi nhịn nổi nữa rồi, định bò dậy đuổi theo ông Lư hỏi cho ràng rốt cuộc Tiền Chấn Hựu thích ai, lại bị Lâm Hạo Hải giội nước lạnh: "Nếu muốn bị lộ tẩy cứ quay lại ."

      Thế là tôi… lại lần nữa ngất

      Đáng ghét, chân tướng việc Tiền Chấn Hựu thích ai ở ngay trước mắt rồi!

      Tôi đau lòng khôn xiết, lại cũng bất đắc dĩ vạn phần…

      Lâm Hạo Hải, là cái đồ dã man tàn bạo vô nhân đạo … T_T Tôi cứ thế bị Lâm Hạo Hải ôm ngang vào thang máy, trong quá trình đó còn nghe được biết bao nhiêu tiếng thở dài bị đè nén… Thở dài cái khỉ gì chứ, chưa thấy người ta ôm ấp nhau bao giờ à?!

      … Tôi đúng là bị chọc giận đến phát điên rồi = =

      Lâm Hạo Hải cứ thế đem tôi vứt vào xe, sau đó cười bảo: "Có thể mở mắt ra được rồi."

      Tôi trừng mắt nhìn ta.

      Lâm Hạo Hải như cười như : "Làm sao thế?"

      " còn dám hỏi!" Tôi bò dậy, chỉ thẳng vào mặt ta quát: " , vừa rồi vì sao để cha Lư Dĩ Sương cho hết? Ít nhất cũng để tôi biết người Tiền Chấn Hựu thích như thế nào chứ!"

      Lâm Hạo Hải cười nữa, hỏi lại: " muốn biết để làm gì?"

      Tôi sững ra: " thể thế được, ít nhất tôi cũng muốn có mục tiêu để hướng tới chứ…"

      Lâm Hạo Hải cười khẩy: " cố gắng thế nào cũng bằng thừa. Bây giờ là Lư Dĩ Sương hãy ngoan ngoãn làm Lư Dĩ Sương , đừng có mơ mộng viển vông nữa."

      Cái tên Lâm Hạo Hải này, câu nào câu nấy vẫn khó nghe như trước!

      Tôi hừ vài tiếng, nhưng cũng thấy ta có lý, chỉ đành im lặng.

      "Dĩ Sương!" Đột nhiên phía ngoài xe vang lên tiếng của ông Lư, tôi và Lâm Hạo Hải nhìn nhau kinh ngạc, cả hai đều ngờ cha Lư Dĩ Sương còn xuống tầng hầm, thế là tôi vội vã ngã người lên ghế…

      Sau đó… mợ chứ, đầu tôi đập vào thứ gì đó cứng ngắc, đau chết mất…

      Nhưng ông Lư lại cạnh xe, Lâm Hạo Hải lễ phép hỏi ông có chuyện gì. Ông Lư : "À, cũng có gì, chỉ muốn với cháu Dĩ Sương nó thích ăn cá, cũng ăn được, về sau cháu nó đừng cố làm nữa, nhé!"

      Lại tiếp: " ra đồ ăn Dĩ Sương nấu cũng rất ngon, mặc dù tay nó quanh năm chẳng đụng việc nhà, nhưng vì cháu mà nó học hỏi, bởi vậy cháu phải biết quý trọng …"

      Chắc do nhớ lại kiện kinh hoàng lần trước khi tôi vào bếp, sắc mặt Lâm Hạo Hải có phần cổ quái, ta gật đầu: "Dạ… cháu biết ạ."

      Ông Lư mãn nguyện: "Được rồi."

      Sau đó Lâm Hạo Hải lên xe, đỡ tôi dậy: "Chào bác, bác Lư."

      Ông Lư đáp lại tiếng rồi cũng rời .

      Tôi từ từ ngồi dậy ở ghế sau, ôm đầu liếc mắc nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đập vào mình, lại phát ra đó là bình nước khoáng lần trước tôi để quên xe ta, quên lấy ra… đúng là tự tạo nghiệt, thể sống!

      Tôi xoa xoa đầu, với Lâm Hạo Hải: "Aizzz, nhìn ra Lư Dĩ Sương còn biết nấu ăn đấy. Vì , ấy đúng là hy sinh quá nhiều thứ, đáng tiếc vẫ làm rung động."

      Có lẽ ấy còn làm nhiều hơn những gì tôi làm cho Tiền Chấn Hựu.

      Tôi thích Tiền Chấn Hựu, cũng chỉ là theo đuổi cậu ta, làm phiền cậu ta, lần duy nhất tặng được bó hoa lại là loại cậu ta thích… Đương nhiên, bất kể tôi có tặng gì e là cậu ta cũng chẳng thích đâu.

      Còn Lư Dĩ Sương lại thực xúc tiến hành động.

      Lâm Hạo Hải liếc tôi cái: "Chuyện tình cảm thể ràng được. Nếu tôi thích người, người đó chẳng làm gì tôi cũng thích, nếu tôi thích ta có làm gì cũng chỉ vô ích mà thôi."

      Lúc câu này dường như Lâm Hạo Hải còn có ngụ ý gì nhưng tôi chẳng hiểu ra được. Tôi chỉ nghĩ lời này mặc dù vô tình nhưng suy cho cùng vẫn rất có lý.

      Xem ra có những thứ quả chẳng thể cưỡng cầu.

      Cũng giống như khi tôi còn là Hạ Tiểu Mễ, Tiền Chấn Hựu với tôi cậu ta thích Lư Dĩ Sương. Đến khi tôi trở thành Lư Dĩ Sương, tôi bắt buộc phải hòa thuận với Lâm Hạo Hải, mà Tiền Chấn Hựu lại bảo tôi, cậu ta thích Lư Dĩ Sương.

      Cậu ta quá dễ thay đổi, mà tôi lại chẳng thể theo kịp tốc độ đó.

      Điều này chắc là câu người ta vẫn : "Thứ gì của bạn là của bạn, nếu phải của bạn vĩnh viễn cũng chẳng là của bạn", đúng là có nhiều ý nghĩa.

      Có đôi khi bạn làm tất cả cho người, lại so được với người chẳng làm gì cho đối phương cả.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18

      Tôi nằm giường, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.

      Lâm Hạo Hải, tuổi khoảng từ hai đến ba mươi, giới tính Nam, ngoại hình tuấn tú phi phàm, khí thế mạnh mẽ, nhiều tiền, có thân phận, bụng dạ đen tối, thích giả vờ đứng đắn…

      Người như thế, sao đến giờ vẫn chưa có bạn ?

      Dạo này, đây là vấn đề khiến tôi khó hiểu nhất.

      Nếu bởi vì là tôi – cái người 'sống chung' này – làm ảnh hưởng đến vận đào hoa của Lâm Hạo Hải, vậy quá hợp lý.

      Trước khi tôi xuất , Lư Dĩ Sương cật lực theo đuổi Lâm Hạo Hải, điều này chứng tỏ Lâm Hạo Hải có bạn . Mà sau khi tôi nhập vào thân xác Lư Dĩ Sương rồi, cũng hoàn toàn thấy Lâm Hạo Hải có quan hệ thân mật với nào. Hơn nữa tôi còn cẩn thận nhớ lại, sao lúc đầu ta lại chấp nhận hy sinh tiền đồ của bản thân để cứu tôi chứ…?

      Đây đúng là vấn đề.

      Tôi chỉ có thể vận dụng đầu óc mình để cân nhắc vấn đề này.

      , Lâm Hạo Hải thích tôi.

      Ha ha ha ha ha, cái này có thể bỏ qua = =

      Hai, Lâm Hạo Hải thích người khác, nhưng lại thể ở bên đối phương, bởi vậy mới dùng tôi làm bia đỡ đạn.

      Ừm, chắc là lý do này rồi.

      Có điều đối tượng mà Lâm Hạo Hải thích mà lại chẳng thể ở bên cạnh là ai mới được? Lâm Hạo Hải mặc dù là người nhà họ Lâm nhưng cũng rất tự do tự tại, hoàn toàn có vẻ gì là bị gia tộc ép buộc cả. Vậy trừ khi đối phương cực kỳ kinh khủng, nếu chắc chắn thể khiến Lâm Hạo Hải khó xử đến độ phải nhặt tôi về…

      Tôi nghĩ hoài nghĩ mãi, khả năng duy nhất chính là… Đối phương là nam!

      Việc này quá kinh người… Tại sao trước đây tôi nghĩ ra cơ chứ? Nếu tôi sớm nghĩ đến điều này đâu có bị Lâm Hạo Hải dắt mũi, hối hận quá …!

      Tôi lăn lộn hồi rồi mới lăn xuống giường, bộ dáng lấm lét mở cửa phòng, chuẩn bị chuồn đến bên cạnh Lâm Hạo Hải, sau đó nhàng hù dọa ta, nhân tiện cho ta biết suy luận vĩ đại của mình… Ha ha ha ha ha.

      Từng bước từng bước, tôi đến trước cửa phòng Lâm Hạo Hải, kết quả tay vừa chạm vào nắm cửa nghe thấy Lâm Hạo Hải : "Tiền Chấn Hựu."

      …Gì cơ?!

      Tôi, tôi vừa bị ảo giác à? Sao lại nghe thấy tên Tiền Chấn Hựu vậy?...

      Còn chưa đợi tôi hết choáng, tên Lâm Hạo Hải tiếp: "Tôi giúp đỡ rất nhiều rồi."

      Tôi ngẩn ra cả nửa ngày, đột nhiên nhận ra việc, Lâm Hạo Hải chuyện điện thoại với Tiền Chấn Hựu!

      Nhưng mà, nhưng mà quan hệ của hai người bọn họ chẳng phải vẫn tốt sao, bây giờ là buổi tối rồi, thời điểm trời cao gió mát, người người lim dim, Lâm Hạo Hải sao còn nấu cháo điện thoại với cậu ta? Ôm mối thắc mắc trong lòng, tôi vểnh tai áp vào cửa…

      Lâm Hạo Hải trước giờ làm việc gì cũng cẩn thận, đến chuyện điện thoại cũng thầm như bàn chuyện xấu gì đó, nhưng điều này cũng khiến tôi có thể khẳng định, việc hai người bọn họ bàn bây giờ tuyệt đối chẳng phải tốt đẹp gì…

      Tôi vẫn cố gắng căng tai nghe, nhưng nghe cả nửa ngày chỉ nghe được mỗi "Bất luận là Lư Dĩ Sương hay Hạ Tiểu Mễ, đối với cậu quan trọng nhất vẫn là…" với cả "Tôi và cậu… trong lòng chúng ta đều … còn có ta… tôi khuyên cậu… cậu cũng hiểu đấy…"

      Sau đó chẳng nghe thấy gì nữa.

      Ừm, đúng là chẳng nghe thấy gì nữa cả.

      Nhưng dựa vào bộ óc thông minh lỗi lạc của tôi, chỉ cần mấy câu với vài cụm tờ rời rạc kia là tôi có thể ghép nối mọi chuyện lại với nhau rồi. Có những thứ rất hữu dụng đấy thôi?

      "Bất luận là Lư Dĩ Sương hay Hạ Tiểu Mễ, đối với cậu quan trọng nhất vẫn là…", câu này mặc dù tôi hiểu tại sao lại nhắc đến tên mình, nhưng điều đó cho thấy Lư Dĩ Sương trong lòng Tiền Chấn Hựu đúng là phải quan trọng nhất, còn về vị trí của tôi… aizzz, thôi, đừng nhắc nữa. Sau đó "Tôi và cậu… trong lòng chúng ta đều …" cái này thể điều gì…

      Hay có thể trực tiếp chỉ ra điều gì, nhưng chỉ cần kết hợp với những phán đoán khi nãy của tôi: "Người Lâm Hạo Hải thích thực ra là đàn ông, hơn nữa còn là người thể thành đôi với ta được", vậy là tất cả dường như ràng hết rồi…

      Tôi che miệng, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy thẳng vào toilet, sau đó đứng trong đó hét lên tiếng: "Aaaa!"

      …Đúng vậy, tôi chạy nhanh như thế là vì sợ bản thân nhịn được mà đứng hét luôn trước cửa phòng Lâm Hạo Hải.

      Tại sao tôi lại hét lên?

      Đương nhiên là bởi vì tôi hoàn toàn nghĩ trong lúc vô tình mình lại phát ra chấn động đến vậy: Lâm Hạo Hải và Tiền Chấn Hựu mới là đôi!

      Từ những đoạn đối thoại đứt quãng vừa rồi giữa hai người họ, tôi cảm thấy mình phát ra câu chuyện tình vừa mỹ lệ mà lại đầy đau thương…

      Lâm Tiểu Hải và Tiền Tiểu Hựu, hai người họ nhau từ những ngày thơ bé, nhưng bởi vì giới tính và gia tộc, bọn họ chẳng thể lòng mình cho đối phương...

      Lại có người con chẳng biết ất giáp gì tên Lư Tiểu Sương xuất , ta thích Lâm Tiểu Hải, hơn nữa còn tấn công ta mãnh liệt… Lâm Tiểu Hải vốn lương thiện, cũng chẳng mở miệng chối từ, nhưng bởi vì lòng vẫn luôn có bóng dáng Tiền Tiểu Hựu nên ta nhận lời Lư Tiểu Sương.

      Ấy thế mà Tiền Tiểu Hựu lại ghen, cậu ta hiểu lầm, cho rằng Lâm Tiểu Hải cũng thích nàng Lư Tiểu Sương kia, thế là cậu ta cũng tức giận bắt đầu theo đuổi Lư Tiểu Sương. Tiền Tiểu Hựu trẻ tuổi nông nổi khi ấy từng cho rằng đây mới là tình chân chính, còn tình cảm với Lâm Tiểu Hải lúc trước chỉ là phút sai lầm.

      Về sau, vì tiền đồ gia tộc, cậu lại càng có động lực mạnh mẽ theo đuổi Lư Tiểu Sương.

      Mà Lâm Tiểu Hải thấy mọi chuyện thành ra như thế khỏi tức giận, qua xây dựng mối quan hệ mờ ám với Lư Tiểu Sương…

      việc này cứ căng thẳng như thế mãi, tận tới khi có thêm người con chẳng biết ất giáp gì lại còn hỏng não xuất – Hạ Tiểu Mễ lên sân khấu. ta bắt đầu theo đuổi Tiền Tiểu Hựu…

      Tiền Tiểu Hựu vì thể thích Lâm Tiểu Hải, lại chẳng thể theo đuổi Lư Tiểu Sương, bởi vậy dùng chính thái độ của Lâm Tiểu Hải đối xử với Lư Tiểu Sương áp dụng lên Hạ Tiểu Mễ, Lâm Tiểu Hải lại càng tức, hy vọng Lư Tiểu Sương và Hạ Tiểu Mễ chết quách luôn cho rảnh nợ…

      Sau đó, chuyện khiến người khác kinh ngạc xuất : Lư Tiểu Sương và Hạ Tiểu Mễ… bọn họ… nhập làm !

      Lâm Tiểu Hải vui mừng tha hai người đó về nhà, chuẩn bị hành hạ đến chết rồi lại cùng Tiền Tiểu Hựu em em…

      Chuyện này, chuyện này… khiến người khác cảm động nước mắt lưng tròng luôn phải sao …. =_=

      … Nhưng đợi , cái nàng tên Hạ Tiểu Mễ kia phải người khác mà chính là tôi đây này! Là tôi đấy!

      Tên người khác dù sao cũng bị thay rồi, nhưng còn tôi lại bị chỉ đích danh luôn kìa!

      T_T Bởi vì tên của tôi vốn là X Tiểu X mà…

      Hơn nữa, hơn nữa… nếu sắp xếp theo thứ tự nội dung truyện chẳng phải thành: Lư Dĩ Sương và Tiền Chấn Hựu ở bên nhau => bia đỡ đạn là Hạ Tiểu Mễ… Mà Tiền Chấn Hựu và Lâm Hạo Hải ở bên nhau => bia đỡ đạn là Lư Dĩ Sương…

      Bởi vậy nên?! Tôi đây chính là bia đỡ đạn của bia đỡ đạn à?! thế chết sống lại, lại từ bia đỡ đạn 2 thành bia đỡ đạn 1?!

      … Tái sử dụng nguyên liệu cũng phải thế này chứ…

      Tại sao, tất cả chuyện này là tại sao…

      Tôi đứng trước gương làm động tác tiêu biểu của Bạch Tố Trinh trong Truyền thuyết Bạch xà: Ôm ngực lùi sau ba bước, sau đó dùng bộ dạng của Mã giáo chủ gào lên với cái gương: "Tôi sắp ngạt thở chết rồi!!!"

      Oa oa oa oa, xuân phơi phới như tôi tại sao lại cứ bị kéo vào mấy cái chuyện trời ơi đất hỡi thế này cơ chứ!

      Lặng lẽ phát tiết ức chế xong, tôi cảm thấy tinh thần nâng cao kha khá, liền từ tốn chui ra khỏi phòng tắm, sau đó tiếp tục bò lên giường nằm ườn. Dần dần tôi cũng trôi vào giấc ngủ, sau đó mơ thấy giấc mộng.

      Trong mộng, Lâm Hạo Hải cầm dao chạy đuổi theo tôi, miệng còn hét: "Hạ Tiểu Mễ, ai cho cướp Tiền Chấn Hựu!"

      Tôi vừa khóc vừa chạy nhưng vẫn cố biện giải: " có! Tôi chưa cướp được đến tay mà…!"

      Lâm Hạo Hải nổi giận đùng đùng: "Có nghĩ cũng được nghĩ!"

      Tôi gấp quá rẽ ngoặt sang bên, kết quả lại thấy Tiền Chấn Hựu chạy đến, tay cũng cầm con dao to tướng, hét lên với tôi: "Lư Dĩ Sương! Sao dám ở bên Lâm Hạo Hải!"

      Tôi tiếp tục khóc: " mà! Tôi với ta chỉ là giả thôi…!"

      Tiền Chấn Hựu vẫn nguôi giận: "Giả cũng được!"

      Sau đó Lâm Hạo Hải phía bên kia cũng đuổi đến nơi, hai người đó cầm hai con dao sáng lóa chĩa về phía tôi, trong mắt là sát khí tàn nhẫn.

      Tôi nước mắt đầy mặt định gọi 110, khó khăn lắm mới kết nối được lại nghe thấy giọng hơn quen quen: "Nếu bạn muốn gặp nhân viên phục vụ, ấn phím 1; muốn được hệ thống phục vụ, ấn phím 2…"

      110 là số điện thoại khẩn cấp gọi cảnh sát của Trung Quốc

      Tôi điên cuồng muốn ấn phím 1 nhưng kịp, Tiền Chấn Hựu và Lâm Hạo Hải mỗi người dao… tôi chết thẳng cẳng…

      Bi kịch!

      Tôi giật mình tỉnh giấc nhìn xung quanh, cả đầu toàn là mồ hôi to như hạt đậu.

      Giấc mơ vừa rồi cũng quá kỳ quái … Đặc biệt là cái đoạn gọi đến 110 lại còn được tổng đài tự động trả lời, cũng đâu phải gọi kiểm tra số dư tài khoản đâu chứ… Mà cái giọng máy tự động đó cũng quen quá, dường như là… Tiền Chấn Tá? Tôi sắp quên mất người này rồi, thế mà trong mơ còn nghe thấy giọng ta, đúng là quá kỳ quặc…

      Còn về tiết mục Lâm Hạo Hải và Tiền Chấn Hựu "song dao hợp bích" muốn giết tôi, quả tôi cũng chẳng thể gì nữa. Dù sao tôi vừa là Lư Dĩ Sương lại cũng là Hạ Tiểu Mễ, đều là đối tượng bọn họ ghét nhất còn gì…

      Nhưng liệu giấc mơ này có ám chỉ điều gì ? Ví như, Lâm Hạo Hải đưa tôi về nuôi dưỡng, có khi chính là để vỗ béo, đợi đến khi tôi tròn vo béo ú rồi giết thịt…

      … Đáng chết, Lâm Hạo Hải chắc chắn là nghĩ cách để đối phó với tôi, tôi phải làm sao đây… Chạy trốn? thể nào, bây giờ tôi có muốn trốn cũng chẳng biết phải chạy đâu… À, nếu thu thập đám đồ Lâm Hạo Hải mua cho tôi, chừng có thể đủ sống được thời gian ấy chứ…

      Nhắc đến đám đồ Lâm Hạo Hải mua cho tôi, đột nhiên tôi nhớ đến câu chuyện kinh dị trước kia từng đọc…

      Có người đàn ông đến nhà phú bà nọ làm nhân viên vệ sinh. Phú bà đó lúc nào cũng bắt người đàn ông làm rất nhiều việc nhưng cũng cho ăn rất nhiều rất nhiều đồ ăn. Người đàn ông rất thích, ăn uống tốt nên ngày càng béo ra.

      Đến ngày, người đàn ông nọ vô tình nghe được phú bà kia hỏi người thanh niên đến quét dọn khác: "Cậu muốn giống như người kia (chỉ người đàn ông), bị tôi vỗ béo rồi mới ăn hay để tôi ăn bây giờ luôn…?"

      …Lâm Hạo Hải! là cái đồ phú ông chết tiệt. Sao tôi có quyền lựa chọn như người đàn ông trong câu chuyện kia chứ??? Mà người thanh niên còn lại thậm chí còn được chọn ăn cho béo rồi mới bị ăn hay bị ăn luôn nữa….

      A, sai rồi, đây phải là trọng điểm…

      Tôi nằm đờ ra giường, cũng chẳng còn buồn ngủ nữa, cứ mãi do dự có nên chạy trốn hay . Tôi cứ tưởng mình thức trắng đến khi trời sáng, sau đó có thể vác cặp mắt gấu trúc đau khổ đến trước mặt Lâm Hạo Hải hỏi câu: " hận tôi sao?"

      Kết quả tôi vừa nằm chút liền ngủ quay…
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 19

      Lần này, tôi ngủ vô cùng say, cũng chẳng mơ thấy gì nữa. Thế nên đến ngày hôm sau tôi thể diễn vở kịch đầy thương đau và nhiều ngụ ý như dự định. Tôi cắn miếng bánh mì trong miệng, nhìn Lâm Hạo Hải, thở dài, lại ngó ra cửa sổ, tiếp tục thở dài.

      "Sao thế?" Lâm Hạo Hải khó hiểu nhìn tôi.

      " có gì…" Sao tôi có thể cho ta biết mình hiểu suy nghĩ dã man của ta được chứ? Lỡ ta thấy kế hoạch đổ bể, nhất thời tức giận, giết rôi luôn tại chỗ làm thế nào…?

      Nhắc đến vấn đề này… Tôi kinh hoàng nhìn cái bánh mì trong tay. Dạo gần đây bất kể là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối, chỉ cần Lâm Hạo Hải có thời gian rảnh đều tự mình xuống bếp. Mỗi lần như thế tôi vô cùng vui vẻ ăn nhiều. Nhưng bây giờ ngẫm lại, hình như có gì ổn… Liệu ta có hạ độc vào đồ ăn của tôi ?! Mặc dù mỗi lần ăn đều thấy vấn đề gì, nhưng lỡ là loại độc tác dụng chậm sao, hoặc là lợi dụng đạo lý tương khắc của đồ ăn…

      Tôi nhớ trước đây từng xem qua bộ phim, phim cũ lắm rồi, gọi là "Nhật ký ẩm thực song song".

      Nội dung đại khái như thế này: Nam chính ở nhà có vợ nhưng vẫn cặp bồ bên ngoài. Thế là có ngày, vợ cả đến nhà bồ kia, với bồ chẳng biết gì kia mình là chuyên gia ẩm thực sống ở nhà bên cạnh, do bất cẩn quên mang chìa khóa nên vào được nhà. Lại bảo mình thấy bồ hình như rất đau lòng vì người đàn ông (ý chỉ nam chính), bởi biết nấu ăn nên bị nam chính ghét bỏ. Thế là vợ cả dạy bồ nấu ăn, sau đó còn đưa cho ta bảng thực đơn, rằng những món này giúp ta nắm được trái tim người đàn ông, bảo dựa theo thứ tự của thực đơn này mà nấu.

      bồ làm theo lời vợ cả, quả nhiên nam chính trở nên càng ngày càng thích bồ. Thế nhưng dần dần nam chính phát lông mày, tóc tai của mình bắt đầu rụng rất nhiều, đến cuối cùng chịu nổi mà gục xuống hôn mê. Mà lúc này bồ đến hiệu sách vô tình phát được quyển sách mà bà vợ cả bảo do bà ta viết, lật sách xem phát ảnh tác giả và người lần trước mình gặp giống nhau. ta hỏi thăm biết căn nhà đối diện nhà ta vốn có ai ở.

      Sau đó vợ cả với bồ, ra tất cả đều là kế hoạch của bà ta cả. Nam chính vừa ăn ở nhà, lại vừa ăn ở chỗ bồ, bởi vậy ăn đồ ăn cả hai bên, mà thực đơn chỗ bồ là do người vợ cả dựa vào nguyên lý tương khắc của đồ ăn mà lập ra, khắc hoàn toàn với những đồ ăn do vợ cả nấu ở nhà. Nam chính ăn cả hai bên, thân thể đương nhiên càng ngày càng kém, cuối cùng trở nên đần độn rồi liệt hẳn, chỉ có thể ở bên người vợ cả mà thôi…

      Lúc xem bộ phim này, tôi thấy tên nam chính muốn "trái ôm phải ấp", ăn cả hai bên vốn là đáng kiếp, đồng thời vô cùng bái phục trí tuệ của người vợ cả, dù sao cũng có mấy người phụ nữ có thể bình tĩnh đối mặt với bồ nhí của chồng như thế, phần lớn đều xem như thấy hoặc đến uy hiếp hay chỉ ngày ngày gào khóc…

      Úi, lạc đề rồi, tôi muốn là, có khi nào Lâm Hạo Hải cũng lợi dụng nguyên tắc tương khắc này, đồ ăn bàn mỗi bữa đều có những món khắc nhau, mà ta chỉ chọn những món an toàn để ăn thôi…?

      Tôi nuốt nước miếng, hỏi Lâm Hạo Hải: "Lâm Hạo Hải này… có biết nguyên lý tương khắc của các món ăn ?"

      Lâm Hạo Hải liếc tôi, lại càng thấy khó hiểu: "Đương nhiên biết."

      Oa… T_T Tôi bỏ bánh mỳ xuống, lặng lẽ giật giật tóc đầu.

      rụng.

      Lại lấy tay giật giật lông mày.

      rơi.

      Tiếp tục lấy tay giật giật lông chân.

      Vẫn đứt!

      Kỳ ghê… Lẽ nào vì lông chân Lư Dĩ Sương quá thưa thớt? Í, đúng, tóc ta cũng dày lắm mà… Hay là vì bây giờ độc tính vẫn chưa phát tác?

      Mặt tôi đau khổ vô vàn, Lâm Hạo Hải lại cực kỳ khó hiểu, ta đánh vào cánh tay tôi: " giật lung tung thế làm gì?"

      Giọng còn mang theo vẻ dở khóc dở cười: " xem nào, rốt cuộc làm sao?"

      Tôi lắc đầu: " có gì, tôi chỉ thử cảm giác sờ vào xem thế nào thôi…"

      "À há", Lâm Hạo Hải vẻ mặt như hiểu ra, "Thế cảm giác thế nào?"

      "…Cũng được = ="

      "…"



      Để tránh Lâm Hạo Hải tiếp tục hỏi thêm, tôi miễn cưỡng vực dậy tinh thần, miễn cưỡng cười cười, miễn cưỡng… Ừm, tóm lại là bắt đầu diễn kịch cách cực kỳ khó khăn, nhưng dường như cũng lừa được Lâm Hạo Hải rồi.

      … Bởi vì Lâm Hạo Hải cũng cật lực sai khiến tôi, bắt nạt tôi, hành hạ tôi… như mọi khi.

      đến chuyện này, liệu có phải bình thường Lâm Hạo Hải đối xử với tôi như thế cũng là hình thức trả thù của ta ?

      Tôi càng nghĩ lòng càng lạnh run, tay nhất thời thả lỏng, "choang" tiếng như thứ gì đó vỡ, sau đó tôi thấy chân mình bỏng rát…

      Thôi xong, tôi quên tiệt tay mình cầm cốc cà phê bốc khói nghi ngút!

      Hơn nữa còn là cà phê của Lâm Hạo Hải!

      Lâm Hạo Hải nghe thấy tiếng động bên này liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng đau đến trợn mắt nhe răng của tôi, lại liếc mắt nhìn đống hỗn độn dưới sàn nhà, hỏi: "Bị bỏng rồi?"

      Tôi rưng rưng nước mắt gật đầu, kêu oa oa muốn tìm xì dầu bôi lên.

      Lâm Hạo Hải thở dài, đến gần, trực tiếp bế ngang tôi lên chạy ra ngoài.

      Í, ta muốn đem tôi xuống căng tin sao?

      Oa oa, tôi đợi nổi đến lúc đó đâu… T_T Lâm Hạo Hải liếc tôi cái: "Đem đến nhà vệ sinh, dấp nước lúc là ổn thôi."

      Mặc dù đáy lòng tôi chẳng đồng ý với cách này lắm nhưng lại chẳng thể ra miệng, chỉ đành ngoan ngoãn để ta bế . Tốc độ của Lâm Hạo Hải rất nhanh, chắc có lẽ vì sợ tôi thành phế vật, chơi vui nữa…

      Đương nhiên, đám đồng nghiệp bên ngoài rất bình tĩnh, chỉ có mấy người mới đến lộ ra bộ mặt kinh ngạc, còn lại đều là vẻ "Xem , còn có gian tình, lừa ai thế?", "Chuyện lần trước phá thai nhất định là rồi", "Đương nhiên!"…

      =_= Về phần tôi và Lâm Hạo Hải, cũng vô cùng bình tĩnh đối mặt với quần chúng…

      Cũng may bên ngoài phòng vệ sinh có bồn rửa tay, nếu e là Lâm Hạo Hải bế thẳng tôi vào phòng vệ sinh nam mất, đến lúc đó tôi chết luôn cho xong…

      Lâm Hạo Hải đặt tôi ngồi lên thành sứ, mở nước, dùng nước lạnh xối thẳng vào chỗ bị thương. Ban đầu vết bỏng đau rát, về sau cũng chỉ còn tê tê rồi sau đỡ hẳn…

      Tôi chậm rãi mở miệng: "Đỡ rồi…"

      Lâm Hạo Hải gật đầu, đứng thẳng người lên, nhìn tôi hỏi: " , rốt cuộc có chuyện gì? Từ sáng hôm nay rất bình thường rồi."

      "Ơ, có gì… có gì rồi mà…" Tôi chột dạ nhìn xung quanh.

      Lâm Hạo Hải cười khẩy, đột nhiên vươn tay ra gạt nước sang phía nóng…

      Tôi thấy nước ngày càng nóng, vết bỏng ở chân càng lúc càng rát…

      Tôi trưng bộ mặt "= 口 =", cuống cuồng tìm cách đứng dậy, kết quả Lâm Hạo Hải nhanh tay hơn, đè tôi ngồi im… ta : " trả lời câu hỏi của tôi tôi chỉnh cho nóng hơn!"

      …Chuyện này là sao? Đây là ác quan Lâm Hạo Hải dụng khổ hình ép cung tội nhân Hạ Tiểu Mễ, hơn nữa còn vừa hành hạ tinh thần lại vừa tra tấn về thể xác… quá dã man! Tôi đánh giá Lâm Hạo Hải quá thấp rồi, còn chút đề phòng nào nữa chứ…

      Tôi bất đắc dĩ trả lời: "Ừm, ra , tôi phát ra bí mật của rồi."

      Lâm Hạo Hải hề lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhướng mày hỏi: "Hửm?"

      Úi, bình tĩnh ghê, đúng là đồ mặt dày hơn tường!

      Tôi tiếp: "Tôi, tôi biết hết cả rồi…"

      Lâm Hạo Hải tiếp tục bình thản: "Vì thế… biết chuyện gì rồi?"

      đúng! Bầu khí đúng!

      Mặc dù khuôn mặt ta rất bình thản, nhưng chừng trong lòng lại mưa to bão lớn, sóng cuộn dâng trào, chỉ là bên ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh để tìm cánh bắt thóp tôi mà thôi. Đợi đến khi tôi ra gian tình giữa ta và Tiền Chấn Hựu, ta tức tốc mở nước đến mức nóng nhất để bỏng chết tôi luôn mất…

      Ông trời thương xót… Hạ Tiểu Mễ con mới sống trong thân thể Lư Dĩ Sương được hơn tháng, lẽ nào bây giờ lại bị bỏng chết như thế này?

      Oa oa oa…

      Mắt tôi đảo vòng, : "Tôi biết… Tôi biết thích mặc đồ đen! Ha ha ha…"

      Lâm Hạo Hải: "…"

      Nước lại nóng thêm chút…

      "T_T Được rồi được rồi, tôi …" Tôi thở dài hơi, cũng chết mà cũng chết, thôi cứ chết thế nào cho nó quang minh chính đại vậy!

      "Ừm, xem." Lâm Hạo Hải gật đầu, bộ dáng đầy mong chờ như cũ.

      Tôi nhớ có người , con mèo sau khi bắt được chuột lập tức ăn ngay mà còn vờn nó đến chết. Đối với mèo mà , thú vị nhất chính là quá trình đùa giỡn này… Lẽ nào Lâm Hạo Hải cũng thích cảm giác đó?!

      Súc sinh…

      Tôi nghiến răng, cao giọng: "Tôi biết người thích ra là đàn ông! Hơn nữa người đó còn là Tiền Chấn Hựu! Tôi biết hết chuyện khó giữa và Tiền Chấn Hựu rồi! Tôi biết giữa và cậu ta có gian tình, gian tình to luôn ấy!"

      xong, tôi nhắm chặt mắt, bắt đầu dùng thái độ "thấy chết sờn" đợi Lâm Hạo Hải đẩy nhiệt độ nước lên mức cao nhất.

      Kết quả… đợi lâu ơi là lâu… vẫn chẳng thấy động tĩnh gì…

      Tôi khó hiểu mở mắt ra, lại thấy Lâm Hạo Hải ôm bụng gục người ở bên, dường như nhịn cười vô cùng đau khổ…

      Gì? ta làm sao vậy? lẽ bị tôi phát ra bí mật, giận quá hóa điên, thần kinh có vấn đề luôn rồi sao?

      Lâm Hạo Hải cười xong rồi, ngẩng đầu lên với tôi: "Hạ Tiểu Mễ, tôi vốn còn hy vọng nghĩ ra được thứ gì, kết quả đúng là vượt xa dự đoán của tôi."

      Ý gì? Nhìn bộ dạng Lâm Hạo Hải như vậy, lẽ ta định thề thốt phủ nhận tất cả sao?!

      Lâm Hạo Hải tiếp tục : " thử chỉ ra xem, tôi với Tiền Chấn Hựu có gian tình ở chỗ nào?"

      "Tôi, tối qua tôi nghe thấy hai người chuyện điện thoại với nhau…" Tôi giọng.

      Sắc mặt Lâm Hạo Hải đột nhiên biến đổi, còn vẻ thoải mái ban đầu nữa, dường như cuối cùng ta cũng nhận ra việc xấu của mình bị tôi nghe được rồi. Trong lòng tôi lập tức vui vẻ, có chết cũng cam rồi…

      Sắc mặt Lâm Hạo Hải chỉ thay đổi trong thoáng chốc rồi lại bình tĩnh trở lại, ta nhìn tôi hỏi: " nghe thấy gì?"

      "Chuyện nên nghe và nên nghe tôi đều nghe cả rồi!" Tôi ưỡn ngực, "Tôi còn nghe thấy cả tên mình nữa!"

      Lâm Hạo Hải nhíu mày: "Sau đó?"

      "Sau đó cái gì, làm gì còn sau đó nữa…" Tôi gãi gãi đầu, "Tôi nghe cái gì mà đối với Tiền Chấn Hựu, tôi và Lư Dĩ sương đều phải quan trọng nhất, quan trọng nhất phải là với cậu ta còn gì gì đó… Hừ, xem ra Tiền Chấn Hựu giờ biết tôi chính là Hạ Tiểu Mễ rồi, hai người nhất định liên hợp lại để chỉnh tôi!"

      Lâm Hạo Hải dường như thở phào nhõm, cười bảo: "Hạ Tiểu Mễ, đúng là nhân tài?"

      Tôi ngẩn ra, ta kháy tôi chắc? Nhưng sao tôi nghe thế nào cũng thấy ta khen mình vậy…

      Thế là tôi đáp theo phản xạ: "Đâu có, đâu có…"

      Lâm Hạo Hải cũng cười: "Đừng khách sáo, đừng khách sáo…"

      = =

      Lâm Hạo Hải thở dài, tắt nước, hỏi: "Bây giờ có thể tự được chưa?"

      Mặc dù vẫn chưa hiểu tại sao ta lại giết mình, lại còn tốt bụng hỏi han như thế, nhưng tôi vẫn gật đầu: "Được rồi."

      Lâm Hạo Hải gật đầu: " thôi, vào phòng tôi rồi ."

      Bất đắc dĩ tôi theo ta về phòng làm việc.

      đường, tôi nghe thấy có người : " đúng là đợi kịp rồi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh luôn…"

      "Đúng thế, hơn nữa còn ở ngay bồn rửa tay ngoài cửa nữa chứ…"

      "Í, sao biết?"

      "Hỏi thừa! Nếu phải đứng ngay bồn rửa tay ngoài cửa cần gì phải đóng cửa ngoài cùng như thế?"

      "Ờ ha… Ôi trời ơi!"

      "Aizzz… Tổng giám đốc thay đổi rồi…"

      "Aizzz… tinh trùng xông não…"

      …Ha ha ha ha ha, báo ứng mà…

      Mặc dù Lâm Hạo Hải vẫn rất bình tĩnh nhưng tôi sướng chết được… Cho thể nghiệm tâm trạng khi tôi bị là "tiểu mật", tự nhiên sao tôi có cảm giác như từ nông nô đổi đời thành địa chủ thế này…

      Vào văn phòng rồi, Lâm Hạo Hải liếc tôi cái: "Ngồi ."

      Tôi gật đầu, ngồi xuống sô pha.

      Lâm Hạo Hải nghĩ lúc, : " ra tôi cũng định với chuyện này, bởi nó vốn liên quan đến , nhưng vì có vẻ thích vểnh tai nghe trộm, lại khoái thêm mắm dặm muối, tôi thấy mình vẫn nên ràng tốt hơn."

      "Cái gì mà vểnh tai nghe trộm? Tôi đây là vô tình nghe được!" Tôi đính chính.

      Lâm Hạo Hải cũng lười để ý, vươn tay chặn miệng tôi lại, tiếp tục : " ra hôm qua đúng là tôi và Tiền Chấn Hựu có chuyện điện thoại với nhau, nhưng việc chúng tôi bàn là việc liên quan đến vấn đề hợp tác giữa hai nhà họ Tiền và họ Lâm."

      … Quá lợi hại, đoán được tôi vừa nghe thấy ba chữ " chuyện điện thoại" chắc chắn nhảy dựng lên hỏi: " thừa nhận rồi chứ gì?!"

      xong rồi, Lâm Hạo Hải cũng thả tay ra, nhướng mày nhìn tôi ra hiệu có gì muốn hỏi hỏi luôn .

      "Hai nhà họ Lâm và họ Tiền hợp tác? Tại sao? phải tình hình nhà họ Tiền rất kém sao, nhà họ Lư hợp tác với học cũng chỉ vì mối quan hệ với Lư Dĩ Sương mà thôi…"

      Lâm Hạo Hải nhướng mày: "Thế là vì sao?"

      Tôi ngẩn ra: "Lẽ nào là vì tôi?!"

      Lâm Hạo Hải gật đầu: "Cũng có thể như thế. Nếu hai nhà họ Tiền và họ Lư hợp tác với nhau, mặc dù nhà họ Tiền có thể từ từ khôi phục nhưng tốc độ rất chậm, thậm chí còn kéo cả nhà họ Lư xuống bùn. Thế nhưng nếu nhà họ Lâm cũng gia nhập nhất định thu hút số doanh nghiệp quy mô và vừa, thậm chí cả doanh nghiệp quy mô lớn đầu tư vào, điều này đẩy nhanh tốc độ hồi phục của nhà họ Tiền. Bây giờ là Lư Dĩ Sương, tôi làm thế quá nể mặt hai nhà Tiền và Lư, lần trước bác Lư tới ra cũng vì chuyện này."

      … Ồ, thảo nào lúc đó hai người đều đến gặp tôi, ra là ông Lư cũng thuộc dạng "bán con cầu vinh" à…

      Tôi hỏi Lâm Hạo Hải: "Thế hôm qua với Tiền Chấn Hựu còn gì mà với cậu ta? Còn cái gì mà Hạ Tiểu Mễ và Lư Dĩ Sương đều phải quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là gì gì ấy?"

      "Đâu có, đều là việc liên quan đến kinh doanh. Tôi chỉ đối với Tiền Chấn Hựu, việc quan trọng nhất với cậu ta là nhà họ Tiền. Tôi thế chẳng qua là lấy đối tượng để so sánh thôi, Lư Dĩ Sương là nhân vật then chốt, nhắc đến ta là đương nhiên, còn về Hạ Tiểu Mễ ấy mà, chỉ là tôi thuận miệng thêm vào cho đủ số thôi, nếu chỉ lấy mỗi Lư Dĩ Sương ra làm đối tượng trong tôi cứ thấy kỳ kỳ." Lâm Hạo Hải mặt đổi sắc đáp lại.

      …Thêm vào cho đủ số… quá độc!

      Mặc dù hiểu nội tình câu chuyện tôi cũng thở phảo nhõm, nhưng đồng thời với đó, tôi còn cảm thấy vấn đề cứ luẩn quẩn mãi trong lòng, đuổi

      Lâm Hạo Hải nhìn bộ dạng tôi, cười hỏi: "Sao thế, còn tưởng gì?"

      "Tôi cũng chẳng tưởng gì…. Ban đầu tôi nghĩ cả và Tiền Chấn Hựu đều biết tôi là Hạ Tiểu Mễ mà, sau đó lại thêm việc giờ tôi trong thân xác Lư Dĩ Sương…" Tôi cứ thế ngắt quãng kể lại cho Lâm Hạo Hải tất cả những gì mình suy đoán. Lâm Hạo Hải nghe xong, hồi lâu câu nào, mãi đến cuối cùng, ta vỗ vai tôi: "Hạ Tiểu Mễ, cũng giỏi đấy."

      Tôi bị Lâm Hạo Hải khen đến nỗi toàn thân nổi da gà, chỉ có thể cười khan hai tiếng rồi im bặt.

      Lâm Hạo Hải thở dài, cũng chẳng hỏi thêm gì nữa: "Bây giờ hiểu lầm giải quyết xong, cứ yên tâm mà làm việc cho tốt." Sau đó vứt cho tôi đống giấy tờ, "Trước năm giờ xử lý hết chỗ này."

      … Cho dù phải vì Tiền Chấn Hựu mà hận tôi, nhưng ta vẫn kiếm cớ chỉnh tôi, phải sao…

      Tôi vùi đầu vào đống giấy tờ, làm việc cật lực. Trong thời gian đó tôi cứ cảm thấy Lâm Hạo Hải nhìn mình, nhưng khi ngẩng đầu lên lại chỉ thấy ta đọc tài liệu mà thôi. Chậc, lẽ nào tôi bị ảo giác rồi? Tôi dụi dụi mắt, tiếp tục làm việc…

      Đến trước năm giờ, tôi xử lý hết đống giấy tờ đó ! Mặc dù chất lượng đảm bảo nhưng khả năng của tôi đến đâu, Lâm Hạo Hải vẫn luôn rất ràng, những việc để tôi làm cũng rất đơn giản, có heo mới làm sai…

      Lâm Hạo Hải tùy tiện cầm tờ giấy lên đọc lướt qua, sau đó sầm mặt bảo: " là heo à, đến cái này cũng làm sai?"

      Tôi: "…"

      … Tức chết mất thôi.

      Qua lúc, tôi và Lâm Hạo Hải đồng thời tan làm ra, theo thông lệ tôi ngồi phịch ở ghế sau, rung rung lắc lắc hồi, tôi mơ mơ màng màng nhìn bóng lưng nghiêng ngiêng phía trước của Lâm Hạo Hải lái xe, thở dài bảo: "Lâm Hạo Hải tôi cảm thấy chúng ra giống cặp vợ chồng cùng nhau làm…"

      quá tự nhiên luôn.

      Đột nhiên Lâm Hạo Hải thắng két xe lại, trán tôi đập thẳng vào lưng ghế phía trước. Tôi xoa xoa trán ngồi dậy, đầy bất mãn nhìn ta, kết quả Lâm Hạo Hải trước bước: "Hạ Tiểu Mễ, có những lúc đồ có thể ăn bừa nhưng lời thể bừa đâu."

      Sau đó ta dừng lại chút mới tiếp: " như thế rồi phải chịu trách nhiệm đấy…"

      Tôi nhìn ta thắc mắc: "Lời nào? Trách nhiệm gì cơ?"

      Lâm Hạo Hải cũng giận, cười bảo: "Cặp vợ chồng."

      Tôi lại tiếp tục thắc mắc: "Ừ, đúng rồi, có gì đúng à?"

      Lâm Hạo Hải khựng lại, sau đó cười, lắc đầu: "Quên , chẳng có gì đúng cả."

      … Người này kỳ quặc.

      Lâm Hạo Hải lại hỏi tôi: "Đúng rồi, chứng minh thư của hình như vẫn để ở nhà họ Lư?"

      Tôi: "Tôi biết…"

      Lâm Hạo Hải bóp trán: "Sao tôi lại quên thứ quan trọng như thế chứ, nhất định là bị lây nhiễm rồi…"

      Tôi bất mãn: "Ý gì thế? Cho dù có bị tôi lây nhiễm cũng là lây nhiễm mặt tốt của tôi thôi… cứ như tôi ngu lắm bằng!"

      Lâm Hạo Hải cười bảo: "Mặt tốt? kể chuyện cười đấy à?"

      Tôi: "…"

      Được rồi, mặc dù tôi đúng là chẳng có mặt tốt gì nhưng ta cũng nên đả kích người khác như thế chứ!

      Tôi buồn bực chả thèm gì, Lâm Hạo Hải cũng chẳng phải người hay chuyện, cả hai cứ như thế im lặng về nhà. Lâm Hạo Hải đột nhiên gọi tôi lại, chậm chút mới : "Đúng rồi, có chuyện tôi quên mất với ."

      "Hả? Việc gì?"

      Tôi thấy ta thản nhiên như thế, chắc cũng chẳng phải việc gì quan trọng đâu.

      "Hai ngày nữa cha mẹ tôi tới đây."

      "Ừ, chẳng phải là…" Tôi khựng lại, khóe miệng giật giật: " cái gì?!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :