1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhập nhầm xác yêu đúng người - Tựu Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5

      Quay lại phòng, quả nhiên thấy Lâm Hạo Hải đứng dậy, nhìn tôi ló đầu vào cửa, : “Vào .”

      Tôi gật đầu, sau đó an phận ngồi ghế sô pha.

      ta liếc tôi cái, tiếp tục thu dọn đồ đạc sau đó chẳng thèm để ý đến tôi, cả người thẳng tắp ra cửa.

      Tôi khóc! Sớm biết thế tôi đứng luôn dưới lầu đợi cho xong, còn cực khổ quay lại làm gì chứ… ta ràng là coi tôi như khí mà!

      Thấy Lâm Hạo Hải ra, chú Lý cũng theo sau, mặc dù chú đến mức mở cửa cho Lâm Hạo Hải khoa trương như trong phim nhưng cũng có thái độ rất tôn trọng lên xe trước. Lâm Hạo Hải mở cửa xe rồi đứng im bất động.

      Tôi nghi hoặc nhìn ta.

      Lâm Hạo Hải: “… lên chứ.”

      Tôi: “… Ừ. Oa, ngờ có người mở cửa xe cho tôi đấy, cảm động quá mất!”

      Lâm Hạo Hải: “…”

      Sau khi tôi lên xe, Lâm Hạo Hải cũng theo lên.

      Có lẽ chú Lý chưa thấy Lâm Hạo Hải đối xử tử tế với Lư Dĩ Sương như thế bao giờ, vô cùng tò mò quay đầu đánh giá chúng tôi. Tôi bèn : “Chú tập trung lái xe , nhỡ xảy ra tai nạn phải làm sao?”

      Sắc mặt chú Lý phức tạp, gật đầu “ừ” tiếng.

      Lâm Hạo Hải gì, chỉ ngừng tản ra khí lạnh, khiến tôi cứ thấy gió lạnh từng đợt từng đợt thổi qua…

      Xe chạy bon bon đường, đầu óc tôi cũng bay tận đâu đâu, trong não ngừng xuất hình ảnh, tựa như chiếu phim vậy.

      Tôi mở miệng: “Đúng rồi, Lư Dĩ Sương…”

      Chú Lý tò mò quay đầu nhìn…

      Lâm Hạo Hải lườm tôi cái, đáp lời.

      Úi trời, sao tôi lại quên mất chứ, những điều chúng tôi bàn bạc đều là cơ mật cả, sao có thể trong hoàn cảnh này được… Thế là tôi liền nhắm mắt ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi im chỗ, mắt cũng liếc ngang liếc dọc.

      Kỹ thuật lái xe của chú Lý đúng là rất tốt, bao lâu sau tôi mơ mơ màng màng ngủ gật, nghiêng đầu dựa vào thứ gì đó mềm mềm, êm êm. Thứ đó động đậy chút rồi cũng giữ nguyên, vô cùng ngoan ngoãn để tôi dựa vào.

      Giấc ngủ này cực kỳ thoải mái, khiến những mệt mỏi của việc chạy tới chạy lui dường như biến mất cả.

      Mãi đến khi Lâm Hạo Hải vỗ vỗ lên đầu tôi: “Dậy , xuống xe rồi.”

      Tôi mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là áo khoác ngoài màu đen của Lâm Hạo Hải… và vết nước miếng đó…

      Kiên cường ngẩng tiếp đầu lên, tôi liền nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của Lâm Hạo Hải.

      “…”

      “Tôi…” Tôi cắn môi, có nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ được mình lại ngủ gật vai Lâm Hạo Hải, thế còn để lại dấu vết nữa chứ!

      Lâm Hạo Hải nhìn tôi, gì, chẳng qua… lúc này vô thanh thắng hữu thanh…

      Tôi lập tức luống cuống tay chân muốn lau sạch vết nước miếng, nhưng khổ nỗi xung quanh chẳng có gì có thể làm khăn… Tôi nhìn sắc mặt Lâm Hạo Hải càng ngày càng đen, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, nhắm mắt, nhấc vạt váy, đưa vạt váy vừa trắng bóc lại vừa to đùng đó lại gần vai ta…

      Lộ “hàng”? Lộ hàng còn hơn chết mất xác…

      Thế nhưng sắc mặt Lâm Hạo Hải lại càng u, ta giơ tay ra, kéo váy tôi xuống, nạt: “Xuống xe.”

      Tôi ngẩn ra: “Ừ…”

      đúng là, tôi hy sinh trinh bạch của mình để lau nước miếng cho ta, ta lại còn biết ơn?!

      Lại nhìn cái, chú Lý ngồi phía trước dùng sắc mặt vô cùng ám muội nhìn tôi.

      “Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn?!” Tôi tức giận thét lớn.

      Tôi như thế, thực ra cũng chỉ là đem hết uất ức vì bị Lâm Hạo Hải tra tấn bằng khí lạnh lên người chú Lý mà thôi.

      Chú Lý: T_T

      Xuống xe rồi, hoàn toàn ngoài dự kiến, tôi chẳng thấy cung điện, tòa thành hay căn biệt thự nào, chỉ là khu chung cư vô cùng sạch , nhìn qua cũng thấy công tác bảo vệ ngoài cửa rất tốt. Thế nhưng khu này đối với loại người như Lâm Hạo Hải mà , quả chẳng thể xem là nơi rất tốt đâu nhỉ? Tôi nghĩ, mặc dù tại là thời điểm kinh tế khó khăn, nhưng Lâm Hạo Hải cũng đến nỗi phải sống ở đây chứ? Thế là tôi mở miệng hỏi: “ sống ở đây?”

      “Nếu ở đâu?” Lâm Hạo Hải hỏi ngược lại, chân vẫn ngừng bước.

      ra tôi cho là, mặc dù ta tối nay, thậm chí về sau, tôi đều ở nhà ta, nhưng đó chắc cũng chỉ là lời miệng mà thôi. Còn lúc này, thái độ tùy tiện trả lời của ta lại chứng minh những gì tôi đoán là sai, điều này khiến tôi thấy vô cùng phức tạp.

      Tôi theo sau ta tiến vào khu nhà.

      Vào trong rồi tôi mới phát … Mợ, cái tòa nhà này có vài tầng chứ mấy, có cần đến thang máy ? Người có tiền đều nổi thang bộ à?

      Lâm Hạo Hải ấn nút, đợi thang máy xuống.

      Tôi lo lắng hỏi: “ Lâm Hạo Hải à, xem, quan hệ của chúng ta có phải phát triển nhanh quá rồi ?”

      “Gì cơ?” ta quay đầu.

      “Chúng ta vừa gặp mặt nhau vào buổi chiều, lập tức xác định quan hệ ‘người ’, bây giờ trời còn chưa tối ‘sống thử’ … Việc này…” Tôi cắn môi.

      “Vậy, kết hôn trước nhé?” Lâm Hạo Hải vô cũng bình tĩnh hỏi câu.

      “… Hả?” Tôi ngẩn cả ra, kinh ngạc thôi, mãi lâu sau mới lắp ba lắp bắp thốt được câu: “Ngài đây là đùa đúng ?”

      Lâm Hạo Hải dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn tôi: “Chẳng lẽ là ?”

      Tôi: “…”

      Lâm Hạo Hải, cái đồ thần kinh nhà … Tôi ghét nhất là thấy người khác đùa mà mặt mày nghiêm túc như thế! biết tôi đây phân biệt được đùa hay à!!!

      Cửa thang máy mở ra, tôi theo Lâm Hạo Hải tiến vào, bên trong chẳng có ai, bởi vậy cả gian nho đó chỉ có hai người chúng tôi.

      ta ấn tầng chín, là tầng cao nhất.

      Mắt tôi sáng rực: “ sống ở lầu cùng à?”

      Lâm Hạo Hải gật đầu: “Làm sao?”

      “Vậy, vậy có phải phần mái phía cũng mua luôn rồi ? Bình thường phải vẫn thế sao? Sau đó còn có thể lên đó trồng cây, trồng hoa, tốt nhất là có thể dựng luôn cái xích đu… Lãng mạn chết mất!” Tôi cảm khái.

      Lâm Hạo Hải liếc tôi, : “Tôi đào đâu ra thời gian trồng cây trồng hoa?”

      “…” Cái tên này, đúng là khô như ngói…

      Nhưng mà ta cũng có lý…

      “Nếu thích, về sau có thể tự mình mua về trồng.” Lâm Hạo Hải hờ hững thêm câu.

      Tôi kinh ngạc quay sang nhìn ta: “Úi chà, tốt thế sao?”

      Lâm Hạo Hải lại chẳng thèm để ý đến tôi.

      Tôi cũng tự thấy nhàm chán, nhìn đông nhìn tây, cũng rất khó chịu.

      Bởi vì… Lư Dĩ Sương giày cao gót màu trắng.

      Mà tôi, sống từng này năm rồi, chỉ mới mang giày cao gót có duy nhất lần.

      Đó là năm thứ hai đại học, để có thể cùng diễn vở kịch với Tiền Chấn Hựu, tôi cho chân vào đôi giày cao gót màu đen.

      Kịch bản đó rất nhàm, đại khái câu chuyện là thế này: Có công chúa, cầm theo đồ đạc và trang sức của nàng, đến sống bên vị hoàng tử từ nơi khác đến.

      Hoàng tử tưởng phù thủy kia là công chúa nên đối xử với ả ta rất tốt, hai người nương tựa lẫn nhau giống như nam nữ chính trong câu chuyện tình vượt qua số phận vậy.

      Đến ngày, hai người chơi đùa trong rừng rậm, phù thủy đột nhiên bị trẹo chân. Hoàng tử vô cùng săn sóc cúi người xuống, giúp nàng xoa bóp, nhưng ngay khi tay hoàng tử chạm vào chân phù thủy, chàng đột nhiên đứng bật dậy, tức giận quát lớn: “Ngươi phải công chúa!”

      Phù thủy vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Tại sao?”

      “Công chúa trước nay chưa từng giày màu đen!”

      Cứ thế, thân phận của phù thủy bại lộ, bị hoàng tử vứt bỏ, sau đó bị ép buộc trao trả công chúa. Phù thủy cũng thành trả lại công chúa, còn bản thân lặng lẽ rời .

      Tự bạch của phù thủy như thế này: “Em giày cao gót màu đen, là bởi em hy vọng người có thứ gì đó có thể chỉ ra thân phận mình, ra em là phù thủy.”

      Cái kết cuối cùng là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau.

      Lúc đó tôi giày cao gót màu đen, vui vẻ cùng Tiền Chấn Hựu diễn vở kịch ngọt ngào giả tạo, sau đó tâm cam, tình nguyện lui khỏi sân khấu. Lúc diễn xong, gót chân tôi rộp mảng rất to.

      Từ đó về sau tôi liền trở nên nghi ngờ độ chân của câu chuyện “ bé Lọ Lem”. Bạn xem, lần đầu tiên giày cao gót mà thế kia, bé Lọ Lem có cuộc sống vất vả khổ cực, có lẽ cũng chưa xỏ chân vào giày cao gót bao giờ. Ấy thế mà lần đầu tiên mang giày cao gót, lại còn là giày thủy tinh cứng nhắc có độ đàn hồi, chân nàng ta chẳng lẽ lại phồng rộp lên sao…

      Tôi nghi ngờ mãi, có khi nào giày của bé Lọ Lem chẳng phải là vô tình làm rơi, mà là quả nàng ta đau chịu nổi, đá luôn ra rồi…

      Sau đó, vấn đề thứ hai liền xuất : Nếu chân nàng ta bị phồng rộp rồi, về sau làm sao lại có thể cho chân vào vừa khít cái giày thủy tinh kia được nhỉ?

      quá kỳ lạ, quá kỳ lạ…

      Bây giờ chân tôi mới thấy đau, lúc đầu xảy ra nhiều việc quá, có tâm tình để ý, đến lúc có thể yên tâm đôi chút rồi mới cảm thấy, chân mình chắc rộp vài vết rồi…

      Tôi nghĩ đầy đau thương, nếu bây giờ mình có thể bất chấp tất cả mà đá giày ra tốt biết mấy.

      Kết quả, Lâm Hạo Hải ngó tôi cái: “ làm sao thế, mặt mày đau khổ vậy?”

      Aizzz, sao ta có thể hiểu được, tôi nhẫn nhục chịu đựng giày vò về tinh thần và nỗi đau về thể xác… Việc này đau khổ và khó khăn thế nào, có hiểu !

      Lâm Hạo Hải đương nhiên hiểu, mà lúc đó thang máy cũng vừa mở cửa, thế là ra trước rồi quay đầu lại bảo: “Ra .”

      Tôi “ừ” tiếng, lê chân ra ngoài.

      Lâm Hạo Hải liếc xuống chân tôi, dường như hiểu ra điều gì đó nhưng cũng chẳng mở miệng, chỉ tiếp tục thẳng. Cũng may, được vài bước tôi thấy cửa, sau đó lặng lẽ đợi ta mở khóa.

      Lâm Hạo Hải mở cửa xong cũng vào luôn, còn tôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ do dự.

      Bởi vì…

      Vừa rồi tôi thử rút chân ra, kết quả mới hơi nhấc thấy đau như muốn rách da.

      Đau đừng hỏi, đau chết tôi mất…

      Tôi mặt nhăn mày nhó cố gắng tháo giày, Lâm Hạo Hải lại đột nhiên ra, sau đó cúi người nắm lấy chân tôi.

      …?!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6

      Mắt tôi trợn tròn, vẫn còn trong trạng thái kinh hoàng quá độ.

      , ta làm gì thế?

      Kết quả… Tôi còn chưa hết kinh hoàng, Lâm Hạo Hải dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tai, “soạt” cái rút giày ra!

      “Au!” Tôi đau đến độ kêu ầm ĩ, Lâm Hạo Hải lại chẳng chút để tâm, quay sang tiếp tục đối phó với chiếc giày còn lại, dùng lực kéo nó ra.

      Giày tháo ra xong, tôi cũng sắp về chầu ông vải tới nơi, đau đến độ dùng tay bám chặt hai bên tường, cả người run rẩy tố cáo hành vi bạo lực của người nào đó: “Lâm, Lâm Hạo Hải! Vừa rồi làm gì thế hả…”

      Mặt Lâm Hạo Hải lạnh tanh: “Thấy mang giày đau khổ thế, giúp tay thôi.”

      Tôi nghiến răng: “Đúng là phải cảm ơn nhiều rồi!”

      Lâm Hạo Hải cười nhạt: “ cần khách sáo.”

      Tôi: “…”

      Nghẹn chết mất!

      Nhưng nghĩ lại , cũng đúng, nếu vừa rồi tôi cứ chậm rề rề như thế, mặc dù có thể giảm bớt đau đớn đôi chút, nhưng đau dài chẳng bằng đau ngắn, hơn nữa lại còn lãng phí thời gian, quả bằng dùng cách của Lâm Hạo Hải.

      Có điều… Tôi hoàn hồn, bước từng bước vào nhà, đánh giá toàn cảnh.

      Rất sạch , rất ngăn nắp, hoàn toàn có đồ dùng thừa thãi, màu cơ bản là đen và trắng, kích cỡ vừa phải, người sống hơi rộng, nhưng hai người vừa vặn!

      Chẳng qua tôi cũng đâu có tâm trạng nào mà quan sát tiếp, chỉ cà nhắc lê lên trước, hỏi Lâm Hạo Hải: “Lâm Hạo Hải à, tôi vừa mới biết, hóa ra là người câu nệ tiểu tiết à nha! Để giúp tôi tháo giày, còn tình nguyện chạm vào chân tôi, à , vào chân Lư Dĩ Sương… đúng là người tốt!”

      Mặc dù được tôi khen, nhưng Lâm Hạo Hải vẫn chẳng có tí vui vẻ nào, chỉ : “Bình thường thôi, tắm rồi thay bộ đồ khác .”

      đến đây, tôi vội hỏi: “Nhưng tôi có quần áo… Ừm, ngày mai đến nhà trọ của tôi lấy ít đồ về đây.”

      Lâm Hạo Hải vào phòng trước, sau đó vứt cho tôi cái áo sơ mi trắng: “Thế mặc đồ của tôi trước .”

      Tôi nghĩ cũng chỉ có thể làm thế, liền gật gật đầu, sau đó cảnh giác quan sát vòng trong nhà ta, sau khi nhìn thấy cái sô pha màu trắng, mặt tôi ngẩn ra…

      Lâm Hạo Hải nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

      “Dựa theo quy luật trong tiểu thuyết, nam chính nhất định bảo nữ chính ngủ sô pha, còn mình ngủ giường…” Tôi cắn ngón tay, yếu ớt đáp.

      Lâm Hạo Hải nghe xong, cực kỳ lạnh lùng gật đầu, sau đó chỉ sang hướng: “Có phòng khách.”

      “… Hả?!”

      “Nếu muốn ngủ ở sô pha cũng sao. Có điều, cho rằng mình là nữ chính sao?” Lâm Hạo Hải đả kích chút lưu tình xong liền về phòng mình, thuận miệng thêm câu: “Trong phòng khách có nhà tắm riêng, đồ trong đó đều là mới cả, vào đó tắm .”

      “… Ừ.” Tôi thất bại gật đầu.

      Bị trúng tim đen… Tôi quả phải nữ chính… hu hu hu hu.

      Mở cửa phòng khách, tôi phát nhà Lâm Hạo Hải chỗ nào cũng như ly như lau, vô cùng hợp ý mình. Thế là tôi chạy lon ton vào nhà tắm, thấy có khăn tắm và các loại đồ dùng khác, tất cả đều cực kỳ sạch , rất giống phòng tắm trong khách sạn… Hơn nữa nhìn vào bàn chải và cốc đánh răng, tôi thậm chí còn có ý tưởng nhét hết vào túi, nhân lúc nhân viên chú ý đến tuồn ra ngoài…

      Chẳng qua đến cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng, tôi hít hơi sâu, bắt đầu vặn vòi, đợi nước trong bồn tắm dần dần dâng lên, tiếp đó cởi váy cưới, rón rén bước vào bồn.

      Vì sau gót chân bị phồng rộp, hơn nữa còn bị xước da, tôi chỉ có thể di chuyển bằng mông… Còn về phần chân, gác thẳng lên thành bồn tắm.

      Tôi ngâm mình trong bồn tắm, cúi đầu ngắm thân thể Lư Dĩ Sương, sau đó lập tức ngẩng lên. thế nào nhỉ, tôi nhìn thân thể ta thế này, tự nhiên lại có cảm giác mình “rình trộm”…

      Có điều nghĩ hồi, dù sao tôi cũng là nữ mà…

      Thế là tôi lại từ từ cúi đầu xuống, xem xét thân hình của Lư Dĩ Sương.

      Ừm, da rất trắng, chỗ cần cong có cong, cần lồi có lồi, tốt hơn tôi rất nhiều… Chỉ là tôi vẫn thích thân thể của Hạ Tiểu Mễ hơn…

      Tôi mơ màng ngâm mình rất lâu rồi mới chậm rãi đứng dậy, dùng khăn tắm lau khô người xong mặc cái áo sơ mi Lâm Hạo Hải đưa cho lúc nãy.

      … Í, quần đâu?

      Chẳng qua, quần của Lâm Hạo Hải tôi chắc chắn mặc vừa…

      Thế, ý Lâm Hạo Hải là để tôi mặc mỗi cái áo sơ mi này thôi á?!

      Tôi choáng, vội vã mặc cho xong áo sơ mi, sau đó cúi đầu nhìn cái, ừm, cũng may đủ để che chỗ nào đó…

      Chỉ là… Tôi có quần lót!!!!

      Mặc dù áo lót của Lư Dĩ Sương vẫn còn có thể cố mặc được, nhưng quần lót mà cố sạch!

      Thế là, tôi đành ngoan ngoãn giặt qua quần lót, sau đó chạy đến phòng Lâm Hạo Hải gõ cửa: “Lâm Hạo Hải, Lâm Hạo Hải!”

      Lâm Hạo Hải mở cửa, thấy bộ dạng tôi nhíu mày: “Tắm xong rồi? Ừm, xem ra vẫn phải mua quần áo mới…”

      “Trời ạ, cái đó để sau hẵng , tôi hỏi cái , có máy sấy ?” Tôi vội vã ngắt lời.

      “Có, để làm gì?”

      “Aizzz, đàn ông quả nhiên vẫn là quá qua loa, đại khái…” Tôi cảm thán thôi, sau đó giơ quần lót trong tay lên, “Tôi muốn sấy khô mà…”

      Lâm Hạo Hải mặt đen sì, cầm cái máy sấy ném thẳng lên đầu tôi, sau đó sập cửa cái rầm.

      Tôi xoa xoa đầu, cái tên Lâm Hạo Hải này đúng là mưa nắng thất thường quá !

      Cuối cùng cũng ăn mặc được tương đối tử tế, tôi chạy thẳng đến cái giường trông rất êm ái, lăn lộn vài vòng đó, xác định độ mềm mại và to của nó vừa vặn xong, lập tức mãn nguyện gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại…

      Sáng sớm tôi lơ mơ bị tiếng động bên ngoài đánh thức, dụi dụi mắt lò dò ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Lâm Hạo Hải ngồi ở phòng ăn dùng bữa sáng.

      Thấy tôi, ta nhíu mày: “ soi gương trước à?”

      Tôi tức: “Ý là gì, tôi vừa ngủ dậy trông xấu lắm hả?! Tôi cho biết…”

      A, đúng, ta có mắng cũng là mắng Lư Dĩ Sương đó chứ… Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện này, nín bặt.

      Đúng lúc tôi ngừng lại, Lâm Hạo Hải mở miệng: “Nút áo.”

      Nút áo?

      Tôi nghi hoặc cúi đầu, sau đó thấy…. A a a a, trước ngực là mảng cảnh xuân tươi đẹp!!! Nút áo của tôi bị tuột hai cái, thế nào mà lại đúng chỗ quan trọng nhất nữa chứ…

      Thảm quá ! Lư Dĩ Sương, tôi xin lỗi !

      Tôi lập tức lấy tay che ngực chạy thẳng vào nhà tắm, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi mới vác bộ mặt đen sì đen xịt chậm rãi bước ra.

      bàn vẫn còn phần sandwich, trông cũng rất ngon, tôi ngồi xuống ăn miếng, hỏi Lâm Hạo Hải: “Ăn ngon đấy, mua ở đâu vậy?”

      Lâm Hạo Hải mặc bộ vest màu đen, trông có vẻ chuẩn bị ra ngoài.

      ta lắc đầu: “Tôi tự làm.”

      “Hả?” Tôi nhìn ta đầy kinh ngạc, sau đó chậm rãi dời ánh nhìn xuống cái sandwich tay.

      “Lâm Hạo Hải, rất ưu tú rồi, lại còn biết nấu cơm nữa?! có để cho mấy người đàn ông khác sống đấy!” Tôi lên án ta.

      Lâm Hạo Hải lại chẳng để ý: “Mắc mớ gì đến tôi.”

      “…”

      , cũng đúng!

      Đợi đến khi tôi sắp ăn xong phần sandwich, Lâm Hạo Hải vứt cho tôi bộ đồ âu màu đen tuyền, trông chẳng may mắn gì cả, : “Ăn xong thăm mộ Hạ Tiểu Mễ .”

      Miếng sandwich còn chưa kịp nuốt xuống, lập tức nghẹn ngay cổ họng, tôi ho điên cuồng… Cái tên Lâm Hạo Hải này, muốn tôi nghẹn chết sao…

      Lâm Hạo Hải chuyển qua cốc nước, tôi vội vàng nuốt xuống, sau đó lại ho lụ khụ thêm lúc mới có thể mở trừng mắt nhìn ta: “, cái gì?”

      Lâm Hạo Hải vô cùng bình tĩnh: “ viếng mộ Hạ Tiểu Mễ.”

      Tôi nhìn chằm chằm ta lúc, cất tiếng: “ tìm thấy thi thể của tôi rồi?”

      Ầy, cảm thấy có hơi kỳ quái sao đó…

      Lâm Hạo Hải gật đầu: “Dựa theo mô tả của , việc tìm kiếm cũng đơn giản thôi. Dù sao thứ tôi có nhiều nhất chính là nhân lực mà.”

      Tôi ôm đầu than thở: “Đây ràng là hình mẫu tiêu biểu của việc ‘người nhiều việc nhanh’ mà!”

      Lâm Hạo Hải lười để ý đến tôi, chỉ : “Chuyện đó chiều hôm qua tôi bắt đầu sắp xếp, hôm nay lập xong bia trong nghĩa trang rồi, lát nữa chúng ta đến đó thăm.”

      Tôi vỗ tay: “Thế kỷ Hai mươi mốt, có hiệu suất!”

      Lâm Hạo Hải lườm tôi: “Tâm trạng tốt đấy nhỉ?”

      Tôi đáp: “Nếu sao, còn có thể thế nào được nữa…”

      Tôi cúi đầu, cầm bộ âu phục đen, trong lòng cay đắng đủ mọi cảm xúc lẫn lộn. Đến viếng bia mộ của chính mình, aizz, cảm giác là vô cùng kỳ quái…
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7

      Lần này chú Lý lái xe nữa, là Lâm Hạo Hải tự mình đưa tôi . Tôi hỏi ta thi thể tôi mai táng ở đâu, ta trả lời cái tên nghĩa trang tôi chưa từng nghe bao giờ… Ừm, dù sao cũng là Lâm Hạo Hải làm, chắc là tồi đâu.

      Lúc còn sống, thân thể đó của tôi chưa từng được ngủ chốn nào tử tế, chết rồi lại có phần mộ xinh đẹp… ra cũng đáng vui mừng lắm chứ.

      Trong lúc tôi ngẩn ngơ chìm vào suy nghĩ của mình, xe đến nghĩa trang.

      Tôi cùng Lâm Hạo Hải xuống xe, chậm rãi lại gần nơi trước giờ tôi mới được thấy tivi, từng tấm từng tấm bia to, , khiến người ta rất buồn bã, đặc biệt là khi nghĩ tới nằm dưới đó là thân thể mình dùng hơn hai mươi năm…

      bao lâu sau, Lâm Hạo Hải phía trước đột nhiên đứng lại.

      Tôi tưởng là đến nơi rồi, liền ngẩng đầu lên nhìn, lại phát người tôi chẳng ngờ gặp ở đây.

      Tiền Chấn Hựu.

      Lúc này cậu ta đứng trước tấm bia mộ, khuôn mặt nhìn nghiêng có phần trắng bệch.

      Tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta như vậy.

      Trong lòng tôi, Tiền Chấn Hựu trước giờ luôn là bộ dạng nho nhã mê người đổi, lúc nào cũng tươi cười chào đón người khác… giống như trai bao vậy…

      Đương nhiên, đối với tôi cậu ta chẳng cười bao giờ, trước nay vẫn luôn nghiêm mặt, nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ phiền não, hoặc đơn giản là lờ tịt tôi .

      Nhưng ít nhất, cậu ta vẫn vô cùng lịch .

      Cứ lấy Lâm Hạo Hải làm ví dụ, Lâm Hạo Hải thích Lư Dĩ Sương, thế nên lúc tôi gọi điện cho ta, thái độ của ta vô cùng kém.

      Nhưng trước đây mỗi lần tôi gọi điện cho Tiền Chấn Hựu cậu ta đều nghe cả, hơn nữa còn trả lời rất lịch , kiên nhẫn đợi tôi hết mớ chuyện tào lao, sau đó mới cúp máy.

      Đó cũng là lý do có thời gian tôi còn tưởng Tiền Chấn Hựu có lẽ cũng thích mình.

      Trước đây ở trong trường, tôi có nhìn thấy chàng trai, trước mặt nữ sinh xé tan bức thư tình người ta gửi, khiến đó xấu hổ đến độ dám ngẩng mặt, trực tiếp quay đầu vừa khóc vừa chạy. Lúc đó tôi nghĩ, Tiền Chấn Hựu quá tốt, trước giờ vẫn luôn rất uyển chuyển.

      Về sau, đến khi Tiền Chấn Hựu cứng rắn hơn, trực tiếp thẳng với tôi giữa chúng tôi nhất định có kết quả, tôi lại hận cái thái độ uyển chuyển của cậu ta đến chết.

      Chỉ có điều cậu ta lúc đó so với bây giờ, quả là cũng chẳng thấm vào đâu.

      Tiền Chấn Hựu bây giờ, mặc dù quần âu giày da, bộ dạng lịch thiệp cao quý, nhưng mặt lại có vết râu chưa cạo… Mợ chứ, tôi ức chết mất… Ngày trước Tiền Chấn Hựu còn nhíu mày rất chân thành: Con con đứa như cậu sao lại lôi thôi lếch thếch thế? Tôi đây còn sạch hơn cậu nhiều…

      Chính vì vậy, tôi trở nên rất rất rất sạch

      Mà giờ nhìn xem, đến râu cậu ta còn thèm cạo?!

      Tôi còn cạo lông chân rồi đây này…

      Tiền Chấn Hựu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chú bia mộ, căn bản là chú ý chúng tôi ở bên cạnh.

      Lúc đầu cậu ta chỉ có vẻ mặt trắng bệch, về sau đột nhiên che mắt, thân người khẽ run rẩy.

      … Cậu ta khóc sao?

      Tôi nhìn Lâm Hạo Hải bên cạnh, chắc chắn về suy nghĩ của mình lắm.

      Lâm Hạo Hải gật đầu.

      Tôi vẫy vẫy tay với Lâm Hạo Hải, ý bảo ta ghé lại gần.

      Lâm Hạo Hải nhìn tôi khó hiểu, sau đó hơi cúi người.

      Tôi thầm : “Này, tôi thấy Tiền Chấn Hựu bình thường lắm, lẽ nào cậu ta cũng bị nhập xác, sau đó cái hồn nhập xác cậu ta lại cũng đến đây bái tế chính mình? tôi có nên đến làm quen cái …”

      Lâm Hạo Hải lườm tôi cái, khóe miệng hơi giật giật, cũng chẳng thèm đáp lại.

      Tôi thấy bị coi thường cực kỳ bất mãn, Lâm Hạo Hải đúng là chả có óc tưởng tượng gì sất!

      Có điều, tôi vẫn cho rằng tôi nên tiến lên trước kiểm tra độ chân của cái người tên Tiền Chấn Hựu trước mắt này. Thế là tôi bước hai bước, kết quả liền thấy được…

      Cái người trong bức di ảnh đen trắng cười như đồ ngốc kia… chẳng phải là tôi đó sao…

      Lại đọc dòng chữ: Hạ Tiểu Mễ.



      Đây, đây…

      Tôi thả chậm động tác, lặng lẽ lùi lại bên cạnh Lâm Hạo Hải.

      Lâm Hạo Hải thấy tôi quay lại, biết tôi nhìn thấy dòng chữ bia mộ, cũng chỉ khẽ nhướng mày, gì thêm.

      Tôi cắn môi, lúc sau mới thốt nổi câu: “Cậu ta…”

      Lần này Lâm Hạo Hải có vẻ để ý, nhìn tôi chằm chằm.

      “Cậu ta là cái đồ vô liêm sỉ…” Tôi nghiến răng.

      Lâm Hạo Hải nhíu mày, nhìn tôi đầy khó hiểu.

      Tiền Chấn Hựu khóc trước mộ phần của tôi, việc này chứng tỏ điều gì?

      Nếu cậu ta thích tôi, vậy đây chính là tấn bi kịch “chàng về thiếp chẳng còn đây”.

      Nếu cậu ta thích tôi, vậy đây chính là tấn bi kịch “tình chàng ý thiếp mặn nồng, tiếc thay trời phụ lòng đôi ta”.

      Nếu cậu ta thích tôi, vậy đây chính là tấn bi kịch “đôi ta tình thắm ý say, uyên ương gãy cánh duyên kia tan rồi”.

      Vấn đề là, Tiền Chấn Hựu tôi sao?

      ràng là chẳng đương gì!

      Ngày hôm qua cậu ta còn mặc bộ lễ phục được may đo tỉ mỉ, chuẩn bị nắm tay người con khác, cùng ta bước vào lễ đường thành thân cơ mà.

      Thế , bây giờ Tiền Chấn Hựu khóc trước mộ phần của tôi là vì sao?

      Đương nhiên là vì cuối cùng cậu ta bước vào được lễ đường kia!

      Tiền Chấn Hựu bị Lư Dĩ Sương đá, trong lòng khỏi buồn bực đau khổ phẫn nộ mất mát tuyệt vọng, chỉ hận thể đem hết những tình cảm đau thương chan chứa trong lòng chuyển thành nước mắt mà khóc hết ra cho hả dạ, thế nhưng người xưa , nước mắt nam nhi chẳng dễ rơi, sao cậu ta có thể khóc lóc chỉ vì bị đá được?

      Vậy là, cậu ta đành tìm cái cớ.

      Mà tôi, hay đúng hơn là cái thân xác vừa qua đời của Hạ Tiểu Mễ, lại đen đủi trở thành mục tiêu của Tiền Chấn Hựu.

      Cậu ta nhân cơ hội giả vờ đau buồn vì cái chết của tôi mà phát tiết hết nỗi thống khổ trong lòng… Tiền Chấn Hựu, cậu ta có còn là người thế! Tôi ở dưới hoàng tuyền mà biết, có làm quỷ cũng tha cho cậu đâu! Mà bây giờ tôi ở dương thế, lại càng thể tha cho cậu được!

      Tôi tức xì khói, thế là xông thẳng lên trước, đánh vào người Tiền Chấn Hựu.

      Tiền Chấn Hựu có lẽ nghĩ tới lại có người đột nhiên xuất . Đương nhiên rồi, tôi và Lâm Hạo Hải đến từ sớm, là do cậu ta phát ra thôi. Cậu ta vừa rồi chắc còn bận tưởng tượng mình là nam chính trong vở bi kịch tình nào đó.

      Chỉ thấy Tiền Chấn Hựu vội vàng dùng mu bàn tay lau mắt, sau đó quay đầu lại.

      Lau cái gì mà lau, vốn tôi còn chắc cậu ta có khóc , bây giờ vừa lau cái lộ vở luôn rồi…

      Tiền Chấn Hựu vừa quay đầu lại nhìn thấy lửa giận ngùn ngụt của tôi, giật nảy mình, do dự hỏi câu: “Dĩ Sương?”

      Tôi gật đầu: “Mắt cũng chưa khóc mù đâu nhỉ.”

      Thấy việc mình khóc bị bóc mẽ, mặt Tiến Chấn Hựu lộ ra vẻ ngượng ngập, : “Em…”, sau đó nhìn Lâm Hạo Hải đứng sau lưng tôi, “Hai người sao lại đến đây?”

      Tôi còn chưa mở miệng, Lâm Hạo Hải lên tiếng: “Hậu của Hạ Tiểu Mễ là do tay tôi lo liệu, sao tôi lại đến đây được?”

      Mặc dù Lâm Hạo Hải thuộc dạng ít nhưng tôi vẫn thấy ta rất kiệm lời, thế nên nghe được ta ra câu dài như thế, tôi quả ngạc nhiên vô cùng, quay đầu lại nhìn Lâm Hạo Hải. Thần sắc ta vẫn bình thản, dường như chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.

      Tiền Chấn Hựu còn kinh ngạc hơn tôi: “ quen biết Hạ Tiểu Mễ?”

      “Ừ”, Lâm Hạo Hải gật đầu, “Bốn năm trước quen rồi.”

      Tôi nhìn Lâm Hạo Hải đầy khâm phục. Mợ chứ, bốn năm trước cướp của tôi bó ngân liễu, thế cũng tính là quen biết sao? đúng là mặt dày hơn tường!

      Tiền Chấn Hựu hơi sững ra, gật đầu, sắc mặt mang vài phần tưởng nhớ: “Cùng thời gian tôi quen biết với ấy.”

      Tôi thấy khó hiểu, vừa khắc trước Tiền Chấn Hựu chẳng phải vì Lư Dĩ Sương mà rơi nước mắt nam nhi sao, thế nào mà bây giờ nhìn thấy Lư Dĩ Sương, nội dung câu chuyện lại nhảy qua Hạ Tiểu Mễ rồi? Lẽ nào cuối cùng lương tâm cậu ta cũng lên tiếng nhắc nhở hành vi vừa rồi là rất bất kính với người khuất sao?

      Tôi : “Tiền Chấn Hựu à, với Hạ Tiểu Mễ rất thân nhau sao? Xem câu Tiểu Mễ, hai câu Tiểu Mễ kìa…”

      Tiền Chấn Hựu ngây ra chốc, gật đầu: “Đúng thế.”

      Lửa giận trong lòng tôi lại càng bốc cao. Trước đây trước mặt người khác, Tiền Chấn Hựu luôn giả vờ thân thiết gì với tôi!

      … Mà vốn cũng thân

      Bây giờ trước mặt Lư Dĩ Sương cậu ta lại mình rất thân với tôi, đây có ý gì?

      Tôi hiểu rồi!

      Tiền Chấn Hựu quả đúng là quá xảo quyệt… Cậu ta nhất định là cố ý ở trước mặt Lư Dĩ Sương bày ra vẻ mặt “ ra tôi với Hạ Tiểu Mễ có gian tình đấy”, mượn cách này để chứng minh với Lư Dĩ Sương là cậu ta cũng phải ai thèm!

      Chết rồi còn bị Tiền Chấn Hựu lôi ra làm bia đỡ đạn, số tôi quả khổ thể tả…

      Tôi nheo mắt: “ ?!”

      “Ừ.” Tiền Chấn Hựu gật đầu.

      “Được lắm, Tiền Chấn Hựu, hóa ra trong lúc theo đuổi tôi vẫn còn qua lại với Hạ Tiểu Mễ đúng ?” Tôi giận dữ gào lên.

      ra chuyện này chẳng có lý logic nào cả, tôi chỉ là muốn tìm lý do để hét vào mặt ta thôi = =

      Tiền Chấn Hựu sững ra, tiếp đó lại chỉ cười cười: “Chúc em và Lâm Hạo Hải hạnh phúc.”

      rồi, lại làm điệu bộ vô cùng thoải mái… rời !!!

      Tôi bị câu này của ta tấn công, đứng đờ tại chỗ.

      Mợ, sao trước đây tôi biết Tiền Chấn Hựu lại là cái tên bụng dạ đen tối như thế cơ chứ!

      đòn trúng ngay chỗ hiểm, chỉ câu là khiến “Lư Dĩ Sương” nghẹn họng!

      Lúc Lư Dĩ Sương được cậu ta theo đuổi, bản thân còn theo sau Lâm Hạo Hải, còn có mặt mũi Tiền Chấn Hựu sao?

      Thiếu suy nghĩ, quá thiếu suy nghĩ rồi… Tôi than thở…

      Quay đầu lại phát sắc mặt Lâm Hạo Hải cũng chẳng dễ chịu gì.

      Lại, lại khó chịu nữa rồi!

      Cái tên Lâm Hạo Hải này chính là chẳng cho tôi thấy bộ mặt nào tử tế cả!

      Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh, tâm trạng tôi tốt sẵn, liền thẳng lưng lên, : “Lại làm sao rồi?”

      Lâm Hạo Hải hoàn toàn chẳng thèm để ý đến dũng khí của tôi, quay người thẳng.

      … Thế quái nào mà hôm nay mọi người cứ dùng bóng lưng đuổi tôi vậy…

      Tôi cúi đầu, bi đát tiến lại gần mộ phần của chính mình, quan sát bức di ảnh rồi lại thở than: “Hạ Tiểu Mễ ơi là Hạ Tiểu Mễ, xem làm người thất bại chưa kìa, ngay đến bó hoa cũng thấy…”

      Vừa xong, tôi liền phát mộ phần của mình ra có bó hoa. Là hoa hồng.

      ràng, đó là do Tiền Chấn Hựu để lại.

      Mợ, ai viếng mộ mà lại tặng hoa hồng chứ? Tôi nghĩ ra, quả nghĩ ra, cậu ta đem bó hoa hồng đến là làm sao vậy…

      Hơn nữa, Tiền Chấn Hựu phải dị ứng hoa hồng sao?!

      Lẽ nào chuyện bị dị ứng này là cậu ta lừa tôi?

      Tôi bi phẫn, cầm bó hoa hồng lên chuẩn bị quăng, nhưng vừa nhìn, cứ thấy nếu chẳng có bó hoa nào cũng lạnh lẽo quá. Thế là tôi lại đấu tranh xem có nên vứt

      Đột nhiên có bàn tay thò sang, cướp bó hoa hồng của tôi.

      Tôi khó chịu ngẩng đầu, tên nào?

      Kết quả vừa nhìn, lại là Lâm Hạo Hải.

      Tay trái ta cầm bó hoa hồng cực kỳ khoa trương, tay phải… là bó ngân liễu trắng!

      Tôi kinh ngạc nhìn ta, mất sạch khả năng ngôn ngữ.

      Lâm Hạo Hải cũng chẳng gì, thuận tay vứt bó hoa hồng … Lâm Hạo Hải, được lắm.

      Sau đó đặt bó ngân liễu xuống trước mộ tôi.

      Tôi khó hiểu nhìn ta.

      Lâm Hạo Hải : “Lúc vào mua. Ngày trước cướp của , bây giờ trả lại… cũng xem là muộn chứ.”

      Tôi vội vàng lắc đầu: “ muộn muộn, đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc, như bây giờ tốt biết mấy, nhiều ngân liễu như vậy, nhìn cũng nổi bật hơn hẳn người khác…”

      Càng mắt tôi là càng ẩm ướt, aizzz, tuyến lệ của Lư Dĩ Sương quả quá phát triển, quá phát triển rồi…

      Lâm Hạo Hải nhìn bộ dạng tôi như thế, cũng chẳng châm chọc gì, chỉ khẽ cười: “Vậy tốt, nhìn chút nữa rồi đứng lên thôi, dù sao cũng là đồ ngày trước, cần lưu luyến mãi. Lát nữa tôi đưa mua quần áo.”

      Úi chà!

      Từ lúc tôi bước vào nhà Lâm Hạo Hải đến giờ, khuôn mặt lạnh tanh chẳng biết cười của ta cuối cùng cũng thay đổi rồi, bây giờ ta lại cười với tôi, tôi đột nhiên cảm thấy… Điện! Giật! Tung! Người!

      Lại cộng thêm nội dung câu của ta… Tôi đột nhiên cảm thấy… Rung! Động!

      Ừm, đây có lẽ là phản ứng bản năng của thân thể Lư Dĩ Sương…
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8

      Tôi thích mặc áo phông, tốt nhất là loại to to, rộng rãi, bởi vì nó rất thoải mái.

      Tôi còn thích mặc quần thể thao, bởi vì nó rất thoải mái.

      Đương nhiên, lý do chủ yếu vẫn là vì… mấy kiểu đó rẻ…

      Rất quê mùa, cha mẹ tôi mất sớm, lúc đó tôi còn rất , bởi vậy chẳng nhớ được gì, lại càng đau thương đến độ khóc lóc thét gào, cũng chẳng trở thành đứa trẻ có tâm lý bất thường… Cái gì, bạn bảo tính cách của tôi bất thường á?! Sao lại thế được?!

      Ừm, mặc dù cha mẹ qua đời sớm nhưng dù sao vẫn còn người thân, thế là tôi được ông bà nội ngoại, dì chú bác thay phiên chăm sóc. Cũng phải tôi được bọn họ quý quá tranh nhau nuôi dưỡng, mà là bị mọi người đá qua đá lại… Tôi cũng quen rồi, dù sao có ăn có mặc, cũng chẳng bị ức hiếp bắt nạt hay ngược đãi gì, càng phải nghe mấy câu vô giáo dục như “Đồ cha mẹ” gì gì đó của đám bạn học, tôi cứ thế an phận suốt bao năm.

      Mãi cho đến khi lên đại học, thỉnh thoảng ra ngoài kiếm việc làm thêm, nhận ít tiền bên này bên khác gửi đến, cũng vừa đủ qua bốn năm... Đau khổ là, sau khi tôi học xong đại học cả đám đó ai muốn nuôi tôi nữa cả...

      Sau đó tôi dồn hết tiền tiết kiệm thuê căn phòng , cuộc sống vô cùng đáng thương, vừa bận rộn lo tìm công việc... Chính vào lúc tôi cân nhắc mình nên bán thân hay tìm người “bao” ... tôi chết... =_=

      Vốn ấy mà, tôi chết cũng chẳng có gì phải lo âu, nhưng tôi lại sống lại, thân thể mới này điều kiện vượt trội, hơn nữa bên cạnh còn mọc ra chàng thuộc hàng kim cương đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi, mặc dù thể loại này thuộc hạng mục “ vật cấm sờ” nhưng thế nào cũng là kim cương lấp lánh, cầm được, lợi dụng tý chắc sao...

      Bởi vậy tôi : “Chúng ta đến LV !”

      Lâm Hạo Hải nhìn tôi đầy khó hiểu: “Tại sao?”

      “Bởi vì mấy cái hàng hiệu tôi chỉ biết mỗi LV thôi! À, còn nữa. Hermes! chọn cái !” Tôi vô cùng hào hùng.

      Khóe miệng Lâm Hạo Hải giật giật, khởi động xe rời .

      Ngay khi tôi còn thực cho là ta đưa tôi đến chỗ LV hay Hermes gì đó, ta lại hỏi: “Địa chỉ nhà cũ của là gì?” Tôi ngẩn ra, tự động đọc địa chỉ.

      Lâm Hạo Hải gật đầu: “Chúng ta qua đó trước , chắc cũng có đồ muốn mang theo chứ.”

      Tôi nghĩ ngợi lát, gật gù: “Ừ, cũng đúng!”

      Lâm Hạo Hải gì nữa, im lặng lái xe.

      Kết quả được nửa đường lại gặp được rắc rối từ trời rơi xuống.

      bà lão đột nhiên xông ra, tuy Lâm Hạo Hải kịp thời đánh tay lái nhưng bà lão này vẫn bổ nhào xuống đất như thường, sau đó bắt đầu gào khóc thảm thiết, kêu là muốn bồi thường tiền bạc gì gì đó..

      Lâm Hạo Hải cũng rất hào phóng, mày cũng nhíu lại lấy cái, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

      Bà lão có lẽ lần đầu thấy chuyện thuận lợi như thế, đờ người ra chút rồi mới báo bốn con số.

      Lâm Hạo Hải gật đầu, chuẩn bị đưa tiền.

      Kết quả, tôi giận điên người!

      Con bà nó chứ, Lâm Hạo Hải có tiền cũng thể vứt ra cửa sổ như thế!

      Nếu thừa tiền quá có chỗ tiêu có thể tặng cho tôi cơ mà!

      Thế là tôi đại biểu cho tầng lớp dân cùng khổ, dũng đứng lên, chỉ vào bà lão kia : “Bà à, phải cháu muốn bà đâu, nhưng bà xem tuổi của bà lớn từng này rồi, làm gì làm lại ra đường lừa gạt thế này? Phúc lợi xã hội cũng chẳng ít cơ mà? Được rồi, dù trước đây bà từng có công việc tử tế, trong nhà lại có đám con cháu bất hiếu ăn hại chỉ biết há mồm chờ ăn chăng nữa bà cũng có thể bày cái sạp bán đồ cơ mà! Cho dù bà có sợ đám dân chị bảo kê đến đạp sạp cướp hàng bà cũng có thể đến các trung tâm xã hội nhờ giúp đỡ! Đất nước chúng ta bây giờ là xã hội pháp trị, là chủ nghĩa xã hội vinh quang, Đảng bảo vệ chúng ta!”

      Tôi thao thao bất tuyệt, càng càng hăng, càng càng dừng được, cuối cùng mưa xuân đầy đất, hoa chân múa tay nhảy cả ra đường ...

      Tiếp theo, bà lão kia... bà ấy khóc rồi...

      Bà lão khóc lóc : “ này biết rồi, như đấy, trong nhà già này rặt đám con cháu bất hiếu ăn hại chỉ biết há mồm chờ ăn, già này số khổ! Già này lúc trước chẳng có công việc, lấy đâu ra lương hưu, hơn nữa già này còn có thằng con chạy xe khách nên đến cả tiền trợ cấp nhà nước cũng cho! Mà đứa con lớn kia có để ý gì đến già đâu, mỗi lần về nhà nó chỉ cho già có trăm tệ, năm cũng chỉ về có lần...”

      Lời thoại của bà lão xúc động như thế, khiến người ta rưng rưng rưng nước mắt như thế, đúng là làm cho người nghe đau lòng, người ngóng rơi lệ, thế là tôi dùng tay áo lau mặt: “Cháu hiểu bà, những ngày tháng có tiền đúng là khổ sở...”

      Sau đó già trẻ cứ đứng giữa đường ôm nhau khóc lóc.

      Lâm Hạo Hải mặt mày tối sầm kéo tôi ra, đưa bà lão xấp tiền trăm tệ, bà lão nhận được tiền lập tức tươi cười hớn hở chạy cái vèo, hoàn toàn chẳng trông ra bị thương ở đâu nữa cả.

      Nước mắt tôi vẫn chưa cạn, khó hiểu nhìn theo bóng lưng bà lão: “Bà ấy chạy nhanh thế làm gì!?”

      “Tiền đến tay rồi, lẽ còn ở lại giả ngu khóc cùng ?” Lâm Hạo Hải lắc đầu nhân tiện tặng tôi cú lườm, sau đó lên xe. Đám người vây xung quanh cũng dần dàn tản ra... biết từ lúc nào xung quanh tôi đầy chặt những người... Thế quái nào mà tôi toàn bị người ta vây xung quanh như xem xiếc vậy?!

      Tôi ôm tâm trạng bất mãn bước lên xe, với Lâm Hạo Hải: “ thể thế được! Lẽ nào thấy bà lão vừa rồi là người xấu? Tôi thấy phải đâu! Từ vẻ mặt đau khổ, lời xúc động và thái độ kích động của bà ấy, tôi có thể nhận ra bà ấy và tôi cùng…”

      “Thái độ kích động của bà ấy cũng còn hơn cái đầu não của .” Lâm Hạo Hải tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó kiên quyết ngậm miệng, phóng như điên.

      Tôi ôm mặt, căm hận Lâm Hạo Hải chẳng hiểu gì cả, cái tên thừa tiền như ta sao có thể hiểu được tâm tình người nghèo chúng tôi chứ? Aizzz...

      Vì mất thời gian vào việc vừa rồi nên chúng tôi vướng giờ cao điểm, tắc đường mãi dứt...

      Tôi buồn bực : “Lâm Hạo Hải, nhà nhiều tiền thế, sao kiếm cái trực thăng luôn ? Bay qua bay lại, khỏi lo tắc đường...”

      Lâm Hạo Hải lườm tôi cái, cuối cùng vẫn thèm câu nào.

      Tôi phẫn nộ: “Đừng tưởng gì là tôi nhận ra khinh bỉ tôi đâu nhé!”

      Lâm Hạo Hải rất bình tĩnh: “Chính vì để cho nhìn thấy.”

      ... Tôi đúng là tự mình hại mình .



      Cả đường vật vã tới lui như thế, cuối cùng tôi và Lâm Hạo Hải cũng tới được căn phòng trọ cũ rích của tôi khi trước.

      Đó là tòa nhà ba tầng xây từ đời nảo đời nao, chủ nhà trọ ở tầng ba, tôi ở căn phòng bên trái tầng , bên phải và tầng hai là người khác thuê, có điều bởi vì tôi mới chuyển đến lâu, lại suốt ngày ru rú trong nhà nên cũng chẳng quen biết ai cả.

      Nhưng vừa rồi tôi nhìn thấy cái xe tải lớn rời , ủa có ai chuyển nhà sao?

      Tôi lên tầng ba, gõ cửa phòng chủ nhà. Hồi lâu sau mới thấy làu bàu ra mở cửa: “Hôm nay là cái ngày gì thế? Tự nhiên có đống người đến, bây giờ mới có mấy giờ, có để người ta ngủ ...”

      Nhìn thấy tôi, ngẩn ra, hỏi: “ đến thuê phòng ạ?”

      Tôi xua tay: “ người bạn của cháu sống ở đây mới qua đời mấy hôm trước, cháu đến thu dọn đồ đạc giúp bạn ấy.”

      Kết quả chủ nhà đổi sắc: “Có nhầm đấy?! Liên tục có người chết à? Lẽ nào đây là báo ứng mấy hôm trước tôi cúng lễ Phật vô tình đánh rắm?”

      Mặt tôi u: “Việc này cháu cũng lắm...”

      chủ nhà thở dài: “Xem ra ngày mai phải thắp nén hương sau đó đốt chút tiền giấy rồi... aizzz...”

      Sau đó lại hỏi: “Thế bạn tên gì, có gì chứng minh mình quen biết ?”

      Tôi: “Bạn cháu tên Hạ Tiểu Mễ, chứng minh...”

      Tôi còn chưa hết chủ nhà ngắt lời: “Cháu Hạ Tiểu Mễ? Là bé ở phòng bên trái tầng ?”

      Tôi sững ra: “Đúng ạ, có chuyện gì...?”

      Lẽ nào lúc trước tôi nợ tiền nhà chưa trả mà quên mất?

      chủ nhà đột nhiên vỗ tay: “Là nó à! Ha ha ha ha ha!”

      Tôi: “...”

      Tôi bị ghét đến thế cơ à... T_T

      chủ nhà thấy vẻ mặt tôi, có lẽ cũng nhận ra mình hơi phấn khích quá đà, lại còn phấn khích đúng lúc, thế là lập tức giải thích: “Ý phải như cháu nghĩ đâu! vui vì phải thắp hương sám hối nữa thôi. Vừa rồi cũng có người đến bảo bạn mình vừa qua đời, thay mặt ta thu dọn đồ đạc, mà người chết đấy cũng chính là Hạ Tiểu Mễ! Hóa ra mấy đứa đều về cùng người cả... Aizzz, làm tôi giật cả mình... Có điều cái con bé Hạ Tiểu Mễ kia bình thường trông có vẻ chẳng thân thiết với ai, sao mà vừa chết cái hết người này đến người kia tới thăm hỏi rồi? lẽ là vì tài sản thừa kế sao, chậc chậc chậc, nhìn ra đấy...”

      Tôi quá choáng, thể cắt ngang trí tưởng tượng phong phú của chủ nhà: “Í, có người đến giúp Hạ Tiểu Mễ thu dọn đồ đạc rồi? Ai thế ạ?”

      chủ nhà : “Là cậu tên là Tiền Chấn Hựu.”

      ...

      Tiền Chấn Hựu!!!

      Cái tên chết tiệt đó cuối cùng là muốn thế nào?!

      Đứng trước mộ tôi khóc xong, lại chạy đến đây lấy hết đồ đạc của tôi ?! đúng là vô liêm sỉ!

      Tôi tức xì khói: “ ơi, quá đề phòng rồi, người đó là tên lừa đảo!”

      chủ nhà nhìn tôi nghi ngờ: “Cái gì cơ, cậu ta có bằng chứng chứng minh thân phận hẳn hoi cơ mà.”

      Tôi lại tiếp tục cáu: “Cậu ta có bằng chứng gì?”

      “Là thư tình Hạ Tiểu Mễ viết cho cậu ta! Tôi đọc rồi, nét chữ giống hệt nét chữ của bé ấy! Hơn nữa ngôn ngữ cũng ngốc nghếch...” chủ nhà còn ra vẻ thần bí .

      ... Tôi quả là nước mắt ròng ròng.

      Tiền Chấn Hựu, cậu lấy đồ của tôi cũng thôi , lại còn hủy hoại danh dự của tôi nữa chứ...

      Mặc dù đúng là tôi viết cho cậu nhưng cậu cũng thể tùy tiện cho người khác xem như thế chứ, nhất là đối với chủ nhà trước mắt đây, con người nổi tiếng là loa phóng thanh và máy chém gió...

      chừng mấy hôm nữa tôi nghe thấy câu chuyện cực kỳ củ chuối kiểu như “thiếu nữ tự tử vì tình được đền đáp, sau đó đối tượng thầm lại nhận ra tình cảm của mình, đáng tiếc lúc này quá muộn, chỉ có thể ôm lấy di vật người quá cố trải qua phần còn lại của cuộc đời”!!!

      Tôi phải gọi là oán khí ngút trời, khổ thể xiết...

      Tôi trưng bộ dạng đáng thương, với chủ nhà: “ ơi, có thể cho cháu đến phòng Hạ Tiểu Mễ nhìn chút , chừng vẫn còn sót lại đồ gì đó...”

      chủ nhà cảnh giác nhìn tôi: “ cũng đưa ra bằng chứng ra đây cái !”

      Tôi cười hì hi: “ xem cháu trực tiếp chạy thẳng lên tầng ba còn biết là chủ nhà, đây chẳng phải là bằng chứng ràng nhất sao? Lúc trước Hạ Tiểu Mễ có với cháu, chủ nhà trọ xinh đẹp vô song, bộ dạng thướt tha động lòng người của bạn ấy sống ở tầng ba, cháu vừa nhìn cái là biết chính là rồi!”

      chủ nhà vỗ tay: “Cháu và Hạ Tiểu Mễ đúng là đều dễ thương cả! Đây, chìa khóa đây, cháu tự mình xem , nhớ là mấy cái đồ điện tử như tủ lạnh với điều hòa đều là của đấy, đừng mang đâu nhé!”

      Tôi gật đầu: “Đại ân này tiểu bối quên!”

      Tôi nắm chìa khóa từ tốn chạy , nhìn thấy Lâm Hạo Hải đứng cách đó xa, vẻ mặt như cười như nhìn tôi, sau đó : “Hạ Tiểu Mễ, ngờ miệng cũng dẻo ra phết đấy chứ!”

      Tôi tự hào ưỡn ngực: “Đó là đương nhiên! Tôi học khoa Trung văn mà!”

      Mặt Lâm Hạo Hải nhăn lại: “Hai cái này liên quan gì đến nhau?”

      Cuối cùng cũng đến lượt tôi khinh bỉ ta rồi!

      Tôi vô cũng hào hứng : “Chậc chậc chậc, nhìn mà xem, hiểu đúng ? Khoa Trung văn ấy mà, nghe tên là biết học về lời ăn tiếng , lại là ‘văn’, bởi vậy tôi đương nhiên rất lợi hại rồi!”

      Mặt Lâm Hạo Hải đen sì: “Nhẽ nào chọn khoa Trung văn cũng là vì...”

      “Đúng thế! Đấy, xem trong mấy khoa, chỉ mỗi khoa ngôn ngữ là dùng miệng nhiều thôi, mà tôi tiếng Trung bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên là học tiếng Trung dễ dàng hơn tiếng , tiếng Nhật, tiếng Hàn rồi, bởi thế tôi liền đăng ký khoa Trung văn! Thông minh chưa?” Tôi tự thấy mình khôn lỏi.

      Lâm Hạo Hải quay đầu sang hướng khác: “Chúng ta xem phòng .”

      Tôi cụt hứng: “...Ừ.”

      Tôi vừa mở cửa vừa với Lâm Hạo Hải: “Lâm Hạo Hải, đáng tiếc, nếu phải lúc đó gặp phải bà lão kia với đúng giờ cao điểm, ít ra chúng ta cũng kịp ngăn hành vi độc ác của Tiền Chấn Hựu...”

      Lâm Hạo Hải : “Nãy giờ vẫn cắm trượt chìa khóa kìa, mở cửa lo tập trung mà mở .”

      Tôi nghĩ nghĩ lại, vẫn quyết định ra: “Lâm Hạo Hải, tôi thấy càng ngày càng giống ông tôi rồi...”

      Lâm Hạo Hải còn cười: “Quan hệ của ông với là người à?”

      Tôi ngẩn ra, nửa ngày sau mới lắp bắp: “Ông tôi với tôi, có thời gian là quan hệ sống chung nhà...”

      Lâm Hạo Hải cũng ngẩn ra, sau đó dường như bật cười, rồi lại nghiêm túc : “Nhét chìa vào ổ !”

      Tôi quá choáng, lập tức mở cửa.

      Kết quả vừa mở cửa, tôi lập tức đờ ra như sét đánh...

      Tiền Chân Hựu, cái tên đáng chết trăm vạn lần kia, cậu cũng cần tuyệt tình như thế chứ?!

      ...Tôi khóc ra nước mắt quan sát cả căn phòng ngoại trừ “mấy thứ đồ điện tử như tủ lạnh với điều hòa” chẳng còn gì khác, chỉ muốn động đầu vào tường... Mà vì thế tôi cũng phát , ngay đến mấy tấm áp phích tôi dán tường Tiền Chấn Hựu cũng mang luôn rồi.

      Tiền Chấn Hựu, nhà cậu có phải sắp phá sản rồi , cậu ra xem nào...

      Mặt tôi cực kỳ biểu cảm, Lâm Hạo Hải liếc nhìn căn phòng trống huơ trống hoác lại hoàn toàn kinh ngạc, lúc sau mới : “Quả nhiên.”

      ... Biết thế sao từ đầu?!

      Dường như cảm nhận được oán khí của tôi, Lâm Hạo Hải bình tĩnh quay đầu: “ cũng tin, làm gì mất công.”

      ... Ức chết tôi rồi ...

      Tôi ngồi xổm dưới góc nhà vẽ vòng tròn, giải toả bớt oán hận và lửa giận trong lòng.

      Tôi : “Tiền Chấn Hựu cậu đúng là phải người, cậu xem cậu cầm quần áo của tôi làm cái khỉ gì? Cho dù có đem ra bán hàng thùng mạng cũng phải chừa đồ lót của tôi ra chứ?! Chẳng lẽ lại có người mua đồ lót hàng thùng?! Trừ khi là cái thể loại thần kinh bình thường, hoặc biến thái thôi, hu hu hu hu hu...”

      Nghĩ đến đám đồ lót đáng của mình rơi vào tay tên biến thái, tôi đau thương đến chết...

      Thở dài hơi, Lâm Hạo Hải : “Thế này , xem trừ quần áo ra còn đồ gì cần thiết nữa, lát nữa mua quần áo mua luôn.”

      Đúng rồi, dù sao Lâm Hạo Hải cũng có tiền mà, sợ gì chứ...

      Tôi nghĩ lúc, hỏi dò: “ cái máy tính xách tay!”

      Lâm Hạo Hải cũng chẳng nghi ngờ gì: “Ừ.”

      Thế là tôi lại tiếp: “Ừ, còn có cái di động mới!”

      Lâm Hạo Hải gật đầu: “Ờ.”

      Tôi tiếp ngay: “A, còn cái túi của Hermes!”

      Lâm Hạo Hải quay lưng thẳng.

      ...Tôi đau khổ chạy theo sau ta.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9

      Quả nhiên Lâm Hạo Hải để ý mấy lời của tôi, trực tiếp lái xe đến cửa hàng của nhãn hiệu tôi chưa thấy bao giờ... rồi các nhãn hiệu nước ngoài tôi chỉ biết mỗi LV thôi, hơn nữa tôi học khoa Trung văn mà! Nhưng nhìn phong cách trang hoàng, gian lớn , thậm chí độ xinh đẹp của nhân viên bán hàng, tôi có thể khẳng định đây ràng phải là nhãn hiệu tầm thường.

      ra tôi cũng chẳng để ý lắm, chủ yếu y phục mặc lên thoải mái là được.

      Có điều đến khi tôi nhìn đến giá tiền đám quần áo treo trong đó, tôi lập tức hóa đá...

      Lâm Hạo Hải ngồi ở ghế phía bên kia, liếc bộ dạng thất thần của tôi cái, vẻ mặt vẫn bình thản như .

      Nhân viên bán hàng tiến lại hỏi đầy săn sóc: “Quý khách có thích cái nào ? Có thể mặc thử xem sao.”

      Sau đó quay đầu nhìn Lâm Hạo Hải cười cười: “Ngài Lâm, hôm nay ngài đến sao trước tiếng?”

      Lâm Hạo Hải cũng cười đáp lễ: “Tiện đường mua ít đồ thôi, cần thiết .”

      Quả nhiên nhân viên bán hàng khả năng đề kháng còn tệ hơn cả tôi, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lâm Hạo Hải cái lập tức mất hồn, ngây ra nhìn chằm chằm ta, hoàn toàn lơ tịt khách hàng chân chính là tôi đây.

      Tình trạng mấy người còn lại ấy mà... tám lạng nửa cân, tám lạng nửa cân...

      Có điều, nội dung hai người đó với nhau cũng kỳ quái quá ...

      Thế là tôi len lén ngồi bên Lâm Hạo Hải: “Lâm Hạo Hải, mấy ấy sao lại biết vậy? Chẳng lẽ thường xuyên đưa phụ nữ đến đây mua quần áo?”

      Trong đầu tôi xuất hình ảnh Lâm Hạo Hải ngậm điếu xì gà, tay trái ôm eo mỹ nữ gợi cảm, tay phải ôm eo thiếu nữ mềm mại, oai phong đập đống tiền lên mặt bàn, cao giọng: “Đóng gói hết đám đồ ấy chạm vào cho tôi!”

      Sau đó tôi rùng mình ba cái.

      Lâm Hạo Hải lườm tôi: “ lại nghĩ gì rồi? Cửa hàng này là của Lâm thị.”

      Đơn giản ràng, câu duy nhất, khiến mắt tôi sáng lóa...

      Tôi nuốt nước bọt, với Lâm Hạo Hải: “Này, tôi bảo... Lát nữa tôi đứng lên, sau đó sờ hết loạt quần áo, rồi ‘Gói toàn bộ đồ ấy chạm vào cho tôi!’, được được được ?”

      Tôi quả thể nghĩ cách nào nổi bật hơn cái tình tiết khoe giàu chỉ phim truyền hình hạng bét mới có được này, dù sao nó cũng quá hoành tráng, phải sao...?

      Lâm Hạo Hải tiếp tục lườm tôi: “Đầu là đồ trang trí à?”

      Đơn giản ràng câu duy nhất, chỉ tôi có não...

      Tôi rất phối hợp gõ gõ đầu: “Đúng thế, tôi cũng thấy đầu óc Lư Dĩ Sương hơi rỗng ...”, sau đó đứng lên, đầy bất mãn chỉ trích ta: “Dù sao cũng là cửa hàng nhà , có thiệt hại nào đâu!”

      Lâm Hạo Hải cười: “Tiền kiếm được phải chỉ vào túi mình tôi, nhưng tiền tiêu ra lại chỉ xuất từ túi tôi thôi.”

      Vẫn như thế... đơn giản ràng!

      Nhất thời tôi nước mắt lưng tròng, miệng còn lầm bầm: Lâm Hạo Hải, Lâm Hạo Hải, cái đồ keo kiệt bủn xỉn, cái đồ vắt cổ chày ra nước...

      Lâm Hạo Hải nghe được, đưa tay bóp trán, trầm mặc đáp lời.

      Mà mấy nhân viên bán hàng kế bên nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa chúng tôi mặt mày đầy khó hiểu, hoặc có thể họ đều giống tôi, cho là Lâm Hạo Hải quá keo kiệt, bởi vậy cả đám lại quay lại tập trung vào tôi: “Quý khách, xin hỏi quý khách có vừa ý thứ gì ạ?”

      Tôi nghiêng đầu nhìn quanh hồi, cảm thấy chiếc áo khoác đen có vẻ đẹp mắt, liền chỉ vào nó.

      Nhân viên gật đầu, đưa lại cho tôi: “Bên kia là phòng thử, mời quý khách tự nhiên.” Giọng ngọt hơn đường, là có tố chất!

      Tôi nhìn Lâm Hạo Hải cái.

      Lâm Hạo Hải thắc mắc nhìn lại tôi.

      Tôi cân nhắc chút, cầm áo chạy lại gần ta: “Này, tôi mua đồ thế nào, có ý kiến sao?”

      Lâm Hạo Hải nhíu mày: “Quần áo của liên quan gì đến tôi? Tôi ý kiến cái gì?”

      Tôi: “Tôi nhớ trong tiểu thuyết vẫn bảo, nam chính toàn bắt nạt nữ chính, dùng cái mỏ nhọn của nhà tư bản bắt nữ chính mua đồ ta thích... như thế à?”

      Lâm Hạo Hải cười: “Vẫn câu cũ, nghĩ mình nữ chính à?”

      ...Con mẹ nó, quá độc!

      Tôi bi phẫn xách quần áo vào phòng thử, mãi lâu sau mới quay ra, đứng uốn éo tạo dáng trước gương...

      Ừm ừm, sai sai, thân hình của Lư Dĩ Sương vốn rất tốt, chiếc áo khoác này lại khoe được chút vòng , khẽ ôm sát vừa vặn thân hình, tôn lên những đường cong xinh đẹp người. Nếu là cái thân hình sân bay của tôi lúc trước mà mặc lên, đảm bảo chẳng khác gì thung lũng Tứ Xuyên bị túp lều đen che phủ...

      Nhân viên bán hàng lại ngọt ngào: “Ôi chao, mặc chiếc áo này đẹp đấy, hoàn toàn khác hẳn bộ âu phục đen lúc nãy, lúc nãy có cảm giác như nhân viên công sở cao cấp, bây giờ lại thêm vẻ quyến rũ... là thiên biến vạn hóa...”

      Tôi bất lực quay sang: “Ông chủ của ngồi kia, còn lo tôi mua sao?”

      Nhân viên bán hàng cười với tôi: “Chính vì ông chủ ngồi đó nên càng phải cực lực biểu diễn tài ăn , có khi được thăng chức chừng!”

      thắng...”

      Tôi lại uốn éo trước gương thêm trận nữa, cuối cùng cũng vừa ý, quay người chuẩn bị chọn món tiếp theo.

      Kết quả Lâm Hạo Hải đột nhiên lên tiếng: “Cái này được.”

      ... Đơn giản ràng... Đơn giản ràng cái con khỉ?! Chẳng phải ta vừa can thiệp vào việc chọn quần áo của tôi sao? Chẳng phải tôi phải là nữ chính sao? Bây giờ tôi vừa ý rồi, ta còn nhảy vào ý kiến ý cò cái gì?!

      Lửa giận trong lòng tôi bốc lên bừng bừng như vừa được thêm dầu, khói bốc nghi ngút, càng cháy càng vượng, thế là tôi quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp mở miệng bị Lâm Hạo Hải chắn ngang: “Hở hang quá.”

      ...Gì cơ?!

      Lửa giận trong lòng tôi như bị nguyên thùng nước đá hắt vào, tắt ngúm, chỉ còn lại chút khí lạnh bốc hơi...

      “Hở, hở hang?” Tôi trợn tròn mắt, lại nhìn bộ đồ người mình: “Hở hang chỗ nào chứ?!”

      “Quá thấp, quá chật, quá ngắn.” Mặt Lâm Hạo Hải lạnh tanh.

      ... Đơn giản ràng...

      Sáu chữ, ba câu, lại còn dùng phép so sánh, tóm tắt lý do tại sao bộ đồ này “ được”.

      Hả? Bạn hỏi tôi làm sao mà nhìn ra phép so sánh ấy hở? He he, chẳng phải tôi học khoa Trung văn rồi đấy thôi...

      Tôi nhăn nhó kéo kéo cái áo: “Cho dù có như thế chăng nữa sao, lúc nãy bảo quan tâm tôi mặc gì đấy thôi.”

      Lâm Hạo Hải nghiêm khắc cường điệu: “Tôi can thiệp vào là can thiệp vào trong phạm vi bình thường, bộ dạng bây giờ quá sỉ nhục bộ mặt thành phố.”

      Tôi khóc: “Có đến nỗi thế ?”

      Lâm Hạo Hải gật đầu: “Có. Hơn nữa... Sau này phải đến làm việc ở tập đoàn Lâm thị, mặc như thế sao được?”

      Tôi kinh ngạc: “Tôi, tôi đến làm việc ở tập đoàn Lâm thị?”

      Lâm Hạo Hải gật đầu, bộ dạng rất là “tất lẽ dĩ ngẫu”: “Chứ sao?”

      ... Mợ nó!

      Tôi vẫn cứ tưởng những ngày sau được làm sâu gạo ăn ngồi rồi chứ!

      Kết quả... hóa ra là phải làm?

      Tôi khóc ròng: “Tại sao chứ...”

      Lâm Hạo Hải cười lạnh: “Lẽ nào định ăn uống của tôi? làm là lao động bắt buộc của !”

      Tôi lại càng kinh hãi: “Ý, ý là... tôi làm, trả lương?”

      Lâm Hạo Hải gật đầu.

      Tôi ngửa mặt than dài: “Đồ tư bản độc ác!!!”

      Lâm Hạo Hải từ tốn bổ sung: “Nhưng thưởng có thể tự đút túi.”

      Mắt tôi sáng rực: “Ông chủ Lâm vạn tuế!!!”

      Lâm Hạo Hải hài lòng gật đầu, cười vô cùng đẹp, vô cùng tao nhã.

      Sau đó tôi lại tiếp tục lượn qua lượn lại trong cửa hàng chọn y phục, bao gồm cả đồ công sở để mấy hôm nữa làm. Tất cả đều là những kiểu dáng quần áo tôi chưa được thử bao giờ, mặc dù mặc lên có hơi quen nhưng cũng rất mới lạ.

      Cuối cùng cũng xong xuôi, Lâm Hạo Hải rút thẻ, quét cái xoẹt...

      Mợ nó, cảm giác quá là phê!

      Tôi tay xách nách mang đống túi to túi theo sao Lâm Hạo Hải ra ngoài. Cái tên này, đúng là chẳng ga-lăng tí nào!

      Tôi căm hận rủa xả trong lòng đầu đập thẳng vào lưng Lâm Hạo Hải.

      yên lành dừng lại làm gì?” Tôi tức giận nhìn ta. Đau mũi quá, thế còn chẳng có cái tay nào mà xoa nữa chứ.

      ta quay đầu nhìn tôi cái, có lẽ thương hại mũi tôi đỏ bừng, bèn đưa tay lên xoa xoa, sau đó tùy tiện câu: “Bây giờ chúng ta mua nội y.”

      ...

      ... ...

      ... ... ...

      ... ... ... ...

      Lâm Hạo Hải, có chắc chúng ta chuẩn bị mua nội y chứ phải ăn cơm ?
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :