1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhận tội với em - Mạc Nhan (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.2:

      giãy giụa, chính là nguyện ý nghe .


      Đường Sĩ Thành hít sâu hơi, mới nhàng cất lời, trải qua mấy ngày nay, trong lòng có vô vàn cảm khái cùng hối tiếc.

      . . . . . .” thất bại nhìn thừa nhận.” rốt cuộc hiểu , mình bằng người ta ở chỗ nào rồi.”

      thừa nhận mình thua dưới tay người đàn ông khác, điều nay đối với người mắt luôn luôn để đầu, tự tin như , chính là việc lớn.

      Thiên Tầm thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm hiểu?”

      Đường Sĩ Thành gật đầu, cả đời đều lên tòa án biện luận vì người khác, mà bây giờ, đối mặt với khiêu chiến lớn nhất trong cuộc đời, biện luận vì chính mình.

      phụ em, cũng tin chắc, bao giờ tìm được người đáng giá để giống như em nữa, chỉ cần nghĩ tới mất em, liền cảm thấy sợ hãi , tuy phải là người đàn ông hoàn mỹ nhất, nhưng rất muốn em tốt, thậm chí. . . . . . dùng thời gian cả đời. Ngày mai, phải , nhưng rất lo lắng, sau nửa tháng, khi trở lại, kết quả nhận được lại là…là mất em, như vậy chắn chắn phải nuối tiếc cả đời.”

      Thiên Tầm nhìn , hô hấp bắt đầu dồn dập, sợ cũng rất lo lắng mong chờ của mình thất bại, hiểu lầm ý tứ muốn biểu đạt.

      muốn cái gì?”

      Đường Sĩ Thành nhìn sâu, chậm rãi cúi mặt xuống, hơi thở nóng rực phả ra, mấy lời bên tai , ra lời cam kết cho tới bây giờ, vẫn chịu, cũng dám thốt lên.

      Thiên Tầm trợn to mắt, giọng hô: “. . . . . . nghiêm túc sao?”

      gật đầu, lòng bàn tay ấm áp, xoa lên gương mặt mềm nhẵn như nước của .

      nghĩ trong cuộc đời này, trừ em ra, ai có thể làm cho hạ quyết tâm, . . . . . . đối mặt với hôn nhân, rất tin tưởng vào bản thân mình, có lẽ là do tư tưởng qua nhiều năm thâm căn bén rễ, nên trong thoáng chốc muốn thay đổi rất cần chút thời gian thích ứng, nhưng mà lại vô cùng xác định, nếu như mất em, nhất định khổ sở cả đời, thay vì như thế. . . . . .” gương mặt mạo vốn có của luật sư, nghiêm túc : “Vậy tình nguyện dùng pháp luật trói chặt em.”

      bật cười, khó nén hưng phấn cùng kích động đưa tay lên ôm cổ , ràng chỉ là kết hôn, người này lại muốn dùng pháp luật vô tình để hình dung.

      sao, cần chi phải để ý cách của , tóm lại, vô cùng, vô cùng, cam tâm tình nguyện bị trói. , nghĩ, hận thể bị trói chặt, chờ những lời này quá lâu, ngay cả nằm mơ cũng muốn.

      Mắt thấy giai nhân nhiệt tình ôm chặt lấy mình, động tác này, đại biểu vui mừng cùng tha thứ trong lòng , đón nhận đề nghị của .

      “Em đồng ý?” hỏi rất cẩn thận, cũng nhiệt tình hồi đáp.

      “Dĩ nhiên, em hận thể gả cho ngay lập tức, vui mừng đến chờ nổi rồi, làm sao đồng ý chứ, nhưng em cảnh cáo , lời ra khỏi miệng thể đổi ý, nếu đổi ý, cả đời em cũng tha thứ cho !”

      Đường Sĩ Thành thở phào nhõm, thần kinh căng thẳng, vào lúc này mới giãn ra, uổng phí lẻn vào như tên trộm, may là bị đá ra khỏi cửa cách bi thảm.

      “Để cho em bị người đàn ông khác theo đuổi, mới thấy hối hận đấy, em cũng biết, gấp đến nỗi tóc cũng sắp bạc hết rồi.”

      ôm , vùi mặt ở trong lòng cười khanh khách, ra và Sam¬my có kết giao, chỉ là. . . . . . hay trước hết với , để cho ôm tâm tình run run rẩy rẩy, mới có thể biết cách quý trọng , nha, vẫn muốn hưởng thụ loại tư vị thắng lợi này tốt.

      tại có thể danh chánh ngôn thuận hôn rồi chứ? rất lâu rồi được nếm mùi vị của .

      “Thiên Tầm. . . . . .”

      Môi của , ở trong bóng tối tìm được hai mảnh mềm mại, cần quá nhiều ngôn ngữ, khát vọng cùng nhớ nhung đối với , sau khi được bỏ lệnh cấm liền tận tình phát tiết, từ cạn sang sâu, từ dịu dàng rồi chuyển thành cuồng dã.

      Tối nay, muốn từng chút từng chút dò xét mọi nơi cơ thể ngày đêm mong nhớ này, tìm về thương quen thuộc giữa họ.

      Ánh trăng ngoài cửa sổ, chiếu rọi lên hai bóng hình quấn quýt, đêm vẫn còn rất dài. Tương lai thuộc về hai người họ, từ tối nay khởi đầu mới.

      *****

      Đường Sĩ Thành dự định chuyến bay vào buổi chiều, sau bữa ăn khởi hành, Thiên Tầm nấu xong cơm trắng, cùng với mấy món ăn gia đình, bày sẵn ra bàn, chờ động đũa.

      An Mật Nhi là khách quen ở đây, chỉ cần có thời gian rãnh, nhất định đến , Đường Sĩ Thành vẫn nghĩ là tới tham gia náo nhiệt, chứ thể ngờ rằng, ra đến đây để xem”Phim bộ” , hôm nay nam chính phải xa, trong lòng nữ chính lưu luyến, nhưng biểu lên mặt, ngược lại nam phụ là người buồn rầu nhất, núp ở trong phòng chịu ra.

      Bữa ăn này chỉ có ba người bọn họ thưởng thức, sau khi cơm nước xong, Thiên Tầm giống như thường ngày, thu dọn chén bát, bê vào phòng bếp để rửa, Đường Sĩ Thành cũng vào theo muốn giúp tay, nhưng bị cự tuyệt.

      đến lúc rồi, nên .” thúc giục.

      “Muốn đuổi như vậy à?” vui, tuy muốn nhìn thấy khổ sở, thế nhưng khi khóc đến chết sống lại, trong lòng vẫn có chút mất mác.

      Phụ nữ độc lập tốt, nhưng quá độc lập được.

      Thiên Tầm bị làm cho dở khóc dở cười.”Em sợ làm trễ thời gian của , khiến kịp lên máy bay, còn trách em. Xe của công ty đợi ở bên ngoài rồi, nếu bị trễ, để xem làm thế nào!”

      Đúng là nên , Đường Sĩ Thành biết thể trì hoãn nữa, vì vậy kéo vào trong ngực, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

      “Nửa tháng này, em “ngoan ngoãn ’ sao?”

      “Ngoan ngoãn cái gì, nghe hiểu.” cố ý giả bộ ngu.

      “Thiên Tầm.”

      “Được rồi được rồi, em đồng ý với , được chưa? yên tâm !” biết bắt đầu từ khi nào, người lề mề dứt khoát lại biến thành rồi?

      Đường Sĩ Thành liên tục dặn dò, lại tặng nụ hôn triền miên nóng bỏng, mới lưu luyến rời ra khỏi phòng bếp, xách hành lý, chuẩn bị rời .

      “Sĩ Thành.”

      quay đầu lại.”Hả?”

      “Lên đường bình an. . . . . . . . . . . . nhất định phải chăm sóc tốt cho mình đó.” gương mặt của đỏ hồng, mảnh xuân ý nồng nàn.

      “Biết rồi, em cũng vậy.” nở nụ cười tuấn lãng, biến mất sau cách cửa đóng lại.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.3

      An Mật Nhi ngồi ghế sa lon, nhìn hành động của hai người, mặt lộ vẻ nghi ngờ, bởi vì phản ứng của Thiên Tầm đột nhiên trở nên thân thiện, so với mấy ngày trước mà , quả giống như hai người khác nhau.

      Sau khi Đường Sĩ Thành rời , về phía Thiên Tầm, phát môi ấy sưng lên rất khả nghi, dễ dàng nhận ra đây ra là chứng cứ bị sắc lang nào đó giày xéo.

      “Cậu cùng ta hòa hợp lại rồi hả ?”

      Thiên Tầm xoay người, chút che giấu tâm tình của bản thân, kích động ôm lấy Mật Nhi, nóng lòng muốn chia sẻ tin tức cùng bạn tốt, nhưng cuối cùng, chỉ có thể vừa phun ra mấy chữ đứt quãng.

      “Mật Nhi! Sĩ Thành ! !”

      “Nhìn cậu kích động kìa, có lời gì từ từ .”

      Vành mắt Thiên Tầm hồng hồng “ ấy cầu hôn với mình rồi. . . . . .” vui đến phát khóc, thanh cũng khàn khàn.

      Mật Nhi sửng sốt.”?”

      “Ừ!” dùng sức gật đầu.”Là , tối hôm qua, chính miệng ấy với mình đấy!”

      Mật Nhi từ trước đến giờ luôn là người tỉnh táo cùng lí trí, đôi mày thanh tú của nhíu chặt, nửa tin nửa ngờ.

      ta muốn kết hôn với cậu?”

      “Ừ! ấy còn , chờ nửa tháng sau trở lại, miền Nam, đến nhà mình cầu hôn!”

      “A. . . . . . Chúc mừng. . . . . .”

      nghĩ tới tên Đường Sĩ Thành này cầu hôn với Thiên Tầm? cảm thấy rất khó tin, nhưng nhìn thấy Thiên Tầm vui như vậy, cũng muốn dội xuống gáo nước lã.

      Chỉ là, tam giác tình cảm cứ như vậy kết thúc sao? Làm cho người ta có cảm giác vẫn chưa được thỏa mãn . . . . . .

      “Đúng rồi, tại sao Sammy cứ ở trong phòng chịu ra vậy?” Thiên Tầm hiểu, cũng biết tính khí gì của Sam¬my lại phát tác nữa?

      Mật Nhi nhướng mày, nhàng .”Thói quen thôi, đừng để ý đến ấy.”

      Dĩ nhiên tên kia chịu ra ngoài rồi, tại chắc là khóc đến sưng cả hai mắt, Đường Sĩ Thành công tác nửa tháng, người thương tâm nhất chính là ! Mật Nhi nhìn về hướng khác, tránh cho mình cẩn thận bật cười.

      Thiên Tầm vuốt vuốt hai gò má nóng bừng vì hưng phấn, há miệng ngừng.

      “Vẫn là đàn ông hiểu nhau nhất, chúng ta tốn nhiều thời gian như vậy, suy nghĩ nhiều biện pháp đến thế vẫn được, ấy lại chỉ cần ra chủ ý để ba người ở chung, liền dễ dàng biến mộng đẹp của mình thành , mình nên cám ơn , nhờ có ấy, rốt cuộc mới khiến Sĩ Thành thay đổi tâm ý, hề bài xích kết hôn nữa, bây giờ mình thông báo cho ấy tin tức tốt này!”

      cần.” Mật Nhi nhanh nhẹn duỗi tay, kéo trở lại.

      “Tại sao?”

      ấy với mình rất mệt, hôm nay muốn ngủ muộn chút, đừng quấy rầy.”

      “Ah? ấy với cậu lúc nào vậy?”

      “Lúc cậu ở phòng bếp rửa chén .”

      “Vậy sao?” nghi ngờ.

      “Ừ.” Mật Nhi mỉm cười.

      “Được rồi, đợi đến bữa cơm trưa gọi ấy cũng được” Thiên Tầm nở nụ cười với má lúm đồng tiền hạnh phúc, ngọt ngào ;”Sau đó, mình đem tin tức tốt này cho ấy biết.”

      cần, bữa trưa cũng cần gọi.”

      “À?”

      “Bữa tối cũng cần.”

      “Cũng? Sao vậy. . . . . .”

      tóm lại, cứ coi như để ấy đói chết cũng được, hôm nay tốt nhất cậu đừng để ý đến ấy, nếu như còn muốn giữ được mạng.”

      Chương cuối

      Giáo đường trắng tinh, sân cỏ xanh tốt, Thiên Tầm mặc bộ váy cưới liền thân màu trắng, tay ôm bó hoa của dâu, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên, mang đầy xuân ý cùng ngượng ngùng.

      về cuối thảm đỏ, chuẩn bị đưa bàn tay mang chiếc găng màu trắng của mình, giao cho chú rể — Sam¬my.

      Hai người thâm tình nhìn nhau, dưới bầu trời với những dải băng kim tuyến đầy màu sắc rực rỡ bay tán loạn, trong tiếng chúc phúc của mọi người, nhàng nhắm mắt lại, hơi thở mùi đàn hương từ chiếc miệng khẽ nhếch tản ra, chờ đợi nụ hôn của chú rể.

      Cả buổi lễ diễn ra suôn sẻ, nhạc lãng mạn, bối cảnh cũng rất hoàn mỹ, chỉ trừ chiếc xe chạy tới từ cách đó xa với tốc độ nhanh kinh người.

      Tài xế giống như say rượu mất khống chế, hoặc như liều mạng muốn đầu thai mà xông thẳng lại, hấp dẫn chú ý của mọi người, đạp ngã thùng rác công cộng ven đường, lại đảo quanh mấy vòng, cuối cùng, trong tiếng phanh chói tai, chiếc xe dừng lại trước cửa giáo đường.

      Tuy dừng lại nhưng nắp động cơ khói trắng vẫn bốc lên!

      Cửa xe bị đá ra cách thô lỗ , người đàn ông nhếch nhác gấp gáp bước xuống, nóng vội muốn đến hôn lễ, là Đường Sĩ Thành.

      Sau khi dâu Hàn Thiên Tầm nhìn người tới, liền ngây ngốc tại chỗ, mà bên người – chú rễ Sam¬my, cũng có biểu như hóa đá.

      Người mà ba ngày sau mới có thể trở về từ nước Mĩ, lại xuất vào lúc này, còn dùng đến phương thức kinh thiên động địa như vậy!

      Tất cả mọi người bàn tán ầm ĩ, theo từng bước đến gần của người đàn ông, tự động tránh ra thành con đường.

      Cả đời này của Đường Sĩ Thành chưa từng luống cuống, kinh hoảng như vậy, tòa án chưa từng thua ai, tình trường cũng chưa từng thất ý, nhưng khi chính mắt thấy được Thiên Tầm mặc áo dâu, bị kinh sợ.

      ra tất cả đều là !

      còn tưởng rằng, trong thư, muốn cùng người khác kết hôn chỉ là đùa giỡn, cố ý khiến khẩn trương, dám tưởng tượng. Nếu như kịp đáp máy bay trở lại, kịp chạy đến, bỏ qua lần này, chắc chắn phải ôm nỗi hối hận khôn cùng.

      cẩn thận vuốt lại mái tóc rối loạn, chỉnh lại chiếc cà vạt bị lệch, bước chân có chút ổn, vừa đến trước mặt , lập tức quỳ chân xuống, kích động cầm tay của .

      “Thiên Tầm, đừng gả cho ta!”

      “Em. . . . . .”

      “Gả cho , nguyện ý cưới em ngay bay giờ, ! Muốn làm gì cũng có thể, chỉ cầu em đừng gả cho ta, Thiên Tầm!”

      sửng sốt, mắt đẹp bởi vì những lời này của mà toát ra tia sáng kỳ dị, nhưng căn bản có cơ hội mở miệng, tất cả những lời muốn cũng bị cướp rồi.

      thể giao em cho bất kỳ người đàn ông nào khác , biết khiến em phải đợi quá lâu rồi, nhưng vừa nhận được thiệp mừng của em, liền mặc kệ khách hàng, buông bỏ công việc, vì em vội vã chạy về, xin em hãy cho cơ hội, đừng bóp chết hi vọng của , nguyện ý dùng cả đời để đền bù cho em, được ? Thiên Tầm.”

      Thiên Tầm theo dõi , trong mắt ánh lên vẻ vui mừng, nhưng lên tiếng, mà là lẳng lặng nghe .

      Đường Sĩ Thành ấn xuống nụ hôn lên tay , giống như lãng tử hồi đầu, rất sợ , ra người khi chân chính đối mặt với thẩm phán, có cảm giác sợ hãi cùng vô dụng như vậy.

      cách nào tưởng tượng nếu mất , cuộc sống về sau ra sao, cho nên khi nhận được thiệp mừng điện tử của , chấn kinh đến thể tin, thậm chí còn gọi điện thoại chứng thực, những bạn bè của đều là nhận được thiệp mừng, hôm nay là ngày kết hôn.

      Lòng tin được thành lập suốt bao nhiêu năm qua của thoáng chốc vỡ vụn, vội vàng bay về từ ngàn dặm xa xôi, 24h ngủ nghỉ, chỉ vì muốn ngăn cản tiếc nuối xảy ra, hy vọng mọi thứ vẫn kịp vãn hồi.

      Thiên Tầm nhìn , từ *kinh nghi lúc đầu, đến giờ rốt cuộc cũng hiểu đôi chút, Sĩ Thành nhầm lẫn, nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ vì lời tỏ tình của .
      *kinh nghi: kinh ngạc nghi ngờ
      cười, nụ cười tuyệt mỹ mà kiều diễm, khiến nhìn đến mất hồn.


      Tay mềm xoa lên khuôn mặt tuấn tú tiều tụy của , nhàng .” yên tâm, đời này, người duy nhất em muốn gả chỉ có mình .”

      “Thiên Tầm” .” vui mừng, nhưng còn có chút xác định.

      “Nếu cưới em, cả đời em lấy chồng, chừng còn xuất gia.”

      kích động ôm , ở bên tai thề.” , chẳng những để cho em xuất gia, còn cho em mái nhà!”

      ?”

      thề, nếu trái lời, được chết tử tế!”

      “Em cần chết, em muốn làm quả phụ!” thích nghe thề loạn.

      “Tốt, , cả đời này chúng ta luôn làm đôi vợ chồng ân ân ái ái.”

      vui vẻ gật đầu, Đường Sĩ Thành lừa , đúng hẹn trở về cho niềm vui lớn, vẫn giữ lời hứa của mình, còn dùng phương thức lãng mạn như vậy cầu hôn với .

      theo .” .

      bật cười.”Em rất nguyện ý, nhưng bây giờ được, phải đợi em chụp xong quảng cáo .”

      Đường Sĩ Thành ngẩn ngơ.”Quảng cáo?”

      Lời này vừa ra, chung quanh lập tức truyền đến những tiếng cười to, khiến trong khoảng thời gian ngắn Đường Sĩ Thành cảm thấy choáng váng.

      Thiên Tầm cũng nhịn được cười đến chảy nước mắt, đưa tay sờ sờ người đàn ông cao lớn hoảng sợ này, đau lòng : “Em biết là xảy ra chuyện gì, cũng hiểu vì sao tưởng lầm rằng em muốn kết hôn? Em căn bản gửi thiệp mừng cho nha, hôn lễ hôm nay là giả , chúng em chụp quảng cáo áo cưới, đây là công việc Mật Nhi giới thiệu cho em, Sam¬my cũng chỉ là khách mời mà thôi, bởi vì lễ phục kết hôn là do ấy thiết kế, cho biết biết nha, tiền công ít đâu đó, hì hì.”

      Đường Sĩ Thành như bị sét đánh, trong nháy mắt bừng tỉnh, nhìn bốn phía, tìm người phụ nữ đứng xem kịch vui An Mật Nhi kia, nhếch môi, mắt híp lại , đúng là cười nhạo .

      Người phụ nữ kia. . . . . .

      Mặt Đường Sĩ Thành cứng ngắc, rốt cuộc hiểu mình bị đùa bỡn, thiệp mừng điện tử, những người bạn kia của Thiên Tầm, cùng quảng cáo này, tất cả đều là do thiết kế.

      Liếc qua xung quanh, mọi người đều nhìn chằm chằm vào , như vậy, chẳng phải làm chuyện cực mất mặt, đúng là người phụ nữ gê gớm giảo hoạt!

      “Sĩ Thành. . . . . . sao vậy? Sắc mặt đột nhiên trở nên là đáng sợ, . . . . . . giận em sao?”

      quay đầu lại, nhìn dung nhan lo lắng e sợ của giai nhân, tâm tình của , vĩnh viễn luôn bị tác động bởi vì .

      Nhìn sâu vào mắt của , lửa giận bùng cháy khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của liền bị dập tắt, cho dù tại giận muốn chết, cũng tuyệt thể phát tác.

      Thôi, coi như là mưu như thế nào, thể mất , trừ Thiên Tầm, đời này bao giờ có tình cảm như vậy đối với bất kì nào khác.

      dịu dàng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, chụp xong , lần này, đến lượt chờ em.”

      cảm kích cười, an lòng, như vừa biết , ngượng ngùng gật đầu, tìm thợ trang điểm để chuẩn bị lại.

      Gió thu thổi qua khuôn mặt của Sam¬my, những sợi tóc rối được sửa sang lại, tựa như trái tim của .

      Có người vỗ vỗ vai , quay đầu lại.

      vẫn ổn chứ? .” Mật Nhi hỏi.

      mở to mắt, để cho người khác nhìn thấy lệ quang ánh lên.

      cần để ý tôi.”

      Vậy mới là lạ đấy! để ý tới , sau này nhất định mắng có lương tâm.

      “Có muốn tôi cho mượn bả vai hay ?”

      trả lời, cũng cự tuyệt, trực tiếp sử dụng hành động để biểu đạt trái tim vỡ tan của , vùi mặt vai An Mật Nhi, khóc thút thít.”Đừng khổ sở, chân trời chỗ nào có cỏ thơm, khác tốt hơn.” khóc đến càng thêm bi thương, thê thảm.” xin lỗi, nhất thời nhỡ miệng, phải là sau này gặp được người đàn ông tốt hơn mới đúng.”


      ♥~~~♥ Toàn Văn Hoàn ♥~~~♥
      [​IMG]
      Prunus Ngọc thích bài này.

    3. Prunus Ngọc

      Prunus Ngọc New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      4
      Rất thích truyện của Mạc Nhan. Thanks bạn

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :