1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhận tội với em - Mạc Nhan (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.1.

      Biết được mấy ngày nay Sam¬my xuất , là bởi vì bị cảm,bệnh liệt giường, căn cứ vào tình cảm bạn bè, Thiên Tầm đương nhiên muốn thăm, cũng tiện thể xem thử có thể giúp được gì cho .

      Đinh. . . . . . Đông. . . . . .

      Chuông cửa được nhấn nhiều lần, nhưng vẫn thấy động tĩnh gì.

      có nhà sao? Hay là ngủ thiếp nên nghe thấy?” Thiên Tầm lo âu hỏi;”Chuông cửa kêu nửa ngày cũng phản ứng, có phải do bệnh quá nặng nên dẫn đến hôn mê hay ?” và Mật Nhi cầm theo trái cây cùng hoa, đến thăm Sam¬my, nhưng đứng lâu vẫn thấy ai ra mở cửa, khiến cho rất lo lắng.

      Thiên Tầm cố gắng nhấn chuông thêm vài lần, nhưng trong nhà vẫn an tĩnh chút tiếng động, càng nghĩ càng cảm thấy ổn.

      được, đề phòng *vạn nhất, mình vẫn nên gọi nhân viên quản lý, để ta tìm người tới mở cửa.” vội vã xoay người muốn , lại bị Mật Nhi kéo về.

      (*Trong câu ‘ sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’: chỉ những việc có thể bất ngờ xảy ra khó dự phòng được.)

      cần, mình có chìa khóa.”

      ?”

      Trong lúc Thiên Tầm còn sững sờ, An Mật Nhi nhanh chậm vươn tay , tìm được thẻ khóa dự phòng trong bồn hoa bên cạnh cửa, đặt qua ổ khóa cảm ứng, cửa liền mở ra.

      “Vào !”

      ra là có thẻ dự phòng. . . . . .” Thiên Tầm lầm bầm.

      Vừa vào cửa, cỗ khí trầm lặng u xông lên mặt, khiến người ta có cảm giác buồn bực, khó chịu.

      “Ai nha? Sao lại mở mành cửa sổ, như vậy khí tốt, khỏi bệnh được mới là lạ!” Thiên Tầm vừa vào trong nhà, bản tính bà chủ gia đình liền lộ , rất tự động đem toàn bộ rèm kéo ra, mở cửa sổ, phút chốc, trong phòng sáng choang, khí trong lành cũng tràn vào, xua cảm giác buồn bực khó hiểu.

      Mật Nhi nhìn đông nhìn tây, rất nhanh tìm được bệnh nhân Sammy nằm thoi thóp sofa trong phòng khách.

      lên trước, phát nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, chút nhúc nhích.

      “. . . . . .” quan sát lát, lên tiếng gọi , cũng đưa tay đẩy , mà là giơ chân lên, đụng đống gì đó nhìn giống như thi thể.

      đừng quá đáng. . . . . .” gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, chậm rãi mở ra đôi mắt trừng người.

      “Ơ, còn sống à?”

      nhảm. . . . . .”

      “Vậy tốt.” vui mừng gật đầu.” mua hoa cúc đúng.”

      “. . . . . .” hơi sức để mắng mấy câu thô tục cũng còn, chỉ có thể dùng đôi mắt xem thường trừng .

      “A! Sam¬my! có khỏe ? Trời ơi. . . . . . Sắc mặt tái quá. . . . . . thoải mái chỗ nào, mau cho tôi biết!” Thiên Tầm vội tới bên cạnh , xem xem trán , sờ sờ mặt của , kiểm tra thử có phát sốt hay .

      Rất tốt, cuối cùng có người còn chút nhân tính , ai. . . . . . vẫn là Thiên Tầm thiện lương.

      dưới toàn thân đều thoải mái, khó chịu muốn chết. . . . . .” suy yếu oán trách.

      bác sĩ chưa?”

      ta mỗi lần bị cảm, bệnh mười ngày nửa tháng khỏi.” Mật Nhi nhàn nhạt , ngạc nhiên giống Thiên Tầm , bởi vì cùng Sam¬my là bạn bè lâu, đối với tình hình này của , biết nhưng thể trách.

      “Vậy sao?” Thiên Tầm nghi ngờ ngẩng đầu nhìn , lại quay sang Sam¬my như muốn chứng thực.

      “Nếu như đến ngày thứ mười sáu, các còn thấy tôi xuất , tới giúp nhặt xác . . . . . .” xoay mặt, giận dỗi nhìn họ.

      Giận rồi à ?

      Thiên Tầm nhịn được muốn cười, tại thấy rất yên tâm, tính tình còn có thể đùa giỡn, tùy hứng liền chứng tỏ có vấn đề gì nghiêm trọng, giống như dỗ đứa bé an ủi .

      “Mới , ngã bệnh, tôi cùng Mật Nhi lo lắng gần chết, vừa rồi nhấn chuông thấy ai ra mở, còn muốn tìm người phá cửa đó !”

      hừ tiếng, tính khí khó chiều này, Thiên Tầm sớm quen, càng khó chịu, chứng tỏ người càng khỏe mạnh.

      có việc gì là tốt, tôi còn phải về phòng chụp ảnh !”

      Sam¬my tức giận trừng , mặt viết” có lương tâm” !

      Thiên Tầm giúp bạn tốt giải thích: “Mật Nhi hôm nay vốn được, chỉ vì , đặc biệt giành nửa ngày tới thăm , những thứ này, đều là do ấy mua.”

      “Biết rồi, người này vốn bận rộn, thời gian rất quý giá, tôi còn ư. . . . . .” phải giận Mật Nhi , chỉ là thân thể thoải mái, muốn tìm người để trút giận.”Được rồi, tôi sao, các có thể .”

      “Yên tâm, tôi , tôi tới là để chăm sóc cho .”

      Mắt Sam¬my sáng lên, ra rất hi vọng lúc ngã bệnh có người ở cùng mình, chỉ là mạnh miệng chịu , ngoài mặt lại giả vờ như sao mà thôi.

      “Vậy có được ?”

      “Chúng ta là bạn bè mà, bạn gặp nạn, sao có thể để ý chứ? may tôi là người rãnh rỗi, cứ coi như tôi quá rãnh, để cho tôi có chuyện làm, tôi rất biết ơn .”

      Mật Nhi vỗ tay : “Quyết định này quá tốt! Thiên Tầm, cậu ở lại chăm sóc ta, ta vì cảm ơn cậu, về sau dùng cậu làm người mẫu áo cưới nhiều hơn, mọi người đều vui vẻ, mình cũng có thể yên tâm làm.” nhanh nhẹn đưa bó hoa cho Sam¬my.”Chúc sớm khang phục, tôi , tạm biệt hai người,” sau khi ném cho đôi ‘tuấn nam mỹ nữ’ cái hôn gió, tiêu sái rời khỏi.

      Cứ như vậy, Thiên Tầm gánh nhiệm vụ chăm sóc cho bệnh nhân Sam¬my, đây là chuyện cầu còn được, bởi vì có thể để bản thân bận rộn rồi.

      Làm việc nhà cùng chăm sóc người khác, vốn là sở trường của . rất muốn cho lịch của mình kín, nhưng case chụp hình của người mẫu phải ngày nào cũng có, cho nên Sam¬my ngã bệnh, vừa đúng lúc cho việc làm.

      Chỉ là nghĩ tới, cộng việc này vừa bắt đầu, liền bận hơn hai tháng.

      hơn hai tháng, thế nhưng hoàn toàn liên lạc với !

      Đường Sĩ Thành đứng ngồi yên, phập phồng lo lắng, số lần đưa mắt nhìn điện thoại di động còn nhiều hơn so với nhìn văn kiện, kiểm tra những số gọi đến còn dày đặc hơn so với tra tài liệu máy tính.

      Mình sao vậy? nghi ngờ tự hỏi, để đống khách hàng muốn ủy thác xếp hàng chờ, để những muốn cùng ước hẹn bất cứ lúc nào nghểnh cổ mong mỏi.

      vẫn còn trẻ, tuấn nhã nhiều tiền, mấy năm nỗ lực mới đạt được thành tựu của ngày hôm nay,vậy nên muốn để bản thân thưởng thức cuộc sống độc thân quý tộc, cùng hưởng thụ tự do nguyên vẹn.

      Nhưng. . . . . . vẫn cảm thấy vui vẻ, trong lòng luôn nhớ đến bóng dáng của Thiên Tầm, càng liên lạc với , lại càng cảm thấy lo lắng.

      Chẳng lẽ, trở lại?

      đứng lên, tiện tay cầm theo chiếc áo khoác cùng cặp công văn, rời khỏi phòng làm việc của mình, lúc ngang qua bàn thư ký chỉ để lại câu.

      “Tôi ra ngoài gặp khách hàng, nếu như có vị tiểu thư họ Hàn tìm tôi hoặc gọi điện thoại tới , cần phải cho tôi biết.”

      “Vâng, Đường luật sư.” Thư ký cung kính trả lời.

      Lúc chuẩn bị bước ra cửa đột nhiên nghe tiếng thư ký gọi.

      “Đợi chút, Đường luật sư.”

      “Còn có việc gì?”

      Thư ký có chút xấu hổ nhắc nhở .”Nút áo chỗ ống tay ngài bị rớt.”

      sửng sốt, tiếp đó liền kiểm tra tay áo của mình, lúc này mới phát ra thiếu cái nút.

      Luật sư đại diện rất quan trọng, ăn mặc, chi tiết cũng phải chú ý, trong quá khứ những việc như rơi nút áo này chưa từng xảy ra ở người , bởi vì từ trước đến giờ Thiên Tầm đều đem mọi thứ để ý đâu vào đấy, cần phải quan tâm.

      Thiếu , sáng sớm còn có người hôn lên mặt, ầm ĩ cho phép ngủ nướng; bàn cũng có thức ăn thơm phức cùng cà phê uống mãi chán chờ ; ai giúp giặt quần áo, phơi khô, là phẳng gọn gàng, ban đêm cũng còn người giúp xoa bóp vai, tiêu trừ mệt nhọc.

      Tim căng chặt, nhớ lại những kí ức ngọt ngào qua này, khỏi xấu hổ, ra là . . . . . làm nhiều việc như vậy, nhưng vẫn chỉ xem như chuyện đương nhiên.

      “Đường luật sư?” Thư ký đứng chờ ở bên, buồn bực nhìn mất hồn.

      Đường Sĩ Thành thu hồi tâm trạng, lễ độ mỉm cười.” may là có nhắc nhở, nếu cứ như vậy gặp khách hàng quá thất lễ.”

      có gì, bây giờ tôi lập tức vá lại giúp ngài, ở đây tôi có nút áo thừa, mặc dù cùng dạng, nhưng cũng có vài phần tương tự.”

      cần, tôi dùng khuy tay áo thay thế là được rồi.” trở về phòng làm việc, kéo ngăn tủ, từ trong hộp gấm tinh xảo lấy ra hai chiếc khuy tay áo thiếp vàng cùng kẹp cravate.

      còn nhớ , đây là quà sinh nhật năm ngoái Thiên Tầm tặng cho . Ngày đó, còn vui vẻ hơn , thẳng quà tặng này tìm lâu, bởi vì dòng chữ tiếng phía cùng chữ cái mở đầu trong tên nước ngoài của giống nhau; mà đêm kia, chính cũng là quà tặng, vì lấy lòng , mặc chiếc áo lót hấp dẫn mình vẫn ngượng ngùng, nằm ở giường để cho ”ăn” . . . . . .

      Mày rậm nhíu lại, xấu hổ nhìn xuống đất, kết quả của loạn tưởng, chính là kích thích” chỗ nào đó” đội lên.

      tỉnh táo đè kích động trời sinh của đàn ông, kịp thời dùng ý niệm làm lạnh nó.

      Khuy tay áo này chưa từng mang qua, tại vừa đúng lúc phát huy công dụng, cài nút, phát nó nhìn đẹp mắt, lòng vui vẻ kì lạ, tâm tình cũng tốt hơn 7,8 phần.

      muốn gặp .

      Mong mỏi cứ từng ngày, từng ngày trôi qua, theo đó nhớ nhung càng thêm sâu đậm, cho là có thể đợi đến lúc quay đầu lại, nhưng chứng minh, đánh giá cao chính mình, càng đánh giá thấp ý chí của Thiên Tầm.

      Chẳng lẽ chỉ có kết hôn, mới có thể giải quyết vấn đề giữa hai người?

      Chợt linh cơ vừa động, Đường Sĩ Thành thầm mắng mình đần, vấn đề đơn giản như vậy, mà tại mới nghĩ ra biện pháp giải quyết.

      biết nên thế nào với Thiên Tầm rồi ! phải nhanh chóng kết thúc công việc ngày hôm nay, sau đó gặp Thiên Tầm, muốn cho thêm chút thời gian, có lẽ mấy năm tiếp theo, cùng kết hôn, nhưng vẫn cần thời gian để thích ứng. Kế hoãn binh này, chẳng những có thể lưu lại giai nhân, cũng cho đủ thời gian để nghĩ biện pháp khác.

      Quan trọng nhất là, muốn trở lại bên cạnh, như vậy cũng xem là thất tín với , ít nhất cũng nhượng bộ, . . . . . . cũng làm khó chứ?

      Hôm sau ——

      Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm mua ngay bó hoa hồng, theo thông lệ, muốn thuyết phục người cho tốt, hoa là đạo cụ thể thiếu.

      cầm bó hoa hồng lớn, chạy xe tới nhà trọ tại Thiên Tầm ở, chỗ này thường ngày mặc dù ra vào có nhân viên quản lý trông chừng, nhưng là luật sư nên dễ dàng thuyết phục được nhân viên quản lý phối hợp kế hoạch của mình, cộng thêm thân tây trang thẳng thắng, dáng vẻ lịch , trời sinh tướng mạo tuấn dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm, nhân viên quản lý nhận ra , vì vậy cũng thông báo để cho lên.

      Sau khi ghi danh, liền trực tiếp thang máy lên lầu.

      Đường Sĩ Thành đến trước cửa, nhấn chuông, lúc đầu có ai đáp, rất có kiên nhẫn tiếp tục nhấn mấy tiếng, ước chừng đợi năm phút đồng hồ, rốt cuộc có người tới mở cửa rồi.

      Người mở cửa chính là An Mật Nhi, có thói quen ngủ nướng, sáng sớm liền bị tiếng chuông cửa đánh thức, có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy đối phương, ngây người.

      Đường Sĩ Thành nhìn thấy , mặc dù người phụ nữ này cột tóc đuôi gà,ăn mặc giống phụ nữ, nhưng vẫn lễ độ mỉm cười.

      “Chào buổi sáng.”

      An Mật Nhi cũng ngờ người tới , bởi vì quan hệ với bạn tốt, thích Đường Sĩ thành, mà vừa lúc cũng phải là người có tâm tư kín đáo, cho nên toàn bộ đều biểu ra.

      ra là .”

      Đối với nét mặt hoan nghênh của , Đường Sĩ Thành quan tâm, cũng quen, những cuộc đối chọi gay gắt tòa án thấy nhiều nên vì vậy bỏ cuộc giữa chừng, vẫn tiếp tục giữ vững nụ cười.

      “Tôi tìm Thiên Tầm.”

      ấy có ở đây.”
      snowbell thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.2.

      tin, sáng thứ bảy, còn sớm như vậy, lại làm, có thể nơi nào được chứ?

      “Thiên Tầm là bạn của tôi, hy vọng đừng gây khó khăn, hay. . . . . . cản trở từ bên trong.” thời điểm nên bén nhọn, khách khí , Thiên Tầm rời khỏi , người phụ nữ này là đồng lõa, còn có thể giữ vững phong độ chuyện với , là do được tu dưỡng tốt.

      An Mật Nhi nhíu mày.” tin?”

      “Căn cứ vào chút manh mối, cùng với thái độ thân thiện của , tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi lời của .”

      Cho nên , ghét luật sư! Nhất là ! tin tin, câu là đủ rồi, còn vòng vèo thêm vào đống nhảm nhí!

      Chợt lóe lên ý tưởng, đuổi , ngược lại còn cười.

      “Thiên Tầm có ở đây, tin chính vào tìm .” xong lập tức xoay người, để vào lục soát.

      mặt Đường Sĩ Thành lộ vẻ nghi ngờ, tin dễ dàng thương lượng như vậy, thoải mái cho vào tìm người?

      Sau khi nhìn qua mỗi gian phòng, tìm khắp nơi vẫn thấy, hoài nghi của biến mất, quả Thiên Tầm có ở đây.

      ấy đâu?”

      phải đâu, mà là có ở chỗ tôi.”

      ấy chuyển ?”

      Nghi vấn của Đường Sĩ Thành rất nhanh được giải đáp, bởi vì trong nhà có chút lộn xộn, ở phòng khách có ấm trà để qua đêm chưa uống hết, trong bếp chén bát cũng chưa rửa, người luôn chăm chỉ làm việc nhà lại sạch , gọn gàng như Thiên Tầm, chắc chắn để những chuyện như vậy xảy ra.

      “Muốn tìm ấy, này, đây là địa chỉ.” đưa cho tờ giấy, trong khi thị sát từng phòng, tìm kiếm bóng dáng giai nhân chuẩn bị xong.

      Đường Sĩ Thành nhìn địa chỉ trong tay, khó tin khi lại đưa cho dễ dàng như vậy.

      tin, vứt ! Lúc ra ngoài phiền đóng cửa dùm, cám ơn.” Vẻ mặt sao cả, biết đa nghi của luật sư vốn rất nặng, đúng là bệnh nghề nghiệp!

      An Mật Nhi ngáp dài cái, tự mình về phòng, khoát khoát tay, tỏ vẻ tiễn.

      lát sau, nghe được tiếng đóng cửa, chứng tỏ người ta rời , vùi mình ở trong chăn, nhịn được nâng lên nụ cười mờ ám.

      Cũng tốt, cho họ Đường bài học, dạy ta nên chờ đến khi mất mới hiểu được có người là việc tốt như thế nào, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

      Đường Sĩ Thành lần theo địa chỉ tìm nơi ở của Thiên Tầm.

      Đến chỗ quản lý báo tên, nhưng vừa nghe nhân viên dùng điện thoại chyện với chủ nhà, mặt Đường Sĩ Thành lập tức biến sắc.

      Chủ nhà là nam?

      Tại sao Thiên Tầm lại ở trong nhà người đàn ông xa lạ?

      Lòng loạn như ma, cố khắc chế những suy đoán vẩn vơ, lên thang máy, trong tấm gương phản chiếu sắc mặt trầm, khó coi của .

      , Thiên Tầm thể nào thay lòng nhanh như vậy! tin, bởi vì hiểu rất Thiên Tầm có bao nhiêu nỡ khi rời khỏi , nhưng theo con số dần lên của thang máy, càng ngày càng nắm chắc.

      Trước khi thấy được chân tướng, chết tâm!

      Ra khỏi thang máy, tìm được số nhà chính xác, giơ tay lên, nhấn chuông, sau rất nhiều lần, mới nghe được thanh có người tới mở cửa.

      Đó là người đàn ông ngoại quốc rất tuấn tú, Đường Sĩ Thành khỏi giật mình.

      Sam¬my cũng ngây dại, nhân viên quản lý vị khách họ Đường, cho là người bạn, nhưng sau khi thấy đối phương, mới biết phải.

      Người đàn ông ngoài cửa, mặc thân tây trang rất có phong cách, vóc người cao lớn, tướng mạo đường đường, trông rất lịch , trong tuấn dật có kiên cường, giữa hào phóng lại có phần khí độ quân tử, mắt thâm thúy có hồn, hơn nữa trong tay còn cầm bó hoa hồng Mân Côi, thoạt nhìn rất tuấn nhã mê người.

      “. . . . . .” Sam¬my mặt biến sắc quan sát đối phương tỉ mỉ từ đầu đến chân, đồng thời, đối phương cũng quan sát .

      “Tôi tìm Thiên Tầm.” Đường Sĩ Thành mục đích, thanh hàm chứa tia đè nén người khác dễ phát , trong con ngươi đen cất giấu nộ hỏa, cố sức khắc chế cho núi lửa bộc phát.

      là. . . . . .”

      “Đường Sĩ Thành.” ra tên của mình.

      Khóe môi tuấn mỹ của Sam¬my nâng lên nụ cười đầy mị lực, đôi mắt màu xanh dương nhìn thẳng vào mắt của .

      “Tôi tên là Sam¬my.” vươn tay, bắn trở về nụ cười hữu nghị đầy mê người.

      Trong giây Đường Sĩ Thành cảm thấy do dự, nhưng rất nhanh liền đưa ra quyết định, nếu đối phương rộng lượng như vậy, đương nhiên thể thua kém, vươn tay.

      phút qua, ngoại trừ bắt tay, hai người có hành động nào khác, vẻ mặt của càng ngày càng nghiêm túc, bởi vì đối phương luôn nhìn mỉm cười, tay cũng buông ra.

      “. . . . . . Sam¬my tiên sinh.”

      “Vâng”

      “Tôi tìm Thiên Tầm.” lạnh lùng, từng chữ từng chữ lại lần nữa mục đích đến.

      “Cái gì? Việc này, nhìn, tôi thất lễ, cư nhiên quên, xin lỗi xin lỗi, mời vào.” Sam¬my đưa tay ra, rất tự nhiên muốn đón lấy bó hoa hồng lớn, đỏ tươi trong tay .

      Đường Sĩ Thành ngăn trở cánh tay của đối phương, cất giọng lạnh lẽo cự tuyệt.

      “Tự tôi cầm là được rồi.”

      Sam¬my rút tay về, ngại vẻ mặt nghiêm túc cùng lãnh đạm của , nhường đường, để vào, tầm mắt luôn nhìn theo giống như đào được bảo vật.

      Đường Sĩ Thành ngờ tới đối phương tốt như vậy, còn vô cùng nhiệt tình mời ngồi xuống, trong lòng khỏi có cảm giác là lạ, người đàn ông xa lạ tìm tới cửa, chỉ đích danh muốn gặp Thiên Tầm, chẳng lẽ đối phương tò mò về thân phận của ?

      ngồi ở ghế sa lon, nhìn người đàn ông kia ra, vào bận rộn, trong lòng thầm đoán quan hệ giữa người đàn ông ngoại quốc này và Thiên Tầm.

      “Muốn uống cà phê hay trà?” , Sam¬my cười hỏi.

      “Cà phê. . . . . .”

      “Ở đây tôi chỉ có Latte, được ?”

      “Cũng được. . . . . .”

      “Xin chờ chút.”

      Kế tiếp, lại thấy đối phương bận rộn, bao lâu, ly cà phê Latte cùng đĩa bánh ngọt được bưng tới trước mặt .

      “Mời dùng, hi vọng hợp khẩu vị của .” Sam¬my nhu tình như nước chiêu đãi , lộ ra chút thần thái cao ngạo nào, thừa dịp đối phương chú ý lặng lẽ vuốt vuốt ngực, làm lạnh lòng mình, lâu rồi tức giận đến thế.

      Nhận ra đối phương vô cùng chân thành chiêu đãi , Đường Sĩ Thành càng thêm mơ hồ, liếc qua ly cà phê Điển Nhã tinh xảo bàn, cùng khay bánh ngọt Mân Côi trang nhã, tất cả tạo nên loại khí hài hòa khó thành lời.

      Từ lúc vừa vào cửa, có cảm giác lạnh lẽo đến rợn cả tóc gáy, nên tự chủ nâng cao phòng bị lên mười phần, ánh mắt của người đàn ông này quá mức thân mật, khiến đoán ra, mà người đoán ra, tất nhiên ‘thâm tàng bất lộ’.

      Đối phương có lẽ biết mục đích của khi tới đây, mới có thể thịnh tình chiêu đãi như vậy.

      “Tôi là bạn trai của Thiên Tầm.”

      Sam¬my ngơ ngẩn, trầm ngâm lát, mới ;”Oh. . . . . . Vậy sao?” trong ánh mắt nóng bỏng khó nén vẻ thất vọng.

      Cuối cùng cũng có phản ứng bình thường, trong cơ thể Đường Sĩ Thành lửa giận tích trữ lâu nay điên cuồng lăn lộn, người đàn ông trước mắt này y phục chỉnh tề, chỉ mặc áo ở nhà cùng cái quần cụt, lộ ra cặp chân, rất khó để người ta suy nghĩ theo hướng ám muội, cách nào tiếp nhận, Thiên Tầm cư nhiên lựa chọn người ngoại quốc tóc dài này.

      Oh. . . . . . Trời ạ. . . . . .

      Ánh mắt quan sát của đối phương, làm Sam¬my khó thở, cố gắng đè xuống cảm xúc hoảng loạn, ánh mắt của người đàn ông này là nguy hiểm, ràng trêu chọc , trái tim như nai con chạy loạn, sớm biết có trai đẹp tới tìm, tối hôm qua nên cạo lông chân .

      Đường Sĩ Thành trầm giọng hỏi: “ ấy ở đâu?”

      . . . . . .” Chưa trả lời, liền nghe được tiếng mở cửa, hai người hẹn mà cùng nhìn về của chính ở phòng khách.

      Thiên Tầm mở cửa, ôm đống thức ăn mới mua từ chợ tới, miệng than thở.

      “Hô, mệt chết được, nặng đó.” Bởi vì túi đồ chặn tầm mắt của , cho nên nhìn thấy hai người trong phòng khách

      lúc cố hết sức đóng cửa lại, dùng hai cánh tay sắp vô lực cố gắng ôm túi thức ăn lớn đôi bàn tay nhận lấy cái túi trong tay , trong nháy mắt gánh nặng được giảm bớt, hai cánh tay sắp mỏi chết của được cứu thoát.

      “Cám ơn , Sam¬my, sao hôm nay lại dậy sớm vậy? Có đói bụng hay ! A!” cởi xong giầy, ngẩng mặt lên, rốt cuộc thấy ràng đối phương là người nào.

      “Cực khổ.” Đường Sĩ Thành cắn răng .

      “Sao lại ở đây?” giọng hô.

      tới tìm em, sau khi được An tiểu thư chỉ điểm, rốt cuộc tìm được nơi này.” giọng của nghe như bình tĩnh, kì thực tràn đầy cuồng phong nguy hiểm.

      Thiên Tầm đánh hơi được mùi tức giận.

      từ trong kinh ngạc hồi phục, nhớ tới lần cuối cùng chia tay vui giữa họ, sắc mặt cũng hạ xuống.

      “Tìm em làm gì?”

      “Cùng trở về.”

      “Tại sao?”

      Đường Sĩ Thành biết nơi này phải chỗ thích hợp chuyện.

      “Chúng ta tìm nơi khác chuyện chút, được ?”

      Nhưng vào lúc này, có người cam lòng bị bỏ rơi cũng muốn ồn ào tham gia vào giữa hai người”Thiên Tầm, ta chính là người bạn trai mà kia?”

      Câu trả lời của Thiên Tầm, khiến Đường Sĩ Thành ứng phó kịp.

      phải, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè.”

      ôm lại đống đồ ăn từ tay , lướt qua, hướng phòng ăn tới.

      Câu trả lời này khiến Đường Sĩ Thành mất mặt, chân mày xiết chặt, cho thấy cực kì vui, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng dâng lên luồng khí lạnh đến thấu xương, khỏi kỳ quái, vì sao khắp người lại nổi da gà? phát , người đàn ông lam nhãn sau lưng nhìn chằm chằm vào , mặt nở nụ cười quỷ dị.

      ra chỉ là bạn bè bình thường.”

      , chúng ta là bạn bè theo kiểu nam nữ.” sắc mặt Đường Sĩ Thành căng thẳng, đối với vẻ hài lòng mặt Sam¬my cảm thấy tức giận, còn có tia . . . . . . Sợ hãi? Chuyện cười, khi nào sợ người khác , cũng chỉ là người ngoại quốc dáng dấp tệ thôi, tin Thiên Tầm chỉ nhìn vào bề ngoài.

      Thiên Tầm đặt đồ lên bàn ăn xong, mới ra , chống eo : “Chẳng lẽ phải luôn tuân theo tính toán của hay sao? Em rồi, em chỉ muốn lui tới cùng người có ý định kết hôn.”

      Đường Sĩ Thành nắm chặt quả đấm, tưởng ám chỉ là cái người ngoại quốc nhìn như ẻo lả kia, khỏi nổi nóng.

      “Chỉ vì kết hôn, cho nên em liền tùy tiện tìm người ngoại quốc cùng ta ở chung?”

      Hai chữ ‘tùy tiện’ này chọc giận tới .” tới tìm em gây gổ sao?”

      “Mới chia tay tới ba tháng, em liền tìm người đàn ông khác, còn cùng ở chung, những người bạn trước đây tôi chia tay, có nhanh nữa, cũng giống em mau chóng tìm được niềm vui mới như vậy!” những lời này thuần túy là lẫy, tức giận vẫn nhẫn, cùng tất cả phiền não, lo lắng, buồn bực rốt cuộc bộc phát vào lúc này, chỉ vì thay lòng đổi dạ trong thời gian như vậy, cách nào tiếp nhận!

      Thiên Tầm trợn to mắt, há to mồm, từ phản ứng của , liền hiểu, Mật Nhi cho tin tức sai lệch, nên giải thích, nhưng thấy thái độ chưa hỏi ràng phán xét của , cỗ hỏa khí liền dâng lên .

      Kết giao ba năm, là người như thế nào, vẫn chưa sao? Thế nhưng lại dùng loại giọng điệu, loại thái độ, cùng cái loại ánh mắt đó vũ nhục !

      Tại sao phải giải thích, cũng phải là gì của !

      “Đúng, em cùng ấy ở chung, thế nào!” ôm cánh tay Sam¬my, cố ý tức chết . Sam¬my kinh ngạc liếc nhìn cái, sau khi hiểu ý, rất hợp tác ôm vai chặt, gương mặt tuấn mỹ ngẩng lên, nở nụ cười mê người mà quỷ dị, vừa mở miệng, chính là câu làm cho người ta muốn rớt mắt kiếng.

      “Nếu như cảm thấy công bằng, vậy ở chung , cùng nhau so cao thấp, thế nào?”

      Lời này vừa ra, hai người vốn như ngọn núi lửa sắp bộc phát liền sững sờ, cùng dùng cặp mắt như gặp quỷ trừng về phía .
      snowbell thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.1.

      Cuộc tranh cãi vừa bạo phát, bởi vì lời đề nghị giải thích được của Sammy, trong thoáng chốc trường tràn ngập cỗ khí quỷ dị.

      Thiên Tầm mở to mắt nhìn chằm chằm Sam¬my, nhất định nghe lầm.

      đùa giỡn vậy? Bảo ấy đến ở? Đừng gây chuyện nữa.”

      “Có sao đâu? Nhiều người, càng náo nhiệt.”

      Náo nhiệt? Đây là cái lý do gì, đối với tính tình cổ quái của Sam¬my, cùng những hành động hoặc ý tưởng bình thường thỉnh thoảng xuất , đều quan tâm, nhưng lần này, hiểu rốt cuộc Sammy nghĩ cái gì!

      và Sam¬my chỉ là bạn bè, cho nên khoản thời gian này ở lại đây, là bởi vì bị cảm.

      Sam¬my bị cảm nghiêm trọng đến toàn thân đều đau đớn, tứ chi vô lực nằm ở giường, đôi lúc còn phát sốt, phần lớn thời gian, Sam¬my đều ngủ mê man, *‘nghĩa bất dung từ’ chăm sóc , nấu ba bữa cơm, đúng giờ đánh thức dậy uống thuốc, tránh việc ngủ quên.
      (*Nghĩa bất dung từ: chùn bước làm việc thiện)
      Cuối cùng để cho tiện, dứt khoát tạm thời chuyển đến ở cùng , dù sao ở đây vẫn còn phòng trống , mặt có thể tiết kiệm, mặt khác cũng dễ dàng theo dõi bệnh tình của .


      Bây giờ Sam¬my sớm bình phục, nhưng còn ở chỗ này, là bởi vì Sam¬my thích tài nấu nướng của , lôi kéo muốn , mà Sam¬my làm nũng cách nào cưỡng lại được, dù sao case chụp ảnh của người mẫu phải ngày nào cũng có, trước lúc tìm được công việc cố định, thích hợp hơn, thời gian cũng nhiều, nên đồng ý, ở lại đây thêm tháng.

      vốn tính toán trong hai ngày nay trở về chỗ Mật Nhi, ai ngờ hôm nay Đường Sĩ Thành lại đột nhiên tìm đến, còn những lời này chọc tức , cả cơ hội giải thích cũng cho. quyết định để tiếp tục hiểu lầm, làm bộ cùng Sam¬my lui tới, cố ý tức chết .

      Sam¬my biết dụng ý của , sao đột nhiên lại đề xuất ý kiến kì quái như vậy? Tạm thời cần tra xét ý đồ của Sam¬my, lấy bản thân Đường Sĩ Thành cũng đáp ứng.

      đừng náo loạn nữa…, sao có thể để cho ấy đến đây ở chứ!” tức giận .

      “Có gì thể.”

      Lần này, đến phiên Thiên Tầm cùng Sam¬my ngây người, nhất trí nhìn về phía nhân vật vừa lên tiếng.

      Dũng cảm tiếp nhận khiêu chiến là thiên tính của luật sư, tiếp nhận chiến thư Sam-my ném tới, cũng vì câu “ Sao có thể” kia của Thiên Tầm , lúc đó liền quyết tâm rồi !

      “Tôi đồng ý tiếp nhận khiêu chiến, cạnh tranh công bằng.” vẻ mặt nghiêm túc, khiến Thiên Tầm cũng cảm thấy kinh ngạc, nghi ngờ cùng luống cuống. tìm về tự tin, cũng hồi phục lý trí, suy nghĩ quả quyết như ngày thường.

      tin tưởng trong lòng Thiên Tầm, mình vẫn có địa vị, nếu mặt cũng xuất dáng vẻ phúc tạp, do dự quyết đó.

      tốt quá, hoan nghênh, hoan nghênh.” Trong ba người cao hứng nhất chính là Sam¬my, bỏ lại Thiên Tầm bước lên trước, thân mật cầm tay Đường Sĩ Thành, tận đáy lòng hoan nghênh gia nhập của , mà Thiên Tầm đột nhiên bị đẩy ra, thiếu chút nữa đứng vững.

      Trái tim bị quấy rối của Thiên Tầm, rốt cuộc tỉnh táo trở lại, vội vàng tiến lên phản đối: “ được, em đồng ý.”

      Đường sĩ thành nhìn về phía .”Tại sao?”

      “Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .” Bởi vì nếu như ở lại, rất nhanh phát lời dối của , hơn nữa như vậy cũng phải tiếp tục ở lại.

      Đường Sĩ Thành như hiểu ra ;”Bởi vì em sợ .”

      bậy, ai sợ chứ, em, em mới sợ !”

      “Thiên Tầm, đừng như vậy, mọi người ở cùng chỗ, mới có thể hiểu nhau hơn, cũng mới có thể hiểu ai với ai là thích hợp nhất.”

      Thiên Tầm nhìn chằm chằm Sam¬my bằng ánh mắt quái dị, người này lúc nào chuyện trở nên thánh khiết cùng lý tính như vậy? chút cũng giống người luôn bốc đồng – Sam¬my.

      “Nhưng mà ——” còn muốn ngăn cản, ngờ lại bị ánh mắt cảnh cáo của Sam¬my trừng trở về, hại lời còn chưa kịp thốt ra liền mắc nghẹn trong cổ họng.

      “Chuyện tình cảm thể hành động theo cảm tính, nếu sau này có muốn tiếc nuối, hối hận cũng kịp, có đúng ?” Khi quay lại, khuôn mặt khôi phục vẻ ôn hòa cùng tuấn mỹ, nở nụ cười nhìn người đàn ông đẹp trai mê người trước mắt này.

      Tình địch rộng lượng, nguyện ý cạnh tranh theo cách của quân tử, Đường Sĩ Thành đem nó trở thành khiêu chiến, dĩ nhiên lùi bước, khí phách cũng thể thua đối phương, khuôn mặt nghiêm túc gắng nặn ra nụ cười tuấn nhã.

      “Đầu tiên nên , ở trận cạnh tranh này, tôi khách khí.”

      “Tôi hiểu, sao.” Nụ cười càng thêm rực rỡ, nhìn ra bất kỳ thái độ đối địch nào, nhưng trong thân thiện lại hàm chứa tâm cơ bí hiểm.

      Đường Sĩ Thành có dự cảm mình gặp phải đối thủ, người này nếu phải lòng dạ quá rộng rãi, chính là rất có tự tin, hoặc là, ta so với còn thông minh hơn, hiểu được cách lấy lui làm tiến, ngoài mặt hoan nghênh tới cạnh tranh, nhưng ra muốn nhân cơ hội này nắm chặt lòng của Thiên Tầm, cho thấy khác biệt của hai người, chặt đứt do dự trong lòng .

      Nếu đúng như vậy, tâm cơ người này phải đáng sợ bình thường.

      Cầm tay của đối phương, lại có tia cảm giác rợn tóc gáy, chắc hẳn đây là chiến dịch khó ứng phó.

      Tuyệt đối thể thua! tự với mình.

      Hai người đàn ông đều tự theo đuổi tâm tư của mình, bắt tay lập thành ‘ước hẹn quân tử’, chỉ có mình Thiên Tầm, vẫn còn chưa hồi hồn.

      Ánh mắt trừng vừa rồi, là có ý gì đây?

      Đường Sĩ Thành mang theo hành lý đơn giản, chuyển vào nhà Sam¬my.

      “Hoan nghênh quang lâm.”

      Cửa mở ra, nghênh đón Đường Sĩ Thành, là người mặc thân trang phục rực rỡ khác thường, cười đến mê đảo chúng sinh – Sam¬my.

      Đường Sĩ Thành ngây người, nhìn chằm chằm tình địch, thể thừa nhận, người này. . . . . . rất tuấn, từ trước đến giờ, đối với những người đàn ông để tóc dài có hảo cảm, luôn cho là bất nam bất nữ, nhưng nghĩ tới, ra là đàn ông để tóc cũng có thể đẹp mắt như vậy,. giống với ngày hôm qua, bữa nay đối phương đổi cách ăn mặc, chiếc áo quốc với những sợi tơ mềm khoác lên người, tản mát ra cỗ hơi thở quý tộc bất phàm.

      Ngoài mặt, Đường Sĩ Thành gắng giữ tỉnh táo, lộ ra kinh ngạc trong lòng, người đàn ông này. . . . . . quả đối thủ mạnh.

      “Quấy rầy.” vào, hành lý tùy thân chỉ là chiếc va ly .

      Đường Sĩ Thành quét mắt nhìn quanh nhà cái, tìm kiếm, đương nhiên là bóng dáng giai nhân.

      “Để tôi giúp cầm hành lý.” Sam¬my cười , đưa tay muốn nhận lấy, nhưng bị Đường Sĩ Thành ngăn trở.

      làm phiền, chỉ cần cho tôi biết phòng ở đâu là tốt rồi.” nhàn nhạt .

      Mặc dù thái độ lạnh lùng, nhưng Sam¬my để ý, trong lòng len lén kích động , uổng phí chính mình sáng sớm tinh mơ thức dậy đắp mặt, gội đầu, tạo kiểu tóc, ăn mặc xinh đẹp, vì muốn cho ấn tượng” khó quên”! Mặc dù đối phương có biểu tình gì quá lớn, nhưng nhìn thấy, trong ánh mắt kia có đè nén kinh ngạc.

      “Phòng của ở hướng này, mời theo tôi.” Sam¬my đưa tới gian phòng độc lập trang nhã, ở đây, Đường Sĩ Thành rốt cuộc tìm được giai nhân nhung nhớ.

      buộc tóc đuôi ngựa, người mặc áo T shirt cùng quần short, đưa lưng về phía , quỳ mặt đất lau sàn, từ góc độ này, vừa lúc để cho nhìn thấy . . . . . . cặp mông đẹp như đào mật mà bản thân nhung nhớ lâu.

      biết, từ trước đến giờ Thiên Tầm luôn kiên trì muốn dùng khăn lau nhà, cảm thấy như vậy mới có thể đem sàn nhà lau đến hạt bụi cũng còn, ngay cả những *góc chết cũng sach , mà những khi cố gắng như vậy cũng là lúc tạm thời đặt tờ báo xuống, thưởng thức chiếc mông đẹp, hấp dẫn của .

      *Góc chết: như gầm bàn, gầm giường, gầm tủ,…

      Lúc này, tuy mặc ‘cẩm y hoa phục’, nhưng hấp dẫn mỹ lệ hơn so với bất kỳ phụ nữ nào, toàn tâm toàn ý bỏ ra vì , giống như cơn gió mát thổi vào trong lòng, hòa tan trái tim luôn nguội lạnh vì hiểu tình đời của .

      bắt đầu hiểu nguyên nhân mình thể buông ra rồi, cũng hiểu quyết định chuyển vào là chính xác.

      muốn đoạt về!

      Phát đến , Thiên Tầm đứng lên, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trán, cùng đôi mắt đen như mực kia chạm nhau mấy giây, liền tự chủ dời tầm nhìn.

      “Sửa sang xong rồi, có thể đem đồ đạc chuyển vào.” Ánh mắt của cũng nhìn , mà là nhìn sàn nhà.

      Đường Sĩ Thành làm theo, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm , trong bụng cảm thán, khi làm việc nhà, bộ dạng là đẹp, trước kia cũng rất đẹp, chỉ là khi đó mỗi ngày đều nhìn thấy, cho nên đặc biệt quan sát, nhưng sau khi tách ra gần ba tháng, tỉ mỉ đem hình dáng này khắc vào trong đầu, tỉ mỉ thưởng thức.

      Mồ hôi thấm ướt quần áo của , dán chặt vào da thịt, càng ràng những đường cong xinh đẹp, khiến nhìn đến mất hồn.

      Thiên Tầm cố ý biểu vẻ quan tâm, mặc dù nhìn , nhưng ăn ý khi ở chung ba năm vẫn còn, biết tầm mắt nóng bỏng kia nhìn chằm chằm , cho nên vẫn dám nhìn , tránh tiết lộ e lệ của bản thân, chỉ làm thêm đắc ý.

      muốn thấy cái gì chứ? Tầm mắt chuyên chú này làm tim tự chủ được đập nhanh hơn, may là, Trình Giảo Kim đúng lúc tham gia làm kỳ đà cản mũi.

      “Đến đây, để hành lý của xuống, cứ coi như nhà mình, đừng ngại.” Sam¬my thân thiết chào hỏi, nhưng ra là cố ý chen giữa bọn họ, ngăn trở tầm mắt của hai người.

      Người đàn ông này quả nhiên tâm cơ rất sâu, Đường Sĩ Thành muốn tình địch được như ý, vạch trần quỷ kế của đối phương, lòng toàn bộ đặt ở người Thiên Tầm.

      “Phòng của em ở đâu?” Nếu như lầm, vừa rồi quan sát sơ qua, phát bốn gian phòng, hình như chỉ có hai gian là để ngủ.

      “Sát vách.” thuận miệng đáp lời, muốn ra khỏi phòng, ngang qua cạnh đột nhiên bị dán lại, hơi thở nóng rực phả tới.

      được!”

      sợ hết hồn, biết vì sao lại đột nhiên kích động, giọng điệu còn bá đạo như thế, nhưng chỉ chốc lát sau, bừng tỉnh hiểu ra.

      phải bên trái, mà là bên phải á!” đỏ mặt sữa chữa, hiểu nguyên nhân Đường Sĩ Thành bá đạo, người này cho là muốn cùng giường chung gối với Sam¬my, đúng lúc ở bên kia còn có gian phòng.

      Mi tâm Đường Sĩ Thành giãn ra, nhưng lại rất nhanh phát có chỗ đúng.

      “Phòng bên phải có giường.”

      “Dĩ nhiên có giường, bởi vì đó là phòng cất video.”

      Sam¬my là chủ nhân, đương nhiên ở phòng ngủ chính, gian phòng khách này vốn là ở, hai phòng khác, là phòng thiết kế của Sammy, còn lại là phòng cất video, tại lại thêm người, hai nam nữ sống chung mái nhà, mấy gian phòng đương nhiên cần phân phối lại chút.

      tóm lại, ba người, nhưng chỉ có hai chiếc giường.

      nhàng, nhưng nghe được, chân mày lần nữa nhíu chặt.

      “Em ngủ ở phòng cất video?”

      “Thế nào, được sao?” tức giận trừng lại .

      Ánh mắt vui của Đường Sĩ Thành bắn về phía Sam¬my.” để cho ấy ngủ ở phòng cất video?”
      snowbell thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.2

      thế nào, cũng phải ưu tiên cho phái nữ mới đúng, huống chi Thiên Tầm là mục tiêu chung của hai người họ, sao có thể để cho ngủ ở gian phòng kém chất lượng nhất? Điều này có đạo lý!

      Ánh mắt vô tình lại lãnh khốc kia, làm tim Sam¬my nhíu chặt , cõi lòng đầy khổ sở, vô tội trả lời: “ ra tôi vốn muốn đem phòng tặng cho Thiên Tầm, nhưng lại, ấy vẫn chịu, tôi cũng hết cách.” Chuyển sang Thiên Tầm, tận tình khuyên nhủ : “Thiên Tầm, *em đừng cố chấp như vậy nữa, khiến cho tôi khó xử đó.”

      * Mình thay đổi cách xưng hô của Sammy trước mặt Đường Sĩ Thành để phù hớp với hoàn cảnh đóng kịch của hai ngươi họ.

      Gặp quỷ!

      Quả đấm của Thiên Tầm ngứa ngáy, muốn tẩn Sam¬my trận cho thoải mái! Ban đầu là Sam¬my muốn nhường lại phòng, còn nếu làm như vậy, quá thất lễ đối với khách, nhưng bây giờ lại bày ra bộ dạng che chở, đau lòng, giả vờ cũng quá giỏi !

      vạch trần, là vì Sam¬my ba người cùng ở nhà, chỉ cần hai người bọn họ tiếp tục mập mờ, mới có thể làm cho Sĩ Thành khẩn trương, kích thích khát vọng trong nội tâm, đạt tới mộng đẹp ‘người có tình thành”Thân thuộc”’, bị thuyết phục, cảm thấy đây quả là ý kiến hay.

      Nhưng. . . . . . là do suy nghĩ nhiều hay sao? Cứ cảm thấy có chỗ nào lạ lạ , nhưng lại được, giống như bị người ta tính kế.

      Đường Sĩ Thành dĩ nhiên để người phụ nữ âu yếm của mình chịu uất ức.

      cần, tôi ngủ ở phòng cất video.” cho cơ hội từ chối, trực tiếp kéo va ly ra khỏi phòng.

      cần vì em!” định cự tuyệt, ngờ đột nhiên quay người lại, mặt cuối xuống, mà vừa đúng lúc về phía trước, cánh môi hai người, chỉ kém mấy centimét liền đụng phải.

      “Nếu như em đồng ý, muốn cùng dùng chung phòng cất video cũng được.” giọng của trở nên khàn khàn mà từ tính, mặc dù chạm vào môi của , nhưng phun ra khí nóng, trêu chọc môi dấy lên từng trận tê ngứa mà khô khốc, hai tai đỏ lên, len lén nuốt nước miếng, làm dịu cổ họng khô rát.

      được!” Sam¬my dĩ nhiên tán thành, chen vào giữa, kéo cự ly của bọn họ ra.”Hai người thể ngủ cùng nhau, có ngủ cũng là hai người đàn ông chúng ta ngủ phòng.”

      Đường Sĩ Thành quét mắt nhìn cái, hừ lạnh , bước ra ngoài.

      ngồi lên ghế sa lon ở phòng khách, mở va ly, lấy đồ dùng ra phân loại.

      Trong va ly là những dụng cụ ngày thường để rửa mặt, tắm rửa, cùng với hai bộ tây trang. mang nhiều, nghĩ rằng nếu đủ, chỉ cần trở về nhà lấy xong.

      ra cần phải khổ cực như vậy, chúng ta ngủ chung giường lớn là được.” Sam¬my đề nghị.

      Đường Sĩ Thành chậm rãi quay đầu, dùng *lãnh mâu trừng nhiệt mắt, bởi vì đối phương ngồi sóng vai với , cái tay giống như rất quen thuộc khoác lên vai . Nếu như Đường Sĩ Thành nhớ lầm, bọn họ là tình địch, sao chỉ thoáng chốc biến thành bạn tốt vậy chứ?

      *Lãnh mâu trừng nhiệt mắt: mắt lạnh trừng mắt nóng.

      Sam¬my nhìn , tâm ý tương thông an ủi.

      yên tâm, tôi để ý .”

      Ai quản suy nghĩ của ta làm quỷ gì chứ?

      “Nhưng tôi để ý.” Đường Sĩ Thành đứng lên, lạnh lùng đến phòng tắm, bất kể Sam¬my biểu thân thiện cỡ nào, ở trong mắt của , đối phương chỉ có thân phận —— tình địch.

      Vào phòng tắm, đem dao cạo râu, bàn chải, kem đánh răng, khăn lông và mấy thứ đồ dùng cần thiết, để vào vị trí.

      Tiếp đó, rời khỏi phòng tắm, trở lại phòng khách, đem mấy thứ còn lại dọn vào phòng chứa video, trước hết tìm chỗ treo tây trang lên, về phần những bộ quần áo cùng đồ dùng hằng ngày khác, đặt ở trong va ly là được, khi nào cần lấy ra .

      Sau đó, đem chiếc nệm để ở góc tường, tìm vị trí thích hợp trải ra, sàn ở phòng này làm bằng gỗ, chỉ cần trải lên tấm nệm cùng chiếc chăn bông dày, là có thể ngủ thoải mái.

      Những chuyện này làm rất đơn giản, cũng có gì khó khăn, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng được tự nhiên, thái dương vui khẽ co rút, rốt cuộc nhịn được quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.

      nhất định phải đứng bên cạnh, nhìn chăm chú như vậy sao?”

      Lúc ở phòng tắm cũng nhìn!

      Ở phòng khách cũng nhìn!

      Giờ đến căn phòng này, vẫn tiếp tục nhìn!

      Sam¬my nghiêm nghị cảnh cáo của mà lui bước, nụ cười mặt thủy chung vẫn thanh thản tự đắc.

      “Tôi chỉ hiếu kỳ, có mị lực gì, mà có thể khiến Thiên Tầm thích như vậy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nên có cơ hội nghiên cứu tình địch chút là điều hiển nhiên!”

      Tâm Đường Sĩ Thành trầm xuống, thầm cảnh giác, người đàn ông này còn trầm ổn, kín kẽ, bình tĩnh, khách quan hơn so với . Ngược lại, mình quá dễ xúc động rồi, bởi vì biết đối phương suy nghĩ gì, cho nên dễ dàng tức giận, điều này đối với rất bất lợi.

      Lần đầu tiên, sâu sắc cảm thấy mình gặp phải đối thủ mạnh mẽ.

      Cuộc sống của ba người, bắt đầu trình diễn.

      Mỗi sáng , Đường Sĩ Thành đều bị hương thơm của thức ăn thúc dục tỉnh lại, nhớ mùi vị này, là bí đỏ hầm.

      ra khỏi phòng, theo mùi hương của thức ăn tới, ở phòng bếp phát thân ảnh mặc tạp dề của giai nhân.

      Thiên Tầm bày bát đũa, phát đến, giọng : “Chào buổi sáng.”

      Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến buổi sớm mai càng thêm ấm áp, trong khí tràn ngập mùi thơm, gương mặt hiền tuệ của đứng ở bên, cùng với bữa ăn sáng phong phú, đan vào nhau tạo thành bức tranh xinh đẹp, cảm giác lâu thấy này, khiến trong khoảng thời gian ngắn ra lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm .

      Từ ánh mắt của , cảm nhận được tình ý, tình có lúc chỉ là ánh mắt giao nhau, cần ngôn ngữ gì, liền có thể hiểu.

      Bọn họ bao lâu cùng nhau dùng bữa sáng? giống như trải qua mấy kiếp. . .

      Sam¬my buồn ngủ ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy màn này, ghen tức dâng lên đầy bụng, chỉ chốc lát sau, trong đôi mắt màu xanh dương thoáng qua tia sáng quỷ dị, tiếp đó khóe môi gợi lên nụ cười tà khí, về phía Thiên Tầm, hề báo trước ôm lấy từ phía sau.

      “Chào buổi sáng, bảo bối.” hạ nụ hôn lên mặt , hành động này, thiếu chút nữa khiến Đường Sĩ Thành tức điên.

      Thiên Tầm cũng ngờ Sam¬my lại đột nhiên làm thế, biết là do cố ý , vội phụ họa: “Em làm bữa sáng thích ăn nhất đấy.” Gì vậy chứ! Muốn diễn trò cũng chịu báo trước tiếng, hại thiếu chút nữa làm lộ chuyện rồi.

      “Cám ơn, lúc ở trong phòng, ngưởi được mùi vị của hạnh phúc rồi.”

      Lời này phải là rất cao minh, giống như mấy lời ngon tiếng ngọt buồn nôn ngoài miệng, mà len vào tận trong tâm khảm, khiến người nghe được cảm thấy lòng mình mềm lại, Thiên Tầm thể thầm bội phục Sam¬my, ra người này là cao thủ tán tỉnh a!

      Mới sáng ngày thứ nhất, Đường Sĩ Thành liền thua ván, bất mãn, nhưng là cạnh tranh lành mạnh, nên vẫn phải giữ vững phong độ, cho dù trong bụng tức sắp điên.

      lên trước, dịu dàng : “ tới giúp em.” Lúc nhận lấy bát đũa lòng bàn tay bao trùm lên, nhiệt độ ấm áp, làm nóng đôi tay mềm mại lạnh như băng của .

      Nhiệt độ này truyền tới ngực , ấm áp.

      Giống như trước kia, mỗi khi chuẩn bị thức ăn luôn tới giúp bưng canh, chỉ sợ nồi quá nặng, mất thăng bằng khiến canh nóng vẩy ra ngoài, phỏng đôi tay ngọc của .

      Ở phương diện này, vô cùng săn sóc , đây cũng là ưu điểm lớn nhất của . chỉ ở bên cạnh làm khán giả, mà luôn gia nhập vào, cùng hưởng thụ niềm vui thú khi hai người làm cùng việc nhà, lấy hành động chứng minh sủng ái đối với , giống như những người đàn ông chỉ biết bằng miệng.

      Cảm giác này giống như những cộng cùng chung tay làm việc, hai người ăn ý mười phần, tựa cặp vợ chồng già, mà người ngoài hoàn toàn có cách tham gia. Môi Thiên Tầm tự chủ được nâng lên nụ cười, tuy rất nhạt, nhưng vẫn bị thấy.

      liếc sang Sam¬my, quả nhiên nhìn thấy biểu tình ghen ghét khuôn mặt kia, đôi mắt đen trừng lên đầy khiêu khích, cái này gọi là ai thắng ai thua, còn chưa biết được!

      bữa sáng, giữa gian này, nhìn như gió êm biển lặng, nhưng kì thực những đợt sóng ngầm mãnh liệt cuồn cuộn dâng lên. Khi hai người đàn ông làm, tiếp đó là thời gian thuộc về cá nhân Thiên Tầm.

      Đem bát đũa cùng những món ăn còn thừa lại cất vào phòng bếp, chuẩn bị bắt đầu làm việc nhà, nhưng người vốn nên ra cửa rồi, lại đột nhiên quay về.

      “Ah? Quên đồ sao?”

      “Đúng.”

      tới, hề báo trước ôm hông của , hạ xuống nụ hôn sâu, quên nụ hôn gặp lại trong quá khứ mỗi ngày trước khi ra cửa, nên bây giờ muốn đòi lại.

      Lửa nóng xâm nhập, thưởng thức lúc lâu, cho đến khi hài lòng, mới bỏ qua cho cái miệng nhắn ngọt ngào kia.

      làm đây.” xong, liền mang theo gương mặt thỏa mãn, bước nhanh rời .

      . . . . . . Gian trá. . . . . .” Thiên Tầm khẽ vuốt đôi môi bị hôn sưng, thầm , khóe miệng lại nhấc lên nụ cười thẹn thùng, tư vị ngọt ngào còn ở trong miệng, sớm khuếch tán đến tận ngực.

      Cuộc sống cứ thế tiếp diễn đến ngày thứ ba, bỗng xuất vị khách mời mà đến.

      An Mật Nhi có nhà nhưng về. Thiên Tầm ở nhờ chỗ Sam¬my đến giờ vẫn chưa , hấp dẫn tò mò của , khiến người ta khó lòng mà bỏ qua được.

      ngồi ở ghế sa lon, hai chân bắt chéo, tay giơ cao tờ báo, tin tức đó, chữ cũng nhìn, tầm mắt rơi vào cuộc tình tay ba diễn ra ngoài đời thực trước mặt.

      Hai người đàn ông cùng theo đuổi người phụ nữ sao?

      , loại tiết mục này đáng xem, chút hứng thú cũng có.

      Nội dung chân chính phải là, lòng của Đường Sĩ Thành ở người Thiên Tầm, mà lòng của Sammy, lai là đặt ở nơi Đường Sĩ Thành.

      Sam¬my có hứng thú với đàn ông, điều bí mật này, chỉ có mình An Mật Nhi biết.

      “Còn dư lại quả chuối, ai muốn?” Thiên Tầm hỏi.

      Đường Sĩ Thành nhanh chóng cướp , nhét ngay vào miệng.

      “A! quá gian trá rồi, để lại chút cho tôi!” Sam¬my vịn lấy vai , cánh tay vòng qua dưới nách, ôm chặt , khuôn mặt dính vào gò má Đường Sĩ Thành, miệng nhếch lên muốn cắn nửa quả chuối còn lại ở ngoài, tất cả nhìn như rất tự nhiên, ngoài mặt là tranh chuối, nhưng thực tế là thầm ăn mấy miếng đậu hủ của Đường Sĩ Thành.

      “Phốc. . . . . .” tiếng cười phát ra, là đến từ An Mật Nhi.

      Người khác nghĩ rằng cười bọn họ giành ăn, nhưng chỉ có Sam¬my hiểu cười cái gì.

      liếc sang Mật Nhi, cảnh cáo, cho phép tiết lộ bí mật của , vất vả. . . . . . vất vả mới quên được đoạn tình cảm đau thương qua kia, động lòng với người đàn ông khác.

      Thừa dịp ai chú ý, đôi mắt màu xanh dương như bảo thạch sáng chói, lặng lẽ truyền tình ý đến Đường Sĩ Thành, nếu như có thể mang lên giường, tốt biết bao nhiêu. . . . . .

      cái tay, thần biết quỷ hay sờ lên mông Đường Sĩ Thành.

      Đường Sĩ Thành đột nhiên cảm thấy tia khác thường, quay đầu lại, Sam¬my ưu nhã uống trà, có chỗ nào kì quái.

      An Mật Nhi cố gắng khắc chế đến nội thương, đôi tay giơ cao cầm tờ báo run run , che kín nụ cười phát ra tiếng nhưng mặt chảy đầy nước mắt.

      “Mật Nhi, cậu xem báo gì mà run vậy?” Thiên Tầm vừa gọt táo, vừa buồn bực hỏi.

      Cách tờ báo, Mật Nhi hít sâu hơi, miễn cưỡng dùng ngữ điệu bình tĩnh trả lời;”Có tin tức quấy nhiễu tình dục, nhìn thấy khiến người ta ớn lạnh. . . . . .”

      Thiên Tầm bừng tỉnh, ra là như vậy, biết bình sinh Mật Nhi ghét nhất là chuyện quấy nhiễu tình dục, nhớ trước kia, lúc còn ở đại học, có học trưởng ăn đậu hủ của Mật Nhi, bị đánh đến ba ngày ba đêm xuống được giường.

      “Mình ghét nhất là quấy nhiễu tình dục, muốn làm gì cứ quang minh chính đại, vụng vụng trộm trộm đáng ghê tởm.” Thiên Tầm liếc mắt nhìn bàn tay đặt ở chân mình, ràng như vậy, lại còn biết đường thu lại, liền đánh cái mạnh lên đó .

      “Rất đau đấy.” Đường Sĩ Thành kháng nghị.

      “Ah! quấy nhiễu Thiên Tầm của tôi, ghê tởm!” Sam¬my đánh lén từ phía sau, lần này, cả người ta đè lên lưng Đường Sĩ Thành, chịu buông ra.

      Bàn tay cầm tờ báo của An Mật Nhi cứng lại, nhìn chằm chằm hai người đàn ông quấn lấy nhau, dùng lượng chỉ có mình nghe được, lẩm bẩm bội phục.

      “Quấy nhiễu tình dục có thể làm cách quang minh chính đại, cũng phải đơn giản.”

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.1

      Tình huống bỗng trở nên bất lợi cho Đường Sĩ Thành , bởi vì cần đến nước Mĩ, công tác nửa tháng.

      Dùng xong bữa ăn tối, điều này cho hai người kia, chờ phản ứng của Thiên Tầm, vậy mà, nhìn thấy biểu tình trong dự đoán.

      “À.” Thiên Tầm chỉ nhàn nhạt đáp tiếng, sau đó giống như bình thường, ăn cơm của , gương mặt xinh đẹp, hoàn toàn đau buồn khi phải chia ly với người .

      Đường Sĩ Thành khó nén thất vọng cùng nóng nảy, trong quá khứ, mỗi lần xa nhà, Thiên Tầm đều khóc đến lê hoa đoái vũ, nhưng bây giờ, hình như thần tình còn quan tâm đến nữa.

      Ở đây, trong khoảng thời gian này, xuất ra tất cả vốn liếng, hy vọng có thể kéo lại lòng của giai nhân, nhưng mọi chuyện lại thuận lợi, đáp trả của Thiên Tầm, khiến rất khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì nụ cười.

      về nhanh thôi, em đừng buồn.” .

      “Có sao đâu chứ? Em giống bình thường thôi, khiến mỗi ngày đều trôi qua phong phú mà có ý nghĩa, đúng ? Sam¬my.” cười cười nhìn về phía người bạn lớn tuổi của mình, lại ngờ đến, nhìn thấy biểu tình như ngày tận thế.

      Dung nhan tuấn mỹ phủ kín tầng đau thương, đôi mắt màu xanh dương như muốn hòa tan cả tòa băng sơn, làm hại những người ngồi ở gần , cũng cảm thấy mình bị loại khổ sở vô hình bao quanh.

      Theo đạo lý mà , trong ba người, kẻ nên hả hê nhất phải là Sam¬my mới đúng, nhưng tình trạng khốn khổ của tại, lại làm cho hai người khác ngạc hiểu, trong khoảng thời gian ngắn biết nên gì?

      nhất định phải lâu như vậy sao?” Sam¬my trầm trọng hỏi.

      “. . . . . . Vâng” Đường Sĩ Thành vốn muốn cảnh cáo thể nhân lúc “người ta cháy nhà mà hôi của”, thế nhưng đối mặt với vẻ khổ sở kia, lại ra những câu chữ vô tình, hơn nữa, biết vì sao mình lại thấy xấu hổ mới là điều kỳ quái nhất.

      Trầm mặc lúc lâu, Sam¬my giống như hạ quyết tâm gì, chậm rãi mở miệng.

      “Tôi chờ trở về.” Đường Sĩ Thành chấn động, như bị dính cú đòn nghiêm trọng, nhìn chằm chằm sam¬my, nội tâm có cỗ kích động nên lời, là rung động, mà cũng là cảm động, hồi lâu sau, mới vất vả thốt ra câu.

      “Cám ơn.”

      cúi đầu, yên lặng dùng bữa, cách nào nghênh đón nụ cười thánh khiết kia, lòng tràn đầy xấu hổ cùng thất bại, nguyên tưởng rằng Sam¬my thừa cơ thị uy với , nhưng nghĩ tới đối phương lại quang minh lỗi lạc như thế, hoàn toàn nguyện ý chờ trở về để phân chia thắng bại, sao khiến xấu hổ chứ!

      Người ta là quân tử chân chính, . . . . . thua!

      Thiên Tầm biết nên gì, đột nhiên cảm thấy như có bức tường vô hình ngăn cách ở bên ngoài, được chỗ nào đúng, nhưng vẫn rất lạ.

      Sĩ Thành phải ra nước ngoài nửa tháng, khó chịu mới là lạ! ra trong lòng rỉ máu, nhưng vẫn cố chống đỡ mà thôi.

      Bữa cơm này, mỗi người đều theo đuổi tâm tư của mình, khí an tĩnh đến lạ thường, lặng lẽ kết thúc.

      Đêm đó ——

      Thiên Tầm nằm ở giường, lăn lộn khó ngủ, có cách nào tiến vào mộng được.

      Trong lòng tức giận, buồn bực cùng hốt hoảng, hồi tưởng lại khoảng thời gian ba người cùng sống chung dưới mái nhà này, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người , cao hứng là gạt người.

      dịu dàng, hài hước, thâm tình, khắc sâu vào lòng , trừ ra, thể người đàn ông nào khác.

      Nhưng còn ? Vẫn thủy chung cho lời cam kết, càng tốt với , lòng lại càng đau, sợ bộc lộ yếu ớt của mình, cho nên cố ý biểu quan tâm đến , thậm chí còn nhiệt tình với Sammy, chỉ vì muốn che giấu chiếc mặt nạ sắp hỏng của bản thân, thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp cùng khổ sở của Sĩ Thành, lại chịu nổi!

      Đường Sĩ Thành đáng ghét! ra, chỉ cần cầu hôn với chẳng phải là được rồi sao! Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!

      thầm mắng , lại chú ý tới, cửa phòng bị người ta nhàng đẩy ra, trong bóng tối, bóng người lén lút, lặng lẽ tới nơi nằm.

      Đột nhiên bị ôm chầm, khiến Thiên Tầm sợ đến mức hít ngụm khí lạnh, trước khi thanh hoảng hốt thốt ra, cái tay kịp thời vươn tới bịt miệng lại.

      “Hư —— là .”

      kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương, nhận ra thanh của Đường Sĩ Thành, vặn bàn tay miệng ra, chất vấn: “Sao có thể vào đây?”

      “Em khóc?” kinh ngạc, chạm vào những giọt nước mặt .

      có!” vội quay sang chỗ khác phủ nhận, đáng tiếc quá muộn, Đường Sĩ Thành phải kẻ ngốc, nên rất nhanh liền nhìn thấu , ra là, phải quan tâm, mà là quá quan tâm, quan tâm đến nỗi muốn khóc.

      Vui sướng thoáng chốc tràn đầy trái tim , vốn còn do dự, lo lắng mình có cơ hội, mới lén lén lút lút giở trò, hi vọng trước khi rời , có thể ngăn được cơn sóng dữ.

      “Em , Thiên Tầm.” giọng thiết tha của Đường Sĩ Thành, làm trái tim hỗn loạn.

      có!” xấu hổ, đánh chết cũng thừa nhận, đôi tay ngừng chống đẩy, muốn đuổi xuống giường, ngược lại biến khéo thành vụng khiến hai tay cũng bị luân hãm dưới kiềm chế của .

      “Hãy nghe , Thiên Tầm, sau khi xong, .”

      cái gì sao thể để ban ngày, buổi tối lại lén lén lút lút đến đây.” Người đàn ông gian trá này nhất định là muốn dùng giường làm thế công, có quỷ mới tin được !

      “Ban ngày lấy đâu ra cơ hội? Cái tên kỳ đà cản mũi kia thính như vậy, muốn đến gần em giống như đánh giặc , cứ coi như phải vượt qua muôn vàn khó khăn, còn chắc có thể thấy được ngón tay của em đấy!” giọng oán trách giống như đứa trẻ được ăn kẹo, thở phì phò tố cáo với người lớn.

      Thiên Tầm rất bất ngờ, bởi vì người đàn ông ở trước mặt này, hề tràn đầy tự tin như trước, ngược lại mang theo nhiều lo lắng, thẳng thắng đối mặt với thất bại của mình. Trong quá khứ, người đàn ông có tên là Đường Sĩ Thành kia, chưa bao giờ để lộ mặt yếu ớt trước bất kì ai.

      kinh ngạc, nhưng lại phát . . . . . . mình vô cùng thích như vậy, bởi vì điều này đại biểu, lòng của hai người ngày càng gần nhau.

      “Nhìn chật vật như vậy, em còn cười?”

      Thiên Tầm cố gắng nén lại, ngẩng cao cằm, hừ : “Vậy làm sao?”

      “Tối thiểu. . . . . . cũng nên cho chút đồng tình, ngày mai xuất ngoại, phải lấy hết dũng khí, mới có thể với em những lời này.”

      Thái độ của mềm , ra cần , cũng hiểu được, bình thường có tên Trình Giảo Kim hồn bất tán như Sam¬my, và Sĩ Thành căn bản có cơ hội đơn độc ở chung, nể tình khổ cực lẻn vào, thôi, cho cơ hội vậy! Hơn nữa cũn khó có lúc bị chọc cười, quan trọng là, . . . . . . cũng rất muốn biết rốt cuộc muốn gì với ?

      Thiên Tầm giãy dụa nữa, an tĩnh nhìn , hơi thở cùng nhiệt độ quen thuộc, khiến quá khứ ngọt ngào như trở lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :