1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhất Phẩm Thiên Kim

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Type: nanami lucia
      Chap 18 : gian trá chẳng phải con buôn
      Saukhi Hoắc phu nhân rồi, Hoắc Truy Ân lại quay về những tháng ngàyđau đầu với thựcđơn ăn uống. Tính tình vốnđã nóng nảy, sao chịuđược cành ngồi mốcở nhà? Chịuđựng mấy hôm, liền nhịnđược mà mặt nặng mày với Tiết Niệm Chung. Cẩu quan nào dámý kiếný cò, còn giúp tay nghĩ trò vui cho giải sầu.

      “ Hay là nàngđi đưa cơm cho ta nhé?” Tiết Niệm Chung nghĩ nátóc, cuối cùng cũng tìmđược cho đại thiếu gia cái cớ hợp líđể ra khỏi nhà.

      Rấtđương nhiên, ý tưởngđó bị Hoắc Truy Ân khinh thường ra mặt. Cóđiều sang ngày thứ hai, đại thiếu gia liền dẫn theo Quế Viên chặnđường Thanh Bình giữa ban ngày ban mặt, cướp lấy lànđựng cơm, nghênh ngang tới nha môn.

      Thái bổđầuđã trở lại làm việc, cảm thấy Tiết phu nhân trông rất quen mắt, cực kỳ giống tên ác nhân hành hung mình. Cóđiều gã vô cùng thức thời, đừng là trông giống, dù có là cùng người gã cũng dám chỉ mặt vạch tên. Lúc ban đầu Hoắc Truy Ân thấy gã có phần chột dạ, thế nhưng thấy người ta kính cẩn khúm núm với mình, hoàn toàn có vẻ gì khác lạ, cũng yên tâm, còn vênh cáođắcý vìđối phương nhận ra mình lúc mặc nữ trang. Quế Viên lại thản nhiên được như Hoắc Truy Ân, nàng vẫn cảm thấyáy náy vô cùng, thường xuyên mở lời quan tâm, thăm hỏi Thái bộđầu.

      Tiết Niệm Chung sớm đãđoánđược Hoắc Truy Ân buồn chánđến cùng cực sẽđồngýđưa cơm, cóđiều nghĩ là lại nhanh như thế, cao hứng vô cùng. Đại thiếu gia vậnđộng chân cẳngđược hai ngày, so với việcđưa cơm tới nhìn cẩu quan ăn, thà cùng nhau ăn còn thoải mái hơn. Thế là chỉ mấy ngày sau, bách tính trong cả huyệnđều biếtđến Hoắcđại thiếu gia ngông nghênh kiêu ngạo. Thê tửđi đưa cơm cho tướng công vốn là chuyện rất bình thường, chẳng qua Tiết Niệm Chung thân là quan phụ mẫu của huyện, tùy tiện sai hạ nhân làđược, đâu cần phiềnđến phu nhân của mình, thế mà Tiết phu nhân lại tự mình ra trận. Có thể thấy tình cảm phu thê giữa hai người cực kì sâu sắc, nửa ngày gặp liền quay quắt nhớ nhung.

      Hoắc Truy Ân cũng lườiđểý tới những lời bàn tánấy, ngày ngàyđúng giờđưa cơm tới nha môn, dùng bữa trưa cùng cẩu quan, sau đó còn có thể lượn lờ vòng quanh thànhrồi mới trở về nhà. Tiết mẫu thấyđôi trẻ quấn quýt ngọt nào như thế cũng thấy hài lòng, còn may cho bộ quầnáo mới.

      Hoắc Truy Ân mặc quầnáo mới, lạidẫn theo Quế Viên tới nha môn. Vừađi qua liền trông thấy Tiết Niệm Chung cùng Phó Tiểu Chu trốn trong nộiđường, châu đầu ghé tai, tư thế cực kỳ thân mật, miệng tên kia sắp dính sát vào tai Tiết Niệm Chung rồi.

      “Gia”, Quế Viên vội vàng gọi tiếng.

      Tiết Niệm Chung phát ra hai người, liền tươi cười nghênh đón, Phó Tiểu Chu cũng lễ phép cúi chào. Hoắc Truy Ân “ừm” tiếng nhưđuổi ngườiđi, sai Quế Viên bày đồăn ra. Từ sau khi Hoắc Truy Ân bắt đầuđưa cơm, cách nhìn của Phó Tiểu Chu đối với hắnđã thay đổi hẳn. Phó Tiểu Chu cảm thấy giữ thói nhõng nhẽo tiểu thư là chuyện vô cùngđáng quý, lúc này cũng biếtđiều lui xuống phía dưới.

      “Hai người… chuyện gìđó?”, Hoắc Truy Ân cắnđũa, hỏi.

      Tiết Niệm Chung gắp thứcăn cho , cười bảo: “ có gì, chỉ là vụán thôi”.

      “Ừm, án ra làm sao?” Hoắc Truy Ân rất muốn biết.

      “Công tử Lý gia đánh người khác bị thương, bị chúng ta bắt lại, nhà tớiđây xin thả người, rất khó đối phó. Ta và Tiểu Chu thương lượng nên đuổi ngườiđi như thế nào”, Tiết Niệm Chung có gì nấy.

      Hoắc Truy Ân có hứng thú gì mấy với vụán, lại cảm thấy hai chữTiểu Chu có chút chói tai. Có thấy cẩu quan gọi thẳng tên Thái bổ đầu bao giờđâu, đám mọt sách bọn phải câu nệ chuyện xưng hô nhất sao? Gọi thân mật như thế còn ra thể thống gì? Bữa cơm nàyăn trong tâm trạng hậm hực vui, Hoắc Truy Ân vừaăn xong liền giục Quế Viên thu dọn đồ đạc trở về nhà, Tiết Niệm Chung tiễn ra ngoài cửa.

      Quế Viên cười mím chi, xách theo chiếc làn theo sát phía sau, dọc đường ngừng “tấn công” Hoắc Truy Ân: “Thiếu gia, hôm nay cậuăn ít quá”, “Thiếu gia, cậuđi nhanh thế làm gì?”, “Thiếu gia, hình như gia chúý đến bộ quầnáo mới của cậu phải?”.

      “Còn lằng nhằng nữa ta xé cho rách miệng bây giờ, ai cần y chúý làm gì!” mặc quầnáo mới là để cho Tiết mẫu xem. Hoắc Truy Ân cảm thấy bản thân còn chưa rồ dại tới mứcmuốn mặc đồ nữ cho cẩu quan ngắm nghía.

      Chủ tớ hai ngườiđi đến đầu phố, lại có hai người biết chui ra từđâu, đột nhiên đuổi theo sau lưng, luôn miệng gọi “Tiết phu nhân, Tiết phu nhân”. Hoắc Truy Ân căn bản hề nhận ra bản thân chính là Tiết phu nhân, cứđi tuốt về đằng trước, mãi đến khi bị ngườiđuổi theo chặn lại. Cản đường Hoắc Truy Ân là già trẻ, trông bộ dáng cũng là mộtđôi chủ tớ.

      Ông lão kia mặt mũi hiền lành, hành lễ, : “Tiết phu nhân, xin dừng bước”.

      Hoắc Truy Ân khỏi bực mình, hỏi: “Ông là ai?”

      “Tiểu nhân là Chung Hùng Hữu, ông chủ của Tế Nhân Đường, xin ra mắt phu nhân.” Tế Nhân Đường là hiệu thuốc lớn nhất trong thành, ông chủ Chung vẻ mặt vui tươi hòa nhã.

      Ông chủ Chung đưa mắt ra hiệu, tiểu tử sau lưng lập tức dâng lên chiếc hộp, mở ra mới thấy trong đó có cây nhân sâm. Ông chủ Chung : “Tiết phu nhân, củ nhân sâm này thân dài, vỏ vàng, vân , hình dáng tuyệtđẹp, là hàng tốt khó có được, biết phu nhân có hứng thú ?”.

      ra là tới bán hàng, Hoắc Truy Ân nhìn cây nhân sâm chớp mắt. Tuy nghiên cứu tìm hiểu gì về dược liệu, thế nhưng củ nhân sâm này vừa nhìnđã biết là hàng cao cấp, khỏi xiêu lòng, muốn mang về hiếu thuận với mẹ chồng. “Bao nhiêu tiền?”

      “Nếu Tiết phu nhân thích cứ cầm là được” Ông chủ Chung đưa ngay chiếc hộp qua.

      Đâu dưng có kẻân cần, gian tàđích thị sài lang rặt loài! Hoắc Truy Ân đương nhiên chịu nhận, buông câu “Vậy ta cần” rồi quay ngườiđịnhđi.

      “Ôi chao, hiểu lầm, hiểu lầm rồi.” Ông chủ Chung vội vàng cản lại, : “Tiết phu nhân cóđiều biết, tiểu nhân làmăn ở huyện này biết bao năm, được Tiếtđại nhân chiếu cố rất nhiều, vẫn muốn báođápđại nhân, chỉ tiếc luôn bị từ chối”.

      “Vậy ta càng thể nhận”, Hoắc Truy Ân cự tuyệt.

      “Thế nàyđi, lão bán cho Tiết phu nhân giá hai lượng bạc, thế có được ?” Ông chủ Chung chịu bỏ cuộc.

      Củ nhân sâm nàyít nhất cũngđáng giá mười lượng. Hoắc Truy Ân thầm nghĩ, cẩu quan cũng cho phép thuộc hạ nhận mấy món nho , bản thân bỏ ra hai lượng bạc mua củ nhân sâm tốt cũng xem là chuyệnquáđáng. Thế là liền trả hai lượng bạc, lại vòng ra chợ mua con gà, vô cùng cao hứng cầm về bảo vú Trần hầm cho Tiết mẫuăn, còn để phần cho Tiết Niệm Chung bát.

      Tiết Niệm Chung vừa về liền được uống canh, tuy y rất cảm kích quan tâm của phu nhân nhưng vẫn cảm thấy việc này có phần xa xỉ. Hơn nữa phu nhân uống là được rồi, cần cốý để phần y làm gì.

      quý gìđâu, ông chủ Chung vừa bán vừa cho đấy”, Hoắc Truy Ân đáp.

      câu ra, suýt chút nữa khiến Tiết Niệm Chung lật nhào bát canh, mặt y biến sắc hỏi: “Chung Hùng Hữu?”

      Hoắc Truy Ân nhìn sắc mặt của y liền biết là có chuyện ổn, hỏi ngược lại: “Đúng thế, có chuyện gìà?”

      Nhân sâm hầm, nuốt vào trong bụng, Tiết Niệm Chung chỉđành : “Phu nhân, làm phiền nàng, ngày mai trả bù tiền cho lão”.

      “Có chuyện gì thế?”

      “Người họ Lý ta kể cho phu nhân ban trưa chính là cháu ngoại của Chung Hùng Hữu, lãođã tới chỗ ta tặng lễ vật mấy lần, đều bị ta đuổiđi. Có lẽ vì vậy nên mới xuống tay với phu nhân”.

      “…”

      Hoắc Truy Ân vừa tới chỗ này được mấy tháng, gầnđây mới bắtđầu ra khỏi nhà, đương nhiên biết được quan hệ thân thích giữa mấy ngườiđó. khỏi bản thân tham món lợi , cũng căm tức tên gian thương họ Chung kia, đúng là cá mè lứa với lão cha mình!

      Ngày thứ hai, trời vừa sáng Hoắc Truy Ân liền cùng Quế Viên tới Tế Nhân Đường, mang theo tiềnăn nửa năm trời,vốn dĩ muốn dùng của hồi môn nhưng lại bị Tiết Niệm Chung ngăn cản. Ai ngờ đượcông chủ Chung lại khó đối phó hơn nghĩ.

      “Tiết phu nhân, người cần gì phải khách khí như vậy” Ông chủ Chung cười cực kỳ xảo quyệt.

      Hoắc Truy Ân thường chịu thiệt dưới tay gian thương, ghét nhất việc qua lại với bọn họ, giận dữ : “Củ nhân sâm dó bao nhiêu tiền, ta trả bù cho ông, chuyện của cháu ngoạiông ta giúp được”.

      Ông chủ Chung hề nóng ruột, cười : “Chỉ cần câu của Tiếtđại nhân thôi mà, coi như tiện tay làm phúc”.

      được, nếuông còn , vậy ta coi như nó chỉđáng giá hai lượng!” Hoắc Truy Ân chịu thỏa hiệp.

      Ông chủ Chung thấy chuyện thể vãn hồi được nữa, lập tức cười lạnh: “Tiết phu nhân, phu nhân làm thế là đúng rồi. Cây sâm giá trăm lượng bạc, người lại chỉ trả có hai lượng, có khác gìăn cướpđâu? Chúng ta có thể nhờ người trong thànhđến phân xử xem sao!” Thanh của lãoâm vang, cốý dẫn dụ dân chúng tới vây xem.

      Trăm lượng? Lần này thìđúng là cướp giật rồi! Hoắc Truy Ân hận mà thể làm gì được, chỉ hận thể xông lên đạp cho lão già vô lại này mấyđạp, khổ nỗi đứng trước mặt bao người thế này làm sao ra tay được. còn chưa ngu đến nỗi trả trăm lượng bạc cho củ nhân sâm. Cóđiều tình thế lại nghiêng vềông chủ Chung, thậm chỉ còn có tiếng xì xào hắnỷ thế hiếp người, khiến lửa giận trong người Hoắc Truy Ân càng bốc cao hơn.

      trong lúc giằng co, đột nhiên có vài tiếng hô “Tránh đường” truyền đến. Hoắc Truy Ân quay đầu lại nhìn, ra là Thái bổ đầuđã tới, còn có cả cẩu quan mặc quan phục nữa. Sáng nay Tiết Niệm Chung tới nha môn ngẫm nghĩ kĩ càng, cảm thấy phu nhân lòng dạ ngay thẳng đối mặt vớiông chủ Chung xảo quyệt nhấtđịnh chịu thiệt, liền dẫn người tớiđây.

      Ông chủ Chung bắt được “thóp” trong tay, chẳng hề sợ hãi, ngoài mặt nở nụ cười rằng: “Sao Tiếtđại nhân lại có thời gian rảnh đến chỗ của tiểu nhân thế này?”

      Tiết Niệm Chung lạnh lùngđưa mắt nhìn lão, nghiêm nghị quát lớn: “Chung Hùng Hữu, ngươi to gan! Ngườiđâu, bắt lại cho ta!”

      Kẻ buôn bán sao dám đối đầu với quan lại,ông chủ Chung vừa thấy Thái bộ đầu hùng hổ xông tới, lập tức hoảng hồn, mặt mày méo xệch, : “Đại nhân, tiểu nhân hiểu”.

      “Được, vậy ta cho ngươi hiểu.” Tiết Niệm Chung : “Tộiđánh người của cháu ngoại ngươi đãđịnh, ngươi lại muốn hối lộ để bản quan thả người, chỉ riêng điềuđó thôi cũngđủ để bản quan trị tội ngươi rồi. Chẳng qua bản quan niệm tình người thương cháu trai, trong lòng sốt ruột lại mới phạm tội lần đầu, chỉđuổi ngươi , ngờ ngươi dám chuyển sang đút lót phu nhân ta, lợi dụng chuyện phu nhan biết ngọn ngành, giờ lại mưu đồđe dọa phu nhân, ngươi xem ta nên phạt ngươi tội gì?”

      “Xin đại, đại nhân tha mạng!” Ông chủ Chung sợ đến mức quỳ sụp xuống, nước mắt nước mũi chảy như mưa. Thấy Thái bộ đầu muốn xông đến bắt mình, lão liềnquay sang cầu xin Hoắc Truy Ân: “Tiết phu nhân, tiểu nhân biết sai rồi, cây nhân sâm đó chỉđáng giá mười lượng mà thôi, tiểu nhân dám nữa!”

      Hoắc Truy Ân lẳng lặng quay ngoắt ngườiđi, thèm đểý đến lão ta, trong lòng mắng câu đáng kiếp. Quế Viên lấyđủ tám lượng, đặt lên quầy hàng của hiệu thuốc.

      “Phu nhân, mời” Tiết Niệm Chung gọi hắnđi.

      Hoắc Truy Ân ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài. Đứng trước mặt bao nhiêu người thế này cẩu quan vẫn cư xử lễ độ với , khiến được phen nở mày nở mặt, khỏi thấy vui vẻ.


      Typer: Lucia Nanami
      Chương 19: Rước vạ vào thân
      Cuộc sống của Hoắc Truy Ân trôi qua rất an nhàn, ăn no ngủ kĩ, chồng thương mẹ quý, được mọi người cung phụng nhưông lớn trong nhà, chẳng gặp chút phiền não nào, còn thư thái hơn cả những ngày sốngở Dật Long sơn trang. Điều này khiến kìm được mà nghĩ rằng: Cuộc sống như vậy cũng đến nỗi nào.

      Buổi trưa, lúcđưa cơm tới nha môn, Hoắc Truy Ân liền nghĩăn xong rồi về nhà cũng chẳng có gì làm, bằng đợi đến chạng vạng cùng về với cẩu quan. Chẳng ngờ vừa vào đến cửa nha môn trông thấy Tiết Niệm Chung và Phó Tiểu Chu dính lấy nhau thậm thụt gìđó, trông thần bí vô cùng, Hoắc Truy Ân ho khan hai tiếng, Tiết Niệm Chung quay đầu lại trông thấy , sắc mặt lại tái mét cả ra, sau đó nhét đống đồ tay vào lòng Phó Tiểu Chu, đổi thành vẻ mặt hòa nhã vui vẻ ra đón .

      Hoắc Truy Ân đương nhiên rất tò mò, bởi vậyđương nhiên phải hỏi ngọn nguồn. Kết quả, Tiết Niệm Chung trả lời câu nào, mặc truy hỏi thế nào cũng chẳng chịu hé răng. Đại thiếu gia lập tức mất hứng ngay, nếuđã có gì cớ sao thể ? Phó Tiểu Chu có thể biết, vì sao lại được biết? Bữaăn hôm nay thành ra vô cùng khó chịu, đại thiếu gia còn chịu bỏ cuộc, hỏi cẩu quan ban nãyđưa thứ gì cho Phó tiên sinh.

      Tiết Niệm Chung sắc mặt sa sầm lại, : “Phu nhân, nàng về trướcđi, buổi chiều ta phải ra ngoài với Tiểu Chu”.

      Hoắc Truy Ân khỏi sững sờ, từ trước tới nay được cẩu quan cung phụng chiều chuộng, bao giờ bị đốiđãi thế này, nhất thời cảm thấy bực bội vô cùng, lang thang trong thành như để trút giận, chịu về nhà. Quế Viên giỏi nhất là nhìn vẻ mặt màđoáný thiếu gia, trông thấy bộ dạng như thế chẳng những lo lắng, còn thầm mừng trong dạ, cảm thấy tính tình thiếu gia nên được uốn nắn lại chút.

      Huyện thành cũng chỉ lớn bằng từngấy, lại thêm Hoắc Truy Ân giờđã quen lối quen đường, chẳng mấy chốcđãđi được hai vòng. Quế Viên theo loanh quanh cả nửa ngày, dọc đườngđi cứ cằn nhằn than thở mãi, khiến hết sức bực mình, uy hiếp bán phứt nàngđi, gả cho cái tên thợ rèn sốngở thành Tây làm vợ.

      “Thiếu gia, cậuđúng là, uổng công em hầu hạ cậu lâu như thế, cũng chẳng tìm cho em người tử tế.”

      “Thợ rèn có chỗ nào tốt? Người ta vừa thành lại có sức vóc.”

      “Hứ, có sức vóc để làm gì, tìm tướng công phải tìm người như gia ấy, vừa tốt vừa có năng lực, lại săn sóc quan tâm.”

      “Hừ!” Hoắc Truy Ân đưa mắt liếc xéo nàng cái, trong lòng nghĩ cẩu quan khốn kiếp có gì hay.

      Quế Viên vãn lải nhải ngừng, sau đó đột nhiên phát ra thiếu gia hoàn toàn đểý gì đến nàng, đường nhìn gắt gao dõi về phía đằng xa: “Thiếu gia, cậuđang nhìn gì thế?”

      Hoắc Truy Ân hoàn hồn lại, vẻ mặt hoang mang : “Ta trông thấy bóng người quen lắm… theo lí mà thể như thế được”. lặc đầu, thấy sắc trời cũng còn sớm, mình thể về nhà muộn hơn cẩu quan được, liền bảo: “Mặc kệđi, chúng ta về nhà thôi”.

      Hai người trở về, Hoắc Truy Ân lại rất bận lòng về bóng người thoáng qua nọ, đôi bên quen biết nhiều năm, sao có thể trông nhầm cho được? Thế nhưng nghĩ mãi vẫn ra đối phương tớiđây để làm gì. Mảnh đất tranh chấp với đời này, nhấtđịnh có lý do gì để người ta phải lặn lội đường xa, vậy chỉ có thể là vì tới tìm . Người kia nghìn dặm xa xôi tới tìm làm gì? Đôi bên là bằng hữu có thể cùng sống chết, chung hoạn nạn, vậy mà chuyện bản thân lập gia đình vẫn chưa cho người ta biết, quả thực rất có lỗi với người ta.

      Lúcđi đến khu nhà của Tiết gia, liền trông thấy bóng người cao lớnđang ngần ngừ đứng bên ngoài. Người này mặc trang phục của kẻ võ biền, rấtđơn giản, cao lớn khôi ngô, khí thế hào hùng, mày rậm mắt to, gương mặt nghiêm nghị.

      Vừa trông thấy người này Hoắc Truy Ân chỉ có duy nhất mộtý nghĩ: Quay đầu bỏ chạy. Ai ngờ Quế Viên thấy người kia quen mặt, lập tức ngọt nào gọi tiếng: “Kia chẳng phải là Lạc công tử hay sao?” khiến Hoắc Truy Ân điên tiết tới độ muốn bán nàngđi .

      Người này chính là người được thế nhân xưng tụng là trong võ lâm tam đại cao thủ cùng với Hoắc Truy Ân – Truy Phong Đao Lạc Cạnh Thiên, mỗi người đều có sở trường tuyệt học riêng, khó phân cao thấp, lại vì binh khí mình dùng nên được giang hồ tôn xưng là “Nhất kiếm song đao”.

      Lạc Cạnh Thiên lòng vòng trong thành cả nửa ngày trời mới tìm được tớiđây, băn khoăn bước tiếp theo nên làm thế nào, trông thấy Quế Viên mừng rỡ lắm: “Quế Viên nương, xem ra ta tìmđúng chỗ rồi”.

      Hoắc Truy Ân trốnở đằng sau dám lên tiếng, Quế Viên lại bảo: “Lạc công tử tới tìm thiếu gia ư?”.

      “Đúng thế, xin hỏi đệấy cóởđây ?”, Lạc Cạnh Thiên hỏi, có phần nóng ruột.

      Quế Viên quay đầu nhìn về phía Hoắc Truy Ân, ánh mắt của Lạc Cạnh Thiên cũng nhìn theo, khỏi lộ ra vẻ hoang mang. Hoắc Truy Ân trong trang phục nữ, mặt mũi tối sầm gọi tiếng: “Lạcđại ca”.

      Lạc Cạnh Thiên cảm thấy nương này từ thân hình, diện mạo cho tới thanh đều vô cùng quen thuộc, thế nhưng y lại dám khẳngđịnh: “Vị này là…”

      “Đệ là Hoắc Truy Ân”, Hoắc Truy Ân đáp, cực kỳ tình nguyện.

      “Ngươi là... Ân đệ?!” Lạc Cạnh Thiên kinh ngạc đến độ khép miệng vào được, vốn dĩ y và Hoắc Truy Ân kết bái với nhau, Hoắc Truy Ân lơn làm tiểu đệ.

      Biết ngay mà! Hoắc Truy Ân vẻ mặt xấu hổ chịu nổi, đáp: “Đúng thế”.

      Lạc Cạnh Thiên tài nào vượt qua nổi cơn choáng váng. Y đến Dật Long sơn trang thăm hỏi, chỉ biết Hoắc Truy Ân tới nơi này lập gia đình, lúcấy y thấy trong lòng mất mát, oán trách Ân đệ. Thành hôn là chuyện lớn như vậy, thế mà cũng báo cho đại ca tiếng. Ai ngờ sau khi vội vã tớiđây rồi, mọi chuyện lại vượt ngoài tưởng tượng của y, ra Ân đệ vốn phải làÂn đệ, mà làÂn muội? phải đệấy lấy vợ, mà là gả cho người khác?

      “Đại ca, đừng đứngởđây nữa, chúng ta vào trong nhà ”. Hoắc Truy Ân tránhánh nhìn của Lạc Cạnh Thiên, nhấc chân định vào nhà.

      Quế Viên vội vàng kéo lại, : “Phu nhân, phu nhân làm bậy quá!”.

      Lúc này Hoắc Truy Ân mới tỉnh ra. Đúng rồi, bậy bạ quá, lần trước mặc đồ nam vào thôi suýt bị người ta đánh chết, lần này lại dẫn theo gãđànông về nhà, có khi bị nhốt cũi thả trôi sông cũng nên? “Đại ca, ngại quá… Phu, phu quân của ta vẫn chưa về, tiện mời huynh vào nhà”.

      Ân muội, phu quân, Lạc Cạnh Thiên khó mà chấp nhận được thực này, được câu nào cả.

      “Hay là, chúng ta tới quán trà ngồi chốc”. mặt Hoắc Truy Ân cảm thấy đứngở chỗ này rất bất tiện, mặt cũng lo lắng Tiết mẫu hay vú Trần phát ra, vội vàng lôi Lạc Cạnh Thiên rời khỏi.

      Thế nhưng Lạc Cạnh Thiên vẫn đần người ra đó, trơn mắt há mồm, gọi cũng nhúc nhích gì. Hoắc Truy Ân sốt ruột, đứngđây thêm chút nữ đừng mẹ chồng, ngay cả cẩu quan cũng về đến nhà mất, thế là liền bước tới kéo Lạc Cạnh Thiên . may, Tiết Niệm Chung lại trở vềđúng vào thời khắcấy, vừa vặn bắt gặp hai ngườiđang lôi lôi kéo kéo nhau ra ngoài.

      Hoắc Truy Ân đột nhiên cảm thấy tội lỗi dâng lên, hệt như bị bắt gian tại trận vậy, vội vàng giải thích: “Đây đây đây, đây làđại ca của ta!”, rồi nhanh chóng buông tay ra.

      Bấy giờ Lạc Cạnh Thiên mới miễn cưỡng hoàn hồn lại, cóđiều vẫn rời mắt được khỏi Hoắc Truy Ân, nghiêng mặtôm quyền với Tiết Niệm Chung: “ Tại, tại hạ… Lạc Cạnh Thiên, làđại ca củaÂn, Ân đệ”.

      Lễ tiết nên làm Tiết Niệm Chung sơ sảy, y khách khí tên mình ra, sau đó hỏi hai ngườiđịnhđi đâu.

      , ăn cơm, đến giờ cơm rồi mà”, chẳng hiểu sao Hoắc Truy Ân lại thấy căng thẳng vô cùng.

      “Ăn ở nhàđi!”, Tiết Niệm Chung , ngữ khí vẫn giống như thường ngày nhưng vẻ mặt hiển nhiên đủôn hòa. Y ném lại câu như thế rồi đẩy cửa vào trong.

      Hoắc Truy Ân ý thứcđược cẩu quan nổi giận rồi. Tuy rằng vẫn khách khí đấy, cóđiều thử nhìn cái thái độ gượng gạoấyđi, nhấtđịnh y giận rồi, đối tượng giận dữ lại còn là ! Về phần Lạc Cạnh Thiên, y bao giờ gặp cảnhấyđâu, vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, Hoắc Truy Ân khổ não gọi y vàoăn cơm, sau đó dẫn người vào Tiết gia.

      Bữa cơm ấy diễn ra vô cùng gò bó, mất tự nhiên. May mà Tiết mẫu hiểu chuyện của Hoắc gia cho lắm, thế nên Tiết Niệm Chung chỉ mấy câu liền gạt được bà. Y Lạc biểu ca đường buôn bánđi qua nơi này nên thuận tiện ghé thăm biểu muội. Hoắc Truy Ân dám phủ nhận, Lạc Cạnh Thiên cũng dám phản bác, người nào người nấy cắm đầuăn cơm. Khổ nỗi Lạc Cạnh Thiên lại nhịn được màđưa mắt nhìn Hoắc Truy Ân suốt, nhìn đến độ Hoắc Truy Ân đổ mồ hôi lạnh, nhiều lần ra hiệu bảo y đừng nhìn nữa, thế nhưng rấtđáng tiếc, tên đầu gỗấy lại hiểu đượcẩný của .

      Những chuyện này Tiết mẫu nhìn thấy, vú Trần lại trông cả. Cung cách ăn mặc của vị Lạc biểu ca này trông sao cũng giống thương nhân, bảo là biểu ca chỉ để gạt người thôi đúng ? Hơn nữa hai người này lại lớn gan mắtđi mày lại như thế, thiếu phu nhân quả thực quá xằng bậy! Bất quá thấy thiếu gia nhắm mắt làm ngơ, bà cũng chẳng dám lắm lời.

      Đợi đến khi ăn xong bữa, Tiết Niệm Chung đểý gì đến hai người, để bọn họ ngồi chuyện trong khách sảnh, tự mình trở về phòng. Áp lựcđè len vai Hoắc Truy Ân rất lớn, thái độ của vú Trần hệt như muốn tha nhốt cũi thả trôi sông vậy, giờ cẩu quan lại còn để hai ngườiở riêng với nhau, y là ngại chết chưa đủ nhanh sao?

      “Ân… muội” Lạc Cạnh Thiên lên tiếng.

      Muội cái đầu ngươi! Hoắc Truy Ân căm phẫn liếc y cái, hỏi: “Đại ca tìm đệ có chuyện gì?”. Tốt nhất nên có chuyện khẩn cấp, nếu lần này lỗ nặng rồi!

      “Chuyệnấy… Haizzz”, Lạc Cạnh Thiên thở dài , “Vốn dĩ có việc xảy ra, các môn phải võ lâm bao vây Hùng Sơn, Danh Kiếm Môn có tình mời “Nhất kiếm song đao” tới giúp tay, cóđiều ta trông muội giờ, chắc là được”.

      Hùng Sơn, Hùng Giáo!!! Hoắc Truy Ân vừa nghe liền kích động thôi, bao nhiêu năm trôi qua, vẫn luôn mơ tới ngày có thể tái chiến với giáo chủ Hùng Giáo, chẳng qua tình hình tại… “Đại ca, xin lỗi, đệ rất muốnđi, nhưng quả được, dù cẩu quan có đồngý cũng khóăn với mẹ chồng.” Bỗng nhiên dẫn gãđànông trở về, sau đó còn muốn cùng gãđànông đó ra ngoài mấy tháng, đừng tới cẩu quan với Tiết mẫu, ngay cả bản thân cũng thấy chuyện này thể nào tha thứ được.

      “Cẩu quan?”

      “Khụ… là xưng hô thân mật, xưng hô thân mậtấy mà.”

      “Ta hiểu rồi.” Lạc Cạnh Thiên chợt thấy buồn phiền mất mát, vì sao, y : “Vậyđại ca trước, về sau lại tới thăm muội.”

      Hoắc Truy Ân nghe liền giật thót,vội vàng thấp giọng với y: “Lần sau huynh hãy phóngám hiệu gìđó, đệ tự tới tìm huynh”, nhấtđịnh được để cẩu quan và Tiết mẫu phát ra! Lạc Cạnh Thiên gật đầu, vẫn giữ nguyên bộ dạng mất mát kia, Hoắc Truy Ân cũng chẳng biết y bị làm sao, đưa người ra cửa lớn.

      “Ân muội”, trước lúc lên đường Lạc Cạnh Thiên vẫn mặtủ mày chau, y cố gượng cười, : “Muộiđúng là chẳng ra sao. Sao sớm cho huynh biết muội là phận nữ chứ”.

      Khóe miệng Hoắc Truy Ân co rúm lại. Thôi bỏđi, cũng lười giải thích, bị nghĩ là phận nữ còn hơn thân là nam nhân lại bị gả cho người ta làm vợ.

      Lạc Cạnh Thiên thấy trong lòng khổ sở được thành lời. Nhớ năm đó nâng chén cùng vui, kết làm huynh đệ, nếu sớm biếtÂn đệ làÂn muội, y … tới nhà hỏi cưới từ lâu rồi. CóđiềuÂn muội vẫn giấu thân phận của mình với y, cũngđủ thấy rằng muộiấy chỉ coi mình làđại ca chứ phải là đối tượng cho vị trí phu quân.

      Sau khi tiễn Lạc Cạnh Thiên rồi, Hoắc Truy Ân lẩn khẩn trong sân lúc lâu, đau đầu nghĩ xem phải giải thích với cẩu quan ra sao. Cuối cùng vẫn nghĩ ra được cách nào cả, chỉ có thể thấp thóm trở về phòng.





      Thanh_Bình thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Typer: Lucia Nanami
      Chương 20: Hoa tươi bóng liễu
      Tiết Niệm Chung xem sách. Y vẫn hay đọc sách để tiêu khiển, cóđiều thường là sau khi bày trò cho Hoắc Truy Ân hết chán rồi mới dành ra chút thời gian đọc. Tiết Niệm Chung hôm nay lại thờơ lãnhđạm với thiếu gia, chỉ lo vùi đầuđọc sách, khiếnđại thiếu gia có chút… khó chịu .

      “Khụ, chơi cờ ?”, Hoắc Truy Ân thử hỏi dò. Tiết Niệm Chung ngẩng đầu nhìn cái, sau đó lại rời chúý về trang sách.

      “Thế… ngươi kể cho ta nghe câu chuyện xưa ?”, đại thiếu gia vẫn bỏ cuộc, lần này cả ngẩng đầu lên Tiết Niệm Chung cũng lười làm.

      Hoắcđại thiếu gia rất là bất mãn với thái độ của cẩu quan, thẳng tay giằng lấy quyển sách. “Ê! Ngươi có gì vừa lòng thẳng ra, làm mình làm mẩy cái gì?!”

      Tiết Niệm Chung quen với thói ngang ngược củađại thiếu gia, chỉ dửng dưng cầm lấy cái chén bàn, rót đầy trà sau đóđưa qua. Hoắc Truy Ân tuy rằng nóng nảy nhưng chưa đến nỗi phân phải trái, nhận lấy chén trà, ngồi xuống, đợi Tiết Niệm Chung mở lời.

      “Phu nhân, Lạc công tử là người phương nào?” Tiết Niệm Chung nóng vội cũng chẳng giận dữ, vẻ mặtôn hòa.

      Hoắc Truy Ân chỉ sợ y hỏi, hấp tấp trả lời thành : “Làđại ca kết nghĩa của ta, quen nhau khi phiêu bạt võ lâm ngày trước”.

      “Chỉ thế thôi sao?” phải Tiết Niệm Chung tin, mà là cảm giác chuyện đơn giản như thế.

      “Đương nhiên rồi!” Hoắc Truy Ân trả lời cực thẳng thắn dứt khoát, trong lòng thầm nhủ, biểu ca là ngươi ra đấy chứ, liên quan đến ta. Về sau lại sợ cẩu quan suy nghĩ lung tung, bổ sung thêm: “Từ trước tới nay ta và Lạcđại ca vẫn đối xử với nhau như huynh đệ, ngươi đừng hiểu lầm”.

      Tiết Niệm Chung lại sa sầm mặt xuống, hỏi vặn lại: “Huynh đệư?”

      “Đúng thế.” Hoắc Truy Ân cảm thấy Lạcđại ca vẫn biết mình là phận nam nhi, đương nhiên có tìnhý nọ kia, giải thích như thế hẳn có thể xóa bỏ tất cả hiểu lầm.

      Đáng tiếc Tiết Niệm Chung lại nghĩ vậy, chỉ nghĩ vậy, còn hiểu lầm cực kỳ nghiêm trọng! Lạc công tử nếu biết thân phận thực của phu nhân, vậy còn có thể giải thích là động lòng với nghĩa muội của mình. Tuy vậy cũng khiến Tiết Niệm Chung được vui vẻ cho lắm, nhưng chỉ cần phu nhân cóý với đối phương là được rồi. Thế nhưng ràng Lạc công tử biết phu nhân là nam, vậy mà còn để lộ ra ánh nhìn như thế, chuyện này phải giải thích thế nàođây? Hai ngườiđã quen biết nhau từ trước, nếu Lạc công tử cũngưng phu nhân lúc là nam nhi, vậy bản thân cònưu thế gì nữa? Vả lại phu nhân gả cho y, thế mà người kia ở trước mặt người nhà y cũng biết giữ gìn chừng mực, bảo y nhẫn nhịn thế nào? “Y tớiđây làm gì?”

      “Huynh ấy muốn mời ta cùng tới Hùng Sơn đối phó ma giáo, ta từ chối rồi.” Hoắc Truy Ân nghe ra giận dữ trong giọng của cẩu quan, buồn bực nghĩ: Sao cả nửa ngày mà vẫn thế này?

      Tiết Niệm Chung lại sững người, hỏi: “Võ công của y cao lắm sao?”.

      “Ừm, lợi hại hơn ta.” Hoắc Truy Ân xong, lại vội vàng bổ sung thêm câu nữa, “Chỉ lợi hại hơn có chút xíu thôi”.

      “Phu nhân”, ngữ khí của Tiết Niệm Chung thình lình trở nên bức thiết: “Nàng đừng gặp lại kẻ kia nữa, có được ?”.

      “Hả?!”

      “Cũng bảo y đừng tới nơi này nữa.”

      Quả thực Hoắc Truy Ân ngờ được cơn ghen của cẩu quan lại lớn đến nhường này, khỏi buồn cười, : “Ngươi đúng là! bảo giữa ta vớiđại ca có gì rồi mà, hơn nữa ta làm sao quản được chuyện huynh ấy tới hay tới. Cùng lắm ta bảo huynh ấy lần sau đừng chạy tới tận nhà là được”.

      “Phu nhân!”

      “Gào thét cái gì, chuyện của ta vớiđại ca đềuđã kể hết cho ngươi nghe rồi, hề giấu giếm, ngươi lo lắng lung tung cái quái gì! Hoắc Truy Ân ta tùy tiện như vậy! Ngươi mà cứ vậy có nghĩa là tin tưởng ta, lại , ta bao giờ động chạm tới chuyện của ngươi với Phó tiên sinh đâu!”

      “Phu nhân, nàng… nàng lung tung gìđó?” Tiết Niệm Chung bày ra vẻ mặt sao hiểu nổi.

      Hoắc Truy Ân xong liền hối hận, sao bản thân có thể đánh đồng chuyện này với chuyện của Phó Tiểu Chu được chứ? bên làán “hồng hạnh xuất tường” điểmđáng ngờ đầy rẫy, bên làán “đoạn tụ phân đào” đầuđuôi chưa ra sao. Nhìn kiểu gì cũng thấy “hồng hạnh xuất tường” có khả năng cao hơn, mẹ kiếp!

      Lần này Tiết Niệm Chung quả thực nổi giận rồi, y thích phu nhân, thương phu nhân, có nghĩa là y cũng có hứng thú với những gãđànông khác. Những lời này của phu nhân chỉđơn thuần sỉ nhục y, còn là sỉ nhục đối với giới văn sĩ!

      “Thế này vậy, mỗi người nhường bước, chuyện này cứ thế cho qua nhé.” Hoắcđại thiếu gia quả tình cũng muốn xin lỗi lắm, lại hạ mình xuống nổi. Ai ngờ lời của còn chưa hếtđã thấy Tiêt Niệm Chung lặng lẽ đứng dậy bỏ ra khỏi phòng. “Này, cẩu quan, ngươi đâu đấy?” Đại thiếu gia vội vàngđuổi theo ra cửa, thấy Tiết Niệm Chung bước vào trong phòng khách, đầu cũng chẳng thèm quay lại. Nhất thời thấy lòng mình lạnh toát, xem ra cẩu quan phát hỏa rồi, rất muốn kéo người ta lại, nhưng rồi lại tự an ủi bản thân, biếtđâu để y bình tĩnh lát là mọi chuyện sẽêm xuôi?

      Ai ngờ được cảđêm hôm ấy Tiết Niệm Chung về phòng ngủ. Hoắc Truy Ân bứt rứt yên, mãi đến khi trời sáng vẫn tài nào chợp mắt. Về sau thấy Quế Viên vào trong phòng tìm bộ y phục của Tiết NiệmChungôm ra ngoài lại càng cáu kỉnh hơn, điên tiết nghĩ rằng: Cho ngươi tức, tức chết luôn cho rộng đất! Lại dám mặt nặng mày với ta cơ đấy. Hôm nay đưa cơm cho ngươi nữa, cho tên khốn nhà ngươi đói chết luôn !

      Chỉđáng tiếcđại thiếu gia nhẫn tâm nổi, cẩu quan gầy gò yếu rớt như thế sao chịu nổi cơn đói? Hơn nữa cũng muốn gián tiếp dỗ dành cẩu quan phen, thế nên mới sáng sớm ngày ra bảo Thanh Bìnhđi mua cái móng giò về, đưa cho vú Trần hầm lên.

      Chẳng qua, rất hiển nhiên vú Trần cực kỳ cóý kiến với thiếu phu nhân nhà mình, vừa cáu kỉnh chặt móng heo vừa nghiến răng nghiến lợi kể chuyện: “Thiếu phu nhân, ngườiđã nghe chuyện gì chưa? Tiểu thiếp của Trương gia kia lén lút vụng trộm bên ngoài, bị kéođi diễu phố rồi đấy”.

      Hoắc Truy Ân nghe mà kinh hãi, có cảm giác mấyđao kia của vú Trầnđang chém vào người , trong lòng khỏi kêu to oan uổng, với Lạcđại ca đều là nam nhân mà, sao có thể nảy sinh quan hệ bất chính gì gìđó chứ? Rồi Hoắc Truy Ân lại nghĩ, đếncả vú Trần cũng hận đến độ muốn chém muốn băm mình, cẩu quan há lại tức đến phátđiên sao?

      tự mìnhđưa cơm đến tận cửa nha môn. Đại thiếu gia biết cẩu quan hết giận hay chưa, tiện xông vào, liền bảo Quế Viên xách đồ vào trong, mình đứng bên ngoài đợi, trong lòng rất mong mỏi cẩu quan ra mời vào trong. Thế nhưng lại chỉ đợi được Quế Viên ra với hai bàn tay trắng, nàng gia bảo bọn họ cần hầu hạ, gia mang làn tre và bátđũa về nhà.

      Hoắc Truy Ân vừa tức lại vừa buồn bực, ấmức vô cùng. Ngày trước được cẩu quan nâng cao như thế, giờ đột nhiên ngã xuống đất, khiến tài nào thíchứng được. Nếu cẩu quan đếm xỉa gì đến nữa làm thế nào? Nhỡ cẩu quan viết hưu thư làm thế nào? Nhỡ cẩu quan… cưới tiểu thiếp làm thế nào? dưới Hoắc gia chẳng có ai chịu giúp hắnđâu, nếu đến cả cẩu quan cũng đứng về phía nửa đời sau của Hoắc Truy Ân này phảiđãđịnh cơ khổ bơ vơ sao?

      Vàođêm, Tiết Niệm Chung vẫnáp dụng thái độ coi đại thiếu gia là người vô hình, ăn cơm tối xong liền trở về khách phòngđọc sách. Hoắcđại thiếu gia trong cơn nóng nảyđã ném văng gối đầu của Tiết Niệm Chung xuống đất, đạp lên hai đạp, đạp xong rồi lại sợ đến lúc ngủ cẩu quan trở về, thế là lại nhặt nó lên, hung hăng vỗ cho sạch bụi. Đương nhiên đến cuối cùng vẫn chẳng thấy mặt mũi cẩu quan đâu.

      nhịn được nữa tức nước vỡ bờ, Hoắc Truy Ân lao ra khỏi cửa, trông thấyđèn trong phòng khách vẫn còn sáng , liền xông tới, giơ chân đạp văng cánh cửa ra. Tiết Niệm Chung thay quầnáo lên giường, hoàn toàn bất ngờ khi Hoắc Truy Ân đột ngột xông vào.

      “Cùng ta về phòng”, Hoắc Truy Ân đè lửa giận xuống, , “Nếu mẹ biết ngươi ở phòng khách nhìn ta thế nào?”. Còn lâu mới chịu cúi đầu nhận lỗi, tuyệt đối .

      Tiết Niệm Chung khách khíđáp lời : “Phu nhân suy nghĩ nhiều rồi, nếu mẫu thân có hỏi, ta tự mìnhđi giải thích. Nơi này tốt lắm, nàng cũng sớm trở về nghỉ ngơi ”.

      “Ngươi!” Hoắc Truy Ân căm phẫn thôi, nếu đổi thành người khác thìđã sớm bị nện cho lên bàn thờ rồi. “ về chứ gì? Được.” Đại thiếu gia bước tới bên giường, xốc chăn lên. Tiết Niệm Chung thấy bộ dáng Hoắc Truy Ân hung hãnvậy, cứ nghĩ bản thân sắpăn bạt tai đến nơi rồi, ngờđại thiếu gia lại hất văng giày ra, nằm xuống giường.

      “Được, ngươi ngủởđâu ta ngủ đấy, ta hầu ngươi là được chứ gì!” Hoắc Truy Ân hậm hực hừ tiếng.

      Tiết Niệm Chung ngờ phu nhân lại tung ra chiêu này, nhất thời cũng có phần luống cuống tay chân, giật mình bật dậy, ngơ ngác ngồi bên giường dám nhúc nhích, cũng chẳng biết nên cái gì.

      “Ngủđi, ngấn ra đó làm gì!” Hoắc Truy Ân thấy đối phương tránh xa như thế bèn túm luôn cánh tay của y, dùng sức kéo y nằm xuống cạnh mình.

      Sức lực của Tiết Niệm Chung bằng Hoắc Truy Ân, liền dễ dàng bị chế ngự; tắm chăn chùm qua người khiến y vừa hoảng loạn lại vừa bối rối. Từ trước đến giờ y với phu nhân vẫn nằm chung giường nhưng đáp riêng chăn, tình huống đắp chung tấm chăn thế này vẫn là lần đầu tiên. Y cảm thấy xấu hổ vô cùng, còn rất khẩn trương, bởi vì y dò được phu nhân có dụngý gì.

      Hoắc Truy Ân ngược lại, thản nhiên hơn nhiều lắm. Để đề phòng Tiết Niệm Chung lại chạy biếnđi, còn kéo cánh tay người ta chặt cứng. Trong thoáng chốc, giữa hai người ngoài những cái chớp mắt ra còn động tác gì khác cả.

      “Cẩu quan.” Đại thiếu gia tiên phong phá vỡ trầm mặc, : “Ngươi vẫn cònđang giận đấyà?”.

      Tiết Niệm Chung nìn thinh đáp. Nếu bảo y giận dữ thế này thế kia cũng phải, chỉ là trong lòng thấy thoải mái.

      chờ đượcđápán, Hoắc Truy Ân tự biết mìnhđuối lý, đành : “Đúng là, coi như ta sợ ngươi, nóiđi, ngươi muốn thế nào mới chịu hết giận?”.

      Đại thiếu gia tỏ vẻ rộng rãi hào sảng, cóđiều Tiết Niệm Chung đâu dám thế nào? Y nghĩ lúc lâu cũng lên tiếng, đại thiếu gia lại giục, y đành tùy tiện thốt ra câu: “Thế hôn cáiđi”.

      Tiết Niệm Chung sợ đến mức co rụt lại ra sau. Y thề y chỉ là tùy tiện câu mà thôi, cóý đồ cợt nhả, cũng chẳng biết bản thân bị làm sao, lại dám nảy ra ý nghĩ kia. Thế nhưng nếu y nghĩ ngợi gì cũng là dối, y ở chung với phu nhân lâu tới vậy, cảm tìnhđã nồng nàn, bản thân lại thích lại phu nhân như thế, đương nhiên muốn. Khổ nỗi phu nhân đồngý, y lại có bản lĩnhấy, cũng chẳng có cái gan to như vậy, đành mỏi mắt chờ mong. Đúng vào lúc này, Hoắc Truy Ân thình lìnháp sát lại gần, nhàng hôn cái lên mặt y.

      “Phu phu phu… phu nhân?” Tiết Niệm Chung bàng hoàng quá đỗi, tài nào tin được.

      “Thế là được rồi chứ gì?” Hoắc Truy Ân lại tách ra xa, : “Theo ta về phòng!”. xuống giường, xỏ giày từ tế, thấy người giường vẫn cứ đờ ra nhúc nhích, liền cưỡngép kéo người ta xuống. “ thôi, còn lề mề nữa trời sáng mất.” Kéo đối phương quay về phòng chính, Hoắc Truy Ân kinh ngạc phát ra cẩu quan đỏ mặt rồi, ngờ da mặt y lại mỏng như thế, là, còn thấy ngượng kia mà!
      Thanh_Bình thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Typer: Lucia Nanami
      Chương 21: Tiến thoái lưỡng nan
      Sáng hôm nay Hoắc Truy Ân dậy rất sớm, Tiết Niệm Chung vừa mở mắt ra liền trông thấyđại thiếu gia xách váy chạy vào, với y: “Cẩu quan, ngươi tỉnh rồi, ta cứ sợ ngươi ngủ quên”.

      Tiết Niệm Chung thấy hơi xấu hổ, lại có phần chột dạ. Đêm hôm qua bị phu nhân kéo về phòng, y liền phát ra gối đầu của mìnhđã biến dạng hoàn toàn, phu nhân ấp a ấpúng, giải thích mãi xong, cuối cùng ném luôn cái gối xuống giường, bảo hai người chung gối, nằm chật chội mộtđêm cũng được. chung gối thìđương nhiên thể chia chăn, chung gối chung chăn thìđương nhiên thể đểĐoạn Thủy Kiếm ngăn ở giữa được, hai người liền dán sát vào nhau, cực kỳ thân mật, về sau đợi phu nhân ngủ rồi, y còn lén lútôm phu nhân chút. Giờ thấy thanh Đoạn Thủy Kiếm gác bàn trang điểm, liền khiến y nhớ lại hành vi quy củ của mình tối hôm qua.

      Hoắc Truy Ân đưa sấp y phụcđã gấp gọn gàng cho Tiết Niệm Chung, : “Cẩu quan, y phục của ngươi Quế Viên chuẩn bị xong từ sớm rồi”. Quảđúng là như thế, đại thiếu gia khi buồn bực hành hạ người khác, đến lúc vui vẻ rồi cũng làm khổ người ta, trời vừa tinh mơđã gọi nha hoàn dậy.

      “Đa tạ phu nhân.” Tiết Niệm Chung nhận lấy, bắt đầu mặc y phục.

      Từ tới giờ, từ mặc y phục cho tới chuyện tóc tai Hoắc Truy Ân đều có người hầu hạ, giờ đổi thành Quế Viên tay đảm nhận, trông thấy cẩu quan có thể tự mình mặc chỉnh tề như thế khâm phục sát đất. Đại thiếu gia thấy vạt sáo sau lưng còn chưa phẳng phiu liền tự tay chỉnh trang lại cho y. Tiết Niệm Chung có phần bất ngờ khi thấy phu nhân đột nhiên tỏ ra “vợ hiền dâu đảm” như thế, lại càng vui mừng vì phu nhân cuối cùngđã chấp nhận mình.

      “Cẩu quan, ăn cơm sángđi.”

      “Cẩu quan, nếm thử miếng canh , hầm cả mộtđêm đấy.”

      “Cẩu quan, buổi trưa ngươi muốnăn gì?”

      “Cẩu quan,…”

      Nhắc mãi tới lúc rời nhà, Tiết Niệm Chung rất vui mừng vì phu nhân quan tâm tới mình như thế, chẳng qua xưng hô vậy vẫn có phần thỏađáng. Lúc có ai cảm thấy thân mật đấy, thế nhưng trước mặt người ngoài lại giống nhưđang mắng chửi. Nhìn bộ dạng cười tủm tỉm của Quế Viên mà xem, hệt nhưđang xem trò hề vậy.

      “Phu nhân, liệu có thể…” Trước lúcđi, Tiết Niệm Chung len lén thương lượng với Hoắc Truy Ân, “Đừng gọi ta là cẩu quan nữa được ?”.

      Hoắc Truy Ân nghe thế liền ngẩn người, gọi cẩu quan quen miệng rồi, giờ nghĩ kỹ lại mới thấy quả thực hơi bất nhã, liền : “Vậy gọi là gì bây giờ?”. Nếu bảo ngày nào cũng gọi tướng công, phu quân gì gìđó quả mở miệng đượcđâu!

      ra Tiết Niệm Chung cũngđã nghe cẩu quan đến quen tai, cóđiều quan hệ phu thê giờđã phát triển lên tầm cao mới, cách xưng hô cũng nên cải tiến chút, “Phu nhân gọi tên ta có được ?” Y cũng hy vọng chuyện phu nhân gọi mình là tướng công lắm, nhưng chắc chỉ có thể mơ hão mà thôi.

      “Tiết, Niệm, Chung”, Hoắc Truy Ân nhẩm thử hồi, thấy cảm giác tuyệt bằng lúc gọi cẩu quan, : “Líu lưỡi quá, thèm thèm”.

      tiếng này bay vào tai Tiết Niệm Chung lại khiến y ngơ ngẩn cả người, cuối cùng cũng nghe được tên mình phát ra từ miệng phu nhân, cảm giác kỳ diệu. Vốn y định bảo phu nhân gọi tên tự của mình, lại thấy như vậy gò bó quá, vẫn cứ tùy theo ý thích là hơn. “Phu nhân, ta trước nhé, đợi tối về chúng ta thương lượng tiếp”.

      Hoắc Truy Ân tiễn y ra cổng, ngóng mắt nhìn đến khi ngườiđãđi xa rồi mới trở về phòng, viết thựcđơn đưa cho Thanh Bìnhđi chợ, sau đó liền vò đầu bứt tóc vì vấn đề xưng hô với cẩu quan. “Tiết, Niệm, Chung”, vừa gọi vừa viết lên giấy, còn tiện tay viết luôn cả mấy cách xưng hô như cẩu quan, tướng công, phu quân…

      Quế Viên thấy bộ dạng như vậy nhịn được cười. Nàng hầu hạ thiếu gia lâu như vậy, bao giờ thấy thiếu gia chăm chú thế nàyđâu? Đại thiếu gia vẫn hồn nhiên hay biết, đúng là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê! “Chúc mừng cậu cùng gia tâm đầuý hợp”.

      Hoắc Truy Ân giật nảy cả mình, đoán chắc là con nha đầu nàyđã trông thấy cái núi tướng công, phu quân viết bừa rồi, liền vội vội vàng vàng vo giấy thành cục, chuẩn bị phi tang chứng cớ, biện giải rằng: “ lung tung cái gìđó! Ta… chúng ta đều là nam nhân cả!”.

      “Thiếu gia sợ cái gì, cả lão gia và phu nhân đềuđã đồngý, Tiết lão phu nhân lại nhìn thấy”, Quế Viên cười gian, : “Gia đểý nữa là xong chuyện”.

      nghe nhàng gớm nhỉ! Hoắc Truy Ân lạnh lùng lườm nàng, mà thèm đểý cặp cha mẹ vô lương tâm kia nghĩ gì chắc? Quan trọng nhất là cẩu quan có thể chấp nhận ? Cái đầu mục nát của cẩu quan ấyà, nếu biết bản thân lấy nam nhân về làm vợ, chỉ sợ chôn sống đầu tiên, sau đó tìm cha liều mạng, cuối cùng châm lửa đốt trụi Dật Long sơn trang. Được rồi, có lẽ cũng hung hãn đến mứcấy, thế nhưng chắc chịuđả kích , thắt cổ tự vẫn? Đến lúcđó chỉ thành quả phụ, còn biết lấy mặt mũi nàođi gặp Tiết mẫu? Mà cứ cho là nghiêm trọng đến mứcấyđi, nếu Tiết Niệm Chung bị chuyệnấyđả kích, trở nên điên điên khùng khùng sao? phải bản thân hại cả nhà người ta sao!

      mau mau, tìm cái gối mới vềđây.” Hoắc Truy Ân đuổi ngườiđi rồi, ý thức sâu sắc được rằng bản thân thể chỉ vì mấy thứ cảm giác mơ hồ chẳng ràng này mà choáng váng đầuóc. Tuyệt đối thể để cẩu quan biết thân phận của bản thân, tuyệt đối thể để Tiết gia tan nát trong tay mình!

      Thế nên buổi trưa, ngườiđưa cơm lại đổi lại thành Thanh Bình. Tiết Niệm Chung vốn dĩ rất trông ngóng bữa cơm trưa đầu tiên sau khi phu thê hòa hảo, trông thấy Thanh Bình đến liền khỏi buồn bực, phu nhân sao thế nhỉ, ràng ban sớm cònổn cơ mà? Chẳng lẽ chuyện đổi cách xưng hô khiến phu nhân thấy phiền lòng?

      Tiết Niệm Chung lo lắng yên, cơm trưa hầu như chẳngđụngđũa. Đến lúc mang làn cơm trở về, Thanh Bình còn bị thiếu phu nhân mắng cho trận, trách gã biết đường đốc thúc gia ăn cơm, lần sau cho gãđi đưa cơm nữa. Thanh Bình cảm thấy oan ức vô cùng, trong lòng nghĩ: “Sao phu thê hai người giận hờn nhau, tôi lại thành người xui xẻo thế này?”.

      Đợi đến tối trở về phòng ngủ, Tiết Niệm Chung lại phát ra gối đầuđã biến trở về hai cái, chăn khôi phục hai chiếc, Đọa Thủy Kiếm cũng tái xuất giang hồ, chình ình nằm ngay đó. Phu nhân tuy lạnh lùng với y nhưng cũng chẳng mấy nhiệt tình. Chuyện ấy khiến Tiết Niệm Chung đau lòng vô hạn, y cứ nghĩ quan hệ đôi bên kề cận thêm ít, ra chỉ là tự y đa tình. Phu nhân khuyên y về phòng, phỏng chừng chỉ vì muốn bị mẫu thân trách hỏi mà thôi.

      Hoắc Tri Ân đương nhiên nhận ra được nỗi sầu muộn của Tiết Niệm Chung, khổ nỗi có thể làm sao bây giờ? Cẩu quan nhất định thích rồi,đối xử với tốt vô cùng, tôn trọng . cũng cảm thấy cẩu quan tốt lắm, bản thân nếu là phận nữ nhi còn gì ao ước nữa rồi! Thế nhưng là nam nhân, sét có đánh xuống cũng thay đổi được ấy, đủ tư cách làm vợ, càng có biện pháp nào nối dõi tông đường. Nếu có ngày cẩu quan biết được thực này y nhìn thế nào? Lừa dối? Đùa bỡn? Sỉ nhục? Bất kể là thế nào, đều khiến cẩu quan bị tổn thương, làm hại tới Tiết gia, muốn trở thành tội nhân.

      “Phu nhân.” Tiết Niệm Chung cam lòng, y cảm thấy với tính tình phu nhân, nếu phải có tình với y sao lại bằng lòng hôn y? “Chúng ta chuyện chút có được ?”

      Hoắc Truy Ân giật nảy, ấp úng bảo: “ chuyện gì?”

      Tiết Niệm Chung chau mày , : “Phu nhân, ta biết mình có bản lĩnh gì, nàng theo ta cũng chịu ít khổ sở, có lẽ ghét bỏ ta.”

      Ghét cái đầu ngươi ấy, ông đây thảm hại đến thế này rồi! Hoắc Truy Ân thầm mắng trong lòng, dường như đoán được cẩu quan muốn gì, khỏi đổ mồ hôi như tắm.

      “Phu nhân, có mấy lời ta vẫn chưa hề . Chúng ta thành thân lâu như thế, vốn sớm nên ra, chỉ là ta sợ nàng biết rồi thêm gánh nặng, thế nên dám thổ lộ. Ta muốn với nàng rằng, ta…”

      được !”

      Hoắc Truy Ân thét lớn, tâm tình kích động mà rằng: “Nghìn vạn lần được , ta cấm ngươi , chữ cũng !”

      Tiết Niệm Chung thấy phản ứng mawnhj như thế, chỉ đành ngậm miệng vào. ra y muốn rằng ta biết ngươi là nam nhân, ở cạnh ta là việc vô cùng ấm ức, thế nhưng xin hãy tin ta, ta cố gắng hết sức bồi thường lại cho ngươi, mong ước của ngươi ta đều giúp ngươi đạt được. Thế nhưng phu nhân cho y , chữ cũng cho.

      “Ta tìm mẹ đây!” Hoắc Truy Ân ném lại câu, sau đó co giò chạy mất, Tiết Niệm Chung gọi mấy tiếng liền cũng quay đầu lại.

      Hoắc Truy Ân cảm thấy cả người hốt hoảng, vừa căng thẳng vừa kinh hãi, nhất định là cẩu quan muốn thổ lộ nỗi lòng, lại có cách nào hồi đáp! cảm thấy bản thân mình gặp báo ứng trước rồi, trước đây ức hiếp cẩu quan như vậy, bây giờ chịu tội cũng là đáng kiếp. nên căm hận lão cha mình, tất cả bi kịch đều do lão già khốn kiếp đó tạo ra, mấy biện pháp đó của lão đều là đồ bỏ cả, đáng ra có chết cũng nên gật đầu đồng ý! Giờ tốt rồi, bảo phải xử trí sao đây? Cự tuyệt, cẩu quan tất nhiên đau khổ, bản thân cũng chẳng đành lòng; chấp nhận, đến lúc cẩu quan phát mình là nam nhân bi kịch phải đối mặt lại càng lớn hơn. Bất kể là tình huống nào, đều mong muốn gặp phải.
      Typer: Lucia Nanami
      Chương 22: Bó tay chịu trói
      Hoắc Truy Ân tìm mẹ chồng , Tiết mẫu rất hoan nghênh, chẳng qua nửa đêm nửa hôm con dâu ngồi thân mật với tướng công, chạy tìm mẹ chồng lại năng gì, quả thực khiến bà lo nghĩ yên. Bà thương người con dâu này lắm, nghĩ vị thiên kim đại tiểu thư gả chồng xa nhà, tới tận vùng đất nghèo khó này chịu khổ. Con dâu tốt bụng với người xung quanh lại vô cùng hiếu thuận, quả thực là Tiết gia tích đức mấy đời. Thế nên khi vú Trần ngầm ám chỉ con dâu có hành vi đáng nhốt cũi thả trôi sông còn bị bà mắng cho trận.

      “Con dâu, con làm sao thế?” Tiết Mẫu thấy Hoắc Truy Ân cứ thất thần mãi, chuyện câu trước chẳng ăn nhập với câu sau, liền quan tâm mà hỏi: “Có phải Chung nhi ức hiếp con ?”.

      “Dạ?” Từ đầu tới giờ tâm trí Hoắc Truy Ân cứ lãng đãng tận đâu, vội vàng xua tay, đáp: “ có, có ạ”.

      Tiết mẫu thương đứa con dâu này muốn chết, đến mức chẳng dám về phòng rồi, còn mình bị ức hiếp, bà bảo: “Vú Trần, vú gọi Chung nhi tới đây cho ta”.

      Hoắc Truy Ân vừa nghe thấy liền cuống cả lên, tới đây để trốn người ta cơ mà, vội vàng : “Mẹ, cần gọi chàng đâu, để con chuyện phiếm với người, cần phu quân tới làm gì”.

      Tiết mẫu thấy vậy, lại càng cho rằng con trai mình làm ra chuyện gì đốn mạt, khiến con dâu khổ sở ấm ức đến nỗi này! Bà khăng khăng muốn gọi Tiết Niệm Chung sang đây dạy dỗ, Hoắc Truy Ân hết cầu xin lại khuyên bảo cũng có tác dụng, còn Tiết Niệm Chung vừa bước chân sang bị quát, bắt quỳ xuống.

      “Chung nhi, con làm chuyện gì có lỗi với con dâu sao?” Tiết mẫu ra vẻ nghiêm khắc, hoàn toàn cho con trai giải thích, luôn: “Con dâu tức giận đến độ chịu trở về phòng, thế mà con còn nhận sai!”.

      Hoắc Truy Ân khỏi chột dạ, cẩu quan có làm sai chuyện gì đâu, ràng bản thân làm mình làm mẩy, cẩu quan bị tội oan nhất định cãi lại. Thế nhưng Tiết Niệm Chung lại ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Truy Ân, : “Phu nhân, ta sai rồi, nàng theo ta trở về phòng ”. Đường nhìn của đôi bên giao nhau, Hoắc Truy Ân vội vàng lảng tránh.

      Tiết mẫu hoàn toàn thỏa mãn, : “Con cứ quỳ ở đấy cho ta, lúc nào con dâu tha thứ mới được đứng lên!”.

      Hoắc Truy Ân kinh hãi, làm gì có ông quan nào lại quỳ gối trước phu nhân cơ chứ, Tiết mẫu đối xử với quả thực còn hơn con đẻ. “Mẹ, phải phu quân ức hiếp con đâu, mẹ đừng bắt chàng quỳ nữa.”

      “Con dâu, con đừng sợ, có ta phân xử cho con.”

      Tiết mẫu bán tín bán nghi, lại chẳng thấy con trai biện giải câu nào, rốt cuộc là con dâu che chở chồng hay con trai bị tội oan?

      Hoắc Truy Ân thấy có tác dụng gì, cẩu quan lại chuyện, nóng ruột quỳ luôn xuống bên cạnh, : “Mẹ, là tự con thấy khó chịu trong lòng, liên quan gì đến phu quân cả”.

      Tiết Niệm Chung cũng : “Con chăm sóc phu nhân tử tế, là lỗi của con”.

      Hoắc Truy Ân sốt ruột vô cùng, cẩu quan đầu óc có vấn đề rồi sao? Chuyện đâu liên quan gì đến y. nháy mắt ra hiệu với y cả nửa ngày trời, muốn bảo đối phương đừng nhận sai bừa bãi.

      Tiết mẫu nghe thấy con dâu cũng quỳ xuống rồi, trong lòng đâu nỡ, liền vội : “Hai đứa có chuyện gì là tốt rồi, vợ chồng phải thuận hòa vui vẻ với nhau, đứng dậy cả ”.

      Hoắc Truy Ân bò dậy, liếc thấy ánh mắt vú trần nhìn có phần... giống như nhìn tinh hại người, liền bắt đầu chột dạ, trong lòng thầm thấy may mắn vì mẹ chồng là Tiết mẫu, nếu đổi thành vú Trần, chỉ sợ bị gia pháp “hầu hạ” rồi.

      Tiết Niệm Chung tiến lại gần , khách khí : “Phu nhân, theo ta trở về ”.

      Hoắc Truy Ân có cảm nhận vô cùng sâu sắc rằng lần chạy trốn này của mình mất mặt hết chỗ , liền vội vàng gật đầu. Hai người chào hỏi Tiết mẫu xong liền trở về phòng. Đợi đến lúc vào phòng rồi, vấn đề cũ lại xuất : Tiết Niệm Chung rất muốn chuyện với phu nhân, còn Hoắc Truy Ân chỉ muốn nhanh chóng lên giường ngủ.

      “Phu nhân, nghe ta .”

      cho !”

      “Ta chuyện ấy nữa, ta cái khác.”

      “Thế... là gì?”

      Tiết Niệm Chung vẫn còn ôm hy vọng, tuy rằng phu nhân trốn tránh y nhưng lại hề cự tuyệt. “Phu nhân, ta... ta rất thích phu nhân.” cho nhắc tới thân phận nam nhi, vậy chắc thổ lộ được nhỉ.

      Cái tên khốn nạn này! Hoắc Truy Ân chửi thầm trong dạ, gương mặt thoáng cái đỏ bừng lên, bảo cho rồi, sao vẫn thốt ra thế này? trốn tránh vất vả như thế, cẩu quan đáng chết sao lại chịu hiểu cho? Bảo trả lời thế nào bây giờ? “Ngươi... ta... ta muốn ngủ.”

      “Phu nhân!” Vẫn bị cự tuyệt, thế nhưng Tiết Niệm Chung cũng thấy buồn bực lắm, tội gì phu nhân phải dằn vặt y như thế? Tiết Niệm Chung mở to hai mắt nhìn phu nhân luống cuống tay chân bò lên giường, cam lòng mà tiến lại gần, “Phu nhân”.

      Hoắc Truy Ân lòng muốn trốn trong chăn, cố sống có chết chui vào trong ấy. Tiết Niệm Chung cũng chẳng có cách nào, liền ôm luôn cả người lẫn chăn chặt.

      “Buông ra, ngươi làm gì thế?” Hoắc Truy Ân từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tiên bị người ta ôm chặt cứng như vậy, cảm thấy vừa căng thẳng muốn chết vừa xấu hổ cực kỳ. ra có thể dùng đá hoặc đấm đánh người kia lăn xuống giường, khổ nỗi ra tay được, chỉ còn cách dùng ánh mắt kháng nghị mà thôi.

      “Phu nhân”, Tiết Niệm Chung thấy đối phương chống cự, đương nhiên chẳng buông lỏng vòng tay, “Ta rất thích phu nhân”.

      “Câm, câm miệng!” Hoắc Truy Ân vặn tới vặn lui, cuối cùng biến thành tư thế đôi bên đối mặt nhau.

      Tiết Niệm Chung vững vàng đè người , tuy rằng nhận được mấy cái xô đẩy, chẳng qua hoàn toàn đủ tính uy hiếp, ngược lại rất có cảm giác “mặc người xâu xé”. “Phu nhân... Truy Ân, ta thích ngươi”.

      Trong nháy mắt, Hoắc Truy Ân chết lặng, lần đầu tiên, lần đầu tiên cẩu quan gọi thẳng tên của . Hai người ở chung lâu như thế, lúc nào cẩu quan cũng kính trọng gọi bằng hai chữ phu nhân, ngay cả nương tử cũng chưa từng gọi. tiếng “Truy Ân” này vang lên gần như khiến buông kiếm đầu hàng. “Cẩu quan, buông...ưm...”

      Nụ hôn của Tiết Niệm Chung thình lình hạ xuống, Hoắc Truy Ân trong cơm kích động liền vươn tay nắm chặt lấy phần áo trước ngực đối phương, chẳng những đẩy ra mà còn kéo lại gần hơn, hành động này vô tình lại trở thành cổ vũ vô cùng lớn đối với Tiết Niệm Chung. Y hôn dính lấy đôi môi của Hoắc Truy Ân, chặt, dễ dàng tách miệng ra, đưa lưỡi mình vào trong đó,

      “Ưm, ưm...” Hoắc Truy Ân hoàn toàn phản kháng, rất hào phóng tiếp nhận xâm nhập của đối phương.

      Tiết Niệm Chung thấy phu nhân phối hợp với mình như thế, liền lớn gan thò tay vào trong chăn. Hoắc Truy Ân liền hoàn hồn lại, nhanh như chớp đánh bay bàn tay mò đến vạt áo mình của đối phương, dùng sức đẩy bật thân thể ép người mình ra, vừa buồn bực vừa xấu hổ, nạt: “Đủ rồi, còn làm xằng làm bậy nữa là ta đánh ngươi đấy!”

      Phu nhân đồng ý, Tiết Niệm Chung cũng chẳng dám ép uổng gì, ngoan ngoãn rụt người về mép giường. Hoắc Truy Ân vội vàng quay lưng lại, chỉnh trang quần áo bị bung ra, quả thực nhìn ra cẩu quan lại ra tay nhanh như thế, mà cản lại chậm chút là váy áo bị lột ra hết cả rồi.

      “Đờ người ra đó làm gì, ngủ , ngày mai ngươi phải đến nha môn chắc!” Hoắc Truy Ân hung hăng quát, kéo y nằm xuống giường, chỉ đắp có cái chăn, cái chăn còn lại cùng Đoạn Thủy Kiếm đều bị đẩy vào tít bên trong.

      Gối có hai cái, lúc ngủ liền rộng rãi hơn rất nhiều, Tiết Niệm Chung ngơ ngác nằm giường, nhúc nhích mảy may, nghĩ tới nghĩ lui vẫn hiểu được tâm tư của phu nhân, phu nhân ràng rất sẵn lòng chấp nhận y, vậy vì cớ gì còn đẩy y ra? Hoắc Truy Ân cũng tâm chất chồng, đương nhiên chấp nhận cẩu quan, cũng muốn cùng y thân mật lắm, khổ nỗi thân thể có cho phép đâu cơ chứ, vừa cởi quần áo ra lộ hết, chiêu trò gì cũng xong luôn!

      Tiết Niệm Chung chẳng nản lòng, lại thò tay ôm lấy thắt lưng Hoắc Truy Ân. Hoắc Truy Ân thấy chỉ ôm eo mà thôi, hẳn phát ra cái gì nên cự tuyệt, hai người lại kề sát vào nhau, rất gần, rất gần. Tiết Niệm Chung lại càng sầu não hơn, phu nhân hoàn toàn kháng cự gì y cả, còn tự động rúc người vào lòng y, thế sao ban nãy lại đẩy y ra nhỉ? Tiết Niệm Chung suy nghĩ mãi thông, đầu óc Hoắc Truy Ân cũng rối tinh rối mù. Những hành vi thân thiết với cẩu quan hoàn toàn diễn ra trong vô thức, trái tim chấp nhận người này, thân thể cũng chấp nhận theo, nếu phải ngại ngần thân phận nam nhi của bản thân, sớm cùng y mây mưa điên đảo!

      Hai người chớp mắt cả nửa ngày, Tiết Niệm Chung đột nhiên nhớ ra chuyện, liền buông lỏng tay ra. Khiến Hoắc Truy Ân đột nhiên thấy cực kỳ quen, vội hỏi: “Ngươi đâu đó?”.

      “Đèn còn chưa thổi tắt mà”, Tiết Niệm Chung trả lời, định xuống giường thổi đèn, phòng vẫn còn sáng rực.

      “Đúng là, ngủ yên lành bò dậy làm gì!” Hoắc Truy Ân để y , vô cùng tự giác kéo tay đối phương đặt lại lên eo mình, sau đó tháo trâm cài tóc ban nãy vội lên giường quên gỡ, ném luôn.

      “Vèo” tiếng, đèn tắt, căn phòng tối đen như mực.

      Tiết Niệm Chung nín thinh lên tiếng, ngoan ngoãn ôm lấy phu nhân, tâm tình vô cùng khó diễn tả, thầm cảm khái chiêu này đúng là tiện !

      Thanh_Bình thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Type: Kate Chou
      CHƯƠNG 23: THẤY NẮNG DẦN LÊN
      Mấy ngày gần đây hôm nào Hoắc Truy Ân cũng dậy từ sớm, cùng dùng bữa sáng với Tiết Niệm Chung, sau đó tiễn người ra tận cửa lớn. Chuẩn bị xong cơm trưa và cơm tối cũng đến giữa trưa, liền khấp kha khấp khởi lên đường đưa cơm, ở lỳ tại nha môn liền mấy canh giờ, sau đó cùng Tiết Niệm Chung trở về nhà. Đến tối sớm nhảy lên giường nồng nàn thắm thiết, mãi đến khi mệt rũ người mới yên lòng ngủ.

      So với Hoắc Truy Ân hứng thú dạt dào, Tiết Niệm Chung lại có vẻ buồn bực ra trò. Phu nhân dường như rất thích hôn môi và ôm ấp, có lúc còn chưa lên giường lao tới rồi. Hai người y phục chỉnh tề mà lăn từ đầu giường tới tận cuối giường, tư thế nào cũng thử qua, y còn có thể gặm cần cổ của phu nhân, cắn lỗ tai của phu nhân. Sau đó... hết rồi.

      Chính thế đấy, đúng là hết rồi, đến đó là dừng, thể hôn xuống phía dưới, thể cởi quần áo ra, được sờ soạng lung tung. Sau lưng với vòng eo của phu nhân muốn sao cũng được, thế nhưng những chỗ khác cấm tiệt. Tối hôm qua y sơ ý thò tay vào trong váy, liền bị phu nhân giơ chân đạp văng ra, còn nổi giận đắp chung chăn cùng y nữa.

      Thế nên hôm nay Tiết Niệm Chung có gan làm bừa nữa, chỉ dám thành hôn môi mấy cái, hôn mặt mấy cái. Khổ nỗi y dù sao cũng là nam nhân bình thường, người thương nằm ngay trong ngực thế mà lại thể chiếm hữu hoàn toàn. lần hai lần cũng đành thôi, có điều về lâu về dài nhất định nhịn ra bệnh mất! “Phu nhân...”, y dừng động tác lại, thần tình ngưng trọng, đưa mắt nhìn Hoắc Truy Ân.

      “Sao?” Thình lình bị cắt ngang, Hoắc Truy Ân thấy rất quen.

      “Nàng cứ như vậy mãi... ta nhẫn nhịn rất khổ cực.” Tiết Niệm Chung lộ ra vẻ mặt khó xử.

      Hoắc Truy Ân rất ràng, rất thấu hiểu. Tối hôm qua cũng trải nghiệm qua cảm giác đó, may mà nhanh chóng chui vào trong cái chăn khác mới tránh được việc lộ tẩy thân phận.

      “Phu nhân, ta muốn nàng, cho ta có được ?”, tiếng ngập đầy dục vọng của Tiết Niệm Chung truyền tới.

      Hoắc Truy Ân tức khắc sững người. Cùng là nam nhân, đương nhiên hiểu ý của đối phương, lại tài nào đáp ứng: “ được, ngủ .”

      “Phu nhân, ràng nàng thích ta mà, cớ gì lại cự tuyệt ta?” Tiết Niệm Chung thể nào hiểu được, giờ đây y cùng phu nhân hiểu lòng nhau, tại sao vẫn cứ rụt rè cẩn trọng như vậy? Đến cả nữ tử còn chẳng câu nệ đến mức này, huống chi phu nhân còn là nam, chẳng lẽ... phu nhân muốn làm bên thừa nhận hay sao?

      chính vì thích ngươi nên mới làm được! Hoắc Truy Ân thầm hô lớn. Bản thân cũng là nam nhân bình thường, cũng hưng phấn, đương nhiên muốn làm, ác nổi thân thể cho phép! Vào lúc này thấy hận lão cha mình kinh khủng, đều là họa do lão già chết tiệt ấy gây ra! “ được là được, còn lằng nhằng nữa ta nện ngươi bây giờ, ngủ!”

      “Phu nhân.”

      “Ngươi mà dám làm bừa, ta ra khách phòng ngủ.”

      Tiết Niệm Chung giật mình, xụi lơ cả người, cự tuyệt của phu nhân hệt như lưỡi đao sắc bén, cứa lên da thịt của y. Y sầu não lật người lại, lời nào nữa.

      Mấy ngày này Hoắc Truy Ân đều được cẩu quan ôm vào lòng mà ngủ, sớm thành thói quen, giờ đối mặt với bóng lưng lạnh lùng kia, thấy ấm ức vô cùng, ấm ức đến mức muốn chết cho xong, thế là cũng lật người, xoay lưng lại, xem như trút giận. Nếu làm được làm từ lâu rồi, ahnứ cũng có thích thú gì việc bản thân ngày ngày phải trốn tránh thậm thụt như vậy đâu, nhưng làm thế nào được bây giờ? từng nghĩ tới chuyện thẳng thắn ra bản thân là nam tử, nếu y có thể tiếp nhận vậy hai người vẫn cứ là phu thê, còn nếu chấp nhận được y cứ đuổi về nhà, dứt khoát lần cho thôi hẳn tương tư. Có điều nghĩ là nghĩ vậy, vẫn dám mạo hiểm, cái đầu của phường mọt sách giống cẩu quan gần như có khả năng chấp nhận được chuyện này, nỡ làm thương tổn cẩu quan, càng muốn bị y đuổi về nhà mẹ đẻ.

      Đúng vào lúc ấy, Hoắc Truy Ân nghe thấy tiếng Tiết Niệm Chung nhỏm người đứng dậy, sau đó đèn bị thổi tắt, đợi đến khi đối phương trở về giường, lại bị y ôm chặt lấy từ đằng sau, đầu tựa lên vai .

      “Truy Ân, Truy Ân.” Tiết Niệm Chung dịu dàng cất tiếng, phu nhân dù sao cũng là nam tử, cần có thời gian để chấp nhận việc trở thành bên bị động, y nên nóng lòng như vậy. “Ta thích nàng, chỉ thích mình nàng, bất kể bao lâu ta cũng nguyện ý chờ.”

      Hoắc Truy Ân mềm lòng nhất mỗi khi cẩu quan gọi thẳng tên của , lại thêm những lời , quả thực chỉ muốn lao trở về sơn trang xé xác lão cha ra. Căn nguyên của mọi bi kịch đều là lão cha hỗn đản của ! ra cũng muốn với cẩu quan rằng, bản thiếu gia sống đến từng này tuổi rồi cũng chỉ thích có mình ngươi. Khổ nỗi thể , trái tim rất đau, cũng biết cứ thế này với cẩu quan chỉ càng lúc càng đau, người ta đau dài bằng đau ngắn, thế nhưng muốn buông tay, vẫn ôm tia hy vọng mong manh xa vời. Cũng có thể đợi đến khi cảm tình sâu sắc hơn chút, cẩu quan có thể chấp nhận thân phận nam nhi của chăng? Đối với tâm tình lúc này của bản thân, khổ não thôi, cảm thấy chẳng giống mình gì cả, khí phách rung trời chuyển đất mất hết cả rồi. Mẹ nó, phiền não làm quái gì, quản nữa, cẩu quan mà dám hưu thê, ông đây bổ xác y ra!
      Type: Kate Chou
      CHƯƠNG 24: RỐI NHƯ TƠ VÒ
      Cuộc sống vẫn trôi qua như thế, Tiết Niệm Chung ngồi trong nha môn chờ phu nhân đưa cơm tới, Phó Tiểu Chu lại nhắc tới chuyện kia, khiến y vô cùng khổ não. Chuyện này nào phải chuyện đùa, cần phải trao đổi với phu nhân mới được, chẳng qua y sợ phu nhân chấp nhận.

      “Khách quen” Hoắc Truy Ân và Quế Viên cần truyền lời, thông đường thuộc lối xông thẳng vào trong, vừa lúc bắt gặp khung cảnh “quan kẻ dưới” châu đầu ghé tai, rì rầm to . Phó Tiểu Chu cũng lờ mờ phát giác ra Tiết phu nhân có mối ác cảm khó hiểu đối với mình, tuy gã tài nào hiểu được, nhưng xuất phát từ tôn trọng đối với Tiết đại nhân, cũng như tránh cảnh khó xử, gã tự chọn phương án tránh mặt, có điều tránh tới tránh lui cũng có lúc đụng mặt nhau, ví như hôm nay nạy. Ánh mắt tốt lành gì của Tiết phu nhân lại lần nữa chứng minh phỏng đoán của Phó Tiểu Chu, gã liền hấp tấp xin lui.

      Hoắc Truy Ân thấy đối phương vội vội vàng vàng chạy mất, ngược lại hoài nghi phải chẳng Phó Tiểu Chu có tật giật mình? Trước đây Hoắc Truy Ân thừa nhận, còn bây giờ có thể e dè gì cả: Đúng, ta đây ghen đấy! tin chắc cẩu quan nhất định có cái gan trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy chỉ có thể là Phó Tiểu Chu có lòng dạ bất chính mà thôi, thế nên nhìn kiểu gì cũng thấy đối phương vừa mắt.

      Phải rằng thân là phu nhân chính thất, ghen tuông thế này quả thực quá vô lý, nhưng chẳng thấy có gì ổn cả, cẩu quan sống là người của , chết rồi... Phủi phui cái mồm, dù sao có chính thất là đây đừng mơ tìm nữ nhân khác lấy làm tiểu thiếp, còn nếu muốn tìm nam nhân... Mẹ nó, chính là nam nhân đây, tìm người khác làm gì!

      lại gì với ngươi thế?” Hoắc Truy Ân nhấn mạnh vào chữ “lại”.

      ra Tiết Niệm Chung sớm muốn bàn chuyện ấy với phu nhân, có điều y lại thấy quan hệ phu thê hòa hợp thế này, chuyện ấy ra phá hỏng bầu khí tốt đẹp mất, bèn đáp: “Phu nhân đừng nghĩ nhiều, chỉ là mấy việc công thôi”.

      Hoắc Truy Ân bị qua quýt lấy lệ bằng cái cớ “việc công” đến mấy lần rồi, trong lòng rất thoải mái, chẳng qua nghĩ cẩu quan thích mình như thế, nhiều nhất cũng chỉ là Phó Tiểu Chu giở mánh khóe gì thôi, thành được chuyện gì to tát, cứ để yên như thế.

      Sau khi dùng cơm trưa xong, Quế Viên thu dọn bát đũa, thức thời lui ra ngoại đường chờ đợi, lưu lại nội đường cho đôi vợ chồng trẻ “tâm tình”. Thỉnh thoảng Hoắc Truy Ân chờ để cùng về nhà với Tiết Niệm Chung, chẳng qua cũng chỉ là thi thoảng, đa số thời gian vẫn phải trở về nhà hầu hạ mẹ chồng. Chia cách hai, ba canh giờ coi là nhiều nhặn, có điều đối với hai người trong giai đoạn nồng nàn như lửa vẫn dằn vặt vô cùng. Hơn nữa đại thiếu gia cực kỳ thích thân mật với Tiết Niệm Chung khi y mặc quan phục, cảm giác vo cùng thỏa mãn, thế nên phút giây thân mật này lại càng trọng yếu hơn. Tiết Niệm Chung lúc mặc quan phục tùy tiện cười, gương mặt đứng đắn nghiêm trang, bất quá đối mặt với chủ động của phu nhân y lại sao chối từ cho được, bộ dạng muốn tiến tới rồi lại chần chừ ấy quả rất đáng , khiến phu nhân thử lần nào thích lần ấy, càng chơi càng nghiện.

      ra Tiết Niệm Chung cũng thấy tội lỗi lắm, cho rằng mình phải với bộ y phục này, nhất là lúc phu nhân ngồi đùi y, đúng là chẳng ra thể thống gì cả. Có điều nếu bảo y muốn cũng phải, từ trước đến nay phu nhân vẫn cởi mở phóng khoáng, câu nệ tiểu tiết, dù sao đám thuộc hạ tránh hết rồi, bản thân cần gì cố làm ra vẻ đường hoàng đứng đắn.

      Hôn xong, sờ xong những chỗ có thể sờ, những chỗ khác đương nhiên vẫn cấm, bấy giờ Hoắc Truy Ân mới dẫn Quế Viên rời , tới Tế Nhân Đường. Người ta đều bảo có lo việc nhà mới biết ưu phiền trong đó, đại thiếu gia sau khi cai quản việc gia đình bỏ hẳn thói tiêu xài như nước với tật xấu thích động vào của hồi môn. Có bao nhiêu tiền dành ra được đều muốn dùng tẩm bổ thân thể cho mẹ chồng và cẩu quan, cũng coi như là khách quen của Tề Nhân Đường. Hơn nữa trải qua việc lần trước, ông chủ Chung cung phụng lấy lòng Tiết phu nhân hết mực, có thuốc bổ thượng hạng gì đều đưa cho xem qua trước, còn dám mở miệng hét giá lung tung. Từ trước tới nay Hoắc Truy Ân chưa bao giờ là đối thủ của đám gian thương, giờ cần phải đấu thi so dũng khí với bọn họ nữa, khỏi cảm thán có tướng công làm quan là tốt quá!

      Chủ tớ hai người hài lòng ra khỏi Tế Nhân Đường, đúng lúc bước lối trở về nhà lại nghe thấy phen huyên náo, liền dừng chân xem thử, chỉ thấy người khập khiễng chạy vụt qua trước mặt mình. Hoắc Truy Ân nhất thời sững lại, ngay sau đó là tiếng hô kinh hãi của Quế Viên, khiến quay đầu lại đằng sau nhìn, Vương bổ khoái của Đinh bổ khoái vội vã đuổi tới bên này.

      “Lý què!” Hoắc Truy Ân và Quế Viên hai miệng lời. Người ban nãy phải chính là kẻ giả danh lừa đảo, là đầu sỏ hại đại thiếu gia đánh nhầm người đó sao?

      Đừng trông bên chân của Lý què được linh hoạt, gã chạy nhanh như ăn cướp vậy. Vương bổ khoái và Đinh bổ khoái đuổi riết tha thế mà vẫn bị bỏ xa quãng. Hoắc Truy Ân hai lời liền bắt đầu bám theo, Quế Viên ôm chồng thuốc đuổi sát phía sau. Gã Lý què kia quả nhiên hổ là tay lão làng, trốn chạy cực tinh ranh, chuyên môn chen vào những chỗ đông người và nhiều ngã rẽ. Có điều Hoắc Truy Ân đâu còn là đại thiếu gia hồ đồ mấy tháng trước, cũng thuộc khu này như lòng bàn tay, thêm chút khinh công bổ trợ, chẳng mấy chốc chặn đứng được Lý què.

      Đứng trước mặt biết bao bà con chòm xóm thế này, Hoắc Truy Ân tất nhiên thể xuất thủ đánh người, hơn nữa mặc nữ trang, cũng tiện dùng bạo lực, hy vọng Lý què có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói. Chẳng qua Lý què đời nào chịu thế? Quay đầu cái gã chạy biến vào trong con hẻm. Vương bổ khoái và Đinh bổ khoái cũng đuổi tới, thấy Tiết phu nhân ra tay giúp đỡ, nhất thời kinh ngạc vạn phần. Hoắc Truy Ân lập tức bảo bọn họ tiếp tục theo sát Lý què, bản thân lại theo con đường khác đón đầu.

      Lý què chạy đến độ đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, theo lý mà tội gã phạm phải cũng lớn, đâu đáng truy đuổi thế này? Khổ nỗi vụ án xảy ra ở vùng đất này lại vô cùng ít, thế là loại tôi phạm “có thâm niên” như gã liền có vẻ thể tha thứ được. Gã vội vã lao lên cầu, định lẩn vào khu chợ phía đối diện, có điều mới chạy đến giữa cầu thấy Hoắc Truy Ân đứng ở đầu cầu đối diện, gã căm tức trong lòng. Con mụ đàn bà hung hãn này chui từ đâu ra biết? Gã định quay đầu, lại thấy Vương bổ khoái và Đinh bổ khoái đuổi tới nơi, nhất thời Lý què lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

      Hoắc Truy Ân đoán chắc rằng gã lợi dụng khu chợ đông đúc hỗn tạp để chạy trốn, liền qua sông theo con đường khác, đón lối chặn đối phương ở cầu. Mà hai bổ khoái Vương, Đinh chặn ở đầu cầu bên này, quát lớn: “Xem ngươi chạy đâu!”

      Lý què thấy còn đường trốn nữa, trong phút cấp bách liền định nhảy sông, nửa thân người lao qua thành cầu. Ba người đứng ở đầu cầu vội vàng ngăn cản, Hoắc Truy Ân nhún chân cái, phu thân tới giữa cầu, túm lấy Lý què. Lý què ôm tư tưởng thà chết chứ chịu đầu hàng phản kháng mãnh liệt, chưa kể hơn nửa thân người của gã bay qua cầu rồi, trong lúc kéo kéo đẩy đẩy bỗng dưng thấy mất trọng tâm, lao thẳng xuống lòng sông.

      Hoắc Truy Ân muốn kéo gã lại nhưng trọng lượng của nam tử trưởng thành đâu phải chuyện chơi, còn chưa kịp phản ứng, thấy dưới chân bị hẫng. Quế Viên vội vàng đuổi tới, vừa lúc nhìn thấy đại thiếu gia với Lý què rớt xuống sông đánh “ùm” tiếng. Sau khi cơn bàng hoàng qua, nàng vội vàng lao tới bên bờ sông. Đại thiếu gia sặc mấy ngụm nước sông, đợi đến khi bơi tới bên bờ, Lý què bơi lên bờ bên kia mà chạy mất rồi. Vương bổ khoái và Đinh bổ khoái phải muốn đuổi theo, mà là bị kiện Tiết phu nhân rơi xuống nước dọa cho chết sững.

      “Phu nhân, phu nhân, người sao chứ?” Quế Viên đỡ Hoắc Truy Ân ướt sũng người đứng dậy, sau khi xác nhận đại thiếu gia bị thương gì nặng mới yên tâm.

      Thân thể có việc gì nhưng hình tượng lại vô cùng thê thảm, kể đến y phục ướt đẫm, đến cả đầu tóc cũng tung hết cả ra. Toàn bộ tâm tình của Hoắc đại thiếu gia diễn ra theo lộ trình như sau: “Gì? Hả?! Mẹ kiếp!!!” May mà có đại nương bán vải tốt bụng trong chợ mảnh vải rồi bao lại ngay tức khắc. Vương bổ khoái và Đinh bổ khoái quả thực biết nên xử lý thế nào, may mà Quế Viên đứng ra chủ trì đại cục, dẫn phu nhân trở về nhà thay xiêm y.

      Đại thiếu gia ướt như chuột lột và Quế Viên lén lén lút lút mò về nhà, trốn vào trong phòng. Hoắc Truy Ân cởi quần áo ướt ra, ném đầy đất, sau đó trần trụi cuộn người trong chăn đợi Quế Viên múc nước vào lau người cho . Chợt nghe thấy ngoài cửa bước chân ai dồn dập, Hoắc Truy Ân đoán là Quế Viên múc nước trở về liền ngồi dậy, lại trông thấy Tiết Niệm Chung phá cửa mà vào.

      “Phu nhân, nàng sao rồi?” Tiết Niệm Chung xông tới trước giường, y vừa nghe phu nhân rơi xuống nước liền lao ngay về nhà, đến cả quan phục cũng thay.

      Hoắc Truy Ân còn chưa kịp phản ứng lại trước xuất của y, nghi hoặc hỏi: “Ngươi... Sao ngươi về rồi?”

      Tiết Niệm Chung chạy hộc tốc suốt cả quãng đường, chạy đến độ mặt đỏ tai hồng, lúc này thấy người bình yên vô mới thở phào được hơi, : “Nàng dọa chết ta rồi.”

      “Đúng là, có cái gì đáng lo đâu chứ.” Hoắc Truy Ân khỏi phì cười, chỉ rơi xuống nước thôi mà, dù vậy vẫn thấy cao hứng lắm.

      vậy, có điều sao y lo cho được? Tiết Niệm Chung ngồi ở bên giường, muốn ôm lấy phu nhân, tỉ mỉ an ủi phen, nhưng mà... sao y cứ cảm thấy hình như có gì đó đúng, y bỏ qua cái gì sao? Hoắc Truy Ân cũng cảm thấy chuyện thích hợp lắm, lại được chỗ nào có vấn đề. Sau đó... đường nhìn của hai người tập trung vào đống y phục rơi đầy đất.

      “A a a!!!” Hoắc Truy Ân chui ngay vào trong chăn, hét ầm lên: “Ra ngoài, cút ra ngoài! Mau cút ra ngoài!”

      Gương mặt Tiết Niệm Chung lại càng đỏ hơn, có phần kinh hoảng, thất thố. Ban nãy y cứ thế mà xông vào, căn bản nghĩ nhiều như vậy: “Phu nhân, ta...”

      “Cút ra ngoài!” Hoắc Truy Ân tiếp tục hét ầm hét ĩ. Xong rồi, xong rồi, ban nãy ngồi dậy, chăn tụt hết cả xuống, cứ cho là phải cả người cũng phải nửa người rồi.

      Tiết Niệm Chung còn muốn giải thích, thế nhưng rất hiển nhiên tình huống cho phép vì tiếng thét gào thê thiết của đại thiếu gia gọi toàn bộ người trong nhà tới. Vú Trần xông pha trước, thấy cả căn phòng rối tung hết cả lên, vỗ đùi thốt lên: “Ối chao, chuyện gì thế này!” Quế Viên bưng chậu nước chết trân ở cửa dám tiến vào, Thanh Bình tò mò đưa mắt liếc cái, cũng xấu hổ dám nhìn lâu. Tiết mẫu nghe thấy tiếng la hét của con dâu, nóng ruột đứng ở cửa, hướng về phía này lớn tiếng hỏi: “Con dâu, con sao thế?”

      Quần áo vương vãi tứ tung dưới đất, phu nhân trốn trong chăn vừa khóc vừa la, Tiết Niệm Chung cảm thấy lần này chắc chắn bản thân bị người ta gán cho cái danh “mặt người dạ thú”, đấy mới gọi là có chuyện gì!



      Thanh_Bình thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Type: Vô Thường
      Chương 25:
      Hoắc Truy Ân trốn trong chăn chịu ra ngoài, mãi đến khi căn phòng yên tĩnh lại. Quế Viên ôm chậu nước đứng ở bên giường gọi, bấy giờ đại thiếu gia mới ló đầu ra khỏi chăn, đưa mắt liếc xung quanh hồi, phát trong phòng chỉ còn lại mình và Quế Viên, cửa sổ cũng đóng kín mít.

      "Cẩu quan đâu rồi?" Hoắc Truy Ân thò cái đầu rối tung sũng nước ra, khóa chặt thân mình như bánh tét.

      "Gia bị lão phu nhân gọi rồi." Quế Viên đặt chậu nước xuống, ý bảo đại thiếu gia lau rửa.

      Hoắc Truy Ân nao núng bò ra, bằng vẻ mặt tuyệt vọng: "Xong đời ta rồi, cẩu quan trông thấy! Làm thế nào bây giờ?".

      Quế Viên thò tay thử độ ấm của nước, rất vừa, liền vội vàng dấp ướt cái khăn: "Trông thấy gì cơ ạ?".

      "Trông thấy ta chứ còn gì, ban nãy lúc y bước vào ta chẳng mặc gì người cả!" Đại thiếu gia lấy hai tay ôm đầu, rất muốn tìm chỗ nào mà đập vào mấy phát.

      Quế Viên cho đó là chuyện gì to tát, đáp rằng: "Cậu chắc gia trông thấy chứ? Em thấy lúc ngài ấy ra có gì khác lạ đâu".

      Hoắc Truy Ân lập tức nhen lên ngọn lửa hy vọng, hỏi: "Có ?"

      Quế Viên gật đầu, quay đầu tìm quần áo, : "Gia lo lắng cho cậu như thế, chắc chẳng chú ý cậu có mặc quần áo hay đâu. Chưa kể, cũng có khi tóc cậu che hết rồi nên chẳng nhìn thấy gì nữa ấy chứ".

      Hoắc Truy Ân nghe vậy, cảm thấy cũng có lý lắm. Cẩu quan hoảng hốt, vội vàng trở về nhà, lòng lo lắng đến an nguy của , có lẽ lưu ý tới thân thể . "Mẹ gọi y có chuyện gì?"

      "Em biết, nghe khẩu khí của lão phu nhân hình như giận lắm phải." Quế Viên lấy ra bộ váy, đặt ở bên giường.

      "Vậy sao còn chưa xem thử!" Hoắc Truy Ân ra lệnh, con nha đầu chết tiệt này đúng là, việc liên quan đến mình là sống chết mặc bay.

      "Vâng vâng." Quế Viên nhặt nhạnh đám y phục ướt vương vãi nền đất, quay đầu lại với đại thiếu gia rằng: "Thiếu gia nghe em này, cậu cứ với gia , giấu giếm mãi thế này cũng lâu dài được".

      Hoắc Truy Ân xua tay bảo nàng ra, sau đó xuống giường lau rửa thân thể, thay bộ váy áo mới, trong lòng lại thấy buồn bực. Nếu có thể lâu rồi, cũng muốn cẩu quan chấp nhận thân phận thực của mình lắm chứ, nhưng nếu cẩu quan chấp nhận được sao? Vậy hết đường cứu vãn! giờ với cẩu quan cũng coi như vui vẻ, muốn mạo hiểm!

      lúc sau, Quế Viên trở về báo cáo với đại thiếu gia, Tiết mẫu cho rằng con trai ức hiếp con dâu, phạt y quỳ canh giờ trước bài vị tổ tiên. Hoắc Truy Ân đau lòng vô hạn, định tìm mẹ chồng cầu tình, cho dù cầu được, cũng muốn cùng quỳ với cẩu quan. Khổ nỗi trong lòng vướng bận chuyện rốt cuộc cẩu quan có nhìn thấy thân thể của mình , đâm ra lại sợ hãi phải giáp mặt y, thế là cứ dùng dằng mãi dám ra khỏi cửa.

      Tiết Niệm Chung quỳ suốt canh giờ, hai chân suýt chút nữa tàn phế. May mà vú Trần đỡ y, lúc báo cáo tình hình lược bớt chi tiết y phục rơi đầy đất, bởi vậy Tiết mẫu chỉ biết con trai ức hiếp con dâu, còn về phân ức hiếp thế nào hay. Kỳ thực đừng Tiết mẫu, vú Trần biết, đến cả bản thân Tiết Niệm Chung cũng chẳng hiểu ra sao, ôm mối oan khuất trong lòng quỳ cả nửa ngày trời, đến khi quỳ xong còn phải nhờ Thanh Bình dìu trở về phòng.

      "Sao lại thế này!?" Hoắc Truy Ân vừa thấy đối phương thê thảm như vậy liền bắt đầu hối hận bản thân cầu tình.

      " sao, phu nhân đừng lo lắng." Tiết Niệm Chung thay quan phục ra, quan phục là tài sản của quốc gia, đương nhiên thể mặc mà quỳ được.

      Sau khi đỡ người nằm xuống rồi, Thanh Bình còn định đấm chân cho Tiết Niệm Chung, lại bị Hoắc Truy Ân đuổi ra ngoài. Đại thiếu gia xắn ống tay áo lên, tự mình xoa bóp đầu gối và cẳng chân cho Tiết Niệm Chung.

      "Phu nhân, có gì đáng ngại mà." Tiết Niệm Chung được chăm sóc mà sửng sốt, bắt lấy bàn tay của phu nhân.

      Hoắc Truy Ân nhất thời cảm thấy hai gò má hơi nong nóng, có phần ngượng ngùng ngồi bên cạnh Tiết Niệm Chung, hỏi quanh co: "Ngươi… ngươi trông thấy chưa?".

      "Hả?"

      "Chính là lúc ngươi vào phòng ấy… Lúc ấy ta thay phục…"

      Tiết Niệm Chung hoàn toàn hiểu được ý tứ của phu nhân, rất thành thực hỏi ngược lại: "Trông thấy cái gì?".

      Hoắc Truy Ân vừa tức lại vừa thẹn, còn có thể thấy cái gì nữa! Về phần Tiết Niệm Chung quả tình y hiểu , lúc y vừa mới xông vào phu nhân mặc y phục, có điều hai người thân mật đến mức ấy rồi, đến cả nữ nhân còn để ý, huống gì là đại nam nhân? Hơn nữa, nam nhân nhìn nam nhân cũng có gì đáng để kinh ngạc đâu?

      Hoắc Truy Ân thấy cẩu quan vẫn giống mọi khi, đoán rằng có lẽ Quế Viên đúng , đối phương hoàn toàn chú ý tới chuyện này, liền thở phào hơi, hại lo bóng lo gió hồi. Nhưng rồi đại thiếu gia lại mơ hồ có phần buồn bực, thế này chẳng phải lại trở về trạng thái ban đầu hay sao? Vẫn phải tiếp tục giấu giếm thân phận nam nhân của bản thân, đến lúc nào mới có thể giải thoát đây? "Cẩu quan, ta…".

      Tiết Niệm Chung hướng ánh nhìn về phía Hoắc Truy Ân, đợi những lời sau của . Hoắc Truy Ân đối diện với ánh nhìn chân thành ấy, trong thoáng chốc nỗi áy náy tự nhiên dâng trào, muốn thẳng thắn về thân phận của mình, muốn bất chấp tất cả mà đánh cược phe. Dù sao giấu giếm cũng chỉ là phương án tạm thời, rồi ngày bại lộ, cứ lần lữa mãi như thế này chẳng ích gì, cứ dứt khoát thẳng thăn chút, có đau cũng chỉ đau lần này. Khổ nỗi sao thốt được nên lời, tuy muốn thừa nhận nhưng quả rất sợ, sợ cẩu quan chấp nhận được, sợ tình cảm của hai người bị đánh gục bởi sóng lớn gió to. Nếu bản thân vẫn có thể tiếp tục hạnh phúc ngọt ngào, đợi ba, bốn năm trôi qua, cẩu quan chán rồi, bản thân cũng lãnh đạm rồi, vậy đau như vậy nữa. tuy rằng là người giang hồ, lòng ôm hoài bão cùng chí lớn, đối mặt với địch thủ trùng trùng cũng chưa từng khiếp đảm, thế nhưng về mặt tình cảm lại chẳng biết điều chỉ, gặp phải tình huống bất ngờ cũng biết phải xử lý thế nào, chỉ đành mực chọn cách trốn tránh.

      "Phu nhân, nàng muốn cái gì?" Tiết Niệm Chung thấy vẻ mặt do dự, mơ hồ có cảm giác những lời phía sau cải thiện rệt quan hệ phu thê giữa hai người.

      "Ta…" Hoắc Truy Ân ngập ngừng cả nửa ngày trời, cuối cùng : "Bỏ , có gì". thở dài tiếng, lại bảo: "Ngươi nghỉ ngơi thêm chốc nữa , ta xem cơm tối chuẩn bị thế nào rồ", xong liền đứng dậy, ủ ê bước ra ngoài.

      "Phu nhân, phu nhân!" Tiết Niệm Chung vội vàng nhảy xuống giường, hại chân vẫn chưa hoàn toàn nghe lệnh, khập khà khập khiễng chạy về phía Hoắc Truy Ân, cản lại: "Phu nhân, Truy Ân, nàng muốn gì?".

      Hoắc Truy Ân thấy bộ dạng y như vậy, lập tức ra lệnh: "Ngươi về nằm cho tử tế ".

      "Truy Ân, nàng có chuyện muốn với ta, nhất định có chuyện muốn ." Tiết Niệm Chung bỏ cuộc mà vịn chặt lấy bờ vai phu nhân, giờ hai chân y quả tình nhũn ra rồi, thân thể tránh khỏi phải dựa lên người phu nhân.

      Có lời muốn , lại chỉ dám trong lòng. Hoắc Truy Ân cùng Tiết Niệm Chung ôm lấy nhau, mặt đối mặt, chỉ sợ y bị ngã. "Để sau này rồi "

      ", luôn bây giờ." Tiết Niệm Chung lộ ra vài phần kích động, chịu để lỡ thời cơ quý giá này, : "Truy Ân, ta thích nàng, rất thích nàng, còn nàng sao? Có thích ta ?".

      Cái này còn cần phải hỏi? Hoắc Truy Ân lẩm bẩm trong dạ, lão tử nếu thích ngươi, vậy có thể để ngươi hết hôn lại sờ, hết sờ lại hôn thế nào? Tuy làm được trọn vẹn chuyện vợ chồng quả có phần tiếc nuối, thế nhưng cũng đủ thân mật rồi, phải biết khắp thiên hạ này còn chưa có kẻ thứ hai dám sờ mông lão tử đâu! Thế là đại thiếu gia thấp giọng đáp tiếng "Ừm".

      Tiết Niệm Chung tức thời mặt mày rạng rỡ, nụ hôn lập tức kế theo, hôn đến độ Hoắc Truy Ân trở tay kịp. Mà giờ này hai chân Tiết Niệm Chung có sức, trọng lượng cả cơ thể đều đè lên đại thiếu gia, cứ thế đẩy Hoắc Truy Ân lùi lại phía sau, hai, ba bước liền áp sát bức tường

      Hai người ngày nào cũng phải hôn nhau đến mấy bận, chẳng qua nụ hôn phát sinh đột ngột lại nồng nàn kích thích như lần này đúng là chưa từng có. Hoắc Truy Ân bị áp cứng lên tường, môi lưỡi bị y đảo qua lật lại, cả hít thở cũng khó khăn cực đổ. Tiết Niệm Chung thay đổi hẳn dịu dàng săn sóc lúc trước, hôn mạnh mẽ vô cùng, hoàn toàn để lại chút cơ hội phản kháng nào.

      "Ưm…" Hoắc Truy Ân bị hôn đến độ tâm trí có phần trống rỗng, vất vả rút hai tay ra ôm chặt lấy cần cổ của Tiết Niệm Chung, đòi hỏi cái ôm thắm thiết hơn, điên cuồng hơn.

      Thân thể hai người kề sát, khát vọng được hòa vào làm . Tiết Niệm Chung vộ vã cởi bỏ vạt áo, cạp váy của Hoắc Truy Ân, lột bỏ y phục mà đại thiếu gia mới mặc vào chưa được bao lâu xuống, từng cái từng cái . tha ngất ngây trong biển tình, hoàn toàn ý thức được bản thân vượt qua ranh giới, còn cực kỳ phối hợp mà mở rộng hai tay ra, giúp y cởi bỏ áo ngoài thuận lợi hơn, mãi đến khi… có vật cứng cứ ép sát, làm đau phần thân dưới của , còn vô cùng hăng hái muốn lách vào bên trong.

      Hoắc Truy Ân chợt tỉnh cả người, cúi đầu nhìn xuống, phần thân bị lột bỏ chỉ còn sót lại lớp áo lót mỏng tang. Cẩu quan lúc này ra sức chiến đấu với cái váy của hăn, mông lộ ra phân nửa, tiểu huynh đệ cũng sắp xông ra đến nơi rồi!

      Tình cảnh ấy như cây gậy giáng thẳng xuống đầu Hoắc Truy Ân, mẹ nó chứ, thế này hỏng bét rồi còn gì? Mắt thấy cẩu quan hết sức tập trung lột váy mình ra, thứ cứng cứng kia còn chà xát giữa hai chân , đại thiếu gia liền hét lớn tiếng "Dừng tay!", dưới tình huống cấp bách, liền đạp luôn cái, trúng ngay vào háng của Tiết Niệm Chung.

      Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, căn phòng lại trở về yên lặng.






    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :