1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhất phẩm đầu bếp - Mặc Nhu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Ám toán

      edit: U Nhược Lưu Ly




      Dương Nhược giận dữ, khỏi ra: "Ngươi quả thực là cường đạo, ngươi làm thế bằng đến đây trực tiếp đoạt."


      " qua chút thời gian rồi." Dương Tranh nhìn mặt Dương Nhược, mà nhìn tay người đứng bên cạnh, cầm cây nhang. Lúc này đầu nhang bắt đầu cháy.


      Dương Nhược dám đứng yên, lập tức vung chân bỏ chạy.


      Người nàng , trong tay còn mang theo cái giỏ trúc, bên trong còn hai mươi cái bánh gạo, khối lượng , cho nên nàng muốn chạy nhanh cũng chạy nhanh được.


      Mà năm người bên kia, quả thực đứng ở chỗ đó vẫn nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào cây nhang cháy.


      Lúc này Dương Nhược chạy đến góc đường,liền trực tiếp chạy tiến vào bên trong bức tường cao. Nàng thấy chính mình khuất tầm mắt của bọn , lập tức cao hứng tim đều muốn nhảy ra ngoài, nàng lập tức tăng thêm tốc độ.


      Nàng muốn tìm con đường đến chợ thức ăn, cùng Dương Thanh các nàng tụ hợp, sau đó lập tức trở về .


      Bên này mấy người miệng lộ ra vui vẻ.


      người trong đó, hướng Dương Tranh giơ ngón tay cái lên."Công tử, ngươi hay. Nhìn xem tiểu nha đầu này có chút thông minh, như thế nào, bên kia là cái ngõ cụt cũng biết."


      Bọn xong, lập tức lại cười ha hả.


      "Có ít người cho rằng rất thông minh, hết lần này tới lần khác lại rất ngu. Hôm nay ta hảo hảo giáo huấn nàng." Dương Tranh xong, nhìn nhang cháy được nửa, liền vung tay lên.


      "Thu lưới !" Mấy người này liền chạy đến, hướng con đường kia vào.


      bến tàu người đứng xem, cũng nhịn được lắc đầu, thầm nghĩ: " là làm bậy, xem ra, hôm nay tiểu nha đầu kia, lọt vào độc thủ của Dương Tranh rồi."


      Nghe thấy bên cạnh có náo nhiệt, Dương Đại Minh lập tức sang xem, mọi người nhìn thấy , đều tự động bỏ .


      Dương Đại Minh nhìn thấy Dương Nhược ở đây, người bên cạnh nhìn , nhưng là lại ai cho biết xảy ra chuyện gì.


      Lòng nghĩ Dương Nhược bán bánh gạo xong trở về,cũng liền rời Bên cạnh có người nhìn đành lòng, định nhắc nhở , lại bị người khác kéo cánh tay lại.


      "Ngươi muốn tìm cái chết a!" Người nọ chỉ có thể lắc đầu, trở lại bến tàu tiếp tục khuân vác hàng hóa .


      Lúc này lại có thiếu niên, nhanh chóng chạy tới con đường vừa rồi , dường như tìm người nào đó.


      Dương Tranh mang theo bốn gã tùy tùng, trực tiếp leo lên tường thành, đứng ở tường thành, có thể nhìn ràng con đường phía dưới.


      ở phía nhìn vòng, cuối cùng đem ánh mắt tập trung vào chỗ, lập tức đến ngõ cụt Dương Nhược vào.


      "Còn tưởng rằng ngươi thông minh đâu, đáng tiếc ! Cũng chỉ như vậy." Dương Tranh xong, trực tiếp từ tường thành nhảy đến tường thành khác.


      Tường cao ở đây, cùng loại đời sau đầu ngựa tường, hơn nữa đều là quay về chữ hình, bởi vậy có thể nhảy đến bên kia, tốn sức chút nào.(edit: chỗ này mình hiểu lắm nên có chút lủng củng)


      Dương Tranh dẫn đầu, mấy người khác, đằng sau , nhảy qua vài cái bọn tới ngõ hẻm Dương Nhược chạy vào.


      "Tiểu nha đầu, tốc độ của ngươi chậm a, xem chúng ta lại gặp mặt."


      Dương Tranh cao nhìn xuống Dương Nhược. Sắc mặt phát ra trắng giống quỷ.


      Nghe được giọng kia, Dương Nhược nhịn được rùng mình cái.


      Dương Nhược thấy chính mình vào ngõ cụt,lại nghe đầu truyền đến thanh kia, thầm kêu chính mình rơi vào cạm bẫy mà người nam nhân này bố trí.


      Nàng tiến tới gần vách tường, tay hướng phía vách tường, nhàng gảy qua, gảy lại.


      "Tốt, ta chịu thua cuộc, ta nguyện ý đem tiền, phân nửa cho ngươi, nhưng mà ta muốn ngươi xuống tự mình cầm lấy, ta tin tưởng bọn họ." Dương Nhược thanh thanh thúy, chữ chữ vang, bởi vậy mang thêm vài phần độ tín nhiệm.


      Dương Tranh nghĩ tới, Dương Nhược vấn đề then chốt, sảng khoái đáp ứng như vậy.


      đứng tường thành, nhìn xuống thiếu nữ phía dưới. Bởi vì lúc trước ra sức chạy trốn, toàn thân nhiệt ứa ra đổ mồ hôi, hai gò má cũng hồng nhuận phơn phớt có ánh sáng trạch.


      Thân hình cao gầy, vòng eo mảnh khảnh, khuôn mặt nho , sạch mà sáng ngời.


      Dương Tranh đột nhiên cảm giác bé này, so với những nữ tử trước kia nhìn thấy bất luận cái gì đều xinh đẹp, nàng tính cách tuyệt cường, rất hợp với khẩu vị của .


      cũng có chút động tâm.


      Vốn tin tưởng Dương Nhược, nhanh như vậy liền nhận thua. Nhưng nghĩ nàng đến bước đường cùng, hơn nữa mình còn có bốn huynh đệ trông coi, sợ nàng phản kháng.


      liền buông lỏng cảnh giác, cười : "Tốt, ta xuống. Bất quá ta cho ngươi biết, cách sinh tồn ở chỗ này. chính là người đắc tội Dương Tranh ta, cũng có kết cục tốt."


      Dương Nhược nghe những lời này của , mặt giả bộ như rất sợ hãi, tay thả bên người, tay còn lại nắm chặc giỏ trúc.


      Nhìn Dương Tranh từng bước tường thành nhảy đến tường thấp, ba đến hai lần xuống tới, quả nhiên thân thủ tệ.


      Dương Tranh phủi bùn tay, cười giống như cười hướng Dương Nhược, từng bước tới. "Nghĩ kỹ chưa?"


      Dương Nhược ánh mắt nhìn về phía Dương Tranh, mặt bảo trì bất động.


      "Nghĩ kỹ, hôm nay ta đưa trước cho ngươi năm trăm văn, còn dư lại ta ngày mai đưa nốt cho ngươi, người ta mang nhiều như vậy." Dương Nhược xong, liền tay đưa vào trong tay áo, như lấy đồ vật phía trong.


      Lúc này Dương Tranh cách Dương Nhược đến ba bước.


      Dương Nhượcợc tim đột nhiên gia tốc, ngay tại lúc Dương Tranh cách hai bước, nàng nắm lấy cơ hội, đột nhiên giơ lên tay.


      Dương Tranh chỉ cảm thấy mắt tối tăm mờ mịt mảnh, liếc tròng mắt mơ hồ.


      Lập tức cảm giác cổ đau xót, giống nhau có vật nặng đặt đầu .


      lập tức vung quyền đánh, "Xú nha đầu, ngươi đối với ta làm cái gì, dám tính toán ta." Dương Tranh phẫn nộ lớn tiếng kêu.


      Nguyên lai Dương Nhược gảy bụi đất vách tường rơi vào mặt



      Bụi đất khô ráo, bị bóp nát, liền hóa thành bột phấn.


      Lúc này bọn họ đứng hướng đón gió, vì vậy cho Dương Nhược cái cơ hội ngàn năm, liền ám toán.


      Dương Tranh nghìn tính vạn tính, lại ngờ, Dương Nhược vào tuyệt cảnh, vậy mà lại cho chiêu này.


      Dương Tranh cũng phải ngồi , sau khi biết , cổ mình liền làm cái gì đó.


      khỏi dở khóc dở cười.


      "Nhanh bắt lấy nha đầu kia cho ta, đừng để cho nàng chạy."


      Dương Nhược kích đắc thủ, lập tức đem giỏ trúc hướng ngọn núi, trực tiếp vung ra chân tựu vãng ngoại bào.


      bốn nam nhân thấy lão đại của mình, bị tiểu nha đầu như vậy khi dễ, tức giận oa oa kêu to, nhao nhao kêu la, từ tường thành ba đến hai lần nhảy xuống.


      Bất quá đầu tường đủ cao, cũng đủ sượng mặt,( ý cũng tốn chút thời gian) bởi vậy Dương Nhược mới có thể chạy xa hơn.


      Ngay tại Dương Nhược nhàng thở ra, cho là mình chạy thoát, liền thấy đạo bóng dáng, đột ngột xuất trước mặt nàng, trực tiếp đem cánh tay của nàng túm tới.


      Cảm giác đau đớn, nội tâm đau nhức, Dương Nhược lập tức kêu lên.


      "Xú nha đầu, tử kỳ( ngày chết) của ngươi đến." Dương Tranh xanh mặt, khẽ nhếch hai mắt sưng đỏ, bộ dạng như muốn ăn thịt người.
      vilinh thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Khí phách


      edit: U Nhược Lưu Ly



      Dương Tranh quả nhiên có tài, con mắt bị bụi đất làm mờ,lại bị giỏ trúc chụp đầu, dưới tình huống như vậy vẫn có thể ngăn chặn Dương Nhược.


      Tốc độ của cùng nhẫn nại, đúng là người thường có so sánh.


      Dương Nhược cảm thấy cánh tay truyền đến đau đớn rét thấu xương, nàng dùng sức giãy giụa, thậm chí ý đồ dùng chân đá Dương Tranh, nhưng sức lực hai người cách xa, cuối cùng chỉ có thể bị Dương Tranh gắt gao khống chế, trực tiếp kéo lên phía trước.


      "Mau buông ta ra! Cứu mạng, cứu mạng a!" Dương Nhược trong miệng phí công kêu, mặc dù biết hy vọng có người đến cứu nàng, rất xa vời.


      khóe miệng Dương Tranh mang theo tia cười lạnh, cầm lấy tay nàng tăng thêm độ mạnh. Hiển nhiên lúc này rất giận dữ, chỉ muốn đem nàng mang về hảo hảo tra tấn." Kêu to lên, dù ngươi kêu vỡ cuống họng, cũng ai dám đến."


      "Quả như thế sao?" đạo thanh lạnh lùng, đột nhiên vang lên bên tai hai người.


      Giọng trầm thấp, thiếu niên thân hình cao lớn, đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt trầm tĩnh.


      Sau lưng của còn đeo hai con cầy hương máu còn giọt, bình tĩnh đứng ở đó, có làm động tác gì, Dương Tranh hiểu, cảm thấy loại nguy hiểm.


      Đầu tiên thấy cầy hươngtrên lưngthiếu niên, khỏi lắp bắp kinh hãi.


      Cầy hương mùa thu đông cư trú rừng rậm, xuân hạ cư trú đầm lầy, mà thời điểm này số lượng cũng nhiều. Hơn nữa thân hình động vật này kiện tráng, khứu giác dị thường linh mẫn, người bình thường căn bản dễ dàng bắt được.


      bởi vì thịt nó mang chất mập mạp, mùi thơm lạ lùng, hơn nữa dùng làm thuốc giá trị cực cao, nên nó cũng trở thành đối tượng của ít phú hộ tranh nhau mua.


      Thiếu niên này nhìn gầy yếu, lại lần bắt được hai con, có thể thấy được thân thủ bất phàm.


      Dương Tranh đương nhiên muốn cùng người như vậy làm kẻ địch, "Công tử, ngươi có ý tứ gì?"


      Lúc này Dương Nhược cùng thấy tướng mạo thiếu niên, biết chính là người mua bánh gạo của mình, vội vàng kêu lên: "Đại ca, cứu ta!"


      "Dưới ban ngày ban mặt, lừa nam bá nữ, ta xem nghĩ muốn quản."


      "Ngươi muốn quản, sợ đâm tay." (?)Dương Tranh lúc chuyện, thấy bốn gã tùy tùng của hoả tốc chạy đến, khóe miệng cười tia lãnh.


      Nếu mình , đối phó với thiếu niên này, còn cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng bọn có tới năm người, chỉ là người, Dương Tranh sợ gì.


      Lúc này Dương Tranh bảo xuống, bốn người kia qua bao vây Vương Kỳ.


      Nhưng (VK) đợi bốn người toàn bộ vây lại, rất nhanh ra quyền.


      vung quyền, đánh ngã người, lập tức phát bắt được cổ áo người khác, đưa thân thể người đó túm lấy.


      Bởi vì sức lực rất lớn, cái người bị túm, giống như con lật đật, ngã trái ngã phải.


      Mà phía sau hai người tiến lên, vung quyền trực tiếp đánh người đồng bạn của mình.


      Lập tức lăng lệ ác liệt quét chân, mũi chân nhàng tả hữu đá, nhảy lên.


      "A" "A" ... thanh thống khổ, bên tai dứt.


      Dương Tranh nhìn Vương Kỳ động tác xuất thủ, trong nội tâm lo lắng lắng xuống, nhịn được hồi khinh bỉ, căn bản có kết cấu gì, nghĩ đến bắt được hai con cầy hương, bất quá là vận khí mà thôi.


      Lúc này Dương Nhược lại thừa dịp Dương Tranh phân tâm, cắn ngụm vào cánh tay của , Dương Tranh bị đau liền buông tay.


      Nàng giống như con cá trơn trượt, chạy đến sau lưng Vương Kỳ.


      "Đại ca, giúp ta hảo hảo giáo huấn ." Dương Tranh có nhìn ra Vương Kỳ cố ý giấu dốt,nhưng Dương Nhược lại nhìn ra.


      thể tưởng được người này ngược lại thân thủ tốt, bởi vậy nàng lập tức cổ động Vương Kỳ, hảo hảo giáo huấn Dương Tranh.


      "Ngươi nữ hài tử, lá gan ngược lại rất lớn." Vương Kỳ trong giọng mang theo trách cứ, nhưng nghe vào, lại như Đại ca ca cưng chiều tiểu muội của mình .


      Dương Tranh thấy Dương Nhược giảo hoạt, thề muốn đem nàng bắt tới tay, sau đó tra tấn nàng sống bằng chết.


      "Xú nha đầu, ta cho ngươi thêm lần cơ hội, ngoan ngoãn tới đây. Bằng đợi lát nữa ta cho hai ngươi cái đẹp mặt."


      Dương Nhược tất nhiên chịu nghe , vội hỏi: "Có bản lĩnh ngươi để lại ngựa tới đây, chúng ta sợ ngươi."


      Vương Kỳ nghe xong Dương Nhược , nhịn được nhìn nàng cái, chỉ thấy nha đầu này, quả nhiên cho điểm ánh mặt trời liền sáng lạn.


      mặt căn bản điểm sợ hãi, ngược lại nắm chặt tay nắm , bộ như muốn xông lên.


      Vương Kỳ trong nội tâm cảm thấy buồn cười, đương nhiên khiến nàng thất vọng.


      Thấp giọng : "Thứ đồ này giúp ta trông coi, ta cho ngươi nhìn trò hay."


      Lập tức Dương Nhược cảm giác trong ngực trầm xuống, hai con cầy hương nóng hầm hập, lông xù nằm trong ngực nàng.


      Nàng từ trước đến nay sợ loại động vật lông xù nóng hầm hập, bây giờ còn giọt máu, cỗ mùi máu tanh, bay thẳng miệng mũi.


      Dương Nhược phản ứng đầu tiên chính là muốn ném hai con vật trong ngực, lại đột nhiên nhận được ánh mắt Vương Kỳ.


      Vì vậy nàng chỉ có thể nhếch miệng nhìn cười cười.


      Nàng biết nếu như nàng đemhai con vật này ném mặt đất, làm ô uế. Khẳng định thèm chịu nể mặt mũi.


      Được rồi, tỷ đành phụng bồi đến cùng, nhìn ngươi đến cùng thân pháp lợi hại như thế nào.


      Dương Tranh thấy Vương Kỳ về phía , trong mắt vui vẻ thầm nhịn xuống. Bỗng nhiên bộ pháp nhanh nhẹn giống như con báo, vung quyền hướng ngực (Vương kỳ) đánh tới.


      Dương Tranh nhìn có vẻ văn nhược, hơn nữa mắt còn bị bụi làm mờ, nhưng lực lượng bạo khởi , lại thể khinh thường.


      Mà Vương Kỳ tựa hồ sớm biết chiêu này của , chẳng những lui về phía sau, ngược lại cùng động tác với (Dương Tranh).


      nhanh về phía trước, hấp khí xách quyền, kích hướng đối phương.


      "Phanh, phanh" hai quyền chạm nhau, thanh của cơ bắp kịch liệt chạm vào nhau.


      Hai người thân thể vừa chạm vào nhau, lại nhanh chóng tách ra.


      Hai người sắc mặt giống nhau, Dương Tranh sắc mặt khó chịu nổi, liên tục lui về phía sau vài bước, mới dừng chân.


      Mà Vương Kỳ thân hình đứng vững.


      kích mau lẹ vô cùng này, Dương Nhược nhìn thấy liền hiểu .


      Thấy Vương Kỳ mạnh mẽ, Dương Nhược trong tâm thầm kêu tiếng tốt, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn, nắm chặt nắm đấm.


      Dương Tranh vì khinh thường Vương Kỳ, thoáng cái rơi vào hạ phong, cho rằng chẳng qua vận khí tốt mà thôi.


      " có tài, bất quá, đợi tí nữa ta hạ thủ lưu tình." hít hơi mãnh liệt, lập tức bóp thân thẳng lên, lần này ra tay, vừa nhanh vừa chuẩn lại hung ác, từng chiêu đánh trúng chỗ hiểm.


      Vương Kỳ lên tiếng, thân hình nhàng nhoáng dưới chân từ từ bát quái trận pháp.


      Lúc đầu Dương Tranh khí thế lăng lệ ác liệt, nhưng bây giờ, liền thấy sắc mặt càng ngày càng trắng, cuối cùng khí tức bất ổn.


      Lúc này, hai mắt dữ tợn, trong miệng rống lên tiếng, quyền hướng đỉnh đầu Vương Kỳ đập tới.


      Vương Kỳ đột nhiên thu chân lui về, vỗ xuống bả vai (Dương TRanh) .


      câu "Lấy!" Liền thấy thân hình Dương Tranh đột nhiên ngừng lại, như bị định thân pháp, lập tức bất động.


      Sau đó ngực kịch liệt phập phồng, con mắt như muốn lồi ra, thân hình lập tức khẽ đảo ngã về sau.


      Sau lưng Dương Tranh bốn người lúc này đều đứng dậy, nhưng thấy hai người đều lợi hại, ai cũng dám nhúng tay.


      Hơn nữa bọn nhìn lão đại khí thế tựa hồ tốt hơn, tâm càng cao hứng, đứng ở bên cạnh huyên náo.


      Lại nghĩ tới lúc trước hình thức rất tốt, trong chớp mắt, liền bị đánh ngã.
      vilinh thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Lần đầu tiếp xúc

      edit: U Nhược Lưu Ly




      "Còn mau cút, lần sau nếu ta còn thấy các ngươi đến khi dễ nương người ta, ta gặp lần đánh lần." Vương Kỳ giận mà uy, bình thản trong lời , nhưng khí thế lại làm cho người ta sợ hãi.


      Lúc này Dương Tranh toàn thân run rẩy, sắc mặt bất thiện, biết đến cùng là thế nào.


      Mấy người khác thấy Vương Kỳ lợi hại, lúc trước bị ăn đau khổ dưới tay , cũng dám cùng tranh luận.


      người nhanh đem Dương Tranh cõng lên, mấy người giống như chó nhà có tang, vội vã chạy .


      Vương Kỳ quay lại nhìn Dương Nhược,thấy mặt nàng có vẻ kinh ngạc, tựa hồ sớm biết.


      "Nặc, con vật này đưa ngươi, nhìn ra, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ. " Dương Nhược có chút ghét bỏ, đem cầy hương nhét vào trong ngực Vương Kỳ, dùng khăn đưa tay xoa xoa.


      Vương Kỳ nhìn nàng, bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, chăm chú dùng khăn sạch lau tay, càng phát bé này, rất có ý tứ.


      tựa hồ mỗi lần gặp nàng có kinh hỉ.(kinh ngạc+ vui mừng)


      Lần thứ nhất, nàng bộ dạng tiểu người lớn, ưỡn ngực, mình gánh tất cả nợ nần trong nhà.


      Lần thứ hai, nàng mình đứng ở trong đồng ruộng như đệm màu xanh cỏ hoa, trong miệng thào tự , tìm kiếm cái gì đó. Sau đó phát mục tiêu, lập tức ngồi chồm hổm xuống ngắt lấy. Đem cây tể thái xanh mướt giơ ở trước mắt, đón ánh sáng, mặt mỉm cười thỏa mãn.


      Con mắt nữ hài dưới trời chiều, lộ ra đen bóng, đặc biệt xinh đẹp.


      Lần thứ ba, chính là bến tàu, nàng vẻ mặt thành đem hồ lô nước của mình, đưa cho .


      Còn lần này, ràng lúc trước nàng bị hù mặt mày biến sắc. Sau thấy đến, cùng Dương Tranh tỷ thí.


      Sắc mặt của nàng lập tức thay đổi. Hơn nữa mặt còn xuất biểu lộ cổ quái như chuẩn bị đặt ghế, xem náo nhiệt.


      Nghe Dương Nhược như vậy, Vương Kỳ cũng nhàn nhạt đáp: "Thân thủ của ta rất bình thường, sớm biết như vậy, có người dường như tính trước. Ta liền ra tay, ở bên xem náo nhiệt tốt rồi."


      Dương Nhược bị như vậy, sắc mặt ngược lại có chút đỏ lên. Nàng nghĩ tới, lại bị nhìn ra suy nghĩ trong lòng mình.


      Cho nên ở trước mặt người thông minh, vẫn là bụng dạ thẳng thắn tốt hơn.


      Vì vậy nàng lập tức hào phóng vươn tay, "Cái kia chúng ta bây giờ chính thức nhận thức, ta là Dương Nhược ở tại Thái thôn, xin hỏi ngươi tên là gì?"


      Thấy tay nữ hài trắng nõn mảnh khảnh, đưa về phía trước, thoáng cái bắt lấy tay của mình, cầm hai cái.


      Đôi mắt đen lúng liếng trong veo như nước, rất thản nhiên nhìn mình chằm chằm, dường như nàng làm như vậy là đạo lý hiển nhiên.


      Vương Kỳ lúc này mới hiểu được,lúc trước nàng vì sao phải lau tay sạch như vậy.


      "A, phương thức giới thiệu của ngươi đúng là đặc biệt." Vương Kỳ ra.


      "Đúng vậy a, ta ở chỗ Diêm Vương thúc thúc học đấy." Dương Nhược là vô cùng đương nhiên.


      Vương Kỳ lập tức nở nụ cười.


      Đây là Dương Nhược lần thứ đầu thấy Vương Kỳ cười, đôi mắt của thiếu niên hơi híp lại, khiến cho kuôn mặt tuấn tú của , càng tăng thêm vài phần nam tính sức quyến rũ.


      Tiếp theo ánh mắt của nàng lưu chuyển đến môi của , hơi mỏng lại mang theo tia thủy nhuận (edit:haha có phải nước miếng ta…?). Nàng đột nhiên phát , bờ môi nam nhân này cũng rất gợi cảm.


      Dương Nhược nhìn Vương Kỳ, giống như gió cành thông chập chờn, giống như làm cho tâm người nhộn nhạo cười, nàng có chút thất thần.


      Nàng là lần đầu tiên tại Cổ Đại, đối mặt với nam tử xa lạ tươi cười.


      Có chút thích ứng, Dương Nhược liền đem ánh mắt rất nhanh dời chỗ khác.


      "Diêm Vương thúc thúc?" Vương Kỳ quả nhiên .


      Dương Nhược liền đem chuyện mình rơi xuống nước, đến điện Diêm Vương vòng, sau đó chết mà phục sinh và những tình phát sinh cho Vương Kỳ nghe.


      Hơn nữa nàng thời điểm đến điện Diêm Vương, căn cứ trong tiểu thuyết kiếp trước miêu tả, cùng sức tưởng tượng phong phú của mình, có vài phần tượng mô tượng dạng. (edit: cái này ta hiểu là cái gì)


      tại người Dương Nhược xuất hành vi cùng lời thể giải thích được, nàng toàn bộ đều đẩy cho chỗ Diêm Vương.


      Dù sao nàng cũng chết qua lần.


      có ai, chết qua lần, còn có thể sống lại, bởi vậy Dương Nhược mới có thể đánh bạo. Muốn như thế nào, liền như thế, hơn nữa ngôn từ có chút ít lẽ phải.


      Vương Kỳ nghe rất chân thành, nghe xong, như có điều suy nghĩ, gật đầu.


      Dương Nhược nhìn ra, mặt biểu lộ tốt ở bề ngoài, nhưng hoàn toàn tin tưởng mình .


      "Ta là Vương Kỳ, dựa vào săn mà sống. chuẩn bị bán cầy hương, đổi ít bạc. Lại nghĩ, nghe thấy bên cạnh có người dắt cuống họng kêu cứu mạng, ta liền chạy tới." (edit: a ơi, a dối quá , lúc trước tại bến tàu chị ấy đâu có kêu, mà vẫn chạy tìm, bây giờ ngại ngùng sợ chị ấy biết để ý chị ấy, liền dối hả!)


      Kỳ ngang qua,đứng cạnh cây cột đường cái.


      Thấy Dương Nhược giống như bị Dương Tranh cùng mấy tên lưu manh chộp tới, cho nên mới vô cùng lo lắng chạy tìm.


      Bất quá, cũng thể để cho tiểu nữ tử nhìn ra tâm tư của mình.


      Nha đầu này rất tinh minh. (tinh tường+thông minh)


      Dương Nhược kỹ càng nhìn cái, sau đó : "Vậy là cám ơn ngươi rồi, nếu như ngươi lúc trước tới giúp ta, hậu quả dám tưởng tượng."


      Nhìn lúc trước cái tư thế kia của Dương Tranh, là chuẩn bị đem nàng bắt .


      Nếu như Vương Kỳ tới, nàng xác định chắc chắn bị ăn đau khổ lớn.


      "Cũng may tại ngươi sao, cũng có thể yên tâm về nhà.giỏ trúc của ngươi đâu?" Vương Kỳ chú ý tay của Dương Nhược.


      Dương Nhược liền kể lại đơn giản, chiến thuật lúc trước của mình quanh co vòng vèo.


      "Đáng tiếc a, trì hoãn thời gian, cuối cùng vẫn bị bắt được."


      "Ngươi rất tốt, có tâm trí."


      Dương Nhược lại liếc nhìn Vương Kỳ, trong nội tâm suy đoán ra." Ta giống như lúc trước từng thấy ngươi, ngươi có phải hay cũng ở tây Thái thôn, ta sau này có thể gọi ngươi là đại ca được ?"


      Vương Kỳ nghe Dương Nhược từng thấy mình, vì sao tim của mình đập có chút nhanh hơn.


      làm giả đưa cầy hương trong tay đeo lên lưng. Sau đó : "Tốt, ngươi kêu ta Vương Kỳ hoặc kỳ ca đều được, xưng hô sao cả."


      Nhưng vẫn trả lời, có phải hay ở tây Thái thôn.


      Dương Nhược thấy Vương Kỳ bước chân lớn, thẳng về phía trước, liền thầm cắn môi dưới, thầm nghĩ: cái này người, nhất định là cố ý cho ta, đến cùng ở đâu.


      Dương Nhược là người có tình nghĩa, hôm nay nhận ân tình của Vương Kỳ lớn như vậy, nàng cũng muốn báo đáp người ta.


      đủ nhất cũng phải đưa điểm tâm cho ăn.


      Hai người tiếp theo chuyện, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác, hai người song song cùng chỗ.


      Dương Nhược ở nơi này, lần đầu tiên cùng nam nhân ngoại trừ cha có tiếp xúc, đương nhiên ngoại trừ Dương Tranh cặn bã.


      trong quá trình tiếp xúc cùng Vương Kỳ, cũng có làm nàng phản cảm, hoặc là mâu thuẫn.


      Hơn nữa hôm nay Vương Kỳ biểu rất tốt, Dương Nhược cùng chỗ với , còn có cảm giác rất an toàn.


      Rút cuộc đến chỗ quẹo vào, Dương Nhược ngừng chân."Vương Kỳ ca, ta rời , hôm nay vô cùng cảm tạ ngươi. Nếu như sau này có cơ hội, ta có thể mời ngươi ăn đồ ăn ta làm ?"


      Vương Kỳ bản thân đối với mặc sao cả, duy chỉ đối với ăn, có chút bắt bẻ.


      Cho nên ăn cơm, mỗi bữa đều tự mình làm, gia gia làm, còn chướng mắt. Mặc dù trước mặt gia gia giả bộ như rất thích ăn.


      Bình thường, đều là tự thân làm.


      Hơn nữa đối với ăn cũng rất có thiên phú.


      Nghĩ đến Dương Nhược làm chắc mùi vị tệ, tiểu nha đầu tú sắc khả xan như vậy, làm đồ ăn, cũng sai.


      Vì vậy liền gật đầu, đáp: "Tốt!"


      Dương Nhược nụ cười thản nhiên, Vương Kỳ nhìn xem nàng mỉm cười lúc, cười mặt mày cong cong, trong nội tâm tựa hồ thoáng cái bộ dáng khẽ cong đáng Tiểu Nguyệt nha.
      vilinh thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :