1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhất phẩm đầu bếp - Mặc Nhu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      chương 09 ngụ ý
      edit: U Nhược Lưu Ly


      Dương Nhược biết , câu chuyện của mình khẳng định đả động tiểu nương này rồi, nhưng chưa đủ.

      Bởi vì nam tử trung niên, ngồi xổm trước quầy hàng của nàng, vẫn giữ im lặng, tựa hồ tìm kiếm cái gì đó.

      Dương Nhược lập tức dùng cây thăm bằng trúc sạch , đâm khối bánh gạo dùng để ăn thử.

      "Đây là tỷ tỷ làm hàng mẫu, có thể thử ăn, tiểu muội muội, ngươi có thể nếm thử hương vị. Vị này bá bá, ngươi mua đồ của ta, sao, ngươi cũng có thể thử ăn miếng."

      Có lẽ nhìn thiếu nữ tinh khiết, tia tạp chất, chất phác trong ánh mắt, bị xúc động chút ít.

      nam tử trung niên bán tín bán nghi, tiếp nhận cây thăm bằng trúc trong tay Dương Nhược

      Đâm miếng bánh màu xanh lá mì vắt, sắc mặt có chút quái dị.

      "Thứ này lấy từ nơi nào? Là ngươi làm?"

      Dương Nhược cười : "Là người lớn trong nhà làm, ta là chịu trách nhiệm bán."

      Lý Minh gật đầu, thầm nghĩ: cái này còn sai biệt lắm.

      Hình dạng tác phẩm tinh xảo, hẳn là đại sư chế tác, thể nào là tiểu nương có thể làm ra.

      nhìn trong ánh mắt Dương Nhược tha thiết chờ mong, đem bánh gạo nuốt vào.

      Ngay từ đầu cỗ mềm mại, mang theo cảm giác mát mẻ.

      Tiếp theo liền cảm giác trong cổ họng mảnh trượt, non mềm, hương vị, như hoa nở trong miệng.

      Hương, ngọt, mềm nhu, hương vị kỳ lạ.

      Ồ! Lý Minh vô tình hô lên tiếng, ăn khối, lâm vào trầm tư.

      nhịn được lại ăn miếng nữa.

      Trong nội tâm từ từ suy nghĩ, nhìn tựa hồ rất bình thường, nhưng nguyên liệu, hương vị?

      Hình như là đồ ăn sơn dã bình thường.

      Thế nhưng là đồ vật bình thường như vậy, tại sao có thể có hương vị tốt như vậy.

      "Tiểu nương, là điểm tâm nổi danh sao? Bán thế nào đấy."

      Nhìn Lý Minh Đường biểu lộ thần sắc trầm tư,

      Dương Nhược thầm nghĩ ước chừng người này hiểu , chắc hẳn là người hiểu biết .

      Bằng có thần sắc như vậy.

      "bánh gạo, bao quanh hình cầu ý tứ mọi tốt đẹp. Sau đó tăng thêm mười hai con thú cầm tinh cùng các loại tạo hình nhân vật, điểm tâm này, chính là vì muốn mang đến vui vẻ cho mọi người. Mười văn tiền cái, mua mười cái tặng ngươi thêm cái."

      tiểu nha đầu rất có ý tứ.

      Lý Minh Đường trong lòng suy nghĩ.

      Đối với câu trả lời của Dương Nhược , Lý Minh Đường lại có chút ngoài ý muốn.

      Bởi vì phương thức bán của tiểu nương này, lại để cho cảm thấy rất thoải mái.

      Lần này tới cái thị trấn ở biên giới này, là có nhiệm vụ.

      Lòng nghĩ: tiểu nương này có phải hay , lần này về phía tây là niềm vui ngoài ý muốn.

      "Tốt, những thứ này trong giỏ xách của ngươi, ta đều mua hết." Lý Minh Đường ra.

      "Ai, đa tạ đại bá!" Dương Nhược trong miệng vui vẻ đáp lời.

      Tiểu nương kia lúc này đối với mấy thứ tiểu động vật tạo hình khác,cũng thích buông tay, lại nghe được như vậy.

      Tiểu nương lập tức ôm cổ nam tử, bẹp cái, hôn mặt của .

      mặt cười vui vẻ. "Cảm ơn bá bá, Ngọc nhi cao hứng."

      Lý Minh Đường nghĩ tới tiểu nương này, có biểu như vậy, lập tức cười to ha ha.

      Bất quá Ngọc nhi lại muốn , nhút nhát e lệ, lôi kéo quần áo Dương Nhược : "Tỷ tỷ ta còn muốn nghe chuyện xưa của . Ta muốn nghe, câu chuyện Hằng Nga Tiên Tử, nàng có phải hay vô cùng xinh đẹp, nàng sống mặt trăng ư, rơi xuống chứ?"

      Dương Nhược cười cười, lôi kéo tay Ngọc nhi : "Bởi vì Hằng Nga là tiên nữ, nàng có tiên pháp, sở dĩ có thể cưỡi mây đạp gió, là do biết pháp thuật. Tỷ tỷ sống ở đầu đông thôn tây Thái, ngươi nếu có thời gian rãnh, tùy lúc có thể tới tìm ta chơi. Ta còn biết rất nhiều chuyện xưa đấy."

      "A, có thể?" lập tức mặt Ngọc nhi xuất hưng phấn ửng hồng, nhưng nàng nghĩ lại, gia quy trong nhà cực kỳ nghiêm khắc, ánh mắt Ngọc nhi lại cụp xuống.

      Thế nhưng, nàng biết mẫu thân thương nàng nhất, còn có bá bá, bởi vậy nàng cái tiểu nữ, bắt đầu lên chủ ý rồi.

      Vì vậy nàng lôi kéo tay Lý Minh Đường : " bá bá, cùng Ngọc nhi đúng , chúng ta ngoéo tay, thể cho phụ thân."

      Lý Minh Đường cười, nhéo cái mũi của tiểu nương

      "Tốt, bá bá đáp ứng ngươi, ai bảo Ngọc nhi chúng ta, làm người khác ưa thích."

      Ngọc nhi lúc này mới nở nụ cười vui vẻ, Lý Minh Đường đứng lên, thò tay lấy bạc.

      Dương Nhượccó tổng cộng cái bánh gạo ba mươi, tính toán ra, chính là ba trăm văn tiền.

      Nhưng lại lấy ra năm trăm văn." bánh gạo của ngươi rất có ý tứ, ngươi như vậy mà phải xuất đầu lộ diện, là làm khó ngươi rồi. Nơi này là năm trăm văn, cần thối lại."

      Dương Thanh nghe thấy người này nhiều tiền như vậy, trong con ngươi xinh đẹp, khỏi sáng lên vòng hưng phấn.

      Dương Nhược cũng muốn lấy nhiều tiền của , nhưng là nàng lại có bạc, liền : "Bá bá, ta thể lấy tiền của ngươi, nếu như vậy, cái giỏ trúc của ta coi như tặng cho ngươi.Lại vẫn là ta chiếm được tiện nghi của ngươi "

      Lý Minh Đường nghe xong Dương Nhược , lập tức cười cười : "Ngươi, tiểu nương này lại rất có nghĩa khí, ta là Lý Minh Đường, ở thị trấn Vương gia, về sau nếu như ngươi gặp khó khăn, hoặc có đồ ăn ngon, cũng có thể tới tìm ta."

      Dương Nhược biết Vương gia là người nào, cho là rất đúng khách khí lời , liền : " Dương Nhược tạ ơn Lý bá bá rồi."

      Lý Minh Đường nhận lấy giỏ trúc và bánh gạo, lập tức hỏi: "Tiểu nương, ta hỏi ngươi người, các ngươi có biết người gọi là lý lão nhân ? trước kia là thợ săn, kỹ thuật rất tốt."

      Dương Nhược mờ mịt lắc đầu, : " biết."

      Lý Minh Đường cũng biết, hy vọng rất mong manh, khách khí với Dương Nhược vẫy tay từ biệt.

      Đợi đến lúc Lý Minh Đường cùng Ngọc nhi rồi, Dương Nhược cùng Dương Thanh, Dương Phàm cầm năm trăm văn tiền trong tay, hưng phấn nhảy lên. Đây là Dương Nhược lần đầu tiên ở Cổ Đại kiếm tiền, tuy rằng tiền trong tay, so với đại, là ít đến thương cảm.

      Dương Nhược nhưng lại đặc biệt quý trọng.

      Dương Thanh lại , vừa rồi Dương Nhược muốn lấy nhiều bạc của nam tử kia.

      Dương Nhược : " phải đồ đạc của chúng ta, thể muốn nhiều. Đây là nguyên tắc làm người."

      Dương Thanh xì mũi coi thường, cho rằng Dương Nhược Mộng là đồ ngốc.

      Lúc này Lý Minh Đường thoáng cái đem toàn bộ bánh gạo trong tay Dương Nhược Mộng mua rời , lại hấp dẫn ít người chú ý.

      Chủ yếu là Dương Nhược làm bánh gạo, giống như đúc, hơn nữa thứ đồ vật đó nhìn xác thực ăn ngon, bởi vậy thời gian dần trôi qua người xem náo nhiệt, liền nhiều hơn.

      Dương Nhược lại lần nữa bắt đầu quảng cáo ,cùng vài câu chuyện đặc sắc giải thích, còn có khâu thử ăn.

      Vì vậy liền bắt đầu rải rác khách nhân, nhao nhao bỏ tiền, mua đến hai cái.

      Tới gần buổi trưa, tỷ muội bọn họ ba người có gần sáu mươi cái bánh gạo, toàn bộ bán sạch.

      Lúc đầu tính thu được sáu trăm văn, nhưng vì Lý Minh Đường cho nhiều chút, nên trong tay các nàng có tám trăm văn tiền.
      vilinh thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Đặt gạch
      Hóng

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 10 hòa hợp

      edit: U Nhược Lưu Ly

      Tỷ muội ba người, cầm lấy tám trăm văn trong tay, có chút thể tin, hưng phấn được.

      Dương Phàm cẩn thận nhìn xung quanh, sợ có người khác tới đoạt bạc của bọn họ

      Sau đó nhìn trong túi quần Dương Nhược, "Tam tỷ ,bánh gạo của chúng ta, bán sạch toàn bộ rồi."

      "Đúng vậy a, toàn bộ đều bán sạch rồi." Dương Thanh cũng rất cảm khái, chính mắt nàng nhìn thấy, buổi sáng hôm nay phát sinh màn như vậy, giống như nằm mơ.

      Thế nhưng Dương Nhược lại làm rất thành thạo, như nước chảy mây trôi.

      Dương Nhược cũng rất hưng phấn, nhưng nàng cũng thoả mãn."Cái này chỉ là bước đầu tiên, chúng ta trở về,phải làm nhiều bánh gạo hơn,để ngày mai bán thêm. Ngày mai chúng ta phân làm hai, các ngươi ở chỗ này bán, ta đến quán rượu cùng bến tàu bán."

      Nghe Dương Nhược tâm tư ít, Dương Thanh trong nội tâm cũng thở dài tiếng, a thay đổi rồi,

      Nàng có lẽ có biện pháp giúp mình.

      Dương Nhược biết hôm nay nàng làm được như vậy, làm cho hai tỷ đệ họ thấy được. Nàng có bản lĩnh, bởi vậy hai người này cùng nàng chuyện, cũng giống lúc trước kia dạng đông cứng.

      Vì vậy nàng tiếp tục thu mua nhân tâm.

      ", ta mang bọn ngươi ăn bánh bao thịt."

      " được, a nhược, bánh bao thịt rất đắt tiền." Dương Thanh khỏi ra.

      cái bánh bao mười lăm văn, trong nhà sáu người, người cái mất chín mươi văn, Dương Thanh nỡ bỏ tiền.

      Cho dù cùng Vương Thành chỗ, Dương Thanh cũng chỉ nếm qua lần, mua bánh bao.

      hương vị bánh bao đó, nàng suốt đời khó quên.

      Thế nhưng Dương Nhược, dùng máu của các nàng, đổ mồ hôi kiếm tiền mua bánh bao, nàng nỡ bỏ.

      " ăn lần, chúc mừng chúng ta khởi đầu tốt đẹp." Dương Nhược trong lòng tính toán, coi như là người ăn hai cái, cũng đến hai trăm văn, vừa vặn Lý Minh Đường cho các nàng nhiều hơn chút, coi như mời cả nhà ăn bọn họ bánh bao

      Dương Thanh cùng Dương Phàm, cũng biết khởi đầu tốt đẹp là có ý gì, nhưng lời Dương Nhược có ý tứ, bọn họ hiểu.

      Chính là bọn họ có bánh bao thịt ăn ngon.

      bánh bao thịt nóng hầm hập, tỷ muội ba người, nâng trong tay đều cảm thấy dường như có mấy đời cảm giác.

      Ngày hôm qua còn bị người đuổi theo đòi nợ, hôm nay đứng ở đường, tay bưng cái màu trắng giống như mây trắng.

      Dương Thanh nhìn bánh bao thịt trong tay, nỡ cắn ăn.

      Dương Phàm chịu được mùi thơm hấp dẫn bánh bao thịt, miệng lớn cắn.

      "Ừ, ăn ngon!" Hai cái bánh liền giải quyết xong cái.

      Trong tay hai cái bánh bao, ba đến hai lần cắn xuống liền ăn xong.

      Sau khi ăn xong, trơ mắt nhìn, bánh bao trong tay Dương Nhược.

      Dương Thanh gõ đầu Dương Phàm : " người hai cái, ăn xong rồi có. Những cái kia là cho cha mẹ cùng đại tỷ."

      Dương Phàm xin lỗi lùi về đầu.

      Dương Nhược hào phóng lấy ra hai cái, đưa cho Dương Phàm."Tiểu đệ, ăn nhiều chút, trở về giúp đỡ tỷ tỷ làm việc, ngày mai có thể có nhiều bánh bao hơn."

      "Ừ, ừ!" Dương Phàm cầm bánh bao, mặt mũi hạnh phúc tràn đầy nở hoa.

      Lại ba đến hai lần cắn xuống, đưa bánh bao trong tay ăn hết.

      Lúc trở về, đường Dương Phàm đều đánh ợ cái, đơn giản là ăn quá nhanh, thoáng cái bị nghẹn.

      Dương Nhược cùng Dương Thanh, nhìn hình dáng túng quẫn, nhịn được che miệng cười khẽ.

      Dương Nhược đem hồ lô nước mang theo bên người, đưa cho uống mấy miếng nước, mới giảm bớt.

      Nhìn xem tỷ tỷ đệ đệ nụ cười mặt,

      Giờ khắc này, Dương Nhược trong tâm rất thoải mái.

      Nàng đến nơi này, đây là lần đầu tiên thư thái như vậy, trong nội tâm nàng ấp úng nghĩ đến, về sau còn có thể có càng nhiều.

      Dương Nhược tỷ muội ba người trở về, trong tay mang theo hương thơm ngào ngạt bánh bao thịt,

      Lúc Dương Nhược cầm bánh bao trong tay cùng nhiều tiền đưa ra, Vương thị lần đầu cảm giác trong tâm, bị loại tâm tình kỳ quái tràn ngập.

      "A nhược, cái này là do ngươi bán cái bánh gạo kia có được?"

      Ngoại trừ tiền mua bánh bao thịt, còn thừa lại lượng bảy.

      Vương thị thậm chí tin dùng răng cắn, là bạc.

      Vương thị trong tay cầm lấy bạc, vừa là cười, vừa là khóc.

      Dương Nhược lại rất bình tĩnh, mặt mang nụ cười thản nhiên.

      "Đúng vậy, mẹ, ta với người bánh gạo bán chạy. tại chúng ta có rất nhiều gạo lức mặt, chừng, đem toàn bộ bánh gạo bán xong, chúng ta cũng có thể gom đủ bảy lượng bạc rồi."

      Bên này Dương Thanh cùng Dương Phàm hai người, hưng phấn như chim , líu ríu tình ngày hôm nay.

      Đặc biệt là Dương Phàm, vui vẻ nhất.

      Bởi vì là lần đầu tiên nếm được vị ngon ngọt của thành quả lao động.

      chính xuất lực kiếm được tiền, cảm giác trước đó giống vậy.

      đến ăn bánh bao bị nghẹn, Dương Phàm còn xin lỗi cười cười.

      Vương thị nhìn cái này, nhìn cái kia, nhất thời cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột.

      Cuối cùng, nàng (Vương thị) dùng bàn tay thô ráp của mình, nhàng xoa tóc Dương Nhược, nước mắt lạch cạch, lạch cạch, rơi xuống đỉnh đầu nàng(Dương Nhược).

      Dương Nhược cảm giác đỉnh đầu hơi nóng, trong nội tâm nhàn nhạt cảm động.

      Là lao động vui sướng, cũng là nàng muốn thấy nhất, hình ảnh người nhà đoàn kết cùng chỗ.

      "Mẹ, ta muốn cùng Dương Thanh ra đồng."

      Lần này Vương thị có ngăn cản các nàng.

      "Các ngươi , đường cẩn thận chút, đừng trở về quá muộn."

      "Ai!" Dương Nhược ngọt ngào đáp lời.

      Lần này Dương Nhược đáp ứng Dương Thanh, nếu lại kiếm được nhiều tiền, mua cho nàng món đồ trang sức.

      Vì vậy lần này Dương Thanh hai lời, vác rổ phía sau nàng.

      Vào trong ruộng, còn hỏi nàng cách làm bánh gạo.

      Dương Nhược cũng có giấu giếm, đều là tỷ muội lần đầu tiên chung đụng hòa hợp như vậy.

      Ngày hôm sau, Dương Nhược liền dựa theo việc mình quyết định trước đó.

      Hôm nay bánh gạo, nàng phân làm hai phần.

      phần tạo hình động vật, phần có tạo hình gì, chỉ bộ dáng hình cầu.

      Những thứ này giá cả thấp hơn ít, chỉ cần sáu văn tiền cái.

      Nàng chuẩn bị mang đến bến tàu bán.

      Những thứ bánh gạo này bởi vì cần tạo hình, nên tốc độ chế tác cũng nhanh hơn rất nhiều.

      Hôm nay Dương Nhược mang theo năm mươi cái bánh gạo bình thường và hai mười lăm cái tạo hình nhân vật, Dương Thanh mang theo năm mươi cái tạo hình mười hai động vật cầm tinh.

      Khá tốt ngày hôm qua Vương thị hỗ trợ, so với hôm trước làm nhiều hơn tí.

      Bố trí tốt phần nhiệm vụ riêng, các nàng liền tách ra.

      Dương Phàm làm trợ thủ Dương Thanh, Dương Nhược tự mình ra ngoài khai thác thị trường.

      Dương Nhược vốn muốn quán rượu,

      Nhưng mà đại đa số người, thấy nàng đến chào hàng , đều muốn đuổi nàng ra ngoài.

      Bất quá Dương Nhược, cũng có nhụt chí.

      Mà lại cùng bọn họ , nàng để lại năm cái bánh gạo, để bọn trong tiệm bán, cái làm hàng mẫu.

      Bán được tiền, bọn phân chia 5:5, nếu bán hết, tổn thất coi như là Dương Nhược chính mình chịu.

      Cuối cùng cũng có ba khách điếm, nguyện ý tiếp nhận thỉnh cầu Dương Nhược.

      Dương Nhược mang theo tám mươi cái bình thường bánh gạo còn dư lại cùng bảy cái tạo hình động vật, vào bến tàu chuyển hàng.

      đến bến tàu vừa nhìn, lui tới quả nhiên là nơi chảy đổ mồ hôi, cởi bỏ đánh cánh tay tráng kiện hán tử.

      Nàng cũng vội, đến nơi này, như cũ nàng bỏ bàn hàng mẫu ghế đẩu, sau đó nàng xếp đặt mấy cái bánh gạo ở phía .

      Lập tức kéo cuống họng mở ra.

      "Ăn ngon thanh đoàn, miễn phí nhấm nháp, ăn cái bao ăn no, ăn hai cái có thể tỉnh ngày, sáu văn tiền cái, mua mười cái tiễn đưa cái"

      Dương Nhược lớn lên văn văn tĩnh tĩnh, giọng thanh thúy, lúc này đứng ở nơi đó, giống như đóa hoa sen vừa mới nở rộ tươi mát.

      Vương Kỳ mới vừa ở bến tàu bán ra, từ lão bản gia tới, lại vừa lúc bị tiếng rao hàng của tiểu nương hấp dẫn.

      Thiếu nữ đứng ở bên cạnh bến tàu, con mắt đen giống như hắc bồ đào, sáng rực.

      Nàng khóe môi nhàng cười, bàn tay trắng nõn nhàng đem tóc xõa nhiễu loạn ánh mắt, ra sau tai.

      Lộ ra vành tai trắng nõn khéo léo,

      Thấy bộ dáng thiếu nữ này, chân Vương Kỳ, nhịn được tới.

      "Ngươi thứ này tên gọi là gì, cho ta năm cái."

      Thiếu niên thanh rất sạch , cho dù là ăn mặc quần áo bình thường .
      vilinh thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      chương 11 lần đầu gặp


      edit: U Nhược Lưu Ly



      Dương Nhược cảm thấy, người nam tử này có loại khí chất giống với nông dân bình thường.


      Đập vào mắt là mày kiếm oai hùng, ánh mắt thâm thúy, mang theo cỗ tìm kiếm ý tứ hàm xúc, nhưng nhìn qua, ánh mắt bình tĩnh, bên trong tựa hồ có cái gì. Mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, cả khuôn mặt , mang vẻ nam tử khí khái.


      Dương Nhược đánh giá, người trước mắt, có chút mùi vị quen thuộc.


      Nàng lúc này nghĩ tới ... bóng lưng kia.


      Nhạt cười : "Tốt, đại ca, tổng cộng ba mươi văn tiền. Nếu như ngươi hôm nay ăn hết, tới ngày mai, trước lúc ăn, thả nồi hấp lại chút, hương vị mất."


      "Tốt, cám ơn!" Vương Kỳ trong tay tiếp nhận bánh gạo, liền ngồi xổm bên bắt đầu ăn,


      bụng có chút đói, mà hương vị bánh gạo vô cùng tốt,


      ăn rất ngon, hơi liền ăn ba cái.


      Dương Nhược nghĩ tới, người này nhìn nhã nhặn, lại có lượng cơm ăn lớn như vậy.


      Dương Nhược đứng bên cạnh nhìn , là người khác ngồi xổm, tư thế ăn cái gì, cũng rất thô bỉ.


      Nhưng hết lần này tới lần khác từ thân người nam tử này, nhìn thế nào cũng đều bất đồng với người khác.


      Cảm giác thiếu nữ quan sát mình, Vương Kỳ cũng đem ánh mắt nhìn về phía nàng.


      "Nghe , ở chợ thức ăn bên kia ngươi bán cái này mười văn tiền, hình dáng so với cái này tinh xảo hơn rất nhiều. Vì sao phải làm cái bánh gạo bình thường này, giá cả thấp rất nhiều?"


      Dương Nhược nghĩ tới, đối với bánh gạo của mình có chút để ý.


      Ngày hôm qua ở bên kia chợ thức ăn chỉ bán ngày, nàng thầm nghĩ, có lẽ bên cạnh có người mua, thấy được.


      Hôm nay thời gian còn rất nhiều, nàng liền đáp: "Bởi vì ta làm bánh gạo, là mang cho mọi người vui vẻ cùng đầy bụng. Cho nên ta muốn dùng giá tiền thấp, là để cho tất cả mọi người có thể ăn. Những người này, công việc khổ cực, làm so với người khác vất vả hơn, bọn có nhiều tiền, nhưng cũng có thể ăn món ngon nhất."


      Vương Kỳ thầm nghĩ, nha đầu này rất tự tin, nàng làm chính là ngon nhất.


      suy nghĩ lúc rồi gật đầu, lại đem cái bánh thứ tư ăn hết.


      bánh gạo này là dùng gạo lức mặt làm ra, hơi liền ăn hết bốn cái, trước đó loại gạo này cũng muốn ăn.


      Dương Nhược cầm lấy hồ lô bên cạnh mình."Đại ca, chỗ này ta có chút nước, ngươi uống , ăn nhiều bánh gạo cũng dễ tiêu hóa, ngươi uống chút nước, thoải mái ít."


      Thấy nữ hài bộ dáng rất bình thường đưa hồ lô nước tới trước mặt mình, bàn tay trắng nõn bé, ánh mắt trong suốt.


      Vương Kỳ hướng nàng nở nụ cười nhàn nhạt, : " cần!"


      Kỳ có thói quen, tiếp nhận đồ của người khác.


      Huống chi bé kia uống nước, nghĩ tới đây.


      Vương Kỳ xoay người, nện bước bước chân lên phía trước,


      Bên tai từ từ đỏ lên, lập tức bước nhanh hơn, thẳng đến nhìn thấy nữ hài vừa rồi, mới thả chậm bước chân, trùng trùng điệp điệp thở hắt.


      đưa tay đặt ngực, cảm thấy của tim mình đập nhanh hơn so với bình thường rất nhiều.


      Loại cảm giác này thấy rất kỳ quái, cũng rất kỳ diệu.


      Dương Nhược thấy Vương Kỳ có uống nước của mình, đem hồ lô nước mở nắp ra, uống ngụm.


      Thầm nghĩ: chẳng lẽ là mình làm việc quá kì quái, đem người dọa chạy?


      Dương Nhược nghĩ tới trong tay nàng chỉ còn dư hơn bốn mươi cái bánh gạo bình thường cùng mấy cái bánh gạo có tạo hình,


      mà cũng sắp tới thời điểm ăn cơm trưa, từng này bánh gạo cũng bị người nơi này, đoạt mua mà trống .


      Dương Nhược bóp lấy túi tiền trong tay, trong nội tâm thầm cười, càng lúc càng đầy a.


      từ rất xa thấy thiếu nữ trong tay nâng lấy túi tiền, con mắt lóe sáng bộ dáng tinh nghịch,


      Vương Kỳ cũng nhịn được khóe miệng kéo lên đường vòng cung.


      đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình, lại thêm mục tiêu phấn đấu.


      Ngay tại lúc Dương Nhược kết thúc công việc rời ,


      Có mấy người hướng Vương Kỳ bu lại.


      "Kỳ ca, đây là người ngươi thích sao? Chậc chậc, tiểu tử ngươi ánh mắt tệ."


      Vương Kỳ lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, bộ dáng lạnh như băng "Tiểu tử ngươi, muốn ăn đánh đúng ?!"


      Bên cạnh có người vừa ăn vừa cười, "Đừng , trù nghệ của nương này thiệt tệ, ngày mai nếu nàng tới, ta phải mua nhiều mấy cái."


      "Đúng đấy, nàng là chị dâu tương lai, chúng ta có thể chiếu cố sao."


      Vương Kỳ nghe xong những người này, càng càng có yên lòng, vội : "Các ngươi đừng bậy, ta ngay cả tên người ta gọi là gì còn biết. nên đem tiểu nương dọa chạy."


      Những người khác, lập tức nghĩ cách, làm thế nào để cho (VK) chủ động lấy lòng nữ hài kia.


      Vương Kỳ trực tiếp cầm quần áo, trở về.


      Vương Kỳ ở chỗ này coi như cũng có chút danh tiếng, và ông chủ quan hệ tệ, hơn nữa kỹ thuật săn rất tốt, bình thường, nơi này có người thuê làm bất cứ cái gì, đều có thể làm được.


      Bởi vậyngười làm việc bến tàu , đều quen biết , gọi A Kỳ, hoặc kỳ ca.


      Dương Nhược đương nhiên biết việc bên này, cao hứng bóp lấy bạc trong tay, nhìn tình huống Dương Thanh bên kia.


      Dương Thanh bên kia còn có mười cái chưa bán.


      Các nàng lại cùng nhau rao hàng,


      mực đợi đến xế chiều mới bán sạch.


      Ba người bọn họ lần này có ăn bánh bao, mà mua mấy đồ vật vừa lòng.


      Dương Thanh rút cuộc cũng mua được cái trâm hoa nàng nhìn lâu, mà có tiền mua. Dương Phàm mua cây cung, nam hài tử đều ưa thích những vật này. Dương Nhược có mua cái gì cho mình, nhưng lại mua cho Dương Thúy đóa trâm hoa.


      Sau khi trở về, Dương Nhược để Dương Thanh cùng Dương Phàm hỗ trợ hái cây tể thái,


      Còn nàng ra bên ngoài nghe ngóng giá cả trứng vịt. Bởi vì Dương Nhược hai ngày thị trấn bán bánh gạo, ngoài ý muốn phát , thôn trấn lớn như vậy, vậy mà có người nào bán trứng vịt muối, hoặc là Bì Đản.


      Nàng biết bán bánh gạo, chỉ có thể bán được thời gian.


      Đoán chừng nửa tháng sau, có người bắt chước làm ra.


      Khi đó nàng phải đúng là tinh phẩm lộ tuyến,


      Chuyên môn làm bánh gạo tạo hình nhân vật cầm tinh mười hai con vật, nhưng mà tiền lời cũng giảm rất nhiều.


      Hơn nữa nơi đây cây tể thái số lượng nhất định càng ngày càng ít,


      Nếu muốn tiếp tục làm bánh gạo,lại phải dùng tiền đến thị trấn mua rồi.


      Bởi vậy nàng nghĩ tới biện pháp kiếm tiền khác.


      hồi sau nàng thăm dò được giá cả trứng vịt.


      Bây giờ trứng vịt quả thực cực kỳ ít,


      quả trứng vịt mười lăm văn tiền,


      So với giá bánh gạo đều cao hơn, nông hộ gia bình thường, có những vật này.


      cho dù là có, đều là giữ lại cho hài tử cùng người nhà ăn, có dư để bán.


      Như vậy nàng nhân lúc rảnh rỗi, phải ra ngoài tìm nguồn cung cấp.


      Có con đường cung cấp đều đặn, chẳng những có thể hạ thấp vốn, cũng có thể cam đoan sản phẩm của nàng cắt đứt.


      tại Dương Nhược chỉ có thể đem tất cả bánh gạo bán sạch, mới có tiền mua trứng vịt, ý nghĩ trong lòng nàng, càng ngày càng ... kiên định hơn.


      Đến ngày thứ năm, trong tay Dương Nhược bọn họ, đám bánh gạo cuối cùng bán .


      Lúc này các nàng bán liên tục năm ngày, cũng được tới hơn ba lượng bạc. Gạo lức mặt, còn thừa lại nửa, có lẽ bán tầm vài ngày nữa, có thể gom góp đủ bảy lượng, đồng thời còn có tiền dư thừa, có thể mua trứng vịt.


      bây giờ Dương Đại Minh thương thế cũng rất tốt.


      Dương Nhược lúc bến tàu, giúp Dương Đại Minh tìm được chỗ làm cần đầu bếp.


      Bởi vì Dương Nhược ở chỗ này bán bánh gạo vài ngày cũng cùng mọi người thân quen, ông chủ bến tàu, còn tự mình tới đây mua bánh gạo của nàng.


      Về sau Dương Nhược liền đánh bạo hỏi nơi đây có cần người ,


      Ông chủ kia hỏi thăm tình huống của Dương Đại Minh, nghe thị trấn từng giúp việc bếp núc trong tửu quán, liền đáp ứng.


      Dương Nhược vô cùng vui vẻ, trở về đem tình huống cho Dương Đại Minh, Dương Đại Minh mừng rỡ, Vương Thị cũng cao hứng rơi lệ.


      "Cái này tốt rồi, trời tuyệt đường người, tiền của nhà chúng ta cuối cùng cũng trả sạch." Vương thị cảm thán .
      vilinh thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12 Bới móc


      edit: U Nhược Lưu Ly



      Công việc của Dương Đại Minh bến tàu,chính là nấu cơm cho mấy người đốc công, ngày hai bữa, tháng cũng được bảy trăm văn.


      Tuy rằng so với tửu quán ít hơn chút, nhưng có thể ăn cơm mỗi ngày tại bến tàu mới trở về, coi như trong nhà tiết kiệm khẩu phần lương thực.


      Hơn nữa công việc ổn định, cũng có mệt mỏi như trước. So với tửu quán thị trấn tiền công tuy ít chút, nhưng cũng rất thỏa mãn.


      Hôm nay Dương Nhược cho rằng rất thuận lợi bán hết trăm cái bánh gạo, lại ngờ, lúc bán nốt hai mươi mấy cái bánh gạo.


      Đột nhiên đám người đến, hơn nữa còn mang bộ dạng hùng hổ.


      Người đường, thấy mấy người này xuất , đều nhao nhao tự động nhường đường.


      đám người này, xuất quá mức đột ngột, hơn nữa Dương Nhược cũng ngờ đám người này lại hướng về phía nàng đến.


      Bởi vậy giỏ trúc trước mặt nàng , bị người cước đá, nàng mới bị tình trước mắt làm kinh sợ .


      Nàng vốn ngồi ghế đẩu, đột ngột cọ thoáng phát, đứng lên.


      Nắm chặt nắm đấm, hai mắt trừng trừng: "Các ngươi làm gì, tại sao đá giỏ trúc của ta?"


      May giỏ trúc làm cẩn thận, lăn tròn mặt đất vài vòng, rồi ngừng lại, khá tốt bên trong có cái bánh gạo nào rơi ra.


      Dương Nhược lập tức nhặt giỏ trúc, cầm tay, lấy tay còn lại che chở giỏ trúc, nhìn đám người này.


      Người tới tổng cộng có năm người, cầm đầu là người khoảng chừng hai mươi tuổi, ăn mặc quần áo chẳng ra cái gì cả, bộ dáng nhu nhược công tử .


      Sắc mặt bất thiện, làn da tái nhợt.


      Mấy người này xuất , lập tức làm Dương Nhược nhớ tới kiếp trước, cái gọi là côn đồ đường, ở chỗ này người như vậy, có lẽ gọi là Poppy mới phải.


      Dương Nhược nằm mơ cũng nghĩ tới, tình xui xẻo như vậy, chính mình lại đụng phải.


      "Làm gì? Đây là địa bàn Dương công tử chúng ta, có công tử cho phép, ai bảo ngươi ở nơi này buôn bán. Ngươi biết, muốn buôn bán ở chỗ này phải giao phí quản lý sao?"


      Lúc này người chuyện, chính là đứng sau cái người gọi là Dương công tử.


      người này so với Dương công tử có lẽ lớn tuổi hơn, bộ dáng gầy như cây gậy trúc, tay dài chân dài, chuyện giọng điệu hết sức ngạo mạn.


      đôi mắt tam giác, nhìn dưới đánh giá Dương Nhược, trong ánh mắt ràng xem thường, bộ dáng gầy teo yếu ớt, ăn mặc thiếu nữ bình thường.


      Giỏ trúc của Dương Nhược bị đá lật, bởi cái đám người đột nhiên từ trời rơi xuống này , nàng rất tức giận giọng cất cao, rất nhiều người bên ngoài, cũng ai đứng ra, trong suy nghĩ đều kinh hoảng.


      Thấy Dương Nhược nhanh chậm đấy, giương mắt đánh giá, cái người gọi là Dương công tử, giọng điệu kiêu ngạo siểm nịnh."Thứ cho tiểu nữ mạo muội, các ngươi nơi này là của Dương công tử, xin hỏi các ngươi có công văn của quan phủ gửi sao? Theo ta được biết, nơi đây mặt đường, đều là của mọi người. Coi như là người trong quan phủ, trừ phi có việc gửi công văn trước, bằng cũng thể ngang nhiên đường xua đuổi lương dân."


      Dương Nhược lại biết ràng, nàng tuy rằng cũng đúng, nhưng lời lại rất có lý.


      Dương Nhược như vậy, bọn nhất định cùng nàng đạo lý, bày chứng cứ.


      Lại nghĩ, năm tên nam tử này, nghe nàng xong, sắc mặt giật mình, lập tức trong miệng hẹn cùng nhau cười lớn.


      Đương nhiên tiếng cười kia, mang theo hảo ý.


      "Lương dân, hặc hặc, ngươi là lương dân."


      người trong đám ra, trong mắt mang theo ý tứ khinh miệt cực độ.


      "Như thế nào chẳng lẽ ta phải sao? Ta ở chỗ này dựa vào hai tay của ta ăn cơm, ăn trộm đoạt, các ngươi dựa vào cái gì muốn đuổi ta ."


      Dương Nhược đối diện năm người đàn ông, sắc mặt càng ngày càng khó coi.


      Lập tức có chút cảnh giác, nhìn xem bên cạnh có đường , nghĩ chuân bị bỏ .


      Lại ngờ tới, tên nam tử đứng gần Dương Nhược nhất, thoáng cái liền mở bàn tay lớn, hướng nàng tóm lại.


      "Tiểu nương ngờ lại có vài phần miệng lưỡi bén nhọn, chẳng qua, vận khí ngươi tốt, đến nhầm địa phương rồi, đụng phải chúng ta Hỗn Thế Thần Dương Tranh Dương công tử. Liền xui vãi lều rồi."


      Dương Nhược thân hình linh hoạt tránh được bàn tay này, nhưng lại bị người khác, lách mình tới, đem cánh tay của nàng phát bắt được.


      Bị bắt được, cánh tay của nàng bị nắm chặt, làm cho nàng dễ dàng cử động.


      " cho ngươi biết, nơi này do Dương công tử chúng ta định đoạt. Cái gì quan phủ chó má gửi công văn, Trương trấn trưởng (đại loại người đứng đầu trấn họ Trương) còn cùng công tử nhà chúng ta,có quan hệ mật thiết." người xong, mấy người khác lại là phụ họa, bộc phát ra hồi tiếng cười.


      Dương Tranh lại cười, mà có chút hăng hái nhìn xem Dương Nhược.


      cánh tay Dương Nhược bị trói, hành động được tự do, lập tức giãy giụa lấy, reo lên: "Mau buông ta ra, ta có chuyện muốn ."


      Bất quá lời của nàng, hiển nhiên có hiệu quả, cánh tay càng ngày càng đau.


      Mà bốn người khác, hẹn cùng nhìn cái người gọi là Dương công tử, mang bộ dạng chuẩn bị xem kịch vui.


      Lúc này Dương Nhược nhìn sang Dương Tranh, người này cho nàng cảm giác có chút sởn gai ốc.


      Dương Tranh làn da trắng nõn, mặt giống như người bạch tạng , làm cho người ta cảm thấy người này mắc bệnh nghiêm trọng. Mà ánh mắt của cũng rất trầm, làm cho người ta nhịn được nghĩ đến, chí mạng độc xà.


      Dương Nhược quét mắt nhìn cái, lập tức dùng mắt trừng .


      "Buông nàng ra!" Dương Tranh .


      "Công tử, sao lại thả nàng, tiểu nha đầu này lá gan cũng quá lớn. Ngang nhiên phản kháng ngươi , còn muốn bôi đen ngươi." nam nhân bắt lấy Dương Nhược , nhắc nhở lão đại, nên thu thủ tục phí gì gì đó.


      Lúc này Dương Nhược càng thêm cẩn thận, người nam nhân này đơn giản. giống mấy người bên cạnh, có đầu óc, đều là dạng tráng kiện mãng phu. (tứ chi phát triển)


      Người này, có chút làm cho người ta nhìn thấu.

      Trực giác của nàng mách bảo, người nam nhân này rất khó đối phó.


      Dương Nhược nghĩ sai, Dương Tranh có tâm địa rắn độc, nên trong làm ăn cũng tệ. nếu có chút thủ đoạn, làm sao trấn được thủ hạ, coi như huynh đệ.


      Lúc này bên cạnh có người thấy Dương Nhược, bị mấy người bao vây. Nhưng khi vừa nhìn thấy người đến là Dương Tranh, cũng bị hù dám ra lên tiếng.


      Con đường này, tên Dương Tranh người nào sợ, bởi làm việc bá đạo tàn nhẫn, từ thủ đoạn.


      Đều sợ đánh bằng sợ đau, mà sợ đau, sợ còn mạng.


      Dương Tranh vốn là nhi, từ tam giáo cửu lưu lẫn lộn,bởi vậy người khác thấy muốn sống, cũng dám cùng tranh giành, liền biến thành bá chủ phương.


      Dương Tranh có trả lời lời của nam tử, mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Dương Nhược sạch xinh đẹp nhắn."Ngươi muốn công bằng đúng , trong mắt Dương Tranh ta, người thắng làm vua, người thua làm giặc."


      "Ngươi muốn cái gì?" Dương Nhược thần sắc trở càng thêm cẩn thận. Người nam nhân này quả nhiên giống với những người khác. Nhìn thần sắc trầm, Dương Nhược càng phát ra cảm giác tốt.


      Dương Tranh dùng ngón tay chỉ, hướng đại lộ cái : "Ta tại cho ngươi cơ hội. Nơi này có con đường, ta cho ngươi thời gian nửa nén hương, nếu ngươi có thể từ dưới mí mắt của ta rời khỏi. Ta xem như tình hôm nay có phát sinh, ngày mai ngươi có thể tiếp tục ở đây bán đồ của ngươi. Nếu bị ta bắt được, thực xin lỗi, mời ngươi rời khỏi nơi này, sau này nộp cho ta, nửa thu nhập của ngươi."
      vilinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :