1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhất đao khuynh thành – Tần Tranh ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 30: Mất mát

      Thương Dung chết rồi. Đường Duyệt vì nghe thấy câu này mà trở nên đờ đẫn. Chết rồi sao? Nàng vẫn còn mong muốn được quay lại bên chàng, chờ đợi chàng mỉm cười mà : “Đừng lo lắng gì cả, ta tha thứ cho nàng”. Vậy mà Tô Mộng Chẩm lại buông câu tênh với nàng, Thương Dung chết.

      Chàng chết rồi! Chàng đến nơi mà nàng bao giờ tìm thấy, bao giờ được nhìn thấy nụ cười dịu dàng của chàng, cũng bao giờ được nghe thấy giọng của chàng nữa. Lúc nàng đau khổ nhất, chàng ôm lấy nàng và với nàng rằng, cho dù nàng có trở thành hình dáng thế nào nữa chàng vẫn cần nàng, vẫn lấy nàng, cả đời này chỉ thương che chở cho mình nàng thôi. Nhưng tất cả đều còn nữa rồi…

      Thanh kiếm sắc nhọn của Đường Mạc đâm xuyên qua người nàng, nhưng cũng thể so sánh được với cái ý nghĩ trong đầu làm cho nàng như phát điên, hoảng loạn… Nỗi đau đớn làm mắt nàng mờ . Khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Viên Trì Trì cách đó xa trở nên xấu xí đáng sợ. Hình như Đường Duyệt ngã ngửa về phía sau, hai tai bị ai đó bịt lấy, mọi ý thức đều biến mất.

      Đột nhiên nàng nghe thấy ai đó lớn tiếng la lên. Thực ra nàng nghe thấy gì cả, nhưng trong mơ hồ dường như lại nhìn thấy người tới. Tiếp đó nàng cảm thấy cơ thể mình bẫng, dường như có ai đó bế nàng lên.

      Cái cảm giác trời đất quay cuồng quả là rất khó chịu. Nhưng Đường Duyệt lại cho rằng mọi thứ kết thúc nhanh chóng. Nàng từng cố gắng, nhưng lại chẳng có kết quả gì. Chỗ bị thanh kiếm xuyên qua dường như bị thủng ra chảy máu. Đau muốn chết được. Nàng muốn khóc, nhưng lại bị cả vùng đen tối rợp trời kín đất bao phủ lấy tất cả ý thức. Sau đó nghe thấy ai đó : “Nàng được phép chết. Ta để nàng chết”.

      Rất nhiều ngày dau đó, Đường Duyệt luôn chìm đắm trong hồi ức. Có lúc nàng còn nhìn thấy thời thơ ấu của mình, khi nàng luôn phải trốn vào góc khuất để khóc thầm. Sau đó là từng cảnh tượng hỗn loạn, phần lớn là cảnh Đường Mạc cầm tay dạy nàng học võ nghệ. Những ký ức sau đó ngày càng ít dần, ngay cả những ký ức về Ôn Nhã Như cũng còn xuất nữa. Đầu óc dường như bị vùng trống rỗng bao phủ, nó từ từ nuốt trọn tất cả mọi ký ức của nàng.

      Hàng mi dài của Đường Duyệt khẽ chớp chớp, nàng mở mắt ra. Dường như nàng tỉnh lại từ cơn ác mộng. Nhưng cơ thể chỉ được thả lỏng trong phút chốc rồi sau đó tinh thần lại trở nên hoảng loạn. Đường Duyệt khẽ cử động ngón tay, toàn thân lạnh ngắt, người nặng trình trịch, giống như nằm đống bông bị lún xuống, còn chút sức lực nào.

      thiếu niên ngủ gục say sưa bên mép giường của nàng. Đường Duyệt nằm đó, cũng chẳng buồn động đậy. Nàng nghiêng đầu nhìn người thiếu niên trước mặt, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, biết là nhìn thấy ở đâu rồi.

      “Cuối cùng nương tỉnh lại rồi!” Người thiếu niên đột nhiên tỉnh lại, giọng vô cùng vui sướng như thể lâu lắm rồi gặp. “Bây giờ công tử có thể thở phào nhõm rồi nhé!” khuôn mặt non tơ đó là vui sướng thuần khiết. Đôi mắt đen nhánh chứa đựng cả ấm áp như ánh mặt trời.

      nam tử bước vào, thấy nàng tỉnh lại liền chăm chú nhìn nàng hồi lâu rồi mới rảo bước về phía nàng, nắm lấy tay nàng.

      Người thiếu niên vui vẻ đứng tránh sang bên, mỉm cười nhìn hai người.

      Đường Duyệt cau mày, nàng thích tiếp xúc thân mật như vậy của nam tử này. Nàng như nhận thức được, định rụt tay lại. Nhưng đối phương lại càng nắm chặt hơn, dường như suốt đời trọn kiếp này muốn buông ra.

      “Nàng cảm thấy chỗ nào khỏe cứ với ta”. Giọng người đó dịu dàng, trìu mến, như sợ làm nàng bị giật mình.

      Đường Duyệt cảm thấy kỳ lạ, nàng luôn cảm thấy con người trước mặt như đeo chiếc mặt nạ, khiến cho người khác thể nhìn tâm trạng thực của chàng. Nhưng quả chàng vô cùng tuấn tú, nàng nghĩ thầm, nụ cười đó quả là rạng rỡ.

      Đường Duyệt đột nhiên : “Ta là ai? Chàng có biết ta là ai ?”.

      Tô Mộng Chẩm mỉm cười : “Nàng là tân nương tử của ta, nàng nhớ sao?”.

      Đường Duyệt nhắc lại: “Tân nương tử ư?”.

      Ánh mắt của Tô Mộng Chẩm quyến luyến khuôn mặt nàng lát rồi : “Bởi vì, cha nàng gả nàng cho ta rồi… Ta đồng ý với ông ấy, cả đời này chăm sóc che chở cho nàng mãi mãi”.

      Đường Duyệt yên lặng gật đầu: “Vậy cha thiếp ở đâu?”.

      Tô Mộng Chẩm bình thản : “Cha nàng qua đời rồi!”.

      Đường Duyệt nghi ngờ nhìn người thiếu niên kia. Cậu ta cũng vội vã gật đầu lia lịa, dường như sợ nàng tin.

      Đường Duyệt tiếp: “Vậy chàng vẫn muốn lấy thiếp sao?”.

      Tô Mộng Chẩm cười : “Người ta chính là nàng. Cha nàng còn sống hay qua đời cũng vẫn vậy thôi”.

      Đường Duyệt cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung ra, bàn tay nàng vừa chạm vào đầu, Tô Mộng Chẩm liền nắm lấy cổ tay nàng: “Sức khỏe nàng vẫn còn yếu, nàng hãy nghỉ ngơi ”.

      Đường Duyệt : “Nhưng thiếp nhớ được gì cả”.

      Tô Mộng Chẩm mỉm cười đáp: “Vậy bây giờ ta cho nàng tất cả. Thế nào? Nàng tin sao?”.

      “Công tử, con xin lui ra ngoài trước”. Vừa người thiếu niên vừa chạy như bay ra ngoài.

      Tô Mộng Chẩm khẽ xoa đầu Đường Duyệt, rồi tỏ ra tương tâm: “Nàng nghèo khổ, tiền bạc, thân phận, chẳng có gì người cả. Ta giàu có hơn nàng, có địa vị hơn nàng, nếu có lừa dối nàng cũng chẳng được lợi lộc gì?”.

      Đường Duyệt sững người, cắn chặt môi. Dường như những lời này làm cho nàng vô cùng đau khổ.

      Tô Mộng Chẩm lại rất thích thái độ này của nàng. sờ lên mặt nàng, buông tiếng thở dài: “Như thế này còn làm cho người khác thích hơn nhiều so với khuôn mặt biểu cảm của nàng trước đây”.

      Đường Duyệt vẫn cố tình né tránh tiếp xúc của Tô Mộng Chẩm chẳng vì lý do gì cả. Trong lòng đột nhiên có chống đối trỗi dậy. thích, nàng thích con người này, tin tất cả những lời con người này chút nào. Nhưng những lời chàng ấy chẳng có gì sai cả. Bây giờ nàng nghèo khổ, tiền bạc, thân phận, địa vị, ngay cả chiếc giường mà nàng nằm cũng là của chàng. Nàng hoàn toàn có gì đáng để chàng phải lừa nàng.

      Câu hỏi cuối cùng, Đường Duyệt ôm lấy ngực, nhìn Tô Mộng Chẩm nghi hoặc: “Vậy tại sao thiếp lại bị thương?”.

      Trong ánh mắt của Tô Mộng Chẩm có chút gì đó thương hại. vẫn lẩn tránh đôi mắt sáng lấp lánh của nàng. Cho dù đôi mắt ấy có thể soi tỏ xấu xa bỉ ổi và tàn khốc trong tim . Nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng, dịu dàng : “Bởi vì có người ghen ghét, muốn hai ta được ở bên nhau. Mà nàng lại ngốc nghếch biết cách né tránh, nên mới lĩnh trọn nhát kiếm đó”.

      Thái độ của Đường Duyệt từ nghi hoặc chuyển dần sang thận trọng, dè chừng.

      Tô Mộng Chẩm giơ tay giúp nàng vén vài lọn tóc vương trán ra sau lại. Nhưng vẫn có vài lọn chịu nghe lời, lại rơi xuống. Tô Mộng Chẩm mỉm cười đưa tay ra vén tiếp, nhưng Đường Duyệt lại tránh . Đường Duyệt cúi đầu, cắn mạnh đôi môi. Nàng cảm thấy rất khó chịu, chỉ vì bản thân mình nhớ nổi cái gì, mà quan trọng hơn là nàng thích tất cả những điều mà con người đứng trước mặt nàng vừa . Nàng chậm rãi : “Nhưng thiếp vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó rất quan trọng dường như thể nhớ ra”.

      Tô Mộng Chẩm đương nhiên là biết người mà nàng muốn tới là ai rồi. Nhưng tuyệt đối bao giờ ngu xuẩn tiết lộ với nàng chân tướng việc. lúc lâu sau mới chậm rãi : “Thứ mà nàng có lẽ chính là thanh đao Khuynh Thành của nàng chăng?”.

      Đôi mắt Đường Duyệt đột nhiên vụt sáng, nàng vội vã : “Đao… đao của thiếp sao?”.

      Tô Mộng Chẩm gật đầu : “Sức khỏe của nàng bây giờ thể cầm đao được. Vì thế ta cất nó rồi. Nếu nàng muốn xem cũng phải đợi khi nào khỏe lại rồi hẵng hay”.

      Hình như là vậy, chắc là có thanh đao, Đường Duyệt ngẫm nghĩ. Nhưng hình như vẫn có cái gì đó đúng… Lại tiếp tục suy nghĩ kỹ hơn, nhưng nàng chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung ra. Nước mắt nàng đau khổ tuôn rơi.

      Tô Mộng Chẩm nhàng : “Hãy cho ta biết, tại sao nàng khóc?”.

      Đường Duyệt lắc đầu : “Thiếp cũng biết nữa”.

      Tô Mộng Chẩm hỏi lại: “ biết ư?”.

      Đường Duyệt thấy cảm giác đau đầu ngày càng dữ dội hơn. Đột nhiên nàng bưng mặt đau đớn khóc: “Quả là thiếp biết, đừng hỏi thiếp nữa… Thiếp cầu xin chàng… Đừng hỏi nữa…”.

      Tô Mộng Chẩm nhìn nàng, cau mày rồi nắm chặt tay lại, vừa nhanh lại vừa nhàng, : “Được rồi, được rồi, ta hỏi nữa. Nhưng ta phải với nàng rằng, đó là những chuyện làm cho nàng đau khổ, hà tất nàng phải nhớ lại làm gì? nhớ ra mọi thứ, như thế chẳng phải là vui hơn rất nhiều hay sao?”.

      Tô Mộng Chẩm đỡ nàng ngồi dậy, chậm rãi : “Những hồi ức quý báu và vui vẻ, ta đều có thể cho nàng. Nàng hãy quên những thứ kia ”.

      Đường Duyệt nhìn đôi mắt như nước mùa thu của Tô Mộng Chẩm. Trong đôi mắt ấy dường như có mê hoặc làm cho người khác bất giác tự mình đắm chìm trong đó. Trong đầu nàng, đột nhiên xuất đôi mắt ấm áp, thanh tú, tràn đầy thương. Nàng ôm đầu : “Hãy để thiếp suy nghĩ, suy nghĩ kỹ”.

      Tô Mộng Chẩm lặng lẽ nhìn nàng, rồi đứng lên lui ra ngoài.

      Bệnh tình của Đường Duyệt hình như ngày càng nặng. Bởi vì nàng liều mạng suy nghĩ để nhớ ra những thứ bị lãng quên. Thế nhưng càng giảy vò bao nhiêu lại càng được việc bấy nhiêu. Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ mọi thứ thanh, thậm chí còn muốn mở cửa sổ để hít thở khí bên ngoài. Điều nàng sợ nhất chính là cứ mỗi giờ đồng hồ là Tô Mộng Chẩm lại đến để thăm nàng. Quả là nàng bị nam tử này ép đến phát điên. Nàng từ chỗ thích, đến giờ tự nhiên trở nên sợ người đó. Hàng đêm, Đường Duyệt nằm giường để hồi tưởng. Vậy mà vẫn là vùng mờ mịt.

      Khó chịu nhất là lúc đêm tối, bởi vì lúc đó còn chút thanh nào. Có đêm nàng nằm mơ. Giấc mơ đó hình như là việc xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Bởi vì nó rất quen thuộc, quen thuộc tới mức làm cho tim nàng phải đập thổn thức.

      Nàng ngồi cành cây cao, ngắm nhìn những tòa nhà cao lớn phía xa xa. Những vị khách ăn mặc hoa lệ và những chiếc xe ngựa đẹp. Lòng nàng vô cùng ủ rũ, vô cùng buồn bã. Từng chiếc xe ngựa cứ dập dìu qua lại, chằng có ai dừng lại để nhìn nàng. Cuối cùng cũng có người phát ra nàng. Người đó có khuôn mặt làm cho tim nàng xao động, đương nhiên là mỉm cười với nàng.

      Chàng ngẩng đầu lên nhìn nàng. Ánh nắng dịu phủ lên người chàng tầng màu sắc tươi sáng. Đôi mắt trong trẻo của chàng dường như tỏa sáng. Chàng vẫy vẫy tay, hình như là gì đó với nàng. Nhưng cho dù Đường Duyệt có cố gắng nghe thế nào nữa cũng chỉ có thể nhìn thấy miệng chàng mấp máy. Nàng sốt ruột, lớn tiếng hỏi lại. Nhưng người đó chỉ mỉm cười lạnh lùng, dường như muốn nhìn thấy nàng nữa, nên quay người bước . Lòng nàng trống rỗng, dường như trong phút chốc mất thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Nàng gắng sức gọi người đó, nhưng đột nhiên lại bị xuống khỏi cành cây.

      Từ trong sâu thẳm tiềm thức, Đường Duyệt chợt tỉnh lại sau giấc mơ. Nàng sờ lên má mình, thấy nước mắt đầm đìa. Rất nhanh sau đó, nàng cảm thấy toàn thân nóng bừng, cứ lúc nóng lúc lạnh, chỉ ở trái tim trong ngực nàng, mà đau đớn lan ra khắp cơ thể. Cổ họng khát khô, rồi từ từ bắt đầu bỏng rát. Đường Duyệt há to miệng, đau tới mức muốn kêu cứu. Nhưng hiểu sao bây giờ lại muốn nhìn thấy bất kỳ ai. Toàn thân nàng co quắp, bàn tay cố gắng ôm chặt lấy vết thương bị kiếm đâm, thở cách khó nhọc. Đường Duyệt rất khó chịu, khó chịu tới mức hận bản thân mình thể tỉnh lại. Mồ hôi lạnh hai bên thái dương cứ từng giọt, từng giọt xuống làm ướt đẩm cả mặt gối, ngay cả tiếng rên rỉ nàng cũng thể kêu được.

      Khi Tô Mộng Chẩm phát ra nàng cơ thể nàng nóng giãy. Nàng lên cơn sốt cao, nhưng vẫn cố chịu đựng mà gọi người đến giúp. Chỉ nguyên sắc mặt trắng bệch của nàng cũng đủ để chứng tỏ nàng nhất định đau đớn đến chết. Tất cả mọi thứ ở nàng đều thay đổi, chỉ trừ kiên cường trong xương cốt và căm ghét đối với . Nghĩ nha vậy, Tô Mộng Chẩm lại thấy trong lòng trào dâng cảm giác chua xót khó tả. bất giác mỉm cười, cam chịu bế nàng dậy, gọi tên nàng. Nhưng Đường Duyệt gần như còn ý thức gì nữa, hoàn toàn thể phản ứng lại.

      nhàng vực nàng dậy. Nhưng nàng lại giật mạnh cái, sõng soài giường mà nôn nhưng mãi mà chẳng nôn được gì. Tô Mộng Chẩm đột nhiên cảm thấy đau lòng. Thấy nàng như vậy, dường như nhìn thấy chính bản thân mình nhiều năm trước, cũng bộ dạng vất vưởng bên hè phố người quan tâm chăm sóc. lại bế nàng lên, lúc này Đường Duyệt đột nhiên ngoan ngoãn kỳ lạ, cứ dịu dàng để mặc bế, gục vào người nương tựa giống như đứa trẻ.

      Tô Mộng Chẩm còn chưa vui mừng được bao lâu, đứa trẻ chút phòng bị này đột nhiên lại lảm nhảm gọi tên người khác. Lòng chùng xuống, ngờ rằng mọi ký ức của nàng mặc dù bị xóa nhòa nhưng người đó vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng đến vậy. Dù nàng mất ý thức, nhưng cái tên của người đó ngờ vẫn xuất từ miệng nàng.

      Tô Mộng Chẩm gọi Tiểu Liên vào, dặn dò cậu đun ít nước nóng, nấu ít cháo, sau khi cháo nguội chút đút cho Đường Duyệt từng thìa . Sau đó mới để nàng uống thứ thuốc dùng lửa để sắc trong canh giờ.

      Đường Duyệt uống được nửa bát, phần còn lại đều nôn ra hết, dây cả vào y phục của Tô Mộng Chẩm.

      Tiểu Liên nhìn đến trắng bệch cả mặt. Cậu lo sợ vị công tử có bản tính ưa sạch này nổi trận lôi đình.

      Nhưng , Tô Mộng Chẩm chỉ bình than thay y phục, bảo Tiểu Liên dọn dẹp bãi nôn đất, rồi vẫy tay xua cậu ta lui ra. vẫn muốn ở lại để tiếp tục chăm sóc nàng…

      Tô Mộng Chẩm để nguyên y phục nằm bên cạnh Đường Duyệt, nhưng lại nhắm mắt, cứ chăm chú nhìn đau khổ của nàng từ từ biến mất. Có điều cơn sốt cao do vết thương bị nhiễm trùng gây ra có thể làm cho nàng nhớ ra tên của nam tử đó, xem ra khiến thoải mái chút nào. Tô Mộng Chẩm thầm nghĩ, quyết định tăng liều lượng của thuốc lên.

      Tô Mộng Chẩm thể tình cảm của mình đối với Đường Duyệt. Chỉ đơn thuần muốn biến nàng thành người của mình, sau đó mãi mãi chia lìa với người khác bằng nhát dao. là người muốn gì làm được điều đó. Lúc nào cũng có thể chiếm được thứ mà mình mong muốn nhất bất kể là dùng thủ đoạn gì.

      Khi trời sắp sáng, hiểu sao Đường Duyệt lại lên cơn lảm nhảm, mồ hôi đầm đìa trán.

      Tô Mộng Chẩm suốt đêm ngủ, chỉ ở bên cạnh nàng. Lúc này liền đắp cả phần chăn của mình cho nàng, cẩn thận bế nàng qua phía mình.

      Khi Tiểu Liên đẩy cửa bước vào nhìn thấy công tử mặc nguyên cả y phục mà bế Đường Duyệt. Động tác tay cậu chợt ngừng lại, nghĩ lát, cuối cùng vẫn bê nguyên cả bát thuốc định lui ra ngoài.

      “Để thuốc xuống!” Cậu chợt nghe thấy tiếng người nhàng. Tô Mộng Chẩm hiểu mở mắt từ lúc nào.

      Tiểu Liên chớp chớp mắt, hỏi: “Công tử có muốn dậy thay đồ ?”.

      Tô Mộng Chẩm nhìn Đường Duyệt, nàng vẫn nhắm nghiền mắt, gật gật đầu. Khi xuống giường, đột nhiên Đường Duyệt gần như tỉnh lại, giãy giụa nắm lấy áo : “Đừng …”.

      Tiểu Liên kinh ngạc tròn mắt nhìn Đường Duyệt, mới phát nàng tỉnh tỉnh mê mê. Dường như nàng biết là mình tóm lấy ai, chỉ lảm nhảm : “Đừng …”.

      Thái độ của Tô Mộng Chẩm trở nên dịu dàng, liền quay lại bên cạnh nàng : “Ta đâu cả”.

      Đường Duyệt nằm trong lòng Tô Mộng Chẩm, có lẽ do cơn sốt vẫn chưa hạ nên nàng thổn thức khóc. Tô Mộng Chẩm vội ôm chặt nàng với dịu dàng hiếm thấy. Tay nhàng vẫy vẫy, Tiểu Liên vẫn há hốc miệng vì ngạc nhiên vội vàng bưng bát thuốc đến.

      Tô Mộng Chẩm : “Ngoan nào, chịu khó uống hết thuốc rồi khỏi thôi”.

      Tiểu Liên nhìn thái độ rất hiếm thấy khuôn mặt Tô Mộng Chẩm, miệng há hốc ngạc nhiên đến mức có thể nuốt gọn quả trứng gà. Cậu đột nhiên cảm thấy thương cho nương này. Công tử bỏ ra bao nhiêu thu về bấy nhiêu. Với biểu như bây giờ của công tử, nếu sau này Đường Duyệt thể báo đáp lại, trong tương lai bị ăn tươi nuốt sống… Cậu liên tưởng đến khuôn mặt đó, bất giác cảm thấy ớn lạnh.

      Vậy mà bây giờ Đường Duyệt hiển nhiên biết mình làm gì. Tô Mộng Chẩm cho nàng uống thuốc xong, lại còn giúp nàng kiểm tra vết thương. vuốt ve đôi má ửng hồng của nàng. Sau khi kề mặt mình vào trán nàng để cảm nhận, liền cau mày. Rồi đứng dậy, đổi lại liều lượng của loại thuốc và dặn dò Tiểu Liên thực . Sau khi lau rửa thay đồ qua loa, liền quay lại bên cạnh Đường Duyệt, đút cho nàng chút cháo loãng.

      Đường Duyệt mê man được bế lên, cảm thấy thứ gì đó nóng ấm lướt môi mình. thứ hương thơm trôi vào miệng nàng, lan tỏa, rồi xuống họng và chảy vào trong dạ dày, đột nhiên nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

      Ban đầu chỉ là tiếp xúc bên ngoài, rồi dần dần ngay cả đầu lưỡi cũng luồn vào trong miệng nàng mà tìm kiếm. Nhưng Đường Duyệt lại phát ra mình bị người khác hôn. Tô Mộng Chẩm mỉm cười, biết rằng hành động như vậy trong lúc người khác hay biết gì tuy rất hay, nhưng lại rất ngọt ngào.

      Cơn sốt của Đường Duyệt kéo dài đến chiều ngày thứ hai dứt. Đợi nàng tỉnh lại, Tiểu Liên vội vàng kể cho nàng mọi việc mà mình nhìn thấy. Đường Duyệt ngạc nhiên, lại còn có chút cảm động. Nàng biết rằng để đại nam tử đến chăm sóc cho người khác là chuyện khó khăn thế nào. Huống hồ là quý công tử phong độ ngời ngời như Tô Mộng Chẩm. Bàn tay chàng chỉ phù hợp để cầm quạt, cầm bút. Nàng thực thể tin là đối phương lại còn đích thân bón thuốc cho mình.

      Thái độ ngạc nhiên của Đường Duyệt có chút gì đó xúc phạm Tiểu Liên, cậu cau mày : “ nương tin hay sao?”.

      Đường Duyệt lắc đầu : “, chỉ là ta… dám tin mà thôi”.

      Vừa hay Tô Mộng Chẩm đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu này, liền cười mà : “Tại sao lại tin? Nàng là tân nương tử của ta. Làm sao ta có thể để người khác tiếp xúc với người nàng được?”.

      Đường Duyệt cau mày, ràng là phản đối cách với nàng bằng giọng thân mật như vậy. Tô Mộng Chẩm : “Tuy ta thích cái vẻ lạnh lùng của nàng đối với ta bây giờ, nhưng ta biết chắc chắn có ngày nàng nhớ lại, nhớ ra hai ta trước đây từng nhau thế nào”.

      Tiểu Liên líu cả lưỡi, cậu cảm thấy quá ư khâm phục tài dối chút xấu hổ của công tử nhà cậu.

      Mùa xuân của tháng Ba, ánh nắng dịu , gió cũng mơn man. Lòng hồ lăn tăn gợn sóng xanh biếc, từng hàng liễu rủ thướt tha ven hồ. Thỉnh thoảng vàng và chim trả lại hót vang lừng, càng làm tăng thêm khí vui vẻ cho ngày tươi đẹp như thế này. nam tử trong y phục màu tím dựa vào thân cây. Cây sáo trong tay đặt ngang miệng, nhàng thổi những khúc nhạc du dương. Nhiều thiếu nữ ngang qua đều nhìn trộm , hy vọng có thể ngẩng đầu lên nhìn mình cái. Vậy mà dường như chỉ chuyên tâm vào việc thổi sáo. Mãi tới khi nữ nhi mặc y phục màu đỏ từ đằng xa tới mới chợt như cảm nhận được điều gì đó, vội vã ngẩng đầu lên.

      Khuôn mặt vốn trắng bệch của Đường Duyệt chợt đỏ bừng. Sau hai tháng bồi bổ, sức khỏe của nàng tốt hơn trước rất nhiều. Trong lòng nàng thực vô cùng cảm kích Tô Mộng Chẩm. Bởi vì nếu có chàng nàng thể sống đến hôm nay. Nàng biết về lai lịch thân phận của Tô Mộng Chẩm. Nhưng chàng trước sau như luôn đối xử rất tốt với nàng. Cho dù trong lòng nàng có tình dành cho chàng, nhưng cũng hiểu rằng nếu chàng muốn cầu hôn nàng nàng tuyệt đối từ chối. Nàng chẳng có gì để báo đáp chàng cả. Nàng bước đến bên cạnh Tô Mộng Chẩm, nhìn chàng rồi : “Tiểu Liên rằng chàng cho phép thiếp đến đây”.

      Tô Mộng Chẩm nhìn nàng bằng đôi mắt dịu dàng trìu mến: “Là ta mời nàng đến đây, đồng ý hay là do nàng thôi”.

      Đường Duyệt cố gắng để nụ cười của nàng gượng gạo như vậy, nàng : “Chỉ cần là chàng thiếp đều từ chối”.

      Tô Mộng Chẩm cụp mắt xuống, nhìn nàng nữa: “Nàng là vì báo đáp ta?”.

      Đường Duyệt im lặng hồi lâu, rồi đáp: “Bất kể là thiếp vì cái gì, chàng cũng phải là người coi trọng nguyên nhân”.

      Tô Mộng Chẩm ngẩng đầu lên, vẫn nụ cười đó: “Đương nhiên rồi, điều ta coi trọng chính là kết quả”.

      Đường Duyệt lảnh tránh ánh mắt Tô Mộng Chẩm để nhìn gợn sóng lăn tăn mặt hồ. Nàng biết khi mình ra có đường lui, nhưng nàng vẫn phải : “Những ngày này, được chàng chăm sóc, sức khỏe của thiếp ổn rồi. Vì vậy nếu chàng có bất kỳ cầu gì, thiếp cũng đều đồng ý”.

      Tô Mộng Chẩm : “Nàng thấy là ta để cho nàng đồng ý việc gì nào?”.

      Đường Duyệt ngập ngừng lát rồi : “Thiếp nghĩ là… có lẽ chàng …”.

      Giọng Tô Mộng Chẩm có chút gì đó lạnh lùng: “Nàng cho rằng ta bảo nàng lấy ta?”.

      Đường Duyệt gì nữa, nhưng câu trả lời như vậy phải do nàng nghĩ ra, mà là do Tiểu Liên luôn ám hiệu cách ràng, cầu nàng phải biết cách đền ơn đáp nghĩa, được quên công tử đối xử tốt với nàng thế nào.

      Ánh mắt của Tô Mộng Chẩm chợt trở nên lạnh lùng: “Ta tự cho rằng mình phải là quân tử. Nhưng tuyệt đối muốn nàng phải ôm ấp lấy suy nghĩ tự cho là hy sinh để thành thân với ta. Nếu nàng muốn thành thân với ta, đương nhiên ta rất vui mừng. Nhưng nếu nàng ra với vẻ ấm ức như vậy xin miễn vậy. Bởi vì như thế chẳng khác nào coi thường ta”.

      Đường Duyệt giật thót mình. Nàng hề có ý xúc phạm chàng. Chàng đối xử với nàng luôn nhẫn nại, chưa bao giờ tức giận với nàng. Nhưng những thủ đoạn của chàng đối với người khác thực ra Đường Duyệt gặp nhiều rồi, bất giác nàng cảm thấy sợ hãi. Cách suy nghĩ tự cho là đúng của nàng quả là ngây thở quá. Có lẽ Tiểu Liên cho rằng chàng muốn cưới nàng, nhưng thực tế chàng hề có ý định như vậy.

      Lòng nàng đột nhiên có cảm giác thở phào nhõm, nàng : “Cảm ơn chàng!”.

      Tô Mộng Chẩm : “Nàng cần phải cảm ơn ta. Ta đợi cho đến khi nào nàng cam tâm tình nguyện. Cho đến khi nào nàng ta, thể sống nổi nếu phải rời xa ta. Lúc đó ta mới lấy nàng. Hy vọng là nàng để ta phải đợi quá lâu”.

      Tay Đường Duyệt khẽ run lên, nàng gì. Nàng vẫn thực cho rằng chàng là nam tử biết chiều chuộng quan tâm, thực lòng nghĩ cho nàng nên mới từ chối như vậy. Nhưng nàng lại biết rằng mình rơi vào cái bẫy của người thợ săn. Chàng chẳng qua chỉ muốn vỗ béo con vật trước khi đưa nó lên mâm cỗ mà thôi.

      Tô Mộng Chẩm hỏi: “Chẳng lẽ nàng cứ sợ ta mãi hay sao?”.

      Tim Đường Duyệt giật thót, nàng : “Thiếp làm sao lại… làm sao lại sợ chàng được. Thời gian gần đây phải phiền chàng chăm sóc quá nhiều. Thiếp vẫn luôn sống rất vui vẻ”.

      Tô Mộng Chẩm hỏi với thái độ nghiêm túc: “ , những điều nàng có phải là ?”.

      Đường Duyệt trả lời: “Đương nhiên là rồi”. Nàng nhưng dám nhìn đôi mắt có thể nhìn thấu tâm can người khác của Tô Mộng Chẩm.

      Tô Mộng Chẩm hỏi: “Tại sao từ trước đến giờ nàng chưa từng hỏi xem ta làm gì?”.

      Đường Duyệt : “Chàng đương nhiên có thể làm bất kỳ việc gì. Thiếp hà tất phải hỏi chàng”.

      Tô Mộng Chẩm cười nhạt : “Chẳng lẽ nàng quan tâm chút nào tới con đường tương lai của phu quân sắp thành thân với mình sao? Ta là thương nhân, nàng nhận ra hay sao?”.

      Đường Duyệt mỉm cười : “Hóa ra Tô công tử là thương nhân. Nếu chàng ra quả là thiếp thể đoán được”.

      Thái độ mặt Tô Mộng Chẩm vô cùng tự nhiên, phong thái phóng khoáng. Hai người sánh bước đường làm cho người đường cứ trầm trồ ngoái đầu lại nhìn họ. thầm nghĩ trong bụng, đời này làm gì có ai phải là thương nhân, bán ra mua vào, người có tiền dùng tiền, người có quyền dùng quyền, tiền quyền đành phải dựa vào đầu óc của mình thôi. Việc mua bán lớn nhất trong giang hồ chính là việc tranh giành quyền lực. Về bản chất, đích thực là thương nhân sai.

      Đường Duyệt đâu ngờ được rằng nam tử trẻ tuổi sánh bước bên cạnh mình lại là Tô giáo chủ quyền lực của Bái Nguyệt Giáo.

      Họ thả bước ven hồ, Đường Duyệt đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc. Nhưng làm thế nào cũng thể nhớ ra là gặp ở đâu rồi.

      Tô Mộng Chẩm nhìn nàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”.

      Nụ cười mặt Đường Duyệt có chút gì đó gượng gạo: “Có phải chúng ta từng đến đây rồi ?”.

      Tô Mộng Chẩm bỗng sững người nhìn nàng, thần sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng lại có chút gì đó kỳ lạ: “Nàng có ấn tượng với nơi này sao?”.

      Đường Duyệt cúi đầu : “Thiếp vẫn luôn cảm thấy… có rất nhiều cảnh quen thuộc. Nhưng nếu cố nhớ lại đều thể nhớ ra được”.

      Tô Mộng Chẩm lặng im , sắc mặt trở nên trầm ngâm. Đây mới chính là điều mà lo lắng nhất. Bất kể là tăng lượng thuốc thế nào nữa, những ký ức đó trong tim nàng, hình bóng của người đó, vẫn thể xóa nhòa. Bởi vì rốt cuộc nàng chưa bao giờ . Việc này dù thế nào nữa cũng bao giờ có thể thay đổi được. Tô Mộng Chẩm bất giác nắm chặt cây sáo trong tay, từ xưa đến nay mọi công sức mà bỏ ra đều luôn nhận được báo đáp, phải vậy sao?

      khẽ mỉm cười, nụ cười của sao mà thân thiết quá: “Có lẽ là nàng đến đây trong giấc mơ của mình chăng? Nơi này quả thực rất đẹp”.

      Đường Duyệt hỏi: “Chàng có trách mắng thiếp , là thiếp tốt, lúc nào cũng nghĩ đến những việc trước đây”.

      Tô Mộng Chẩm ngừng lại giây lát, : “Ta trách nàng, đời này ai cũng muốn tìm hiểu về quá khứ của mình. Nhưng nếu nàng đồng ý cho ta cơ hội, chúng ta có thể tạo nên những ký ức đẹp hơn”.

      Đường Duyệt trả lời, nhưng bất giác lại sờ lên con bướm mặt mình.

      Tô Mộng Chẩm : “Ta biết, nàng trước sau vẫn chịu toàn tâm toàn ý tin tưởng ta”.

      Ánh mắt Đường Duyệt thoáng đượm buồn, nàng chậm rãi : “Tô công tử, thiếp lúc nào cũng dám hỏi chàng rằng chàng thực có phải là phu quân tương lai của thiếp ?”.

      Tô Mộng Chẩm thở dài, bỗng nhiên ngoảnh lại hôn lên môi nàng. Phút giây hai hơi thở kề nhau, Tô Mộng Chẩm : “Ta thực lòng nàng”.

      Tim nàng lại đập thình thịch, nàng thể nào ngăn được cảm giác ghê tởm từ tận đáy lòng mình. Nàng ngoảnh mặt : “Đừng động vào thiếp!”. Giọng nàng kiềm chế mà kích động. Tuyệt đối phải là cự tuyệt e thẹn thông thường của nữ nhi, mà thực ghê tởm.

      Tô Mộng Chẩm đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt nàng.

      Cơ thể Đường Duyệt trong nháy mắt bỗng căng cứng, cảm thấy cái nhìn đó của như chứa đựng sức mạnh làm cho người ta thể cử động được. đời này gần như chưa bao giờ có nữ nhi nào từng cự tuyệt .

      nhếch mép cười , nhưng đôi mắt lại tràn ngập ấm ức. Cố nhiên trong lòng Đường Duyệt nhẫn tâm như vậy, ấp a ấp úng : “Xin… xin lỗi… thiếp…”. Nàng chưa kịp hết câu Tô Mộng Chẩm quay người bỏ .

      Đường Duyệt biết rằng lần này nàng làm cho Tô Mộng Chẩm bị tổn thương ghê gớm. Bởi vì chàng hoàn toàn thèm để ý đến nàng nữa. Tất cả ghê tởm và sợ hãi đối với Tô Mộng Chẩm của nàng trong thời gian qua giờ đều biến thành cảm giác tội lỗi. Người ta đối xử với nàng dịu dàng, chăm sóc nàng từng li từng tí. Vậy mà nàng lại thể đền ơn đáp nghĩa. Thậm chí ngay cả nụ hôn cũng cố tình lảng tránh. Quả là nàng vô cùng phải với Tô Mộng Chẩm.

      Nhìn thấy tình cảnh giữa hai người bọn ho, Tiểu Liên đoán được phần nào. Khuôn mặt vốn hay cười của cậu cũng biến mất, nhiệt tình và chăm sóc đối với Đường Duyệt cũng chẳng còn nữa. Thậm chí lúc chuyện cậu còn có thái độ và hành động căm ghét nàng. Hình như nàng gây ra việc tội lỗi tày trời rồi.

      Người có thể trò chuyện duy nhất trong nhà họ Tô giờ còn nữa. Đường Duyệt trầm lặng mấy hôm liền, cuối cùng thu dọn đồ đạc của mình, quyết định ra . Nơi này vốn phải là nhà của nàng, là thu dọn nhưng thực ra cái gì cũng là đồ của Tô Mộng Chẩm. Nàng thực người tay trắng.

      Đồ đạc thu dọn xong, nhưng nàng lại phân vân biết có nên cáo từ hay .

      Trời dần dần tối đen, nàng vẫn ra khỏi phòng, tới trước cửa phòng Tô Mộng Chẩm, nhưng biết có nên đẩy cửa bước vào hay . Lòng nàng nặng trĩu tâm . Nàng giơ tay lên định gõ cửa nhưng tay lại cứng đờ trong trung.

      Tô Mộng Chẩm ở phía trong sớm nhìn thấy có bóng người bên ngoài cửa, ánh nến dịu dàng hắt lên bóng hình ấy. Ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào đó. Tới khi Đường Duyệt đẩy cửa bước vào vẫn ngồi bất động ở bàn. Khuôn mặt trắng bệch của Đường Duyệt trở nên đẹp như ngọc trong ánh nến dịu dàng.

      Trong phòng ngập tràn im lặng khó xử. lúc lâu sau, Tô Mộng Chẩm mới thở dài : “Nàng muốn đâu?”.

      Đường Duyệt đáp: “Chàng biết là thiếp muốn ra sao?”.

      Tô Mộng Chẩm cười nhàng: “Nàng luôn luôn nghi ngờ ta, yên tâm về ta. Nên việc ra cũng chỉ là sớm muộn mà thôi”.

      Đường Duyệt : “! Thiếp chẳng qua chỉ muốn tìm lại quá khứ của mình”.

      Tô Mộng Chẩm cười nhạt: “Đây chỉ là trong số những lý do mà nàng muốn ra thôi. lý do khác là vì nàng vẫn luôn lo rằng ta là người xấu. Mọi thứ ta và làm đều là lừa dối nàng”.

      Tô Mộng Chẩm ưu tư : “Trong lòng nàng, con người vẫn luôn có người tốt và người xấu. Vậy mà nếu về giới võ lâm, chỉ có số ít người thống trị mà thôi. Nếu trăm người coi nàng là hùng nàng hùng, nếu trăm người coi nàng là kẻ xấu cho dù nàng có làm gì nữa cũng vẫn là kẻ xấu. Thế nào là người tốt, thế nào là người xấu? Đường Duyệt, nàng thực có thể phân biệt ràng ?”.

      Đường Duyệt nhìn thái độ của Tô Mộng Chẩm, có cảm giác vô hình trong chớp mắt. Dường như tất cả mọi thứ trong mắt Tô Mộng Chẩm đều vô cùng trong trẻo ràng, gì che đậy. Nàng : “Thiếp vẫn luôn cảm kích chàng. Cho dù chàng là người thế nào cũng là người cứu mạng thiếp”.

      Tô Mộng Chẩm cười nhạt, đôi mắt như nước mùa thu dập dờn sóng, : “Đường Duyệt, miệng nàng như vậy, nhưng lòng nàng lại nghĩ vậy. Nếu nàng coi ta là người tốt, vậy tại sao vẫn cứ trì hoãn chịu với ta, chịu tâm cùng ta những nỗi lòng của nàng?”.

      Đường Duyệt cụp mắt xuống, : “Thiếp rất muốn tâm cùng chàng. Nhưng có rất nhiều điều… thiếp…”.

      Tô Mộng Chẩm thở dài: “Ta hiểu, ta biết trong lòng nàng lúc nào cũng có cái tên, hoặc là hình bóng mơ hồ nào đó. Nhưng nàng luôn cảm thấy người đó phải là ta”.

      Nước mắt nàng tuôn rơi, nàng trong nước mắt: “Xin lỗi, nhưng quả thiếp rất muốn biết người đó là ai. Tại sao lại thường xuyên xuất trong giấc mộng của thiếp như vậy. Mặc dù thiếp chỉ nhìn thấy đại khái bóng hình đó. Nhưng thiếp biết rằng đó phải là chàng, tuyệt đối bao giờ là chàng”.

      Tô Mộng Chẩm nắm chặt hai tay, thể kiềm chế được: “Nàng ra là để tìm con người hư vô đó phải ? Chỉ vì bóng hình biết có tồn tại hay trong giấc mơ mà nàng bất chấp mọi thứ để rời bỏ nơi này hay sao?”.

      Đường Duyệt : “Chàng cho rằng thiếp chỉ là vì người đó?”.

      Tô Mộng Chẩm trả lời, ánh mắt lạnh như băng, nhìn xoáy vào nàng.

      Nàng vừa khóc vừa : “, chàng sai rồi. Thiếp chỉ vì muốn tìm lại quá khứ của chính mình, thiếp luôn suy nghĩ xem rốt cuộc mình là ai. Tại sao chẳng có cái gì ngoài cái tên, tại sao lại xuất ở nơi này, người trong giấc mộng đó có quan hệ gì với thiếp… Xin lỗi! Ngày nào còn chưa biết ngày đó thiếp thể yên lòng được”. Nàng , con bướm mặt lại cử động, làm cho khuôn mặt xinh đẹp càng thêm mê đắm lòng người.

      Đường Duyệt của ngày xưa bao giờ bộc lộ những cảm xúc yếu đuối như vậy, lại càng bao giờ khóc trước mặt Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm nhìn nàng, nơi lạnh lùng cứng rắn nhất trong lòng bỗng nảy sinh tình cảm kỳ lạ, hạ giọng : “Nếu như ta để nàng ra sao?”.

      Sau hồi im lặng, Đường Duyệt lau khô nước mắt, nhìn Tô Mộng Chẩm mà : “Xin thứ lỗi, thiếp nhất định phải ra ”. Nàng , trong đôi mắt lại xuất lạnh lùng và quyết tâm như từng có. thương xót trong Tô Mộng Chẩm dần dần biến thành phẫn nộ kìm nén. Nhưng dịu dàng : “Nếu nàng thực muốn ra , ta có rất nhiều cách để có thể giữ nàng ở lại. Chẳng hạn như cắt đứt gân chân của nàng, để cả đời này nàng thể lại được nữa; bịt miệng nàng lại để nàng mãi mãi bao giờ đến việc rời bỏ ta nữa; hay đơn giản nhất là dùng thuốc khống chế nàng để nàng mãi mãi thể nhớ ra mình là ai. Nhưng…”. nhìn mặt Đường Duyệt từ từ biến sắc, chậm rãi : “Nhưng ta bao giờ làm như vậy, bởi vì ta chưa bao giờ khiên cưỡng bất kỳ nữ nhi nào”.

      Đường Duyệt cắn chặt môi, thở hắt ra. Dường như cuối cùng có thể yên tâm, nàng : “Cảm ơn chàng làm khó thiếp”.

      Khi Đường Duyệt bước ra ngoài, nàng vẫn cầm theo thanh đao Khuynh Thành. Tô Mộng Chẩm dường như biết trước nàng ra nên sớm đưa Khuynh Thành cho nàng. Nàng bước chút lưu luyến. Tô Mộng Chẩm chăm chú nhìn nàng, những cũng lời níu giữ.

      cơn gió thổi đến, cây nến bàn tắt lịm. Tô Mộng Chẩm thẫn thờ ngồi bên bàn, nhìn theo bóng Đường Duyệt mỗi lúc xa, mãi cho đến khi cả bóng hình nàng đều chìm vào trong đêm tối.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 31: Tình trở lại

      Đường Duyệt cuối cùng cũng ra khỏi Tô phủ. Nàng biết phải đâu để tìm được người trong giấc mộng đó. Nàng chỉ biết cứ thế về phía Nam.

      đường , nàng phải làm thuê để kiếm chút lộ phí. Mặc dù cuộc hành trình đầy chông gai gian khổ, nhưng nàng cảm thấy càng lúc càng có thêm sức mạnh. Võ công cũng dần dần khôi phục lại. Thỉnh thoảng gặp vài tên trộm, nàng đều dễ dàng đánh bại được.

      Chỉ dựa vào mỗi đôi chân bé của nàng, lúc lúc nghỉ, cuối cùng phải hơn ba tháng trời nàng mới đến được thị trấn ở phía Nam. Nhưng vừa lúc đó, nàng phát ra hình như có người theo nàng. Nàng giả vờ như biết và cố gắng nhanh hơn.

      Lúc qua góc phố, nàng đột nhiên quay ngoắt lại, kề thanh đao Khuynh Thành lên cổ người đó và hỏi: “”Ngươi là ai?”. Nhưng trái với tưởng tượng của nàng, người đó chỉ hét lên tiếng và ngã lăn ra đất, sau đó quỳ xuống và liên tục khấu đầu trước nàng.

      Đường Duyệt sững người, ông lão mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai bù xù, quần áo rách nát run lên vì sợ hãi. Nàng ngập ngừng giây lát, sau đó thu Khuynh Thành lại, rồi lấy năm đồng tiền cuối cùng của mình giắt ở thắt lưng đưa tất cả cho ông lão.

      Ông lão cũng ngập ngừng đứng dậy, nhìn theo bóng người con xa. Dáng vẻ hèn mọn của lão trong phút chốc thay đổi…

      Đường Duyệt tiếp tục đến thị trấn khác. Nàng biết cuộc đời mình sau này thế nào, nhưng trực giác mách bảo rằng nàng cần phải rời khỏi Tô Mộng Chẩm càng xa càng tốt. Cho dù Tô Mộng Chẩm có nhàng và chu đáo như thế nào chăng nữa mỗi khi đối diện với chàng, Đường Duyệt đều cảm thấy có nỗi sợ hãi khó mà cưỡng lại. Đối với Đường Duyệt, nàng thà chọn cuộc sống lang thang nơi trú chân, còn hơn ở bên cạnh người đàn ông biến hóa khôn lường như Tô Mộng Chẩm, lại càng thể làm nương tử của người thâm trầm như vậy.

      Tiền hết, Đường Duyệt đành phải hỏi xem ở gần đây có nơi nào bỏ hoang để nàng có thể ngủ tạm đêm . Cuối cùng nàng cũng tìm thấy ngôi chùa cũ nát nằm ở nơi hẻo lánh bị bỏ hoang khá lâu tại nơi có lấy bóng người qua lại ở vùng ngoại ô phía Tây.

      Đường Duyệt bước vào bên trong, quả nhiên mọi nơi trong chùa đều bị bao phủ bởi lớp bụi thời gian. Những pho tượng thờ vỡ nát, ngay cả những thanh xà ngang trong chùa cũng giăng đầy mạng nhện. Nhưng Đường Duyệt hề để ý với điều đó, nàng vội thu dọn qua loa góc để có chỗ ngủ đêm.

      Đúng lúc đó, nàng bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu của nương vọng lại từ phía khi rừng cách đó xa. Nàng giật mình rồi chút do dự chạy vội về hướng đó. Trước mắt nàng là cả mảng tối mịt mùng, chốc chốc Đường Duyệt lại bị những cành cây cào xước cả khuôn mặt, mu bàn tay và cổ. Những vết xước da thịt làm nàng vô cùng đau đớn. Nhưng nàng tìm khắp cả khu rừng rậm rạp ấy mà vẫn thấy bóng dáng của nương kia đâu. dự cảm kỳ lạ trỗi dậy, dường như có ai đó cố tình dẫn dụ nàng tới đây.

      Đường Duyệt toan chạy ra khỏi khu rừng. Nhưng đúng lúc đó nàng lại nhìn thấy bóng người yểu điệu bị trói cái cây cách chỗ nàng xa. Đường Duyệt linh cảm thấy điều gì và bước về phía người đó. Đột nhiên, con quạ đêm bay vụt qua, Đường Duyệt chưa kịp đứng vững cả khoảnh đất dưới chân nàng đột nhiên thụt xuống.. Đường Duyệt hoảng hốt, nhanh tay tóm lấy cành cây gần đó và cố gắng vươn người trườn lên. Bỗng tiếng “phập” vang lên, cành cây trong tay nàng hình như bị ai đó chặt mạnh. Đường Duyệt nhàng thở hắt ra, đứng thẳng người nhảy lên .

      Đúng lúc đó, hàng chục cây kim bạc từ hướng bỗng bay tới cắm thẳng vào cái hố lớn trước mặt nàng. Đường Duyệt giật bắn người, nàng xoay người đổi hướng để tìm chỗ khác có thể đặt chân. Nhưng đối phương ràng chịu bỏ qua cơ hội nghìn năm có này, liên tiếp bắn ra vô vàn cây kim bạc. Đường Duyệt đề phòng nên bị cây kim bạc găm xuyên vào vai.

      Khi Đường Duyệt cố gắng nấp cách tội nghiệp đột nhiên gạch đá từ khắp nơi rào rào bay tới, rất chuẩn xác va mạnh vào đầu gối, vai, khuỷu tay và lưng nàng. Đường Duyệt loạng choạng ngã xuống. Nàng vốn định tránh chỗ đất mềm xốp đó, nhưng ngờ nơi mình vừa đặt chân cũng vẫn là cái bẫy được giăng sẵn.

      Cả người nàng rơi thẳng xuống đó, thanh đao Khuynh Thành cắm sâu vào bên vách bẫy. Nếu như vừa nãy nàng rơi xuống như vậy chắc chắn bị những cây kim ấy đâm thủng người. Đường Duyệt nhìn lên phía , biết kẻ nào lại phải tốn nhiều công sức như vậy để giết hại nàng…

      Đột nhiên tràng cười nhạt của nương nào đó vang lên ngay đầu nàng. Trong cả vùng tĩnh mịch như vậy, tiếng cười ấy quả đáng sợ.

      “Đường Duyệt, ngờ ngươi và cha ngươi lại chết giống hệt nhau”.

      Đường Duyệt chợt khựng lại, trong lòng nàng trỗi dậy cảm giác đau lòng thể thốt nên lời. Nàng cảm thấy giọng của nữ nhi này vô cùng quen thuộc.

      “Minh Châu, con làm tốt lắm”. Nữ nhi đó vừa dứt lời bóng người đàn ông cao lớn xuất ngay bên cạnh.

      Cánh tay nàng rã rời, nàng tập trung tinh thần, nín thở.

      Người đàn ông ấy đột nhiên cười nhạt tiếng rồi : “Nhưng Minh Châu à, lẽ nào con thấy rằng ta vẫn chưa chết sao? Nếu ta thực rơi xuống ắt là phải kêu lên từ lâu rồi, nhưng con nghe thấy tiếng kêu nào chưa?”.

      Người đứng miệng bẫy chính là hai cha con u Dương Tiếu Thiên.

      u Dương Minh Châu thở tiếng rồi cầm chiếc đèn lồng rọi xuống dưới bẫy xem, đoạn : “Ồ, ra ngươi quả thực vẫn chưa chết, mạng ngươi lớn đó. Nhưng tiếc là ngươi cũng thể cầm cự được lâu nữa đâu, ta chờ xem ngươi bị ngã xuống và bị đâm thủng ruột gan như thế nào”.

      Tiếng cười của u Dương Minh Châu vừa đắc ý lại vừa đầy phẫn nộ. Đường Duyệt hiểu mình đắc tội gì với hai cha con họ. Nàng hề lên tiếng, tay nắm chặt lấy Khuynh Thành.

      ngờ lại có thể gặp được ngươi ở thị trấn hẻo lánh như thế này. Cũng trách ngươi may nhận ra ta lúc ở thị trấn. Chiếc bẫy này vốn là bẫy để thợ săn bắt mãnh thú. Sau khi bọn ta sửa sang lại ngay cả cao thủ võ lâm như ngươi cũng bị sập bẫy. Quả là ông trời có ý muốn giúp tat hay Lý Hồng trả mối thù năm nào”, u Dương Tiếu Thiên cười nhạt .

      Cơ thể Đường Duyệt ngày càng trở nên nặng trịch. Nàng biết rằng chiếc kim bạc cắm vào vai phải của mình có tẩm thuốc mê. Chắc nàng cũng chỉ cầm cự được hơn nửa giờ nữa thôi. Khi nghe u Dương Tiếu Thiên vậy, Đường Duyệt đột nhiên nhớ lại người ăn mày nhếch nhác mà nàng gặp tại thị trấn. Lúc đó nàng đâu ngờ rằng người ăn mày ấy lại chính là cao thủ võ lâm phiêu bạt giang hồ. Thậm chí ngay lúc gặp nàng, ông ta sẵn có ý định giết nàng, thậm chí còn dựng lên mưu chút sai sót nào.

      u Dương Tiếu Thiên lại cho rằng Đường Duyệt nhận ra ông ta vì ông ta cải trang thành người ăn mày. Nhưng ông ta đâu biết rằng Đường Duyệt căn bản còn nhớ gì nữa.

      Dưới ánh trăng, u Dương Minh Châu với khuôn mặt phờ phạc, quần áo rách nát, ăn sương nằm gió trong suốt thời gian dài, lại phải sống chui lủi khắp nơi còn là mỹ nhân với sắc đẹp mê đắm lòng người ngày nào nữa. u Dương Minh Châu khẽ đưa tay sờ vào trước ngực. Chuỗi ngọc Minh Châu quý giá của nàng vì cuộc sống bị phụ thân ép phải bán mất rồi. Làn da mềm mại, khuôn mặt với hai má tròn trĩnh đáng của nàng trở nên gầy guộc theo cuộc sống bữa no bữa đói thất thường. Vì muốn trốn tránh truy đuổi của các môn phái khác mà ngay cả tắm nàng cũng dám tắm. Người khác đứng cách xa nàng nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi toát ra từ cơ thể nàng. còn ai dành cho nàng ánh mắt quý và mến mộ nữa.

      Tất cả điều đó đều do Đường Duyệt gây ra. Đường Duyệt chỉ giết hại mẫu thân của nàng mà còn hại nàng ra nông nỗi này. ra sau khi cuộc đấu kiếm đảo kết thúc, mặc dù Tô Mộng Chẩm hứa thả cha con u Dương Tiếu Thiên, nhưng hiểu tại sao giang hồ truyền tai nhau rằng, họ giết hại Cửu Niệm đại sư, hại chính đạo chiến bại có đất dung thân trước mặt Bái Nguyệt Giáo. Cho nên tất cả mọi người trong giới võ lâm đều thầm hoặc công khai truy đuổi họ.

      Có nhà mà dám về. Có tiền mà dám lấy. Lúc mới đầu cũng tạm ổn, ban ngày họ chui lủi trốn tránh, buổi tối chui ra trộm cắp số thứ. Cuộc sống đến nỗi quá khổ. Nhưng càng về sau vây bắt ngày càng gắt gao. Họ dám đến những thành, thị trấn lớn nữa, đành phải trốn ở những địa phương . Họ dám ăn cắp thứ gì khác ngoài đồ ăn vì sợ lại bị truy bắt. Cha con họ rơi vào hoàn cảnh lưu lạc ngày hôm nay đều trách Đường Duyệt gây ra.

      u Dương Minh Châu cách lạnh lùng: “Phụ thân, hôm nay con muốn tận mắt nhìn thấy con tiện nữ này chết, đền nợ máu cho mẫu thân con”.

      u Dương Tiếu Thiên bỗng : “Đường Duyệt, ngươi nghe thấy con ta gì rồi chứ? Nếu hôm nay ngươi muốn giữ lại mạng sống hãy ngoan ngoãn nghe lời ta. Bằng ta đợi đến lúc ngươi sức cùng lực kiệt, rồi tận mắt nhìn thấy ngươi chết phanh thây như con thú”.

      “Phụ thân gì vậy?” u Dương Minh Châu hét lên. “Phụ thân, người điên rồi, ta là người hại chết mẫu thân, người còn định thả ta sao? Con đồng ý, bất luận thế nào con cũng đồng ý!” Tuy nhiên giọng của u Dương Minh Châu đột nhiên ngừng lại. Nàng bị cái tát rất kêu làm ngắt quãng.

      u Dương Minh Châu còn dám tin người đàn ông đứng trước mặt là cha mình nữa. Nhìn thấy khuôn mặt đen gầy ấy, nàng có cảm giác như người đàn ông mà nàng gọi bằng phụ thân xa lạ. Những năm tháng sống chui lủi để náu khiến ông ta còn là người cha thương nàng như thưở nào. Ông ta bây giờ trở nên thô tục khác gì những kẻ đầu đường xó chợ. Hễ là mắng nàng, thậm chí lúc uống say còn đánh người nữa. Kể từ sau khi Lý Hồng mất, u Dương Tiếu Thiên còn là người cha đáng kính của nàng nữa.

      Trong mắt u Dương Minh Châu lên kinh ngạc. u Dương Tiếu Thiên lặng người và hạ thấp giọng : “Con đúng là nha đầu ngốc. Tô Mộng Chẩm hết lòng bảo vệ ta như vậy. Nếu biết ta rơi vào tay chúng ta, chắc chắn đến cứu ta ngay. Đến lúc đó con sợ chúng ta giành được những thứ thuộc về mình sao! Lẽ nào con muốn suốt đời phải sống chui lủi trốn tránh mãi”.

      Vẻ mặt của u Dương Minh Châu đổi khác. Nàng suýt chút nữa nhảy cẫng lên, để ý đến cái tát ở má nữa mà ngạc nhiên hỏi: “Phụ thân, ý người là…”.

      u Dương Tiếu Thiên cười đáp: “Nếu như lại đen đủi, chúng ta cứ lấy đao Khuynh Thành rồi giết ta cũng chưa muộn”.

      u Dương Minh Châu lặng im, nghĩ nghĩ lại, cuối cùng cũng hỏi: “Nhưng chúng ta tốn nhiều sức lực, lãng phí bao nhiêu thời gian như vậy mới bắt được con tiện nhân này. Lẽ nào chúng ta lại thả nó ra cách dễ dàng như thế?”.

      Khuôn mặt u Dương Tiếu Thiên chứa đầy thâm độc, ông ta : “Ai là ta thả ta ra. Chúng ta chỉ dùng ta làm mồi câu mà thôi. Đợi đến lúc giành được thứ ta muốn, con muốn rút xương rút thịt ta đều được”.

      Trong ánh trăng, Đường Duyệt nhìn thấy sợi dây thừng được thả xuống sát bên người nàng.

      “Nếu ngươi muốn chết ngay bây giờ hãy cho dây thừng luồn qua lưng ngươi”, u Dương Tiếu Thiên bằng giọng thô bạo.

      Đường Duyệt giật mình, bất giác có chút do dự. Nếu cứ cái đà này e rằng chốc nữa nàng bị rơi xuống, đến lúc đó thần tiên cũng cứu nổi nàng. Nhưng nếu như nàng nắm vào sợi dây thừng này, rơi vào tay của hai cha con họ, chỉ sợ sống cũng bằng chết.

      Chỉ nghe thấy u Dương Minh Châu cười chế giễu: “Đường Duyệt, ngươi sợ rồi sao?”.

      Ánh mắt nghi ngờ của Đường Duyệt dõi theo lỗ hổng phía . Nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của người con . Duy chỉ có đôi mắt tràn đầy thù hận, trong bóng tối vẫn tỏa ra thứ ánh sáng u tối, làm cho người ta kinh sợ. Đường Duyệt giật mình, đưa tay ra nắm sợi dây, nàng nghĩ hết cách ròi đành phải miễn cưỡng cho sợi dây thừng thắt chặt qua lưng nàng.

      Trong lúc được kéo lên, ít lần Đường Duyệt bị va vào tường đá. ràng hai cha con họ cố tình muốn nàng bị thương. Nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, hề kêu lên tiếng. Lúc nàng vừa được kéo lên khỏi mặt đất, bàn tay liền đưa ra điểm huyệt nàng.

      u Dương Minh Châu cười đáp: “Sơn thủy có lúc tương phùng, ông trời quả có mắt. Đường Duyệt! Ngươi chắc chắn ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau ở đây đâu nhỉ?”.

      Sức lực người Đường Duyệt bị tước bỏ. Hơn nữa chiếc kim bạc ấy có tác dụng gây mê, ngay cả chút sức lực phản kháng nàng cũng còn nữa. Cứ cho là nàng bị điểm huyệt chăng nữa cũng có cách nào để khống chế hai kẻ đứng trước mặt nàng. Nàng đành thất thần nhìn hai cha con họ, hoàn toàn biết rốt cuộc họ thù ghét nàng đến mức nào.

      Trong giọng của u Dương Minh Châu chứa đựng biết bao nhiêu căm hận và thù ghét. Nếu như ngăn cản của u Dương Tiếu Thiên, nàng lập tức băm Đường Duyệt thành trăm mảnh mới có thể hả giận.

      Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt thất thần của Đường Duyệt, trong lòng Minh Châu thấy nghi ngờ liền hỏi: “Tại sao ngươi gì?”.

      Đường Duyệt đáp: “Ta quen các ngươi”.

      Hai cha con nhà u Dương nhìn nhau, dường như họ đều cho rằng nàng đùa với họ. u Dương Minh Châu thúc mạnh vào thắt lưng của Đường Duyệt, lạnh lùng : “Ngươi đùa với cha con ta à? Vậy ta vạch mấy đường lên mặt của ngươi trước vậy”.

      Đường Duyệt bình tĩnh : “Nếu như ta thực quen biết các ngươi, ta phải nhận ra ngay phụ thân ngươi mới phải. Làm sao mà còn để rơi vào bẫy của các ngươi được?”.

      u Dương Tiếu Thiên khi nghe Đường Duyệt vậy khỏi ngạc nhiên.

      “Ngươi còn định giở trò gì nữa!” u Dương Minh Châu giận sôi người, giơ nắm đấm lên định đánh vào đầu Đường Duyệt cái.

      Bất giác bị bàn tay của u Dương Tiếu Thiên chặn lại: “Cha!” u Dương Minh Châu dường như nghiến răng kèn kẹt.

      ta giống như dối chúng ta đâu”, u Dương Tiếu Thiên lạnh lùng . “Hơn nữa ta nhớ hay là gì chăng nữa cũng sao. Quan trọng là ta chính là Đường Duyệt”.

      Đường Duyệt : “Các ngươi muốn dùng ta để dụ Tô Mộng Chẩm đến. Nhưng đáng tiếc là chàng hề biết ta ở đây”.

      u Dương Tiếu Thiên đáp lời nàng: “Vậy là ngươi xem thường quan tâm của Tô Mộng Chẩm dành cho ngươi rồi. Từ lúc ngươi tói thị trấn ta cũng nhanh chân đến nơi. Lẽ nào ngươi còn biết hay sao? Tiếc rằng bị ta đánh lạc hướng. Nếu ngươi cũng dễ lọt vào tay cha con ta”.

      ra sau khi Đường Duyệt rời khỏi Tô Phủ được ba ngày Tô Mộng Chẩm cũng lên đường tìm nàng. Đường Duyệt thân mình, chỉ dựa vào đôi chân bé làm sao có thể nhanh hơn ngựa của Tô Mộng Chẩm được. Nhưng khi tìm được nàng Tô Mộng Chẩm vội vàng bắt nàng về mà chỉ thầm dõi theo nàng. Đường Duyệt quả thực hề để ý.

      Bọn họ thêm gì nữa, cố gắng lấy thanh đao người nàng, rồi nhấc bổng nàng lên. u Dương Tiếu Thiên cười, cố gắng giật mạnh sợi dây thừng, toàn thân Đường Duyệt bị treo lên . Nãng khẽ đưa mắt nhìn, chỉ thấy phía dưới chân đầy ba trượng chính là chiếc hố sâu thăm thẳm.

      Đường Duyệt thất thanh hỏi: “Các ngươi rốt cuộc muốn gì?”.

      u Dương Tiếu Thiên cười lớn: “Chốc nữa ngươi biết ngay thôi”.

      Đường Duyệt hét lên: “Rốt cuộc các ngươi là ai chứ?”.

      Nàng chưa kịp hết câu phải nhận cái tát của u Dương Minh Châu: “Con tiện nữ này, ngươi hại cha con ta ra nông nỗi này, vậy mà còn dám hỏi bọn ta là ai? Ông trời để cho ngươi rơi vào tay ta. Ngươi yên tâm , đợi đến lúc giành được thứ bọn ta muốn, ta tiễn ngươi lên Tây Thiên!”. Giọng u Dương Minh Châu ngày cảng trở nên thô tục và đáng sợ. lúc sau, nàng vừa cười vừa : “, ta giết ngươi ngay đâu. Ta từng ngày từng đêm giày vò ngươi, cho ngươi biết thế nào là muốn sống được mà muốn chết cũng chẳng xong”.

      “Ồ, ngươi kiên trì đến vậy sao?” Đột nhiên giọng của ai đó xen vào.

      Sắc mặt của Đường Duyệt thay đổi hẳn. Tim nàng dường như cũng ngừng đập, thậm chí ngay cả dòng máu trong huyết quản của nàng cũng như ngừng chảy. Nàng nhớ ra rồi. Tô Mộng Chẩm! Đây chính là giọng của Tô Mộng Chẩm.

      Chàng trai đứng trước mặt họ có dung mạo xuất chúng, đôi mắt giống như hồ nước mùa xuân phát ra những ánh sáng lấp lánh. Nhưng thần sắc của đôi mắt ấy rất trong, nhìn thấy Đường Duyệt bị thương và bị họ trói lại, còn kiên nhẫn đứng dựa vào gốc cây, khóe miệng thoáng nở nụ cười.

      u Dương Tiếu Thiên liền hét lên: “Tô Mộng Chẩm, ngươi đến rồi!”.

      Tô Mộng Chẩm đáp: “Hai ngươi lúc nãy còn muốn tìm người. Bây giờ người đó ở trước mặt các ngươi, hà tất các ngươi phải kinh ngạc như vậy”.

      Cha con u Dương liền thay đổi sắc mặt, tay phải của u Dương Minh Châu giữ chặt lấy chuôi kiếm.

      u Dương Tiếu Thiên cười đáp: “Tốt, rất tốt”. Trong lúc đó, trung đột nhiên vang lên thanh rất kỳ lạ. Hai chiếc kim bạc từ ống tay áo bên trái của u Dương Minh Châu bay thẳng ra, phóng thẳng về phía yết hầu Tô Mộng Chẩm.

      Tô Mộng Chẩm khẽ cười, chỉ cái vung tay, hai chiếc kim bạc tựa lông hồng nằm đầu ngón tay của .

      khẽ mỉm cười, : “u Dương nương quý ta như vậy, Tô mỗ đây dám nhận. Hay là ta trả lại cho nương nhé”. Khi đến hai chữ “hay là”, mũi tên tay lập tức bay trở lại, u Dương Minh Châu vẫn muốn chống đỡ. u Dương Tiếu Thiên nhìn thấy con mình thể né tránh mũi tên đó, nên nhanh chân bước lên bước trước mặt con . Chỉ nghe thấy tiếng “tinh”, mũi tên bị thanh kiếm dài trong tay u Dương Tiếu Thiên chặn lại. Nhưng ngay lúc đó, u Dương Tiếu Thiên lùi ra sau bước.

      Cha con u Dương nhìn nhau, cùng lúc giơ thanh trường kiếm trong tay. Từ ngày Lý Hồng mất, u Dương Minh Châu dần dần thay thế vị trí của mẫu thân trong trận đấu kiếm. Trong bóng tối, ánh sáng của hai thanh kiếm sáng chói lên. Thanh kiếm của u Dương Tiếu Thiên nhằm thẳng vào ngực Tô Mộng Chẩm. Còn thanh kiếm tay của u Dương Minh Châu nhằm vào phần dưới của .

      Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Hai cha con ngươi cùng căm thù giặc như vậy, quả nhiên là có tình cảm sâu đậm”. chưa hết câu, kiếm của u Dương Tiếu Thiên chém vào cái cây phía sau lưng . Tiếc rằng nhanh chóng rời khỏi đó và hóa giải toàn bộ thế tấn công của u Dương Minh Châu.

      u Dương Tiếu Thiên giương mắt lên, nhảy lên lần nữa, ánh sáng của thanh kiếm như con rồng bay qua. u Dương Minh Châu thấy vậy liền lập tức theo sau, hai người họ kẻ trước người sau, nhằm thẳng về phía Tô Mộng Chẩm đứng. Tô Mộng Chẩm khẽ cười, nghiêng mình ra đằng sau, rồi dùng bàn tay kẹp chặt hai lưỡi kiếm. Chỉ nghe thấy thanh sắc nhọn vang lên, hai thanh trường kiếm đều bị bẻ gãy. u Dương Minh Châu chưa kịp hoàn hồn, liền lập tức bỏ kiếm chạy. u Dương Tiếu Thiên hét lên tiếng, vung chiếc kiếm gãy lên chém về phía Tô Mộng Chẩm. Nhưng Tô Mộng Chẩm hề bị thương, đôi mắt của u Dương Tiếu Thiên trở nên đỏ ngầu, giống như tức giận đến nỗi muốn nuốt chửng Tô Mộng Chẩm.

      Tô Mộng Chẩm tuy bị thương nhưng do phải tranh đấu với cao thủ võ lâm nên khó lòng nghĩ đến việc cứu Đường Duyệt. Lập tức nghe thấy có người hét lên: “Tô Mộng Chẩm, ngươi còn ra tay, sợ ta giết chết ta sao?”.

      nghe thấy vậy, tay liền tấn công đẩy lùi u Dương Tiếu Thiên, quay người lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy trong tay của u Dương Minh Châu biết tự lúc nào có thêm con dao găm, và nó được đặt sợi dây thừng trói Đường Duyệt.

      Tô Mộng Chẩm nửa cười nửa : “u Dương nương, làm như vậy là có ý gì? “.

      u Dương Tiếu Thiên tóc tai rối bù, lập tức nắm lấy cơ hội này để chạy về bên u Dương Minh Châu, thở phì phò. Sau khi hoàn hồn, ông ta mới : “Con ngoan, vị Tô giáo chủ này chỉ cần cử động, chiếc dao găm trong tay con ngại vung lên. Cho biết rằng trong tay của chúng ta còn có tính mạng của mỹ nhân mới được”.

      u Dương Minh Châu : “Tô giáo chủ, chúng ta vốn muốn gây thù địch với Bái Nguyệt Giáo, chỉ là…”. Nàng dừng lại, khuôn mặt phủ thêm lớp sương, rồi tiếp: “Cha con ta mất nhiều thứ, thể giành lại”.

      Tô Mộng Chẩm : “Ồ, thứ mà hai vị mất , có liên quan gì đến ta chứ?”.

      Biết rằng chỉ dựa vào hai người họ thể nào khuất phục được Tô Mộng Chẩm, sau khi bình tĩnh lát, u Dương Tiếu Thiên : “Tô giáo chủ, phụ tử chúng ta hôm nay phải làm như thế này là vì còn con đường nào khác. Vì cuộc sống sau này của chúng ta nên thể ra tay với ngươi. Nhưng chỉ dựa vào sức lực của hai người chúng ta thể nào so bì với năng lực của ngươi”.

      Tô Mộng Chẩm cười đáp: “u Dương trang chủ quả là rất thẳng thắn”.

      u Dương Tiếu Thiên : “Nhưng hôm nay quả là dịp tốt mà trời ban cho ta”. Ông ta nhìn Đường Duyệt rồi : “Tô giáo chủ, Đường nương xinh đẹp như vậy, lại là hông nhan tri kỷ của Tô giáo chủ. Hôm nay nếu ấy xảy ra chuyện gì, Tô giáo chủ có đau lòng hay ?”.

      Tô Mộng Chẩm cố tình cười đáp: “Đường Duyệt thân thích gì với ta cả. Nàng cũng phải là người đàn bà của ta. Làm sao đến chuyện là hồng nhan tri kỷ. u Dương trang chủ khéo đùa”.

      u Dương Tiếu Thiên liền : “Ngươi cho rằng lời ta là đùa cợt sao?”. Ông ta cười mỉa, giành lấy dao găm từ tay u Dương Minh Châu, cắt dây với tốc độ nhanh như chớp. Chiếc dây thừng lập tức bị cắt đứt, cả người Đường Duyệt như chực rơi thẳng xuống cái hố đen sâu thăm thẳm. u Dương Tiếu Thiên nhảy lên phía trước bước, nắm chặt lấy sợi dây thừng vừa bị đứt, Đường Duyệt vẫn chưa rơi xuống hố bẫy đó. Toàn thân nàng được vắt ngang cành cây, nàng định hét lên, nhưng lại cắn răng thốt ra lời nào.

      Tô Mộng Chẩm khẽ giật mình, u Dương Tiếu Thiên lại cười lớn: “Ta hề đùa. Tô giáo chủ hiểu chưa? Lúc nãy nếu ta đưa tay ra giữ lấy sợi dây thừng Đường nương rơi xuống hố rồi. Nếu bị rơi xuống đó, Đường nương tan xương nát thịt cũng bị những chiếc kim này đâm xuyên qua, biến thành con lợn rừng. Đến lúc đó Tô giáo chủ hối hận cũng kịp nữa”.

      Tô Mộng Chẩm ngước mắt lên và : “ ra các ngươi muốn uy hiếp ta…”.

      Vẻ mặt u Dương Tiếu Thiên đầy ý. Ông ta cười gằn: “Việc đến ngày hôm nay, ngươi cần phải giả bộ nữa. Nếu ngươi muốn ta chết, ngươi phải đáp ứng để nghị của ta”.

      Tô Mộng Chẩm đáp: “ thử xem”.

      u Dương Tiếu Thiên cười : “Ngươi nghe đây, thứ nhất, ta muốn ngươi lập tức tung tin ra bên ngoài, rằng người giết chết Cừu Niệm là Đường Mạc chứ phải là ta”.

      Tô Mộng Chẩm : “Tin này, phải ngươi tung ra nhanh hơn ta sao?”. Vừa nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ tức giận của u dương Tiếu Thiên, Tô Mộng Chẩm cất tiếng than: “Ôi, ta quên mất u Dương trang chủ bây giờ là người tứ cố vô thân. Lời ngươi còn ai tin nữa, ai còn dám làm việc cho ngươi cơ chứ?”.

      u Dương Tiếu Thiên mặt mày đằng đằng sát khí. Cuối cùng cũng nén chịu đựng và : “Điều kiện thứ hai, ta muốn ngươi lập tức giao lại u Dương sơn trang cho ta”.

      Tô Mộng Chẩm nhếch mép lên : “Được!”.

      Vẻ mặt của u Dương Tiếu Thiên có vẻ thoải mái hơn, tiếp tục : “Điều kiện thứ ba, ta muốn ngươi mãi mãi vì chuyện ngày hôm nay mà tìm bọn ta báo thù”.

      Tô Mộng Chẩm gật đầu, đáp: “Ta đồng ý, bây giờ ngươi chịu thả người ra chưa?”.

      u Dương Minh Châu thay đổi sắc mặt, tranh trước: “ được, khi nào ngươi làm xong ba việc này ta mới xem xét đến việc thả ta ra”. Nàng như vậy nhưng trong mắt ánh lên mưu mô xảo trá. Nàng thực muốn thả Đường Duyệt, thậm chí còn định lập tức giết chết nàng sau khi Tô Mộng Chẩm rời .

      Tô Mộng Chẩm khẽ chớp mắt, nhìn hai cha con họ, : “ như vậy, có nghĩa là sau khi ta hoàn thành cầu của các ngươi, các ngươi mới chịu giao nàng ấy cho ta phải ?”.

      u Dương Tiếu Thiên gật đầu, cuối cùng khuôn mặt cũng lộ đắc ý. Quần áo của Đường Duyệt xộc xệch, hai má bị đánh sưng tấy. khóe miệng vẫn còn có vết máu, quả nhiên là cha con họ hận nàng đến tận xương tủy. Nếu như để nàng ở lại đây, chỉ sợ việc của họ chưa hoàn thành, nàng dã bị giày vò đến chết rồi. Tô Mộng Chẩm nhìn xa xăm về phía nàng, trong lòng khỏi cảm thấy thương xót.

      Đường Duyệt ngẩng đầu lên, cuối cùng nàng cũng nhìn Tô Mộng Chẩm. Trong ánh mắt ấy chứa đựng rất nhiều ý thể ra và cũng thể được. Nhưng Tô Mộng Chẩm cảm thấy ánh mắt ấy như ám hiệu, rằng nàng muốn , đừng bao giờ quay trở lại nữa. Nàng hề hy vọng làm theo lời họ, càng hy vọng nợ tình cảm. Tô Mộng Chẩm hiểu hết ám hiệu đó, nhưng hề cảm thấy oán hờn. Bất kể làm gì, đều thể vào lòng Đường Duyệt. Người đó ràng chết rồi, trí nhớ của nàng cũng mất. Vậy mà sao nàng vẫn thể khắc ba chữ Tô Mộng Chẩm vào trái tim nàng chứ?

      khẽ nhắm mắt lại, thầm nghĩ: “Đường Duyệt, Đường Duyệt… Rồi ngày, ta thành công. Ngày đó cũng còn bao xa nữa”.

      u Dương Tiếu Thiên đợi lâu đến mức thể đợi thêm được nữa, ông ta giục: “Ngươi còn nhanh làm ”.

      Tô Mộng Chẩm bất giác trừng mắt, khuôn mặt tuấn tú lên sát khí vô cùng đáng sợ.

      Bàn tay của u Dương Tiếu Thiên nắm chặt sợi dây thừng, khuôn mặt đổi khác. Trước mặt ông ta là ánh sáng của thanh kiếm. Là thanh kiếm xuất chúng của Tô Mộng Chẩm.

      u Dương Tiếu Thiên vội vàng né tránh. Nhưng ánh sáng của thanh kiếm vụt tới. Ông ta trốn thoát được làn kiếm này bị hàng nghìn làn kiếm khác lao đến, phủ trắng cả vùng trời.

      u Dương Minh Châu kêu lên, chạy sang bên. Trong tay của u Dương Tiếu Thiên còn nắm giữ tính mạng của Đường Duyệt, nên lúc này ông ta dám buông tay ra. Vì nàng chính là vật hộ thân duy nhất của ông ta. Nếu như Đường Duyệt chết rồi, Tô Mộng Chẩm còn phải kiêng dè nữa. Đến lúc đó… chỉ cần như vậy u Dương Tiếu Thiên lại trở thành kẻ khó khăn chồng chất, xoay xở kịp. Tô Mộng Chẩm thừa biết u Dương Tiếu Thiên nỡ bỏ qua vật hộ thân Đường Duyệt, mới nắm lấy thời khắc này để ra tay.

      Tuy nhiên cơ hội chỉ xuất trong giây lát, Tô Mộng Chẩm vốn dĩ có thể giành được thế chủ động trong khoảnh khắc đó, nhưng hiểu tại sao, động tác của lại trở nên chậm hơn, giành được sợi dây thừng từ tay u Dương Tiếu Thiên.

      ánh bạc lướt qua, tiếng kêu vang trời, làm rách nát quần áo của Tô Mộng Chẩm. Mũi kim đâm trúng , người phóng ám khí chắc chắn là u Dương Minh Châu.

      u Dương Tiếu Thiên sớm tỉnh lại, ông ta hét lên, thả mạnh sợi dây thừng.

      Toàn thân Đường Duyệt gần như tê liệt, còn chút sức lực phản kháng, đành để mặc cho mình tự do rơi xuống. Bỗng nhiên có người giữ chặt sợi dây thừng lại. Người đó chính là Tô Mộng Chẩm.

      Đường Duyệt nhìn , bỗng nhiên mở to mắt, cách kinh hoàng: “Đừng…”.

      Trong lúc đó tất cả kim bạc của u Dương Minh Châu đều được tung hết ra, tất cả có mười sáu cây kim. Cùng lúc đó, con dao găm tay u Dương Tiếu Thiên cũng gí vào sau lưng của Tô Mộng Chẩm. Chỉ cần buông tay, dễ dàng tránh được ám khí đó, bị bất cứ tổn thương nào. Nhưng nếu thế Đường Duyệt tan xương nát thịt.

      Tô Mộng Chẩm hề động đậy. Việc cuối cùng mà làm là dùng tất cả sức lực để kéo Đường Duyệt về phía . Cuối cùng cũng ôm được Đường Duyệt vào lòng, hơn nữa lại ôm rất chặt. Trái tim băng giá của có cảm giác như được sưởi ấm. biết rằng người độc ác vô cùng, nhưng ngờ rằng cũng có ngày mong muốn được che chở cho người đến vậy.

      cúi đầu, khẽ gọi: “Đường Duyệt…”. Tiếng gọi đó ảnh hưởng tới vết thương ở sau lưng, thể tiếp được nữa.

      Đường Duyệt dám tin, ôm lấy Tô Mộng Chẩm. Có tám chiếc kim đâm sâu vào người , bốn chiếc kim cắm lưng , bốn chiếc khác cắm vào chân trái . Thanh đoản kiếm cắm xuyên qua áo lót của .

      “Công tử!” Trong khu rừng bỗng nhiên có tiếng thét lớn của cậu thiếu niên.

      Sau đó, người của Bái Nguyệt Giáo kịp đuổi đến. u Dương Tiếu Thiên và u Dương Minh Châu đều bị bắt.

      Toàn thân Đường Duyệt đầy máu, chỉ cảm thấy nỗi kinh hoàng xâm chiếm trong lòng. Nếu như… nếu như Tô Mộng Chẩm chết… vậy nàng… chính là người hại chết chàng. Ý nghĩ đó đáng sợ.

      Tận mắt chứng kiến tất cả, Tiểu Liên trong lòng vẫn chưa hết kinh sợ, : “Đường nương, chắc có kế hoạch về những việc sắp tới. Ngày công tử tỉnh lại xem ra cũng sắp đến rồi, đến lúc đó nương có thể nghĩ ra cách gì để trả lời công tử?”.

      Đường Duyệt đáp: “Tùy duyên phận vậy. Ba tháng nay, ta suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời”.

      “Nghe Đường công tử đích thân đến thăm nhưng lại muốn gặp huynh ấy. Việc này là như thế nào?”.

      “Ta mặc dù vẫn có nhiều việc nhớ nhưng Tô Mộng Chẩm đúng. Những việc qua cho nó qua . Cho dù người đó có là kẻ thù, nếu cần thiết tốt nhất là gặp”.

      “Điều này… nhưng Đường công tử là đại ca của nương. Đến ngày hôm nay, huynh ấy tay gây dựng lại Đường Gia Bảo. muốn quay về giúp đỡ huynh ấy sao?”

      “Công tử nhà ngươi hỏi như vậy, hay là ngươi tự hỏi?”

      … công tử nhà tôi vẫn còn hôn mê bất tỉnh, là tiểu nhân tự hỏi thôi”.

      “Vị Đường công tử đó… ngươi là đại ca của ta. Nhưng hiểu sao trái tim ta mách bảo rằng ta hề muốn gặp người đó. Hơn nữa, ta ở đây cùng các ngươi. Ta muốn đem đến phiền phức gì cho Đường gia nữa”.

      “Đường nương nghĩ quá nhiều rồi, quan tâm làm gì đến những lời thị phi cơ chứ. Người ta có câu, thanh giả tự thanh[1]”.

      [1] Người trong sạch luôn cảm thấy thanh cao.

      Đường Duyệt khẽ cười, trong nụ cười ấy còn chứa nhiều ý.

      Tiểu Liên đảo mắt : “ gặp cũng tốt, sau này nương chỉ cần nghĩ đến công tử nhà tôi là đủ rồi. ra, lần trước nương bỏ , công tử nhà tôi vẫn thầm bảo vệ nương. Công tử nương nhiều như vậy, nương nên biết trân trọng mới phải”.

      Đường Duyệt nhìn xuống, cố ý nhìn vào mắt của Tiểu Liên: “Ta… ta rất cảm ơn chàng”.

      “Cảm kích có ích gì, nương phải báo đáp công tử”.

      “Công tử nhà ngươi cũng từng , tình cảm là thứ thể miễn cưỡng”.

      Tiểu Liên hắng giọng, chu môi lên : “Cái gì mà thể miễn cưỡng. Nếu như công tử nhà tôi muốn ép buộc nương người còn tìm nương về làm gì? Công tử thả có nghĩa là tha cho . Với tính cách của công tử, khi nào phải ép buộc nương gật đầu đồng ý mới được”. Cậu ta dừng lại rồi lại tiếp: “Tiểu nhân bảo nương phải đồng ý ngay bây giờ. Tình cảm là thứ có thể từ từ nuôi dưỡng. Nhất định có ngày nương công tử nhà tôi”.

      Lúc Đường Duyệt tỉnh lại, toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi. Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc của u Dương Tiếu Thiên và cảnh tượng Tô Mộng Chẩm chảy máu và ngã xuống. Tỉnh lại, đầu nàng vẫn còn ong ong. Bỗng có người khẽ đưa tay vuốt ve trán nàng.

      Đường Duyệt nhìn chằm chằm vào người đó, : “Xin lỗi, khiến chàng tỉnh giấc”.

      Người đó mỉm cười, thầm: “Nàng lại gặp ác mộng rồi… Lúc trước, là ta có lỗi với nàng”.

      Đường Duyệt hiểu rất lời người đó . Bởi vì chàng điều này chỉ lần. Nàng muốn , khóe miệng khẽ động đậy, nhưng hề phát ra tiếng.

      Tô Mộng Chẩm thấy nàng gì, nhàng : “Lúc đó ta nên để nàng ”.

      Đường Duyệt nhìn người ở trước mặt mình, thấy người đó nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng thứ tình cảm khác lạ. Chàng cười nhưng nụ cười mang theo lạnh lùng khiến cho trái tim của người khác phải đóng băng. Đường Duyệt ngây người ra, Tô Mộng Chẩm nhàng nắm lấy tay nàng : “Tất cả đều qua rồi. Ta để người khác tiếp tục làm hại nàng nữa”.

      Đường Duyệt nhàng gật đầu, nhưng hề lên tiếng.

      Tô Mộng Chẩm cúi xuống, hôn lên hai mà lạnh ngắt của Đường Duyệt, giọng ấm áp: “Thôi nàng ngủ ”.

      Khuôn mặt của nàng trắng bệch, nàng nhàng nhắm mắt lại. Tô Mộng Chẩm đợi đến lúc nhịp thở của nàng ổn định trở lại, mới nằm xuống bên cạnh nàng, và nghiêng người nhìn nàng. Đường Duyệt vẫn thường khóc vô cớ trong mơ, lúc tỉnh dậy nước mắt vẫn còn đọng lại má.

      Vậy là họ là vợ chồng được năm năm. Nhưng có rất nhiều thứ nàng hề quên, có lẽ ngự trị trong đầu nàng, hoặc là chính những ký ức của quá khứ.

      Lần đầu tiên gặp Đường Duyệt, nàng chỉ là tiểu nương gầy guộc, yếu ớt. Còn lúc đó người có thể hô mưa gọi gió, tự cho mình là nhất ở đời, nên chưa bao giờ đối đãi với nàng như người bình đẳng. chung, nàng chỉ là con mèo con cố tỏ vẻ hung dữ với mà thôi. ngờ, từ lúc nào, tiểu nương với khuôn mặt trắng bệch ấy, đôi mắt trong sáng ấy lại trở thành cái gai khó loại bỏ nhất trong lòng . Thời gian càng dài, càng làm tim đau nhói.

      Quyết đấu giữa các cao thủ võ lâm, phải là tỉ thí võ công, mà là tỉ thí về ý chí. u Dương Tiếu Thiên vốn phải là đối thủ của . vốn dĩ có thể cứu được Đường Duyệt ngay, nhưng lựa chọn cách khác. Bây giờ xem ra cách mà lựa chọn những rất tốt, mà còn có thể giúp Đường Duyệt xóa bỏ hết mọi rắc rối. Mỗi lần Đường Duyệt tỉnh lại sau cơn ác mộng, Tô Mộng Chẩm lại cảm thấy hối hận. ngờ được rằng, kết cục của việc để nàng nhìn thấy bộ dạng bị thương của mình lại đáng sợ đến vậy. ra, trong trận quyết đấu đó, việc nàng bị rơi vào bẫy, bị cha con u Dương làm hại, đều là do tay tạo ra.

      chỉ hy vọng Đường Duyệt cảm kích . muốn Đường Duyệt từ bỏ việc lưu lạc vô vị, ở lại bên cạnh . Nhưng muốn mở miệng ra, muốn đưa ra lời khẩn cầu đáng khinh bỉ. Tô Mộng Chẩm phải là người đàn ông như thế. Nhưng tất cả những việc này chẳng qua là muốn Đường Duyệt đáp ứng tâm nguyện bức thiết đó của . Tuy tất cả đều là chuẩn bị trước, nhưng việc bị thương là . cảm thấy mình bị thương rất nặng, nhưng lại chết. Bời vì phải sống, phải giành được Đường Duyệt, chăm sóc cho Đường Duyệt. Nàng tuy nằm gọn trong lòng , nhưng người mà nàng nghĩ đến là ai đây?

      Thương Dung.

      Có thể nàng ra miệng, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ về Thương Dung.

      Đường Duyệt chưa bao giờ sao? Nàng chỉ vì chịu ơn mà ở lại bên cạnh chăng? Từ trước đến nay chưa bao giờ dành cho chút chân tình nào ư?

      Tô Mộng Chẩm nghĩ đến những điều này mà thấy đau lòng.

      Năm năm trở lại đây, vì Đường Duyệt mà thường xuyên xuất giang hồ nữa. Chỉ vì nàng trước đây bị thương quá nhiều, sức khỏe còn tốt nữa, bắt buộc phải sống ở những nơi ấm áp. khắp nơi tìm kiếm thuốc chữa bệnh cho Đường Duyệt, lúc nào cũng ở bên cạnh nàng. còn tâm trí nào để quan tâm đến Bái Nguyệt Giáo.

      Tô Mộng Chẩm cảm thấy oán hận, đời này ở bên cạnh nàng rồi, tại sao còn có thêm Thương Dung? Đường Duyệt thể biết rằng, tổ mẫu của Thương Dung tìm hàng ngàn hàng vạn cách để tìm ra thứ nấm linh chi quý hiếm chữa căn bệnh lạ cho Thương gia. Nhưng cũng bị Tô Mộng Chẩm tìm cách tiêu hủy.

      Tô Mộng Chẩm xem thường Thương Dung. luôn khinh miệt chàng trai lương thiện và dịu dàng ấy. Tuy Thương Dung chết, nhưng vẫn luôn ngừng tranh đấu với Tô Mộng Chẩm, và tranh đấu cho đến tận ngày hôm nay. Tô Mộng Chẩm khẽ đưa tay đặt lên ngực Đường Duyệt, nghĩ xem ở đây có chăng tồn tại của Thường Dung? có thể giết chết tình địch ngoài đời thực, nhưng tình địch trong tim nàng phải làm sao đây?

      Tuy bây giờ Đường Duyệt còn nhớ gì, nhưng sau này sao, ai dám đảm bảo rằng nàng mãi mãi nhớ gì nữa? Thương Dung trong lòng nàng, Tô Mộng Chẩm thể làm gì được, trừ phi giết nàng . Chuyện đó Tô Mộng Chẩm thể làm. Tình cảm của Tô Mộng Chẩm ai có thể ngăn cản được. giành được người con của mình bằng mọi cách. Nhưng nếu như là người thua cuộc cũng phải là thua Thương Dung, mà là chịu thua Đường Duyệt.

      “Đến giờ dậy rồi”. Đường Duyệt bị thúc giục bởi giọng ấm áp bên tai. Nàng mở to mắt, chỉ cảm thấy ánh sáng có vẻ chói mắt. đầu nàng có tiếng cười của người đàn ông, tay của nàng được thả lỏng. Lúc nãy vừa cảm thấy có chút ấm áp, muốn được buông tay ra, nhưng đến khi có người thả tay ra, Đường Duyệt lại cảm thấy trong lòng có chút đơn khó hiểu. Tiếng quần áo lạo xạo, sau lưng nàng bỗng nhiên thiếu ấm áp, nàng cảm thấy là lạ. người của Tô Mộng Chẩm tỏa ra mùi hương đặc biệt từ thảo dược, năm năm rồi, Đường Duyệt quen với mùi hương ấy, và còn thấy thầm mùi hương ấy.

      Tiểu Liên rất đúng, việc thành thân với Tô Mộng Chẩm phải là việc khó có thể chịu đựng như tưởng tượng. Cảm giác còn giống như lúc đầu nữa, nghĩ như vậy, Đường Duyệt khẽ thở dài. Sau đó, có người ôm nàng từ phía sau.

      Động tác đột ngột ấy khiến nàng cảm thấy cứng đơ người: “Sao… sao thế?”.

      “Ta có việc phải ra ngoài, chiều muộn mới về được. Muốn ăn gì nàng cứ dặn dò Tiểu Liên, được chạy lung tung đâu đấy”.

      “Vâng…” Đường Duyệt nhàng đáp, cảm thấy Tô Mộng Chẩm cúi thấp đầu xuống định hôn lên cổ nàng, mặt nàng bỗng nhiên đỏ rực lên.

      Tô Mộng Chẩm rồi, Đường Duyệt mới thở phảo nhõm. Năm năm sống trong giày vò, cảm giác sợ hãi đó còn nữa. Nhưng nàng lại có cảm giác xấu hổ và căng thẳng đến kỳ lạ, khiến nàng mòn mỏi.

      Tiểu Liên chạy tới chạy lui cách vui vẻ trong sân. Đường Duyệt nhìn cậu, khẽ mỉm cười. Bỗng nhiên cậu ta ngã lăn ra đất mà có bất cứ tiếng động nào, khuôn mặt nàng chợt biến sắc.

      Nàng đứng dậy, ngón tay cố đặt lên thanh đao Khuynh Thành giắt lưng, nhưng sờ thấy gì cả. Sau lần đó, vì sợ nàng lại chạy đâu mất tích nên Tô Mộng Chẩm cho nàng tiếp xúc với Khuynh Thành nữa.

      Đường Duyệt ngước mắt lên, nhìn người tăng nhân đến. Vị tăng nhân đó có dung mạo đẹp vô cùng. Lông mày, đôi mắt, cái mũi và đôi môi của người đó rất đỗi bình thường, nhưng khi kết hợp lại với nhau rất hài hòa, xuất chúng. Trong phút chốc, Đường Duyệt có cảm giác rất đỗi quen thuộc. Nàng nhìn tướng mạo của người đó với ánh mắt kỳ lạ, và cảm thấy những suy nghĩ trong đầu bắt đầu bị xáo trộn.

      “Ta tìm nương năm năm rồi”. Vị tăng nhân đó thở phào nhõm, như thể cuối cùng cũng hoàn thành được sứ mệnh lớn lao. khuôn mặt người đó nở nụ cười kỳ lạ: “Tô Mộng Chẩm giấu nương kỹ quá. Ta tưởng thể tìm được nương nữa”.

      “Huynh tìm ta sao?” Đường Duyệt hỏi, nhưng đôi mắt đen láy của nàng lộ căng thẳng.

      “Đúng vậy, ta tìm nương”, vị tăng nhân trẻ tuổi cười. “ ngờ rằng, lần trước gặp, nương suýt nữa lấy đại ca của ta. Bây giờ lại trở thành thê tử của Tô Mộng Chẩm”.

      Mộ Dung Tiểu Vũ ở lại nửa canh giờ, rồi đứng dậy bỏ .

      Đường Duyệt ngồi mình trước cửa cho đến lúc trời tối. Trong nhà vẫn chưa thắp đèn, nhưng nàng ngồi bất động như thế liền mấy canh giờ rồi. Những tưởng trái tim nàng đau đến muốn vỡ ra, nhưng ngờ lại đau đến mức tê dại như thế này.

      Đường Duyệt ngồi thẫn thờ nhìn khung cảnh trong vườn hoa, nàng cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu tối sẫm lại, nhìn gì nữa. Giáo chủ lừng lẫy của Bái Nguyệt Giáo là người tình mà vì nàng tiếc hy sinh tính mạng, là phu quân vô cùng ấm áp nhàng, năm năm qua gắn bó với nàng như hình với bóng, còn thể đếm nổi những quyến luyến, vậy mà chàng thực chỉ là kẻ điên mang mặt nạ. Nhưng năm năm qua, nàng sống vô cùng hạnh phúc bình yên, thậm chí nàng dần dần chàng.

      Người mà nàng ngày trước chết cách lạnh lẽo, đơn. Nàng từng rất người đó, nhưng chàng chết mà nàng hề hay biết.

      Câu chuyện mà Mộ Dung Tiểu Vũ kể, lúc đầu mới nghe còn có vẻ khó hiểu, giống như lạc vào trong mây khói. Nhưng dần dần, những ký ức đó đều về trong tâm trí nàng. Còn khuôn mặt ấm áp tuấn tú ấy, khi hồi tưởng lại, nàng cảm thấy như nhói buốt tâm can. Đường Duyệt chỉ cảm thấy trong cổ họng ngòn ngọt, ra là ngụm máu từ miệng nàng trào ra. Nước mắt của nàng cuối cùng cũng rơi xuống ngừng, cảm tưởng như thể dừng lại được.

      Lúc đẩy cửa vào, tay Đường Duyệt vẫn còn run run. Người sống ở trong đó có tuổi rồi, nhưng xem ra vẫn còn rất trẻ, đôi mắt ấy làm người ta cảm thấy tâm trí hoảng loạn, khó mà né tránh.

      Đường Duyệt nhớ rất lần đầu tiên vô ý ngã nhào vào đây, người này còn tỏ vẻ rất khó chịu. Vẫn là Tô Mộng Chẩm dắt nàng ra khỏi đây, nhưng lần đó chàng rất tức giận. Từ đó trở , nàng đến căn phòng xa xôi này. Nhưng nàng biết tại đây có người đàn ông rất kỳ lạ, võ công bị phế bỏ, có thể ông ta là phế nhân. Ông ta xem ra phải là phụ thân của Tô Mộng Chẩm, cũng phải là bạn của chàng. Vậy tại sao người này lại ở đây, và từ trước đến nay chưa bao giờ lộ diện?

      Trước đây Đường Duyệt còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi Mộ Dung Tiểu Vũ kể hết cho nàng nàng hiểu vì sao. Người này chính là Hiên Viên Lãng Nhật, là phụ thân của Đường Duyệt.

      Đường Duyệt nhìn ông ta, hai người cứ nhìn nhau. Hiên Viên Lãng Nhật từ tốn : “Tô phu nhân, người đến đây có việc gì ?”.

      Đường Duyệt giật mình, trong mắt nàng chứa đầy thần sắc phức tạp.

      Hiên Viên Lãng Nhật thở dài rồi : “Tô phu nhân, ta khuyên nên về nhanh . Nếu như Tô Mộng Chẩm biết đến đây nhất định vui đâu”.

      Đường Duyệt lắc đầu, : “Con chỉ đến để thăm phụ thân của con thôi”.

      Nghe những lời này, thần thái Hiên Viên Lãng Nhật lập tức thay đổi, nhịp thở của ông cũng dồn dập, lúc sau mới tiếp: “Con nhớ lại hết rồi sao?”.

      Đường Duyệt cười gượng, mặt lộ buồn bã đau thương: “Những điều con nên biết, con đều biết rồi. Những điều con nên biết con cũng biết rồi. Chỉ là con hiểu, tại sao chàng vẫn chưa giết phụ thân?”.

      Hiên Viên Lãng Nhật đáp: “Đó là vì con”.

      Đường Duyệt lắc đầu, : “Việc mà Tô Mộng Chẩm muốn làm, xưa nay ai có thể ngăn cản được”.

      Hiên Viên Lãng Nhật ngờ Đường Duyệt lại bình tĩnh đến thế, ông : “Con người của Tô Mộng Chẩm việc gì cũng có thể làm. Nhưng có việc dối ta. lấy nhi nữ của ta, chăm sóc tốt cho nó, để báo đáp ân tình ta nuôi dưỡng . Vốn dĩ ta tưởng châm biếm ta, nhưng nào ngờ lòng con”.

      Đường Duyệt bất giác nhớ lại người chết khá lâu, Thương Dung. Nghĩ đến chàng, lòng Đường Duyệt cảm thấy đau đớn, nàng cười gượng: “Nhưng tình của chàng hại chết rất nhiều người. Nếu như có thể lựa chọn, con muốn có gì hết”.

      Hiên Viên Lãng Nhật suy nghĩ lát, cuối cùng : “Lúc đầu ta bỏ rơi mẫu thân của con, làm con phải chịu nhiều đau khổ. Con có hận ta ?”.

      Đường Duyệt bình tĩnh lại, : “Sau khi con biết người là phụ thân của con, con rất hận người. Nhưng bây giờ con trách người nữa”.

      Hiên Viên Lãng Nhật nghe thấy nàng như vậy, bỗng dưng khóe mắt cay cay.

      “Hôm nay con đến tìm phụ thân, là muốn phụ thân giúp đỡ con”. Đường Duyệt chậm rãi , giống như đưa ra quyết định cuối cùng.

      Hiên Viên Lãng Nhật do dự lúc rồi : “Bây giờ võ công của ta bị phế bỏ rồi, lại còn bị nhốt tại đây. Nhưng nếu con muốn giết chết Tô Mộng Chẩm ta vẫn có cách”.

      Đường Duyệt nhìn ánh mắt của Hiên Viên Lãng Nhật, hỏi: “Giết chàng ư?”.

      “Đường Duyệt, con là đứa con mê muội. Ta biết, con chưa bao giờ Tô Mộng Chẩm. Người con cả đời này chỉ có thôi, đó chính là Thương Dung”. Hiên Viên Lãng Nhật khẽ cười.

      Nghe đến tên “Thương Dung”, toàn thân Đường Duyệt run lên, cảm giác như mạch máu trong người dâng cao.

      Hiên Viên Lãng Nhật biết mình sai nên lập tức im bặt.

      “Con đến là để cầu xin phụ thân… muốn phụ thân giúp con quên hết tất cả những gì mà con nghe thấy ngày hôm nay, về tất cả những việc trong quá khứ”.

      Từng lời được thốt ra, máu trong miệng Đường Duyệt cũng theo đó mà tuôn chảy.

      Hiên Viên Lãng Nhật lặng người nhìn nàng, lúc sau, ông cố hạ thấp giọng và : “Ta bỗng nhiên hiểu được con”.

      Đường Duyệt cười đáp: “Con cũng hiểu… hiểu tại sao. Năm năm nay… con…”.

      Hiên Viên Lãng Nhật với giọng ấm áp: “Tô Mộng Chẩm rất thâm độc. Nếu muốn làm việc gì, năm năm, mười năm, hai mươi năm hay cả đời cũng làm”. Ông tiếp: “Ta chỉ hiểu, con muốn quên hết tất cả mọi thứ. Lẽ nào con vẫn muốn tiếp tục sống với cho đến lúc chết sao?”.

      Khóe mắt Đường Duyệt cay , nước mắt cứ thế rơi xuống môi nàng, hòa lẫn với máu. Nàng đột nhiên muốn lau nước mắt nữa, chỉ chậm rãi : “Đúng vậy, mong phụ thân giúp con, cứ coi như đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng con khẩn cầu phụ thân”.

      Hiên Viên Lãng Nhật vẫn còn do dự, ông thực hiểu dụng ý của Đường Duyệt. Đúng lúc đó, bên ngoài sân có tiếng trẻ con vọng lại: “Mẫu thân, mẫu thân, Tiểu Lãng về rồi…”. Đứa bé gọi to, dường như còn khắp nơi tìm mẫu thân.

      Đường Duyệt bỗng đứng dậy, khóa chặt cửa lại, thần thái mặt nàng dường như tan biến, nàng cắn răng : “Phụ thân hãy giúp con”.

      Hiên Viên Lãng Nhật muốn cười nhưng cười nổi. Mặt ông lộ ra vẻ cứng rắn, ông : “Các con… đứa con. Ta nghĩ con rất đứa bé này”. Ông khẽ thở dài, dường như cuối cùng cũng hiểu ra.

      Đường Duyệt cười trong đau khổ: “, từ khi biết , con rất hận chàng. Hận bản thân mình, và càng mong là chưa bao giờ sinh ra đứa bé này. Bây giờ con thể gặp chàng, quyết thể…”.

      Hiên Viên Lãng Nhật nhìn Đường Duyệt chăm chú, thở hơi, rồi : “Con sợ chính con giết chết đứa bé này…”.

      Đường Duyệt giật mình, giống như vừa nhận được tấn công kịch liệt. Nàng bị dồn vào bước đường cùng: “, con thể, con thể”.

      Hiên Viên Lãng Nhật thấy đầu đau như muốn vỡ ra, ông : “Con sợ giẫm lên vết xe đổ của mẫu thân con”.

      quyết định sai lầm. Nếu như cho người ta lựa chọn, chỉ có hai lựa chọn, là giết chết Tô Mộng Chẩm, hai là bỏ xa. Nhưng Đường Duyệt thể làm thế vì nàng còn có đứa con bé bỏng – Lãng Nhi. Nếu như nàng lựa chọn giữ lại ký ức mối quan hệ giữa nàng và đứa bé đó biến thành như thế nào? Hoặc là nàng lựa chọn trở thành Ôn Nhã Như thứ hai, và đứa trẻ đó… có thể hay

      Hiên Viên Lãng Nhật chậm rãi : “Cuối cùng ta cũng hiểu ra điểm khác nhau giữa con và ta. Con giống con của ta, trái tim của con quá tốt”.

      Sắc mặt Đường Duyệt trắng bệch, dường như nàng sắp ngã xuống. Nhưng nàng vẫn chưa có được kiện quyết: “Nó thể biến thành đứa trẻ đáng thương như con, con…”.

      Nàng Thương Dung, điều đó mãi mãi bao giờ thay đổi. Nụ cười của Lãng Nhi ngây thơ đến thế, tình cảm của nàng cũng đều là lòng. Nếu như vẫn nhớ tất cả những điều này, mãi mãi nàng dám đối mặt với con nàng. Cuối cùng nàng cũng hiểu Ôn Nhã Như phải muốn nàng, mà mãi mãi có cách nào để nàng.

      Giống như bây giờ, lúc nàng biết toàn bộ , nàng thể chấp nhận tồn tại của đứa trẻ này. Nàng muốn Tô Lãng lại biến thành Đường Duyệt nữa. Nàng dùng toàn bộ sức lực của mình cũng thể khống chế nổi căm hận của nàng. Cho nên, chỉ còn cách là gói gọn ký ức.

      Đây là lựa chọn của Đường Duyệt. Hiên Viên Lãng Nhật quyết tâm vì con mình mà làm việc đầu tiên và cũng có thể là cuối cùng. Để nguyện vọng của nàng có thể trở thành thực, quên tất cả, tiếp tục thương Tô Mộng Chẩm.

      Tô Lãng tìm nửa canh giờ mới thấy mẹ nó. Lúc đó nó khóc hết nước mắt, ngồi trong góc tường ôm đầu gối khóc nức nở.

      Tô Lãng òa lên tiếng rồi sà ngay vào lòng mẹ. Ánh trăng tỏa sáng cả vùng, đứa bé bốn tuổi nằm gọn trong lòng mẹ, vừa khóc vừa trách mẹ.

      “Phụ thân con đâu, sao chỉ có mình con ở đây?”.

      “Phụ thân mua thuốc cho mẫu thân rồi. Phụ thân là… nửa canh giờ nữa về nhà”. Đôi mắt đen láy của Tô Lãng vẫn còn ngấn nước, giọng có phần tắc nghẹn.

      Đứng sau lưng họ là Hiên Viên Lãng Nhật. Ông đứng lặng im nhìn Đường Duyệt bế Tô Lãng ra về. Ông bất giác có thể lý giải lựa chọn của nàng. Lúc này nhìn thấy Đường Duyệt dịu dàng ôm con vào phòng, ông biết có ngày nhi nữ của ông Tô Mộng Chẩm. Nhưng ông cảm thấy thương xót hay tức giận, bởi vì đó là lựa chọn của Đường Duyệt.

      Dưới ánh trăng dịu dàng, Hiên Viên Lãng Nhật cảm thấy mệt mỏi, ông khẽ vịn tay lên ghế và nhàng ngồi xuống.
      Hale205 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :